• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiếu Gia Lột Xác (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36: Tặng quà

Người đến là Sở Hà, cậu phó chủ tịch từng bị Ngụy Thanh Quân từ chối nhiều lần kia.

Theo kết quả điều tra, cậu ta biết rằng công ty Thanh Sơn có cho thuê xe Lamborghini với giá hai nghìn tệ một tiếng. Hơn nữa từ hôm ấy về sau, chiếc xe kia chưa từng xuất hiện lại ở trường, vì vậy chắc chắn là Trương Hàm đã thuê nó!

Hôm nay cậu ta đến nhà hàng với tư cách bạn học của Ngụy Thanh Quân và cõi lòng đầy ắp tự tin, không ngờ lại bắt gặp hai người ở cùng nhau.

Sự tức tối, khó hiểu và điên tiết dâng lên trong lòng Sở Hà.

Vì Trương Hàm căn bản là một kẻ lừa đảo!

Trước mặt những người khác, cậu thanh niên trẻ tuổi này cất lời.

"Cháu chào cụ Ngụy, cháu là bạn học của Thanh Quân, đồng thời cũng là trợ thủ cho cậu ấy trong hội sinh viên, cháu đã nghe được cuộc trò chuyện của mọi người”.

Vừa nói, Sở Hà vươn tay chỉ vào Trương Hàm, cười gằn.

"Cậu ta đang nói dối!"

"Cha mẹ ở nước ngoài gì đó đều là nói láo hết! Cậu ta là kẻ túng thiếu có tiếng trong trường chúng cháu, năm nào cũng có trong danh sách sinh viên nghèo! Cách đây không lâu vừa mua vé số, đầu cơ trục lợi kiếm chút tiền, lại còn thuê xe xịn để lòe người, bây giờ ắt hẳn đã không còn xu nào dính túi!"

Sở Hà kể một mạch những gì mình đã điều tra được.

Cả bàn tiệc rơi vào yên tĩnh.

Người nhà họ Ngụy nhìn chòng chọc vào Trương Hàm, sau đó xúm vào chất vấn Ngụy Thanh Quân.

"Thanh Quân, cháu không chia tay thì đừng ở trong nhà họ Ngụy nữa. Nhà chúng ta không chứa chấp được, cũng tuyệt đối sẽ không gả cháu cho người như vậy!", Ngụy Nguyên Sơn phồng mang trợn má.

"Biết ngay mà, hèn gì trông quê mùa muốn chết”, Ngụy Đình Đình che mũi lại với vẻ ghê tởm, tựa như trên người Trương Hàm có độc vậy.

"Thanh Quân à, em xinh thì xinh đấy nhưng mắt nhìn người hơi kém nhỉ? À, không biết nhìn người mới đúng...”, Ngụy Như Vân cười khanh khách, không quên liếc mắt đưa tình với Lý Thanh.

Thấy những lời chê bai đổ ập xuống đầu Trương Hàm, Sở Hà sướng rơn cả người, tiếp tục châm dầu vào lửa.

"Trương Hàm vừa bị bạn gái cũ cắm sừng, bây giờ hẳn chỉ đang tìm vài cuộc vui qua đường thôi. Thanh Quân, cậu đừng để bị lừa!"

Cụ Ngụy nghe vậy thì suýt nữa hít thở không thông, đưa tay lên đỡ lấy lồng ngực quặn đau.

"Kìa bố! Bố không sao chứ?", Ngụy Nguyên Sơn quay lại trách móc: “Thanh Quân! Cháu xem cháu khiến ông nội giận thế nào rồi này, còn không mau đuổi thứ cặn bã này ra ngoài đi?"

"Chuyện này...”

Ngụy Thanh Quân vừa định thanh minh thì đã bị Ngụy Đình Đình ngắt lời.

"Bố nói đúng đấy ạ! Lòng dạ tên cặn bã này thật sự khiến con buồn nôn. Mau cút đi!"

"Cút ngay!"

Toàn bộ người nhà họ Ngụy đồng thanh quát lên.

Trương Hàm tuy không biết phải làm sao nhưng cũng không muốn khiến Ngụy Thanh Quân phải khó xử, bèn nói.

"Vậy tớ đi trước, liên lạc sau”.

Lời này của anh càng khiến Ngụy Đình Đình giận sôi máu.

"Còn liên lạc gì nữa? Tôi nói cho cậu biết, thứ vô dụng như cậu còn khướt mới xứng với Thanh Quân! Nhìn gì? Nhìn nữa tin tôi móc mắt cậu ra không?"

Không từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi sung sướng của Sở Hà trước tình cảnh thê thảm của Trương Hàm!

Tình hình hiện tại không cho phép Trương Hàm ở lại nữa, anh đành thở dài.

"Xin lỗi”.

Dù sao cũng chỉ là đóng giả làm bạn trai mà thôi, anh cũng không để chuyện này trong lòng.

"Ha ha ha... Đúng là đồ vô liêm sỉ”.

"Cười chết mất. Bố mẹ ở nước ngoài, kinh doanh gì cũng không biết, sao nó có thể nói ra những lời ấy nhỉ?"

"Mặt dày vô địch thiên hạ, xem nó còn không biết xấu hổ kìa, chậc chậc...”

Trương Hàm vẫn thản nhiên như thường.

Vừa đến cửa nhà hàng, một giọng nói đã gọi anh lại.

"Ô, là cậu Trương đấy ư?"

Trương Hàm cũng thoáng ngạc nhiên khi thấy Trần Hổ.

"Anh ở đây làm gì?"

Anh không biết Trần Hổ đã từ thành phố Vân Dương về lại Thanh Sơn.

"Lúc mới chân ướt chân ráo tới Thanh Sơn, tôi chẳng biết gì cả, may mà được cụ Ngụy giúp đỡ một phen. Sau đó tôi gia nhập hội thương mại nên cũng không tiện đến quấy rầy cụ. Bây giờ vào làm ở biệt thự Giải Trí mới khá lên được, tất cả là nhờ ơn cậu”.

Trên tay hắn là một gói quà.

Ánh mắt Trương Hàm như có điều suy nghĩ: “Anh mua gì vậy?"

...

Cho dù Trương Hàm đã đi rồi, người nhà họ Ngụy vẫn không buông tha cho Ngụy Thanh Quân, liên tục chỉ trích cô ấy không biết nhìn người, bóng gió khuyên bảo cô ấy sau này có quen ai thì trước tiên cũng phải xem có môn đăng hộ đối không.

Vào lúc Ngụy Nguyên Sơn chuẩn bị giở giọng bề trên ra quở trách Ngụy Thanh Quân, Trương Hàm bỗng trở lại.

Ngụy Nguyên Sơn bật dậy.

"Thằng này! Còn tới đây làm gì?"

"Tặng quà ạ”.

Ngụy Như Vân và Ngụy Đình Đình phá ra cười.

"Mau cút đi, nhà bọn tôi không cần quà tặng từ hạng mạt rệp như cậu”.

"Đúng đấy, sao da mặt cậu dày thế nhỉ, đuổi thế nào cũng không đi. Hay là muốn chúng tôi gọi bảo vệ đến tống cổ mới chịu?"

Trương Hàm không thèm liếc mắt đến họ, chỉ đặt gói quà lên bàn.

"Cậu cho rằng đi mua đại thứ gì đó là được sao?"

Ngụy Đình Đình bĩu môi khinh thường.

Tiệm tạp hóa gần đây không có gì đáng để lựa. Trương Hàm trở lại nhanh như vậy, phỏng chừng là đi mua mấy thứ như lá trà rẻ tiền.

"Mấy thứ rẻ rề thì thôi đừng tặng kẻo lại mất mặt”.

"Đúng vậy, thứ vô dụng nghèo kiết xác chỉ biết làm ra vẻ! Mở ra là biết liền chứ gì!", Sở Hà thốt lên với giọng quái dị.

"Khoan hãy nói vậy, biết đâu quà của cậu Trương đây còn quý hơn cả ngọc Phật của tôi thì sao?", tuy biết chuyện ấy là không có khả năng nhưng Lý Thanh vẫn cố ý nói ra hòng hạ bệ Trương Hàm thêm nữa.

"Sao lại thế được?", Ngụy Đình Đình liếc Trương Hàm đầy giễu cợt: “Cả đời này cậu ta cũng không bằng em rể được!"

"Ha ha ha... Nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy thật!", Lý Thanh vỗ trán một cái, làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ.

"Còn lề mề làm gì? Mở ra thử xem!", thấy Trương Hàm vẫn bình chân như vại trước những lời châm chọc, Sở Hà đẩy gói quà đến trước mặt anh.

Hừ, lần trước mày làm tao bẽ mặt, lần này tao sẽ khiến mày mất hết thể diện trước nhà họ Ngụy!

Cho dù Ngụy Thanh Quân có thích mày thật thì cũng không thể bỏ ngoài tai ý kiến của gia đình.

"Đúng vậy, mở ra thử xem”.

Những người khác nhao nhao.

"Mở ra à? Được thôi”.

Những lời này vừa khéo lại đúng ý Trương Hàm.

Thấy vẻ mặt âu lo của Ngụy Thanh Quân, Trương Hàm cho cô ấy một ánh mắt trấn an, sau đó chậm rãi mở bao bì, lấy món quà bên trong ra.

Đó là một chiếc ấm trà tinh xảo, nhỏ nhắn mà khéo léo, trông đầy vẻ nghệ thuật. Tiếc rằng phần miệng ấm bị hỏng một chút, dường như không phải đồ mới.

Mọi người châu đầu lại ngắm nghía

"Thứ đồ bỏ này ấy à?"

"Còn tưởng cái gì chứ! Đừng nói cậu ta ra mấy sạp ngoài chợ mua đồ cổ nhái nhé?"

"Cậu ta muốn làm nhục nhà chúng ta à? Ấm trà rách nát này mà cũng xứng làm quà mừng thọ cho ông nội ư!", Ngụy Đình Đình vỗ bàn quát lên, bật dậy chỉ vào mặt Trương Hàm: “Cút ngay cho tôi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt người nhà tôi, cũng đừng bám lấy Thanh Quân nữa, cậu vĩnh viễn không xứng với nó!"

Sở Hà đứng cạnh bên, mang vẻ mặt cười cợt trên nỗi đau của người khác.

Lý Thanh cũng vui vẻ trong lòng, sau này nếu có đá Ngụy Như Vân thì vẫn còn Ngụy Thanh Quân.

Anh ta thầm nhủ với khả năng tài chính của mình, cưa đổ con gái của mấy gia tộc nhỏ thế này chính là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đúng lúc Ngụy Nguyên Sơn định gọi người đến đuổi Trương Hàm đi, một tiếng "Ồ" từ cụ Ngụy đã khiến ông ta phải khựng lại.

"Tiểu Trương, mang ấm trà đến đây ông xem”.
Chương 37: Tổng cộng hai triệu

“Vâng ạ”.

Trương Hàm thầm cười mỉa mai, chỉ có đám người không biết nhìn hàng này mới tự thấy vui vẻ thôi.

Cụ Ngụy lấy mắt kính từ trong túi ra, cẩn thận quan sát tỉ mỉ một lát rồi buông cái ấm xuống, sau đó trầm ngâm hỏi: “Tiểu Trương, cháu mua ấm trà này… ở đâu thế?”

“Không phải đã nói rồi sao, bảo đảm là mua từ sạp vỉa hè kia, chắc cũng không mất bao nhiêu tiền đâu ạ”, Ngụy Đình Đình không đợi Trương Hàm đáp lời đã vội vàng nói.

Bây giờ chị ta không muốn nhìn người này thêm một phút giây nào nữa, nhanh chóng giải quyết rồi đuổi Trương Hàm ra ngoài mới là vấn đề quan trọng.

“Cháu im miệng!”

Cụ Ngụy nhìn cháu gái miệng lưỡi sắc bén này, lớn tiếng trách mắng.

Ngụy Đình Đình bị cụ ông quát một câu thì không dám nói nữa, chỉ nghiêng đầu liếc xéo Trương Hàm một cái, trong lòng càng thấy căm hận hơn.

Đều tại tên vô dụng này hết.

Lúc này Sở Hà và Lý Thanh thấy cụ Ngụy nổi giận cũng không tiện nói gì thêm.

“Cụ Ngụy, khi nãy cháu nhớ ra chưa mang quà đến cho ông, bèn vội vàng kêu bạn mua một món đến, khi nãy ra ngoài là để lấy quà”.

Trương Hàm nói dối mà vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Ồ…”, cụ Ngụy im lặng.

“Có lẽ người bạn này cũng là một kẻ nghèo khổ, có thể mua được thứ tốt gì chứ!”

Lý Thanh cười khinh bỉ.

“Cái này cháu có thể làm chứng, Trương Hàm hoàn toàn không quen biết với ai trong trường cả, đám người trong phòng ký túc xá của bọn họ cũng rất nghèo”.

Sở Hà thân là phó chủ tịch hội sinh viên, muốn điều tra những chuyện này cũng không có gì khó khăn.

“Bố, bố còn đang chần chừ gì thế, con sẽ kêu người đuổi cậu ta ra ngoài ngay!”, Ngụy Nguyên Sơn nói.

Dường như cụ Ngụy không nghe thấy lời của ông ta, mà nhìn sang Trương Hàm.

“Cái ấm này là đồ sứ của Đại Cảnh Đức à?”

“Cụ Ngụy đúng là có mắt nhìn!”, Trương Hàm gật đầu.

“Cái gì?”

Lý Thanh không hiểu ý câu này.

“Ha ha ha…”, cụ Ngụy cười ha ha, sau đó tán thưởng: “Cái ấm này là do trấn Cảnh Đức làm ra, tính đến nay đã có lịch sử hơn 400 năm rồi, nhìn xem vết trầy ở miệng ấm này đi”.

Cụ Ngụy nở nụ cười vui mừng, chỉ nhìn thôi đã biết cụ ta rất thích cái ấm trà này rồi.

“Đáng tiếc ấm tốt lại không có tách đi cùng, thật tiếc quá”.

Mọi người nghe thấy lời này đều sửng sốt!

Bọn họ đều biết đến trấn Cảnh Đức, trước kia nơi đó từng là nơi làm đồ sứ tốt nhất.

Đồ sứ nhà quan hay đồ sứ dân gian đều đứng hàng đầu, đối với một người sưu tầm, có được đồ sứ của trấn Cảnh Đức chính là báu vật vô giá!

“Ông nội, ông nói thứ này là đồ cổ sao?”

Sắc mặt Ngụy Đình Đình rất kỳ lạ: “Sao tên kia có đồ cổ được chứ, khi nãy rõ ràng cậu bạn Sở này nói nhà Trương Hàm rất nghèo mà”.

Nếu là thật, có lẽ còn đắt tiền hơn Phật ngọc mà Lý Thanh đã tặng nữa.

“Đừng nói là trộm nhé?”, Lý Thanh thầm ghen tị, nghi ngờ nói một câu.

Câu này như khiến mọi người bừng tỉnh.

“Anh không có chứng cứ sao có thể nghi ngờ người khác như vậy chứ?”, Ngụy Thanh Quân thấy Trương Hàm đã lấy quà ra rồi mà những người này vẫn làm khó thì thấy phẫn nộ.

“Thanh Quân, cháu đúng là ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác”, Ngụy Nguyên Sơn dạy dỗ: “Cháu nói xem, bản thân Trương Hàm có thể mua nổi món quà như thế không?”

“Hừ, tôi thấy chắc là trộm rồi! Mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ liên luỵ đến nhà họ Ngụy của chúng ta đấy!”

“Bố, không thể nhận thứ này được!”

“Đúng đó ông nội, tuy nhà họ Ngụy chúng ta không giàu, nhưng tuyệt đối phải có nguyên tắc mới được!”

Hai bố con Ngụy Nguyên Sơn kẻ xướng người hoạ, chê bai Trương Hàm một cách thậm tệ, thậm chí còn nói là tội phạm.

Trên mặt cụ Ngụy mang theo chút do dự, sau đó vẫn để ấm trà vào trong hộp lại.

“Tiểu Trương, tuy ông thích thứ này, nhưng… không dám nhận”.

Cụ Ngụy vừa nói xong câu này, một giọng nói sang sảng đã vang lên:

“Cụ ông, ông chỉ việc yên tâm nhận lấy thôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Cách đó không xa, một người đàn ông vạm vỡ thong thả bước tới, trên người mang theo khí thế nghiêm nghị, nét mặt lạnh lùng, chỉ nhìn thôi đã biết không dễ trêu vào.

Trong tay người đàn ông cao to này cầm một cái hộp, chính là Trần Hổ được Trương Hàm gọi đến đợi lệnh.

“Cụ Ngụy, tuy hôm nay Trần Hổ tôi đến đây là để báo ơn tình một miếng cơm ngày xưa”.

Nói xong, lấy một món quà từ sau lưng mình ra để lên bàn.

“Nhưng hôm nay nếu có người sỉ nhục bạn tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Trần Hổ hạ tay xuống vỗ mạnh một cái lên bàn, khiến người nhà họ Ngụy giật nảy mình.

Ngụy Nguyên Sơn, Ngụy Đình Đình và cả Sở Hà vừa nghe thấy cái tên này thì đều tỏ vẻ khó tin.

Trần Hổ cũng coi như một người nổi tiếng trong hội thương mại với thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén, nghe nói người này còn từng giết người, bây giờ được Ninh Viễn Khánh tán thưởng, đến canh giữ ở biệt thự Giải Trí!

Bạn của hắn ta… là Trương Hàm?

Tên nhóc nghèo này sao có thể kết bạn với nhân vật lớn như thế được?

Không đợi bọn họ nghĩ ra đã nghe Trần Hổ nói tiếp: “Trần Hổ tôi là một người thô tục, nhưng cũng biết tri ân báo đáp!”

Hắn ta mở hộp quà ra.

“Mấy thứ này là tôi mua cùng với anh Trương!”

Trong hộp là tám tách trà vuông, màu sắc giống với ấm trà, rõ ràng là cùng một bộ.

Nhưng điều mọi người để ý không phải cái đó, mà là hai chữ “anh Trương” mà Trần Hổ nói.

Nói đùa gì thế?

Trần Hổ gọi Trương Hàm là anh Trương?

Hai người có tuổi tác cách xa nhau, dù có ơn cũng đâu cần đến mức đó.

Nhưng nhìn khuôn mặt hung dữ của Trần Hổ, dù trong lòng mấy người Ngụy Đình Đình không tin cũng không dám cãi lại.

Trương Hàm thấy sau khi Trần Hổ đi vào đám người của nhà họ Ngụy đều vô cùng ngoan ngoãn thì hơi cảm thán, mình làm thế có tính là cáo mượn oai hùm không nhỉ?

“A Hổ à, thứ này hai người mua bao nhiêu thế?”

“Tiền là anh Trương và tôi cùng trả, tổng cộng hai triệu!”

Trần Hổ đáp, bây giờ địa vị ngày càng cao, cho nên hắn ta cũng tặng một món quà quý giá!

“Xuýt…”

Hai triệu, giá trị gấp mười lần Phật ngọc Lý Thanh tặng đấy!

Đám người Ngụy Đình Đình nhớ lại lời mình nói khi nãy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nín nhịn đến mức khó chịu.

Lý Thanh và Sở Hà là lúng túng nhất, vốn không phải người nhà họ Ngụy, khi nãy thuận thế cười nhạo Trương Hàm, nói anh là thằng nhóc nghèo, không ngờ đảo mắt một cái người ta đã tặng thứ có giá trị hai triệu, mặt mình cũng muốn sưng lên luôn.

Hai người đều lùi về sau mấy bước, nếu còn ở lại đây nữa thì mất mặt chết!

Ngụy Thanh Quân đảo mắt qua, tò mò nhìn Trương Hàm.

Trần Hổ thấy chuyện đã xong, liên tục rót ba ly rượu, một ly cho cụ Ngụy, một ly cho Trương Hàm.

“Ly rượu này, tôi kính hai vị quý nhân!”

Trương Hàm và cụ Ngụy cũng nâng ly rượu lên.

Những người còn lại nào dám nói gì, cứ thế ngơ ngác đứng nhìn.

Bàn ăn im ắng, mọi người im lặng ăn xong, Sở Hà đã chạy mất từ lâu, Lý Thanh ỉu xìu trở về bàn bên cạnh, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Chương 38: Có cho mười lá gan tôi cũng không dám quên

Đợi khi bữa tiệc kết thúc, người nhà họ Nguỵ tiễn Trần Hổ ra ngoài.

Nguỵ Thanh Quân và Trương Hàm cũng chuẩn bị trở về trường.

“Đúng rồi anh Trương, xe của anh, tôi kêu người đưa qua cho anh rồi đây!”

Trần Hổ cố ý nói to.

Xe, xe gì?

Lỗ tai của mấy người nhà họ Nguỵ đều dựng thẳng lên.

Tò mò đến gần.

Trần Hổ vẫy tay, một chiếc Lamborghini chậm rãi chạy tới từ chỗ đỗ xe.

Rực rỡ loé sáng, cao quý khí phách!

Mấy người nhà họ Nguỵ đều vô cùng ngạc nhiên.

“Đừng bảo xe Trần Hổ nói là chiếc này nhé?”, Nguỵ Đình Đình nhỏ giọng nói với bố.

“Không thể nào… Cậu ta không thể nào mua nổi chiếc xe đẳng cấp như thế được”, khi nãy Nguỵ Nguyên Sơn bị mất mặt, bây giờ nói chuyện cũng không còn tự tin lắm nữa, đành phải không ngừng nói câu này, giấu đi sự lúng túng trong lòng.

Cả thành phố Thanh Sơn chỉ có ba chiếc Lamborghini HX mà thôi.

Đây vốn là hàng sưu tầm của Ninh Viễn Khánh, nhưng nếu Trương Hàm cần, Ninh Viễn Khánh không hề chần chừ chút nào, vô cùng cung kính đưa ra.

Người qua đường ồn ào chụp ảnh, trên một quảng trường bình thường, chiếc xe này thật sự hiếm có giống như gấu trúc vậy.

“Nếu con có thể vào đó ngồi một lát, cho dù ngủ với con miễn phí một năm con cũng chịu”, Nguỵ Đình Đình mơ giấc mộng nhà giàu cả đời, không phải luôn chờ mong khoảnh khắc này hay sao?

Nguỵ Nguyên Sơn hơi thở dài.

Lúc này Lý Thanh cũng tiến lên.

“Mẹ ơi! Lamborghini HX!”

Anh ta trực tiếp la lên, là một người mê xe thể thao.

Trong tay anh ta cũng có mấy chiếc như Porsche, Ferrari.

Nhưng đều là kiểu dáng bình thường.

Thứ hiếm có đắt tiền thế này, ngay cả người như anh cũng chỉ mới được xem trên tạp chí mà thôi.

Trương Hàm nghiêng đầu nói với Nguỵ Thanh Quân: “Đi về thôi”.

Ánh mắt của mọi người dõi theo sau.

Nguỵ Đình Đình không ngừng lẩm bẩm.

“Tuyệt đối đừng là xe của Trương Hàm nhé!”

Lý Thanh thấy Trương Hàm và Nguỵ Thanh Quân đi về phía Lamborghini.

Trong lòng hơi căng thẳng.

Nghĩ đến khả năng nào đó.

“Bọn họ đều đang nhìn kìa…”, trong lòng Nguỵ Thanh Quân run rẩy, chiếc xe này rõ ràng là của Trương Hàm.

Vì Trương Hàm đưa chìa khoá xe cho cô ta: “Cô lái đi!”

“Ơ…”

Đầu óc Ngụy Thanh Quân còn rất mơ hồ, tay chân lộn xộn đi về phía ghế lái.

Cửa xe mở ra.

“Ầm!”

Nguỵ Đình Đình hơi đứng không vững, thì ra khi nãy đại gia ở ngay bên cạnh mình!

Mặt Lý Thanh tái như người chết, lạnh cả sống lưng, nghĩ đến dáng vẻ cung kính của Trần Hổ với Trương Hàm, trong lòng có một đáp án, có lẽ Trương Hàm chính là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần.

Ngụy Như Vân cũng tỏ vẻ khó tin, người này còn lợi hại hơn cả bạn trai của mình nữa!

Nghĩ đến đây, ngọn lửa ghen tị bùng cháy lên trong lòng! Ngụy Thanh Quân, cô đợi đó cho tôi.

Chiếc xe này thật sự của Trương Hàm!

Mặc dù trong lòng bọn họ vô cùng không muốn tin.

Nhưng sự thật ở ngay trước mắt!

Xe chậm rãi khởi động, tiếng động cơ khiến đám người Nguỵ Đình Đình cảm thấy da đầu như tê dại.

Sau đó, xe quay đầu chạy vào đường lớn, chậm rãi đi xa.

Mãi một lúc sau, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trần Hổ cười khẩy nhìn phản ứng của đám người này.

“Cụ Ngụy, tôi cũng không giấu diếm gì ông, nếu cấp trên của tôi biết chuyện hôm nay, có lẽ sản nghiệp nho nhỏ của nhà họ Ngụy các người sẽ không giữ được nữa đâu, sau này kêu con cháu ông làm chuyện gì cũng phải thận trọng hơn một chút!”

Đến lúc này, cụ Ngụy cũng hơi sợ hãi, năng lực của chàng trai trẻ kia thật sự quá lớn.

Cụ ta cũng biết những lời Trần Hổ nói là vì tốt cho mình.

“Tôi hiểu, cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay…”

Trần Hổ gật đầu.

Sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lý Thanh.

“Còn cậu, nhà họ Lý ở Thanh Sơn đúng không…”

Trần Hổ còn chưa nói xong, Lý Thanh đã quỳ phịch xuống đất.

“Anh Hổ… Không, ông Hổ, tha cho nhà họ Lý của chúng tôi với, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, từ nay về sau, tôi sẵn lòng đi theo làm tôi tớ, làm việc cho ông, chỉ mong ông cho tôi một cơ hội thôi”.

Tập đoàn Tinh Thần to lớn như thế, muốn xử lý một nhà họ Lý thật sự là chuyện rất đơn giản.

Lý Thanh cũng không làm ra vẻ nữa, trong lòng cực kỳ hối hận, sao mình lại không cẩn thận đắc tội nhân vật lớn của tập đoàn Tinh Thần thế này.

Ngụy Như Vân như bị sét đánh, lúc này, bạn trai oai phong sắc bén, cực kỳ phong độ ở trước mặt mình lại quỳ xuống trước Trần Hổ như một con chó.

Cô ta vô cùng thất vọng, vô cùng đau lòng.

Nhưng cô ta không biết một chuyện, nếu Lý Thanh không nói vậy, có lẽ cuộc sống con nhà giàu của anh ta sau này sẽ không còn nữa.

Trần Hổ cười gằn, để tay lên đầu Lý Thanh sờ sờ.

“Rất tốt, đừng quên những lời cậu đã nói nhé!”

“Không dám quên, có cho mười lá gan tôi cũng không dám quên!”

Trương Hàm “ừ” một tiếng, sau đó tạm biệt cụ Ngụy, đảo mắt sang nhìn mấy người còn lại của nhà họ Ngụy, bọn họ đều sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

“Ha ha ha…”

Trần Hổ cười kiêu ngạo, cảm giác này thật sảng khoái.

Trần Hổ bỏ lại đám người đang sợ hãi, ung dung sải bước rời đi.

Lamborghini chạy đến trường học đúng vào giờ tan học, vẻ ngoài siêu ngầu trực tiếp thu hút ánh mắt của mọi người.

“Mẹ ơi, trong trường chúng ta có đại gia có thể chạy Lamborghini HX sao!”

“Có lẽ mấy người Lâm Tử Bác, Trần Hạo Long cũng không có xe cao cấp như thế đúng không, đừng nói là sinh viên chuyển trường nhé?”

“Ai biết được…”

Mọi người ồn ào thảo luận về chủ của chiếc xe này.

Sau đó nhìn thấy xe thể thao dừng lại.

Ghế lái phụ nâng lên, Trương Hàm đi xuống từ bên trong, duỗi eo một cái.

“Người kia là ai? Có quen không?”

“Hả?”, có người cẩn thận xem xét: “Đó không phải là vua sừng hay sao? Là người bị Mã Phi Dương đánh không lâu trước đây đấy!”

“Cậu nói đùa à, tên này có thể đi xuống từ chiếc xe như ấy mà lại bị Mã Phi Dương đánh ư?”

“Là thật đấy!”

Vào lúc mọi người ngạc nhiên, xe thể thao lại khởi động, rời khỏi trường học.

Ngụy Thanh Quân không muốn quá phô trương, cho nên đề nghị đổi một chỗ đỗ xe khác, Trương Hàm cũng không để tâm, bèn đi xuống trước.

Nhưng anh không ngờ vừa xuống xe đã bị rất nhiều người vây quanh.

“Người lái xe là ai thế?”

“Cậu có quan hệ gì với chủ xe?”

“Sao cậu quen được vậy?”

Trương Hàm không đếm xỉa đến bọn họ, lắc đầu đẩy đám người ra, đi thẳng về phía trước.

Một ngày sau, diễn đàn của trường bàn tán xôn xao.

Trương Hàm nghèo rớt mồng tơi được nữ đại gia bên ngoài trường học bao nuôi.

Bình luận bên dưới vô cùng đặc sắc.

“Trương Hàm dựa vào cái gì chứ? Cậu ta còn không đẹp trai bằng tôi nữa”.

“Dựa vào cái gì? Nhà người ta ở nông thôn, làm việc nặng từ nhỏ, eo tốt chân tốt, hầu hạ nữ đại gia thoải mái, cậu làm được không?”

“Sao tôi không thể chứ, chỉ cần cho tôi một hộp thuốc bổ thận là được!”



Trương Hàm cầm điện thoại, đen mặt đọc mấy bình luận của đám dân mạng ngu ngốc, một lúc lâu sau đó thì vỗ trán.

Sớm biết thế đã không làm ra vẻ rồi.

Ngụy Thanh Quân rảnh rỗi nhàm chán cũng nhìn thấy bài viết này.

Cô ấy hiếm khi đọc kỹ một bài viết, cuối cùng nở nụ cười giống hệ như hồ ly.

“Ha ha ha ha…”

Trương Hàm lại trở thành nhân vật được mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng vẫn là chuyện xấu.

Thậm chí có lúc ra ngoài ăn một bữa cơm còn gặp phải người xin chụp ảnh chung, như thế phải tìm ai nói lý đây?

Trương Hàm buồn rầu, chuyện này còn bị bạn cùng phòng lấy ra đùa giỡn nữa.

“Chuột, cậu thật sự bị bao nuôi à?”
Chương 39: Thì ra đây là Trần Hạo Long

“Cút!”

Đáp lại là cái tất thối của Trương Hàm.

Tối thứ sáu là sinh nhật bạn cùng phòng Đổng San San của Khương Phàm Thư.

Trương Hàm vốn dĩ không thân thiết gì với cô gái này, nhưng Khương Phàm Thư rủ anh đi nên anh mới đồng ý.

Ở bên kia, Trần Gia Vũ cũng đang rất hăm hở.

“Đi gặp Vu Tiểu Ngư đấy à?”

Trương Hàm bĩu môi hỏi.

“Đừng có hỏi đến chuyện của bố”.

Trần Gia Vũ bảnh chọe vuốt tóc.

Đổng San San là một cô gái thích sĩ diện, đêm nay mời khách còn đặt phòng ở karaoke Thiên Hào!

Karaoke Thiên Hào là chuỗi thương hiệu dưới trướng tập đoàn Tinh Thần, đặc biệt để Dương Chiêu Như đại diện, dẫu sao cũng có sản nghiệp của ngành này, đương nhiên không thể để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài rồi.

Hơn nữa tài nguyên giải trí ở thành phố Thanh Sơn này, ai có thể so với tập đoàn Tinh Thần được?

Lúc vô tình nghe thấy tên quán karaoke, anh cười lúng túng, thật đúng là trùng hợp, lại là của nhà mình.

Đổng San San đang nói chuyện với bạn cùng phòng đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Trương Hàm, lập tức thấy hơi khó chịu.

“Cậu cười như thế là có ý gì? Chẳng lẽ khinh thường chỗ tôi đặt? Nói cho tên quê mùa nhà cậu biết, đây chính là quán karaoke cao cấp nhất của thành phố Thanh Sơn đấy, cậu chưa từng đến thì đừng có đoán mò!”

“Ừm ừm, tôi biết rồi”.

Nụ cười trên mặt Trương Hàm vẫn không nhạt đi.

“Phàm Thư, cậu nhìn cậu ta đi!”

Đổng San San bực bội, nhưng cũng hết cách với tên này, đành phải kêu Khương Phàm Thư.

“Được rồi, đừng cười nữa!”

Khương Phàm Thư trách một tiếng, kêu Trương Hàm ngậm miệng lại.

Hết cách, Trương Hàm đành phải khép nép hơn.

“Ầy, chúng ta còn phải đợi à, sắp đến giờ rồi kìa”.

Trương Hàm nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ rồi.

“Gấp cái gì, sắp đến rồi!”

Đổng San San khó chịu nói, sớm biết thế đã không mời cái đồ đáng ghét này rồi.

Vào lúc Trương Hàm đang đợi đến mức mất kiên nhẫn, một chiếc Porsche đỗ lại trước mặt mọi người.

“Đến rồi!”

Đổng San San hưng phấn nói.

Một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy, kiểu tóc thời thượng, da dẻ trắn trẻo, nhưng ngũ quan lại khá bình thường bước xuống xe, nhưng dù thế vẫn không thể giấu đi hơi thở cao quý ở trên người anh ta.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai tớ mới quen, Trần Hạo Long!”

“Wow… Thì ra đây là Trần Hạo Long!”

“Con nhà giàu nổi tiếng đó!”

“Thật ngầu… Đặc biệt là chiếc Porsche này này…”

Trần Hạo Long và Lâm Tử Bác là con nhà giàu nổi tiếng trong trường, gia tộc của hai người là hạng nhất ở thành phố Thanh Sơn.

Hai người cũng xem như là khách quen trên bảng tin trường và diễn đàn tỏ tình, rất nhiều nữ sinh viên tỏ tình giấu tên, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Có lẽ có một vài người không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nhắc tới Lâm Tử Bác và Trần Hạo Long thì ai cũng có ấn tượng.

Nếu xuất thân giàu có, dù trông có xấu đến mấy cũng sẽ không bị người khác chán ghét, huống hồ khí chất của Trần Hạo Long cũng không tệ, vừa xuống xe đã hấp dẫn mấy người bạn của Đổng San San.

Nhưng đây là hoa đã có chủ rồi.

Đổng San San trực tiếp ôm lấy cánh tay của Trần Hạo Long, trông rất là ngọt ngào.

“Thật ra hôm nay đều do bạn trai tớ sắp xếp, một lát nữa mọi người phải chơi cho đã nhé”.

Chàng trai cười, lần lượt chào hỏi với mọi người.

Khi nhìn đến Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư, ánh mắt hơi khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường.

Với mấy người Trương Hàm, anh ta chỉ gật đầu lễ phép, sau đó không thèm để tâm.

Đối thủ trình độ này hoàn toàn không có tư cách thu hút sự chú ý của anh ta.

Đổng San San lên con Porsche của Trần Hạo Long, mấy người còn lại thì đều bắt xe.

Thật ra Trần Hạo Long hơi hối hận vì không chạy xe Hummer của bố đến, nếu không đã có thể gọi Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư lên xe mình luôn rồi.

Tuy Đổng San San kém xa hai cô gái kia, nhưng dù sao bây giờ vẫn là bạn gái của mình, Trần Hạo Long cũng không tiện tỏ vẻ quá nôn nóng trước mặt mọi người.

Cứ từ từ vậy…

Đến quán karaoke Thiên Hào, mọi người đồng thanh ca ngợi, không hổ là chỗ ăn chơi cao cấp nhất của Thanh Sơn, cách sắp xếp và bày trí ở nơi này đều có một phong cách riêng, bỏ xa mấy quán karaoke khác.

Trương Hàm nhìn một vòng xung quanh, hơi hài lòng gật đầu, Ninh Viễn Khánh đúng là có tài trong lĩnh vực giải trí.

Tuy Trần Hạo Long là con cháu của gia đình giàu có một vùng, nhưng dù sao cũng không có khả năng hôm nào cũng ở trong quán karaoke, anh ta cũng không có thẻ hội viên cao cấp gì, nhưng vẫn có tiền tiêu vặt đủ để thuê một phòng bao lớn bình thường.

Mọi người đi vào phòng bao, không bao lâu, đèn đóm đều tắt hết.

Trần Hạo Long đẩy bánh ngọt đã chuẩn bị trước vào.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ…”

Đổng San San hạnh phúc như được tan ra, nhẹ nhàng tựa vào lòng Trần Hạo Long.

Tuy Trương Hàm và Trần Gia Vũ là nhân vật bên lề nhưng cũng chúc mừng cho Đổng San San.

Dù sao hai người đều thương thầm trộm nhớ bạn cùng phòng của người ta.

Hát mừng sinh nhật xong, Trần Hạo Long là nhân vật trung tâm bắt đầu chia bánh ngọt.

Khi đưa bánh ngọt cho Khương Phàm Thư, anh ta cười hỏi: “Tôi biết em, quán quân cuộc thi ca sĩ của trường, Khương Phàm Thư đúng không?”

Khương Phàm Thư gật đầu: “Chỉ may mắn giành được giải quán quân thôi, không ngờ còn có tiếng tăm như thế”.

“Bạn học Khương đừng khiêm tốn vậy, tôi từng nghe bài hát của em, thật khiến người ta phải bất ngờ, nếu sau này em làm ca sĩ chắc chắn có thể vượt qua Dương Chiêu Như!”

“Cảm ơn lời khen của anh”, Khương Phàm Thư cười khách sáo, sau đó xoay người ngồi xuống.

Trần Hạo Long thử rút ngắn khoảng cách thất bại, hơi nhíu mày.

Trước kia, cô gái nào nhìn thấy anh ta mà chẳng muốn nhào lên chứ? Khương Phàm Thư này đúng là thú vị.

Anh ta cũng không mấy để tâm, sức quyến rũ không đủ, vậy thì cầm tiền đập, cách này đơn giản thô bạo, nhưng cũng là cách có tác dụng nhất.

Lúc này, Khương Phàm Thư chọn một bài rồi hát.

Tuy Trần Hạo Long vẫn luôn nghe nói, nhưng trước giờ anh ta chưa từng nghe trực tiếp.

Nghe thấy giọng hát trong trẻo của Khương Phàm Thư, Trần Hạo Long lập tức đắm chìm vào trong đó.

Đương nhiên không chỉ có mỗi anh ta, mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe.

Hát xong một bài, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên trong phòng bao.

“Bạn học Khương, tôi tuyên bố, sau này tôi chính là fan của giọng hát em”, Trần Hạo Long giơ ly rượu lên: “Ly này tôi kính em”.

Khương Phàm Thư gật đầu, nhưng cũng không nhận lấy ly rượu: “Cảm ơn”.

Sau đó quay đầu nói với Trương Hàm: “Đúng rồi, cậu hát với tớ một bài không?”

Trương Hàm nhíu mày, anh hát không được hay lắm.

Thật ra Khương Phàm Thư không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trần Hạo Long, dù sao đây cũng là bạn trai của bạn cùng phòng.

Trần Hạo Long bị gạt sang một bên sững sờ, lặng lẽ rụt tay về, tự mình uống một ly.

Lúc này, anh ta mới nhìn thẳng vào Trương Hàm.

Anh ta cứ cảm thấy Trương Hàm này hơi quen, nhưng lại mãi không nhớ ra.

Trần Hạo Long về lại bên cạnh Đổng San San, hai người cùng nhau trò chuyện tình cảm, thấy thời cơ xem như đã đến, Trần Hạo Long mới cố ý nhắc tới thân phận của Trương Hàm với Đổng San San.

“Trương Hàm này là tên nghèo nổi tiếng của trường chúng ta, trước kia ăn cơm cũng phải đợi tên con nhà giàu của lớp em bố thí, nhưng gần đây hình như trúng số, chỉ là chó không đổi được thói ăn phân, sau khi cậu ta có tiền thì tiêu xài như nước, có lẽ sắp tiêu sạch rồi”.
Chương 40: Không thể vào được

Đổng San San thì thầm bên tai Trần Hạo Long.

Trần Hạo Long sững sờ, không ngờ Trương Hàm lại là người như thế này: “Thế… cậu ta và Khương Phàm Thư…”

“Hình như Phàm Thư có ý với cậu ta, lúc phòng ký túc xá của em có nhắc đến Trương Hàm, cậu ấy thường lên tiếng bênh vực, anh nói xem, với điều kiện của cậu ấy, tìm bạn trai kiểu gì mà chẳng được? Cứ phải đối xử tốt với Trương Hàm như thế, em nghĩ mãi chẳng thông!”

Đổng San San thật sự cảm thấy không đáng thay cho bạn mình, trông cô ta có vẻ rất buồn bã.

Trần Hạo Long cười lạnh trong lòng, theo như những gì Đổng San San nói, đối thủ của anh ta quá mức tầm thường…

Bây giờ, rốt cuộc anh ta cũng đã nhớ ra rằng mình đã từng nghe thấy tên của Trương Hàm, đó là vua sừng nổi tiếng trong trường học.

Trước kia thường hay bị Mã Phi Dương bắt nạt, bây giờ trên diễn đàn vẫn còn video cậu ta bị đánh hội đồng kia mà.

Rượu quá ba tuần, Trần Hạo Long hơi lảo đảo.

Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi đi đến trước mặt Trương Hàm.

Bước đến trước mặt Trương Hàm: “Nào, người anh em, tôi kính cậu một ly, không biết cậu tên gì nhỉ”.

“Trương Hàm”, Trương Hàm thấy anh ta không có ác ý nên cũng cạn một ly với anh ta.

Ai mà biết rượu vừa mới trôi xuống bụng, trông Trần Hạo Long như thể vừa mới nhớ ra chuyện gì ấy vậy.

“Ừm? Cái tên này quen ghê…”, anh ta vờ như vừa mới tỉnh ngộ, lớn tiếng mà nói: “Người anh em, tôi biết cậu rồi, cậu chính là vua sừng đúng không?”

Trần Hạo Long vừa nói thế, cả phòng bao đều trở nên im lặng.

Rất nhiều người đều dõi mắt nhìn sang đây, Trần Hạo Long vẫn cười cười, trông như chẳng có ác ý gì cả.

Cơ mặt Trương Hàm giần giật, dù là ai thì cũng đâm ra lúng túng khi bị nói như thế trước mặt đám đông.

Nhưng mà, vẫn còn chưa xong, phóng viên Trần Hạo Long lại nói tiếp: “Người anh em, cậu thảm thật, hay là để tôi giả vờ đi cua bạn gái của cậu, rồi sau đó đá phứt cô ta đi?”

Gương mặt Đổng San San sầm xuống ngay.

Khương Phàm Thư cũng nhíu mày, Trần Hạo Long không giống với loại người như Mã Phi Dương, mỉa Trương Hàm cũng mỉa thẳng mặt, ai cũng nói dao mềm cứa vào da là đau nhất, câu nói của Trần Hạo Long cũng có nghĩa là: Sức quyến rũ của tôi cao hơn cậu nhiều, cô bạn gái cũ mà cậu trân trọng cũng chỉ là món đồ chơi trong mắt tôi mà thôi.

Trương Hàm nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh muốn làm gì đều là việc của anh, chẳng có liên quan gì đến tôi hết”.

Trương Hàm không hề bị lừa, xem như anh có thể nhận ra Trần Hạo Long cố tình chọc giận mình, khiến cho anh bẽ mặt trước đám đông.

Thấy phản ứng của Trương Hàm như thế, Trần Hạo Long hơi bất ngờ, anh ta mỉm cười, quay trở về ghế ngồi.

Vốn dĩ hôm nay người đón sinh nhật là Đổng San San, thế nhưng cô ta lại bị lu mờ, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô ta chạy đến trước bồn rửa tay bên ngoài phòng bao, vốc ít nước rửa mặt, chuẩn bị đi vệ sinh.

Nào ngờ lại bị một cô gái mặc đồ đen chặn đường.

“Thưa cô, bây giờ cô không thể vào được”.

“Mắc gì, wc này nhà cô mở hay sao?”, vốn dĩ trong lòng Đổng San San đã cảm thấy rất khó chịu, câu nói của cô gái ấy khiến cho cô ta nổi điên.

Cô gái ấy kiên nhẫn giải thích: “Cô chủ nhà chúng tôi vừa mới đi vào trong, đợi cô ấy ra rồi cô hẵng vào nhé”.

“Giờ tôi cứ phải vào đấy!”, Đổng San San không phục, cô ta chuẩn bị xông vào trong.

Bạn trai Trần Hạo Long của cô ta là ai kia chứ? Trong thế hệ trẻ ở thành phố Thanh Sơn, anh ta cũng được xem là công tử nhà giàu có tiếng, quen nhiều biết rộng, thậm chí còn quen với người trong hội thương mại nữa.

Bởi thế, cô ta mới chẳng buồn quan tâm xem người bên trong là ai.

Nào ngờ, cô gái ấy đẩy nhẹ một cú, khiến cho Đổng San San lảo đảo ngã phịch xuống đất.

“Ối!”

“Tôi nói rồi, bây giờ cô không thể vào được, không hiểu tôi nói gì hay sao?”, cô ta thấy khuyên bảo hai ba lần vẫn không được, giọng nói cũng lạnh lại.

Tay của Đổng San San bị va đập rách da, cô ta tủi thân bật khóc.

Cô gái ấy bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

“Cô đợi đó cho tôi!”, gương mặt Đổng San San vằn vện, cô ta trừng mắt nhìn cô gái ấy.

Cô gái ấy thấy Đổng San San lại dọa dẫm mình, cô ta ‘phì cười’ mỉa mai: “Cô cứ việc đi gọi người tới đây, xem xem tôi có sợ không nhé”.

Đổng San San tức điên người, cô ta chạy về phòng bao.

“Hu hu…”, Đổng San San quay trở về đến phòng bao, cô ta bật khóc, còn việc có giả vờ hay không thì chỉ có một mình cô ta biết được.

Mọi người thấy Đổng San San gặp rắc rối cũng vây quanh cô ta.

“Sao thế?”, Trần Hạo Long thấy bạn gái mình trở về với những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, anh ta nhíu mày hỏi han.

“Em bị một con ả chua ngoa đánh, cô ta còn kêu em đợi đấy, một lát nữa sẽ đến tìm em”, Đổng San San khóc nức nở.

“Cái gì! Đồ chó nào dám đánh bạn gái của anh!”

Trần Hạo Long nổi giận.

“Tôi muốn xem xem ai dám ngang ngược với tôi như thế trong thành phố Thanh Sơn này”.

“Tôi thấy đừng kích động, lỡ đâu người ta có địa vị cao thì sao”, không biết vì sao mà Trương Hàm lại nói như thế.

Đổng San San nhìn Trương Hàm với vẻ bất ngờ, cô ta chỉ vào vết thương của mình: “Sao cậu lại yếu đuối thế, cho dù tôi không phải là bạn gái của cậu nhưng chúng ta cũng là bạn cùng lớp kia mà, hôm nay tôi đúng là mắt mù mới mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của mình”.

Trần Hạo Long vốn đã không thích Trương Hàm, bây giờ anh ta cũng không giấu giếm nữa.

“Chuyện của bạn gái tôi không đến phiên đồ vô dụng như cậu lên tiếng đâu, hơn nữa cũng có phải kêu cậu đi làm cho ra lẽ đâu, cậu sợ cái gì?”

“Nhất định là do Trương Hàm bị đánh nhiều lần quá rồi nên đầu óc trở nên ngu ngơ, không biết thế lực của anh Long trong thành phố Thanh Sơn”.

“Nếu không phải San San nể mặt Phàm Thư thì cũng không mời cái tên lập dị ăn nói đanh đá này đâu, nói năng mà không biết suy nghĩ, chủ tiệc sinh nhật bị ức hiếp như thế rồi, cậu còn nói giúp người khác nữa”.

Mấy cô bạn thân của Đổng San San châm chọc Trương Hàm, phớt lờ lời nói của anh.

“Tôi chỉ đề nghị vậy thôi, các cô có thích nghe hay không thì tùy, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì chớ trách tôi”.

Nơi này vừa là tài sản của công ty Tinh Thần, hơn nữa có lẽ được thành lập sau đêm hội thương mại, thế thì rất có thể chỗ này chính là tài sản hợp tác giữa Ninh Viễn Khánh và ông lớn nào đó.

Nếu đã là chuỗi dịch vụ cao cấp, thế thì khách hàng ở nơi này không giàu cũng phải có quyền có thế, người có thể động đến bố của Trần Hạo Long trong thành phố này không nhiều, nhưng cũng đâu đồng nghĩa với việc không có kia chứ.

Trần Hạo Long nhìn anh với vẻ khinh thường: “Nếu như cậu sợ thì ngồi chờ trong phòng bao đi, làm con rùa rụt đầu của cậu”.

“Tôi cũng đâu có ý định đi chung”, Trương Hàm nhún vai.

“Đồ vô dụng!”

“Đồ nhát gan!”

Trần Hạo Long cười lạnh, không quan tâm đến Trương Hàm nữa, sợ thì sợ thôi, còn phải giải thích gì nữa, trong mắt anh ta, hành vi của Trương Hàm giống hệt như một tên hề vậy.

Người nghèo rất hay sĩ diện, ưa giả vờ giả vịt!

Trương Hàm ở lại, Khương Phàm Thư ra dấu tay xin lỗi rồi đi theo mọi người ra ngoài, dù gì cô ta cũng là bạn cùng ký túc xá của cô.

“Có gì thì quay lại nói với tớ, tớ cũng quen biết với vài người”.

Trương Hàm cảm thấy hơi bất an, trước lúc Khương Phàm Thư ra ngoài, anh thì thầm vào tai cô.

Khương Phàm Thư ngoan ngoãn gật đầu, cô biết đến sự tồn tại của Trần Hổ.

“Chuột, hình như hai chúng ta làm không đúng lắm?”, mặc dù có thể sẽ khiến Vu Tiểu Ngư thấy không vui, thế nhưng cuối cùng Trần Gia Vũ cũng ở lại cùng với Trương Hàm.

“Nơi này rất phức tạp, chắc hẳn không có chuyện gì êm đẹp đâu”.

“Sao cậu biết?”

Trương Hàm vò đầu, anh cười lúng túng: “Chuyện đó hả, cậu nghĩ có bao nhiêu cô gái có thể dắt vệ sĩ theo, chắc chắn không phải hạng người dễ xơi đâu, cho dù Trần Hạo Long dám đắc tội với cô ta đi chăng nữa, còn chúng ta thì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom