Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167 Không ai trông thấy.
Lúc này, bộ dạng của Triệu Đại Thắng thật sự quá thảm, dọa mấy người phụ nữ phải thét lên.
“Anh sao vậy?”, Hứa Tiểu Hề vô thức hỏi.
“Đúng vậy đó, chuyện này là thế nào?”
“Ai đánh anh thành như vậy?”
“Ôi chao, ra tay ác quá đi mất!”
“Này, sao anh lại ở nhà tôi?”
Cuối cùng là âm thanh kinh ngạc của Lôi Tuấn.
Anh đẩy đám người ra, chen vào phòng, không thèm liếc nhìn Triệu Đại Thắng mà chạy thẳng vào phòng ngủ, đến bên giường và hỏi: “Hai chị em sao rồi, có bị thương không?”
Hai chị em Hứa Phương Hoa đờ đẫn lắc đầu.
Khóe miệng Lôi Tuấn có hơi nhếch lên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói mau!”
Hứa Tiểu Hề hoảng hốt, hướng về phía Triệu Đại Thắng mà hỏi.
“Đúng rồi đó, Đại Thắng, sao đêm hôm khuya khoắt anh lại chạy đến nhà người ta như vậy?”
“Đúng đó, bố mẹ người ta không có nhà, cậu trai kia cũng vừa từ trên núi xuống”.
“Đừng nói anh có mưu đồ gì nha?”
Thôn dân mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, điển hình của việc sợ thiên hạ không loạn.
Lại nói, Triệu Đại Thắng làm nhiều việc ác, người nhà cũng không có đây nên chẳng ai để tâm đến sống chết của hắn ta.
“Hứa Tiểu Hề, chính cô đã hại tôi”, Triệu Đại Thắng đột nhiên rống lên.
“Sao lại liên quan đến em?”, Hứa Tiểu Hề vô thức nói.
“Là cô nói sẽ dụ dỗ Lôi Tuấn đi, nhưng không ngờ lại sắp xếp sát thủ, đúng là đồ đàn bà đê tiện…”
Những lời này khiến hiện trường xôn xao hẳn lên.
Ít nhất một câu này có thể chứng minh Triệu Đại Thắng quả thật có âm mưu quấy rối.
Còn về sát thủ thì…
Không ai trông thấy.
Nhưng có người nhớ sau khi xảy ra chuyện không may, Lôi Tuấn đã vội vã chạy về nhà.
“Bớt nói hươu nói vượn đi, tôi không biết anh đang nói gì?”, Hứa Tiểu Hề lập tức chối.
“Cô chờ đó cho tôi, nhà họ Hứa các người, tôi nhớ kỹ từng người một!”
Triệu Đại Thắng vô cùng tức giận khiến vết thương càng thêm đau nhức, do dùng sức quá độ nên hắn ta đã ngất đi…
…
Trong đêm, Triệu Đại Thắng được đưa lên bệnh viện huyện.
“Anh sao vậy?”, Hứa Tiểu Hề vô thức hỏi.
“Đúng vậy đó, chuyện này là thế nào?”
“Ai đánh anh thành như vậy?”
“Ôi chao, ra tay ác quá đi mất!”
“Này, sao anh lại ở nhà tôi?”
Cuối cùng là âm thanh kinh ngạc của Lôi Tuấn.
Anh đẩy đám người ra, chen vào phòng, không thèm liếc nhìn Triệu Đại Thắng mà chạy thẳng vào phòng ngủ, đến bên giường và hỏi: “Hai chị em sao rồi, có bị thương không?”
Hai chị em Hứa Phương Hoa đờ đẫn lắc đầu.
Khóe miệng Lôi Tuấn có hơi nhếch lên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói mau!”
Hứa Tiểu Hề hoảng hốt, hướng về phía Triệu Đại Thắng mà hỏi.
“Đúng rồi đó, Đại Thắng, sao đêm hôm khuya khoắt anh lại chạy đến nhà người ta như vậy?”
“Đúng đó, bố mẹ người ta không có nhà, cậu trai kia cũng vừa từ trên núi xuống”.
“Đừng nói anh có mưu đồ gì nha?”
Thôn dân mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, điển hình của việc sợ thiên hạ không loạn.
Lại nói, Triệu Đại Thắng làm nhiều việc ác, người nhà cũng không có đây nên chẳng ai để tâm đến sống chết của hắn ta.
“Hứa Tiểu Hề, chính cô đã hại tôi”, Triệu Đại Thắng đột nhiên rống lên.
“Sao lại liên quan đến em?”, Hứa Tiểu Hề vô thức nói.
“Là cô nói sẽ dụ dỗ Lôi Tuấn đi, nhưng không ngờ lại sắp xếp sát thủ, đúng là đồ đàn bà đê tiện…”
Những lời này khiến hiện trường xôn xao hẳn lên.
Ít nhất một câu này có thể chứng minh Triệu Đại Thắng quả thật có âm mưu quấy rối.
Còn về sát thủ thì…
Không ai trông thấy.
Nhưng có người nhớ sau khi xảy ra chuyện không may, Lôi Tuấn đã vội vã chạy về nhà.
“Bớt nói hươu nói vượn đi, tôi không biết anh đang nói gì?”, Hứa Tiểu Hề lập tức chối.
“Cô chờ đó cho tôi, nhà họ Hứa các người, tôi nhớ kỹ từng người một!”
Triệu Đại Thắng vô cùng tức giận khiến vết thương càng thêm đau nhức, do dùng sức quá độ nên hắn ta đã ngất đi…
…
Trong đêm, Triệu Đại Thắng được đưa lên bệnh viện huyện.
Bình luận facebook