Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Ăn xong cả hai đều trở về. Trên đường về cô cũng không hỏi han gì anh khiến anh cũng có phần bối rối theo.
Chẳng lẽ cô giận anh, giận về việc anh nói chuyện với Vệ Mẫn sao? Nghĩ đến đây anh chống tay lên bô lăng đặt lên miệng mỉm cười. Ngẫm nghĩ một lúc lâu anh mới mở lời.
" Em.....giận tôi việc gì sao???" anh đưa mắt qua nhìn cô. Nghe anh hỏi cô cũng giật mình vội ngoảnh đầu lại xua tay giải thích
" Hả..... không, không có!!!" cô lại cười.
Cô lại làm anh hụt hẫng, anh lười nhác nói " Vậy? Sao em không nói chuyện với tôi?"
" Không phải tôi giận anh đâu thủ tướng mà là tôi ghét cái bà sâu róm kia thôi!!!!" cô lại cười hiền hòa nói với anh.
Ngẫm nghĩ một lúc sau anh lại dò hỏi cô " Vậy em ghét cô ta ở điểm nào???"
Cô không để ý thuận miệng trả lời ngay lập tức " Ưỡn ẹo như rắn nước, dáng đi như khủng long bạo chúa, nũng nịu như vẹt và còn dám đến gần Thủ tướng đại nhân của tôi. Tức chết mà!!!" Cô không nghĩ ngợi cứ tuôn một tràng dài nhưng chợt nhận ra cô nói có gì đó sai sai.
Anh nghe xong lòng như nở hoa, bây giờ trong đầu cứ lảng vảng 1 câu ' Thủ tướng đại nhân của tôi ' khiến anh không tài nào tập trung nổi.
.........
Sáng sau. Cô đi mua đồ về trên đường, cô vừa đi vừa hát.
Một chiếc Lamborghini có chút quen dần dần đi chầm chậm bên lề đường. Người ở trong xe không ngừng gõ kính liên tục. Nghe thấy tiếng gõ cô theo cảm nhận mà ngoảnh lại nhìn.
Là Châu Mặc Uy, anh ta làm gì ở đây. Cô còn đang suy nghĩ anh ta đã xuống xe từ lúc nào rồi đứng trước mặt cô.
" Trùng hợp thật, cô Nhạc. Cô mua đồ sao? Vậy để tôi cầm giúp cô nhé!!" anh tươi cười rồi cầm lấy túi đồ trên tay cô.
" Kẻ nhỏ mọn như anh mà cũng tốt bụng hào phóng vậy sao.??" cô bán tính bán nghi hỏi anh
Anh chợt bí họng, con tim dần đập loạn hơn.
" Cô nỡ xem tôi nhỏ mọn như vậy à!....Thôi không trách cô, xin lỗi cô chuyện lúc trước!!" anh nhẹ nhàng ấm áp nói
Còn cô thì ngẩn ngơ con gà mái mơ. Nếu người ta đã xin lỗi thì đương nhiên cô sẽ tha thứ vì mọi chuyện đâu có to tát đến vậy.
" Được, tôi tha thứ cho anh, anh Châu!" cô mỉm cười nói với anh. Anh cũng vui vẻ đưa tay ra muốn bắt tay với cô " Vậy chúng ta làm bạn được chứ??"
" Được "
Vậy là cô lại có thêm một người bạn ở thành phố rộng lớn này. Châu Mặc Uy ngỏ lời muốn đưa cô về Dinh thự, cô cũng đồng ý đi nhờ xe anh vậy.
Về đến Dinh thự, cô bước xuống xe. Anh cũng theo sau giúp cô cầm đồ. Suy nghĩ kỹ càng anh cũng quyết định muốn mời cô đi xem phim " Cô Nhạc, tôi có hai vé xem phim tối nay cô đi xem với tôi được không "
Ban đầu cô có chút ái ngại, nghĩ qua rồi cô trả lời anh " Để tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ báo anh sau."
" Được, tôi sẽ đưa cô danh thiếp để liên lạc. Tôi đợi cô." nói xong anh lôi vi ra rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Chiếc Lamborghini dần dần đi xa, cô cũng bước vào Dinh thự.
.........
" Thủ tướng, Tô Thiết Lâm trở về rồi. Ông ta muốn gặp ngài." giọng Hàn Dực ở đầu dây bên kia cực kỳ khẩn cấp
" Được, ta biết rồi. Cho ông ta vào!!!" anh nói
Tô Thiết Lâm cũng là một nghị viên sáng giá ra tranh cử cho chức Thủ tướng này. Nhưng sau khi bị anh vượt mặt và trở thành Thủ tướng. Ông ta cũng bắt đầu không tiếc cái giá để âm trầm gạt bỏ anh khỏi chính trị. Ông ta từng biến mất 3 năm nay nhưng lại âm thầm dàn xếp kế hoạch loại bỏ anh. Nhưng anh chẳng có gì phải lo sợ hắn vì đối phó với hắn dĩ nhiên anh phải có vũ khí trong tay.
Không khí ảm đạm trong văn phòng thủ tướng. Ông vẫn chống một cây gậy miệng ngậm một điếu thuốc lá kiêu ngạo đi vào. Anh thấy ông ta, cả cơ thể cũng dần tỏa ra hắc tuyến đáng sợ.
" Lâu rồi không gặp ngài Thủ tướng vĩ đại. Ngài nhớ tôi chứ???" ông ta ngồi thoải mái dựa mình trên sô pha
" Dĩ nhiên " anh nói
Tay ông ta dần cầm lấy điếu thuốc trên miệng xuống khuôn mặt dần trở nên bí hiểm " Coi bộ ngài sống tốt thật. Hừ..... cũng sẽ có ngày vĩnh biệt với huy hoàng, mà người đè ngài sẽ là ta "
" Hừ, nói ngay không bằng làm thật. Ta đợi ông!" anh kiêu ngạo nói
Ông ta không nói được gì lại cầm điếu thuốc lên hút rồi ngẫm nghĩ trả lời " Cô gái bên cạnh ngài thật thú vị biết mấy!"
Muốn động đến cô, có bỏ cả cái mạng này anh cũng quyết không để ai làm hại đến cô " Ông không nên lôi phụ nữ vào đây. Nếu dám động đến cô ấy, Hừ....... thứ đó tôi không ngại đưa lên viện kiểm sát để khiến ông Thân - Bại - Danh - Liệt " anh gằn lên từng chữ
Ông ta như bị động đến tim đen liền xanh mặt đứng dậy bước ra ngoài.
..........
Hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, thấy cô vẫn yên ổn ngồi làm việc gì đó anh lại an tâm. Anh không tự nhủ bước lại ôm cô từ phía sau. Cô chợt giật mình, cả cơ thể cựa quậy như muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
" Em để cho tôi ôm một lát thôi!!" anh nói xong cô cũng không quậy nữa ngồi im cho anh ôm. Lòng cô lại lo lắng không biết anh gặp phải chuyện gì vậy.
Anh ôm cô, lòng đã an tâm hơn nhiều. Không phải anh sợ hắn sẽ giết anh hay hại anh mà điều anh sợ, anh sợ hắn làm hại tới Lâm Lâm ngốc của anh.
Một lúc lâu sau anh cũng buông tay ra, cô cũng suy nghĩ rồi mới dám mở lời hỏi anh " Thủ tướng đại nhân, Châu Mặc Uy mời tôi đi xem phim theo ngài tôi nên đi không??"
Mặt anh lại tối sầm lại " Châu Mặc Uy sao" anh cũng đủ nhận ra Châu Mặc Uy này có ý đồ với cô. Anh sẽ cho cô đi, để anh xem hắn dám làm gì cô.
" Được " anh gật đầu rồi nói tiếp " Nhưng phải về trước 9h đấy, nếu không em sẽ bị phạt. Nhớ giữ khoảng cách cho tôi!!" anh nghiêm nghị nói
" Ok thủ tướng " cô tươi cười trả lời anh. Còn anh đã có kế hoạch của riêng mình rồi
Cô mặc đồ rất mát mẻ, chỉ là một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean. Châu Mặc Uy đã đến đợi cô ở trước cổng Dinh thự.
Chính anh cũng không ngờ Thủ tướng Trương Thiên Hoàn lại dễ dãi như vậy. ( không đơn giản đâu anh tui ơi).
Đến nơi, anh chịu trách nhiệm đi mua đồ ăn. Cả hai đều cùng ngồi chung một chỗ.
Trong lúc xem phim anh quá thoải mái đặt tay lên vai cô, thì thầm bàn luận bên tai cô. Có những tình huống phim hài hước cũng đều dựa vào vai cô mà cười nghiêng ngả. Cùng ăn chung bỏng ngô với cô.
Nhưng có ai biết, anh ngồi ở Thư phòng tức giận đến tím mặt quan sát camera trong khi đó hai người họ là nhân vật chính chứ. Anh cho người theo sát cô, lén lắp đặt camera ở khắp nơi trong rạp chiếu phim.
" Cô gái, em quá thoải mái với hắn rồi. Để xem tôi phạt em thế nào đây!!"
Hai con người vẫn không hay biết gì mà vẫn ngồi thưởng thức bộ phim của họ. Còn ai kia thì đã sắp bốc cháy dữ dội ở nhà kia rồi.
...........
Có ai thấy bình dấm sắp nổ không. Tui lại thấy đấy.
Chương này được 20 like chương sau viết H
Chẳng lẽ cô giận anh, giận về việc anh nói chuyện với Vệ Mẫn sao? Nghĩ đến đây anh chống tay lên bô lăng đặt lên miệng mỉm cười. Ngẫm nghĩ một lúc lâu anh mới mở lời.
" Em.....giận tôi việc gì sao???" anh đưa mắt qua nhìn cô. Nghe anh hỏi cô cũng giật mình vội ngoảnh đầu lại xua tay giải thích
" Hả..... không, không có!!!" cô lại cười.
Cô lại làm anh hụt hẫng, anh lười nhác nói " Vậy? Sao em không nói chuyện với tôi?"
" Không phải tôi giận anh đâu thủ tướng mà là tôi ghét cái bà sâu róm kia thôi!!!!" cô lại cười hiền hòa nói với anh.
Ngẫm nghĩ một lúc sau anh lại dò hỏi cô " Vậy em ghét cô ta ở điểm nào???"
Cô không để ý thuận miệng trả lời ngay lập tức " Ưỡn ẹo như rắn nước, dáng đi như khủng long bạo chúa, nũng nịu như vẹt và còn dám đến gần Thủ tướng đại nhân của tôi. Tức chết mà!!!" Cô không nghĩ ngợi cứ tuôn một tràng dài nhưng chợt nhận ra cô nói có gì đó sai sai.
Anh nghe xong lòng như nở hoa, bây giờ trong đầu cứ lảng vảng 1 câu ' Thủ tướng đại nhân của tôi ' khiến anh không tài nào tập trung nổi.
.........
Sáng sau. Cô đi mua đồ về trên đường, cô vừa đi vừa hát.
Một chiếc Lamborghini có chút quen dần dần đi chầm chậm bên lề đường. Người ở trong xe không ngừng gõ kính liên tục. Nghe thấy tiếng gõ cô theo cảm nhận mà ngoảnh lại nhìn.
Là Châu Mặc Uy, anh ta làm gì ở đây. Cô còn đang suy nghĩ anh ta đã xuống xe từ lúc nào rồi đứng trước mặt cô.
" Trùng hợp thật, cô Nhạc. Cô mua đồ sao? Vậy để tôi cầm giúp cô nhé!!" anh tươi cười rồi cầm lấy túi đồ trên tay cô.
" Kẻ nhỏ mọn như anh mà cũng tốt bụng hào phóng vậy sao.??" cô bán tính bán nghi hỏi anh
Anh chợt bí họng, con tim dần đập loạn hơn.
" Cô nỡ xem tôi nhỏ mọn như vậy à!....Thôi không trách cô, xin lỗi cô chuyện lúc trước!!" anh nhẹ nhàng ấm áp nói
Còn cô thì ngẩn ngơ con gà mái mơ. Nếu người ta đã xin lỗi thì đương nhiên cô sẽ tha thứ vì mọi chuyện đâu có to tát đến vậy.
" Được, tôi tha thứ cho anh, anh Châu!" cô mỉm cười nói với anh. Anh cũng vui vẻ đưa tay ra muốn bắt tay với cô " Vậy chúng ta làm bạn được chứ??"
" Được "
Vậy là cô lại có thêm một người bạn ở thành phố rộng lớn này. Châu Mặc Uy ngỏ lời muốn đưa cô về Dinh thự, cô cũng đồng ý đi nhờ xe anh vậy.
Về đến Dinh thự, cô bước xuống xe. Anh cũng theo sau giúp cô cầm đồ. Suy nghĩ kỹ càng anh cũng quyết định muốn mời cô đi xem phim " Cô Nhạc, tôi có hai vé xem phim tối nay cô đi xem với tôi được không "
Ban đầu cô có chút ái ngại, nghĩ qua rồi cô trả lời anh " Để tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ báo anh sau."
" Được, tôi sẽ đưa cô danh thiếp để liên lạc. Tôi đợi cô." nói xong anh lôi vi ra rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Chiếc Lamborghini dần dần đi xa, cô cũng bước vào Dinh thự.
.........
" Thủ tướng, Tô Thiết Lâm trở về rồi. Ông ta muốn gặp ngài." giọng Hàn Dực ở đầu dây bên kia cực kỳ khẩn cấp
" Được, ta biết rồi. Cho ông ta vào!!!" anh nói
Tô Thiết Lâm cũng là một nghị viên sáng giá ra tranh cử cho chức Thủ tướng này. Nhưng sau khi bị anh vượt mặt và trở thành Thủ tướng. Ông ta cũng bắt đầu không tiếc cái giá để âm trầm gạt bỏ anh khỏi chính trị. Ông ta từng biến mất 3 năm nay nhưng lại âm thầm dàn xếp kế hoạch loại bỏ anh. Nhưng anh chẳng có gì phải lo sợ hắn vì đối phó với hắn dĩ nhiên anh phải có vũ khí trong tay.
Không khí ảm đạm trong văn phòng thủ tướng. Ông vẫn chống một cây gậy miệng ngậm một điếu thuốc lá kiêu ngạo đi vào. Anh thấy ông ta, cả cơ thể cũng dần tỏa ra hắc tuyến đáng sợ.
" Lâu rồi không gặp ngài Thủ tướng vĩ đại. Ngài nhớ tôi chứ???" ông ta ngồi thoải mái dựa mình trên sô pha
" Dĩ nhiên " anh nói
Tay ông ta dần cầm lấy điếu thuốc trên miệng xuống khuôn mặt dần trở nên bí hiểm " Coi bộ ngài sống tốt thật. Hừ..... cũng sẽ có ngày vĩnh biệt với huy hoàng, mà người đè ngài sẽ là ta "
" Hừ, nói ngay không bằng làm thật. Ta đợi ông!" anh kiêu ngạo nói
Ông ta không nói được gì lại cầm điếu thuốc lên hút rồi ngẫm nghĩ trả lời " Cô gái bên cạnh ngài thật thú vị biết mấy!"
Muốn động đến cô, có bỏ cả cái mạng này anh cũng quyết không để ai làm hại đến cô " Ông không nên lôi phụ nữ vào đây. Nếu dám động đến cô ấy, Hừ....... thứ đó tôi không ngại đưa lên viện kiểm sát để khiến ông Thân - Bại - Danh - Liệt " anh gằn lên từng chữ
Ông ta như bị động đến tim đen liền xanh mặt đứng dậy bước ra ngoài.
..........
Hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, thấy cô vẫn yên ổn ngồi làm việc gì đó anh lại an tâm. Anh không tự nhủ bước lại ôm cô từ phía sau. Cô chợt giật mình, cả cơ thể cựa quậy như muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
" Em để cho tôi ôm một lát thôi!!" anh nói xong cô cũng không quậy nữa ngồi im cho anh ôm. Lòng cô lại lo lắng không biết anh gặp phải chuyện gì vậy.
Anh ôm cô, lòng đã an tâm hơn nhiều. Không phải anh sợ hắn sẽ giết anh hay hại anh mà điều anh sợ, anh sợ hắn làm hại tới Lâm Lâm ngốc của anh.
Một lúc lâu sau anh cũng buông tay ra, cô cũng suy nghĩ rồi mới dám mở lời hỏi anh " Thủ tướng đại nhân, Châu Mặc Uy mời tôi đi xem phim theo ngài tôi nên đi không??"
Mặt anh lại tối sầm lại " Châu Mặc Uy sao" anh cũng đủ nhận ra Châu Mặc Uy này có ý đồ với cô. Anh sẽ cho cô đi, để anh xem hắn dám làm gì cô.
" Được " anh gật đầu rồi nói tiếp " Nhưng phải về trước 9h đấy, nếu không em sẽ bị phạt. Nhớ giữ khoảng cách cho tôi!!" anh nghiêm nghị nói
" Ok thủ tướng " cô tươi cười trả lời anh. Còn anh đã có kế hoạch của riêng mình rồi
Cô mặc đồ rất mát mẻ, chỉ là một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean. Châu Mặc Uy đã đến đợi cô ở trước cổng Dinh thự.
Chính anh cũng không ngờ Thủ tướng Trương Thiên Hoàn lại dễ dãi như vậy. ( không đơn giản đâu anh tui ơi).
Đến nơi, anh chịu trách nhiệm đi mua đồ ăn. Cả hai đều cùng ngồi chung một chỗ.
Trong lúc xem phim anh quá thoải mái đặt tay lên vai cô, thì thầm bàn luận bên tai cô. Có những tình huống phim hài hước cũng đều dựa vào vai cô mà cười nghiêng ngả. Cùng ăn chung bỏng ngô với cô.
Nhưng có ai biết, anh ngồi ở Thư phòng tức giận đến tím mặt quan sát camera trong khi đó hai người họ là nhân vật chính chứ. Anh cho người theo sát cô, lén lắp đặt camera ở khắp nơi trong rạp chiếu phim.
" Cô gái, em quá thoải mái với hắn rồi. Để xem tôi phạt em thế nào đây!!"
Hai con người vẫn không hay biết gì mà vẫn ngồi thưởng thức bộ phim của họ. Còn ai kia thì đã sắp bốc cháy dữ dội ở nhà kia rồi.
...........
Có ai thấy bình dấm sắp nổ không. Tui lại thấy đấy.
Chương này được 20 like chương sau viết H
Bình luận facebook