Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-762
Chương 762: Cầu hòa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thẩm Đình Thâm biết trước giờ Bạch Kiến không thích mình, bây giờ ông ấy chủ động nói chuyện với mình, khiến Thẩm Đình Thâm cảm 3thấy khó hiểu.
Có điều đối với vấn đề mà Bạch Kiện muốn nói, Thẩm Đình Thâm lại muốn nghe, nên anh gật đầu.
Bạch Kiến thở dài, vỗ vai Thẩm Đình Thâm, “Đến nhà cậu nói chuyện, tiện tôi xem Thanh Ly thế nào, cậu cũng cần4 thay quần áo, cứ thế này sẽ bị cảm mất.” “Vâng.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, đưa Bạch Kiển về nhà mình.
“Mời chú ngồi.” Thẩm Đình Thâm nhanh chóng đi thay một bộ quần áo, tự mình rót cho Bạch Kiển một chén trà nóng.
Tôi cũng thấy truyền thông đưa tin về cậu và cô Lô, về nguyên nhân khiến cậu mù cả hai mắt tôi cũng đoán được có liên quan đến việc Nhược Y mất tích...
Đối với tình yêu của cậu dành cho Nhược Y, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa.” Đúng vậy, chính bởi vì suốt năm năm nay Thẩm Đình Thâm vẫn giữ mình trong sạch, nên Bạch Kiển mới có thể bắt đầu chấp nhận người đàn ông này.
Thẩm Đình Thâm hơi chau mày lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn mở miệng nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết, đành phải chờ Bạch Kiến nói tiếp.
Bạch Kiển chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục, “Nhưng năm năm qua Nhược Y cũng không vui vẻ gì, nguyên nhân nó mất tích là do cha đẻ của nó bắt nó đi, thể lực của cha đẻ nó không phải là thứ mà tôi và cậu có thể tưởng tượng ra và chống lại được...
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, sau này để Nhược Y kể cho cậu.
Nói tóm lại, tôi chỉ muốn nói, năm năm trước nó rời khỏi cậu không phải vì nó muốn vậy, hơn nữa có cũng không có năng lực để tự quay về Trung Quốc.
Chí ít, việc nó kết hôn cùng với Thanh Chấp, cũng là vì muốn bảo vệ đứa con của nó và cậu, Thanh Ly.
Thanh Chấp thật ra cũng là một người đáng thương, từ nhỏ tôi đã nhìn thằng bé ấy lớn lên, tình yêu nó dành cho Nhược Y không hề kém cậu, cho nên trong năm năm kết hôn cùng với Nhược Y nó chưa từng ép con bé, hai đứa chúng nó chỉ có danh mà không có thực.
Trong năm năm đó Nhược Y vẫn luôn nghĩ đến chuyện quay về bên cạnh cậu, Thanh Chấp cũng dùng hết khả năng để giúp nó.
Tôi không biết sau đó giữa cậu và Nhược Y đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như thế này, tóm lại bây giờ đã không còn bất kì ai, bất kỳ chuyện gì ngăn cản ba người các cậu ở bên nhau nữa, tôi chỉ hi vọng cậu cố gắng một chút, để Nhược Y quay lại bên cậu, dù sao từ trước đến giờ nó cũng chỉ yêu một mình cậu.” “Cảm ơn chú.” Thẩm Đình Thâm bỗng nhiên cười lên, mọi khó chịu trong lòng đều đã được giải quyết, “Cháu nhất định sẽ làm cho cô ấy quay lại bên mình, cháu sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy, sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy cả đời.”
Chỉ cần biết Bạch Nhược Y vẫn còn yêu mình, anh sẽ không từ thủ đoạn, mặt dày vô sỉ để khiến Bạch Nhược Y quay lại, giống như năm năm trước anh đã theo đuổi cô.
“Vậy là được rồi.” Khóe miệng Bạch Kiến cũng hơi cong lên, nhưng trong đôi mắt vẫn không có ý cười, ông còn lo lắng, “Có điều Nhược Y dường như đã nguội lạnh thật rồi, sợ là cậu không dễ dàng khiến nó hồi tâm chuyển ý được đâu.” “Không sao ạ, còn có mọi người giúp cháu mà.” Đôi mắt của Thẩm Đình Thâm sáng lấp lánh.
Bạch Kiến đứng lên, vỗ bả vai của Thẩm Đình Thâm, “Đưa tôi đi thăm bé Ly.” Ngày hôm sau, Bạch Nhược Y chuẩn bị đi làm, khi ra nhà xe mới phát hiện Bạch Kiến đã lái xe của mình đi mất rồi.
Cô đang định đón xe thì một chiếc xe con bóng loáng dùng trước cửa khu nhà, cửa sổ dần hạ xuống, Thẩm Đình Thâm đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh đưa em đi làm.” Thẩm Đình Thâm dịu dàng nói, giọng nói kết hợp với nụ cười kia của anh gần như không cô gái nào có thể chống lại được.
Nhưng Bạch Nhược Y lại chọn cách không nhìn, không muốn quan tâm đến anh, vừa định đi lướt qua xe của Thẩm Đình Thâm thì một giọng nói ngọt ngào vang lên từ trong xe của anh khiến cô phải dừng chân, “Mẹ, mẹ không nhớ bé Ly sao?” Bạch Nhược Y quay đầu, nhìn thấy Thanh Ly đang ngồi trên ghế cạnh ghế lái, thò đầu ra gọi cô, “Mẹ, mẹ mau đến đây, ngồi cùng xe đi làm với bé Ly.” “Bé Ly?” Bạch Nhược Y bước nhanh đến, định bế Thanh Ly từ trong xe ra.
Thẩm Đình Thâm níu chặt tay cô bé, cười nhìn Bạch Nhược Y, “Lên xe.” “Anh bỏ con bé ra!” Bạch Nhược Y chau mày, không vui nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly nhanh chóng kéo tay Bạch Nhược Y, “Mẹ lên xe đi, mẹ phải ở cạnh ba mới nhiều thì tình cảm mới tốt được.” “Cái gì mà ba mới!” Bạch Nhược Y trừng Thanh Ly, không biết Thẩm Đình Thâm đã dùng cách gì mà khiến Thanh Ly về phe anh.
“Lên xe á!” Thanh Ly gật đầu làm nũng.
“Anh chỉ đưa em đi làm thôi, em có cần thần hồn nát thần tính như thế không? Thẩm Đình Thâm vẫn cười dịu dàng nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y rơi vào thế khó xử, cô không muốn nói chuyện với Thẩm Đình Thâm, nhưng cô lại rất nhớ bé Ly.
Cuối cùng cô đành phải lên xe, cùng bé Ly âu yếm một lúc, Thanh Ly làm nũng trong lòng cô, “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ cũng đến nhà ba ở cùng con được không?” “Anh ta không phải là ba con!” Bạch Nhược Y nói từng chữ rõ ràng.
“Là anh!” Thẩm Đình Thâm vừa lái xe vừa phản đối, “Em muốn anh phải đưa con bé đi giám định DNA xác nhận thân phận, muốn anh nói cho con biết năm năm qua em đã lừa con sao?” “Anh im miệng cho tôi!” Ánh mắt sắc như dao của Bạch Nhược Y liếc qua Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm khẽ cười không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Thẩm Đình Thâm thật sự chỉ đưa Bạch Nhược Y đi làm, sau đó liền đưa Thanh Ly đi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có điều đối với vấn đề mà Bạch Kiện muốn nói, Thẩm Đình Thâm lại muốn nghe, nên anh gật đầu.
Bạch Kiến thở dài, vỗ vai Thẩm Đình Thâm, “Đến nhà cậu nói chuyện, tiện tôi xem Thanh Ly thế nào, cậu cũng cần4 thay quần áo, cứ thế này sẽ bị cảm mất.” “Vâng.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, đưa Bạch Kiển về nhà mình.
“Mời chú ngồi.” Thẩm Đình Thâm nhanh chóng đi thay một bộ quần áo, tự mình rót cho Bạch Kiển một chén trà nóng.
Tôi cũng thấy truyền thông đưa tin về cậu và cô Lô, về nguyên nhân khiến cậu mù cả hai mắt tôi cũng đoán được có liên quan đến việc Nhược Y mất tích...
Đối với tình yêu của cậu dành cho Nhược Y, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa.” Đúng vậy, chính bởi vì suốt năm năm nay Thẩm Đình Thâm vẫn giữ mình trong sạch, nên Bạch Kiển mới có thể bắt đầu chấp nhận người đàn ông này.
Thẩm Đình Thâm hơi chau mày lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn mở miệng nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết, đành phải chờ Bạch Kiến nói tiếp.
Bạch Kiển chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục, “Nhưng năm năm qua Nhược Y cũng không vui vẻ gì, nguyên nhân nó mất tích là do cha đẻ của nó bắt nó đi, thể lực của cha đẻ nó không phải là thứ mà tôi và cậu có thể tưởng tượng ra và chống lại được...
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, sau này để Nhược Y kể cho cậu.
Nói tóm lại, tôi chỉ muốn nói, năm năm trước nó rời khỏi cậu không phải vì nó muốn vậy, hơn nữa có cũng không có năng lực để tự quay về Trung Quốc.
Chí ít, việc nó kết hôn cùng với Thanh Chấp, cũng là vì muốn bảo vệ đứa con của nó và cậu, Thanh Ly.
Thanh Chấp thật ra cũng là một người đáng thương, từ nhỏ tôi đã nhìn thằng bé ấy lớn lên, tình yêu nó dành cho Nhược Y không hề kém cậu, cho nên trong năm năm kết hôn cùng với Nhược Y nó chưa từng ép con bé, hai đứa chúng nó chỉ có danh mà không có thực.
Trong năm năm đó Nhược Y vẫn luôn nghĩ đến chuyện quay về bên cạnh cậu, Thanh Chấp cũng dùng hết khả năng để giúp nó.
Tôi không biết sau đó giữa cậu và Nhược Y đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như thế này, tóm lại bây giờ đã không còn bất kì ai, bất kỳ chuyện gì ngăn cản ba người các cậu ở bên nhau nữa, tôi chỉ hi vọng cậu cố gắng một chút, để Nhược Y quay lại bên cậu, dù sao từ trước đến giờ nó cũng chỉ yêu một mình cậu.” “Cảm ơn chú.” Thẩm Đình Thâm bỗng nhiên cười lên, mọi khó chịu trong lòng đều đã được giải quyết, “Cháu nhất định sẽ làm cho cô ấy quay lại bên mình, cháu sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy, sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy cả đời.”
Chỉ cần biết Bạch Nhược Y vẫn còn yêu mình, anh sẽ không từ thủ đoạn, mặt dày vô sỉ để khiến Bạch Nhược Y quay lại, giống như năm năm trước anh đã theo đuổi cô.
“Vậy là được rồi.” Khóe miệng Bạch Kiến cũng hơi cong lên, nhưng trong đôi mắt vẫn không có ý cười, ông còn lo lắng, “Có điều Nhược Y dường như đã nguội lạnh thật rồi, sợ là cậu không dễ dàng khiến nó hồi tâm chuyển ý được đâu.” “Không sao ạ, còn có mọi người giúp cháu mà.” Đôi mắt của Thẩm Đình Thâm sáng lấp lánh.
Bạch Kiến đứng lên, vỗ bả vai của Thẩm Đình Thâm, “Đưa tôi đi thăm bé Ly.” Ngày hôm sau, Bạch Nhược Y chuẩn bị đi làm, khi ra nhà xe mới phát hiện Bạch Kiến đã lái xe của mình đi mất rồi.
Cô đang định đón xe thì một chiếc xe con bóng loáng dùng trước cửa khu nhà, cửa sổ dần hạ xuống, Thẩm Đình Thâm đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh đưa em đi làm.” Thẩm Đình Thâm dịu dàng nói, giọng nói kết hợp với nụ cười kia của anh gần như không cô gái nào có thể chống lại được.
Nhưng Bạch Nhược Y lại chọn cách không nhìn, không muốn quan tâm đến anh, vừa định đi lướt qua xe của Thẩm Đình Thâm thì một giọng nói ngọt ngào vang lên từ trong xe của anh khiến cô phải dừng chân, “Mẹ, mẹ không nhớ bé Ly sao?” Bạch Nhược Y quay đầu, nhìn thấy Thanh Ly đang ngồi trên ghế cạnh ghế lái, thò đầu ra gọi cô, “Mẹ, mẹ mau đến đây, ngồi cùng xe đi làm với bé Ly.” “Bé Ly?” Bạch Nhược Y bước nhanh đến, định bế Thanh Ly từ trong xe ra.
Thẩm Đình Thâm níu chặt tay cô bé, cười nhìn Bạch Nhược Y, “Lên xe.” “Anh bỏ con bé ra!” Bạch Nhược Y chau mày, không vui nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly nhanh chóng kéo tay Bạch Nhược Y, “Mẹ lên xe đi, mẹ phải ở cạnh ba mới nhiều thì tình cảm mới tốt được.” “Cái gì mà ba mới!” Bạch Nhược Y trừng Thanh Ly, không biết Thẩm Đình Thâm đã dùng cách gì mà khiến Thanh Ly về phe anh.
“Lên xe á!” Thanh Ly gật đầu làm nũng.
“Anh chỉ đưa em đi làm thôi, em có cần thần hồn nát thần tính như thế không? Thẩm Đình Thâm vẫn cười dịu dàng nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y rơi vào thế khó xử, cô không muốn nói chuyện với Thẩm Đình Thâm, nhưng cô lại rất nhớ bé Ly.
Cuối cùng cô đành phải lên xe, cùng bé Ly âu yếm một lúc, Thanh Ly làm nũng trong lòng cô, “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ cũng đến nhà ba ở cùng con được không?” “Anh ta không phải là ba con!” Bạch Nhược Y nói từng chữ rõ ràng.
“Là anh!” Thẩm Đình Thâm vừa lái xe vừa phản đối, “Em muốn anh phải đưa con bé đi giám định DNA xác nhận thân phận, muốn anh nói cho con biết năm năm qua em đã lừa con sao?” “Anh im miệng cho tôi!” Ánh mắt sắc như dao của Bạch Nhược Y liếc qua Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm khẽ cười không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Thẩm Đình Thâm thật sự chỉ đưa Bạch Nhược Y đi làm, sau đó liền đưa Thanh Ly đi.