Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65 - Chương 65 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (8)
Chương 65 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (8)
Trong tưởng tượng của Tô Thâm Tuyết, đây vốn dĩ nên là một cuộc trò chuyện vui vẻ thoải mái.
Cô chỉ muốn kể lể oán thán một chút, phàn nàn rằng việc phải bó eo khiến cô luôn cảm thấy khá khó chịu, những chiếc váy bó sát cũng không hợp gu của cô, đáng ghét nhất là, những người làm việc trong cung điện lại ăn lương để quản lý cô hết chuyện này đến chuyện kia.
Cô hy vọng rằng, trong lần thứ hai này cô sẽ thể hiện tất cả những gì mình có trong bầu không khí gần gũi và thân thương này. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Tại sao lại có thể thành ra như vậy, tại sao lại có thể trở nên như vậy.
Tô Thâm Tuyết thật sự rất sợ, sợ rằng Utah Tụng Hương sẽ gọi điện hỏi Christie thật.
Utah Tụng Hương là ai?
Một tay anh vạch nên kế hoạch lật đổ cha mình, đứng trước mặt người đứng đầu gia tộc Healther và tố cáo những tội danh của cha mình với khuôn mặt thiên thần, thể hiện rằng "Suốt đời này chỉ muốn lật đổ Utah Tụng Khinh"; một mặt diễn tròn vai "Hoàng tử phục thù ký" cho người đứng đầu nhà Healther xem, một mặt lại từ chối con gái lớn nhà Healther.
Khi vở kịch "Hoàng tử phục thù ký" dần đến hồi kết, Hoàng tử đã đá bay người bạn hợp tác của mình qua một bên. Con gái lớn nhà Healther bắt đầu bước vào thời kỳ chữa trị vết thương tình dài dằng dặc và đầy khó khăn, đôi lúc anh cũng sẽ niệm tình cũ, nhưng cuối cùng tình cảm cũng tự chết dần chết mòn.
Không chỉ vậy, Utah Tụng Hương còn làm vô số việc thất đức nữa.
Nếu Utah Tụng Hương thật sự gọi điện cho Christie, Lục Kiêu Dương muốn không bị liên lụy cũng khó.
Vì không muốn để Lục Kiêu Dương bị liên lụy, Tô Thâm Tuyết liền bắt luôn ý "Sự tôn kính của Nữ hoàng bị chà đạp" để lập luận, chỉ trích anh, "Anh coi em là gì vậy hả?"
"Trước nay em đều giả vờ như không biết những việc Christie đã làm sau lưng em."
"Anh biết không? Những người đó trước kia đều coi thường em, đến bây giờ vẫn không coi em ra gì, bọn họ toàn nói xấu sau lưng rằng em là con rối của anh. Những người nói hăng nhất là anh chị em họ hàng của anh đấy."
"Utah Tụng Hương, em ghét anh!" Khi nói câu này, cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Những lời cô nói đều là sự thật, cũng đều là những thực tế mà cô luôn muốn phủ nhận.
Những sự thật mà cô luôn muốn phủ nhận ấy cùng với những lời bình phẩm của Utah Tụng Hương là không thể tránh khỏi.
Nhục nhã, phẫn nộ.
Cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, cô đẩy phắt anh ra.
Cô quấn ga giường quanh mình, đi chân trần xuống nền nhà. Cô muốn tìm một nơi để hít thở, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ở phía sau cô, anh cất tiếng gọi, "Tô Thâm Tuyết, quay lại đây."
"Em không!"
"Tô Thâm Tuyết, em quay lại đây ngay cho anh!"
Tay cô nắm chặt lấy tấm ga giường lớn gần như nuốt chửng lấy người, đi vài bước mà chỉ chực tuột xuống để cô bị lộ hàng khiến cô tức tối. Điều khiến cô giận nhất chắc chắn là Utah Tụng Hương rồi, y như lời cô mắng anh vừa rồi, anh coi cô là gì chứ?
Utah Tụng Hương, anh hủy diệt em luôn đi.
Sự xấu hổ và nỗi tức giận khiến Tô Thâm Tuyết mất luôn khả năng sắp xếp từ ngữ. Cô chỉ biết lặp đi lặp lại, hét lên thật to: "Utah Tụng Hương, em ghét anh! Em ghét anh! Em rất ghét anh! Em vô cùng ghét anh! Em ghét anh nhất đời!"
Người mà cô ghét chính là Utah Tụng Hương, cô cũng ghét cả Tô Thâm Tuyết nữa.
Không chỉ thấy ghét Tô Thâm Tuyết, cô còn vô cùng chán ghét thế giới này, ghét việc mỗi lần ánh mắt cô bị thu hút bởi một món ngọt nào đó thì đám người kia lại dám chạy ra nói với cô, "Nữ hoàng bệ hạ, Người không thể ăn món này."
Đáng ghét! Đáng ghét!
Chẳng có ai quan tâm đến Tô Thâm Tuyết cả. Vốn dĩ Tô Thâm Tuyết chỉ vì muốn được quan tâm nên mới liều mình vươn lên. Để rồi cuối cùng khi đã leo lên được vị trí Nữ hoàng, vẫn chẳng có ai quan tâm đến cô. Đến cuối cùng, ngay cả Tô Thâm Tuyết cũng không còn quan tâm đến Tô Thâm Tuyết nữa.
Nước mắt ướt nhòe khuôn mặt.
"Utah Tụng Hương, em ghét anh! Ghét anh! Nhất đời! Vô cùng! Cực kỳ! Không có gì so sánh được với việc em ghét anh!" Cô la hét ầm ĩ.
Một giọng nói vang lên ngay sát phía sau, "Còn gì nữa không?"
Ơ? Cô cứ tưởng rằng mình đã bỏ xa anh rồi cơ mà. Cô đã chạy cả một đoạn rồi, chiếc ga giường khiến cô chán ghét cũng không hề rơi xuống đất hay làm vướng chân cô. Vậy thì, mấy thứ vướng víu đó đã đi đâu rồi?
Rất nhanh, Tô Thâm Tuyết liền nhận ra mấy thứ vướng víu đó đã đi đâu.
Một tay Utah Tụng Hương đang nắm chặt phần đuôi chiếc ga giường mà cô ghét bỏ kia.
Nhìn có vẻ như nó đã được kéo lê một hồi, và cùng cô chạy một hồi rồi.
Cái ga là của cô, đến cả cái này mà anh cũng giành với cô sao?
Người luôn đến bên cạnh cô trước khi ngủ và chào cô là "Nữ chiến binh Tô Thâm Tuyết của thế giới tương lai" đã bị Utah Tụng Hương cướp đi rồi. Vậy mà anh còn muốn giành cả cái ga giường của cô nữa mới được sao? Dù sao cô cũng sẽ không nhường anh đâu.
Cô giật mạnh tấm ga, muốn giành hết lại những phần ga đang được nắm trong tay Utah Tụng Hương. Nhưng cô gắng sức dồn lực kéo của cả hai tay cũng chẳng đọ nổi với anh chỉ dùng một tay. Hơn nữa, biểu cảm của anh, ánh mắt anh nhìn cô đều như đang muốn nói: Tô Thâm Tuyết, trông em thật hài hước!
Thử lại lần nữa.
Cô lại hét ầm lên: Utah Tụng Hương, em ghét anh, ghét anh, em cứ muốn được thằng nhóc trẻ tuổi kia vẽ tranh khỏa thân cho em đấy, nhìn ngắm cơ thể em đấy. Em cũng không ngại người khác chiêm ngưỡng cơ thể em, em còn vô cùng sẵn lòng để người ta ngắm nhìn cơ thể em đến mê muội, em…
Một giây sau, tất cả những từ ngữ đều bị mắc kẹt nơi cổ họng.
Utah Tụng Hương ra tay rất nhanh, lời còn chưa kịp nói hết, tấm ga giường đã bị anh tận dụng làm vũ khí, quấn chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể thốt nổi một lời.
Utah Tụng Hương nhếch mép để lộ răng nanh, gằn giọng: "Em dám?"
Tô Thâm Tuyết như sực tỉnh ngay tức khắc, sao cô cảm thấy khó thở như thế này. Cô vốn muốn đổi chủ đề nhưng nhất thời mất bình tĩnh, lại vòng về chuyện này rồi.
Cô cố gắng nói, nhưng lúc này ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.
Khuôn mặt Utah Tụng Hương gần kề ngay trước mắt, vẫn vô cùng đẹp đẽ, nhưng vẻ u ám nơi đầu mày khiến anh trở nên hơi xa lạ.
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, sự hủy diệt thật ra chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi." Utah Tụng Hương nhấn mạnh từng chữ, "Sẽ chẳng ai mê muội một cơ thể hoa tàn ngọc nát đâu."
Tấm ga giường siết nơi cổ cô bị thít chặt thêm.
Trước mắt cô tối sầm.
Cho nên, cô sắp chết phải không? Cô sẽ chết trong tay người đàn ông mà cô yêu phải không?
Tô Thâm Tuyết biết, người khiến Elena nghiện ngập lún sâu vào ma túy là ai.
Elena chết năm hai mươi sáu tuổi, cô sống thọ hơn Elena được hai năm.
Sau khi cô chết đi, anh sẽ nhớ thương cô chứ?
Trong lúc miên man suy nghĩ, lực siết ở cổ cô bất ngờ nới lỏng. Như người chết đuối được nổi lại lên mặt nước, Tô Thâm Tuyết ngã nhào vào lòng anh.
Cô không quan tâm được điều gì nữa, chỉ cố gắng hít thở.
Cô được một vòng tay ôm thật chặt, thật chắc.
Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của anh.
Giọng nói lo lắng, rầu rĩ, áy náy liên tục vang lên: "Nhìn xem anh đã làm gì với em!"
"Đúng vậy, lúc nào anh cũng gọi em là ‘Thâm Tuyết’, ‘Thâm Tuyết yêu dấu’, anh luôn thích gọi em là ‘Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu’ mà."
"Nhưng mà, nhìn xem, anh đã đối xử như thế nào với Thâm Tuyết yêu dấu của anh."
Đúng vậy, nhìn xem Utah Tụng Hương đã làm gì Tô thâm Tuyết? Mà tại sao cô vẫn còn nằm trong lòng anh, vẫn được anh ôm trong vòng tay.
Cô gắng sức đẩy anh ra.
Anh ôm cô chặt hơn, anh còn nói, tất cả đều là lỗi của cô.
"Nói xem, đó đều là lỗi của em."
"Đúng vậy, là lỗi của em, em không nên nói như vậy. Em nghĩ xem, em sẵn lòng để cho một thằng nhóc trẻ tuổi vẽ tranh khỏa thân của mình sao?"
"Em đã mất hết kiểm soát rồi."
"Anh không thể chịu đựng được việc có ai đó dùng nét bút phác thảo nên đường cong cơ thể em, chỉ mới tưởng tượng thôi anh đã không chịu nổi rồi."
"Đúng vậy, không thể chịu nổi."
"Anh biết, anh biết, đó chỉ là nghệ thuật thôi, nhưng chẳng ai đảm bảo rằng đối diện với một cơ thể như vậy mà không nghĩ ngợi gì cả, từ mái tóc dài bồng bềnh cho đến những ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn."
"Thâm Tuyết, chỉ như vậy thôi đã khiến anh phẫn nộ rồi, đồ khùng."
"Thâm Tuyết, bản thân anh rất sợ cảm xúc này, càng không biết cảm xúc này bắt nguồn từ đâu, cũng không biết kiểm soát cảm xúc này như thế nào."
"Cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ ra khỏi tầm kiểm soát."
"Tô Thâm Tuyết, em không nên nói những lời như vậy, cho nên, đều là lỗi của em, đều là lỗi của em."
Anh chỉ tự lẩm bẩm với bản thân, chẳng có logic nào cả, làm sao cô có thể nghiêm túc lắng nghe, tập trung sức lực để nghe cơ chứ.
Hơn nữa, vô cùng kỳ lạ là, lỗi mà anh phạm phải qua miệng anh lại trở thành lỗi của cô. Đây rõ ràng là hành động đổi trắng thay đen, nhưng cô lại không thấy tức giận gì cả.
Không, rõ ràng là không hề tức giận, không chỉ không tức giận, mà còn nghe như nuốt từng lời.
Mấy phút trước, người làm ầm ĩ vô lý là cô.
Còn lúc này, người làm ầm ĩ vô lý đổi thành anh. Anh luôn miệng nhắc đi nhắc lại, "Tô Thâm Tuyết, em đừng mơ mộng nữa, Tô Thâm Tuyết, em đừng hòng ảo vọng."
"Ảo vọng gì cơ?"
"Đừng mơ đến việc đi gặp cái thằng nhóc vẽ tranh khỏa thân đấy."
Tô Thâm Tuyết thở dài.
Sẽ không đâu, sẽ không có một bức tranh khỏa thân nào của Tô Thâm Tuyết đâu.
"Tụng Hương, vốn dĩ chẳng có thằng nhóc vẽ tranh khỏa thân nào cả." Cô thì thầm, "Em chỉ trêu đùa anh chút thôi."
Câu nói "em chỉ trêu đùa anh chút thôi" đã khiến cô nếm không ít mùi vị đau khổ, trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, cô trách ánh mắt anh nhìn cô cứ như thể trò đùa. Anh cất giọng khàn khàn, cặp lông mày lúc này đã lấm tấm mồ hôi, "Vậy thì Utah Tụng Hương cũng chỉ là trò đùa của em thôi. Thâm Tuyết, dáng vẻ đó của em thật sự rất quyến rũ."
"Dáng vẻ đó?"
"Cái điệu bộ lúc em quấn ga giường, chạy chân trần, nói rằng em ghét anh."
Tô Thâm Tuyết đứng chết trân mất một lúc lâu.
Tấm ga giường rơi gần hết xuống sàn nhà, một góc vắt lên chiếc tủ đầu giường, một góc rất nhỏ vẫn còn quấn quanh người cô. Chiếc tủ vuông được kê sát tường, phần trên tựa như một chiếc giá đỡ, tấm khăn trải trên mặt tủ vô cùng nhăm nhúm, còn mái tóc cô xõa xuống vai cũng đã rối tung. Lúc này, đôi chân gác lên chiếc tủ vuông kia run rẩy không ngừng. Tô Thâm Tuyết cũng không dám chắc, nếu lúc này đôi chân ấy được đặt trên mặt đất thì liệu có thể chống đỡ toàn bộ cơ thể hay không. Lúc này, cô mệt đến nỗi mí mắt nặng trĩu, không thể hé mở, đôi mắt cô chỉ có thể khép hờ, nhưng ánh mắt vẫn kiếm tìm anh qua lọn tóc rối.
Rất nhanh, cô đã tìm thấy anh.
Anh đang gọi điện thoại, nội dung cuộc trò chuyện đại khái là gọi người tới để dọn dẹp phòng ốc. Giọng điệu của anh cũng chẳng khác gì đang dặn người ta chuẩn bị nước cho bữa ăn tối. Ồ, đúng là phải dọn dẹp rồi, cô đã quậy phá, làm mọi thứ rối tung hết cả lên. Trong điện thoại anh cũng nhấn mạnh rằng anh muốn được thay ga trải giường. Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng trong lòng cô lại thấy sợ hãi. Cô giáo ơi, "cậu bạn đẹp trai" kia thật là hư quá đi, cô ơi, lúc đó tự em đã vội nhắc rằng anh ấy chưa mặc áo mưa, nhưng anh ấy không thèm để tâm, còn mắng em là đồ ngốc, nói em là "đồ ngốc ạ, đến lúc đó rồi sẽ hiểu thôi."
Vậy bây giờ thì cô hiểu rồi chứ?
Hai má cô nóng bừng, đôi mắt lờ đờ khép hờ của cô dừng lại ở một chỗ nào đó trên tấm ga giường. Tô Thâm Tuyết bất chợt nhớ ra một chuyện. Trời ơi, sao cô có thể đần độn đến thế? Cụ thể mọi chuyện ra sao cô cũng không muốn nhớ lại nữa, nhưng cô còn nhớ vết dính như keo trên bàn bi a màu xanh đen. Lúc đó cô còn tưởng đó là chất thải của động vật nữa chứ. Giờ đây, Tô Thâm Tuyết đã biết rồi, đó hoàn toàn chẳng phải chất thải của động vật gì hết.
Thật xấu hổ quá đi, thật là!
Còn nữa, ông bác già phụ trách dọn dẹp phòng người Anh sẽ nghĩ gì chứ. Chắc chắn là ông ấy sẽ không cho rằng đó là phân của những động vật nhỏ đâu. Sáng mai cô còn ở lại đây ăn sáng nữa, đến lúc đó…
Đã đến lúc ông bác già người Anh tới dọn phòng.
Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đang trong nhà tắm. Bồn tắm đôi được đặt sát cửa kính kéo dài từ sàn lên tới trần nhà. Cô tựa vào anh, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Goose.
Vừa ngắm nhìn cảnh thành phố Goose, vừa trò chuyện.
Lần này, không phải là cô yêu cầu.
"Nữ hoàng bệ hạ, em có muốn trò chuyện cùng anh không?" Utah Tụng Hương mở lời trước.
Rõ ràng, đây là sự chuẩn bị cho viên kẹo thứ ba của Thủ tướng. Rõ ràng, anh rất hài lòng với viên kẹo thứ hai. Lúc đó, những tiếng gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" vang lên bên tai cô ngọt ngào đắm say biết mấy, hơn nữa còn cả… sự chiếm hữu. Utah Tụng Hương như vậy khiến Tô Thâm Tuyết vừa thích vừa sợ.
Trước lời đề nghị tâm sự của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chẳng buồn để tâm.
Anh thật sự muốn trò chuyện với cô về cuộc đời sao? Thôi đủ rồi, đây chỉ là chiêu trò sặc mùi thủ đoạn mà thôi.
"Em nói xem, trong cả cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất là ai? Thích nhất là ai?"
Tô Thâm Tuyết lén lè lưỡi với Utah Tụng Hương, rồi mím chặt môi.
"Trong cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ thích nhất và ghét nhất là ai?" Utah Tụng Hương tự hỏi tự trả lời, "Trong cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất là Christie, thích nhất là Hà Tinh Tinh."
Thích nhất là Hà Tinh Tinh thì không khó đoán, nhưng mà việc cô ghét Christie nhất sao lại bị phát giác nhỉ?
Đúng là Tô Thâm Tuyết ghét Christie nhất, nhưng cô chưa bao giờ thể hiện ra. Không chỉ không thể hiện ra, mà lúc nào cô cũng tỏ ra vô cùng tôn trọng Christie.
Nói về việc che giấu cảm xúc, con gái lớn nhà họ Tô là một cao thủ.
Christie là một trong những mắt xích quan trọng trong mạng lưới của gia tộc Utah.
"Em đâu có ghét Christie." Cô phủ nhận.
Utah Tụng Hương mỉm cười, cũng không thèm tranh cãi với cô.
"Vậy thì, trong một ngày, Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất khoảng thời gian nào?" Anh lại hỏi.
Lần này, Tô Thâm Tuyết chẳng cần nghĩ ngợi, đáp luôn: "Hoàng hôn."
"Tại sao?"
Cô nheo mắt, nói: "Bởi vì không giống ban ngày, cũng chẳng giống ban đêm."
Ban ngày chẳng ra ban ngày, ban đêm chẳng ra ban đêm, mà buổi hoàng hôn cô ghét nhất là vào cuối tuần. Từng hàng xe chờ đợi trước cổng trường sẽ chẳng có sự xuất hiện của người thân của cô. Đón cô về nhà không phải là quản gia thì cũng là bảo mẫu.
Chạm vào quá khứ, Tô Thâm Tuyết bắt đầu nói lải nhải, cô nói về những nhân viên đáng ghét mà cô phải trả lương cho họ.
Huấn luyện viên dinh dưỡng ngày nào cũng săm soi thực đơn của cô, nhà tạo mẫu tóc thì coi đầu cô như mảnh đất màu mỡ để thử nghiệm, nhà thiết kế thì lúc nào cũng đi theo sau cô, luôn nói rằng trong con người Nữ hoàng có hai thái cực tồn tại, tìm được trang phục phù hợp với cô thì đúng là thần tiên, còn nếu trang phục mắc lỗi thì không khác gì hiện trường tai nạn giao thông.
Đáng ghét nhất là tay nhiếp ảnh lúc nào cũng rêu rao "Tôi phục vụ cho Nữ hoàng."
Nói đến tay nhiếp ảnh, Tô Thâm Tuyết lại thấy giận, cô quay người lại, tựa vào Utah Tụng Hương, khẽ trách mắng người vô tội kia là đồ máu chó.
"Cái tên đó chọc Nữ hoàng bệ hạ tức điên phải không?" Utah Tụng Hương hỏi.
Gật đầu.
"Vậy… cho anh ta cuốn gói đi luôn nhé?"
Cô lắc đầu, rồi lại lắc tiếp.
Mặc dù, tay nhiếp ảnh gia đó bình thường nói năng không lễ độ với cô, nhưng anh ta lại là người bắt được góc nghiêng đẹp của cô mọi nơi mọi lúc.
Ngắm nhìn Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chợt nhớ ra.
Suốt từ lúc cô phàn nàn kể lể với anh, Utah Tụng Hương không hề dạy dỗ cô như thường lệ rằng, "Tô Thâm Tuyết, hãy nhớ em là Nữ hoàng, không phải một người bình thường."
Không chỉ có vậy, anh còn thể hiện rằng nếu cô không thích, thì có thể sa thải cả nhiếp ảnh gia của Hoàng gia.
Đây là chuyện gì thế? Cô hạ giọng thấp thật thấp, tựa như tiếng muỗi vo ve, hỏi anh "Tụng Hương, tại sao anh… tại sao anh…"
"Tại sao anh lại không nhắc nhở em rằng ‘Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng, phàn nàn kể lể là hành vi của người bình thường’ chứ gì?" Utah Tụng Hương lại đi guốc trong bụng cô rồi.
Cô á khẩu.
"Thật lòng mà nói, anh cũng không biết tại sao nữa." Anh ngơ ngẩn nói, "Liệu có phải do kẹo quá ngon không?"
Khuôn mặt Tô Thâm Tuyết dần đỏ lựng.
Thông qua ô cửa giám sát từ phòng tắm, họ nhìn thấy quản gia và người phụ trách sinh hoạt của Thủ tướng đang dọn phòng.
Những đồ vật rơi vãi linh tinh trên sàn được đặt về vị trí cũ, ga giường cũng đã được thay mới, chỉ trừ mỗi gối. Cô muốn anh đợi hai người kia đi hẳn nhưng anh không chịu. Anh nói rằng hệ thống cách âm ở đây là cao cấp bậc nhất. Nói xong, anh lại thở dài tiếc nuối, "Nếu cách âm kém một chút sẽ tốt hơn."
"Tại sao?" Cô hỏi, anh ghé vào tai cô thì thầm, "Anh không ngại để cho hai người họ nghe thấy tiếng kêu rên của Phu nhân Thủ tướng đâu." Lại nữa rồi, lại hư hỏng rồi, tưởng rằng anh chỉ tranh thủ quấy rối cô bằng lời nói thôi sao? Mãi cho đến khi hình bóng của hai người kia biến mất khỏi tầm quan sát, khóe miệng của Tô Thâm Tuyết mới dám thả lỏng.
Đêm nay, cô cuộn tròn trong lòng anh, nhìn bầu trời trắng sáng qua tấm kính thủy tinh trong suốt kéo dài từ sàn lên tới trần nhà.
Khoảng khắc đó, Tô Thâm Tuyết cho rằng, cô đã chạm được tới đôi cánh của tình yêu. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Một năm sau, khi nhớ lại khoảnh khắc này, cô mới biết, cô chỉ đang thỏa mãn khoái cảm của anh mà thôi.
Có thể là hơn thỏa mãn khoái cảm một chút, nhưng mà không phải là tình yêu.
Trung tuần tháng Năm, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại từ người phụ trách Chủng viện của Tang Nhu.
Tang Nhu nhận được lời mời của một nhà hoạt động xã hội người Úc đến làm từ thiện lại Việt Nam và Lào trong mười ngày. Trước mắt, bên Chủng viện chưa đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Đại khái cuộc gọi này là muốn hỏi ý kiến của Nữ hoàng. Dù sao thì, Tang Nhu cũng là một trường hợp đặc biệt.
Như sợ cô phản đối, người phụ trách Chủng viện còn nhấn mạnh rằng năm ngoái nhà hoạt động xã hội người Úc này đã nhận được huân chương xanh từ Liên Hiệp Quốc. Đây cũng là lần đầu tiên nhà hoạt động này tham gia vào tổ chức phúc lợi Goran, và người thúc đẩy hợp tác lần này là Tang Nhu.
Một ý tưởng quảng bá về tài nguyên nước của Tang Nhu được đăng trên mạng xã hội được nhà hoạt động xã hội đánh giá cao.
"Tang Nhu thật sự là một cô gái đặc biệt." Người phụ trách Chủng viện khen ngợi.
Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết cảm thấy khó chịu khi người này luôn nói "Tang Nhu là một cô gái đặc biệt", "Nữ hoàng bệ hạ, đó là một đứa trẻ ưu tú". Đúng vậy, còn luôn sẵn sàng bùng nổ nữa.
Trong tưởng tượng của Tô Thâm Tuyết, đây vốn dĩ nên là một cuộc trò chuyện vui vẻ thoải mái.
Cô chỉ muốn kể lể oán thán một chút, phàn nàn rằng việc phải bó eo khiến cô luôn cảm thấy khá khó chịu, những chiếc váy bó sát cũng không hợp gu của cô, đáng ghét nhất là, những người làm việc trong cung điện lại ăn lương để quản lý cô hết chuyện này đến chuyện kia.
Cô hy vọng rằng, trong lần thứ hai này cô sẽ thể hiện tất cả những gì mình có trong bầu không khí gần gũi và thân thương này. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Tại sao lại có thể thành ra như vậy, tại sao lại có thể trở nên như vậy.
Tô Thâm Tuyết thật sự rất sợ, sợ rằng Utah Tụng Hương sẽ gọi điện hỏi Christie thật.
Utah Tụng Hương là ai?
Một tay anh vạch nên kế hoạch lật đổ cha mình, đứng trước mặt người đứng đầu gia tộc Healther và tố cáo những tội danh của cha mình với khuôn mặt thiên thần, thể hiện rằng "Suốt đời này chỉ muốn lật đổ Utah Tụng Khinh"; một mặt diễn tròn vai "Hoàng tử phục thù ký" cho người đứng đầu nhà Healther xem, một mặt lại từ chối con gái lớn nhà Healther.
Khi vở kịch "Hoàng tử phục thù ký" dần đến hồi kết, Hoàng tử đã đá bay người bạn hợp tác của mình qua một bên. Con gái lớn nhà Healther bắt đầu bước vào thời kỳ chữa trị vết thương tình dài dằng dặc và đầy khó khăn, đôi lúc anh cũng sẽ niệm tình cũ, nhưng cuối cùng tình cảm cũng tự chết dần chết mòn.
Không chỉ vậy, Utah Tụng Hương còn làm vô số việc thất đức nữa.
Nếu Utah Tụng Hương thật sự gọi điện cho Christie, Lục Kiêu Dương muốn không bị liên lụy cũng khó.
Vì không muốn để Lục Kiêu Dương bị liên lụy, Tô Thâm Tuyết liền bắt luôn ý "Sự tôn kính của Nữ hoàng bị chà đạp" để lập luận, chỉ trích anh, "Anh coi em là gì vậy hả?"
"Trước nay em đều giả vờ như không biết những việc Christie đã làm sau lưng em."
"Anh biết không? Những người đó trước kia đều coi thường em, đến bây giờ vẫn không coi em ra gì, bọn họ toàn nói xấu sau lưng rằng em là con rối của anh. Những người nói hăng nhất là anh chị em họ hàng của anh đấy."
"Utah Tụng Hương, em ghét anh!" Khi nói câu này, cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Những lời cô nói đều là sự thật, cũng đều là những thực tế mà cô luôn muốn phủ nhận.
Những sự thật mà cô luôn muốn phủ nhận ấy cùng với những lời bình phẩm của Utah Tụng Hương là không thể tránh khỏi.
Nhục nhã, phẫn nộ.
Cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, cô đẩy phắt anh ra.
Cô quấn ga giường quanh mình, đi chân trần xuống nền nhà. Cô muốn tìm một nơi để hít thở, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ở phía sau cô, anh cất tiếng gọi, "Tô Thâm Tuyết, quay lại đây."
"Em không!"
"Tô Thâm Tuyết, em quay lại đây ngay cho anh!"
Tay cô nắm chặt lấy tấm ga giường lớn gần như nuốt chửng lấy người, đi vài bước mà chỉ chực tuột xuống để cô bị lộ hàng khiến cô tức tối. Điều khiến cô giận nhất chắc chắn là Utah Tụng Hương rồi, y như lời cô mắng anh vừa rồi, anh coi cô là gì chứ?
Utah Tụng Hương, anh hủy diệt em luôn đi.
Sự xấu hổ và nỗi tức giận khiến Tô Thâm Tuyết mất luôn khả năng sắp xếp từ ngữ. Cô chỉ biết lặp đi lặp lại, hét lên thật to: "Utah Tụng Hương, em ghét anh! Em ghét anh! Em rất ghét anh! Em vô cùng ghét anh! Em ghét anh nhất đời!"
Người mà cô ghét chính là Utah Tụng Hương, cô cũng ghét cả Tô Thâm Tuyết nữa.
Không chỉ thấy ghét Tô Thâm Tuyết, cô còn vô cùng chán ghét thế giới này, ghét việc mỗi lần ánh mắt cô bị thu hút bởi một món ngọt nào đó thì đám người kia lại dám chạy ra nói với cô, "Nữ hoàng bệ hạ, Người không thể ăn món này."
Đáng ghét! Đáng ghét!
Chẳng có ai quan tâm đến Tô Thâm Tuyết cả. Vốn dĩ Tô Thâm Tuyết chỉ vì muốn được quan tâm nên mới liều mình vươn lên. Để rồi cuối cùng khi đã leo lên được vị trí Nữ hoàng, vẫn chẳng có ai quan tâm đến cô. Đến cuối cùng, ngay cả Tô Thâm Tuyết cũng không còn quan tâm đến Tô Thâm Tuyết nữa.
Nước mắt ướt nhòe khuôn mặt.
"Utah Tụng Hương, em ghét anh! Ghét anh! Nhất đời! Vô cùng! Cực kỳ! Không có gì so sánh được với việc em ghét anh!" Cô la hét ầm ĩ.
Một giọng nói vang lên ngay sát phía sau, "Còn gì nữa không?"
Ơ? Cô cứ tưởng rằng mình đã bỏ xa anh rồi cơ mà. Cô đã chạy cả một đoạn rồi, chiếc ga giường khiến cô chán ghét cũng không hề rơi xuống đất hay làm vướng chân cô. Vậy thì, mấy thứ vướng víu đó đã đi đâu rồi?
Rất nhanh, Tô Thâm Tuyết liền nhận ra mấy thứ vướng víu đó đã đi đâu.
Một tay Utah Tụng Hương đang nắm chặt phần đuôi chiếc ga giường mà cô ghét bỏ kia.
Nhìn có vẻ như nó đã được kéo lê một hồi, và cùng cô chạy một hồi rồi.
Cái ga là của cô, đến cả cái này mà anh cũng giành với cô sao?
Người luôn đến bên cạnh cô trước khi ngủ và chào cô là "Nữ chiến binh Tô Thâm Tuyết của thế giới tương lai" đã bị Utah Tụng Hương cướp đi rồi. Vậy mà anh còn muốn giành cả cái ga giường của cô nữa mới được sao? Dù sao cô cũng sẽ không nhường anh đâu.
Cô giật mạnh tấm ga, muốn giành hết lại những phần ga đang được nắm trong tay Utah Tụng Hương. Nhưng cô gắng sức dồn lực kéo của cả hai tay cũng chẳng đọ nổi với anh chỉ dùng một tay. Hơn nữa, biểu cảm của anh, ánh mắt anh nhìn cô đều như đang muốn nói: Tô Thâm Tuyết, trông em thật hài hước!
Thử lại lần nữa.
Cô lại hét ầm lên: Utah Tụng Hương, em ghét anh, ghét anh, em cứ muốn được thằng nhóc trẻ tuổi kia vẽ tranh khỏa thân cho em đấy, nhìn ngắm cơ thể em đấy. Em cũng không ngại người khác chiêm ngưỡng cơ thể em, em còn vô cùng sẵn lòng để người ta ngắm nhìn cơ thể em đến mê muội, em…
Một giây sau, tất cả những từ ngữ đều bị mắc kẹt nơi cổ họng.
Utah Tụng Hương ra tay rất nhanh, lời còn chưa kịp nói hết, tấm ga giường đã bị anh tận dụng làm vũ khí, quấn chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể thốt nổi một lời.
Utah Tụng Hương nhếch mép để lộ răng nanh, gằn giọng: "Em dám?"
Tô Thâm Tuyết như sực tỉnh ngay tức khắc, sao cô cảm thấy khó thở như thế này. Cô vốn muốn đổi chủ đề nhưng nhất thời mất bình tĩnh, lại vòng về chuyện này rồi.
Cô cố gắng nói, nhưng lúc này ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.
Khuôn mặt Utah Tụng Hương gần kề ngay trước mắt, vẫn vô cùng đẹp đẽ, nhưng vẻ u ám nơi đầu mày khiến anh trở nên hơi xa lạ.
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, sự hủy diệt thật ra chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi." Utah Tụng Hương nhấn mạnh từng chữ, "Sẽ chẳng ai mê muội một cơ thể hoa tàn ngọc nát đâu."
Tấm ga giường siết nơi cổ cô bị thít chặt thêm.
Trước mắt cô tối sầm.
Cho nên, cô sắp chết phải không? Cô sẽ chết trong tay người đàn ông mà cô yêu phải không?
Tô Thâm Tuyết biết, người khiến Elena nghiện ngập lún sâu vào ma túy là ai.
Elena chết năm hai mươi sáu tuổi, cô sống thọ hơn Elena được hai năm.
Sau khi cô chết đi, anh sẽ nhớ thương cô chứ?
Trong lúc miên man suy nghĩ, lực siết ở cổ cô bất ngờ nới lỏng. Như người chết đuối được nổi lại lên mặt nước, Tô Thâm Tuyết ngã nhào vào lòng anh.
Cô không quan tâm được điều gì nữa, chỉ cố gắng hít thở.
Cô được một vòng tay ôm thật chặt, thật chắc.
Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của anh.
Giọng nói lo lắng, rầu rĩ, áy náy liên tục vang lên: "Nhìn xem anh đã làm gì với em!"
"Đúng vậy, lúc nào anh cũng gọi em là ‘Thâm Tuyết’, ‘Thâm Tuyết yêu dấu’, anh luôn thích gọi em là ‘Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu’ mà."
"Nhưng mà, nhìn xem, anh đã đối xử như thế nào với Thâm Tuyết yêu dấu của anh."
Đúng vậy, nhìn xem Utah Tụng Hương đã làm gì Tô thâm Tuyết? Mà tại sao cô vẫn còn nằm trong lòng anh, vẫn được anh ôm trong vòng tay.
Cô gắng sức đẩy anh ra.
Anh ôm cô chặt hơn, anh còn nói, tất cả đều là lỗi của cô.
"Nói xem, đó đều là lỗi của em."
"Đúng vậy, là lỗi của em, em không nên nói như vậy. Em nghĩ xem, em sẵn lòng để cho một thằng nhóc trẻ tuổi vẽ tranh khỏa thân của mình sao?"
"Em đã mất hết kiểm soát rồi."
"Anh không thể chịu đựng được việc có ai đó dùng nét bút phác thảo nên đường cong cơ thể em, chỉ mới tưởng tượng thôi anh đã không chịu nổi rồi."
"Đúng vậy, không thể chịu nổi."
"Anh biết, anh biết, đó chỉ là nghệ thuật thôi, nhưng chẳng ai đảm bảo rằng đối diện với một cơ thể như vậy mà không nghĩ ngợi gì cả, từ mái tóc dài bồng bềnh cho đến những ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn."
"Thâm Tuyết, chỉ như vậy thôi đã khiến anh phẫn nộ rồi, đồ khùng."
"Thâm Tuyết, bản thân anh rất sợ cảm xúc này, càng không biết cảm xúc này bắt nguồn từ đâu, cũng không biết kiểm soát cảm xúc này như thế nào."
"Cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ ra khỏi tầm kiểm soát."
"Tô Thâm Tuyết, em không nên nói những lời như vậy, cho nên, đều là lỗi của em, đều là lỗi của em."
Anh chỉ tự lẩm bẩm với bản thân, chẳng có logic nào cả, làm sao cô có thể nghiêm túc lắng nghe, tập trung sức lực để nghe cơ chứ.
Hơn nữa, vô cùng kỳ lạ là, lỗi mà anh phạm phải qua miệng anh lại trở thành lỗi của cô. Đây rõ ràng là hành động đổi trắng thay đen, nhưng cô lại không thấy tức giận gì cả.
Không, rõ ràng là không hề tức giận, không chỉ không tức giận, mà còn nghe như nuốt từng lời.
Mấy phút trước, người làm ầm ĩ vô lý là cô.
Còn lúc này, người làm ầm ĩ vô lý đổi thành anh. Anh luôn miệng nhắc đi nhắc lại, "Tô Thâm Tuyết, em đừng mơ mộng nữa, Tô Thâm Tuyết, em đừng hòng ảo vọng."
"Ảo vọng gì cơ?"
"Đừng mơ đến việc đi gặp cái thằng nhóc vẽ tranh khỏa thân đấy."
Tô Thâm Tuyết thở dài.
Sẽ không đâu, sẽ không có một bức tranh khỏa thân nào của Tô Thâm Tuyết đâu.
"Tụng Hương, vốn dĩ chẳng có thằng nhóc vẽ tranh khỏa thân nào cả." Cô thì thầm, "Em chỉ trêu đùa anh chút thôi."
Câu nói "em chỉ trêu đùa anh chút thôi" đã khiến cô nếm không ít mùi vị đau khổ, trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, cô trách ánh mắt anh nhìn cô cứ như thể trò đùa. Anh cất giọng khàn khàn, cặp lông mày lúc này đã lấm tấm mồ hôi, "Vậy thì Utah Tụng Hương cũng chỉ là trò đùa của em thôi. Thâm Tuyết, dáng vẻ đó của em thật sự rất quyến rũ."
"Dáng vẻ đó?"
"Cái điệu bộ lúc em quấn ga giường, chạy chân trần, nói rằng em ghét anh."
Tô Thâm Tuyết đứng chết trân mất một lúc lâu.
Tấm ga giường rơi gần hết xuống sàn nhà, một góc vắt lên chiếc tủ đầu giường, một góc rất nhỏ vẫn còn quấn quanh người cô. Chiếc tủ vuông được kê sát tường, phần trên tựa như một chiếc giá đỡ, tấm khăn trải trên mặt tủ vô cùng nhăm nhúm, còn mái tóc cô xõa xuống vai cũng đã rối tung. Lúc này, đôi chân gác lên chiếc tủ vuông kia run rẩy không ngừng. Tô Thâm Tuyết cũng không dám chắc, nếu lúc này đôi chân ấy được đặt trên mặt đất thì liệu có thể chống đỡ toàn bộ cơ thể hay không. Lúc này, cô mệt đến nỗi mí mắt nặng trĩu, không thể hé mở, đôi mắt cô chỉ có thể khép hờ, nhưng ánh mắt vẫn kiếm tìm anh qua lọn tóc rối.
Rất nhanh, cô đã tìm thấy anh.
Anh đang gọi điện thoại, nội dung cuộc trò chuyện đại khái là gọi người tới để dọn dẹp phòng ốc. Giọng điệu của anh cũng chẳng khác gì đang dặn người ta chuẩn bị nước cho bữa ăn tối. Ồ, đúng là phải dọn dẹp rồi, cô đã quậy phá, làm mọi thứ rối tung hết cả lên. Trong điện thoại anh cũng nhấn mạnh rằng anh muốn được thay ga trải giường. Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng trong lòng cô lại thấy sợ hãi. Cô giáo ơi, "cậu bạn đẹp trai" kia thật là hư quá đi, cô ơi, lúc đó tự em đã vội nhắc rằng anh ấy chưa mặc áo mưa, nhưng anh ấy không thèm để tâm, còn mắng em là đồ ngốc, nói em là "đồ ngốc ạ, đến lúc đó rồi sẽ hiểu thôi."
Vậy bây giờ thì cô hiểu rồi chứ?
Hai má cô nóng bừng, đôi mắt lờ đờ khép hờ của cô dừng lại ở một chỗ nào đó trên tấm ga giường. Tô Thâm Tuyết bất chợt nhớ ra một chuyện. Trời ơi, sao cô có thể đần độn đến thế? Cụ thể mọi chuyện ra sao cô cũng không muốn nhớ lại nữa, nhưng cô còn nhớ vết dính như keo trên bàn bi a màu xanh đen. Lúc đó cô còn tưởng đó là chất thải của động vật nữa chứ. Giờ đây, Tô Thâm Tuyết đã biết rồi, đó hoàn toàn chẳng phải chất thải của động vật gì hết.
Thật xấu hổ quá đi, thật là!
Còn nữa, ông bác già phụ trách dọn dẹp phòng người Anh sẽ nghĩ gì chứ. Chắc chắn là ông ấy sẽ không cho rằng đó là phân của những động vật nhỏ đâu. Sáng mai cô còn ở lại đây ăn sáng nữa, đến lúc đó…
Đã đến lúc ông bác già người Anh tới dọn phòng.
Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đang trong nhà tắm. Bồn tắm đôi được đặt sát cửa kính kéo dài từ sàn lên tới trần nhà. Cô tựa vào anh, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Goose.
Vừa ngắm nhìn cảnh thành phố Goose, vừa trò chuyện.
Lần này, không phải là cô yêu cầu.
"Nữ hoàng bệ hạ, em có muốn trò chuyện cùng anh không?" Utah Tụng Hương mở lời trước.
Rõ ràng, đây là sự chuẩn bị cho viên kẹo thứ ba của Thủ tướng. Rõ ràng, anh rất hài lòng với viên kẹo thứ hai. Lúc đó, những tiếng gọi "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" vang lên bên tai cô ngọt ngào đắm say biết mấy, hơn nữa còn cả… sự chiếm hữu. Utah Tụng Hương như vậy khiến Tô Thâm Tuyết vừa thích vừa sợ.
Trước lời đề nghị tâm sự của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chẳng buồn để tâm.
Anh thật sự muốn trò chuyện với cô về cuộc đời sao? Thôi đủ rồi, đây chỉ là chiêu trò sặc mùi thủ đoạn mà thôi.
"Em nói xem, trong cả cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất là ai? Thích nhất là ai?"
Tô Thâm Tuyết lén lè lưỡi với Utah Tụng Hương, rồi mím chặt môi.
"Trong cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ thích nhất và ghét nhất là ai?" Utah Tụng Hương tự hỏi tự trả lời, "Trong cung điện, người mà Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất là Christie, thích nhất là Hà Tinh Tinh."
Thích nhất là Hà Tinh Tinh thì không khó đoán, nhưng mà việc cô ghét Christie nhất sao lại bị phát giác nhỉ?
Đúng là Tô Thâm Tuyết ghét Christie nhất, nhưng cô chưa bao giờ thể hiện ra. Không chỉ không thể hiện ra, mà lúc nào cô cũng tỏ ra vô cùng tôn trọng Christie.
Nói về việc che giấu cảm xúc, con gái lớn nhà họ Tô là một cao thủ.
Christie là một trong những mắt xích quan trọng trong mạng lưới của gia tộc Utah.
"Em đâu có ghét Christie." Cô phủ nhận.
Utah Tụng Hương mỉm cười, cũng không thèm tranh cãi với cô.
"Vậy thì, trong một ngày, Nữ hoàng bệ hạ ghét nhất khoảng thời gian nào?" Anh lại hỏi.
Lần này, Tô Thâm Tuyết chẳng cần nghĩ ngợi, đáp luôn: "Hoàng hôn."
"Tại sao?"
Cô nheo mắt, nói: "Bởi vì không giống ban ngày, cũng chẳng giống ban đêm."
Ban ngày chẳng ra ban ngày, ban đêm chẳng ra ban đêm, mà buổi hoàng hôn cô ghét nhất là vào cuối tuần. Từng hàng xe chờ đợi trước cổng trường sẽ chẳng có sự xuất hiện của người thân của cô. Đón cô về nhà không phải là quản gia thì cũng là bảo mẫu.
Chạm vào quá khứ, Tô Thâm Tuyết bắt đầu nói lải nhải, cô nói về những nhân viên đáng ghét mà cô phải trả lương cho họ.
Huấn luyện viên dinh dưỡng ngày nào cũng săm soi thực đơn của cô, nhà tạo mẫu tóc thì coi đầu cô như mảnh đất màu mỡ để thử nghiệm, nhà thiết kế thì lúc nào cũng đi theo sau cô, luôn nói rằng trong con người Nữ hoàng có hai thái cực tồn tại, tìm được trang phục phù hợp với cô thì đúng là thần tiên, còn nếu trang phục mắc lỗi thì không khác gì hiện trường tai nạn giao thông.
Đáng ghét nhất là tay nhiếp ảnh lúc nào cũng rêu rao "Tôi phục vụ cho Nữ hoàng."
Nói đến tay nhiếp ảnh, Tô Thâm Tuyết lại thấy giận, cô quay người lại, tựa vào Utah Tụng Hương, khẽ trách mắng người vô tội kia là đồ máu chó.
"Cái tên đó chọc Nữ hoàng bệ hạ tức điên phải không?" Utah Tụng Hương hỏi.
Gật đầu.
"Vậy… cho anh ta cuốn gói đi luôn nhé?"
Cô lắc đầu, rồi lại lắc tiếp.
Mặc dù, tay nhiếp ảnh gia đó bình thường nói năng không lễ độ với cô, nhưng anh ta lại là người bắt được góc nghiêng đẹp của cô mọi nơi mọi lúc.
Ngắm nhìn Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chợt nhớ ra.
Suốt từ lúc cô phàn nàn kể lể với anh, Utah Tụng Hương không hề dạy dỗ cô như thường lệ rằng, "Tô Thâm Tuyết, hãy nhớ em là Nữ hoàng, không phải một người bình thường."
Không chỉ có vậy, anh còn thể hiện rằng nếu cô không thích, thì có thể sa thải cả nhiếp ảnh gia của Hoàng gia.
Đây là chuyện gì thế? Cô hạ giọng thấp thật thấp, tựa như tiếng muỗi vo ve, hỏi anh "Tụng Hương, tại sao anh… tại sao anh…"
"Tại sao anh lại không nhắc nhở em rằng ‘Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng, phàn nàn kể lể là hành vi của người bình thường’ chứ gì?" Utah Tụng Hương lại đi guốc trong bụng cô rồi.
Cô á khẩu.
"Thật lòng mà nói, anh cũng không biết tại sao nữa." Anh ngơ ngẩn nói, "Liệu có phải do kẹo quá ngon không?"
Khuôn mặt Tô Thâm Tuyết dần đỏ lựng.
Thông qua ô cửa giám sát từ phòng tắm, họ nhìn thấy quản gia và người phụ trách sinh hoạt của Thủ tướng đang dọn phòng.
Những đồ vật rơi vãi linh tinh trên sàn được đặt về vị trí cũ, ga giường cũng đã được thay mới, chỉ trừ mỗi gối. Cô muốn anh đợi hai người kia đi hẳn nhưng anh không chịu. Anh nói rằng hệ thống cách âm ở đây là cao cấp bậc nhất. Nói xong, anh lại thở dài tiếc nuối, "Nếu cách âm kém một chút sẽ tốt hơn."
"Tại sao?" Cô hỏi, anh ghé vào tai cô thì thầm, "Anh không ngại để cho hai người họ nghe thấy tiếng kêu rên của Phu nhân Thủ tướng đâu." Lại nữa rồi, lại hư hỏng rồi, tưởng rằng anh chỉ tranh thủ quấy rối cô bằng lời nói thôi sao? Mãi cho đến khi hình bóng của hai người kia biến mất khỏi tầm quan sát, khóe miệng của Tô Thâm Tuyết mới dám thả lỏng.
Đêm nay, cô cuộn tròn trong lòng anh, nhìn bầu trời trắng sáng qua tấm kính thủy tinh trong suốt kéo dài từ sàn lên tới trần nhà.
Khoảng khắc đó, Tô Thâm Tuyết cho rằng, cô đã chạm được tới đôi cánh của tình yêu. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Một năm sau, khi nhớ lại khoảnh khắc này, cô mới biết, cô chỉ đang thỏa mãn khoái cảm của anh mà thôi.
Có thể là hơn thỏa mãn khoái cảm một chút, nhưng mà không phải là tình yêu.
Trung tuần tháng Năm, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại từ người phụ trách Chủng viện của Tang Nhu.
Tang Nhu nhận được lời mời của một nhà hoạt động xã hội người Úc đến làm từ thiện lại Việt Nam và Lào trong mười ngày. Trước mắt, bên Chủng viện chưa đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Đại khái cuộc gọi này là muốn hỏi ý kiến của Nữ hoàng. Dù sao thì, Tang Nhu cũng là một trường hợp đặc biệt.
Như sợ cô phản đối, người phụ trách Chủng viện còn nhấn mạnh rằng năm ngoái nhà hoạt động xã hội người Úc này đã nhận được huân chương xanh từ Liên Hiệp Quốc. Đây cũng là lần đầu tiên nhà hoạt động này tham gia vào tổ chức phúc lợi Goran, và người thúc đẩy hợp tác lần này là Tang Nhu.
Một ý tưởng quảng bá về tài nguyên nước của Tang Nhu được đăng trên mạng xã hội được nhà hoạt động xã hội đánh giá cao.
"Tang Nhu thật sự là một cô gái đặc biệt." Người phụ trách Chủng viện khen ngợi.
Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết cảm thấy khó chịu khi người này luôn nói "Tang Nhu là một cô gái đặc biệt", "Nữ hoàng bệ hạ, đó là một đứa trẻ ưu tú". Đúng vậy, còn luôn sẵn sàng bùng nổ nữa.