Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68-70
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Điền Trung Quân cũng không biết mình tại sao lại lo lắng bất động sản Địa Lợi mà anh ta quản lý bây giờ sẽ về trong tay của anh cả, theo lý mà nói, anh ta không nên có suy nghĩ như này mới đúng.
Bất động sản Địa Lợi, vốn dĩ chính là của anh cả!
Hai năm nay, anh vì bất động sản Địa Lợi đã bỏ ra rất nhiều, nhìn công ty cùng mình từ từ trưởng thành, nghiệp vụ mở rộng hơn nhiều, đạt được thành tích kinh doanh của mình.
Nhất thời, trong lòng Điền Trung Quân có hơi loạn, không thể không dừng công việc trong tay lại, đi trước cửa sổ sát sàn ở bên phòng làm việc, ngây người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Nếu như...
Bất động sản Địa Lợi hoàn toàn thoát ly khỏi tập đoàn Điền Thị thì tốt biết mấy?
Suy nghĩ không nên có, giống như một tia sáng, vụt qua trong đầu Điền Trung Quân.
Mà chuyện khiến Điền Trung Quân rầu rĩ là trong một ngày này đã liên tiếp xuất hiện.
Hôm nay thị trường chứng khoán mở cửa, anh ta đã lỗ, mất trắng.
Anh ta sau khi tốt nghiệp đại học, phần lương đầu tiên nhận được thì bắt đầu bỏ vào chơi chứng khoán.
Trước đó, anh ta đều lời được, tuy kiếm không nhiều, nhưng chung quy là lời. Sau đó, anh ta đem số tiền kiếm được lại đổ vào đầu tư tiếp, bây giờ không những số tiền kiếm được đó không còn, ngay cả tiền vốn của mình đầu tư vào đó chỉ lấy về được 5%.
Cũng tức là ‘tiền riêng’ của anh ta bây giờ chỉ còn 150 triệu, may mà thẻ lương ở trong tay Đồng Tâm, anh ta bây giờ mỗi tháng chỉ có thể sống bằng thẻ lương của mình ở trong tay Đồng Tâm thôi.
Buổi chiều sau khi tan làm, Điền Trung Quân mệt mỏi về tới chung cư của mình.
Khi anh ta mở cửa bước vào phòng, Đồng Đồng Tâm đang nấu cơm trong bếp, chưa có phát hiện anh ta đã trở về.
Điền Trung Quân ngước mắt liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, ngay cả chào cũng không, dứt khoát đi vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tâm trạng của Điền Trung Quân vô cùng buồn bực.
Điểm khác nhau giữa anh ta và anh cả là gì?
Khác nhau ở chỗ, anh cả không cần tranh đấu thì có số tiền dùng mãi không hết. Hiện nay mối quan hệ trải rộng cả ba giới quân đội - chính trị - thương nghiệp, hơn nữa vừa thượng vị chính là ‘tổng giám đốc của tập đoàn’.
Mà anh ta, vì để có thể kiếm được tiền, đường tắt gì cũng sẽ đi thử. Cố gắng làm việc, cật lực bò lên, nhiều nhất cũng chỉ bò tới vị trí ‘tổng giám đốc’ của một công ty con thì dừng rồi.
Cùng là anh em, điểm khác nhau tại sao lại lớn như vậy?
Chỉ bởi vì, anh cả của anh ta là ‘con vợ cả’, anh ta là ‘con vợ lẽ’.
Từ xưa chính thê với thê thiếp có khác biệt, càng huống chi, anh ta còn là con riêng không vẻ vang gì, ở nhà họ Điền từ bé không được ông nội xem trọng, chỉ có anh cả xem anh ta là người thân mà đối đãi, nhưng ông nội phòng anh ta, giống như phòng trộm vậy.
Ngay cả lễ thành niên năm đó, ông nội chọn vị hôn thê cho hai anh em bọn họ, ông nội chọn cho anh cả cô gái dạng không giàu thì quý.
Mà người chọn cho Điền Trung Quân anh ta là Diêu Minh Na một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường không có gia thế bối cảnh.
Chỉ có điều, cô gái không giàu thì quý đó lo lắng bản thân tương lai sẽ làm góa phụ, không muốn liên hôn với anh cả, vừa khéo anh cả cũng không muốn vị hôn thê, một lòng chỉ muốn bảo vệ đất nước, cho nên, ông nội cho phép, không tiếp tục ép chuyện hôn sự của anh cả nữa.
Mà Điền Trung Quân anh ta không muốn vị hôn thê, ông nội bề ngoài tuy cho phép, nhưng lại ở đằng sau cố tình sắp xếp cho Diêu Minh Na học cùng một trường đại học với anh ta, sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, lại sắp xếp Diêu Minh Na làm việc ở bên cạnh anh ta.
Dụng ý của ông nội là gì, đã rõ tới mức không thể rõ hơn rồi.
Ở trong lòng của ông nội thì anh chỉ xứng với cô gái tầm trung như Diệu Minh Na sao?
Có lẽ, ông nội trăm tính ngàn tính, đều sẽ không ngờ, loại người như anh ta, lại nhanh như vậy kết hôn chớp nhoáng rồi.
Khóe miệng của Điền Trung Quân nhếch lên lộ ra ý cười ý vị không rĩ, loại người như anh ta... Phải! Loại người như anh ta, anh ta là loại người như nào?
Đối tượng anh ta kết hôn không phải là cô gái như Diêu Minh Na, cũng không phải là cô gái như Quý Tư Nghiên, mà là một cô gái ngay cả gia thế bối cảnh đều không có, còn có số phận đang thương khi bị người thân vứt bỏ.
Có lẽ, vật hợp theo loài, người hợp theo số.
Đồng Đồng Tâm nấu xong cơm tối, bê đồ ăn để lên bàn, sắp đũa xong mới phát hiện Điền Trung Quân đã trở về.
Cô đi vào phòng ngủ của anh ta, vừa đi tới cửa thì thấy anh ta nằm trên giường, ngay cả giày cũng không cởi, vì vậy nhẹ nhàng đi tới cởi giày da cho anh ta.
Khi anh đưa tay cầm lấy chiếc chăn mỏng ở một bên đắp lên người anh ta, anh ta đột nhiên đưa tay, túm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên giường.
Đồng Đồng Tâm hơi loạng choạng, đầu gối va vào cạnh giường, ‘xẹt’ một cái trực tiếp nằm bò trên ngực của Điền Trung Quân, chóp mũi của hai người cũng vì thế mà chạm vào nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Điền Trung Quân phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Đồng Đồng Tâm.
Cô không bôi kem chát phấn, xinh đẹp tự nhiên, trên người có cũng chỉ có mùi hương của sữa tắm, không giống những cô gái nồng nặc mùi phấn son như ở bên ngoài.
Ở trong mắt anh ta, trên người cô có sự ngây thơ của trẻ con, giống như một đóa hoa, cần anh ta quan tâm che chở, chú đáo săn sóc.
Đồng Đồng Tâm và Điền Trung Quân nhìn nhau vài giây, hai má của cô lập tức đỏ bừng, tim đập cũng tăng nhanh, đập ‘thịch thịch thịch’ như trống gõ trong lồng ngực.
Trước kia, khi cô và bạn trai cũ Hà Minh Huân ở bên nhau, chưa từng đỏ mặt tim đập nhanh như này. Là Trung Quân, cho cô cảm giác không giống.
Có lẽ, trước kia cô đối với Hà Minh Huân chỉ là thích, bây giờ đối với Điền Trung Quân mới là yêu thật sự sao?
Đồng Đồng Tâm trước giờ chưa từng suy nghĩ vấn đề này, bản thân cô rốt cuộc có yêu Điền Trung Quân không?
Chắc là yêu đi!
Bởi vì, anh ta là chồng của cô!
Cô bắt buộc phải yêu chồng của mình, yêu cái gia đình này.
“Đồng Tâm, từ nay về sau, em chính là chỗ dựa trong tâm hồn của tôi!” Điền Trung Quân nhấc tay, nhẹ nhàng để lên đỉnh đầu của Đồng Đồng Tâm cưng chiều vuốt ve.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu, gò má dán vào lồng ngực của anh ta, vừa che đậy sự xấu hổ của mình, vừa lắng nghe tiếng tim đập của anh ta.
Cô lần đầu tiên phát hiện, thì ra, tiếng tim đập của một người có thể đẹp như tiếng hát vậy.
“Đồng Tâm, tôi chơi chứng khoán bị lỗ rồi...” Tay của Điền Trung Quân từ trên đầu của Đồng Đồng Tâm trượt xuống lưng của cô, anh ta cứ như vậy một tay gối đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Đồng Đồng Tâm giống như một con sủng vật.
Đồng Đồng Tâm sững người, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn vào ánh mắt của Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân mặt mày bất lực: “Cho nên, tôi khoảng thời gian này không thể tổ chức hôn lễ với em được rồi.”
Hôm đăng ký kết hôn với Đồng Đồng Tâm, anh đem tất cả số tiền tiết kiệm của mình đưa cho Đồng Tâm, mà Đồng Tâm cầm tiền trả nợ thay cho ba mẹ Đồng rồi.
Thật ra, số tiền đó cũng là anh ta kiếm được từ việc chơi chứng khoán.
Chỉ có điều bây giờ thì tốt rồi, tài sản của anh ta chỉ còn 150 triệu, trong thẻ lương của anh ta nằm trong tay Đồng Tâm cũng chỉ có 60 triệu tiền lương gửi vào của tháng trước, chắc cũng bị anh ta trước khi kết hôn dùng gần hết rồi.
Cho nên, hơn trăm triệu này, sống qua ngày vẫn là được, chỉ là tổ chức hôn lễ khả năng là...
Trong lòng Điền Trung Quân tính toán như vậy.
Đồng Đồng Tâm mặt mày nghiêm túc nhìn Điền Trung Quân.
Anh ta tưởng, cô sẽ trách anh ta.
Nhưng, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao cả.”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Uất ức cho em rồi.” Điền Trung Quân lại vuốt ve đầu của Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm lắc đầu, lần nữa rúc trong lòng Điền Trung Quân, nhẹ nhàng ôm anh ta, mím môi, rất thâm tình nói: “Gả cho anh, em một chút cũng không cảm thấy uất ức.”
Bởi vì, là anh ta giải cứu cô khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, không phải sao?
Nếu như không phải anh ta kịp thời xuất hiện, cô sẽ tiếp tục xem mắt mãi, cuối cùng nói không chừng sẽ tùy tiện gả cho một người đàn ông nào đó.
Tuy tục ngữ nói, vợ chồng nghèo khổ trăm việc ai oán.
Nhưng, ở trong lòng của Đồng Đồng Tâm, một người đàn ông có tiền hay không không sao cả, chỉ cần là người đàn ông mà cô thích, hơn nữa anh ta đối tốt với cô, yêu cô, yêu cái gia đình này, không phản bội cô, kiếm tiền đủ sống qua ngày là được.
Cho nên, Đồng Đồng Tâm một chút cũng không để tâm tới việc Điền Trung Quân có tiền hay không.
Nửa đời sau của người phụ nữ, chỉ cần là gả đúng người, mới là hạnh phúc lớn nhất.
Đồng Đồng Tâm hy vọng mình là người phụ nữ hạnh phúc.
Hai người nằm trên giường lâu như vậy rồi, thật sự chỉ là ôm nhau đơn thuần, Điền Trung Quân đối với Đồng Đồng Tâm một chút dục vọng cũng không có.
Thứ nhất là anh ta cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ mới 18 tuổi, thứ hai là anh ta cảm thấy nên giữ lần đầu tiên của cô vào đêm động phòng hoa chúc, tương lai có thể cho cô một hồi ức tốt đẹp.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi! Nếu không, đồ ăn đều sẽ sắp nguội mất rồi!” Đồng Đồng Tâm khẽ mỉm cười nói.
Điền Trung Quân đáp một tiếng, khi chống người ngồi dậy, thuận thế bế Đồng Đồng Tâm lên.
Ngồi ở trước bàn ăn, Đồng Đồng Tâm không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Điền Trung Quân, ngay cả thịt cá đều là cô gỡ hết xương mới gắp vào trong bát cho anh.
Điền Trung Quân mỉm cười biết ý, dùng cùng phương thức, gắp thịt cá, sau khi gỡ hết xương dăm trong thịt cá thì tự mình đứt vào trong miệng Đồng Đồng Tâm.
Anh ta muốn dùng phương thức của mình cưng chiều cô vợ nhỏ này của mình.
Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Trung Quân, đôi mắt to tuyệt đẹp híp thành vầng trăng khuyết, trong miệng nhai thịt cá, khóe miệng hạnh phúc cong lên.
Tuy bản thân hôm nay trải qua chuyện không thuận lợi lắm, nhưng không ảnh hưởng tới cảm xúc Điền Trung Quân tiếp tục tới công ty làm việc vào trong buổi chiều.
Anh ta là một kiến trúc sư, cố gắng nhận thêm vài nghiệp vụ, tiền tự nhiên sẽ kiếm lại được, chỉ là từ nay về sau, anh ta khả năng sẽ vất vả một chút.
Đồng Tâm là một cô gái như thế nào, trải qua khoảng thời gian quen biết tìm hiểu, anh ta biết rõ trong lòng, nhìn thấy rõ ràng.
Đồng Tâm 18 tuổi, có độ tuổi tâm lý không phù hợp với vẻ ngoài.
Cô đối đãi với người khác thân thiện ôn hòa, không ham của, không nhu nhược, không trang điểm, không sính ngoại, trong cuộc sống cố gắng tiết kiệm, trong công việc thì cần mẫn.
Bây giờ, ở trong thành phố Bình Dương bọn họ, rất nhiều cô gái 18 tuổi, phần lớn vừa bước vào đại học, ai ai cũng đều là đóa hoa trong nhà kính.
Mà Đồng Tâm, có lẽ là do bối cảnh gia đình của cô?
Điền Trung Quân từng nghe anh trai nuôi Lương Đồng Đức của Đồng Đồng Tâm nói qua, mẹ nuôi của Đồng Tâm đối đãi với Đồng Tâm rất cay nghiệt hà khắc, việc nhà trong nhà cơ bản đều là Đồng Tâm lo hết, còn từng ép Đồng Tâm thôi học đi làm công, mà ba nuôi của cô tuy đối với cô rất tốt, nhưng nhu nhược vô năng.
Còn anh trai nuôi Lương Đồng Đức của cô, cho dù trước đây bảo vệ cô, nhưng anh ta cũng chẳng qua chỉ là người đàn ông vô tích sự, anh ta nuôi bạn gái của mình đều có hơi khó khăn, càng đừng nhắc tới chu cấp tiền sinh hoạt phí gì đó đó cho em gái nuôi như cô.
Sự kiên cường và độc lập của Đồng Tâm, Điền Trung Quân là nhìn thấy trong mắt, thương xót trong lòng.
Cô và anh ta, ở khía cạnh nào đó, rất giống nhau, không phải sao?
Cho nên, cho dù bạn gái cũ Quý Tư Nghiên tình đầu của anh ta quay về rồi, muốn quay lại với anh ta, anh ta cũng không muốn phụ lòng cô gái có số phận đáng thương giống mình.
“Đồng Tâm, em có muốn tìm lại ba mẹ ruột của em không?” Điền Trung Quân bỗng nhiên thâm ý hỏi.
Thân thế của Đồng Tâm, quả thật có hơi trắc trở.
Muốn tìm được ba mẹ ruột, rất rất khó, không phải sao?
Cách nhiều năm như vậy, cô còn lại bị bắt cóc bán tới Tây Trấn, một chút manh mối cũng không có, phải tìm như nào chứ?
Nhà họ Lương đối với cô có ơn nuôi dưỡng, mà nhà họ Đồng...
Đồng Đồng Tâm nhớ lại khoảng thời gian cô và ba Đồng mẹ Đồng còn sống bên nhau, cô xem hai người bọn họ như ba mẹ ruột mà đối đãi, bọn họ lại giấu cô, nhìn cô lấy hạnh phúc của mình đi trả nợ cho hai người.
Nhưng điều đáng may mắn là ba Đồng mẹ Đồng không có ích kỷ tới cùng, bọn họ sau khi lấy tiền trợ nợ hết thì nói ra chân tướng với cô.
Ít nhất, bọn họ đối với cô xem như có ơn cho cái họ!
Tình người nóng lạnh, thế thái thất thường...
Đồng Đồng Tâm hơi cụp mắt, vừa thu dọn bát đũa trên bàn, vừa mím chặt đôi môi, rầu rĩ lắc đầu.
Lúc ngước mắt, cô nhìn sang Điền Trung Quân, khẽ mỉm cười: “Em đã có anh rồi!”
Từ nay về sau, anh ta chính là người nhà của cô.
Điều Trung Quân sau khi biết tâm ý của Đồng Đồng Tâm, nhìn vào mắt của cô, hiểu ý mà mỉm cười, sau đó cùng cô thu dọn đồ thừa trên bàn.
“Đồng Tâm, trước tôi em đã từng hẹn hò chưa?” Sau khi cơm nước xong, khi Điền Trung Quân ôm Đồng Đồng Tâm ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi.
Đồng Đồng Tâm sững ra, khi nhớ lại bạn trai cũ Hà Minh Huân của mình, trong lòng tự dưng nhói đau.
Hôm đó, khi cô xem mắt với anh ta, cô nói cô chưa từng yêu đường, thật ra anh ta biết, cô đang nói đối với anh ta.
Đồng Tâm thật ra là một cô gái rất xinh, hơn nữa còn là kiểu đẹp thanh thuần tự nhiên, cho nên, cô trước khi quen anh ta, nhất định từng có nam sinh theo đuổi.
“Có!” Đồng Đồng Tâm trầm mặc một lúc, mới yếu ớt trả lời, sau khi chựng lại một chút, lại giống như đứa trẻ phạm lỗi, giải thích cho mình: “Nhưng em chưa từng ngủ với anh ta, em chỉ là từng ôm, từng nắm tay anh ta, ngay cả hôn cũng chưa có...”
Nói tới hôn...
Đồng Đồng Tâm lúc này mới nhớ, nụ hôn đầu của cô bị người đàn ông lạ mặt nửa đêm canh ba trèo từ ban công nhà cô xông vào phòng trọ của cô cưỡng chế lấy mất rồi.
Hơn nữa, thân thể của cô, cũng bị người đàn ông đó cưỡng chế vuốt ve...
Tuy lần đầu tiên vẫn giữ được nguyên vẹn, nhưng nhớ tới chuyện này, Đồng Đồng Tâm bỗng chốc cảm thấy mình rất bẩn, thậm chí có hơi tự hổ thẹn, cảm thấy mình không xứng với Trung Quân.
Cô thật ra là kiểu cô gái tương đối truyền thống bảo thủ, đối với chuyện đó, cô không buông được.
Đồng Đồng Tâm luôn kiên trì, lần đầu tiên của mình, nhất định phải giữ tới đêm tân hôn động phòng hoa chúc.
“Tôi đều biết, chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Cho dù em không phải là lần đầu, tôi cũng không để ý. Tôi chỉ biết, từ nay về sau, em chỉ thuộc về một mình tôi là được.” Điền Trung Quân hiểu ý mỉm cười, đưa tay lên, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu của Đồng Đồng Tâm.
Bỗng nhiên, anh ta cũng không biết tại sao lại tò mò về chuyện tình cảm trước kia của cô nữa.
Đồng Đồng Tâm ngước mắt nhìn Điền Trung Quân tin mình, còn nói không để ý cô có phải là lần đầu tiên hay không, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Đổi cách nói khác, chính là, anh ta không để ý cô trước kia từng bị người đàn ông nào hôn, sờ qua... chỉ cần cô từ nay về sau, là người của anh ta là được rồi.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Khi suy nghĩ tới đây, Đồng Đồng Tâm đột nhiên hy vọng mình đừng gặp phải người đàn ông từng khinh bạc mình nữa là được.
“Tôi sẽ đem lần đầu tiên của em, giữ tới đêm tân hôn động phòng hoa chúc của chúng ta.” Điền Trung Quân vừa cưng chiều nói, vừa vòng qua vai của Đồng Đồng Tâm, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán của cô.
Đồng Đồng Tâm vô cùng hạnh phúc ngẩng đầu lên, khi lại chạm vào ánh mắt của Điều Trung Quân, lồng ngực nóng lên, hai má đỏ ửng, tim đập nhanh.
Nên làm sao đây?
Cô hình như...
Đã...
Sắp...
Yêu anh ta rồi!
Không, chắc là đã yêu rồi!
Thì ra, khi tình yêu lần nữa giáng xuống, vẫn tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp tới mức chữa lành vết thương và nỗi đau của cô.
Sau khi bị bạn trai đầu lừa dối, còn có thể khiến cô lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
Đều nói sau khi nam nữ nhìn vào mắt nhau mấy giây, sẽ có xúc động muốn hôn.
Nhưng, rõ ràng hai người đã nhìn qua quá mười giây, mà giữa hai người bọn họ lại không có xảy ra chuyện gì.
Điền Trung Quân nhìn gương mặt của Đồng Đồng Tâm, lúc này cuối cùng cũng hiểu, bạn trai cũ của Đồng Tâm tại sao không hôn Đồng Tâm rồi.
Bởi vì, gương mặt của Đồng Tâm, thuần khiết giống như tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, khiến người ta không nhẫn tâm vấy bẩn.
Chứ không biết, bạn trai cũ Hà Minh Huân của Đồng Đồng Tâm cô, chỉ là không muốn chịu trách nhiệm với cô, cho nên mới nhịn không chạm vào cô.
Bởi vì anh ta chưa từng chạm vào cô, cho nên anh ta có thể không chút sợ hãi mà đi lăng nhít, càng có thể không chút kiêng kỵ gì mà đá cô.
Người trao đi sự chân thành, lại nhận về sư tổn thương tới mức khắp người không còn lành lặn, chắc chỉ có một mình Đồng Đồng Tâm cô.
Thật ra, cùng ở trong thành phố này, còn có một người đàn ông khác, thương nhớ đối với cô.
Tập đoàn Điền Thị, ban đầu khởi nghiệp từ xưởng vũ khí quân dụng rồi chuyển sang lĩnh vực bất động sản, phạm vi kinh doanh hiện nay còn bao gồm tài chính, hành không, vận tải, quân sự, nghiên cứu khoa học, dịch vụ, duy nhất hai ngành giải trí và điện ảnh còn chưa nhúng vào.
Tập đoàn Điền Thị trước đây khi ở trong tay ông nội Điền Vĩnh Đình, ông nội Điền Vĩnh Đình không có hứng thú với giới giải trí, cho nên, tập đoàn Điền Thị cũng luôn không vươn tay vào cái giới này.
Bây giờ, Điền Duy Hoàng muộn tiếp quản tập đoàn Điền Thị thì anh sẽ nghĩ cách tiếp tục mở rộng lãnh thổ kinh doanh của tập đoàn mình.
Suy nghĩ của anh, trợ lý Trịnh Trung Uy biết rõ, ý của ông cụ Điền Vĩnh Đình là kêu anh thả tay đi làm, mà em trai Điền Trung Quân...
Điền Duy Hoàng vừa nghĩ tới em trai Quân là làm ngành xây dựng thì không định nói cho anh ta nghe ý tứ muốn bước chân vào giới giải trí của mình.
Bởi vì những công việc trong phần của bản thân anh ta kia thì đủ khiến anh ta bận rộn rồi.
Điền Duy Hoàng nghĩ rồi vẫn là quyết định giảm bớt khối lượng công việc cho Quân, dù sao Quân còn đang giúp anh phụ trách dự án ở Tây Trấn.
Mỗi lần, trong lúc rảnh rỗi sau khi làm xong việc, Điền Duy Hoàng tóm lại sẽ rút điện thoại ra, sau khi soạn xong tin nhắn ở trên điện thoại, lại không dám gửi đi.
Bởi vì anh gửi đi rồi, “Minh Tuyết” cũng không biết anh là ai.
“Sau khi “Minh Tuyết” tới Hàn Quốc, anh có ngờ quản gia Lưu chuyển lời với “Minh Tuyết” rằng “Minh Tuyết” sớm về nước, nhưng “Minh Tuyết” lại trả lời lại cho quản gia Lưu là cô muốn ở đó chơi hai tháng, bởi vì nơi đó thật sự là quá vui.
Người ta đều nói như vậy rồi, anh còn có thể làm gì cô nữa?
Toàn thế giới anh chỉ chiều mình cô, chỉ cần cô chơi vui là được.
Điền Duy Hoàng trong lòng tuy nhớ nhung cô, nhưng chuyện cô chỉ mải chơi này, anh cũng chỉ có thể chiều cô, đè sự nhớ nhung của mình vào trong đáy lòng.
Buổi chiều sau khi tan làm, trợ lý Trịnh Trung Uy bên trong tay cầm chiếc máy tính bảng, rất tận tâm đọc lịch trình của Điền Duy Hoàng.
“6 giờ, phòng bao số 808 tầng hai của khách sạn Tân Lai, chủ tịch của tập đoàn Quý Thị hẹn riêng cậu cùng dùng bữa tối.” Trợ lý Trịnh Trung Uy nói.
Điền Duy Hoàng vốn không muốn để ý tới lời mời hôm nay của chủ tịch tập đoàn Quý Thị đó, nếu không phải là ông nội gọi điện tới nói nhân tình, nói cái gì mà xem như là người quen với chủ tịch Quý đó, vị chủ tịch Quý đó muốn gặp anh, xem như anh mới bước vào giới thương nghiệp nể mặt tiền bối.
Anh lúc này mới đáp ứng cuộc hẹn của vị chủ tịch Quý đó.
Phòng bao 808 trên tầng 2 khách sạn Tân Lai.
Điền Duy Hoàng dẫn theo trợ lý Trịnh Trung Uy tới, bên cạnh chủ tịch của tập đoàn Quý Thị có có một cô gái, hai người bọn họ đã tới từ lâu.
Nhìn thấy Điền Duy Hoàng đi vào, chủ tịch Quý đứng dậy trước tiên, mà cô gái ở bên cạnh ông ta, cũng vội vàng đứng lên theo, khẽ mỉm cười với anh.
Điền Duy Hoàng chỉ liếc nhìn cô gái đó thì không nhìn cô ta nữa, ngay cả một ánh nhìn mà anh nhìn cô ta, vẫn là bởi vì anh cảm thấy cô ta có chút quen mắt.
“Điền tổng, lần đầu gặp mặt, xin chào xin chào, người này là con gái của tôi Quý Tư Nghiên!” Chủ tịch Quý chủ động chìa tay về phía Điền Duy Hoàng, là trưởng bối, lại gật đầu cúi người cung kính như vậy.
Ông ta là một người đàn ông ngoài 50, trên mái tóc cắt ngắn sáng loáng vẫn là lộ ra rất nhiều sợi tóc bạc, trên mặt cũng in đầy những thăng trầm khi chinh chiến ở giới thương nghiệp.
Ông nội có lệnh rồi, Điền Duy Hoàng có không thích loại trường hợp này đi nữa, cũng phải nhoẻn miệng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với chủ tịch Quý, hỏi: “Chào chủ tịch Quý, chào cô Quý!”
Quý Tư Nghiên môi đỏ hơi mím lại, khóe môi mang ý cười, hơn nữa cười không lộ răng, dáng vẻ vừa dè dặt vừa ưu nhã.
Hôm nay, cô ta cố ý mặc một bộ lễ phục màu tím trễ ngực lại lộ lưng, còn búi tóc, trước mặt khuôn ngực lộ ra một nửa, tấm lưng gợi cảm đằng sau.
Gương mặt makeup của cô ta tinh tế lại không phải dễ thương, làn da trắng mịn như đồ sứ trên bàn ăn.
Ngay cả trợ lý Trịnh Trung Uy ở bên cạnh Điền Duy Hoàng đều có thể nhìn ra, cô Quý này, trước khi tới, chắc là cố ý trang điểm sửa soạn một phen để gặp cậu cả nhà ông ta rồi.
Có dụng tâm khác như vậy: “Không phải trộm cũng là cướp!”
Mấy người vừa ngồi xuống, chủ tịch Quý bắt đầu giới thiệu ưu điểm của con gái mình với Điền Duy Hoàng.
Học lực cao, nhan sắc đỉnh, bối cảnh tốt, có người đàn ông nào sẽ lại không động lòng trước cô gái như này chứ?
Chủ tịch Quý khen con gái Quý Tư Nghiên của mình, giống như đang khen người tình của mình: “Con bé điểm nào cũng tốt, vừa du học ở nước ngoài về, nhưng để ở bên cạnh tôi thì không tạo ra thành tích gì cả. Tôi muốn để nó đi ra bên ngoài rèn luyện, nhưng lại không yên tâm, sợ nó ở bên ngoài bị đàn ông xấu bắt nạt. Nhưng con người của Điền tổng, có ông cụ Điền bảo đảm, Quý mỗ là rõ ràng nhất rồi. Cho nên, Quý mỗ muốn giao con gái của mình cho Điền tổng, hy vọng nó có thể ở bên cạnh Điền tổng học tập được ít kiến thức chuyên ngành.”
“Chủ tịch Quý quá tâng bốc tôi rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một hậu bối người chân ướt chân ráo vừa bước chân vào giới thương nghiệp, nhiều chỗ còn phải thỉnh cầu ông. Nào dám làm ‘sư phụ’ dẫn dắt ‘đồ đệ’ chứ. Chủ tịch Quý nên tìm một người kinh nghiệm phong phú hơn tới dẫn dắt cô Quý vào ngành.” Điền Duy Hoàng mỉm cười nhàn nhạt, uyển chuyển từ chối.
Sắc mặt của chủ tịch Quý thu liễm lại, liếc nhìn Quý Tư Nghiên, giống như đang trao đổi ánh mắt với Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên lập tức thức thời cầm ly rượu đế cao trên bàn ăn, đứng dậy, kính rượu với Điền Duy Hoàng.
Điền Trung Quân cũng không biết mình tại sao lại lo lắng bất động sản Địa Lợi mà anh ta quản lý bây giờ sẽ về trong tay của anh cả, theo lý mà nói, anh ta không nên có suy nghĩ như này mới đúng.
Bất động sản Địa Lợi, vốn dĩ chính là của anh cả!
Hai năm nay, anh vì bất động sản Địa Lợi đã bỏ ra rất nhiều, nhìn công ty cùng mình từ từ trưởng thành, nghiệp vụ mở rộng hơn nhiều, đạt được thành tích kinh doanh của mình.
Nhất thời, trong lòng Điền Trung Quân có hơi loạn, không thể không dừng công việc trong tay lại, đi trước cửa sổ sát sàn ở bên phòng làm việc, ngây người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Nếu như...
Bất động sản Địa Lợi hoàn toàn thoát ly khỏi tập đoàn Điền Thị thì tốt biết mấy?
Suy nghĩ không nên có, giống như một tia sáng, vụt qua trong đầu Điền Trung Quân.
Mà chuyện khiến Điền Trung Quân rầu rĩ là trong một ngày này đã liên tiếp xuất hiện.
Hôm nay thị trường chứng khoán mở cửa, anh ta đã lỗ, mất trắng.
Anh ta sau khi tốt nghiệp đại học, phần lương đầu tiên nhận được thì bắt đầu bỏ vào chơi chứng khoán.
Trước đó, anh ta đều lời được, tuy kiếm không nhiều, nhưng chung quy là lời. Sau đó, anh ta đem số tiền kiếm được lại đổ vào đầu tư tiếp, bây giờ không những số tiền kiếm được đó không còn, ngay cả tiền vốn của mình đầu tư vào đó chỉ lấy về được 5%.
Cũng tức là ‘tiền riêng’ của anh ta bây giờ chỉ còn 150 triệu, may mà thẻ lương ở trong tay Đồng Tâm, anh ta bây giờ mỗi tháng chỉ có thể sống bằng thẻ lương của mình ở trong tay Đồng Tâm thôi.
Buổi chiều sau khi tan làm, Điền Trung Quân mệt mỏi về tới chung cư của mình.
Khi anh ta mở cửa bước vào phòng, Đồng Đồng Tâm đang nấu cơm trong bếp, chưa có phát hiện anh ta đã trở về.
Điền Trung Quân ngước mắt liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, ngay cả chào cũng không, dứt khoát đi vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tâm trạng của Điền Trung Quân vô cùng buồn bực.
Điểm khác nhau giữa anh ta và anh cả là gì?
Khác nhau ở chỗ, anh cả không cần tranh đấu thì có số tiền dùng mãi không hết. Hiện nay mối quan hệ trải rộng cả ba giới quân đội - chính trị - thương nghiệp, hơn nữa vừa thượng vị chính là ‘tổng giám đốc của tập đoàn’.
Mà anh ta, vì để có thể kiếm được tiền, đường tắt gì cũng sẽ đi thử. Cố gắng làm việc, cật lực bò lên, nhiều nhất cũng chỉ bò tới vị trí ‘tổng giám đốc’ của một công ty con thì dừng rồi.
Cùng là anh em, điểm khác nhau tại sao lại lớn như vậy?
Chỉ bởi vì, anh cả của anh ta là ‘con vợ cả’, anh ta là ‘con vợ lẽ’.
Từ xưa chính thê với thê thiếp có khác biệt, càng huống chi, anh ta còn là con riêng không vẻ vang gì, ở nhà họ Điền từ bé không được ông nội xem trọng, chỉ có anh cả xem anh ta là người thân mà đối đãi, nhưng ông nội phòng anh ta, giống như phòng trộm vậy.
Ngay cả lễ thành niên năm đó, ông nội chọn vị hôn thê cho hai anh em bọn họ, ông nội chọn cho anh cả cô gái dạng không giàu thì quý.
Mà người chọn cho Điền Trung Quân anh ta là Diêu Minh Na một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường không có gia thế bối cảnh.
Chỉ có điều, cô gái không giàu thì quý đó lo lắng bản thân tương lai sẽ làm góa phụ, không muốn liên hôn với anh cả, vừa khéo anh cả cũng không muốn vị hôn thê, một lòng chỉ muốn bảo vệ đất nước, cho nên, ông nội cho phép, không tiếp tục ép chuyện hôn sự của anh cả nữa.
Mà Điền Trung Quân anh ta không muốn vị hôn thê, ông nội bề ngoài tuy cho phép, nhưng lại ở đằng sau cố tình sắp xếp cho Diêu Minh Na học cùng một trường đại học với anh ta, sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, lại sắp xếp Diêu Minh Na làm việc ở bên cạnh anh ta.
Dụng ý của ông nội là gì, đã rõ tới mức không thể rõ hơn rồi.
Ở trong lòng của ông nội thì anh chỉ xứng với cô gái tầm trung như Diệu Minh Na sao?
Có lẽ, ông nội trăm tính ngàn tính, đều sẽ không ngờ, loại người như anh ta, lại nhanh như vậy kết hôn chớp nhoáng rồi.
Khóe miệng của Điền Trung Quân nhếch lên lộ ra ý cười ý vị không rĩ, loại người như anh ta... Phải! Loại người như anh ta, anh ta là loại người như nào?
Đối tượng anh ta kết hôn không phải là cô gái như Diêu Minh Na, cũng không phải là cô gái như Quý Tư Nghiên, mà là một cô gái ngay cả gia thế bối cảnh đều không có, còn có số phận đang thương khi bị người thân vứt bỏ.
Có lẽ, vật hợp theo loài, người hợp theo số.
Đồng Đồng Tâm nấu xong cơm tối, bê đồ ăn để lên bàn, sắp đũa xong mới phát hiện Điền Trung Quân đã trở về.
Cô đi vào phòng ngủ của anh ta, vừa đi tới cửa thì thấy anh ta nằm trên giường, ngay cả giày cũng không cởi, vì vậy nhẹ nhàng đi tới cởi giày da cho anh ta.
Khi anh đưa tay cầm lấy chiếc chăn mỏng ở một bên đắp lên người anh ta, anh ta đột nhiên đưa tay, túm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên giường.
Đồng Đồng Tâm hơi loạng choạng, đầu gối va vào cạnh giường, ‘xẹt’ một cái trực tiếp nằm bò trên ngực của Điền Trung Quân, chóp mũi của hai người cũng vì thế mà chạm vào nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Điền Trung Quân phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Đồng Đồng Tâm.
Cô không bôi kem chát phấn, xinh đẹp tự nhiên, trên người có cũng chỉ có mùi hương của sữa tắm, không giống những cô gái nồng nặc mùi phấn son như ở bên ngoài.
Ở trong mắt anh ta, trên người cô có sự ngây thơ của trẻ con, giống như một đóa hoa, cần anh ta quan tâm che chở, chú đáo săn sóc.
Đồng Đồng Tâm và Điền Trung Quân nhìn nhau vài giây, hai má của cô lập tức đỏ bừng, tim đập cũng tăng nhanh, đập ‘thịch thịch thịch’ như trống gõ trong lồng ngực.
Trước kia, khi cô và bạn trai cũ Hà Minh Huân ở bên nhau, chưa từng đỏ mặt tim đập nhanh như này. Là Trung Quân, cho cô cảm giác không giống.
Có lẽ, trước kia cô đối với Hà Minh Huân chỉ là thích, bây giờ đối với Điền Trung Quân mới là yêu thật sự sao?
Đồng Đồng Tâm trước giờ chưa từng suy nghĩ vấn đề này, bản thân cô rốt cuộc có yêu Điền Trung Quân không?
Chắc là yêu đi!
Bởi vì, anh ta là chồng của cô!
Cô bắt buộc phải yêu chồng của mình, yêu cái gia đình này.
“Đồng Tâm, từ nay về sau, em chính là chỗ dựa trong tâm hồn của tôi!” Điền Trung Quân nhấc tay, nhẹ nhàng để lên đỉnh đầu của Đồng Đồng Tâm cưng chiều vuốt ve.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu, gò má dán vào lồng ngực của anh ta, vừa che đậy sự xấu hổ của mình, vừa lắng nghe tiếng tim đập của anh ta.
Cô lần đầu tiên phát hiện, thì ra, tiếng tim đập của một người có thể đẹp như tiếng hát vậy.
“Đồng Tâm, tôi chơi chứng khoán bị lỗ rồi...” Tay của Điền Trung Quân từ trên đầu của Đồng Đồng Tâm trượt xuống lưng của cô, anh ta cứ như vậy một tay gối đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Đồng Đồng Tâm giống như một con sủng vật.
Đồng Đồng Tâm sững người, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn vào ánh mắt của Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân mặt mày bất lực: “Cho nên, tôi khoảng thời gian này không thể tổ chức hôn lễ với em được rồi.”
Hôm đăng ký kết hôn với Đồng Đồng Tâm, anh đem tất cả số tiền tiết kiệm của mình đưa cho Đồng Tâm, mà Đồng Tâm cầm tiền trả nợ thay cho ba mẹ Đồng rồi.
Thật ra, số tiền đó cũng là anh ta kiếm được từ việc chơi chứng khoán.
Chỉ có điều bây giờ thì tốt rồi, tài sản của anh ta chỉ còn 150 triệu, trong thẻ lương của anh ta nằm trong tay Đồng Tâm cũng chỉ có 60 triệu tiền lương gửi vào của tháng trước, chắc cũng bị anh ta trước khi kết hôn dùng gần hết rồi.
Cho nên, hơn trăm triệu này, sống qua ngày vẫn là được, chỉ là tổ chức hôn lễ khả năng là...
Trong lòng Điền Trung Quân tính toán như vậy.
Đồng Đồng Tâm mặt mày nghiêm túc nhìn Điền Trung Quân.
Anh ta tưởng, cô sẽ trách anh ta.
Nhưng, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao cả.”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Uất ức cho em rồi.” Điền Trung Quân lại vuốt ve đầu của Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm lắc đầu, lần nữa rúc trong lòng Điền Trung Quân, nhẹ nhàng ôm anh ta, mím môi, rất thâm tình nói: “Gả cho anh, em một chút cũng không cảm thấy uất ức.”
Bởi vì, là anh ta giải cứu cô khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, không phải sao?
Nếu như không phải anh ta kịp thời xuất hiện, cô sẽ tiếp tục xem mắt mãi, cuối cùng nói không chừng sẽ tùy tiện gả cho một người đàn ông nào đó.
Tuy tục ngữ nói, vợ chồng nghèo khổ trăm việc ai oán.
Nhưng, ở trong lòng của Đồng Đồng Tâm, một người đàn ông có tiền hay không không sao cả, chỉ cần là người đàn ông mà cô thích, hơn nữa anh ta đối tốt với cô, yêu cô, yêu cái gia đình này, không phản bội cô, kiếm tiền đủ sống qua ngày là được.
Cho nên, Đồng Đồng Tâm một chút cũng không để tâm tới việc Điền Trung Quân có tiền hay không.
Nửa đời sau của người phụ nữ, chỉ cần là gả đúng người, mới là hạnh phúc lớn nhất.
Đồng Đồng Tâm hy vọng mình là người phụ nữ hạnh phúc.
Hai người nằm trên giường lâu như vậy rồi, thật sự chỉ là ôm nhau đơn thuần, Điền Trung Quân đối với Đồng Đồng Tâm một chút dục vọng cũng không có.
Thứ nhất là anh ta cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ mới 18 tuổi, thứ hai là anh ta cảm thấy nên giữ lần đầu tiên của cô vào đêm động phòng hoa chúc, tương lai có thể cho cô một hồi ức tốt đẹp.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi! Nếu không, đồ ăn đều sẽ sắp nguội mất rồi!” Đồng Đồng Tâm khẽ mỉm cười nói.
Điền Trung Quân đáp một tiếng, khi chống người ngồi dậy, thuận thế bế Đồng Đồng Tâm lên.
Ngồi ở trước bàn ăn, Đồng Đồng Tâm không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Điền Trung Quân, ngay cả thịt cá đều là cô gỡ hết xương mới gắp vào trong bát cho anh.
Điền Trung Quân mỉm cười biết ý, dùng cùng phương thức, gắp thịt cá, sau khi gỡ hết xương dăm trong thịt cá thì tự mình đứt vào trong miệng Đồng Đồng Tâm.
Anh ta muốn dùng phương thức của mình cưng chiều cô vợ nhỏ này của mình.
Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Trung Quân, đôi mắt to tuyệt đẹp híp thành vầng trăng khuyết, trong miệng nhai thịt cá, khóe miệng hạnh phúc cong lên.
Tuy bản thân hôm nay trải qua chuyện không thuận lợi lắm, nhưng không ảnh hưởng tới cảm xúc Điền Trung Quân tiếp tục tới công ty làm việc vào trong buổi chiều.
Anh ta là một kiến trúc sư, cố gắng nhận thêm vài nghiệp vụ, tiền tự nhiên sẽ kiếm lại được, chỉ là từ nay về sau, anh ta khả năng sẽ vất vả một chút.
Đồng Tâm là một cô gái như thế nào, trải qua khoảng thời gian quen biết tìm hiểu, anh ta biết rõ trong lòng, nhìn thấy rõ ràng.
Đồng Tâm 18 tuổi, có độ tuổi tâm lý không phù hợp với vẻ ngoài.
Cô đối đãi với người khác thân thiện ôn hòa, không ham của, không nhu nhược, không trang điểm, không sính ngoại, trong cuộc sống cố gắng tiết kiệm, trong công việc thì cần mẫn.
Bây giờ, ở trong thành phố Bình Dương bọn họ, rất nhiều cô gái 18 tuổi, phần lớn vừa bước vào đại học, ai ai cũng đều là đóa hoa trong nhà kính.
Mà Đồng Tâm, có lẽ là do bối cảnh gia đình của cô?
Điền Trung Quân từng nghe anh trai nuôi Lương Đồng Đức của Đồng Đồng Tâm nói qua, mẹ nuôi của Đồng Tâm đối đãi với Đồng Tâm rất cay nghiệt hà khắc, việc nhà trong nhà cơ bản đều là Đồng Tâm lo hết, còn từng ép Đồng Tâm thôi học đi làm công, mà ba nuôi của cô tuy đối với cô rất tốt, nhưng nhu nhược vô năng.
Còn anh trai nuôi Lương Đồng Đức của cô, cho dù trước đây bảo vệ cô, nhưng anh ta cũng chẳng qua chỉ là người đàn ông vô tích sự, anh ta nuôi bạn gái của mình đều có hơi khó khăn, càng đừng nhắc tới chu cấp tiền sinh hoạt phí gì đó đó cho em gái nuôi như cô.
Sự kiên cường và độc lập của Đồng Tâm, Điền Trung Quân là nhìn thấy trong mắt, thương xót trong lòng.
Cô và anh ta, ở khía cạnh nào đó, rất giống nhau, không phải sao?
Cho nên, cho dù bạn gái cũ Quý Tư Nghiên tình đầu của anh ta quay về rồi, muốn quay lại với anh ta, anh ta cũng không muốn phụ lòng cô gái có số phận đáng thương giống mình.
“Đồng Tâm, em có muốn tìm lại ba mẹ ruột của em không?” Điền Trung Quân bỗng nhiên thâm ý hỏi.
Thân thế của Đồng Tâm, quả thật có hơi trắc trở.
Muốn tìm được ba mẹ ruột, rất rất khó, không phải sao?
Cách nhiều năm như vậy, cô còn lại bị bắt cóc bán tới Tây Trấn, một chút manh mối cũng không có, phải tìm như nào chứ?
Nhà họ Lương đối với cô có ơn nuôi dưỡng, mà nhà họ Đồng...
Đồng Đồng Tâm nhớ lại khoảng thời gian cô và ba Đồng mẹ Đồng còn sống bên nhau, cô xem hai người bọn họ như ba mẹ ruột mà đối đãi, bọn họ lại giấu cô, nhìn cô lấy hạnh phúc của mình đi trả nợ cho hai người.
Nhưng điều đáng may mắn là ba Đồng mẹ Đồng không có ích kỷ tới cùng, bọn họ sau khi lấy tiền trợ nợ hết thì nói ra chân tướng với cô.
Ít nhất, bọn họ đối với cô xem như có ơn cho cái họ!
Tình người nóng lạnh, thế thái thất thường...
Đồng Đồng Tâm hơi cụp mắt, vừa thu dọn bát đũa trên bàn, vừa mím chặt đôi môi, rầu rĩ lắc đầu.
Lúc ngước mắt, cô nhìn sang Điền Trung Quân, khẽ mỉm cười: “Em đã có anh rồi!”
Từ nay về sau, anh ta chính là người nhà của cô.
Điều Trung Quân sau khi biết tâm ý của Đồng Đồng Tâm, nhìn vào mắt của cô, hiểu ý mà mỉm cười, sau đó cùng cô thu dọn đồ thừa trên bàn.
“Đồng Tâm, trước tôi em đã từng hẹn hò chưa?” Sau khi cơm nước xong, khi Điền Trung Quân ôm Đồng Đồng Tâm ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi.
Đồng Đồng Tâm sững ra, khi nhớ lại bạn trai cũ Hà Minh Huân của mình, trong lòng tự dưng nhói đau.
Hôm đó, khi cô xem mắt với anh ta, cô nói cô chưa từng yêu đường, thật ra anh ta biết, cô đang nói đối với anh ta.
Đồng Tâm thật ra là một cô gái rất xinh, hơn nữa còn là kiểu đẹp thanh thuần tự nhiên, cho nên, cô trước khi quen anh ta, nhất định từng có nam sinh theo đuổi.
“Có!” Đồng Đồng Tâm trầm mặc một lúc, mới yếu ớt trả lời, sau khi chựng lại một chút, lại giống như đứa trẻ phạm lỗi, giải thích cho mình: “Nhưng em chưa từng ngủ với anh ta, em chỉ là từng ôm, từng nắm tay anh ta, ngay cả hôn cũng chưa có...”
Nói tới hôn...
Đồng Đồng Tâm lúc này mới nhớ, nụ hôn đầu của cô bị người đàn ông lạ mặt nửa đêm canh ba trèo từ ban công nhà cô xông vào phòng trọ của cô cưỡng chế lấy mất rồi.
Hơn nữa, thân thể của cô, cũng bị người đàn ông đó cưỡng chế vuốt ve...
Tuy lần đầu tiên vẫn giữ được nguyên vẹn, nhưng nhớ tới chuyện này, Đồng Đồng Tâm bỗng chốc cảm thấy mình rất bẩn, thậm chí có hơi tự hổ thẹn, cảm thấy mình không xứng với Trung Quân.
Cô thật ra là kiểu cô gái tương đối truyền thống bảo thủ, đối với chuyện đó, cô không buông được.
Đồng Đồng Tâm luôn kiên trì, lần đầu tiên của mình, nhất định phải giữ tới đêm tân hôn động phòng hoa chúc.
“Tôi đều biết, chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Cho dù em không phải là lần đầu, tôi cũng không để ý. Tôi chỉ biết, từ nay về sau, em chỉ thuộc về một mình tôi là được.” Điền Trung Quân hiểu ý mỉm cười, đưa tay lên, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu của Đồng Đồng Tâm.
Bỗng nhiên, anh ta cũng không biết tại sao lại tò mò về chuyện tình cảm trước kia của cô nữa.
Đồng Đồng Tâm ngước mắt nhìn Điền Trung Quân tin mình, còn nói không để ý cô có phải là lần đầu tiên hay không, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Đổi cách nói khác, chính là, anh ta không để ý cô trước kia từng bị người đàn ông nào hôn, sờ qua... chỉ cần cô từ nay về sau, là người của anh ta là được rồi.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Khi suy nghĩ tới đây, Đồng Đồng Tâm đột nhiên hy vọng mình đừng gặp phải người đàn ông từng khinh bạc mình nữa là được.
“Tôi sẽ đem lần đầu tiên của em, giữ tới đêm tân hôn động phòng hoa chúc của chúng ta.” Điền Trung Quân vừa cưng chiều nói, vừa vòng qua vai của Đồng Đồng Tâm, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán của cô.
Đồng Đồng Tâm vô cùng hạnh phúc ngẩng đầu lên, khi lại chạm vào ánh mắt của Điều Trung Quân, lồng ngực nóng lên, hai má đỏ ửng, tim đập nhanh.
Nên làm sao đây?
Cô hình như...
Đã...
Sắp...
Yêu anh ta rồi!
Không, chắc là đã yêu rồi!
Thì ra, khi tình yêu lần nữa giáng xuống, vẫn tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp tới mức chữa lành vết thương và nỗi đau của cô.
Sau khi bị bạn trai đầu lừa dối, còn có thể khiến cô lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
Đều nói sau khi nam nữ nhìn vào mắt nhau mấy giây, sẽ có xúc động muốn hôn.
Nhưng, rõ ràng hai người đã nhìn qua quá mười giây, mà giữa hai người bọn họ lại không có xảy ra chuyện gì.
Điền Trung Quân nhìn gương mặt của Đồng Đồng Tâm, lúc này cuối cùng cũng hiểu, bạn trai cũ của Đồng Tâm tại sao không hôn Đồng Tâm rồi.
Bởi vì, gương mặt của Đồng Tâm, thuần khiết giống như tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, khiến người ta không nhẫn tâm vấy bẩn.
Chứ không biết, bạn trai cũ Hà Minh Huân của Đồng Đồng Tâm cô, chỉ là không muốn chịu trách nhiệm với cô, cho nên mới nhịn không chạm vào cô.
Bởi vì anh ta chưa từng chạm vào cô, cho nên anh ta có thể không chút sợ hãi mà đi lăng nhít, càng có thể không chút kiêng kỵ gì mà đá cô.
Người trao đi sự chân thành, lại nhận về sư tổn thương tới mức khắp người không còn lành lặn, chắc chỉ có một mình Đồng Đồng Tâm cô.
Thật ra, cùng ở trong thành phố này, còn có một người đàn ông khác, thương nhớ đối với cô.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Anh ấy cưng chiều cô, yêu cô và chăm sóc cô, nhưng cô chỉ cần nhìn thấy anh là muốn bỏ chạy. Tên tra nam và tiểu tam ức hiếp cô, anh thay cô trả lại chúng gấp đôi, dám ức hiếp người phụ nữ của anh, tìm cái chết! vậy anh ức hiếp tôi, muốn chết như nào đây? Cô đã chạy trốn khỏi anh vòng tay anh...
vietwriter.vn
Tập đoàn Điền Thị trước đây khi ở trong tay ông nội Điền Vĩnh Đình, ông nội Điền Vĩnh Đình không có hứng thú với giới giải trí, cho nên, tập đoàn Điền Thị cũng luôn không vươn tay vào cái giới này.
Bây giờ, Điền Duy Hoàng muộn tiếp quản tập đoàn Điền Thị thì anh sẽ nghĩ cách tiếp tục mở rộng lãnh thổ kinh doanh của tập đoàn mình.
Suy nghĩ của anh, trợ lý Trịnh Trung Uy biết rõ, ý của ông cụ Điền Vĩnh Đình là kêu anh thả tay đi làm, mà em trai Điền Trung Quân...
Điền Duy Hoàng vừa nghĩ tới em trai Quân là làm ngành xây dựng thì không định nói cho anh ta nghe ý tứ muốn bước chân vào giới giải trí của mình.
Bởi vì những công việc trong phần của bản thân anh ta kia thì đủ khiến anh ta bận rộn rồi.
Điền Duy Hoàng nghĩ rồi vẫn là quyết định giảm bớt khối lượng công việc cho Quân, dù sao Quân còn đang giúp anh phụ trách dự án ở Tây Trấn.
Mỗi lần, trong lúc rảnh rỗi sau khi làm xong việc, Điền Duy Hoàng tóm lại sẽ rút điện thoại ra, sau khi soạn xong tin nhắn ở trên điện thoại, lại không dám gửi đi.
Bởi vì anh gửi đi rồi, “Minh Tuyết” cũng không biết anh là ai.
“Sau khi “Minh Tuyết” tới Hàn Quốc, anh có ngờ quản gia Lưu chuyển lời với “Minh Tuyết” rằng “Minh Tuyết” sớm về nước, nhưng “Minh Tuyết” lại trả lời lại cho quản gia Lưu là cô muốn ở đó chơi hai tháng, bởi vì nơi đó thật sự là quá vui.
Người ta đều nói như vậy rồi, anh còn có thể làm gì cô nữa?
Toàn thế giới anh chỉ chiều mình cô, chỉ cần cô chơi vui là được.
Điền Duy Hoàng trong lòng tuy nhớ nhung cô, nhưng chuyện cô chỉ mải chơi này, anh cũng chỉ có thể chiều cô, đè sự nhớ nhung của mình vào trong đáy lòng.
Buổi chiều sau khi tan làm, trợ lý Trịnh Trung Uy bên trong tay cầm chiếc máy tính bảng, rất tận tâm đọc lịch trình của Điền Duy Hoàng.
“6 giờ, phòng bao số 808 tầng hai của khách sạn Tân Lai, chủ tịch của tập đoàn Quý Thị hẹn riêng cậu cùng dùng bữa tối.” Trợ lý Trịnh Trung Uy nói.
Điền Duy Hoàng vốn không muốn để ý tới lời mời hôm nay của chủ tịch tập đoàn Quý Thị đó, nếu không phải là ông nội gọi điện tới nói nhân tình, nói cái gì mà xem như là người quen với chủ tịch Quý đó, vị chủ tịch Quý đó muốn gặp anh, xem như anh mới bước vào giới thương nghiệp nể mặt tiền bối.
Anh lúc này mới đáp ứng cuộc hẹn của vị chủ tịch Quý đó.
Phòng bao 808 trên tầng 2 khách sạn Tân Lai.
Điền Duy Hoàng dẫn theo trợ lý Trịnh Trung Uy tới, bên cạnh chủ tịch của tập đoàn Quý Thị có có một cô gái, hai người bọn họ đã tới từ lâu.
Nhìn thấy Điền Duy Hoàng đi vào, chủ tịch Quý đứng dậy trước tiên, mà cô gái ở bên cạnh ông ta, cũng vội vàng đứng lên theo, khẽ mỉm cười với anh.
Điền Duy Hoàng chỉ liếc nhìn cô gái đó thì không nhìn cô ta nữa, ngay cả một ánh nhìn mà anh nhìn cô ta, vẫn là bởi vì anh cảm thấy cô ta có chút quen mắt.
“Điền tổng, lần đầu gặp mặt, xin chào xin chào, người này là con gái của tôi Quý Tư Nghiên!” Chủ tịch Quý chủ động chìa tay về phía Điền Duy Hoàng, là trưởng bối, lại gật đầu cúi người cung kính như vậy.
Ông ta là một người đàn ông ngoài 50, trên mái tóc cắt ngắn sáng loáng vẫn là lộ ra rất nhiều sợi tóc bạc, trên mặt cũng in đầy những thăng trầm khi chinh chiến ở giới thương nghiệp.
Ông nội có lệnh rồi, Điền Duy Hoàng có không thích loại trường hợp này đi nữa, cũng phải nhoẻn miệng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với chủ tịch Quý, hỏi: “Chào chủ tịch Quý, chào cô Quý!”
Quý Tư Nghiên môi đỏ hơi mím lại, khóe môi mang ý cười, hơn nữa cười không lộ răng, dáng vẻ vừa dè dặt vừa ưu nhã.
Hôm nay, cô ta cố ý mặc một bộ lễ phục màu tím trễ ngực lại lộ lưng, còn búi tóc, trước mặt khuôn ngực lộ ra một nửa, tấm lưng gợi cảm đằng sau.
Gương mặt makeup của cô ta tinh tế lại không phải dễ thương, làn da trắng mịn như đồ sứ trên bàn ăn.
Ngay cả trợ lý Trịnh Trung Uy ở bên cạnh Điền Duy Hoàng đều có thể nhìn ra, cô Quý này, trước khi tới, chắc là cố ý trang điểm sửa soạn một phen để gặp cậu cả nhà ông ta rồi.
Có dụng tâm khác như vậy: “Không phải trộm cũng là cướp!”
Mấy người vừa ngồi xuống, chủ tịch Quý bắt đầu giới thiệu ưu điểm của con gái mình với Điền Duy Hoàng.
Học lực cao, nhan sắc đỉnh, bối cảnh tốt, có người đàn ông nào sẽ lại không động lòng trước cô gái như này chứ?
Chủ tịch Quý khen con gái Quý Tư Nghiên của mình, giống như đang khen người tình của mình: “Con bé điểm nào cũng tốt, vừa du học ở nước ngoài về, nhưng để ở bên cạnh tôi thì không tạo ra thành tích gì cả. Tôi muốn để nó đi ra bên ngoài rèn luyện, nhưng lại không yên tâm, sợ nó ở bên ngoài bị đàn ông xấu bắt nạt. Nhưng con người của Điền tổng, có ông cụ Điền bảo đảm, Quý mỗ là rõ ràng nhất rồi. Cho nên, Quý mỗ muốn giao con gái của mình cho Điền tổng, hy vọng nó có thể ở bên cạnh Điền tổng học tập được ít kiến thức chuyên ngành.”
“Chủ tịch Quý quá tâng bốc tôi rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một hậu bối người chân ướt chân ráo vừa bước chân vào giới thương nghiệp, nhiều chỗ còn phải thỉnh cầu ông. Nào dám làm ‘sư phụ’ dẫn dắt ‘đồ đệ’ chứ. Chủ tịch Quý nên tìm một người kinh nghiệm phong phú hơn tới dẫn dắt cô Quý vào ngành.” Điền Duy Hoàng mỉm cười nhàn nhạt, uyển chuyển từ chối.
Sắc mặt của chủ tịch Quý thu liễm lại, liếc nhìn Quý Tư Nghiên, giống như đang trao đổi ánh mắt với Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên lập tức thức thời cầm ly rượu đế cao trên bàn ăn, đứng dậy, kính rượu với Điền Duy Hoàng.
Bình luận facebook