Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189 Đến ngày thứ chín!!!
Người nhà Hứa Phương Hoa hoảng loạn, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất an toàn!
Những thay đổi trong nhà bọn họ dã khiến người trong làng chú ý đến.
Thế nhưng mỗi khi có ai đi qua trước cửa, nhìn thấy năm người mặc đồ đen nọ sẽ bất giác cảm thấy ớn lạnh toàn thân, thế là chân cẳng vô thức cuống lên tháo chạy.
Nhưng mà những người đồ đen này lại đối xử rất hòa nhã với người nhà Hứa Phương Hoa.
…
Hai chân của Triệu Đại Thắng đều bị chặt đứt, chỉ còn lại nửa cái mạng tàn.
Quan trọng hơn là, hắn đã gặp phải chuyện quái gì vậy?
Đã bảo là đến chuẩn bị để bắt người, những kẻ lấy lý do thi hành nhiệm vụ cơ bản không hề xuất hiện.
Mọi mối quan hệ của Triệu Đại Thắng trong huyện thành đều không liên lạc được, hoặc không nghe hoặc cúp máy.
Sau khi lê cái chân bị trói gô trong lớp thạch cao cứng ngắc về thôn, hắn nhạy bén cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Bởi vì đường sá trong thôn đã bị một đám người xa lạ phong tỏa.
Hà Sơn thôn bây giờ chỉ có thể bước vào chứ không thể bước ra.
Triệu Đại Thắng hoang mang, hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa cũng hoang mang.
Mọi người trong thôn cũng hoang mang!
Thế nhưng, mặc kệ trưởng thôn có cố gắng bằng mọi cách vẫn không thể liên lạc được ra ngoài.
Cái thôn này cứ thế bị cô lập!
…
Đằng sau núi lúc này, một cái hố rất lớn đã được đào ra.
1000 người cứu hộ trước đó đã đi rồi, 1000 người hiện tại là vừa đến thay.
Việc cứu hộ vẫn đang tiếp tục.
Thế nhưng vẫn không hề có tí xíu tin tức nào về Lôi Tuấn.
Hứa Phương Hoa cũng không làm loạn lên, cô bệnh rồi, chỉ nằm tựa người vào ghế đờ đẫn nhìn, không còn chút sức lực nào.
Cả Hồ Mị Nhi cũng đã ba ngày chưa chợp mắt.
Thế nhưng với người phụ nữ cứng rắn hơn cả sắt thép này, cô vẫn vững vàng với cương vị chỉ huy, không hề có ý nghỉ ngơi.
Toàn bộ thôn Hà Sơn không hiểu sao đều lặng phắc.
Người trong thôn không có công lên chuyện xuống gì, đều ở rịt trong nhà không ra tới cửa.
Chỉ có tiếng đào bới sau núi vẫn vang vọng đêm ngày, thế nhưng hầu như rất ít nghe thấy tiếng người.
…
Đến ngày thứ chín!!!
Lôi Tuấn cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Cả người anh lạnh như băng, nằm bất động, gần như mất sạch tri giác.
Tinh thần anh càng lúc càng bất ổn, bình thường có thứ gì mà anh không thể nghĩ ra?
Thế nhưng anh vẫn luôn động viên chính mình, không thể chết, không được chết…
Nhờ vào chút sức tàn và tinh thần còn sót lại, anh nhét mẩu than cuối cùng vào miệng.
Rạo… rạo…
Lôi Tuấn trệu trạo nhai nuốt, tỉ mẩn nhai nát viên than đá, sau đó nuốt từng chút từng chút xuống bụng.
Những thay đổi trong nhà bọn họ dã khiến người trong làng chú ý đến.
Thế nhưng mỗi khi có ai đi qua trước cửa, nhìn thấy năm người mặc đồ đen nọ sẽ bất giác cảm thấy ớn lạnh toàn thân, thế là chân cẳng vô thức cuống lên tháo chạy.
Nhưng mà những người đồ đen này lại đối xử rất hòa nhã với người nhà Hứa Phương Hoa.
…
Hai chân của Triệu Đại Thắng đều bị chặt đứt, chỉ còn lại nửa cái mạng tàn.
Quan trọng hơn là, hắn đã gặp phải chuyện quái gì vậy?
Đã bảo là đến chuẩn bị để bắt người, những kẻ lấy lý do thi hành nhiệm vụ cơ bản không hề xuất hiện.
Mọi mối quan hệ của Triệu Đại Thắng trong huyện thành đều không liên lạc được, hoặc không nghe hoặc cúp máy.
Sau khi lê cái chân bị trói gô trong lớp thạch cao cứng ngắc về thôn, hắn nhạy bén cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Bởi vì đường sá trong thôn đã bị một đám người xa lạ phong tỏa.
Hà Sơn thôn bây giờ chỉ có thể bước vào chứ không thể bước ra.
Triệu Đại Thắng hoang mang, hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa cũng hoang mang.
Mọi người trong thôn cũng hoang mang!
Thế nhưng, mặc kệ trưởng thôn có cố gắng bằng mọi cách vẫn không thể liên lạc được ra ngoài.
Cái thôn này cứ thế bị cô lập!
…
Đằng sau núi lúc này, một cái hố rất lớn đã được đào ra.
1000 người cứu hộ trước đó đã đi rồi, 1000 người hiện tại là vừa đến thay.
Việc cứu hộ vẫn đang tiếp tục.
Thế nhưng vẫn không hề có tí xíu tin tức nào về Lôi Tuấn.
Hứa Phương Hoa cũng không làm loạn lên, cô bệnh rồi, chỉ nằm tựa người vào ghế đờ đẫn nhìn, không còn chút sức lực nào.
Cả Hồ Mị Nhi cũng đã ba ngày chưa chợp mắt.
Thế nhưng với người phụ nữ cứng rắn hơn cả sắt thép này, cô vẫn vững vàng với cương vị chỉ huy, không hề có ý nghỉ ngơi.
Toàn bộ thôn Hà Sơn không hiểu sao đều lặng phắc.
Người trong thôn không có công lên chuyện xuống gì, đều ở rịt trong nhà không ra tới cửa.
Chỉ có tiếng đào bới sau núi vẫn vang vọng đêm ngày, thế nhưng hầu như rất ít nghe thấy tiếng người.
…
Đến ngày thứ chín!!!
Lôi Tuấn cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Cả người anh lạnh như băng, nằm bất động, gần như mất sạch tri giác.
Tinh thần anh càng lúc càng bất ổn, bình thường có thứ gì mà anh không thể nghĩ ra?
Thế nhưng anh vẫn luôn động viên chính mình, không thể chết, không được chết…
Nhờ vào chút sức tàn và tinh thần còn sót lại, anh nhét mẩu than cuối cùng vào miệng.
Rạo… rạo…
Lôi Tuấn trệu trạo nhai nuốt, tỉ mẩn nhai nát viên than đá, sau đó nuốt từng chút từng chút xuống bụng.
Bình luận facebook