Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-486
Chương 486: Tôi đưa chị đi một đoạn đường
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Dậy rồi, con đang thay quần áo.” Bạch Nhược Y trả lời, thuận tay đóng cửa sổ lại, từ tủ đồ lấy ra một bộ quần áo, đổi đồ xong mới ra ngoài
Vừa dậy, cô nhìn lên bàn đã thấy bày biện sẵn nhân sủi cảo
Mà Bạch Kiến đang đứng cạnh bàn, dùng sức nhồi bột
Bạch Nhược Y mỉm cười, vẻ mặt tò mò đi tới: “Ba, ba biết làm sủi cảo từ lúc nào nào thế?” Động tác của Bạch Kiến cũng không dừng lại, công nghiêng đầu qua trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y: “Con còn không lo đi rửa tay, không thấy đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Rửa tay rồi qua làm sủi cảo với ba.” “Ba còn chưa nói con3biết, nhân bánh này là từ đâu mà có đấy nhé?” Bạch Nhược Y không buông tha, mà cố truy hỏi đến cùng.
Đúng lúc này, Trần Lạc đi ra từ phòng bếp, trên người còn đang đeo tạp dề của Bạch Nhược Y
Lúc nhìn thấy Bạch Nhược Y, bà còn có chút xấu hổ, không biết làm gì nên cười nói: “Nhân bánh này là do dì làm, đúng lúc nhà dì cũng tính làm sủi cảo, nhưng con trai dì ra ngoài chơi rồi, một mình dì cũng gói không hết, nên mới sáng sớm đã đến nhà con, không quấy rầy con ngủ đấy chứ?”
“Không có ạ.” Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y hiện lên ý cười trộm, nghĩ thầm hôm qua lúc0Bạch Kiến bảo hôm nay gói sủi cảo, nói không chừng hôm qua đã nói qua với Trần Lạc rồi.
“Mau đi rửa mặt, rửa tay.” Bạch Kiến thúc giục thêm lần nữa.
“Được.” Lúc này Bạch Nhược Y mới đi rửa mặt, chỉnh trang lại xong mới đi ra.
Nhìn thấy hai người họ ngồi cạnh bàn cười nói cùng làm sủi cảo, Bạch Nhược Y lại không muốn đi làm bóng đèn, cô biết điều mở miệng: “Cũng không còn sớm nữa, nên con ra ngoài mua chút gì đó ăn trước, hai người tiếp tục gói nha.”
“Ừm.” Bạch Kiển không ngẩng đầu, thấp giọng đáp lại một câu
Bạch Nhược Y cười trộm, nghĩ thầm Bạch Kiến thật sự rất muốn ở một mình với dì Trần
Mới ra cửa,5cô đã nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra
Cậu chàng mặc một bộ áo xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, khuôn mặt như ngọc
Cậu cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y nên cười với cô: “Chị muốn đi đâu thế?” Bạch Nhược Y cầm điện thoại trong tay, đang tính gọi cho Thẩm Đình Thâm, muốn tìm anh đi chơi: “À..
còn sớm nên muốn tìm bạn đi chơi.”
Nhan Như Ngọc vừa khóa cửa lại, vừa cười: “Mấy hôm nay nhìn sắc mặt chị tốt hơn trước nhiều.” “Ừm, có thể là do qua năm mới rồi, nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa cùng Nhan Như Ngọc vào thang máy, trong thang máy không có ai khác, chỉ4có hai người bọn họ.
Bạch Nhược Y còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Nhan Như Ngọc, cô nhìn giày cậu, là một đôi giày thể thao thời thượng: “Hôm nay cậu cũng tính ra ngoài tìm bạn chơi sao?”
“Ừm, chị đi đường nào, tôi đưa chị đi một đoạn đường.” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y, trong đôi mắt dịu dàng sáng ngời kia chợt lóe ra tia âm u
“Tôi đi đến đoạn đường bên kia, cậu thuận đường không?” Bạch Nhược Y muốn đi thẳng tới chỗ Thẩm Đình Thâm
“Thuận đường.” Nhan Như Ngọc nói xong, thang máy cũng dừng lại, hai người họ đi ra ngoài
Vì hôm nay tâm trạng Bạch Nhược Y khá tốt, nên cô cũng không9từ chối nhiều, mà để Nhan Như Ngọc đưa mình đi
“Đúng rồi, cậu không phải là người ở thành phố H chúng tôi đúng không?” Bạch Nhược Y ngồi cạnh ghế lái, nói chuyện phiếm với Nhan Như Ngọc
“Ừm, tôi chỉ đến đây làm việc thôi.” Nhan Như Ngọc vừa nhìn đường vừa trò chuyện với Bạch Nhược Y
“Vậy lễ mừng năm mới cậu đều không về nhà sao?” Bạch Nhược Y nhìn Nhan Như Ngọc, thoạt nhìn cậu còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ mới tốt nghiệp đại học chưa lâu
Hoặc là đang ở công ty thực tập, hoặc là mới đi làm chưa được bao lâu, có lẽ không bận đến nỗi Tết cũng không thể về nhà mới đúng.
“Người nhà tôi đều xuất ngoại rồi, một mình tôi ăn Tết ở đây cũng giống vậy thôi.” Nhan Như Ngọc cười nhẹ, khóe miệng lộ ra hai cái răng khểnh, rất đáng yêu
Nghe giọng điệu của cậu cũng không có gì phải nuối tiếc, giống như năm mới không về nhà cũng chẳng sao
Bạch Nhược Y không hiểu nổi suy nghĩ của Nhan Như Ngọc, nhưng cô cũng không ghét
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, cũng không có liên quan gì đến cô, nên cô sẽ không đánh giá nhiều.
“Đúng rồi, chị muốn đi đâu ăn sáng?” Nhan Như Ngọc đúng lúc nhìn thấy một tiệm bán đồ ăn sáng phía trước: “Tiệm phía trước được không?” “Không cần đâu, cậu còn có hẹn với bạn mà phải không? Cậu để tôi xuống phía trước là được.” Bạch Nhược Y tính đi đến biệt thự của Thẩm Đình Thâm, sau đó cùng anh ăn sáng luôn
Nụ cười trên mặt Nhan Như Ngọc dần thu lại, nhưng cậu cũng không nói gì thêm: “Vậy được thôi.” Ngay tại một ngã tư đường, Nhan Như Ngọc để Bạch Nhược Y xuống xe: “Vậy tôi đi trước đây, bye bye.” “Bye bye.” Đầu Bạch Nhược Y bị gió lạnh thổi, gió lạnh thổi bay tóc cô, khiến chóp mũi cô trong nháy mắt đỏ bừng.
Cô quay đầu lại vẫy tay với Nhan Như Ngọc, trong đôi mắt như phản chiếu ánh sáng mặt trời, ánh vào mắt, thấm sâu vào lòng Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc ngồi trong xe, yết hầu động lên xuống, sau đó quay đầu xe chạy đi
Bạch Nhược Y vừa vuốt lại mái tóc bị rối, vừa cười: “Ở đây cũng tiện đường, không sợ phiền toái.” Chưa đầy một lát, Bạch Nhược Y liền có cảm giác con đường này ngày càng ít xe cộ, người đi đường cũng ít lại
Tuyết ven đường chất chống còn chưa tan, nhưng cô đoán ngày mai sẽ tan thôi.
Lúc cô tới cửa biệt thự của Thẩm Đình Thâm, cửa lớn vẫn còn đóng kín, cô nhớ ra người giúp việc trong nhà Thẩm Đình Thâm cũng đã nghỉ phép rồi.
Do đó cô đi thẳng vào bằng một cửa nhỏ khác bên hông biệt thự, cũng may trên đường này không có bao nhiêu người, nếu không người ta sẽ tưởng Bạch Nhược Y là ăn trộm mất.
Dù sao Bạch Nhược Y cũng đã từng ở trong nhà này một thời gian, nên dù không có chìa khóa đi nữa, cô cũng biết cách vào nhà Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y mở cửa sổ từ phòng bếp, đi thẳng lên lầu hai, vào phòng Thẩm Đình Thâm.
Màn trong phòng anh đều được kéo lên cả, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu ánh sáng tiến vào, nên nhìn giống như trời mới vừa rạng sáng
Đồ vật trang trí giống như đúc lúc trước khi kết hôn, bắt mắt nhất là trên giường lớn
Người trên giường thoạt nhìn ngủ rất say, lúc Bạch Nhược Y mở cửa đi vào, anh còn không có động tĩnh gì
Không đúng, Thẩm Đình Thâm vốn ngủ không sâu kia mà.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vừa dậy, cô nhìn lên bàn đã thấy bày biện sẵn nhân sủi cảo
Mà Bạch Kiến đang đứng cạnh bàn, dùng sức nhồi bột
Bạch Nhược Y mỉm cười, vẻ mặt tò mò đi tới: “Ba, ba biết làm sủi cảo từ lúc nào nào thế?” Động tác của Bạch Kiến cũng không dừng lại, công nghiêng đầu qua trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y: “Con còn không lo đi rửa tay, không thấy đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Rửa tay rồi qua làm sủi cảo với ba.” “Ba còn chưa nói con3biết, nhân bánh này là từ đâu mà có đấy nhé?” Bạch Nhược Y không buông tha, mà cố truy hỏi đến cùng.
Đúng lúc này, Trần Lạc đi ra từ phòng bếp, trên người còn đang đeo tạp dề của Bạch Nhược Y
Lúc nhìn thấy Bạch Nhược Y, bà còn có chút xấu hổ, không biết làm gì nên cười nói: “Nhân bánh này là do dì làm, đúng lúc nhà dì cũng tính làm sủi cảo, nhưng con trai dì ra ngoài chơi rồi, một mình dì cũng gói không hết, nên mới sáng sớm đã đến nhà con, không quấy rầy con ngủ đấy chứ?”
“Không có ạ.” Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y hiện lên ý cười trộm, nghĩ thầm hôm qua lúc0Bạch Kiến bảo hôm nay gói sủi cảo, nói không chừng hôm qua đã nói qua với Trần Lạc rồi.
“Mau đi rửa mặt, rửa tay.” Bạch Kiến thúc giục thêm lần nữa.
“Được.” Lúc này Bạch Nhược Y mới đi rửa mặt, chỉnh trang lại xong mới đi ra.
Nhìn thấy hai người họ ngồi cạnh bàn cười nói cùng làm sủi cảo, Bạch Nhược Y lại không muốn đi làm bóng đèn, cô biết điều mở miệng: “Cũng không còn sớm nữa, nên con ra ngoài mua chút gì đó ăn trước, hai người tiếp tục gói nha.”
“Ừm.” Bạch Kiển không ngẩng đầu, thấp giọng đáp lại một câu
Bạch Nhược Y cười trộm, nghĩ thầm Bạch Kiến thật sự rất muốn ở một mình với dì Trần
Mới ra cửa,5cô đã nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra
Cậu chàng mặc một bộ áo xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, khuôn mặt như ngọc
Cậu cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y nên cười với cô: “Chị muốn đi đâu thế?” Bạch Nhược Y cầm điện thoại trong tay, đang tính gọi cho Thẩm Đình Thâm, muốn tìm anh đi chơi: “À..
còn sớm nên muốn tìm bạn đi chơi.”
Nhan Như Ngọc vừa khóa cửa lại, vừa cười: “Mấy hôm nay nhìn sắc mặt chị tốt hơn trước nhiều.” “Ừm, có thể là do qua năm mới rồi, nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa cùng Nhan Như Ngọc vào thang máy, trong thang máy không có ai khác, chỉ4có hai người bọn họ.
Bạch Nhược Y còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Nhan Như Ngọc, cô nhìn giày cậu, là một đôi giày thể thao thời thượng: “Hôm nay cậu cũng tính ra ngoài tìm bạn chơi sao?”
“Ừm, chị đi đường nào, tôi đưa chị đi một đoạn đường.” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y, trong đôi mắt dịu dàng sáng ngời kia chợt lóe ra tia âm u
“Tôi đi đến đoạn đường bên kia, cậu thuận đường không?” Bạch Nhược Y muốn đi thẳng tới chỗ Thẩm Đình Thâm
“Thuận đường.” Nhan Như Ngọc nói xong, thang máy cũng dừng lại, hai người họ đi ra ngoài
Vì hôm nay tâm trạng Bạch Nhược Y khá tốt, nên cô cũng không9từ chối nhiều, mà để Nhan Như Ngọc đưa mình đi
“Đúng rồi, cậu không phải là người ở thành phố H chúng tôi đúng không?” Bạch Nhược Y ngồi cạnh ghế lái, nói chuyện phiếm với Nhan Như Ngọc
“Ừm, tôi chỉ đến đây làm việc thôi.” Nhan Như Ngọc vừa nhìn đường vừa trò chuyện với Bạch Nhược Y
“Vậy lễ mừng năm mới cậu đều không về nhà sao?” Bạch Nhược Y nhìn Nhan Như Ngọc, thoạt nhìn cậu còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ mới tốt nghiệp đại học chưa lâu
Hoặc là đang ở công ty thực tập, hoặc là mới đi làm chưa được bao lâu, có lẽ không bận đến nỗi Tết cũng không thể về nhà mới đúng.
“Người nhà tôi đều xuất ngoại rồi, một mình tôi ăn Tết ở đây cũng giống vậy thôi.” Nhan Như Ngọc cười nhẹ, khóe miệng lộ ra hai cái răng khểnh, rất đáng yêu
Nghe giọng điệu của cậu cũng không có gì phải nuối tiếc, giống như năm mới không về nhà cũng chẳng sao
Bạch Nhược Y không hiểu nổi suy nghĩ của Nhan Như Ngọc, nhưng cô cũng không ghét
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, cũng không có liên quan gì đến cô, nên cô sẽ không đánh giá nhiều.
“Đúng rồi, chị muốn đi đâu ăn sáng?” Nhan Như Ngọc đúng lúc nhìn thấy một tiệm bán đồ ăn sáng phía trước: “Tiệm phía trước được không?” “Không cần đâu, cậu còn có hẹn với bạn mà phải không? Cậu để tôi xuống phía trước là được.” Bạch Nhược Y tính đi đến biệt thự của Thẩm Đình Thâm, sau đó cùng anh ăn sáng luôn
Nụ cười trên mặt Nhan Như Ngọc dần thu lại, nhưng cậu cũng không nói gì thêm: “Vậy được thôi.” Ngay tại một ngã tư đường, Nhan Như Ngọc để Bạch Nhược Y xuống xe: “Vậy tôi đi trước đây, bye bye.” “Bye bye.” Đầu Bạch Nhược Y bị gió lạnh thổi, gió lạnh thổi bay tóc cô, khiến chóp mũi cô trong nháy mắt đỏ bừng.
Cô quay đầu lại vẫy tay với Nhan Như Ngọc, trong đôi mắt như phản chiếu ánh sáng mặt trời, ánh vào mắt, thấm sâu vào lòng Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc ngồi trong xe, yết hầu động lên xuống, sau đó quay đầu xe chạy đi
Bạch Nhược Y vừa vuốt lại mái tóc bị rối, vừa cười: “Ở đây cũng tiện đường, không sợ phiền toái.” Chưa đầy một lát, Bạch Nhược Y liền có cảm giác con đường này ngày càng ít xe cộ, người đi đường cũng ít lại
Tuyết ven đường chất chống còn chưa tan, nhưng cô đoán ngày mai sẽ tan thôi.
Lúc cô tới cửa biệt thự của Thẩm Đình Thâm, cửa lớn vẫn còn đóng kín, cô nhớ ra người giúp việc trong nhà Thẩm Đình Thâm cũng đã nghỉ phép rồi.
Do đó cô đi thẳng vào bằng một cửa nhỏ khác bên hông biệt thự, cũng may trên đường này không có bao nhiêu người, nếu không người ta sẽ tưởng Bạch Nhược Y là ăn trộm mất.
Dù sao Bạch Nhược Y cũng đã từng ở trong nhà này một thời gian, nên dù không có chìa khóa đi nữa, cô cũng biết cách vào nhà Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y mở cửa sổ từ phòng bếp, đi thẳng lên lầu hai, vào phòng Thẩm Đình Thâm.
Màn trong phòng anh đều được kéo lên cả, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu ánh sáng tiến vào, nên nhìn giống như trời mới vừa rạng sáng
Đồ vật trang trí giống như đúc lúc trước khi kết hôn, bắt mắt nhất là trên giường lớn
Người trên giường thoạt nhìn ngủ rất say, lúc Bạch Nhược Y mở cửa đi vào, anh còn không có động tĩnh gì
Không đúng, Thẩm Đình Thâm vốn ngủ không sâu kia mà.