Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160 “Vậy thì tôi phải hỏi lại mấy người”.
Không ai nhìn rõ Lôi Tuấn ra tay như thế nào?
Giây sau, Hứa Thiên ôm tay trái của mình mà kêu gào thảm thiết.
Ngón út tay trái của ông ta đã bị bẻ gãy, lộ cả xương trắng bên trong, chỉ còn lại mảnh da.
“Ôi mẹ ơi, đau chết mất”.
Hứa Thiên ôm tay trái hét thất thanh.
“Mẹ mày, mày ra tay ác độc vậy sao, ông đây đánh chết mày”.
Hứa Vĩ cậy vào tạng người đô con, hét lớn xông lên.
Lôi Tuấn nhấc tay tát một cái.
Hứa Vĩ không ngã xuống, ngón tay cũng không gãy, nhưng lão ta lại đứng đực ở đó.
Lão vô thức há miệng, lộp độp… mấy cái răng rơi ra ngoài.
“Tao ẹ ó mày… dám ánh tao…”
Hứa Vĩ cũng gào lên thê thảm, muốn mắng nhưng lại lúng búng không rõ.
“Cút đi”.
Lôi Tuấn lại tát một cái nữa, lần này trực tiếp tát cho Hứa Vĩ ngã bay.
“Một đám súc vật, còn không bằng súc vật”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Lần này chỉ là dạy dỗ nhỏ để cảnh cáo các ông, muốn sống yên bình thì đừng có động vào người nhà tôi, nếu không sẽ chết rất thảm đấy”.
“Phản rồi, phản rồi…”
Ông cả Hứa hét lớn: “Thằng ba, nhìn nhìn nhìn đi, đây là con rể tốt mà chú chọn đấy, còn chưa vào nhà đã dám vô lễ với người lớn mà còn đánh người khác bị thương, không biết sau này còn ngang ngược đến đâu nữa”.
“Chú ba à, tuyệt đối không thể gả cho loại người bạo lực này!”, ông hai Hứa đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng ánh mắt nhìn Lôi Tuấn của Hứa Hán Văn lại chứa đầy sự thích thú.
Nhưng sau khi thích thú qua đi, lại thay thế bằng sự ảm đạm, ông ta bất lực nói: “Em đã hẹn với cậu ấy, cho cậu ấy thời gian một tháng, cho Phương Hoa một đám cưới hoành tráng, em không thể nuốt lời!”
“Hoành tráng, hoành tráng được đến đâu?”, ông cả Hứa khinh miệt.
“Đúng rồi, một tên lính xuất ngũ thì có được mấy đồng?”, ông hai Hứa càng coi thường.
“Thằng khố rách áo ôm, không tiền còn đánh người, đúng là không phải người”.
Hứa Thiên ôm ngón tay, đến nước này cũng chỉ có thể chửi cho sướng miệng.
“Úng ồi, úng ồi…”
“Đừng có mà úng ồi nữa”.
Hứa Vĩ vừa mở miệng đã bị Lôi Tuấn cắt lời.
“Được rồi, cũng đừng có lấy gia cảnh ra mà dọa người khác”.
Lôi Tuấn cười gằn: “Chi bằng tôi cùng nhà họ Hứa làm một thỏa thuận, trong vòng một tháng, nếu tôi không thể cho Phương Hoa một đám cưới nở mày nở mặt, đến lúc đó tôi sẽ tùy các người xử trí”.
“Lôi Tuấn”, Hứa Phương Hoa nhỏ giọng gọi.
“Yên tâm”, trong mắt Lôi Tuấn tràn đầy sự dịu dàng.
“Như nào mới là nở mày nở mặt?”, ông cả Hứa dù sao cũng là lão cáo già, ông ta cười hỏi.
“Đúng rồi, phải có kết luận chứ?”, ông hai Hứa phụ họa.
“Đúng thế, làm một tiệc rượu cũng tính là hoành tráng rồi, một người cũng làm được”.
Hứa Tiểu Hề một lòng muốn phá đám hôn lễ này, cô ta híp mắt cười xấu xa.
“Vậy thì tôi phải hỏi lại mấy người”.
Lôi Tuấn cười hỏi: “Ở thôn Sơn Hà, hoành tráng nhất là như nào?”
Giây sau, Hứa Thiên ôm tay trái của mình mà kêu gào thảm thiết.
Ngón út tay trái của ông ta đã bị bẻ gãy, lộ cả xương trắng bên trong, chỉ còn lại mảnh da.
“Ôi mẹ ơi, đau chết mất”.
Hứa Thiên ôm tay trái hét thất thanh.
“Mẹ mày, mày ra tay ác độc vậy sao, ông đây đánh chết mày”.
Hứa Vĩ cậy vào tạng người đô con, hét lớn xông lên.
Lôi Tuấn nhấc tay tát một cái.
Hứa Vĩ không ngã xuống, ngón tay cũng không gãy, nhưng lão ta lại đứng đực ở đó.
Lão vô thức há miệng, lộp độp… mấy cái răng rơi ra ngoài.
“Tao ẹ ó mày… dám ánh tao…”
Hứa Vĩ cũng gào lên thê thảm, muốn mắng nhưng lại lúng búng không rõ.
“Cút đi”.
Lôi Tuấn lại tát một cái nữa, lần này trực tiếp tát cho Hứa Vĩ ngã bay.
“Một đám súc vật, còn không bằng súc vật”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Lần này chỉ là dạy dỗ nhỏ để cảnh cáo các ông, muốn sống yên bình thì đừng có động vào người nhà tôi, nếu không sẽ chết rất thảm đấy”.
“Phản rồi, phản rồi…”
Ông cả Hứa hét lớn: “Thằng ba, nhìn nhìn nhìn đi, đây là con rể tốt mà chú chọn đấy, còn chưa vào nhà đã dám vô lễ với người lớn mà còn đánh người khác bị thương, không biết sau này còn ngang ngược đến đâu nữa”.
“Chú ba à, tuyệt đối không thể gả cho loại người bạo lực này!”, ông hai Hứa đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng ánh mắt nhìn Lôi Tuấn của Hứa Hán Văn lại chứa đầy sự thích thú.
Nhưng sau khi thích thú qua đi, lại thay thế bằng sự ảm đạm, ông ta bất lực nói: “Em đã hẹn với cậu ấy, cho cậu ấy thời gian một tháng, cho Phương Hoa một đám cưới hoành tráng, em không thể nuốt lời!”
“Hoành tráng, hoành tráng được đến đâu?”, ông cả Hứa khinh miệt.
“Đúng rồi, một tên lính xuất ngũ thì có được mấy đồng?”, ông hai Hứa càng coi thường.
“Thằng khố rách áo ôm, không tiền còn đánh người, đúng là không phải người”.
Hứa Thiên ôm ngón tay, đến nước này cũng chỉ có thể chửi cho sướng miệng.
“Úng ồi, úng ồi…”
“Đừng có mà úng ồi nữa”.
Hứa Vĩ vừa mở miệng đã bị Lôi Tuấn cắt lời.
“Được rồi, cũng đừng có lấy gia cảnh ra mà dọa người khác”.
Lôi Tuấn cười gằn: “Chi bằng tôi cùng nhà họ Hứa làm một thỏa thuận, trong vòng một tháng, nếu tôi không thể cho Phương Hoa một đám cưới nở mày nở mặt, đến lúc đó tôi sẽ tùy các người xử trí”.
“Lôi Tuấn”, Hứa Phương Hoa nhỏ giọng gọi.
“Yên tâm”, trong mắt Lôi Tuấn tràn đầy sự dịu dàng.
“Như nào mới là nở mày nở mặt?”, ông cả Hứa dù sao cũng là lão cáo già, ông ta cười hỏi.
“Đúng rồi, phải có kết luận chứ?”, ông hai Hứa phụ họa.
“Đúng thế, làm một tiệc rượu cũng tính là hoành tráng rồi, một người cũng làm được”.
Hứa Tiểu Hề một lòng muốn phá đám hôn lễ này, cô ta híp mắt cười xấu xa.
“Vậy thì tôi phải hỏi lại mấy người”.
Lôi Tuấn cười hỏi: “Ở thôn Sơn Hà, hoành tráng nhất là như nào?”
Bình luận facebook