Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
CHƯƠNG 65: KHÔNG HỀ CÓ BỐI CẢNH GIA THẾ
Điền Trung Quân đứng ngay cửa chung cư đơn nguyên, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh giả vờ như không nhìn thấy, rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhưng người đó đuổi theo anh ngay.
“Quân…” Quý Tư Nghiên dịu dàng gọi anh.
Điền Trung Quân không vì tiếng gọi của cô ta mà ngừng bước.
Quý Tư Nghiên đuổi theo sau, buộc phải chạy tới trước mặt anh, rồi hai tay dang ngang để chặn anh lại.
Dáng người cô mảnh khảnh, cơ thể cân đối, sườn xám màu trắng bạc ôm sát người, càng làm nổi bật vóc dáng yêu kiều thướt tha của cô, dây quai mảnh của đôi giày cao gót trắng vòng qua cổ chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trông cô vừa đơn giản lại vừa thanh lịch.
“Quân, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện một lát, được không?” Đôi mắt to của Quý Tư Nghiên đã ngấn nước, mang theo vẻ cầu xin, giọng nói hơi nghẹn ngào, như thể rất uất ức, muốn giãi bày hết với anh.
“Năm năm trước, chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi à? Nên giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.” Điền Trung Quân lạnh nhạt nói, rồi vòng qua người Quý Tư Nghiên, tiếp tục đi về phía trước.
Quý Tư Nghiên mím môi, xoay người, nức nở hét lên: “Năm năm trước, là do ông nội anh ép em rời đi, thật ra em vẫn luôn yêu anh!”
Cả người Điền Trung Quân nhất thời sửng sốt, ngừng bước, đứng im không nhúc nhích.
Nhưng Điền Trung Quân chỉ ngẩn người hai giây, rồi khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
“Vậy thì sao? Giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi!” Giọng điệu Điền Trung Quân vẫn lạnh nhạt, anh ngừng một lúc, rồi trả lời với hàm ý sâu xa: “Chúng ta không thể quay lại được nữa!”
Nói xong, anh rời đi ngay.
Để một mình Quý Tư Nghiên đứng đó với dáng vẻ đáng thương, mặt đầy nước mắt.
Không thể quay lại được nữa?
Bọn họ thật sự không thể quay lại được nữa ư?
Trong lòng Quý Tư Nghiên không ngừng chất vấn mình, rõ ràng cô không muốn vậy, sao anh lại rời bỏ cô sớm như thế?
Cô đã nhớ nhung anh suốt năm năm!
Chẳng lẽ trong tình yêu, chỉ có mình cô là người đau khổ nhất sau khi chia tay thôi ư?
Quý Tư Nghiên một mình đi trên đường phố như người mất hồn, cô nhớ lại quá khứ giữa cô và anh, rồi bất giác, cô đã đi tới Trường Trung học phổ thông Bình Dương – nơi hai người đã yêu nhau.
Năm đó, Điền Trung Quân là học sinh mới chuyển tới từ thành phố Lâm Hải, vì vẻ ngoài điển trai, cộng với thành tích học tập xuất sắc, tính tình lại dịu dàng, nên được rất nhiều nữ sinh yêu thích.
Từ lúc anh bước vào lớp, Quý Tư Nghiên đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Chính cô đã theo đuổi anh, đồng thời cũng là người vứt bỏ anh trước.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Quý Tư Nghiên đứng trước cổng Trường Trung học phổ thông Bình Dương, trong lòng vô cùng buồn bã.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông tan học vào buổi trưa như tiếng sáo dọc du dương uyển chuyển, nhưng lại mang theo chút u buồn.
Quý Tư Nghiên buồn bã đứng trước cổng trường, không biết qua bao lâu, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ra khỏi cổng trường, cô mới không nhịn được hô lên: “Nhã San.”
Quý Nhã San cũng không ngờ, mình lại tình cờ gặp mặt Quý Tư Nghiên – người chị cùng cha khác mẹ với mình.
Quý Tư Nghiên vô tình nhìn thấy chiếc balo đang đeo sau lưng Quý Nhã San, làm cô không khỏi nhíu mày.
“Chị.” Quý Nhã San mím môi, nắm chặt quai balo đang đeo trên vai, do dự một lát, mới đi tới chỗ Quý Tư Nghiên.
Trên danh nghĩa, cô phải gọi cô ta một tiếng “chị”, nhưng thật ra hai người không phải chị em ruột.
Trong mắt Quý Tư Nghiên, Quý Nhã San cô chỉ là con hoang trong bóng tối, do người tình mà ba cô ta bao nuôi ở bên ngoài sinh ra thôi.
Bằng không, lần đó Quý Nhã San bị kẻ xấu bắt cóc, ba ruột cô sẽ không chọn cách vô tâm là đi báo cảnh sát, vì sợ mất tiền, gia đình tan vỡ.
“Lần trước cô bị bắt cóc, không để lại bóng ma nào chứ?” Quý Tư Nghiên chỉ thuận miệng hỏi.
Tất nhiên Quý Nhã San nghe ra sự vô tâm từ người “chị” của mình, nên cũng thuận miệng đáp: “Chắc là không.”
Ngay cả người có ơn cứu mạng cô, cũng chẳng có ai trong nhà họ Quý tới hỏi han anh một câu, dù thân phận anh ấy đặc thù, nhưng ít ra cũng phải tới chỗ cấp trên anh ấy tặng cờ thi đua chứ?
Kết quả, người nhà họ Quý chẳng làm gì cả.
Thậm chí, bọn họ còn ước gì cô chết trong tay kẻ xấu đó luôn đi!
Đúng, người nhà cô đối xử với cô bằng thái độ “không quá quan trọng đó”.
Ngay từ đầu, sở dĩ cô tới với thế giới này, là vì mẹ cô muốn dùng cái thai để đánh cược, ép ba cô ly hôn với vợ trước.
Nhưng tiếc rằng, mẹ cô đã tính sai, vợ trước của ba cô đã có một trai một gái, lại có bối cảnh vững chắc, nên ông ta đâu cần đứa bé trong bụng mẹ cô.
Nên cô là người dư thừa…
Cũng may là ba cô chưa cặn bã đến mức hết thuốc chữa, chí ít là từ khi mẹ cô sinh cô ra, ba cô đã đặt tên cho cô, còn nhập cô vào hộ khẩu, hàng tháng cũng gửi tiền sinh hoạt cho mẹ con cô.
Quý Tư Nghiên lại nhìn balo sau lưng Quý Nhã San, rồi trầm tư hỏi: “Balo của cô có giá 90 triệu, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn quốc tế. Cô lấy đâu ra nhiều tiền để mua một chiếc balo đắt như thế?”
Quý Nhã San vô thức liếc nhìn balo sau lưng mình, rồi cười khinh bỉ: “Ôi chao, không hổ là người ở nước ngoài năm năm mới về, vừa nhìn đã biết được hàng.”
“Hả?” Quý Tư Nghiên càng khinh thường cười mỉa mai: “Nhã San, cô đang nối gót bước chân của mẹ cô à?”
Quý Nhã San nhất thời bị cô ta nói trúng tim đen, nên trong lòng nhói đau, khẽ nhíu mày, môi mím chặt.
Dù là vậy, Quý Nhã San cô cũng phải ngẩng cao đầu, hùng hổ đáp: “Hóa ra chị là người có ánh mắt tinh tường! Balo này là do một chàng trai theo đuổi em gái tặng, chẳng lẽ chị đang ngưỡng mộ đố kỵ em à?”
“Rốt cuộc có phải người theo đuổi cô tặng hay không, thì trong lòng cô biết rõ, cần gì phải nói nhiều với tôi. Nhã San, tôi chỉ khuyên cô một câu, làm Tuesday, chẳng có kết cục gì tốt đẹp, nhất là con gái đang học cấp ba sắp bước vào cổng đại học như cô! Cô đừng hủy hoại, lãng phí thanh xuân của mình nữa!” Quý Tư Nghiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất có khí phách của nữ cường, như đang miệt thị nhìn Quý Nhã San từ trên cao, giọng điệu rất hùng hổ dọa người.
Quý Nhã San không muốn tốn nước bọt với Quý Tư Nghiên, nên chỉ lườm cô ta, rồi im lặng, xoay người rời đi.
Lúc cô xoay người với tốc độ nhanh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa như một chiếc roi, quất mạnh vào mặt Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên đau đớn ôm mặt, tiến lên một bước rồi ngừng lại.
Cô cần gì phải quản chuyện không đâu?
Người phụ nữ là con gái của Tuesday suýt làm ba mẹ cô ly dị, hơn nữa hàng tháng còn không biết xấu hổ tới nhà cô đòi mẹ cô tiền sinh hoạt, cô ta bị đàn ông bao nuôi, hay chơi đùa gì cũng được, dù gì cũng chẳng liên quan đến cô.
Điền Trung Quân đứng ngay cửa chung cư đơn nguyên, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh giả vờ như không nhìn thấy, rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhưng người đó đuổi theo anh ngay.
“Quân…” Quý Tư Nghiên dịu dàng gọi anh.
Điền Trung Quân không vì tiếng gọi của cô ta mà ngừng bước.
Quý Tư Nghiên đuổi theo sau, buộc phải chạy tới trước mặt anh, rồi hai tay dang ngang để chặn anh lại.
Dáng người cô mảnh khảnh, cơ thể cân đối, sườn xám màu trắng bạc ôm sát người, càng làm nổi bật vóc dáng yêu kiều thướt tha của cô, dây quai mảnh của đôi giày cao gót trắng vòng qua cổ chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trông cô vừa đơn giản lại vừa thanh lịch.
“Quân, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện một lát, được không?” Đôi mắt to của Quý Tư Nghiên đã ngấn nước, mang theo vẻ cầu xin, giọng nói hơi nghẹn ngào, như thể rất uất ức, muốn giãi bày hết với anh.
“Năm năm trước, chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi à? Nên giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.” Điền Trung Quân lạnh nhạt nói, rồi vòng qua người Quý Tư Nghiên, tiếp tục đi về phía trước.
Quý Tư Nghiên mím môi, xoay người, nức nở hét lên: “Năm năm trước, là do ông nội anh ép em rời đi, thật ra em vẫn luôn yêu anh!”
Cả người Điền Trung Quân nhất thời sửng sốt, ngừng bước, đứng im không nhúc nhích.
Nhưng Điền Trung Quân chỉ ngẩn người hai giây, rồi khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
“Vậy thì sao? Giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi!” Giọng điệu Điền Trung Quân vẫn lạnh nhạt, anh ngừng một lúc, rồi trả lời với hàm ý sâu xa: “Chúng ta không thể quay lại được nữa!”
Nói xong, anh rời đi ngay.
Để một mình Quý Tư Nghiên đứng đó với dáng vẻ đáng thương, mặt đầy nước mắt.
Không thể quay lại được nữa?
Bọn họ thật sự không thể quay lại được nữa ư?
Trong lòng Quý Tư Nghiên không ngừng chất vấn mình, rõ ràng cô không muốn vậy, sao anh lại rời bỏ cô sớm như thế?
Cô đã nhớ nhung anh suốt năm năm!
Chẳng lẽ trong tình yêu, chỉ có mình cô là người đau khổ nhất sau khi chia tay thôi ư?
Quý Tư Nghiên một mình đi trên đường phố như người mất hồn, cô nhớ lại quá khứ giữa cô và anh, rồi bất giác, cô đã đi tới Trường Trung học phổ thông Bình Dương – nơi hai người đã yêu nhau.
Năm đó, Điền Trung Quân là học sinh mới chuyển tới từ thành phố Lâm Hải, vì vẻ ngoài điển trai, cộng với thành tích học tập xuất sắc, tính tình lại dịu dàng, nên được rất nhiều nữ sinh yêu thích.
Từ lúc anh bước vào lớp, Quý Tư Nghiên đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Chính cô đã theo đuổi anh, đồng thời cũng là người vứt bỏ anh trước.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Quý Tư Nghiên đứng trước cổng Trường Trung học phổ thông Bình Dương, trong lòng vô cùng buồn bã.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông tan học vào buổi trưa như tiếng sáo dọc du dương uyển chuyển, nhưng lại mang theo chút u buồn.
Quý Tư Nghiên buồn bã đứng trước cổng trường, không biết qua bao lâu, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ra khỏi cổng trường, cô mới không nhịn được hô lên: “Nhã San.”
Quý Nhã San cũng không ngờ, mình lại tình cờ gặp mặt Quý Tư Nghiên – người chị cùng cha khác mẹ với mình.
Quý Tư Nghiên vô tình nhìn thấy chiếc balo đang đeo sau lưng Quý Nhã San, làm cô không khỏi nhíu mày.
“Chị.” Quý Nhã San mím môi, nắm chặt quai balo đang đeo trên vai, do dự một lát, mới đi tới chỗ Quý Tư Nghiên.
Trên danh nghĩa, cô phải gọi cô ta một tiếng “chị”, nhưng thật ra hai người không phải chị em ruột.
Trong mắt Quý Tư Nghiên, Quý Nhã San cô chỉ là con hoang trong bóng tối, do người tình mà ba cô ta bao nuôi ở bên ngoài sinh ra thôi.
Bằng không, lần đó Quý Nhã San bị kẻ xấu bắt cóc, ba ruột cô sẽ không chọn cách vô tâm là đi báo cảnh sát, vì sợ mất tiền, gia đình tan vỡ.
“Lần trước cô bị bắt cóc, không để lại bóng ma nào chứ?” Quý Tư Nghiên chỉ thuận miệng hỏi.
Tất nhiên Quý Nhã San nghe ra sự vô tâm từ người “chị” của mình, nên cũng thuận miệng đáp: “Chắc là không.”
Ngay cả người có ơn cứu mạng cô, cũng chẳng có ai trong nhà họ Quý tới hỏi han anh một câu, dù thân phận anh ấy đặc thù, nhưng ít ra cũng phải tới chỗ cấp trên anh ấy tặng cờ thi đua chứ?
Kết quả, người nhà họ Quý chẳng làm gì cả.
Thậm chí, bọn họ còn ước gì cô chết trong tay kẻ xấu đó luôn đi!
Đúng, người nhà cô đối xử với cô bằng thái độ “không quá quan trọng đó”.
Ngay từ đầu, sở dĩ cô tới với thế giới này, là vì mẹ cô muốn dùng cái thai để đánh cược, ép ba cô ly hôn với vợ trước.
Nhưng tiếc rằng, mẹ cô đã tính sai, vợ trước của ba cô đã có một trai một gái, lại có bối cảnh vững chắc, nên ông ta đâu cần đứa bé trong bụng mẹ cô.
Nên cô là người dư thừa…
Cũng may là ba cô chưa cặn bã đến mức hết thuốc chữa, chí ít là từ khi mẹ cô sinh cô ra, ba cô đã đặt tên cho cô, còn nhập cô vào hộ khẩu, hàng tháng cũng gửi tiền sinh hoạt cho mẹ con cô.
Quý Tư Nghiên lại nhìn balo sau lưng Quý Nhã San, rồi trầm tư hỏi: “Balo của cô có giá 90 triệu, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn quốc tế. Cô lấy đâu ra nhiều tiền để mua một chiếc balo đắt như thế?”
Quý Nhã San vô thức liếc nhìn balo sau lưng mình, rồi cười khinh bỉ: “Ôi chao, không hổ là người ở nước ngoài năm năm mới về, vừa nhìn đã biết được hàng.”
“Hả?” Quý Tư Nghiên càng khinh thường cười mỉa mai: “Nhã San, cô đang nối gót bước chân của mẹ cô à?”
Quý Nhã San nhất thời bị cô ta nói trúng tim đen, nên trong lòng nhói đau, khẽ nhíu mày, môi mím chặt.
Dù là vậy, Quý Nhã San cô cũng phải ngẩng cao đầu, hùng hổ đáp: “Hóa ra chị là người có ánh mắt tinh tường! Balo này là do một chàng trai theo đuổi em gái tặng, chẳng lẽ chị đang ngưỡng mộ đố kỵ em à?”
“Rốt cuộc có phải người theo đuổi cô tặng hay không, thì trong lòng cô biết rõ, cần gì phải nói nhiều với tôi. Nhã San, tôi chỉ khuyên cô một câu, làm Tuesday, chẳng có kết cục gì tốt đẹp, nhất là con gái đang học cấp ba sắp bước vào cổng đại học như cô! Cô đừng hủy hoại, lãng phí thanh xuân của mình nữa!” Quý Tư Nghiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất có khí phách của nữ cường, như đang miệt thị nhìn Quý Nhã San từ trên cao, giọng điệu rất hùng hổ dọa người.
Quý Nhã San không muốn tốn nước bọt với Quý Tư Nghiên, nên chỉ lườm cô ta, rồi im lặng, xoay người rời đi.
Lúc cô xoay người với tốc độ nhanh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa như một chiếc roi, quất mạnh vào mặt Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên đau đớn ôm mặt, tiến lên một bước rồi ngừng lại.
Cô cần gì phải quản chuyện không đâu?
Người phụ nữ là con gái của Tuesday suýt làm ba mẹ cô ly dị, hơn nữa hàng tháng còn không biết xấu hổ tới nhà cô đòi mẹ cô tiền sinh hoạt, cô ta bị đàn ông bao nuôi, hay chơi đùa gì cũng được, dù gì cũng chẳng liên quan đến cô.
Bình luận facebook