Ngày thường ta có thắp hương bái Phật cầu an, nhưng vẫn chưa tới độ tôn sùng. Chép kinh cũng vậy, bữa đực bữa cái, chép được một vài câu đạo lý sâu sắc liền nghĩ mình đã hiểu.
Nơi này Tô Vũ đã chuẩn bị cho ta rất nhiều sách, trong số đó không thiếu sách cổ. Ta xem cũng khá phấn khởi, dù sao cũng không có gì để làm, chỉ đơn giản là nghe kinh Phật, thắp hương cúng bái, một ngày 6 tiếng tụng chú Đà La Ni. Đêm ngày cầu nguyện cho những người thân yêu, bình an thuận lợi vượt qua mọi kiếp nạn.
Niệm ngày niệm đêm, tâm không loạn, cứ như vậy ba ngày liền, cuối cùng ta kiệt sức.
Khi tỉnh dậy, ta đang nằm trên giường, trước mắt vẫn là một mảng đen, không nhìn được rõ mọi thứ.
Người đứng bên cạnh giường mặc y phục thị vệ, cúi đầu, hạ giọng, nói: “Phu nhân, người đã tỉnh! Đã có tin tức bên đó của Vương gia, phu nhân, Vương gia…”
Ta mới tỉnh lại, thần trí chưa đủ tỉnh táo, nghe được lời kia nói trước mắt càng thêm tối sầm. Trời đất quay cuồng, ta gấp gáp bắt lấy cánh tay hắn, lắp bắp hỏi hết lần này đến lần khác: “Ngươi nói gì cơ, ngươi mau nói rõ ràng, Vương gia làm sao rồi?”
Hắn quay đầu đi, giọng nói ẩn nhẫn, tựa như đang hết sức khắc chế cảm xúc: “Tam Hoàng tử thua trận, Thập Tam Công chúa lên ngôi. Còn Vương gia, Vương gia bị trọng thương, trên đường quay lại gặp người vết thương không ngừng chảy m.áu, không qua khỏi…”
Đầu ta ong lên.
Trên mặt có hơi ướt, ta đưa tay lên, toàn là nước mắt.
Sức lực toàn thân trong phút chốc như bị trút đi hết, tay chân ta mềm nhũn.
Lời nói vừa rồi cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ta, rõ ràng là chữ nào ta cũng hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại khiến ta không thể hiểu nỗi.
“Phụt”
Tên thị vệ lúc này bật cười thành tiếng.
Cả người ta giật bắn.
Hắn là ai? Chẳng lẽ là người của Tam Hoàng tử?
Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ, ta lập tức từ dưới tấm nệm rút ra con dao găm, dứt khoát lao tới, cổ tay nhanh chóng bị bắt lại trong không trung.
Người kia vén vành nón, lộ ra gương mặt cùng ngũ quan tinh xảo.
Chàng cười nói: “Tiểu Linh nhi, là ta đây”
Tay ta thả lỏng, con dao rơi trên mặt đất.
Tô Vũ đôi mắt sáng như hoa đào, mặc dù trên người chàng có chút bụi bặm nhưng vẫn cười vân đạm phong khinh: "Tam Hoàng tử thua trận bị g.iết, Thập Tam Công chúa cùng ta hợp lực, thành công đoạt quyền. Còn ta, bây giờ trở về cùng nàng quy ẩn điền viên”.
Ta: “...”
Chàng kề sát, giơ tay muốn ôm ta vào lòng: “Tiểu Linh nhi, ta nhớ nàng quá”.
“...”
Ta đạp chàng ra khỏi cửa.
Khóa trái cửa lại.
43.
Tô Vũ bên ngoài như chú mèo con cào cửa, luôn miệng gọi tên ta, nói rằng mình sai rồi.
Ta ở bên trong thong thả nhấp trà.
Chàng xin lỗi được một nửa, bỗng nhiên giọng yếu hẳn đi: “Tiểu Linh nhi… nàng cho ta vào, vết thương của ta lại bị rách ra rồi…”
Ta còn chưa nguôi giận, thổi một ngụm trà nóng, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Giả dối. Chàng lại lừa ta”.
Chàng lại kêu lên ai oán, một lát sau dần im bặt. Ngoài cửa bỗng hỗn loạn, có tiếng của mấy hộ vệ, ta nghe được câu nói “Vương gia, vết thương của người nặng như thế, xin hãy mau đến y viện”.
Nghe không giống như đang giả vờ, mà đâu biết được trong những lời nói dối ấy, lỡ đâu vết thương của chàng là thật.
Ta gấp gáp đứng dậy mở cửa xem tình trạng của chàng.
Mấy tên hộ vệ tản nhanh như chim.
Tô Vũ giữ lấy cửa, cong mắt nhìn ta.
Ta lại đau đầu.
Đương nhiên là vì bị chọc giận.
Ta đang muốn đóng cửa thêm lần nữa thì bị chàng chặn lại, một tay ôm ta lên, phía trước là tiểu cô nương Họa Nguyệt đã lâu không gặp, ta chưa kịp lên tiếng đã trông thấy vẻ mặt “Vương gia cùng phu nhân cứ việc tâm tình bên nhau, nô tỳ không làm phiền hai người”, nháy mắt liền đóng cửa biến mất.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn ta.
Ta giả vờ nhìn cảnh vật xung quanh, không thèm để ý tới chàng.
Tô Vũ không gấp, đi tới trước giường cẩn thận đặt ta nằm xuống, động tác cẩn thận như nâng niu một bình hoa mỏng manh dễ vỡ, môi chàng kề sát đến, hơi thở hai người như quyện lại.
Ta nhớ ra điều gì đó, vội ngăn lại gương mặt đang sáp gần của chàng: “Đợi đã, này!!”
Tô Vũ ngẩng lên, bày ra vẻ ủy khuất, vành mắt có chút đỏ, chớp mắt nhìn ta, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”
“Ngày ấy chàng ôm vai Tiêu Vân cô nương kia làm gì chứ?”
Mặc dù sau khi Tiêu Vân hạ màn, ta đại khái đoán được một người phụ nữ như vậy, để đạt được tới mức đó ắt phải có ý chí sắt đá và nhiều thủ đoạn đến thế nào.
Dáng vẻ yếu ớt đó, tất cả đều là diễn kịch mà thôi. Những gì ta thấy lúc đó chưa chắc đã là sự thật.
Việc hai người lợi dụng đối phương thì thôi bỏ đi, còn phải ôm người ta? À đấy, cả Kinh thành đang đồn chàng suốt ngày chỉ biết ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đó?
Ta càng nghĩ càng tức, dù sao bây giờ chàng đã bình an vô sự, cảm giác quý trọng ở thời khắc sinh tử kia cũng tiêu tan: “Ta hối hận rồi, ta muốn hòa ly”.
Tô Vũ nắm cổ tay ta, đáy mắt tràn ngập ý cười.
"Giữ vai nàng ta là đang khống chế huyệt đạo, đề phòng nàng ta làm hại đến người khác."
Chàng đổ người về phía trước, đem nửa người ta ép trên giường.
“Còn cái gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt, ta là đang che mắt người, ở thanh lâu thực ra là cùng các hạ thủ tiện trao đổi tình hình”.
“Còn về thư hòa ly, nếu nàng thích thì cứ việc viết, thích viết bao nhiêu thì viết.” Chàng cúi người hôn ta, “Cùng lắm ta bỏ chút sức, nàng viết bức nào ta xé bức ấy là xong.”
Bình luận facebook