Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-722
Chương 722: Cô ta là cái thá gì
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y nhìn thấy mấy cặp đôi bên cạnh vừa chậm rãi nhảy theo khúc nhạc, vừa hôn nhau nồng nàn.
Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y quay lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm, anh đang rủ mắt xuống, làm đường nét trên gương mặt anh cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nhưng Bạch Nhược Y không dám hôn Thẩm Đình Thâm, dù sao thì anh cũng đã từng nói anh để ý đến chuyện cô đã kết hôn...
Câu nói kia như một cái gai ở trong lòng cô, nếu không có tình yêu mãnh liệt chữa trị, thì mãi mãi cũng không thể biến mất được.
Chỉ một lát sau, có tiếng giày da ma sát với mặt đất tiến dần về phía Thẩm Đình Thâm, cuối cùng ngừng lại ở bên cạnh anh.
Sau đó Thẩm Đình Thâm3nghe thấy tiếng kéo ghế, rồi một giọng nam vang lên, “Chào anh.” Là người Trung Quốc, vì tiếng Trung của người này khá nhuần nhuyễn.
Nhưng Thẩm Đình Thâm chẳng có bạn bè gì ở nước Pháp, trên gương mặt anh không hề biểu lộ sự thân thiện, giọng khá lạnh, “Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.” Người đàn ông kia cười, trong mắt lóe lên ánh sáng, hắn đang đánh giá đôi mắt của Thẩm Đình Thâm, “Chẳng qua vừa đúng lúc tôi chú ý tới bạn gái của anh, cô ấy rất đẹp, tôi chỉ muốn hỏi không biết tôi có vinh hạnh được mượn bạn gái anh nhảy cùng một điều không.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, vừa định nói là không được thì tai nghe thấy bước chân Bạch Nhược Y tới gần, anh vẫn rất mẫn cảm2với tiếng bước chân của cô.
Thể là lời ra đến miệng biển thành, “Tùy anh.” “Tùy tôi?” Nụ cười trên mỗi người đàn ông kia càng đậm hơn, “Cô ấy không phải là bạn gái của anh à? Tôi mời cô ấy nhảy mà anh lại nói là tùy? Chẳng lẽ anh không ghen hay tức giận sao?” Lúc này Bạch Nhược Y đã đi tới, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, cô thả chậm bước chân và nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đình Thâm.
“Ghen? Tức giận?” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng cười mỉa, “Cô ta là cái thá gì chứ?” “Được, vậy tôi sẽ đi mời bạn gái anh vậy.” Người kia mỉm cười, vừa đứng lên đã thấy Bạch Nhược Y đứng ngay sau lưng bọn họ.
Hắn nhún vai, trên mặt nở nụ cười rất lịch3sự, “Thưa cô, tôi có thể có may mắn mời cô nhảy một điều không?” Trong tay Bạch Nhược Y vẫn còn cầm hai cốc nước ấm, cô nở nụ cười với người đàn ông kia, “Đương nhiên, anh chờ tôi một chút nhé.” Sau đó Bạch Nhược Y xụ mặt đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đặt hai cốc nước ấm lên cái bàn bên cạnh Thẩm Đình Thâm một cách hơi thô lỗ.
“Cạch”, tiếng va chạm giữa chiếc cốc thủy tinh và mặt bàn biểu đạt sự khó chịu trong lòng Bạch Nhược Y.
“Vậy phiền anh ngồi ở chỗ này một lúc, từ từ uống hết hai cốc nước này, tôi đi nhảy một bài trước đã.” Vừa nói, cô vừa trừng mắt với Thẩm Đình Thâm.
Sau đó cô xoay người đi theo tên đàn ông kia vào sàn nhảy,9nhảy một bài.
“Tôi hơi khát.” Thẩm Đình Thâm đột nhiên lên tiếng.
Không phải anh không muốn tiếp tục nhảy như vậy với Bạch Nhược Y.
Mà là Bạch Nhược Y không hề biết việc cô giẫm lên chân anh, hai tay còn níu chặt lấy cổ anh, tương đương với việc cả người cô phải leo lên bám vào người anh, mà dáng người của Bạch Nhược Y đặc biệt xuất chúng, phần ngực tròn trịa thỉnh thoảng lại co lên người Thẩm Đình Thâm, quấy nhiều tâm trí của anh, làm cơ thể anh có phản ứng đến mức vô cùng khô nóng, tất nhiên là phải khát nước rối.
Bạch Nhược Y dừng lại, đỡ Thẩm Đình Thâm đến ngồi ở cái ghế gần đây, “Anh ngồi đây chờ tôi một lúc, tôi đi lấy hai cốc nước ấm tới.” Thẩm Đình3Thâm ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân Bạch Nhược Y rời đi, hiện giờ Thẩm Đình Thâm đang trong thời gian chữa mắt, phải uống thuốc đúng giờ, cho nên anh phải kiêng rượu bia thuốc lá.
Trong cái sảnh này có rất nhiều loại đồ uống, chỉ mỗi nước ấm là khó tìm.
Hắn nhún vai, trên mặt nở nụ cười rất lịch sự, “Thưa cô, tôi có thể có may mắn mời cô nhảy một điều không?” Trong tay Bạch Nhược Y vẫn còn cầm hai cốc nước ấm, cô nở nụ cười với người đàn ông kia, “Đương nhiên, anh chờ tôi một chút nhé.” Sau đó Bạch Nhược Y xụ mặt đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đặt hai cốc nước ấm lên cái bàn bên cạnh Thẩm Đình Thâm một cách hơi thô lỗ.
“Cạch”, tiếng va chạm giữa chiếc cốc thủy tinh và mặt bàn biểu đạt sự khó chịu trong lòng Bạch Nhược Y.
“Vậy phiền anh ngồi ở chỗ này một lúc, từ từ uống hết hai cốc nước này, tôi đi nhảy một bài trước đã.” Vừa nói, cô vừa trừng mắt với Thẩm Đình Thâm.
Sau đó cô xoay người đi theo tên đàn ông kia vào sàn nhảy, nhảy một bài.
Ánh mắt của tên đó cứ đảo qua đảo lại trên thân thể tuyệt đẹp của Bạch Nhược Y.
Mà ánh mắt của Bạch Nhược Y lúc nào cũng dừng ở trên người Thẩm Đình Thâm đang ngồi uống nước ở đằng kia, trong lòng âm thầm mắng anh.
Cái gì gọi là tùy hả! Rõ ràng trước đó nhảy cùng cô trông vui vẻ như vậy cơ mà, thế mà giờ trở mặt cái là nói cô là cái thá gì rồi? “Hai người không phải là người yêu đúng không?” Tên kia thử nói chuyện để lôi kéo sự chú ý của Bạch Nhược Y.
Nghe hắn hỏi, Bạch Nhược Y mới nghiêng đầu lại, chăm chú đánh giá tên này vài lần, “Tại sao anh lại nói như thế?” “Nhìn rất rõ ràng mà.” Hắn vừa khiêu vũ vừa cười, nói, “Mặc dù tôi không nhìn ra được cô có thích ngồi ở bên cạnh tên mù kia không, nhưng tôi có thể nhìn ra được hắn ta cũng không thích cô.
Nếu tôi không đoán sai thì hẳn cô chỉ là thư ký của hắn thôi đúng không.” Anh ấy...
cũng không thích cô? Trong ánh mắt của Bạch Nhược Y thoáng xuất hiện cảm xúc mất mát, cô buông thõng tầm mắt, chân nhảy cũng bắt đầu chậm lại.
Phải rồi, anh ấy đã từng nói mình kết hôn rồi, không xứng với anh ấy nữa, anh ấy không còn thích mình nữa cùng là hợp tình hợp lý mà.
“Chuyện này hình như không có liên quan gì đến anh mà nhỉ.” Giọng điệu của Bạch Nhược Y nháy mắt lạnh hẳn xuống, lúc cô ngước mắt lên nhìn tên này, trong ánh mắt có sự lạnh lùng xa cách khiến người ta phải ớn lạnh, “Thôi, tôi không có tâm tư đầu nhảy tiếp với anh, chỉ tới đây thôi.” Bạch Nhược Y nói xong cũng đẩy tay của tên kia ra, sau đó đi thẳng đến chỗ Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm nghe được tiếng bước chân, anh lạnh lùng nói, “Sao vậy, kỹ năng nhảy của tên kia không bằng cô à, mà khiến cô kết thúc sớm vậy?” Bạch Nhược Y lườm Thẩm Đình Thâm, cầm một cốc nước trước mặt anh lên uống một hơi cạn sạch, “Liên quan gì tới anh? Tôi muốn nhảy thì nhảy, không thích nhảy thì không nhảy đấy.” Thẩm Đình Thâm cười khẩy, không tiếp tục nói gì nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y quay lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm, anh đang rủ mắt xuống, làm đường nét trên gương mặt anh cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nhưng Bạch Nhược Y không dám hôn Thẩm Đình Thâm, dù sao thì anh cũng đã từng nói anh để ý đến chuyện cô đã kết hôn...
Câu nói kia như một cái gai ở trong lòng cô, nếu không có tình yêu mãnh liệt chữa trị, thì mãi mãi cũng không thể biến mất được.
Chỉ một lát sau, có tiếng giày da ma sát với mặt đất tiến dần về phía Thẩm Đình Thâm, cuối cùng ngừng lại ở bên cạnh anh.
Sau đó Thẩm Đình Thâm3nghe thấy tiếng kéo ghế, rồi một giọng nam vang lên, “Chào anh.” Là người Trung Quốc, vì tiếng Trung của người này khá nhuần nhuyễn.
Nhưng Thẩm Đình Thâm chẳng có bạn bè gì ở nước Pháp, trên gương mặt anh không hề biểu lộ sự thân thiện, giọng khá lạnh, “Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.” Người đàn ông kia cười, trong mắt lóe lên ánh sáng, hắn đang đánh giá đôi mắt của Thẩm Đình Thâm, “Chẳng qua vừa đúng lúc tôi chú ý tới bạn gái của anh, cô ấy rất đẹp, tôi chỉ muốn hỏi không biết tôi có vinh hạnh được mượn bạn gái anh nhảy cùng một điều không.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, vừa định nói là không được thì tai nghe thấy bước chân Bạch Nhược Y tới gần, anh vẫn rất mẫn cảm2với tiếng bước chân của cô.
Thể là lời ra đến miệng biển thành, “Tùy anh.” “Tùy tôi?” Nụ cười trên mỗi người đàn ông kia càng đậm hơn, “Cô ấy không phải là bạn gái của anh à? Tôi mời cô ấy nhảy mà anh lại nói là tùy? Chẳng lẽ anh không ghen hay tức giận sao?” Lúc này Bạch Nhược Y đã đi tới, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, cô thả chậm bước chân và nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đình Thâm.
“Ghen? Tức giận?” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng cười mỉa, “Cô ta là cái thá gì chứ?” “Được, vậy tôi sẽ đi mời bạn gái anh vậy.” Người kia mỉm cười, vừa đứng lên đã thấy Bạch Nhược Y đứng ngay sau lưng bọn họ.
Hắn nhún vai, trên mặt nở nụ cười rất lịch3sự, “Thưa cô, tôi có thể có may mắn mời cô nhảy một điều không?” Trong tay Bạch Nhược Y vẫn còn cầm hai cốc nước ấm, cô nở nụ cười với người đàn ông kia, “Đương nhiên, anh chờ tôi một chút nhé.” Sau đó Bạch Nhược Y xụ mặt đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đặt hai cốc nước ấm lên cái bàn bên cạnh Thẩm Đình Thâm một cách hơi thô lỗ.
“Cạch”, tiếng va chạm giữa chiếc cốc thủy tinh và mặt bàn biểu đạt sự khó chịu trong lòng Bạch Nhược Y.
“Vậy phiền anh ngồi ở chỗ này một lúc, từ từ uống hết hai cốc nước này, tôi đi nhảy một bài trước đã.” Vừa nói, cô vừa trừng mắt với Thẩm Đình Thâm.
Sau đó cô xoay người đi theo tên đàn ông kia vào sàn nhảy,9nhảy một bài.
“Tôi hơi khát.” Thẩm Đình Thâm đột nhiên lên tiếng.
Không phải anh không muốn tiếp tục nhảy như vậy với Bạch Nhược Y.
Mà là Bạch Nhược Y không hề biết việc cô giẫm lên chân anh, hai tay còn níu chặt lấy cổ anh, tương đương với việc cả người cô phải leo lên bám vào người anh, mà dáng người của Bạch Nhược Y đặc biệt xuất chúng, phần ngực tròn trịa thỉnh thoảng lại co lên người Thẩm Đình Thâm, quấy nhiều tâm trí của anh, làm cơ thể anh có phản ứng đến mức vô cùng khô nóng, tất nhiên là phải khát nước rối.
Bạch Nhược Y dừng lại, đỡ Thẩm Đình Thâm đến ngồi ở cái ghế gần đây, “Anh ngồi đây chờ tôi một lúc, tôi đi lấy hai cốc nước ấm tới.” Thẩm Đình3Thâm ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân Bạch Nhược Y rời đi, hiện giờ Thẩm Đình Thâm đang trong thời gian chữa mắt, phải uống thuốc đúng giờ, cho nên anh phải kiêng rượu bia thuốc lá.
Trong cái sảnh này có rất nhiều loại đồ uống, chỉ mỗi nước ấm là khó tìm.
Hắn nhún vai, trên mặt nở nụ cười rất lịch sự, “Thưa cô, tôi có thể có may mắn mời cô nhảy một điều không?” Trong tay Bạch Nhược Y vẫn còn cầm hai cốc nước ấm, cô nở nụ cười với người đàn ông kia, “Đương nhiên, anh chờ tôi một chút nhé.” Sau đó Bạch Nhược Y xụ mặt đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đặt hai cốc nước ấm lên cái bàn bên cạnh Thẩm Đình Thâm một cách hơi thô lỗ.
“Cạch”, tiếng va chạm giữa chiếc cốc thủy tinh và mặt bàn biểu đạt sự khó chịu trong lòng Bạch Nhược Y.
“Vậy phiền anh ngồi ở chỗ này một lúc, từ từ uống hết hai cốc nước này, tôi đi nhảy một bài trước đã.” Vừa nói, cô vừa trừng mắt với Thẩm Đình Thâm.
Sau đó cô xoay người đi theo tên đàn ông kia vào sàn nhảy, nhảy một bài.
Ánh mắt của tên đó cứ đảo qua đảo lại trên thân thể tuyệt đẹp của Bạch Nhược Y.
Mà ánh mắt của Bạch Nhược Y lúc nào cũng dừng ở trên người Thẩm Đình Thâm đang ngồi uống nước ở đằng kia, trong lòng âm thầm mắng anh.
Cái gì gọi là tùy hả! Rõ ràng trước đó nhảy cùng cô trông vui vẻ như vậy cơ mà, thế mà giờ trở mặt cái là nói cô là cái thá gì rồi? “Hai người không phải là người yêu đúng không?” Tên kia thử nói chuyện để lôi kéo sự chú ý của Bạch Nhược Y.
Nghe hắn hỏi, Bạch Nhược Y mới nghiêng đầu lại, chăm chú đánh giá tên này vài lần, “Tại sao anh lại nói như thế?” “Nhìn rất rõ ràng mà.” Hắn vừa khiêu vũ vừa cười, nói, “Mặc dù tôi không nhìn ra được cô có thích ngồi ở bên cạnh tên mù kia không, nhưng tôi có thể nhìn ra được hắn ta cũng không thích cô.
Nếu tôi không đoán sai thì hẳn cô chỉ là thư ký của hắn thôi đúng không.” Anh ấy...
cũng không thích cô? Trong ánh mắt của Bạch Nhược Y thoáng xuất hiện cảm xúc mất mát, cô buông thõng tầm mắt, chân nhảy cũng bắt đầu chậm lại.
Phải rồi, anh ấy đã từng nói mình kết hôn rồi, không xứng với anh ấy nữa, anh ấy không còn thích mình nữa cùng là hợp tình hợp lý mà.
“Chuyện này hình như không có liên quan gì đến anh mà nhỉ.” Giọng điệu của Bạch Nhược Y nháy mắt lạnh hẳn xuống, lúc cô ngước mắt lên nhìn tên này, trong ánh mắt có sự lạnh lùng xa cách khiến người ta phải ớn lạnh, “Thôi, tôi không có tâm tư đầu nhảy tiếp với anh, chỉ tới đây thôi.” Bạch Nhược Y nói xong cũng đẩy tay của tên kia ra, sau đó đi thẳng đến chỗ Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm nghe được tiếng bước chân, anh lạnh lùng nói, “Sao vậy, kỹ năng nhảy của tên kia không bằng cô à, mà khiến cô kết thúc sớm vậy?” Bạch Nhược Y lườm Thẩm Đình Thâm, cầm một cốc nước trước mặt anh lên uống một hơi cạn sạch, “Liên quan gì tới anh? Tôi muốn nhảy thì nhảy, không thích nhảy thì không nhảy đấy.” Thẩm Đình Thâm cười khẩy, không tiếp tục nói gì nữa.