Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 - Chương 58 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (2)
Chương 58 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (2)
Giữa tháng Năm, Tô Thâm Tuyết nhận được tin Tang Nhu chuẩn bị được đưa tới trại cai nghiện từ Hà Tinh Tinh. Tính ra thì, đó là ngày mai.
Tô Thâm Tuyết đã hủy mọi lịch trình công việc của buổi chiều.
Khoảng bốn giờ chiều, Tô Thâm Tuyết đến gặp Tang Nhu.
Cô biết rõ sự khắc nghiệt của quá trình cai nghiện. Thể chất Tang Nhu yếu đuối, hơn nữa cô ấy mới chỉ mười tám tuổi. Dù cho cơ thể có thể chịu đựng được cường độ đó, nhưng tâm lý thì sao…
Một trăm người được đưa vào trại cai nghiện thì chỉ có một người cai nghiện thành công thôi.
Đó chính là lý do cô hủy bỏ toàn bộ lịch trình của buổi chiều nay. Có lẽ cô nên kể cho cô gái này nghe những chuyện về anh trai cô ấy thì sẽ tốt hơn một chút.
Mặc dù, cô và Daniel Tang không quá thân thiết, nhưng ít nhiều cũng có quen biết sơ. Ví dụ như "anh trai cô luôn mặc đồ màu xám", hay "tôi cũng đã từng trò chuyện với anh trai cô, cậu ấy còn mua đồ uống cho tôi nữa", "có một lần, tôi còn thấy anh trai cô chơi bóng rổ một mình."
Trong căn phòng sạch sẽ sáng sủa, Tang Nhu mặc bộ đồ mà Thâm Tuyết mua hôm nọ, mái tóc dài tết bím, đeo kính.
Tô Thâm Tuyết hỏi cô ấy: "Có muốn biết những chuyện về anh trai cô không?"
Sau vài giây do dự, Tang Nhu gật đầu.
Cho nên, Tô Thâm Tuyết bắt đầu kể, bắt đầu từ chi tiết anh trai cô luôn mặc đồ màu xám, đến chuyện có một lần tôi nhìn thấy anh trai cô chơi bóng rổ một mình, trên mắt kính của Tang Nhu dường như bị phủ một lớp hơi nước.
Tô Thâm Tuyết đưa tay tháo chiếc kính trên mặt Tang Nhu xuống.
Cô gái trước mặt nước mắt nhạt nhòa, nhìn mà thấy xót xa.
Tô Thâm Tuyết tiếp tục kể, rằng anh trai cô là một cầu thủ bóng rổ siêu hạng.
Anh ấy thực hiện cú ba bước lên rổ nhẹ nhàng như lông hồng, thậm chí còn bỏ qua điểm bật cố định. Đáng sợ nữa là, ba lần liên tiếp đều thực hiện cú ném ba điểm ở góc bốn lăm độ. Đây là mức điểm có độ khó cao nhất, kể cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng không thể thực hiện cú ăn ba này.
Nghe về ba cú lên rổ ở góc bốn mươi lăm độ đã khiến đôi mắt cô gái sáng lấp lánh.
"Anh trai tôi chơi bóng rổ cừ lắm sao?" Đôi mắt sáng lấp lánh ấy nhìn cô dò hỏi.
"Đương nhiên rồi."
"Còn giỏi hơn cả Thủ tướng sao?"
"So…" Tô Thâm Tuyết ngập ngừng rồi nói tiếp, "so với Thủ tướng còn giỏi hơn nữa."
Cô gái tinh ý ấy lập tức nhận ra mình đã lỡ miệng. Từ đó, Tang Nhu không còn nhắc đến Thủ tướng nữa.
Lúc từ biệt, Tang Nhu hành lễ với Nữ hoàng theo cách hành lễ của một công dân Goran dành cho Nữ hoàng của mình.
Cô vừa hành lễ vừa nói lời cảm ơn.
Cuối cùng, cô khe khẽ bày tỏ: "Nữ hoàng bệ hạ, Người là một người tốt."
Không, không hề, cô chẳng phải là một người tốt gì hết.
"Nữ hoàng bệ hạ" có tấm lòng bao dung. Ví dụ như, cặp kính mắt trên mặt Tang Nhu là một minh chứng cho sự nhân hậu ân cần của cô.
Tang Nhu bị cận thị nhẹ, chỉ cần một cuộc phẫu thuật laser nhỏ là có thể giải quyết xong. Nhưng Tô Thâm Tuyết đã đề xuất với bác sĩ, lý do cũng vô cùng chính đáng, rằng cô bé đó sức khỏe không tốt, không thích hợp để làm phẫu thuật, nên đã chuẩn bị cho cô ấy một cặp mắt kính.
Sự thật là từ đáy lòng, cô không muốn một ai đó không cẩn thận bị đôi mắt ngơ ngác như nai tơ kia mê hoặc.
Ví dụ như, có những chuyện khó xử để Hà Tinh Tinh đi nghe ngóng.
Hay như, chỉ qua dăm ba câu hỏi han cô đã biết được thông tin "Thủ tướng gần đây không tới thăm cô bé đó" từ huấn luyện viên thể chất của Tang Nhu. Huấn luyện viên thể chất đó không hề nghĩ ngợi xa xôi, chỉ cho rằng cô thật lòng quan tâm đến "cô bé đó."
Nhìn xem, Nữ hoàng bệ hạ được cô coi là "người tốt" kia trong lòng lại có nhiều tính toán đến thế.
Cô khẽ mỉm cười, nắm tay Tang Nhu chào tạm biệt.
Trên đường trở về cung điện, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho bác sĩ điều trị thị lực của Tang Nhu, nhằn rằng đợi đến khi Tang Nhu rời khỏi trung tâm cai nghiện thì sắp xếp phẫu thuật cho cô ấy .
Cô đã nửa đùa nửa thật nói rằng: "Tôi vừa mới đi thăm cô bé đó. Gầy quá, tôi không biết liệu có phải cắp mắt kính đã khiến cho cô bé mệt mỏi hay không."
Sắp xếp một cuộc phẫu thuật cho Tang Nhu không phải xuất phát từ lương tâm, mà là…
Tô Thâm Tuyết đã sớm biết, trong thế giới tình cảm, thứ gì của mình thì nhất định sẽ là của mình. Còn nếu như không thuộc về mình, dù cho có tính toán thế nào đi nữa, thì mãi mãi cũng sẽ không thể nào có được.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Lần trước cô nhận lời đi đến khách sạn vào nửa đêm để gặp Utah Tụng Hương dường như là một khởi đầu không mấy tốt đẹp.
Đây là lần thứ ba Utah Tụng Hương gọi cho cô muộn như vậy. Lý do lần trước anh đưa ra là muốn có người cùng trò chuyện với Thủ tướng vào cuối tuần.
Lần này, anh còn chẳng thèm tìm lý do nữa.
"Thâm Tuyết, có muốn đến chỗ anh không?"
"Không muốn." Cô từ chối thẳng thừng. Hai lần trước đều hơi quá. Hơn nữa, tại sao lúc nào cũng là cô đến chỗ anh, tại sao không phải là anh đến chỗ cô.
"Anh đã cho xe qua đón em rồi, cũng đã gọi điện cho Christie rồi, lần này em không cần cầm thẻ công vụ của Hà Tinh Tinh nữa." Utah Tụng Hương nói những lời này vô cùng tự nhiên.
"Không đi."
"Thủ tướng chuẩn bị đi công tác, phải đến thứ Hai tuần sau mới có thể gặp Phu nhân Thủ tướng. Thủ tướng muốn trước khi đi công tác được nghe tiếng đập vỡ bình hoa của Phu nhân Thủ tướng một lần."
Nghe Utah Tụng Hương nói xong một hồi, sắc mặt Tô Tâm Tuyết trở nên khá tệ.
Từ đêm mưa đó, "đập vỡ bình hoa" trở thành một câu nói ẩn ý giữa họ.
Chết tiệt thật.
"Im ngay." Cô gằn giọng.
"Thâm Tuyết."
"Đừng có gọi em."
Tiếng gọi "Thâm Tuyết" truyền qua điện thoại mềm mại tựa như ánh nắng mùa Thu, dịu dàng rót vào tai cô.
"Thâm Tuyết, anh đợi em."
Không có tiếng đáp.
"Anh đợi em, nhé?"
"Vâng." Cô khe khẽ đáp, sau một thoáng, lại cảm thấy dường như mình đồng ý quá dễ dãi, cô vội nói, "Lần sau, anh đừng có mơ."
Utah Tụng Hương phá lên cười rồi ngắt máy.
Thật ra, từ khi anh nói anh chuẩn bị đi công tác cô đã dao động rồi. Mặc gì để đi gặp anh được đây, tóc để xõa xuống vai hay là vấn lên nhỉ.
Thay đồ, chải tóc xong, cô còn ngắm nghía mình trong gương vài lần.
Lần đầu tiên là cô soi gương để đeo hoa tai, lần thứ hai cô lại soi gương để đổi đôi hoa tai màu xanh lục thành đôi màu hồng, ban đêm đeo hoa tai màu xanh lục có vẻ không hợp lắm. Cô đeo hoa tai xong, nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy không cần đôi màu xanh ngọc bích, cũng không cần đôi màu hồng lông ngỗng.
Không nên quá tươm tất, sẽ khiến Utah Tụng Hương đắc ý.
Nhìn xem, anh chỉ cần nói dăm ba câu đã khiến cô phải gật đầu đồng ý rồi.
Đương nhiên, lần sau sẽ không dễ dàng vậy đâu. Lần sau anh mà còn gọi cô tới, cô nhất định sẽ không đồng ý, trừ phi anh đích thân tới đón cô.
Đúng vậy, trừ phi anh đích thân tới.
Sửa soạn xong, cô nâng váy, vừa bước qua ngưỡng cửa phòng ngủ thì điện thoại lại reo lên.
Là Utah Tụng Hương gọi tới.
Thật là khốn kiếp, đợi không nổi nữa rồi sao, cô cũng đâu có lề mề quá lâu đâu mà đã không đợi được rồi.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nơi mái hiên cuối hành lang treo một vầng trăng tròn vành vạnh.
Vầng trăng tròn đầy, ánh trăng bao phủ thành phố, màn sương đêm mỏng manh phủ khắp khu vườn, đẹp đến nỗi cô phải ngỡ ngàng.
Cô bước đi trên hành lang, Hà Tinh Tinh đang đợi cô ở cuối đường.
Cô bắt máy, lơ đãng nghe điện thoại.
Khi đi được khoảng một phần ba đoạn hành lang, Tô Thâm Tuyết dừng bước, nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong điện thoại Utah Tụng Hương thông báo cho cô rằng anh có việc đột xuất.
Cô hỏi anh có chuyện gì.
Anh chỉ đáp, "Thâm Tuyết, ngủ ngon."
Cô thoáng mơ hồ nhận ra cảm giác áy náy trong câu "Thâm Tuyết, ngủ ngon" của anh.
Đúng vậy, là sự áy náy.
Sự áy náy này có phải là do anh đã khiến cô bị xoay như chong chóng không? Có thể giải thích rằng, anh bắt một người chuẩn bị đi ngủ phải bật dậy thay đồ, tất bật một hồi, kết quả lại khiến sự chuẩn bị của người ta thành công cốc.
Thật tiếc, đêm nay là một đêm đẹp như thế.
Một đêm đẹp như vậy, chỉ cần anh muốn được ở bên cô là đủ rồi.
Đi tới cuối hành lang, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo trong vườn hoa.
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết không thể nào ngờ, vào lúc Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo, Utah Tụng Hương lại đang cùng một người khác đi dạo.
Đêm nay, Tang Nhu đã lấy hết dũng khí mà cô dồn nén trong suốt mười tám năm qua, cũng không biết tại sao bản thân mình lại đến được đây, bước trên con đường dẫn tới số Một đường Jose.
Vốn dĩ cô đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chờ tới khi trời sáng sẽ có người tới đón và đưa cô tới trung tâm cai nghiện. Nơi này luôn khóa chặt cửa, và cô phải ở đó trong vòng hai tháng.
Sợ không? Sợ chứ.
Điều khiến Tang Nhu sợ hãi không phải là sự khắc nghiệt của cường độ cai nghiện, mà là…
Nhất định sẽ có một lúc nào đó, trong gian phòng đóng kín, cô nhìn bức tường cao của trung tâm. Bên trong bức tường này chẳng ai thân thiết, bên ngoài bức tường ấy cũng chẳng có người thân. Vậy thì cô ấy là cái gì chứ? Tại sao cô lại phải chịu đựng sự đau đớn giày vò thể xác như vậy? Cô đã có tiền rồi, hơn nữa, số tiền mà cô có lớn đến nỗi trước giờ cô chưa từng dám nghĩ tới.
Còn nữa, cô cũng có được chứng minh thư công nhận là công dân Goran. Đất nước này mọi mặt đều tốt. Cô có một chuyên gia tư vấn tài chính, chỉ cần cô không tiêu xài hoang phí thì tài sản của cô chỉ có tăng chứ không bớt.
Hiện giờ, cô là một người giàu có và tự do.
Vậy tại sao cô phải ở trong căn phòng đóng kín kia chịu đựng sự giày vò thể xác và hành hạ tinh thần?
Tại sao chứ?
Trong tâm trí cô xuất hiện một hình bóng mờ ảo, cao lớn ngạo nghễ.
Không, không được, không thể.
Trong lúc thu dọn hành lý, Tang Nhu nhìn thấy mép chiếc áo choàng màu đen lộ ra khỏi chiếc túi giấy nằm im lìm ở góc tủ quần áo. Đã nhiều lần cô thử ném chiếc túi đó vào thùng rác nhưng không thành, chỉ còn cách đặt nó sâu trong góc tủ. Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc này, chiếc túi đó lại xuất hiện.
Trong chiếc túi đó đặt thứ gì, trong lòng cô biết rất rõ.
Cô mở chiếc túi giấy, một chiếc áo khoác màu đen, và cả chiếc mặt nạ Zorro hiện ra trước mắt cô.
Đêm đó, anh đã đeo mặt nạ Zorro, giữa ánh lửa, dưới bầu trời đầy sao, anh như một dũng sĩ từ trên trời đáp xuống trong chuyện cổ một ngàn lẻ một đêm.
Cũng không biết vì sao, Tang Nhu đeo chiếc mặt nạ Zorro lên.
Nhìn qua lớp mặt nạ, ánh mắt cô tập trung vào cặp nhẫn cưới.
Tang Nhu dám cá rằng, nếu như cô ném đôi nhẫn này vào thùng rác, cả thành phố này chắc chắn sẽ chẳng ai thèm nhặt chúng lên. Vừa nhìn đã biết chúng là hàng rẻ tiền, và cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Đối với những người trong thành phố này chúng chỉ là thứ đồ rẻ tiền, nhưng lại là báu vật trong mắt một người.
Định thần lại, Tang Nhu liền bỏ chiếc túi giấy có chiếc áo khoác đen vào vali. Cô cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là cô nghĩ rằng, trong trại cai nghiện biết đâu cô lại cần đến nó, ví dụ… ví dụ như lúc cô muốn bỏ cuộc.
Thu dọn hành lý xong, Tang Như đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Đối diện với khung cửa sổ này chính là số Một đường Jose.
Mặc dù đứng đây không thể nhìn thấy số Một đường Jose, nhưng trong lòng cô biết rất rõ vị trí của nơi đó, phải ngồi chuyến xe bus số bao nhiêu, xuống ở điểm nào, rồi đi qua bao nhiêu con phố.
Không biết chân cô bước trước hay lòng cô xao động trước, Tang Nhu mặc áo khoác rồi bắt xe bus đi tới số Một đường Jose, cứ như vậy, cô đi đến công viên đối diện với số Một đường Jose.
Trong túi áo khoác của cô có một tấm danh thiếp giúp cô có thể liên lạc với người đó. Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số, rồi ấn phím gọi.
Tang Nhu cứ tưởng rằng cuộc điện thoại này sẽ không được kết nối, dù gì cũng đã nửa đêm, cũng đâu phải giờ hành chính, đêm nay lại còn là cuối tuần.
Nhưng mà điện thoại đã kết nối được.
Giọng Lý Khánh Châu vang lên trong điện thoại.
Nối máy rồi, phải làm sao đây? Tang Nhu ấp úng nói rằng sáng mai cô phải vào trung tâm cai nghiện. Cô nói xong lại thấy mình đã làm một việc thừa thãi. Những chuyện liên quan đến trung tâm cai nghiện đều thông qua Lý Khánh Châu.
Cô lấy hết dũng khí.
"Tôi muốn trước khi đi được chào tạm biệt Thủ tướng." Giọng cô trầm thấp hơn cả tiếng muỗi kêu.
Sau một khoảng im lặng.
"Cô kết thúc quá trình cai nghiện là có thể gặp được Thủ tướng mà. Là bạn của anh trai cô, Thủ tướng sẽ là chỗ dựa và hậu phương cho cô cả đời, Nữ hoàng cũng thế." Lý Khánh Châu đã nói như vậy.
Khi nhắc đến Nữ hoàng, Lý Khánh Châu cố ý nhấn mạnh.
Lời nói của Lý Khánh Châu muốn truyền đạt ý gì, Tang Nhu đều hiểu.
Nhưng mà!
"Bây giờ tôi đang ở công viên đối diện với Phủ Thủ tướng, tôi sợ… sợ mình không đủ sức để hoàn thành quá trình cai nghiện. Tôi cũng sợ mình sẽ khiến Thủ tướng và Nữ hoàng thất vọng. Cho nên, tôi muốn dùng cách này để có thêm chút sức mạnh." Tang Nhu đã nói với Lý Khánh Châu như vậy.
Trước khi đi tới trung tâm cai nghiện, muốn được gặp Thủ tướng cũng giống như việc cô đặt chiếc túi có chứa áo khoác đen và mặt nạ Zorro vào vali vậy. Tang Nhu biết những việc làm này của cô vô cùng ích kỷ.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau khi gặp Utah Tụng Hương, sau khi hoàn thành quá trình cai nghiện, cô cũng sẽ giống những cô gái khác ở đất nước này, học tập, tìm việc làm, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, già đi, rồi rời khỏi thế giới này.
Cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
"Anh Lý, tôi đảm bảo với anh, đây sẽ là lần cuối cùng." Tang Nhu nghe thấy giọng mình đang khẩn cầu vô cùng đáng thương.
Sau một thoáng im lặng, Lý Khánh Châu bảo cô đợi một chút.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông trung niên chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của Thủ tướng dẫn Tang Thu đi vào số Một đường Jose từ cửa sau. Đi qua con đường, vườn cây, cổng vòm, cô nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây mộc miên.
Người đàn ông dẫn cô tới đã rời đi, cả khu vườn chỉ còn lại Tang Nhu và Utah Tụng Hương.
Vầng trăng tròn đầy, ánh trăng bao phủ thành phố, màn sương đêm mỏng manh phủ khắp khu vườn, đẹp đến nỗi cô phải ngỡ ngàng.
Cô bước đi trên hành lang, Hà Tinh Tinh đang đợi cô ở cuối đường.
Cô bắt máy, lơ đãng nghe điện thoại.
Khi đi được khoảng một phần ba đoạn hành lang, Tô Thâm Tuyết dừng bước, nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong điện thoại Utah Tụng Hương thông báo cho cô rằng anh có việc đột xuất.
Cô hỏi anh có chuyện gì.
Anh chỉ đáp, "Thâm Tuyết, ngủ ngon."
Cô thoáng mơ hồ nhận ra cảm giác áy náy trong câu "Thâm Tuyết, ngủ ngon" của anh.
Đúng vậy, là sự áy náy.
Sự áy náy này có phải là do anh đã khiến cô bị xoay như chong chóng không? Có thể giải thích rằng, anh bắt một người chuẩn bị đi ngủ phải bật dậy thay đồ, tất bật một hồi, kết quả lại khiến sự chuẩn bị của người ta thành công cốc.
Thật tiếc, đêm nay là một đêm đẹp như thế.
Một đêm đẹp như vậy, chỉ cần anh muốn được ở bên cô là đủ rồi.
Đi tới cuối hành lang, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo trong vườn hoa.
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết không thể nào ngờ, vào lúc Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo, Utah Tụng Hương lại đang cùng một người khác đi dạo.
Đêm nay, Tang Nhu đã lấy hết dũng khí mà cô dồn nén trong suốt mười tám năm qua, cũng không biết tại sao bản thân mình lại đến được đây, bước trên con đường dẫn tới số Một đường Jose.
Vốn dĩ cô đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chờ tới khi trời sáng sẽ có người tới đón và đưa cô tới trung tâm cai nghiện. Nơi này luôn khóa chặt cửa, và cô phải ở đó trong vòng hai tháng.
Sợ không? Sợ chứ.
Điều khiến Tang Nhu sợ hãi không phải là sự khắc nghiệt của cường độ cai nghiện, mà là…
Nhất định sẽ có một lúc nào đó, trong gian phòng đóng kín, cô nhìn bức tường cao của trung tâm. Bên trong bức tường này chẳng ai thân thiết, bên ngoài bức tường ấy cũng chẳng có người thân. Vậy thì cô ấy là cái gì chứ? Tại sao cô lại phải chịu đựng sự đau đớn giày vò thể xác như vậy? Cô đã có tiền rồi, hơn nữa, số tiền mà cô có lớn đến nỗi trước giờ cô chưa từng dám nghĩ tới.
Còn nữa, cô cũng có được chứng minh thư công nhận là công dân Goran. Đất nước này mọi mặt đều tốt. Cô có một chuyên gia tư vấn tài chính, chỉ cần cô không tiêu xài hoang phí thì tài sản của cô chỉ có tăng chứ không bớt.
Hiện giờ, cô là một người giàu có và tự do.
Vậy tại sao cô phải ở trong căn phòng đóng kín kia chịu đựng sự giày vò thể xác và hành hạ tinh thần?
Tại sao chứ?
Trong tâm trí cô xuất hiện một hình bóng mờ ảo, cao lớn ngạo nghễ.
Không, không được, không thể.
Trong lúc thu dọn hành lý, Tang Nhu nhìn thấy mép chiếc áo choàng màu đen lộ ra khỏi chiếc túi giấy nằm im lìm ở góc tủ quần áo. Đã nhiều lần cô thử ném chiếc túi đó vào thùng rác nhưng không thành, chỉ còn cách đặt nó sâu trong góc tủ. Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc này, chiếc túi đó lại xuất hiện.
Trong chiếc túi đó đặt thứ gì, trong lòng cô biết rất rõ.
Cô mở chiếc túi giấy, một chiếc áo khoác màu đen, và cả chiếc mặt nạ Zorro hiện ra trước mắt cô.
Đêm đó, anh đã đeo mặt nạ Zorro, giữa ánh lửa, dưới bầu trời đầy sao, anh như một dũng sĩ từ trên trời đáp xuống trong chuyện cổ một ngàn lẻ một đêm.
Cũng không biết vì sao, Tang Nhu đeo chiếc mặt nạ Zorro lên.
Nhìn qua lớp mặt nạ, ánh mắt cô tập trung vào cặp nhẫn cưới.
Tang Nhu dám cá rằng, nếu như cô ném đôi nhẫn này vào thùng rác, cả thành phố này chắc chắn sẽ chẳng ai thèm nhặt chúng lên. Vừa nhìn đã biết chúng là hàng rẻ tiền, và cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Đối với những người trong thành phố này chúng chỉ là thứ đồ rẻ tiền, nhưng lại là báu vật trong mắt một người.
Định thần lại, Tang Nhu liền bỏ chiếc túi giấy có chiếc áo khoác đen vào vali. Cô cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là cô nghĩ rằng, trong trại cai nghiện biết đâu cô lại cần đến nó, ví dụ… ví dụ như lúc cô muốn bỏ cuộc.
Thu dọn hành lý xong, Tang Như đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Đối diện với khung cửa sổ này chính là số Một đường Jose.
Mặc dù đứng đây không thể nhìn thấy số Một đường Jose, nhưng trong lòng cô biết rất rõ vị trí của nơi đó, phải ngồi chuyến xe bus số bao nhiêu, xuống ở điểm nào, rồi đi qua bao nhiêu con phố.
Không biết chân cô bước trước hay lòng cô xao động trước, Tang Nhu mặc áo khoác rồi bắt xe bus đi tới số Một đường Jose, cứ như vậy, cô đi đến công viên đối diện với số Một đường Jose.
Trong túi áo khoác của cô có một tấm danh thiếp giúp cô có thể liên lạc với người đó. Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số, rồi ấn phím gọi.
Tang Nhu cứ tưởng rằng cuộc điện thoại này sẽ không được kết nối, dù gì cũng đã nửa đêm, cũng đâu phải giờ hành chính, đêm nay lại còn là cuối tuần.
Nhưng mà điện thoại đã kết nối được.
Giọng Lý Khánh Châu vang lên trong điện thoại.
Nối máy rồi, phải làm sao đây? Tang Nhu ấp úng nói rằng sáng mai cô phải vào trung tâm cai nghiện. Cô nói xong lại thấy mình đã làm một việc thừa thãi. Những chuyện liên quan đến trung tâm cai nghiện đều thông qua Lý Khánh Châu.
Cô lấy hết dũng khí.
"Tôi muốn trước khi đi được chào tạm biệt Thủ tướng." Giọng cô trầm thấp hơn cả tiếng muỗi kêu.
Sau một khoảng im lặng.
"Cô kết thúc quá trình cai nghiện là có thể gặp được Thủ tướng mà. Là bạn của anh trai cô, Thủ tướng sẽ là chỗ dựa và hậu phương cho cô cả đời, Nữ hoàng cũng thế." Lý Khánh Châu đã nói như vậy.
Khi nhắc đến Nữ hoàng, Lý Khánh Châu cố ý nhấn mạnh.
Lời nói của Lý Khánh Châu muốn truyền đạt ý gì, Tang Nhu đều hiểu.
Nhưng mà!
"Bây giờ tôi đang ở công viên đối diện với Phủ Thủ tướng, tôi sợ… sợ mình không đủ sức để hoàn thành quá trình cai nghiện. Tôi cũng sợ mình sẽ khiến Thủ tướng và Nữ hoàng thất vọng. Cho nên, tôi muốn dùng cách này để có thêm chút sức mạnh." Tang Nhu đã nói với Lý Khánh Châu như vậy.
Trước khi đi tới trung tâm cai nghiện, muốn được gặp Thủ tướng cũng giống như việc cô đặt chiếc túi có chứa áo khoác đen và mặt nạ Zorro vào vali vậy. Tang Nhu biết những việc làm này của cô vô cùng ích kỷ.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau khi gặp Utah Tụng Hương, sau khi hoàn thành quá trình cai nghiện, cô cũng sẽ giống những cô gái khác ở đất nước này, học tập, tìm việc làm, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, già đi, rồi rời khỏi thế giới này.
Cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
"Anh Lý, tôi đảm bảo với anh, đây sẽ là lần cuối cùng." Tang Nhu nghe thấy giọng mình đang khẩn cầu vô cùng đáng thương.
Sau một thoáng im lặng, Lý Khánh Châu bảo cô đợi một chút.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông trung niên chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của Thủ tướng dẫn Tang Thu đi vào số Một đường Jose từ cửa sau. Đi qua con đường, vườn cây, cổng vòm, cô nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây mộc miên.
Người đàn ông dẫn cô tới đã rời đi, cả khu vườn chỉ còn lại Tang Nhu và Utah Tụng Hương.
Tất cả mọi dũng khí của cô đã bay biến sạch kể từ khi cô bước chân qua cánh cổng vòm. Tang Nhu đứng ngây người, vẫn là Utah Tụng Hương tiến về phía cô trước, cất tiếng chào hỏi.
Không thấy cô có phản ứng gì, anh đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt cô.
Hoàn hồn, cô mới lắp ba lắp bắp, luống cuống cất lời: "Ngài… ngài Thủ tướng, xin chào ngài."
Anh ra hiệu cho cô bước ra chỗ sáng hơn.
Nghĩ ngợi một chút, Tang Nhu bèn bước từ trong bóng tối ra gần phía ánh đèn trong vườn hoa. Dường như anh vẫn chưa hài lòng với vị trí này, liền ra dấu tiến thêm một bước, đứng ở vị trí ánh sáng rực rỡ nhất.
Anh đang nhìn cô.
Trái tim Tang Nhu đập liên hồi.
Khoảnh khắc này.
"Cô hồi phục khá tốt nhỉ." Anh nói.
Tang Nhu vô thức đưa tay che mặt. Vietwriter.vn
"Tại sao lại muốn gặp tôi?" Anh hỏi.
Cô ấp úng, "Tôi…" mấy lần mở miệng, vẫn chỉ "Tôi… tôi…"
Anh làm điệu bộ xoa trán, bước đi trên con đường lát đầy sỏi trứng ngỗng, được tầm chục bước, anh quay đầu lại.
Nghĩ ngợi một thoáng, Tang Nhu rảo bước nhanh về phía anh.
Ánh trăng soi bóng họ trên con đường, bóng anh ở phía trước, bóng cô bước theo sau. Đi được một đoạn, anh hỏi cô lúc này có thể nói được chưa?
"À." Cô bật thốt.
"Tại sao lại muốn gặp tôi?"
Hóa ra anh đang muốn cô bớt căng thẳng bằng cách đi tản bộ. Cách này có vẻ hiệu quả, bước chân Tang Nhu cũng không còn căng thẳng như lúc trước.
"Tôi…" Tang Nhu nắm chặt mép áo, "Tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi Thủ tướng vì những hành động thất lễ của mình trước kia."
Anh làm như không nghe thấy lời cô nói, bước chân vẫn nhàn nhã ung dung.
Sợ rằng Utah Tụng Hương chưa hiểu rõ, Tang Nhu kể lại những sự kiện đã xảy ra tại
Syria hồi đó…
Cô lắp bắp, ngập ngừng kể lại tình hình của mình tại Syria. Đi hết một vòng, hai người dừng lại trước cánh cổng vòm.
Lúc trước Lý Khánh Châu đã nói rồi, chỉ có thể cho cô mười lăm phút thôi.
Đã đến lúc phải tạm biệt rồi.
"Tôi rất xin lỗi Thủ tướng về những hành động vô lý của mình lúc đó." Tang Nhu cúi thấp đầu trước Utah Tụng Hương.
Khi cô đứng thẳng lên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, anh đang mỉm cười nhìn cô, đẹp như tia nắng mặt trời, đẹp như bầu trời ngát xanh mà cô đã vô số lần nghĩ đến trong những thời khắc tăm tối nhất.
Cô đã quên mất phải thu lại ánh mắt của mình.
Ánh mắt của cô cứ thế dán vào khuôn mặt anh.
Cô nghe theo lòng mình, nói: "Thủ tướng, tôi muốn xin ngài một việc."
Giữa tháng Năm, Tô Thâm Tuyết nhận được tin Tang Nhu chuẩn bị được đưa tới trại cai nghiện từ Hà Tinh Tinh. Tính ra thì, đó là ngày mai.
Tô Thâm Tuyết đã hủy mọi lịch trình công việc của buổi chiều.
Khoảng bốn giờ chiều, Tô Thâm Tuyết đến gặp Tang Nhu.
Cô biết rõ sự khắc nghiệt của quá trình cai nghiện. Thể chất Tang Nhu yếu đuối, hơn nữa cô ấy mới chỉ mười tám tuổi. Dù cho cơ thể có thể chịu đựng được cường độ đó, nhưng tâm lý thì sao…
Một trăm người được đưa vào trại cai nghiện thì chỉ có một người cai nghiện thành công thôi.
Đó chính là lý do cô hủy bỏ toàn bộ lịch trình của buổi chiều nay. Có lẽ cô nên kể cho cô gái này nghe những chuyện về anh trai cô ấy thì sẽ tốt hơn một chút.
Mặc dù, cô và Daniel Tang không quá thân thiết, nhưng ít nhiều cũng có quen biết sơ. Ví dụ như "anh trai cô luôn mặc đồ màu xám", hay "tôi cũng đã từng trò chuyện với anh trai cô, cậu ấy còn mua đồ uống cho tôi nữa", "có một lần, tôi còn thấy anh trai cô chơi bóng rổ một mình."
Trong căn phòng sạch sẽ sáng sủa, Tang Nhu mặc bộ đồ mà Thâm Tuyết mua hôm nọ, mái tóc dài tết bím, đeo kính.
Tô Thâm Tuyết hỏi cô ấy: "Có muốn biết những chuyện về anh trai cô không?"
Sau vài giây do dự, Tang Nhu gật đầu.
Cho nên, Tô Thâm Tuyết bắt đầu kể, bắt đầu từ chi tiết anh trai cô luôn mặc đồ màu xám, đến chuyện có một lần tôi nhìn thấy anh trai cô chơi bóng rổ một mình, trên mắt kính của Tang Nhu dường như bị phủ một lớp hơi nước.
Tô Thâm Tuyết đưa tay tháo chiếc kính trên mặt Tang Nhu xuống.
Cô gái trước mặt nước mắt nhạt nhòa, nhìn mà thấy xót xa.
Tô Thâm Tuyết tiếp tục kể, rằng anh trai cô là một cầu thủ bóng rổ siêu hạng.
Anh ấy thực hiện cú ba bước lên rổ nhẹ nhàng như lông hồng, thậm chí còn bỏ qua điểm bật cố định. Đáng sợ nữa là, ba lần liên tiếp đều thực hiện cú ném ba điểm ở góc bốn lăm độ. Đây là mức điểm có độ khó cao nhất, kể cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng không thể thực hiện cú ăn ba này.
Nghe về ba cú lên rổ ở góc bốn mươi lăm độ đã khiến đôi mắt cô gái sáng lấp lánh.
"Anh trai tôi chơi bóng rổ cừ lắm sao?" Đôi mắt sáng lấp lánh ấy nhìn cô dò hỏi.
"Đương nhiên rồi."
"Còn giỏi hơn cả Thủ tướng sao?"
"So…" Tô Thâm Tuyết ngập ngừng rồi nói tiếp, "so với Thủ tướng còn giỏi hơn nữa."
Cô gái tinh ý ấy lập tức nhận ra mình đã lỡ miệng. Từ đó, Tang Nhu không còn nhắc đến Thủ tướng nữa.
Lúc từ biệt, Tang Nhu hành lễ với Nữ hoàng theo cách hành lễ của một công dân Goran dành cho Nữ hoàng của mình.
Cô vừa hành lễ vừa nói lời cảm ơn.
Cuối cùng, cô khe khẽ bày tỏ: "Nữ hoàng bệ hạ, Người là một người tốt."
Không, không hề, cô chẳng phải là một người tốt gì hết.
"Nữ hoàng bệ hạ" có tấm lòng bao dung. Ví dụ như, cặp kính mắt trên mặt Tang Nhu là một minh chứng cho sự nhân hậu ân cần của cô.
Tang Nhu bị cận thị nhẹ, chỉ cần một cuộc phẫu thuật laser nhỏ là có thể giải quyết xong. Nhưng Tô Thâm Tuyết đã đề xuất với bác sĩ, lý do cũng vô cùng chính đáng, rằng cô bé đó sức khỏe không tốt, không thích hợp để làm phẫu thuật, nên đã chuẩn bị cho cô ấy một cặp mắt kính.
Sự thật là từ đáy lòng, cô không muốn một ai đó không cẩn thận bị đôi mắt ngơ ngác như nai tơ kia mê hoặc.
Ví dụ như, có những chuyện khó xử để Hà Tinh Tinh đi nghe ngóng.
Hay như, chỉ qua dăm ba câu hỏi han cô đã biết được thông tin "Thủ tướng gần đây không tới thăm cô bé đó" từ huấn luyện viên thể chất của Tang Nhu. Huấn luyện viên thể chất đó không hề nghĩ ngợi xa xôi, chỉ cho rằng cô thật lòng quan tâm đến "cô bé đó."
Nhìn xem, Nữ hoàng bệ hạ được cô coi là "người tốt" kia trong lòng lại có nhiều tính toán đến thế.
Cô khẽ mỉm cười, nắm tay Tang Nhu chào tạm biệt.
Trên đường trở về cung điện, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho bác sĩ điều trị thị lực của Tang Nhu, nhằn rằng đợi đến khi Tang Nhu rời khỏi trung tâm cai nghiện thì sắp xếp phẫu thuật cho cô ấy .
Cô đã nửa đùa nửa thật nói rằng: "Tôi vừa mới đi thăm cô bé đó. Gầy quá, tôi không biết liệu có phải cắp mắt kính đã khiến cho cô bé mệt mỏi hay không."
Sắp xếp một cuộc phẫu thuật cho Tang Nhu không phải xuất phát từ lương tâm, mà là…
Tô Thâm Tuyết đã sớm biết, trong thế giới tình cảm, thứ gì của mình thì nhất định sẽ là của mình. Còn nếu như không thuộc về mình, dù cho có tính toán thế nào đi nữa, thì mãi mãi cũng sẽ không thể nào có được.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Lần trước cô nhận lời đi đến khách sạn vào nửa đêm để gặp Utah Tụng Hương dường như là một khởi đầu không mấy tốt đẹp.
Đây là lần thứ ba Utah Tụng Hương gọi cho cô muộn như vậy. Lý do lần trước anh đưa ra là muốn có người cùng trò chuyện với Thủ tướng vào cuối tuần.
Lần này, anh còn chẳng thèm tìm lý do nữa.
"Thâm Tuyết, có muốn đến chỗ anh không?"
"Không muốn." Cô từ chối thẳng thừng. Hai lần trước đều hơi quá. Hơn nữa, tại sao lúc nào cũng là cô đến chỗ anh, tại sao không phải là anh đến chỗ cô.
"Anh đã cho xe qua đón em rồi, cũng đã gọi điện cho Christie rồi, lần này em không cần cầm thẻ công vụ của Hà Tinh Tinh nữa." Utah Tụng Hương nói những lời này vô cùng tự nhiên.
"Không đi."
"Thủ tướng chuẩn bị đi công tác, phải đến thứ Hai tuần sau mới có thể gặp Phu nhân Thủ tướng. Thủ tướng muốn trước khi đi công tác được nghe tiếng đập vỡ bình hoa của Phu nhân Thủ tướng một lần."
Nghe Utah Tụng Hương nói xong một hồi, sắc mặt Tô Tâm Tuyết trở nên khá tệ.
Từ đêm mưa đó, "đập vỡ bình hoa" trở thành một câu nói ẩn ý giữa họ.
Chết tiệt thật.
"Im ngay." Cô gằn giọng.
"Thâm Tuyết."
"Đừng có gọi em."
Tiếng gọi "Thâm Tuyết" truyền qua điện thoại mềm mại tựa như ánh nắng mùa Thu, dịu dàng rót vào tai cô.
"Thâm Tuyết, anh đợi em."
Không có tiếng đáp.
"Anh đợi em, nhé?"
"Vâng." Cô khe khẽ đáp, sau một thoáng, lại cảm thấy dường như mình đồng ý quá dễ dãi, cô vội nói, "Lần sau, anh đừng có mơ."
Utah Tụng Hương phá lên cười rồi ngắt máy.
Thật ra, từ khi anh nói anh chuẩn bị đi công tác cô đã dao động rồi. Mặc gì để đi gặp anh được đây, tóc để xõa xuống vai hay là vấn lên nhỉ.
Thay đồ, chải tóc xong, cô còn ngắm nghía mình trong gương vài lần.
Lần đầu tiên là cô soi gương để đeo hoa tai, lần thứ hai cô lại soi gương để đổi đôi hoa tai màu xanh lục thành đôi màu hồng, ban đêm đeo hoa tai màu xanh lục có vẻ không hợp lắm. Cô đeo hoa tai xong, nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy không cần đôi màu xanh ngọc bích, cũng không cần đôi màu hồng lông ngỗng.
Không nên quá tươm tất, sẽ khiến Utah Tụng Hương đắc ý.
Nhìn xem, anh chỉ cần nói dăm ba câu đã khiến cô phải gật đầu đồng ý rồi.
Đương nhiên, lần sau sẽ không dễ dàng vậy đâu. Lần sau anh mà còn gọi cô tới, cô nhất định sẽ không đồng ý, trừ phi anh đích thân tới đón cô.
Đúng vậy, trừ phi anh đích thân tới.
Sửa soạn xong, cô nâng váy, vừa bước qua ngưỡng cửa phòng ngủ thì điện thoại lại reo lên.
Là Utah Tụng Hương gọi tới.
Thật là khốn kiếp, đợi không nổi nữa rồi sao, cô cũng đâu có lề mề quá lâu đâu mà đã không đợi được rồi.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nơi mái hiên cuối hành lang treo một vầng trăng tròn vành vạnh.
Vầng trăng tròn đầy, ánh trăng bao phủ thành phố, màn sương đêm mỏng manh phủ khắp khu vườn, đẹp đến nỗi cô phải ngỡ ngàng.
Cô bước đi trên hành lang, Hà Tinh Tinh đang đợi cô ở cuối đường.
Cô bắt máy, lơ đãng nghe điện thoại.
Khi đi được khoảng một phần ba đoạn hành lang, Tô Thâm Tuyết dừng bước, nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong điện thoại Utah Tụng Hương thông báo cho cô rằng anh có việc đột xuất.
Cô hỏi anh có chuyện gì.
Anh chỉ đáp, "Thâm Tuyết, ngủ ngon."
Cô thoáng mơ hồ nhận ra cảm giác áy náy trong câu "Thâm Tuyết, ngủ ngon" của anh.
Đúng vậy, là sự áy náy.
Sự áy náy này có phải là do anh đã khiến cô bị xoay như chong chóng không? Có thể giải thích rằng, anh bắt một người chuẩn bị đi ngủ phải bật dậy thay đồ, tất bật một hồi, kết quả lại khiến sự chuẩn bị của người ta thành công cốc.
Thật tiếc, đêm nay là một đêm đẹp như thế.
Một đêm đẹp như vậy, chỉ cần anh muốn được ở bên cô là đủ rồi.
Đi tới cuối hành lang, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo trong vườn hoa.
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết không thể nào ngờ, vào lúc Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo, Utah Tụng Hương lại đang cùng một người khác đi dạo.
Đêm nay, Tang Nhu đã lấy hết dũng khí mà cô dồn nén trong suốt mười tám năm qua, cũng không biết tại sao bản thân mình lại đến được đây, bước trên con đường dẫn tới số Một đường Jose.
Vốn dĩ cô đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chờ tới khi trời sáng sẽ có người tới đón và đưa cô tới trung tâm cai nghiện. Nơi này luôn khóa chặt cửa, và cô phải ở đó trong vòng hai tháng.
Sợ không? Sợ chứ.
Điều khiến Tang Nhu sợ hãi không phải là sự khắc nghiệt của cường độ cai nghiện, mà là…
Nhất định sẽ có một lúc nào đó, trong gian phòng đóng kín, cô nhìn bức tường cao của trung tâm. Bên trong bức tường này chẳng ai thân thiết, bên ngoài bức tường ấy cũng chẳng có người thân. Vậy thì cô ấy là cái gì chứ? Tại sao cô lại phải chịu đựng sự đau đớn giày vò thể xác như vậy? Cô đã có tiền rồi, hơn nữa, số tiền mà cô có lớn đến nỗi trước giờ cô chưa từng dám nghĩ tới.
Còn nữa, cô cũng có được chứng minh thư công nhận là công dân Goran. Đất nước này mọi mặt đều tốt. Cô có một chuyên gia tư vấn tài chính, chỉ cần cô không tiêu xài hoang phí thì tài sản của cô chỉ có tăng chứ không bớt.
Hiện giờ, cô là một người giàu có và tự do.
Vậy tại sao cô phải ở trong căn phòng đóng kín kia chịu đựng sự giày vò thể xác và hành hạ tinh thần?
Tại sao chứ?
Trong tâm trí cô xuất hiện một hình bóng mờ ảo, cao lớn ngạo nghễ.
Không, không được, không thể.
Trong lúc thu dọn hành lý, Tang Nhu nhìn thấy mép chiếc áo choàng màu đen lộ ra khỏi chiếc túi giấy nằm im lìm ở góc tủ quần áo. Đã nhiều lần cô thử ném chiếc túi đó vào thùng rác nhưng không thành, chỉ còn cách đặt nó sâu trong góc tủ. Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc này, chiếc túi đó lại xuất hiện.
Trong chiếc túi đó đặt thứ gì, trong lòng cô biết rất rõ.
Cô mở chiếc túi giấy, một chiếc áo khoác màu đen, và cả chiếc mặt nạ Zorro hiện ra trước mắt cô.
Đêm đó, anh đã đeo mặt nạ Zorro, giữa ánh lửa, dưới bầu trời đầy sao, anh như một dũng sĩ từ trên trời đáp xuống trong chuyện cổ một ngàn lẻ một đêm.
Cũng không biết vì sao, Tang Nhu đeo chiếc mặt nạ Zorro lên.
Nhìn qua lớp mặt nạ, ánh mắt cô tập trung vào cặp nhẫn cưới.
Tang Nhu dám cá rằng, nếu như cô ném đôi nhẫn này vào thùng rác, cả thành phố này chắc chắn sẽ chẳng ai thèm nhặt chúng lên. Vừa nhìn đã biết chúng là hàng rẻ tiền, và cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Đối với những người trong thành phố này chúng chỉ là thứ đồ rẻ tiền, nhưng lại là báu vật trong mắt một người.
Định thần lại, Tang Nhu liền bỏ chiếc túi giấy có chiếc áo khoác đen vào vali. Cô cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là cô nghĩ rằng, trong trại cai nghiện biết đâu cô lại cần đến nó, ví dụ… ví dụ như lúc cô muốn bỏ cuộc.
Thu dọn hành lý xong, Tang Như đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Đối diện với khung cửa sổ này chính là số Một đường Jose.
Mặc dù đứng đây không thể nhìn thấy số Một đường Jose, nhưng trong lòng cô biết rất rõ vị trí của nơi đó, phải ngồi chuyến xe bus số bao nhiêu, xuống ở điểm nào, rồi đi qua bao nhiêu con phố.
Không biết chân cô bước trước hay lòng cô xao động trước, Tang Nhu mặc áo khoác rồi bắt xe bus đi tới số Một đường Jose, cứ như vậy, cô đi đến công viên đối diện với số Một đường Jose.
Trong túi áo khoác của cô có một tấm danh thiếp giúp cô có thể liên lạc với người đó. Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số, rồi ấn phím gọi.
Tang Nhu cứ tưởng rằng cuộc điện thoại này sẽ không được kết nối, dù gì cũng đã nửa đêm, cũng đâu phải giờ hành chính, đêm nay lại còn là cuối tuần.
Nhưng mà điện thoại đã kết nối được.
Giọng Lý Khánh Châu vang lên trong điện thoại.
Nối máy rồi, phải làm sao đây? Tang Nhu ấp úng nói rằng sáng mai cô phải vào trung tâm cai nghiện. Cô nói xong lại thấy mình đã làm một việc thừa thãi. Những chuyện liên quan đến trung tâm cai nghiện đều thông qua Lý Khánh Châu.
Cô lấy hết dũng khí.
"Tôi muốn trước khi đi được chào tạm biệt Thủ tướng." Giọng cô trầm thấp hơn cả tiếng muỗi kêu.
Sau một khoảng im lặng.
"Cô kết thúc quá trình cai nghiện là có thể gặp được Thủ tướng mà. Là bạn của anh trai cô, Thủ tướng sẽ là chỗ dựa và hậu phương cho cô cả đời, Nữ hoàng cũng thế." Lý Khánh Châu đã nói như vậy.
Khi nhắc đến Nữ hoàng, Lý Khánh Châu cố ý nhấn mạnh.
Lời nói của Lý Khánh Châu muốn truyền đạt ý gì, Tang Nhu đều hiểu.
Nhưng mà!
"Bây giờ tôi đang ở công viên đối diện với Phủ Thủ tướng, tôi sợ… sợ mình không đủ sức để hoàn thành quá trình cai nghiện. Tôi cũng sợ mình sẽ khiến Thủ tướng và Nữ hoàng thất vọng. Cho nên, tôi muốn dùng cách này để có thêm chút sức mạnh." Tang Nhu đã nói với Lý Khánh Châu như vậy.
Trước khi đi tới trung tâm cai nghiện, muốn được gặp Thủ tướng cũng giống như việc cô đặt chiếc túi có chứa áo khoác đen và mặt nạ Zorro vào vali vậy. Tang Nhu biết những việc làm này của cô vô cùng ích kỷ.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau khi gặp Utah Tụng Hương, sau khi hoàn thành quá trình cai nghiện, cô cũng sẽ giống những cô gái khác ở đất nước này, học tập, tìm việc làm, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, già đi, rồi rời khỏi thế giới này.
Cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
"Anh Lý, tôi đảm bảo với anh, đây sẽ là lần cuối cùng." Tang Nhu nghe thấy giọng mình đang khẩn cầu vô cùng đáng thương.
Sau một thoáng im lặng, Lý Khánh Châu bảo cô đợi một chút.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông trung niên chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của Thủ tướng dẫn Tang Thu đi vào số Một đường Jose từ cửa sau. Đi qua con đường, vườn cây, cổng vòm, cô nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây mộc miên.
Người đàn ông dẫn cô tới đã rời đi, cả khu vườn chỉ còn lại Tang Nhu và Utah Tụng Hương.
Vầng trăng tròn đầy, ánh trăng bao phủ thành phố, màn sương đêm mỏng manh phủ khắp khu vườn, đẹp đến nỗi cô phải ngỡ ngàng.
Cô bước đi trên hành lang, Hà Tinh Tinh đang đợi cô ở cuối đường.
Cô bắt máy, lơ đãng nghe điện thoại.
Khi đi được khoảng một phần ba đoạn hành lang, Tô Thâm Tuyết dừng bước, nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong điện thoại Utah Tụng Hương thông báo cho cô rằng anh có việc đột xuất.
Cô hỏi anh có chuyện gì.
Anh chỉ đáp, "Thâm Tuyết, ngủ ngon."
Cô thoáng mơ hồ nhận ra cảm giác áy náy trong câu "Thâm Tuyết, ngủ ngon" của anh.
Đúng vậy, là sự áy náy.
Sự áy náy này có phải là do anh đã khiến cô bị xoay như chong chóng không? Có thể giải thích rằng, anh bắt một người chuẩn bị đi ngủ phải bật dậy thay đồ, tất bật một hồi, kết quả lại khiến sự chuẩn bị của người ta thành công cốc.
Thật tiếc, đêm nay là một đêm đẹp như thế.
Một đêm đẹp như vậy, chỉ cần anh muốn được ở bên cô là đủ rồi.
Đi tới cuối hành lang, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo trong vườn hoa.
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết không thể nào ngờ, vào lúc Hà Tinh Tinh cùng cô đi dạo, Utah Tụng Hương lại đang cùng một người khác đi dạo.
Đêm nay, Tang Nhu đã lấy hết dũng khí mà cô dồn nén trong suốt mười tám năm qua, cũng không biết tại sao bản thân mình lại đến được đây, bước trên con đường dẫn tới số Một đường Jose.
Vốn dĩ cô đang ở trong phòng thu dọn hành lý, chờ tới khi trời sáng sẽ có người tới đón và đưa cô tới trung tâm cai nghiện. Nơi này luôn khóa chặt cửa, và cô phải ở đó trong vòng hai tháng.
Sợ không? Sợ chứ.
Điều khiến Tang Nhu sợ hãi không phải là sự khắc nghiệt của cường độ cai nghiện, mà là…
Nhất định sẽ có một lúc nào đó, trong gian phòng đóng kín, cô nhìn bức tường cao của trung tâm. Bên trong bức tường này chẳng ai thân thiết, bên ngoài bức tường ấy cũng chẳng có người thân. Vậy thì cô ấy là cái gì chứ? Tại sao cô lại phải chịu đựng sự đau đớn giày vò thể xác như vậy? Cô đã có tiền rồi, hơn nữa, số tiền mà cô có lớn đến nỗi trước giờ cô chưa từng dám nghĩ tới.
Còn nữa, cô cũng có được chứng minh thư công nhận là công dân Goran. Đất nước này mọi mặt đều tốt. Cô có một chuyên gia tư vấn tài chính, chỉ cần cô không tiêu xài hoang phí thì tài sản của cô chỉ có tăng chứ không bớt.
Hiện giờ, cô là một người giàu có và tự do.
Vậy tại sao cô phải ở trong căn phòng đóng kín kia chịu đựng sự giày vò thể xác và hành hạ tinh thần?
Tại sao chứ?
Trong tâm trí cô xuất hiện một hình bóng mờ ảo, cao lớn ngạo nghễ.
Không, không được, không thể.
Trong lúc thu dọn hành lý, Tang Nhu nhìn thấy mép chiếc áo choàng màu đen lộ ra khỏi chiếc túi giấy nằm im lìm ở góc tủ quần áo. Đã nhiều lần cô thử ném chiếc túi đó vào thùng rác nhưng không thành, chỉ còn cách đặt nó sâu trong góc tủ. Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc này, chiếc túi đó lại xuất hiện.
Trong chiếc túi đó đặt thứ gì, trong lòng cô biết rất rõ.
Cô mở chiếc túi giấy, một chiếc áo khoác màu đen, và cả chiếc mặt nạ Zorro hiện ra trước mắt cô.
Đêm đó, anh đã đeo mặt nạ Zorro, giữa ánh lửa, dưới bầu trời đầy sao, anh như một dũng sĩ từ trên trời đáp xuống trong chuyện cổ một ngàn lẻ một đêm.
Cũng không biết vì sao, Tang Nhu đeo chiếc mặt nạ Zorro lên.
Nhìn qua lớp mặt nạ, ánh mắt cô tập trung vào cặp nhẫn cưới.
Tang Nhu dám cá rằng, nếu như cô ném đôi nhẫn này vào thùng rác, cả thành phố này chắc chắn sẽ chẳng ai thèm nhặt chúng lên. Vừa nhìn đã biết chúng là hàng rẻ tiền, và cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Đối với những người trong thành phố này chúng chỉ là thứ đồ rẻ tiền, nhưng lại là báu vật trong mắt một người.
Định thần lại, Tang Nhu liền bỏ chiếc túi giấy có chiếc áo khoác đen vào vali. Cô cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là cô nghĩ rằng, trong trại cai nghiện biết đâu cô lại cần đến nó, ví dụ… ví dụ như lúc cô muốn bỏ cuộc.
Thu dọn hành lý xong, Tang Như đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Đối diện với khung cửa sổ này chính là số Một đường Jose.
Mặc dù đứng đây không thể nhìn thấy số Một đường Jose, nhưng trong lòng cô biết rất rõ vị trí của nơi đó, phải ngồi chuyến xe bus số bao nhiêu, xuống ở điểm nào, rồi đi qua bao nhiêu con phố.
Không biết chân cô bước trước hay lòng cô xao động trước, Tang Nhu mặc áo khoác rồi bắt xe bus đi tới số Một đường Jose, cứ như vậy, cô đi đến công viên đối diện với số Một đường Jose.
Trong túi áo khoác của cô có một tấm danh thiếp giúp cô có thể liên lạc với người đó. Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số, rồi ấn phím gọi.
Tang Nhu cứ tưởng rằng cuộc điện thoại này sẽ không được kết nối, dù gì cũng đã nửa đêm, cũng đâu phải giờ hành chính, đêm nay lại còn là cuối tuần.
Nhưng mà điện thoại đã kết nối được.
Giọng Lý Khánh Châu vang lên trong điện thoại.
Nối máy rồi, phải làm sao đây? Tang Nhu ấp úng nói rằng sáng mai cô phải vào trung tâm cai nghiện. Cô nói xong lại thấy mình đã làm một việc thừa thãi. Những chuyện liên quan đến trung tâm cai nghiện đều thông qua Lý Khánh Châu.
Cô lấy hết dũng khí.
"Tôi muốn trước khi đi được chào tạm biệt Thủ tướng." Giọng cô trầm thấp hơn cả tiếng muỗi kêu.
Sau một khoảng im lặng.
"Cô kết thúc quá trình cai nghiện là có thể gặp được Thủ tướng mà. Là bạn của anh trai cô, Thủ tướng sẽ là chỗ dựa và hậu phương cho cô cả đời, Nữ hoàng cũng thế." Lý Khánh Châu đã nói như vậy.
Khi nhắc đến Nữ hoàng, Lý Khánh Châu cố ý nhấn mạnh.
Lời nói của Lý Khánh Châu muốn truyền đạt ý gì, Tang Nhu đều hiểu.
Nhưng mà!
"Bây giờ tôi đang ở công viên đối diện với Phủ Thủ tướng, tôi sợ… sợ mình không đủ sức để hoàn thành quá trình cai nghiện. Tôi cũng sợ mình sẽ khiến Thủ tướng và Nữ hoàng thất vọng. Cho nên, tôi muốn dùng cách này để có thêm chút sức mạnh." Tang Nhu đã nói với Lý Khánh Châu như vậy.
Trước khi đi tới trung tâm cai nghiện, muốn được gặp Thủ tướng cũng giống như việc cô đặt chiếc túi có chứa áo khoác đen và mặt nạ Zorro vào vali vậy. Tang Nhu biết những việc làm này của cô vô cùng ích kỷ.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau khi gặp Utah Tụng Hương, sau khi hoàn thành quá trình cai nghiện, cô cũng sẽ giống những cô gái khác ở đất nước này, học tập, tìm việc làm, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, già đi, rồi rời khỏi thế giới này.
Cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
"Anh Lý, tôi đảm bảo với anh, đây sẽ là lần cuối cùng." Tang Nhu nghe thấy giọng mình đang khẩn cầu vô cùng đáng thương.
Sau một thoáng im lặng, Lý Khánh Châu bảo cô đợi một chút.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông trung niên chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của Thủ tướng dẫn Tang Thu đi vào số Một đường Jose từ cửa sau. Đi qua con đường, vườn cây, cổng vòm, cô nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây mộc miên.
Người đàn ông dẫn cô tới đã rời đi, cả khu vườn chỉ còn lại Tang Nhu và Utah Tụng Hương.
Tất cả mọi dũng khí của cô đã bay biến sạch kể từ khi cô bước chân qua cánh cổng vòm. Tang Nhu đứng ngây người, vẫn là Utah Tụng Hương tiến về phía cô trước, cất tiếng chào hỏi.
Không thấy cô có phản ứng gì, anh đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt cô.
Hoàn hồn, cô mới lắp ba lắp bắp, luống cuống cất lời: "Ngài… ngài Thủ tướng, xin chào ngài."
Anh ra hiệu cho cô bước ra chỗ sáng hơn.
Nghĩ ngợi một chút, Tang Nhu bèn bước từ trong bóng tối ra gần phía ánh đèn trong vườn hoa. Dường như anh vẫn chưa hài lòng với vị trí này, liền ra dấu tiến thêm một bước, đứng ở vị trí ánh sáng rực rỡ nhất.
Anh đang nhìn cô.
Trái tim Tang Nhu đập liên hồi.
Khoảnh khắc này.
"Cô hồi phục khá tốt nhỉ." Anh nói.
Tang Nhu vô thức đưa tay che mặt. Vietwriter.vn
"Tại sao lại muốn gặp tôi?" Anh hỏi.
Cô ấp úng, "Tôi…" mấy lần mở miệng, vẫn chỉ "Tôi… tôi…"
Anh làm điệu bộ xoa trán, bước đi trên con đường lát đầy sỏi trứng ngỗng, được tầm chục bước, anh quay đầu lại.
Nghĩ ngợi một thoáng, Tang Nhu rảo bước nhanh về phía anh.
Ánh trăng soi bóng họ trên con đường, bóng anh ở phía trước, bóng cô bước theo sau. Đi được một đoạn, anh hỏi cô lúc này có thể nói được chưa?
"À." Cô bật thốt.
"Tại sao lại muốn gặp tôi?"
Hóa ra anh đang muốn cô bớt căng thẳng bằng cách đi tản bộ. Cách này có vẻ hiệu quả, bước chân Tang Nhu cũng không còn căng thẳng như lúc trước.
"Tôi…" Tang Nhu nắm chặt mép áo, "Tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi Thủ tướng vì những hành động thất lễ của mình trước kia."
Anh làm như không nghe thấy lời cô nói, bước chân vẫn nhàn nhã ung dung.
Sợ rằng Utah Tụng Hương chưa hiểu rõ, Tang Nhu kể lại những sự kiện đã xảy ra tại
Syria hồi đó…
Cô lắp bắp, ngập ngừng kể lại tình hình của mình tại Syria. Đi hết một vòng, hai người dừng lại trước cánh cổng vòm.
Lúc trước Lý Khánh Châu đã nói rồi, chỉ có thể cho cô mười lăm phút thôi.
Đã đến lúc phải tạm biệt rồi.
"Tôi rất xin lỗi Thủ tướng về những hành động vô lý của mình lúc đó." Tang Nhu cúi thấp đầu trước Utah Tụng Hương.
Khi cô đứng thẳng lên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, anh đang mỉm cười nhìn cô, đẹp như tia nắng mặt trời, đẹp như bầu trời ngát xanh mà cô đã vô số lần nghĩ đến trong những thời khắc tăm tối nhất.
Cô đã quên mất phải thu lại ánh mắt của mình.
Ánh mắt của cô cứ thế dán vào khuôn mặt anh.
Cô nghe theo lòng mình, nói: "Thủ tướng, tôi muốn xin ngài một việc."
Bình luận facebook