Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174 “Cậu thật sự muốn cưới cô ta?”
Bởi vì nơi đó đã sớm bị bỏ hoang, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không có ai gặp nạn ở đó.
Nhưng… trên đời luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Nhà Triệu Đại Thắng.
Ngồi đối diện tên ác bá này chính là ông cả Hứa, ông hai Hứa và con trai, con gái của bọn họ.
“Mày tận mắt thấy hắn đi vào đó à?”, Triệu Đại Thắng hỏi Hứa Thiên.
“Tôi tận mắt nhìn thấy!”, Hứa Thiên lúng túng đáp.
“Mày tận mắt thấy nó bị chôn trong đó?”
“Tôi tận mắt thấy!”
“Ha ha ha ha…”
Triệu Đại Thắng cười như điên: “Đấu với tao à, mày muốn chết, mày đánh gãy chân tao, chặt đứt ngón tay tao, ông đây muốn mạng của mày. Lôi Tuấn ơi là Lôi Tuấn, mày chết đi thì vợ con mày sẽ là của tao!”
Hắn ta cười một cách ngông cuồng, thế nhưng người nhà họ Hứa lại vô cùng hoảng sợ.
“Tôi nói này, Đại Thắng à!”
Ông cả Hứa yếu ớt nói: “Cậu có chắc là tên Lôi Tuấn kia hại cậu không?”
“Việc này không còn quan trọng nữa!”
Triệu Đại Thắng nhìn đám người trước mặt, cười quái dị, nói: “Chuyện này chỉ có những người có mặt tại đây biết rõ, nếu ai dám hé môi, thì đừng nghĩ sống nữa, biết không?”
“Đã rõ, đã rõ…”
“Không dám, không dám…”
Người nhà họ Hứa gật đầu lia lịa.
“Đại Thắng à, là chính cậu nói, sau khi Lôi Tuấn biến mất, ân oán của cậu và chúng tôi lúc trước xem như xóa bỏ, mong cậu hãy giữ lời!”, ông cả Hứa khẩn trương nói.
“Đương nhiên là vậy!”
Triệu Đại Thắng tiếp tục cười nói: “Hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, ông cứ yên tâm, cái gì qua thì cho qua, về sau các người đi theo tôi, đảm bảo sẽ được ăn ngon mặc đẹp, đúng không Tiểu Hề?”
“Nếu đã vậy, xe của em đâu?”
Đến lúc này mà Hứa Tiểu Hề vẫn không quên chiếc xe của cô ta.
“Mua, lập tức mua!”
“Cảm ơn anh Đại Thắng!”
“Người một nhà thì đừng khách sáo, tôi sắp cưới Hứa Phương Hoa rồi!”
Vừa nghĩ đến Hứa Phương Hoa đẹp như tiên nữ, Triệu Đại Thắng nhịn không được nhếch mép cười.
“Cậu thật sự muốn cưới cô ta?”, ông hai Hứa hỏi.
“Sao hả, các người không đồng ý?”, Triệu Đại Thắng hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là chúng tôi đồng ý, đây vốn là chuyện mừng mà, đúng không anh cả?”, ông hai Hứa hướng về phía ông cả Hứa nói.
“Đúng đúng đúng, chuyện mừng, là chuyện mừng”, ông cả Hứa vội hùa theo.
“Không phải tên Lôi Tuấn kia nói cuối tháng sẽ tổ chức hôn lễ à, thời gian cũng đã định sẵn rồi, vậy thì cuối tháng này tôi sẽ cưới Hứa Phương Hoa”, Triệu Đại Thắng cười hèn mọn.
Nhưng… trên đời luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Nhà Triệu Đại Thắng.
Ngồi đối diện tên ác bá này chính là ông cả Hứa, ông hai Hứa và con trai, con gái của bọn họ.
“Mày tận mắt thấy hắn đi vào đó à?”, Triệu Đại Thắng hỏi Hứa Thiên.
“Tôi tận mắt nhìn thấy!”, Hứa Thiên lúng túng đáp.
“Mày tận mắt thấy nó bị chôn trong đó?”
“Tôi tận mắt thấy!”
“Ha ha ha ha…”
Triệu Đại Thắng cười như điên: “Đấu với tao à, mày muốn chết, mày đánh gãy chân tao, chặt đứt ngón tay tao, ông đây muốn mạng của mày. Lôi Tuấn ơi là Lôi Tuấn, mày chết đi thì vợ con mày sẽ là của tao!”
Hắn ta cười một cách ngông cuồng, thế nhưng người nhà họ Hứa lại vô cùng hoảng sợ.
“Tôi nói này, Đại Thắng à!”
Ông cả Hứa yếu ớt nói: “Cậu có chắc là tên Lôi Tuấn kia hại cậu không?”
“Việc này không còn quan trọng nữa!”
Triệu Đại Thắng nhìn đám người trước mặt, cười quái dị, nói: “Chuyện này chỉ có những người có mặt tại đây biết rõ, nếu ai dám hé môi, thì đừng nghĩ sống nữa, biết không?”
“Đã rõ, đã rõ…”
“Không dám, không dám…”
Người nhà họ Hứa gật đầu lia lịa.
“Đại Thắng à, là chính cậu nói, sau khi Lôi Tuấn biến mất, ân oán của cậu và chúng tôi lúc trước xem như xóa bỏ, mong cậu hãy giữ lời!”, ông cả Hứa khẩn trương nói.
“Đương nhiên là vậy!”
Triệu Đại Thắng tiếp tục cười nói: “Hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, ông cứ yên tâm, cái gì qua thì cho qua, về sau các người đi theo tôi, đảm bảo sẽ được ăn ngon mặc đẹp, đúng không Tiểu Hề?”
“Nếu đã vậy, xe của em đâu?”
Đến lúc này mà Hứa Tiểu Hề vẫn không quên chiếc xe của cô ta.
“Mua, lập tức mua!”
“Cảm ơn anh Đại Thắng!”
“Người một nhà thì đừng khách sáo, tôi sắp cưới Hứa Phương Hoa rồi!”
Vừa nghĩ đến Hứa Phương Hoa đẹp như tiên nữ, Triệu Đại Thắng nhịn không được nhếch mép cười.
“Cậu thật sự muốn cưới cô ta?”, ông hai Hứa hỏi.
“Sao hả, các người không đồng ý?”, Triệu Đại Thắng hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là chúng tôi đồng ý, đây vốn là chuyện mừng mà, đúng không anh cả?”, ông hai Hứa hướng về phía ông cả Hứa nói.
“Đúng đúng đúng, chuyện mừng, là chuyện mừng”, ông cả Hứa vội hùa theo.
“Không phải tên Lôi Tuấn kia nói cuối tháng sẽ tổ chức hôn lễ à, thời gian cũng đã định sẵn rồi, vậy thì cuối tháng này tôi sẽ cưới Hứa Phương Hoa”, Triệu Đại Thắng cười hèn mọn.
Bình luận facebook