-
Chương 2
Đêm sâu người vắng, ta không ngủ được, thính lực lại tốt, nghe giọng tên thái giám nào đó truyền từ ngoài tiền viện vào. Đang ngẫm nghĩ không biết có chuyện gì, Tố Hoàn ở ngoài cửa đã háo hức gọi: “Nương nương, nương nương, Hoàng thượng truyền ngài vào hầu.”
Ta kinh ngạc đến độ toát mồ hôi lạnh toàn thân. Sao hắn lại làm vậy, làm gì có chuyện hắn làm vậy? Ta đã tiên liệu hàng trăm khả năng, chỉ trừ tình huống này. Nhưng hiển nhiên, ta là người của hắn, dĩ nhiên có cái quyền ấy…
Nghĩ đến việc rồi đây mình sẽ như trăm ngàn cung tần mỹ nữ khác, phải chung đụng xác thịt với Hoàng đế, ta không kiềm được run rẩy cả người. Mưu ma chước quỷ ta không sợ, riêng chuyện này ta thấy sao mà khó khăn. Hoàng đế đối với ta chỉ là một kẻ xa lạ, người đã khiến gia đình ta ly tán. Bỗng dưng, một thoáng ta mỉm cười e thẹn, nụ cười vừa vặn hợp với hoàn cảnh.
“Nương nương, dậy đi, Hoàng thượng đang đợi!” Giọng nói của tên thái giám ngoài cửa sổ tuy cứng nhắc, nhưng vẫn mang theo ý sốt ruột. Ta biết người này, hắn là Khang Đại Vi, giữ chức tổng quản đại nội, luôn hầu hạ bên Hoàng thượng. Ta có phúc vậy ư, được đích thân Khang Đại Vi đến đón?
Tô Hoàn hăm hở bước vào phòng, chẳng còn chút ngạo mạn dửng dưng như thường lệ, nói liến thoắng: “Nương nương, may nhờ Thượng Cung cục tặng chiếc áo mới, nếu không chúng ta chẳng biết lấy gì sửa soạn để đến gặp Hoàng thượng.” Nói xong, nó lại căn vặn Tố Khiết một hồi, “Mau đun nước nóng đến, hầu nương nương tắm gội.”
Ta mong quãng thời gian tắm gội này càng dài càng hay, để kịp nghĩ ra cách đối phó với khó khăn trước mắt, ai ngờ Tố Hoàn thường ngày oán thán với ta là thế, mà nay thấy sắp được mở mày mở mặt, chân tay bỗng nhiên lanh lợi hẳn, loáng một cái đã giúp ta búi xong tóc, cài xong trâm. Lại thêm Khang công công ngoài cửa cứ một chốc lại thúc giục, khiến hai nha đầu càng cuống quýt.
Cứ thế, ta mơ mơ hồ hồ bị hai nha hoàn đẩy ra cửa, ngồi lên kiệu lúc nào không hay. Lát sau mới sực tỉnh: Ta sắp phải đến hầu hạ Hoàng đế rồi sao?
Hắn sẽ đối phó ta thế nào đây?
Cung Hoa Thanh, nơi ở của thiên tử, nằm ở trung tâm hậu cung, gồm có hai sân viện, cửa chính nhắm hướng Nam, tên gọi Hoa Thanh môn. Tiền viện chính điện cũng tức là Hoa Thanh Cung, rộng năm gian, lợp ngói lưu ly vàng chóp cong vút, trên sống mái hiên trang trí năm con thú vật, dưới hiên có dầm chống chạm trổ, tranh trang trí kiểu Tô Châu[1]. Cửa điện rộng mở, cửa sổ hai bên hàng hiên trổ hoa văn bằng băng rạn, rèm gấm đều tăm tắp. Trong điện đã có xà ngang vẽ tranh cầu kỳ, lại thêm Thiên Hoa Đỉnh Bằng[2], sàn lát gạch vuông, hậu viện của chính điện gồm có năm gian, hai bên có nhĩ phòng[3]. Phía đông và tây có điện phụ gồm ba gian, cửa để ngỏ như điện ngoài, lợp ngói lưu ly vàng. Góc tây nam đình viện có một cái đình giếng[4].
[1]. Loại hoa văn hoặc tranh có nhiều màu vẽ trên các xà ngang trong cung điện để trang trí.
[2] Một vật trang trí gắn trên trần nhà.
[3] Nhà nhỏ xây bên cạnh gian chính.
[4] Bên dưới đào giếng, trên xây thành cái đình nhỏ như đình hóng mát.
Ta gần như có thể đọc làu làu đường đi lối lại, cấu trúc của cung Hoa Thanh, bởi tất cả những song cửa sổ mới thay rèm ở đây đều do ta đích thân đôn đốc thực hiện. Có điều chưa khi nào ta nghĩ, lại có một ngày mình đường hoàng được kiệu vào cung điện nguy nga tráng lệ này. Trong tận đáy lòng, ta cho rằng Thượng Cung cục sẽ là chốn nương náu đến cuối đời mình, cũng là cái lồng giam cầm ta vĩnh viễn.
Vào đến gian ngoài, ta bị bốn cung nữ giữ lại tắm rửa chải chuốt thêm lần nữa, trâm cài vòng ngọc vừa mới đeo lên đã lần lượt bị tháo xuống, ngay đến y phục cũng phải trút bỏ. Ta mặc cho đám cung nữ khoác Thừa Ân Sa lên người mình, trên chất vải mong manh trong suốt có thêu hoa đào màu hồng phấn, vừa vặn che đi những chỗ quan trọng, thân hình thiếu nữ thấp thoáng, ẩn hiện trong mỗi bước đi, càng thêm vẻ uyển chuyển, mê hoặc lòng người.
Thiết kế ba bông hoa đào này, khi Ty Chế Phòng[5] dâng lên phê duyệt, ta còn ngợi khen Lý ty chế có ý tưởng thật tài tình, kỹ thuật chế tác xuất chúng.
[5]: Nơi phụ trách thiết kế may mặc trong cung trực thuộc Thượng Cung cục.
Các cung nữ trong Ty Chế Phòng mỗi lần làm thứ đồ này, ai nấy đều im thin thít, mặt đỏ tới tận mang tai. Xấu hổ là thế, nhưng mỗi năm đều có vô số phi tần nhập cung, Ty Chế Phòng phải tốn rất nhiều sức người sức của để chế tác những đồ mới.
Thật không ngờ có ngày, chính ta phải khoác lên người món đồ mình đích thân đốc thúc thực hiện thậm chí là thứ chế tác theo bản thiết kế ta vẽ ra.
Thái giám dẫn đường chỉ vào tới trước cửa, rồi lặng lẽ lui ra. Trong phòng còn mình ta cùng tầng tầng lớp lớp màn trướng rợp đất. Ta vén từng tấm từng tấm lên mà bước vào, cho đến bức màn cuối cùng, bên tai nghe thấy tiếng giở sách khe khẽ, bỗng thấy nghi ngại, không biết sau bức màn kia điều gì đang chờ đợi mình?
“Đã đến rồi sao không chịu vào đi.” Giọng nói cất lên từ bên kia bức màn có vẻ mệt mỏi, xen lẫn đôi phần biếng nhác. Ta nhớ ra vì sao mình được triệu đến đây, bèn hơi đỏ mặt.
Ta vén màn bước vào, không dám nhìn, cứ cúi đầu hành lễ, cho đến khi nghe thấy Hoàng thượng lãnh đạm đáp một câu “Đứng dậy đi”, mới dám thẳng người lên.
Ta chợt nhận ra, Hoàng đế hóa ra không bình thản ngồi sau chiếc bàn sách như mình tưởng, mà đang tọa trên chiếc trường kỷ. Áo trong trễ nải, đai lụa phất phơ, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, gương mặt tuyệt trần của hắn mờ ảo ở nơi tranh tối tranh sáng, đôi mắt ảm đạm tối tăm.
Ta liếc qua một cái rồi cúi xuống ngay, không dám nhìn thẳng long nhan, nhưng chỉ giây lát đó cũng đủ để trông rõ cái trường kỷ kia. Ta từng là Thượng Cung, dĩ nhiên nắm rõ từng đồ dùng trong cung như lòng bàn tay, càng hiểu rành rẽ loại đồ vật nào không được phép bày biện nơi cung cấm. Cái trường kỷ ấy vừa vặn cho một người nằm, không có tay vịn hay lưng dựa, dùng gỗ cây thầu dầu làm thành, nhiều hơn trường kỷ thông thường hai chân, tên gọi Xuân Kỷ. Không phải làm bằng gỗ Xuân nên được gọi là Xuân Kỷ, mà là các cặp vợ chồng dân gian thường lấy đó làm nơi ân ái. Trong cung dĩ nhiên không được phép dùng thứ dung tục như vậy. Ty Thiết Phòng cũng chưa từng chế tạo những đồ vật thế này.
Hoàng đế vỗ vỗ lên ghế: “Nào, ngồi xuống đây!”
Ta cảm thấy giọng điệu lẫn tư thế của hắn cứ như con mèo đang thích chí trêu vờn con chuột, nhưng cố tình lờ đi, giữ nguyên nụ cười trên môi, lại hành lễ một cái. Ta là kẻ có tội, cho dù phải chịu trừng phạt thế nào cũng nên ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn xử tệ với ta mới là hợp lý lẽ, nếu như bỗng nhiên tỏ ra tử tế dịu dàng, có khi lại khiến ta nghi ngờ.
Hoàng thượng đã muốn sỉ nhục ta như sỉ nhục một con đà bà đê hèn thì ta cứ cho hắn toại ý.
Ta thậm chí còn nghĩ, nếu chuyện kia thực sự xảy ra, gương mặt ta phải thế nào, liệu có nên giả vờ kinh hãi, ấm ức, sợ sệt một chút, biết đâu Hoàng thượng sẽ thấy thú vị, thấy thỏa mãn. Như thế, cuộc sống sau này của ta sẽ dễ dàng hơn?…
Ta cắn răng, định né sang một bên, liền bị Hoàng thượng kéo vào lòng. Xuân Kỷ mặc dầu bịt gấm nhưng vững chãi lạ thường, giọng nói Hạ Hầu Thần rót vào tai ta, mang theo làn hơi nóng bỏng: “Ngươi xuất thân từ Thượng Cung cục, chắc cũng biết đây là cái gì. Các cặp vợ chồng trong dân gian lấy nó làm giường, đêm đến, hễ kê ra ở đâu, thì chỗ ấy thành nơi hành lạc, cho dù là dưới gốc cây hoa quế hay bên mép hồ đều có thể tùy ý phóng túng.”
Ta trộm nghĩ, gương mặt mình lúc này chắc hẳn là kinh hoảng. Một kẻ chưa hề từng trải, ngay lần đầu tiên đã bị đối xử thô bạo như vậy, dĩ nhiên sẽ vô cùng hoang mang. Ta lặng lẽ cắn chặt môi, cảm thấy bàn tay trườn khắp cơ thể, những ngón tay khéo léo cởi chiếc nút cài trước ngực. Tấm vải mỏng manh vừa bung ra, tức thì hai bầu ngực tròn đầy bị nắm lấy, vân vê vò dụi không thương tiếc. Ta rên lên thành tiếng, chẳng rõ là giả vờ, hay thực sự bị kích động. Ta không dám nhìn, chỉ cảm thấy đôi bàn tay kia làm cho cả cơ thể mình bỗng bốc cháy. Khi cặp nhũ hoa bị bấu chặt lần nữa, ta lại thấy đau nhói, đồng thời cảm thấy khoan khoái một chút. Ta cuộn mình định né tránh cánh tay ma quỷ kia.
Hoàng đế khẽ cười, chưa chịu dừng tay, nói: “Ninh Tuyển thị, biết làm sao đây, nếu không được trẫm ân sủng, ngươi chẳng thể tồn tại quá nửa tháng trong cung đâu.”
Lời nói của tân đế làm ta sực tỉnh khỏi cơn mê. Để leo lên được chức Thượng Cung, ta đã đắc tội với quá nhiều người, trong triều lại chẳng còn thân thích chống lưng, nếu không được Hoàng thượng ân sủng, kẻ thù chẳng mấy chốc sẽ ra tay. Bỗng dưng ta gặp dữ hóa lành, phạm tội tày đình lại được tấn phong làm phi tử, khiến cho Thái hậu giận thấu xương, vây cánh Thái hậu trong cung tuy đã bị triệt hạ cả, nhưng thế lực ngoài cung đang rục rịch trỗi dậy.
Hạ Hầu Thần biết thừa hôm ấy ở cung Thái Hậu, trước mặt tất cả mọi người, ta chẳng qua chỉ giả vờ xin chết. Người sớm đã nhận ra ta sợ chết. Ta vừa thẹn vừa giận nói: “Hoàng thượng, ngài muốn lấy mạng ta, thì cứ phẩy tay là xong kia mà!”
Rõ ràng vẻ mặt của ta khiến tân đế thích thú, động tác của hắn càng thêm gấp gáp, tấm sa mỏng phủ trên người ta “roẹt” một tiếng lìa thành đôi mảnh. Hắn lẳng ta lên Xuân Kỷ, mặt ghế thô ráp khiến sống lưng đau rát. Ta khó nhọc bò dậy, bỗng thấy hai tay bị siết chặt, hóa ra hắn đã dùng hai mảnh vải trói tay ta vào hai chân ghế, bị bẻ quặt cánh tay, cổ tay lẫn bả vai đau nhức nhối. Lại nghe tiếng vải bị xé ra, ta biết ngay cả người mình sắp bị trói chặt, theo bản năng ta gắng sức khép hai chân lại, nhưng sao ngăn nổi.
Ánh nến chói mắt từ chân đèn ngọc xanh chạm văn mây hắt tới, ta thấy trước mặt sáng lòa, bèn quay đầu đi, phát hiện trên tường treo cái gương rất lớn, trên ấy phản chiếu chính bản thân mình, nằm trên chiếc Xuân Kỷ chật hẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc rối bời, gương mặt nhợt nhạt, tấm sa rách nát thít chặt vào da thịt. Ta cảm thấy mình cứ như con cá nằm trên thớt vừa bị đánh sạch vảy, chỉ còn lớp da mỏng manh lõa lồ, bẽ bàng.
Lúc này ta chẳng cách nào giả vờ được nữa, tất cả uất ức sợ hãi lộ cả trên mặt. Dường như vẻ mặt ấy lại khiến Hạ Hầu Thần càng thêm kích động, hắn hừ một tiếng, tách đôi chân thon thả ra. Ta cảm thấy chân mình trượt khỏi Xuân Kỷ, gan bàn chân đập mạnh xuống mặt đất lạnh lẽo.
Cơn đau từ dưới bụng phút chốc lan ra khắp người, ta tưởng như mình sắp mất mạng đến nơi, hai tay không kiềm được vùng vẫy mạnh, mãi đến khi nắm được mép ghế. Ta không dám nhìn vào gương thêm nữa, gắng dức quên đi hình ảnh thảm hại đập vào mắt ban nãy. Thầm nghĩ, ta nhất định phải nhẫn nhịn. Hắn cần gì, ta sẽ làm đó, chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại. Mẹ nói đúng, chết thời dễ, sống mới khó, có bị đánh gãy răng cũng phải ngậm cười mà nuốt vào bụng, chỉ cần được sống.
Hắn là hoàng thượng, hắn ân ái với ai, nghĩa là ban ơn cho kẻ đó. Có biết bao cô gái ngoài kia khao khát được như ta. Dù nghĩ thế, nhưng cũng không sao giảm bớt đau đớn hắn không ngừng giày vò trên cơ thể ta.
Ta hiểu ra, đây chính là cách Hoàng thượng giày vò mình, đáng lẽ ta nên nhận ra từ lâu mới phải. Ta phạm phải tội lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua? Nếu đây là hình phạt, thì cũng đáng lắm. Ta phải cảm tạ Hoàng thượng mới đúng, bởi hình phạt này vẫn còn nhẹ.
Mặc dù đau đớn đến độ sắp ngất đi, nhưng sâu trong đáy lòng, ta len lén nở nụ cười.
Chẳng đúng sao, hình phạt này quá ư là nhẹ nhàng.
Không rõ Hạ Hầu Thần tiếp tục bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng. Rốt cuộc hai thân thể rời nhau, chỉ còn một mình ta lõa lồ trên Xuân Kỷ, hai tay vẫn bị trói chặt. Cơn gió lạnh len qua hàng hàng lớp lớp những bức tường nặng nề, thổi lên da thịt. Rất lâu sau, ta mới co hai chân cứng đờ lại, thử bứt ra khỏi vòng trói ở chân ghế.
Sau một hồi vùng vẫy, mảnh vải trói dần lỏng ra, ta ngẩng lên, ngước nhìn vẻ thảm hại của mình trong gương, một vệt máu chạy dài từ đùi xuống phía dưới, trên ngực có vết xanh tím hình bàn tay.
Ta chậm chạp ngồi thẳng lưng, nhìn quanh một hồi, không tìm ra thứ gì để che tạm tấm thân. Cho dù tất cả sự việc này không do ý muốn, nhưng ta biết, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài. Nếu chẳng may để lộ, ngày tháng sau này của ta càng thê thảm. Chỉ cần hắn không nói là được. Ta là Tuyển thị được sắc phong. Tuyển thị ấy hôm nay được sủng hạnh, những kẻ xung quanh sẽ tưởng rằng, cô ả xuất thân bè đảng Thái hậu kia may mắn thoát nạn, Hoàng thượng phong cô ta làm Tuyển thị, có lẽ ngài thật sự đã…
Lòng Thiên tử sâu như biển, nhưng biết đâu ta có thể bị lợi dụng chút xíu hiện tượng bên ngoài đó mà kéo chút hơi tàn?
Ta không rõ con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu, lại càng chẳng biết ngày tháng nào mới có thể xuất cung đoàn tụ với mẫu thân.
Bả vai bị bẻ quặt quá lâu, giờ đau mãi không thôi, ta xé vải gấm trên Xuân Kỷ ra che thân, nhìn vào gương, thấy cô gái đôi mắt ngấn lệ, bờ vai sưng đỏ, trên cổ lấm tấm hằng hà sa số những dấu hôn. Theo kinh nghiệm bản thân bấy nay, ta biết sáng sớm ngày mai, những chấm đỏ kia sẽ chuyển sang bầm tím, mấy ngày cũng chưa tan.
Có tiếng một tên thái giám khẽ nói: “Nương nương, đã không còn sớm nữa, có thể gọi người vào rửa mặt chải đầu giúp nương nương không?”
Ta đáp: “Cho người mang hai bộ y phục vào đây, hôm nay Hoàng thượng có hơi mạnh tay…”
“Nô tài hiểu rồi ạ…”
Ta thừa biết, những lời này của mình sẽ từ miệng tên thái giám này bay vào tai bất cứ kẻ tò mò nào. Sẽ chẳng ai nghĩ được rằng, sau khi phải chịu đựng tất cả những đau đớn kia, ta còn có thể dùng giọng điệu hãnh diện xen chút nũng nịu rẻ tiền sai người mang quần áo vào. Không một ai có thể hoài nghi chuyện ta được sủng ái.
Chỉ cần Hoàng thượng không nhắc đến, ta vẫn là một phi tử thảng hoặc ngẫu nhiên nhận được ân sủng.
Có như vậy, mới khiến đám người ta từng đắc tội không nảy ý hãm hại, ví như Khổng Thượng Cung chẳng hạn.
Từ khi vào cung đến nay, ta từng chịu không biết bao nhiêu khổ cực, chút ít đau đớn này chẳng làm khó được ta. Mặc xong xiêm y, ta cẩn thận miết tấm Thừa Ân Sa bị xé làm đôi, khi đã chắc chắn người khác không thể nhận ra nó từng được dùng làm dây trói, ta bèn ném nó ra đất. Ta cố tình để hở vết đỏ trên cổ, rồi đủng đỉnh bước ra, căn phòng trông như vừa trải qua một cuộc ái ân mặn nồng.
Khang Đại Vi thấy ta bước ra, bèn thò cổ ngó vào một chút, rồi quay lại dặn dò cung nhân: “Vào dọn dẹp cho sạch sẽ.”
Ta ngồi kiệu trở về Lan Nhược hiên.
Mặc cho Tố Hoàn ân cần hầu hạ, vào phòng, ta nằm vật ra giường.
Ngày hôm sau, người của Thượng Cung cục theo đúng lệ mang lễ vật đến cho phi tử vừa được nhận sủng ái, lần này Khổng Văn Trân không dám sơ suất, lễ vật không thừa không thiếu, càng chẳng thể là đồ nhái như lần trước.
Thời gian vùn vụt trôi, loáng cái đã hai tháng trôi qua, kể từ đêm đó, Hạ Hầu Thần không triệu ta vào hầu hạ lần nào, trong lòng ta thầm lấy đó làm mừng, chỉ cần một lần được ân sủng đã đủ cho ta sống vô lo vô nghĩ, tự do tự tại thêm ba bốn tháng trong cung, sau thời gian này, ta nhất định phải tiếp tục tìm ra cách.
Tố Hoàn tuy không đồng lòng với ta, nhưng đem về không ít những tin tức từ khắp các ngõ ngách trong cung. Nghe nói đại hôn của Hoàng thượng đã gần kề, người sắp sửa nắm quyền cai quản hậu cung chính là Thời Phượng Cần, con gái của Nhất phẩm đại tướng quân đương triều Thời Văn Long. Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Thái hậu thất bại. Trong triều, thế lực của tộc Thượng Quan tuy mạnh hơn nhà họ Thời rất nhiều, nhưng họ Thời nắm binh quyền trong tay, khiến gia tộc Thượng Quan không làm gì được. Vốn dĩ nhà họ Thời ở phe trung lập, không giúp Thái hậu, cũng không phò Nhị hoàng tử, thế trận này rốt cuộc lại bị Hạ Hầu Thần phá vỡ, chỉ dùng một ngôi vị Hoàng hậu mà khiến thế lực nhà họ Thời quy thuận, buộc Thái hậu không còn cách nào khác, lui về ẩn dật.
Ta không giận mình không nhìn ra được thời thế, chỉ hận vận số đen đủi. Nhưng ta vẫn mãi không hiểu, vì sao Hoàng thượng lại tha cho mình? Ta còn giá trị nào khác cho hắn lợi dụng?
Nghe nói quá nửa những cung nữ hầu hạ bên Thái hậu đã biến mất không rõ tung tích, tên thái giám trưởng quản cung Thái hậu cùng Từ phu nhân bị đánh đến chết, tro cốt rải xuống giếng cạn. Thượng Quan Thái hậu gần như bị giam lỏng, hằng ngày chỉ quanh quẩn trong cung ăn chay niệm phật.
Hắn chắc chắn không làm chuyện vô ích, để lại ta tất có nguyên do, hoặc người nhà họ Ninh vẫn còn giá trị lợi dụng, hay chăng chính ta còn giá trị lợi dụng?
Nếu tìm ra điều này, làm hài lòng Thánh thượng, biết đâu ta sẽ thoát cảnh khốn cùng? Ngay từ ban đầu, ta tham gia vào cuộc đảo chính của Thái hậu không đơn thuần chỉ là báo thù cho gia đình. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó là quy luật tất yếu, cha ta chết là do ông chọn sai đường, ông chọn phò tá cho Nhị hoàng tử, cũng tức là chọn cho mình cái chết. Ta hiểu rõ, nếu Thái tử đăng cơ, tra ra gốc gác ta là người họ Ninh, chức Thượng Cung chắc chắn không đến lượt ta. Khổ cực biết bao năm, làm sao ta cam tâm để vị trí ấy vuột khỏi tay?
Ngày đó thế lực nhà Thượng Quan trong triều hung mạnh như mặt trời ban trưa, không gì ngăn cản được. Ta tưởng rằng nắm chắc phần thắng, ai ngờ rốt cuộc thảm bại không còn manh giáp.
Vị Thái tử yếu ớt trước mắt kia, hóa ra đầy mưu lược, sáng suốt và can đảm. Ta không thể tin nổi về phương diện này, hắn lại có thể hùng mạnh đến thế?
Nhớ lại đêm hôm ấy, trái tim ta chợt thắt lại. Ta biết, trong cung có vô số cung tần mỹ nữ, một đêm mưa móc chỉ đổi lại yên ổn thoáng chốc, vỏn vẹn vài tháng mà thôi.
Không lâu nữa, những kẻ thù địch với ta sẽ rục rịch hành động.
Trong cung, chết mất một vài cung phi không được ân sủng là chuyện chẳng có gì đáng kể, nhưng được ân sủng rồi, lại phải chịu áp lực thị phi từ nhiều phía, vạn phần hung hiểm.
Thứ nguy hiểm này, là tất yếu không thể tránh khỏi.
Đại hôn của Hoàng đế đã tới, Thời Phượng Cần bước lên làm chủ hậu cung. Nghe nói người này thông minh hòa nhã, học thức vượt xa lục cung, không ai bì kịp. Đế và Hậu sắt cầm hòa hợp, tương kính như tân, sau hôn lễ, tân đế ở lại cung Hoàng hậu hơn nửa tháng trời, không rời nửa bước.
Người trong cung có ai ngầm oán trách hay không thì ta không rõ, nhưng có một hôm, cung nữ Thượng Cung cục đem đồ dùng hằng ngày đến nói rằng: Vì phải làm gấp chiếc trâm phượng cho Hoàng hậu nương nương mà cả Thượng Cung cục tối mày tối mặt. Lần khác lại có cung nữ đến nói: Để chế tác đồ bài trí trong cung Hoàng hậu mà nhân lực của cả bốn phòng đều bị điều đến cùng làm cho kịp.
Cung nữ từ Thượng Cung cục ít nhiều để lộ cho ta biết tình hình, xem ra Khổng Văn Trân đã ngồi lên được chức Thượng Cung, nhưng gặp lúc bận rộn quá sức thế này cũng phải kinh hồn bạt vía, mới bảo đám cung nữ đến tiết lộ tin tức cho ta để xin lời chỉ bảo.
Tô Hoàn vốn là kẻ một dạ hai lòng, thấy hoàn cảnh như thế, bèn khăng khăng cho rằng thế nào cũng có ngày chủ mình bay lên cành vàng.
Chỉ có ta là hiểu rõ, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi.
Hoàng hậu mở tiệc mừng, một Tuyển thị nhỏ nhoi như ta cũng nhận được thiếp mời. Bên Thượng Cung cục lần này đột nhiên tỏ ra sốt sắng, sai người mang đến nào là hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, váy sa văn hai lớp màu tím biếc, trâm hổ phách khiến ta cũng không quá tầm thường.
Nhiều năm sống trong cung, ta đã học được một điều, đó là cho dù phải chịu uất ức đến mấy cũng phải cắn răng nuốt vào bụng, gắng tin rằng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Điều này trở thành sức mạnh giúp ta tiếp tục tồn tại.
Ta khoác lên người chiếc váy sa văn, xỏ đôi hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, lại sai Tố Hoàn, Tố Khiết giúp mình vấn tóc Hàm Yên[6], cài hoa cài đầu gợn sóng màu bạc. Xong xuôi, ta soi gương, chỉ thấy một mỹ nữ nhã nhặn thanh tao, làn thu ba lấp lánh rung động lòng người, chẳng hề giống một người phải chịu uất ức tủi nhục chút nào. Cấm cung không như những nơi khác, ở đây không có đồng tình và thương xót, ngay như ta, rơi vào cảnh thất thế, lập tức sẽ có kẻ đến gây chuyện quấy nhiễu. Do đó dù trong lòng có đau khổ cách mấy, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra phơi phới, như thể mọi chuyện rất mực thuận lợi.
[6]. Một kiểu búi tóc.
Kiệu đã chờ trước cửa Lan Nhược hiên, ta không cho Tố Khiết vô tư trung thành theo hầu, mà chọn Tố Hoàn khôn khéo giảo hoạt. Ở một chốn như hậu cung, lòng trung chẳng có giá trị gì, cái ta cần là người có ích cho mình. Tố Hoàn không mấy trung thành thì đã sao? Có lẽ nó hiểu rõ hoàn cảnh của ta, chim khôn chọn cành tốt mà đậu, chẳng biết sẽ trở mặt lúc nào. Nhưng sự linh hoạt và cơ trí của nó hơn Tố Khiết nhiều lần, ngay lúc này, ta cần một người như vậy. Đối với ta, người chỉ có hai loại, có và không có giá trị lợi dụng.
Tố Hoàn mừng vui khôn xiết, còn Tố Khiết thì đầy mặt vẻ chán chường ủ ê.
Sau khi phụ thân ta bị xử trảm, cả Ninh gia đào thoát. Khi nghỉ chân lại một nhà trọ, mẹ cả mang theo đứa con gái và toàn bộ tài sản của Ninh gia đi mất tăm mất tích. Phòng trọ bị binh lính triều đình bao vây, giây phút ấy ta hiểu ra, con người có thể bán đứng tất cả, kể cả người thân của mình.
Chính mẹ cả đã ngầm chỉ điểm, để ta và mẹ chết thay.
Điều duy nhất ta hối tiếc, là sao mình không ra tay sớm hơn một bước.
Còn nhớ đêm đó khi bị bắt, mẹ cứ không ngừng lẩm bẩm: tại sao, tại sao lại thế, bà ấy là chị ruột ta kia mà…
Năm ấy mẹ cả và mẹ ta lấy chung một chồng, trở thành một giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh mới[7]. Nhưng người đời đâu có biết, “Nga Hoàng” và “Nữ Anh” này vì tranh giành sự sủng ái của chồng, đã làm tan nát cả giai thoại, sau này lại có biết bao tiểu thiếp vào nhà nữa.
[7]. Nga Hoàng, Nữ Anh: Hai chị em ruột, con vua Nghiêu, cùng gả cho vua Thuần, giúp chồng cai quản hậu cung trị vì đất nước, nhất mực hòa thuận nhường nhịn nhau khiến người ngoài vô cùng ngưỡng mộ.
Từ lần đó, ta hiểu rõ một đạo lý: Làm việc gì cũng phải nhanh hơn người ta một bước, kể cả phản bội cũng vậy.
Chiếc kiệu khoan thai đi dọc bức tường đỏ. Cung Chiêu Thuần của Hoàng hậu nằm sát bên cung Hoa Thanh, nhìn hai cung bên ngoài có phần tương tự, nhưng xét diện tích chi li, cung Chiêu Thuần nhỏ hơn cung Hoa Thanh mấy chục phân, thiết kế này là để tỏ rõ uy thế độc tôn của thiên tử. Đến trước cửa cung Chiêu Thuần, bước xuống kiệu, ta nhìn thấy đã có mấy chiếc kiệu dừng ở trước đó, nhìn màu sơn và trang trí có thể thấy, đây đều là kiệu của các phi tần cao hơn ta một vài cấp. Những phi tần cấp cao dĩ nhiên chưa đến sớm thế này. Tân đế mới lên ngôi, số phi tần chọn nhập cung chưa nhiều, tổng cộng không quá mười mấy người, các vị này xuất thân cũng không mấy cao sang, sáng giá nhất có lẽ là Sư Viên Viên, con gái của quan Thủ bị ngũ phẩm Sư Hàn Quang, những người khác đều xuất thân từ hàm lục phẩm trở xuống.
Nhờ vào xuất thân, Sư Viên Viên được phong làm Sư Chiêu nghi, cũng coi đó là địa vị khá cao.
Nghe nói Sư Chiêu nghi dung nhan diễm lệ, thân hình yểu điệu, mấy vị cung phi đứng trước cung Chiêu Thuần không có ai giống như vậy, có lẽ cô ta còn chưa tới. Ta ngẫm nghĩ một lát, không kiềm được thoáng mỉm cười, người mà yêu ghét đều để lộ ra mặt như cô ta, trong cung thật là hiếm có.
Có vị phi tần đến gần khẽ chào hỏi, không quá thân mật cũng không quá lạnh nhạt. Ta thầm nghĩ như vậy mới hợp với thân phận, câu chuyện trước đây của ta, chắc ai nấy trong cung đều tỏ tường cả.
Đám phi tần người trước kẻ sau tiến vào cung Chiêu Thuần, trong điện đã có hai ba vị phi tần đến từ sớm, đang trò chuyện rôm rả với Hoàng hậu ngồi chính giữa. Ta không khỏi kinh ngạc, ngước nhìn ghế chủ tọa, một nữ tử mặc triều phục màu đỏ thẫm thêu loan phượng dát sợi vàng hướng về phía bọn phi tần mới đến gật đầu cười. Nàng ta sao lại đến sớm như vậy? Sao lại tỏ vẻ thân mật quá đỗi?
Có phi tần sớm thức thời, vội phủ phục xuống xin tha tội, ta thấy thế liền quỳ theo. Hoàng hậu cười nhẹ bảo: “Các muội không cần đa lễ, tự ta nóng lòng muốn gặp mọi người, nên đến sớm hơn mà thôi.”
Lời vừa nói ra khiến người nghe như tắm trong gió xuân, lại thêm gương mặt tươi cười thân thiện ôn hòa, Hoàng hậu nhanh chóng chiếm được thiện cảm của mọi người. Lúc ấy, chúng phi tần đã tề tựu đông đủ, chỉ thiếu một vị, là Sư Viên Viên.
Vài người ngầm liếc chiếc ghế trống không, trong điện vang lên tiếng rì rầm, có phi tần nói: “Hoàng hậu nương nương, Sư Chiêu nghi chẳng qua chỉ là một Chiêu nghi ngũ phẩm, mới nhập cung chưa lâu, vậy mà yến tiệc của Hoàng hậu cũng dám đến trễ, thật chẳng coi nương nương ra gì!”
Đúng lúc ấy, có tiếng người từ ngoài điện hô: “Hoàng thượng giá đáo, Sư Chiêu nghi nương nương giá đáo.”
Ta vội co mình lại, nghĩ thầm: Hay lắm, hai người cùng tới một lúc. Hôm nay đến đây, còn chưa ăn gì, ta phải mau chóng ăn một vài miếng điểm tâm, nhỡ đâu chốc nữa binh đao lửa đạn nổi lên, đến điểm tâm cũng ra tro sạch!
Tuyên Hòa Đế Hạ Hầu Thần dẫn đầu bước vào, Sư Chiêu nghi đi sát bên cạnh, cứ như con chim nhỏ quấn quýt bên chủ. Vừa vào đến nơi, Hạ Hầu Thần đã ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu. Sư Chiêu nghi dĩ nhiên được ngồi lên hàng đầu, nhưng cô ta còn nán lại, ghé tai thầm thì mấy câu gì đó với Hoàng thượng rồi mới lui xuống, chúng phi không ai hiểu cử chỉ này có ý gì.
Ta cười nhạt trong bụng, Sư Viên Viên tranh sủng một cách thô thiển quá. Đàn bà mà ngu xuẩn đến thế, cũng coi là hiếm.
Ta ngồi ở vị trí xa nhất, nên không sợ Đế Hậu chú ý tới mình. Giờ ta chỉ muốn xác định một chuyện: Hoàng hậu liệu có đáng để nương tựa, nàng ta có thể gây ảnh hưởng với Tuyên Hòa Đế không? Tình cảm mặn nồng giữa hai người là giả vờ, hay là chân thật?
Ta hiểu sâu sắc rằng, điều thiết yếu nhất để có thể tồn tại trong cung là tìm một chỗ dựa, giờ Thượng Cung cục đã không còn là chỗ dựa nữa, vậy thì hãy tìm một chốn khác.
Tất cả, đều là để tiếp tục sinh tồn mà thôi.
Sư Viên Viên gần đây được sủng ái, hôm nay chúng phi tề tựu đông đủ, cô ta sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện mình. Rượu quá tam tuần, Sư Viên Viên bèn phá lệ đứng lên, hành lễ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp mới đây có học được một điệu múa, nhân lúc mọi người cao hứng, thần thiếp muốn biểu diễn góp vui có được chăng?”
Chúng phi tử đều khen hay, ta đang bận ăn bánh ngọt, chẳng buồn tham gia, chỉ nghe Hoàng hậu nói: “Điệu múa của Sư muội muội chắc chắn là rất đẹp, mới chỉ ngỏ lời đã khiến người ta xiêu lòng, chúng phi đều lên tiếng cổ vũ, vậy muội hãy thay xiêm áo, trợ hứng cho Hoàng thượng!”
Sư Viên Viên định lui ra, bỗng nghe Hoàng hậu giả như vô tình chua thêm một câu: “Nghe nói bộ vũ y này, Sư Chiêu nghi đã đặt Thượng Chế Phòng may gấp, không rõ hiệu quả đến đâu?”
Tức thì có phi tần tên gọi Nguyệt Dung Hoa ứng tiếng: “Hoàng hậu nương nương, ở đây chẳng phải có một vị từng đảm chức Thượng Cung đó ư? Lời nói của người này chắc chắn có phân lượng, chút nữa để người ấy đánh giá thử xem sao?”
Tất cả mọi ánh mắt trong điện đều dồn về góc khuất chỗ ta đang ngồi, ngay đến Hạ Hầu Thần cũng nhìn về phía này. Giữa những ánh mắt, cái nhìn của hắn cứ như một tia sét lạnh lùng.
Ta cúi đầu, khẽ nuốt miếng bánh vào bụng, nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp trước đây tuy từng giữ chức Thượng Cung, nhưng phàm là tài nghệ một ngày không luyện là lui bước cả ngàn dặm, lại thêm các vật phẩm của Thượng Cung cục phong phú mới mẻ, mỗi ngày một khác, thần thiếp ngay khi tại vị còn có những món chưa xem qua, đến khi ấy kém cỏi, nói sai lại khiến Hoàng hậu nương nương chê cười.”
Hoàng hậu mỉm cười không đáp, Sư Viên Viên chen vào: “Ninh Tuyển thị quả nhiên đã làm tới chức Thượng Cung, nói năng kín kẽ đâu ra đó, một khoa thủ nghệ luyện biết bao năm nói không thạo là không thạo ngay. Chưa làm đã mở sẵn đường lui, đúng là lão làng trong chốn cung đình.”
Chữ “lão làng” của cô ta khiến không ít phi tần trong điện bụm miệng mà cười.
Ta đứng dậy, hứng về phía Hoàng thượng Hoàng hậu lần lượt hành lễ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tiếng rì rầm của chúng phi tử đột nhiên im bặt, ai nấy đều nhìn ra ý tứ trong hành động vừa rồi. Ta đây lão làng, vậy Hoàng thượng phải thành tinh thành quái mới hợp lẽ.
Trong điện lặng ngắt như tờ. Sư Viên Viên nhận ra mình lỡ lời, ngây ra, tay chân luống cuống không biết làm thế nào. Hoàng hậu cất tiếng nói: “Sư Chiêu nghi, sao còn chưa lui xuống thay xiêm áo?”
Lúc này Sư Viên Viên mới dám lui ra.
Hoàng hậu quả thực cao thâm, nàng ta không cần ra tay trực diện, mà có cách khiến phi tử bên dưới giúp mình đạt được mục đích. Bữa đại yến này, có lẽ là cách để nàng ta phát tín hiệu với chúng nhân, cũng là một cuộc khảo nghiệm, xem ai sẽ nghiêng về phe mình, ai thực sự muốn giúp mình.
Cũng tương tự như bữa yến tiệc mừng ta nhậm chức Thượng Cung. Mặc dù quy mô không bằng, chỉ là mấy vị Ty Thiết Ty Chế hội họp lại, nhưng qua ba tuần rượu, thái độ ai thế nào đều lộ rõ.
Có điều không hiểu vì sao Nguyệt Dung Hoa lại gắp lửa bỏ tay người, là cố ý hay vô tình, chi tiết này rất đáng để ngẫm ngợi.
Tiếng nhạc nổi lên, Sư Viên Viên bước ra khỏi mành sa, đầu chải kiểu Linh Xà, hai sợi tóc mai cong cong rủ xuống bên mang tai. Nàng ta mặc chiếc váy sáu tà thêu bách điểu màu hồng phấn, ve áo để lộ nửa ngực, cổ đeo chuỗi dạ minh châu, hạt nào hạt nấy tròn vành vạnh, xem ra giá trị không nhỏ.
Tuy không giữ chức Thượng Cung được bao lâu, nhưng ta làm việc trong Thượng Cung nhiều năm, nhìn thấy Sư Viên Viên ăn vận như vậy, liền cảm thấy cô ta hở hang quá đà, nếu để dành cho mình Hoàng thượng thưởng thức thì không sao, nhưng bước ra giữa một bữa yến tiệc đông người, không khỏi khiến người xem nhức mắt.
Ta bình thản nhìn về phía Hoàng hậu, quả nhiên thấy vẻ tươi cười thường trực trên gương mặt Hoàng hậu nay đã bay biến không còn dấu tích.
Ta kinh ngạc đến độ toát mồ hôi lạnh toàn thân. Sao hắn lại làm vậy, làm gì có chuyện hắn làm vậy? Ta đã tiên liệu hàng trăm khả năng, chỉ trừ tình huống này. Nhưng hiển nhiên, ta là người của hắn, dĩ nhiên có cái quyền ấy…
Nghĩ đến việc rồi đây mình sẽ như trăm ngàn cung tần mỹ nữ khác, phải chung đụng xác thịt với Hoàng đế, ta không kiềm được run rẩy cả người. Mưu ma chước quỷ ta không sợ, riêng chuyện này ta thấy sao mà khó khăn. Hoàng đế đối với ta chỉ là một kẻ xa lạ, người đã khiến gia đình ta ly tán. Bỗng dưng, một thoáng ta mỉm cười e thẹn, nụ cười vừa vặn hợp với hoàn cảnh.
“Nương nương, dậy đi, Hoàng thượng đang đợi!” Giọng nói của tên thái giám ngoài cửa sổ tuy cứng nhắc, nhưng vẫn mang theo ý sốt ruột. Ta biết người này, hắn là Khang Đại Vi, giữ chức tổng quản đại nội, luôn hầu hạ bên Hoàng thượng. Ta có phúc vậy ư, được đích thân Khang Đại Vi đến đón?
Tô Hoàn hăm hở bước vào phòng, chẳng còn chút ngạo mạn dửng dưng như thường lệ, nói liến thoắng: “Nương nương, may nhờ Thượng Cung cục tặng chiếc áo mới, nếu không chúng ta chẳng biết lấy gì sửa soạn để đến gặp Hoàng thượng.” Nói xong, nó lại căn vặn Tố Khiết một hồi, “Mau đun nước nóng đến, hầu nương nương tắm gội.”
Ta mong quãng thời gian tắm gội này càng dài càng hay, để kịp nghĩ ra cách đối phó với khó khăn trước mắt, ai ngờ Tố Hoàn thường ngày oán thán với ta là thế, mà nay thấy sắp được mở mày mở mặt, chân tay bỗng nhiên lanh lợi hẳn, loáng một cái đã giúp ta búi xong tóc, cài xong trâm. Lại thêm Khang công công ngoài cửa cứ một chốc lại thúc giục, khiến hai nha đầu càng cuống quýt.
Cứ thế, ta mơ mơ hồ hồ bị hai nha hoàn đẩy ra cửa, ngồi lên kiệu lúc nào không hay. Lát sau mới sực tỉnh: Ta sắp phải đến hầu hạ Hoàng đế rồi sao?
Hắn sẽ đối phó ta thế nào đây?
Cung Hoa Thanh, nơi ở của thiên tử, nằm ở trung tâm hậu cung, gồm có hai sân viện, cửa chính nhắm hướng Nam, tên gọi Hoa Thanh môn. Tiền viện chính điện cũng tức là Hoa Thanh Cung, rộng năm gian, lợp ngói lưu ly vàng chóp cong vút, trên sống mái hiên trang trí năm con thú vật, dưới hiên có dầm chống chạm trổ, tranh trang trí kiểu Tô Châu[1]. Cửa điện rộng mở, cửa sổ hai bên hàng hiên trổ hoa văn bằng băng rạn, rèm gấm đều tăm tắp. Trong điện đã có xà ngang vẽ tranh cầu kỳ, lại thêm Thiên Hoa Đỉnh Bằng[2], sàn lát gạch vuông, hậu viện của chính điện gồm có năm gian, hai bên có nhĩ phòng[3]. Phía đông và tây có điện phụ gồm ba gian, cửa để ngỏ như điện ngoài, lợp ngói lưu ly vàng. Góc tây nam đình viện có một cái đình giếng[4].
[1]. Loại hoa văn hoặc tranh có nhiều màu vẽ trên các xà ngang trong cung điện để trang trí.
[2] Một vật trang trí gắn trên trần nhà.
[3] Nhà nhỏ xây bên cạnh gian chính.
[4] Bên dưới đào giếng, trên xây thành cái đình nhỏ như đình hóng mát.
Ta gần như có thể đọc làu làu đường đi lối lại, cấu trúc của cung Hoa Thanh, bởi tất cả những song cửa sổ mới thay rèm ở đây đều do ta đích thân đôn đốc thực hiện. Có điều chưa khi nào ta nghĩ, lại có một ngày mình đường hoàng được kiệu vào cung điện nguy nga tráng lệ này. Trong tận đáy lòng, ta cho rằng Thượng Cung cục sẽ là chốn nương náu đến cuối đời mình, cũng là cái lồng giam cầm ta vĩnh viễn.
Vào đến gian ngoài, ta bị bốn cung nữ giữ lại tắm rửa chải chuốt thêm lần nữa, trâm cài vòng ngọc vừa mới đeo lên đã lần lượt bị tháo xuống, ngay đến y phục cũng phải trút bỏ. Ta mặc cho đám cung nữ khoác Thừa Ân Sa lên người mình, trên chất vải mong manh trong suốt có thêu hoa đào màu hồng phấn, vừa vặn che đi những chỗ quan trọng, thân hình thiếu nữ thấp thoáng, ẩn hiện trong mỗi bước đi, càng thêm vẻ uyển chuyển, mê hoặc lòng người.
Thiết kế ba bông hoa đào này, khi Ty Chế Phòng[5] dâng lên phê duyệt, ta còn ngợi khen Lý ty chế có ý tưởng thật tài tình, kỹ thuật chế tác xuất chúng.
[5]: Nơi phụ trách thiết kế may mặc trong cung trực thuộc Thượng Cung cục.
Các cung nữ trong Ty Chế Phòng mỗi lần làm thứ đồ này, ai nấy đều im thin thít, mặt đỏ tới tận mang tai. Xấu hổ là thế, nhưng mỗi năm đều có vô số phi tần nhập cung, Ty Chế Phòng phải tốn rất nhiều sức người sức của để chế tác những đồ mới.
Thật không ngờ có ngày, chính ta phải khoác lên người món đồ mình đích thân đốc thúc thực hiện thậm chí là thứ chế tác theo bản thiết kế ta vẽ ra.
Thái giám dẫn đường chỉ vào tới trước cửa, rồi lặng lẽ lui ra. Trong phòng còn mình ta cùng tầng tầng lớp lớp màn trướng rợp đất. Ta vén từng tấm từng tấm lên mà bước vào, cho đến bức màn cuối cùng, bên tai nghe thấy tiếng giở sách khe khẽ, bỗng thấy nghi ngại, không biết sau bức màn kia điều gì đang chờ đợi mình?
“Đã đến rồi sao không chịu vào đi.” Giọng nói cất lên từ bên kia bức màn có vẻ mệt mỏi, xen lẫn đôi phần biếng nhác. Ta nhớ ra vì sao mình được triệu đến đây, bèn hơi đỏ mặt.
Ta vén màn bước vào, không dám nhìn, cứ cúi đầu hành lễ, cho đến khi nghe thấy Hoàng thượng lãnh đạm đáp một câu “Đứng dậy đi”, mới dám thẳng người lên.
Ta chợt nhận ra, Hoàng đế hóa ra không bình thản ngồi sau chiếc bàn sách như mình tưởng, mà đang tọa trên chiếc trường kỷ. Áo trong trễ nải, đai lụa phất phơ, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, gương mặt tuyệt trần của hắn mờ ảo ở nơi tranh tối tranh sáng, đôi mắt ảm đạm tối tăm.
Ta liếc qua một cái rồi cúi xuống ngay, không dám nhìn thẳng long nhan, nhưng chỉ giây lát đó cũng đủ để trông rõ cái trường kỷ kia. Ta từng là Thượng Cung, dĩ nhiên nắm rõ từng đồ dùng trong cung như lòng bàn tay, càng hiểu rành rẽ loại đồ vật nào không được phép bày biện nơi cung cấm. Cái trường kỷ ấy vừa vặn cho một người nằm, không có tay vịn hay lưng dựa, dùng gỗ cây thầu dầu làm thành, nhiều hơn trường kỷ thông thường hai chân, tên gọi Xuân Kỷ. Không phải làm bằng gỗ Xuân nên được gọi là Xuân Kỷ, mà là các cặp vợ chồng dân gian thường lấy đó làm nơi ân ái. Trong cung dĩ nhiên không được phép dùng thứ dung tục như vậy. Ty Thiết Phòng cũng chưa từng chế tạo những đồ vật thế này.
Hoàng đế vỗ vỗ lên ghế: “Nào, ngồi xuống đây!”
Ta cảm thấy giọng điệu lẫn tư thế của hắn cứ như con mèo đang thích chí trêu vờn con chuột, nhưng cố tình lờ đi, giữ nguyên nụ cười trên môi, lại hành lễ một cái. Ta là kẻ có tội, cho dù phải chịu trừng phạt thế nào cũng nên ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn xử tệ với ta mới là hợp lý lẽ, nếu như bỗng nhiên tỏ ra tử tế dịu dàng, có khi lại khiến ta nghi ngờ.
Hoàng thượng đã muốn sỉ nhục ta như sỉ nhục một con đà bà đê hèn thì ta cứ cho hắn toại ý.
Ta thậm chí còn nghĩ, nếu chuyện kia thực sự xảy ra, gương mặt ta phải thế nào, liệu có nên giả vờ kinh hãi, ấm ức, sợ sệt một chút, biết đâu Hoàng thượng sẽ thấy thú vị, thấy thỏa mãn. Như thế, cuộc sống sau này của ta sẽ dễ dàng hơn?…
Ta cắn răng, định né sang một bên, liền bị Hoàng thượng kéo vào lòng. Xuân Kỷ mặc dầu bịt gấm nhưng vững chãi lạ thường, giọng nói Hạ Hầu Thần rót vào tai ta, mang theo làn hơi nóng bỏng: “Ngươi xuất thân từ Thượng Cung cục, chắc cũng biết đây là cái gì. Các cặp vợ chồng trong dân gian lấy nó làm giường, đêm đến, hễ kê ra ở đâu, thì chỗ ấy thành nơi hành lạc, cho dù là dưới gốc cây hoa quế hay bên mép hồ đều có thể tùy ý phóng túng.”
Ta trộm nghĩ, gương mặt mình lúc này chắc hẳn là kinh hoảng. Một kẻ chưa hề từng trải, ngay lần đầu tiên đã bị đối xử thô bạo như vậy, dĩ nhiên sẽ vô cùng hoang mang. Ta lặng lẽ cắn chặt môi, cảm thấy bàn tay trườn khắp cơ thể, những ngón tay khéo léo cởi chiếc nút cài trước ngực. Tấm vải mỏng manh vừa bung ra, tức thì hai bầu ngực tròn đầy bị nắm lấy, vân vê vò dụi không thương tiếc. Ta rên lên thành tiếng, chẳng rõ là giả vờ, hay thực sự bị kích động. Ta không dám nhìn, chỉ cảm thấy đôi bàn tay kia làm cho cả cơ thể mình bỗng bốc cháy. Khi cặp nhũ hoa bị bấu chặt lần nữa, ta lại thấy đau nhói, đồng thời cảm thấy khoan khoái một chút. Ta cuộn mình định né tránh cánh tay ma quỷ kia.
Hoàng đế khẽ cười, chưa chịu dừng tay, nói: “Ninh Tuyển thị, biết làm sao đây, nếu không được trẫm ân sủng, ngươi chẳng thể tồn tại quá nửa tháng trong cung đâu.”
Lời nói của tân đế làm ta sực tỉnh khỏi cơn mê. Để leo lên được chức Thượng Cung, ta đã đắc tội với quá nhiều người, trong triều lại chẳng còn thân thích chống lưng, nếu không được Hoàng thượng ân sủng, kẻ thù chẳng mấy chốc sẽ ra tay. Bỗng dưng ta gặp dữ hóa lành, phạm tội tày đình lại được tấn phong làm phi tử, khiến cho Thái hậu giận thấu xương, vây cánh Thái hậu trong cung tuy đã bị triệt hạ cả, nhưng thế lực ngoài cung đang rục rịch trỗi dậy.
Hạ Hầu Thần biết thừa hôm ấy ở cung Thái Hậu, trước mặt tất cả mọi người, ta chẳng qua chỉ giả vờ xin chết. Người sớm đã nhận ra ta sợ chết. Ta vừa thẹn vừa giận nói: “Hoàng thượng, ngài muốn lấy mạng ta, thì cứ phẩy tay là xong kia mà!”
Rõ ràng vẻ mặt của ta khiến tân đế thích thú, động tác của hắn càng thêm gấp gáp, tấm sa mỏng phủ trên người ta “roẹt” một tiếng lìa thành đôi mảnh. Hắn lẳng ta lên Xuân Kỷ, mặt ghế thô ráp khiến sống lưng đau rát. Ta khó nhọc bò dậy, bỗng thấy hai tay bị siết chặt, hóa ra hắn đã dùng hai mảnh vải trói tay ta vào hai chân ghế, bị bẻ quặt cánh tay, cổ tay lẫn bả vai đau nhức nhối. Lại nghe tiếng vải bị xé ra, ta biết ngay cả người mình sắp bị trói chặt, theo bản năng ta gắng sức khép hai chân lại, nhưng sao ngăn nổi.
Ánh nến chói mắt từ chân đèn ngọc xanh chạm văn mây hắt tới, ta thấy trước mặt sáng lòa, bèn quay đầu đi, phát hiện trên tường treo cái gương rất lớn, trên ấy phản chiếu chính bản thân mình, nằm trên chiếc Xuân Kỷ chật hẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc rối bời, gương mặt nhợt nhạt, tấm sa rách nát thít chặt vào da thịt. Ta cảm thấy mình cứ như con cá nằm trên thớt vừa bị đánh sạch vảy, chỉ còn lớp da mỏng manh lõa lồ, bẽ bàng.
Lúc này ta chẳng cách nào giả vờ được nữa, tất cả uất ức sợ hãi lộ cả trên mặt. Dường như vẻ mặt ấy lại khiến Hạ Hầu Thần càng thêm kích động, hắn hừ một tiếng, tách đôi chân thon thả ra. Ta cảm thấy chân mình trượt khỏi Xuân Kỷ, gan bàn chân đập mạnh xuống mặt đất lạnh lẽo.
Cơn đau từ dưới bụng phút chốc lan ra khắp người, ta tưởng như mình sắp mất mạng đến nơi, hai tay không kiềm được vùng vẫy mạnh, mãi đến khi nắm được mép ghế. Ta không dám nhìn vào gương thêm nữa, gắng dức quên đi hình ảnh thảm hại đập vào mắt ban nãy. Thầm nghĩ, ta nhất định phải nhẫn nhịn. Hắn cần gì, ta sẽ làm đó, chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại. Mẹ nói đúng, chết thời dễ, sống mới khó, có bị đánh gãy răng cũng phải ngậm cười mà nuốt vào bụng, chỉ cần được sống.
Hắn là hoàng thượng, hắn ân ái với ai, nghĩa là ban ơn cho kẻ đó. Có biết bao cô gái ngoài kia khao khát được như ta. Dù nghĩ thế, nhưng cũng không sao giảm bớt đau đớn hắn không ngừng giày vò trên cơ thể ta.
Ta hiểu ra, đây chính là cách Hoàng thượng giày vò mình, đáng lẽ ta nên nhận ra từ lâu mới phải. Ta phạm phải tội lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua? Nếu đây là hình phạt, thì cũng đáng lắm. Ta phải cảm tạ Hoàng thượng mới đúng, bởi hình phạt này vẫn còn nhẹ.
Mặc dù đau đớn đến độ sắp ngất đi, nhưng sâu trong đáy lòng, ta len lén nở nụ cười.
Chẳng đúng sao, hình phạt này quá ư là nhẹ nhàng.
Không rõ Hạ Hầu Thần tiếp tục bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng. Rốt cuộc hai thân thể rời nhau, chỉ còn một mình ta lõa lồ trên Xuân Kỷ, hai tay vẫn bị trói chặt. Cơn gió lạnh len qua hàng hàng lớp lớp những bức tường nặng nề, thổi lên da thịt. Rất lâu sau, ta mới co hai chân cứng đờ lại, thử bứt ra khỏi vòng trói ở chân ghế.
Sau một hồi vùng vẫy, mảnh vải trói dần lỏng ra, ta ngẩng lên, ngước nhìn vẻ thảm hại của mình trong gương, một vệt máu chạy dài từ đùi xuống phía dưới, trên ngực có vết xanh tím hình bàn tay.
Ta chậm chạp ngồi thẳng lưng, nhìn quanh một hồi, không tìm ra thứ gì để che tạm tấm thân. Cho dù tất cả sự việc này không do ý muốn, nhưng ta biết, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài. Nếu chẳng may để lộ, ngày tháng sau này của ta càng thê thảm. Chỉ cần hắn không nói là được. Ta là Tuyển thị được sắc phong. Tuyển thị ấy hôm nay được sủng hạnh, những kẻ xung quanh sẽ tưởng rằng, cô ả xuất thân bè đảng Thái hậu kia may mắn thoát nạn, Hoàng thượng phong cô ta làm Tuyển thị, có lẽ ngài thật sự đã…
Lòng Thiên tử sâu như biển, nhưng biết đâu ta có thể bị lợi dụng chút xíu hiện tượng bên ngoài đó mà kéo chút hơi tàn?
Ta không rõ con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu, lại càng chẳng biết ngày tháng nào mới có thể xuất cung đoàn tụ với mẫu thân.
Bả vai bị bẻ quặt quá lâu, giờ đau mãi không thôi, ta xé vải gấm trên Xuân Kỷ ra che thân, nhìn vào gương, thấy cô gái đôi mắt ngấn lệ, bờ vai sưng đỏ, trên cổ lấm tấm hằng hà sa số những dấu hôn. Theo kinh nghiệm bản thân bấy nay, ta biết sáng sớm ngày mai, những chấm đỏ kia sẽ chuyển sang bầm tím, mấy ngày cũng chưa tan.
Có tiếng một tên thái giám khẽ nói: “Nương nương, đã không còn sớm nữa, có thể gọi người vào rửa mặt chải đầu giúp nương nương không?”
Ta đáp: “Cho người mang hai bộ y phục vào đây, hôm nay Hoàng thượng có hơi mạnh tay…”
“Nô tài hiểu rồi ạ…”
Ta thừa biết, những lời này của mình sẽ từ miệng tên thái giám này bay vào tai bất cứ kẻ tò mò nào. Sẽ chẳng ai nghĩ được rằng, sau khi phải chịu đựng tất cả những đau đớn kia, ta còn có thể dùng giọng điệu hãnh diện xen chút nũng nịu rẻ tiền sai người mang quần áo vào. Không một ai có thể hoài nghi chuyện ta được sủng ái.
Chỉ cần Hoàng thượng không nhắc đến, ta vẫn là một phi tử thảng hoặc ngẫu nhiên nhận được ân sủng.
Có như vậy, mới khiến đám người ta từng đắc tội không nảy ý hãm hại, ví như Khổng Thượng Cung chẳng hạn.
Từ khi vào cung đến nay, ta từng chịu không biết bao nhiêu khổ cực, chút ít đau đớn này chẳng làm khó được ta. Mặc xong xiêm y, ta cẩn thận miết tấm Thừa Ân Sa bị xé làm đôi, khi đã chắc chắn người khác không thể nhận ra nó từng được dùng làm dây trói, ta bèn ném nó ra đất. Ta cố tình để hở vết đỏ trên cổ, rồi đủng đỉnh bước ra, căn phòng trông như vừa trải qua một cuộc ái ân mặn nồng.
Khang Đại Vi thấy ta bước ra, bèn thò cổ ngó vào một chút, rồi quay lại dặn dò cung nhân: “Vào dọn dẹp cho sạch sẽ.”
Ta ngồi kiệu trở về Lan Nhược hiên.
Mặc cho Tố Hoàn ân cần hầu hạ, vào phòng, ta nằm vật ra giường.
Ngày hôm sau, người của Thượng Cung cục theo đúng lệ mang lễ vật đến cho phi tử vừa được nhận sủng ái, lần này Khổng Văn Trân không dám sơ suất, lễ vật không thừa không thiếu, càng chẳng thể là đồ nhái như lần trước.
Thời gian vùn vụt trôi, loáng cái đã hai tháng trôi qua, kể từ đêm đó, Hạ Hầu Thần không triệu ta vào hầu hạ lần nào, trong lòng ta thầm lấy đó làm mừng, chỉ cần một lần được ân sủng đã đủ cho ta sống vô lo vô nghĩ, tự do tự tại thêm ba bốn tháng trong cung, sau thời gian này, ta nhất định phải tiếp tục tìm ra cách.
Tố Hoàn tuy không đồng lòng với ta, nhưng đem về không ít những tin tức từ khắp các ngõ ngách trong cung. Nghe nói đại hôn của Hoàng thượng đã gần kề, người sắp sửa nắm quyền cai quản hậu cung chính là Thời Phượng Cần, con gái của Nhất phẩm đại tướng quân đương triều Thời Văn Long. Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Thái hậu thất bại. Trong triều, thế lực của tộc Thượng Quan tuy mạnh hơn nhà họ Thời rất nhiều, nhưng họ Thời nắm binh quyền trong tay, khiến gia tộc Thượng Quan không làm gì được. Vốn dĩ nhà họ Thời ở phe trung lập, không giúp Thái hậu, cũng không phò Nhị hoàng tử, thế trận này rốt cuộc lại bị Hạ Hầu Thần phá vỡ, chỉ dùng một ngôi vị Hoàng hậu mà khiến thế lực nhà họ Thời quy thuận, buộc Thái hậu không còn cách nào khác, lui về ẩn dật.
Ta không giận mình không nhìn ra được thời thế, chỉ hận vận số đen đủi. Nhưng ta vẫn mãi không hiểu, vì sao Hoàng thượng lại tha cho mình? Ta còn giá trị nào khác cho hắn lợi dụng?
Nghe nói quá nửa những cung nữ hầu hạ bên Thái hậu đã biến mất không rõ tung tích, tên thái giám trưởng quản cung Thái hậu cùng Từ phu nhân bị đánh đến chết, tro cốt rải xuống giếng cạn. Thượng Quan Thái hậu gần như bị giam lỏng, hằng ngày chỉ quanh quẩn trong cung ăn chay niệm phật.
Hắn chắc chắn không làm chuyện vô ích, để lại ta tất có nguyên do, hoặc người nhà họ Ninh vẫn còn giá trị lợi dụng, hay chăng chính ta còn giá trị lợi dụng?
Nếu tìm ra điều này, làm hài lòng Thánh thượng, biết đâu ta sẽ thoát cảnh khốn cùng? Ngay từ ban đầu, ta tham gia vào cuộc đảo chính của Thái hậu không đơn thuần chỉ là báo thù cho gia đình. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó là quy luật tất yếu, cha ta chết là do ông chọn sai đường, ông chọn phò tá cho Nhị hoàng tử, cũng tức là chọn cho mình cái chết. Ta hiểu rõ, nếu Thái tử đăng cơ, tra ra gốc gác ta là người họ Ninh, chức Thượng Cung chắc chắn không đến lượt ta. Khổ cực biết bao năm, làm sao ta cam tâm để vị trí ấy vuột khỏi tay?
Ngày đó thế lực nhà Thượng Quan trong triều hung mạnh như mặt trời ban trưa, không gì ngăn cản được. Ta tưởng rằng nắm chắc phần thắng, ai ngờ rốt cuộc thảm bại không còn manh giáp.
Vị Thái tử yếu ớt trước mắt kia, hóa ra đầy mưu lược, sáng suốt và can đảm. Ta không thể tin nổi về phương diện này, hắn lại có thể hùng mạnh đến thế?
Nhớ lại đêm hôm ấy, trái tim ta chợt thắt lại. Ta biết, trong cung có vô số cung tần mỹ nữ, một đêm mưa móc chỉ đổi lại yên ổn thoáng chốc, vỏn vẹn vài tháng mà thôi.
Không lâu nữa, những kẻ thù địch với ta sẽ rục rịch hành động.
Trong cung, chết mất một vài cung phi không được ân sủng là chuyện chẳng có gì đáng kể, nhưng được ân sủng rồi, lại phải chịu áp lực thị phi từ nhiều phía, vạn phần hung hiểm.
Thứ nguy hiểm này, là tất yếu không thể tránh khỏi.
Đại hôn của Hoàng đế đã tới, Thời Phượng Cần bước lên làm chủ hậu cung. Nghe nói người này thông minh hòa nhã, học thức vượt xa lục cung, không ai bì kịp. Đế và Hậu sắt cầm hòa hợp, tương kính như tân, sau hôn lễ, tân đế ở lại cung Hoàng hậu hơn nửa tháng trời, không rời nửa bước.
Người trong cung có ai ngầm oán trách hay không thì ta không rõ, nhưng có một hôm, cung nữ Thượng Cung cục đem đồ dùng hằng ngày đến nói rằng: Vì phải làm gấp chiếc trâm phượng cho Hoàng hậu nương nương mà cả Thượng Cung cục tối mày tối mặt. Lần khác lại có cung nữ đến nói: Để chế tác đồ bài trí trong cung Hoàng hậu mà nhân lực của cả bốn phòng đều bị điều đến cùng làm cho kịp.
Cung nữ từ Thượng Cung cục ít nhiều để lộ cho ta biết tình hình, xem ra Khổng Văn Trân đã ngồi lên được chức Thượng Cung, nhưng gặp lúc bận rộn quá sức thế này cũng phải kinh hồn bạt vía, mới bảo đám cung nữ đến tiết lộ tin tức cho ta để xin lời chỉ bảo.
Tô Hoàn vốn là kẻ một dạ hai lòng, thấy hoàn cảnh như thế, bèn khăng khăng cho rằng thế nào cũng có ngày chủ mình bay lên cành vàng.
Chỉ có ta là hiểu rõ, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi.
Hoàng hậu mở tiệc mừng, một Tuyển thị nhỏ nhoi như ta cũng nhận được thiếp mời. Bên Thượng Cung cục lần này đột nhiên tỏ ra sốt sắng, sai người mang đến nào là hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, váy sa văn hai lớp màu tím biếc, trâm hổ phách khiến ta cũng không quá tầm thường.
Nhiều năm sống trong cung, ta đã học được một điều, đó là cho dù phải chịu uất ức đến mấy cũng phải cắn răng nuốt vào bụng, gắng tin rằng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Điều này trở thành sức mạnh giúp ta tiếp tục tồn tại.
Ta khoác lên người chiếc váy sa văn, xỏ đôi hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, lại sai Tố Hoàn, Tố Khiết giúp mình vấn tóc Hàm Yên[6], cài hoa cài đầu gợn sóng màu bạc. Xong xuôi, ta soi gương, chỉ thấy một mỹ nữ nhã nhặn thanh tao, làn thu ba lấp lánh rung động lòng người, chẳng hề giống một người phải chịu uất ức tủi nhục chút nào. Cấm cung không như những nơi khác, ở đây không có đồng tình và thương xót, ngay như ta, rơi vào cảnh thất thế, lập tức sẽ có kẻ đến gây chuyện quấy nhiễu. Do đó dù trong lòng có đau khổ cách mấy, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra phơi phới, như thể mọi chuyện rất mực thuận lợi.
[6]. Một kiểu búi tóc.
Kiệu đã chờ trước cửa Lan Nhược hiên, ta không cho Tố Khiết vô tư trung thành theo hầu, mà chọn Tố Hoàn khôn khéo giảo hoạt. Ở một chốn như hậu cung, lòng trung chẳng có giá trị gì, cái ta cần là người có ích cho mình. Tố Hoàn không mấy trung thành thì đã sao? Có lẽ nó hiểu rõ hoàn cảnh của ta, chim khôn chọn cành tốt mà đậu, chẳng biết sẽ trở mặt lúc nào. Nhưng sự linh hoạt và cơ trí của nó hơn Tố Khiết nhiều lần, ngay lúc này, ta cần một người như vậy. Đối với ta, người chỉ có hai loại, có và không có giá trị lợi dụng.
Tố Hoàn mừng vui khôn xiết, còn Tố Khiết thì đầy mặt vẻ chán chường ủ ê.
Sau khi phụ thân ta bị xử trảm, cả Ninh gia đào thoát. Khi nghỉ chân lại một nhà trọ, mẹ cả mang theo đứa con gái và toàn bộ tài sản của Ninh gia đi mất tăm mất tích. Phòng trọ bị binh lính triều đình bao vây, giây phút ấy ta hiểu ra, con người có thể bán đứng tất cả, kể cả người thân của mình.
Chính mẹ cả đã ngầm chỉ điểm, để ta và mẹ chết thay.
Điều duy nhất ta hối tiếc, là sao mình không ra tay sớm hơn một bước.
Còn nhớ đêm đó khi bị bắt, mẹ cứ không ngừng lẩm bẩm: tại sao, tại sao lại thế, bà ấy là chị ruột ta kia mà…
Năm ấy mẹ cả và mẹ ta lấy chung một chồng, trở thành một giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh mới[7]. Nhưng người đời đâu có biết, “Nga Hoàng” và “Nữ Anh” này vì tranh giành sự sủng ái của chồng, đã làm tan nát cả giai thoại, sau này lại có biết bao tiểu thiếp vào nhà nữa.
[7]. Nga Hoàng, Nữ Anh: Hai chị em ruột, con vua Nghiêu, cùng gả cho vua Thuần, giúp chồng cai quản hậu cung trị vì đất nước, nhất mực hòa thuận nhường nhịn nhau khiến người ngoài vô cùng ngưỡng mộ.
Từ lần đó, ta hiểu rõ một đạo lý: Làm việc gì cũng phải nhanh hơn người ta một bước, kể cả phản bội cũng vậy.
Chiếc kiệu khoan thai đi dọc bức tường đỏ. Cung Chiêu Thuần của Hoàng hậu nằm sát bên cung Hoa Thanh, nhìn hai cung bên ngoài có phần tương tự, nhưng xét diện tích chi li, cung Chiêu Thuần nhỏ hơn cung Hoa Thanh mấy chục phân, thiết kế này là để tỏ rõ uy thế độc tôn của thiên tử. Đến trước cửa cung Chiêu Thuần, bước xuống kiệu, ta nhìn thấy đã có mấy chiếc kiệu dừng ở trước đó, nhìn màu sơn và trang trí có thể thấy, đây đều là kiệu của các phi tần cao hơn ta một vài cấp. Những phi tần cấp cao dĩ nhiên chưa đến sớm thế này. Tân đế mới lên ngôi, số phi tần chọn nhập cung chưa nhiều, tổng cộng không quá mười mấy người, các vị này xuất thân cũng không mấy cao sang, sáng giá nhất có lẽ là Sư Viên Viên, con gái của quan Thủ bị ngũ phẩm Sư Hàn Quang, những người khác đều xuất thân từ hàm lục phẩm trở xuống.
Nhờ vào xuất thân, Sư Viên Viên được phong làm Sư Chiêu nghi, cũng coi đó là địa vị khá cao.
Nghe nói Sư Chiêu nghi dung nhan diễm lệ, thân hình yểu điệu, mấy vị cung phi đứng trước cung Chiêu Thuần không có ai giống như vậy, có lẽ cô ta còn chưa tới. Ta ngẫm nghĩ một lát, không kiềm được thoáng mỉm cười, người mà yêu ghét đều để lộ ra mặt như cô ta, trong cung thật là hiếm có.
Có vị phi tần đến gần khẽ chào hỏi, không quá thân mật cũng không quá lạnh nhạt. Ta thầm nghĩ như vậy mới hợp với thân phận, câu chuyện trước đây của ta, chắc ai nấy trong cung đều tỏ tường cả.
Đám phi tần người trước kẻ sau tiến vào cung Chiêu Thuần, trong điện đã có hai ba vị phi tần đến từ sớm, đang trò chuyện rôm rả với Hoàng hậu ngồi chính giữa. Ta không khỏi kinh ngạc, ngước nhìn ghế chủ tọa, một nữ tử mặc triều phục màu đỏ thẫm thêu loan phượng dát sợi vàng hướng về phía bọn phi tần mới đến gật đầu cười. Nàng ta sao lại đến sớm như vậy? Sao lại tỏ vẻ thân mật quá đỗi?
Có phi tần sớm thức thời, vội phủ phục xuống xin tha tội, ta thấy thế liền quỳ theo. Hoàng hậu cười nhẹ bảo: “Các muội không cần đa lễ, tự ta nóng lòng muốn gặp mọi người, nên đến sớm hơn mà thôi.”
Lời vừa nói ra khiến người nghe như tắm trong gió xuân, lại thêm gương mặt tươi cười thân thiện ôn hòa, Hoàng hậu nhanh chóng chiếm được thiện cảm của mọi người. Lúc ấy, chúng phi tần đã tề tựu đông đủ, chỉ thiếu một vị, là Sư Viên Viên.
Vài người ngầm liếc chiếc ghế trống không, trong điện vang lên tiếng rì rầm, có phi tần nói: “Hoàng hậu nương nương, Sư Chiêu nghi chẳng qua chỉ là một Chiêu nghi ngũ phẩm, mới nhập cung chưa lâu, vậy mà yến tiệc của Hoàng hậu cũng dám đến trễ, thật chẳng coi nương nương ra gì!”
Đúng lúc ấy, có tiếng người từ ngoài điện hô: “Hoàng thượng giá đáo, Sư Chiêu nghi nương nương giá đáo.”
Ta vội co mình lại, nghĩ thầm: Hay lắm, hai người cùng tới một lúc. Hôm nay đến đây, còn chưa ăn gì, ta phải mau chóng ăn một vài miếng điểm tâm, nhỡ đâu chốc nữa binh đao lửa đạn nổi lên, đến điểm tâm cũng ra tro sạch!
Tuyên Hòa Đế Hạ Hầu Thần dẫn đầu bước vào, Sư Chiêu nghi đi sát bên cạnh, cứ như con chim nhỏ quấn quýt bên chủ. Vừa vào đến nơi, Hạ Hầu Thần đã ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu. Sư Chiêu nghi dĩ nhiên được ngồi lên hàng đầu, nhưng cô ta còn nán lại, ghé tai thầm thì mấy câu gì đó với Hoàng thượng rồi mới lui xuống, chúng phi không ai hiểu cử chỉ này có ý gì.
Ta cười nhạt trong bụng, Sư Viên Viên tranh sủng một cách thô thiển quá. Đàn bà mà ngu xuẩn đến thế, cũng coi là hiếm.
Ta ngồi ở vị trí xa nhất, nên không sợ Đế Hậu chú ý tới mình. Giờ ta chỉ muốn xác định một chuyện: Hoàng hậu liệu có đáng để nương tựa, nàng ta có thể gây ảnh hưởng với Tuyên Hòa Đế không? Tình cảm mặn nồng giữa hai người là giả vờ, hay là chân thật?
Ta hiểu sâu sắc rằng, điều thiết yếu nhất để có thể tồn tại trong cung là tìm một chỗ dựa, giờ Thượng Cung cục đã không còn là chỗ dựa nữa, vậy thì hãy tìm một chốn khác.
Tất cả, đều là để tiếp tục sinh tồn mà thôi.
Sư Viên Viên gần đây được sủng ái, hôm nay chúng phi tề tựu đông đủ, cô ta sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện mình. Rượu quá tam tuần, Sư Viên Viên bèn phá lệ đứng lên, hành lễ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp mới đây có học được một điệu múa, nhân lúc mọi người cao hứng, thần thiếp muốn biểu diễn góp vui có được chăng?”
Chúng phi tử đều khen hay, ta đang bận ăn bánh ngọt, chẳng buồn tham gia, chỉ nghe Hoàng hậu nói: “Điệu múa của Sư muội muội chắc chắn là rất đẹp, mới chỉ ngỏ lời đã khiến người ta xiêu lòng, chúng phi đều lên tiếng cổ vũ, vậy muội hãy thay xiêm áo, trợ hứng cho Hoàng thượng!”
Sư Viên Viên định lui ra, bỗng nghe Hoàng hậu giả như vô tình chua thêm một câu: “Nghe nói bộ vũ y này, Sư Chiêu nghi đã đặt Thượng Chế Phòng may gấp, không rõ hiệu quả đến đâu?”
Tức thì có phi tần tên gọi Nguyệt Dung Hoa ứng tiếng: “Hoàng hậu nương nương, ở đây chẳng phải có một vị từng đảm chức Thượng Cung đó ư? Lời nói của người này chắc chắn có phân lượng, chút nữa để người ấy đánh giá thử xem sao?”
Tất cả mọi ánh mắt trong điện đều dồn về góc khuất chỗ ta đang ngồi, ngay đến Hạ Hầu Thần cũng nhìn về phía này. Giữa những ánh mắt, cái nhìn của hắn cứ như một tia sét lạnh lùng.
Ta cúi đầu, khẽ nuốt miếng bánh vào bụng, nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp trước đây tuy từng giữ chức Thượng Cung, nhưng phàm là tài nghệ một ngày không luyện là lui bước cả ngàn dặm, lại thêm các vật phẩm của Thượng Cung cục phong phú mới mẻ, mỗi ngày một khác, thần thiếp ngay khi tại vị còn có những món chưa xem qua, đến khi ấy kém cỏi, nói sai lại khiến Hoàng hậu nương nương chê cười.”
Hoàng hậu mỉm cười không đáp, Sư Viên Viên chen vào: “Ninh Tuyển thị quả nhiên đã làm tới chức Thượng Cung, nói năng kín kẽ đâu ra đó, một khoa thủ nghệ luyện biết bao năm nói không thạo là không thạo ngay. Chưa làm đã mở sẵn đường lui, đúng là lão làng trong chốn cung đình.”
Chữ “lão làng” của cô ta khiến không ít phi tần trong điện bụm miệng mà cười.
Ta đứng dậy, hứng về phía Hoàng thượng Hoàng hậu lần lượt hành lễ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tiếng rì rầm của chúng phi tử đột nhiên im bặt, ai nấy đều nhìn ra ý tứ trong hành động vừa rồi. Ta đây lão làng, vậy Hoàng thượng phải thành tinh thành quái mới hợp lẽ.
Trong điện lặng ngắt như tờ. Sư Viên Viên nhận ra mình lỡ lời, ngây ra, tay chân luống cuống không biết làm thế nào. Hoàng hậu cất tiếng nói: “Sư Chiêu nghi, sao còn chưa lui xuống thay xiêm áo?”
Lúc này Sư Viên Viên mới dám lui ra.
Hoàng hậu quả thực cao thâm, nàng ta không cần ra tay trực diện, mà có cách khiến phi tử bên dưới giúp mình đạt được mục đích. Bữa đại yến này, có lẽ là cách để nàng ta phát tín hiệu với chúng nhân, cũng là một cuộc khảo nghiệm, xem ai sẽ nghiêng về phe mình, ai thực sự muốn giúp mình.
Cũng tương tự như bữa yến tiệc mừng ta nhậm chức Thượng Cung. Mặc dù quy mô không bằng, chỉ là mấy vị Ty Thiết Ty Chế hội họp lại, nhưng qua ba tuần rượu, thái độ ai thế nào đều lộ rõ.
Có điều không hiểu vì sao Nguyệt Dung Hoa lại gắp lửa bỏ tay người, là cố ý hay vô tình, chi tiết này rất đáng để ngẫm ngợi.
Tiếng nhạc nổi lên, Sư Viên Viên bước ra khỏi mành sa, đầu chải kiểu Linh Xà, hai sợi tóc mai cong cong rủ xuống bên mang tai. Nàng ta mặc chiếc váy sáu tà thêu bách điểu màu hồng phấn, ve áo để lộ nửa ngực, cổ đeo chuỗi dạ minh châu, hạt nào hạt nấy tròn vành vạnh, xem ra giá trị không nhỏ.
Tuy không giữ chức Thượng Cung được bao lâu, nhưng ta làm việc trong Thượng Cung nhiều năm, nhìn thấy Sư Viên Viên ăn vận như vậy, liền cảm thấy cô ta hở hang quá đà, nếu để dành cho mình Hoàng thượng thưởng thức thì không sao, nhưng bước ra giữa một bữa yến tiệc đông người, không khỏi khiến người xem nhức mắt.
Ta bình thản nhìn về phía Hoàng hậu, quả nhiên thấy vẻ tươi cười thường trực trên gương mặt Hoàng hậu nay đã bay biến không còn dấu tích.