-
Chương 3
Dáng vẻ Tuyên Hòa Đế Hạ Hầu Thần hoàn toàn khác hẳn, đang dửng dưng ơ hờ nay bỗng nhiên trở nên phấn khích, cả người ngả hẳn về phía trước, lại cố nhướn thêm một chút. Cái bàn trước mặt hắn cứ như sắp bị xô đổ đến nơi. Cũng may bàn này do Ty Chế Phòng dùng gỗ đàn hương làm thành, kiên cố vững chải vô cùng.
Nhằm ngồi lên chức Thượng Cung, ta không những ép bản thân nắm chắc những kỹ nghệ của Ty Trân Phòng, mà kỹ thuật của các phòng khác, ta cũng để ý. Mỗi lần phòng nào có thiết kế mới, ta sẽ mua chuộc cung nữ phòng đó mang bản thiết kế ra cho mình, rồi nghiên cứu kỹ càng nhiều lần. Để đạt đến mục tiêu, ta biến mình thành con ma xó, nhồi nhét tất cả mọi thứ có thể vào đầu. Những gian nan vất vả trong quá trình ấy, không phải thứ mà người ngoài có thể tùy tiện phán xét. Thế nên ta mới dám nhúng tay vào chuyện tranh ngôi đoạt vị, đảo nghịch càn khôn, giờ đây nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình thật gan to tày đình. Có lẽ những kẻ sống trong cung đã lâu, ngày ngày kề cận thiên tử, sẽ dần sinh lòng riêng lúc nào không hay.
Sư Viên Viên múa rất đẹp, xem ra đã được huấn luyện từ nhỏ. Nhưng ngẫm lại, trong đám phi tần ngồi đây có ai là chưa từng học qua những thứ này, đời cha ông họ tuy quan chức không lớn, nhưng so với bá tánh đã là một trời một vực. Chắc duy có ta chưa bao giờ được học cầm kỳ thi họa, chỉ biết móc vòng cuốn trâm, bày mưu tính kế.
Ta khẽ thở dài, lúc này Sư Viên Viên đã bắt đầu phần kết của điệu múa, đôi chân đan vào nhau khéo léo di chuyển thành vòng tròn, hàng trăm con chim thêu trên vạt áo cứ như đang quấn quýt bên mình, đẹp không tả xiết, ai nấy trong điện đều nín thở dõi theo.
Sư Viên Viên khẽ nhón chân nhảy lên, dán vẻ như một con chim tung cánh bay về trời. Điệu múa kết thúc, trong điện im lặng giờ lâu, Hạ Hầu Thần khen hay một tiếng, những người khác như sực tỉnh khỏi giấc mộng, tiếng tán thưởng rộn rã vang lên.
Lúc ấy ta vẫn miên man nghĩ, thủ công của Ty Chế Phòng hình như sa sút đi nhiều. Nếu chiếc áo này được chế ra bởi Ty Chế Phòng trước đây, trong điệu vũ xoay vần ban nãy, người xem sẽ cảm giác như đôi mắt lũ chim kia đang hấp háy lay động, chứ không phải một lũ chim lờ đờ buồn ngủ, sải cánh cứng đơ, cụng nhau vỡ đầu như ban nãy.
Ta từng thề, sẽ không bao giờ để lộ tâm tình ra mặt, trải qua nhiều năm rèn giũa, khả năng làm chủ cảm xúc đã đạt đến độ hoàn mỹ vô khuyết, thấy chúng phi không ngớt lời tung hô ve vuốt, gương mặt ta chẳng buồn để lộ nửa phần xu thời, chỉ ngẩng đầu lên cười mỉm rồi thôi.
Giọng nói của Hạ Hầu Thần xuyên qua những tiếng khen ngợi ầm ĩ truyền đến tai, khiến ta nghe xong mà ngây cả người.
“Ninh Tuyển thị, chiếc áo kia có chỗ nào khiếm khuyết? Mà làm nàng cau mày mãi không thôi?”
Ta vội vã đứng dậy hành lễ rồi nói: “Không, thần thiếp đâu dám…”
“Nói vậy nghĩa là trẫm nhìn nhầm ư?”
Ta bỗng nghẹn lời: “Không…”
Hạ Hầu Thần tỏ vẻ nóng ruột: “Rốt cuộc là có hay không? Lúc thì nàng nói có, lúc lại bảo không, vậy nghĩa là làm sao?”
Câu hỏi của hắn thật như vừa quẳng ta lên đống lửa. Nếu nói ra chỗ khiếm khuyết của chiếc áo này, chắc chắn sẽ làm Khổng Văn Trân bất mãn, biết đâu sẽ nảy ý hãm hại, lại khiến Sư Viên Viên mất vui, cùng một lúc đắc tội với hai người. Nếu không nói, Hạ Hầu Thần cứ bám riết không tha, chẳng biết lại dùng phương cách nào giày vò mình. Nhớ đến cái đêm nọ, ta không kiềm được run rẩy cả người.
Ta mặt dày đáp trả: “Chiếc váy Bách điểu này xứng đáng là kiệt tác gần đây của Ty Chế Phòng, thủ nghệ tỉ mỉ, đến từng cọng lông cánh của lũ chim cũng rất đẹp, từ xa nhìn lại mềm mịn như nhung cứ như cánh thật. Khi múa lên, bách điểu dần giang cánh liệng bay, sinh động uyển chuyển vô cùng. Thần thiếp đoán chiếc áo này được may bởi vị cung nữ có tay nghề đứng đầu Ty Chế Phòng, thực sự không hề có một sơ suất nhỏ. Hoàng thượng cứ muốn thần thiếp nói ra khuyết điểm, hay là, người đã nhìn ra điều gì?”
Ta cúi đầu thong thả nói. Nếu Hoàng thượng thích bức ép, phương pháp tối ưu nhất là, vấn đề do ngài khơi ra ta đẩy tất cả về phía ngài, để xem ngài sẽ làm gì, liệu có dám nói “không” hay không? Liệu có dám tự hạ thấp mắt thẩm mỹ của mình?
Hạ Hầu Thần cười ha hả, ta cảm giác ánh mắt của hắn dán chặt trên đỉnh đầu mình, như thể hai con thoi bằng băng trượt qua.
Hoàng hậu nổi cơn hiếu kỳ, bèn nói chen vào: “Hoàng thượng, người nhìn ra điều gì vậy?”
Ta phút chốc như trút bỏ được gánh nặng, Hoàng hậu đã nói thế, Hoàng thượng tất chẳng có cách nào né tránh.
Hạ Hầu Thần đáp: “Cứ để Ninh Tuyển thị nói tiếp xem.”
“Chiếc váy Bách điểu này là tinh túy của nghệ thuật thêu, chỉ có một khiếm khuyết rất nhỏ, ấy là đôi mắt những con chim. Đàn chim đang cất cánh bay, đáng lý ra phải có con chớp mắt, con mở mắt, đằng này đôi mắt lũ chim trong áo giống nhau y hệt, khó tránh vẻ cứng nhắc.”
Sư Viên Viên đứng ở chính giữa đại điện, tuy biết những lời này không nhằm vào mình, nhưng cũng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn mau chóng thay chiếc áo này ra. Vậy mà vừa mới đây nàng ta vẫn còn coi nó là niềm tự hào của mình. Đáng tiếc Hoàng hậu chẳng cho kình địch qua ải dễ dàng, người vẫy vẫy tay, nói: “Sư Chiêu nghi, muội lại gần đây cho bổn cung ngắm một chút, xem có đích thực như lời Ninh Tuyển thị nói hay không?”
Sư Viên Viên cười gượng tiến lại gần, Hoàng hậu chẳng thèm nhìn lấy một cái, cứ như Sư Viên Ciên chỉ là cái giá mắc áo. Tay ngọc đưa ra nắm lấy vạt váy, ngắm nghía một hồi, bèn tấm tắc khen: “Mắt nhìn của Hoàng thượng thật là sắc như dao, một chi tiết nhỏ bé như vậy cũng bị người nhìn ra.”
Chỉ một lỗi nho nhỏ trên xiêm áo mà khiến cả cung điện xôn xao, trong khi điệu vũ tuyệt đẹp ban nãy của Sư Viên Viên, lại chẳng hề được Hoàng thượng nhắc đến.
Ta thầm cười khổ, dù đã kéo được Hoàng thượng vào cuộc, nhưng người Sư Viên Viên hận vẫn là ta. Nếu Hạ Hầu Thần cứ đôi ba lần giở quẻ thế này, kẻ thù trong cung của ta sẽ ngày một nhiều lên, ta cảm thấy cần tìm ngay một chỗ dựa, Hoàng hậu có được chăng?
Hôm nay ít nhiều gì ta cũng giúp Hoàng hậu một viêc nho nhỏ, khiến cô ả Sư Viên Viên kiêu ngạo càn quấy phải chịu lép vế, có điều không rõ trong thâm tâm Hoàng hậu, ta rốt cuộc có đáng được để mắt đến?
Ta quyết định, sau khi yến tiệc kết thúc, sẽ ở lại vấn an Hoàng hậu.
Việc ngoài dự liệu ở chỗ tiệc tan rồi, Hạ Hầu Thần bèn hạ chỉ di giá về Túy Hà các của Sư Viên Viên, có lẽ vì muốn an ủi trận bẽ mặt ban nãy của cô ta. Hoàng hậu không tỏ ra chút gì không vui, ngược lại còn căn dặn Khang Đại Vi phải hầu hạ chu đáo, sau đó chúng phi rời đi.
Trở về Lan Nhược hiên, ta bèn sai Tố Hoàn Tố Khiết mau chóng chuẩn bị, giúp mình thay xiêm áo. Nào vòng hoa, trâm cài đều gỡ cả xuống, trên đầu chỉ còn búi tóc suông, lại mặc vào chiếc áo lụa màu thiên thanh nền nã, vạt áo chỉ thêu vài đóa hoa sen bình thường. Ta nghĩ, phục sức như vậy chắc sẽ không khiến Hoàng hậu sinh khó chịu.
Sau khi biết chủ nhân định đi đâu. Tố Hoàn hỏi: “Thưa nương nương, có cần mang theo lễ vật gì đến không?”
Ta ngẫm nghĩ một hồi, cung Hoàng hậu cái gì chẳng có, chắc sẽ không mấy mặn mà với lễ vật của mình, nhưng đến tay không cũng không hay lắm, bèn bảo: “Ngươi đem cái lẵng hoa ra đây, hái mấy bông Nhụy Điệp mới nở xuống để ta mang đi.”
Tố Khiết tỏ vẻ tiếc nuối: “Lan Nhụy Điệp hiếm nở lắm ạ.”
Tố Hoàn liếc xéo một cái, chẳng nói chẳng rằng đi lấy lẵng.
Ta nhận ra mình càng lúc càng thích Tố Hoàn, nó rất biết nên bỏ cái gì, giữ cái gì, biết phân nặng nhẹ, không làm chuyện vô ích. Dù là thứ thích đến mấy, nói buông là buông được ngay. Tố Hoàn và ta cùng một loại người.
Tố Hoàn hái hoa xong, ta cũng sửa soạn đâu ra đấy, đang định ra khỏi cửa, chợt nghe trong vườn có tiếng thái giám truyền gọi: “Thánh thượng có chỉ, truyền Ninh Tuyển thị đến Túy Hà các kiến giá.”
Ta thất kinh, suýt chút nữa làm rơi cả lẵng hoa xuống đất. Tố Hoàn vội đỡ lấy cái lẵng, hoan hỉ nói: “Nương nương, Hoàng thượng cho truyền người tới, chẳng tốt hơn đi bên kia hay sao?”
Ta khẽ liếc nha đầu một cái, nó vội cúi đầu. Tố Hoàn làm sao hiểu, Hoàng thượng truyền chỉ, chưa chắc đã là chuyện hay. Hắn gọi ta đến Túy Hà các làm gì, đó là nơi ở của Sư Viên Viên kia mà?
Nhưng rồi ta lại vững lòng, trước mặt các phi tần khác, có lẽ hắn không tái diễn cái đêm hôm nọ.
Tân đế tuy mới tại vị chưa lâu, nhưng đã tạo được tiếng tăm trong ngoài triều lấy đức hạnh làm đầu, không những không tận diệt dư đảng của Nhị Hoàng tử, mà còn giữ nguyên vị trí các quan đại thần từ thời tiên đế, không tự tiện thăng quan giáng chức. Sư Viên Viên là con gái quan Thủ bị ngũ phẩm, có lẽ hắn sẽ không để ả biết những sở thích riêng tư sâu kín của mình, hoặc giả nói, vì ta vốn chỉ xuất thân là một nô tỳ nhỏ nhoi, nên mới được đối đãi như thế? Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Thái giám đem thánh chỉ tới là đại nội tổng quản Khang Đại Vi, thấy ta thoáng chốc đã ra khỏi cửa, trên người chỉ mặc y phục thông thường, liền gật đầu hài lòng nói: “Xiêm áo nương nương tuy có chút hơi giản tiện, nhưng cũng không cần bận tâm nhiều, chúng ta đi thôi.”
Chiếc kiệu đi như bay đến Túy Hà các, bên trong có thêm mấy thủ vệ. Ta nhận ra đều là người Hoàng thượng thường mang bên mình.
Khang Đại Vi đứng trước cửa nhỏ giọng bẩm báo, sau đó mới cho ta vào. Vừa đặt chân qua cửa, ta thấy Sư Viên Viên cười tươi như hoa, dựa sát vào người Hạ Hầu Thần, một tay nâng chén chuốc rượu. Trên chiếc chén bạch ngọc có một dấu son đỏ, có lẽ là vết môi của Sư Viên Viên. Hạ Hầu Thần thích thú nốc cạn chén rượu cứ như ong hít mật, cùng lúc đưa mắt nhìn ta tiến vào.
Sư Viên Viên cười bảo: “Ninh muội muội, muội đến rồi đó à. Ta vốn muốn can ngăn Thánh thượng đừng quấy rầy muội nghỉ ngơi, nhưng người chẳng buồn thương hoa tiếc ngọc, cứ khăng khăng giữa đêm khuya cho đòi muội đến bằng được.”
Ta chẳng hiểu nổi đầu đuôi câu chuyện này ra sao, cứ cúi đầu im lặng.
Chiếc lư bát bảo bằng vàng trong phòng đang xông hương ngải thảo, pha lẫn một mùi hương lạ, dường như là Tiên mao? Thứ này hơi độc, nhưng lại có tác dụng kích dục, được cất kỹ trong phòng chế tác hương liệu của Ty Chế Phòng, không dễ gì tìm thấy.
Hạ Hầu Thần coi ta như vô hình, chỉ chăm chú uống chỗ rượu son vào bụng, chẳng thèm nói câu nào, Sư Viên Viên cảm thấy hơi thẹn, bèn nói tiếp: “Ninh muội muội, lý ra không nên làm phiền đến muội, nhưng hôm nay muội đã chỉ ra khuyết điểm trên chiếc áo của ta, Hoàng thượng…”
Sư Viên Viên ngừng lại một chút, có lẽ định thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần, rồi tiếp: “Hoàng thượng lại muốn ngắm ta mặc váy Bách điểu múa, nên đành làm phiền muội.”
Ta chợt hiểu ra thâm ý của Hạ Hầu Thần, hắn bắt ta trong một đêm thêu xong mắt cho trăm con chim trên áo. Ta đã sớm biết điều chờ đợi ta chỉ có hình phạt và giày vò. Trước khi đến đây, trái tim ta đã thấp thỏm âu lo, không rõ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì đày đọa mình. Nhưng không hiểu vì sao, khi hiểu ra câu chuyện, ta lại như trút được hòn đá trong lòng. Hạ Hầu Thần tâm tư cổ quái khó dò, tính tình sớm nắng chiều mưa, nhưng chỉ cần hắn đừng nghĩ ra những trò quái dị quá đáng, thì dù có cực khổ một chút, ta cũng sẽ chịu được.
Dường như Sư Viên Viên rất băn khoăn áy náy, mang chiếc áo ra, đặt lên tay ta rồi nói: “Muội muội sang phòng bên làm nhé, nơi ấy khung thêu kim chỉ đầy đủ cả.”
Ta đón lấy chiếc áo, nhún mình hành lễ với Sư Viên Viên, rồi lại hành lễ với Hoàng thượng.
Nhưng đợi dài cả cổ, ta vẫn chẳng nghe thấy Hoàng thượng cho được bình thân, lễ này là bán lễ, người làm lễ hai gối phải hơi khuỵu xuống, hai tay đặt bên eo, bản thân tư thế này đã rất mệt. Nếu gặp các phi tần bình thường, ta có thể tự đứng lên không cần cho phép, nhưng trước mặt là Hoàng thượng, nhất định phải đợi hắn mở kim khẩu mới được bình thân.
Đến khi bên eo hông bắt đầu ngâm ngẩm đau, chiếc váy rộng chẳng thể nào che nổi hai đầu gối đang lẩy bẩy nữa, mới nghe Hoàng thượng lạnh nhạt buông một tiếng: “Đứng dậy đi.”
Ta đứng bật dậy, lại nghe Hoàng thượng nói: “Nàng mặc y phục thế kia đến, là không muốn gặp trẫm hay là sao?”
Hắn lại soi mói rồi.
Ta đáp: “Thánh thượng, thần thiếp chỉ là phi tần cấp thấp, bổng lộc không nhiều, cho nên…”
“Nàng đang trách trẫm muốn thịt dê mà không chịu vỗ béo?”
Đôi khi ta không thể nào hiểu nổi, Hạ Hầu Thần chẳng phải xuất thân từ Hoàng gia ư? Chẳng phải từ nhỏ đã được giáo dục lễ nghi liêm sỉ ư? Tại sao có những lúc lời hắn nói ra, việc hắn làm ra, chẳng khác nào đám dân đen ngoài phố chợ?
Ta mấp máy môi không ra tiếng, Hạ Hầu Thần đã phẩy tay đuổi ra: “Nếu trước bình minh không thêu xong chiếc áo cho ái phi của trẫm, nàng cũng không cần quay lại Lan Nhược hiên nữa.”
Ta đáp một tiếng: “Dạ.”
Ta đặt váy Bách điểu lên khung thêu, rút ra một sợi chỉ vàng. Kỳ thực đôi mắt của lũ chim, dưới tài nghệ của Tứ nương thuộc Ty Chế Phòng đã vô cùng hoàn mỹ, chỉ thiếu một chút thần thái trong ánh mắt. Giờ ta chỉ việc dùng chỉ vàng điểm vào mỗi con mắt một chút ánh sáng, vậy thì cả chiếc váy này sẽ trở nên sống động như thật.
Chiếc váy này có mấy trăm con chim, điểm nhấn cho từng con một nghe ra thì phức tạp, nhưng nếu tay nghề thuần thục, chỉ cần hai giờ là hoàn thành.
Ta nhẩm tính, thêu xong cái áo này có lẽ vẫn về kịp để ngủ một giấc, còn chuyến viếng thăm Hoàng hậu đành dời sang ngày mai vậy.
Xâu xong chỉ, đang định thêu, ta bỗng nghe bên vách loáng thoáng vọng sang những tiếng rên rỉ. Tấm ván gỗ này xem ra quá mỏng. Ty Chế Phòng đáng lẽ nên nghĩ cách sao cho tiếng rồng phượng phối ngẫu kia không lọt ra ngoài mới phải.
Ta bất giác bật cười, giờ thân không còn tại vị, tay đã rời quyền, những sự vụ của Thượng Cung cục từ nay về sau có còn liên quan gì đến ta nữa đâu.
Ta gắng trút bỏ tất cả ưu tư, nghĩ đến việc sắp tìm được chỗ dựa mới cho mai sau, yêu cầu Hạ Hầu Thần đưa ra lần này lại vượt qua dễ dàng, tâm trạng tốt lên đôi chút. Trong căn phòng không có người, ta không buồn chú tâm điều chỉnh nét mặt, những tiếng thở gấp chốc chốc vọng sang vô hình khiến ta thêu mau hơn, lại thêm tâm trạng thoải mái, chỉ trong một canh giờ đã hoàn thành xong phân nửa. Bên ngoài trời tối như mực, người trong cung đa phần đã ngủ cả, các hộ vệ đổi giờ gác. Xem ra ta dự đoán đúng, chỉ một canh giờ nữa, đem nộp váy Bách điểu là có thể quay về ngủ được rồi.
Ta căng lại giá thêu, trải mặt khác của váy lên, xâu chỉ vào kim, đang định thêu tiếp, bỗng nghe tiếng cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra. Một cơn gió ùa vào, ánh nến trong phòng chập chờn nhảy nhót. Ta ngẩng đầu lên, thấy Hạ Hầu Thần đang đứng tựa bên cửa, trên người chỉ mặc áo trong màu vàng tươi, mái tóc xõa xượi, đang nhìn mình đăm đăm. Ta vội quỳ xuống thỉnh an, nhân lúc ấy điều chỉnh lại vẻ mặt. Ban nãy tâm trạng đang phơi phới, bây giờ phải đổi thành rầu rĩ hay hoan hỉ đây?
Ta cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Hoàng thượng khi mới mở cửa, nhưng chẳng có ấn tượng gì cả. Trộm nghĩ Hạ Hầu Thần vừa ôm mỹ nhân trong tay, chắc hẳn trong lòng rất khoan khoái? Đang định nhoẻn một nụ cười, lại sực nhớ ra tia lạnh lẽo vừa ánh lên trong mắt Thánh thượng, lòng ta thoắt kinh ngạc, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Ta cúi gầm xuống, để hắn không nhìn rõ thần sắc trên mặt. Trước đây ta vốn lả kẻ biết thuận thế mà hành xử, ở Thượng Cung cục cũng vậy, ta nắm được bí quyết khiến bề trên vui lòng, nhạy bén trước tâm trạng của người khác. Đây không phải là bản lĩnh bẩm sinh của ta, mà do hoàn cảnh bức bách tạo thành. Nếu bề trên vui vẻ, bản thân cho dù đang không vui, cũng phải chiều hứng theo; nếu bề trên bị cấp cao hơn trách phạt, thì cho dù hôm ấy có là sinh nhật của mình cũng phải ra vẻ thương cảm day dứt. Từ nhỏ, ta đã luyện được khả năng như vậy, chỉ cần là người phải lấy lòng, không ai không công nhận ta khéo léo tinh tế, biết mình biết ta. Có điều đối với Hạ Hầu Thần lại khác, sự phản bội ngày trước khiến hắn không bao giờ tin tưởng ta được nữa, do vậy ta càng không hi vọng chiếm được lòng tin của hắn. Hiện tại mục tiêu duy nhất của ta là tìm được chỗ dựa mới, được như thế ta sẽ sống tốt hơn, dù càng lúc vị trí Thượng Cung càng xa khỏi tầm với, nhưng ít nhất mỗi tháng còn có thể dành ra chút bạc gửi cho mẫu thân đang ở ngoài cung.
Ta quyết định bày ra dáng vẻ run rẩy kinh sợ. Đối với thiên tử, người luôn đứng trên muôn người mà nhìn xuống, dáng vẻ này là an toàn nhất, cũng thường gặp nhất.
“Xem ra tay nghề Ninh Tuyển thị rất giỏi, chiếc váy Bách điểu chưa đầy hai canh giờ đã sửa xong rồi?” Hạ Hầu Thần dạo qua chỗ ta quỳ, tiến lại gần khung thêu.
“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Ta ngước mắt nhìn, song tức thì hoảng hốt cụp mắt xuống.
Hạ Hầu Thần xé toạc chiếc váy Bách điểu, ngoảnh mặt ra cửa sổ nói: “Bãi giá Lan Nhược hiên.”
Nói xong hắn quay mặt đi thẳng ra cửa. Ta thấy Khang Đại Vi khoác giúp hắn chiếc trường bào, đám thị vệ thái giám theo sau, ra đến vườn, bỗng dưng đoàn người dừng lại, Hạ Hầu Thần ngoảnh lại nhìn ta nói: “Sao còn chưa theo?”
Lúc này ta mới chợt tỉnh ngộ, vội vã nâng vạt áo đuổi tới, đi được vài bước, nhận ra tay mình vẫn cầm khư khư cây kim bạc mới xâu chỉ, đành quay vào đặt kim xuống, chạy đi chạy lại một lát, đoàn người đã đi xa.
Ta sải bước đuổi theo, bỗng có linh tính, bèn quay đầu lại. Dưới mái hiên, nơi ánh đèn loang loáng, Sư Chiêu nghi mình khoác trường bào cổ lông cáo, đương tựa bên trụ đó nhìn ra. Bắt gặp ánh mắt của ta, nàng chỉ khẽ cười buồn, sau đó quay mình, lặng lẽ vào phòng. Cánh cửa gỗ chạm hoa chậm rãi khép lại.
Kiệu loan đỗ bên ngoài Túy Hà các, Hạ Hầu Thần sớm đã ngồi đợi sẵn. Ta vội vàng đến bên kiệu, định chờ nhấc kiệu là đi theo, nhưng chờ mãi vẫn chưa có lệnh xuất phát, lòng đâm bán tín bán nghi.
Khang Đại Vi ho một tiếng rõ to, âm thanh vang vọng trong đêm vắng.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía tiếng ho, bỗng nhận thấy trong kiệu có cánh tay đưa ra trước mặt, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc rất lớn có hoa văn, hình như đã chìa ra được một lúc. Ta theo cánh tay nhìn lên, chiếc đèn lồng chiếu rọi nhưng gương mặt Hạ Hầu Thần vẫn hòa lẫn vào đêm tối, cứ như quỷ thần chốn địa ngục. Ta vội nắm lấy tay hắn, đang định nhón chân lên kiệu, thì bất ngờ Hạ Hầu Thần thả tay, bàn chân mới chạm đến mép kiệu còn chưa vững liền bổ nhào ra sau. “Bịch” một cái, đầu ta đập xuống mặt đá xanh, ngã sóng xoài.
Chẳng ai thèm đỡ ta dậy, Hạ Hầu Thần hô một tiếng “Khởi kiệu”, chiếc kiệu xăm xăm tiến về phía trước. Giọng Thiên tử vọng ra từ đêm đen: “Nếu đến Lan Nhược hiên mà trẫm chưa thấy nàng, thì nàng tự biết sẽ thế nào rồi đấy!”
Ta bật dậy, mặc kệ búi tóc rối bời, lập tức chạy theo. Chiếc kiệu tiến về phía trước vùn vụt, thấy ta đuổi đến, lại càng gia tăng tốc độ. Vốn tối nay định đến gặp Hoàng hậu, nên ta xỏ một đôi hài đế cao cho ra vẻ đoan trang, nhưng kiểu hài này không thích hợp để chạy, chiếc kiệu rẽ lối vài lần rồi biến mất, khiến ta muốn khóc mà không có nước mắt.
Ngẫm nghĩ một lát, ta nhận thấy đường về Lan Nhược hiên chắc sẽ chậm. Nhờ cách đây không lâu từng lệnh cho Ty Chế Phòng thay mới toàn bộ mành cửa sổ trong cung, nên hầu như đường ngang lối tắt của mỗi cung ta đều đi qua cả. Đoàn tùy giá của Hoàng thượng đi theo đường lớn, phải rẽ ngoặt nhiều lần, nếu ta tìm một đường tắt, đi thẳng về Lan Nhược hiên sẽ nhanh hơn. Có điều nếu đi thẳng, nhất đi phải xuyên qua cung Chiêu Thuần của Hoàng hậu, ban nãy bị ngã tóc tai rối bời cả, không thể để bọn người hầu trong cung Chiêu Thuần nhìn thấy được. Vào giờ này, có lẽ cung nữ thái giám ở đó đã ngủ cả rồi chăng?
Chẳng kịp đắn đo nhiều, ta vén vạt váy xông vào một lối nhỏ, những đường ngang ngõ tắt trong cung này, chẳng có ai thông thuộc bằng ta. Trong lúc vạn vật bị màn đêm xâm chiếm, côn trùng ếch nhái rỉ rên van vỉ, bốn bề lạnh lẽo, ta chỉ biết cắm cúi tiến về phía trước, vượt qua một vườn hoa, trước mặt đã là cung Chiêu Thuần. Chẳng dè trong cung Chiêu Thuần lúc bấy đèn đuốc sang trưng, chốc chốc có người ra kẻ vào, không lẽ Hoàng hậu đêm nay cũng mất ngủ?
Ta run run lén qua một tên thị vệ, chỉ cần vượt khỏi một vườn hoa nhỏ nữa là đến Lan Nhược Hiên rồi. Đúng lúc ấy, ta cảm giác chân mình bị chuột rút mạnh, cơ hồ sắp ngã đến nơi. Nhập cung đã lâu, có khổ cực nào ta chưa từng trải qua. Nào phơi mình giữa trưa nắng, nào gánh nước tháng Chạp, giặt những chiếc áo đã đông lại vì giá rét, nhưng chưa bao giờ liều mạng dốc hết sức lực ra mà chạy như thế này, đây cũng coi như một trải nghiệm mới mẻ của ta chăng?
Cuối cùng Lan Nhược hiên đã ở trước mặt. Tố Hoàn, Tố Khiết ra đón, thấy bộ dạng chủ nhân thảm hại, đang định mở miệng hỏi, ta lập tức khoát tay: “Giúp ta chỉnh trang xiêm áo, Hoàng thượng sắp tới rồi.”
Tố Hoàn nghe xong mặt mày tươi rói, lập tức bưng nước ra, lại giục Tố Khiết mang son phấn lên. Thấy tóc ta rối, Tố Khiết bèn chạy đến gỡ, định chải lại kiểu khác. Bỗng nó kêu lên hốt hoảng: “Nương nương, đầu người bị thương rồi.”
Đầu bị đập xuống nền đá mạnh như thế, sao lại không trầy da chảy máu chứ?
Ta hỏi: “Có nặng lắm không?”
Tố Khiết run rẩy đáp: “Bẩm nương nương, rách to lắm…”
Tố Hoàn cắt ngang lời nói: “Bới tóc xung quanh che đi, chắc không nhìn ra được đâu.”
Tố Khiết cự lại: “Nương nương phải đắp thuốc lên ngay thôi.”
Ta nghĩ một lát: “Ngày mai đắp cũng được, lấy tàn hương pha với dầu mè đắp lên có thể tạm thời cầm máu.”
Tố Hoàn khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, nói nhỏ: “Nương nương, nô tỳ đi làm ngay.”
Một đứa trẻ ngây thơ như Tố Khiết sẽ không hiểu vì sao chủ mình phải làm như vậy. Ta không thể dùng vết thương đó để gợi lên, dù chỉ chút ít lòng trắc ẩn của Hạ Hầu Thần, bởi hắn vốn dĩ chưa bao giờ yêu, thì lấy đâu ra thương xót. Từ lần ân sủng trước tới nay đã hai tháng, trên yến tiệc hôm nay ta lại đắc tội với Sư Viên Viên, không đâu tăng thêm một kẻ địch, nếu bỏ qua cơ hội này, thì dòng chảy ngầm âm ỉ dưới đáy sông sẽ hóa sóng to gió lớn thật sự.
Tô Hoàn giúp ta vấn lại tóc, dùng muội tro tàn với dầu mè đắp lên, cài thêm một ít bông hoa Đỗ quyên, hoàn toàn chẳng nhận ra vết thương ban nãy.
Đúng lúc đó, ngoài vườn có tiếng người hô: “Hoàng thượng giá đáo.”
Ta dẫn theo Tố Hoàn Tố Khiết bước ra vườn, cúi đầu nghênh tiếp. Thấy ta xuất hiện, Hạ Hầu Thần có vẻ hơi ngạc nhiên, bật cười: “Hóa ra trẫm vẫn quá xem thường Ninh Tuyển thị, tuổi còn trẻ mà đứng đầu Thượng Cung cục, làm sao lại bị chút khó khăn đánh bại cho được.”
Ta nhẹ nhàng quỳ xuống, lần này mau chóng có tiếng hô “Bình thân” vang lên.Vốn dĩ ta đã đắc tội với Hoàng thượng, hắn khiến ta bẽ mặt là chuyện đương nhiên. Nếu ngược lại hắn tỏ ra vui vẻ hòa hoãn mới thật là đáng sợ, biết đâu bữa tối nay lại là bữa tối cuối cùng? Kỳ thực ta là kẻ rất sợ chết.
Khang Đại Vi phẩy tay một cái, hai tên thái giám bước tới kéo Tố Hoàn Tố Khiết ra ngoài, ta kinh hoảng, lòng thầm lo sợ, lẽ nào cuối cùng hắn muốn ra tay rồi?
Nhằm ngồi lên chức Thượng Cung, ta không những ép bản thân nắm chắc những kỹ nghệ của Ty Trân Phòng, mà kỹ thuật của các phòng khác, ta cũng để ý. Mỗi lần phòng nào có thiết kế mới, ta sẽ mua chuộc cung nữ phòng đó mang bản thiết kế ra cho mình, rồi nghiên cứu kỹ càng nhiều lần. Để đạt đến mục tiêu, ta biến mình thành con ma xó, nhồi nhét tất cả mọi thứ có thể vào đầu. Những gian nan vất vả trong quá trình ấy, không phải thứ mà người ngoài có thể tùy tiện phán xét. Thế nên ta mới dám nhúng tay vào chuyện tranh ngôi đoạt vị, đảo nghịch càn khôn, giờ đây nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình thật gan to tày đình. Có lẽ những kẻ sống trong cung đã lâu, ngày ngày kề cận thiên tử, sẽ dần sinh lòng riêng lúc nào không hay.
Sư Viên Viên múa rất đẹp, xem ra đã được huấn luyện từ nhỏ. Nhưng ngẫm lại, trong đám phi tần ngồi đây có ai là chưa từng học qua những thứ này, đời cha ông họ tuy quan chức không lớn, nhưng so với bá tánh đã là một trời một vực. Chắc duy có ta chưa bao giờ được học cầm kỳ thi họa, chỉ biết móc vòng cuốn trâm, bày mưu tính kế.
Ta khẽ thở dài, lúc này Sư Viên Viên đã bắt đầu phần kết của điệu múa, đôi chân đan vào nhau khéo léo di chuyển thành vòng tròn, hàng trăm con chim thêu trên vạt áo cứ như đang quấn quýt bên mình, đẹp không tả xiết, ai nấy trong điện đều nín thở dõi theo.
Sư Viên Viên khẽ nhón chân nhảy lên, dán vẻ như một con chim tung cánh bay về trời. Điệu múa kết thúc, trong điện im lặng giờ lâu, Hạ Hầu Thần khen hay một tiếng, những người khác như sực tỉnh khỏi giấc mộng, tiếng tán thưởng rộn rã vang lên.
Lúc ấy ta vẫn miên man nghĩ, thủ công của Ty Chế Phòng hình như sa sút đi nhiều. Nếu chiếc áo này được chế ra bởi Ty Chế Phòng trước đây, trong điệu vũ xoay vần ban nãy, người xem sẽ cảm giác như đôi mắt lũ chim kia đang hấp háy lay động, chứ không phải một lũ chim lờ đờ buồn ngủ, sải cánh cứng đơ, cụng nhau vỡ đầu như ban nãy.
Ta từng thề, sẽ không bao giờ để lộ tâm tình ra mặt, trải qua nhiều năm rèn giũa, khả năng làm chủ cảm xúc đã đạt đến độ hoàn mỹ vô khuyết, thấy chúng phi không ngớt lời tung hô ve vuốt, gương mặt ta chẳng buồn để lộ nửa phần xu thời, chỉ ngẩng đầu lên cười mỉm rồi thôi.
Giọng nói của Hạ Hầu Thần xuyên qua những tiếng khen ngợi ầm ĩ truyền đến tai, khiến ta nghe xong mà ngây cả người.
“Ninh Tuyển thị, chiếc áo kia có chỗ nào khiếm khuyết? Mà làm nàng cau mày mãi không thôi?”
Ta vội vã đứng dậy hành lễ rồi nói: “Không, thần thiếp đâu dám…”
“Nói vậy nghĩa là trẫm nhìn nhầm ư?”
Ta bỗng nghẹn lời: “Không…”
Hạ Hầu Thần tỏ vẻ nóng ruột: “Rốt cuộc là có hay không? Lúc thì nàng nói có, lúc lại bảo không, vậy nghĩa là làm sao?”
Câu hỏi của hắn thật như vừa quẳng ta lên đống lửa. Nếu nói ra chỗ khiếm khuyết của chiếc áo này, chắc chắn sẽ làm Khổng Văn Trân bất mãn, biết đâu sẽ nảy ý hãm hại, lại khiến Sư Viên Viên mất vui, cùng một lúc đắc tội với hai người. Nếu không nói, Hạ Hầu Thần cứ bám riết không tha, chẳng biết lại dùng phương cách nào giày vò mình. Nhớ đến cái đêm nọ, ta không kiềm được run rẩy cả người.
Ta mặt dày đáp trả: “Chiếc váy Bách điểu này xứng đáng là kiệt tác gần đây của Ty Chế Phòng, thủ nghệ tỉ mỉ, đến từng cọng lông cánh của lũ chim cũng rất đẹp, từ xa nhìn lại mềm mịn như nhung cứ như cánh thật. Khi múa lên, bách điểu dần giang cánh liệng bay, sinh động uyển chuyển vô cùng. Thần thiếp đoán chiếc áo này được may bởi vị cung nữ có tay nghề đứng đầu Ty Chế Phòng, thực sự không hề có một sơ suất nhỏ. Hoàng thượng cứ muốn thần thiếp nói ra khuyết điểm, hay là, người đã nhìn ra điều gì?”
Ta cúi đầu thong thả nói. Nếu Hoàng thượng thích bức ép, phương pháp tối ưu nhất là, vấn đề do ngài khơi ra ta đẩy tất cả về phía ngài, để xem ngài sẽ làm gì, liệu có dám nói “không” hay không? Liệu có dám tự hạ thấp mắt thẩm mỹ của mình?
Hạ Hầu Thần cười ha hả, ta cảm giác ánh mắt của hắn dán chặt trên đỉnh đầu mình, như thể hai con thoi bằng băng trượt qua.
Hoàng hậu nổi cơn hiếu kỳ, bèn nói chen vào: “Hoàng thượng, người nhìn ra điều gì vậy?”
Ta phút chốc như trút bỏ được gánh nặng, Hoàng hậu đã nói thế, Hoàng thượng tất chẳng có cách nào né tránh.
Hạ Hầu Thần đáp: “Cứ để Ninh Tuyển thị nói tiếp xem.”
“Chiếc váy Bách điểu này là tinh túy của nghệ thuật thêu, chỉ có một khiếm khuyết rất nhỏ, ấy là đôi mắt những con chim. Đàn chim đang cất cánh bay, đáng lý ra phải có con chớp mắt, con mở mắt, đằng này đôi mắt lũ chim trong áo giống nhau y hệt, khó tránh vẻ cứng nhắc.”
Sư Viên Viên đứng ở chính giữa đại điện, tuy biết những lời này không nhằm vào mình, nhưng cũng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn mau chóng thay chiếc áo này ra. Vậy mà vừa mới đây nàng ta vẫn còn coi nó là niềm tự hào của mình. Đáng tiếc Hoàng hậu chẳng cho kình địch qua ải dễ dàng, người vẫy vẫy tay, nói: “Sư Chiêu nghi, muội lại gần đây cho bổn cung ngắm một chút, xem có đích thực như lời Ninh Tuyển thị nói hay không?”
Sư Viên Viên cười gượng tiến lại gần, Hoàng hậu chẳng thèm nhìn lấy một cái, cứ như Sư Viên Ciên chỉ là cái giá mắc áo. Tay ngọc đưa ra nắm lấy vạt váy, ngắm nghía một hồi, bèn tấm tắc khen: “Mắt nhìn của Hoàng thượng thật là sắc như dao, một chi tiết nhỏ bé như vậy cũng bị người nhìn ra.”
Chỉ một lỗi nho nhỏ trên xiêm áo mà khiến cả cung điện xôn xao, trong khi điệu vũ tuyệt đẹp ban nãy của Sư Viên Viên, lại chẳng hề được Hoàng thượng nhắc đến.
Ta thầm cười khổ, dù đã kéo được Hoàng thượng vào cuộc, nhưng người Sư Viên Viên hận vẫn là ta. Nếu Hạ Hầu Thần cứ đôi ba lần giở quẻ thế này, kẻ thù trong cung của ta sẽ ngày một nhiều lên, ta cảm thấy cần tìm ngay một chỗ dựa, Hoàng hậu có được chăng?
Hôm nay ít nhiều gì ta cũng giúp Hoàng hậu một viêc nho nhỏ, khiến cô ả Sư Viên Viên kiêu ngạo càn quấy phải chịu lép vế, có điều không rõ trong thâm tâm Hoàng hậu, ta rốt cuộc có đáng được để mắt đến?
Ta quyết định, sau khi yến tiệc kết thúc, sẽ ở lại vấn an Hoàng hậu.
Việc ngoài dự liệu ở chỗ tiệc tan rồi, Hạ Hầu Thần bèn hạ chỉ di giá về Túy Hà các của Sư Viên Viên, có lẽ vì muốn an ủi trận bẽ mặt ban nãy của cô ta. Hoàng hậu không tỏ ra chút gì không vui, ngược lại còn căn dặn Khang Đại Vi phải hầu hạ chu đáo, sau đó chúng phi rời đi.
Trở về Lan Nhược hiên, ta bèn sai Tố Hoàn Tố Khiết mau chóng chuẩn bị, giúp mình thay xiêm áo. Nào vòng hoa, trâm cài đều gỡ cả xuống, trên đầu chỉ còn búi tóc suông, lại mặc vào chiếc áo lụa màu thiên thanh nền nã, vạt áo chỉ thêu vài đóa hoa sen bình thường. Ta nghĩ, phục sức như vậy chắc sẽ không khiến Hoàng hậu sinh khó chịu.
Sau khi biết chủ nhân định đi đâu. Tố Hoàn hỏi: “Thưa nương nương, có cần mang theo lễ vật gì đến không?”
Ta ngẫm nghĩ một hồi, cung Hoàng hậu cái gì chẳng có, chắc sẽ không mấy mặn mà với lễ vật của mình, nhưng đến tay không cũng không hay lắm, bèn bảo: “Ngươi đem cái lẵng hoa ra đây, hái mấy bông Nhụy Điệp mới nở xuống để ta mang đi.”
Tố Khiết tỏ vẻ tiếc nuối: “Lan Nhụy Điệp hiếm nở lắm ạ.”
Tố Hoàn liếc xéo một cái, chẳng nói chẳng rằng đi lấy lẵng.
Ta nhận ra mình càng lúc càng thích Tố Hoàn, nó rất biết nên bỏ cái gì, giữ cái gì, biết phân nặng nhẹ, không làm chuyện vô ích. Dù là thứ thích đến mấy, nói buông là buông được ngay. Tố Hoàn và ta cùng một loại người.
Tố Hoàn hái hoa xong, ta cũng sửa soạn đâu ra đấy, đang định ra khỏi cửa, chợt nghe trong vườn có tiếng thái giám truyền gọi: “Thánh thượng có chỉ, truyền Ninh Tuyển thị đến Túy Hà các kiến giá.”
Ta thất kinh, suýt chút nữa làm rơi cả lẵng hoa xuống đất. Tố Hoàn vội đỡ lấy cái lẵng, hoan hỉ nói: “Nương nương, Hoàng thượng cho truyền người tới, chẳng tốt hơn đi bên kia hay sao?”
Ta khẽ liếc nha đầu một cái, nó vội cúi đầu. Tố Hoàn làm sao hiểu, Hoàng thượng truyền chỉ, chưa chắc đã là chuyện hay. Hắn gọi ta đến Túy Hà các làm gì, đó là nơi ở của Sư Viên Viên kia mà?
Nhưng rồi ta lại vững lòng, trước mặt các phi tần khác, có lẽ hắn không tái diễn cái đêm hôm nọ.
Tân đế tuy mới tại vị chưa lâu, nhưng đã tạo được tiếng tăm trong ngoài triều lấy đức hạnh làm đầu, không những không tận diệt dư đảng của Nhị Hoàng tử, mà còn giữ nguyên vị trí các quan đại thần từ thời tiên đế, không tự tiện thăng quan giáng chức. Sư Viên Viên là con gái quan Thủ bị ngũ phẩm, có lẽ hắn sẽ không để ả biết những sở thích riêng tư sâu kín của mình, hoặc giả nói, vì ta vốn chỉ xuất thân là một nô tỳ nhỏ nhoi, nên mới được đối đãi như thế? Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Thái giám đem thánh chỉ tới là đại nội tổng quản Khang Đại Vi, thấy ta thoáng chốc đã ra khỏi cửa, trên người chỉ mặc y phục thông thường, liền gật đầu hài lòng nói: “Xiêm áo nương nương tuy có chút hơi giản tiện, nhưng cũng không cần bận tâm nhiều, chúng ta đi thôi.”
Chiếc kiệu đi như bay đến Túy Hà các, bên trong có thêm mấy thủ vệ. Ta nhận ra đều là người Hoàng thượng thường mang bên mình.
Khang Đại Vi đứng trước cửa nhỏ giọng bẩm báo, sau đó mới cho ta vào. Vừa đặt chân qua cửa, ta thấy Sư Viên Viên cười tươi như hoa, dựa sát vào người Hạ Hầu Thần, một tay nâng chén chuốc rượu. Trên chiếc chén bạch ngọc có một dấu son đỏ, có lẽ là vết môi của Sư Viên Viên. Hạ Hầu Thần thích thú nốc cạn chén rượu cứ như ong hít mật, cùng lúc đưa mắt nhìn ta tiến vào.
Sư Viên Viên cười bảo: “Ninh muội muội, muội đến rồi đó à. Ta vốn muốn can ngăn Thánh thượng đừng quấy rầy muội nghỉ ngơi, nhưng người chẳng buồn thương hoa tiếc ngọc, cứ khăng khăng giữa đêm khuya cho đòi muội đến bằng được.”
Ta chẳng hiểu nổi đầu đuôi câu chuyện này ra sao, cứ cúi đầu im lặng.
Chiếc lư bát bảo bằng vàng trong phòng đang xông hương ngải thảo, pha lẫn một mùi hương lạ, dường như là Tiên mao? Thứ này hơi độc, nhưng lại có tác dụng kích dục, được cất kỹ trong phòng chế tác hương liệu của Ty Chế Phòng, không dễ gì tìm thấy.
Hạ Hầu Thần coi ta như vô hình, chỉ chăm chú uống chỗ rượu son vào bụng, chẳng thèm nói câu nào, Sư Viên Viên cảm thấy hơi thẹn, bèn nói tiếp: “Ninh muội muội, lý ra không nên làm phiền đến muội, nhưng hôm nay muội đã chỉ ra khuyết điểm trên chiếc áo của ta, Hoàng thượng…”
Sư Viên Viên ngừng lại một chút, có lẽ định thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần, rồi tiếp: “Hoàng thượng lại muốn ngắm ta mặc váy Bách điểu múa, nên đành làm phiền muội.”
Ta chợt hiểu ra thâm ý của Hạ Hầu Thần, hắn bắt ta trong một đêm thêu xong mắt cho trăm con chim trên áo. Ta đã sớm biết điều chờ đợi ta chỉ có hình phạt và giày vò. Trước khi đến đây, trái tim ta đã thấp thỏm âu lo, không rõ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì đày đọa mình. Nhưng không hiểu vì sao, khi hiểu ra câu chuyện, ta lại như trút được hòn đá trong lòng. Hạ Hầu Thần tâm tư cổ quái khó dò, tính tình sớm nắng chiều mưa, nhưng chỉ cần hắn đừng nghĩ ra những trò quái dị quá đáng, thì dù có cực khổ một chút, ta cũng sẽ chịu được.
Dường như Sư Viên Viên rất băn khoăn áy náy, mang chiếc áo ra, đặt lên tay ta rồi nói: “Muội muội sang phòng bên làm nhé, nơi ấy khung thêu kim chỉ đầy đủ cả.”
Ta đón lấy chiếc áo, nhún mình hành lễ với Sư Viên Viên, rồi lại hành lễ với Hoàng thượng.
Nhưng đợi dài cả cổ, ta vẫn chẳng nghe thấy Hoàng thượng cho được bình thân, lễ này là bán lễ, người làm lễ hai gối phải hơi khuỵu xuống, hai tay đặt bên eo, bản thân tư thế này đã rất mệt. Nếu gặp các phi tần bình thường, ta có thể tự đứng lên không cần cho phép, nhưng trước mặt là Hoàng thượng, nhất định phải đợi hắn mở kim khẩu mới được bình thân.
Đến khi bên eo hông bắt đầu ngâm ngẩm đau, chiếc váy rộng chẳng thể nào che nổi hai đầu gối đang lẩy bẩy nữa, mới nghe Hoàng thượng lạnh nhạt buông một tiếng: “Đứng dậy đi.”
Ta đứng bật dậy, lại nghe Hoàng thượng nói: “Nàng mặc y phục thế kia đến, là không muốn gặp trẫm hay là sao?”
Hắn lại soi mói rồi.
Ta đáp: “Thánh thượng, thần thiếp chỉ là phi tần cấp thấp, bổng lộc không nhiều, cho nên…”
“Nàng đang trách trẫm muốn thịt dê mà không chịu vỗ béo?”
Đôi khi ta không thể nào hiểu nổi, Hạ Hầu Thần chẳng phải xuất thân từ Hoàng gia ư? Chẳng phải từ nhỏ đã được giáo dục lễ nghi liêm sỉ ư? Tại sao có những lúc lời hắn nói ra, việc hắn làm ra, chẳng khác nào đám dân đen ngoài phố chợ?
Ta mấp máy môi không ra tiếng, Hạ Hầu Thần đã phẩy tay đuổi ra: “Nếu trước bình minh không thêu xong chiếc áo cho ái phi của trẫm, nàng cũng không cần quay lại Lan Nhược hiên nữa.”
Ta đáp một tiếng: “Dạ.”
Ta đặt váy Bách điểu lên khung thêu, rút ra một sợi chỉ vàng. Kỳ thực đôi mắt của lũ chim, dưới tài nghệ của Tứ nương thuộc Ty Chế Phòng đã vô cùng hoàn mỹ, chỉ thiếu một chút thần thái trong ánh mắt. Giờ ta chỉ việc dùng chỉ vàng điểm vào mỗi con mắt một chút ánh sáng, vậy thì cả chiếc váy này sẽ trở nên sống động như thật.
Chiếc váy này có mấy trăm con chim, điểm nhấn cho từng con một nghe ra thì phức tạp, nhưng nếu tay nghề thuần thục, chỉ cần hai giờ là hoàn thành.
Ta nhẩm tính, thêu xong cái áo này có lẽ vẫn về kịp để ngủ một giấc, còn chuyến viếng thăm Hoàng hậu đành dời sang ngày mai vậy.
Xâu xong chỉ, đang định thêu, ta bỗng nghe bên vách loáng thoáng vọng sang những tiếng rên rỉ. Tấm ván gỗ này xem ra quá mỏng. Ty Chế Phòng đáng lẽ nên nghĩ cách sao cho tiếng rồng phượng phối ngẫu kia không lọt ra ngoài mới phải.
Ta bất giác bật cười, giờ thân không còn tại vị, tay đã rời quyền, những sự vụ của Thượng Cung cục từ nay về sau có còn liên quan gì đến ta nữa đâu.
Ta gắng trút bỏ tất cả ưu tư, nghĩ đến việc sắp tìm được chỗ dựa mới cho mai sau, yêu cầu Hạ Hầu Thần đưa ra lần này lại vượt qua dễ dàng, tâm trạng tốt lên đôi chút. Trong căn phòng không có người, ta không buồn chú tâm điều chỉnh nét mặt, những tiếng thở gấp chốc chốc vọng sang vô hình khiến ta thêu mau hơn, lại thêm tâm trạng thoải mái, chỉ trong một canh giờ đã hoàn thành xong phân nửa. Bên ngoài trời tối như mực, người trong cung đa phần đã ngủ cả, các hộ vệ đổi giờ gác. Xem ra ta dự đoán đúng, chỉ một canh giờ nữa, đem nộp váy Bách điểu là có thể quay về ngủ được rồi.
Ta căng lại giá thêu, trải mặt khác của váy lên, xâu chỉ vào kim, đang định thêu tiếp, bỗng nghe tiếng cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra. Một cơn gió ùa vào, ánh nến trong phòng chập chờn nhảy nhót. Ta ngẩng đầu lên, thấy Hạ Hầu Thần đang đứng tựa bên cửa, trên người chỉ mặc áo trong màu vàng tươi, mái tóc xõa xượi, đang nhìn mình đăm đăm. Ta vội quỳ xuống thỉnh an, nhân lúc ấy điều chỉnh lại vẻ mặt. Ban nãy tâm trạng đang phơi phới, bây giờ phải đổi thành rầu rĩ hay hoan hỉ đây?
Ta cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Hoàng thượng khi mới mở cửa, nhưng chẳng có ấn tượng gì cả. Trộm nghĩ Hạ Hầu Thần vừa ôm mỹ nhân trong tay, chắc hẳn trong lòng rất khoan khoái? Đang định nhoẻn một nụ cười, lại sực nhớ ra tia lạnh lẽo vừa ánh lên trong mắt Thánh thượng, lòng ta thoắt kinh ngạc, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Ta cúi gầm xuống, để hắn không nhìn rõ thần sắc trên mặt. Trước đây ta vốn lả kẻ biết thuận thế mà hành xử, ở Thượng Cung cục cũng vậy, ta nắm được bí quyết khiến bề trên vui lòng, nhạy bén trước tâm trạng của người khác. Đây không phải là bản lĩnh bẩm sinh của ta, mà do hoàn cảnh bức bách tạo thành. Nếu bề trên vui vẻ, bản thân cho dù đang không vui, cũng phải chiều hứng theo; nếu bề trên bị cấp cao hơn trách phạt, thì cho dù hôm ấy có là sinh nhật của mình cũng phải ra vẻ thương cảm day dứt. Từ nhỏ, ta đã luyện được khả năng như vậy, chỉ cần là người phải lấy lòng, không ai không công nhận ta khéo léo tinh tế, biết mình biết ta. Có điều đối với Hạ Hầu Thần lại khác, sự phản bội ngày trước khiến hắn không bao giờ tin tưởng ta được nữa, do vậy ta càng không hi vọng chiếm được lòng tin của hắn. Hiện tại mục tiêu duy nhất của ta là tìm được chỗ dựa mới, được như thế ta sẽ sống tốt hơn, dù càng lúc vị trí Thượng Cung càng xa khỏi tầm với, nhưng ít nhất mỗi tháng còn có thể dành ra chút bạc gửi cho mẫu thân đang ở ngoài cung.
Ta quyết định bày ra dáng vẻ run rẩy kinh sợ. Đối với thiên tử, người luôn đứng trên muôn người mà nhìn xuống, dáng vẻ này là an toàn nhất, cũng thường gặp nhất.
“Xem ra tay nghề Ninh Tuyển thị rất giỏi, chiếc váy Bách điểu chưa đầy hai canh giờ đã sửa xong rồi?” Hạ Hầu Thần dạo qua chỗ ta quỳ, tiến lại gần khung thêu.
“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Ta ngước mắt nhìn, song tức thì hoảng hốt cụp mắt xuống.
Hạ Hầu Thần xé toạc chiếc váy Bách điểu, ngoảnh mặt ra cửa sổ nói: “Bãi giá Lan Nhược hiên.”
Nói xong hắn quay mặt đi thẳng ra cửa. Ta thấy Khang Đại Vi khoác giúp hắn chiếc trường bào, đám thị vệ thái giám theo sau, ra đến vườn, bỗng dưng đoàn người dừng lại, Hạ Hầu Thần ngoảnh lại nhìn ta nói: “Sao còn chưa theo?”
Lúc này ta mới chợt tỉnh ngộ, vội vã nâng vạt áo đuổi tới, đi được vài bước, nhận ra tay mình vẫn cầm khư khư cây kim bạc mới xâu chỉ, đành quay vào đặt kim xuống, chạy đi chạy lại một lát, đoàn người đã đi xa.
Ta sải bước đuổi theo, bỗng có linh tính, bèn quay đầu lại. Dưới mái hiên, nơi ánh đèn loang loáng, Sư Chiêu nghi mình khoác trường bào cổ lông cáo, đương tựa bên trụ đó nhìn ra. Bắt gặp ánh mắt của ta, nàng chỉ khẽ cười buồn, sau đó quay mình, lặng lẽ vào phòng. Cánh cửa gỗ chạm hoa chậm rãi khép lại.
Kiệu loan đỗ bên ngoài Túy Hà các, Hạ Hầu Thần sớm đã ngồi đợi sẵn. Ta vội vàng đến bên kiệu, định chờ nhấc kiệu là đi theo, nhưng chờ mãi vẫn chưa có lệnh xuất phát, lòng đâm bán tín bán nghi.
Khang Đại Vi ho một tiếng rõ to, âm thanh vang vọng trong đêm vắng.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía tiếng ho, bỗng nhận thấy trong kiệu có cánh tay đưa ra trước mặt, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc rất lớn có hoa văn, hình như đã chìa ra được một lúc. Ta theo cánh tay nhìn lên, chiếc đèn lồng chiếu rọi nhưng gương mặt Hạ Hầu Thần vẫn hòa lẫn vào đêm tối, cứ như quỷ thần chốn địa ngục. Ta vội nắm lấy tay hắn, đang định nhón chân lên kiệu, thì bất ngờ Hạ Hầu Thần thả tay, bàn chân mới chạm đến mép kiệu còn chưa vững liền bổ nhào ra sau. “Bịch” một cái, đầu ta đập xuống mặt đá xanh, ngã sóng xoài.
Chẳng ai thèm đỡ ta dậy, Hạ Hầu Thần hô một tiếng “Khởi kiệu”, chiếc kiệu xăm xăm tiến về phía trước. Giọng Thiên tử vọng ra từ đêm đen: “Nếu đến Lan Nhược hiên mà trẫm chưa thấy nàng, thì nàng tự biết sẽ thế nào rồi đấy!”
Ta bật dậy, mặc kệ búi tóc rối bời, lập tức chạy theo. Chiếc kiệu tiến về phía trước vùn vụt, thấy ta đuổi đến, lại càng gia tăng tốc độ. Vốn tối nay định đến gặp Hoàng hậu, nên ta xỏ một đôi hài đế cao cho ra vẻ đoan trang, nhưng kiểu hài này không thích hợp để chạy, chiếc kiệu rẽ lối vài lần rồi biến mất, khiến ta muốn khóc mà không có nước mắt.
Ngẫm nghĩ một lát, ta nhận thấy đường về Lan Nhược hiên chắc sẽ chậm. Nhờ cách đây không lâu từng lệnh cho Ty Chế Phòng thay mới toàn bộ mành cửa sổ trong cung, nên hầu như đường ngang lối tắt của mỗi cung ta đều đi qua cả. Đoàn tùy giá của Hoàng thượng đi theo đường lớn, phải rẽ ngoặt nhiều lần, nếu ta tìm một đường tắt, đi thẳng về Lan Nhược hiên sẽ nhanh hơn. Có điều nếu đi thẳng, nhất đi phải xuyên qua cung Chiêu Thuần của Hoàng hậu, ban nãy bị ngã tóc tai rối bời cả, không thể để bọn người hầu trong cung Chiêu Thuần nhìn thấy được. Vào giờ này, có lẽ cung nữ thái giám ở đó đã ngủ cả rồi chăng?
Chẳng kịp đắn đo nhiều, ta vén vạt váy xông vào một lối nhỏ, những đường ngang ngõ tắt trong cung này, chẳng có ai thông thuộc bằng ta. Trong lúc vạn vật bị màn đêm xâm chiếm, côn trùng ếch nhái rỉ rên van vỉ, bốn bề lạnh lẽo, ta chỉ biết cắm cúi tiến về phía trước, vượt qua một vườn hoa, trước mặt đã là cung Chiêu Thuần. Chẳng dè trong cung Chiêu Thuần lúc bấy đèn đuốc sang trưng, chốc chốc có người ra kẻ vào, không lẽ Hoàng hậu đêm nay cũng mất ngủ?
Ta run run lén qua một tên thị vệ, chỉ cần vượt khỏi một vườn hoa nhỏ nữa là đến Lan Nhược Hiên rồi. Đúng lúc ấy, ta cảm giác chân mình bị chuột rút mạnh, cơ hồ sắp ngã đến nơi. Nhập cung đã lâu, có khổ cực nào ta chưa từng trải qua. Nào phơi mình giữa trưa nắng, nào gánh nước tháng Chạp, giặt những chiếc áo đã đông lại vì giá rét, nhưng chưa bao giờ liều mạng dốc hết sức lực ra mà chạy như thế này, đây cũng coi như một trải nghiệm mới mẻ của ta chăng?
Cuối cùng Lan Nhược hiên đã ở trước mặt. Tố Hoàn, Tố Khiết ra đón, thấy bộ dạng chủ nhân thảm hại, đang định mở miệng hỏi, ta lập tức khoát tay: “Giúp ta chỉnh trang xiêm áo, Hoàng thượng sắp tới rồi.”
Tố Hoàn nghe xong mặt mày tươi rói, lập tức bưng nước ra, lại giục Tố Khiết mang son phấn lên. Thấy tóc ta rối, Tố Khiết bèn chạy đến gỡ, định chải lại kiểu khác. Bỗng nó kêu lên hốt hoảng: “Nương nương, đầu người bị thương rồi.”
Đầu bị đập xuống nền đá mạnh như thế, sao lại không trầy da chảy máu chứ?
Ta hỏi: “Có nặng lắm không?”
Tố Khiết run rẩy đáp: “Bẩm nương nương, rách to lắm…”
Tố Hoàn cắt ngang lời nói: “Bới tóc xung quanh che đi, chắc không nhìn ra được đâu.”
Tố Khiết cự lại: “Nương nương phải đắp thuốc lên ngay thôi.”
Ta nghĩ một lát: “Ngày mai đắp cũng được, lấy tàn hương pha với dầu mè đắp lên có thể tạm thời cầm máu.”
Tố Hoàn khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, nói nhỏ: “Nương nương, nô tỳ đi làm ngay.”
Một đứa trẻ ngây thơ như Tố Khiết sẽ không hiểu vì sao chủ mình phải làm như vậy. Ta không thể dùng vết thương đó để gợi lên, dù chỉ chút ít lòng trắc ẩn của Hạ Hầu Thần, bởi hắn vốn dĩ chưa bao giờ yêu, thì lấy đâu ra thương xót. Từ lần ân sủng trước tới nay đã hai tháng, trên yến tiệc hôm nay ta lại đắc tội với Sư Viên Viên, không đâu tăng thêm một kẻ địch, nếu bỏ qua cơ hội này, thì dòng chảy ngầm âm ỉ dưới đáy sông sẽ hóa sóng to gió lớn thật sự.
Tô Hoàn giúp ta vấn lại tóc, dùng muội tro tàn với dầu mè đắp lên, cài thêm một ít bông hoa Đỗ quyên, hoàn toàn chẳng nhận ra vết thương ban nãy.
Đúng lúc đó, ngoài vườn có tiếng người hô: “Hoàng thượng giá đáo.”
Ta dẫn theo Tố Hoàn Tố Khiết bước ra vườn, cúi đầu nghênh tiếp. Thấy ta xuất hiện, Hạ Hầu Thần có vẻ hơi ngạc nhiên, bật cười: “Hóa ra trẫm vẫn quá xem thường Ninh Tuyển thị, tuổi còn trẻ mà đứng đầu Thượng Cung cục, làm sao lại bị chút khó khăn đánh bại cho được.”
Ta nhẹ nhàng quỳ xuống, lần này mau chóng có tiếng hô “Bình thân” vang lên.Vốn dĩ ta đã đắc tội với Hoàng thượng, hắn khiến ta bẽ mặt là chuyện đương nhiên. Nếu ngược lại hắn tỏ ra vui vẻ hòa hoãn mới thật là đáng sợ, biết đâu bữa tối nay lại là bữa tối cuối cùng? Kỳ thực ta là kẻ rất sợ chết.
Khang Đại Vi phẩy tay một cái, hai tên thái giám bước tới kéo Tố Hoàn Tố Khiết ra ngoài, ta kinh hoảng, lòng thầm lo sợ, lẽ nào cuối cùng hắn muốn ra tay rồi?