Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Edited by Bà Còm in Wattpad
Bạch thị ôm đầu gối cuộn tròn ở trước cửa thét chói tai, Vương thị cũng bị hộ vệ Tiết gia ném ra. Bạch thị nhìn thấy Vương thị, không nói hai lời liền nhào lên lột áo ngoài của Vương thị tròng lên người mình.
Bên Tây phủ nghe được động tĩnh ầm ĩ trước cửa của ngõ Yến tử, đội trưởng đội hộ vệ Tây phủ vội mang theo mười mấy người tay cầm gậy gộc chạy đến tương trợ, chỉ thấy một lão phụ nhân đỡ một phụ nhân trung niên, mặt mày xám xịt rời khỏi trước cửa Tiết gia ngõ Yến tử dưới sự chỉ trỏ của mọi người. Đội hộ vệ hai bên chào hỏi nhau, sau khi hiểu ra đây là Tiết Đại tiểu thư xử trí hai phụ nhân đanh đá dám đến cửa quậy phá, biết được trong phủ hết thảy đều thái bình, hộ vệ Tây phủ mới kéo nhau trở về.
Đuổi Bạch thị và Vương thị ra khỏi nhà xong xuôi, Tiết Thần quay đầu lại nói với Tĩnh tỷ nhi: "Hôm nay Tĩnh tỷ nhi xử sự thật không sai, phải đối với bọn họ như vậy. Muội nhớ kỹ, với thân phận của muội -- chúng ta hãy giả sử cực đoan một chút --cho dù sai người đánh chết bọn họ thì Ngụy gia cũng không làm gì được chúng ta. Lần tới bọn họ còn dám tới cửa, hộ vệ trong phủ cũng không phải chỉ để ngồi không. Hộ vệ dám để hai phụ nhân đanh đá nháo tới cửa, nếu không tăng thêm khiển trách, vậy sau này chẳng phải A Miêu A Cẩu gì cũng có thể đến Tiết gia gây rối sao?"
Tiêu thị nghe được có chút xấu hổ, Tiết Thần đi qua nói với bà: "Việc hôm nay Thái thái thấy rõ ràng rồi đấy, đối phó với loại phụ nhân vô tri này nên lấy bạo chế bạo, nếu không bọn họ căn bản không biết hậu quả của cái "lưỡi dài" sẽ cho ra kết cục gì."
Tiêu thị gật gật đầu, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, lo lắng nói: "Nhưng nếu chuyện hôm nay mà bị truyền ra thì đối với thanh danh của con cũng không có chỗ tốt. Huống chi, Ngụy lão phu nhân và Vương thị làm sao chịu im hơi lặng tiếng, nhất định sẽ ở sau lưng kiệt lực bôi đen, loại đồn đãi vớ vẩn này là khó đối phó nhất."
Tiết Thần cong môi cười: "Thái thái thật là lo lắng quá nhiều. Chuyện hôm nay truyền ra thì đối với thanh danh của con có ảnh hưởng gì đâu chứ? Bất quá là xử trí hai phụ nhân đanh đá tới cửa nháo loạn mà thôi. Còn chuyện bọn họ ở sau lưng sẽ bôi đen, đây cũng không phải sự tình chúng ta có thể khống chế. Nói cách khác, cho dù hôm nay chúng ta không làm như vậy, bọn họ cũng sẽ không nói một lời hay nào giùm chúng ta. Huống chi, thế gian này người thích đồn đãi chuyện thiên hạ rất nhiều, nếu bất kỳ làm chuyện gì cũng phải để ý miệng lưỡi thiên hạ thì cuộc sống này cũng thật khó qua. Không cần chọn cách "lui một vạn bước" đâu, bằng thực lực hiện giờ của Ngụy gia, Tiết gia chúng ta thật đúng là không cần thiết phải sợ bọn họ!"
Tiêu thị nhìn Tiết Thần, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu, âm thầm trách cứ bản thân đã mang đến cho Tiết gia phiền toái như vậy.
Tiết Thần thấy Tiêu thị đầy mặt tự trách, biết sự sợ hãi của một người cũng không phải dễ dàng tiêu trừ, nhất định phải cần thời gian mới được. Tiết Thần bèn không khuyên gì nữa, xoay người rời khỏi phòng khách, kêu Nghiêm Lạc Đông cùng rời đi.
Ngụy gia những người này cũng thật sự muốn tìm đường chết, đánh chủ ý lên Tĩnh tỷ nhi còn chưa nói, thế nhưng còn muốn đem chủ ý đánh tới trên người nàng. Thật không biết bọn họ có lá gan lớn bao nhiêu mà dám nói ra những lời như thế?! Đối với loại người nảy sinh ý đồ với nàng, Tiết Thần cũng không phải là người sẽ dung túng nuông chiều.
"Thúc đi tra gốc gác của Ngụy gia cùng Vương gia, "ngàn năm Vương Bát vạn năm quy", không ai động vào bọn chúng thì bọn chúng thật đúng cho rằng tất cả mọi người đều phải nghe theo bọn chúng!"
(Ngàn năm Vương Bát vạn năm quy: từ "Vương Bát" có nghĩa là Đồ con rùa, một câu chửi trong tiếng Trung; từ "quy" là rùa. Câu này nghĩa là "Nếu một ngàn năm đã là Đồ con rùa thì mười ngàn năm nữa vẫn là con rùa")
Nghiêm Lạc Đông không nói lời nào, nghe xong mệnh lệnh liền nhanh nhẹn ra cửa.
Tiết Thần trở lại phòng, chuẩn bị lên giường nằm nghỉ trong chốc lát, không ngờ một con bồ câu trắng lại bay vào. Mấy ngày này Lâu Khánh Vân đều ở biệt cung Tây Sơn phụng dưỡng Thánh giá, cho nên đã thật nhiều ngày bọn họ không có liên lạc. Đây là lần đầu tiên Tiết Thần nhận được thư suốt mấy ngày qua làm nàng vui mừng khôn xiết, đi qua ôm bồ câu lên vội vàng lấy ra ống trúc đựng thư rồi nằm nghiêng trên giường La Hán tựa vào gối dựa bắt đầu mở ra.
Lâu Khánh Vân hận không thể đem một tờ giấy nhỏ viết đặc kín, dường như không phải chỉ viết trong một ngày bởi vì bút tích rõ ràng có phần đứt quãng. Tiết Thần đoán chàng ta ở biệt cung Tây Sơn không có phương tiện truyền bồ câu, vì thế bèn viết thư trước rồi chờ có cơ hội truyền đi một lúc. Còn chưa xem nội dung mà khóe miệng Tiết Thần đã nhếch lên mỉm cười, trong lòng giống như được ăn mật đường, ngọt đến phát ớn, cao hứng lăn vài vòng trên giường La Hán, sau đó mới lấy gối dựa lót dưới thắt lưng bắt đầu đọc thư.
Trong thư đều kể những chuyện vặt thường ngày, nhưng Tiết Thần chỉ cần tưởng tượng thần thái và gương mặt của Lâu Khánh Vân khi nói chuyện liền cảm thấy cho dù chuyện nhàm chán đến mấy cũng trở thành thú vị. Cuối cùng, Lâu Khánh Vân hỏi nàng gần đây sống thế nào, kêu nàng cũng viết nhiều một chút kể cho chàng ta nghe, nói chiều nay trước giờ Thân đều ở Đại Lý Tự, buổi tối còn phải về Tây Sơn, thư tín chỉ cần trước giờ Thân gửi đi là được.
Tiết Thần cũng không muốn chờ đợi, vội vàng ngồi xuống sau án thư cầm lấy bút bắt đầu viết. Nàng vốn không phải người nói nhiều, vậy mà viết thư kể chuyện cho Lâu Khánh Vân lại vô cùng lưu loát, dùng chữ cực nhỏ viết đầy kín một tờ giấy. Bởi vì ống trúc trên chân của bồ câu đưa tin quá nhỏ, chỉ có thể chứa được một tờ thư, cho nên nàng chỉ có viết chữ thật nhỏ thì mới có thể đem tất cả những chuyện phát sinh gần đây kể hết.
Sau khi viết xong Tiết Thần vẫn chưa đã thèm. Nàng thổi tờ giấy viết thư từ đầu đến đuôi, chờ đến khi mực đều khô mới thật cẩn thận cuốn tờ thư lại nhét vào ống trúc rồi đem bồ câu thả bay. Sau đó nàng liền ghé vào cửa sổ phía Tây trơ mắt nhìn theo bồ câu bay xa, từ trước cũng chưa phát giác hóa ra nàng rất nhớ Lâu Khánh Vân -- tuy chàng ta nói chuyện luôn không quá đáng tin cậy, nhưng mỗi lần đều có thể làm nàng cảm động. Tiết Thần ghé vào cửa sổ ngóng theo mãi đến khi rốt cuộc nhìn không thấy bồ câu nữa thì nàng mới xoay người quay vào phòng.
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân đang ở trước án thư múa bút thành văn. Đại Lý Tự bởi vì hắn vắng mặt mấy ngày mà tích góp không ít công văn phải xử lý. Bỗng nhiên Lâu Khánh Vân thấy bồ câu bay vào bèn không do dự gác bút, gỡ xuống ống trúc trên chân bồ câu, có bận gấp trăm lần cũng tạm thời gác lại để đọc thư cái đã. Lâu Khánh Vân thấy chữ của nàng nhỏ xíu viết đầy trang giấy không khỏi phì cười, từ trên bàn cầm lấy một thấu kính phóng đại -- đây là thấu kính dùng để xem xét những vật chứng nhỏ bé, bây giờ vừa lúc phát trương công dụng.
Lâu Khánh Vân đọc thư từ đầu tới đuôi một cách cẩn thận, không nhịn được nở nụ cười đầy mặt. Ở cuối bức thư hắn đọc được mấy hàng chữ, đúng là Tiết Thần đem chuyện Ngụy lão phu nhân nhìn trúng nàng muốn tới bức hôn thuật lại một cách giản lược. Lâu Khánh Vân gấp tờ thư lại thật cẩn thận để vào hà bao trong người, sau đó liền hướng ra ngoài hô một tiếng: "Triệu Lâm Thụy, tiến vào!"
Triệu Lâm Thụy bởi vì đã giúp lão Đại làm rất nhiều chuyện bí mật không thể nói, lão Đại sợ hắn tiết lộ ra ngoài bèn đem hắn từ bộ môn tình báo xách tới hầu hạ trước người. Hiện tại hắn là thân tín bên người Lâu lão đại, thay thế vị lão Đại này làm hết thảy những công tác có thể nói cũng như những công tác bí mật không thể nói.
"Ngươi đến Kinh Triệu phủ moi ra hồ sơ về Ngụy gia và Vương gia cho ta, hiện tại ta đang cần ngay."
Triệu Lâm Thụy nhìn lão Đại nhà mình sắc mặt xanh mét hình như còn đang nghiến răng nghiến lợi, không dám hỏi nhiều liền lĩnh mệnh rời đi. Thời gian không quá nửa nén hương Triệu Lâm Thụy liền đi tới trước mặt Lâu Khánh Vân, mang theo Kinh Triệu Phủ Doãn đích thân tiến đến phục mệnh.
Kinh Triệu Phủ Doãn trán đầy mồ hôi lạnh thỉnh an vị Thế tử gia này, trong lòng cực kỳ bất an, thật sự không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với vị này hay không. Thấy Thế tử gia phái người tới tra xét hồ sơ lý lịch, hắn liền hoảng hốt, tự mình yêu cầu cùng lại đây để đích thân trình bày với Lâu Thế tử.
Lâu Khánh Vân đối với chuyện hắn tự mình tiến đến cũng không phản cảm, tiếp nhận hồ sơ lý lịch trong tay Triệu Lâm Thụy, mở ra đọc lướt qua rồi hỏi Kinh Triệu Phủ Doãn: "Ngươi nói cho ta nghe, Ngụy gia và Vương gia này hiện giờ có người nào ở triều làm quan? Làm ở bộ môn nào?"
Kinh Triệu Phủ Doãn vừa nghe hỏi đúng ngay chức trách công tác của hắn bèn nhẹ nhàng thở phào, không nửa lời giấu diếm báo cáo cho Lâu Khánh Vân: "Ngụy gia này lúc trước có một vị Tri châu tên là Ngụy Thanh, bất quá ba bốn năm trước đã chết bệnh. Hiện tại Ngụy gia vẫn không có người nào được quan chức. Thê tử chính thất của Ngụy Thanh là Gia Hòa Huyện chủ, hiện tại đã tái giá với Trung Thư Thị lang Tiết Vân Đào Tiết đại nhân, là hôn sự Thánh thượng ban cho. Còn liên hệ giữa Ngụy gia và Vương gia ở chỗ, Vương gia Nhị tiểu thư gả cho Ngụy gia Nhị công tử, mà Vương gia hiện tại chỉ có một Vương Hưng Châu ở Binh Bộ, làm Võ tuyển tư Viên Ngoại lang, lúc trước ở Lan châu làm Tổng binh, sau đó trên chiến trường ngã ngựa bị gãy chân nên tự thỉnh trở lại kinh thành, tìm được sự nâng đỡ của Binh Bộ Thượng Thư Phạm Dịch thông qua Thủ phụ đặc cách phê chuẩn cho hắn hồi kinh chuyển đổi công tác. Nghe nói năm sau sẽ được thăng làm Võ tuyển tư Lang trung, xem như thăng tiến mau."
Lâu Khánh Vân nghe xong cũng không nói gì mà chỉ híp mắt gật gù. Triệu Lâm Thụy đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của lão Đại, âm thầm cảm nhận một trận da đầu tê dại thay cho hai nhà Ngụy Vương -- thật là "thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa xông vào" -- cũng không biết hai nhà kia làm thế nào mà đắc tội vị Diêm Vương lão gia này, hậu quả chắc chắn là sẽ được chứng kiến "thịt mỡ tới tay liền biến mất, vịt béo đến miệng liền bay đi".
*Đăng tại Wattpad*
Qua vài ngày sau, Tiết Thần ở trong vườn dạy Tĩnh tỷ nhi trồng hoa, đang bàn luận về những điều tâm đắc khi trồng hoa thì Nghiêm Lạc Đông lặng yên không một tiếng động đã trở lại. Có chút chuyện hắc ám Tiết Thần cũng không muốn cho Tĩnh tỷ nhi biết nên kêu nàng đi về trước. Tĩnh tỷ nhi cũng biết Nghiêm Lạc Đông nhất định có chuyện bẩm báo với Tiết Thần, nàng ta là người rất thức thời lập tức hành lễ với Tiết Thần rồi cáo lui.
Sau khi Tĩnh tỷ nhi rời đi, Nghiêm Lạc Đông mới đi vào nhà ấm trồng hoa hồi bẩm với Tiết Thần: "Tiểu thư, chuyện của hai nhà Ngụy Vương có lẽ không cần tiểu thư tự mình động thủ. Kinh Triệu phủ thả ra tiếng gió, nói rằng bên trên có người đang tra bọn họ, chức vụ của Vương Hưng Châu hình như cũng đã bị tạm dừng, vụ này sau lưng tất nhiên có người thao túng. Chúng ta hãy từ từ không nên động thủ, chờ xem người sau lưng có hành động gì rồi tính sau."
Tiết Thần rút ra cái xẻng từ trong đất, kinh ngạc xoay người nhìn Nghiêm Lạc Đông hỏi: "Thúc vừa nói trước khi chúng ta động thủ cũng đã có người bắt đầu tra Vương Hưng Châu?"
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: "Phải, đã bắt đầu tra xét, chức vụ cũng tạm dừng. Vương Hưng Châu còn không biết chính mình phạm sai chuyện gì, chỉ đoán có thể trong lúc vô ý đắc tội với cấp trên, khiến thượng cấp ghi hận."
Tiết Thần nhíu mày tự hỏi, đột nhiên trong đầu nhớ tới một người. Nếu có ai ở vào lúc mấu chốt làm ra chuyện này, ngoại trừ Lâu Khánh Vân thì nàng thật đúng là nghĩ không ra ai khác. Lần trước trong thư nàng đã viết xuống mình có chút buồn bực, nhưng chỉ mất vài ngày mà chàng ta đã nhúng tay chỉnh người đến như vậy, Tiết Thần nhất thời thật không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào?
Tuy nói nàng hy vọng tự mình động thủ để trừng trị những kẻ xấu có ý đồ với nàng, nhưng hành vi gần như sủng nịch của Lâu Khánh Vân vẫn làm nàng có cảm giác giống như... ừm, "thụ sủng nhược kinh"?
Đúng vậy, là "Thụ sủng nhược kinh"!
Trước nay nàng đều một mình "đơn đả độc đấu", xảy ra vấn đề gì cũng đều đã quen tự mình ra tay giải quyết, không bao giờ nhờ vả bất kỳ ai. Mà Lâu Khánh Vân căn bản không cần nàng mở miệng, đã âm thầm giải quyết chuyện này cho nàng, hơn nữa lại còn ra tay ở thời điểm chàng đang bận rộn như vậy. Trong lòng Tiết Thần tràn ngập cảm kích, giờ khắc này Tiết Thần mới cảm giác được mình giống một thiếu nữ nhu nhược được một nam nhân cường thế sủng nịch.
Cảm giác này thật mới mẻ, thật ngọt ngào, thật sự khiến người khó quên. Nàng bỗng dưng sợ đến một ngày mình sẽ quen thói được Lâu Khánh Vân sủng nịch, nếu không có chàng bên người thì nàng phải làm sao bây giờ? Tâm tình vô cùng phức tạp, Tiết Thần lơ đãng gật gật đầu với Nghiêm Lạc Đông rồi cho ông ta lui xuống. Nghiêm Lạc Đông nhìn biểu tình trầm mặc của Tiết Thần liền biết, tiểu thư hẳn đã đoán được thân phận của người ra tay phía sau màn cho nên mới "thất hồn lạc phách" như vậy, nhưng đây là việc riêng tư của tiểu thư nên ông không tiện hỏi nhiều, bèn biết điều lui xuống.
Tiết Thần đứng trước một gốc phong lan đã được chăm sóc tỉ mỉ, ánh mắt căn bản không có tiêu cự, trong tim trong mắt đều là bóng hình tuấn mỹ của Lâu Khánh Vân. Từ trước tới nay lần đầu tiên Tiết Thần sinh ra cảm giác xúc động muốn gặp một nam nhân ngay lập tức. Tiết Thần cảm thấy mình thật là điên rồi, trải qua hai đời nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày vì một người nam nhân mà nóng ruột nóng gan...
Bạch thị ôm đầu gối cuộn tròn ở trước cửa thét chói tai, Vương thị cũng bị hộ vệ Tiết gia ném ra. Bạch thị nhìn thấy Vương thị, không nói hai lời liền nhào lên lột áo ngoài của Vương thị tròng lên người mình.
Bên Tây phủ nghe được động tĩnh ầm ĩ trước cửa của ngõ Yến tử, đội trưởng đội hộ vệ Tây phủ vội mang theo mười mấy người tay cầm gậy gộc chạy đến tương trợ, chỉ thấy một lão phụ nhân đỡ một phụ nhân trung niên, mặt mày xám xịt rời khỏi trước cửa Tiết gia ngõ Yến tử dưới sự chỉ trỏ của mọi người. Đội hộ vệ hai bên chào hỏi nhau, sau khi hiểu ra đây là Tiết Đại tiểu thư xử trí hai phụ nhân đanh đá dám đến cửa quậy phá, biết được trong phủ hết thảy đều thái bình, hộ vệ Tây phủ mới kéo nhau trở về.
Đuổi Bạch thị và Vương thị ra khỏi nhà xong xuôi, Tiết Thần quay đầu lại nói với Tĩnh tỷ nhi: "Hôm nay Tĩnh tỷ nhi xử sự thật không sai, phải đối với bọn họ như vậy. Muội nhớ kỹ, với thân phận của muội -- chúng ta hãy giả sử cực đoan một chút --cho dù sai người đánh chết bọn họ thì Ngụy gia cũng không làm gì được chúng ta. Lần tới bọn họ còn dám tới cửa, hộ vệ trong phủ cũng không phải chỉ để ngồi không. Hộ vệ dám để hai phụ nhân đanh đá nháo tới cửa, nếu không tăng thêm khiển trách, vậy sau này chẳng phải A Miêu A Cẩu gì cũng có thể đến Tiết gia gây rối sao?"
Tiêu thị nghe được có chút xấu hổ, Tiết Thần đi qua nói với bà: "Việc hôm nay Thái thái thấy rõ ràng rồi đấy, đối phó với loại phụ nhân vô tri này nên lấy bạo chế bạo, nếu không bọn họ căn bản không biết hậu quả của cái "lưỡi dài" sẽ cho ra kết cục gì."
Tiêu thị gật gật đầu, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, lo lắng nói: "Nhưng nếu chuyện hôm nay mà bị truyền ra thì đối với thanh danh của con cũng không có chỗ tốt. Huống chi, Ngụy lão phu nhân và Vương thị làm sao chịu im hơi lặng tiếng, nhất định sẽ ở sau lưng kiệt lực bôi đen, loại đồn đãi vớ vẩn này là khó đối phó nhất."
Tiết Thần cong môi cười: "Thái thái thật là lo lắng quá nhiều. Chuyện hôm nay truyền ra thì đối với thanh danh của con có ảnh hưởng gì đâu chứ? Bất quá là xử trí hai phụ nhân đanh đá tới cửa nháo loạn mà thôi. Còn chuyện bọn họ ở sau lưng sẽ bôi đen, đây cũng không phải sự tình chúng ta có thể khống chế. Nói cách khác, cho dù hôm nay chúng ta không làm như vậy, bọn họ cũng sẽ không nói một lời hay nào giùm chúng ta. Huống chi, thế gian này người thích đồn đãi chuyện thiên hạ rất nhiều, nếu bất kỳ làm chuyện gì cũng phải để ý miệng lưỡi thiên hạ thì cuộc sống này cũng thật khó qua. Không cần chọn cách "lui một vạn bước" đâu, bằng thực lực hiện giờ của Ngụy gia, Tiết gia chúng ta thật đúng là không cần thiết phải sợ bọn họ!"
Tiêu thị nhìn Tiết Thần, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu, âm thầm trách cứ bản thân đã mang đến cho Tiết gia phiền toái như vậy.
Tiết Thần thấy Tiêu thị đầy mặt tự trách, biết sự sợ hãi của một người cũng không phải dễ dàng tiêu trừ, nhất định phải cần thời gian mới được. Tiết Thần bèn không khuyên gì nữa, xoay người rời khỏi phòng khách, kêu Nghiêm Lạc Đông cùng rời đi.
Ngụy gia những người này cũng thật sự muốn tìm đường chết, đánh chủ ý lên Tĩnh tỷ nhi còn chưa nói, thế nhưng còn muốn đem chủ ý đánh tới trên người nàng. Thật không biết bọn họ có lá gan lớn bao nhiêu mà dám nói ra những lời như thế?! Đối với loại người nảy sinh ý đồ với nàng, Tiết Thần cũng không phải là người sẽ dung túng nuông chiều.
"Thúc đi tra gốc gác của Ngụy gia cùng Vương gia, "ngàn năm Vương Bát vạn năm quy", không ai động vào bọn chúng thì bọn chúng thật đúng cho rằng tất cả mọi người đều phải nghe theo bọn chúng!"
(Ngàn năm Vương Bát vạn năm quy: từ "Vương Bát" có nghĩa là Đồ con rùa, một câu chửi trong tiếng Trung; từ "quy" là rùa. Câu này nghĩa là "Nếu một ngàn năm đã là Đồ con rùa thì mười ngàn năm nữa vẫn là con rùa")
Nghiêm Lạc Đông không nói lời nào, nghe xong mệnh lệnh liền nhanh nhẹn ra cửa.
Tiết Thần trở lại phòng, chuẩn bị lên giường nằm nghỉ trong chốc lát, không ngờ một con bồ câu trắng lại bay vào. Mấy ngày này Lâu Khánh Vân đều ở biệt cung Tây Sơn phụng dưỡng Thánh giá, cho nên đã thật nhiều ngày bọn họ không có liên lạc. Đây là lần đầu tiên Tiết Thần nhận được thư suốt mấy ngày qua làm nàng vui mừng khôn xiết, đi qua ôm bồ câu lên vội vàng lấy ra ống trúc đựng thư rồi nằm nghiêng trên giường La Hán tựa vào gối dựa bắt đầu mở ra.
Lâu Khánh Vân hận không thể đem một tờ giấy nhỏ viết đặc kín, dường như không phải chỉ viết trong một ngày bởi vì bút tích rõ ràng có phần đứt quãng. Tiết Thần đoán chàng ta ở biệt cung Tây Sơn không có phương tiện truyền bồ câu, vì thế bèn viết thư trước rồi chờ có cơ hội truyền đi một lúc. Còn chưa xem nội dung mà khóe miệng Tiết Thần đã nhếch lên mỉm cười, trong lòng giống như được ăn mật đường, ngọt đến phát ớn, cao hứng lăn vài vòng trên giường La Hán, sau đó mới lấy gối dựa lót dưới thắt lưng bắt đầu đọc thư.
Trong thư đều kể những chuyện vặt thường ngày, nhưng Tiết Thần chỉ cần tưởng tượng thần thái và gương mặt của Lâu Khánh Vân khi nói chuyện liền cảm thấy cho dù chuyện nhàm chán đến mấy cũng trở thành thú vị. Cuối cùng, Lâu Khánh Vân hỏi nàng gần đây sống thế nào, kêu nàng cũng viết nhiều một chút kể cho chàng ta nghe, nói chiều nay trước giờ Thân đều ở Đại Lý Tự, buổi tối còn phải về Tây Sơn, thư tín chỉ cần trước giờ Thân gửi đi là được.
Tiết Thần cũng không muốn chờ đợi, vội vàng ngồi xuống sau án thư cầm lấy bút bắt đầu viết. Nàng vốn không phải người nói nhiều, vậy mà viết thư kể chuyện cho Lâu Khánh Vân lại vô cùng lưu loát, dùng chữ cực nhỏ viết đầy kín một tờ giấy. Bởi vì ống trúc trên chân của bồ câu đưa tin quá nhỏ, chỉ có thể chứa được một tờ thư, cho nên nàng chỉ có viết chữ thật nhỏ thì mới có thể đem tất cả những chuyện phát sinh gần đây kể hết.
Sau khi viết xong Tiết Thần vẫn chưa đã thèm. Nàng thổi tờ giấy viết thư từ đầu đến đuôi, chờ đến khi mực đều khô mới thật cẩn thận cuốn tờ thư lại nhét vào ống trúc rồi đem bồ câu thả bay. Sau đó nàng liền ghé vào cửa sổ phía Tây trơ mắt nhìn theo bồ câu bay xa, từ trước cũng chưa phát giác hóa ra nàng rất nhớ Lâu Khánh Vân -- tuy chàng ta nói chuyện luôn không quá đáng tin cậy, nhưng mỗi lần đều có thể làm nàng cảm động. Tiết Thần ghé vào cửa sổ ngóng theo mãi đến khi rốt cuộc nhìn không thấy bồ câu nữa thì nàng mới xoay người quay vào phòng.
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân đang ở trước án thư múa bút thành văn. Đại Lý Tự bởi vì hắn vắng mặt mấy ngày mà tích góp không ít công văn phải xử lý. Bỗng nhiên Lâu Khánh Vân thấy bồ câu bay vào bèn không do dự gác bút, gỡ xuống ống trúc trên chân bồ câu, có bận gấp trăm lần cũng tạm thời gác lại để đọc thư cái đã. Lâu Khánh Vân thấy chữ của nàng nhỏ xíu viết đầy trang giấy không khỏi phì cười, từ trên bàn cầm lấy một thấu kính phóng đại -- đây là thấu kính dùng để xem xét những vật chứng nhỏ bé, bây giờ vừa lúc phát trương công dụng.
Lâu Khánh Vân đọc thư từ đầu tới đuôi một cách cẩn thận, không nhịn được nở nụ cười đầy mặt. Ở cuối bức thư hắn đọc được mấy hàng chữ, đúng là Tiết Thần đem chuyện Ngụy lão phu nhân nhìn trúng nàng muốn tới bức hôn thuật lại một cách giản lược. Lâu Khánh Vân gấp tờ thư lại thật cẩn thận để vào hà bao trong người, sau đó liền hướng ra ngoài hô một tiếng: "Triệu Lâm Thụy, tiến vào!"
Triệu Lâm Thụy bởi vì đã giúp lão Đại làm rất nhiều chuyện bí mật không thể nói, lão Đại sợ hắn tiết lộ ra ngoài bèn đem hắn từ bộ môn tình báo xách tới hầu hạ trước người. Hiện tại hắn là thân tín bên người Lâu lão đại, thay thế vị lão Đại này làm hết thảy những công tác có thể nói cũng như những công tác bí mật không thể nói.
"Ngươi đến Kinh Triệu phủ moi ra hồ sơ về Ngụy gia và Vương gia cho ta, hiện tại ta đang cần ngay."
Triệu Lâm Thụy nhìn lão Đại nhà mình sắc mặt xanh mét hình như còn đang nghiến răng nghiến lợi, không dám hỏi nhiều liền lĩnh mệnh rời đi. Thời gian không quá nửa nén hương Triệu Lâm Thụy liền đi tới trước mặt Lâu Khánh Vân, mang theo Kinh Triệu Phủ Doãn đích thân tiến đến phục mệnh.
Kinh Triệu Phủ Doãn trán đầy mồ hôi lạnh thỉnh an vị Thế tử gia này, trong lòng cực kỳ bất an, thật sự không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với vị này hay không. Thấy Thế tử gia phái người tới tra xét hồ sơ lý lịch, hắn liền hoảng hốt, tự mình yêu cầu cùng lại đây để đích thân trình bày với Lâu Thế tử.
Lâu Khánh Vân đối với chuyện hắn tự mình tiến đến cũng không phản cảm, tiếp nhận hồ sơ lý lịch trong tay Triệu Lâm Thụy, mở ra đọc lướt qua rồi hỏi Kinh Triệu Phủ Doãn: "Ngươi nói cho ta nghe, Ngụy gia và Vương gia này hiện giờ có người nào ở triều làm quan? Làm ở bộ môn nào?"
Kinh Triệu Phủ Doãn vừa nghe hỏi đúng ngay chức trách công tác của hắn bèn nhẹ nhàng thở phào, không nửa lời giấu diếm báo cáo cho Lâu Khánh Vân: "Ngụy gia này lúc trước có một vị Tri châu tên là Ngụy Thanh, bất quá ba bốn năm trước đã chết bệnh. Hiện tại Ngụy gia vẫn không có người nào được quan chức. Thê tử chính thất của Ngụy Thanh là Gia Hòa Huyện chủ, hiện tại đã tái giá với Trung Thư Thị lang Tiết Vân Đào Tiết đại nhân, là hôn sự Thánh thượng ban cho. Còn liên hệ giữa Ngụy gia và Vương gia ở chỗ, Vương gia Nhị tiểu thư gả cho Ngụy gia Nhị công tử, mà Vương gia hiện tại chỉ có một Vương Hưng Châu ở Binh Bộ, làm Võ tuyển tư Viên Ngoại lang, lúc trước ở Lan châu làm Tổng binh, sau đó trên chiến trường ngã ngựa bị gãy chân nên tự thỉnh trở lại kinh thành, tìm được sự nâng đỡ của Binh Bộ Thượng Thư Phạm Dịch thông qua Thủ phụ đặc cách phê chuẩn cho hắn hồi kinh chuyển đổi công tác. Nghe nói năm sau sẽ được thăng làm Võ tuyển tư Lang trung, xem như thăng tiến mau."
Lâu Khánh Vân nghe xong cũng không nói gì mà chỉ híp mắt gật gù. Triệu Lâm Thụy đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của lão Đại, âm thầm cảm nhận một trận da đầu tê dại thay cho hai nhà Ngụy Vương -- thật là "thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa xông vào" -- cũng không biết hai nhà kia làm thế nào mà đắc tội vị Diêm Vương lão gia này, hậu quả chắc chắn là sẽ được chứng kiến "thịt mỡ tới tay liền biến mất, vịt béo đến miệng liền bay đi".
*Đăng tại Wattpad*
Qua vài ngày sau, Tiết Thần ở trong vườn dạy Tĩnh tỷ nhi trồng hoa, đang bàn luận về những điều tâm đắc khi trồng hoa thì Nghiêm Lạc Đông lặng yên không một tiếng động đã trở lại. Có chút chuyện hắc ám Tiết Thần cũng không muốn cho Tĩnh tỷ nhi biết nên kêu nàng đi về trước. Tĩnh tỷ nhi cũng biết Nghiêm Lạc Đông nhất định có chuyện bẩm báo với Tiết Thần, nàng ta là người rất thức thời lập tức hành lễ với Tiết Thần rồi cáo lui.
Sau khi Tĩnh tỷ nhi rời đi, Nghiêm Lạc Đông mới đi vào nhà ấm trồng hoa hồi bẩm với Tiết Thần: "Tiểu thư, chuyện của hai nhà Ngụy Vương có lẽ không cần tiểu thư tự mình động thủ. Kinh Triệu phủ thả ra tiếng gió, nói rằng bên trên có người đang tra bọn họ, chức vụ của Vương Hưng Châu hình như cũng đã bị tạm dừng, vụ này sau lưng tất nhiên có người thao túng. Chúng ta hãy từ từ không nên động thủ, chờ xem người sau lưng có hành động gì rồi tính sau."
Tiết Thần rút ra cái xẻng từ trong đất, kinh ngạc xoay người nhìn Nghiêm Lạc Đông hỏi: "Thúc vừa nói trước khi chúng ta động thủ cũng đã có người bắt đầu tra Vương Hưng Châu?"
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: "Phải, đã bắt đầu tra xét, chức vụ cũng tạm dừng. Vương Hưng Châu còn không biết chính mình phạm sai chuyện gì, chỉ đoán có thể trong lúc vô ý đắc tội với cấp trên, khiến thượng cấp ghi hận."
Tiết Thần nhíu mày tự hỏi, đột nhiên trong đầu nhớ tới một người. Nếu có ai ở vào lúc mấu chốt làm ra chuyện này, ngoại trừ Lâu Khánh Vân thì nàng thật đúng là nghĩ không ra ai khác. Lần trước trong thư nàng đã viết xuống mình có chút buồn bực, nhưng chỉ mất vài ngày mà chàng ta đã nhúng tay chỉnh người đến như vậy, Tiết Thần nhất thời thật không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào?
Tuy nói nàng hy vọng tự mình động thủ để trừng trị những kẻ xấu có ý đồ với nàng, nhưng hành vi gần như sủng nịch của Lâu Khánh Vân vẫn làm nàng có cảm giác giống như... ừm, "thụ sủng nhược kinh"?
Đúng vậy, là "Thụ sủng nhược kinh"!
Trước nay nàng đều một mình "đơn đả độc đấu", xảy ra vấn đề gì cũng đều đã quen tự mình ra tay giải quyết, không bao giờ nhờ vả bất kỳ ai. Mà Lâu Khánh Vân căn bản không cần nàng mở miệng, đã âm thầm giải quyết chuyện này cho nàng, hơn nữa lại còn ra tay ở thời điểm chàng đang bận rộn như vậy. Trong lòng Tiết Thần tràn ngập cảm kích, giờ khắc này Tiết Thần mới cảm giác được mình giống một thiếu nữ nhu nhược được một nam nhân cường thế sủng nịch.
Cảm giác này thật mới mẻ, thật ngọt ngào, thật sự khiến người khó quên. Nàng bỗng dưng sợ đến một ngày mình sẽ quen thói được Lâu Khánh Vân sủng nịch, nếu không có chàng bên người thì nàng phải làm sao bây giờ? Tâm tình vô cùng phức tạp, Tiết Thần lơ đãng gật gật đầu với Nghiêm Lạc Đông rồi cho ông ta lui xuống. Nghiêm Lạc Đông nhìn biểu tình trầm mặc của Tiết Thần liền biết, tiểu thư hẳn đã đoán được thân phận của người ra tay phía sau màn cho nên mới "thất hồn lạc phách" như vậy, nhưng đây là việc riêng tư của tiểu thư nên ông không tiện hỏi nhiều, bèn biết điều lui xuống.
Tiết Thần đứng trước một gốc phong lan đã được chăm sóc tỉ mỉ, ánh mắt căn bản không có tiêu cự, trong tim trong mắt đều là bóng hình tuấn mỹ của Lâu Khánh Vân. Từ trước tới nay lần đầu tiên Tiết Thần sinh ra cảm giác xúc động muốn gặp một nam nhân ngay lập tức. Tiết Thần cảm thấy mình thật là điên rồi, trải qua hai đời nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày vì một người nam nhân mà nóng ruột nóng gan...
Bình luận facebook