-
Chương 6-10
Chương 6 Đổ đấu
Ngay tại thời điểm Lâm Minh dừng lại, một thanh âm bén nhọn chợt vang lên:
- Ha ha, không thấy đi ra, tính cảnh giác rất cao a, ngươi tên là Lâm Minh đi?
Một thiếu niên mặc cẩm y hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, trên mặt mang theo tươi cười khinh miệt, chậm rãi đi ra từ phía sau một tòa nhà trệt, ở phía sau hắn, còn có bốn năm thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, những thiếu niên này cơ bản đều ở tầng một Luyện Thể kỳ, chỉ có một người Luyện Thể tầng hai, mà thiếu niên mặc áo gấm chính là Luyện Thể tầng hai.
Nhìn thấy trận thế này, Lâm Tiểu Đông lập tức luống cuống, vàingày trước ở hiện trường báo danh Thất Huyền võ phủ, hắn xuất hiện cùng lúc với Chu Viêm, ngốc tử cũng nhìn ra hôm nay tên này dẫn người tới tìm.
Tổng cộng sáu người, hai Luyện Thể tầng hai, bốn Luyện Thể tầng một, mà hắn cùng Lâm Minh đều chỉ là Luyện Thể tầng một, nếu như đánh nhau tuyệt đối bị ngược đãi, thiếu niên mặc áo gấm khẳng định là con cháu đại gia tộc Thiên Vận thành, có quyền thế, giết chết người thì không thể nhưng nếu chỉ đánh tàn phế thì tuyệt đối bình thường.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lâm Tiểu Đông lớn tiếng quát, trong lời nói mang theo một tia tức giận.
- Việc này ngươi phải hỏi hắn.
Thiếu niên mặc áo gấm chỉ vào Lâm Minh:
- Ngươi thật uy phong a, đánh đập hạ nhân của ta phun máu, xương sườn gẫy mất hai chiếc.
Đối với những con cháu đại gia tộc này mà nói, kỳ thật bọn họ không quan tâm hạ nhân sống chết, nhưng thể diện phi thường trọng yếu, hơn nữa khi hạ nhân kia báo ra danh hào của thiếu niên mặc áo gấm, vẫn như cũ bị đánh đập tè ra quần, lúc này mới khiến thiếu niên mặc áo gấm hoàn toàn phẫn nộ.
- Ngươi thực có năng lực, nói muốn giẫm đạp Vương Nghĩa Cao ta xuống dưới lòng bàn chân đi, hôm nay ta thật muốn nhìn, ngươi như thế nào giẫm đạp ta xuống dưới lòng bàn chân!
Thiếu niên mặc áo gấm sắc mặt dữ tợn nói.
Lâm Minh căn bản không biết tên Vương Nghĩa Cao, cũng chưa bao giờ nói qua muốn giẫm đạp xuống dưới lòng bàn chân, có lẽ là hạ nhân kia muốn khiến Vương Nghĩa Cao phẫn nộ nên thêu dệt lời vô căn cứ, tuy nhiên Lâm Minh cũng lười giải thích.
Tuy rằng Hỗn Độn Cương Đấu kinh lợi hại, nhưng dù sao hắn chỉ tu luyện vài ngày mà thôi, đồng thời đối phó nhiều người như vậy, hai cường giả võ đạo tầng hai đã thập phần miễn cưỡng, huống chi bên cạnh còn có Lâm Tiểu Đông, một khi hắn bị kèm hai bên, vậy thì phiền toái.
Lui lại một bước mà nói, cho dù lần này đánh thắng, ngày sau phiền toái vẫn sẽ tới không ngừng, nếu phiền toái tăng lên, chính mình đánh đập Vương Nghĩa Cao thảm, khẳng định sẽ liên lụy đến phụthân Vương Nghĩa Cao, người này là quân chủ Thiên Vận thành, Lâm Minh cũng không trông cậy vào nhân vật cấp bậc này giảng đạo lý cũng chính mình, đối với hắn hiện tại mà nói, hắn không thể trêu vào loại thế lực này.
Thực phiền toái!
Lâm Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên tâm niệm vừa động, nghĩ tới một biện pháp giải quyết việc này, hắn nói với Vương Nghĩa Cao:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta muốn thế nào?
Vương Nghĩa Cao thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha:
- Con mẹ nó tên này còn hỏi ta muốn thế nào.
Vài tên bạn xấu hắn mang đến cũng cười ha hả, ở trong mắt bọn họ, Lâm Minh không khác một tên ngu ngốc, đã đến lúc này rồi còn hỏi bọn hắn rốt cuộc muốn thế nào, thật sự là cực phẩm a.
Vương Nghĩa Cao nở nụ cười hồi lâu mới ngừng cười, nói:
- Ta thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt? Tuy nhiên nếu ngươi hỏi như vậy, bôn thiếu gia cũng cho ngươi một cơ hội, miễn cho người khác nói bôn thiếu gia không lưu tình, như vậy đi, ngươi quỳ trên mặt đất liếm sạch sẽ giầy của ta, sau đó tự mình cắt đứt một cái gân tay một cái gân chân, việc này liền quên đi.
Lâm Tiểu Đông nghe được Vương Nghĩa Cao nói như vậy, trong lòng lập tức giận sôi:
- Con mẹ nó, Minh ca, luyên thuyên với bọn họ làm gì, cũng lắm thì liều mạng, Lâm gia Thanh Tang thành chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, xem bọn hắn dám thế nào!
Lâm Tiểu Đông biết hôm nay ăn đòn là cái chắc, chỉ có thể trông mong gia tộc đi ra, hy vọng bọn họ có thể kiêng kị một chút. Chịu đau chút thì không việc gì, nhưng nếu bị đánh thành tàn phế, đối với võ giả mà nói hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mặc dù có dược thảo quý hiếm, cũng không nhất định có thể hồi phục như cũ.
- Thanh Tang thành Lâm gia? Hừ, ngươi nghĩ rằng ta kiêng kị Lâm gia các ngươi, Lâm Minh, ngươi rốt cuộc tự mình động thủ hay là để ta động thủ?
- Động thủ cái *** a! Đến đây, tường ta sợ ngươi sao!
Lâm Tiểu Đông tiến lên từng bước, bàn tay cầm chắc chuôi kiếm, kỳ thật trong lòng hắn hoảng thật sự, tuy nhiên hắn lại thuộc loại con vịt sắp chết vẫn mạnh miệng, trong lòng sợ gần chết nhưng không thể vứt bỏ mắt mũi nam nhân!
Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông lại, nói với Vương Nghĩa Cao:
- Vừa rồi ngươi nói chính là yêu cầu của ngươi? Được, chỉ cần ngươi thắng ta ở trong quyết đấu võ đạo, ta có thể nghe ngươi xử trí.
- Minh ca, ngươi...
Lâm Tiểu Đông nóng nảy, tuy rằng tin tưởng ngày sau Lâm Minh tất có thành tựu, nhưng hiện giai chỉ có Luyện Thể kỳ tầng một. Bất kể như thế nào hắn cũng không thể đánh lại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể tầng hai, hắn sợ sau khi Lâm Minh thua thật sự bị cắt đứt gân tay gân chân.
Lâm Minh nói:
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
- Quyết đấu võ đạo? Ngươi cũng xứng quyết đấu võ đạo cùng ta?
Vương Nghĩa Cao không nghĩ tới Lâm Minh lại đưa ra chủ ý này, ở
Thiên Vận quốc, quan phủ bình thường sẽ không tham gia võ giả tranh đấu, bởi vì căn bản không quản được, cho nên mâu thuẫn trong võ giả thường thường dùng phương thức quyết đấu võ đạo, chỉ cầngong phương đồng ý, đồng thời ước định giá phải trả khi thắng thua, như vậy so đấu xong thì mâu thuẫn sẽ không truy cứu nữa, dù sao đối với võ giả mà nói, danh dự thập phần trọng yếu.
Thực lực Vương Nghĩa Cao cao hơn Lâm Minh một cấp, đương nhiên sẽ không cho rằng chính mình thất bại, hắn chỉ cảm thấy với thực lực cũng địa vị của chính mình tiến hành quyết đấu võ đạo cùng Lâm Minh có chút không đáng.
Lâm Minh nói:
- Không có xứng với không xứng, chỉ có dám cũng không dám.
- Ngươi muốn nói ta không dám? Con mẹ nó đây là điều nực cười nhất ta nghe được trong năm nay, được, ngươi đã không biết sống chết, ta đây thành toàn cho ngươi!
Lâm Minh nói:
- Được, chúng ta đi quảng trường.
Ngõ tắt rất hẻo lánh, không có người vây xem, Lâm Minh sợ Vương Nghĩa Cao lật lọng, mà phía trước mắt có rất nhiều người, Vương Nghĩa Cao da mặt dù dày đến đâu cũng không có biện pháp chống chế, trừ phi về sau hắn không muốn lăn lộn ở Thiên Vận thành nữa.
Võ giả luận võ là chuyện hay, trên quảng trường chưa bao giờ khuyết thiếu người xem náo nhiệt, rất nhanh, phụ cận đã có mấy chục người tụ tập, trong đó còn có cả võ giả, nhìn thấy hai người luận võ, mọi người vây xem đều nghị luận nhao nhao.
- Đây không phải con của Vương Quân Chủ sao?
- Đúng vậy, tên này muốn khi dễ người rồi, không biết đứa nhỏ nhà ai không may như vậy.
- Luyện Thể tầng một đối chiến Luyện Thể tầng hai, cái này không phải thua chắc rồi sao.
- Tiểu tử này thoạt nhìn chỉ là dân đen như chúng ta a, tầng này tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng một không tồi, thực đáng tiếc, chỉ sợ sắp bị tàn phế...
Thanh danh Vương Nghĩa Cao ở Thiên Vận thành không tốt lắm, đa số người dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Lâm Minh với vẻ thương hại.
Người tụ tập càng nhiều, Vương Nghĩa Cao có chút khó chịu, dù sao Luyện Thể tầng hai khi dễ Luyện Thể tầng một không phải là chuyện gì hay ho, cộng thêm thân phận đối phương không cũng cấp với hắn, hắn không khỏi cảm thấy chính mình có chút mất thân phận!
Vì thế hắn không kiên nhẫn nói:
- Ngươi còn phải đợi tới khi nào, nhanh chóng so đấu rồi tự phế gân tay gân chân, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.
Lâm Minh thấy người đã tụ tập không ít, quay sang nói với Vương Nghĩa Cao:
- Đương nhiên phải so, tuy nhiên ta thua thì bị ngươi xử trí, nếu như ta thắng thì sao?
Thắng? Con mẹ nó tên này còn muốn thắng?
Chương 7 Tay không giết địch
Vương Nghĩa Cao cảm thấy đầu óc tên trước mắt này bị lừa đá, chiến đấu vượt cấp có thể thắng đối thủ không phải không có, nhưng những người đó đều là thiên tài, hơn nữa cộng thêm công pháp đỉnh cấp cũng danh sư dạy mới có thể, Lâm Minh chỉ là một tiểu tử nghèo, kiếm được bản công pháp cấp thấp đã không tồi, thiên phú bản thân cũng kém, còn muốn thắng chính mình, có phải tối hôm qua ngủ không đủ hay không, bây giờ vẫn còn mộng du?
Hắn mang theo vẻ trêu tức tươi cười hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Nếu ta thắng, ta muốn hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng vàng!
Hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng vàng! Người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi, tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu, hai cây Huyết sâm tương đương ba trăm lượng vàng, cộng hết lại chính là tám trăm lượng, đây cũng không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên, phải có mệnh lấy mới được.
- Tám trăm lượng vàng?
Vương Nghĩa Cao hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng xứng? Ngươi cảm thấy tay ngươi chân giá trị tám trăm lượng vàng?
Ở Thiên Vận quốc, thân phận quý tộc cũng bình dân hoàn toàn không cũng cấp, cho dù Vương Nghĩa Cao giết chết người cũng chỉ bịphạt giam, rồi sau đó bồi thường một trăm đếng00 lượng vàng mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Tay chân của võ giả đối với võ giả mà nói là vô giá, nếu ngươi không muốn, ta có thể không cần vàng, ngươi cũng tự phế gân tay gân chân.
- Láo! Ngươi muốn chết!
Vương Nghĩa Cao giận dữ quát một tiếng, rút ra trường kiếmbên hông.
Lâm Minh thần sắc không thay đổi nói:
- Ngươi còn chưa trả lời ta?
- Hừ! Không phải là tám trăm lượng vàng sao? O ngươi một ngàn lượng thì thế nào, ngươi có mệnh lấy sao? Lão tử phế đi ngươi, trong vòng ba chiêu không xử được ngươi, về sau tên lão tử đọc ngược lại!
Vương Nghĩa Cao bị tức nóng nảy, Lâm Minh vui vẻ trong lòng, còn có người ngại ít đưa thêm nhiều:
- Được, vậy một ngàn lượng!
Hắn vừa dứt lời, Vương Nghĩa Cao đã nhắm ngay Lâm Minh chém tới một kiếm!
Một kiếm kia mang theo ánh sáng vàng mờ nhạt, linh hoạt, tiếng xé gió sắc bén truyền ra xa mấy chục thước.
Võ kỹ!
Chiến pháp sử dụng chân nguyên cũng lực lượng công kích sát thương địch nhân là võ kỳ, Vương Nghĩa Cao nói trong vòng ba chiêu xử lý Lâm Minh cũng không phải là khí phách nhất thời, hắn có chỗ dựa, đó chính là võ kỹ! Loại chiến pháp này chỉ có đại gia tộc hoặc là con cháu võ phủ mới có cơ hội học tập, người thường muốn học không có phương pháp.
Một khi dùng võ kỹ, người không võ kỹ sẽ rất khó ngăn cản, hơn nữa Vương Nghĩa Cao cùng Lâm Minh còn cách nhau một cái cảnh giới, lại không hề trì hoãn. Vương Nghĩa Cao hoàn toàn có nắm chắc một kích định thắng cục, nói trong vòng ba chiêu chỉ là chừa chút đường lui cho chính mình, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Nghĩa Cao đoán rất đúng, cho tới nay Lâm Minh quả thật không học qua bất kỳ vũ kỹ nào, hắn chỉ có thể dùng chiêu thức bình thường để ứng đối Vương Nghĩa Cao tiến công.
Người chung quanh nhìn thấy một chiêu này đều cảm thấy thắng bại đã phân, Lâm Tiểu Đông lại căng thẳng trong lòng, một kiếm này Lâm Minh chắn như thế nào!
Lâm Minh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm kiếm Vương Nghĩa Cao chém xuống, từ sau khi tu luyện Chân Nguyên quyết trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, hắn cảm giác mẫn tuệ sâu sắc gấp mấy lần, lúc này trong mắt hắn, Vương Nghĩa Cao chính là một đầu mãnh thú đánh tới!
Mấy ngày nay, Lâm Minh tách rời mãnh thú vô số, tuy rằng những mãnh thú kia đều đã đã chết, nhưng phải tách rời chúng nó, vẫn như cũ muốn tìm đến khe hở trong huyết quản xương cốt chúng nó, xuất đao nhanh, chuân độc!
Chương 8 Trời sinh thần lực
Đúng vậy, Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, phương thức công kích mạnh nhất không phải chủy thủ, mà là nắm tay!
Hôm nay lực công kích mạnh nhất của Lâm Minh đã có thể một quyền đánh vào thiết mộc lưu lại vết tay sâu nửa xích, trình độ cứng cỏi của thiết mộc không dưới sắt thép, nếu thay đổi tảng đá, tuyệt đối thoải mái đánh nát!
Lâm Minh mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực Vương Nghĩa Cao, lắc mình, ra quyền!
Bồng!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, Vương Nghĩa Cao hộc máu bay ngược ra ngoài, mặc dù có nhuyễn giáp bảo hộ, mặc dù hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng thứ hai Luyện Nhục, rèn luyện da thịt cực kỳ cứng cỏi, nhưng căn bản không chống lại được siêu trọng quyền của Lâm Minh.
Mắt thấy Vương Nghĩa Cao giống như heo chết ngã trên mặt đất, mọi người vây xem giật mình nói không nên lời, Vương Nghĩa Cao tuyên bố dùng ba chiêu đánh bại Lâm Minh, nhưng kết quả lại hoàn toàn tương phản, Vương Nghĩa Cao bị Lâm Minh dùng ba chiêu đánh bại!!
Ba chiêu quyết đấu này, mỗi một chiêu đều là Lâm Minh thắng, nếu không phải Vương Nghĩa Cao mặc nhuyễn giáp, chỉ sợ sớm đã bại trận, chuyện này không giống như Luyện Thể tầng một quyết đấu Luyện Thể tầng hai mà ngược lại!
- Lưu lão, ngài xem đã xảy ra chuyện gì?
Ở thời điểm quyết đấu tiến hành được một nửa, trên quảng trường có nhiều thêm một lão nhân già, khi người này trẻ tuổi từng đạt tới cảnh giới Luyện Cốt Luyện Thể tầng năm, cách Ngưng Mạch còn một b, nhưng mà cuối cùng Lưu lão không thể bước qua ranh giới này, võ giả cảnh giới Luyện Cốt, thọ mệnh hoàn toàn cùng cấp với người thường, thân thể cũng không ngăn được năm tháng ăn mòn, hiện giờ Lưu lão đã qua tuổi bảy mươi, hoàn toàn không có sức chiến đấu, nhưng nhãn lực vẫn có.
Lão nhân thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Thiếu niên này trời sinh thần lực!
Võ giả thường nói thiên phú nhất phẩm, thiên phú nhị phẩm kỳ thật là tốc độ thân thể hấp thu chân nguyên cũng trình độ ngưng dịch, tốc độ hấp thu chân nguyên càng nhanh, đẳng cấp thiên phú càng cao.
Mà bản thân lực lượng thân thể võ giả cũng không bao gồm cả đẳng cấp thiên phú, bởi vì lực lượng đại đa số người trước khi tập võ đều xuất phát bằng nhau.
Nhưng cũng có số ít người trời sinh thần lực, thậm chí lực lượng so với người bình thường lớn gấp mười, mười mấy lần!
Lực lượng lớn, tốc độ thường thường cũng nhanh, chiến đấu tự nhiên có ưu thế.
Tuy nhiên số lượng loại võ giả này cực kỳ thưa thớt, hơn nữa cũng không khẳng định có thể đại thành, dù sao càng tu võ, chân nguyên lại càng trọng yếu, lực lượng bản thân có thể tạo được hiệu quả tương ứng cũng càng nhỏ.
- Thì ra là thế...
Đám người xem nhao nhao gật đầu, giải thích này vô cùng hợp lý.
Lâm Minh nhặt chủy thủ lên, đi bước một đến trước người Vương Nghĩa Cao, lúc này Vương Nghĩa Cao phi thường chật vật, quần áo bị cắt thành nhiều mảnh vải, miệng phun máu tươi. Lúc này Vương Nghĩa Cao hận không thể đập đầu chết, hôm nay chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới quyền quý Thiên Vận thành.
Lâm Minh nói:
- Vừa rồi chính ngươi nói, một ngàn lượng vàng, trả thù lao đi.
Con mẹ nó!
Nghe câu này, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.
Con bà nó chính mình không có việc gì rảnh rang đi lo chuyện bao đồng, tám trăm lượng nói thành một ngàn lượng! Tuy rằng hắn là con cháu quý tộc, nhưng xuất ra một ngàn lượng vàng tuyệt đối không phải số lượng nhỏ!
Hôm nay tuyệt đối là một ngày thảm khó quên nhất, trước mắt nhiều người như vậy Vương Nghĩa Cao căn bản không thể lật lọng, hơn nữa bởi vì quyết đấu võ đạo, về sau hắn muốn trả thù cũng không được, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng, trừ phi ngầm hạ độc thủ.
- Vàng, lấy vàng tới đây!
Vương Nghĩa Cao rống giận với đám hạ nhân! Hôm nay, hắn gặp hạn, hắn thề phải bầm thây Lâm Minh thành vạn đoạn!
Đám người xung quanh đều bị thực lực Lâm Minh làm chấn động, cho dù sáu bọn họ cùng nhau xông lên cũng không bảo đảm có thể thắng!
Hắn thật sự chỉ là Luyện Thể tầng một?
- Tiểu Đông, lấy tiền.
Lâm Minh nói, một ngàn lượng vàng không phải một số lượng nhỏ, mặc dù Vương Nghĩa Cao có tiền cũng sẽ không mang nhiều tiền như vậy ở trên thân, chỉ có thể vay mượn lung tung.
Sau khi Vương Nghĩa Cao hộc máu, Lâm Tiểu Đông luôn luôn bị vây trong trạng thái ngây dại, mãi cho đến khi Lâm Minh gọi hắn, hắn mới kịp phản ứng, trời ơi, điều này là thật sự chăng, không ngờ lại thắng?
Lại còn kiếm được một ngàn lượng vàng, đó là một ngàn lượng vàng a! Toàn bộ tài sản của Lâm Tiểu Đông cũng chỉ hơn hai trăm lượng vàng, mua một viên Huyết sâm đã mất đi hơn phân nửa!
Nhìn thấy một đống tấm kim phiếu giao vào trên tay chính mình, biểu tình trên mặt Lâm Tiểu Đông từ kinh ngạc biến thành mừng như điên, rồi sau đó lại từ mừng như điên biến thành cười lớn.
Ánh mắt hắn vốn không lớn, cười như vậy hầu như không có mấy khi thấy.
- Ha ha, phát tài phát tài, khách sáo, thật sự là khách sáo a, ta có thể nói cái gì đây? Vô cùng cảm tạ chư vị khảng khái, biết chúng ta khó khăn, đi từ xa tới cửa đưa vàng cho chúng ta, cảm ơn.
- Đặc biệt là Cao Nghĩa Vương huynh đệ, tám trăm lượng còn cảm thấy không đủ, cấp tới một ngàn lượng, phần nhân tình này ta đại biểu nhân dân cảm tạ ngươi.
Nghe được Lâm Tiểu Đông nói mát, nhất là ba chữ Cao Nghĩa Vương, Vương Nghĩa Cao vốn đang bị thương trực tiếp phun ra một búng máu từ yết hầu, lúc trước hắn nói qua, nếu trong ba chiêu không thắng được Lâm Minh, tên của hắn sẽ đọc ngược lại.
Ta con mẹ nó ***!
Vương Nghĩa Caoận nghiến răng nghiến lợi, về phần những người khác, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, hết lần này tới lần khác tên Lâm Tiểu Đông này thuộc loại hình khiến người buồn nôn chết mà không đền mạng, sau khi thu đủ kim phiếu, hắn rất khoa trương liếm ngón tay, lần lượt đếm từng tờ.
- Hai mươi, ba mươi, năm mươi, một trăm, một trăm năm mươi, một trăm bảy mươi...
Một xấp kim phiếu thật dày, Lâm Tiểu Đông đếm ba lần, mặt mày hớn hở nói:
- Tám trăm năm mươi lượng, còn kém một trăm năm mươi lượng, ta nói mấy vị không phải đều là kẻ có tiền sao, như thế nào ngay cả một chút tiền như vậy cũng không có.
Nghe được lời nói của Lâm Tiểu Đông, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại hộc máu, sắc mặt hắn âm trầm, tay phải vung, theo một tiếng giòn vang, trường kiếm rơi xuống nền gạch quảng trường:
- Thanh Phong kiếm, tùy tiện đến một tiệm vũ khí đều có thể bán ra hai trăm lượng vàng, chúng ta đi!
Sáu người đến trả thù chà đạp người, kết quả toàn bộ gia sản trên thân bao gồm kiếm trong tay đều để lại, Vương Nghĩa Cao chưa từng uất ức qua như vậy!
Lâm Tiểu Đông vừa nhìn thấy Thanh Phong kiếm này, mặt mày lập tức hớn hở, hắn có chút nghiên cứu đối với kiếm, kiếm này quả thật không phải vật phàm, so với thanh kiếm của chính mình không biết tốt hơn bao nhiêu.
Lâm Minh nói:
- Ngươi thích thì cầm kiếm này đi.
Lâm Tiểu Đông nói:
- Sao có thể được, Minh ca còn không có vũ khí.
Lâm Minh nói:
- Ta dùng quyền đầu là được rồi, tạm thời không cần vũ khí, chờ về sau, ta sẽ kiếm vũ khí tiện tay. Tuy rằng Thanh Phong kiếm này sắc bén, nhưng kiếm rất nhẹ, không thích hợp với ta.
Lâm Tiểu Đông hồi tưởng một quyền cuối cùng của Lâm Minh, cảm thấy quả thật như thế, kiếm này đặt ở trong tay Lâm Minh không đủ để sử dụng.
- Được, ta dùng thanh kiếm này. Tuy nhiên nói lại, Minh ca ngươi cũng quá mạnh, trước kia ta cũng không biết.
Từ sau khi Lâm Minh tập võ, Lâm Tiểu Đông còn chưa thấy qua Lâm Minh chính thức ra tay, không nghĩ tới Lâm Minh đã cường đại đến loại trình độ này, hắn còn tưởng rằng đây là kết quả Lâm Minh cố gắng.
Lâm Minh nói:
- Thực lực Vương Nghĩa Cao không tính là gì, chỉ là mới vào Luyện Thể tầng hai, hơn nữa cơ sở không tốt, tu vi này của hắn có thể là dùng dược để đổi lấy, võ kỹ cũng không có gì lợi hại, thắng hắn không có gì đáng nói, mục tiêu thứ nhất của ta là Chu Viêm.
Chu Viêm khác biệt với Vương Nghĩa Cao, thực lực cường đại, cơ sở vững chắc, thiên phú tứ phẩm không thể khinh thường, hơn nữa bản thân tu luyện cũng coi như chăm chỉ, hiện tại Lâm Minh còn xa không là đối thủ.
Lâm Minh tiện tay tiếp nhận kim phiếu, từ đó phân ra một tập, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho Lâm Tiểu Đông, nói:
- Những thứ này ngươi cầm dùng.
- Làm cái gì vậy, chỗ này đều là ngươi kiếm được, kiếm ta thu, vàng cho ta cũng không để làm gì, trình độ ta tu luyện, một tháng dùng mười lượng vàng là đủ rồi.
Lâm Minh trầm mặc một hồi, không có kiên trì, cho kim phiếu vào trong lồng ngực, hắn cùng Lâm Tiểu Đông quả thật không cần phân rõ ràng như vậy.
- Được, chúng ta đi thôi, đi hội giao dịch.
- Đúng! Ha ha, không nói ta đã quên, hội giao dịch! Tốt rồi tiền chúng ta cộng hết lại có một ngàn lượng, một ngàn lượng, con bà nó, lão tử lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, thật muốn đi làm lớn một hồi a!
Chương 9 Tần hạnh hiên
Lâm Minh cười cười, nói:
- Đúng, làm lớn một hồi, tuy nhiên Tiểu Đông, mấy ngày này xuất môn cẩn thận một chút.
- Hả? Ngươi nói Vương Nghĩa Cao kia?
- Đúng, hắn sẽ trả thù, minh không được sẽ đến ám, mối thù này coi như kết rồi...
Nói tới thanh âm đây Lâm Minh hơi hơi trầm thấp, nếu Vương Nghĩa Cao từ bỏ, như vậy chuyện này quên đi, nếu hạ độc thủ thậm chí sát thủ trong bóng tối, như vậy hắn không ngại gậy ông đập lưng ông, nếu không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không tới bước này, dù sao phụ thân Vương Nghĩa Cao là quân chủ Thiên Vận thành Hộ Vệ quân, một khi bị điều tra ra, vậy nguy rồi.
Hội giao dịch Thiên Vận thành thiết lập ở ngoại ô Thiên Vận thành, là nơi giao dịch lớn nhất cả Thiên Vận quốc, hàng năm cử hành một lần, đến lúc đó Thiên Vận quốc, thậm chí nước láng giềng cũng có võ giả bậc cao đến, tìm kiếm đồ vật mình cần.
Lâm Minh đi vào cửa lớn hội giao dịch, chứng kiến đám người trong đó rộn ràng nhốn nháo cũng thương phẩm đủ màu sắc, không khỏi âm thầm líu lưỡi, nơi này là thế giới của phú hào, quý nhân cùng cường giả, tùy tiện bắt một người, là võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng không hiếm lạ.
Hắn đang muốn tiến vào trong đó, đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một hồi xôn xao, Lâm Minh quay đầu lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa thuần màu trắng, theo tiếng vó ngựa giòn tan đi hội giao dịch trước cửa quảng trường.
Toàn bộ ngựa kéo xe là Tuyết Long mã quý báu, Tuyết Long mã này ngày đi hai ngàn dặm, sức chịu đựng vô cùng tốt, giá cả một con đã gần vạn lạng vàng, đừng nói là công tử nhà giàu bình thường, cho dù là đệ tử dòng chính đại gia tộc cũng chưa chắc dám mua một con.
Người ngồi trong này là ai a, xe ngựa mấy vạn lượng vàng, không phải là hoàng tộc chứ, Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Lâm Tiểu Đông nói:
- Ngươi thấy dấu hiệu Kim Thương Kị Sĩ Thuẫn trên xe ngựa không, là xe ngựa của phủ nguyên soái.
- Phủ nguyên soái? Là Tần nguyên soái?
Lâm Minh hỏi ngược lại.
- Còn có thể là ai? Thiên Vận quốc chỉ có một nguyên soái.
Ở bên trong biên chế quân đội của Thiên Vận quốc, vạn phu trưởng đã rất lớn rồi, xưng thống lĩnh, trên thống lĩnh là quân chủ, trên quân chủ là tướng quân, trên tướng quân là nguyên soái, toàn bộ Thiên Vận quốc, tám mươi năm qua chỉ có một người có thể coi là nguyên soái.
Đối với bình dân Thiên Vận quốc mà nói, có lẽ không biết hoàng đế tên gì, nhưng không người nào không biết nguyên soái tên gì.
Trấn quốc đại Nguyên Soái Tần Tiêu, hơn tám mươi năm trước Thiên Vận quốc bị Đông Dương quốc xâm lấn, sinh linh đồ thán, lúc ấy hoàng tộc bị buộc phải trốn về phía nam tị nạn.
Chỉ có Tần Tiêu ở lại phương bắc, suất lĩnh Tần gia quân nhiều lần tạo kỳ công, thu hồi đất đai bị mất, cứu vớt dân chúng bình dân phương bắc trong nước sôi lửa bỏng. Rốt cuộc dùng ba năm, Tần gia quân đả bại Đông Dương quốc, bình định lại thủ đô, Tần Tiêu được sắc phong nguyên soái cùng năm, cùng tổ chức một đám nguyên lão quân đội thành lập nên Thiên Vận võ phủ.
Tuy Thiên Vận võ phủ bởi vì nguyên nhân truyền thừa không cách nào so sánh với Thất Huyền võ phủ do tam phẩm tông môn Thất Huyền cốc thiết lập, thế nhưng Thiên Vận võ phủ lại được hoàng gia và quân đội Thiên Vận quốc ủng hộ, sau khi tốt nghiệp Thiên Vận võ phủ nhập ngũ, nhất định sẽ có một nơi để đi.
Bản thân Tần Tiêu là viện trưởng danh dự của Thiên Vận võ phủ, tu vi bản thân đạt đến Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên cảnh giới ở sau Ngưng Mạch kỳ, đối với Võ giả bình thường mà nói, cái cảnh giới kia thật sự quá xa xôi.
Lúc này xe ngựa ngừng lại, Lâm Minh hít sâu một hơi, chẳng lẽ bên trong là Tần Tiêu? Vậy đúng là nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Màn xe bị vén lên, khiến cho Lâm Minh ngoài ý muốn chính là người ra khỏi xe ngựa lại là một cô gái.
Nhìn thấy cô gái này, Lâm Minh kinh ngạc, mà Lâm Tiểu Đông mắt trợn lên, khuynh quốc khuynh thành là gì chẳng qua cũng thế.
Cô gái kia mặc một thân quần áo màu trắng, mái tóc dài đen nhánh buông thẳng đến lưng, làn da giống mỹ ngọc sáng bóng, dung mạo như trăng sáng chói lọi, ánh mắt như thu thủy đón nắng, mũi thẳng, cằm nhọn, cô ngọc thon dài như thiên nga, không nhìn ra mảy may tỳ vết nào. Bản thân cũng có một khí chất trí tuệ thánh khiết, khiến người nhìn thấy không thể không nhớ tới bốn chữ, tuyệt đại giai nhân.
Cô gái đi cùng hộ vệ cũng nha hoàn chậm rãi vào hội trường hội giao dịch, đi qua nơi nào, dường như hoa trải thảm cũng có thêm nhiều sắc thái vô hạn, hình như có nhiều đóa hoa đào lặng yên nở rộ, mà cô gái kia như mưa hoa trong rừng, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Cô gái tụ tập tất cả ánh mắt trong hội trường, quả thực xe ngựa vạn lượng vàng xa hoa, xuất chúng dung mạo, gia tộc họ Tần tám mươi năm qua luôn luôn sừng sững không ngã, mỗi một thứ đều đủ để cho nàng trở thành tiêu điểm toàn trường.
Mãi cho đến khi cô gái biến mất, Lâm Tiểu Đông mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Lâm Minh nói:
- Nàng là ai? Ngươi nhận thức không?
Lâm Tiểu Đông nói:
- Ta nhận thức nàng, nàng không biết ta, nàng là cháu gái Tần Tiêu, Tần Hạnh Hiên, thật sự là... Hoàn mỹ a.
Lâm Tiểu Đông vừa nói vừa khen ngợi chậc chậc, Lâm Minh chia một tiếng, kỳ thật hắn đã đại khái đoán được thân phận cô gái, không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có ý tứ truy vấn.
Lâm Tiểu Đông liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, cười nói thêm một câu:
- Cô gái này có thiên phú tu võ đẳng cấp lục phẩm.
- Cái... Cái gì?
Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm:
- Thiên phú lục phẩm!? Ngươi xác định?
Trước đó, Lâm Minh ra mắt thiên phú cao nhất là đẳng cấp tứ phẩm, về phần thiên phú ngũ phẩm, ở toàn bộ Thanh Tang thành cũng không có một ai, Thiên Vận quốc có lẽ có, nhưng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà hiện tại hắn lại biết cô gái vừa mới đi qua có thiên phú lục phẩm, điều này làm cho hắn không thể tưởng tượng!
Lâm Tiểu Đông đã sớm dự đoán được Lâm Minh sẽ có phản ứng này, hắn nói:
- Ta nói Minh ca, ngươi không cảm thấy so sánh với thiên phú lục phẩm của nàng, dung mạo của nàng càng đáng giá khiến người khác kinh diễm sao.
Lâm Minh nói:
- Ta cảm thấy thiên phú của nàng càng làm cho người ta kinh diễm, thiên phú lục phẩm! Ta còn chưa từng nghe qua! Lại nói tiếp... Hiện tại nàng đang ở cảnh giới võ đạo gì?
Lâm Tiểu Đông nhún nhún vai:
- Cái này ta không rõ ràng lắm, khẳng định khoa trương muốn chết, thiên phú cao như vậy, còn sinh ra ở đại gia tộc, Luyện Thể tầng bốn tầng năm đều không có gì đáng kinh ngạc, tuy nhiên... Minh ca, như thế nào ngươi lại hỏi chuyện tu võ a, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ngươi không chút động tâm sao?
Lâm Minh ngẩn ra, hắn không phải đầu gỗ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tần Hạnh Hiên quả thật hoàn mỹ, chỉ là chuyện Lan Vân Nguyệt khiến hắn hiểu được, nữ nhân tình trường cần khi hắn có đủ lực lượng mới đi truy tìm, hiện tại không có ý nghĩa gì. Hắn hỏi ngược lại:
- Thế nào, ngươi thích nàng?
- Không, chỉ là thưởng thức mà thôi, cô gái này rất xa xôi, ta cũng không có ý niệm kia, Thiên Vận thành không biết bao nhiêu người có giấc mộng trở thành người may mắn đó, tuy nhiên không có một ai xứng đôi, tương lai cô gái này có thể đi vào tông môn chân chính, tỷ như Thất Huyền cốc linh tinh đủ các loại, nàng đã sớm là đệ tử trung tâm Thất Huyền võ phủ, những phàm nhân chúng ta không xứng, hơn nữa, để cho người đố kị là nàng còn là một Minh Văn sư.
- Minh Văn sư?
Lâm Minh cũng không biết một ít chức nghiệp đặc thù, số lượng loại chức nghiệp này vô cùng thưa thớt, hơn nữa yêu cầu cực cao, cũng vô cùng tốn tiền, tu võ so sánh cũng chỉ là chút mưa bụi.
- Ân, Minh Văn sư có thể dùng tài liệu đặc thù khắc trận pháp, phù văn ở trên trang bị vũ khí của chính mình, hoặc là chế tạo trang bị lá bùa cường hóa, cần thiên phú, ngộ tính còn có linh hồn lực rất mạnh, nếu trở thành Minh Văn sư, vậy kiếm tiền không khác gì ăn cơm uống nước!
- Tuy nhiên đáng tiếc a, võ giả bình thường không có cơ hội tiếp xúc đến, cho dù có thiên phú này cũng không hy vọng luyện thành, luyện cái này thường xuyên phải có nhiều tài liệu, rất đốt tiền, đương nhiên, đối với gia tộc họ Tần mà nói, chút tiền ấy chính là mưa bụi, nghe nói Minh Văn thuật của Tần Hạnh Hiên đã đạt tới trình độ rất cao, bạn cùng lứa tuổi căn bản theo không kịp, cho dù thế hệ trước cũng rất nhiều cam bái hạ phong.
Lâm Tiểu Đông chịu qua võ đạo giáo dục chính thức, hiểu biết tỉ mỉ kỹ càng hơn rất nhiều so với Lâm Minh, hắn đang miệng lưỡi lưu loát, đột nhiên phát hiện Lâm Minh dường như cúi đầu suy nghĩ cái gì.
- Minh ca... Minh ca ngươi không phải chịu kích thích rồi chứ? Loại thiên chi kiêu nữ này cũng chỉ là bình thường a.
- Không có việc gì.
Lâm Minh khoát tay.
Thì ra là thế! Mảnh nhỏ linh hồn có những pháp trận, Minh Văn, tuyên khắc, còn có các loại ký hiệu cùng chữ phù thần bí, các loại tranh ảnh tư liệu vũ khí phong cách cổ xưa mà tản ra khí tức cường đại, đều là về Minh Văn sư!
Lúc trước bị chính mình tạm thời xem nhẹ, không ngờ lại có giá trị lớn như vậy.
Chương 10 Minh Văn thuật
Thật ra thì lúc ấy Lâm Minh bỏ qua chút ít trí nhớ về Minh Văn sư cũng không phải là muốn buông tha cho bọn họ, chẳng qua là Lâm Minh tập võ quá mức giống như đói, mà dung hợp trí nhớ cũng là một công việc nặng nề cực khổ, tương đương với việc đọc hết một quyền sách thật dày ở trong khoảng thời gian ngắn, tiêu hao tinh thần rất nghiêm trọng, Lâm Minh không có tinh lực để vừa luyện võ đồng thời vừa nghiên cứu những thứ trận pháp này, mà hiện tại hắn thay đổi chủ ý, nhất định phải nghiên cứu những trí nhớ về Minh Văn sư này, bởi vì hắn thiếu tiền!
Dược liệu để luyện thể không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, hiện tại hắn đều đang dùng thuốc chữa thương rẻ, có một số dược vật thậm chí có thể trực tiếp gia tăng tu vi, hiệp trợ đột phá bình cảnh, giá tiền loại dược liệu này không nghi ngờ chút nào chính là đắt tới thái quá.
Trừ dược liệu ra, vũ khí, võ kỹ, nhuyễn giáp, cũng cần tiền, một ngàn lượng vàng này của Lâm Minh để duy trì bản thân đến Ngưng Mạch kỳ căn bản không đủ.
Hắn cần kiếm tiền, trở thành Minh Văn sư. Lúc này Lâm Minh quyết định, kế tiếp mướn phòng nghỉ ngơi, bắt đầu dung hợp mảnh nhỏ trí nhớ còn dư lại trong đầu linh hồn vô chủ.
Đoạn trí nhớ chiếm của linh hồn vô chủ này rất lớn, hơn nữa cực kỳ khó hiểu, một lần dung hợp này của Lâm Minh chính là mấy canh giờ, để lại một mình Lâm Tiểu Đông đi dạo ở hội giao dịch, hắn vừa đi dạo vừa oán thầm, không ngờ đi tới hội giao dịch tu luyện, đây không phải là ăn no rỗi việc sao?
Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Minh rốt cuộc mở mắt, mặc dù đầu nhức tới sắp nứt ra, nhưng là trong con ngươi của hắn đều là vẻ mừng rỡ như điên.
Minh Văn thuật đến từ Thần Vực, trình độ tinh diệu không phải là vị diện cấp thấp có thể so sánh!
Minh Văn thuật này chẳng những có thể có đủ năng lực tăng phúc trang bị, hơn nữa còn có hiệu quả tăng phúc đan dược, thậm chí tu tập Minh Văn thuật đến mức tận cùng, còn có thể Minh Văn trên thân thể nữa, đề cao tốc độ tu luyện!
Đây cũng là kết quả nghiên cứu tích lũy qua vạn vạn năm của vô số đại năng trong Thần Vực! Mà Minh Văn thuật của vị diện cấp thấp tuy truyền thừa mấy ngàn năm, nhiều lắm là duy trì được vạn năm, hơn nữa không ít tài liệu trân quý trong đó đã thất truyền khi tông môn bị tiêu diệt.
Minh Văn thuật của Thiên Diễn đại lục chỉ có thể tăng phúc trang bị, hơn nữa chẳng qua là tăng phúc một chút trang bị, nó cùng Minh Văn thuật của Thần Vực chênh lệch cũng là như mây với bùn.
Lâm Minh lấy tay chống thân thể đứng lên, nhất thời cảm giác hoa mắt một trận, đại lượng tin tức ngạnh sinh tràn vào đầu óc, loại tư vị này thật sự không dễ chịu, mới vừa rồi hắn dùng ba canh giờ, chẳng qua là dung hợp một nửa trí nhớ, tuy nhiên đại khái nên làm như thế nào Lâm Minh cũng đã rõ ràng.
Đầu tiên chính là mua tài liệu, bắt đầu luyện tập từ trụ cột! Minh Văn thuật nhất định phải học, nhất là hiệu quả tăng phúc đan dược, cùng với phương pháp Minh Văn trên thân thể, để cho Lâm Minh hướng tới không dứt.
Phải biết rằng, có một chút dược thảo trân quý cũng không phải dùng tiền là có thể mua được, nếu là có tăng phúc của Minh Văn thuật, một gốc cây tương đương với gốc cây thuốc, đây là cái khái niệm gì a?
Về phần Minh Văn thân thể, gia tăng tốc độ tu luyện thì càng không cần phải nói, đó tương đương với việc ngạnh sinh đề cao thiên phú phẩm cấp của mình!
Bất quá nghĩ đến phải mua tài liệu, kích động trong lòng Lâm Minh nhất thời hóa thành cười khổ, hơn tám trăm lượng vàng vừa tới tay, còn không có làm nóng liền bị dùng!
Nước của Thiên Phong thảo, máu huyết của hung thú cấp ba, xác của Trường Vĩ Thiền, râu của Băng Phong Hà (tôm)... Lâm Minh bắt đầu điên cuồng mua tài liệu, tài liệu trong trí nhớ có thể tìm được vô cùng ít, rất nhiều tài liệu có lẽ là tài liệu đặc biệt của Thần Vực, những tài liệu khác cho dù ở Thiên Diễn đại lục có, Thiên Vận quốc cũng chưa chắc có.
Tuy nhiên tốt xấu gì Lâm Minh cũng coi như gom góp làm ra vài loại vẽ tài liệu giấy phù Minh Văn cấp thấp, trở về là luyện, tu luyện Minh Văn thuật này quá đốt tiền, những tài liệu này tất phải vẽ thành công mấy tờ, hơn nữa còn phải bán đi, nếu không sẽ không có tiền bạc để tiếp tục.
Lâm Minh đang tính toán, lúc này, Lâm Tiểu Đông trở lại, hắn thấy tài liệu chồng chất như núi trước mặt Lâm Minh, con ngươi cũng muốn rớt xuống:
- Bạn hữu, ngươi đang muốn làm gì vậy?
Lâm Minh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ch tiết đáp:
- Ta muốn học Minh Văn thuật.
- Học... Học cái gì?
Ánh mắt Lâm Tiểu Đông vốn là không lớn lần này trừng to giống như quả trứng gà, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
- Học Minh Văn thuật.
Lâm Minh kiên trì lập lại một lần.
- Ta kháo! Ca ca, anh ruột của ta, đầu ngươi không phải là sáng sớm hôm nay bị đánh hư chứ, không tới một ngàn lượng vàng mà ngươi muốn học Minh Văn thuật? Hơn nữa còn không ai dạy!
- Ta mua bí tịch.
Lâm Minh chỉ chỉ một quyển “Minh Văn thuật nhập môn” trên bàn, bất đắc dĩ nói. Hắn mua quyển sách này chủ yếu là vì để hiểu rõ tình hình chung của Minh Văn thuật trên Thiên Diễn đại lục, trong lòng có một khái niệm đối lập cùng đại khái.
Lâm Tiểu Đông nhìn bản “Minh Văn thuật nhập môn” thoạt nhìn tựa như hàng sơn trại này, thiếu chút nữa hộc máu, hiện tại hắn đã không biết nói cái gì cho phải, hắn hối hận đã nói khoác Minh Văn sư trâu bò đến cỡ nào ở trước mặt Lâm Minh, lần này tốt a, bạn hữu này điên rồi.
Thấy những tài liệu này, Lâm Tiểu Đông cảm giác lòng đang chảy máu, mặc dù rất không muốn biết, nhưng hắn vẫn là nhìn về phía Lâm Minh, có chút không lưu loát hỏi:
- Này... Những tài liệu này rốt cuộc dùng bao nhiêu tiền...
Lâm Minh bất đắc dĩ nói:
- Bảy mươi lượng vàng.
Lâm Tiểu Đông thở phào một cái, bảy mươi lượng vàng còn có thể tiếp nhận, bất quá khẩu khí này hắn còn không có nói xong, một câu nói kế tiếp của Lâm Minh trực tiếp để cho Lâm Tiểu Đông thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.
Lâm Minh nói là:
- Ta còn dư lại bảy mươi lượng.
Lâm Tiểu Đông trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê...
- Vị thiếu gia này, giấy phù Minh Văn thượng hạng, tác phẩm của Bạch Hồng đại sư, dùng ở phía trên bảo khí, tuyệt đối làm cho uy lực tăng phúc hai thành trở lên!
Ở bênsảnh giao dịch của hội giao dịch, một người mặc lễ phục bồi bàn giới thiệu cho một con cháu quý tộc, bình thường sau khi Minh Văn được vẽ ra sẽ chịu tải đến phía trên lá bùa, lấy để buôn bán, lúc sử dụng chỉ cần phát động lá bùa, Minh Văn tự nhiên sẽ khắc ở phía trên bảo khí, vô cùng tiện lợi.
Bên trong sảnh giao dịch của hội giao dịch này cũng không phải là tùy tiện vào được, cần năm lượng vàng phí vào bàn, đối với võ giả bình thường mà nói, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, đủ để bọn họ mua dược thảo tu luyện nửa tháng.
Lâm Minh cũng là vì từ trải mới tiêu tiền để vào đây, lúc này gia sản trên người hắn cũng chỉ còn dư lại sáu mươi lăm lượng vàng, đi vào bên trong sảnh giao dịch bước đi cũng phải cẩn thận, không cẩn thận đụng ngã lăn bình bình lọ lọ gì đó, bán mình cũng không đủ để đền.
Lâm Minh muốn biết, Minh Văn thuật rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, mà chế phẩm của Minh Văn thuật sẽ chỉ có thể thấy ở bên trong sảnh giao dịch, cho nên chỉ có thể dùng tiền đi tới nơi này.
- Tác phẩm của Bạch Hồng đại sư?
Cước bộ của con cháu quý tộc kia bỗng nhiên dừng lại, hiển nhiên bị danh hiệu của Bạch Hồng đại sư hấp dẫn:
- Có văn thư không?
- Đương nhiên là có, đây là chứng nhận của Minh Văn sư công hội đưa ra, thiếu gia yên tâm đi, sảnh giao dịch của chúng ta bán ra thứ gì thì đó đều là đồ thật, giả một bồi thường mười.
- Ừm, bao nhiêu vàng?
- Một ngàn năm trăm lượng, nếu là ngài có thẻ khách quý, có thể giảm mười phần trăm.
- Ừm... Ta sẽ suy nghĩ...
Con cháu quý tộc kia trầm tư chốc lát, hiển nhiên mặc dù xuất thân giàu có như hắn mà nói, một ngàn năm trăm lượng vàng cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Nghe được cái giá tiền này, cho dù Lâm Minh sớm có chuẩn bị tâm tư, vẫn là lấy làm kinh hãi, một ngàn năm trăm lượng vàng, đây quả thực là đoạt tiền a!
Tuy nhiên... Nếu là chính mình học thành Minh Văn thuật, vậy còn không lợi gấp bội sao!
Nghĩ tới đây Lâm Minh liền trở nên kích động, hắn đã khẩn cấp muốn học Minh Văn thuật.
Ngay tại thời điểm Lâm Minh dừng lại, một thanh âm bén nhọn chợt vang lên:
- Ha ha, không thấy đi ra, tính cảnh giác rất cao a, ngươi tên là Lâm Minh đi?
Một thiếu niên mặc cẩm y hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, trên mặt mang theo tươi cười khinh miệt, chậm rãi đi ra từ phía sau một tòa nhà trệt, ở phía sau hắn, còn có bốn năm thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, những thiếu niên này cơ bản đều ở tầng một Luyện Thể kỳ, chỉ có một người Luyện Thể tầng hai, mà thiếu niên mặc áo gấm chính là Luyện Thể tầng hai.
Nhìn thấy trận thế này, Lâm Tiểu Đông lập tức luống cuống, vàingày trước ở hiện trường báo danh Thất Huyền võ phủ, hắn xuất hiện cùng lúc với Chu Viêm, ngốc tử cũng nhìn ra hôm nay tên này dẫn người tới tìm.
Tổng cộng sáu người, hai Luyện Thể tầng hai, bốn Luyện Thể tầng một, mà hắn cùng Lâm Minh đều chỉ là Luyện Thể tầng một, nếu như đánh nhau tuyệt đối bị ngược đãi, thiếu niên mặc áo gấm khẳng định là con cháu đại gia tộc Thiên Vận thành, có quyền thế, giết chết người thì không thể nhưng nếu chỉ đánh tàn phế thì tuyệt đối bình thường.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lâm Tiểu Đông lớn tiếng quát, trong lời nói mang theo một tia tức giận.
- Việc này ngươi phải hỏi hắn.
Thiếu niên mặc áo gấm chỉ vào Lâm Minh:
- Ngươi thật uy phong a, đánh đập hạ nhân của ta phun máu, xương sườn gẫy mất hai chiếc.
Đối với những con cháu đại gia tộc này mà nói, kỳ thật bọn họ không quan tâm hạ nhân sống chết, nhưng thể diện phi thường trọng yếu, hơn nữa khi hạ nhân kia báo ra danh hào của thiếu niên mặc áo gấm, vẫn như cũ bị đánh đập tè ra quần, lúc này mới khiến thiếu niên mặc áo gấm hoàn toàn phẫn nộ.
- Ngươi thực có năng lực, nói muốn giẫm đạp Vương Nghĩa Cao ta xuống dưới lòng bàn chân đi, hôm nay ta thật muốn nhìn, ngươi như thế nào giẫm đạp ta xuống dưới lòng bàn chân!
Thiếu niên mặc áo gấm sắc mặt dữ tợn nói.
Lâm Minh căn bản không biết tên Vương Nghĩa Cao, cũng chưa bao giờ nói qua muốn giẫm đạp xuống dưới lòng bàn chân, có lẽ là hạ nhân kia muốn khiến Vương Nghĩa Cao phẫn nộ nên thêu dệt lời vô căn cứ, tuy nhiên Lâm Minh cũng lười giải thích.
Tuy rằng Hỗn Độn Cương Đấu kinh lợi hại, nhưng dù sao hắn chỉ tu luyện vài ngày mà thôi, đồng thời đối phó nhiều người như vậy, hai cường giả võ đạo tầng hai đã thập phần miễn cưỡng, huống chi bên cạnh còn có Lâm Tiểu Đông, một khi hắn bị kèm hai bên, vậy thì phiền toái.
Lui lại một bước mà nói, cho dù lần này đánh thắng, ngày sau phiền toái vẫn sẽ tới không ngừng, nếu phiền toái tăng lên, chính mình đánh đập Vương Nghĩa Cao thảm, khẳng định sẽ liên lụy đến phụthân Vương Nghĩa Cao, người này là quân chủ Thiên Vận thành, Lâm Minh cũng không trông cậy vào nhân vật cấp bậc này giảng đạo lý cũng chính mình, đối với hắn hiện tại mà nói, hắn không thể trêu vào loại thế lực này.
Thực phiền toái!
Lâm Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên tâm niệm vừa động, nghĩ tới một biện pháp giải quyết việc này, hắn nói với Vương Nghĩa Cao:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta muốn thế nào?
Vương Nghĩa Cao thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha:
- Con mẹ nó tên này còn hỏi ta muốn thế nào.
Vài tên bạn xấu hắn mang đến cũng cười ha hả, ở trong mắt bọn họ, Lâm Minh không khác một tên ngu ngốc, đã đến lúc này rồi còn hỏi bọn hắn rốt cuộc muốn thế nào, thật sự là cực phẩm a.
Vương Nghĩa Cao nở nụ cười hồi lâu mới ngừng cười, nói:
- Ta thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt? Tuy nhiên nếu ngươi hỏi như vậy, bôn thiếu gia cũng cho ngươi một cơ hội, miễn cho người khác nói bôn thiếu gia không lưu tình, như vậy đi, ngươi quỳ trên mặt đất liếm sạch sẽ giầy của ta, sau đó tự mình cắt đứt một cái gân tay một cái gân chân, việc này liền quên đi.
Lâm Tiểu Đông nghe được Vương Nghĩa Cao nói như vậy, trong lòng lập tức giận sôi:
- Con mẹ nó, Minh ca, luyên thuyên với bọn họ làm gì, cũng lắm thì liều mạng, Lâm gia Thanh Tang thành chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, xem bọn hắn dám thế nào!
Lâm Tiểu Đông biết hôm nay ăn đòn là cái chắc, chỉ có thể trông mong gia tộc đi ra, hy vọng bọn họ có thể kiêng kị một chút. Chịu đau chút thì không việc gì, nhưng nếu bị đánh thành tàn phế, đối với võ giả mà nói hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mặc dù có dược thảo quý hiếm, cũng không nhất định có thể hồi phục như cũ.
- Thanh Tang thành Lâm gia? Hừ, ngươi nghĩ rằng ta kiêng kị Lâm gia các ngươi, Lâm Minh, ngươi rốt cuộc tự mình động thủ hay là để ta động thủ?
- Động thủ cái *** a! Đến đây, tường ta sợ ngươi sao!
Lâm Tiểu Đông tiến lên từng bước, bàn tay cầm chắc chuôi kiếm, kỳ thật trong lòng hắn hoảng thật sự, tuy nhiên hắn lại thuộc loại con vịt sắp chết vẫn mạnh miệng, trong lòng sợ gần chết nhưng không thể vứt bỏ mắt mũi nam nhân!
Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông lại, nói với Vương Nghĩa Cao:
- Vừa rồi ngươi nói chính là yêu cầu của ngươi? Được, chỉ cần ngươi thắng ta ở trong quyết đấu võ đạo, ta có thể nghe ngươi xử trí.
- Minh ca, ngươi...
Lâm Tiểu Đông nóng nảy, tuy rằng tin tưởng ngày sau Lâm Minh tất có thành tựu, nhưng hiện giai chỉ có Luyện Thể kỳ tầng một. Bất kể như thế nào hắn cũng không thể đánh lại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể tầng hai, hắn sợ sau khi Lâm Minh thua thật sự bị cắt đứt gân tay gân chân.
Lâm Minh nói:
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
- Quyết đấu võ đạo? Ngươi cũng xứng quyết đấu võ đạo cùng ta?
Vương Nghĩa Cao không nghĩ tới Lâm Minh lại đưa ra chủ ý này, ở
Thiên Vận quốc, quan phủ bình thường sẽ không tham gia võ giả tranh đấu, bởi vì căn bản không quản được, cho nên mâu thuẫn trong võ giả thường thường dùng phương thức quyết đấu võ đạo, chỉ cầngong phương đồng ý, đồng thời ước định giá phải trả khi thắng thua, như vậy so đấu xong thì mâu thuẫn sẽ không truy cứu nữa, dù sao đối với võ giả mà nói, danh dự thập phần trọng yếu.
Thực lực Vương Nghĩa Cao cao hơn Lâm Minh một cấp, đương nhiên sẽ không cho rằng chính mình thất bại, hắn chỉ cảm thấy với thực lực cũng địa vị của chính mình tiến hành quyết đấu võ đạo cùng Lâm Minh có chút không đáng.
Lâm Minh nói:
- Không có xứng với không xứng, chỉ có dám cũng không dám.
- Ngươi muốn nói ta không dám? Con mẹ nó đây là điều nực cười nhất ta nghe được trong năm nay, được, ngươi đã không biết sống chết, ta đây thành toàn cho ngươi!
Lâm Minh nói:
- Được, chúng ta đi quảng trường.
Ngõ tắt rất hẻo lánh, không có người vây xem, Lâm Minh sợ Vương Nghĩa Cao lật lọng, mà phía trước mắt có rất nhiều người, Vương Nghĩa Cao da mặt dù dày đến đâu cũng không có biện pháp chống chế, trừ phi về sau hắn không muốn lăn lộn ở Thiên Vận thành nữa.
Võ giả luận võ là chuyện hay, trên quảng trường chưa bao giờ khuyết thiếu người xem náo nhiệt, rất nhanh, phụ cận đã có mấy chục người tụ tập, trong đó còn có cả võ giả, nhìn thấy hai người luận võ, mọi người vây xem đều nghị luận nhao nhao.
- Đây không phải con của Vương Quân Chủ sao?
- Đúng vậy, tên này muốn khi dễ người rồi, không biết đứa nhỏ nhà ai không may như vậy.
- Luyện Thể tầng một đối chiến Luyện Thể tầng hai, cái này không phải thua chắc rồi sao.
- Tiểu tử này thoạt nhìn chỉ là dân đen như chúng ta a, tầng này tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng một không tồi, thực đáng tiếc, chỉ sợ sắp bị tàn phế...
Thanh danh Vương Nghĩa Cao ở Thiên Vận thành không tốt lắm, đa số người dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Lâm Minh với vẻ thương hại.
Người tụ tập càng nhiều, Vương Nghĩa Cao có chút khó chịu, dù sao Luyện Thể tầng hai khi dễ Luyện Thể tầng một không phải là chuyện gì hay ho, cộng thêm thân phận đối phương không cũng cấp với hắn, hắn không khỏi cảm thấy chính mình có chút mất thân phận!
Vì thế hắn không kiên nhẫn nói:
- Ngươi còn phải đợi tới khi nào, nhanh chóng so đấu rồi tự phế gân tay gân chân, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.
Lâm Minh thấy người đã tụ tập không ít, quay sang nói với Vương Nghĩa Cao:
- Đương nhiên phải so, tuy nhiên ta thua thì bị ngươi xử trí, nếu như ta thắng thì sao?
Thắng? Con mẹ nó tên này còn muốn thắng?
Chương 7 Tay không giết địch
Vương Nghĩa Cao cảm thấy đầu óc tên trước mắt này bị lừa đá, chiến đấu vượt cấp có thể thắng đối thủ không phải không có, nhưng những người đó đều là thiên tài, hơn nữa cộng thêm công pháp đỉnh cấp cũng danh sư dạy mới có thể, Lâm Minh chỉ là một tiểu tử nghèo, kiếm được bản công pháp cấp thấp đã không tồi, thiên phú bản thân cũng kém, còn muốn thắng chính mình, có phải tối hôm qua ngủ không đủ hay không, bây giờ vẫn còn mộng du?
Hắn mang theo vẻ trêu tức tươi cười hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Nếu ta thắng, ta muốn hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng vàng!
Hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng vàng! Người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi, tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu, hai cây Huyết sâm tương đương ba trăm lượng vàng, cộng hết lại chính là tám trăm lượng, đây cũng không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên, phải có mệnh lấy mới được.
- Tám trăm lượng vàng?
Vương Nghĩa Cao hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng xứng? Ngươi cảm thấy tay ngươi chân giá trị tám trăm lượng vàng?
Ở Thiên Vận quốc, thân phận quý tộc cũng bình dân hoàn toàn không cũng cấp, cho dù Vương Nghĩa Cao giết chết người cũng chỉ bịphạt giam, rồi sau đó bồi thường một trăm đếng00 lượng vàng mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Tay chân của võ giả đối với võ giả mà nói là vô giá, nếu ngươi không muốn, ta có thể không cần vàng, ngươi cũng tự phế gân tay gân chân.
- Láo! Ngươi muốn chết!
Vương Nghĩa Cao giận dữ quát một tiếng, rút ra trường kiếmbên hông.
Lâm Minh thần sắc không thay đổi nói:
- Ngươi còn chưa trả lời ta?
- Hừ! Không phải là tám trăm lượng vàng sao? O ngươi một ngàn lượng thì thế nào, ngươi có mệnh lấy sao? Lão tử phế đi ngươi, trong vòng ba chiêu không xử được ngươi, về sau tên lão tử đọc ngược lại!
Vương Nghĩa Cao bị tức nóng nảy, Lâm Minh vui vẻ trong lòng, còn có người ngại ít đưa thêm nhiều:
- Được, vậy một ngàn lượng!
Hắn vừa dứt lời, Vương Nghĩa Cao đã nhắm ngay Lâm Minh chém tới một kiếm!
Một kiếm kia mang theo ánh sáng vàng mờ nhạt, linh hoạt, tiếng xé gió sắc bén truyền ra xa mấy chục thước.
Võ kỹ!
Chiến pháp sử dụng chân nguyên cũng lực lượng công kích sát thương địch nhân là võ kỳ, Vương Nghĩa Cao nói trong vòng ba chiêu xử lý Lâm Minh cũng không phải là khí phách nhất thời, hắn có chỗ dựa, đó chính là võ kỹ! Loại chiến pháp này chỉ có đại gia tộc hoặc là con cháu võ phủ mới có cơ hội học tập, người thường muốn học không có phương pháp.
Một khi dùng võ kỹ, người không võ kỹ sẽ rất khó ngăn cản, hơn nữa Vương Nghĩa Cao cùng Lâm Minh còn cách nhau một cái cảnh giới, lại không hề trì hoãn. Vương Nghĩa Cao hoàn toàn có nắm chắc một kích định thắng cục, nói trong vòng ba chiêu chỉ là chừa chút đường lui cho chính mình, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Nghĩa Cao đoán rất đúng, cho tới nay Lâm Minh quả thật không học qua bất kỳ vũ kỹ nào, hắn chỉ có thể dùng chiêu thức bình thường để ứng đối Vương Nghĩa Cao tiến công.
Người chung quanh nhìn thấy một chiêu này đều cảm thấy thắng bại đã phân, Lâm Tiểu Đông lại căng thẳng trong lòng, một kiếm này Lâm Minh chắn như thế nào!
Lâm Minh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm kiếm Vương Nghĩa Cao chém xuống, từ sau khi tu luyện Chân Nguyên quyết trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, hắn cảm giác mẫn tuệ sâu sắc gấp mấy lần, lúc này trong mắt hắn, Vương Nghĩa Cao chính là một đầu mãnh thú đánh tới!
Mấy ngày nay, Lâm Minh tách rời mãnh thú vô số, tuy rằng những mãnh thú kia đều đã đã chết, nhưng phải tách rời chúng nó, vẫn như cũ muốn tìm đến khe hở trong huyết quản xương cốt chúng nó, xuất đao nhanh, chuân độc!
Chương 8 Trời sinh thần lực
Đúng vậy, Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, phương thức công kích mạnh nhất không phải chủy thủ, mà là nắm tay!
Hôm nay lực công kích mạnh nhất của Lâm Minh đã có thể một quyền đánh vào thiết mộc lưu lại vết tay sâu nửa xích, trình độ cứng cỏi của thiết mộc không dưới sắt thép, nếu thay đổi tảng đá, tuyệt đối thoải mái đánh nát!
Lâm Minh mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực Vương Nghĩa Cao, lắc mình, ra quyền!
Bồng!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, Vương Nghĩa Cao hộc máu bay ngược ra ngoài, mặc dù có nhuyễn giáp bảo hộ, mặc dù hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng thứ hai Luyện Nhục, rèn luyện da thịt cực kỳ cứng cỏi, nhưng căn bản không chống lại được siêu trọng quyền của Lâm Minh.
Mắt thấy Vương Nghĩa Cao giống như heo chết ngã trên mặt đất, mọi người vây xem giật mình nói không nên lời, Vương Nghĩa Cao tuyên bố dùng ba chiêu đánh bại Lâm Minh, nhưng kết quả lại hoàn toàn tương phản, Vương Nghĩa Cao bị Lâm Minh dùng ba chiêu đánh bại!!
Ba chiêu quyết đấu này, mỗi một chiêu đều là Lâm Minh thắng, nếu không phải Vương Nghĩa Cao mặc nhuyễn giáp, chỉ sợ sớm đã bại trận, chuyện này không giống như Luyện Thể tầng một quyết đấu Luyện Thể tầng hai mà ngược lại!
- Lưu lão, ngài xem đã xảy ra chuyện gì?
Ở thời điểm quyết đấu tiến hành được một nửa, trên quảng trường có nhiều thêm một lão nhân già, khi người này trẻ tuổi từng đạt tới cảnh giới Luyện Cốt Luyện Thể tầng năm, cách Ngưng Mạch còn một b, nhưng mà cuối cùng Lưu lão không thể bước qua ranh giới này, võ giả cảnh giới Luyện Cốt, thọ mệnh hoàn toàn cùng cấp với người thường, thân thể cũng không ngăn được năm tháng ăn mòn, hiện giờ Lưu lão đã qua tuổi bảy mươi, hoàn toàn không có sức chiến đấu, nhưng nhãn lực vẫn có.
Lão nhân thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Thiếu niên này trời sinh thần lực!
Võ giả thường nói thiên phú nhất phẩm, thiên phú nhị phẩm kỳ thật là tốc độ thân thể hấp thu chân nguyên cũng trình độ ngưng dịch, tốc độ hấp thu chân nguyên càng nhanh, đẳng cấp thiên phú càng cao.
Mà bản thân lực lượng thân thể võ giả cũng không bao gồm cả đẳng cấp thiên phú, bởi vì lực lượng đại đa số người trước khi tập võ đều xuất phát bằng nhau.
Nhưng cũng có số ít người trời sinh thần lực, thậm chí lực lượng so với người bình thường lớn gấp mười, mười mấy lần!
Lực lượng lớn, tốc độ thường thường cũng nhanh, chiến đấu tự nhiên có ưu thế.
Tuy nhiên số lượng loại võ giả này cực kỳ thưa thớt, hơn nữa cũng không khẳng định có thể đại thành, dù sao càng tu võ, chân nguyên lại càng trọng yếu, lực lượng bản thân có thể tạo được hiệu quả tương ứng cũng càng nhỏ.
- Thì ra là thế...
Đám người xem nhao nhao gật đầu, giải thích này vô cùng hợp lý.
Lâm Minh nhặt chủy thủ lên, đi bước một đến trước người Vương Nghĩa Cao, lúc này Vương Nghĩa Cao phi thường chật vật, quần áo bị cắt thành nhiều mảnh vải, miệng phun máu tươi. Lúc này Vương Nghĩa Cao hận không thể đập đầu chết, hôm nay chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới quyền quý Thiên Vận thành.
Lâm Minh nói:
- Vừa rồi chính ngươi nói, một ngàn lượng vàng, trả thù lao đi.
Con mẹ nó!
Nghe câu này, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.
Con bà nó chính mình không có việc gì rảnh rang đi lo chuyện bao đồng, tám trăm lượng nói thành một ngàn lượng! Tuy rằng hắn là con cháu quý tộc, nhưng xuất ra một ngàn lượng vàng tuyệt đối không phải số lượng nhỏ!
Hôm nay tuyệt đối là một ngày thảm khó quên nhất, trước mắt nhiều người như vậy Vương Nghĩa Cao căn bản không thể lật lọng, hơn nữa bởi vì quyết đấu võ đạo, về sau hắn muốn trả thù cũng không được, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng, trừ phi ngầm hạ độc thủ.
- Vàng, lấy vàng tới đây!
Vương Nghĩa Cao rống giận với đám hạ nhân! Hôm nay, hắn gặp hạn, hắn thề phải bầm thây Lâm Minh thành vạn đoạn!
Đám người xung quanh đều bị thực lực Lâm Minh làm chấn động, cho dù sáu bọn họ cùng nhau xông lên cũng không bảo đảm có thể thắng!
Hắn thật sự chỉ là Luyện Thể tầng một?
- Tiểu Đông, lấy tiền.
Lâm Minh nói, một ngàn lượng vàng không phải một số lượng nhỏ, mặc dù Vương Nghĩa Cao có tiền cũng sẽ không mang nhiều tiền như vậy ở trên thân, chỉ có thể vay mượn lung tung.
Sau khi Vương Nghĩa Cao hộc máu, Lâm Tiểu Đông luôn luôn bị vây trong trạng thái ngây dại, mãi cho đến khi Lâm Minh gọi hắn, hắn mới kịp phản ứng, trời ơi, điều này là thật sự chăng, không ngờ lại thắng?
Lại còn kiếm được một ngàn lượng vàng, đó là một ngàn lượng vàng a! Toàn bộ tài sản của Lâm Tiểu Đông cũng chỉ hơn hai trăm lượng vàng, mua một viên Huyết sâm đã mất đi hơn phân nửa!
Nhìn thấy một đống tấm kim phiếu giao vào trên tay chính mình, biểu tình trên mặt Lâm Tiểu Đông từ kinh ngạc biến thành mừng như điên, rồi sau đó lại từ mừng như điên biến thành cười lớn.
Ánh mắt hắn vốn không lớn, cười như vậy hầu như không có mấy khi thấy.
- Ha ha, phát tài phát tài, khách sáo, thật sự là khách sáo a, ta có thể nói cái gì đây? Vô cùng cảm tạ chư vị khảng khái, biết chúng ta khó khăn, đi từ xa tới cửa đưa vàng cho chúng ta, cảm ơn.
- Đặc biệt là Cao Nghĩa Vương huynh đệ, tám trăm lượng còn cảm thấy không đủ, cấp tới một ngàn lượng, phần nhân tình này ta đại biểu nhân dân cảm tạ ngươi.
Nghe được Lâm Tiểu Đông nói mát, nhất là ba chữ Cao Nghĩa Vương, Vương Nghĩa Cao vốn đang bị thương trực tiếp phun ra một búng máu từ yết hầu, lúc trước hắn nói qua, nếu trong ba chiêu không thắng được Lâm Minh, tên của hắn sẽ đọc ngược lại.
Ta con mẹ nó ***!
Vương Nghĩa Caoận nghiến răng nghiến lợi, về phần những người khác, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, hết lần này tới lần khác tên Lâm Tiểu Đông này thuộc loại hình khiến người buồn nôn chết mà không đền mạng, sau khi thu đủ kim phiếu, hắn rất khoa trương liếm ngón tay, lần lượt đếm từng tờ.
- Hai mươi, ba mươi, năm mươi, một trăm, một trăm năm mươi, một trăm bảy mươi...
Một xấp kim phiếu thật dày, Lâm Tiểu Đông đếm ba lần, mặt mày hớn hở nói:
- Tám trăm năm mươi lượng, còn kém một trăm năm mươi lượng, ta nói mấy vị không phải đều là kẻ có tiền sao, như thế nào ngay cả một chút tiền như vậy cũng không có.
Nghe được lời nói của Lâm Tiểu Đông, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại hộc máu, sắc mặt hắn âm trầm, tay phải vung, theo một tiếng giòn vang, trường kiếm rơi xuống nền gạch quảng trường:
- Thanh Phong kiếm, tùy tiện đến một tiệm vũ khí đều có thể bán ra hai trăm lượng vàng, chúng ta đi!
Sáu người đến trả thù chà đạp người, kết quả toàn bộ gia sản trên thân bao gồm kiếm trong tay đều để lại, Vương Nghĩa Cao chưa từng uất ức qua như vậy!
Lâm Tiểu Đông vừa nhìn thấy Thanh Phong kiếm này, mặt mày lập tức hớn hở, hắn có chút nghiên cứu đối với kiếm, kiếm này quả thật không phải vật phàm, so với thanh kiếm của chính mình không biết tốt hơn bao nhiêu.
Lâm Minh nói:
- Ngươi thích thì cầm kiếm này đi.
Lâm Tiểu Đông nói:
- Sao có thể được, Minh ca còn không có vũ khí.
Lâm Minh nói:
- Ta dùng quyền đầu là được rồi, tạm thời không cần vũ khí, chờ về sau, ta sẽ kiếm vũ khí tiện tay. Tuy rằng Thanh Phong kiếm này sắc bén, nhưng kiếm rất nhẹ, không thích hợp với ta.
Lâm Tiểu Đông hồi tưởng một quyền cuối cùng của Lâm Minh, cảm thấy quả thật như thế, kiếm này đặt ở trong tay Lâm Minh không đủ để sử dụng.
- Được, ta dùng thanh kiếm này. Tuy nhiên nói lại, Minh ca ngươi cũng quá mạnh, trước kia ta cũng không biết.
Từ sau khi Lâm Minh tập võ, Lâm Tiểu Đông còn chưa thấy qua Lâm Minh chính thức ra tay, không nghĩ tới Lâm Minh đã cường đại đến loại trình độ này, hắn còn tưởng rằng đây là kết quả Lâm Minh cố gắng.
Lâm Minh nói:
- Thực lực Vương Nghĩa Cao không tính là gì, chỉ là mới vào Luyện Thể tầng hai, hơn nữa cơ sở không tốt, tu vi này của hắn có thể là dùng dược để đổi lấy, võ kỹ cũng không có gì lợi hại, thắng hắn không có gì đáng nói, mục tiêu thứ nhất của ta là Chu Viêm.
Chu Viêm khác biệt với Vương Nghĩa Cao, thực lực cường đại, cơ sở vững chắc, thiên phú tứ phẩm không thể khinh thường, hơn nữa bản thân tu luyện cũng coi như chăm chỉ, hiện tại Lâm Minh còn xa không là đối thủ.
Lâm Minh tiện tay tiếp nhận kim phiếu, từ đó phân ra một tập, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho Lâm Tiểu Đông, nói:
- Những thứ này ngươi cầm dùng.
- Làm cái gì vậy, chỗ này đều là ngươi kiếm được, kiếm ta thu, vàng cho ta cũng không để làm gì, trình độ ta tu luyện, một tháng dùng mười lượng vàng là đủ rồi.
Lâm Minh trầm mặc một hồi, không có kiên trì, cho kim phiếu vào trong lồng ngực, hắn cùng Lâm Tiểu Đông quả thật không cần phân rõ ràng như vậy.
- Được, chúng ta đi thôi, đi hội giao dịch.
- Đúng! Ha ha, không nói ta đã quên, hội giao dịch! Tốt rồi tiền chúng ta cộng hết lại có một ngàn lượng, một ngàn lượng, con bà nó, lão tử lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, thật muốn đi làm lớn một hồi a!
Chương 9 Tần hạnh hiên
Lâm Minh cười cười, nói:
- Đúng, làm lớn một hồi, tuy nhiên Tiểu Đông, mấy ngày này xuất môn cẩn thận một chút.
- Hả? Ngươi nói Vương Nghĩa Cao kia?
- Đúng, hắn sẽ trả thù, minh không được sẽ đến ám, mối thù này coi như kết rồi...
Nói tới thanh âm đây Lâm Minh hơi hơi trầm thấp, nếu Vương Nghĩa Cao từ bỏ, như vậy chuyện này quên đi, nếu hạ độc thủ thậm chí sát thủ trong bóng tối, như vậy hắn không ngại gậy ông đập lưng ông, nếu không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không tới bước này, dù sao phụ thân Vương Nghĩa Cao là quân chủ Thiên Vận thành Hộ Vệ quân, một khi bị điều tra ra, vậy nguy rồi.
Hội giao dịch Thiên Vận thành thiết lập ở ngoại ô Thiên Vận thành, là nơi giao dịch lớn nhất cả Thiên Vận quốc, hàng năm cử hành một lần, đến lúc đó Thiên Vận quốc, thậm chí nước láng giềng cũng có võ giả bậc cao đến, tìm kiếm đồ vật mình cần.
Lâm Minh đi vào cửa lớn hội giao dịch, chứng kiến đám người trong đó rộn ràng nhốn nháo cũng thương phẩm đủ màu sắc, không khỏi âm thầm líu lưỡi, nơi này là thế giới của phú hào, quý nhân cùng cường giả, tùy tiện bắt một người, là võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng không hiếm lạ.
Hắn đang muốn tiến vào trong đó, đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một hồi xôn xao, Lâm Minh quay đầu lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa thuần màu trắng, theo tiếng vó ngựa giòn tan đi hội giao dịch trước cửa quảng trường.
Toàn bộ ngựa kéo xe là Tuyết Long mã quý báu, Tuyết Long mã này ngày đi hai ngàn dặm, sức chịu đựng vô cùng tốt, giá cả một con đã gần vạn lạng vàng, đừng nói là công tử nhà giàu bình thường, cho dù là đệ tử dòng chính đại gia tộc cũng chưa chắc dám mua một con.
Người ngồi trong này là ai a, xe ngựa mấy vạn lượng vàng, không phải là hoàng tộc chứ, Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Lâm Tiểu Đông nói:
- Ngươi thấy dấu hiệu Kim Thương Kị Sĩ Thuẫn trên xe ngựa không, là xe ngựa của phủ nguyên soái.
- Phủ nguyên soái? Là Tần nguyên soái?
Lâm Minh hỏi ngược lại.
- Còn có thể là ai? Thiên Vận quốc chỉ có một nguyên soái.
Ở bên trong biên chế quân đội của Thiên Vận quốc, vạn phu trưởng đã rất lớn rồi, xưng thống lĩnh, trên thống lĩnh là quân chủ, trên quân chủ là tướng quân, trên tướng quân là nguyên soái, toàn bộ Thiên Vận quốc, tám mươi năm qua chỉ có một người có thể coi là nguyên soái.
Đối với bình dân Thiên Vận quốc mà nói, có lẽ không biết hoàng đế tên gì, nhưng không người nào không biết nguyên soái tên gì.
Trấn quốc đại Nguyên Soái Tần Tiêu, hơn tám mươi năm trước Thiên Vận quốc bị Đông Dương quốc xâm lấn, sinh linh đồ thán, lúc ấy hoàng tộc bị buộc phải trốn về phía nam tị nạn.
Chỉ có Tần Tiêu ở lại phương bắc, suất lĩnh Tần gia quân nhiều lần tạo kỳ công, thu hồi đất đai bị mất, cứu vớt dân chúng bình dân phương bắc trong nước sôi lửa bỏng. Rốt cuộc dùng ba năm, Tần gia quân đả bại Đông Dương quốc, bình định lại thủ đô, Tần Tiêu được sắc phong nguyên soái cùng năm, cùng tổ chức một đám nguyên lão quân đội thành lập nên Thiên Vận võ phủ.
Tuy Thiên Vận võ phủ bởi vì nguyên nhân truyền thừa không cách nào so sánh với Thất Huyền võ phủ do tam phẩm tông môn Thất Huyền cốc thiết lập, thế nhưng Thiên Vận võ phủ lại được hoàng gia và quân đội Thiên Vận quốc ủng hộ, sau khi tốt nghiệp Thiên Vận võ phủ nhập ngũ, nhất định sẽ có một nơi để đi.
Bản thân Tần Tiêu là viện trưởng danh dự của Thiên Vận võ phủ, tu vi bản thân đạt đến Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên cảnh giới ở sau Ngưng Mạch kỳ, đối với Võ giả bình thường mà nói, cái cảnh giới kia thật sự quá xa xôi.
Lúc này xe ngựa ngừng lại, Lâm Minh hít sâu một hơi, chẳng lẽ bên trong là Tần Tiêu? Vậy đúng là nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Màn xe bị vén lên, khiến cho Lâm Minh ngoài ý muốn chính là người ra khỏi xe ngựa lại là một cô gái.
Nhìn thấy cô gái này, Lâm Minh kinh ngạc, mà Lâm Tiểu Đông mắt trợn lên, khuynh quốc khuynh thành là gì chẳng qua cũng thế.
Cô gái kia mặc một thân quần áo màu trắng, mái tóc dài đen nhánh buông thẳng đến lưng, làn da giống mỹ ngọc sáng bóng, dung mạo như trăng sáng chói lọi, ánh mắt như thu thủy đón nắng, mũi thẳng, cằm nhọn, cô ngọc thon dài như thiên nga, không nhìn ra mảy may tỳ vết nào. Bản thân cũng có một khí chất trí tuệ thánh khiết, khiến người nhìn thấy không thể không nhớ tới bốn chữ, tuyệt đại giai nhân.
Cô gái đi cùng hộ vệ cũng nha hoàn chậm rãi vào hội trường hội giao dịch, đi qua nơi nào, dường như hoa trải thảm cũng có thêm nhiều sắc thái vô hạn, hình như có nhiều đóa hoa đào lặng yên nở rộ, mà cô gái kia như mưa hoa trong rừng, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Cô gái tụ tập tất cả ánh mắt trong hội trường, quả thực xe ngựa vạn lượng vàng xa hoa, xuất chúng dung mạo, gia tộc họ Tần tám mươi năm qua luôn luôn sừng sững không ngã, mỗi một thứ đều đủ để cho nàng trở thành tiêu điểm toàn trường.
Mãi cho đến khi cô gái biến mất, Lâm Tiểu Đông mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Lâm Minh nói:
- Nàng là ai? Ngươi nhận thức không?
Lâm Tiểu Đông nói:
- Ta nhận thức nàng, nàng không biết ta, nàng là cháu gái Tần Tiêu, Tần Hạnh Hiên, thật sự là... Hoàn mỹ a.
Lâm Tiểu Đông vừa nói vừa khen ngợi chậc chậc, Lâm Minh chia một tiếng, kỳ thật hắn đã đại khái đoán được thân phận cô gái, không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có ý tứ truy vấn.
Lâm Tiểu Đông liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, cười nói thêm một câu:
- Cô gái này có thiên phú tu võ đẳng cấp lục phẩm.
- Cái... Cái gì?
Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm:
- Thiên phú lục phẩm!? Ngươi xác định?
Trước đó, Lâm Minh ra mắt thiên phú cao nhất là đẳng cấp tứ phẩm, về phần thiên phú ngũ phẩm, ở toàn bộ Thanh Tang thành cũng không có một ai, Thiên Vận quốc có lẽ có, nhưng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà hiện tại hắn lại biết cô gái vừa mới đi qua có thiên phú lục phẩm, điều này làm cho hắn không thể tưởng tượng!
Lâm Tiểu Đông đã sớm dự đoán được Lâm Minh sẽ có phản ứng này, hắn nói:
- Ta nói Minh ca, ngươi không cảm thấy so sánh với thiên phú lục phẩm của nàng, dung mạo của nàng càng đáng giá khiến người khác kinh diễm sao.
Lâm Minh nói:
- Ta cảm thấy thiên phú của nàng càng làm cho người ta kinh diễm, thiên phú lục phẩm! Ta còn chưa từng nghe qua! Lại nói tiếp... Hiện tại nàng đang ở cảnh giới võ đạo gì?
Lâm Tiểu Đông nhún nhún vai:
- Cái này ta không rõ ràng lắm, khẳng định khoa trương muốn chết, thiên phú cao như vậy, còn sinh ra ở đại gia tộc, Luyện Thể tầng bốn tầng năm đều không có gì đáng kinh ngạc, tuy nhiên... Minh ca, như thế nào ngươi lại hỏi chuyện tu võ a, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ngươi không chút động tâm sao?
Lâm Minh ngẩn ra, hắn không phải đầu gỗ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tần Hạnh Hiên quả thật hoàn mỹ, chỉ là chuyện Lan Vân Nguyệt khiến hắn hiểu được, nữ nhân tình trường cần khi hắn có đủ lực lượng mới đi truy tìm, hiện tại không có ý nghĩa gì. Hắn hỏi ngược lại:
- Thế nào, ngươi thích nàng?
- Không, chỉ là thưởng thức mà thôi, cô gái này rất xa xôi, ta cũng không có ý niệm kia, Thiên Vận thành không biết bao nhiêu người có giấc mộng trở thành người may mắn đó, tuy nhiên không có một ai xứng đôi, tương lai cô gái này có thể đi vào tông môn chân chính, tỷ như Thất Huyền cốc linh tinh đủ các loại, nàng đã sớm là đệ tử trung tâm Thất Huyền võ phủ, những phàm nhân chúng ta không xứng, hơn nữa, để cho người đố kị là nàng còn là một Minh Văn sư.
- Minh Văn sư?
Lâm Minh cũng không biết một ít chức nghiệp đặc thù, số lượng loại chức nghiệp này vô cùng thưa thớt, hơn nữa yêu cầu cực cao, cũng vô cùng tốn tiền, tu võ so sánh cũng chỉ là chút mưa bụi.
- Ân, Minh Văn sư có thể dùng tài liệu đặc thù khắc trận pháp, phù văn ở trên trang bị vũ khí của chính mình, hoặc là chế tạo trang bị lá bùa cường hóa, cần thiên phú, ngộ tính còn có linh hồn lực rất mạnh, nếu trở thành Minh Văn sư, vậy kiếm tiền không khác gì ăn cơm uống nước!
- Tuy nhiên đáng tiếc a, võ giả bình thường không có cơ hội tiếp xúc đến, cho dù có thiên phú này cũng không hy vọng luyện thành, luyện cái này thường xuyên phải có nhiều tài liệu, rất đốt tiền, đương nhiên, đối với gia tộc họ Tần mà nói, chút tiền ấy chính là mưa bụi, nghe nói Minh Văn thuật của Tần Hạnh Hiên đã đạt tới trình độ rất cao, bạn cùng lứa tuổi căn bản theo không kịp, cho dù thế hệ trước cũng rất nhiều cam bái hạ phong.
Lâm Tiểu Đông chịu qua võ đạo giáo dục chính thức, hiểu biết tỉ mỉ kỹ càng hơn rất nhiều so với Lâm Minh, hắn đang miệng lưỡi lưu loát, đột nhiên phát hiện Lâm Minh dường như cúi đầu suy nghĩ cái gì.
- Minh ca... Minh ca ngươi không phải chịu kích thích rồi chứ? Loại thiên chi kiêu nữ này cũng chỉ là bình thường a.
- Không có việc gì.
Lâm Minh khoát tay.
Thì ra là thế! Mảnh nhỏ linh hồn có những pháp trận, Minh Văn, tuyên khắc, còn có các loại ký hiệu cùng chữ phù thần bí, các loại tranh ảnh tư liệu vũ khí phong cách cổ xưa mà tản ra khí tức cường đại, đều là về Minh Văn sư!
Lúc trước bị chính mình tạm thời xem nhẹ, không ngờ lại có giá trị lớn như vậy.
Chương 10 Minh Văn thuật
Thật ra thì lúc ấy Lâm Minh bỏ qua chút ít trí nhớ về Minh Văn sư cũng không phải là muốn buông tha cho bọn họ, chẳng qua là Lâm Minh tập võ quá mức giống như đói, mà dung hợp trí nhớ cũng là một công việc nặng nề cực khổ, tương đương với việc đọc hết một quyền sách thật dày ở trong khoảng thời gian ngắn, tiêu hao tinh thần rất nghiêm trọng, Lâm Minh không có tinh lực để vừa luyện võ đồng thời vừa nghiên cứu những thứ trận pháp này, mà hiện tại hắn thay đổi chủ ý, nhất định phải nghiên cứu những trí nhớ về Minh Văn sư này, bởi vì hắn thiếu tiền!
Dược liệu để luyện thể không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, hiện tại hắn đều đang dùng thuốc chữa thương rẻ, có một số dược vật thậm chí có thể trực tiếp gia tăng tu vi, hiệp trợ đột phá bình cảnh, giá tiền loại dược liệu này không nghi ngờ chút nào chính là đắt tới thái quá.
Trừ dược liệu ra, vũ khí, võ kỹ, nhuyễn giáp, cũng cần tiền, một ngàn lượng vàng này của Lâm Minh để duy trì bản thân đến Ngưng Mạch kỳ căn bản không đủ.
Hắn cần kiếm tiền, trở thành Minh Văn sư. Lúc này Lâm Minh quyết định, kế tiếp mướn phòng nghỉ ngơi, bắt đầu dung hợp mảnh nhỏ trí nhớ còn dư lại trong đầu linh hồn vô chủ.
Đoạn trí nhớ chiếm của linh hồn vô chủ này rất lớn, hơn nữa cực kỳ khó hiểu, một lần dung hợp này của Lâm Minh chính là mấy canh giờ, để lại một mình Lâm Tiểu Đông đi dạo ở hội giao dịch, hắn vừa đi dạo vừa oán thầm, không ngờ đi tới hội giao dịch tu luyện, đây không phải là ăn no rỗi việc sao?
Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Minh rốt cuộc mở mắt, mặc dù đầu nhức tới sắp nứt ra, nhưng là trong con ngươi của hắn đều là vẻ mừng rỡ như điên.
Minh Văn thuật đến từ Thần Vực, trình độ tinh diệu không phải là vị diện cấp thấp có thể so sánh!
Minh Văn thuật này chẳng những có thể có đủ năng lực tăng phúc trang bị, hơn nữa còn có hiệu quả tăng phúc đan dược, thậm chí tu tập Minh Văn thuật đến mức tận cùng, còn có thể Minh Văn trên thân thể nữa, đề cao tốc độ tu luyện!
Đây cũng là kết quả nghiên cứu tích lũy qua vạn vạn năm của vô số đại năng trong Thần Vực! Mà Minh Văn thuật của vị diện cấp thấp tuy truyền thừa mấy ngàn năm, nhiều lắm là duy trì được vạn năm, hơn nữa không ít tài liệu trân quý trong đó đã thất truyền khi tông môn bị tiêu diệt.
Minh Văn thuật của Thiên Diễn đại lục chỉ có thể tăng phúc trang bị, hơn nữa chẳng qua là tăng phúc một chút trang bị, nó cùng Minh Văn thuật của Thần Vực chênh lệch cũng là như mây với bùn.
Lâm Minh lấy tay chống thân thể đứng lên, nhất thời cảm giác hoa mắt một trận, đại lượng tin tức ngạnh sinh tràn vào đầu óc, loại tư vị này thật sự không dễ chịu, mới vừa rồi hắn dùng ba canh giờ, chẳng qua là dung hợp một nửa trí nhớ, tuy nhiên đại khái nên làm như thế nào Lâm Minh cũng đã rõ ràng.
Đầu tiên chính là mua tài liệu, bắt đầu luyện tập từ trụ cột! Minh Văn thuật nhất định phải học, nhất là hiệu quả tăng phúc đan dược, cùng với phương pháp Minh Văn trên thân thể, để cho Lâm Minh hướng tới không dứt.
Phải biết rằng, có một chút dược thảo trân quý cũng không phải dùng tiền là có thể mua được, nếu là có tăng phúc của Minh Văn thuật, một gốc cây tương đương với gốc cây thuốc, đây là cái khái niệm gì a?
Về phần Minh Văn thân thể, gia tăng tốc độ tu luyện thì càng không cần phải nói, đó tương đương với việc ngạnh sinh đề cao thiên phú phẩm cấp của mình!
Bất quá nghĩ đến phải mua tài liệu, kích động trong lòng Lâm Minh nhất thời hóa thành cười khổ, hơn tám trăm lượng vàng vừa tới tay, còn không có làm nóng liền bị dùng!
Nước của Thiên Phong thảo, máu huyết của hung thú cấp ba, xác của Trường Vĩ Thiền, râu của Băng Phong Hà (tôm)... Lâm Minh bắt đầu điên cuồng mua tài liệu, tài liệu trong trí nhớ có thể tìm được vô cùng ít, rất nhiều tài liệu có lẽ là tài liệu đặc biệt của Thần Vực, những tài liệu khác cho dù ở Thiên Diễn đại lục có, Thiên Vận quốc cũng chưa chắc có.
Tuy nhiên tốt xấu gì Lâm Minh cũng coi như gom góp làm ra vài loại vẽ tài liệu giấy phù Minh Văn cấp thấp, trở về là luyện, tu luyện Minh Văn thuật này quá đốt tiền, những tài liệu này tất phải vẽ thành công mấy tờ, hơn nữa còn phải bán đi, nếu không sẽ không có tiền bạc để tiếp tục.
Lâm Minh đang tính toán, lúc này, Lâm Tiểu Đông trở lại, hắn thấy tài liệu chồng chất như núi trước mặt Lâm Minh, con ngươi cũng muốn rớt xuống:
- Bạn hữu, ngươi đang muốn làm gì vậy?
Lâm Minh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ch tiết đáp:
- Ta muốn học Minh Văn thuật.
- Học... Học cái gì?
Ánh mắt Lâm Tiểu Đông vốn là không lớn lần này trừng to giống như quả trứng gà, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
- Học Minh Văn thuật.
Lâm Minh kiên trì lập lại một lần.
- Ta kháo! Ca ca, anh ruột của ta, đầu ngươi không phải là sáng sớm hôm nay bị đánh hư chứ, không tới một ngàn lượng vàng mà ngươi muốn học Minh Văn thuật? Hơn nữa còn không ai dạy!
- Ta mua bí tịch.
Lâm Minh chỉ chỉ một quyển “Minh Văn thuật nhập môn” trên bàn, bất đắc dĩ nói. Hắn mua quyển sách này chủ yếu là vì để hiểu rõ tình hình chung của Minh Văn thuật trên Thiên Diễn đại lục, trong lòng có một khái niệm đối lập cùng đại khái.
Lâm Tiểu Đông nhìn bản “Minh Văn thuật nhập môn” thoạt nhìn tựa như hàng sơn trại này, thiếu chút nữa hộc máu, hiện tại hắn đã không biết nói cái gì cho phải, hắn hối hận đã nói khoác Minh Văn sư trâu bò đến cỡ nào ở trước mặt Lâm Minh, lần này tốt a, bạn hữu này điên rồi.
Thấy những tài liệu này, Lâm Tiểu Đông cảm giác lòng đang chảy máu, mặc dù rất không muốn biết, nhưng hắn vẫn là nhìn về phía Lâm Minh, có chút không lưu loát hỏi:
- Này... Những tài liệu này rốt cuộc dùng bao nhiêu tiền...
Lâm Minh bất đắc dĩ nói:
- Bảy mươi lượng vàng.
Lâm Tiểu Đông thở phào một cái, bảy mươi lượng vàng còn có thể tiếp nhận, bất quá khẩu khí này hắn còn không có nói xong, một câu nói kế tiếp của Lâm Minh trực tiếp để cho Lâm Tiểu Đông thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.
Lâm Minh nói là:
- Ta còn dư lại bảy mươi lượng.
Lâm Tiểu Đông trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê...
- Vị thiếu gia này, giấy phù Minh Văn thượng hạng, tác phẩm của Bạch Hồng đại sư, dùng ở phía trên bảo khí, tuyệt đối làm cho uy lực tăng phúc hai thành trở lên!
Ở bênsảnh giao dịch của hội giao dịch, một người mặc lễ phục bồi bàn giới thiệu cho một con cháu quý tộc, bình thường sau khi Minh Văn được vẽ ra sẽ chịu tải đến phía trên lá bùa, lấy để buôn bán, lúc sử dụng chỉ cần phát động lá bùa, Minh Văn tự nhiên sẽ khắc ở phía trên bảo khí, vô cùng tiện lợi.
Bên trong sảnh giao dịch của hội giao dịch này cũng không phải là tùy tiện vào được, cần năm lượng vàng phí vào bàn, đối với võ giả bình thường mà nói, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, đủ để bọn họ mua dược thảo tu luyện nửa tháng.
Lâm Minh cũng là vì từ trải mới tiêu tiền để vào đây, lúc này gia sản trên người hắn cũng chỉ còn dư lại sáu mươi lăm lượng vàng, đi vào bên trong sảnh giao dịch bước đi cũng phải cẩn thận, không cẩn thận đụng ngã lăn bình bình lọ lọ gì đó, bán mình cũng không đủ để đền.
Lâm Minh muốn biết, Minh Văn thuật rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, mà chế phẩm của Minh Văn thuật sẽ chỉ có thể thấy ở bên trong sảnh giao dịch, cho nên chỉ có thể dùng tiền đi tới nơi này.
- Tác phẩm của Bạch Hồng đại sư?
Cước bộ của con cháu quý tộc kia bỗng nhiên dừng lại, hiển nhiên bị danh hiệu của Bạch Hồng đại sư hấp dẫn:
- Có văn thư không?
- Đương nhiên là có, đây là chứng nhận của Minh Văn sư công hội đưa ra, thiếu gia yên tâm đi, sảnh giao dịch của chúng ta bán ra thứ gì thì đó đều là đồ thật, giả một bồi thường mười.
- Ừm, bao nhiêu vàng?
- Một ngàn năm trăm lượng, nếu là ngài có thẻ khách quý, có thể giảm mười phần trăm.
- Ừm... Ta sẽ suy nghĩ...
Con cháu quý tộc kia trầm tư chốc lát, hiển nhiên mặc dù xuất thân giàu có như hắn mà nói, một ngàn năm trăm lượng vàng cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Nghe được cái giá tiền này, cho dù Lâm Minh sớm có chuẩn bị tâm tư, vẫn là lấy làm kinh hãi, một ngàn năm trăm lượng vàng, đây quả thực là đoạt tiền a!
Tuy nhiên... Nếu là chính mình học thành Minh Văn thuật, vậy còn không lợi gấp bội sao!
Nghĩ tới đây Lâm Minh liền trở nên kích động, hắn đã khẩn cấp muốn học Minh Văn thuật.
Bình luận facebook