Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-145
Chương 145
“Cậu nói gì thế? Cậu đang chất vấn thực lực của tôi à?” Trần Duệ cất cao tiếng nói, vẻ mặt hơi kích động.
Thẩm Đình Thâm âm thầm nhếch môi, anh biết loại người cứng đầu nhất như Trần Duệ đây chỉ cần một kích thôi, nhất định sẽ có phản ứng. Trần Duệ nói2tiếp: “Vốn dĩ cậu đưa cho tôi quá ít manh mối, tất nhiên tôi cần thời gian rồi. Hơn nữa lúc điều tra, tôi phát hiện hình như có ai đó vẫn luôn âm thầm ngăn cản. Mỗi khi tôi tra ra cái gì đó thì manh mối lập tức bị cắt đứt.” “Ô?” Thẩm7Đình Thâm hơi kinh ngạc: “Ở thành phố H vẫn còn người có bản lĩnh đến mức ấy sao?” “Phải, chuyện này của cậu thật sự phiền toái, nhớ tới là phát ghét.” Trần Duệ vò đầu, vẻ mặt buồn bực. “Được rồi, cậu để ý thêm một chút, sớm ngày điều tra ra giúp1tôi. Bằng không tôi sẽ đi khắp nơi và nói rằng Đại thám tử Trần Duệ có tiếng mà không có miếng đấy.” Thẩm Đình Thâm vốn định kích cho Trần Duệ một phát rồi cúp điện thoại. Nào ngờ lần này đối phương không bị chọc giận, ngược lại còn mỉa mai Thẩm Đình7Thâm: “Cậu đừng xuất chiếu với tôi, tôi còn chưa hỏi cậu đấy. Bạch Nhược Y này không phải chỉ là vợ cũ của cậu ư? Tại sao bây giờ cậu xảy ra chuyện mà cậu lại không gấp, cứ nhất định nhờ tôi điều tra chuyện của cô ấy trước vậy? Thể nào, đừng0nói với tôi là cậu thật sự nảy sinh tình cảm với Bạch Nhược Y đó nhé.”
Qua một hồi lâu, Thẩm Đình Thâm không mở miệng nói chuyện mà cũng không cúp điện thoại, tựa như đang ngầm thừa nhận vậy. Trần Duệ vốn chỉ nói đùa, để rồi phải hỏi lại một câu với vẻ khó tin: “Không thể nào. Thằng nhóc này, cậu thật sự nảy sinh tình cảm với Bạch Nhược Y sao? Đừng chọc tôi cười chứ, cậu tưởng mình đang diễn phim truyền hình, diễn vai Tổng giám đốc phúc hắc tình thâm ấy à?” Trần Duệ nói xong, không đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng, cậu ta đã bật cười. Làm sao có thể chứ, Trần Duệ và Cố Thần Trạch lên đại học mới quen biết Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm và Kiều Ngữ Yên ở bên nhau từ thời trung học, Sở Vũ Triết là bạn thời trung học của anh, hơn nữa còn là tình địch.
Chuyện xảy ra sau này, Trần Duệ đều biết cả...
Sau khi Kiều Ngữ Yên và Sở Vũ Triết xuất ngoại, Thẩm Đình Thâm vẫn luôn không gần nữ sắc, tính tình bỗng dưng thay đổi rất lớn, anh thường xuyên ăn chơi lêu lổng với những cô gái khác nhau. Khi ấy Cố Thần Trạch còn thường xuyên cảnh cáo anh và Trần Duệ, nói rằng hai người cứ tiếp tục chơi gái như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị lây bệnh. Song, đúng vào lúc Trần Duệ lắc đầu nguầy nguậy, muốn làm cho ý nghĩ hoang đường trong đầu mình tan biến... thì tiếng nói trầm thấp của Thẩm Đình Thâm đột ngột truyền qua điện thoại: “Phải, tôi thật sự có tình cảm với cô ấy. Do đó mong cậu hãy điều tra ra là ai hãm hại cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy phải chịu thương tổn nữa, một chút cũng không được!”
Nghe Thẩm Đình Thâm thẳng thắn thừa nhận như vậy, Trần Duệ càng thêm khiếp sợ. Cậu ta ta sửng sốt một hồi lâu, vốn dĩ việc này không phải việc lớn nên cậu ta cũng không quá để ý, chuyện điều tra chỉ là giúp đỡ Thẩm Đình Thâm thôi, nào ngờ Thẩm Đình Thâm lại xem trọng đến vậy.
Trần Duệ dần dần nghiêm mặt: “Được rồi, thật tình tôi có tra ra một ít manh mối. Thấy cậu gấp như thế nên nói trước vậy. Nói cho cậu hay này, chính cậu cũng phải để ý kỹ công ty mình đấy.”
“Nói mau.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, trong lòng trách cứ tại sao Trần Duệ không nói sớm, cứ giấu giếm mình để làm gì?
“Tôi đã xem video trong công ty cậu, thấy trước khi đi họp, Bạch Nhược Y có vào toilet một lần. Trong lúc theo dõi, tôi thấy khi cô ấy trở lại văn phòng thì sắc mặt rất kém, do đó mới xem thử mấy người vào toilet trước cô ấy là ai, sau cùng phát hiện thư ký đã vào đó vài phút trước, nhưng vẫn luôn ở trong đấy rồi đi ra sau Bạch Nhược Y.
Thấy vậy, tôi bỗng hoài nghi cô nàng thư ký của cậu, sau đó có nghe Lý Lâm nói là lúc Bạch Nhược Y hỏi cậu đi đâu, cô thư ký đó bỗng xuất hiện giữa hai người bọn họ, tôi suy nghĩ không biết có phải chính cô ta là người dẫn đường sai cho Bạch Nhược Y hay không.” Trần Duệ vừa ngừng lại một hơi, Thẩm Đình Thâm đã vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó tôi điều tra tình hình của thư ký tài vụ, phát hiện trong tài khoản của chồng cô ta rõ ràng có thêm một khoản tiền lớn, nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là tài khoản chuyển tiền cho cô ta lại thuộc về một lão phu nhân sống ở xóm núi. Người đàn bà đó lẻ loi cô quạnh, không có người thân nào, hẳn là kẻ khác mạo danh giả dạng, do đó manh mối đến đây cũng bị cắt đứt.”
Thẩm Đình Thâm trầm giọng, vừ” lại một câu, tựa như đang suy tư: “Nghe cậu nói như vậy thì thủ đoạn của người đứng phía sau vô cùng cẩn thận, hẳn là một tay già đời.” “Ừ, hiện giờ tôi chỉ tra được bấy nhiêu thôi.” Trần Duệ có vẻ hơi đau đầu: “Phải nói là vụ án này của cậu cực kỳ khó giải quyết.” “Cậu cố hết sức đi.” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm hòa hoãn hơn rất nhiều, anh không cương quyết bức ép Trần Duệ nữa. “Cậu yên tâm, cơ bản thì tôi đã có phương hướng, tin rằng sẽ nhanh chóng ra kết quả thôi.”
Trần Duệ chưa nói với Thẩm Đình Thâm rằng chính trong câu lạc bộ đó, cùng một ngày, Chu Kỳ cũng xảy ra chuyện tương tự. Vì thế cậu ta cũng điều tra chuyện của Chu Kỳ, tài khoản của năm gã lực lưỡng kia cũng có món tiền lớn; song, tài khoản chuyển tiền cho bọn chúng lại không phải tài khoản đã chuyển tiền cho thư ký. Nhưng Trần Duệ vẫn cảm thấy chuyện của Chu Kỳ và chuyện của Bạch Nhược Y chắc chắn có mối liên hệ nào đó.
Có thời gian, cậu ta cần phải đi điều tra thêm ngọn nguồn chuyện của Chu Kỳ. Trần Duệ không định nói chuyện này với Thẩm Đình Thâm, bởi vì chút chuyện ấy cũng chỉ là suy đoán của cậu ta mà thôi. Hơn nữa theo như cuộc nói chuyện qua loa vừa rồi, cậu ta cũng nhìn ra Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không quan tâm tới chuyện của Chu Kỳ, trong lòng anh chỉ lo lắng cho Bạch Nhược Y. Do đó, Trần Duệ không cần phải kể ra với Thẩm Đình Thâm.
“Cậu có thể cho tôi một khoảng thời gian ước chừng không?” Thẩm Đình Thâm đưa tay véo mũi, cảm thấy đau đầu kịch liệt.
“Nhanh nhất cũng phải tới nửa tháng.”
“Bảy ngày.” Trần Duệ lập tức hô to: “Cầm thú, cậu đúng là Hoàng Thế Nhân*! Không trả tiền thì thôi, còn ép tôi nữa à?”
(*) Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ, là một bộ phim nói về nông thôn Trung Quốc trước đây dưới ách áp bức của bọn địa chủ phong kiến. Nhân vật chính là cô gái tên Hỉ Nhi, cô có người yêu là Đại Xuân, cả hai cùng đi ở cho địa chủ Hoàng Thế Nhân. Hắn là một tên địa chủ giàu có và gian ác. Ruộng nương của hắn thẳng cánh cò bay, dê cừu của hắn không sao đếm xuể, kẻ ăn người làm trong nhà hắn không thể nhớ hết.
“Bảy ngày, nếu sau bảy ngày không có kết quả, tôi sẽ lập tức...”
“Cậu lập tức làm gì? Có phải ý cậu là sai Lý Lâm tới bắt tôi? Hừ, tôi không sợ đâu, cậu còn quá đáng nữa là tôi sẽ tới nhà cậu, tìm ông già nhà cậu nhà phân xử, xem ai sợ ai nhé!” Trần Duệ cất cao giọng, ngắt lời Thẩm Đình Thâm, tỏ vẻ rằng lỡ phá phá luôn, không hề sợ hãi một chút nào.
Thẩm Đình Thâm này đúng là hơi quá đáng! Anh thật sự cho rằng cậu ta sợ chắc?!
Thẩm Đình Thâm dự đoán được nên âm thầm cười nghiêng ngả: “Cậu đã không sợ tôi đối phó, vậy thì tôi sẽ nói số điện thoại, địa chỉ và tất cả tài khoản phần mềm xã hội của cậu cho Hạ Tình Thiên biết.”
Vừa nghe thấy cái tên Hạ Tinh Thiên, Trần Duệ lập tức xù lông ngay tại chỗ, cậu ta ôm điện thoại mà gào thét: “Có phải cậu điên rồi không? Cậu dám nói tin tức của tôi cho Hạ Tình Thiên biết, tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu! Hạ Tình Thiền muốn giết tối đó, cậu không tới nỗi làm vậy chứ!” “Vậy thì bảy ngày, không trả giá.” Thẩm Đình Thâm đắc ý nở nụ cười, ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
Trần Duệ đau khổ, không kìm được cơn oán giận: “Trời ạ, rốt cuộc tôi đã phạm phải tội nghiệt gì mà bại trong tay thằng bạn như cậu...” Thẩm Đình Thâm nhếch môi cười: “Được rồi, tôi cúp máy trước đây.“. “Đợi đã, gần đây tôi phát hiện... cậu ta quay về thành phố H rồi.” Trần Duệ đổi sang ý khác, nói đâu ra đấy. “Ai thế?”
“Sở! Vũ! Triết!” Trần Duệ dường như đang nói tới một chuyện rất kỳ lạ.
“Cậu nói gì thế? Cậu đang chất vấn thực lực của tôi à?” Trần Duệ cất cao tiếng nói, vẻ mặt hơi kích động.
Thẩm Đình Thâm âm thầm nhếch môi, anh biết loại người cứng đầu nhất như Trần Duệ đây chỉ cần một kích thôi, nhất định sẽ có phản ứng. Trần Duệ nói2tiếp: “Vốn dĩ cậu đưa cho tôi quá ít manh mối, tất nhiên tôi cần thời gian rồi. Hơn nữa lúc điều tra, tôi phát hiện hình như có ai đó vẫn luôn âm thầm ngăn cản. Mỗi khi tôi tra ra cái gì đó thì manh mối lập tức bị cắt đứt.” “Ô?” Thẩm7Đình Thâm hơi kinh ngạc: “Ở thành phố H vẫn còn người có bản lĩnh đến mức ấy sao?” “Phải, chuyện này của cậu thật sự phiền toái, nhớ tới là phát ghét.” Trần Duệ vò đầu, vẻ mặt buồn bực. “Được rồi, cậu để ý thêm một chút, sớm ngày điều tra ra giúp1tôi. Bằng không tôi sẽ đi khắp nơi và nói rằng Đại thám tử Trần Duệ có tiếng mà không có miếng đấy.” Thẩm Đình Thâm vốn định kích cho Trần Duệ một phát rồi cúp điện thoại. Nào ngờ lần này đối phương không bị chọc giận, ngược lại còn mỉa mai Thẩm Đình7Thâm: “Cậu đừng xuất chiếu với tôi, tôi còn chưa hỏi cậu đấy. Bạch Nhược Y này không phải chỉ là vợ cũ của cậu ư? Tại sao bây giờ cậu xảy ra chuyện mà cậu lại không gấp, cứ nhất định nhờ tôi điều tra chuyện của cô ấy trước vậy? Thể nào, đừng0nói với tôi là cậu thật sự nảy sinh tình cảm với Bạch Nhược Y đó nhé.”
Qua một hồi lâu, Thẩm Đình Thâm không mở miệng nói chuyện mà cũng không cúp điện thoại, tựa như đang ngầm thừa nhận vậy. Trần Duệ vốn chỉ nói đùa, để rồi phải hỏi lại một câu với vẻ khó tin: “Không thể nào. Thằng nhóc này, cậu thật sự nảy sinh tình cảm với Bạch Nhược Y sao? Đừng chọc tôi cười chứ, cậu tưởng mình đang diễn phim truyền hình, diễn vai Tổng giám đốc phúc hắc tình thâm ấy à?” Trần Duệ nói xong, không đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng, cậu ta đã bật cười. Làm sao có thể chứ, Trần Duệ và Cố Thần Trạch lên đại học mới quen biết Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm và Kiều Ngữ Yên ở bên nhau từ thời trung học, Sở Vũ Triết là bạn thời trung học của anh, hơn nữa còn là tình địch.
Chuyện xảy ra sau này, Trần Duệ đều biết cả...
Sau khi Kiều Ngữ Yên và Sở Vũ Triết xuất ngoại, Thẩm Đình Thâm vẫn luôn không gần nữ sắc, tính tình bỗng dưng thay đổi rất lớn, anh thường xuyên ăn chơi lêu lổng với những cô gái khác nhau. Khi ấy Cố Thần Trạch còn thường xuyên cảnh cáo anh và Trần Duệ, nói rằng hai người cứ tiếp tục chơi gái như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị lây bệnh. Song, đúng vào lúc Trần Duệ lắc đầu nguầy nguậy, muốn làm cho ý nghĩ hoang đường trong đầu mình tan biến... thì tiếng nói trầm thấp của Thẩm Đình Thâm đột ngột truyền qua điện thoại: “Phải, tôi thật sự có tình cảm với cô ấy. Do đó mong cậu hãy điều tra ra là ai hãm hại cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy phải chịu thương tổn nữa, một chút cũng không được!”
Nghe Thẩm Đình Thâm thẳng thắn thừa nhận như vậy, Trần Duệ càng thêm khiếp sợ. Cậu ta ta sửng sốt một hồi lâu, vốn dĩ việc này không phải việc lớn nên cậu ta cũng không quá để ý, chuyện điều tra chỉ là giúp đỡ Thẩm Đình Thâm thôi, nào ngờ Thẩm Đình Thâm lại xem trọng đến vậy.
Trần Duệ dần dần nghiêm mặt: “Được rồi, thật tình tôi có tra ra một ít manh mối. Thấy cậu gấp như thế nên nói trước vậy. Nói cho cậu hay này, chính cậu cũng phải để ý kỹ công ty mình đấy.”
“Nói mau.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, trong lòng trách cứ tại sao Trần Duệ không nói sớm, cứ giấu giếm mình để làm gì?
“Tôi đã xem video trong công ty cậu, thấy trước khi đi họp, Bạch Nhược Y có vào toilet một lần. Trong lúc theo dõi, tôi thấy khi cô ấy trở lại văn phòng thì sắc mặt rất kém, do đó mới xem thử mấy người vào toilet trước cô ấy là ai, sau cùng phát hiện thư ký đã vào đó vài phút trước, nhưng vẫn luôn ở trong đấy rồi đi ra sau Bạch Nhược Y.
Thấy vậy, tôi bỗng hoài nghi cô nàng thư ký của cậu, sau đó có nghe Lý Lâm nói là lúc Bạch Nhược Y hỏi cậu đi đâu, cô thư ký đó bỗng xuất hiện giữa hai người bọn họ, tôi suy nghĩ không biết có phải chính cô ta là người dẫn đường sai cho Bạch Nhược Y hay không.” Trần Duệ vừa ngừng lại một hơi, Thẩm Đình Thâm đã vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó tôi điều tra tình hình của thư ký tài vụ, phát hiện trong tài khoản của chồng cô ta rõ ràng có thêm một khoản tiền lớn, nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là tài khoản chuyển tiền cho cô ta lại thuộc về một lão phu nhân sống ở xóm núi. Người đàn bà đó lẻ loi cô quạnh, không có người thân nào, hẳn là kẻ khác mạo danh giả dạng, do đó manh mối đến đây cũng bị cắt đứt.”
Thẩm Đình Thâm trầm giọng, vừ” lại một câu, tựa như đang suy tư: “Nghe cậu nói như vậy thì thủ đoạn của người đứng phía sau vô cùng cẩn thận, hẳn là một tay già đời.” “Ừ, hiện giờ tôi chỉ tra được bấy nhiêu thôi.” Trần Duệ có vẻ hơi đau đầu: “Phải nói là vụ án này của cậu cực kỳ khó giải quyết.” “Cậu cố hết sức đi.” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm hòa hoãn hơn rất nhiều, anh không cương quyết bức ép Trần Duệ nữa. “Cậu yên tâm, cơ bản thì tôi đã có phương hướng, tin rằng sẽ nhanh chóng ra kết quả thôi.”
Trần Duệ chưa nói với Thẩm Đình Thâm rằng chính trong câu lạc bộ đó, cùng một ngày, Chu Kỳ cũng xảy ra chuyện tương tự. Vì thế cậu ta cũng điều tra chuyện của Chu Kỳ, tài khoản của năm gã lực lưỡng kia cũng có món tiền lớn; song, tài khoản chuyển tiền cho bọn chúng lại không phải tài khoản đã chuyển tiền cho thư ký. Nhưng Trần Duệ vẫn cảm thấy chuyện của Chu Kỳ và chuyện của Bạch Nhược Y chắc chắn có mối liên hệ nào đó.
Có thời gian, cậu ta cần phải đi điều tra thêm ngọn nguồn chuyện của Chu Kỳ. Trần Duệ không định nói chuyện này với Thẩm Đình Thâm, bởi vì chút chuyện ấy cũng chỉ là suy đoán của cậu ta mà thôi. Hơn nữa theo như cuộc nói chuyện qua loa vừa rồi, cậu ta cũng nhìn ra Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không quan tâm tới chuyện của Chu Kỳ, trong lòng anh chỉ lo lắng cho Bạch Nhược Y. Do đó, Trần Duệ không cần phải kể ra với Thẩm Đình Thâm.
“Cậu có thể cho tôi một khoảng thời gian ước chừng không?” Thẩm Đình Thâm đưa tay véo mũi, cảm thấy đau đầu kịch liệt.
“Nhanh nhất cũng phải tới nửa tháng.”
“Bảy ngày.” Trần Duệ lập tức hô to: “Cầm thú, cậu đúng là Hoàng Thế Nhân*! Không trả tiền thì thôi, còn ép tôi nữa à?”
(*) Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ, là một bộ phim nói về nông thôn Trung Quốc trước đây dưới ách áp bức của bọn địa chủ phong kiến. Nhân vật chính là cô gái tên Hỉ Nhi, cô có người yêu là Đại Xuân, cả hai cùng đi ở cho địa chủ Hoàng Thế Nhân. Hắn là một tên địa chủ giàu có và gian ác. Ruộng nương của hắn thẳng cánh cò bay, dê cừu của hắn không sao đếm xuể, kẻ ăn người làm trong nhà hắn không thể nhớ hết.
“Bảy ngày, nếu sau bảy ngày không có kết quả, tôi sẽ lập tức...”
“Cậu lập tức làm gì? Có phải ý cậu là sai Lý Lâm tới bắt tôi? Hừ, tôi không sợ đâu, cậu còn quá đáng nữa là tôi sẽ tới nhà cậu, tìm ông già nhà cậu nhà phân xử, xem ai sợ ai nhé!” Trần Duệ cất cao giọng, ngắt lời Thẩm Đình Thâm, tỏ vẻ rằng lỡ phá phá luôn, không hề sợ hãi một chút nào.
Thẩm Đình Thâm này đúng là hơi quá đáng! Anh thật sự cho rằng cậu ta sợ chắc?!
Thẩm Đình Thâm dự đoán được nên âm thầm cười nghiêng ngả: “Cậu đã không sợ tôi đối phó, vậy thì tôi sẽ nói số điện thoại, địa chỉ và tất cả tài khoản phần mềm xã hội của cậu cho Hạ Tình Thiên biết.”
Vừa nghe thấy cái tên Hạ Tinh Thiên, Trần Duệ lập tức xù lông ngay tại chỗ, cậu ta ôm điện thoại mà gào thét: “Có phải cậu điên rồi không? Cậu dám nói tin tức của tôi cho Hạ Tình Thiên biết, tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu! Hạ Tình Thiền muốn giết tối đó, cậu không tới nỗi làm vậy chứ!” “Vậy thì bảy ngày, không trả giá.” Thẩm Đình Thâm đắc ý nở nụ cười, ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
Trần Duệ đau khổ, không kìm được cơn oán giận: “Trời ạ, rốt cuộc tôi đã phạm phải tội nghiệt gì mà bại trong tay thằng bạn như cậu...” Thẩm Đình Thâm nhếch môi cười: “Được rồi, tôi cúp máy trước đây.“. “Đợi đã, gần đây tôi phát hiện... cậu ta quay về thành phố H rồi.” Trần Duệ đổi sang ý khác, nói đâu ra đấy. “Ai thế?”
“Sở! Vũ! Triết!” Trần Duệ dường như đang nói tới một chuyện rất kỳ lạ.