Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Cậu đi thì tớ đi
Nước mắt khuất nhục chảy xuống từ gò má Trần Gia Vũ.
Đám người Lưu Cường thấy cậu ấy khóc thì càng cười to hơn.
“Mẹ nó, mày không nói gì, đánh cũng không đã, không phải khi nãy bên cạnh mày còn có một thằng ranh sao, đợi lát nữa mày dẫn tụi tao đi tìm nó!”
Nghe thấy bọn họ muốn đi tìm Trương Hàm, Trần Gia Vũ cầu xin.
“Đừng đi tìm cậu ấy, các người bắt nạt tôi là được rồi”.
“Mẹ, giả vờ nghĩa khí cái mẹ gì!”
Lưu Cường bị từ chối lập tức tát một bạt tai lên mặt Trần Gia Vũ.
“Lời của tao mày cũng dám cãi à, muốn chết phải không!”
Trương Hàm tức muốn nổ phổi.
Vì sao một người hiền lành như Trần Gia Vũ lại phải bị sỉ nhục như thế chứ? Đây là đạo lý gì vậy?
Thấy cảnh này, hai mắt Trương Hàm đỏ bừng, cầm chổi lên, ra sức quét ngang một cái.
“A!”
Cán chổi trực tiếp gãy đôi.
Lưu Cường phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, sau đó lập tức bị tiếng âm nhạc lấn át.
Mấy đàn em ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, đều đứng dậy.
“Con mẹ nó, mày dám đánh anh Cường hả!”
“Ranh con, ông đây giết chết mày…”
Lợi dụng sơ hở, Trương Hàm kéo Trần Gia Vũ, sau đó ném thẳng cây chổi tới.
Hai người chạy từ cổng sau đến sảnh lớn, đám bạn xấu của Lưu Cường đuổi sát theo sau.
Nhưng lúc bọn họ muốn chạy ra hành lang.
Một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, ăn mặc bình thường chặn đường bọn họ.
“Đừng có chặn đường tao, cút ngay!”
“Nếu không ông đây đánh mày tàn phế đấy!”
Mắng mấy câu, phát hiện người đàn ông này vẫn không hề có ý định tránh ra.
Đám người cũng không rảnh nghĩ nhiều.
“Mẹ nó, ranh con, mày muốn chết đúng không”.
“A…”
Người nọ vốn định đẩy người đàn ông bình thường này ra, ai ngờ, người đàn ông chặn đường bọn họ vung tay, chốc lát đã vặn gãy một cánh tay của bọn họ.
Hắn ta không nói một lời, chậm rãi tiến tới như đang đi dạo vậy.
Mọi người thầm thấy nặng nề, có dự cảm chẳng lành.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên sau hành lang,
Trương Hàm nhìn thoáng qua sau lưng, xác nhận không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra vệ sĩ Ninh Viễn Khánh tìm cho mình là tay đấm cừ có thể một đấu mười.
Trần Gia Vũ hơi ngượng ngùng nói: “Này, tớ về trước đây”.
Cậu ấy dùng tay phải che mắt, không muốn để Trương Hàm nhìn thấy dấu tay bị Lưu Cường tát.
Nói xong, Trần Gia Vũ trở về một mình, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Nhìn thấy cậu ấy như vậy, trong lòng Trương Hàm càng khó chịu hơn.
“Lưu Cường phải không…”
Trương Hàm lạnh lùng lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc, người đi thăm dò tin tức đã trở về.
“Đây chỉ là một tên nhà giàu mới nổi ở vùng khác thôi”.
Trương Hàm lật xem tài liệu.
“Lần này hai người làm rất tốt, tháng này tiền lương gấp đôi”.
“Cảm ơn cậu Trương!”
Hai vệ sĩ vội nói cảm ơn, đi theo Trương Hàm thoải mái hơn trước đây nhiều, trong trường đại học hoàn toàn không có nguy hiểm gì, ở trong mắt bọn họ, người tên Lưu Cường kia cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Muốn xử lý Lưu Cường rất dễ dàng, nhưng muốn để cái tên vướng víu này biến mất trước mắt anh thì hơi khiến người ta đau đầu.
“Bỏ đi, chuyện này tạm thời để đó, một trong hai anh đi theo dõi tên này, xem thử có nhược điểm gì không”.
“Vâng!”
Trương Hàm dặn dò xong thì gọi điện thoại cho Khương Phàm Thư, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Đến một quán mì, Khương Phàm Thư ăn mấy miếng rồi nói: “Đúng rồi, cậu có muốn đi họp lớp cấp ba không, có người muốn tổ chức”.
“Cậu đi thì tớ đi, tớ không có gì khác, chỉ có thời gian thôi”.
“Nói linh tinh…”
Khương Phàm Thư tỏ vẻ giận dữ, nhưng lại cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Trương Hàm.
Buổi tuyển chọn cuộc thi ca hát sinh viên đại học toàn quốc kết thúc, đại học Thanh Sơn có năm người được chọn.
Mà người chói mắt nhất trong đó chính là Khương Phàm Thư, thậm chí video của cô còn được đăng lên các trang web lớn, cũng có lược xem khá cao.
Sinh viên của đại học Thanh Sơn cũng rất tự hào vì trong trường có người nổi tiếng như thế, đi ra ngoài khoe khoang cũng tự tin hơn.
Rất nhiều công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng cũng tìm đến.
Đương nhiên Khương Phàm Thư đều từ chối cả.
Thật ra bây giờ cô cũng không vội vàng kiếm tiền, Lương Đông từng kêu cô đến tập đoàn Tinh Thần làm nghệ sĩ cô còn không đi, huống hồ là làm hot girl.
Đến hôm họp lớp cấp ba, Khương Phàm Thư và Trương Hàm vừa cùng nhau đi ra cổng trường.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang, nam sinh đau lòng, nữ sinh hả hê.
Khương Phàm Thư không hề bị ảnh hưởng gì bởi chuyện này.
Trường cấp ba của Khương Phàm Thư và Trương Hàm cũng không ở Thanh Sơn, quê của hai người ở thành phố Vân Dương bên cạnh.
Ngồi xe buýt khoảng một tiếng.
Lúc xe đi được nửa đường, Khương Phàm Thư thấy mệt, mơ màng nghiêng đầu, rất tự nhiên gối đầu lên bả vai Trương Hàm ngủ thiếp đi.
Người Trương Hàm cứng đờ, đầu không nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn lông mi thật dài của Khương Phàm Thư.
Hơi thở thơm ngát không ngừng bay vào mũi anh, hình như Khương Phàm Thư cảm thấy hơi lạnh nên ôm lấy cánh tay phải của anh.
Trương Hàm cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, trái tim không khỏi đập nhanh.
Nhưng dù Trương Hàm có mong đoạn đường này dài thêm một chút đến mấy thì xe vẫn phải đến trạm.
“Đến rồi sao!”
Khương Phàm Thư thức dậy đúng lúc, khuôn mặt ửng đỏ.
Thấy cảnh này, Trương Hàm hơi ngẩn người, đừng nói khi nãy… Khương Phàm Thư cố ý dựa lên vai anh chứ không hề ngủ nhé?
“Đi thôi, cầm túi giúp tớ một lát”.
Không đợi Trương Hàm trả lời, Khương Phàm Thư trực tiếp xuống xe.
Anh cũng không hỏi nhiều, nếu không sẽ giống như tự mình đa tình.
Đến nơi hẹn.
Một chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại.
Người bước xuống từ trên xe là tên con nhà giàu hồi cấp ba, Lưu Thanh Vân.
Trước kia Lưu Thanh Vân ăn hiếp Trương Hàm không ít, cái biệt danh Chuột là do cậu ta đặt, lúc đó lần đầu tiên nghe thấy, Trương Hàm cực kỳ không vui, nhưng sau này cũng dần quen.
Trước kia người này luôn dẫn đầu ăn hiếp anh, nói anh là trẻ mồ côi thế này thế kia, Trương Hàm vẫn luôn nhịn, vốn tưởng sau khi thi tốt nghiệp sẽ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng chờ mong việc bước vào đại học.
Ai ngờ lại gặp đám người Mã Phi Dương cá mè một lứa với Lưu Thanh Vân.
“Ồ Chuột, đến sớm thế”, đầu tiên Lưu Thanh Vân chào hỏi một tiếng, sau đó mới nói với Khương Phàm Thư: “Phàm Thư, sao cậu lại đi cùng cậu ta thế, lên xe đi, trong xe ấm lắm”.
Nói xong, Lưu Thanh Vân rất ga lăng mở cửa xe.
Khương Phàm Thư cười lễ phép: “Chắc tớ đứng bên ngoài thôi, để người khác thấy thì khó xử lắm”.
Mặt Lưu Thanh Vân cứng đờ, ngượng ngùng đóng cửa lại.
Cô kiêu ngạo cái gì gì! Lưu Thanh Vân thầm thấy không vui, nhưng không tiện nói gì với Khương Phàm Thư, quay đầu trút giận lên người Trương Hàm.
“Chuột, tao nghe nói mày quen bạn gái ở trường đại học? Còn bị cắm sừng nữa”.
Trương Hàm nhíu mày: “Chuyện không liên quan đến mày”.
“Ồ ồ ồ, dám cãi lại à? Trước kia khi còn học cấp ba, tao đánh mày cũng chưa từng thấy mày như thế, sao hả, tưởng lăn lộn ở Thanh Sơn mấy năm, có thêm chút kiến thức là dũng cảm hơn rồi à?”
Chương 32: Mày chỉ có thế thôi à
Lưu Thanh Vân cong môi cười khẩy một tiếng.
Trước kia, mỗi khi Lưu Thanh Vân cười như thế, Trương Hàm nhất định sẽ bị đánh một trận.
“Được rồi, cậu có chịu thôi đi chưa, không phải cậu tổ chức họp lớp sao? Nếu còn như thế thì chúng tớ trở về Thanh Sơn đấy”.
Khương Phàm Thư thấy Lưu Thanh Vân lôi chuyện cũ ra nói, giọng điệu trở nên lạnh như băng.
“Ha ha… Tớ chỉ đùa chút thôi mà”, Lưu Thanh Vân thay đổi sắc mặt, lén trừng Trương Hàm một cái.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người gần như đã đến đông đủ.
“Đi thôi, khách sạn do dượng tớ mở, đêm nay mọi người cứ uống cho đã đời đi!”
Lưu Thanh Vân vung tay lên.
Có người mời khác, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ai cũng khen ngợi Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân đắc ý, lúc đi qua bên cạnh Trương Hàm còn cố ý giẫm lên giày thể thao màu trắng của anh.
Có lẽ hôm qua trời mưa, đế giày của Lưu Thanh Vân cũng không sạch, giày thể thao của Trương Hàm lập tức trở nên vô cùng dơ bẩn.
Lưu Thanh Vân làm lố nói: “Chao ôi, thật ngại quá Chuột, làm bẩn giày của mày rồi, không sao chứ?”
Khương Phàm Thư vốn định nói chuyện, nhưng bị ánh mắt của Trương Hàm ngăn lại.
“Không sao, mọi người đi đi”.
“Ha ha, cũng phải, giày thế nào thì xứng với người thế đấy, người đã bẩn thỉu rồi thì giày bẩn cũng đúng thôi!”, Lưu Thanh Vân châm chọc.
Nghe thấy lời này, ai cũng biết Lưu Thanh Vân cố ý muốn làm khó Trương Hàm, không có ai là đồ ngốc cả.
Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều thiện cảm với Trương Hàm, Trương Hàm rất nghèo, còn không có khí phách, thường xuyên là đối tượng bị bắt nạt trong lớp.
Trương Hàm không muốn Khương Phàm Thư đi phí công, chỉ cười nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Anh bước lên đi trước.
“Chuột tức giận rồi à? Lòng dạ hẹp hòi thế?”, Lưu Thanh Vân tặc lưỡi than thở, lắc đầu: “Phàm Thư, cậu xem đi, tớ chỉ đùa một chút thôi mà cậu ta…”
Khương Phàm Thư không thèm để ý đến cậu ta, đi theo Trương Hàm.
Sắc mặt Lưu Thanh Vân lập tức tối sầm lại nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã nhận ra bản thân đã sơ suất, thế nên lại cười nói: “Mọi người cũng đi thôi”.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp tục đi.
Đến phòng bao trong khách sạn rồi, Lưu Thanh Vân là nhân vật trung tâm, đương nhiên phải ngồi chỗ trung tâm nhất. Từ lúc cấp ba tên này đã là đại ca của trường, rất biết lo liệu, loại người nào cũng có quen biết một chút, cho nên mọi người đều khá kính sợ cậu ta.
“Anh Vân, ly này tớ kính cậu!”
Người nói chuyện là một chàng trai cao gầy, Trương Hàm nhớ người này tên Tiết Hiểu Thuỵ, cũng thi vào một trường đại học không tệ.
“Được thôi, nào!”
Lưu Thanh Vân rất nể mặt, hào sảng uống cạn một ly rượu.
Có người mở đầu, những người muốn làm thân với Lưu Thanh Vân cũng đều giơ ly rượu lên.
Có hơn một nửa số người ngồi cùng bàn với Trương Hàm cố ý chạy đến bàn của cậu ta để kính rượu.
Qua ba tuần rượu, sắc mặt Lưu Thanh Vân ửng đỏ.
“Mọi người yên lặng một chút!”, cậu ta đè hai tay xuống, sau đó nói: “Hôm nay mọi người đều nể mặt tớ, đương nhiên tớ cũng nể mặt mọi người, sau này nếu ai muốn tìm việc thì đều có thể đến gặp tớ, đảm bảo giải quyết ổn thỏa!”
“Được!”, mọi người cùng cất tiếng ủng hộ.
Lưu Thanh Vân vô cùng đắc ý, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng mà… ngoài tên Trương Hàm này ra!”
“Ha ha ha…”
Trong phòng bao vang lên tiếng cười to, ngoài Khương Phàm Thư, ai cũng khinh bỉ nhìn Trương Hàm.
Tên nghèo rớt mồng tơi này cũng không biết đến kính rượu, đúng là đáng đời.
Học đại học có tác dụng cái mẹ gì, không phải vẫn sẽ bị Lưu Thanh Vân đè đầu sao.
Tiếng cười châm chọc khá chói tai, Trương Hàm ăn mấy miếng đồ ăn, hơi né tránh cảnh lúng túng này.
“Cậu xem trông cậu ta như thế, nói không chừng chưa từng được ăn món ngon bao giờ đấy?”
“Còn không mau cảm ơn anh Vân dẫn cậu đi ăn bữa tiệc lớn đi”.
“Nếu không, cả đời này cậu cũng không có cơ hội tiến vào khách sạn lớn đẳng cấp như này đâu!”
Mọi người không định bỏ qua cho Trương Hàm một cách dễ dàng, càng nói càng khó nghe.
“Thật ra đồ ăn này còn không ngon bằng đồ ăn vỉa hè ngoài trường học nữa, cũng thường thôi”.
Trương Hàm vừa nói ra câu này, tiếng cười châm chọc càng chói tai hơn.
“Mẹ kiếp đã vậy rồi còn làm ra vẻ, đúng là buồn cười”, Lưu Thanh Vân mỉa mai.
Trương Hàm lắc đầu, không đáp lời.
Lưu Thanh Vân thấy Trương Hàm cãi lại cũng yếu ớt như thế, bắt nạt cũng không thấy vui.
Cảm giác mắc vệ sinh kéo đến, Lưu Thanh Vân đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đến toilet để giải tỏa.
Loạng choạng đi được nửa đường, Lưu Thanh Vân không cẩn thận đụng trúng một người đàn ông.
“Con mẹ nó, mày không có mắt à?”
Ỷ thế đang trên địa bàn của dượng mình, Lưu Thanh Vân không thèm quan tâm là ai đã quát lên.
“Cậu đang nói chuyện với tôi hả?”
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Không phải mày… thì là ai, mau xin lỗi ông đây ngay?”, Lưu Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, theo bản năng rụt cổ một cái.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã sợ giật cả mình, Lưu Thanh Vân tỉnh rượu được mấy phần.
Đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao to vẻ mặt dữ tợn, khí thế khủng bố.
“Không phải cậu đụng vào tôi à?”, người đàn ông nhíu mày.
Lưu Thanh Vân cứng họng, sau đó cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, đây là địa bàn của dượng mình, sợ cái khỉ gì chứ?
Cậu ta cố thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Ông đây nói là mày đụng là mày đụng, sao hả? Còn muốn tao nói tiếp không? Sao mày không nhìn xem đây là khách sạn của ai!”
Người đàn ông cao to nheo mắt lại…
Lưu Thanh Vân lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Mọi người còn đang dùng bữa trong phòng bao đột nhiên cảm thấy cả phòng bao đều chấn động một chút.
“Ầm!”
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế? Chẳng lẽ là động đất?”
“Không đúng, bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, đi ra ngoài xem thử đi”.
Nói xong, mọi người đều chen lấn ra cửa phòng bao.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư đi sau cùng, cũng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
“A…”
Một nữ sinh trực tiếp thép chói tai, mọi người ở bên ngoài đều nhìn qua.
Thì ra, Lưu Thanh Vân bị một người đàn ông cao to trực tiếp bóp cổ, đè lên trên vách tường của phòng bao.
Hai chân Lưu Thanh Vân vẫn đang không ngừng đung đưa, nhưng tay của người đàn ông cao to lại như gọng sắt vậy, cậu ta hoàn toàn không giãy ra được!
Mọi người sợ đến mức ngây người.
“Cứu… Cứu mạng với!”
Lưu Thanh Vân khi nãy còn đang vô cùng đắc ý chỉ đi vệ sinh một lát đã thê thảm thế này, mọi người vẫn còn đang không phản ứng kịp.
“Cứu mạng…”
Lưu Thanh Vân thét to một tiếng, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhưng người đàn ông cao to lại không thèm để tâm, nện thẳng một đấm vào bụng Lưu Thanh Vân.
“Oẹ…”
Lưu Thanh Vân liên tục co giật.
Người đàn ông cao to nhíu mày, ghét bỏ ném Lưu Thanh Vân ra ngoài.
Lưu Thanh Vân vốn mắc tè thấy đũng quần hơi nóng, chất lỏng màu vàng chảy xuống chân, mùi nước tiểu hôi tanh vô cùng gay mũi lan tràn khắp hành lang.
Tè ra quần rồi!
Mọi người đều thấy lúng túng, cũng không tiện nói gì, dù sao trong bọn họ, Lưu Thanh Vân cũng là người ghê gớm nhất ở nơi này.
Nếu bọn họ đối mặt với người đàn ông cao to này, e rằng không cần hắn ra tay đã trực tiếp sợ tới mức tè ra quần rồi.
“Mày đợi đó cho tao!”
Lưu Thanh Vân nào chịu được nổi nhục này, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ bụng, vội vàng gọi điện thoại cho dượng mình.
“Anh đừng có đi! Con mẹ nó, dám đánh tôi, tôi muốn chặt đứt tay anh!”, Lưu Thanh Vân trừng người đàn ông cao to.
“Được, có chiêu gì cứ lấy ra hết đi, nếu tao sợ, tao làm cháu mày!”
Người đàn ông cao to lạnh lùng đáp, không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của Lưu Thanh Vân.
Chẳng mấy chốc đã có mấy bảo vệ chạy đến từ bên sảnh lớn, bao vây người đàn ông cao to.
“Mày chỉ có thế thôi à?”
Chương 33: Đợi mệnh lệnh
Người đàn ông cao to khinh thường nhìn xung quanh, đột nhiên xông người đến, như sói chen vào bầy cừu, trong nháy mắt đã đánh ngã năm sáu bảo vệ.
Cùng lúc đó, bên ngoài đều giải tán, lúc này Trương Hàm và Khương Phàm Thư mới ra khỏi phòng bao.
Nhìn thấy người đàn ông như chiến thần này, sắc mặt Trương Hàm hơi quái lạ.
Mẹ kiếp, không ngờ lại là Trần Hổ.
Trần Hổ cũng lập tức nhìn thấy Trương Hàm, ánh mắt sửng sốt, hơi ngạc nhiên.
Sau đó hắn ta thầm kêu than trong lòng.
Xong rồi, đánh bạn của Thái tử rồi!
Bên kia, dượng của Lưu Thanh Vân cũng chạy đến, nhìn thấy cháu mình bị đánh thành như thế thì tức giận nói: “Là ai dám ra oai ở đây vậy hả?”
Tên “ác bá” Tưởng Sở Sinh này nuôi một đám bảo vệ ở Vân Dương, bình thường tác oai tác quái không ít.
“Dượng!”, lúc này, một người hai mươi mấy tuổi là Lưu Thanh Vân lại ấm ức như một đứa trẻ, chỉ vào Trần Hổ nói: “Đánh gãy tay người kia đi, cháu muốn phế hắn!”
Tưởng Sở Sinh cũng không nôn nóng, mà vỗ tay cậu ta an ủi: “Yên tâm, dượng sẽ khiến hắn trả giá đắt!”
Trần Hổ muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, đứng tại chỗ gãi đầu: “Thật ra chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.
Nhìn thấy Trương Hàm, phản ứng đầu tiên của Trần Hổ là nhận lỗi, nếu người này thật sự là bạn tốt của cậu Trương, cánh tay này coi như bỏ cũng được.
Trần Hổ khi nãy còn nói không sợ giờ bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Cắn răng nói: “Người anh em này, thật ngại quá, đều là lỗi của tôi”.
Lưu Thanh Vân thấy dượng vừa đến người này đã sợ thì thầm hả dạ trong lòng: “Hừ! Khi nãy ông đây đã cảnh cáo mày rồi, ai kêu mày không nghe, dượng, cho người đánh gãy cánh tay hắn đi!”
“Lên!”, Tưởng Sở Sinh lớn tiếng nói.
Nhưng lúc này mấy bảo vệ lại dè dặt, dù có lệnh của Tưởng Sở Sinh cũng đều khúm núm, không dám tuỳ tiện tiến lên.
“Các người cứ đến là được, Trần Hổ tôi sẽ không ra tay!”
Nói xong, Trần Hổ ra vẻ muốn làm gì thì làm.
Trong lòng cũng hy vọng cậu Trương mau chóng bỏ qua, tha thứ cho mình!
Haiz, đều là mình gieo gió gặt bão!
Trần Hổ cũng coi như là một người đàn ông chính trực, muốn dùng việc này để chuộc lỗi với Trương Hàm.
Vào lúc mấy bảo vệ cầm gậy đến gần Trần Hổ, một giọng nói vang lên.
“Đợi đã!”
Trương Hàm cười khổ nói.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
“Mẹ kiếp, Chuột, cậu có bệnh à, đây là nơi cậu có thể lên tiếng sao?”
“Ông đây còn tưởng là ai nói, thì ra là đồ vô dụng này, đừng cắt ngang có được không vậy?”
Lưu Thanh Vân cũng nổi giận: “Trương Hàm, mày muốn chết thì lăn sang một bên mà chết đi, một lát nữa ông đây sẽ giết chết mày luôn!”
Trần Hổ nghe thấy lời này thì trợn mắt.
Trương Hàm cười bất đắc dĩ: “Anh cũng thấy đấy, bọn họ không liên quan đến tôi”.
Trần Hổ quay đầu lại, nhếch miệng cười tươi.
“Sao cậu không nói sớm!”
Mọi người ngạc nhiên, trông thái độ của người này như thế là có quen biết nhau à?
Thấy thế, Lưu Thanh Vân hận luôn cả Trương Hàm.
“Trương Hàm, con mẹ mày, mày đợi đó, xử lý tên này xong, ông đây sẽ đánh nát cái miệng chó của mày”.
Lưu Thanh Vân vô cùng mất mặt, nói chuyện cũng trở nên cộc cằn.
“Anh nghe thấy chưa?”, Trương Hàm hờ hững hỏi một câu.
“Hiểu rồi!”, Trần Hổ vặn cổ, một tiếng răng rắc vang lên, đó là tiếng ma sát của xương cốt.
Mấy bảo vệ thấy người này đột nhiên lại chuẩn bị tư thế đánh nhau thì hơi e dè.
“Đến đi, ngơ ngác làm cái gì?”, Trần Hổ nheo mắt lại, không cần quan tâm đến chuyện gì nữa, tiếp tục đánh ngã mấy người xui xẻo kia.
Tưởng Sở Sinh thoáng chốc ngơ ngác, vốn tưởng mình đến dẹp yên chuyện, không ngờ người này hoàn toàn không sợ.
“Cậu có biết tôi là ai không?”
“Ông đây quan tâm ông là ai làm cái mẹ gì? Chọc tới ông nội đây, đánh một trận là xong việc rồi!”
Trần Hổ túm lấy áo ông ta bằng một tay, một tay khác lập tức thưởng cho Tưởng Sở Sinh mấy cái tát.
Tuy Tưởng Sở Sinh đã lớn tuổi nhưng ông ta là dân làm ăn, da mỏng thịt mềm, sao có thể chịu được sự lực mạnh như thế được, chẳng bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.
“Phì! Nhàm chán!”
Trần Hổ khinh thường bĩu môi, đảo mắt nhìn sang Lưu Thanh Vân.
Lúc này, phòng tuyến tâm lý của Lưu Thanh Vân đã hoàn toàn sụp đổ.
“Mày… Mày muốn làm gì… Mày đừng có đến đây…”
Trong miệng Trần Hổ phát ra tiếng cười khiến da đầu người ta tê dại.
Sau đó, hắn ta siết chặt bàn tay to, túm lấy tóc cậu ta.
“Ranh con, khi nãy mày nói muốn đánh vỡ mồm ai?”, Trần Hổ gằn giọng hỏi.
“Đừng đừng đừng mà đại ca, em không dám nữa đâu”, Lưu Thanh Vân lại sợ đến mức tè ra quần: “Tiền, em có thể cho anh rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho em…”
Trần Hổ không quan tâm cậu ta cầu xin tha thứ như nào, vung tay còn lại tát lên miệng cậu ta mấy cái.
Thấy Lưu Thanh Vân sắp ngất xỉu, Trần Hổ vội vàng lắc người cậu ta, để cậu ta tỉnh táo lại, muốn hôn mê như vậy à, đâu có đơn giản thế.
Trần Hổ tiếp tục vả miệng, mãi đến khi cậu ta rớt hai cái răng.
Lúc này mới buông Lưu Thanh Vân giống như một con chó chết ra.
Mọi người đều sợ ngây người, hãi hùng nhìn người đàn ông cường tráng này.
Mẹ ơi, hắn ta thật tàn nhẫn quá!
Còn dám đánh Lưu Thanh Vân ở nơi này, chắc hẳn người này rất có thế lực!
Lúc này, những người sỉ nhục Trương Hàm khi nãy cũng thầm thấy căng thẳng.
Trương Hàm kêu người đàn ông kia đi đánh Lưu Thanh Vân, hắn ta lập tức làm theo, vậy bọn họ phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, có mấy người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Anh Hàm, khi nãy có nhiều lời bất kính với cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
“Anh Hàm, tớ sai rồi, tớ thật sự không nên mắng cậu”.
Lúc này, Trần Hổ cũng quay đầu qua nhìn những người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này.
Hắn ta không nói gì nhiều, chỉ nhìn Trương Hàm.
Chờ đợi mệnh lệnh của anh.
Trương Hàm lắc đầu, thôi vậy.
Cũng không có ý tiếp tục xử lý những người này.
Anh rất thất vọng, không ngờ biết bao nhiêu năm trôi qua, những người này vẫn gió chiều nào theo chiều nấy như vậy.
Lúc này Khương Phàm Thư nắm lấy tay anh.
Trương Hàm cũng hiểu ý cô.
Không cần làm lớn chuyện đến mức khó xử.
“Mọi người, hôm nay tớ cũng không muốn biến mọi chuyện thành như thế. Nhưng tất cả chuyện này đều là Lưu Thanh Vân tự chuốc hoạ vào thân, tớ cũng hết cách. Nếu cậu ta không nói tình nghĩa với tớ, vậy tớ cũng không niệm tình gì nữa”.
Trương Hàm thở dài một hơi, rồi quay lưng rời đi.
Khương Phàm Thư hơi lắc đầu, cũng đi theo.
Trần Hổ cười châm chọc nhìn đám người này.
Chúng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Người đàn ông này rất có sức uy hiếp.
“Ha ha ha ha!”
Trần Hổ nhìn thấy phản ứng của chúng thì không khỏi cười to.
Sau đó rời khỏi đây,
Khương Phàm Thư và Trương Hàm cùng đi trên đường lớn.
Đèn đường hơi lay động, mặt Trương Hàm một nửa khuất trong tối, một nửa ở ngoài sáng.
Khương Phàm Thư không nhìn rõ cảm xúc của anh, nhưng chắc hẳn anh sẽ rất khó chịu.
“Cậu nói xem hôm nay tớ làm thế có đúng không?”, Trương Hàm hỏi.
Khương Phàm Thư bước nhanh đến trước mặt anh, chặn anh lại, sau đó còn nghiêm túc nói.
“Thật ra tớ không hiểu cái đạo lý ‘điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác làm’ cho lắm, nhưng nếu ai bắt nạt cậu, tớ cảm thấy người đó có kết quả thế nào cũng là trừng phạt đúng tội”.
Trương Hàm không khỏi cười khổ.
“Đúng rồi, cậu không hỏi chuyện của người đàn ông cao to kia sao?”
Khương Phàm Thư cười khẽ.
“Không phải cậu đang muốn nói với tớ à?”
“Ừm, trước kia tớ từng giúp anh ta, cho nên…”
“Tớ biết nhiêu đó là được rồi”.
Khương Phàm Thư nhìn ra sự khó xử của anh, không ép anh nói tiếp nữa.
Lúc này Trần Hổ vừa khéo chạy đến từ phía sau.
Khương Phàm Thư thấy thế thì chủ động tránh mặt: “Vậy tớ đi trước, hai người nói chuyện đi”.
Trương Hàm sờ mũi.
“Anh đến Vân Dương làm gì?”
Trần Hổ nói: “Lần này đến đây là vì mở rộng hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần, nói chuyện với ông chủ của khách sạn khi nãy, định cho ông ta gia nhập hội thương mại của chúng ta. Nhưng ông ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cũng chẳng mất mát gì”.
Trương Hàm gật đầu, thì ra là thế.
Chuyện này đúng là trùng hợp, không ngờ lại vừa khéo gặp nhau.
Nếu không có Trần Hổ ở đây, Trương Hàm thật đúng là hết cách với Lưu Thanh Vân này.
Dù sao thì sản nghiệp của nhà họ Trương ở bên này quả thật cũng khá ít.
Trò chuyện một lát, Trần Hổ và Trương Hàm tạm biệt nhau.
Khương Phàm Thư đứng đợi anh dưới đèn đường ở chỗ xa xa.
“Xem ra hôm nay không về được rồi”.
“Ặc, vậy... chúng ta đến khách sạn đi?”
Trương Hàm bất chấp tất cả đề nghị.
Khương Phàm Thư đỏ mặt, nhưng cũng không từ chối, gật đầu.
Thấy phản ứng của cô, tim Trương Hàm đột nhiên đập thình thịch.
Chương 34: Khi nãy cậu chưa từng nghĩ đến việc thuê một phòng sao
Tuy khách sạn “Đêm Nay Có Em” treo biển năm sao, nhưng ở một nơi nhỏ bé như Vân Dương, giá cả cũng không ở đây cũng không quá cao.
Cả Khương Phàm Thư và Trương Hàm đều có thể lo được.
Cô gái lễ tân thấy Trương Hàm cầm chứng minh nhân dân của hai người do dự một lúc lâu.
“Anh đẹp trai, anh còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa, trời sắp sáng rồi”.
Trương Hàm đờ người, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ chỉ thuê một phòng.
Haiz, sớm biết thế khi nãy đã uống hai ly rồi, dù sao có rượu cũng to gan hơn mà.
Lúc tách nhau ra đi vào phòng, Khương Phàm Thư cười hỏi một câu: “Khi nãy cậu chưa từng nghĩ đến việc thuê một phòng sao? Có thể tớ sẽ đồng ý đấy?”
Không đợi Trương Hàm trả lời, Khương Phàm Thư đã đóng “ầm” cửa lại.
Để lại Trương Hàm khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hối hận chết đi được!
“Chết tiệt!”
Trong phòng, Khương Phàm Thư đang kề tai lên cửa nghe thấy tiếng rên của anh thì không khỏi cười thầm.
Hai người cũng không ở lại thành phố Vân Dương thêm nữa, Khương Phàm Thư còn chẳng ghé nhà là đã về trường cùng với Trương Hàm rồi.
Còn Trần Hổ, lần này đến đây để xử lý chuyện của hội thương mại, nhiệm vụ rất quan trọng.
Có lẽ Ninh Viễn Khánh cũng biết Trần Hổ là người duy nhất có quan hệ khá thân thiết với mình ở tập đoàn Tinh Thần.
Buổi chiều mùa đông, Trương Hàm ở một mình cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Trong quán cà phê ngoài trường học, anh gọi một tách cà phê, ngồi bên cửa sổ chuẩn bị nhàn nhã trôi qua một buổi chiều.
“Thật ngại quá, điện thoại của tôi hết pin rồi, cũng không mang ví tiền theo, ông thấy tôi để điện thoại lại đây, tôi về lấy tiền đến trả được không?”
Trương Hàm nhìn thấy một nữ sinh đang xấu hổ đứng trong quán, không ngừng giải thích.
Trương Hàm nghiêng đầu, cẩn thận xem xét, đây không phải Nguỵ Thanh Quân hay sao?
Thật ra nhìn từ bóng lưng anh còn hơi nghi ngờ, vì vóc dáng của cô ấy thật sự quá đẹp.
Đặc biệt là hôm nay còn mang giày cao gót và váy ngắn màu đen, khiến Trương Hàm thấy huyết mạch như sôi trào.
“Được rồi, vậy cô đi nhanh về nhanh, cho cô biết, chỗ chúng tôi có camera đấy, cô chạy không thoát đâu”.
Ông chủ thêm mắm dặm muối cảnh cáo, khiến Nguỵ Thanh Quân không ngừng nói ‘không có đâu’.
Cô ấy đường đường là chủ tịch hội sinh viên, có bao giờ lúng túng như thế đâu?
Hết cách, khi nãy chơi điện thoại không chú ý đến lượng pin, đợi khi kịp nhận ra thì điện thoại đã tự động hết pin tắt nguồn rồi.
“Bao nhiêu tiền, để tôi trả”.
Vào lúc Nguỵ Thanh Quân đang sốt ruột, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Cô ấy quay đầu, nhìn thấy người quen Trương Hàm thì vui mừng đến mức mở to mắt.
Trương Hàm tính tiền, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê.
“Hôm nay cảm ơn cậu, thật sự quá mất mặt”, Nguỵ Thanh Quân cười khổ: “Đợi khi nào trở về tớ sẽ chuyển tiền cho cậu”.
Trương Hàm phất tay: “Không cần, cũng không có bao nhiêu”.
“Không được, tớ nợ tiền người khác sẽ thấy trong lòng khó chịu. Chuyển khoản Wechat được không? Đúng rồi, tớ vẫn chưa có Wechat của cậu đâu”.
Trương Hàm nói với cô ấy mã Wechat của mình, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ bỏ thêm hai con số sau tên anh thôi.
Nhìn thấy bóng lưng yêu kiều của Nguỵ Thanh Quân, Trương Hàm thầm so sánh cô ấy với Khương Phàm Thư.
Cuối cùng phát hiện không thể có kết quả được.
Một người thì giỏi giang, một người thì dịu dàng.
Lúc anh chuẩn bị trở về kí túc xá, chợt nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang quay ngược về.
Xem ra là tìm mình.
“Tớ có chút chuyện…”
“Hả?”, Trương Hàm khó hiểu nhìn cô ấy.
“Ngày mai là sinh nhật ông nội tớ, ông đã sắp 80 rồi, bảo tớ dẫn bạn trai về nhà cho ông xem”.
Nguỵ Thanh Quân hơi ngượng ngùng.
“Cho nên?”
Trương Hàm lập tức hiểu ra, cố ý hỏi thêm một câu.
“Cậu có thể đóng giả bạn trai của tớ không? Yên tâm, không để cậu đi không một chuyến đâu, tớ sẽ trả thù lao cho cậu!”
Trương Hàm cười ha ha đồng ý.
Dù sao cũng không có hại, còn có thể phát triển tình cảm với người đẹp như Nguỵ Thanh Quân nữa.
Thật ra Nguỵ Thanh Quân cũng hết cách, bên cạnh có rất nhiều nam sinh, nhưng mấy người đó có ý đồ quá lộ liễu.
Nghĩ mãi, Trương Hàm mới quen biết không lâu, tích cách cũng không tệ mới là sự lựa chọn ổn nhất, cho nên cô ấy mới nhờ anh giúp đỡ.
Hôm sau vừa khéo là thứ bảy.
Nguỵ Thanh Quân đã gửi tin nhắn cho anh từ sớm, còn dặn dò Trương Hàm ăn diện một chút, tránh để cụ ông thấy không hài lòng.
Trương Hàm bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn bộ quần áo đẹp nhất của trưởng phòng.
“Hôm nào mình phải đi mua một bộ đồ mới được, cứ như thế mãi cũng không tốt”.
Theo giao hẹn, hai người gặp nhau trước cổng trường.
Lúc đến nhà hàng Đoan Khang đã là buổi trưa.
Nhà hàng Đoan Khang cũng không phải kiểu nhà hàng xa hoa, nhưng khá hợp để giai cấp trung lưu mở tiệc chiêu đãi.
Trương Hàm đoán đại khái hoàn cảnh gia đình của Nguỵ Thanh Quân, chắc hẳn không quá giàu có, nếu cô ấy đi làm người mẫu, có lẽ sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng cô ấy không làm thế.
Trương Hàm chợt hơi thích cô gái có cá tính này, không liên quan đến vẻ bề ngoài.
“Ôi kìa, Thanh Quân, sao bây giờ em mới đến, đồ ăn đã sắp lên rồi này!”
Một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi trách móc.
Người phụ nữ này giống Nguỵ Thanh Quân khoảng năm phần, nhưng xương gò má của chị ta hơi nhô ra, ấn tượng đầu tiên của Trương Hàm là cứ cảm thấy người phụ nữ này hơi khắt khe.
“Trên đường kẹt xe, thật ngại quá chị họ”.
Nguỵ Thanh Quân vội nói xin lỗi.
Thì ra người phụ nữ này là con gái của bác cả Nguỵ Thanh Quân, tên Nguỵ Đình Đình.
Tuy trông cũng tạm, nhưng đến giờ vẫn chưa từng có bạn trai.
Có rất nhiều người theo đuổi chị ta, nhưng chị ta chướng mắt.
Vì Nguỵ Đình Đình vẫn luôn muốn gả vào nhà giàu!
Đương nhiên không phải chị ta không quen được mấy cậu ấm, nhưng không có bọn họ không ai thật sự là hạng giàu có cả.
Nhà giàu có trong mắt chị ta phải là bá chủ một phương, nắm quyền lực và tiền bạc trong tay.
Cho nên, chị ta nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân điều kiện xuất sắc hơn mình dẫn một người đàn ông như vậy trở về, trong lòng hơi khinh bỉ.
Con gái nhà họ Nguỵ này ế vậy à?
“Đây là?”
Nguỵ Đình Đình biết còn hỏi.
“Chị họ, đây là Trương Hàm em nói với chị, em mới hẹn hò với anh ấy…”
Không đợi Nguỵ Thanh Quân nói xong, Nguỵ Đình Đình đã xoay người rời đi.
“Đi vào trước đã”.
Trương Hàm bực bội, mình cũng không làm gì sai, xụ mặt với mình làm gì.
Nguỵ Thanh Quân lúng túng, nhỏ giọng nói xin lỗi.
“Không sao”.
Trương Hàm cười không để tâm.
Trong lòng cũng nghĩ, e rằng buổi tiệc tối nay không dễ ứng phó cho lắm.
Vào sảnh lớn, Nguỵ Đình Đình trực tiếp dẫn hai người đến bàn chính.
Đó là chỗ thân thích nhà họ Nguỵ và chủ tiệc là cụ Nguỵ đang ngồi.
Nguỵ Đình Đình sắp xếp cho hai người ngồi xuống, cười mỉa mai.
“Thanh Quân đến rồi”.
“Vâng ạ ông nội, để mọi người đợi lâu rồi”.
Cụ ông gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Trương Hàm.
“Không giới thiệu một chút với mọi người sao?”
Lúc này Nguỵ Thanh Quân mới đứng dậy.
“Đây là bạn trai cháu - Trương Hàm, học cùng trường đại học Thanh Sơn với cháu, giúp cháu rất nhiều chuyện, sau đó chậm rãi tìm hiểu, mới vừa hẹn hò không lâu trước đó ạ”.
Chương 35: Nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão
Nói xong, Nguỵ Thanh Quân nhìn Trương Hàm với ánh mắt chan chứa tình cảm, dáng vẻ rất thắm thiết.
Trương Hàm thầm cười trộm, diễn xuất của Nguỵ Thanh Quân cũng không tệ nhỉ.
Anh đứng ra: “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi!”
Lúc này trong đầu Trương Hàm chỉ có thể nghĩ ra những từ như vậy thôi, cho nên nói ra một hơi luôn.
Xem ra tâm trạng cụ ông không tệ, phất tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
“Cháu có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Quân, ông đã rất hài lòng rồi”.
Trương Hàm vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn rồi ạ!”
Trương Hàm vừa dứt lời đã có một người tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trương, nhà cháu làm gì vậy?”
“Hoàn cảnh gia đình tôi cháu cũng thấy rồi đấy, một gia tộc lớn như vậy, kinh doanh một xưởng dệt may, cháu cũng nói hoàn cảnh gia đình của mình đi”.
Người nói chuyện là bác cả Nguỵ Nguyên Sơn của Nguỵ Thanh Quân.
Nguỵ Thanh Quân biết hoàn cảnh gia đình Trương Hàm không được tốt lắm, gần đây cũng chỉ mua vé số gặp may, cuộc sống mới tốt hơn được một chút thôi.
Cho nên nghe thấy thân thích của mình hỏi thế bèn vội nói: “Bác cả, anh ấy chỉ mới đến lần đầu tiên, tạm thời đừng nói tới những chuyện này, nào, ăn gì đó trước đi”.
Nói xong, Nguỵ Thanh Quân cầm đũa gắp hai miếng thịt cho vào bát Trương Hàm.
Nguỵ Nguyên Sơn đập đũa: “Sao lại không nói nữa? Muốn cưới con gái nhà họ Nguỵ bác thì phải có năng lực mới được!”
Nguỵ Đình Đình hùa theo: “Chị thấy đúng đó, Thanh Quân à, em còn trẻ, tuyệt đối đừng để tình yêu làm mê muội, nếu người đàn ông này không có tiền, em gả đi cũng chỉ theo chịu tội thôi!”
“Đúng vậy, nói hoàn cảnh đi để chúng tôi xem xét”.
“Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo? Thanh Quân, nếu như vậy, bác nói với cháu đôi điều…”
“Cái này có gì mà phải ngại, người nhà chúng ta đều ở bàn này, cậu ta có thể tìm hiểu từng người một, sao chúng ta muốn hỏi lại một chút thì không được? Chẳng lẽ nhà họ Nguỵ chúng ta không có tư cách này sao?”
Giọng điệu của mấy người ngồi trên bàn đều không tốt.
Lúc này cụ ông cũng gật đầu.
“Đúng lúc ông thấy mọi người đều rất tò mò, cháu cứ nói đi.
Trương Hàm hết cách, chỉ có thể bất chấp tất cả nói.
“Bố mẹ cháu làm ăn nhỏ ở nước ngoài, cụ thể làm gì cháu cũng không biết, đã nhiều năm rồi cháu không được gặp bọn họ”.
Thật ra Trương Hàm nói vậy cũng không phải nói dối.
Anh thật sự không biết cụ thể bố mẹ ruột làm về cái gì.
Vì sản nghiệp trong nhà anh rất rộng.
Chẳng lẽ nói ngành nào cũng có tham gia vào à? Như vậy quá giả, không ai tin được hết.
“Cháu cũng không biết?”
Nguỵ Nguyên Sơn cười châm chọc, rõ ràng cảm thấy lời nói dối vụng về của Trương Hàm quá vớ vẩn.
Trương Hàm gật đầu.
Nguỵ Đình Đình rũ mắt, khinh thường bĩu môi, không khách sáo chút nào.
“Lại là một tên nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão”.
Mấy thân thích của nhà họ Nguỵ cũng đều lắc đầu, cảm thấy tiếc cho Thanh Quân.
Ngay cả cụ Nguỵ cũng thất vọng lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Sắc mặt Trương Hàm cứng đờ, cũng không phản bác.
Nguỵ Thanh Quân nhìn anh, trong mắt lộ vẻ áy náy.
Nếu Trương Hàm đã nói như thế, mọi người cũng chẳng còn gì để hỏi thêm nữa.
Nguỵ Đình Đình quyết tâm sau khi ăn xong phải khuyên nhủ em họ của mình.
Nếu nhà Trương Hàm không giàu thì mau chia tay cho rồi.
Bàn bên cạnh là con cháu của anh em cụ Nguỵ, ăn được nửa bữa cơm.
Một nam một nữ trẻ tuổi cùng nhau bưng quà tặng tới.
“Ông hai, đây là bạn trai cháu, tên Lý Thanh, anh ấy có chút quà muốn tặng ông ạ”.
Đây là cháu gái của anh cả cụ Nguỵ, tên là Nguỵ Như Vân.
Còn người nam là bạn trai cô ta mới giới thiệu, Lý Thanh.
Lý Thanh tuấn tú lịch sự, có đồng hồ xe sang, khi nãy mấy thân thích này đều nhìn thấy.
Hơn nữa còn lễ phép, biết ăn nói, quan trọng nhất là gia tộc đứng đầu trong ngành công thương nghiệp của thành phố Thanh Sơn, của cải mấy trăm triệu.
Cụ Nguỵ cười tươi rói.
“Thật có lòng quá”.
“Bố, mở ra xem thử đi ạ”.
Nguỵ Nguyên Sơn tò mò nói.
“Đúng, ông nội, chúng cháu cũng muốn xem thử người có tiền thì tặng quà gì”.
Nguỵ Đình Đình thò đầu qua muốn xem thử.
Cụ Nguỵ mở quà, lấy đồ bên trong ra.
“Ồ…”
Mọi người đều cất tiếng tán thưởng.
Thì ra bên trong là tượng Phật Di Lặc điêu khắc tỉ mỉ, có ý nghĩa thọ tỉ Nam Sơn.
Quan trọng nhất là bức tượng này trông như đều làm từ ngọc, bên ngoài sáng lấp lánh, nhìn một cái đã biết không phải hàng tầm thường.
“Cái này… Cái này phải có giá bao nhiêu đây chứ…”
Có người tán thưởng một tiếng.
Loại ngọc có phẩm chất thế này, dù chưa mài cũng có thể bán ra với giá bảy mươi tám mươi nghìn.
Lý Thanh cười nhẹ nhàng: “Không đắt tiền lắm đâu ạ, khoảng hơn hai trăm nghìn thôi”.
“Xuýt…”
Có người hít sâu một hơi.
Cũng có người khiếp sợ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc kia.
Phải biết rằng, cộng hết lại tất cả quà tặng của bọn họ trong buổi tiệc hôm nay cũng chưa đến con số này nữa.
“Như Vân à, cháu tìm được một nhà chồng tốt rồi”.
Nguỵ Nguyên Sơn nói với vẻ mặt phức tạp.
“Nào có, chú khen quá rồi”.
Tuy nói thế, nhưng Nguỵ Như Vân lại không giấu đi được nụ cười trên mặt.
Lý Thanh thầm thấy sảng khoái, nghĩ rằng xem như không phí phạm số tiền này.
Đảo mắt nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang ngồi ở một bên.
Anh ta híp mắt, sao cô gái này lại xuất chúng quá vậy!
Thật ra Nguỵ Như Vân cũng xem như là một người đẹp, nhưng so sánh với Nguỵ Thanh Quân, chênh lệch thật sự quá rõ ràng.
Khí chất dung mạo vóc dáng, cái nào cũng không bằng!
Không ngờ phụ nữ nhà họ Nguỵ người này còn đẹp hơn người kia.
“Đây là…”, Lý Thanh tò mò hỏi.
“Đây là Nguỵ Thanh Quân, cháu gái của bác, vẫn đang học đại học”, Nguỵ Nguyên Sơn cất tiếng giới thiệu.
“Ồ, vậy chắc hẳn người bên cạnh là bạn trai của cô Nguỵ đúng không”.
Lý Thanh quan sát Trương Hàm, quần áo tạm được, khuôn mặt cũng dễ nhìn, nhưng khí chất hoàn toàn không xứng với Nguỵ Thanh Quân.
Có lẽ cũng còn là sinh viên giống Nguỵ Thanh Quân.
“Ha ha, xem ra cháu và người anh em này đều là lần đầu đến chơi, không biết hôm nay người anh em cậu tặng quà gì cho cụ Nguỵ thế, lấy ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi”.
Tim Trương Hàm đập thịch một tiếng, khi nãy trên đường đi đã cảm thấy quên chuyện gì đó, thì ra là chuyện này, anh chưa mua quà!
Xấu hổ quá…
“À ừ… Tôi không mua”.
Nghe thấy lời này, có người tức giận, có người giận quá hoá cười, có người vui sướng khi thấy hoạ đến.
“Nhà họ Nguỵ chúng tôi không xem là nhà giàu có gì, nhưng lần đầu tiên con cháu như cậu đến thăm lại không biết phép tắc thế này”.
Nguỵ Nguyên Sơn đập bàn, cực kỳ không vui.
“Thanh Quân, xem cháu tìm được tên bạn trai gì kia kìa, thật là mất hết mặt mũi của nhà họ Nguỵ chúng ta! Có khi lời khi nãy cũng chỉ là nói cho có thôi”.
Lý Thanh còn làm lố nói một tiếng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết cậu không mang theo gì cả”.
Trong mắt anh ta hiện lên ý cười, vốn muốn Trương Hàm lấy quà ra làm nền cho mình, ai ngờ tên này thậm chí còn không mua.
Đúng là buồn cười, người đàn ông như vậy sao có thể xứng với Nguỵ Thanh Quân được?
Nguỵ Như Vân thầm vui sướng, nhìn Nguỵ Thanh Quân điều kiện tốt hơn mình biết bao nhiêu lại đi tìm một tên bạn trai nghèo rớt mồng tơi.
Vào lúc mọi người đang khinh bỉ, một giọng nói vang lên.
“Trương Hàm, sao lại là cậu, cậu cũng đến đây à?”
Một người trẻ tuổi mỉm cười đi tới, Trương Hàm hơi đỡ trán, một người còn chưa xong lại một người nữa đến.
Nước mắt khuất nhục chảy xuống từ gò má Trần Gia Vũ.
Đám người Lưu Cường thấy cậu ấy khóc thì càng cười to hơn.
“Mẹ nó, mày không nói gì, đánh cũng không đã, không phải khi nãy bên cạnh mày còn có một thằng ranh sao, đợi lát nữa mày dẫn tụi tao đi tìm nó!”
Nghe thấy bọn họ muốn đi tìm Trương Hàm, Trần Gia Vũ cầu xin.
“Đừng đi tìm cậu ấy, các người bắt nạt tôi là được rồi”.
“Mẹ, giả vờ nghĩa khí cái mẹ gì!”
Lưu Cường bị từ chối lập tức tát một bạt tai lên mặt Trần Gia Vũ.
“Lời của tao mày cũng dám cãi à, muốn chết phải không!”
Trương Hàm tức muốn nổ phổi.
Vì sao một người hiền lành như Trần Gia Vũ lại phải bị sỉ nhục như thế chứ? Đây là đạo lý gì vậy?
Thấy cảnh này, hai mắt Trương Hàm đỏ bừng, cầm chổi lên, ra sức quét ngang một cái.
“A!”
Cán chổi trực tiếp gãy đôi.
Lưu Cường phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, sau đó lập tức bị tiếng âm nhạc lấn át.
Mấy đàn em ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, đều đứng dậy.
“Con mẹ nó, mày dám đánh anh Cường hả!”
“Ranh con, ông đây giết chết mày…”
Lợi dụng sơ hở, Trương Hàm kéo Trần Gia Vũ, sau đó ném thẳng cây chổi tới.
Hai người chạy từ cổng sau đến sảnh lớn, đám bạn xấu của Lưu Cường đuổi sát theo sau.
Nhưng lúc bọn họ muốn chạy ra hành lang.
Một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, ăn mặc bình thường chặn đường bọn họ.
“Đừng có chặn đường tao, cút ngay!”
“Nếu không ông đây đánh mày tàn phế đấy!”
Mắng mấy câu, phát hiện người đàn ông này vẫn không hề có ý định tránh ra.
Đám người cũng không rảnh nghĩ nhiều.
“Mẹ nó, ranh con, mày muốn chết đúng không”.
“A…”
Người nọ vốn định đẩy người đàn ông bình thường này ra, ai ngờ, người đàn ông chặn đường bọn họ vung tay, chốc lát đã vặn gãy một cánh tay của bọn họ.
Hắn ta không nói một lời, chậm rãi tiến tới như đang đi dạo vậy.
Mọi người thầm thấy nặng nề, có dự cảm chẳng lành.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên sau hành lang,
Trương Hàm nhìn thoáng qua sau lưng, xác nhận không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra vệ sĩ Ninh Viễn Khánh tìm cho mình là tay đấm cừ có thể một đấu mười.
Trần Gia Vũ hơi ngượng ngùng nói: “Này, tớ về trước đây”.
Cậu ấy dùng tay phải che mắt, không muốn để Trương Hàm nhìn thấy dấu tay bị Lưu Cường tát.
Nói xong, Trần Gia Vũ trở về một mình, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Nhìn thấy cậu ấy như vậy, trong lòng Trương Hàm càng khó chịu hơn.
“Lưu Cường phải không…”
Trương Hàm lạnh lùng lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc, người đi thăm dò tin tức đã trở về.
“Đây chỉ là một tên nhà giàu mới nổi ở vùng khác thôi”.
Trương Hàm lật xem tài liệu.
“Lần này hai người làm rất tốt, tháng này tiền lương gấp đôi”.
“Cảm ơn cậu Trương!”
Hai vệ sĩ vội nói cảm ơn, đi theo Trương Hàm thoải mái hơn trước đây nhiều, trong trường đại học hoàn toàn không có nguy hiểm gì, ở trong mắt bọn họ, người tên Lưu Cường kia cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Muốn xử lý Lưu Cường rất dễ dàng, nhưng muốn để cái tên vướng víu này biến mất trước mắt anh thì hơi khiến người ta đau đầu.
“Bỏ đi, chuyện này tạm thời để đó, một trong hai anh đi theo dõi tên này, xem thử có nhược điểm gì không”.
“Vâng!”
Trương Hàm dặn dò xong thì gọi điện thoại cho Khương Phàm Thư, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Đến một quán mì, Khương Phàm Thư ăn mấy miếng rồi nói: “Đúng rồi, cậu có muốn đi họp lớp cấp ba không, có người muốn tổ chức”.
“Cậu đi thì tớ đi, tớ không có gì khác, chỉ có thời gian thôi”.
“Nói linh tinh…”
Khương Phàm Thư tỏ vẻ giận dữ, nhưng lại cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Trương Hàm.
Buổi tuyển chọn cuộc thi ca hát sinh viên đại học toàn quốc kết thúc, đại học Thanh Sơn có năm người được chọn.
Mà người chói mắt nhất trong đó chính là Khương Phàm Thư, thậm chí video của cô còn được đăng lên các trang web lớn, cũng có lược xem khá cao.
Sinh viên của đại học Thanh Sơn cũng rất tự hào vì trong trường có người nổi tiếng như thế, đi ra ngoài khoe khoang cũng tự tin hơn.
Rất nhiều công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng cũng tìm đến.
Đương nhiên Khương Phàm Thư đều từ chối cả.
Thật ra bây giờ cô cũng không vội vàng kiếm tiền, Lương Đông từng kêu cô đến tập đoàn Tinh Thần làm nghệ sĩ cô còn không đi, huống hồ là làm hot girl.
Đến hôm họp lớp cấp ba, Khương Phàm Thư và Trương Hàm vừa cùng nhau đi ra cổng trường.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang, nam sinh đau lòng, nữ sinh hả hê.
Khương Phàm Thư không hề bị ảnh hưởng gì bởi chuyện này.
Trường cấp ba của Khương Phàm Thư và Trương Hàm cũng không ở Thanh Sơn, quê của hai người ở thành phố Vân Dương bên cạnh.
Ngồi xe buýt khoảng một tiếng.
Lúc xe đi được nửa đường, Khương Phàm Thư thấy mệt, mơ màng nghiêng đầu, rất tự nhiên gối đầu lên bả vai Trương Hàm ngủ thiếp đi.
Người Trương Hàm cứng đờ, đầu không nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn lông mi thật dài của Khương Phàm Thư.
Hơi thở thơm ngát không ngừng bay vào mũi anh, hình như Khương Phàm Thư cảm thấy hơi lạnh nên ôm lấy cánh tay phải của anh.
Trương Hàm cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, trái tim không khỏi đập nhanh.
Nhưng dù Trương Hàm có mong đoạn đường này dài thêm một chút đến mấy thì xe vẫn phải đến trạm.
“Đến rồi sao!”
Khương Phàm Thư thức dậy đúng lúc, khuôn mặt ửng đỏ.
Thấy cảnh này, Trương Hàm hơi ngẩn người, đừng nói khi nãy… Khương Phàm Thư cố ý dựa lên vai anh chứ không hề ngủ nhé?
“Đi thôi, cầm túi giúp tớ một lát”.
Không đợi Trương Hàm trả lời, Khương Phàm Thư trực tiếp xuống xe.
Anh cũng không hỏi nhiều, nếu không sẽ giống như tự mình đa tình.
Đến nơi hẹn.
Một chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại.
Người bước xuống từ trên xe là tên con nhà giàu hồi cấp ba, Lưu Thanh Vân.
Trước kia Lưu Thanh Vân ăn hiếp Trương Hàm không ít, cái biệt danh Chuột là do cậu ta đặt, lúc đó lần đầu tiên nghe thấy, Trương Hàm cực kỳ không vui, nhưng sau này cũng dần quen.
Trước kia người này luôn dẫn đầu ăn hiếp anh, nói anh là trẻ mồ côi thế này thế kia, Trương Hàm vẫn luôn nhịn, vốn tưởng sau khi thi tốt nghiệp sẽ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng chờ mong việc bước vào đại học.
Ai ngờ lại gặp đám người Mã Phi Dương cá mè một lứa với Lưu Thanh Vân.
“Ồ Chuột, đến sớm thế”, đầu tiên Lưu Thanh Vân chào hỏi một tiếng, sau đó mới nói với Khương Phàm Thư: “Phàm Thư, sao cậu lại đi cùng cậu ta thế, lên xe đi, trong xe ấm lắm”.
Nói xong, Lưu Thanh Vân rất ga lăng mở cửa xe.
Khương Phàm Thư cười lễ phép: “Chắc tớ đứng bên ngoài thôi, để người khác thấy thì khó xử lắm”.
Mặt Lưu Thanh Vân cứng đờ, ngượng ngùng đóng cửa lại.
Cô kiêu ngạo cái gì gì! Lưu Thanh Vân thầm thấy không vui, nhưng không tiện nói gì với Khương Phàm Thư, quay đầu trút giận lên người Trương Hàm.
“Chuột, tao nghe nói mày quen bạn gái ở trường đại học? Còn bị cắm sừng nữa”.
Trương Hàm nhíu mày: “Chuyện không liên quan đến mày”.
“Ồ ồ ồ, dám cãi lại à? Trước kia khi còn học cấp ba, tao đánh mày cũng chưa từng thấy mày như thế, sao hả, tưởng lăn lộn ở Thanh Sơn mấy năm, có thêm chút kiến thức là dũng cảm hơn rồi à?”
Chương 32: Mày chỉ có thế thôi à
Lưu Thanh Vân cong môi cười khẩy một tiếng.
Trước kia, mỗi khi Lưu Thanh Vân cười như thế, Trương Hàm nhất định sẽ bị đánh một trận.
“Được rồi, cậu có chịu thôi đi chưa, không phải cậu tổ chức họp lớp sao? Nếu còn như thế thì chúng tớ trở về Thanh Sơn đấy”.
Khương Phàm Thư thấy Lưu Thanh Vân lôi chuyện cũ ra nói, giọng điệu trở nên lạnh như băng.
“Ha ha… Tớ chỉ đùa chút thôi mà”, Lưu Thanh Vân thay đổi sắc mặt, lén trừng Trương Hàm một cái.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người gần như đã đến đông đủ.
“Đi thôi, khách sạn do dượng tớ mở, đêm nay mọi người cứ uống cho đã đời đi!”
Lưu Thanh Vân vung tay lên.
Có người mời khác, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ai cũng khen ngợi Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân đắc ý, lúc đi qua bên cạnh Trương Hàm còn cố ý giẫm lên giày thể thao màu trắng của anh.
Có lẽ hôm qua trời mưa, đế giày của Lưu Thanh Vân cũng không sạch, giày thể thao của Trương Hàm lập tức trở nên vô cùng dơ bẩn.
Lưu Thanh Vân làm lố nói: “Chao ôi, thật ngại quá Chuột, làm bẩn giày của mày rồi, không sao chứ?”
Khương Phàm Thư vốn định nói chuyện, nhưng bị ánh mắt của Trương Hàm ngăn lại.
“Không sao, mọi người đi đi”.
“Ha ha, cũng phải, giày thế nào thì xứng với người thế đấy, người đã bẩn thỉu rồi thì giày bẩn cũng đúng thôi!”, Lưu Thanh Vân châm chọc.
Nghe thấy lời này, ai cũng biết Lưu Thanh Vân cố ý muốn làm khó Trương Hàm, không có ai là đồ ngốc cả.
Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều thiện cảm với Trương Hàm, Trương Hàm rất nghèo, còn không có khí phách, thường xuyên là đối tượng bị bắt nạt trong lớp.
Trương Hàm không muốn Khương Phàm Thư đi phí công, chỉ cười nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Anh bước lên đi trước.
“Chuột tức giận rồi à? Lòng dạ hẹp hòi thế?”, Lưu Thanh Vân tặc lưỡi than thở, lắc đầu: “Phàm Thư, cậu xem đi, tớ chỉ đùa một chút thôi mà cậu ta…”
Khương Phàm Thư không thèm để ý đến cậu ta, đi theo Trương Hàm.
Sắc mặt Lưu Thanh Vân lập tức tối sầm lại nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã nhận ra bản thân đã sơ suất, thế nên lại cười nói: “Mọi người cũng đi thôi”.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp tục đi.
Đến phòng bao trong khách sạn rồi, Lưu Thanh Vân là nhân vật trung tâm, đương nhiên phải ngồi chỗ trung tâm nhất. Từ lúc cấp ba tên này đã là đại ca của trường, rất biết lo liệu, loại người nào cũng có quen biết một chút, cho nên mọi người đều khá kính sợ cậu ta.
“Anh Vân, ly này tớ kính cậu!”
Người nói chuyện là một chàng trai cao gầy, Trương Hàm nhớ người này tên Tiết Hiểu Thuỵ, cũng thi vào một trường đại học không tệ.
“Được thôi, nào!”
Lưu Thanh Vân rất nể mặt, hào sảng uống cạn một ly rượu.
Có người mở đầu, những người muốn làm thân với Lưu Thanh Vân cũng đều giơ ly rượu lên.
Có hơn một nửa số người ngồi cùng bàn với Trương Hàm cố ý chạy đến bàn của cậu ta để kính rượu.
Qua ba tuần rượu, sắc mặt Lưu Thanh Vân ửng đỏ.
“Mọi người yên lặng một chút!”, cậu ta đè hai tay xuống, sau đó nói: “Hôm nay mọi người đều nể mặt tớ, đương nhiên tớ cũng nể mặt mọi người, sau này nếu ai muốn tìm việc thì đều có thể đến gặp tớ, đảm bảo giải quyết ổn thỏa!”
“Được!”, mọi người cùng cất tiếng ủng hộ.
Lưu Thanh Vân vô cùng đắc ý, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng mà… ngoài tên Trương Hàm này ra!”
“Ha ha ha…”
Trong phòng bao vang lên tiếng cười to, ngoài Khương Phàm Thư, ai cũng khinh bỉ nhìn Trương Hàm.
Tên nghèo rớt mồng tơi này cũng không biết đến kính rượu, đúng là đáng đời.
Học đại học có tác dụng cái mẹ gì, không phải vẫn sẽ bị Lưu Thanh Vân đè đầu sao.
Tiếng cười châm chọc khá chói tai, Trương Hàm ăn mấy miếng đồ ăn, hơi né tránh cảnh lúng túng này.
“Cậu xem trông cậu ta như thế, nói không chừng chưa từng được ăn món ngon bao giờ đấy?”
“Còn không mau cảm ơn anh Vân dẫn cậu đi ăn bữa tiệc lớn đi”.
“Nếu không, cả đời này cậu cũng không có cơ hội tiến vào khách sạn lớn đẳng cấp như này đâu!”
Mọi người không định bỏ qua cho Trương Hàm một cách dễ dàng, càng nói càng khó nghe.
“Thật ra đồ ăn này còn không ngon bằng đồ ăn vỉa hè ngoài trường học nữa, cũng thường thôi”.
Trương Hàm vừa nói ra câu này, tiếng cười châm chọc càng chói tai hơn.
“Mẹ kiếp đã vậy rồi còn làm ra vẻ, đúng là buồn cười”, Lưu Thanh Vân mỉa mai.
Trương Hàm lắc đầu, không đáp lời.
Lưu Thanh Vân thấy Trương Hàm cãi lại cũng yếu ớt như thế, bắt nạt cũng không thấy vui.
Cảm giác mắc vệ sinh kéo đến, Lưu Thanh Vân đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đến toilet để giải tỏa.
Loạng choạng đi được nửa đường, Lưu Thanh Vân không cẩn thận đụng trúng một người đàn ông.
“Con mẹ nó, mày không có mắt à?”
Ỷ thế đang trên địa bàn của dượng mình, Lưu Thanh Vân không thèm quan tâm là ai đã quát lên.
“Cậu đang nói chuyện với tôi hả?”
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Không phải mày… thì là ai, mau xin lỗi ông đây ngay?”, Lưu Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, theo bản năng rụt cổ một cái.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã sợ giật cả mình, Lưu Thanh Vân tỉnh rượu được mấy phần.
Đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao to vẻ mặt dữ tợn, khí thế khủng bố.
“Không phải cậu đụng vào tôi à?”, người đàn ông nhíu mày.
Lưu Thanh Vân cứng họng, sau đó cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, đây là địa bàn của dượng mình, sợ cái khỉ gì chứ?
Cậu ta cố thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Ông đây nói là mày đụng là mày đụng, sao hả? Còn muốn tao nói tiếp không? Sao mày không nhìn xem đây là khách sạn của ai!”
Người đàn ông cao to nheo mắt lại…
Lưu Thanh Vân lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Mọi người còn đang dùng bữa trong phòng bao đột nhiên cảm thấy cả phòng bao đều chấn động một chút.
“Ầm!”
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế? Chẳng lẽ là động đất?”
“Không đúng, bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, đi ra ngoài xem thử đi”.
Nói xong, mọi người đều chen lấn ra cửa phòng bao.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư đi sau cùng, cũng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
“A…”
Một nữ sinh trực tiếp thép chói tai, mọi người ở bên ngoài đều nhìn qua.
Thì ra, Lưu Thanh Vân bị một người đàn ông cao to trực tiếp bóp cổ, đè lên trên vách tường của phòng bao.
Hai chân Lưu Thanh Vân vẫn đang không ngừng đung đưa, nhưng tay của người đàn ông cao to lại như gọng sắt vậy, cậu ta hoàn toàn không giãy ra được!
Mọi người sợ đến mức ngây người.
“Cứu… Cứu mạng với!”
Lưu Thanh Vân khi nãy còn đang vô cùng đắc ý chỉ đi vệ sinh một lát đã thê thảm thế này, mọi người vẫn còn đang không phản ứng kịp.
“Cứu mạng…”
Lưu Thanh Vân thét to một tiếng, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhưng người đàn ông cao to lại không thèm để tâm, nện thẳng một đấm vào bụng Lưu Thanh Vân.
“Oẹ…”
Lưu Thanh Vân liên tục co giật.
Người đàn ông cao to nhíu mày, ghét bỏ ném Lưu Thanh Vân ra ngoài.
Lưu Thanh Vân vốn mắc tè thấy đũng quần hơi nóng, chất lỏng màu vàng chảy xuống chân, mùi nước tiểu hôi tanh vô cùng gay mũi lan tràn khắp hành lang.
Tè ra quần rồi!
Mọi người đều thấy lúng túng, cũng không tiện nói gì, dù sao trong bọn họ, Lưu Thanh Vân cũng là người ghê gớm nhất ở nơi này.
Nếu bọn họ đối mặt với người đàn ông cao to này, e rằng không cần hắn ra tay đã trực tiếp sợ tới mức tè ra quần rồi.
“Mày đợi đó cho tao!”
Lưu Thanh Vân nào chịu được nổi nhục này, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ bụng, vội vàng gọi điện thoại cho dượng mình.
“Anh đừng có đi! Con mẹ nó, dám đánh tôi, tôi muốn chặt đứt tay anh!”, Lưu Thanh Vân trừng người đàn ông cao to.
“Được, có chiêu gì cứ lấy ra hết đi, nếu tao sợ, tao làm cháu mày!”
Người đàn ông cao to lạnh lùng đáp, không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của Lưu Thanh Vân.
Chẳng mấy chốc đã có mấy bảo vệ chạy đến từ bên sảnh lớn, bao vây người đàn ông cao to.
“Mày chỉ có thế thôi à?”
Chương 33: Đợi mệnh lệnh
Người đàn ông cao to khinh thường nhìn xung quanh, đột nhiên xông người đến, như sói chen vào bầy cừu, trong nháy mắt đã đánh ngã năm sáu bảo vệ.
Cùng lúc đó, bên ngoài đều giải tán, lúc này Trương Hàm và Khương Phàm Thư mới ra khỏi phòng bao.
Nhìn thấy người đàn ông như chiến thần này, sắc mặt Trương Hàm hơi quái lạ.
Mẹ kiếp, không ngờ lại là Trần Hổ.
Trần Hổ cũng lập tức nhìn thấy Trương Hàm, ánh mắt sửng sốt, hơi ngạc nhiên.
Sau đó hắn ta thầm kêu than trong lòng.
Xong rồi, đánh bạn của Thái tử rồi!
Bên kia, dượng của Lưu Thanh Vân cũng chạy đến, nhìn thấy cháu mình bị đánh thành như thế thì tức giận nói: “Là ai dám ra oai ở đây vậy hả?”
Tên “ác bá” Tưởng Sở Sinh này nuôi một đám bảo vệ ở Vân Dương, bình thường tác oai tác quái không ít.
“Dượng!”, lúc này, một người hai mươi mấy tuổi là Lưu Thanh Vân lại ấm ức như một đứa trẻ, chỉ vào Trần Hổ nói: “Đánh gãy tay người kia đi, cháu muốn phế hắn!”
Tưởng Sở Sinh cũng không nôn nóng, mà vỗ tay cậu ta an ủi: “Yên tâm, dượng sẽ khiến hắn trả giá đắt!”
Trần Hổ muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, đứng tại chỗ gãi đầu: “Thật ra chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.
Nhìn thấy Trương Hàm, phản ứng đầu tiên của Trần Hổ là nhận lỗi, nếu người này thật sự là bạn tốt của cậu Trương, cánh tay này coi như bỏ cũng được.
Trần Hổ khi nãy còn nói không sợ giờ bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Cắn răng nói: “Người anh em này, thật ngại quá, đều là lỗi của tôi”.
Lưu Thanh Vân thấy dượng vừa đến người này đã sợ thì thầm hả dạ trong lòng: “Hừ! Khi nãy ông đây đã cảnh cáo mày rồi, ai kêu mày không nghe, dượng, cho người đánh gãy cánh tay hắn đi!”
“Lên!”, Tưởng Sở Sinh lớn tiếng nói.
Nhưng lúc này mấy bảo vệ lại dè dặt, dù có lệnh của Tưởng Sở Sinh cũng đều khúm núm, không dám tuỳ tiện tiến lên.
“Các người cứ đến là được, Trần Hổ tôi sẽ không ra tay!”
Nói xong, Trần Hổ ra vẻ muốn làm gì thì làm.
Trong lòng cũng hy vọng cậu Trương mau chóng bỏ qua, tha thứ cho mình!
Haiz, đều là mình gieo gió gặt bão!
Trần Hổ cũng coi như là một người đàn ông chính trực, muốn dùng việc này để chuộc lỗi với Trương Hàm.
Vào lúc mấy bảo vệ cầm gậy đến gần Trần Hổ, một giọng nói vang lên.
“Đợi đã!”
Trương Hàm cười khổ nói.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
“Mẹ kiếp, Chuột, cậu có bệnh à, đây là nơi cậu có thể lên tiếng sao?”
“Ông đây còn tưởng là ai nói, thì ra là đồ vô dụng này, đừng cắt ngang có được không vậy?”
Lưu Thanh Vân cũng nổi giận: “Trương Hàm, mày muốn chết thì lăn sang một bên mà chết đi, một lát nữa ông đây sẽ giết chết mày luôn!”
Trần Hổ nghe thấy lời này thì trợn mắt.
Trương Hàm cười bất đắc dĩ: “Anh cũng thấy đấy, bọn họ không liên quan đến tôi”.
Trần Hổ quay đầu lại, nhếch miệng cười tươi.
“Sao cậu không nói sớm!”
Mọi người ngạc nhiên, trông thái độ của người này như thế là có quen biết nhau à?
Thấy thế, Lưu Thanh Vân hận luôn cả Trương Hàm.
“Trương Hàm, con mẹ mày, mày đợi đó, xử lý tên này xong, ông đây sẽ đánh nát cái miệng chó của mày”.
Lưu Thanh Vân vô cùng mất mặt, nói chuyện cũng trở nên cộc cằn.
“Anh nghe thấy chưa?”, Trương Hàm hờ hững hỏi một câu.
“Hiểu rồi!”, Trần Hổ vặn cổ, một tiếng răng rắc vang lên, đó là tiếng ma sát của xương cốt.
Mấy bảo vệ thấy người này đột nhiên lại chuẩn bị tư thế đánh nhau thì hơi e dè.
“Đến đi, ngơ ngác làm cái gì?”, Trần Hổ nheo mắt lại, không cần quan tâm đến chuyện gì nữa, tiếp tục đánh ngã mấy người xui xẻo kia.
Tưởng Sở Sinh thoáng chốc ngơ ngác, vốn tưởng mình đến dẹp yên chuyện, không ngờ người này hoàn toàn không sợ.
“Cậu có biết tôi là ai không?”
“Ông đây quan tâm ông là ai làm cái mẹ gì? Chọc tới ông nội đây, đánh một trận là xong việc rồi!”
Trần Hổ túm lấy áo ông ta bằng một tay, một tay khác lập tức thưởng cho Tưởng Sở Sinh mấy cái tát.
Tuy Tưởng Sở Sinh đã lớn tuổi nhưng ông ta là dân làm ăn, da mỏng thịt mềm, sao có thể chịu được sự lực mạnh như thế được, chẳng bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.
“Phì! Nhàm chán!”
Trần Hổ khinh thường bĩu môi, đảo mắt nhìn sang Lưu Thanh Vân.
Lúc này, phòng tuyến tâm lý của Lưu Thanh Vân đã hoàn toàn sụp đổ.
“Mày… Mày muốn làm gì… Mày đừng có đến đây…”
Trong miệng Trần Hổ phát ra tiếng cười khiến da đầu người ta tê dại.
Sau đó, hắn ta siết chặt bàn tay to, túm lấy tóc cậu ta.
“Ranh con, khi nãy mày nói muốn đánh vỡ mồm ai?”, Trần Hổ gằn giọng hỏi.
“Đừng đừng đừng mà đại ca, em không dám nữa đâu”, Lưu Thanh Vân lại sợ đến mức tè ra quần: “Tiền, em có thể cho anh rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho em…”
Trần Hổ không quan tâm cậu ta cầu xin tha thứ như nào, vung tay còn lại tát lên miệng cậu ta mấy cái.
Thấy Lưu Thanh Vân sắp ngất xỉu, Trần Hổ vội vàng lắc người cậu ta, để cậu ta tỉnh táo lại, muốn hôn mê như vậy à, đâu có đơn giản thế.
Trần Hổ tiếp tục vả miệng, mãi đến khi cậu ta rớt hai cái răng.
Lúc này mới buông Lưu Thanh Vân giống như một con chó chết ra.
Mọi người đều sợ ngây người, hãi hùng nhìn người đàn ông cường tráng này.
Mẹ ơi, hắn ta thật tàn nhẫn quá!
Còn dám đánh Lưu Thanh Vân ở nơi này, chắc hẳn người này rất có thế lực!
Lúc này, những người sỉ nhục Trương Hàm khi nãy cũng thầm thấy căng thẳng.
Trương Hàm kêu người đàn ông kia đi đánh Lưu Thanh Vân, hắn ta lập tức làm theo, vậy bọn họ phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, có mấy người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Anh Hàm, khi nãy có nhiều lời bất kính với cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
“Anh Hàm, tớ sai rồi, tớ thật sự không nên mắng cậu”.
Lúc này, Trần Hổ cũng quay đầu qua nhìn những người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này.
Hắn ta không nói gì nhiều, chỉ nhìn Trương Hàm.
Chờ đợi mệnh lệnh của anh.
Trương Hàm lắc đầu, thôi vậy.
Cũng không có ý tiếp tục xử lý những người này.
Anh rất thất vọng, không ngờ biết bao nhiêu năm trôi qua, những người này vẫn gió chiều nào theo chiều nấy như vậy.
Lúc này Khương Phàm Thư nắm lấy tay anh.
Trương Hàm cũng hiểu ý cô.
Không cần làm lớn chuyện đến mức khó xử.
“Mọi người, hôm nay tớ cũng không muốn biến mọi chuyện thành như thế. Nhưng tất cả chuyện này đều là Lưu Thanh Vân tự chuốc hoạ vào thân, tớ cũng hết cách. Nếu cậu ta không nói tình nghĩa với tớ, vậy tớ cũng không niệm tình gì nữa”.
Trương Hàm thở dài một hơi, rồi quay lưng rời đi.
Khương Phàm Thư hơi lắc đầu, cũng đi theo.
Trần Hổ cười châm chọc nhìn đám người này.
Chúng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Người đàn ông này rất có sức uy hiếp.
“Ha ha ha ha!”
Trần Hổ nhìn thấy phản ứng của chúng thì không khỏi cười to.
Sau đó rời khỏi đây,
Khương Phàm Thư và Trương Hàm cùng đi trên đường lớn.
Đèn đường hơi lay động, mặt Trương Hàm một nửa khuất trong tối, một nửa ở ngoài sáng.
Khương Phàm Thư không nhìn rõ cảm xúc của anh, nhưng chắc hẳn anh sẽ rất khó chịu.
“Cậu nói xem hôm nay tớ làm thế có đúng không?”, Trương Hàm hỏi.
Khương Phàm Thư bước nhanh đến trước mặt anh, chặn anh lại, sau đó còn nghiêm túc nói.
“Thật ra tớ không hiểu cái đạo lý ‘điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác làm’ cho lắm, nhưng nếu ai bắt nạt cậu, tớ cảm thấy người đó có kết quả thế nào cũng là trừng phạt đúng tội”.
Trương Hàm không khỏi cười khổ.
“Đúng rồi, cậu không hỏi chuyện của người đàn ông cao to kia sao?”
Khương Phàm Thư cười khẽ.
“Không phải cậu đang muốn nói với tớ à?”
“Ừm, trước kia tớ từng giúp anh ta, cho nên…”
“Tớ biết nhiêu đó là được rồi”.
Khương Phàm Thư nhìn ra sự khó xử của anh, không ép anh nói tiếp nữa.
Lúc này Trần Hổ vừa khéo chạy đến từ phía sau.
Khương Phàm Thư thấy thế thì chủ động tránh mặt: “Vậy tớ đi trước, hai người nói chuyện đi”.
Trương Hàm sờ mũi.
“Anh đến Vân Dương làm gì?”
Trần Hổ nói: “Lần này đến đây là vì mở rộng hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần, nói chuyện với ông chủ của khách sạn khi nãy, định cho ông ta gia nhập hội thương mại của chúng ta. Nhưng ông ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cũng chẳng mất mát gì”.
Trương Hàm gật đầu, thì ra là thế.
Chuyện này đúng là trùng hợp, không ngờ lại vừa khéo gặp nhau.
Nếu không có Trần Hổ ở đây, Trương Hàm thật đúng là hết cách với Lưu Thanh Vân này.
Dù sao thì sản nghiệp của nhà họ Trương ở bên này quả thật cũng khá ít.
Trò chuyện một lát, Trần Hổ và Trương Hàm tạm biệt nhau.
Khương Phàm Thư đứng đợi anh dưới đèn đường ở chỗ xa xa.
“Xem ra hôm nay không về được rồi”.
“Ặc, vậy... chúng ta đến khách sạn đi?”
Trương Hàm bất chấp tất cả đề nghị.
Khương Phàm Thư đỏ mặt, nhưng cũng không từ chối, gật đầu.
Thấy phản ứng của cô, tim Trương Hàm đột nhiên đập thình thịch.
Chương 34: Khi nãy cậu chưa từng nghĩ đến việc thuê một phòng sao
Tuy khách sạn “Đêm Nay Có Em” treo biển năm sao, nhưng ở một nơi nhỏ bé như Vân Dương, giá cả cũng không ở đây cũng không quá cao.
Cả Khương Phàm Thư và Trương Hàm đều có thể lo được.
Cô gái lễ tân thấy Trương Hàm cầm chứng minh nhân dân của hai người do dự một lúc lâu.
“Anh đẹp trai, anh còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa, trời sắp sáng rồi”.
Trương Hàm đờ người, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ chỉ thuê một phòng.
Haiz, sớm biết thế khi nãy đã uống hai ly rồi, dù sao có rượu cũng to gan hơn mà.
Lúc tách nhau ra đi vào phòng, Khương Phàm Thư cười hỏi một câu: “Khi nãy cậu chưa từng nghĩ đến việc thuê một phòng sao? Có thể tớ sẽ đồng ý đấy?”
Không đợi Trương Hàm trả lời, Khương Phàm Thư đã đóng “ầm” cửa lại.
Để lại Trương Hàm khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hối hận chết đi được!
“Chết tiệt!”
Trong phòng, Khương Phàm Thư đang kề tai lên cửa nghe thấy tiếng rên của anh thì không khỏi cười thầm.
Hai người cũng không ở lại thành phố Vân Dương thêm nữa, Khương Phàm Thư còn chẳng ghé nhà là đã về trường cùng với Trương Hàm rồi.
Còn Trần Hổ, lần này đến đây để xử lý chuyện của hội thương mại, nhiệm vụ rất quan trọng.
Có lẽ Ninh Viễn Khánh cũng biết Trần Hổ là người duy nhất có quan hệ khá thân thiết với mình ở tập đoàn Tinh Thần.
Buổi chiều mùa đông, Trương Hàm ở một mình cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Trong quán cà phê ngoài trường học, anh gọi một tách cà phê, ngồi bên cửa sổ chuẩn bị nhàn nhã trôi qua một buổi chiều.
“Thật ngại quá, điện thoại của tôi hết pin rồi, cũng không mang ví tiền theo, ông thấy tôi để điện thoại lại đây, tôi về lấy tiền đến trả được không?”
Trương Hàm nhìn thấy một nữ sinh đang xấu hổ đứng trong quán, không ngừng giải thích.
Trương Hàm nghiêng đầu, cẩn thận xem xét, đây không phải Nguỵ Thanh Quân hay sao?
Thật ra nhìn từ bóng lưng anh còn hơi nghi ngờ, vì vóc dáng của cô ấy thật sự quá đẹp.
Đặc biệt là hôm nay còn mang giày cao gót và váy ngắn màu đen, khiến Trương Hàm thấy huyết mạch như sôi trào.
“Được rồi, vậy cô đi nhanh về nhanh, cho cô biết, chỗ chúng tôi có camera đấy, cô chạy không thoát đâu”.
Ông chủ thêm mắm dặm muối cảnh cáo, khiến Nguỵ Thanh Quân không ngừng nói ‘không có đâu’.
Cô ấy đường đường là chủ tịch hội sinh viên, có bao giờ lúng túng như thế đâu?
Hết cách, khi nãy chơi điện thoại không chú ý đến lượng pin, đợi khi kịp nhận ra thì điện thoại đã tự động hết pin tắt nguồn rồi.
“Bao nhiêu tiền, để tôi trả”.
Vào lúc Nguỵ Thanh Quân đang sốt ruột, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Cô ấy quay đầu, nhìn thấy người quen Trương Hàm thì vui mừng đến mức mở to mắt.
Trương Hàm tính tiền, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê.
“Hôm nay cảm ơn cậu, thật sự quá mất mặt”, Nguỵ Thanh Quân cười khổ: “Đợi khi nào trở về tớ sẽ chuyển tiền cho cậu”.
Trương Hàm phất tay: “Không cần, cũng không có bao nhiêu”.
“Không được, tớ nợ tiền người khác sẽ thấy trong lòng khó chịu. Chuyển khoản Wechat được không? Đúng rồi, tớ vẫn chưa có Wechat của cậu đâu”.
Trương Hàm nói với cô ấy mã Wechat của mình, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ bỏ thêm hai con số sau tên anh thôi.
Nhìn thấy bóng lưng yêu kiều của Nguỵ Thanh Quân, Trương Hàm thầm so sánh cô ấy với Khương Phàm Thư.
Cuối cùng phát hiện không thể có kết quả được.
Một người thì giỏi giang, một người thì dịu dàng.
Lúc anh chuẩn bị trở về kí túc xá, chợt nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang quay ngược về.
Xem ra là tìm mình.
“Tớ có chút chuyện…”
“Hả?”, Trương Hàm khó hiểu nhìn cô ấy.
“Ngày mai là sinh nhật ông nội tớ, ông đã sắp 80 rồi, bảo tớ dẫn bạn trai về nhà cho ông xem”.
Nguỵ Thanh Quân hơi ngượng ngùng.
“Cho nên?”
Trương Hàm lập tức hiểu ra, cố ý hỏi thêm một câu.
“Cậu có thể đóng giả bạn trai của tớ không? Yên tâm, không để cậu đi không một chuyến đâu, tớ sẽ trả thù lao cho cậu!”
Trương Hàm cười ha ha đồng ý.
Dù sao cũng không có hại, còn có thể phát triển tình cảm với người đẹp như Nguỵ Thanh Quân nữa.
Thật ra Nguỵ Thanh Quân cũng hết cách, bên cạnh có rất nhiều nam sinh, nhưng mấy người đó có ý đồ quá lộ liễu.
Nghĩ mãi, Trương Hàm mới quen biết không lâu, tích cách cũng không tệ mới là sự lựa chọn ổn nhất, cho nên cô ấy mới nhờ anh giúp đỡ.
Hôm sau vừa khéo là thứ bảy.
Nguỵ Thanh Quân đã gửi tin nhắn cho anh từ sớm, còn dặn dò Trương Hàm ăn diện một chút, tránh để cụ ông thấy không hài lòng.
Trương Hàm bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn bộ quần áo đẹp nhất của trưởng phòng.
“Hôm nào mình phải đi mua một bộ đồ mới được, cứ như thế mãi cũng không tốt”.
Theo giao hẹn, hai người gặp nhau trước cổng trường.
Lúc đến nhà hàng Đoan Khang đã là buổi trưa.
Nhà hàng Đoan Khang cũng không phải kiểu nhà hàng xa hoa, nhưng khá hợp để giai cấp trung lưu mở tiệc chiêu đãi.
Trương Hàm đoán đại khái hoàn cảnh gia đình của Nguỵ Thanh Quân, chắc hẳn không quá giàu có, nếu cô ấy đi làm người mẫu, có lẽ sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng cô ấy không làm thế.
Trương Hàm chợt hơi thích cô gái có cá tính này, không liên quan đến vẻ bề ngoài.
“Ôi kìa, Thanh Quân, sao bây giờ em mới đến, đồ ăn đã sắp lên rồi này!”
Một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi trách móc.
Người phụ nữ này giống Nguỵ Thanh Quân khoảng năm phần, nhưng xương gò má của chị ta hơi nhô ra, ấn tượng đầu tiên của Trương Hàm là cứ cảm thấy người phụ nữ này hơi khắt khe.
“Trên đường kẹt xe, thật ngại quá chị họ”.
Nguỵ Thanh Quân vội nói xin lỗi.
Thì ra người phụ nữ này là con gái của bác cả Nguỵ Thanh Quân, tên Nguỵ Đình Đình.
Tuy trông cũng tạm, nhưng đến giờ vẫn chưa từng có bạn trai.
Có rất nhiều người theo đuổi chị ta, nhưng chị ta chướng mắt.
Vì Nguỵ Đình Đình vẫn luôn muốn gả vào nhà giàu!
Đương nhiên không phải chị ta không quen được mấy cậu ấm, nhưng không có bọn họ không ai thật sự là hạng giàu có cả.
Nhà giàu có trong mắt chị ta phải là bá chủ một phương, nắm quyền lực và tiền bạc trong tay.
Cho nên, chị ta nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân điều kiện xuất sắc hơn mình dẫn một người đàn ông như vậy trở về, trong lòng hơi khinh bỉ.
Con gái nhà họ Nguỵ này ế vậy à?
“Đây là?”
Nguỵ Đình Đình biết còn hỏi.
“Chị họ, đây là Trương Hàm em nói với chị, em mới hẹn hò với anh ấy…”
Không đợi Nguỵ Thanh Quân nói xong, Nguỵ Đình Đình đã xoay người rời đi.
“Đi vào trước đã”.
Trương Hàm bực bội, mình cũng không làm gì sai, xụ mặt với mình làm gì.
Nguỵ Thanh Quân lúng túng, nhỏ giọng nói xin lỗi.
“Không sao”.
Trương Hàm cười không để tâm.
Trong lòng cũng nghĩ, e rằng buổi tiệc tối nay không dễ ứng phó cho lắm.
Vào sảnh lớn, Nguỵ Đình Đình trực tiếp dẫn hai người đến bàn chính.
Đó là chỗ thân thích nhà họ Nguỵ và chủ tiệc là cụ Nguỵ đang ngồi.
Nguỵ Đình Đình sắp xếp cho hai người ngồi xuống, cười mỉa mai.
“Thanh Quân đến rồi”.
“Vâng ạ ông nội, để mọi người đợi lâu rồi”.
Cụ ông gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Trương Hàm.
“Không giới thiệu một chút với mọi người sao?”
Lúc này Nguỵ Thanh Quân mới đứng dậy.
“Đây là bạn trai cháu - Trương Hàm, học cùng trường đại học Thanh Sơn với cháu, giúp cháu rất nhiều chuyện, sau đó chậm rãi tìm hiểu, mới vừa hẹn hò không lâu trước đó ạ”.
Chương 35: Nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão
Nói xong, Nguỵ Thanh Quân nhìn Trương Hàm với ánh mắt chan chứa tình cảm, dáng vẻ rất thắm thiết.
Trương Hàm thầm cười trộm, diễn xuất của Nguỵ Thanh Quân cũng không tệ nhỉ.
Anh đứng ra: “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi!”
Lúc này trong đầu Trương Hàm chỉ có thể nghĩ ra những từ như vậy thôi, cho nên nói ra một hơi luôn.
Xem ra tâm trạng cụ ông không tệ, phất tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
“Cháu có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Quân, ông đã rất hài lòng rồi”.
Trương Hàm vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn rồi ạ!”
Trương Hàm vừa dứt lời đã có một người tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trương, nhà cháu làm gì vậy?”
“Hoàn cảnh gia đình tôi cháu cũng thấy rồi đấy, một gia tộc lớn như vậy, kinh doanh một xưởng dệt may, cháu cũng nói hoàn cảnh gia đình của mình đi”.
Người nói chuyện là bác cả Nguỵ Nguyên Sơn của Nguỵ Thanh Quân.
Nguỵ Thanh Quân biết hoàn cảnh gia đình Trương Hàm không được tốt lắm, gần đây cũng chỉ mua vé số gặp may, cuộc sống mới tốt hơn được một chút thôi.
Cho nên nghe thấy thân thích của mình hỏi thế bèn vội nói: “Bác cả, anh ấy chỉ mới đến lần đầu tiên, tạm thời đừng nói tới những chuyện này, nào, ăn gì đó trước đi”.
Nói xong, Nguỵ Thanh Quân cầm đũa gắp hai miếng thịt cho vào bát Trương Hàm.
Nguỵ Nguyên Sơn đập đũa: “Sao lại không nói nữa? Muốn cưới con gái nhà họ Nguỵ bác thì phải có năng lực mới được!”
Nguỵ Đình Đình hùa theo: “Chị thấy đúng đó, Thanh Quân à, em còn trẻ, tuyệt đối đừng để tình yêu làm mê muội, nếu người đàn ông này không có tiền, em gả đi cũng chỉ theo chịu tội thôi!”
“Đúng vậy, nói hoàn cảnh đi để chúng tôi xem xét”.
“Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo? Thanh Quân, nếu như vậy, bác nói với cháu đôi điều…”
“Cái này có gì mà phải ngại, người nhà chúng ta đều ở bàn này, cậu ta có thể tìm hiểu từng người một, sao chúng ta muốn hỏi lại một chút thì không được? Chẳng lẽ nhà họ Nguỵ chúng ta không có tư cách này sao?”
Giọng điệu của mấy người ngồi trên bàn đều không tốt.
Lúc này cụ ông cũng gật đầu.
“Đúng lúc ông thấy mọi người đều rất tò mò, cháu cứ nói đi.
Trương Hàm hết cách, chỉ có thể bất chấp tất cả nói.
“Bố mẹ cháu làm ăn nhỏ ở nước ngoài, cụ thể làm gì cháu cũng không biết, đã nhiều năm rồi cháu không được gặp bọn họ”.
Thật ra Trương Hàm nói vậy cũng không phải nói dối.
Anh thật sự không biết cụ thể bố mẹ ruột làm về cái gì.
Vì sản nghiệp trong nhà anh rất rộng.
Chẳng lẽ nói ngành nào cũng có tham gia vào à? Như vậy quá giả, không ai tin được hết.
“Cháu cũng không biết?”
Nguỵ Nguyên Sơn cười châm chọc, rõ ràng cảm thấy lời nói dối vụng về của Trương Hàm quá vớ vẩn.
Trương Hàm gật đầu.
Nguỵ Đình Đình rũ mắt, khinh thường bĩu môi, không khách sáo chút nào.
“Lại là một tên nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão”.
Mấy thân thích của nhà họ Nguỵ cũng đều lắc đầu, cảm thấy tiếc cho Thanh Quân.
Ngay cả cụ Nguỵ cũng thất vọng lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Sắc mặt Trương Hàm cứng đờ, cũng không phản bác.
Nguỵ Thanh Quân nhìn anh, trong mắt lộ vẻ áy náy.
Nếu Trương Hàm đã nói như thế, mọi người cũng chẳng còn gì để hỏi thêm nữa.
Nguỵ Đình Đình quyết tâm sau khi ăn xong phải khuyên nhủ em họ của mình.
Nếu nhà Trương Hàm không giàu thì mau chia tay cho rồi.
Bàn bên cạnh là con cháu của anh em cụ Nguỵ, ăn được nửa bữa cơm.
Một nam một nữ trẻ tuổi cùng nhau bưng quà tặng tới.
“Ông hai, đây là bạn trai cháu, tên Lý Thanh, anh ấy có chút quà muốn tặng ông ạ”.
Đây là cháu gái của anh cả cụ Nguỵ, tên là Nguỵ Như Vân.
Còn người nam là bạn trai cô ta mới giới thiệu, Lý Thanh.
Lý Thanh tuấn tú lịch sự, có đồng hồ xe sang, khi nãy mấy thân thích này đều nhìn thấy.
Hơn nữa còn lễ phép, biết ăn nói, quan trọng nhất là gia tộc đứng đầu trong ngành công thương nghiệp của thành phố Thanh Sơn, của cải mấy trăm triệu.
Cụ Nguỵ cười tươi rói.
“Thật có lòng quá”.
“Bố, mở ra xem thử đi ạ”.
Nguỵ Nguyên Sơn tò mò nói.
“Đúng, ông nội, chúng cháu cũng muốn xem thử người có tiền thì tặng quà gì”.
Nguỵ Đình Đình thò đầu qua muốn xem thử.
Cụ Nguỵ mở quà, lấy đồ bên trong ra.
“Ồ…”
Mọi người đều cất tiếng tán thưởng.
Thì ra bên trong là tượng Phật Di Lặc điêu khắc tỉ mỉ, có ý nghĩa thọ tỉ Nam Sơn.
Quan trọng nhất là bức tượng này trông như đều làm từ ngọc, bên ngoài sáng lấp lánh, nhìn một cái đã biết không phải hàng tầm thường.
“Cái này… Cái này phải có giá bao nhiêu đây chứ…”
Có người tán thưởng một tiếng.
Loại ngọc có phẩm chất thế này, dù chưa mài cũng có thể bán ra với giá bảy mươi tám mươi nghìn.
Lý Thanh cười nhẹ nhàng: “Không đắt tiền lắm đâu ạ, khoảng hơn hai trăm nghìn thôi”.
“Xuýt…”
Có người hít sâu một hơi.
Cũng có người khiếp sợ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc kia.
Phải biết rằng, cộng hết lại tất cả quà tặng của bọn họ trong buổi tiệc hôm nay cũng chưa đến con số này nữa.
“Như Vân à, cháu tìm được một nhà chồng tốt rồi”.
Nguỵ Nguyên Sơn nói với vẻ mặt phức tạp.
“Nào có, chú khen quá rồi”.
Tuy nói thế, nhưng Nguỵ Như Vân lại không giấu đi được nụ cười trên mặt.
Lý Thanh thầm thấy sảng khoái, nghĩ rằng xem như không phí phạm số tiền này.
Đảo mắt nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang ngồi ở một bên.
Anh ta híp mắt, sao cô gái này lại xuất chúng quá vậy!
Thật ra Nguỵ Như Vân cũng xem như là một người đẹp, nhưng so sánh với Nguỵ Thanh Quân, chênh lệch thật sự quá rõ ràng.
Khí chất dung mạo vóc dáng, cái nào cũng không bằng!
Không ngờ phụ nữ nhà họ Nguỵ người này còn đẹp hơn người kia.
“Đây là…”, Lý Thanh tò mò hỏi.
“Đây là Nguỵ Thanh Quân, cháu gái của bác, vẫn đang học đại học”, Nguỵ Nguyên Sơn cất tiếng giới thiệu.
“Ồ, vậy chắc hẳn người bên cạnh là bạn trai của cô Nguỵ đúng không”.
Lý Thanh quan sát Trương Hàm, quần áo tạm được, khuôn mặt cũng dễ nhìn, nhưng khí chất hoàn toàn không xứng với Nguỵ Thanh Quân.
Có lẽ cũng còn là sinh viên giống Nguỵ Thanh Quân.
“Ha ha, xem ra cháu và người anh em này đều là lần đầu đến chơi, không biết hôm nay người anh em cậu tặng quà gì cho cụ Nguỵ thế, lấy ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi”.
Tim Trương Hàm đập thịch một tiếng, khi nãy trên đường đi đã cảm thấy quên chuyện gì đó, thì ra là chuyện này, anh chưa mua quà!
Xấu hổ quá…
“À ừ… Tôi không mua”.
Nghe thấy lời này, có người tức giận, có người giận quá hoá cười, có người vui sướng khi thấy hoạ đến.
“Nhà họ Nguỵ chúng tôi không xem là nhà giàu có gì, nhưng lần đầu tiên con cháu như cậu đến thăm lại không biết phép tắc thế này”.
Nguỵ Nguyên Sơn đập bàn, cực kỳ không vui.
“Thanh Quân, xem cháu tìm được tên bạn trai gì kia kìa, thật là mất hết mặt mũi của nhà họ Nguỵ chúng ta! Có khi lời khi nãy cũng chỉ là nói cho có thôi”.
Lý Thanh còn làm lố nói một tiếng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết cậu không mang theo gì cả”.
Trong mắt anh ta hiện lên ý cười, vốn muốn Trương Hàm lấy quà ra làm nền cho mình, ai ngờ tên này thậm chí còn không mua.
Đúng là buồn cười, người đàn ông như vậy sao có thể xứng với Nguỵ Thanh Quân được?
Nguỵ Như Vân thầm vui sướng, nhìn Nguỵ Thanh Quân điều kiện tốt hơn mình biết bao nhiêu lại đi tìm một tên bạn trai nghèo rớt mồng tơi.
Vào lúc mọi người đang khinh bỉ, một giọng nói vang lên.
“Trương Hàm, sao lại là cậu, cậu cũng đến đây à?”
Một người trẻ tuổi mỉm cười đi tới, Trương Hàm hơi đỡ trán, một người còn chưa xong lại một người nữa đến.
Bình luận facebook