26.
Đây không phải vừa khéo hay sao.
Tiểu ca ca anh tuấn nhưng vẻ đẹp của người ấy không giống như vẻ đẹp của Tô Vũ - dù có ở trong đám đông vẫn có thể nhìn thấy được từ cái nhìn đầu tiên.
Trương Dương Minh xinh đẹp nhưng là vẻ đẹp bất hiển sơn bất lộ thủy*, giống như cây trúc xanh ở trong vườn, như đêm trăng sáng, như cơn gió tùy ý mà lặng lẽ, như những chiếc lá đổ bóng trên bức tường gạch đỏ, cảm giác mát mẻ và đẹp đẽ khi hòa hợp.
*Cách nói văn vẻ của việc giấu diếm tài năng, ở đây ý chỉ vẻ đẹp bị che giấu.
Điều đáng nói là đôi mắt đó trong suốt mà lạnh lẽo, như mặt hồ phẳng lặng.
Cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng, kiêu sa cũng không thể so được với đôi mắt này.
Vì vậy ngày ta bị b.ắt c.óc, đôi mắt này chỉ vừa vặn xuất hiện cũng đủ để khiến ta khắc sâu trong lòng rồi.
Ta mỉm cười, bước chân ngừng lại, chân thành nói: “Dám hỏi vị tiểu ca này là…?”
Quản gia quay đầu, kiên nhẫn trả lời: “Lúc trước vì nô tài sơ ý, chưa nói với phu nhân, Tam Hoàng tử cũng đang ở đây, còn vị trước mặt chính là thị vệ Chính Tam phẩm bên cạnh Tam Hoàng tử - Mộ Hạnh, Mộ đại nhân.”
Gương mặt Mộ Hạnh không có cảm xúc đặc biệt nào, chỉ chắp tay hành lễ: “Phu nhân”.
Ta vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thì ra là vậy, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ta với Mộ đại nhân có duyên nhỉ, đến nỗi có thể nói như là vừa gặp đã thân. Hôm khác nhất định phải mời ngài đến Phụng lâu thưởng trà mới được.”
Hắn đứng im, giọng điệu hệt như những gì ta còn nhớ: "Phu nhân đã mời, hạ quan không đến thì không được rồi."
Ta gật đầu, một lát sau đi đến khu vườn ở phía sau.
Trong sân, hoa rơi rải rác, xa xa là một vũng nước, có những cánh hoa nhỏ trôi lưa thưa, tựa như một chiếc gương đồng rỉ sét, phản chiếu gian nhà cổ trang nhã ở bên cạnh. Một nam tử có vẻ ngoài giống với Tô Vũ đến 4 - 5 phần đang ở đó thưởng hoa, xoa cằm khen ngợi: “Thập tam muội, muội trang trí nơi này không tệ chút nào.”
Ở giữa sân có một chiếc ghế dài và một cái bàn đá được chạm khắc tinh xảo. Có một tiểu cô nương mặc chiếc váy thướt tha màu vàng lông ngỗng cũng đang ngồi đó. Nàng ấy mỉm cười, để lộ hai má lúm đồng tiền rất duyên, dáng vẻ xinh đẹp lại ngây thơ: “Đó là hoa quý mà muội đặc biệt sai người đem từ Giang Nam đến. Nếu như huynh thích, hôm khác muội sẽ sai người đem đến phủ của huynh hai cây.”
Tam Hoàng tử vỗ tay nói: “Được, không hổ là muội muội tốt của ta”.
Nói xong quay đầu thì phát hiện ta - người đang đứng hiên ngang trước cửa: “Vị này là…?”
Thập Tam Công chúa nhảy xuống ghế, chạy đến chỗ ta, nắm lấy cánh tay ta: “Là tân nương của Đoan phủ đó! Muội vẫn luôn tò mò rốt cuộc là nữ tử như thế nào có thể khiến cho Cửu ca say mê như vậy?”
Trùng hợp rồi, không chỉ muội tò mò, ta cũng rất tò mò.
Tam Hoàng tử nheo mắt, lông mày và đôi mắt giống với Tô Vũ, nhìn ta có chút u ám. Giây tiếp theo, ngài ấy sải bước đi đến, khôi phục lại dáng vẻ niềm nở: “Ra là vậy, ta cũng rất tò mò Cửu đệ sẽ thích nữ tử như thế nào. Ta có nghe qua vụ b.ắt c.óc ở Kinh thành vừa rồi, Cửu Vương phi đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Ta cố gắng cười thật tự nhiên nói: “Đều nhờ vào phúc của Cửu Vương gia”.
Ngài ấy làm bộ thở dài, như thể đang vô cùng lo lắng: “Aizzz, ta quả thật cũng quan tâm đến Cửu đệ. Chỉ là đáng tiếc cho vị đệ đệ vô phúc này của ta, lưu lạc bên ngoài lâu như vậy mới trở về Hoàng cung. Ta làm ca ca mà lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của đệ ấy, cũng không biết nên thân thiết với đệ ấy như thế nào. Nếu như Cửu đệ có muội chăm sóc, ta cũng có thể yên tâm rồi. Vương phi gương mặt phúc đức tròn đầy, nhất định có thể đem lại phúc khí cho Cửu đệ.”
Tam Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai ta, không nặng không nhẹ nhưng đủ để khiến ta cảm nhận được một cơn sóng gió đang đến gần, ta không rét mà run nhưng cũng may là không bị ai phát hiện.
Ngài ấy cười rồi nói tiếp: “Phủ của ta có chút việc, không thể ở lại lâu được, không làm phiền muội và Cửu Vương phi thân thiết nữa.”
Thập Tam Công chúa cười toe toét, đẩy lưng của ngài ta nói: “Mau đi đi, để muội cùng Linh tỷ nói chuyện.”
Lúc Tam Hoàng tử đi, Mộ Hạnh quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt tối tăm như sương mù, chỉ lộ ra một chút phiền muộn tựa như thứ mà hắn đang nhìn là một người sắp ch.ết vậy.
Ta muốn trở về ngay lập tức nhưng có lẽ là không thể…
27.
Thập Tam Công chúa - Tô Cẩm, nhiệt tình kéo tay ta ngồi xuống.
Ta vẫn chưa hoàn hồn trở lại nhưng sợ đắc tội với Thập Tam công chúa nên chỉ đành ép bản thân phải bình tĩnh ngồi xuống.
Muội ấy chống cằm, hào hứng nhìn ta, vui vẻ nói: “Cửu ca vì sao lại thích tỷ?”
Câu hỏi rất hay, chỉ là, hỏi sai người rồi.
Nhưng ta cũng không thể nói thẳng như vậy được, chỉ có thể qua loa rằng: “Cửu Vương gia trái tim nhân hậu, đối với ta cũng giống như bao người. Không phải do bản thân Linh Nhi có điểm gì đặc biệt xứng đáng để được sủng ái, chỉ là do chút duyên phận mong manh mà thôi.”
Muội ấy kinh ngạc nói: “Muội lần đầu tiên nghe thấy có người dùng trái tim nhân hậu để miêu tả Cửu ca đó nha.”
Ta cười, không nói gì cả.
Tô Vũ có thể không phải người tốt, cũng không thực sự thích ta, nhưng đồ ta ăn và mặc từ trước đến nay đều không thiếu thứ gì, bình thường muốn đi đâu chơi căn bản cũng không có bất kỳ hạn chế nào, tàng thư* của Vương phủ so với nhà ta cũng nhiều hơn, sau khi ta gả đến đây, đúng là chưa từng chịu khổ.
*Nơi lưu trữ sách.
Nên biết rằng điều này không có gì bất thường, ta biết có nhiều hôn sự, không chỉ không thể làm chính thất mà còn phải nhẫn nhịn chịu đựng nhiều điều. Hơn nữa, trên đời này còn vô số người thiếu ăn, thiếu mặc và đang phải vật lộn với nỗi đau của họ. Ta có thể sống trong nhung lụa, địa vị lại tương đối cao, cũng không còn gì phải chê trách. Vì vậy dù cho hiện tại không có người ở đây, ta tán dương tiểu Vương gia một câu “trái tim nhân hậu”, cũng không phải là giả dối.
Tuy rằng ta với chàng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, không có tình cảm thực chất, nhưng trên đời này hai trái tim cùng chung nhịp đập cho đến lúc ch.ết được bao nhiêu đôi cơ chứ? Nếu đã như vậy thì ta cũng không cần vì những thứ chưa từng có được mà buồn rầu: “Có lẽ là Công chúa vẫn chưa có cơ hội để hiểu rõ Vương gia.”
Muội ấy chớp chớp mắt: “Ta đúng là không hiểu rõ Cửu ca, chỉ là việc này không quan trọng. Ta rất tò mò, Linh tỷ thật sự thích Cửu ca sao?”
“Vương gia tướng mạo như Phan An, khí độ bất phàm, lại tài hoa đầy mình. Có thể gả cho Vương gia là phúc khí của ta.”
Thập Tam Công chúa dường như có chút thất vọng, hỏi lại lần nữa: “Những chuyện đó không liên quan, ta chỉ muốn biết Linh tỷ thích huynh ấy phải không?”
Muội ấy có lẽ chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, nhưng ta không thể làm như không nghe thấy được, trái tim đột nhiên gợn sóng:
“Tâm ý của ta có hay không, hiện giờ không đáng để bàn tới.”
“Làm sao lại có thể như thế được. Trước mặt muội, tỷ không cần nói những lời khách sáo, cũng không cần vì con mắt của người đời mà tổn thương bản thân.”
Muội ấy chống cằm, sáp lại gần hơn, đôi mắt sáng lạ thường, giống như đôi mắt loài sói vào đêm trăng tròn: “Nếu như tỷ tỷ thật lòng thích Cửu ca, vậy thì cứ tiếp tục. Nếu như tỷ tỷ không thích, tốt hơn là nên hòa ly.”
28.
“Tô Cẩm tìm nàng có việc gì?”
Buổi tối hôm đó, Tô Vũ một chân đạp mở cửa phòng ta, sải bước đến bên giường, gấp gáp hỏi.
Khoảng cách của chàng càng lúc càng gần, ta có thể ngửi thấy mùi son phấn, và thế là sự kiên nhẫn ban đầu đã biến mất:
“À, Thập Tam Công chúa hỏi ta có muốn hòa ly hay không.”
Chàng nắm chặt lấy cổ tay ta, cực kỳ giận dữ nói: “Nàng ta có bệnh à… nàng không cần nghe lời muội ấy, mấy người này không có ai tốt đẹp cả.”
Lần đầu tiên ta vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của chàng: “Ta lại cảm thấy, Thập Tam Công chúa nói rất có lý”.
Nhưng Tô Vũ hình như không nghĩ như vậy, mặt chàng tối sầm, dường như trở về đêm tân hôn khi ta đá chàng một cái.
“Cái gì mà có đạo lý. Một chút đạo lý cũng không có.”
Chàng nhìn có vẻ như muốn g.iết người, nhưng lại không g.iết, chỉ là sát lại gần, hình như muốn chạm vào ta. Cuối cùng lại không chạm, thật lâu sau, chàng mới nghẹn ngào nói tiếp, kiêu ngạo nhưng bất lực: “…..nàng đừng nghe muội ấy nói bậy.”
“Thế nào là nói bậy cơ chứ?” ta ngạc nhiên, “Giữa ta và Vương gia, không phải là không có chút tình cảm nào sao? Vì vậy, cũng không nhất định phải tiếp tục nữa… Nếu như Vương gia có được sự lựa chọn tốt hơn, ta đương nhiên sẽ không cản trở. Ta trước đây đã nói, Vương gia nói cái gì, làm cái gì, ta đều không phản đối. Chỉ là hy vọng ngài có thể buông tha cho ta.”
Chàng không nói gì, ta nghĩ rằng đã đến lúc để nói lời từ biệt, nhưng vẫn kiên nhẫn thêm một chút, yên lặng chờ đợi.
Tô Vũ cúi đầu, không rõ biểu cảm trên mặt chàng lúc này là gì, chàng chậm chạp đưa tay đến, thận trọng nắm lấy bàn tay ta, nói rất nhỏ: “Ta biết nàng không có tình cảm với ta….nhưng mà, có thể cho ta một chút thời gian được không?”
“...”
Mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, chỉ là, khi nhớ đến việc chàng ôm vai Vân Vô Ưu cùng ngồi nghe kịch, thì sự mềm lòng ấy đã tan thành mây khói, ta phát hiện tiểu Vương gia thực sự rất giỏi diễn xuất và biết cách dỗ dành thiếu nữ.
Ta sẽ không để bị lừa nữa: “Vương gia, cha ta làm quan nhỏ, trên con đường quan lộ không giúp ích được gì cho chàng. Nhà của ta tuy rằng không giàu có, nhưng không cần thiết phải thấy sang bắt quàng làm họ. Đối với một nữ nhân mà nói, hôn nhân rất quan trọng nhưng đối với ta cũng không có sức ảnh hưởng quá lớn, cho dù Vương gia và ta có hòa ly đi chăng nữa, ta cũng có thể sống nhàn nhã, hạnh phúc cả đời.”
Chàng chưa kịp mở miệng, ta lại nói tiếp: “Ta không có tài năng, nhan sắc không phải thuộc hàng tiên nữ, không giỏi giao thiệp với mọi người và tính tình cũng không được dễ gần cho lắm, không giúp gì được cho Vương gia, cũng không thể làm vừa ý Vương gia được. Vương gia cưới ta, thật sự là thiệt thòi quá. Bây giờ chàng đã tìm được người có thể nói ra những điều trong lòng, ta ở đây, chẳng qua là chướng ngại cản trở mà thôi.”
Đôi mắt chàng sáng lên, chàng nắm lấy vai ta: “Có phải vì Vân Vô Ưu? Tiểu Linh Nhi, nàng nghe ta nói, ta đối với nàng ta không có nửa phần tình cảm----”.
Ta lẳng lặng nhìn chàng, cố gắng gỡ bàn tay của chàng ra: “Vương gia, với địa vị của Vương gia, bên cạnh không thể chỉ có một mình ta, bây giờ việc đã như vậy, sau này cũng sẽ như vậy, không thể thay đổi.”
“Không phải như vậy, người mà ta muốn chỉ có một mình nàng thôi….”
Tô Vũ thú vị thật đấy, chàng cho rằng những lời nói như vậy có thể gạt ta được sao?
Chỉ là tiểu Vương gia đã dành cho ta đủ sự tôn trọng. Chàng vốn có thể dùng quyền lực của mình để ép buộc ta, trực tiếp từ chối yêu cầu của ta, và thậm chí gây khó khăn cho ta vì ta đã nói ra những lời lẽ đó. Nhưng chàng lại cho ta một cơ hội để giãi bày.
Trong khoảnh khắc đó, ta có chút cảm động, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.
“Vương gia, ta mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
29.
Động tác của ta không nhanh, mà phải suy tư rất lâu, không muốn quyết định của bản thân bị quấy rầy bởi tình cảm chủ quan được.
Mà hòa ly, không phải là ý chủ quan nhất thời của ta.
Nhiều khi mỗi ý nghĩ chỉ là một hạt giống ẩn trong lòng, không có mưa gió, không có nhân duyên phù hợp mà chôn vùi ở đó.
Rất yên tĩnh, không ồn ào, như thể ý nghĩ đó chưa bao giờ nảy sinh.
Nhưng chỉ cần một chút sự giúp đỡ, nó sẽ đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, đâm chồi nảy lộc và lớn lên nhanh chóng.
“Nếu như tỷ không thích, tốt hơn là nên hòa ly…”
Tốt hơn là nên hòa ly.
Nếu như cả hai không có tình cảm với nhau, thì có thể tạm bợ sống hết kiếp này. Còn nếu như cả hai tình sâu ý đậm, vậy thì nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc. Thế nhưng nếu tình cảm dành cho nhau không nhiều cũng chẳng ít, chơi vơi chẳng thể đong đếm, vậy thì hẳn là sẽ rất dằn vặt, mà sự dằn vặt này kẻ nào tự tin có thể chịu đựng suốt một đời dài?
Bình luận facebook