Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Edited by Bà Còm in Wattpad
Lâu Khánh Vân thật vất vả mới thoát ra khỏi Chính Điện đang muốn hồi sở thị vệ. Tuy hắn là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng mỗi lần Hoàng Thượng đi ra ngoài đều muốn hắn lấy thân phận Thống lĩnh thị vệ để làm bạn giá. Bởi vậy trong những ngày này hắn đều trực tại sở thị vệ.
Còn chưa đi tới nơi đã bị Thái Tử chạy theo kêu lại, thị vệ tuần tra xung quanh đồng loạt thỉnh an Thái Tử. Thái Tử chạy đến trước mặt Lâu Khánh Vân, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới hơn nửa ngày. Lâu Khánh Vân mặt vô biểu tình, tròng mắt cũng chuyển theo hết sang trái lại sang phải, bất động thanh sắc chờ Thái Tử ngắm nghía cho đủ. Thái Tử quan sát gương mặt hắn thật kỹ càng rồi mới ghé sát vào Lâu Khánh Vân, lấy tay che miệng thấp giọng hỏi một câu: “Thực sự có sao? Không phải lừa gạt chứ?”
Lâu Khánh Vân liền biết ngay vị biểu huynh muốn hỏi chuyện này, thở ra một hơi gật đầu xác nhận: “Dĩ nhiên là thật, đệ có thể lừa huynh chứ không lừa Hoàng Thượng.”
Thái Tử vừa nghe xong ánh mắt sáng ngời, cũng không so đo ý tứ khinh bỉ trong câu nói kia, rất có hứng thú lại hỏi: “Thế à? Vậy đệ nói cho ta nghe rốt cuộc là cô nương nhà ai? Ta thật là gấp không chờ nổi muốn gặp nàng.”
Lâu Khánh Vân nhướng một bên mày, nhìn vị biểu huynh mặc bào phục Thái Tử màu vàng sáng đứng trước mặt, đôi tay hợp lại nhập trong tay áo, một Thái Tử điện hạ tỏa ra phong thái lưu manh giang hồ rất nặng. Lâu Khánh Vân do dự trong chốc lát mới lắc đầu từ chối: “Không thể nói, hiện tại còn chưa định số, nói ra sợ sẽ bị điềm xấu.”
Từ chối xong liền xoay người rời đi. Bọn thị vệ đứng phía sau Thái Tử điện hạ đã quen thuộc với tính cách tùy hứng của vị Thế tử này, cũng không có ai cảm thấy thái độ của hắn có chút nào thất lễ, mà Thái Tử càng không hề ngại, cứ một đường chạy đuổi theo ôm cánh tay Lâu Khánh Vân nói: “Đi đi đi, ta đúng lúc có chuyện tìm đệ. Hai huynh đệ chúng ta đi uống một chén hảo hảo tâm sự.”
Lâu Khánh Vân dừng lại bước chân, nhìn thoáng qua phía sau thấp giọng hỏi: “Là chuyện ở Giang Nam sao? Vụ kiện buôn muối?”
Thái Tử nhướng mày nhìn hắn, rốt cuộc khôi phục một chút đứng đắn, hai người đi tuốt lên phía trước, tất cả nội thị cùng bọn thị vệ đều đi theo phía sau cách khoảng một trượng. Thái Tử nghiêm nghị đáp: “Ừ. Ngô Khắc Thành đã mất tung tích, trên người hắn có chứng cứ liên quan đến vụ kiện, chỉ là hiện tại người không thấy đâu, lần cuối cùng xuất hiện là ở Dương Châu, sau đó biến mất một cách khó hiểu, Cẩm Y Vệ cũng tìm không thấy tông tích của hắn. Có thể lôi vụ án này ra hay không, chứng cứ trên tay hắn đặc biệt quan trọng.”
“Ngày mai đệ liền phái người đến Dương Châu điều tra, nếu có tin tức thì đệ tự mình dẫn người đi bắt...”
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Tú biến mất một khoảng thời gian, rốt cuộc mới nhớ tới còn có một đám tỷ muội tồn tại. Vào một ngày cuối mùa hạ, Tiết Tú mở tiệc chiêu đãi Tiết Thần, Tĩnh tỷ nhi và Hàn Ngọc ở tiểu viện tử của mình.
Tiết Thần ở tương đối gần nên sáng sớm liền đi Tây phủ.
Tiêu thị sắp xếp mọi việc trong phủ xong xuôi bèn chuẩn bị đi Đông phủ thỉnh an Lão phu nhân, ai ngờ còn chưa đi đến cửa thì hạ nhân gác cổng đã chạy vào hành lễ với Tiêu thị bẩm báo: “Phu nhân, có một lão phụ nhân tự xưng là mẫu thân của ngài muốn cầu kiến.”
Tiêu thị nhíu mày, thầm nghĩ mẫu thân của mình ở đâu mà ra, nghĩ ngợi một chút rồi sắc mặt đại biến, liền theo gã sai vặt kia đi ra cổng chính. Quả thực Tiêu thị liền thấy một lão phụ nhân mặc áo dài màu nâu với hoa văn như ý cát tường nghiêng người đứng ngay trước cổng Tiết phủ, thần thái lạnh nhạt, môi mỏng mím lại, khóe mắt mang theo xa cách cùng cao ngạo. Phía sau bà ta còn đi theo một Vương thị kiêu căng ngạo mạn.
Đây là Bạch thị, lão phu nhân của Ngụy phủ, bà mẫu trước đây của Tiêu thị.
Bạch thị thấy Tiêu thị ra tới, không nói hai lời lạnh lùng liếc xéo Tiêu thị một cái rồi phất tay áo bước vào, dường như Tiết phủ chính là địa bàn của Ngụy gia, giống như vào chỗ không người.
Thị vệ gác cổng thấy Tiêu thị không ra lệnh ngăn cản, trong lòng vẫn còn nghi vấn về thân phận của lão phụ nhân kia, chẳng lẽ thật là mẫu thân của Thái thái? Nhưng mẫu thân của Thái thái không phải đã sớm qua đời rồi sao? Thị vệ trong lòng rối rắm hết sức, chỉ đành giương mắt nhìn Bạch thị dẫn theo Vương thị nghênh ngang đi vào phủ.
Vương thị đi ngang qua Tiêu thị, cố tình đứng lại liếc xéo Tiêu thị bằng ánh mắt cực kỳ đắc ý, châm chọc: “Có bản lĩnh thì lúc này đừng cho ta tiến vào đi!”
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên ngây người của Tiêu thị, Vương thị thật là đắc ý muốn chết, không uổng công mình ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại Hưng mời lão phu nhân tới kinh thành. Tuy rằng có chút phí tổn đi lại, nhưng có thể thấy bộ dáng ăn mệt của Tiêu thị vẫn thật đáng giá. Từ trước đến nay Vương thị luôn là loại người có thù báo thù -- ai đắc tội bà đây thì bà liền phải làm nó không sống tốt!
Hai nắm tay Tiêu thị siết chặt ở trong tay áo, bà còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thanh âm tái nhợt như người chết của Bạch thị đang đi phía trước truyền tới: “Phủ đệ lớn như vậy mà ngay cả người dẫn đường cũng không có, còn biết quy củ hay không đây?”
Tiêu thị không nói gì, Vương thị liền đón lời: “Ai nha, lão phu nhân ngài đi thong thả, không phải tức nhi đã tới rồi sao? Đại tẩu bây giờ thân phận quý giá, đâu thể nào dẫn đường cho chúng ta. Hãy để tức nhi đưa ngài đến phòng khách, tức nhi đã tới, cũng còn nhớ đường.”
Bạch thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu thị hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo Vương thị hướng đại sảnh của Tiết gia đi đến, Tiêu thị bất đắc dĩ đành phải tiếp tục đi theo. Sau khi vào đại sảnh, nha hoàn hầu hạ không thu được mệnh lệnh nên không biết có phải đi pha trà hay không, bèn nhìn nhìn Tiêu thị. Tiêu thị thật sự không muốn mở miệng, ai ngờ Vương thị bên kia liền tự quen thuộc sai sử nha hoàn Tiết gia: “Không thấy Lão phu nhân tới à, "hố nhỏ phía dưới lông mày" của các ngươi hết dùng được rồi sao? Còn không mau đi pha trà? Phải dùng nước sơn tuyền thượng đẳng, trà phải dùng Quân Sơn ngân châm, nấu trên lửa than nửa khắc, sau đó lấy chén sứ men xanh, một bình chia làm hai chén, bưng tới cho lão phu nhân dùng.”
Nha hoàn chưa từng gặp qua khách nhân nào không khách khí như vậy, vẫn không dám lĩnh mệnh -- trong nhà này từ trước đến nay đều tuân theo mệnh lệnh của Đại tiểu thư, sau khi tân chủ mẫu vào cửa thì Đại tiểu thư giao quyền, cũng đã thông báo trước mặt mọi người, sau này hết thảy đều phải lấy lời nói của Thái thái làm chuẩn, cho nên nha hoàn không dám tự mình quyết định.
Tiêu thị thở ra một hơi, nói với nha hoàn đang bị khó xử kia: “Đi pha hai chén trà bình thường là được, không phải là khách quý gì.”
Nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, Bạch thị trừng mắt nhìn Tiêu thị. Không đợi Bạch thị mở miệng, Vương thị liền trước tiên thay Bạch thị làm khó dễ, chỉ vào Tiêu thị mắng: “Tiêu Uyển Quân ngươi giỏi thật, làm xiếc trở tay vô tình cũng thật tài nhỉ, ngươi cho rằng vị trước mắt này chính là ai? Nàng chính là bà mẫu của ngươi, là trưởng bối của ngươi, vậy mà ngươi không để tôn trưởng vào mắt. Bạc đãi ta cũng bỏ qua, ta kính ngươi là tẩu tử, nhưng ngươi bạc đãi lão phu nhân, ta không thể nào chấp nhận được chuyện này.”
Vương thị từ trước đến nay đều nói những lời như vậy để lấy lòng Bạch thị. Tiêu thị cố nén lửa giận, vô thanh vô tức ngồi xuống ghế thái sư ở chủ vị. Bạch thị liền ngồi bên cạnh Tiêu thị, tựa hồ đã quen ngồi ở vị trí chủ vị, cũng mặc kệ nơi này không phải là địa bàn của Ngụy gia. Tiêu thị nghĩ bởi vì chính mình mà toàn bộ Tiết gia đều bị hai kẻ tiểu nhân thế lực thấp xem thường, trong lòng Tiêu thị liền thập phần oán giận bất an.
“Hôm trước ta đã nói với ngươi, kêu ngươi về sau không cần đến Tiết gia nữa. Như thế nào, ngươi nghe không hiểu lời nói của ta hay sao?” Cho dù trong lòng đang uất hận nhưng Tiêu thị vẫn có thể "vân đạm phong khinh" nói ra những lời này. Nếu là lúc xưa, cho dù có oán giận bao nhiêu cũng phải nuốt vào bụng, rốt cuộc đã gả tới Ngụy gia cho nên phải nhường nhịn người của Ngụy gia. Nhưng hôm nay Tiêu thị đã là Tiết phu nhân, đâu thể nào dung túng cho bọn họ tùy ý khi dễ như trước đây được?
Vương thị còn muốn nói gì thêm nhưng bị một cái đập bàn của Bạch thị ngăn lại, trong đại sảnh phát ra một tiếng vang lớn, nghe thấy đặc biệt đột ngột. Thanh âm rè rè của Bạch thị như cỗ máy rỉ sét vang lên: “Cái đồ hỗn trướng "ăn cây táo, rào cây sung"! Ta đã sớm nhìn ra ngươi là mặt hàng "lả lơi ong bướm". Quả nhiên, lão Đại vừa mới đi, ngươi liền gấp không chờ nổi nhào vào lòng gian phu ôm ấp, cũng không sợ ném mất mặt mũi to lớn của tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Còn dám phát cáu với đệ muội của ngươi nữa chứ! Ta nói cho ngươi biết, nàng so với ngươi còn khá hơn nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, hiếu kính trưởng bối, sinh ba nhi tử cho Ngụy gia, kể công không hết. Mà ngươi thì sao? Chỉ "nở hoa không kết quả", vậy mà ngươi cũng không biết xấu hổ cứ tiếp tục tồn tại. Nếu ta là ngươi thì đã sớm ngượng đến nỗi thắt cổ tự sát.”
Tiêu thị nhíu mày nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay lão phu nhân tới đây, chắc không phải để nói với ta những chuyện đó chứ?”
Nhiều năm giao tiếp như vậy, Tiêu thị đã lĩnh ngộ ra biện pháp đối phó với bọn họ -- nếu cùng bọn họ giảng đạo lý thì trên người có mọc một trăm cái mồm cũng nói không lại kiểu "cưỡng từ đoạt lí" của bọn họ; biện pháp tốt nhất chính là "Không nghe không đáp" mới có thể làm cho ngôn ngữ ác độc của bọn họ nghẹn ở trong bụng nói không nên lời.
Bạch thị càng nhìn càng chán ghét Tiêu thị, lúc xưa nếu không phải xét thân phận Huyện chủ thì làm sao bà đây lại đồng ý để nhi tử cưới vào cửa nữ nhân mà bà đây không thích. Vốn tưởng rằng thân phận đó có thể trợ giúp cho quan đồ của nhi tử, nhưng ai ngờ lại chỉ là "Huyện chủ giấy", ở trước mặt Hoàng Thượng không đáng giá một xu. Đừng nói là không có chút cân lượng nào ở trước mặt Hoàng Thượng, ngay cả trước mặt quan lại địa phương ở Uyển Bình cũng không dùng được cái rắm gì, còn dám suốt ngày lên mặt ra cái vẻ Huyện chủ. Nếu không nhờ bà đây tàn nhẫn lập uy, chỉ sợ thật đúng là phải để nàng ta áp chế.
Đối với Tiêu thị, Bạch thị trước nay đều là "ỷ già làm càn", từ đầu tới đuôi luôn lấy một chữ ‘hiếu’ để bắt chẹt Tiêu thị, mặc kệ Tiêu thị đối đãi với mụ ta thế nào, chỉ cần dám không nghe theo mụ ta là sẽ bị chữ "hiếu" như một ngọn núi lớn đè Tiêu thị bẹp lép. Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đều đã bị đè ở dưới chữ "hiếu" không dám ngẩng đầu, đây là đặc quyền của những người làm trưởng bối, ở trong nhà dùng chữ đó để độc tôn độc đoán ngạo nghễ không thôi.
Bạch thị nghĩ hôm nay cũng không phải tới cùng Tiêu thị cãi nhau mà là bắt phải làm chút chuyện. Vì thế Bạch thị liền thu hồi đầy bụng ác ngôn, nhớ tới lời nhờ vả của Vương thị bèn hạ giọng trấn an Tiêu thị: “Ta nói với ngươi những lời đó cũng chỉ muốn tốt cho ngươi. Ta làm trưởng bối chẳng lẽ không hy vọng tức phụ của mình ra ngoài được mọi người khen ngợi sao? Chỉ là ngươi lớn như vậy mà có một số việc lại nhìn không thông thấu, ta đành phải tự mình lại đây chỉ điểm ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hôn sự của Tĩnh tỷ nhi và Lỗ ca nhi là do lão Đại chính miệng hứa hẹn, còn viết hôn thư ký tên rõ ràng, không có khả năng sửa đổi. Thêm vào đó, ta thấy Vân ca nhi cũng đã tới tuổi xứng hôn, nghe đệ muội ngươi nói Tiết gia có đại tiểu thư, bộ dáng cũng không tệ, coi bộ Vân ca nhi sẽ thích. Ngươi hãy đem chuyện này làm luôn một lượt, chờ đến khi Tiết đại tiểu thư vào cửa Ngụy gia thì mọi người chính là "thân càng thêm thân", vẫn là người một nhà, tương lai có chuyện gì cũng có người giúp đỡ. Mẫu gia của ngươi mặc kệ ngươi, nhưng Ngụy gia chúng ta cũng không nỡ mặc kệ ngươi đâu.”
Tiêu thị nhìn Bạch thị nói ra một cách "thiên kinh địa nghĩa" như vậy, chỉ cảm thấy bất luận ngôn ngữ phẫn nộ gì đều không đủ để hình dung tâm tình của mình hiện giờ, những kẻ này đánh chủ ý lên Tĩnh tỷ nhi còn chưa nói, thế nhưng còn đem chủ ý đánh tới trên đầu Thần tỷ nhi nữa sao?
Lập tức giận dữ đứng bật dậy phất tay áo mắng: “Các người đừng làm "xuân thu đại mộng". Tĩnh tỷ nhi ta không bao giờ gả cho Lỗ ca nhi huống chi là Thần tỷ nhi thì càng thêm không được. Loại người như các ngươi hãy ít nằm mộng đi, cha nàng là quan to tam phẩm chân chính của triều đình, đừng nói hôn sự của nàng ta không làm chủ được, cho dù có được phép làm chủ cũng không có khả năng gả Thần tỷ nhi cho loại nhà như các ngươi! Mau mau lăn đi, nếu không ta cần phải kêu hộ viện tới bắt người.”
Tiêu thị thật là hối hận, hối hận đến nỗi ruột xanh luôn. Lúc nãy nếu mình không bị thất thần không để cho hai người này tiến vào thì bây giờ đâu phải ngồi nghe những lời ghê tởm như vậy. Hiện tại người đã cho vào, còn nghe được bọn họ mở miệng nói những lời kia, Tiêu thị cảm thấy mình thật quá buồn nôn ăn không ngon.
Này thiên hạ có người nào vô liêm sỉ đến thế, có người nào nói năng không biết nặng nhẹ như vậy? Ý đồ ghê tởm đấy mà cũng có thể nói ra một cách thản nhiên, bọn họ thật đúng là cho rằng quan tam phẩm của triều đình giống như hộ viện trông cửa của Ngụy gia bọn họ hay sao đấy, muốn đè bẹp liền đè bẹp, muốn xoa tròn liền xoa tròn, tùy miệng mồm của đám phụ nhân thâm trạch điều khiển hay sao?
Lâu Khánh Vân thật vất vả mới thoát ra khỏi Chính Điện đang muốn hồi sở thị vệ. Tuy hắn là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng mỗi lần Hoàng Thượng đi ra ngoài đều muốn hắn lấy thân phận Thống lĩnh thị vệ để làm bạn giá. Bởi vậy trong những ngày này hắn đều trực tại sở thị vệ.
Còn chưa đi tới nơi đã bị Thái Tử chạy theo kêu lại, thị vệ tuần tra xung quanh đồng loạt thỉnh an Thái Tử. Thái Tử chạy đến trước mặt Lâu Khánh Vân, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới hơn nửa ngày. Lâu Khánh Vân mặt vô biểu tình, tròng mắt cũng chuyển theo hết sang trái lại sang phải, bất động thanh sắc chờ Thái Tử ngắm nghía cho đủ. Thái Tử quan sát gương mặt hắn thật kỹ càng rồi mới ghé sát vào Lâu Khánh Vân, lấy tay che miệng thấp giọng hỏi một câu: “Thực sự có sao? Không phải lừa gạt chứ?”
Lâu Khánh Vân liền biết ngay vị biểu huynh muốn hỏi chuyện này, thở ra một hơi gật đầu xác nhận: “Dĩ nhiên là thật, đệ có thể lừa huynh chứ không lừa Hoàng Thượng.”
Thái Tử vừa nghe xong ánh mắt sáng ngời, cũng không so đo ý tứ khinh bỉ trong câu nói kia, rất có hứng thú lại hỏi: “Thế à? Vậy đệ nói cho ta nghe rốt cuộc là cô nương nhà ai? Ta thật là gấp không chờ nổi muốn gặp nàng.”
Lâu Khánh Vân nhướng một bên mày, nhìn vị biểu huynh mặc bào phục Thái Tử màu vàng sáng đứng trước mặt, đôi tay hợp lại nhập trong tay áo, một Thái Tử điện hạ tỏa ra phong thái lưu manh giang hồ rất nặng. Lâu Khánh Vân do dự trong chốc lát mới lắc đầu từ chối: “Không thể nói, hiện tại còn chưa định số, nói ra sợ sẽ bị điềm xấu.”
Từ chối xong liền xoay người rời đi. Bọn thị vệ đứng phía sau Thái Tử điện hạ đã quen thuộc với tính cách tùy hứng của vị Thế tử này, cũng không có ai cảm thấy thái độ của hắn có chút nào thất lễ, mà Thái Tử càng không hề ngại, cứ một đường chạy đuổi theo ôm cánh tay Lâu Khánh Vân nói: “Đi đi đi, ta đúng lúc có chuyện tìm đệ. Hai huynh đệ chúng ta đi uống một chén hảo hảo tâm sự.”
Lâu Khánh Vân dừng lại bước chân, nhìn thoáng qua phía sau thấp giọng hỏi: “Là chuyện ở Giang Nam sao? Vụ kiện buôn muối?”
Thái Tử nhướng mày nhìn hắn, rốt cuộc khôi phục một chút đứng đắn, hai người đi tuốt lên phía trước, tất cả nội thị cùng bọn thị vệ đều đi theo phía sau cách khoảng một trượng. Thái Tử nghiêm nghị đáp: “Ừ. Ngô Khắc Thành đã mất tung tích, trên người hắn có chứng cứ liên quan đến vụ kiện, chỉ là hiện tại người không thấy đâu, lần cuối cùng xuất hiện là ở Dương Châu, sau đó biến mất một cách khó hiểu, Cẩm Y Vệ cũng tìm không thấy tông tích của hắn. Có thể lôi vụ án này ra hay không, chứng cứ trên tay hắn đặc biệt quan trọng.”
“Ngày mai đệ liền phái người đến Dương Châu điều tra, nếu có tin tức thì đệ tự mình dẫn người đi bắt...”
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Tú biến mất một khoảng thời gian, rốt cuộc mới nhớ tới còn có một đám tỷ muội tồn tại. Vào một ngày cuối mùa hạ, Tiết Tú mở tiệc chiêu đãi Tiết Thần, Tĩnh tỷ nhi và Hàn Ngọc ở tiểu viện tử của mình.
Tiết Thần ở tương đối gần nên sáng sớm liền đi Tây phủ.
Tiêu thị sắp xếp mọi việc trong phủ xong xuôi bèn chuẩn bị đi Đông phủ thỉnh an Lão phu nhân, ai ngờ còn chưa đi đến cửa thì hạ nhân gác cổng đã chạy vào hành lễ với Tiêu thị bẩm báo: “Phu nhân, có một lão phụ nhân tự xưng là mẫu thân của ngài muốn cầu kiến.”
Tiêu thị nhíu mày, thầm nghĩ mẫu thân của mình ở đâu mà ra, nghĩ ngợi một chút rồi sắc mặt đại biến, liền theo gã sai vặt kia đi ra cổng chính. Quả thực Tiêu thị liền thấy một lão phụ nhân mặc áo dài màu nâu với hoa văn như ý cát tường nghiêng người đứng ngay trước cổng Tiết phủ, thần thái lạnh nhạt, môi mỏng mím lại, khóe mắt mang theo xa cách cùng cao ngạo. Phía sau bà ta còn đi theo một Vương thị kiêu căng ngạo mạn.
Đây là Bạch thị, lão phu nhân của Ngụy phủ, bà mẫu trước đây của Tiêu thị.
Bạch thị thấy Tiêu thị ra tới, không nói hai lời lạnh lùng liếc xéo Tiêu thị một cái rồi phất tay áo bước vào, dường như Tiết phủ chính là địa bàn của Ngụy gia, giống như vào chỗ không người.
Thị vệ gác cổng thấy Tiêu thị không ra lệnh ngăn cản, trong lòng vẫn còn nghi vấn về thân phận của lão phụ nhân kia, chẳng lẽ thật là mẫu thân của Thái thái? Nhưng mẫu thân của Thái thái không phải đã sớm qua đời rồi sao? Thị vệ trong lòng rối rắm hết sức, chỉ đành giương mắt nhìn Bạch thị dẫn theo Vương thị nghênh ngang đi vào phủ.
Vương thị đi ngang qua Tiêu thị, cố tình đứng lại liếc xéo Tiêu thị bằng ánh mắt cực kỳ đắc ý, châm chọc: “Có bản lĩnh thì lúc này đừng cho ta tiến vào đi!”
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên ngây người của Tiêu thị, Vương thị thật là đắc ý muốn chết, không uổng công mình ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại Hưng mời lão phu nhân tới kinh thành. Tuy rằng có chút phí tổn đi lại, nhưng có thể thấy bộ dáng ăn mệt của Tiêu thị vẫn thật đáng giá. Từ trước đến nay Vương thị luôn là loại người có thù báo thù -- ai đắc tội bà đây thì bà liền phải làm nó không sống tốt!
Hai nắm tay Tiêu thị siết chặt ở trong tay áo, bà còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thanh âm tái nhợt như người chết của Bạch thị đang đi phía trước truyền tới: “Phủ đệ lớn như vậy mà ngay cả người dẫn đường cũng không có, còn biết quy củ hay không đây?”
Tiêu thị không nói gì, Vương thị liền đón lời: “Ai nha, lão phu nhân ngài đi thong thả, không phải tức nhi đã tới rồi sao? Đại tẩu bây giờ thân phận quý giá, đâu thể nào dẫn đường cho chúng ta. Hãy để tức nhi đưa ngài đến phòng khách, tức nhi đã tới, cũng còn nhớ đường.”
Bạch thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu thị hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo Vương thị hướng đại sảnh của Tiết gia đi đến, Tiêu thị bất đắc dĩ đành phải tiếp tục đi theo. Sau khi vào đại sảnh, nha hoàn hầu hạ không thu được mệnh lệnh nên không biết có phải đi pha trà hay không, bèn nhìn nhìn Tiêu thị. Tiêu thị thật sự không muốn mở miệng, ai ngờ Vương thị bên kia liền tự quen thuộc sai sử nha hoàn Tiết gia: “Không thấy Lão phu nhân tới à, "hố nhỏ phía dưới lông mày" của các ngươi hết dùng được rồi sao? Còn không mau đi pha trà? Phải dùng nước sơn tuyền thượng đẳng, trà phải dùng Quân Sơn ngân châm, nấu trên lửa than nửa khắc, sau đó lấy chén sứ men xanh, một bình chia làm hai chén, bưng tới cho lão phu nhân dùng.”
Nha hoàn chưa từng gặp qua khách nhân nào không khách khí như vậy, vẫn không dám lĩnh mệnh -- trong nhà này từ trước đến nay đều tuân theo mệnh lệnh của Đại tiểu thư, sau khi tân chủ mẫu vào cửa thì Đại tiểu thư giao quyền, cũng đã thông báo trước mặt mọi người, sau này hết thảy đều phải lấy lời nói của Thái thái làm chuẩn, cho nên nha hoàn không dám tự mình quyết định.
Tiêu thị thở ra một hơi, nói với nha hoàn đang bị khó xử kia: “Đi pha hai chén trà bình thường là được, không phải là khách quý gì.”
Nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, Bạch thị trừng mắt nhìn Tiêu thị. Không đợi Bạch thị mở miệng, Vương thị liền trước tiên thay Bạch thị làm khó dễ, chỉ vào Tiêu thị mắng: “Tiêu Uyển Quân ngươi giỏi thật, làm xiếc trở tay vô tình cũng thật tài nhỉ, ngươi cho rằng vị trước mắt này chính là ai? Nàng chính là bà mẫu của ngươi, là trưởng bối của ngươi, vậy mà ngươi không để tôn trưởng vào mắt. Bạc đãi ta cũng bỏ qua, ta kính ngươi là tẩu tử, nhưng ngươi bạc đãi lão phu nhân, ta không thể nào chấp nhận được chuyện này.”
Vương thị từ trước đến nay đều nói những lời như vậy để lấy lòng Bạch thị. Tiêu thị cố nén lửa giận, vô thanh vô tức ngồi xuống ghế thái sư ở chủ vị. Bạch thị liền ngồi bên cạnh Tiêu thị, tựa hồ đã quen ngồi ở vị trí chủ vị, cũng mặc kệ nơi này không phải là địa bàn của Ngụy gia. Tiêu thị nghĩ bởi vì chính mình mà toàn bộ Tiết gia đều bị hai kẻ tiểu nhân thế lực thấp xem thường, trong lòng Tiêu thị liền thập phần oán giận bất an.
“Hôm trước ta đã nói với ngươi, kêu ngươi về sau không cần đến Tiết gia nữa. Như thế nào, ngươi nghe không hiểu lời nói của ta hay sao?” Cho dù trong lòng đang uất hận nhưng Tiêu thị vẫn có thể "vân đạm phong khinh" nói ra những lời này. Nếu là lúc xưa, cho dù có oán giận bao nhiêu cũng phải nuốt vào bụng, rốt cuộc đã gả tới Ngụy gia cho nên phải nhường nhịn người của Ngụy gia. Nhưng hôm nay Tiêu thị đã là Tiết phu nhân, đâu thể nào dung túng cho bọn họ tùy ý khi dễ như trước đây được?
Vương thị còn muốn nói gì thêm nhưng bị một cái đập bàn của Bạch thị ngăn lại, trong đại sảnh phát ra một tiếng vang lớn, nghe thấy đặc biệt đột ngột. Thanh âm rè rè của Bạch thị như cỗ máy rỉ sét vang lên: “Cái đồ hỗn trướng "ăn cây táo, rào cây sung"! Ta đã sớm nhìn ra ngươi là mặt hàng "lả lơi ong bướm". Quả nhiên, lão Đại vừa mới đi, ngươi liền gấp không chờ nổi nhào vào lòng gian phu ôm ấp, cũng không sợ ném mất mặt mũi to lớn của tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Còn dám phát cáu với đệ muội của ngươi nữa chứ! Ta nói cho ngươi biết, nàng so với ngươi còn khá hơn nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, hiếu kính trưởng bối, sinh ba nhi tử cho Ngụy gia, kể công không hết. Mà ngươi thì sao? Chỉ "nở hoa không kết quả", vậy mà ngươi cũng không biết xấu hổ cứ tiếp tục tồn tại. Nếu ta là ngươi thì đã sớm ngượng đến nỗi thắt cổ tự sát.”
Tiêu thị nhíu mày nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay lão phu nhân tới đây, chắc không phải để nói với ta những chuyện đó chứ?”
Nhiều năm giao tiếp như vậy, Tiêu thị đã lĩnh ngộ ra biện pháp đối phó với bọn họ -- nếu cùng bọn họ giảng đạo lý thì trên người có mọc một trăm cái mồm cũng nói không lại kiểu "cưỡng từ đoạt lí" của bọn họ; biện pháp tốt nhất chính là "Không nghe không đáp" mới có thể làm cho ngôn ngữ ác độc của bọn họ nghẹn ở trong bụng nói không nên lời.
Bạch thị càng nhìn càng chán ghét Tiêu thị, lúc xưa nếu không phải xét thân phận Huyện chủ thì làm sao bà đây lại đồng ý để nhi tử cưới vào cửa nữ nhân mà bà đây không thích. Vốn tưởng rằng thân phận đó có thể trợ giúp cho quan đồ của nhi tử, nhưng ai ngờ lại chỉ là "Huyện chủ giấy", ở trước mặt Hoàng Thượng không đáng giá một xu. Đừng nói là không có chút cân lượng nào ở trước mặt Hoàng Thượng, ngay cả trước mặt quan lại địa phương ở Uyển Bình cũng không dùng được cái rắm gì, còn dám suốt ngày lên mặt ra cái vẻ Huyện chủ. Nếu không nhờ bà đây tàn nhẫn lập uy, chỉ sợ thật đúng là phải để nàng ta áp chế.
Đối với Tiêu thị, Bạch thị trước nay đều là "ỷ già làm càn", từ đầu tới đuôi luôn lấy một chữ ‘hiếu’ để bắt chẹt Tiêu thị, mặc kệ Tiêu thị đối đãi với mụ ta thế nào, chỉ cần dám không nghe theo mụ ta là sẽ bị chữ "hiếu" như một ngọn núi lớn đè Tiêu thị bẹp lép. Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đều đã bị đè ở dưới chữ "hiếu" không dám ngẩng đầu, đây là đặc quyền của những người làm trưởng bối, ở trong nhà dùng chữ đó để độc tôn độc đoán ngạo nghễ không thôi.
Bạch thị nghĩ hôm nay cũng không phải tới cùng Tiêu thị cãi nhau mà là bắt phải làm chút chuyện. Vì thế Bạch thị liền thu hồi đầy bụng ác ngôn, nhớ tới lời nhờ vả của Vương thị bèn hạ giọng trấn an Tiêu thị: “Ta nói với ngươi những lời đó cũng chỉ muốn tốt cho ngươi. Ta làm trưởng bối chẳng lẽ không hy vọng tức phụ của mình ra ngoài được mọi người khen ngợi sao? Chỉ là ngươi lớn như vậy mà có một số việc lại nhìn không thông thấu, ta đành phải tự mình lại đây chỉ điểm ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hôn sự của Tĩnh tỷ nhi và Lỗ ca nhi là do lão Đại chính miệng hứa hẹn, còn viết hôn thư ký tên rõ ràng, không có khả năng sửa đổi. Thêm vào đó, ta thấy Vân ca nhi cũng đã tới tuổi xứng hôn, nghe đệ muội ngươi nói Tiết gia có đại tiểu thư, bộ dáng cũng không tệ, coi bộ Vân ca nhi sẽ thích. Ngươi hãy đem chuyện này làm luôn một lượt, chờ đến khi Tiết đại tiểu thư vào cửa Ngụy gia thì mọi người chính là "thân càng thêm thân", vẫn là người một nhà, tương lai có chuyện gì cũng có người giúp đỡ. Mẫu gia của ngươi mặc kệ ngươi, nhưng Ngụy gia chúng ta cũng không nỡ mặc kệ ngươi đâu.”
Tiêu thị nhìn Bạch thị nói ra một cách "thiên kinh địa nghĩa" như vậy, chỉ cảm thấy bất luận ngôn ngữ phẫn nộ gì đều không đủ để hình dung tâm tình của mình hiện giờ, những kẻ này đánh chủ ý lên Tĩnh tỷ nhi còn chưa nói, thế nhưng còn đem chủ ý đánh tới trên đầu Thần tỷ nhi nữa sao?
Lập tức giận dữ đứng bật dậy phất tay áo mắng: “Các người đừng làm "xuân thu đại mộng". Tĩnh tỷ nhi ta không bao giờ gả cho Lỗ ca nhi huống chi là Thần tỷ nhi thì càng thêm không được. Loại người như các ngươi hãy ít nằm mộng đi, cha nàng là quan to tam phẩm chân chính của triều đình, đừng nói hôn sự của nàng ta không làm chủ được, cho dù có được phép làm chủ cũng không có khả năng gả Thần tỷ nhi cho loại nhà như các ngươi! Mau mau lăn đi, nếu không ta cần phải kêu hộ viện tới bắt người.”
Tiêu thị thật là hối hận, hối hận đến nỗi ruột xanh luôn. Lúc nãy nếu mình không bị thất thần không để cho hai người này tiến vào thì bây giờ đâu phải ngồi nghe những lời ghê tởm như vậy. Hiện tại người đã cho vào, còn nghe được bọn họ mở miệng nói những lời kia, Tiêu thị cảm thấy mình thật quá buồn nôn ăn không ngon.
Này thiên hạ có người nào vô liêm sỉ đến thế, có người nào nói năng không biết nặng nhẹ như vậy? Ý đồ ghê tởm đấy mà cũng có thể nói ra một cách thản nhiên, bọn họ thật đúng là cho rằng quan tam phẩm của triều đình giống như hộ viện trông cửa của Ngụy gia bọn họ hay sao đấy, muốn đè bẹp liền đè bẹp, muốn xoa tròn liền xoa tròn, tùy miệng mồm của đám phụ nhân thâm trạch điều khiển hay sao?
Bình luận facebook