Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Lương theo năm một trăm triệu
Từ Tiểu Lệ mặc cũng không nhiều.
Dưới trăm ánh mắt dõi theo, cô ta cũng không đỏ mặt.
“Đủ rồi!”
Lôi Tuấn đương nhiên sẽ không làm như vậy, đặc biệt là trước mặt vợ con.
Anh chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học mà thôi!
“Cô phải lấy làm may mắn vì mình là phụ nữ, cút ra đi!”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng, anh Tuấn dạy phải”, Từ Tiểu Lệ lập tức nói.
“Đừng gọi tôi là anh Tuấn, cô không xứng”.
Lôi Tuấn đứng dậy, gọi người nhà của mình, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Đao”, Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.
“Dạ”, Mặt Sẹo lập tức bước lên phía trước.
“Nhà hàng này là của vị giám đốc Từ này?”
“Không phải không phải…”
Từ Huy lập tức bước lên phía trước, khom lưng cười nói: “Đây là sản nghiệp của tập đoàn Kim Hoa”.
“Rượu ở đây, thật sự không ngon”.
“Tôi hiểu ạ hiểu ạ”, Từ Huy lo lắng nói.
Lôi Tuấn cứ như vậy rời đi, đám thực khách ít nhiều có vài phần cụt hứng.
Nhưng ngay sau đó đã có người giơ ngón tay cái lên, cho rằng Lôi Tuấn làm rất đúng, Từ Tiểu Lệ đã bị trừng phạt rồi, còn về phần quần áo thì cho qua đi.
Đàn ông phải rộng lượng một chút.
Đám thực khách lúc này lại bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của Lôi Tuấn?
Dẫu sao ở đây, rất nhiều người đã nghe nói về Anh Đao!
“Giám đốc lại đây”.
Sau khi Lôi Tuấn rời đi, Từ Huy lại trở nên tự tin.
Tên giám đốc béo vội vàng chạy đến.
“Loại rượu vừa rồi vị khách đó uống, toàn bộ đổ hết đi, hôm nay miễn phí toàn bộ cho các thực khách, chi phí tính hết cho tôi”, Từ Huy hào sảng nói.
“Giám đốc Từ, việc này…”, tên giám đốc béo vô cùng kinh ngạc.
“Cứ theo đó mà làm!”
“Vâng vâng vâng…”
Tên giám đốc béo lập tức cao giọng nói với các thực khách: “Các vị, tất cả chi phí của mọi người hôm nay sẽ do giám đốc Từ của tập đoàn Kim Hoa thanh toán”.
Trong nháy mắt vang lên một loạt tràng pháo tay.
Mọi người vừa được xem náo nhiệt, vừa được ăn một bữa miễn phí, thực đáng vui mừng.
Có điều, sở dĩ Từ Huy làm như vậy, hoàn toàn là làm cho Mặt Sẹo xem.
“Anh Đao, em gái tôi không hiểu chuyện, cầu xin anh cho nó một cơ hội”.
Xử lý xong vấn đề của khách, Từ Huy lập tức cầu xin Mặt sẹo.
“Tuyệt đối đừng có lần sau, bằng không, mấy người chết chắc!”, Mặt Sẹo lạnh lùng nói.
“Anh Tuấn đó…”
“Giám đốc Từ, việc không nên hỏi đừng hỏi”.
“Vâng vâng vâng…”
Từ Huy vội vàng gật đầu, nhưng Mặt Sẹo càng không nói, hắn càng tò mò?
Là thân phận gì, mà lại có thể khiến Mặt Sẹo cung kính như vậy?
Lẽ nào cùng cấp bậc với ông chủ Kim?
Chưa từng nghe nói qua!
“Anh Đao, cảm ơn anh”.
Từ Tiểu Lệ bước đến, đem hai trăm ngàn trả lại cho Mặt Sẹo, sau đó một cánh tay đặt lên trên bả vai Mặt Sẹo, vẻ mặt sùng bái cùng lẳng lơ quyến rũ.
“Bỏ tay của cô xuống, đừng làm bẩn thân thể đàn ông của tôi”.
Mặt sẹo đẩy cô ta ra, nhận lấy tiền, không nói gì rời đi.
“Đúng là người đàn ông đích thực!”
Từ Tiểu Lệ ở phía sau, vẻ mặt càng thêm quyến rũ.
“Em câm miệng đi, biết mình gây tại họa, về sau ra ngoài mở to mắt vào”.
Thoát một kiếp nạn, Từ Huy ngay lập tức bắt đầu dạy dỗ em gái.
“Hừ, dám làm em mất mặt trước đám đông, việc này còn chưa xong đâu”.
Từ Tiểu Lệ lại lộ ra một bộ mặt xấu xa.
“Anh cảnh cáo em, đừng có làm xằng làm bậy”.
“Anh yên tâm đi, em có quen biết một đại ca tốt, có thể giúp được anh”.
“Em không gây họa cho anh anh đã cảm tạ trời đất rồi”.
Từ Huy nói xong, vội vàng rời đi, hắn phải chủ động tìm ông chủ Kim báo cáo lại việc này, nếu để từ miệng của Mặt Sẹo nói ra, e rằng địa vị của hắn sẽ không giữ được.
…
Một khúc nhạc đệm qua đi, Lôi Tuấn khôi phục lại thái độ bình thường.
Hứa Phương Hoa ít nhiều đã quen với phong cách làm việc của chồng mình, trong lòng cô, Mặt Sẹo là chiến hữu của chồng cô, chồng cô có rất nhiều người bạn như vậy, nhìn có vẻ đều rất cường mạnh.
Nhưng Hứa Nhã Y lại rất kinh ngạc!
Ánh mắt cô ta nhìn anh rể vô cùng ngưỡng mộ, biểu hiện hôm nay của anh rể thật là ngầu.
Sau khi về đến nhà.
Tiểu Niệm chạy quanh căn phòng, vô cùng thích ngôi nhà mới này.
Lôi Tuấn ngồi dựa vào sofa xem ti vi, nhìn Hứa Phương Hoa làm việc nhà, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Anh rể, Anh Đao đó sao lại sợ anh như vậy?”
Hữa Nhã Y ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Lúc anh làm lính, cậu ta là cấp dưới của anh”, Lôi Tuấn nói qua loa.
“Wow, anh có bao nhiêu cấp dưới?”
“Có rất nhiều, có điều anh xuất ngũ rồi, hiện tại không có cấp dưới nữa”.
“Em phát hiện, em thích các anh trai là lính”.
“Em gái, đừng làm phiền anh rể em nữa, mau đi thu dọn rồi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học”.
“Em biết rồi!”
Hứa Nhã Y bĩu môi, lưu luyến không nỡ trở lại phòng.
“Dì út dì út, tối nay cháu ngủ với dì”, Tiểu Niệm vội vàng chạy qua.
“Con gái của anh, thật hiểu chuyện”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.
“Sao lại hiểu chuyện?”, Hứa Phương Hoa hỏi.
“Biết vợ chồng chúng ta nhiều ngày không gặp, liền tạo cơ hội cho chúng ta”.
“Thôi đi, biết ngay anh nghĩ lung tung mà”.
“Vợ à, em có muốn không?”
“Ơ kìa….”
Hứa Phương Hoa xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Lôi Tuấn giữ chặt lại.
“Làm gì thế!”, Hứa Phương Hoa thẹn thùng nói.
“Được rồi, anh không đùa nữa, chúng ta nói chút việc quan trọng”.
“Vâng!”, Hứa Phương Hoa khéo léo ngồi xuống.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, dừng lại một chút, nói: “Ngày mai chúng ta đi tìm trường mầm non cho Tiểu Niệm trước, mặc dù con bé đi học có muộn một chút, nhưng cũng không thể không học mẫu giáo”.
“Ừm, nghe anh”, Hứa Phương Hoa dịu dàng nói.
“Ông chủ Kim cũng ở Thiên Hoa, cho nên có khả năng anh sẽ qua đó giúp cậu ta”.
“Vâng, anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh”.
Hứa Phương Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Tuấn, em..em cũng muốn có việc làm, nhưng em có thể làm gì đây?”
“Em có thể không cần làm gì cả”, Lôi Tuấn cười nói.
“Không được, em có chân có tay, chỉ là học vấn thấp mà thôi, em không muốn làm nội trợ”.
“Không thì anh nhờ ông chủ Kim giúp em?”
“Bỏ đi, em không muốn làm phiền người khác, anh yên tâm, em sẽ tự mình tìm việc”.
“Cũng được, lần này nghe em”.
Lôi Tuấn rụi tàn thuộc, nhìn đến phòng của Hứa Nhã Y.
“Sao thế?”, Hứa Phương Hoa phản ứng theo bản năng hỏi.
“Tiểu Niệm hẳn là đã ngủ rồi!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh lại nghĩ gì thế?”
“Nghĩ như em nghĩ…”
Lôi Tuấn đột nhiên ôm lấy Hứa Phương Hoa, vội vàng đi vào phòng ngủ.
“Đừng ầm ĩ, Tiểu Niệm ngủ rồi, nhưng Nhã Y có thể chưa ngủ đâu”.
“Em nhỏ tiếng một chút không phải là được rồi sao”.
“Nhưng anh…không được không được, em không thể nhỏ tiếng được…”
Mặt của Hứa Phương Hoa giống như quả táo đỏ.
“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng…”
Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn trong truyền thuyết!
…
Ba tiếng sau!
Lôi Tuấn dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Hứa Phương Hoa không còn chút sực lực, khuôn mặt đầy hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
…
Buổi sáng hôm sau.
Trường mầm non Thiên Nhất!
“Anh Lôi, xin hỏi lương theo năm của anh là bao nhiêu?”, một giáo viên phụ trách tiếp đón cười hỏi.
“Tôi…việc này có liên quan đến việc con gái tôi nhập học sao?”, Lôi Tuấn tò mò hỏi.
“Là như này!”
Nữ giáo viên nhìn đến vợ chồng Lôi Tuấn, giải thích nói: “Chúng tôi ở đây là trường mầm non quốc tế cao cấp, yêu cầu phụ huynh của trẻ lương theo năm ít nhất phải một triệu mới được”.
“Đây là cái yêu cầu quái quỷ gì vậy?”, Lôi Tuấn càng thêm tò mò.
“Mức sống của cha mẹ ngang bằng, con cái mới có thể hòa nhập được tốt hơn”.
“Tôi có thể hiểu thành, người có tiền thì có tố chất cao không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Đương nhiên là được, xin hỏi lương theo năm của anh là…”
“Tuấn, chúng ta đi thôi!”, Hứa Phương Hoa sau khi nghe hiểu lập tức muốn rời đi.
“Tại sao phải đi?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Lương theo năm này…”, Hứa Phương Hoa yếu ớt nói.
“Anh Lôi, bên cạnh còn có mấy trường mầm non nữa, không yêu cầu về lương theo năm”.
Nữ giáo viên khẽ nhếch khóe miệng, mang theo chút khinh thường.
“A, cô hiểu nhầm rồi!”
Lôi Tuấn cười nói: “Ý của bà xã tôi là, lương theo năm của tôi quá cao, con của chúng tôi e rằng không thích hợp học ở đây, nhưng tôi lại cảm thấy nơi này khá tốt, ít ra cũng gần nhà”.
“Lương theo năm quá cao?”
Nữ giáo viên nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi lương theo năm của anh là bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ có một trăm triệu thôi!”
Dưới trăm ánh mắt dõi theo, cô ta cũng không đỏ mặt.
“Đủ rồi!”
Lôi Tuấn đương nhiên sẽ không làm như vậy, đặc biệt là trước mặt vợ con.
Anh chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học mà thôi!
“Cô phải lấy làm may mắn vì mình là phụ nữ, cút ra đi!”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng, anh Tuấn dạy phải”, Từ Tiểu Lệ lập tức nói.
“Đừng gọi tôi là anh Tuấn, cô không xứng”.
Lôi Tuấn đứng dậy, gọi người nhà của mình, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Đao”, Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.
“Dạ”, Mặt Sẹo lập tức bước lên phía trước.
“Nhà hàng này là của vị giám đốc Từ này?”
“Không phải không phải…”
Từ Huy lập tức bước lên phía trước, khom lưng cười nói: “Đây là sản nghiệp của tập đoàn Kim Hoa”.
“Rượu ở đây, thật sự không ngon”.
“Tôi hiểu ạ hiểu ạ”, Từ Huy lo lắng nói.
Lôi Tuấn cứ như vậy rời đi, đám thực khách ít nhiều có vài phần cụt hứng.
Nhưng ngay sau đó đã có người giơ ngón tay cái lên, cho rằng Lôi Tuấn làm rất đúng, Từ Tiểu Lệ đã bị trừng phạt rồi, còn về phần quần áo thì cho qua đi.
Đàn ông phải rộng lượng một chút.
Đám thực khách lúc này lại bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của Lôi Tuấn?
Dẫu sao ở đây, rất nhiều người đã nghe nói về Anh Đao!
“Giám đốc lại đây”.
Sau khi Lôi Tuấn rời đi, Từ Huy lại trở nên tự tin.
Tên giám đốc béo vội vàng chạy đến.
“Loại rượu vừa rồi vị khách đó uống, toàn bộ đổ hết đi, hôm nay miễn phí toàn bộ cho các thực khách, chi phí tính hết cho tôi”, Từ Huy hào sảng nói.
“Giám đốc Từ, việc này…”, tên giám đốc béo vô cùng kinh ngạc.
“Cứ theo đó mà làm!”
“Vâng vâng vâng…”
Tên giám đốc béo lập tức cao giọng nói với các thực khách: “Các vị, tất cả chi phí của mọi người hôm nay sẽ do giám đốc Từ của tập đoàn Kim Hoa thanh toán”.
Trong nháy mắt vang lên một loạt tràng pháo tay.
Mọi người vừa được xem náo nhiệt, vừa được ăn một bữa miễn phí, thực đáng vui mừng.
Có điều, sở dĩ Từ Huy làm như vậy, hoàn toàn là làm cho Mặt Sẹo xem.
“Anh Đao, em gái tôi không hiểu chuyện, cầu xin anh cho nó một cơ hội”.
Xử lý xong vấn đề của khách, Từ Huy lập tức cầu xin Mặt sẹo.
“Tuyệt đối đừng có lần sau, bằng không, mấy người chết chắc!”, Mặt Sẹo lạnh lùng nói.
“Anh Tuấn đó…”
“Giám đốc Từ, việc không nên hỏi đừng hỏi”.
“Vâng vâng vâng…”
Từ Huy vội vàng gật đầu, nhưng Mặt Sẹo càng không nói, hắn càng tò mò?
Là thân phận gì, mà lại có thể khiến Mặt Sẹo cung kính như vậy?
Lẽ nào cùng cấp bậc với ông chủ Kim?
Chưa từng nghe nói qua!
“Anh Đao, cảm ơn anh”.
Từ Tiểu Lệ bước đến, đem hai trăm ngàn trả lại cho Mặt Sẹo, sau đó một cánh tay đặt lên trên bả vai Mặt Sẹo, vẻ mặt sùng bái cùng lẳng lơ quyến rũ.
“Bỏ tay của cô xuống, đừng làm bẩn thân thể đàn ông của tôi”.
Mặt sẹo đẩy cô ta ra, nhận lấy tiền, không nói gì rời đi.
“Đúng là người đàn ông đích thực!”
Từ Tiểu Lệ ở phía sau, vẻ mặt càng thêm quyến rũ.
“Em câm miệng đi, biết mình gây tại họa, về sau ra ngoài mở to mắt vào”.
Thoát một kiếp nạn, Từ Huy ngay lập tức bắt đầu dạy dỗ em gái.
“Hừ, dám làm em mất mặt trước đám đông, việc này còn chưa xong đâu”.
Từ Tiểu Lệ lại lộ ra một bộ mặt xấu xa.
“Anh cảnh cáo em, đừng có làm xằng làm bậy”.
“Anh yên tâm đi, em có quen biết một đại ca tốt, có thể giúp được anh”.
“Em không gây họa cho anh anh đã cảm tạ trời đất rồi”.
Từ Huy nói xong, vội vàng rời đi, hắn phải chủ động tìm ông chủ Kim báo cáo lại việc này, nếu để từ miệng của Mặt Sẹo nói ra, e rằng địa vị của hắn sẽ không giữ được.
…
Một khúc nhạc đệm qua đi, Lôi Tuấn khôi phục lại thái độ bình thường.
Hứa Phương Hoa ít nhiều đã quen với phong cách làm việc của chồng mình, trong lòng cô, Mặt Sẹo là chiến hữu của chồng cô, chồng cô có rất nhiều người bạn như vậy, nhìn có vẻ đều rất cường mạnh.
Nhưng Hứa Nhã Y lại rất kinh ngạc!
Ánh mắt cô ta nhìn anh rể vô cùng ngưỡng mộ, biểu hiện hôm nay của anh rể thật là ngầu.
Sau khi về đến nhà.
Tiểu Niệm chạy quanh căn phòng, vô cùng thích ngôi nhà mới này.
Lôi Tuấn ngồi dựa vào sofa xem ti vi, nhìn Hứa Phương Hoa làm việc nhà, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Anh rể, Anh Đao đó sao lại sợ anh như vậy?”
Hữa Nhã Y ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Lúc anh làm lính, cậu ta là cấp dưới của anh”, Lôi Tuấn nói qua loa.
“Wow, anh có bao nhiêu cấp dưới?”
“Có rất nhiều, có điều anh xuất ngũ rồi, hiện tại không có cấp dưới nữa”.
“Em phát hiện, em thích các anh trai là lính”.
“Em gái, đừng làm phiền anh rể em nữa, mau đi thu dọn rồi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học”.
“Em biết rồi!”
Hứa Nhã Y bĩu môi, lưu luyến không nỡ trở lại phòng.
“Dì út dì út, tối nay cháu ngủ với dì”, Tiểu Niệm vội vàng chạy qua.
“Con gái của anh, thật hiểu chuyện”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.
“Sao lại hiểu chuyện?”, Hứa Phương Hoa hỏi.
“Biết vợ chồng chúng ta nhiều ngày không gặp, liền tạo cơ hội cho chúng ta”.
“Thôi đi, biết ngay anh nghĩ lung tung mà”.
“Vợ à, em có muốn không?”
“Ơ kìa….”
Hứa Phương Hoa xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Lôi Tuấn giữ chặt lại.
“Làm gì thế!”, Hứa Phương Hoa thẹn thùng nói.
“Được rồi, anh không đùa nữa, chúng ta nói chút việc quan trọng”.
“Vâng!”, Hứa Phương Hoa khéo léo ngồi xuống.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, dừng lại một chút, nói: “Ngày mai chúng ta đi tìm trường mầm non cho Tiểu Niệm trước, mặc dù con bé đi học có muộn một chút, nhưng cũng không thể không học mẫu giáo”.
“Ừm, nghe anh”, Hứa Phương Hoa dịu dàng nói.
“Ông chủ Kim cũng ở Thiên Hoa, cho nên có khả năng anh sẽ qua đó giúp cậu ta”.
“Vâng, anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh”.
Hứa Phương Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Tuấn, em..em cũng muốn có việc làm, nhưng em có thể làm gì đây?”
“Em có thể không cần làm gì cả”, Lôi Tuấn cười nói.
“Không được, em có chân có tay, chỉ là học vấn thấp mà thôi, em không muốn làm nội trợ”.
“Không thì anh nhờ ông chủ Kim giúp em?”
“Bỏ đi, em không muốn làm phiền người khác, anh yên tâm, em sẽ tự mình tìm việc”.
“Cũng được, lần này nghe em”.
Lôi Tuấn rụi tàn thuộc, nhìn đến phòng của Hứa Nhã Y.
“Sao thế?”, Hứa Phương Hoa phản ứng theo bản năng hỏi.
“Tiểu Niệm hẳn là đã ngủ rồi!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh lại nghĩ gì thế?”
“Nghĩ như em nghĩ…”
Lôi Tuấn đột nhiên ôm lấy Hứa Phương Hoa, vội vàng đi vào phòng ngủ.
“Đừng ầm ĩ, Tiểu Niệm ngủ rồi, nhưng Nhã Y có thể chưa ngủ đâu”.
“Em nhỏ tiếng một chút không phải là được rồi sao”.
“Nhưng anh…không được không được, em không thể nhỏ tiếng được…”
Mặt của Hứa Phương Hoa giống như quả táo đỏ.
“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng…”
Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn trong truyền thuyết!
…
Ba tiếng sau!
Lôi Tuấn dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Hứa Phương Hoa không còn chút sực lực, khuôn mặt đầy hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
…
Buổi sáng hôm sau.
Trường mầm non Thiên Nhất!
“Anh Lôi, xin hỏi lương theo năm của anh là bao nhiêu?”, một giáo viên phụ trách tiếp đón cười hỏi.
“Tôi…việc này có liên quan đến việc con gái tôi nhập học sao?”, Lôi Tuấn tò mò hỏi.
“Là như này!”
Nữ giáo viên nhìn đến vợ chồng Lôi Tuấn, giải thích nói: “Chúng tôi ở đây là trường mầm non quốc tế cao cấp, yêu cầu phụ huynh của trẻ lương theo năm ít nhất phải một triệu mới được”.
“Đây là cái yêu cầu quái quỷ gì vậy?”, Lôi Tuấn càng thêm tò mò.
“Mức sống của cha mẹ ngang bằng, con cái mới có thể hòa nhập được tốt hơn”.
“Tôi có thể hiểu thành, người có tiền thì có tố chất cao không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Đương nhiên là được, xin hỏi lương theo năm của anh là…”
“Tuấn, chúng ta đi thôi!”, Hứa Phương Hoa sau khi nghe hiểu lập tức muốn rời đi.
“Tại sao phải đi?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Lương theo năm này…”, Hứa Phương Hoa yếu ớt nói.
“Anh Lôi, bên cạnh còn có mấy trường mầm non nữa, không yêu cầu về lương theo năm”.
Nữ giáo viên khẽ nhếch khóe miệng, mang theo chút khinh thường.
“A, cô hiểu nhầm rồi!”
Lôi Tuấn cười nói: “Ý của bà xã tôi là, lương theo năm của tôi quá cao, con của chúng tôi e rằng không thích hợp học ở đây, nhưng tôi lại cảm thấy nơi này khá tốt, ít ra cũng gần nhà”.
“Lương theo năm quá cao?”
Nữ giáo viên nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi lương theo năm của anh là bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ có một trăm triệu thôi!”
Bình luận facebook