Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-761
Chương 761: Anh rất nhớ em
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn Thẩm Đình Thâm vươn tay ra ôm chặt Bạch Nhược Y vào lòng, nước mưa khiến quần áo trên người anh dường như không tồn tạ3i, Bạch Nhược Y cảm nhận rõ được sự dịu dàng trên cánh tay anh, từng bắp thịt co rút khi ôm cổ vào lòng.
Bạch Như2ợc Y không hiểu, đôi tay không biết nên đặt ở đâu mới đúng, chỉ có hàng lông mày chau lại.
Cô vừa định hỏi Thẩm Đ5ình Thâm định làm gì, thì bên tai bất ngờ vang lên giọng nói của anh, “Anh rất nhớ em.” Bạch Nhược Y: “???” Nếu không phả4i Bạch Nhược Y ở gần Thẩm Đình Thâm đến thế, có thể ngửi thấy rõ mùi hương trên người anh, có lẽ cô đã nghi ngờ hôm nay c0ó phải anh đã uống say không.
Mặc dù Bạch Nhược Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô không thể phủ nhận, khi nghe thấy câu đó của Thẩm Đình Thâm, trái tim cô dường như đập nhanh hơn.
Trong hành lang vắng lặng, chỉ có thể nghe được nhịp đập con tim của hai người, nhanh đến kinh người.
Trong giây phút đó, Bạch Nhược Y thật sự cho rằng chỉ cần mình giơ tay lên ôm lấy Thẩm Đình Thâm, thì hai người họ sẽ có thể quay lại như năm năm trước, trở thành một đôi uyên ương xứng đôi.
Nhưng đến khi cảm giác rung động đi qua, lý trí dần quay lại, Bạch Nhược Y dùng sức đẩy Thẩm Đình Thâm ra.
Cô cau mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn Thẩm Đình Thâm từ trên xuống dưới, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó còn lạnh hơn nhiều so với bộ đồ ướt sũng trên người anh, “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?” Đôi mắt dài hẹp của Thẩm Đình Thâm dần ảm đạm, anh hiểu những chuyện anh gây ra cho cô trong thời gian này rất tàn nhẫn, và còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ.
“Bạch Nhược Y, em có thể nói cho anh biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Bây giờ anh rất muốn biết Bạch Nhược Y đã trải qua năm năm qua như thế nào, anh muốn hiểu rõ mọi chuyện.
“Bây giờ anh muốn nghe rồi? Bạch Nhược Y không biết hôm nay Thẩm Đình Thâm bị làm sao, nhưng bây giờ cô chắc chắn sẽ không làm theo ý anh ta, “Trước đây đã bao nhiêu lần tôi muốn nói cho anh nghe, tôi đã hỏi anh bao nhiêu lần có muốn nghe hay không, nhưng anh thế nào?” “Anh...” Thẩm Đình Thâm cứng họng, trước đây anh căm hận chuyện cô phản bội mình như thế, nên giờ anh cũng hiểu ý nghĩa ẩn sau câu nói của cô.
Ý của cô là, chuyện cô kết hôn cùng Thanh Chấp năm năm trước là có lý do, mà Bạch Nhược Y cô cũng chưa từng phải bồi anh.
Nhưng trước đây, anh đã bao nhiêu lần cự tuyệt, bây giờ anh lại nói anh muốn nghe, khó trách cô cho rằng anh không biết xấu hổ.
Thẩm Đình Thâm không biết phải làm sao, anh biết là mình sai, là anh đã nhiều lần gây chuyện, đẩy Bạch Nhược Y ra xa minh.
“Nhược Y...”Anh khẽ gọi tên cô, tiếng gọi ấy chứa đựng sự nhung nhớ và dịu dàng anh giấu kín suốt năm năm qua.
Người Bạch Nhược Y mềm nhũn, cố gắng cắn chặt đôi môi run rẩy, cô phát hiện ra mình quá yếu đuối, không thể kháng cự lại Thẩm Đình Thâm.
“Em vẫn yêu anh chứ?” Lời thì thầm của anh bị cơn mưa ngoài cửa át đi, sở dĩ anh nói nhẹ như vậy vì chính bản thân anh cũng không tự tin, anh không biết đáp án là gì.
Thậm chí trong lời nói còn có ý tứ cầu xin Bạch Nhược Y, cầu xin cô cho anh một đáp án khẳng định.
Còn Bạch Nhược Y đứng dưới ánh đèn, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng ngàn năm của anh bỗng trở nên dịu dàng, sống mũi cao khiến một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến người ta có cảm giác như anh đang có hai tính cách cùng tồn tại, một là dịu dàng, một là khiến người khác không nhìn thấy được suy nghĩ của mình.
Từ trước đến nay Bạch Nhược Y đều không hiểu được Thẩm Đình Thâm, khi nghe thấy câu hỏi này, cô sửng sốt một lúc lâu.
“Em vẫn yêu anh chứ?” Lời thì thầm của anh bị cơn mưa ngoài cửa át đi, sở dĩ anh nói nhẹ như vậy vì chính bản thân anh cũng không tự tin, anh không biết đáp án là gì.
Thậm chí trong lời nói còn có ý tứ cầu xin Bạch Nhược Y, cầu xin cô cho anh một đáp án khẳng định.
Còn Bạch Nhược Y đứng dưới ánh đèn, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng ngàn năm của anh bỗng trở nên dịu dàng, sống mũi cao khiến một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến người ta có cảm giác như anh đang có hai tính cách cùng tồn tại, một là dịu dàng, một là khiến người khác không nhìn thấy được suy nghĩ của mình.
Từ trước đến nay Bạch Nhược Y đều không hiểu được Thẩm Đình Thâm, khi nghe thấy câu hỏi này, cô sửng sốt một lúc lâu.
Nhưng cuối cùng cô chỉ cười lạnh, độ cong khuôn miệng gần như giống hệt nụ cười lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm.
Cô cười rồi quay người đi vào nhà, đóng cửa “rầm” một cái.
Bạch Kiến đã đứng sau lưng Bạch Nhược Y tự bao giờ, ông đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Bạch Kiến nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y, hỏi: “Thẩm Đình Thâm muốn gì?” Mặc dù ngoài mặt Bạch Nhược Y vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô đang rối bời, không biết phải làm thế nào để bình tâm lại.
“Con không biết, chắc anh ta điên rồi.” Bạch Nhược Y giả vờ bình tĩnh nói, sau đó đi thẳng lên phòng mình.
Bạch Kiến đi theo sau lưng cô, lòng ông nặng nề: “Con có từng nghĩ, thật ra con và Thẩm Đình Thâm có thể làm lại từ đầu không?” Từ trước đến nay, Bạch Kiến không hề muốn Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ở bên nhau, nhưng hôm nay ông nói ra câu này, là vì ông biết Bạch Nhược Y chưa từng quên Thẩm Đình Thâm, huống chi, bây giờ Thanh Ly cũng đã bị Thẩm Đình Thâm đưa đi rồi.
Cho nên bây giờ, người biết chuyện đều có thể nhận ra, hai người bọn họ vẫn yêu nhau, lại có thêm một đứa con, chỉ cần bọn họ có thể làm hòa với nhau, thì chắc chắn sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng bây giờ sao Bạch Nhược Y có thể nhìn rõ như vậy, cô xoay người trừng mắt nhìn thẳng vào Bạch Kiển, cao giọng chất vấn, “Làm lại từ đầu? Làm sao có thể làm lại từ đầu? Ba có biết khi con muốn giải thích với anh ta, con
muốn cùng anh ta làm lại từ đầu, anh ta đã nhục mạ con thế nào không? Khi anh ta biết Thanh Ly là con của anh ta, anh ta thậm chí còn muốn giết chết con! Nói con lừa anh ta, bây giờ còn bắt cóc Thanh Ly đi, hôm nay lại đột nhiên chạy đến đây nói anh ta rất nhớ con? Anh ta có ý gì? Anh ta muốn làm lại từ đầu? Anh ta muốn con phải dựa vào anh ta? Thẩm Đình Thâm coi con là gì? Mọi người coi con là gì? Có ai từng nghĩ đến cảm nhận của con không! Chẳng lẽ năm năm qua con còn chưa đủ thê thảm sao!“.
Bạch Nhược Y gần như gào thét lên, âm thanh sắc nhọn vàng đến từng góc trong căn nhà.
Cùng lúc đó, nước mắt cô rơi xuống, cô thậm chí còn không hiểu nước mắt chua xót này xuất hiện vì điều gì...
Cô không muốn nghĩ nữa, không muốn nhìn Bạch Kiển nữa, cô xoay người chạy thật nhanh về phòng mình, kéo chăn che kín đầu, trong thoáng chốc nước mắt như nước vỡ để ào ào chảy ra, tất cả những tủi thân năm năm qua dường như đều vỡ òa.
Bạch Nhược Y khóc đến run rẩy, khó thở, Thẩm Đình Thâm đứng ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh rủ xuống, cả người ướt sũng khiến anh dường như không còn sức lực, bước chân mệt mỏi nhấc lên.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở ra một lần nữa, một tia sáng chiếu nghiêng trên sàn nhà.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Như2ợc Y không hiểu, đôi tay không biết nên đặt ở đâu mới đúng, chỉ có hàng lông mày chau lại.
Cô vừa định hỏi Thẩm Đ5ình Thâm định làm gì, thì bên tai bất ngờ vang lên giọng nói của anh, “Anh rất nhớ em.” Bạch Nhược Y: “???” Nếu không phả4i Bạch Nhược Y ở gần Thẩm Đình Thâm đến thế, có thể ngửi thấy rõ mùi hương trên người anh, có lẽ cô đã nghi ngờ hôm nay c0ó phải anh đã uống say không.
Mặc dù Bạch Nhược Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô không thể phủ nhận, khi nghe thấy câu đó của Thẩm Đình Thâm, trái tim cô dường như đập nhanh hơn.
Trong hành lang vắng lặng, chỉ có thể nghe được nhịp đập con tim của hai người, nhanh đến kinh người.
Trong giây phút đó, Bạch Nhược Y thật sự cho rằng chỉ cần mình giơ tay lên ôm lấy Thẩm Đình Thâm, thì hai người họ sẽ có thể quay lại như năm năm trước, trở thành một đôi uyên ương xứng đôi.
Nhưng đến khi cảm giác rung động đi qua, lý trí dần quay lại, Bạch Nhược Y dùng sức đẩy Thẩm Đình Thâm ra.
Cô cau mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn Thẩm Đình Thâm từ trên xuống dưới, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó còn lạnh hơn nhiều so với bộ đồ ướt sũng trên người anh, “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?” Đôi mắt dài hẹp của Thẩm Đình Thâm dần ảm đạm, anh hiểu những chuyện anh gây ra cho cô trong thời gian này rất tàn nhẫn, và còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ.
“Bạch Nhược Y, em có thể nói cho anh biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Bây giờ anh rất muốn biết Bạch Nhược Y đã trải qua năm năm qua như thế nào, anh muốn hiểu rõ mọi chuyện.
“Bây giờ anh muốn nghe rồi? Bạch Nhược Y không biết hôm nay Thẩm Đình Thâm bị làm sao, nhưng bây giờ cô chắc chắn sẽ không làm theo ý anh ta, “Trước đây đã bao nhiêu lần tôi muốn nói cho anh nghe, tôi đã hỏi anh bao nhiêu lần có muốn nghe hay không, nhưng anh thế nào?” “Anh...” Thẩm Đình Thâm cứng họng, trước đây anh căm hận chuyện cô phản bội mình như thế, nên giờ anh cũng hiểu ý nghĩa ẩn sau câu nói của cô.
Ý của cô là, chuyện cô kết hôn cùng Thanh Chấp năm năm trước là có lý do, mà Bạch Nhược Y cô cũng chưa từng phải bồi anh.
Nhưng trước đây, anh đã bao nhiêu lần cự tuyệt, bây giờ anh lại nói anh muốn nghe, khó trách cô cho rằng anh không biết xấu hổ.
Thẩm Đình Thâm không biết phải làm sao, anh biết là mình sai, là anh đã nhiều lần gây chuyện, đẩy Bạch Nhược Y ra xa minh.
“Nhược Y...”Anh khẽ gọi tên cô, tiếng gọi ấy chứa đựng sự nhung nhớ và dịu dàng anh giấu kín suốt năm năm qua.
Người Bạch Nhược Y mềm nhũn, cố gắng cắn chặt đôi môi run rẩy, cô phát hiện ra mình quá yếu đuối, không thể kháng cự lại Thẩm Đình Thâm.
“Em vẫn yêu anh chứ?” Lời thì thầm của anh bị cơn mưa ngoài cửa át đi, sở dĩ anh nói nhẹ như vậy vì chính bản thân anh cũng không tự tin, anh không biết đáp án là gì.
Thậm chí trong lời nói còn có ý tứ cầu xin Bạch Nhược Y, cầu xin cô cho anh một đáp án khẳng định.
Còn Bạch Nhược Y đứng dưới ánh đèn, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng ngàn năm của anh bỗng trở nên dịu dàng, sống mũi cao khiến một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến người ta có cảm giác như anh đang có hai tính cách cùng tồn tại, một là dịu dàng, một là khiến người khác không nhìn thấy được suy nghĩ của mình.
Từ trước đến nay Bạch Nhược Y đều không hiểu được Thẩm Đình Thâm, khi nghe thấy câu hỏi này, cô sửng sốt một lúc lâu.
“Em vẫn yêu anh chứ?” Lời thì thầm của anh bị cơn mưa ngoài cửa át đi, sở dĩ anh nói nhẹ như vậy vì chính bản thân anh cũng không tự tin, anh không biết đáp án là gì.
Thậm chí trong lời nói còn có ý tứ cầu xin Bạch Nhược Y, cầu xin cô cho anh một đáp án khẳng định.
Còn Bạch Nhược Y đứng dưới ánh đèn, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng ngàn năm của anh bỗng trở nên dịu dàng, sống mũi cao khiến một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến người ta có cảm giác như anh đang có hai tính cách cùng tồn tại, một là dịu dàng, một là khiến người khác không nhìn thấy được suy nghĩ của mình.
Từ trước đến nay Bạch Nhược Y đều không hiểu được Thẩm Đình Thâm, khi nghe thấy câu hỏi này, cô sửng sốt một lúc lâu.
Nhưng cuối cùng cô chỉ cười lạnh, độ cong khuôn miệng gần như giống hệt nụ cười lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm.
Cô cười rồi quay người đi vào nhà, đóng cửa “rầm” một cái.
Bạch Kiến đã đứng sau lưng Bạch Nhược Y tự bao giờ, ông đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Bạch Kiến nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y, hỏi: “Thẩm Đình Thâm muốn gì?” Mặc dù ngoài mặt Bạch Nhược Y vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô đang rối bời, không biết phải làm thế nào để bình tâm lại.
“Con không biết, chắc anh ta điên rồi.” Bạch Nhược Y giả vờ bình tĩnh nói, sau đó đi thẳng lên phòng mình.
Bạch Kiến đi theo sau lưng cô, lòng ông nặng nề: “Con có từng nghĩ, thật ra con và Thẩm Đình Thâm có thể làm lại từ đầu không?” Từ trước đến nay, Bạch Kiến không hề muốn Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ở bên nhau, nhưng hôm nay ông nói ra câu này, là vì ông biết Bạch Nhược Y chưa từng quên Thẩm Đình Thâm, huống chi, bây giờ Thanh Ly cũng đã bị Thẩm Đình Thâm đưa đi rồi.
Cho nên bây giờ, người biết chuyện đều có thể nhận ra, hai người bọn họ vẫn yêu nhau, lại có thêm một đứa con, chỉ cần bọn họ có thể làm hòa với nhau, thì chắc chắn sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng bây giờ sao Bạch Nhược Y có thể nhìn rõ như vậy, cô xoay người trừng mắt nhìn thẳng vào Bạch Kiển, cao giọng chất vấn, “Làm lại từ đầu? Làm sao có thể làm lại từ đầu? Ba có biết khi con muốn giải thích với anh ta, con
muốn cùng anh ta làm lại từ đầu, anh ta đã nhục mạ con thế nào không? Khi anh ta biết Thanh Ly là con của anh ta, anh ta thậm chí còn muốn giết chết con! Nói con lừa anh ta, bây giờ còn bắt cóc Thanh Ly đi, hôm nay lại đột nhiên chạy đến đây nói anh ta rất nhớ con? Anh ta có ý gì? Anh ta muốn làm lại từ đầu? Anh ta muốn con phải dựa vào anh ta? Thẩm Đình Thâm coi con là gì? Mọi người coi con là gì? Có ai từng nghĩ đến cảm nhận của con không! Chẳng lẽ năm năm qua con còn chưa đủ thê thảm sao!“.
Bạch Nhược Y gần như gào thét lên, âm thanh sắc nhọn vàng đến từng góc trong căn nhà.
Cùng lúc đó, nước mắt cô rơi xuống, cô thậm chí còn không hiểu nước mắt chua xót này xuất hiện vì điều gì...
Cô không muốn nghĩ nữa, không muốn nhìn Bạch Kiển nữa, cô xoay người chạy thật nhanh về phòng mình, kéo chăn che kín đầu, trong thoáng chốc nước mắt như nước vỡ để ào ào chảy ra, tất cả những tủi thân năm năm qua dường như đều vỡ òa.
Bạch Nhược Y khóc đến run rẩy, khó thở, Thẩm Đình Thâm đứng ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh rủ xuống, cả người ướt sũng khiến anh dường như không còn sức lực, bước chân mệt mỏi nhấc lên.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở ra một lần nữa, một tia sáng chiếu nghiêng trên sàn nhà.