Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Mua kẹo hồ lô
Nàng nghĩ Mạc Thanh hàn sẽ chối nhưng không ngờ hàn lại nói: "Tuyết Nhi, bổn vương thật sự không biết, mỗi lần đối diện với nàng ấy bổn vương lại có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn"
Vương Thiên Tuyết nghe vậy trầm mặc suy nghĩ, lúc nãy nàng đang ở nhà bếp thì tiểu nhị nói ngũ ca muốn gặp nàng, nàng có chút bất ngờ, bình thường một tháng nàng sẽ đến đây bốn lần, đều chủ định là thứ năm hàng tuần, ngũ ca cũng biết nhưng mỗi lần huynh ấy có đến cũng sẽ không gặp nàng, hôm nay lại đột nhiên muốn gặp nhưng nàng đến rồi ngũ ca lại không nói cái gì, điều này làm nàng có chút hoang mang.
Lúc này lại nghe Mạc Thanh Hàn nói tiếp: "Bốn vương nghĩ tình cảm bổn vương dành cho muôi không ai có thể thay đổi nhưng hôm nay nhìn muôi bồn vương lại không tìm được cảm xúc lúc trước, Tuyết Nhi, bổn vương làm sao vậy"
Mạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm vào Vương Thiên
Tuyết, đây là cái nhìn tìm tòi nghiên cứu không còn nóng bỏng đầy cảm xúc như lúc trước hắn nhìn nàng nữa.
Nhìn vào ánh mắt của ngũ ca Vương Thiên Tuyết liền biết hắn đã không còn tình cảm với mình nữa, điều này làm nàng âm thầm nhẹ nhõm.
Vương Thiên Tuyết đang muốn nói gì thì tiểu nhị bê lên một địa điểm tâm, nàng nhẹ giọng nói: “Ngũ ca, đây là quế hoa cao ta đặc biệt làm cho huynh, huynh nằm thử đi."
Mạc Thanh Hàn cắm lên cắn một miếng lại bò xuống đĩa, Vương Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, chưa có khi nào ngũ ca ăn quế hoa cao lại bỏ dở như vậy, xem ra lòng của huynh ấy thay đổi, vị giác cũng thay đổi theo, nàng có nghe Ủy Long nói Hoàng Ngọc Nhi làm điểm tâm rất ngon, xem ra huynh ấy không phải điểm tâm của ai kia thì ăn không vô. Ngũi ca thật sự đã thích Hoàng Ngọc Nhi nhưng mà nàng biết lúc này ngũ ca vẫn không phát hiện ra điều này, bởi vì nàng còn cảm nhận được sự đắn đo của hắn. “Ngũ ca, huynh đã thay đổi rồi." Vương Thiên Tuyết đột nhiên nói. “Bổn vương thay đổi chỗ nào?" Mạc Thanh Hàn nghị hoặc nhìn nàng. “Huynh thật sự không biết sao?" Vương Thiên Tuyết giảo hoạt hỏi.
Mạc Thanh Hàn lắc đầu, hắn cảm thấy hắn vẫn luôn như trước, có chỗ nào thay đổi, Tuyết Nhi đang muốn nói đến cái gì? Lẽ nào muội ấy đã nhận ra được điều gì mà ngay cả hắn cũng không biết.
Vương Thiên Tuyết bật cười nói: “Huynh đã thích vương phi của huynh rồi, lẽ nào huynh không nhận ra?"
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn giật mình không trả lời chỉ suy nghĩ, hắn cũng chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa xác định, lúc này Tuyết Nhi lại nói vậy khiến hắn ngẩn ra. Dưới kia Hoàng Ngọc Nhi dẫn Oanh Nhi đi dạo khắp nơi trêи phố ăn những món ăn bán ngoài sạp, nàng nghĩ Oanh Nhi ở trong phủ cũng tù túng phải để có bé ra ngoài một chút.
Lúc trước Oanh Nhi chì dám nhìn không dám ăn, bây giờ có thể được ăn món mình yêu thích, không khỏi vui vẻ hẳn lên.
Từ ngày sinh nhật hôm đó, Oanh Nhi dường như càng vui hơn không còn u buồn như trước nữa, nói gì thì nói nàng cũng chỉ là một hải từ, có buồn cũng không the buon lâu.
Lại nói sau đêm đó, Vũ Diệp sáng sớm thấy mình ngủ ở Thanh Mai Viện thì la hét om sòm, Hoàng Ngọc Nhi lại cùng nàng ta đối chọi mấy câu nàng ta mới chịu roi di. “Tỷ, keo hồ lô" Đang đi Oanh Nhi lại níu váy nàng nói, hai mắt nhìn chăm chăm vào lão bá đang cầm cây kẹo hồ lô.
Hoàng Ngọc Nhi thấy vậy lại mua cho nàng ấy một xâu nhưng chưa kịp trả tiền một giọng nói vang lên: "Lão bá ta mua hết một cây này, bạc đây.
Nói xong người đó cầm lấy cây kẹo hồ lô rồi bỏ bạc vào tay lão bá muốn bước đi, Hoàng Ngọc Nhi giận cười nhìn nam nhân mới đi được hai bước quát: "Này, người có biết thứ tự trước sau không hả?"
Nam nhân kia quay đầu nhìn lại, ngơ ngác hỏi: “Cô nướng đang nói ta sao?" “Không phải người thì còn ai, có thấy ta là người mua trước không hà, người muốn mua nguyên cây cũng được, đưa lại ta một xấu" Hoàng Ngọc Nhi đồng dạc nói. “Cô nương không nhằm chứ ta đã bỏ bạc ra mua nguyên một cây rồi, cô nương còn chưa trả bạc lấy gì đòi một sâu chỗ ta." Nam nhân kia đàng hoàng nói. “Ngươi không thấy ta đang trả tiền sao, người từ đầu đi. lý nào lại như vậy." Hoàng Ngọc Nhi vô cùng tức xông tới không nhìn không hỏi đã lấy nguyên một cây giận. “Cô nương dù có nói gì, ta cũng đã mua hết rồi, người nên tìm chỗ khác mua đi, ta phải đi đây tiểu thư nhà ta còn đang đợi."
Nói hay lắm, giành đồ của nàng lại còn muốn đi, “Hôm nay người không để lại một xâu thì không được đi đâu hết
Nam nhân kia nhìn nàng khinh bỉ, "Người muốn làm gì có biết tiểu thư nhà ta là ai không, chính là “ “Ta không cần biết tiểu thư nhà người là thần thánh phương nào, ta nói rồi ta chỉ cần người để lại một xấu thôi, người đưa hay không đưa?"
Hoàng Ngọc Nhi nhìn chăm chăm vào hắn, nam nhân kia vậy mà không chút hề hấn, tiểu thư nhà hắn chi yêu thích kẹo hồ lồ mỗi lần ăn phải ăn cả mười xấu, lúc nãy hắn đếm rồi trêи này vừa đủ mười xâu, nếu đưa cho nữ nhân này sẽ thiếu một xâu hắn nhất định sẽ bị tiểu thư trách phạt, không được, hắn không thể dua. “Ta sẽ không đưa, tiểu thư nhà ta chính là thiên kim tể tướng ai cũng phải nhường. “Vương phi của bồn vương cũng phải nhường sao?" Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ sau lưng Hoàng Ngọc Nhi, nam nhân kia nhìn thấy người tới sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai tay run rẩy.
Hoàng Ngọc Nhi quay đầu lại nhìn, Mạc Thanh Hàn đang sánh vai cùng Vương Thiên Tuyết bước tới, nam nhân tuấn dật lạnh lùng, nữ nhân mỹ lệ duyên dáng, nhìn hai người quả thật giống tiên đồng ngọc nữ, nếu Vương Thiên Tuyết không gà cho Thất vương gia thì nàng cũng với Mạc Thanh Hàn thật sự vô cùng xứng đôi.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này rồi nhìn lại mình cảm thấy có chút chạnh lòng. "Người muốn ăn cái đó sao?" Mạc Thanh Hàn đi đến bên cạnh nàng hỏi, ra khỏi Tuyết Vũ Lâu, từ xa hắn đã nghe thấy nàng một hai muốn xâu kẹo hổ lộ nên nghĩ nàng thích ăn.
Hoàng Ngọc Nhi lại lắc đầu nói: "Không có, ta mua cho Oanh Nhi.
Lúc này lại nghe Oanh Nhi nói: "Tỷ, ta không muốn ăn nữa.” “Sao lại thế, ta nói sẽ mua cho muội cái gì muội thích, ta nói được làm được, muội chờ đó."
Nói xong, Hoàng Ngọc Nhi lại tiến đến chỗ nam nhân kia kiên định nói: “Ta hỏi lại lần nữa người có để lại một xâu không?" “Có, có, nô tài, nô tài đưa hết cho ngài." Nam nhân kia run lẩy bẩy đưa cả cây cho nàng sau đó không dảm quay đầu lại chạy thẳng đi.
Đùa sao, Ngũ vương gia ở đây hắn sao dám không đưa, hắn thả đắc tội với tiểu thư cũng không dám đắc tội Ngũ vương gia.
Hoàng Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn nam nhân kia chạy trối chết, lại nhìn Mạc Thanh Hàn, phải nói sức mạnh của uy quyền thật lớn, nhìn xem nàng có tốn bao nhiều nước bọt cũng không bằng sự xuất hiện của Mạc Thanh Hàn, nàng có chút chán nản, lấy một xâu kẹo đưa cho Oanh Nhi, lại đưa chín xâu còn lại cho lão bá kia nói: "Lão bá máy xâu còn lại phiến ông mang đến phủ tể tưởng giúp ta được không?" "Được, được, không thành vấn đề." Nói xong lão bá kia cũng lập tức rời đi. “Ngũ vương phi đúng là lương thiện." Đứng quan sát sự việc nãy giờ Vương Thiên Tuyết không nhịn được lên tiếng nói.
Vương Thiên Tuyết nghe vậy trầm mặc suy nghĩ, lúc nãy nàng đang ở nhà bếp thì tiểu nhị nói ngũ ca muốn gặp nàng, nàng có chút bất ngờ, bình thường một tháng nàng sẽ đến đây bốn lần, đều chủ định là thứ năm hàng tuần, ngũ ca cũng biết nhưng mỗi lần huynh ấy có đến cũng sẽ không gặp nàng, hôm nay lại đột nhiên muốn gặp nhưng nàng đến rồi ngũ ca lại không nói cái gì, điều này làm nàng có chút hoang mang.
Lúc này lại nghe Mạc Thanh Hàn nói tiếp: "Bốn vương nghĩ tình cảm bổn vương dành cho muôi không ai có thể thay đổi nhưng hôm nay nhìn muôi bồn vương lại không tìm được cảm xúc lúc trước, Tuyết Nhi, bổn vương làm sao vậy"
Mạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm vào Vương Thiên
Tuyết, đây là cái nhìn tìm tòi nghiên cứu không còn nóng bỏng đầy cảm xúc như lúc trước hắn nhìn nàng nữa.
Nhìn vào ánh mắt của ngũ ca Vương Thiên Tuyết liền biết hắn đã không còn tình cảm với mình nữa, điều này làm nàng âm thầm nhẹ nhõm.
Vương Thiên Tuyết đang muốn nói gì thì tiểu nhị bê lên một địa điểm tâm, nàng nhẹ giọng nói: “Ngũ ca, đây là quế hoa cao ta đặc biệt làm cho huynh, huynh nằm thử đi."
Mạc Thanh Hàn cắm lên cắn một miếng lại bò xuống đĩa, Vương Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, chưa có khi nào ngũ ca ăn quế hoa cao lại bỏ dở như vậy, xem ra lòng của huynh ấy thay đổi, vị giác cũng thay đổi theo, nàng có nghe Ủy Long nói Hoàng Ngọc Nhi làm điểm tâm rất ngon, xem ra huynh ấy không phải điểm tâm của ai kia thì ăn không vô. Ngũi ca thật sự đã thích Hoàng Ngọc Nhi nhưng mà nàng biết lúc này ngũ ca vẫn không phát hiện ra điều này, bởi vì nàng còn cảm nhận được sự đắn đo của hắn. “Ngũ ca, huynh đã thay đổi rồi." Vương Thiên Tuyết đột nhiên nói. “Bổn vương thay đổi chỗ nào?" Mạc Thanh Hàn nghị hoặc nhìn nàng. “Huynh thật sự không biết sao?" Vương Thiên Tuyết giảo hoạt hỏi.
Mạc Thanh Hàn lắc đầu, hắn cảm thấy hắn vẫn luôn như trước, có chỗ nào thay đổi, Tuyết Nhi đang muốn nói đến cái gì? Lẽ nào muội ấy đã nhận ra được điều gì mà ngay cả hắn cũng không biết.
Vương Thiên Tuyết bật cười nói: “Huynh đã thích vương phi của huynh rồi, lẽ nào huynh không nhận ra?"
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn giật mình không trả lời chỉ suy nghĩ, hắn cũng chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa xác định, lúc này Tuyết Nhi lại nói vậy khiến hắn ngẩn ra. Dưới kia Hoàng Ngọc Nhi dẫn Oanh Nhi đi dạo khắp nơi trêи phố ăn những món ăn bán ngoài sạp, nàng nghĩ Oanh Nhi ở trong phủ cũng tù túng phải để có bé ra ngoài một chút.
Lúc trước Oanh Nhi chì dám nhìn không dám ăn, bây giờ có thể được ăn món mình yêu thích, không khỏi vui vẻ hẳn lên.
Từ ngày sinh nhật hôm đó, Oanh Nhi dường như càng vui hơn không còn u buồn như trước nữa, nói gì thì nói nàng cũng chỉ là một hải từ, có buồn cũng không the buon lâu.
Lại nói sau đêm đó, Vũ Diệp sáng sớm thấy mình ngủ ở Thanh Mai Viện thì la hét om sòm, Hoàng Ngọc Nhi lại cùng nàng ta đối chọi mấy câu nàng ta mới chịu roi di. “Tỷ, keo hồ lô" Đang đi Oanh Nhi lại níu váy nàng nói, hai mắt nhìn chăm chăm vào lão bá đang cầm cây kẹo hồ lô.
Hoàng Ngọc Nhi thấy vậy lại mua cho nàng ấy một xâu nhưng chưa kịp trả tiền một giọng nói vang lên: "Lão bá ta mua hết một cây này, bạc đây.
Nói xong người đó cầm lấy cây kẹo hồ lô rồi bỏ bạc vào tay lão bá muốn bước đi, Hoàng Ngọc Nhi giận cười nhìn nam nhân mới đi được hai bước quát: "Này, người có biết thứ tự trước sau không hả?"
Nam nhân kia quay đầu nhìn lại, ngơ ngác hỏi: “Cô nướng đang nói ta sao?" “Không phải người thì còn ai, có thấy ta là người mua trước không hà, người muốn mua nguyên cây cũng được, đưa lại ta một xấu" Hoàng Ngọc Nhi đồng dạc nói. “Cô nương không nhằm chứ ta đã bỏ bạc ra mua nguyên một cây rồi, cô nương còn chưa trả bạc lấy gì đòi một sâu chỗ ta." Nam nhân kia đàng hoàng nói. “Ngươi không thấy ta đang trả tiền sao, người từ đầu đi. lý nào lại như vậy." Hoàng Ngọc Nhi vô cùng tức xông tới không nhìn không hỏi đã lấy nguyên một cây giận. “Cô nương dù có nói gì, ta cũng đã mua hết rồi, người nên tìm chỗ khác mua đi, ta phải đi đây tiểu thư nhà ta còn đang đợi."
Nói hay lắm, giành đồ của nàng lại còn muốn đi, “Hôm nay người không để lại một xâu thì không được đi đâu hết
Nam nhân kia nhìn nàng khinh bỉ, "Người muốn làm gì có biết tiểu thư nhà ta là ai không, chính là “ “Ta không cần biết tiểu thư nhà người là thần thánh phương nào, ta nói rồi ta chỉ cần người để lại một xấu thôi, người đưa hay không đưa?"
Hoàng Ngọc Nhi nhìn chăm chăm vào hắn, nam nhân kia vậy mà không chút hề hấn, tiểu thư nhà hắn chi yêu thích kẹo hồ lồ mỗi lần ăn phải ăn cả mười xấu, lúc nãy hắn đếm rồi trêи này vừa đủ mười xâu, nếu đưa cho nữ nhân này sẽ thiếu một xâu hắn nhất định sẽ bị tiểu thư trách phạt, không được, hắn không thể dua. “Ta sẽ không đưa, tiểu thư nhà ta chính là thiên kim tể tướng ai cũng phải nhường. “Vương phi của bồn vương cũng phải nhường sao?" Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ sau lưng Hoàng Ngọc Nhi, nam nhân kia nhìn thấy người tới sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai tay run rẩy.
Hoàng Ngọc Nhi quay đầu lại nhìn, Mạc Thanh Hàn đang sánh vai cùng Vương Thiên Tuyết bước tới, nam nhân tuấn dật lạnh lùng, nữ nhân mỹ lệ duyên dáng, nhìn hai người quả thật giống tiên đồng ngọc nữ, nếu Vương Thiên Tuyết không gà cho Thất vương gia thì nàng cũng với Mạc Thanh Hàn thật sự vô cùng xứng đôi.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này rồi nhìn lại mình cảm thấy có chút chạnh lòng. "Người muốn ăn cái đó sao?" Mạc Thanh Hàn đi đến bên cạnh nàng hỏi, ra khỏi Tuyết Vũ Lâu, từ xa hắn đã nghe thấy nàng một hai muốn xâu kẹo hổ lộ nên nghĩ nàng thích ăn.
Hoàng Ngọc Nhi lại lắc đầu nói: "Không có, ta mua cho Oanh Nhi.
Lúc này lại nghe Oanh Nhi nói: "Tỷ, ta không muốn ăn nữa.” “Sao lại thế, ta nói sẽ mua cho muội cái gì muội thích, ta nói được làm được, muội chờ đó."
Nói xong, Hoàng Ngọc Nhi lại tiến đến chỗ nam nhân kia kiên định nói: “Ta hỏi lại lần nữa người có để lại một xâu không?" “Có, có, nô tài, nô tài đưa hết cho ngài." Nam nhân kia run lẩy bẩy đưa cả cây cho nàng sau đó không dảm quay đầu lại chạy thẳng đi.
Đùa sao, Ngũ vương gia ở đây hắn sao dám không đưa, hắn thả đắc tội với tiểu thư cũng không dám đắc tội Ngũ vương gia.
Hoàng Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn nam nhân kia chạy trối chết, lại nhìn Mạc Thanh Hàn, phải nói sức mạnh của uy quyền thật lớn, nhìn xem nàng có tốn bao nhiều nước bọt cũng không bằng sự xuất hiện của Mạc Thanh Hàn, nàng có chút chán nản, lấy một xâu kẹo đưa cho Oanh Nhi, lại đưa chín xâu còn lại cho lão bá kia nói: "Lão bá máy xâu còn lại phiến ông mang đến phủ tể tưởng giúp ta được không?" "Được, được, không thành vấn đề." Nói xong lão bá kia cũng lập tức rời đi. “Ngũ vương phi đúng là lương thiện." Đứng quan sát sự việc nãy giờ Vương Thiên Tuyết không nhịn được lên tiếng nói.
Bình luận facebook