Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182 “Vô dụng thôi".
Ngày thứ ba sạt lở!
Vào sáng sớm, một đội cứu hộ lớn đã lái xe vào thôn Hà Sơn.
Họ trang bị vô cùng tinh xảo với hơn một ngàn người và tất cả mọi người đều rất cường tráng.
Có thể thấy đây là đội cứu hộ rất có tổ chức và lai lịch không hề nhỏ.
Nhưng người dân ở thôn làng hoài nghi?
Không phải nói rằng từ bỏ cuộc giải cứu rồi sao? Đội cứu hộ lớn này đến từ đâu kia chứ?
Trong phút chốc, cả thôn lại bắt đầu nhốn nháo.
Dân làng truyền tai nhau, nghe ngóng mọi cách nhưng không ai biết được lai lịch của đội cứu hộ này?
Cả nhà Hứa Phương Hoa đều vô cùng ngạc nhiên khi biết tin.
Hứa Hán Văn nhìn thấy được tia hy vọng, cuối cùng đã có thể ngồi dậy.
Thế nhưng Triệu Đại Thắng lại có một chút ngớ người ra?
“Đã hỏi rõ ràng rồi chứ, từ đâu đến vậy?”
Triệu Đại Thắng nhìn về phía Hứa Thiên, người đã đến báo tin trước đó và hỏi.
“Không dò hỏi được, hình như là ở trong thành phố!”, Hứa Thiên trả lời.
“Không hỏi được sao? Lẽ nào tất cả bọn họ đều là người câm?”
“Anh không biết đấy thôi, những người đó rất kỳ quái, không hề nói chuyện với người trong thôn”.
“Còn có chuyện này sao?”
Triệu Đại Thắng lẩm bẩm nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi chủ tịch huyện rồi, đến ông ấy cũng không biết lai lịch của bọn họ? Điều này là không thể nào, chỉ vì cứu một người mà khi không rơi xuống một đội cứu hộ?”
“Thật kỳ lạ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Hứa Thiên căng thẳng hỏi.
“Hừ!”
Triệu Đại Thắng khinh thường nói: “Chớ hoảng hốt, diện tích sạt lở rất lớn, đừng nói là một ngàn người, cho dù có mười ngàn người đến cũng không cứu được tên kia”.
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Sau khi nghe xong những lời Triệu Đại Thắng nói, Hứa Thiên mới an tâm được một chút.
“Không được, tôi sẽ tự mình đi xem thử!”, Triệu Đại Thắng nói.
“Vô dụng thôi".
Hứa Thiên méo mó mặt mày nói: “Đội cứu hộ đã phong tỏa hiện trường rồi. Ngoại trừ Hứa Phương Hoa và gia đình cô ta ra thì không ai được phép đến gần”.
“Cái gì? Bố tôi là trưởng thôn, bọn họ dám chống lại sao!”
Triệu Đại Thắng tức giận nói: “Tôi sẽ đưa người lên đó, tôi thật muốn xem thử bọn họ có lai lịch như thế nào?”
...
Vì sợ sẽ bị sạt lở lần nữa, nên không thể sử dụng được thiết bị cỡ lớn.
Nhưng tất cả mọi người trong đội cứu hộ này đều đang làm việc rất cật lực.
Vào sáng sớm, một đội cứu hộ lớn đã lái xe vào thôn Hà Sơn.
Họ trang bị vô cùng tinh xảo với hơn một ngàn người và tất cả mọi người đều rất cường tráng.
Có thể thấy đây là đội cứu hộ rất có tổ chức và lai lịch không hề nhỏ.
Nhưng người dân ở thôn làng hoài nghi?
Không phải nói rằng từ bỏ cuộc giải cứu rồi sao? Đội cứu hộ lớn này đến từ đâu kia chứ?
Trong phút chốc, cả thôn lại bắt đầu nhốn nháo.
Dân làng truyền tai nhau, nghe ngóng mọi cách nhưng không ai biết được lai lịch của đội cứu hộ này?
Cả nhà Hứa Phương Hoa đều vô cùng ngạc nhiên khi biết tin.
Hứa Hán Văn nhìn thấy được tia hy vọng, cuối cùng đã có thể ngồi dậy.
Thế nhưng Triệu Đại Thắng lại có một chút ngớ người ra?
“Đã hỏi rõ ràng rồi chứ, từ đâu đến vậy?”
Triệu Đại Thắng nhìn về phía Hứa Thiên, người đã đến báo tin trước đó và hỏi.
“Không dò hỏi được, hình như là ở trong thành phố!”, Hứa Thiên trả lời.
“Không hỏi được sao? Lẽ nào tất cả bọn họ đều là người câm?”
“Anh không biết đấy thôi, những người đó rất kỳ quái, không hề nói chuyện với người trong thôn”.
“Còn có chuyện này sao?”
Triệu Đại Thắng lẩm bẩm nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi chủ tịch huyện rồi, đến ông ấy cũng không biết lai lịch của bọn họ? Điều này là không thể nào, chỉ vì cứu một người mà khi không rơi xuống một đội cứu hộ?”
“Thật kỳ lạ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Hứa Thiên căng thẳng hỏi.
“Hừ!”
Triệu Đại Thắng khinh thường nói: “Chớ hoảng hốt, diện tích sạt lở rất lớn, đừng nói là một ngàn người, cho dù có mười ngàn người đến cũng không cứu được tên kia”.
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Sau khi nghe xong những lời Triệu Đại Thắng nói, Hứa Thiên mới an tâm được một chút.
“Không được, tôi sẽ tự mình đi xem thử!”, Triệu Đại Thắng nói.
“Vô dụng thôi".
Hứa Thiên méo mó mặt mày nói: “Đội cứu hộ đã phong tỏa hiện trường rồi. Ngoại trừ Hứa Phương Hoa và gia đình cô ta ra thì không ai được phép đến gần”.
“Cái gì? Bố tôi là trưởng thôn, bọn họ dám chống lại sao!”
Triệu Đại Thắng tức giận nói: “Tôi sẽ đưa người lên đó, tôi thật muốn xem thử bọn họ có lai lịch như thế nào?”
...
Vì sợ sẽ bị sạt lở lần nữa, nên không thể sử dụng được thiết bị cỡ lớn.
Nhưng tất cả mọi người trong đội cứu hộ này đều đang làm việc rất cật lực.
Bình luận facebook