Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-702
Chương 702: Không muốn nghe
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y đi được vài bước nhưng vì ngọn lửa giận vẫn không ngừng bốc lên nên lại xoay người, cặp con người màu hổ phách nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà năm năm qua cô đã ngày nhớ đêm mong, “Thẩm Đình Thâm, em chỉ mong anh có thể hiểu được một điều, nếu như anh đồng ý nghe em nói hết thì chúng ta vẫn có thể trở lại như trước đây.
Nhưng nếu lần này anh để em đi, em sẽ không bao giờ đến tim anh lần thứ ba, anh hiểu không?”
Anh hiểu không? Nếu như lần này anh không đồng ý cho em cơ hội được nói, giữa chúng ta thật sự sẽ không còn khả3năng nữa.
Mà nguyên nhân không phải do thời gian, cũng không phải những vấn đề xuất hiện trong năm năm qua.
Những sai lầm mà những người đó hay phạm vào nhất là cho rằng lòng tự trọng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều so với tình yêu.
Ngày hôm nay Thẩm Đình Thâm nói ra những lời này vì muốn để Bạch Nhược Y biết rằng bản thân đã là một phụ nữ đã kết hôn, trong mắt Thẩm Đình Thâm thì cô không hề xứng với anh nữa.
Người có lòng tự trọng cao như Bạch Nhược Y, hôm nay mà rời khỏi Tập đoàn Thẩm thị thì sau này dù Thẩm Đình Thâm có cầu xin cô trở2về, Bạch Nhược Y cũng sẽ không quay lại nữa.
Mặc kệ tình cảm trong quá khứ sâu đậm đến mức nào, nó vẫn không thể thắng khi so sánh với lòng tự trọng.
Bạch Nhược Y rời khỏi Thẩm thị, lúc ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Lý Lâm đang cầm chuyển phát nhanh trở về.
Mà chỉ vì anh không đồng ý cho em một cơ hội, đồng thời em cũng sẽ không cho anh cơ hội nữa.
Thẩm Đình Thâm đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt anh vẫn rất lạnh lùng, giống như không nghe được sự quyết liệt trong lời nói của Bạch Nhược Y, anh vẫn nói với giọng mỉa mai như trước, “Chúng ta vẫn có thể3trở lại trước đây? Bạch Nhược Y, cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi không hề để ý đến việc cô kết hôn với người khác rồi còn có con? Giờ lại còn nghe lời từ một phía rồi cùng cô trở lại như trước đây? Có phải do cô cảm thấy giờ hai mắt tôi không nhìn thấy gì nên tôi phải đau khổ cầu xin cô, để cô thấy thương xót rồi quay trở lại với tôi?”
“Đủ rồi.” Bạch Nhược Y giận quá cười, trong giọng nói của cô có sự lạnh lùng và kèm theo cả khoảng cách, “Em hỏi anh một lần cuối cùng, có phải anh mặc kệ năm năm qua em đã gặp phải9những chuyện gì, cũng như nguyên nhân sau đó kết hôn với Thanh Chấp, còn về Thanh Ly...” Rốt cuộc con bé là ai? Bạch Nhược Y không nói ra câu kế tiếp, vì cô thấy Thẩm Đình Thâm lạnh lùng xoay người lại, trong dáng vẻ như không muốn nghe cô nói tiếp.
Sau đó giọng nói của Thẩm Đình Thâm vang lên, “Tôi mặc kệ năm năm qua cô đã xảy ra chuyện gì, tóm lại bây giờ cô đã kết hôn với người khác, Thẩm Đình Thâm này không còn muốn cô nữa.” “Tốt!” Nụ cười chế giễu càng lúc càng hiện rõ trên mặt Bạch Nhược Y, trông vô cùng quái dị, “Tốt, anh không muốn em nữa! Được,3được lắm, Thẩm Đình Thâm anh ác lắm, giỏi lắm, giỏi lắm, không muốn em nữa cơ à?” Bạch Nhược Y nhắc đi nhắc lại lời của Thẩm Đình Thâm, giọng càng lúc càng nhỏ lại, “Không muốn em nữa, cho nên ở trong mắt anh, em vô cùng bẩn thỉu, không xứng với người cao quý như anh phải không?” Nghe thấy giọng nói của Bạch Nhược Y càng lúc càng suy sụp, giống như bị một cơn gió lạnh thổi đến khiến cổ họng của cô nghẹn lại, lòng Thẩm Đình Thâm thắt lại, trong nháy mắt đó anh cảm thấy rất xúc động.
Cảm giác đó làm anh muốn đi tới ôm cô vào lòng, muốn nhận lỗi với cô, muốn làm cô vui vẻ, đừng khó chịu như vậy.
Nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ khác lớn hơn chiếm cứ, chỉ cần Thẩm Đình Thâm nghĩ đến chuyện Bạch Nhược Y kết hôn với người đàn ông khác.
Nghĩ đến cảnh cô nắm tay người khác rồi thề trước mục sư.
Nghĩ đến một người đàn ông khác đeo chiếc nhẫn lên ngón tay Bạch Nhược Y, rồi nghĩ đến cảnh người đàn ông đó chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Chúng khiến Thẩm Đình Thâm lập tức thấy buồn nôn và tức giận! “Cô đi đi.” Thẩm Đình Thâm cau mày, anh không muốn cho Bạch Nhược Y có bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.
Cái giá của tình yêu rất cao, trong tình yêu, có rất nhiều người cho rằng mình có thể bỏ qua mọi thứ.
Ngày hôm nay Thẩm Đình Thâm nói ra những lời này vì muốn để Bạch Nhược Y biết rằng bản thân đã là một phụ nữ đã kết hôn, trong mắt Thẩm Đình Thâm thì cô không hề xứng với anh nữa.
Người có lòng tự trọng cao như Bạch Nhược Y, hôm nay mà rời khỏi Tập đoàn Thẩm thị thì sau này dù Thẩm Đình Thâm có cầu xin cô trở về, Bạch Nhược Y cũng sẽ không quay lại nữa.
Mặc kệ tình cảm trong quá khứ sâu đậm đến mức nào, nó vẫn không thể thắng khi so sánh với lòng tự trọng.
Bạch Nhược Y rời khỏi Thẩm thị, lúc ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Lý Lâm đang cầm chuyển phát nhanh trở về.
Lý Lâm đi tới, anh ta liếc mắt thấy hai mắt Bạch Nhược Y đỏ hoe, thậm chí khi đến gần Bạch Nhược, cũng không mở miệng chào hỏi một tiếng.
Thật ra Bạch Nhược Y đang sợ, cô sợ khi mình chào hỏi Lý Lâm, bản thân còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã trào ra ngoài.
Cho nên Bạch Nhược Y cúi đầu bước vội, cuối cùng lên xe của mình và rời đi thật nhanh.
Cặp lông mày của Lý Lâm nhăn lại, ban đầu anh ta còn tưởng rằng nếu Bạch Nhược Y chủ động đến tìm Thẩm Đình Thâm thì hẳn là hai người có thể tốt đẹp lại.
Lý Lâm nhanh chóng trở lại phòng Tổng giám đốc, vừa đẩy cửa ra anh ta đã thấy tài liệu rơi lả tả đầy đất, trên bàn trà là một đống hỗn độn.
Mà người gây ra đang ngồi trên ghế sofa, trông như không còn sức lực, cà vạt trên cổ nới lỏng, lôi thôi lếch thếch.
Có thể nhận thấy Thẩm Đình Thâm giờ phút này đang rất đau khổ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng nếu lần này anh để em đi, em sẽ không bao giờ đến tim anh lần thứ ba, anh hiểu không?”
Anh hiểu không? Nếu như lần này anh không đồng ý cho em cơ hội được nói, giữa chúng ta thật sự sẽ không còn khả3năng nữa.
Mà nguyên nhân không phải do thời gian, cũng không phải những vấn đề xuất hiện trong năm năm qua.
Những sai lầm mà những người đó hay phạm vào nhất là cho rằng lòng tự trọng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều so với tình yêu.
Ngày hôm nay Thẩm Đình Thâm nói ra những lời này vì muốn để Bạch Nhược Y biết rằng bản thân đã là một phụ nữ đã kết hôn, trong mắt Thẩm Đình Thâm thì cô không hề xứng với anh nữa.
Người có lòng tự trọng cao như Bạch Nhược Y, hôm nay mà rời khỏi Tập đoàn Thẩm thị thì sau này dù Thẩm Đình Thâm có cầu xin cô trở2về, Bạch Nhược Y cũng sẽ không quay lại nữa.
Mặc kệ tình cảm trong quá khứ sâu đậm đến mức nào, nó vẫn không thể thắng khi so sánh với lòng tự trọng.
Bạch Nhược Y rời khỏi Thẩm thị, lúc ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Lý Lâm đang cầm chuyển phát nhanh trở về.
Mà chỉ vì anh không đồng ý cho em một cơ hội, đồng thời em cũng sẽ không cho anh cơ hội nữa.
Thẩm Đình Thâm đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt anh vẫn rất lạnh lùng, giống như không nghe được sự quyết liệt trong lời nói của Bạch Nhược Y, anh vẫn nói với giọng mỉa mai như trước, “Chúng ta vẫn có thể3trở lại trước đây? Bạch Nhược Y, cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi không hề để ý đến việc cô kết hôn với người khác rồi còn có con? Giờ lại còn nghe lời từ một phía rồi cùng cô trở lại như trước đây? Có phải do cô cảm thấy giờ hai mắt tôi không nhìn thấy gì nên tôi phải đau khổ cầu xin cô, để cô thấy thương xót rồi quay trở lại với tôi?”
“Đủ rồi.” Bạch Nhược Y giận quá cười, trong giọng nói của cô có sự lạnh lùng và kèm theo cả khoảng cách, “Em hỏi anh một lần cuối cùng, có phải anh mặc kệ năm năm qua em đã gặp phải9những chuyện gì, cũng như nguyên nhân sau đó kết hôn với Thanh Chấp, còn về Thanh Ly...” Rốt cuộc con bé là ai? Bạch Nhược Y không nói ra câu kế tiếp, vì cô thấy Thẩm Đình Thâm lạnh lùng xoay người lại, trong dáng vẻ như không muốn nghe cô nói tiếp.
Sau đó giọng nói của Thẩm Đình Thâm vang lên, “Tôi mặc kệ năm năm qua cô đã xảy ra chuyện gì, tóm lại bây giờ cô đã kết hôn với người khác, Thẩm Đình Thâm này không còn muốn cô nữa.” “Tốt!” Nụ cười chế giễu càng lúc càng hiện rõ trên mặt Bạch Nhược Y, trông vô cùng quái dị, “Tốt, anh không muốn em nữa! Được,3được lắm, Thẩm Đình Thâm anh ác lắm, giỏi lắm, giỏi lắm, không muốn em nữa cơ à?” Bạch Nhược Y nhắc đi nhắc lại lời của Thẩm Đình Thâm, giọng càng lúc càng nhỏ lại, “Không muốn em nữa, cho nên ở trong mắt anh, em vô cùng bẩn thỉu, không xứng với người cao quý như anh phải không?” Nghe thấy giọng nói của Bạch Nhược Y càng lúc càng suy sụp, giống như bị một cơn gió lạnh thổi đến khiến cổ họng của cô nghẹn lại, lòng Thẩm Đình Thâm thắt lại, trong nháy mắt đó anh cảm thấy rất xúc động.
Cảm giác đó làm anh muốn đi tới ôm cô vào lòng, muốn nhận lỗi với cô, muốn làm cô vui vẻ, đừng khó chịu như vậy.
Nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ khác lớn hơn chiếm cứ, chỉ cần Thẩm Đình Thâm nghĩ đến chuyện Bạch Nhược Y kết hôn với người đàn ông khác.
Nghĩ đến cảnh cô nắm tay người khác rồi thề trước mục sư.
Nghĩ đến một người đàn ông khác đeo chiếc nhẫn lên ngón tay Bạch Nhược Y, rồi nghĩ đến cảnh người đàn ông đó chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Chúng khiến Thẩm Đình Thâm lập tức thấy buồn nôn và tức giận! “Cô đi đi.” Thẩm Đình Thâm cau mày, anh không muốn cho Bạch Nhược Y có bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.
Cái giá của tình yêu rất cao, trong tình yêu, có rất nhiều người cho rằng mình có thể bỏ qua mọi thứ.
Ngày hôm nay Thẩm Đình Thâm nói ra những lời này vì muốn để Bạch Nhược Y biết rằng bản thân đã là một phụ nữ đã kết hôn, trong mắt Thẩm Đình Thâm thì cô không hề xứng với anh nữa.
Người có lòng tự trọng cao như Bạch Nhược Y, hôm nay mà rời khỏi Tập đoàn Thẩm thị thì sau này dù Thẩm Đình Thâm có cầu xin cô trở về, Bạch Nhược Y cũng sẽ không quay lại nữa.
Mặc kệ tình cảm trong quá khứ sâu đậm đến mức nào, nó vẫn không thể thắng khi so sánh với lòng tự trọng.
Bạch Nhược Y rời khỏi Thẩm thị, lúc ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Lý Lâm đang cầm chuyển phát nhanh trở về.
Lý Lâm đi tới, anh ta liếc mắt thấy hai mắt Bạch Nhược Y đỏ hoe, thậm chí khi đến gần Bạch Nhược, cũng không mở miệng chào hỏi một tiếng.
Thật ra Bạch Nhược Y đang sợ, cô sợ khi mình chào hỏi Lý Lâm, bản thân còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã trào ra ngoài.
Cho nên Bạch Nhược Y cúi đầu bước vội, cuối cùng lên xe của mình và rời đi thật nhanh.
Cặp lông mày của Lý Lâm nhăn lại, ban đầu anh ta còn tưởng rằng nếu Bạch Nhược Y chủ động đến tìm Thẩm Đình Thâm thì hẳn là hai người có thể tốt đẹp lại.
Lý Lâm nhanh chóng trở lại phòng Tổng giám đốc, vừa đẩy cửa ra anh ta đã thấy tài liệu rơi lả tả đầy đất, trên bàn trà là một đống hỗn độn.
Mà người gây ra đang ngồi trên ghế sofa, trông như không còn sức lực, cà vạt trên cổ nới lỏng, lôi thôi lếch thếch.
Có thể nhận thấy Thẩm Đình Thâm giờ phút này đang rất đau khổ.