-
Chương 38-39
Chương 38: Vu oan hãm hại
Chuyện của Chu Chấn Hùng chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ rơi vào quên lãng.
Còn nhà máy của Chu Chấn Hùng cuối cùng có bị phá sản hay không, cũng chẳng có ai quan tâm.
Mặc dù lúc này Chu Diễm Hân rất muốn giúp đỡ Chu Chấn Hùng, nhưng cô lực bất tòng tâm.
Chu Thị này đã không còn tình người từ lâu!
Công việc hàng ngày vẫn tiếp tục diễn ra như cũ, nhưng so với trước kia, gần đây Chu Diễm Hân càng nỗ lực hơn.
Những lô hàng đầu tiên đã được thuận lợi bàn giao cho tập đoàn Tôn Thị, tập đoàn Tôn Thị cũng đã dán những nhãn hiệu đầu tiên để đưa vào thị trường bán thử.
Mọi phản hồi đều rất tốt, dù về chất lượng hay kiểu dáng, đều nhận được phản hồi không tệ.
Vạn sự khởi đầu nan, sau khi có một khởi đầu tốt như vậy, công việc tiếp theo có lẽ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Để ăn mừng dự án trong tay Chu Diễm Hân được tiến hành thuận lợi, nhân dịp cuối tuần, Hạ Cường đã nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, để chúc mừng cô.
Trưa hôm đó, cả nhà năm người ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt, lần này Tăng Hồng Anh không những không chê Hạ Cường bẩn thỉu, ngược lại còn khen ngợi Hạ Cường nấu ăn ngon.
Đồng thời, bố vợ Chu Chí Văn còn cố ý khui một chai rượu, uống vài ly với Hạ Cường.
Tâm trạng của Hạ Cường cũng rất tốt, ngôi nhà này tuy nhỏ, còn không bằng một phần mười nghìn so với nhà họ Hạ của anh ở phía Bắc.
Nhưng Hạ Cường đã bắt đầu thích ngôi nhà này.
Ít nhất ngôi nhà này còn có hơi ấm tình người.
Tuy nhiên, vào lúc này, chuông điện thoại của Chu Diễm Hân vang lên.
“Chu Diễm Hân, lập tức cút đến công ty ngay”.
Chu Diễm Hân nhấn nút trả lời, còn chưa kịp nói gì, tiếng thét giận dữ của Chu Chấn Quốc đã truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Từ bé đến giờ, đây là lần thứ hai Chu Chấn Quốc nổi giận như vậy với Chu Diễm Hân.
Lần đầu tiên là vào sáu năm trước, khi Chu Diễm Hân mang thai trước khi kết hôn và bị nhà chồng sắp cưới hủy hôn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, trái tim Chu Diễm Hân đập lệch mất một nhịp.
"Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?"
Tút tút tút...
Chu Chấn Quốc đã cúp điện thoại.
"Có chuyện gì thế, Diễm Hân?"
"Không có gì đâu ạ, mọi người cứ ăn trước đi, bây giờ con phải đi tới công ty một chuyến".
Thấy sắc mặt Chu Diễm Hân không tốt lắm, Hạ Cường lập tức nói: "Anh đi với em".
"Ừ".
Chu Diễm Hân không từ chối!
Hai người lái xe tới công ty, sau đó đi đến phòng họp.
Lúc này, tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều có mặt đông đủ.
Cả phòng họp như sắp bùng nổ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Chu Diễm Hân, chị nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì kìa".
Nhìn thấy Chu Diễm Hân và Hạ Cường bước vào, Chu Tử Mạn là người đầu tiên lao về phía cô, định vung tay tát cô.
Hạ Cường nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cổ tay của Chu Tử Mạn, lạnh lùng nói: "Cô đang muốn làm gì vậy hả?"
Nói xong, Hạ Cường hất tay ra, Chu Tử Mạn lập tức lui về phía sau mấy bước.
“Hạ Cường, sao cậu dám vô pháp vô thiên như vậy?”
Chu Chấn Quốc đập mạnh bàn đứng dậy, vô cùng tức giận.
"Ông nội, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Vừa mới vào đã bị hỏi tội, Chu Diễm Hân không thể nào hiểu nổi.
Chu Tử Mạn hung hăng nói: "Chu Diễm Hân, chẳng lẽ chị lại không biết có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chị vẫn còn ở đây giả bộ cái gì hả?"
Dứt lời, Chu Tử Mạn ném vài bộ quần áo về phía Chu Diễm Hân, vẻ mặt hung dữ.
“Đây chẳng phải là quần áo do chị phụ trách sản xuất sao? Chất lượng kém thì đã đành, thuốc nhuộm lại còn chứa thành phần hóa học độc hại".
“Chị nói xem chị đã ăn bao nhiêu tiền chiết khấu rồi hả? Lại dám dùng loại vải kém chất lượng này làm nguyên liệu?”
"Chị có biết rằng công ty chúng ta bây giờ đang phải chịu tổn thất lớn như thế nào không?"
“Khách hàng của tập đoàn Tôn Thị đã bắt đầu có biểu hiện dị ứng da, thậm chí có người còn phải nhập viện”.
"Lần này công ty chúng ta không những phải bồi thường, còn có thể bị kiện, thậm chí lần hợp tác này cũng bị hủy bỏ".
"Chu Diễm Hân, chị nói xem, tại sao chỉ vì tiền mà chị lại có thể không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ?"
Chu Diễm Hân sững sờ tại chỗ, quần áo có vấn đề về chất lượng sao?
Điều này tuyệt đối không thể nào, Chu Diễm Hân đã sắp xếp người mà cô tin tưởng nhất để trông coi, kiểm soát chặt chẽ dự án này.
Hơn nữa, nguyên liệu được dùng đều là loại tốt nhất, hoàn toàn không có khả năng xảy ra vấn đề về chất lượng.
"Ông nội, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó".
"Hiểu lầm, đã có bằng chứng xác thực rồi mà chị vẫn còn muốn biện minh sao?"
Chu Tử Mạn hung dữ trợn mắt nhìn Chu Diễm Hân, chỉ muốn giẫm chết cô ngay bây giờ.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu cũng nhao nhao bàn luận.
"Quả nhiên không nên để người phụ nữ này phụ trách dự án, bây giờ lại tạo ra tổn thất lớn như vậy cho công ty chúng ta".
"Đúng vậy, từ sau khi phụ trách dự án này, thậm chí cô ta đã mua được một chiếc xe Mercedes-Benz, chắc chắn là tiền tham ô từ dự án".
"Thật không ngờ cô ta lại là người không biết xấu hổ như vậy, tuyệt đối không thể để cô ta ở lại công ty".
Sắc mặt Chu Chấn Quốc tối sầm lại, cả người run rẩy vì tức giận.
Chu Diễm Hân nhặt một bộ quần áo ở dưới đất lên, trước tiên cô xé thử vài lần, sau đó đưa lên chóp mũi để ngửi.
Sắc mặt cô đột nhiên biến đổi.
Quần áo này đúng là do đoàn đội của cô thiết kế và sản xuất, nhưng nguyên liệu hoàn toàn không phải là nguyên liệu mà các cô đã mua.
Trong số đó, chắc chắn có người đang cố ý hãm hại cô.
Chu Diễm Hân vô thức nhìn về phía Lý Cường ở bên kia.
"Lý chủ quản, chuyện này là thế nào?"
Lý Cường lập tức đứng bật dậy, ông ta sớm đã bàn bạc xong lời giải thích với Chu Tử Mạn.
“Chu Diễm Hân, cô còn dám hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Lô hàng này rốt cuộc thế nào, cô còn giả bộ ngốc nghếch sao?"
“Lúc đó cô nói với tôi rằng cô muốn đích thân đi kiểm tra một lô nguyên liệu, còn cho tôi năm nghìn tệ, bảo tôi xin nghỉ mấy ngày”.
"Tôi còn tưởng cô có lòng tốt, không ngờ rằng cô lại cố ý bảo tôi đi để mang về một lô vải kém chất lượng".
Ầm...
Đầu óc Chu Diễm Hân như sắp nổ tung, cô không ngờ rằng chú Lý mà cô vô cùng tin tưởng lại hãm hại cô như vậy.
“Lý chủ quản, chú ngậm máu phun người”.
Lý Cường lạnh lùng nói: “Chu Diễm Hân, những gì cô làm đều có trời đất chứng giám, đừng có mà dám làm lại không dám nhận”.
“Hơn nữa, trước đó cô vẫn luôn phàn nàn rằng đi xe điện mỗi ngày quá vất vả, muốn mua một chiếc xe, không phải sao, vậy mà mới có mấy ngày cô đã mua được một chiếc Mercedes-Benz”.
“Chu Diễm Hân, cô đã ăn bao nhiêu tiền từ dự án này, tự cô biết rõ”.
"Bây giờ dự án này xảy ra vấn đề, cô nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm".
"Nếu tôi sớm biết được cô là loại người như vậy, tôi đã không đồng ý phụ trách dự án này cùng với cô ngay từ đầu, cô đang muốn hại tôi không giữ nổi cái mạng già này đây mà!"
Nói xong, Lý Cường quay sang nhìn Chu Chấn Quốc, tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
"Chủ tịch, chuyện này thật sự quá tồi tệ, mặc dù Lý Cường tôi không biết chuyện này, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm, tôi xin từ chức".
"Ngoài ra, tôi đề nghị nên thay đổi người phụ trách dự án".
Chương 39: Mẹ vợ điên rồ
Một loạt đòn tấn công của Lý Cường làm Chu Diễm Hân không có chút đề phòng nào.
Ông ta dùng việc chủ động từ chức để lấy cảm tình, từ đó đạt được mục đích cuối cùng.
Đổi người phụ trách dự án, đồng thời còn sa thải Chu Diễm Hân ra khỏi công ty.
Như vậy chuyện Chu Diễm Hân vì lợi ích mà cố tình đưa vải vóc chất lượng kém vào sử dụng sẽ được chứng thực.
Cô có trăm cái miệng cũng khó cãi.
“Đúng, loại người này phải đuổi khỏi công ty”.
“Hơn nữa, bất cứ hậu quả nào Tôn Thị phản hồi sẽ do Chu Diễm Hân chịu trách nhiệm”.
“Dù có bắt cô ta ngồi tù cũng không phản đối”.
Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đồng loạt bày tỏ quan điểm của mình, không có bất cứ ai sẵn lòng đứng ra minh oan giúp Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân hoang mang, bọn họ là loại người gì vậy?
Nhiều người trong số họ đều là người thân họ hàng của cô, vì sao ai cũng muốn cô đi chết?
“Ông nội…”.
“Đừng gọi tôi là ông nội!”.
Chu Chấn Quốc quát lên: “Dự án này tạm thời để Tử Mạn phụ trách”.
“Chu Diễm Hân, bây giờ cô hãy về nhà tự phản tỉnh đi, đến lúc đó Tôn Thị thật sự muốn kiện cô, bắt cô ngồi tù thì cũng là cô tự rước lấy”.
“Tan họp!”.
Cuộc họp kết thúc, lúc Chu Chấn Quốc đi ngang qua Chu Diễm Hân còn không thèm nhìn cô một cái.
Chu Tử Mạn thì đi đến bên cạnh cô, cười giễu nói: “Chu Diễm Hân, tự tạo nghiệt không thể sống, dự án này chỉ có ở trong tay tôi thì mới có thể phát triển được”.
“Chu Tử Mạn, tất cả là cô tạo ra, là cô mua chuộc Lý Cường”.
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được đâu, chị đừng ngậm máu phun người”.
“Chị đợi ăn cơm tù đi!”.
Mọi người giải tán, phòng họp chỉ còn lại Hạ Cường và Chu Diễm Hân đã mất hồn lạc phách.
Từ đầu đến cuối Hạ Cường không nói câu nào, lúc nãy nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể xử Lý Cường và Chu Tử Mạn một trận ra trò.
Nhưng làm như vậy không thể giải quyết vấn đề.
Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân như người mất hồn về nhà. Lúc cô đi lên lầu, Hạ Cường nhân lúc đi đỗ xe mà gọi điện cho Tôn Trọng Hoa.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Điện thoại kết nối, giọng Hạ Cường trở nên vô cùng âm trầm.
Tôn Trọng Hoa ở đầu dây bên kia lập tức chảy mồ hôi như mưa, vội nói: “Anh Cường, bên phía Chu Thị giao tới một lô hàng có vấn đề chất lượng nghiêm trọng. Chúng tôi đã kiểm nghiệm, phát hiện trong vải có chứa chất độc hại, vải đã ngâm qua nước thuốc gây mẫn cảm cho da”.
“Loại chất độc hại đó bình thường không dễ kích ứng, nhưng sau khi tiếp xúc với da trên diện tích rộng sẽ dẫn tới các loại phản ứng”.
“Ừ”.
Hạ Cường khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Tôn Thị các ông không?”.
“Ảnh hưởng không lớn. Dù sao lô trang phục này đều là mẫu để đưa cho các bên bán hàng, nhưng chúng tôi đã áp chế chuyện này xuống mức thấp nhất”.
“Anh Cường, vì dự án này là chị dâu đang phụ trách, tôi không dám đưa ra yêu cầu gì với Chu Thị”.
“Anh Cường có căn dặn gì không?”.
Hạ Cường im lặng một lúc, nói: “Tạm thời ông đừng động vào Chu Thị, nhưng ông cần phải soạn lại hai bản hợp đồng cho tôi”.
“Một trong hai là dừng mọi hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Chu Thị”.
“Cái còn lại là ký lại hợp đồng nghiệp vụ với Chu Diễm Hân vợ tôi”.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Hạ Cường, lập tức đồng ý.
Hạ Cường về nhà, vừa vào cửa đã nghe mẹ vợ Tăng Hồng Anh gào khóc.
“Chu Diễm Hân, sao con lại biến thành thế này? Mấy chuyện trái lương tâm như thế mà con cũng dám làm?”.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con, dù có nghèo, dù có phải đi xin ăn, con có làm gì cũng phải xứng với lương tâm mình”.
“Con làm như vậy thật sự khiến mẹ rất thất vọng”.
Hai mắt Chu Diễm Hân đỏ lên, ấm ức không thôi. Người của Chu Thị trên công ty đều nhằm vào cô, về nhà ngay cả mẹ cũng không tin cô.
“Con nói rồi, chuyện này không phải con làm, có người mua chuộc Lý Cường vu khống hãm hại con”.
“Nói bậy!”.
Tăng Hồng Anh mắng: “Lý Cường là nhân viên làm ở công ty mấy chục năm, làm người ngay thẳng, sao có thể hãm hại con?”.
“Con nhìn con bây giờ đi, vì tiền mà chuyện gì cũng làm ra được. Sao tôi lại sinh một đứa con không có phẩm hạnh gì thế này”.
“Còn nữa, chiếc xe lúc trước con mua là Mercedes đúng không? Con nói mẹ biết, tiền ở đâu ra mà con mua chiếc xe đắt như vậy?”.
Chu Diễm Hân vô thức nói: “Chiếc xe đó là Hạ Cường mua”.
“Hạ Cường?”.
Vừa khéo lúc này Hạ Cường đi vào từ ngoài cửa, Tăng Hồng Anh bước tới đạp cho Hạ Cường một đạp.
“Thằng ăn mày này, chắc chắn là cậu đã xúi con gái tôi làm vậy đúng không?”.
“Cậu không có tiền, là một kẻ nghèo hèn cũng không sao, nhưng sao cậu có thể vì tiền mà xúi giục con gái tôi làm chuyện như vậy?”.
“Cậu mau cút đi, Tăng Hồng Anh tôi không có đứa con rể như cậu”.
Hạ Cường tỏ ra vô tội, mẹ vợ mình một khi nóng lên thì đúng là thấy ai cũng mắng chửi.
“Mẹ, mẹ thật là càng ngày càng không nói lý”.
“Con là người thế nào mẹ còn không rõ hay sao? Mẹ không tin con gái mẹ, lại đi tin người ngoài?”.
“Mấy năm qua Chu Tử Mạn hại con chưa đủ thảm hay sao? Lần này Lý Cường bị cô ta mua chuộc rồi, mẹ có biết không?’.
Chu Diễm Hân cũng tức giận, nước mắt không kìm được rơi khỏi vành mắt cô, sau đó cô vào phòng đóng cửa lại.
“Tức chết tôi rồi”.
Tăng Hồng Anh vẫn nổi giận, bà ta hung hăng đẩy Hạ Cường ra, đi ra khỏi cửa.
“Bà định đi đâu vậy ạ?”.
Chu Tiểu Thi vừa tản bộ cùng Chu Chí Văn ở bên ngoài về va vào người Tăng Hồng Anh.
“Đứa con ghẻ mày cút ra chỗ khác, bây giờ tao không muốn nói chuyện với mày!”.
…
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…
Cửa chống trộm của nhà Lý Cường vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Cửa nhà mở ra, Lý Cường kẹp điếu thuốc trong tay nhìn Tăng Hồng Anh đang nổi giận đứng trước cửa, cười hỏi.
“Ồ, không phải chị Tăng đây sao? Từ khi anh ba Chu bị mất quyền lực, đã bao nhiêu năm không gặp chị rồi”.
“Nào nào, mau vào trong ngồi”.
Tăng Hồng Anh túm cổ áo Lý Cường, lửa giận ngút trời.
“Lý Cường, khi ông Chu nhà tôi còn ở công ty, ông ấy quan tâm chú không ít nhỉ? Chú nói xem, vì sao chú lại hãm hại Diễm Hân nhà tôi?”.
Sắc mặt Lý Cường bỗng chốc sa sầm, ông ta hất tay Tăng Hồng Anh ra, hung hăng nói: “Tăng Hồng Anh, hôm nay chị đến nhà tôi là để pha trò đấy à?”.
“Chu Diễm Hân nhà chị tự mình làm bậy, sao chị lại trách tôi?”.
“Diễm Hân nhà tôi không phải người như vậy”.
Con người Tăng Hồng Anh quả thật rất thú vị, vừa rồi ở nhà còn mắng Chu Diễm Hân té tát, bây giờ vừa quay lưng đi đã ra ngoài tìm Lý Cường ra mặt thay con gái.
Nói xong, bà ta lại chỉ tay vào Lý Cường, nói: “Lý Cường, đồ vong ân phụ nghĩa, nói mau, rốt cuộc chú đã nhận của Chu Tử Mạn bao nhiêu lợi ích?”.
“Tốt nhất chú hãy đi cùng tôi đến công ty thanh minh, trả lại sự trong sạch cho con gái tôi ngay”.
“Nếu không, hôm nay Tăng Hồng Anh tôi sẽ không tha cho chú đâu!”.
Chuyện của Chu Chấn Hùng chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ rơi vào quên lãng.
Còn nhà máy của Chu Chấn Hùng cuối cùng có bị phá sản hay không, cũng chẳng có ai quan tâm.
Mặc dù lúc này Chu Diễm Hân rất muốn giúp đỡ Chu Chấn Hùng, nhưng cô lực bất tòng tâm.
Chu Thị này đã không còn tình người từ lâu!
Công việc hàng ngày vẫn tiếp tục diễn ra như cũ, nhưng so với trước kia, gần đây Chu Diễm Hân càng nỗ lực hơn.
Những lô hàng đầu tiên đã được thuận lợi bàn giao cho tập đoàn Tôn Thị, tập đoàn Tôn Thị cũng đã dán những nhãn hiệu đầu tiên để đưa vào thị trường bán thử.
Mọi phản hồi đều rất tốt, dù về chất lượng hay kiểu dáng, đều nhận được phản hồi không tệ.
Vạn sự khởi đầu nan, sau khi có một khởi đầu tốt như vậy, công việc tiếp theo có lẽ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Để ăn mừng dự án trong tay Chu Diễm Hân được tiến hành thuận lợi, nhân dịp cuối tuần, Hạ Cường đã nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, để chúc mừng cô.
Trưa hôm đó, cả nhà năm người ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt, lần này Tăng Hồng Anh không những không chê Hạ Cường bẩn thỉu, ngược lại còn khen ngợi Hạ Cường nấu ăn ngon.
Đồng thời, bố vợ Chu Chí Văn còn cố ý khui một chai rượu, uống vài ly với Hạ Cường.
Tâm trạng của Hạ Cường cũng rất tốt, ngôi nhà này tuy nhỏ, còn không bằng một phần mười nghìn so với nhà họ Hạ của anh ở phía Bắc.
Nhưng Hạ Cường đã bắt đầu thích ngôi nhà này.
Ít nhất ngôi nhà này còn có hơi ấm tình người.
Tuy nhiên, vào lúc này, chuông điện thoại của Chu Diễm Hân vang lên.
“Chu Diễm Hân, lập tức cút đến công ty ngay”.
Chu Diễm Hân nhấn nút trả lời, còn chưa kịp nói gì, tiếng thét giận dữ của Chu Chấn Quốc đã truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Từ bé đến giờ, đây là lần thứ hai Chu Chấn Quốc nổi giận như vậy với Chu Diễm Hân.
Lần đầu tiên là vào sáu năm trước, khi Chu Diễm Hân mang thai trước khi kết hôn và bị nhà chồng sắp cưới hủy hôn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, trái tim Chu Diễm Hân đập lệch mất một nhịp.
"Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?"
Tút tút tút...
Chu Chấn Quốc đã cúp điện thoại.
"Có chuyện gì thế, Diễm Hân?"
"Không có gì đâu ạ, mọi người cứ ăn trước đi, bây giờ con phải đi tới công ty một chuyến".
Thấy sắc mặt Chu Diễm Hân không tốt lắm, Hạ Cường lập tức nói: "Anh đi với em".
"Ừ".
Chu Diễm Hân không từ chối!
Hai người lái xe tới công ty, sau đó đi đến phòng họp.
Lúc này, tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều có mặt đông đủ.
Cả phòng họp như sắp bùng nổ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Chu Diễm Hân, chị nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì kìa".
Nhìn thấy Chu Diễm Hân và Hạ Cường bước vào, Chu Tử Mạn là người đầu tiên lao về phía cô, định vung tay tát cô.
Hạ Cường nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cổ tay của Chu Tử Mạn, lạnh lùng nói: "Cô đang muốn làm gì vậy hả?"
Nói xong, Hạ Cường hất tay ra, Chu Tử Mạn lập tức lui về phía sau mấy bước.
“Hạ Cường, sao cậu dám vô pháp vô thiên như vậy?”
Chu Chấn Quốc đập mạnh bàn đứng dậy, vô cùng tức giận.
"Ông nội, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Vừa mới vào đã bị hỏi tội, Chu Diễm Hân không thể nào hiểu nổi.
Chu Tử Mạn hung hăng nói: "Chu Diễm Hân, chẳng lẽ chị lại không biết có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chị vẫn còn ở đây giả bộ cái gì hả?"
Dứt lời, Chu Tử Mạn ném vài bộ quần áo về phía Chu Diễm Hân, vẻ mặt hung dữ.
“Đây chẳng phải là quần áo do chị phụ trách sản xuất sao? Chất lượng kém thì đã đành, thuốc nhuộm lại còn chứa thành phần hóa học độc hại".
“Chị nói xem chị đã ăn bao nhiêu tiền chiết khấu rồi hả? Lại dám dùng loại vải kém chất lượng này làm nguyên liệu?”
"Chị có biết rằng công ty chúng ta bây giờ đang phải chịu tổn thất lớn như thế nào không?"
“Khách hàng của tập đoàn Tôn Thị đã bắt đầu có biểu hiện dị ứng da, thậm chí có người còn phải nhập viện”.
"Lần này công ty chúng ta không những phải bồi thường, còn có thể bị kiện, thậm chí lần hợp tác này cũng bị hủy bỏ".
"Chu Diễm Hân, chị nói xem, tại sao chỉ vì tiền mà chị lại có thể không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ?"
Chu Diễm Hân sững sờ tại chỗ, quần áo có vấn đề về chất lượng sao?
Điều này tuyệt đối không thể nào, Chu Diễm Hân đã sắp xếp người mà cô tin tưởng nhất để trông coi, kiểm soát chặt chẽ dự án này.
Hơn nữa, nguyên liệu được dùng đều là loại tốt nhất, hoàn toàn không có khả năng xảy ra vấn đề về chất lượng.
"Ông nội, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó".
"Hiểu lầm, đã có bằng chứng xác thực rồi mà chị vẫn còn muốn biện minh sao?"
Chu Tử Mạn hung dữ trợn mắt nhìn Chu Diễm Hân, chỉ muốn giẫm chết cô ngay bây giờ.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu cũng nhao nhao bàn luận.
"Quả nhiên không nên để người phụ nữ này phụ trách dự án, bây giờ lại tạo ra tổn thất lớn như vậy cho công ty chúng ta".
"Đúng vậy, từ sau khi phụ trách dự án này, thậm chí cô ta đã mua được một chiếc xe Mercedes-Benz, chắc chắn là tiền tham ô từ dự án".
"Thật không ngờ cô ta lại là người không biết xấu hổ như vậy, tuyệt đối không thể để cô ta ở lại công ty".
Sắc mặt Chu Chấn Quốc tối sầm lại, cả người run rẩy vì tức giận.
Chu Diễm Hân nhặt một bộ quần áo ở dưới đất lên, trước tiên cô xé thử vài lần, sau đó đưa lên chóp mũi để ngửi.
Sắc mặt cô đột nhiên biến đổi.
Quần áo này đúng là do đoàn đội của cô thiết kế và sản xuất, nhưng nguyên liệu hoàn toàn không phải là nguyên liệu mà các cô đã mua.
Trong số đó, chắc chắn có người đang cố ý hãm hại cô.
Chu Diễm Hân vô thức nhìn về phía Lý Cường ở bên kia.
"Lý chủ quản, chuyện này là thế nào?"
Lý Cường lập tức đứng bật dậy, ông ta sớm đã bàn bạc xong lời giải thích với Chu Tử Mạn.
“Chu Diễm Hân, cô còn dám hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Lô hàng này rốt cuộc thế nào, cô còn giả bộ ngốc nghếch sao?"
“Lúc đó cô nói với tôi rằng cô muốn đích thân đi kiểm tra một lô nguyên liệu, còn cho tôi năm nghìn tệ, bảo tôi xin nghỉ mấy ngày”.
"Tôi còn tưởng cô có lòng tốt, không ngờ rằng cô lại cố ý bảo tôi đi để mang về một lô vải kém chất lượng".
Ầm...
Đầu óc Chu Diễm Hân như sắp nổ tung, cô không ngờ rằng chú Lý mà cô vô cùng tin tưởng lại hãm hại cô như vậy.
“Lý chủ quản, chú ngậm máu phun người”.
Lý Cường lạnh lùng nói: “Chu Diễm Hân, những gì cô làm đều có trời đất chứng giám, đừng có mà dám làm lại không dám nhận”.
“Hơn nữa, trước đó cô vẫn luôn phàn nàn rằng đi xe điện mỗi ngày quá vất vả, muốn mua một chiếc xe, không phải sao, vậy mà mới có mấy ngày cô đã mua được một chiếc Mercedes-Benz”.
“Chu Diễm Hân, cô đã ăn bao nhiêu tiền từ dự án này, tự cô biết rõ”.
"Bây giờ dự án này xảy ra vấn đề, cô nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm".
"Nếu tôi sớm biết được cô là loại người như vậy, tôi đã không đồng ý phụ trách dự án này cùng với cô ngay từ đầu, cô đang muốn hại tôi không giữ nổi cái mạng già này đây mà!"
Nói xong, Lý Cường quay sang nhìn Chu Chấn Quốc, tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
"Chủ tịch, chuyện này thật sự quá tồi tệ, mặc dù Lý Cường tôi không biết chuyện này, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm, tôi xin từ chức".
"Ngoài ra, tôi đề nghị nên thay đổi người phụ trách dự án".
Chương 39: Mẹ vợ điên rồ
Một loạt đòn tấn công của Lý Cường làm Chu Diễm Hân không có chút đề phòng nào.
Ông ta dùng việc chủ động từ chức để lấy cảm tình, từ đó đạt được mục đích cuối cùng.
Đổi người phụ trách dự án, đồng thời còn sa thải Chu Diễm Hân ra khỏi công ty.
Như vậy chuyện Chu Diễm Hân vì lợi ích mà cố tình đưa vải vóc chất lượng kém vào sử dụng sẽ được chứng thực.
Cô có trăm cái miệng cũng khó cãi.
“Đúng, loại người này phải đuổi khỏi công ty”.
“Hơn nữa, bất cứ hậu quả nào Tôn Thị phản hồi sẽ do Chu Diễm Hân chịu trách nhiệm”.
“Dù có bắt cô ta ngồi tù cũng không phản đối”.
Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đồng loạt bày tỏ quan điểm của mình, không có bất cứ ai sẵn lòng đứng ra minh oan giúp Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân hoang mang, bọn họ là loại người gì vậy?
Nhiều người trong số họ đều là người thân họ hàng của cô, vì sao ai cũng muốn cô đi chết?
“Ông nội…”.
“Đừng gọi tôi là ông nội!”.
Chu Chấn Quốc quát lên: “Dự án này tạm thời để Tử Mạn phụ trách”.
“Chu Diễm Hân, bây giờ cô hãy về nhà tự phản tỉnh đi, đến lúc đó Tôn Thị thật sự muốn kiện cô, bắt cô ngồi tù thì cũng là cô tự rước lấy”.
“Tan họp!”.
Cuộc họp kết thúc, lúc Chu Chấn Quốc đi ngang qua Chu Diễm Hân còn không thèm nhìn cô một cái.
Chu Tử Mạn thì đi đến bên cạnh cô, cười giễu nói: “Chu Diễm Hân, tự tạo nghiệt không thể sống, dự án này chỉ có ở trong tay tôi thì mới có thể phát triển được”.
“Chu Tử Mạn, tất cả là cô tạo ra, là cô mua chuộc Lý Cường”.
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được đâu, chị đừng ngậm máu phun người”.
“Chị đợi ăn cơm tù đi!”.
Mọi người giải tán, phòng họp chỉ còn lại Hạ Cường và Chu Diễm Hân đã mất hồn lạc phách.
Từ đầu đến cuối Hạ Cường không nói câu nào, lúc nãy nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể xử Lý Cường và Chu Tử Mạn một trận ra trò.
Nhưng làm như vậy không thể giải quyết vấn đề.
Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân như người mất hồn về nhà. Lúc cô đi lên lầu, Hạ Cường nhân lúc đi đỗ xe mà gọi điện cho Tôn Trọng Hoa.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Điện thoại kết nối, giọng Hạ Cường trở nên vô cùng âm trầm.
Tôn Trọng Hoa ở đầu dây bên kia lập tức chảy mồ hôi như mưa, vội nói: “Anh Cường, bên phía Chu Thị giao tới một lô hàng có vấn đề chất lượng nghiêm trọng. Chúng tôi đã kiểm nghiệm, phát hiện trong vải có chứa chất độc hại, vải đã ngâm qua nước thuốc gây mẫn cảm cho da”.
“Loại chất độc hại đó bình thường không dễ kích ứng, nhưng sau khi tiếp xúc với da trên diện tích rộng sẽ dẫn tới các loại phản ứng”.
“Ừ”.
Hạ Cường khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Tôn Thị các ông không?”.
“Ảnh hưởng không lớn. Dù sao lô trang phục này đều là mẫu để đưa cho các bên bán hàng, nhưng chúng tôi đã áp chế chuyện này xuống mức thấp nhất”.
“Anh Cường, vì dự án này là chị dâu đang phụ trách, tôi không dám đưa ra yêu cầu gì với Chu Thị”.
“Anh Cường có căn dặn gì không?”.
Hạ Cường im lặng một lúc, nói: “Tạm thời ông đừng động vào Chu Thị, nhưng ông cần phải soạn lại hai bản hợp đồng cho tôi”.
“Một trong hai là dừng mọi hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Chu Thị”.
“Cái còn lại là ký lại hợp đồng nghiệp vụ với Chu Diễm Hân vợ tôi”.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Hạ Cường, lập tức đồng ý.
Hạ Cường về nhà, vừa vào cửa đã nghe mẹ vợ Tăng Hồng Anh gào khóc.
“Chu Diễm Hân, sao con lại biến thành thế này? Mấy chuyện trái lương tâm như thế mà con cũng dám làm?”.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con, dù có nghèo, dù có phải đi xin ăn, con có làm gì cũng phải xứng với lương tâm mình”.
“Con làm như vậy thật sự khiến mẹ rất thất vọng”.
Hai mắt Chu Diễm Hân đỏ lên, ấm ức không thôi. Người của Chu Thị trên công ty đều nhằm vào cô, về nhà ngay cả mẹ cũng không tin cô.
“Con nói rồi, chuyện này không phải con làm, có người mua chuộc Lý Cường vu khống hãm hại con”.
“Nói bậy!”.
Tăng Hồng Anh mắng: “Lý Cường là nhân viên làm ở công ty mấy chục năm, làm người ngay thẳng, sao có thể hãm hại con?”.
“Con nhìn con bây giờ đi, vì tiền mà chuyện gì cũng làm ra được. Sao tôi lại sinh một đứa con không có phẩm hạnh gì thế này”.
“Còn nữa, chiếc xe lúc trước con mua là Mercedes đúng không? Con nói mẹ biết, tiền ở đâu ra mà con mua chiếc xe đắt như vậy?”.
Chu Diễm Hân vô thức nói: “Chiếc xe đó là Hạ Cường mua”.
“Hạ Cường?”.
Vừa khéo lúc này Hạ Cường đi vào từ ngoài cửa, Tăng Hồng Anh bước tới đạp cho Hạ Cường một đạp.
“Thằng ăn mày này, chắc chắn là cậu đã xúi con gái tôi làm vậy đúng không?”.
“Cậu không có tiền, là một kẻ nghèo hèn cũng không sao, nhưng sao cậu có thể vì tiền mà xúi giục con gái tôi làm chuyện như vậy?”.
“Cậu mau cút đi, Tăng Hồng Anh tôi không có đứa con rể như cậu”.
Hạ Cường tỏ ra vô tội, mẹ vợ mình một khi nóng lên thì đúng là thấy ai cũng mắng chửi.
“Mẹ, mẹ thật là càng ngày càng không nói lý”.
“Con là người thế nào mẹ còn không rõ hay sao? Mẹ không tin con gái mẹ, lại đi tin người ngoài?”.
“Mấy năm qua Chu Tử Mạn hại con chưa đủ thảm hay sao? Lần này Lý Cường bị cô ta mua chuộc rồi, mẹ có biết không?’.
Chu Diễm Hân cũng tức giận, nước mắt không kìm được rơi khỏi vành mắt cô, sau đó cô vào phòng đóng cửa lại.
“Tức chết tôi rồi”.
Tăng Hồng Anh vẫn nổi giận, bà ta hung hăng đẩy Hạ Cường ra, đi ra khỏi cửa.
“Bà định đi đâu vậy ạ?”.
Chu Tiểu Thi vừa tản bộ cùng Chu Chí Văn ở bên ngoài về va vào người Tăng Hồng Anh.
“Đứa con ghẻ mày cút ra chỗ khác, bây giờ tao không muốn nói chuyện với mày!”.
…
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…
Cửa chống trộm của nhà Lý Cường vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Cửa nhà mở ra, Lý Cường kẹp điếu thuốc trong tay nhìn Tăng Hồng Anh đang nổi giận đứng trước cửa, cười hỏi.
“Ồ, không phải chị Tăng đây sao? Từ khi anh ba Chu bị mất quyền lực, đã bao nhiêu năm không gặp chị rồi”.
“Nào nào, mau vào trong ngồi”.
Tăng Hồng Anh túm cổ áo Lý Cường, lửa giận ngút trời.
“Lý Cường, khi ông Chu nhà tôi còn ở công ty, ông ấy quan tâm chú không ít nhỉ? Chú nói xem, vì sao chú lại hãm hại Diễm Hân nhà tôi?”.
Sắc mặt Lý Cường bỗng chốc sa sầm, ông ta hất tay Tăng Hồng Anh ra, hung hăng nói: “Tăng Hồng Anh, hôm nay chị đến nhà tôi là để pha trò đấy à?”.
“Chu Diễm Hân nhà chị tự mình làm bậy, sao chị lại trách tôi?”.
“Diễm Hân nhà tôi không phải người như vậy”.
Con người Tăng Hồng Anh quả thật rất thú vị, vừa rồi ở nhà còn mắng Chu Diễm Hân té tát, bây giờ vừa quay lưng đi đã ra ngoài tìm Lý Cường ra mặt thay con gái.
Nói xong, bà ta lại chỉ tay vào Lý Cường, nói: “Lý Cường, đồ vong ân phụ nghĩa, nói mau, rốt cuộc chú đã nhận của Chu Tử Mạn bao nhiêu lợi ích?”.
“Tốt nhất chú hãy đi cùng tôi đến công ty thanh minh, trả lại sự trong sạch cho con gái tôi ngay”.
“Nếu không, hôm nay Tăng Hồng Anh tôi sẽ không tha cho chú đâu!”.