-
PHẦN VIII
30.
Là ta sai, sai ở chỗ bắt đầu nảy sinh tình cảm, bắt đầu xuất hiện kỳ vọng đối với chàng.
Ta từng không ít lần nghĩ về lí do tại sao ban đầu chàng cố chấp muốn cưới ta, đến khi biết được rồi, lại cảm thấy hơi buồn cười. Có lần nghe kịch văn, từng nghe gì mà một hạt ngọc trai có thể chứa đựng cả ý tình dào dạt, như sơn tựa hải, nhưng ngoài đời làm gì có chuyện như thế chứ?
Nửa miếng ngọc bội, cũng chỉ là nửa miếng ngọc bội mà thôi.
Kể cả đó thật sự là miếng ngọc do ta tặng, thì sao chứ?
Chỉ là một đoạn duyên phận, nhờ lần gặp thoáng qua thuở bé, liệu có thể duy trì được bao lâu đây?
Nếu ta và chàng chưa từng quen biết, vậy thì không sao. Thế nhưng chàng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, bao năm trôi qua vẫn ko màng gì cưới ta về, điều này chứng tỏ, khi đó chàng đã có một ấn tượng rất tốt đẹp về ta, mà ta của hiện tại đã hoàn toàn khác xưa, ta bây giờ làm sao đảm đương nổi những tưởng tượng không thực tế đó của chàng đây?
Ta không phải là người mà chàng cần tìm, kể cả người khi đó chàng gặp thật sự là ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến cuối cùng kết cục là tất cả những hảo cảm sẽ bị xóa đi sạch sẽ, thậm chí không được như kỳ vọng mà nảy sinh ch.án ghét, chi bằng dừng lại ở đây, nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ.
*Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ: đôi bên vui vẻ hợp tan, tự tìm niềm vui mới.
31.
Ta vừa viết xong thư hòa ly thì đã bị chàng xé mất.
Chàng xé rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm. Ngón tay phẩy một cái, vụn giấy bay lả tả, thật giống trận tuyết vào ngày đầu tiên ta và chàng gặp gỡ.
Kiến Quốc năm thứ 13, Kinh thành đổ tuyết lớn.
Chàng co ro trong tuyết, như chú chim nhỏ chưa kịp bay đến phương nam tránh rét, run rẩy trong đêm đông lạnh giá, bộ lông phủ đầy tuyết trắng, cảnh tượng khiến người ta thật đau lòng.
Mà hình ảnh chàng ngay lúc này đây, không hiểu vì sao ta bỗng cảm thấy giống hệt trong ký ức mơ hồ đó, phảng phất nét run rẩy và yếu ớt.
Chàng phủi phủi tay, bộ dáng nhàn nhạt ngồi xuống, vắt chân lên, lười biếng ngả người ra phía sau.
Đôi mắt đào hoa ấy, đuôi mắt hơi xếch lên, lúc này lại mang theo vài phần cảm xúc phức tạp cùng với cô đơn.
Chàng nói từng chữ một: “Nàng nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế ư?”
Ta bất lực, cảm thấy hối hận với suy nghĩ rằng chàng tôn trọng mình: “Sao phải vậy? Chàng hà cớ gì phải làm như thế?”
Tựa như đọc được suy nghĩ của ta, chàng bị chọc cười, cười đến vui vẻ. Động tác khoa trương tới nỗi hai vai rung lên, vỗ lên giường ta, cười tới mức sắp chảy cả nước mắt.
Thật kỳ lạ, chàng rõ ràng đang cười, nhưng lại trông giống như vô cùng thống khổ.
Chàng vừa cười vừa bước ra cửa.
“Tiểu Linh nhi, cả đời này nàng đừng nghĩ đến việc rời khỏi ta”.
32.
Phu quân ta, nổi tiếng tính tình thất thường, người người đều biết.
Ví dụ như, hôm nay ta muốn hòa ly, chàng sống ch.ết không chịu, rồi ngày mai lại quyết bỏ ta bằng được. Lại ví dụ như, hiện giờ chàng thật sự đang sinh bệnh, cả người cuộn lại trên giường, nhiệt độ cơ thể nóng đến khác thường.
Mọi việc phải bắt đầu kể từ 10 ngày trước.
Kiên trì là một phẩm chất tốt đẹp, thật may mắn, cái đó ta không thiếu. Sau khi thư hòa ly đầu tiên ta viết bị chàng xé nát, ta nằm nghỉ vài ngày, tĩnh tâm và lấy lại sức. Cũng may mấy ngày nay Tô Vũ không đến tìm ta nữa, xé xong cũng không có thêm động tĩnh gì.
Buổi tối của mười ngày sau, ta trải giấy ra, bắt đầu viết tiếp thư thứ hai.
Không ngờ mới viết được một nửa, bên ngoài trời đã sáng.
Ta lẩm bẩm, mặt trời hôm nay cũng ló nhanh quá rồi đi, chẳng lẽ ta chuyên tâm đến nỗi viết suốt cả một đêm?
Ta đẩy cửa sổ, nhô đầu ra ngó, ánh sáng này không phải từ mặt trời, mà là từ lửa.
Sân chính vô cùng ồn ào, bình thường ta không có thói quen hóng hớt xem náo nhiệt, chỉ là hôm nay, trong lòng cảm thấy có dự cảm không lành, nên ta liền gạt giấy bút sang một bên, kéo theo Họa Nguyệt chạy ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ồ, ta còn băn khoăn không biết ai lại chơi lớn như vậy, hóa ra là Tam ca tốt của ta. Sao vậy, Tam ca? Huynh mang theo nhiều người như thế, là muốn hàn huyên tình huynh đệ với ta sao?" giọng nói của Tô Vũ vẫn chậm rãi bình thản như cũ, mang theo chút trào phúng.
Tam Hoàng tử dẫn theo một đội binh, vây quanh sân chính, cười nói: “Không có việc không đến Tam Bảo điện, ta kỳ thực rất muốn tìm thời gian thưởng rượu nói chuyện phiếm cùng Cửu đệ, nhưng đáng tiếc, ta không còn cơ hội này rồi.”
"Ồ? Tam ca nói gì vậy?" Tô Vũ nhướng mày, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên cao, đột nhiên ánh mắt chàng nhìn thấy ta với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc đang đứng bên cạnh, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đi tới trước mặt, kéo ta ra phía sau, hạ giọng: "Sao nàng lại tới đây?"
Nhìn tình cảnh này, ta cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ nói nhanh hơn bình thường: "Không phải, chúng ta hòa ly chưa thành, cho nên đây vẫn tính là nhà của ta. Trong nhà mình xảy ra chuyện, ta tất nhiên phải ra xem."
Nghe vậy, vẻ mặt chàng dịu đi một chút, nhưng trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm. Lần này chàng không nhìn ta nữa, quay đầu nói với Họa Nguyệt: “Mau đưa phu nhân rời khỏi đây”.
Thoạt nhìn giống như chàng chỉ cần bàn chút công chuyện, không tiện có mặt ta, nếu như thường lệ, ta sẽ lập tức ngoan ngoãn cùng Họa Nguyệt rời đi. Nhưng hôm nay không biết vì sao, ta ma xui quỷ khiến nắm chặt ống tay áo của chàng, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, giống như cuộc chia ly lần này là vĩnh viễn: "Vương gia làm gì mà ta phải đi? Ta không đi. Ta là phu nhân được Vương gia đường đường chính chính cưới vào phủ, Vương gia ở đâu, ta ở đó."
Tô Vũ cúi đầu nhìn ta.
Lần đầu tiên ta biết, thì ra trong mắt của một người có thể chứa đựng nhiều tâm tư đến thế. Đôi mắt của tiểu Vương gia sáng như thủy tinh, lúc này thấm đẫm ánh nước, hơi cong lên. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ta cảm thấy trong đó khắc họa đầy ắp sự dịu dàng và hạnh phúc.
Ta có chút sững sờ, giây tiếp theo nhìn thấy ánh mắt ấy đã lạnh lùng trở lại, chàng không nhìn ta nữa mà nhìn về phía bọn Tam Hoàng tử, cao giọng nói: "Kiếp này được là phu thê, là duyên phận từ ba kiếp trước. Chỉ là từ khi nàng gả vào phủ của ta, không một ngày nào là không nghĩ đến chuyện hòa ly. Bản vương không muốn ép buộc nàng nữa, tâm hai người không hướng về nhau thì khó lòng về một mối. Vậy thì chi bằng ta trả lại cho nàng sự tự do, mỗi người có cuộc sống của riêng mình.”
Ta nhất thời không kịp phản ứng, đã nghe chàng cất giọng dõng dạc: “Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ làm chứng, Tô Vũ ta hôm nay cùng với phu nhân hòa ly, giải trừ mọi ân oán, nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ.”
Họa Nguyệt không giống ngày thường, nắm lấy cổ tay ta chạy đi, ta cũng khác với thường ngày, mơ hồ đoán ra điều gì đó, sống ch.ết cũng không chịu đi. Chỉ là sức ta sao bằng Họa Nguyệt, ta bị nàng ấy kéo đi.
Ta bị kéo đến độ đứng không vững, tim như đông cứng lại, ta quay đầu hét lớn: "Tô Vũ! Chàng coi ta là loại người gì? Ta là loại người sẽ chạy trốn khi chàng gặp họa sao? Ta có đi cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà đi!"
Chàng không nhìn ta, mỉm cười nhìn đám người trong sân, chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ ung dung: "E rằng Tiểu Linh nhi có nhầm lẫn gì đó rồi. Tam ca của ta đến là muốn tâm sự chuyện cũ, làm gì có chuyện gì xảy ra?"
Tam Hoàng tử không cho ai thể diện, sờ sờ cằm, cười rạng rỡ, tựa hồ như điều đang nói không phải là chuyện gì lớn, chỉ là bữa tối ăn cái gì: "Ta vẫn luôn nghe nói Cửu đệ cùng Linh tiểu thư tình cảm thắm thiết, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên không sai, bản vương cảm động vô cùng. Nếu Cửu đệ đã muốn tự mình gánh tội mưu phản, hà cớ gì Linh tiểu thư phải nhảy vào hố lửa đúng không?”
Ta: “...Gì cơ?”
Mưu phản?
Tô Vũ cười nhạt, giống như điều vừa nghe không phải tội đại nghịch, mà chỉ là thực đơn một bữa tối bình thường.
Đột nhiên lửa giận bốc lên, ta vùng tay khỏi Họa Nguyệt chạy về phía chàng, nắm lấy cổ tay chàng: “Tô Vũ, chàng làm gì vậy, chàng cảm thấy như thế ta sẽ cảm kích chàng sao?”
Chàng không nhìn ta, ngẩn người một chút, nhưng sau đó liền gạt tay ta đi, đầu ngón tay hơi run lên: “Trước giờ ta chưa bao giờ mong Linh tiểu thư sẽ cảm kích ta”.
Ta giận dữ: “Ta không những không cảm kích chàng, ta còn cảm thấy chàng là một tên ngốc kìa. Chàng coi ta là người thế nào vậy? Ta làm sao có thể chỉ nhớ đến bản thân mà bỏ mặc an nguy của người đầu ấp tay gối với mình đây? Tô Vũ, chàng làm vậy là đang sỉ nhục ta!”.
Tam Hoàng tử hào hứng khoanh tay như đang đứng xem kịch hay.
Binh lính chốn Hoàng cung ngày thường tương đối nhàn rỗi, lúc này không ai nói chuyện, tất cả yên lặng đứng một bên nhìn bọn ta.
Điều khiến ta không vui nhất chính là, ngay từ đầu chàng đã không tôn trọng cảm xúc của ta. Bao gồm ban đầu khi chàng đột nhiên muốn cưới ta về, và cả hiện tại giống như nghĩ thay ta mà để ta đi, tất cả đều chưa từng hỏi qua ý kiến của ta, tất cả đều là tự chàng đưa ra quyết định.
Ta đúng là muốn nói lời từ giã với chàng, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tâm tình của ta quả thật khó nói thành lời.
Cũng giống như khi cãi nhau với người yêu, còn đang trong giai đoạn hờn dỗi, kết quả biết đối phương bị rơi xuống vực, cả người đầy thương tích, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Trong nháy mắt, mọi mâu thuẫn trước kia đều tan biến không còn gì.
Những việc nhỏ nhặt, chỉ đáng được nói đến trong những tình cảnh không quan trọng. Giả dụ phía trước đang có kẻ tới bao vây, tình huống cấp bách, lại suy nghĩ về chuyện phu nhân nhà mình hôm nay ra khỏi cửa bước chân bên nào trước, có phạm cấm kị gì trong ngày hôm nay hay không, kỳ thực không được hợp lý cho lắm.
Ta và Tô Vũ không phải cái gì mà yêu nhau sống ch.ết có nhau, thậm chí đến một bằng hữu tốt cũng chẳng phải, nhưng bảo ta cứ như thế bỏ lại chàng, ta không thể làm được.
Ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến bên môi lại không biết nên thốt ra làm sao.
Ta sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Tóm lại, tóm lại… ta không phải loại người tham sống sợ ch.ết, không có chuyện thấy chàng gặp nạn liền tự mình trốn đi như thế này..."
Tam Hoàng tử thu tay, búng tay một cái, hắn cầm lấy một cái chén bạc do thị vệ bên cạnh đưa đến, bên ngoài có bọc vải đỏ, xét về hình dáng thì đó hẳn là một chén rượu.
Tô Minh cười nói: "Quả là một đôi uyên ương nghĩa nặng tình thâm. Đã như vậy thì hãy ở đây uống thêm một chén giao bôi, kiếp sau lại là phu thê."
Mộ Hạnh vén tấm vải đỏ lên, cụp mắt đi về phía trước, khẽ thở dài, "Cô nương, hà tất gì phải như vậy."
Tô Vũ không để ý tới hắn, ánh mắt gắt gao dán chặt vào ta: “Những gì nàng nói, đều là thật?”
"Vương gia, nhiều người đang nhìn như vậy, thật sự có chút xấu hổ. Nhưng mà…" Ta hơi ngại ngùng, nhưng toàn bộ đều là chân thành cùng thật tâm, dù sao hiện giờ ta cũng không còn tâm tư gì để đắn đo nữa: “Từng câu từng chữ của ta, không có nửa điểm giả dối.”
Tam Hoàng tử tiếp tục khoanh tay đứng xem kịch.
Bốn phía là binh lính giương cung bạt kiếm đứng xem kịch.
Mộ Hạnh đang cầm chén rượu độc, không ai thèm để ý tới, lẳng lặng đứng nhìn.
“Đây là tự nàng nói.” Tô Vũ nhếch khóe môi, cúi đầu ôm lấy mặt ta, hôn lên trán ta như thể đây là chốn không người: “Sau này nàng có muốn cũng không thoát khỏi ta được.”
Cứu!!!
Cảnh tượng này nếu đặt ở một hoàn cảnh khác, hẳn sẽ là cả một bầu trời lãng mạn khói sương các kiểu.
Thế nhưng bầu không khí lúc này lại thật là ...
Ta không kìm được mà thầm cảm thán, Tô Vũ, chàng thật là sến.