Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-436
Chương 436: Bắt bao l u
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Từ buổi sáng đến bây giờ, có lẽ đã qua tám, chín tiếng rồi
Bạch Nhược Y lại ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm bị trói ở đối diện
Anh đang rũ mắt, đôi mi dài rủ trên khuôn mặt anh, chiếc bóng lớn khiến gương mặt anh trông góc cạnh lạ thường, thậm chí còn khiến người cảm giác như anh là con lai
Anh như nhận ra ánh mắt quan sát của Bạch Nhược Y, mở bừng mắt, đôi mắt đen thẫm như mực nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Nhược Y khiến cô trốn cũng không kịp
Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy khoảnh khắc chạm phải đôi mắt anh, nhiệt độ trên mặt mình lại nóng thêm mấy phân
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm vừa thấp vừa trầm, mà bây2giờ có lẽ vì bị trói đã lâu, chưa được ăn cơm cũng chưa được uống nước nên giọng nói hơi khàn, song lại không hề ảnh hưởng một chút nào tới sức mê hoặc ẩn chứa trong đó
Yết hầu Bạch Nhược chuyển động, “Ừm, không ngờ một lát mà trời đã tối rồi” Hai người đều bị trói đã lâu, trong lòng cũng biết rõ mấy tên đàn ông cơ bắp kia căn bản không có tâm tư lo cho họ
Thậm chí còn có người gọi một phần pizza, hò dô mãi ở căn phòng bên cạnh đến bây giờ
Cho nên Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm cũng không lo lắng họ sẽ làm gì mình, chỉ là không biết sẽ bị bắt đến lúc nào
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Đình7Thâm rất muốn quay về thành phố H xem tình hình công ty, nhìn xem tên Thẩm Đình Vũ rốt cuộc đang giở trò gì
Nhưng bây giờ anh có nóng ruột thế nào cũng vô dụng, ở Mỹ sẽ không có ai đến đón họ
Bạch Nhược Y phát hiện đáy mắt Thẩm Đình Thâm có chút tia máu, xem ra trong thời gian lâu như thế, anh còn chẳng chợp mắt
Chẳng hiểu sao, Bạch Nhược Y hơi đau lòng cho Thẩm Đình Thâm, dường như chuyện xảy ra ngày hôm qua giữa hai người thoáng chốc đã biến mất vậy
“Thời gian dài như thế, hay là anh chợp mắt một lúc đi” Giọng Bạch Nhược Y nhẹ nhàng và dịu dàng, truyền vào tai Thẩm Đình Thâm rõ ràng hơi không chân thực,9còn khiến anh tưởng là ảo giác
Đôi mắt đen thẫm của anh hơi lấp lánh ánh sáng
Đôi môi mỏng của anh nhướng lên, vẽ ra một độ cong nhàn nhạt, “Không sao, trong tình huống thế này anh không ngủ được, với lại cũng rất đói” Thẩm Đình Thâm vừa nhắc đến chuyện này, Bạch Nhược Y cũng đói cồn cào, nhưng họ không có cách gì cả, “Không biết họ muốn bắt chúng ta bao lâu”
Sau đó lại là một sự im lặng
Sức lực nói thêm mấy câu của hai người rõ ràng rất quý giá
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở từ bên ngoài, tiếp theo đó truyền đến tiếng giày cao gót giẫm lên sàn
Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng không có khác5biệt gì
Đợi khi người đến đứng trước mặt hai người, họ chẳng có chút kinh ngạc nào
Như Kính xách hai hộp cơm trong tay, đôi mắt quyến rũ quét qua nét mặt hai người, cong môi cười, “Xem ra hai người đều biết người tìm người bắt hai người là tôi rồi, cho nên nhìn thấy tôi thì mới bình tĩnh như thế này nhỉ?” Rõ ràng Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều không muốn đoái hoài đến Như Kính, chẳng ai trong hai người lên tiếng tiếp lời cô ta, coi cô ta như không khí vậy
Như Kính lại không để bụng, cô ta đã sớm thụ giáo bản lĩnh phớt lờ của Thẩm Đình Thâm nên coi như chuyện thường
Cô ta tự mở túi hộp cơm, kéo một chiếc3ghế rồi ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm cúi mắt liền trông thấy cơm trong hộp coi như không tệ, hẳn là Như Kính đã cố ý gọi về từ quán đồ ăn Trung, rau thịt bên trên tươi mới, tựa như vừa rưới qua một thìa dầu nóng vậy, vẫn còn bốc khói nóng màu trång
Chẳng nghi ngờ gì, những món ăn này với Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đã đói tận mấy tiếng đồng hồ đúng là trí mạng
Như Kính cầm đũa gắp một miếng thịt bò được thái mỏng lên, cười với Thẩm Đình Thâm, “Được rồi, tôi đút cho anh ăn xong phần cơm này trước rồi lại đút cho cô Bạch nhé, hai người không ăn cơm lâu như vậy, hẳn là đói rồi” “Cút” Khóe môi mỏng của Thẩm Đình Thâm hơi nhợt nhạt do cơ thể thiếu nước trầm trọng, giọng nói của anh vẫn lạnh như sắt
Như Kính nhướng mày, lại bỏ miếng thịt bò đã gắp về trong hộp, sắc mặt có chút bất mãn, “Được, anh không thích tối đút cho anh ăn thì tôi bảo họ đút cho hai người ăn, dù thế nào thì tôi cũng không thể để hai người chết đói được” “Là Thẩm Đình Vũ bảo cô làm những chuyện này đúng không?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng lên tiếng, tuy đáp án này là chắc chắn, nhưng anh vẫn muốn nghe xem Như Kính nói sao
Như Kính cũng thẳng thắn, lập tức gật đầu
Dẫu sao giúp Thẩm Đình Vũ làm xong chuyện lần này, cô ta cũng tự đi chơi khắp nơi trên thế giới rồi, không sợ sau này Thẩm Đình Thâm sẽ trả thù mình
“Hai anh em anh đúng là thú vị” Như Kính cười, nói xong bèn đi đến một căn phòng khác, gọi hai tên đàn ông cơ bắp đến, bảo chúng đút cho Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ăn
Hai tên ngoại quốc nhìn thức ăn trong hộp, nuốt nước bọt, cưới hỏi Như Kính chúng có thể ăn được không? Như Kính hung dữ trừng mắt, chúng bèn ngoan ngoãn đút cơm cho Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, sai một tên đàn ông to xác, còn là một tên đàn ông cơ bắp thô kệch bón cơm thì bảo anh ăn thế nào? “Mang đi, tôi không ăn” Thẩm Đình Thâm quay đầu, tránh khỏi miếng cơm người kia bón
Như Kính ngồi trên giường nhìn Thẩm Đình Thâm một cái, “Anh vẫn nên ăn một chút thì hơn, tôi e là còn phải bắt hai người ba bốn ngày, đừng cáu kỉnh nữa, ít nhiều cứ ăn chút đi” Tên đàn ông cơ bắp không nghe hiểu tiếng Trung, cũng không biết Thẩm Đình Thâm và Như Kính đang nói gì
Vốn bảo hẳn đút cơm cho Thẩm Đình Thâm thì hắn đã không vui rồi, mà Thẩm Đình Thâm còn như đàn bà, vẫn không ăn
Điều đó khiến tên đàn ông cơ bắp thực sự mất hết nhẫn nại, hắn thô bạo nâng cằm Thẩm Đình Thâm, vươn tay bóp cho anh há miệng ra, gắp một miếng thịt to nhét thẳng vào
Thẩm Đình Thâm nào đã chịu sự tủi nhục như thế bao giờ, anh tức đến độ hận không thể đứng dậy cho người trước mặt một cú đấm
Còn tên đàn ông cơ bắp vẫn tiếp tục động tác, nhét từng đũa cơm và thức ăn vào miệng Thẩm Đình Thâm
Tốc độ vừa nhanh vừa vội, dù Thẩm Đình Thâm muốn nhai hay muốn nhổ ra đều không có cơ hội, chỉ có thể nuốt xuống
Chuyện đó khiến Như Kính nằm trên giường cười ha hả, cô ta chưa từng nghĩ Thẩm Đình Thâm luôn mang khuôn mặt núi bằng nghìn năm cũng có lúc thế này
Một bên khác, tên đàn ông cơ bắp đút cơm cho Bạch Nhược Y vừa khéo là tên đàn ông trói Bạch Nhược Y lúc trước
Động tác của gã không dịu dàng hơn vì Bạch Nhược Y là phụ nữ một chút nào, gã cứ bưng hộp cơm đến bên miệng Bạch Nhược Y, gần như lùa vào miệng cô, động tác thô lỗ một cách đáng sợ
Bạch Nhược Y chẳng nếm ra được rốt cuộc cơm có vị gì, đây cũng là lần duy nhất Bạch Nhược Y cảm thấy thực ra để Như Kính đút cơm có lẽ còn tốt hơn một chút
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bạch Nhược Y lại ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm bị trói ở đối diện
Anh đang rũ mắt, đôi mi dài rủ trên khuôn mặt anh, chiếc bóng lớn khiến gương mặt anh trông góc cạnh lạ thường, thậm chí còn khiến người cảm giác như anh là con lai
Anh như nhận ra ánh mắt quan sát của Bạch Nhược Y, mở bừng mắt, đôi mắt đen thẫm như mực nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Nhược Y khiến cô trốn cũng không kịp
Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy khoảnh khắc chạm phải đôi mắt anh, nhiệt độ trên mặt mình lại nóng thêm mấy phân
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm vừa thấp vừa trầm, mà bây2giờ có lẽ vì bị trói đã lâu, chưa được ăn cơm cũng chưa được uống nước nên giọng nói hơi khàn, song lại không hề ảnh hưởng một chút nào tới sức mê hoặc ẩn chứa trong đó
Yết hầu Bạch Nhược chuyển động, “Ừm, không ngờ một lát mà trời đã tối rồi” Hai người đều bị trói đã lâu, trong lòng cũng biết rõ mấy tên đàn ông cơ bắp kia căn bản không có tâm tư lo cho họ
Thậm chí còn có người gọi một phần pizza, hò dô mãi ở căn phòng bên cạnh đến bây giờ
Cho nên Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm cũng không lo lắng họ sẽ làm gì mình, chỉ là không biết sẽ bị bắt đến lúc nào
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Đình7Thâm rất muốn quay về thành phố H xem tình hình công ty, nhìn xem tên Thẩm Đình Vũ rốt cuộc đang giở trò gì
Nhưng bây giờ anh có nóng ruột thế nào cũng vô dụng, ở Mỹ sẽ không có ai đến đón họ
Bạch Nhược Y phát hiện đáy mắt Thẩm Đình Thâm có chút tia máu, xem ra trong thời gian lâu như thế, anh còn chẳng chợp mắt
Chẳng hiểu sao, Bạch Nhược Y hơi đau lòng cho Thẩm Đình Thâm, dường như chuyện xảy ra ngày hôm qua giữa hai người thoáng chốc đã biến mất vậy
“Thời gian dài như thế, hay là anh chợp mắt một lúc đi” Giọng Bạch Nhược Y nhẹ nhàng và dịu dàng, truyền vào tai Thẩm Đình Thâm rõ ràng hơi không chân thực,9còn khiến anh tưởng là ảo giác
Đôi mắt đen thẫm của anh hơi lấp lánh ánh sáng
Đôi môi mỏng của anh nhướng lên, vẽ ra một độ cong nhàn nhạt, “Không sao, trong tình huống thế này anh không ngủ được, với lại cũng rất đói” Thẩm Đình Thâm vừa nhắc đến chuyện này, Bạch Nhược Y cũng đói cồn cào, nhưng họ không có cách gì cả, “Không biết họ muốn bắt chúng ta bao lâu”
Sau đó lại là một sự im lặng
Sức lực nói thêm mấy câu của hai người rõ ràng rất quý giá
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở từ bên ngoài, tiếp theo đó truyền đến tiếng giày cao gót giẫm lên sàn
Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng không có khác5biệt gì
Đợi khi người đến đứng trước mặt hai người, họ chẳng có chút kinh ngạc nào
Như Kính xách hai hộp cơm trong tay, đôi mắt quyến rũ quét qua nét mặt hai người, cong môi cười, “Xem ra hai người đều biết người tìm người bắt hai người là tôi rồi, cho nên nhìn thấy tôi thì mới bình tĩnh như thế này nhỉ?” Rõ ràng Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều không muốn đoái hoài đến Như Kính, chẳng ai trong hai người lên tiếng tiếp lời cô ta, coi cô ta như không khí vậy
Như Kính lại không để bụng, cô ta đã sớm thụ giáo bản lĩnh phớt lờ của Thẩm Đình Thâm nên coi như chuyện thường
Cô ta tự mở túi hộp cơm, kéo một chiếc3ghế rồi ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm cúi mắt liền trông thấy cơm trong hộp coi như không tệ, hẳn là Như Kính đã cố ý gọi về từ quán đồ ăn Trung, rau thịt bên trên tươi mới, tựa như vừa rưới qua một thìa dầu nóng vậy, vẫn còn bốc khói nóng màu trång
Chẳng nghi ngờ gì, những món ăn này với Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đã đói tận mấy tiếng đồng hồ đúng là trí mạng
Như Kính cầm đũa gắp một miếng thịt bò được thái mỏng lên, cười với Thẩm Đình Thâm, “Được rồi, tôi đút cho anh ăn xong phần cơm này trước rồi lại đút cho cô Bạch nhé, hai người không ăn cơm lâu như vậy, hẳn là đói rồi” “Cút” Khóe môi mỏng của Thẩm Đình Thâm hơi nhợt nhạt do cơ thể thiếu nước trầm trọng, giọng nói của anh vẫn lạnh như sắt
Như Kính nhướng mày, lại bỏ miếng thịt bò đã gắp về trong hộp, sắc mặt có chút bất mãn, “Được, anh không thích tối đút cho anh ăn thì tôi bảo họ đút cho hai người ăn, dù thế nào thì tôi cũng không thể để hai người chết đói được” “Là Thẩm Đình Vũ bảo cô làm những chuyện này đúng không?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng lên tiếng, tuy đáp án này là chắc chắn, nhưng anh vẫn muốn nghe xem Như Kính nói sao
Như Kính cũng thẳng thắn, lập tức gật đầu
Dẫu sao giúp Thẩm Đình Vũ làm xong chuyện lần này, cô ta cũng tự đi chơi khắp nơi trên thế giới rồi, không sợ sau này Thẩm Đình Thâm sẽ trả thù mình
“Hai anh em anh đúng là thú vị” Như Kính cười, nói xong bèn đi đến một căn phòng khác, gọi hai tên đàn ông cơ bắp đến, bảo chúng đút cho Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ăn
Hai tên ngoại quốc nhìn thức ăn trong hộp, nuốt nước bọt, cưới hỏi Như Kính chúng có thể ăn được không? Như Kính hung dữ trừng mắt, chúng bèn ngoan ngoãn đút cơm cho Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, sai một tên đàn ông to xác, còn là một tên đàn ông cơ bắp thô kệch bón cơm thì bảo anh ăn thế nào? “Mang đi, tôi không ăn” Thẩm Đình Thâm quay đầu, tránh khỏi miếng cơm người kia bón
Như Kính ngồi trên giường nhìn Thẩm Đình Thâm một cái, “Anh vẫn nên ăn một chút thì hơn, tôi e là còn phải bắt hai người ba bốn ngày, đừng cáu kỉnh nữa, ít nhiều cứ ăn chút đi” Tên đàn ông cơ bắp không nghe hiểu tiếng Trung, cũng không biết Thẩm Đình Thâm và Như Kính đang nói gì
Vốn bảo hẳn đút cơm cho Thẩm Đình Thâm thì hắn đã không vui rồi, mà Thẩm Đình Thâm còn như đàn bà, vẫn không ăn
Điều đó khiến tên đàn ông cơ bắp thực sự mất hết nhẫn nại, hắn thô bạo nâng cằm Thẩm Đình Thâm, vươn tay bóp cho anh há miệng ra, gắp một miếng thịt to nhét thẳng vào
Thẩm Đình Thâm nào đã chịu sự tủi nhục như thế bao giờ, anh tức đến độ hận không thể đứng dậy cho người trước mặt một cú đấm
Còn tên đàn ông cơ bắp vẫn tiếp tục động tác, nhét từng đũa cơm và thức ăn vào miệng Thẩm Đình Thâm
Tốc độ vừa nhanh vừa vội, dù Thẩm Đình Thâm muốn nhai hay muốn nhổ ra đều không có cơ hội, chỉ có thể nuốt xuống
Chuyện đó khiến Như Kính nằm trên giường cười ha hả, cô ta chưa từng nghĩ Thẩm Đình Thâm luôn mang khuôn mặt núi bằng nghìn năm cũng có lúc thế này
Một bên khác, tên đàn ông cơ bắp đút cơm cho Bạch Nhược Y vừa khéo là tên đàn ông trói Bạch Nhược Y lúc trước
Động tác của gã không dịu dàng hơn vì Bạch Nhược Y là phụ nữ một chút nào, gã cứ bưng hộp cơm đến bên miệng Bạch Nhược Y, gần như lùa vào miệng cô, động tác thô lỗ một cách đáng sợ
Bạch Nhược Y chẳng nếm ra được rốt cuộc cơm có vị gì, đây cũng là lần duy nhất Bạch Nhược Y cảm thấy thực ra để Như Kính đút cơm có lẽ còn tốt hơn một chút