Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Sinh nhật Oanh Nhi
Mạc Thanh Hàn trầm mặc không nói gì, Hoàng Ngọc Nhi lại nghiêm túc nói: "Vương gia, ta nghĩ ngài nên hiểu rõ cảm xúc của mình trước khi nói thích tà, hiện tại trong lòng ngài còn nghĩ đến Vương Thiên Tuyết không?"
Nàng nghĩ nàng cần làm rõ vấn đề này với hắn trước khi nàng còn chưa động lòng với hắn.
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn lại rơi vào trầm tư, hắn thực sự cũng không rõ hắn còn thích Thiên Tuyết không, dạo gần đây dường như hắn đã không còn suy nghĩ về nàng ấy nhiều như trước kia nữa, nhìn thấy nàng ấy cùng thất đệ tay trong tay cũng không cảm thấy đau lòng nữa, hắn như vậy là đã quên Thiên
Tuyết rồi sao, nữ nhân khiến hắn rung động hắn lại dễ quên như vậy sao? “Vương gia." Nhìn hắn thất thần Hoàng Ngọc Nhi quở tay trước mặt hắn,
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới thanh tinh lại, nhìn nữ nhận trước mặt hắn cảm thấy mình như bị hai dòng cảm xúc chi phối, một bên nói cho hắn biết hắn thích Thiên Tuyết, một bên lại nói cho hắn biết hắn đã thích nữ nhân trước mặt này rồi, tâm tình vô cùng phức tạp.
Thấy hắn nhíu mày đắn đo Hoàng Ngọc Nhi thở dài nói: “Vương gia, ngài cứ từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước." lưng của nàng, hắn quả thật phải suy nghĩ lại tình
Hoàng Ngọc Nhi nói xong liền rồi đi Mạc Thanh Hàn thấy vậy cũng không cản, chỉ chăm chăm nhìn bóng cảm của mình.
Thanh Mai Viện,
Tiểu Mai đang cùng Oanh Nhi đang tưới hoa thì đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt Tiểu
Mai làm nàng hết hồn.
Khi nhìn rõ người trước mắt là ai Tiểu Mai kinh ngạc nhìn hắn, nàng dụi dụi mắt mấy lần muốn xác định lại mình có nhìn nhầm hay không, A Lực ca ca sao lại xuất hiện ở đây?
Phi Hồ dùng khinh công chạy một mạch tới đây, hắn không biết Tiểu Mai ở đâu chỉ lật đật đi tìm khắp nơi, nhìn thấy nàng ở vườn hoa hắn đã không kịp suy nghĩ mà chạy ngay dén. “Huỳnh, sao huynh lại ở đây?" Tiểu Mai lắp bắp nói. "Ta xin lỗi" Phi Hổ đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Tiêu Mai nghị hoặc ngơ ngác nhìn hắn, lại nghe Phi Hồ nói: "Ta không biết muội vì tìm ta mà chịu nhiều uất ức như vậy, Tiểu Mai, ta xin lỗi vì đã không nhận muội sớm hơn, ta sự thân phận của ta khiến muội sơ hãi, ta đã không còn là A Lực trước kia nữa, ta "A Lực ca ca, cuối cùng huynh đã nhận ta rồi sao?" Tiểu Mai vừa khóc vừa nói, lúc này đây nàng không dám tin vào những gì đang diễn ra, A Lực ca ca tự dựng lại đến tìm nàng sau đó lại muốn nhận đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là thật hay mơ? Nếu là mơ nàng không muốn tình lại. Phi Hổ nhìn thấy giọt nước mắt của nàng chợt sửng sốt, sau đó lại đau lòng. "Tiểu Mai, là ta không tốt, muội đừng khóc " "Ta, ta không khóc, ta chỉ vui mừng thôi, A Lực ca ca, muội thật sự rất hạnh phúc." Tiểu Mai nghẹn ngào nổi, dường như không kìm được cảm xúc.
Phi Hổ tay chân lúng túng không biết làm sao, lúc này chỉ biết lấy tay gạt lệ cho nàng. Đợi Tiểu Mai khóc xong, Phi Hồ lại nói: “Tiểu Mai, ta nghe vương phi nói muội vì ta bôn ba khắp nơi lại bị bệnh hiểm nghèo, bệnh của muội sao rồi?" Nghe hỏi vậy Tiểu Mai có chút kinh ngạc sau đó thấy khuôn mặt lo lắng của Phi Hồ bật cười nói: “A Lực ca ca, ta rất khỏe mạnh, không có việc gì cả, có lẽ vương phi vì ta mới nói như vậy"
Hiện tại Phi Hổ mới biết hắn bị vương phi lửa, lại nhìn
Tiểu Mai có chút bối rối.
Sau khi về Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tiểu Mai nàng liền biết tên Phi Hồ kia đã thông suốt.
Nàng cũng không làm phiền nàng ấy muốn đi vào phòng lại thấy Oanh Nhi đang ngồi dưới hiện, trông có vẻ buồn bã không được vui. “Oanh Nhi, muội làm sao thế?"
Nghe thấy tiếng gọi Oanh Nhi ngắng đầu lên, khuôn mặt lại lộ ra tươi cười, "Muội không sao."
Hoàng Ngọc Nhi lại ngồi xuống cạnh nàng, nói: "Oanh Nhi, muội có xem ta là tỷ tỷ của muôi không?
Oanh Nhĩ nghe vậy gật đầu, Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Được, nếu muội đã xem ta là tỷ tỷ vậy thì có chuyện gì buồn muôi hãy nói cho ta biết, được không?" Oanh Nhi mím môi có chút chần chừ, sau khi suy nghĩ một lúc mới dám nói: “Tỷ tỷ, ta nhớ nướng, hôm nay là sinh thần của ta, mỗi lần đến ngày này nương sẽ nấu mì thịt bò cho ta ăn, thịt bò rất mắc chỉ có sinh thần nương mới mua cho ta ăn, ta thật sự rất nhớ nương"
Nói xong Oanh Nhi cũng rơi nước mắt, Hoàng Ngọc Nhi thấy vậy lại lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng rồi nói: "Ta biết rồi, năm nay ta sẽ cho muội một sinh nhật đặc biệt có được không?" Là nàng đã quá vô tâm đã nói sẽ là người thân của muôi ấy vậy mà ngay cả sinh thần của muôi ấy năng cũng không biết, ngày này ai cũng mong muốn có người thân bên cạnh, được tặng quà, nhận lời chúc muội ấy đã mất đi người thân duy nhất, cho nên mới cảm thấy tủi thân như vậy. "Oanh Nhi ngoan, muội vào phòng ngủ một giấc, tình dậy sẽ có bất ngờ cho muội ."
Oanh Nhi không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đi ngủ.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại gọi Tiểu Mai đi theo nàng ra ngoài.
Nàng dạo khắp phố chọn những nguyên liệu cần thiết, lại chạy qua bên hàng thịt mua hai cân thịt bò, sau đó mua thêm bột mì, trứng gà.
Cảm thấy đã đủ rồi mới quay về, trêи đường về lại phát hiện một tiệm giày bán giày hài tử, nàng lại đi vào chọn một đôi giày thêu hoa anh đào màu hồng mới hài lòng quay về phủ.
Hoàng Ngọc Nhi lại tiếp tục mượn phòng bếp vương phủ, nàng cũng không nhờ và ai, chỉ kêu Tiểu Mai nhặt rau rửa thịt xắt mỏng, còn nàng lại nhào bột đánh trứng, nàng muốn làm cho Tiểu Mai một chiếc bánh kem đặc biệt.
Cổ đại không có máy đánh trứng nàng phải đánh có chút lâu cũng may còn có Thập Tam giúp nàng, Thập Tam là một tên sai vặt trong bếp lực tay của hắn rất mạnh, chỉ đánh một lúc đã đạt được độ mịn như năng mong muốn nên nặng nhà hàng đánh
Loay hoay một hồi cuối cùng cũng hoàn thành chiếc bánh kem nàng lại để mấy trái dầu lên trang trí, còn cầm thêm mấy cây nền nhỏ, nàng kiếm khắp nơi mới mua được loại nên có kϊƈɦ thước nhỏ nhất này, nói nhỏ nhưng nó cũng phải to bằng ngón cái
Có chút quá cỡ nhưng cổ đại kiếm được loại nến này coi như cũng may rồi.
Mọi người nhìn chiếc bánh kem không khỏi kinh ngạc, vương phi chỉ dùng trứng và bột thôi lại có thể làm một chiếc bánh đẹp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. “Vương phi, đây là cái gì?” Tiểu Mai không nhịn được tò mò hỏi. “Chính là bánh sinh nhật, hôm nay là sinh thần của Oanh Nhi ta muốn làm chiếc bánh này tặng cho muôi ấy. Hoàng Ngọc Nhi nhìn thành quả của mình vui vẻ nói, mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng thành công. “Vậy vương phi, còn mấy thứ này thì sao?" Tiểu Mai nhìn rau thịt đã rửa sạch hỏi. “Mang về Thanh Mai Viện." Hoàng Ngọc Nhi nói.
Tiểu Mai kinh ngạc, hỏi: "Vương phi, chúng ta không nấu sao, đồ này vẫn còn sống mà." “Không cần, chúng ta sẽ nấu tại chỗ ăn tại chỗ, còn nhớ lúc nãy ta mua một cái bếp lò không, chúng ta sẽ dùng cái đó để ăn lẩu
Đúng vậy, món làm muốn làm chính là lầu bỏ, nàng vốn đi muốn làm lẩu dê nhưng tìm lại không thấy thịt dễ mới chuyển sang ăn bỏ, cũng lâu rồi nàng chưa được ăn lầu, tối nay phải ăn cho đá mới được.
Nàng nghĩ nàng cần làm rõ vấn đề này với hắn trước khi nàng còn chưa động lòng với hắn.
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn lại rơi vào trầm tư, hắn thực sự cũng không rõ hắn còn thích Thiên Tuyết không, dạo gần đây dường như hắn đã không còn suy nghĩ về nàng ấy nhiều như trước kia nữa, nhìn thấy nàng ấy cùng thất đệ tay trong tay cũng không cảm thấy đau lòng nữa, hắn như vậy là đã quên Thiên
Tuyết rồi sao, nữ nhân khiến hắn rung động hắn lại dễ quên như vậy sao? “Vương gia." Nhìn hắn thất thần Hoàng Ngọc Nhi quở tay trước mặt hắn,
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới thanh tinh lại, nhìn nữ nhận trước mặt hắn cảm thấy mình như bị hai dòng cảm xúc chi phối, một bên nói cho hắn biết hắn thích Thiên Tuyết, một bên lại nói cho hắn biết hắn đã thích nữ nhân trước mặt này rồi, tâm tình vô cùng phức tạp.
Thấy hắn nhíu mày đắn đo Hoàng Ngọc Nhi thở dài nói: “Vương gia, ngài cứ từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước." lưng của nàng, hắn quả thật phải suy nghĩ lại tình
Hoàng Ngọc Nhi nói xong liền rồi đi Mạc Thanh Hàn thấy vậy cũng không cản, chỉ chăm chăm nhìn bóng cảm của mình.
Thanh Mai Viện,
Tiểu Mai đang cùng Oanh Nhi đang tưới hoa thì đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt Tiểu
Mai làm nàng hết hồn.
Khi nhìn rõ người trước mắt là ai Tiểu Mai kinh ngạc nhìn hắn, nàng dụi dụi mắt mấy lần muốn xác định lại mình có nhìn nhầm hay không, A Lực ca ca sao lại xuất hiện ở đây?
Phi Hồ dùng khinh công chạy một mạch tới đây, hắn không biết Tiểu Mai ở đâu chỉ lật đật đi tìm khắp nơi, nhìn thấy nàng ở vườn hoa hắn đã không kịp suy nghĩ mà chạy ngay dén. “Huỳnh, sao huynh lại ở đây?" Tiểu Mai lắp bắp nói. "Ta xin lỗi" Phi Hổ đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Tiêu Mai nghị hoặc ngơ ngác nhìn hắn, lại nghe Phi Hồ nói: "Ta không biết muội vì tìm ta mà chịu nhiều uất ức như vậy, Tiểu Mai, ta xin lỗi vì đã không nhận muội sớm hơn, ta sự thân phận của ta khiến muội sơ hãi, ta đã không còn là A Lực trước kia nữa, ta "A Lực ca ca, cuối cùng huynh đã nhận ta rồi sao?" Tiểu Mai vừa khóc vừa nói, lúc này đây nàng không dám tin vào những gì đang diễn ra, A Lực ca ca tự dựng lại đến tìm nàng sau đó lại muốn nhận đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là thật hay mơ? Nếu là mơ nàng không muốn tình lại. Phi Hổ nhìn thấy giọt nước mắt của nàng chợt sửng sốt, sau đó lại đau lòng. "Tiểu Mai, là ta không tốt, muội đừng khóc " "Ta, ta không khóc, ta chỉ vui mừng thôi, A Lực ca ca, muội thật sự rất hạnh phúc." Tiểu Mai nghẹn ngào nổi, dường như không kìm được cảm xúc.
Phi Hổ tay chân lúng túng không biết làm sao, lúc này chỉ biết lấy tay gạt lệ cho nàng. Đợi Tiểu Mai khóc xong, Phi Hồ lại nói: “Tiểu Mai, ta nghe vương phi nói muội vì ta bôn ba khắp nơi lại bị bệnh hiểm nghèo, bệnh của muội sao rồi?" Nghe hỏi vậy Tiểu Mai có chút kinh ngạc sau đó thấy khuôn mặt lo lắng của Phi Hồ bật cười nói: “A Lực ca ca, ta rất khỏe mạnh, không có việc gì cả, có lẽ vương phi vì ta mới nói như vậy"
Hiện tại Phi Hổ mới biết hắn bị vương phi lửa, lại nhìn
Tiểu Mai có chút bối rối.
Sau khi về Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tiểu Mai nàng liền biết tên Phi Hồ kia đã thông suốt.
Nàng cũng không làm phiền nàng ấy muốn đi vào phòng lại thấy Oanh Nhi đang ngồi dưới hiện, trông có vẻ buồn bã không được vui. “Oanh Nhi, muội làm sao thế?"
Nghe thấy tiếng gọi Oanh Nhi ngắng đầu lên, khuôn mặt lại lộ ra tươi cười, "Muội không sao."
Hoàng Ngọc Nhi lại ngồi xuống cạnh nàng, nói: "Oanh Nhi, muội có xem ta là tỷ tỷ của muôi không?
Oanh Nhĩ nghe vậy gật đầu, Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Được, nếu muội đã xem ta là tỷ tỷ vậy thì có chuyện gì buồn muôi hãy nói cho ta biết, được không?" Oanh Nhi mím môi có chút chần chừ, sau khi suy nghĩ một lúc mới dám nói: “Tỷ tỷ, ta nhớ nướng, hôm nay là sinh thần của ta, mỗi lần đến ngày này nương sẽ nấu mì thịt bò cho ta ăn, thịt bò rất mắc chỉ có sinh thần nương mới mua cho ta ăn, ta thật sự rất nhớ nương"
Nói xong Oanh Nhi cũng rơi nước mắt, Hoàng Ngọc Nhi thấy vậy lại lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng rồi nói: "Ta biết rồi, năm nay ta sẽ cho muội một sinh nhật đặc biệt có được không?" Là nàng đã quá vô tâm đã nói sẽ là người thân của muôi ấy vậy mà ngay cả sinh thần của muôi ấy năng cũng không biết, ngày này ai cũng mong muốn có người thân bên cạnh, được tặng quà, nhận lời chúc muội ấy đã mất đi người thân duy nhất, cho nên mới cảm thấy tủi thân như vậy. "Oanh Nhi ngoan, muội vào phòng ngủ một giấc, tình dậy sẽ có bất ngờ cho muội ."
Oanh Nhi không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đi ngủ.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại gọi Tiểu Mai đi theo nàng ra ngoài.
Nàng dạo khắp phố chọn những nguyên liệu cần thiết, lại chạy qua bên hàng thịt mua hai cân thịt bò, sau đó mua thêm bột mì, trứng gà.
Cảm thấy đã đủ rồi mới quay về, trêи đường về lại phát hiện một tiệm giày bán giày hài tử, nàng lại đi vào chọn một đôi giày thêu hoa anh đào màu hồng mới hài lòng quay về phủ.
Hoàng Ngọc Nhi lại tiếp tục mượn phòng bếp vương phủ, nàng cũng không nhờ và ai, chỉ kêu Tiểu Mai nhặt rau rửa thịt xắt mỏng, còn nàng lại nhào bột đánh trứng, nàng muốn làm cho Tiểu Mai một chiếc bánh kem đặc biệt.
Cổ đại không có máy đánh trứng nàng phải đánh có chút lâu cũng may còn có Thập Tam giúp nàng, Thập Tam là một tên sai vặt trong bếp lực tay của hắn rất mạnh, chỉ đánh một lúc đã đạt được độ mịn như năng mong muốn nên nặng nhà hàng đánh
Loay hoay một hồi cuối cùng cũng hoàn thành chiếc bánh kem nàng lại để mấy trái dầu lên trang trí, còn cầm thêm mấy cây nền nhỏ, nàng kiếm khắp nơi mới mua được loại nên có kϊƈɦ thước nhỏ nhất này, nói nhỏ nhưng nó cũng phải to bằng ngón cái
Có chút quá cỡ nhưng cổ đại kiếm được loại nến này coi như cũng may rồi.
Mọi người nhìn chiếc bánh kem không khỏi kinh ngạc, vương phi chỉ dùng trứng và bột thôi lại có thể làm một chiếc bánh đẹp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. “Vương phi, đây là cái gì?” Tiểu Mai không nhịn được tò mò hỏi. “Chính là bánh sinh nhật, hôm nay là sinh thần của Oanh Nhi ta muốn làm chiếc bánh này tặng cho muôi ấy. Hoàng Ngọc Nhi nhìn thành quả của mình vui vẻ nói, mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng thành công. “Vậy vương phi, còn mấy thứ này thì sao?" Tiểu Mai nhìn rau thịt đã rửa sạch hỏi. “Mang về Thanh Mai Viện." Hoàng Ngọc Nhi nói.
Tiểu Mai kinh ngạc, hỏi: "Vương phi, chúng ta không nấu sao, đồ này vẫn còn sống mà." “Không cần, chúng ta sẽ nấu tại chỗ ăn tại chỗ, còn nhớ lúc nãy ta mua một cái bếp lò không, chúng ta sẽ dùng cái đó để ăn lẩu
Đúng vậy, món làm muốn làm chính là lầu bỏ, nàng vốn đi muốn làm lẩu dê nhưng tìm lại không thấy thịt dễ mới chuyển sang ăn bỏ, cũng lâu rồi nàng chưa được ăn lầu, tối nay phải ăn cho đá mới được.
Bình luận facebook