Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209 Đây mới gọi là giàu có hào sảng!
Tiếng bàn tán xôn xao…
Hiện trường vang lên những tràng pháo tay như sấm cùng với tiếng la hét khác nhau.
Mặc dù có rất nhiều người rất đố kỵ, nhưng đối với chuyện hào phóng này cũng chỉ có thể vỗ tay theo.
Mười lăm người may mắn điên cuồng hoan hô reo hò.
Muốn xe có xe, muốn tiền có tiền.
Chẳng qua bản thân chỉ làm chút việc tốt theo bản năng thôi, vậy mà cũng gặp được miếng bánh trên trời rơi xuống?
“Xin mọi người hãy yên lặng!”
Khả năng kiểm soát sân khấu của Kim Bưu cực kỳ mạnh, hắn lại một lần nữa hét lớn.
Hiện trường lại bắt đầu chìm vào im lặng.
Mọi người đều mong chờ, liệu còn chuyện gì tốt đẹp sắp xảy ra không?
"Thưa các vị trưởng lão và bà con, chuyện vừa nãy đã cho chúng ta biết một đạo lý gì?"
"Thực ra rất đơn giản. Làm người tốt, làm chuyện tốt thì vận may sẽ tự đến".
Sau khi Kim Bưu nói xong, hắn quét mắt nhìn xuống dưới một lượt.
Đại đa số những người có mặt đều im lặng gật đầu.
"Nhưng còn bốn chiếc xe nữa, tôi phải làm gì bây giờ?"
Kim Bưu cười ha hả nói: "Nhất định phải tặng hết số xe này. Chín mươi chín là số may mắn mà, nhưng mọi người đừng sốt ruột, chuyện tôi sắp nói sẽ liên quan đến tất cả mọi người".
Dứt lời, không khí bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhiều người đã nín thở vì sợ bỏ sót lời của Kim Bưu.
"Bà con trong thôn thân mến, tôi được chú rể Lôi Tuấn tin tưởng giao tất cả những món quà và tiền mừng nhận được ngày hôm nay, toàn bộ đều tặng cho mọi người dân trong thôn đến dự đám cưới".
Tiếng ồn ào xôn xao…
Hiện trường lại nổi lên một chấn động khác, chỉ là không ai dám lớn tiếng bàn tán.
"Người ở trong thôn này mỗi người hai mươi ngàn tệ, còn người ở ngoài thôn thì mỗi người mười ngàn tệ".
Không đợi mọi người kích động, Kim Bưu đã nói tiếp: "Mọi người nghe kỹ nhé, chúng tôi sẽ tính theo đầu người, bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, cứ có mặt là tính một người, người trong thôn hai mươi ngàn tệ, người ngoài thôn mười ngàn tệ, tiền mừng cưới không đủ thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra".
"Tôi chứng nhận!"
Không đợi dân làng nhảy cẫng lên vì vui mừng, chủ tịch huyện đã lên tiếng.
Sau đó.
Cả thôn Hà Sơn còn điên cuồng náo nhiệt hơn đón Tết.
Những gia đình có nhiều người đến tham dự đám cưới, vô cùng phấn khích, nhà có ít người đến cũng vui mừng nhảy nhót.
Còn người ngoài thôn đến đây hóng chuyện, có nằm mơ cũng không ngờ được.
Như thế nào thì được gọi là giàu có hào sảng?
Đây mới gọi là giàu có hào sảng!
Đám cưới không tính tiền cưới mà còn vừa tặng xe hơi vừa tặng tiền như thế này, thực sự là khiến người ta phát điên lên mất.
Nhưng vẫn chưa hết.
Chỉ thấy ông chủ Kim đang đứng trên sân khấu lại giơ micrô lên.
"Thưa các vị trưởng lão, thưa bà con, chuyện cuối cùng..."
Hiện trường vang lên những tràng pháo tay như sấm cùng với tiếng la hét khác nhau.
Mặc dù có rất nhiều người rất đố kỵ, nhưng đối với chuyện hào phóng này cũng chỉ có thể vỗ tay theo.
Mười lăm người may mắn điên cuồng hoan hô reo hò.
Muốn xe có xe, muốn tiền có tiền.
Chẳng qua bản thân chỉ làm chút việc tốt theo bản năng thôi, vậy mà cũng gặp được miếng bánh trên trời rơi xuống?
“Xin mọi người hãy yên lặng!”
Khả năng kiểm soát sân khấu của Kim Bưu cực kỳ mạnh, hắn lại một lần nữa hét lớn.
Hiện trường lại bắt đầu chìm vào im lặng.
Mọi người đều mong chờ, liệu còn chuyện gì tốt đẹp sắp xảy ra không?
"Thưa các vị trưởng lão và bà con, chuyện vừa nãy đã cho chúng ta biết một đạo lý gì?"
"Thực ra rất đơn giản. Làm người tốt, làm chuyện tốt thì vận may sẽ tự đến".
Sau khi Kim Bưu nói xong, hắn quét mắt nhìn xuống dưới một lượt.
Đại đa số những người có mặt đều im lặng gật đầu.
"Nhưng còn bốn chiếc xe nữa, tôi phải làm gì bây giờ?"
Kim Bưu cười ha hả nói: "Nhất định phải tặng hết số xe này. Chín mươi chín là số may mắn mà, nhưng mọi người đừng sốt ruột, chuyện tôi sắp nói sẽ liên quan đến tất cả mọi người".
Dứt lời, không khí bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhiều người đã nín thở vì sợ bỏ sót lời của Kim Bưu.
"Bà con trong thôn thân mến, tôi được chú rể Lôi Tuấn tin tưởng giao tất cả những món quà và tiền mừng nhận được ngày hôm nay, toàn bộ đều tặng cho mọi người dân trong thôn đến dự đám cưới".
Tiếng ồn ào xôn xao…
Hiện trường lại nổi lên một chấn động khác, chỉ là không ai dám lớn tiếng bàn tán.
"Người ở trong thôn này mỗi người hai mươi ngàn tệ, còn người ở ngoài thôn thì mỗi người mười ngàn tệ".
Không đợi mọi người kích động, Kim Bưu đã nói tiếp: "Mọi người nghe kỹ nhé, chúng tôi sẽ tính theo đầu người, bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, cứ có mặt là tính một người, người trong thôn hai mươi ngàn tệ, người ngoài thôn mười ngàn tệ, tiền mừng cưới không đủ thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra".
"Tôi chứng nhận!"
Không đợi dân làng nhảy cẫng lên vì vui mừng, chủ tịch huyện đã lên tiếng.
Sau đó.
Cả thôn Hà Sơn còn điên cuồng náo nhiệt hơn đón Tết.
Những gia đình có nhiều người đến tham dự đám cưới, vô cùng phấn khích, nhà có ít người đến cũng vui mừng nhảy nhót.
Còn người ngoài thôn đến đây hóng chuyện, có nằm mơ cũng không ngờ được.
Như thế nào thì được gọi là giàu có hào sảng?
Đây mới gọi là giàu có hào sảng!
Đám cưới không tính tiền cưới mà còn vừa tặng xe hơi vừa tặng tiền như thế này, thực sự là khiến người ta phát điên lên mất.
Nhưng vẫn chưa hết.
Chỉ thấy ông chủ Kim đang đứng trên sân khấu lại giơ micrô lên.
"Thưa các vị trưởng lão, thưa bà con, chuyện cuối cùng..."
Bình luận facebook