Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-421
Chương 421: Gã vai u thịt bắp
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bạch Nhược Y kéo cửa ra, đi đến phòng Thẩm Đình Thâm
Khi đứng trước phòng anh, trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh tượng đêm qua
Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, đưa tay gõ cửa phòng Thẩm Đình Thâm
Tiếng gõ “cộc, cộc, cộc” gần như cùng một nhịp đập với tim cô
Cô không biết khi Thẩm Đình Thâm mở cửa, đối mặt với Thẩm Đình Thâm, mình nên mở miệng nói thế nào
Nói thẳng là Thẩm Đình Vũ làm một số việc với Chu thị, có thể sẽ khiến Chu thị lâm vào khủng hoảng, sau đó bảo Thẩm Đình Thâm mau chóng liên lạc với Thẩm thị ư?
Vậy thì vẻ mặt anh sẽ ra sao?
Mặt lạnh, vẫn không biểu lộ cảm xúc, hay là giả vờ gấp gáp?2Thật ra điều làm cô thấy hồi hộp nhất chính là Thẩm Đình Thâm sẽ có phản ứng gì
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh khiến Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc, cô khẽ cau mày
Anh đang làm gì vậy? Không nghe thấy tiếng gõ cửa sao? Bạch Nhược Y ra sức dùng lực, tiếng gõ cửa “cộc, cộc, cộc” ngày càng lớn
“Cô ơi” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Bạch Nhược Y, dọa cô sợ đến mức phải lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đang nói chuyện
Thì ra chỉ là nhân viên phục vụ khách sạn mà thôi, trước đó người này còn phục vụ bữa sáng cho cô, thoạt nhìn tướng mạo là người Trung Quốc
Bạch Nhược Y trừng7mắt, không biết người phục vụ tìm cô có chuyện gì
Nghĩ một lát, cô chỉ tay vào cửa phòng Thẩm Đình Thâm và nói: “À
Có phải vì tiếng tôi gõ cửa phòng quá lớn làm phiền đến các vị khách khác không?” “Không phải” Người phục vụ cười nhẹ, tươi cười thân thiết mà lại thoải mái: “Tôi thấy cô ở đây gõ cửa một lúc lâu nên muốn nói với cô là vị khách ở phòng này đã rời khỏi khách sạn trước đó rồi” “Đi rồi sao?” Bạch Nhược Y còn tưởng rằng Thẩm Đình Thâm đang nằm trên giường ngủ, chẳng lẽ mình vừa rời khỏi, anh đã đi rồi?
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy vị khách đó và đồng nghiệp của anh ta đi ra khỏi khách sạn” Bởi vì diện9mạo của Thẩm Đình Thâm rất xuất chúng, nên ấn tượng của người phục vụ rất sâu
“Vậy anh ấy trả phòng chưa?” Bạch Nhược Y sợ Thẩm Đình Thâm đi rồi, sau này mình không tìm được
Mà ở bên kia, Chu Dụ lại cứ gấp gáp như thế, điều đó khiến Bạch Nhược Y cũng sốt ruột theo
Người phục vụ rũ mắt nghĩ ngợi, buổi sáng chỉ nhìn thấy anh rời khỏi khách sạn chứ cũng không đến trước quầy làm thủ tục, hẳn là chưa trả phòng: “Chưa” “Được rồi, cảm ơn” Bạch Nhược Y quay về phía người phục vụ cười cười, sau đó đi về phòng mình
Vừa đi, cô vừa gọi điện cho Thẩm Đình Thâm, điện thoại vang lên mấy tiếng rồi bị ngắt giữa chừng
Điều đó khiến Bạch Nhược5Y từ từ dừng bước, cau mày, nhìn chằm chằm vào cuộc gọi bị cắt ngang, tâm trạng cô xáo trộn
Thẩm Đình Thâm làm vậy là ý gì? Ngày hôm qua trở mặt rồi không thèm để ý tới mình nữa à? Đúng lúc này, trên hành lang truyền đến vài tiếng bước chân, Bạch Nhược Y quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng động
Cô thấy bảy tám gã đàn ông mặc đồ bó sát người đi tới với khuôn mặt không biểu thị cảm xúc
Bạch Nhược Y vừa nhìn thấy chúng thì lập tức căng thẳng, cô bước nhanh về phòng mình, lấy thẻ mở cửa phòng ra
Trong lúc đó, cô nghe được vài người trong số họ dùng tiếng Anh để trao đổi, nội dung đại khái chính là: “Có người3nhìn thấy chúng ta đến đây rồi, chúng ta vẫn phải vào phòng chờ anh ta à?” “Khỏi lo, đó chỉ là một khách hàng bình thường thôi, đợi cô ta vào phòng đã rồi chúng ta tiếp tục”
“Được rồi
Từ nhỏ, tại Bạch Nhược Y đã rất thính, cho nên cô nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa chúng
Phân tích từ cuộc đối thoại ấy, hẳn là bọn chúng định làm chuyện gì đó mà không cho ai biết
Ngoài mặt thì Bạch Nhược Y điềm tĩnh mở cửa phòng mình, làm như nghe không hiểu ý bọn họ nói chuyện
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa lại nhưng không đóng hẳn mà chừa lại một khe nhỏ
Vốn dĩ không liên quan tới bản thân, Bạch Nhược Y không quan tâm đến
Lúc này đây, không biết tại sao cô lại tò mò những gã vai u thịt bắp kia muốn làm gì
Cô cầm điện thoại bật camera, lén lút đứng trước khe cửa nhìn đám người vai u thịt bắp ngoài kia
Thấy Bạch Nhược Y bước vào phòng rồi, bước chân của bọn họ lập tức nhanh hơn nhiều, mục đích rất rõ ràng
Bạch Nhược Y nhẹ nhàng ngồi xổm xuống sau cửa, trong lòng có một loại kích thích khi nhìn trộm khiến cô càng xem càng thấy hăng hái
Cô biết hiện giờ cô nên đi tìm Thẩm Đình Thâm sớm một chút, truyền đạt lại lời Chu Dụ
Nhưng mấy người kia vẫn còn trên hành lang, Bạch Nhược Y cũng không dám đi qua trước mặt bọn họ lộ liễu như vậy
Trong nháy mắt, đồng tử màu hổ phách của cô co rút mạnh mẽ, bởi vì cô thấy mấy người đó đang đứng trước phòng Thẩm Đình Thâm
Kẻ cầm đầu bọn họ lấy từ trong túi ra tấm thẻ phòng màu đen, quét một cái đã mở được cửa phòng Thẩm Đình Thâm
Mấy gã vai u thịt bắp đi đằng sau thì luôn dè chừng nhìn quanh, hình như sợ bị người ta phát hiện
Bạch Nhược Y nuốt một ngụm nước bọt, có ý thức được những người này muốn hại Thẩm Đình Thâm
Bọn họ đi đến phòng Thẩm Đình Thâm trước vì muốn phục kích anh
Dường như trong nháy mắt, cô đã nghĩ ra là ai muốn hại muốn hại Thẩm Đình Thâm, Chu Dụ ở bên kia và cô đều không thể liên lạc được với anh
Bên này, Thẩm Đình Vũ đã bắt đầu hành động, đôi mắt Bạch Nhược Y hơi nheo lại
Vừa rồi cô gọi điện cho Thẩm Đình Thâm, rất có thể là di động anh bị người ta cắt ngang, chứ không phải anh tắt máy
Di động của anh bị người ta động tay động chân Mà những gã vai u thịt bắp kia đang lần lượt đi vào phòng anh rồi đóng cửa lại
Bạch Nhược Y cẩn thận cất điện thoại đi, vào phòng thay một bộ đồ mặc thường ngày, tìm một cái mũ trắng, đeo khẩu trang rồi mới bước ra cửa
Lúc đi qua cửa phòng Thẩm Đình Thâm, tim cô đập mạnh hơn
Vừa ra khỏi khách sạn, Bạch Nhược Y đã gọi điện cho Thụy Tư
“Thụy Tư, anh có biết Thẩm Đình Thâm ở đâu không?”
Nhận điện thoại của Bạch Nhược Y, giọng nói của Thụy Tư hơi kinh ngạc: “Không phải bây giờ cô đang ở trên máy bay ư? Sao gọi điện thoại được?” “Việc này nói sau đi, hiện giờ anh biết Thẩm Đình Thâm ở đâu không?” Bạch Nhược Y vừa lo lắng đón xe, vừa nghe điện thoại: “Tôi đang có việc gấp phải tìm bằng được anh ấy, trước tiên anh cứ nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, càng cụ thể càng tốt”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khi đứng trước phòng anh, trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh tượng đêm qua
Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, đưa tay gõ cửa phòng Thẩm Đình Thâm
Tiếng gõ “cộc, cộc, cộc” gần như cùng một nhịp đập với tim cô
Cô không biết khi Thẩm Đình Thâm mở cửa, đối mặt với Thẩm Đình Thâm, mình nên mở miệng nói thế nào
Nói thẳng là Thẩm Đình Vũ làm một số việc với Chu thị, có thể sẽ khiến Chu thị lâm vào khủng hoảng, sau đó bảo Thẩm Đình Thâm mau chóng liên lạc với Thẩm thị ư?
Vậy thì vẻ mặt anh sẽ ra sao?
Mặt lạnh, vẫn không biểu lộ cảm xúc, hay là giả vờ gấp gáp?2Thật ra điều làm cô thấy hồi hộp nhất chính là Thẩm Đình Thâm sẽ có phản ứng gì
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh khiến Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc, cô khẽ cau mày
Anh đang làm gì vậy? Không nghe thấy tiếng gõ cửa sao? Bạch Nhược Y ra sức dùng lực, tiếng gõ cửa “cộc, cộc, cộc” ngày càng lớn
“Cô ơi” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Bạch Nhược Y, dọa cô sợ đến mức phải lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đang nói chuyện
Thì ra chỉ là nhân viên phục vụ khách sạn mà thôi, trước đó người này còn phục vụ bữa sáng cho cô, thoạt nhìn tướng mạo là người Trung Quốc
Bạch Nhược Y trừng7mắt, không biết người phục vụ tìm cô có chuyện gì
Nghĩ một lát, cô chỉ tay vào cửa phòng Thẩm Đình Thâm và nói: “À
Có phải vì tiếng tôi gõ cửa phòng quá lớn làm phiền đến các vị khách khác không?” “Không phải” Người phục vụ cười nhẹ, tươi cười thân thiết mà lại thoải mái: “Tôi thấy cô ở đây gõ cửa một lúc lâu nên muốn nói với cô là vị khách ở phòng này đã rời khỏi khách sạn trước đó rồi” “Đi rồi sao?” Bạch Nhược Y còn tưởng rằng Thẩm Đình Thâm đang nằm trên giường ngủ, chẳng lẽ mình vừa rời khỏi, anh đã đi rồi?
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy vị khách đó và đồng nghiệp của anh ta đi ra khỏi khách sạn” Bởi vì diện9mạo của Thẩm Đình Thâm rất xuất chúng, nên ấn tượng của người phục vụ rất sâu
“Vậy anh ấy trả phòng chưa?” Bạch Nhược Y sợ Thẩm Đình Thâm đi rồi, sau này mình không tìm được
Mà ở bên kia, Chu Dụ lại cứ gấp gáp như thế, điều đó khiến Bạch Nhược Y cũng sốt ruột theo
Người phục vụ rũ mắt nghĩ ngợi, buổi sáng chỉ nhìn thấy anh rời khỏi khách sạn chứ cũng không đến trước quầy làm thủ tục, hẳn là chưa trả phòng: “Chưa” “Được rồi, cảm ơn” Bạch Nhược Y quay về phía người phục vụ cười cười, sau đó đi về phòng mình
Vừa đi, cô vừa gọi điện cho Thẩm Đình Thâm, điện thoại vang lên mấy tiếng rồi bị ngắt giữa chừng
Điều đó khiến Bạch Nhược5Y từ từ dừng bước, cau mày, nhìn chằm chằm vào cuộc gọi bị cắt ngang, tâm trạng cô xáo trộn
Thẩm Đình Thâm làm vậy là ý gì? Ngày hôm qua trở mặt rồi không thèm để ý tới mình nữa à? Đúng lúc này, trên hành lang truyền đến vài tiếng bước chân, Bạch Nhược Y quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng động
Cô thấy bảy tám gã đàn ông mặc đồ bó sát người đi tới với khuôn mặt không biểu thị cảm xúc
Bạch Nhược Y vừa nhìn thấy chúng thì lập tức căng thẳng, cô bước nhanh về phòng mình, lấy thẻ mở cửa phòng ra
Trong lúc đó, cô nghe được vài người trong số họ dùng tiếng Anh để trao đổi, nội dung đại khái chính là: “Có người3nhìn thấy chúng ta đến đây rồi, chúng ta vẫn phải vào phòng chờ anh ta à?” “Khỏi lo, đó chỉ là một khách hàng bình thường thôi, đợi cô ta vào phòng đã rồi chúng ta tiếp tục”
“Được rồi
Từ nhỏ, tại Bạch Nhược Y đã rất thính, cho nên cô nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa chúng
Phân tích từ cuộc đối thoại ấy, hẳn là bọn chúng định làm chuyện gì đó mà không cho ai biết
Ngoài mặt thì Bạch Nhược Y điềm tĩnh mở cửa phòng mình, làm như nghe không hiểu ý bọn họ nói chuyện
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa lại nhưng không đóng hẳn mà chừa lại một khe nhỏ
Vốn dĩ không liên quan tới bản thân, Bạch Nhược Y không quan tâm đến
Lúc này đây, không biết tại sao cô lại tò mò những gã vai u thịt bắp kia muốn làm gì
Cô cầm điện thoại bật camera, lén lút đứng trước khe cửa nhìn đám người vai u thịt bắp ngoài kia
Thấy Bạch Nhược Y bước vào phòng rồi, bước chân của bọn họ lập tức nhanh hơn nhiều, mục đích rất rõ ràng
Bạch Nhược Y nhẹ nhàng ngồi xổm xuống sau cửa, trong lòng có một loại kích thích khi nhìn trộm khiến cô càng xem càng thấy hăng hái
Cô biết hiện giờ cô nên đi tìm Thẩm Đình Thâm sớm một chút, truyền đạt lại lời Chu Dụ
Nhưng mấy người kia vẫn còn trên hành lang, Bạch Nhược Y cũng không dám đi qua trước mặt bọn họ lộ liễu như vậy
Trong nháy mắt, đồng tử màu hổ phách của cô co rút mạnh mẽ, bởi vì cô thấy mấy người đó đang đứng trước phòng Thẩm Đình Thâm
Kẻ cầm đầu bọn họ lấy từ trong túi ra tấm thẻ phòng màu đen, quét một cái đã mở được cửa phòng Thẩm Đình Thâm
Mấy gã vai u thịt bắp đi đằng sau thì luôn dè chừng nhìn quanh, hình như sợ bị người ta phát hiện
Bạch Nhược Y nuốt một ngụm nước bọt, có ý thức được những người này muốn hại Thẩm Đình Thâm
Bọn họ đi đến phòng Thẩm Đình Thâm trước vì muốn phục kích anh
Dường như trong nháy mắt, cô đã nghĩ ra là ai muốn hại muốn hại Thẩm Đình Thâm, Chu Dụ ở bên kia và cô đều không thể liên lạc được với anh
Bên này, Thẩm Đình Vũ đã bắt đầu hành động, đôi mắt Bạch Nhược Y hơi nheo lại
Vừa rồi cô gọi điện cho Thẩm Đình Thâm, rất có thể là di động anh bị người ta cắt ngang, chứ không phải anh tắt máy
Di động của anh bị người ta động tay động chân Mà những gã vai u thịt bắp kia đang lần lượt đi vào phòng anh rồi đóng cửa lại
Bạch Nhược Y cẩn thận cất điện thoại đi, vào phòng thay một bộ đồ mặc thường ngày, tìm một cái mũ trắng, đeo khẩu trang rồi mới bước ra cửa
Lúc đi qua cửa phòng Thẩm Đình Thâm, tim cô đập mạnh hơn
Vừa ra khỏi khách sạn, Bạch Nhược Y đã gọi điện cho Thụy Tư
“Thụy Tư, anh có biết Thẩm Đình Thâm ở đâu không?”
Nhận điện thoại của Bạch Nhược Y, giọng nói của Thụy Tư hơi kinh ngạc: “Không phải bây giờ cô đang ở trên máy bay ư? Sao gọi điện thoại được?” “Việc này nói sau đi, hiện giờ anh biết Thẩm Đình Thâm ở đâu không?” Bạch Nhược Y vừa lo lắng đón xe, vừa nghe điện thoại: “Tôi đang có việc gấp phải tìm bằng được anh ấy, trước tiên anh cứ nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, càng cụ thể càng tốt”