Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204 Cười đến nỗi mặt cứng đờ.
Hứa Hán Văn nói đến đó, bất giác đưa tay lên xoa ngực.
Đám cưới này thực sự khiến ông ta kinh ngạc không thôi, ông ta đã từng tưởng tượng Lôi Tuấn có thể không phải người tầm thường, nhưng nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ đến thân phận của anh lại cao như vậy!
Mặc dù chủ tịch huyện đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta cũng vô cùng cẩn trọng.
Nếu như vậy thì địa vị của Lôi Tuấn còn cao hơn cả chủ tịch huyện?
Lại nhìn anh em và chiến hữu của Lôi Tuấn mà xem, đều có diện mạo bất phàm, đặc biệt là cô gái ngồi đối diện kia, xinh đẹp kiều diễm không lời nào tả hết được, xem ra số người thắt dây đỏ bên ngoài cũng là do cô ta đưa đến!
Khách khứa không ngừng đi đến chào hỏi.
Những người này đều là quan chức cấp cao hoặc người nổi tiếng, không chỉ cung kính với bố mẹ cô dâu, cung kính với chủ tịch huyện, mà còn cung kính với người đàn ông mập họ Kim kia nữa.
Bố mẹ của Hứa Phương Hoa chỉ biết đứng đó tươi cười, cười đến nỗi mặt cứng đờ.
Đồng thời.
Trên tầng ba của biệt thự, trong căn phòng ngủ sang trọng và ấm cúng đang diễn ra các hoạt động trước khi bắt đầu đám cưới.
Hứa Phương Hoa ngồi trên giường, mỉm cười tươi tắn mê người như một cô công chúa.
Hứa Nhã Y dắt Tiểu Niệm chạy xung quanh phòng, vô cùng kích động.
Cô dâu và chú rể đang hợp tác với máy quay để dàn dựng chương trình.
Mặc dù yêu cầu của Lôi Tuấn rất đơn giản nhưng dù sao đây cũng là đám cưới tổ chức ở nông thôn theo phong tục địa phương, việc gì nên làm thì vẫn phải làm, phải lưu giữ lại hình ảnh đẹp đẽ này.
“Phu nhân, hôm nay em xinh đẹp quá đi mất”, Lôi Tuấn cười mê mẩn nói.
“Chuyện này…là thật sao?”, Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói.
"Tất cả mọi thứ đều là sự thật, chỉ là có vài chuyện, không thể nói với em”.
“Em hiểu, em không hỏi đâu”.
"Phu nhân...", trong mắt Lôi Tuấn tràn đầy tình yêu.
“Anh gọi như vậy, em thấy kỳ lắm”, Hứa Phương Hoa trở nên ngượng ngùng.
"Bà xã, cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh".
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cuối cùng cả nhà cũng có thể ở bên nhau rồi.
"Ông xã à, gặp được anh là hạnh phúc lớn nhất đời em".
Hứa Phương Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên má anh một cái.
“Mẹ ơi, mẹ không xấu hổ ạ?”
Tiểu Niệm đột nhiên nhảy ra, cười hihi nói.
“Hừ, con tránh ra đi”, Lôi Tuấn giả bộ tức giận nói.
“Con không, con cũng muốn hôn”.
Tiểu Niệm chạy đến, ôm lấy cổ Lôi Tuấn và hôn vào má.
“Phiền chết đi được”.
Hứa Nhã Y thấy vậy liền bĩu môi.
Đám cưới này thực sự khiến ông ta kinh ngạc không thôi, ông ta đã từng tưởng tượng Lôi Tuấn có thể không phải người tầm thường, nhưng nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ đến thân phận của anh lại cao như vậy!
Mặc dù chủ tịch huyện đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta cũng vô cùng cẩn trọng.
Nếu như vậy thì địa vị của Lôi Tuấn còn cao hơn cả chủ tịch huyện?
Lại nhìn anh em và chiến hữu của Lôi Tuấn mà xem, đều có diện mạo bất phàm, đặc biệt là cô gái ngồi đối diện kia, xinh đẹp kiều diễm không lời nào tả hết được, xem ra số người thắt dây đỏ bên ngoài cũng là do cô ta đưa đến!
Khách khứa không ngừng đi đến chào hỏi.
Những người này đều là quan chức cấp cao hoặc người nổi tiếng, không chỉ cung kính với bố mẹ cô dâu, cung kính với chủ tịch huyện, mà còn cung kính với người đàn ông mập họ Kim kia nữa.
Bố mẹ của Hứa Phương Hoa chỉ biết đứng đó tươi cười, cười đến nỗi mặt cứng đờ.
Đồng thời.
Trên tầng ba của biệt thự, trong căn phòng ngủ sang trọng và ấm cúng đang diễn ra các hoạt động trước khi bắt đầu đám cưới.
Hứa Phương Hoa ngồi trên giường, mỉm cười tươi tắn mê người như một cô công chúa.
Hứa Nhã Y dắt Tiểu Niệm chạy xung quanh phòng, vô cùng kích động.
Cô dâu và chú rể đang hợp tác với máy quay để dàn dựng chương trình.
Mặc dù yêu cầu của Lôi Tuấn rất đơn giản nhưng dù sao đây cũng là đám cưới tổ chức ở nông thôn theo phong tục địa phương, việc gì nên làm thì vẫn phải làm, phải lưu giữ lại hình ảnh đẹp đẽ này.
“Phu nhân, hôm nay em xinh đẹp quá đi mất”, Lôi Tuấn cười mê mẩn nói.
“Chuyện này…là thật sao?”, Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói.
"Tất cả mọi thứ đều là sự thật, chỉ là có vài chuyện, không thể nói với em”.
“Em hiểu, em không hỏi đâu”.
"Phu nhân...", trong mắt Lôi Tuấn tràn đầy tình yêu.
“Anh gọi như vậy, em thấy kỳ lắm”, Hứa Phương Hoa trở nên ngượng ngùng.
"Bà xã, cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh".
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cuối cùng cả nhà cũng có thể ở bên nhau rồi.
"Ông xã à, gặp được anh là hạnh phúc lớn nhất đời em".
Hứa Phương Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên má anh một cái.
“Mẹ ơi, mẹ không xấu hổ ạ?”
Tiểu Niệm đột nhiên nhảy ra, cười hihi nói.
“Hừ, con tránh ra đi”, Lôi Tuấn giả bộ tức giận nói.
“Con không, con cũng muốn hôn”.
Tiểu Niệm chạy đến, ôm lấy cổ Lôi Tuấn và hôn vào má.
“Phiền chết đi được”.
Hứa Nhã Y thấy vậy liền bĩu môi.
Bình luận facebook