• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Tài Tiên Đạo (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36 Bích ngọc đài!

Cái gọi là võ đạo chi tâm, cũng không phải là đại trung đại hiền, đại chính đại nghĩa, võ đạo cùng chính tà không liên quan, võ đạo chi tâm thật ra thì chính là quyết tâm của võ giả khi lập chí theo đuổi võ.

Luyện võ là cùng trời tranh mệnh, trong đó có các loại khổ nạn, nguy hiểm, hấp dẫn, nếu là tâm trí không kiên định, rất dễ dàng đánh mất võ đạo chi tâm, buông tha tập võ, do đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Có ít người luyện võ chỉ vì vinh hoa phú quý, thanh sắc khuyển mã, loại võ đạo chi tâm này ở giai đoạn trước cảnh giới võ đạo thật cũng không là cái gì, nhưng là tiến vào giai đoạn sau của võ đạo, động lực của bọn họ sẽ tiêu mất hơn phân nửa, bởi vì chỉ cần Ngưng Mạch kỳ đã đầy đủ cẩm y ngọc thực, tọa ủng mỹ nữ, Thiên Vận quốc có không ít võ giả, cũng là bởi vì một tờ bức ngăn Ngưng Mạch kỳ này mà bị chặn lại, mặc dù hao hết thiên tân vạn khổ đột phá Ngưng Mạch kỳ, nhưng lại không ngăn cản nổi sắc đẹp xa mỹ hấp dẫn, cả đời dừng bước tại chỗ này.

Một cửa ải Ảo cảnh không đề cập tới tu vi, chỉ nhìn võ đạo chi tâm, Lâm Minh đối với lần này có lòng tin mười phần, mặc dù không có được Ma Phương, hắn cũng có mười hai thành nắm chặt bình yên trôi qua cửa ải này.

Lúc này, võ giả thông qua cửa thứ nhất có ước chừng một nửa, người bị đào thải rời xa sân khấu, cả quảng trường bớt đông hơn rất nhiều.

Lâm Tiểu Đông đáng thương cũng đã mất đi tư cách, chỉ có thể ở lại.

Lâm Minh xoay người lại nhìn Lâm Tiểu Đông một chút, mặc dù không ít người, nhưng là hắn vẫn liếc nhìn đối phương.

Lâm Tiểu Đông cũng nhìn thấy Lâm Minh, giơ ngón tay cái lên đối với Lâm Minh, Lâm Minh cười cười, lúc đang muốn quay đầu lại, cũng là ánh mắt hơi chậm lại, hắn ở trong đám người, phát hiện một thân ảnh thiếu nữ đang né tránh, cô bé mặc một trường sam màu vàng nhạt, trên đỉnh đầu đeo mũ lông thiên nga mà thiếu nữ quý tộc thường mang, đang đứng ở một nơi hẻo lánh lặng lẽ nhìn không chớp mắt về phía chính mình.

Lâm Minh trong nháy mắt nhận ra cô bé này, chính là Lan Vân Nguyệt.

Ánh mắt Lâm Minh chẳng qua là hơi hơi chậm lại, liền thu trở lại, hắn biết, nếu như nhìn nhau thì chỉ có thể tăng thêm lúng túng cho Lan Vân Nguyệt, coi như không nhìn thấy đi.

Hiện tại trong lòng Lâm Minh cũng không có trách cứ Lan Vân Nguyệt cái gì, dù sao giữa hai người chẳng qua là ước định, mà không có đến trình độ dựng vợ gả chồng, Lan Vân Nguyệt chẳng qua là làm ra lựa chọn mà một cô bé bình thường có thể sẽ làm ra.

Lúc này, Lan Vân Nguyệt trốn ở trong đám người cũng không biết Lâm Minh đã phát hiện ra mình, đối với việc hôm nay rốt cuộc có nên tới hay không, trong lòng Lan Vân Nguyệt đấu tranh hồi lâu, nàng thật sự không muốn gặp lại Lâm Minh, nhưng là trong lòng mơ hồ lại có mấy phần nhớ thương, muốn biết rốt cuộc hắn sống có được hay không.

Nhớ tới hai tháng trước, cảnh tượng Lâm Minh cầm lấy mấy tờ lá bùa thấp kém chào hàng ở phía trước cửa hàng nàng liền cảm thấy lòng chua xót mấy phần.

Dựa vào một xuất thân cũng không giàu có tới ủng hộ bản thân tập võ, bản thân cũng không phải là thiên tài kinh diễm, tiềndành ít ỏi, cần dùng để mướn phòng, ăn cơm, mua thuốc, có thể tưởng tượng trình độ túng quẫn như thế nào, mua thuốc chỉ có thể mua Thiết Tuyến thảo đau tận xương cốt, mà cho dù là loại Thiết Tuyến thảo này, sợ rằng cũng không thể trả nổi tiền, như thế trên người sẽ lưu lại nội thương.

Nghĩ tới đây, Lan Vân Nguyệt sẽ cảm thấy đau lòng, nàng quả thật thích Lâm Minh, thích sự kiên cường cùng chấp nhất của hắn, yêu thích từ lúc còn nhỏ hắn đã dùng lực lượng nhỏ yếu đứng ở phía trước bảo vệ mình khỏi một đám hài tử hư lớn hơn mấy tuổi, mang cho nàng cảm động cùng cảm giác an toàn.

Nhưng là, những thứ cảm động này cuối cùng không cách nào thay thế một thứ gì đó.

Nàng là cô bé xinh đẹp, khí chất xuất chúng, thiên tư cũng tốt, gia cảnh mặc dù không phải là thế gia, nhưng là giàu có, cô gái như thế không thể tránh khỏi sẽ có một loại cảm giác về sự ưu việt, tựa như Khổng Tước cao quý, như vậy nàng không cách nào thuyết phục chính mình yên ổn sống với cuộc sống bình thường, gả cho Lâm Minh, làm lão bản nương của một tửu lâu, hai mươi năm thanh xuân ngắn ngủi, rồi sau đó từ từ già đi, dung nhan mà nàng trân ái nhất cứ như vậy không tồn tại nữa...

Nàng không muốn, thật sự không muốn.

Cho nên, nàng lựa chọn Chu Viêm, bởi vì Chu gia chẳng những vận dụng quan hệ với hoàng thất làm cho nàng tiến vào Thất Huyền võ phủ, Chu Viêm lại hứa hẹn cho Lan Vân Nguyệt đầy đủ đan dược trân quý, làm cho nàng tiến vào Ngưng Mạch kỳ, hấp dẫn của Ngưng Mạch kỳ, Lan Vân Nguyệt căn bản không cách nào ngăn cản.

Cho tới trưa hôm nay, Lan Vân Nguyệt đều có chút mất hồn mất vía, nàng vốn là không muốn tới, nhưng là cuối cùng không có thể thuyết phục chính mình, xế chiều nàng tới, vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ không được tuyển chọn, nàng cho rằng, chỉ cần không được tuyển chọn, Lâm Minh liền về nhà, quay về cuộc sống bình an, như vậy nàng là có thể nới lỏng, yên tâm, lại không nghĩ tới, nàng nhìn thấy Lâm Minh đứng ở trong đội ngũ người hợp cách. Điều này làm cho nàng vừa kinh ngạc đồng thời lại lo lắng.

Kinh ngạc là Lâm Minh thế nhưng lấy thiên phú tam phẩm cùng gia thế cũng không xuất chúng đột phá Luyện Thể tầng hai ở mười lăm tuổi.

Lo lắng chính là Lâm Minh có loại thành tựu này nhất định là bỏ ra cố gắng mà nàng không cách nào tưởng tượng, như vậy trên thân thể của hắn để lại bao nhiêu nội thương, có thể ba mươi tuổi sẽ tàn phế hay không??

Mỹ phụ chủ trì cửa khảo hạch thứ nhất buổi sáng xuất hiện lần nữa, nàng nhìn tổng thể nhân số một chút, còn không coi là quá kém, xác lập trong khảo hạch coi như có thể.

- Mọi người, mời đi theo ta, đi Bích Ngọc đài.

Ước chừng trăm thiếu nam thiếu nữ, đi theo người mỹ phụ chậm rãi tiến vào đại môn của Thất Huyền võ phủ.

Thất Huyền võ phủ xây dựa vào núi, bên trong không có kiến trúc cao lớn, mà là lầu các tinh xảo chạy dài không dứt, những lầu các này trải qua thiết kế tỉ mỉ, đường nét lưu loát, dung hợp hoàn mỹ với môi trường non xanh nước biếc chung quanh, làm cho người ta tán thưởng.

Đoàn người đại khái đi hết thời gian uống cạn một chung trà, ở trước mặt bọn họ xuất hiện một mảnh hồ xanh biếc, hồ xanh biếc kia giống như phỉ thúy, mặt ngoài không có một tia gợn sóng, yên lặng lạ thường, chung quanh hồ trồng đầy liễu rủ, lúc này mới vừa vào, có không ít lá cây liễu rủ rơi xuống, nhưng là làm cho người ta lấy làm kỳ chính là, nhiều lá cây như vậy nhưng không có một mảnh lá cây bay vào trong hồ.

Ở trung ương hồ lớn xanh biếc này, có một tấm ngọc đài xây từ cẩm thạch, ngọc đài cùng bờ có cầu đá cửu khúc nối liền lại, nghiễm nhiên trở thành một chỗ tiên cảnh nhân gian.

Lâm Minh phát hiện, địa phương cách ngọc đài hơn mười mét, có một đình giữa hồ, ở trong đình giữa hồ bày một cái bàn đá, trên bàn đá có nước trà cùng hoa quả khô, lúc này, đang có mấy trung niên nhân, mấy lão giả còn có một thiếu nữ ngồi ở chung quanh bàn đá, có chút hăng hái nhìn về nơi này.

Bên trong đó thậm chí có Tần Hạnh Hiên cùng Mộc Dịch tiên sinh.

Lâm Minh hơi ngẩn ra, bọn họ làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?

Mộc Dịch phát hiện Lâm Minh nhìn về bọn họ nơi này, khẽ mỉm cười, mà Tần Hạnh Hiên cũng lộ ra một nụ cười hữu hảo.

Lâm Minh mỉm cười đáp lễ, hắn mơ hồ có cảm giác, mấy người khác phụng bồi Mộc Dịch cũng không đơn giản, khí tức của mấy người trong đó không yếu hơn bao nhiêu so với Mộc Dịch.

Những người này đều là cao thủ!

Lâm Minh nghĩ không sai, những người này có mấy người là bằng hữu của Mộc Dịch, khách khanh của triều đình Thiên Vận quốc, trừ những người đó ra, còn có trưởng lão của Thất Huyền võ phủ, trong cuộc khảo thí tân sinh hai lần hàng năm, bọn họ cũng sẽ tới quan sát một chút, xem một chút xem có mầm tốt hay không.

Bọn họ nhìn chủ yếu là thiên phú cùng võ đạo chi tâm, thiên phú của thí sinh ghi danh cuộc thi hàng năm đã sớm kèm theo trong tư liệu, căn bản không cần đo lường, bọn họ đã sớm nhìn rồi.

Lần này thiên phú của thí sinh coi như là tạm được, mạnh nhất có tứ phẩm thượng đẳng.

Thiên phú ngũ phẩm ở Thiên Vận quốc có thể nói là mười năm nhất ngộ, không có cũng bình thường, tứ phẩm thượng đẳng cũng rất tốt, những tứ phẩm khác cũng được thông qua, tam phẩm thì kém một chút.

Cửa thứ nhất trắc lực không có gì đẹp mắt, cho nên các trưởng lão của võ phủ này cũng chưa có trình diện, mà thiên phú bọn họ nhìn rồi, lần này tới chính là xem một chút xem trong những thí sinh này có người có võ đạo chi tâm đặc biệt kiên cố hay không?

- Lên một lượt đi, bảo vệ cho bản tâm, giữ vững tĩnh tọa, kiên trì năm cửa, là được thông qua.

Phụ nhân xinh đẹp còn nói.

Các thí sinh nối đuôi nhau đi lên cầu đá cửu khúc, lúc này trong lòng bọn họ đều có chút bồn chồn, cuộc thi trắc lực ở cửa thứ nhất thật ra thì trong lòng bọn họ đều có ý nghĩ sẽ đạt được, thí sinh bình thường đều biết cực hạn lực lượng của mình là bao nhiêu, trừ những người vừa vặn hợp cách kia có chút tâm thần bất định, sợ không phát huy ra trình độ đỉnh phong, những người khác đã sớm nắm chắc trong lòng, qua chính là qua, không qua chính là không qua, cho nên không có khẩn trương quá mức, mà khảo hạch ảo cảnh lần này, bọn họ lại khẩn trương.

Ảo cảnh này bên trong bọn họ không ít người trước kia căn bản chưa thử qua, bên trong rốt cuộc sẽ có tình cảnh như thế nào là một chút cũng không rõ, nghe nói tỷ lệ đào thải của cửa ải này ở trong cửa thứ ba là cao nhất, sẽ đạt tới chín thành.

Trong mười tồn tại một!

Phải biết rằng, bọn họ đều là người nổi bật trong bạn cùng lứa tuổi, nếu là xuất thân từ thành nhỏ trấn nhỏ, rất có thể là xuất sắc nhất trong võ giả cùng lứa ở cả thành trấn, từ nhỏ đã nghe danh hiệu thiên tài thần đồng để lớn lên, nhưng là một nhóm người cứ như vậy, đi tới cửa ải khảo hạch ảo cảnh này cũng bị đào thải nhiều như vậy!

Cửa ải này rất đáng sợ!

- Ngồi ổn định ở ngọc đài, sau mười tức thời gian, bắt đầu khảo hạch!

Mỹ phụ nói, mặc dù cách khoảng cách rất xa, nhưng là thanh âm của nàng lại truyền đến trong tai mỗi học sinhrõ ràng, phần công phu chân nguyên truyền âm này thâm hậu hơn Chu Viêm rất nhiều.

Lâm Minh hoài nghi, mỹ phụ này là một võ giả Ngưng Mạch kỳ.

Đi tới phía trên ngọc đài, Lâm Minh tùy ý liếc mắt một cái nhìn về phía đám người vây xem ở nơi xa, quả nhiên phát hiện thân ảnh Lan Vân Nguyệt ở trong đó, nàng dựa vào một gốc cây liễu, vẫn nhìn về phía Lâm Minh nơi này, không có cảm giác mình sẽ bị phát hiện chút nào.

Lâm Minh thở dài một hơi, không hề xem nữa, khoanh chân ngồi ở phía trên ngọc đài.
Chương 37 Lâm Minh võ đạo chi tâm

Sau khi ngồi xuống, hắn phát hiện tuy rằng ngọc đài này giống như được xây từ cẩm thạch nhưng lại không có chút lạnh lẽo nào, ngược lại lại cảm thấy ấm áp vô cùng ôn nhuận. Nhìn kỹ có thể phát hiện nó được khắc các loại hoa văn vô cùng phức tạp, hiển nhiên đây là trận văn.

Đại ngọc đài này chính là một ảo trận, nghe nói ảo trận này là do mấy cao thủ Tiên Thiên của đại tông môn Thất Huyền cốc khắc ra, ảo cảnh trong đó không giống bên ngoài.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng không lo lắng, dù sao ảo cảnh cũng là ảo cảnh, chỉ cần bảo vệ bản tâm, cho dù ảo cảnh có biến đổi khôn cùng thì lòng ta vẫn vững.

Giờ khắc này, Lâm Minh ngồi trên ngọc đài trắng, tâm cảnh trở nên không minh trước nay chưa từng có.

Mười tức sau, Lâm Minh cảm thấy xung quanh trở nên sáng sủa, tất cả các thí sinh đã không còn, tầm nhìn thông thoáng, Lâm Minh chỉ còn nhìn thấy một mình mình.

Đây là một thảo nguyên vô biên vô hạn. Đúng lúc này một đám mãnh thú từ một dải cỏ cao cao chạy ra, vọt thẳng tới Lâm Minh.

Mấy chục con mãnh thú, đều là hung thú cấp một trước kia Lâm Minh đã từng giết qua, chúng chạy băng băng, khí thế cuồn cuộn khiến cho cây cỏ ngã rạp.

Lâm Minh mặt không đổi sắc, lưng đứng thẳng chờ đám hung thú này đánh tới.

- Vù!

Mãnh thú xuyên qua thân thể, Lâm Minh bình yên vô sự, nhưng mà trong nháy mắt mãnh thú xuyên thủng thân thể, Lâm Minh lại cảm nhận được một cỗ uy áp và công kích mãnh liệt, tuy rằng hắn biết rõ đây là ảo giác, nhưng mà không thể thoát khỏi loại cảm giác này, giống như nó là một loại sợ hãi bản năng đến từ linh hồn.

Đây là hiệu quả của ảo trận sao? Biết rõ là ảo giác, nhưng vẫn dễ dàng bị lạc ở bên trong, mà một khi bị lạc vào đó sẽ không còn biết đây là ảo giác.

Nói vậy, ảo thành thực, nếu như giết người ảo thì có thể trực tiếp khiến cho người trong ảo cảnh chết đi.

(Người ảo thành người thực, mà người thực □ giết là chết _ DG)

Trong lúc Lâm Minh bình yên vượt qua cửa ải thứ nhất, trên ngọc đài lại sáng lên mười mấy đạo ánh sáng trắng, trong nháy mắt, có mười mấy người bị truyền tống ra khỏi ngọc đài, ngã ở bên cạnh, những người đó không ngoại lệ, sắc mặt đều tái nhợt, mí mắt run rẩy, bọn họ đều bị lạc ở trong ảo cảnh, ảo tưởng thành cảnh tượng bản thân đã bị hung thú xé thành thịt vụn, sau đó càng ngày càng sợ, chung quy tâm thần thất thủ cho nên bị truyền tống ra.

Trên đình, mấy tên trưởng lão Thất Huyền võ phủ nhìn thấy mấy người này mà khẽ lắc đầu, cửa thứ nhất ảo cảnh chỉ là thử can đảm. Con đường luyện võ rất nhiều nguy hiểm, ngay cả một chút can đảm như vậy cũng không có thì luyện võ cái gì?

- Mộc Dịch, tiểu tử ngươi quen biết đúng là lợi hại, trong nháy mắt đã vượt qua.

Người trong đình biết Mộc Dịch và Lâm Minh quen biết nhau, nhưng Mộc Dịch cũng không đề thành tựu của Lâm Minh lên trên Minh Văn thuật, đây là do Lâm Minh dặn dò.

Sau khi Mộc Dịch chỉ nói Lâm Minh là bạn cũ, xem lần khảo hạch này tên tiểu bối này trưởng thành đến mức nào?

Mỹ phụ phụ trách cửa khảo hạch thứ nhất cũng đi tới ngôi đình giữa hồ, bởi vì lần khảo hạch này Lâm Minh biểu hiện quá xuất chúng. Nàng cũng chú ý tới Lâm Minh, nàng phát hiện Lâm Minh chỉ nhíu mày trong nháy mắt, sau đó đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Mà nhìn những người khác lại nghiến răng nghiến lợi có, sắc mặt dữ tợn có, hiển nhiên bọn họ đang đánh nhau cùng với những hung thú bên trong ảo cảnh kia, bây giờ đã đang lâm vào khổ chiến.

Ở trong ảo cảnh, tin tưởng càng nhiều, cố chấp càng mạnh thì càng cường đại, ngược lại thì càng trở nên yếu ớt. Những người này và hung thú chiến đấu đúng là có can đảm tuy nhiên không giống như Lâm Minh, trong lòng không chút sợ hãi nào, vững như núi thái sơn, mặc kệ cho hung thú đánh tới mình, thủ vững bản tâm, ảo giác tự phá.

- Trách không được ngươi đến chỉ là muốn xem tên tiểu tử này, võ đạo chi tâm của hắn rất không tệ, có thể so sánh cùng với Lăng Sâm.

Lại có một lão nhân nói.

Mộc Dịch chỉ cười cười, Lâm Minh thuận lợi thông qua cửa thứ nhất tuyệt không phải là chuyện ngoài ý muốn của hắn.

Tần Hạnh Hiên cũng đang âm thầm so sánh, tuy rằng thiên phú Lâm Minh xa xa không bằng mình, nhưng mà võ đạo chi tâm lại kiên định khiến cho người ta kinh ngạc, lúc trước nàng vượt qua cửa ải thứ nhất cũng phải mất một phen động tay động chân, mà Lâm Minh chỉ mất có mấy giây.

Lúc này Lâm Minh đã đến cửa thứ hai.

Cửa thứ hai, cảnh tượng đại biến, trong nháy mắt Lâm Minh đi tới, hắn cảm nhận được sát khí từ bốn phía chiến trường, chung quanh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tàn kiếm đoạn kích, xương trắng dày đặc.

Tại phiến chiến trường này, tiếng hò hét từ bốn phía nổi lên, phía xa xa bụi mù cuồn cuộn, hai bên phải trái Lâm Minh, đột nhiên xuất hiện hai đội kị binh thân mang trọng giáp, tay cầm trường thương. Hai đội quân này ào ào đánh về phía nhau, mà Lâm Minh lại ngồi ở giữa hai bên.

Dưới khí thế liều chết và tiếng hò hét vang trời, Lâm Minh thủ vững bản tâm, không hề nhúc nhích, lúc đầu trải qua ảo giác cho nên không kịp trở tay, nội tâm của hắn còn xuất hiện một chút dao động nhưng lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, gắt gao thủ vững tâm thần.

Kết quả là cảnh tượng thiên quân vạn mã xung phong liều chết biến thành tro bụi, ảo giác bị phá.

- Hả? Lại phá? Hay là không phá?

Một tên trưởng lão nhìn về phía Lâm Minh có chút khó tin, tiểu tử này ngay cả mặt cũng không nhăn một cái, nếu không nhìn trận văn chỗ Lâm Minh ngồi xuống phát ra ánh sáng mờ nhạt thì hắn đã tưởng rằng ảo trận này đã mất đi công hiệu.

- Tiểu tử này không đơn giản, không biết mất bao lâu hắn sẽ phá quan, nếu có thể vượt qua Lăng Sâm vậy thì càng khiến cho người ta khiếp sợ.

Ảo cảnh có năm cửa ải, người bình thường muốn trải qua toàn bộ phải mất một canh giờ, mà thành tích tốt nhất mười năm nay đó là Thiên Chi phủ Lăng Sâm, dùng thời gian một nén nhang để phá quan, điều này làm cho trưởng lão Thất Huyền võ phủ cảm thấy giật mình, bởi vì trừ Lăng Sâm ra, thì người còn lại trên cơ bản phải mất hơn nửa canh giờ.

Bản thân Lăng Sâm vô dục vô cầu, gần như là một tên sát thủ máu lạnh, mở miệng đã nói không muốn, người luyện võ như thế mới là đáng sợ nhất.

Lăng Sâm cũng nghiệm chứng điểm này, năm hắn gần hai mươi tuổi, lợi dụng thiên phú tứ phẩm bậc trung, trở thành đại sư huynh Thiên Chi phủ, rất nhiều người thiên phú tứ phẩm thượng đẳng đều bị hắn ném lại phía sau.

- Bây giờ còn khó mà nói, cái khó là ba cửa ải phía sau.

Một lão nhân vuốt râu nói:

- Kỷ lục của Lăng Sâm cũng không phải dễ phá như vậy!

Lúc này, ở trong ảo giác, Lâm Minh đã đến cửa ải thứ ba, cảnh tượng thiên quân vạn mã đã biến mất, cảnh tượng chung quanh Lâm Minh đột nhiên biến đổi, đi tới một căn phòng thanh xà ngang bằng ngọc điêu khắc tuyệt đẹp, chung quanh được bao bọc lụa mỏng, say m lòng người.

Mà ở trong những tấm nhung lụa mỏng này, lại hiện rõ mười mấy cô gái còn đang trong độ tuổi thanh xuân đang nhẹ nhàng múa may, dáng điệu thướt tha yểu điệu, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, bọn họ uốn éo, sau đó nhao nhao cởi áo, tháo thắt lưng, chậm rãi đi tới chỗ Lâm Minh, trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng trở nên tràn ngập sắc xuân, ngực cao, mông tròn, ép lên cánh tay hắn, trong lúc đó mùi thơm mê người đập vào mũi.

Trong nháy mắt này, trong lòng Lâm Minh đúng là dâng lên một cảm giác khô nóng, máu lưu thông cũng trở nên nhanh hơn, nhưng rất nhanh hắn đã tận lực áp chế cỗ dục vọng này, lại thủ vững bản tâm.

Nhưng mà những cô gái kia cũng không lập tức biến mất, ngược lại giống như mất hứng, nhao nhao nhặt quần áo hờn dỗi lui lại, cảnh tượng xung quanh lại biến đổi, trở thành một căn phòng ngủ ấm áp, diện tích không lớn. Một cái giường gỗ lim dựa vào tường, trên giường một thiếu nữ mặc áo vải bông đỏ sẫm, áo khoác ngắn tay bằng ngân tuyến mỏng màu nhung, đầu cái trâm ngọc khắc hoa.

Nữ nhân này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nàng chỉ tùy ý ngồi đó mà đã lộ ra khí chất quý phái xinh đẹp, mà dung mạo của nàng tuy rằng mang theo vài phần thành thục nhưng lại có bóng dáng của Lan Vân Nguyệt.

Lan Vân Nguyệt...

Tâm thần Lâm Minh chấn động, đây là Lan Vân Nguyệt mười năm sau sao?

- Ngoan, đừng khóc.

Lan Vân Nguyệt nhẹ giọng như dỗ dành trẻ con, mà trên giường nàng đúng là có một đôi song bào thai long phượng, nhìn dung mạo đứa trẻ kia rõ ràng có phần giống như Lâm Minh...

Giống như cảm thấy Lâm Minh nhìn lại, hai đứa trẻ kia mở đôi mắt đen lánh, nở nụ cười giòn vang, tiếng cười ngây ngô không ngừng vang lên bên tai Lâm Minh, tiến vào tâm linh hắn.

Lan Vân Nguyệt cũng mỉm cười nhìn về phía Lâm Minh, mí mắt khẽ hở nói:

- Lâm Minh ca, đã khuya rồi, ngủ đi.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vân Nguyệt và đôi song bào thai kia tươi cười, võ đạo chi tâm của Lâm Minh dường như xuất hiện một chút dao động, vợ, nữ nhân, một ngôi nhà giàu có mà ấm áp...

Cuộc sống như vậy không phải là trước kia mình mong muốn sao?

Hiện tại đã có được, sao không dừng lại...

Trong đầu đột nhiên hiện ra ý niệm này, khiến cho Lâm Minh đột nhiên bừng tỉnh, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cho tâm thần hắn khôi phục vẻ trong sáng.

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến hóa, Lan Vân Nguyệt cùng song bào thai đều biến mất.

Nhìn không gian hắc ám, Lâm Minh lau mồ hôi lạnh, suy nữa thì bị lạc rồi!

Nghĩ tới mộng cảnh vừa rồi, Lâm Minh không khỏi thở phào một hơi.

Có lẽ trong lòng mình từng có ý niệm như vậy cho nên mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi, nhưng rốt cuộc thì cũng trôi qua.

- Trôi qua sao?

Một thanh âm mơ hồ từ phía sau truyền tới, Lâm Minh mở mắt quay lại nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc áo the mỏng, tay cầm trường kiếm xuất hiện phía sau mình, thiếu nữ này khí chất xuất trần, dung mạo kinh nhân, lại mang theo một phần anh khí.

- Tần Hạnh Hiên?

Lâm Minh ngây người, nữ nhân này rõ ràng là Tần Hạnh Hiên, chỉ là lớn tuổi hơn một ít, bộ dạng lúc này khoảng hai mươi tuổi.

- Nếu trôi qua, như vậy ngươi và ta cùng song tu, chúng ta cùng thăm dò con đường võ đạo, thế nào?

Tần Hạnh Hiên nói xong quần áo trên người đã biến mất, trong lúc nhất thời bóng dáng mê người hoàn toàn in vào tầm mắt Lâm Minh, nàng cứ như vậy chậm rãi đi về phía Lâm Minh.
Chương 38 Vạn tà không xâm

Thiên chi kiêu nữ như thế trần truồng đứng trước mặt mình, cho dù tâm chí Lâm Minh kiên định thì hô hấp cũng không khỏi hơi dồn dập, khí huyết sôi trào, dù sao Lâm Minh trên phương diện nam nữ vẫn là một tên thiếu niên chưa hiểu sự đời mà thôi.

Mà đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên đã ngồi vào trong lòng Lâm Minh, ôm người ngọc ôn nhu, mùi thơm xử nữ ập vào mũi, loại dục vọng này mãnh liệt tấn công võ đạo chi tâm của Lâm Minh.

Vô căn cứ!

Ảo ảnh!

Lâm Minh nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm niệm tâm pháp Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, thủ vững bản tâm.

- Lâm Minh, ngươi không thích ta sao?

Thanh âm ngọt lịm khiến người ta giống như cây gặp mưa xuân, mí mắt Lâm Minh nhảy một cái, nhưng vẫn như trước không chút động tâm.

- Ôi...

Tức giận thở dài một hơi, Tần Hạnh Hiên có chút u oán đứng lên, chậm rãi rời đi...

Tận đến lúc này, cảnh tượng chung quanh mới chậm rãi biến mất, trở về yên tĩnh...

Cửa ải thứ ba, cuối cùng đã xong.

Lâm Minh hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Cửa ải thứ ba này thật là lợi hại. Có thể đào bới ra ý niệm mà hắn đã chôn sâu trong lòng, võ đạo chi tâm của mình không phải không chút sơ hở, xem ra mình đã quá ngây thơ rồi, con người chứ không trời đất, không có khả năng là không có nhược điểm.

- Hả, tiểu tử này qua ải, cửa ải này hắn dùng thời gian không ngắn, mất nửa nén hương.

Một lão nhân nhìn lư hương bên cạnh, một nén nhang đã cháy phân nửa.

- Tiểu tử này khác với Lăng Sâm, Lăng Sâm qua ải chỉ mất mấy giây, tiểu tử này lại mất tới nửa nén hương, trong lòng tám thành là đã thích cô nương kia. Tuy nhiên cứ như vậy, chỉ sợ hắn không phá được kỷ lục của Lăng Sâm.

Một lão nhân khác cười ha ha nói, nụ cười có ý thâm trường.

- Hắc hắc, từ xưa anh hùng xứng mỹ nhân, chuyện này rất là bình thường, ta chính là thích điểm này của hắn, cái tên Lăng Sâm này đúng là khiến cho ta có chút khó chịu, vẻ lạnh lùng của hắn làm cho ta có chút phát hoảng.

Mấy vị trưởng lão đều nở nụ cười, bởi vì bối phận khác nhau, một tiểu bối như Tần Hạnh Hiên tự nhiên sẽ không nói chen vào, nàng chỉ im lặng ngồi, lúc này nàng nhìn về phía Lâm Minh nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái, không biết cô nương trong ảo cảnh hắn thấy là ai?

Cửa ải thứ tư, Lâm Minh bị rơi vào trong Tu La địa ngục, xung quanh đều là bóng đem mờ ảo, cả người Lâm Minh ngâm vào trong ao đầy máu tươi, trên biển máu trôi nổi đầy xương khô màu trắng. Cùng với đó là tiếng quỷ khóc chói tai, lệ quỷ vô tận, phát ra tiếng kêu khặc khặc thê lương thảm thiết, cuồn cuộn vọt tới Lâm Minh.

Vạn quỷ quấn thân sao? Lâm Minh cười lạnh một tiếng, vận chuyển Hỗn Độn Cương Đấu kinh, cả người được bao phủ ánh sáng vàng, phát ra chân nguyên thuần khiết.

Hỗn Độn Cương Đấu kinh là thánh điển luyện thể đến từ Thần Vực, nghe nói là do Đấu Chiến Phật sáng tạo ra, chí cương chí dương! Cố bản tâm, phá âm tà, đập nát vô căn, chém hết tâm ma.

Lâm Minh Hồn nhiên mặc kệ đám lệ quỷ kia đánh tới, đem Hỗn Độn Cương Đấu kinh vận chuyển tới cực hạn, tâm ta tự chính, vạn tà bất xâm!

- Vù!

Ánh sáng vàng hiện lên, những ác quỷ kia hóa thành tro bụi, sau đó hoàn toàn biến mất.

- Không thể nào! Vậy mà đã vượt qua?

Ảo cảnh có năm cửa ải, cửa thứ nhất thử can đảm, cửa thứ hai xem khí thế, cửa thứ ba phá dục vọng, cửa thứ tư phá tâm ma, cửa thứ năm chính là cố bản tâm.

Hai cửa trước thì đơn giản, sau cửa thứ ba độ khó vì người mà sinh ra, lúc trước do Lăng Sâm thích chém giết cho nên tâm ma rất mạnh, bởi vậy hắn chém giết mất hơn nửa nén hương mới miễn cưỡng chém tan tâm ma.

- Tên Lâm Minh này, vậy mà hoàn toàn không có tâm ma?

- Tâm tư tinh thuần, rất khó có được, qua bốn cửa ải mà hương mới cháy được hơn phân nửa, đúng là hạt giống tốt.

Một lão nhân tán thưởng từ đáy lòng nói.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiêu thí sinh bị truyền tống ra ngoài, cửa thứ nhất, cửa thứ hai còn có may mắn, nhưng mà bắt đầu từ cửa ải thứ ba, người bị truyền tống ra ngoài càng tăng mạnh, trên ngọc đài lại hiện lên vài đạo ánh sáng.

Ở cách đó không xa, Lan Vân Nguyệt luôn luôn chú ý Lâm Minh, biểu tình Lâm Minh mặc dù không nói luôn luôn ung dung, nhưng vẫn thủy chung kiên định, hoàn toàn không giống những thí sinh khác, khuôn mặt hoặc vặn vẹo, hoặc tái nhợt, hoặc dữ tợn.

Giờ khắc này, Lan Vân Nguyệt có loại cảm giác không nói nên lời, Nàng biết, Lâm Minh muốn phá quan qua cuộc khảo hạch này, cũng chỉ còn lại lần khảo hạch cuối cùng này thôi.

Một cửa ảo cảnh cuối cùng này, Lâm Minh cũng không rời khỏi địa ngục, hắn vẫn đang ngâm mình ở trong ao máu kia, mà ao máu đột nhiên trở nên nóng lên.

Nhiệt độ đột nhiên tăng lên! Máu tươi trở nên sôi trào, từng bọt khí từ đáy ao sục lên, nổ tung trên mặt ao máu, ao máu giống như biến thành một dòng dung nham cuồn cuộn.

Trong khoảnh khắc kia, Lâm Minh rõ ràng cảm nhận được khí huyết sôi lên, cái loại cảm giác đau đớn này hắn cảm nhận rất sâu sắc, tuy rằng biết nó là ảo giác nhưng mà loại đau đớn này lại vô cùng chân thật, khiến cho người ta sinh ra ý niệm sống không bằng chết.

Bốn cửa ải trước đều là ảo giác, không nghĩ tới cửa ải thứ năm này cảm nhận lại chân thực như vậy. Lâm Minh cắn chặt răng, sống chết kiên trì. Lúc trước đau nhức bị linh hồn vô chủ cắn nuốt, chính mình cũng chống đỡ được, một chút nóng cháy như vậy vì sao lại không được.

Lâm Minh nghĩ như vậy, Huyết trì lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa màu đen, hừng hực bùng cháy!

Ngọn lửa trào tới Lâm Minh, Lâm Minh có thể cảm nhận rõ ràng được sóng nhiệt trong đó, mắt thấy ngọn lửa vọt tới, loại lực lượng này chỉ sợ khiến cho người thường trở nên kinh hồn táng đảm.

Lâm Minh quát lớn một tiếng.

Võ đạo chi tâm của ta là thiêu thân lao vào lử bị vạn lửa thiêu người thì như thế nào? Ta cầu còn không được!

- Ầm!

Ngay khi ngọn lửa cắn nuốt Lâm Minh, tất cả biến thành hư vô, Lâm Minh đứng lên, nhìn quanh bốn phía, hắn trở về phía ngọc đài, đám thiếu nam thiếu nữ chung quanh hoặc nhe răng trợn mắt, hoặc mặt không có chút máu.

Nhìn thấy Lâm Minh đột nhiên mở mắt đứng lên, trong lòng Mộc Dịch giật nảy lên, hắn nhìn lại cái lư hương kia, cây hương kia không ngờ chỉ còn lại một đoạn ngắn.

Kỷ lục của Lăng Sâm bị phá!

Tần Hạnh Hiên cũng rất là giật mình, trước kia nàng vượt qua cửa ải thứ năm ảo cảnh cho nên biết rõ lợi hại trong đó, tuy rằng thiên phú của nàng đạt tới lục phẩm mà Thiên Vận quốc chưa từng có nhưng mà thiên phú lại đối với ảo cảnh cũng không có trợ giúp quá lớn, Tần Hạnh Hiên mất khoảng nửa canh giờ mà Lâm Minh dùng gần một nén nhang đã tỉnh lại, đúng là làm người ta khó tin.

- Khó lường! Khó lường! Võ đạo chi tâm của thiếu niên nay cả đời ta rất là ít thấy, đúng rồi, thành tích cửa thứ nhất của hắn ra sao?

Một lão già hỏi nữ nhân xinh đẹp phụ trách chủ trì khảo hạch.

- Hai ngàn bảy trăm cân.

Lâm Minh đứng đầu khảo hạch vòng một, nữ nhân xinh đẹp này đương nhiên nhớ rõ.

- Ồ!

Lão già động dung, hắn vội vàng hỏi:

- Thiên phú mấy phẩm?

Nghe lão già hỏi như vậy, nữ nhân xinh đẹp còn chưa trả lời, Mộc Dịch đã nói:

- Tam phẩm bậc trung.

- Chỉ có tam phẩm?

Lão già ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu, thở dài:

- Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Thiên phú tam phẩm cũng không kém, nhưng mà ở trong Thất Huyền võ phủ thiên tài như mây trên trời này lại được tính ở tầng dưới chót.

Nhưng mà Mộc Dịch lại nói:

- Có đôi khi thiên phú cũng không phải là tất cả, ngươi cứ chờ đi, Lâm Minh sẽ trở thành rồng trong loài người.

Mộc Dịch khẳng định nói, lúc trước sau khi hắn biết thiên phú của Lâm Minh cũng cảm thấy kinh ngạc, gần như còn nghĩ đó là sai lầm, tuy nhiên ngẫm lại thành tựu Lâm Minh đã lấy được, có rất nhiều người cả đời cũng không đᴠđược. Vị tiền bối kia nếu như đã lựa chọn Lâm Minh, vậy thì Lâm Minh nhất định là có chỗ phi phàm.

Tuy rằng Mộc Dịch khẳng định là vậy nhưng mà trong lòng những người khác cũng không khỏi âm thầm lắc đầu, thiên phú đối với thành tựu của võ giả trong tương lai có tác dụng quá trọng yếu, thiên phú tam phẩm bậc trung, cho dù có lượng lớn tài lực ủng hộ thì nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Mạch kỳ mà thôi.

Lâm Minh từ trên ngọc đài đứng dậy rời đi, Lan Vân Nguyệt từ xa nhìn về phía Lâm Minh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, tuy rằng đã sớm biết Lâm Minh tâm chí kiên định, nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Minh lại phá quan nhanh như vậy.

Mà nàng cũng biết, muốn khuyên Lâm Minh buông tha tập võ là chuyện không có khả năng, tâm chí của hắn vô cùng kiên định.

Sau khi Lâm Minh rời khỏi ngọc đài liền được dẫn tới phòng nghỉ, kế tiếp còn một cửa cuối cùng, Lung Linh tháp.
Chương 39 Lung linh tháp

Thất Bảo Lung Linh tháp, cũng là do cao thủ Thất Huyền cốc kiến tạo, tài liệu lấy từ bên ngoài Thiên Vận quốc, không biết vì sao cả tháp sáng bóng như lưu ly.

Lung Linh tháp có tất cả bảy tầng, mỗi một tầng đều khắc trận pháp tinh vi, cũng là một cái ảo trận.

Tuy nhiên ảo trận này khác với ảo trận trên ngọc đài, ảo trận trên ngọc đài chỉ là ảo giác, mà ảo trận Lung Linh tháp này lại là Huyễn Sát trận.

Huyễn Sát trận có thể dựa vào ảo cảnh giết người, người bị vây khốn ở trong Huyễn Sát trận nghĩ mình đã chết, mà sự thật thì cũng đã chết.

Đương nhiên, Lung Linh tháp chỉ là khảo hạch, sẽ không thật sự giết người, một khi thất bại sẽ được đưa ra khỏi ảo trận.

Ở bên trong Lung Linh tháp, không thể sử dụng bảo khí, bảo giáp, chỉ có thể sử dụng binh khí bình thường, hết thảy đều phải xem bản lĩnh của mình.

Th thời gian trôi đi, người ở trên ngọc đài càng ngày càng ít, từng đạo ánh sáng hiện lên, từng người bại trận bị truyền tống ra ngoài, vốn tám chín trăm người đã bị đào thải sáu, bảy thành, trong đó thậm chí có một võ giả võ đạo tầng ba.

Lúc bị truyền tống ra ngoài, tên võ giả Luyện Thể tầng ba kia vẻ mặt suy sụp, đây chính là lần thứ ba hắn tham gia khảo hạch Thất Huyền võ phủ rồi. Không nghĩ tới vẫn bị thất bại, năm nay hắn đã hơn mười tám tuổi, lần này với hắn mà nói cũng chính là cơ hội cuối cùng rồi.

Tận khi qua nửa canh giờ, trên ngọc đài cũng có người thứ hai mở mắt, tên kia thở dài một hơi, vẻ mặt tái nhợt đứng bật dậy, sau lưng hắn đã ướt sũng mồ hôi.

Người này đúng là Vương Nghiễn Phong thiên phú tứ phẩm thượng đẳng.

Sau khi hắn đứng dậy liền muốn tìm kiếm khuôn mặt thiếu niên cường tráng và bóng dáng Lâm Minh đã át đi sự nổi bật của hắn nhưng mà chỉ thấy thiếu niên cường tráng kia khuôn mặt vặn vẹo đang giãy giụa trong ảo cảnh cũng không thấy bóng dáng Lâm Minh đâu. Khóe miệng Vương Nghiễn Phong hiện lên nụ cười ngạo nghễ.

Nhưng mà khi hắn được nhân viên công tác mời tới phòng nghỉ nhìn thấy Lâm Minh đã ngồi ở đó điều tức, sắc mặt Vương Nghiễn Phong lập tức trầm xuống. Hắn vốn còn tưởng Lâm Minh đã bị đào thải, không nghĩ tới Lâm Minh lại thông qua khảo hạch trước hắn.

- Tên này!

Vương Nghiễn Phong cảm thấy nguy cơ sâu sắc, hắn không nghỉ ngơi, mà rời khỏi phòng nghỉ, sau khi tìm được tùy tùng của mình, thấp giọng nói:

- Đi điều tra, thiên phú của tên kia rốt cuộc là mấy phẩm.

Lâm Minh cũng nhận ra địch ý của Vương Nghiễn Phong với mình, tuy nhiên đây là chuyện rất bình thường, giữa các thí sinh với nhau đều có quan hệ cạnh tranh, mà phần thưởng cuối cùng chỉ có một.

Dần dần, người tiến vào trong phòng nghỉ càng ngày càng nhiều, cuộc khảo hạch thứ hai đã tới giai đoạn cuối cùng.

Cuối cùng, thông qua đợt khảo hạch thứ hai có tổng cộng chín mươi hai người, quả nhiên đã rớt tới chín thành.

Không để cho bọn họ quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, vòng khảo hạch cuối cùng lập tức bắt đầu.

- Cửa ải thứ ba, Lung Linh tháp.

Một tiếng hô lên vang lên trong đám người, giám khảo lần này là một trung niên gầy yếu, tướng mạo bình thường, nhưng mà trên người lại toát ra khí thế mạnh mẽ khiến cho người ta kinh sợ, Lâm Minh chỉ nhìn thoáng qua là đã khẳng định tên trung niên này tuyệt đối là một cao thủ, chỉ sơ đã bước vào Hậu Thiên.

Điều này làm cho Lâm Minh không khỏi cảm khái, trước khi tới Thất Huyền võ phủ, hắn ngay cả võ giả Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch kỳ cũng chưa từng thấy qua, mà bây giờ chỉ riêng cao thủ Hậu Thiên đã có hơn năm mươi sáu người.

Tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường, nơi nhiều cao thủ Hậu Thiên nhất Thiên Vân quốc không phải là hoàng cung, cũng không phải phủ nguyên soái mà là Thất Huyền võ phủ, cao thủ Hậu Thiên nơi này phần lớn đến từ bên ngoài Thiên Vận quốc, thậm chí rất nhiều là đệ tử của Thất Huyền cốc.

- Đi theo ta.

Người trung niên nói xong, xoay người bước đi.

Chín mươi hai thí sinh nối gót đuổi theo, một ít người đến xem khảo hạch cũng bước theo, những người này hoặc là vương tôn quý tộc hoặc là học sinh của Thất Huyền võ phủ.

Người trung niên nện bước nhìn thì không nhanh, nhưng mà lại giống như đang chạy băng băng vậy, đám thí sinh bắt buộc phải vận khởi thân pháp mới đuổi kịp.

Thời gian khoảng một bữa cơm sau, mọi người đến một khe núi Đại Chu sơn, tại trong khe núi này có một tòa kiến trúc to lớn, trên bảng trước cửa lớn còn viết bốn chữ, Thất Huyền võ các.

Sau khi tiến vào trong đó liền nhìn thấy một tòa Thất Bảo Lung Linh tháp cao tới hai mươi trượng.

- Thật cao!

Đây là ý niệm trong đầu Lâm Minh, trước đó hắn chưa từng nhìn thấy tòa kiến trúc cao như vậy, hai mươi trượng, nhưng lại chỉ có bảy tầng, chia ra mỗi tầng cao gần ba trượng, phải dùng mấy tên nam nhân chồng lên nhau mới sờ tới trần nhà.

- Bây giờ các ngươi có thể đi vào, thời gian không hạn chế, có thể thông qua tầng thứ nhất tức là đủ tư cách, thông qua tầng thứ hai là tốt, thông qua tầng thứ ba là ưu tú, thông qua tầng thứ tư là thiên tài, về phần thông qua tầng thứ năm, hắc hắc...

Nam nhân trung niên cười âm hiểm, để cho đám người kia kịp tiêu hóa, sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

- Căn bản là không có khả năng.

Nghe trung niên nói vậy, có một ít tên thiếu niên gọi là thiên tài có chút không phục, nhìn thấy những người không phục này, Vương Nghiên Phong nhếch miệng cười lạnh, đúng là một đám ngu ngốc, tưởng rằng Lung Linh tháp dễ qua như vậy sao?

Khảo hạch Thất Huyền võ phủ có ba vòng, vòng thứ nhất là kỳ thi cơ sở, đợt thứ hai là kỳ thi võ đạo chi tâm, vòng thứ ba mới là quan trọng nhất, kỳ thi thực chiến và mức độ thiên tài!

Cái gọi là mức độ thiên tài chính là so với võ giả cùng tuổi, sức chiến đấu tổng hợp đến tột cùng cao bao nhiêu.

Bên trong Lung Linh tháp có Huyễn Sát trận, mà địch nhân mạnh yếu trong đó cũng căn cứ theo cốt linh người khảo hạch và tuổi tác của họ. Tuổi càng lớn thì địch nhân càng mạnh.

Nhiều năm như vậy, chỉ có một người tham gia khảo hạch của Thất Huyền võ phủ thông qua tầng thứ năm, người này không phải Thiên Chi phủ đại sư huynh Lăng Sâm, mà là người nhìn như yếu ớt bình thường, Tần Hạnh Hiên.

Thiên phú lục phẩm, cũng không phải là nói đùa, rất nhiều người không biết tu vi của Tần Hạnh Hiên, nhưng mà Vương Nghiễn Phong lại biết, nàng đã là Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong.

Với tu vi tương đương Lăng Sâm, mà tuổi lại nhỏ hơn hắn khoảng năm tuổi.

Tuy rằng Vương Nghiễn Phong tự đại, nhưng cũng không có tự đại đến mức cho rằng mình có thể ganh đua được với Tần Hạnh Hiên, hắn có thể thông qua được tầng thứ tư thì đã rất hài lòng rồi.

Nhìn Thất Bảo Lung Linh tháp, trong lòng Vương Nghiễn Phong dâng lên một cỗ chiến ý mãnh liệt, với hắn mà nói, vòng khảo hạch thứ nhất, và vòng khảo hạch thứ hai đều không có chút thực dụng nào, không thể thể hiện ra thực lực của hắn, loại cảm giác có lực mà không có chỗ sử dụng này khiến hắn cực kỳ khó chịu, mà vòng khảo hạch thứ ba mới là chiến đấu thực sự.

Toàn bộ lực lượng, kỹ xảo, thân pháp, chiến kỹ đều cần sử dụng, Vương Nghiễn Phong tự tin, vòng khảo hạch này mình sẽ trở nên nổi tiếng.

- Đi vào hết đi! Thực lực đối thủ quyết định bởi độ tuổi của các ngươi.

Nam nhân trung niên vung mạnh tay, cửa lớn của Thất Bảo Lung Linh tháp cũng theo đó mở ra.

Cửa lớn hình vòm, bên trong có ánh sáng lưu chuyển, Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào trong.

Lúc này, tự nhiên Tần Hạnh Hiên cũng đi tới khu vực khảo hạch, nàng từ xa nhìn bóng dáng Lâm Minh, cứ như vậy ánh mắt dõi theo hắn cho tới khi biến mất trước cửa lớn.

- Ha ha, Hạnh Hiên a, ngươi cũng thật để ý Lâm Minh nha!

Thình lình bị lão sư của mình trêu chọc, trong lòng Tần Hạnh Hiên có chút ngượng ngùng, nàng nói:

- Trình độ Minh Văn thuật của Lâm Minh Hạnh Hiên tự thấy không theo kịp, tuy nhiên nếu như so về chiến lực, Hạnh Hiên vẫn có vài phần tự tin.

- Ừ, luận chiến lực, Lâm Minh quả thật không bằng ngươi. Hạnh Hiên, ngươi đoán Lâm Minh lên được mấy tầng?

- Chuyện này... Chiếu theo lẽ thường mà nói, mười lăm tuổi, tu vi Luyện Thể tầng hai qua được tầng hai đã là rất khó, tuy nhiên thực lực Lâm Minh rất mạnh, có thể sẽ thông qua tầng ba.

Tần Hạnh Hiên nghĩ nghĩ, nói, đây đã là đánh giá rất cao rồi, muốn vượt qua tầng thứ ba, tu vi của Lâm Minh ít nhất phải là Luyện Thể tầng thứ ba.

- Ngươi nói rất đúng, tuy nhiên... Ta vẫn cảm thấy Lâm Minh có thể sẽ cho chúng ta một sự ngạc nhiên vui mừng.

Trong lúc Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch nghị luận, ở một góc khe núi không mấy bắt mắt, Lan Vân Nguyệt cũng từ xa nhìn theo bóng dáng Lâm Minh, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Là đệ tử của Thất Huyền võ phủ, Lan Vân Nguyệt tự nhiên có quyền tiến vào trong cốc quan sát khảo hạch, đây là vòng khảo hạch cuối cùng, chỉ cần thông qua thì sẽ trở thành đệ tử chính thức của Thất Huyền võ phủ.

Mà với trạng thái của Lâm Minh bây giờ, đại khái có thể thông qua tầng thứ nhất Lung Linh tháp.

Không nghĩ tới, chỉ cách vẻn vẹn nửa năm, Lâm Minh lại trưởng thành một cách kinh người như thế.

Phải cùng Lâm Minh ở cùng một võ phủ luyện võ sao?... Trong lòng Lan Vân Nguyệt cảm thấy tư vị khôn tả.

Lúc này Lâm Minh tự nhiên sẽ không quan tâm ý nghĩ người khác, hắn đã đi vào trong Huyễn Sát trận.

Vừa tiến vào Lung Linh tháp, những người khảo hạch còn lại đều biến mất, cũng chỉ còn lại một mình Lâm Minh hắn.

Hắn ở trong một không gian u ám, bầu trời dày đặc ánh sao, dưới chân là nham thạch cứng rắn màu đen, lúc này, cách hắn không xa, một bóng xám dần dần ngưng thực, sau đó chậm rãi biến thành một võ giả tay cầm trường côn.

- Đây là địch nhân sao?

Lâm Minh liếc mắt một cái đã đoán ra tu vi của đối phương là Luyện Thể tầng hai sơ kỳ.

Theo như trung niên vừa rồi nói, thực lực đối thủ quyết định bởi độ tuổi của mình, chính mình bây giờ đã mười lăm tuổi, tám tháng, vậy mà tu vi của địch nhân đã người mới bước vào Luyện Thể tầng hai, vậy những thí sinh lớn tuổi kia sẽ đối mặt với địch nhân có thực lực cao cỡ nào?

Xem ra đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà nói thì không tới Luyện Thể tầng hai thì không thể nào thông qua được khảo hạch.

Lâm Minh không hề lãng phí thời gian, cả người như một con báo vọt thẳng tới, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết vận chuyển, chân nguyên dồn hết vào cơ thể, vừa ra tay chính là sát chiêu!
Chương 40 Thế như chẻ tre

Đằng sau còn rất nhiều tầng, không thể lãng phí thể lực, phải đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái vọt tới chỗ cao nhất, lấy được phần thưởng đứng đầu khảo hạch, Hồng Kim Long Tủy đan!

Thấy Lâm Vân đánh tới, võ giả ảo ảnh kia muốn vung trường côn ra chặn lại, nhưng mà tốc độ Lâm Minh quá nhanh, trước khi võ giả vung trường côn chắn ngang ngực thì một quyền cực mạnh đã nện lên ngực hắn.

- Bịch!

Xương ngực võ giả lún xuống, hộc máu bỏ mình.

Lâm Minh dễ dàng qua tầng thứ nhất. Đây là đương nhiên, thực lực của Lâm Minh vốn đã vượt xa võ giả cùng cấp, huống chi võ giả ảo ảnh này chỉ có tu vi Luyện Thể tầng hai sơ kỳ.

Tầng thứ hai!

Vẫn là không gian tối đen như trước, hiện ra trước mắt Lâm Minh lại là một con hung thú.

- Hung thú cấp một!

Trên cơ bản hung thú cấp một có thể tương đương với võ giả Luyện Thể tầng ba, hung thú trước mắt này là Độc Giác Tê, thực lực lại kém hơn hung thú cấp một một chút, đại khái tương đương với võ giả Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Tuy rằng thực lực Độc Giác Tê bình thường nhưng mà bởi vì da thịt nó cứng cỏi, lực phòng ngự rất mạnh cho nên võ giả bình thường có thực lực vượt qua nó thì cũng phải tốn một hồi động tay động chân.

Bây giờ Lâm Minh phải liên tục vượt quan, tự nhiên sẽ không lãng phí thể lực, bàn tay vừa lật, một thanh đao róc xương lạnh lẽo hiện ra trong lòng bàn tay hắn, trong đầu cũng hiện ra kết cấu kinh mạch của Độc Giác Tê, những nhược điểm trên người nó cũng hiện ra rõ ràng.

Quen thuộc nhược điểm của hung thú chính là ưu thế của Lâm Minh.

Lúc này, Độc Giác Tê đột nhiên rít gào một tiếng, cả người vọt tới Lâm Minh, tuy rằng đây là không gian ảo giác, nhưng Lâm Minh lại cảm nhận được rõ ràng mặt đất ầm ầm chấn động.

Huyễn Sát trận và Ảo Giác trận không giống nhau, ảo giác trong Ảo Giác trận không có lực sát thương, chỉ có thể dùng để dọa người, chỉ cần bảo vệ vững bản tâm, đứng không nhúc nhích cũng có thể khiến cho Ảo Giác trận tan biến, mà Huyễn Sát trận thì lại khác, đứng không nhúc nhích chính là muốn chết.

Mắt thấy Độc Giác Tê vọt tới, Lâm Minh nhảy qua một bên, hắn nhảy với tư thế rất cổ quái, thân thể hắn nằm ngang, bả vai một bên gần như chạm đất, trong khoảnh khắc thân thể khổng lồ của Độc Giác Tê vọt qua Lâm Minh, một tay hắn nện lên mặt đất, thân thể giống như một con én bay sát mặt đất, dùng phản lực với tốc độ cực nhanh bắn tới bụng Độc Giác Tê.

Tay đưa ra, đao xuất!

- Phốc!

Đao róc xương cắm vào vị trí sau đùi cách sườn nửa xích, chỗ này chính là cho mềm yếu nhất ở bụng Độc Giác Tê, nhưng cũng chính là động mạch chủ của nó.

Dao nhỏ rút ra, một cỗ máu tươi điên cuồng phun ra, Độc Giác Tê kêu lên một tiếng thống khổ, thân thể khổng lồ run lên mạnh mẽ, sau đó té ngửa xuống mặt đất.

Thấy một đao của mình thành công, Lâm Minh không khỏi cảm thán mức độ chân thật của ảo trận này, kết cấu thân thể và nhược điểm của Độc Giác Tê ảo giác giống Độc Giác Tê thật như đúc, nói vậy người kiến tạo ảo trận đã phong ấn Độc Giác Tê thú linh vào đây, cho nên mới có hiệu quả như vậy.

Một đao thành công, Lâm Minh cũng không tiến mà lui, tuy rằng giết chết con Độc Giác Tê này cũng không khó, nhưng mà hắn phải tiết kiệm thể lực, cho nên ở trong tầng hai Lung Linh tháp cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Động mạch chủ bị cắt đứt, Độc Giác Tê chảy máu càng ngày càng nhiều, động tác cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, mà lúc này, Lâm Minh bắt cơ hội chuẩn xác, lại một đao chém xuống, chỉ nghe phốc! Một tiếng, động mạch chủ một bên sườn khác của Độc Giác Tê cũng bị Lâm Minh cắt đứt!

Đến lúc này, chiến đấu đã sắp kết thúc, Độc Giác Tê sắp tử vong lăn qua lăn lại vài vòng sau đó mới không cam lòng ngã xuống.

Lâm Minh tiến vào tầng thứ ba!

- Hả? Có người tiến vào tầng thứ ba!

Ở bên ngoài Lung Linh tháp, mấy trưởng lão nhìn thấy trên phù văn trận pháp tầng thứ ba Lung Linh tháp lóe lên, hiển nhiên tầng thứ ba đã bắt đầu vận chuyển, chỉ là bọn họ cũng không biết, người tiến vào tầng ba rốt cuộc là ai?

- Chắc là Vương Nghiễn Phong, luận về thực lực và tuổi tác, hắn chắc là mạnh nhất, thực lực Lâm Minh chủ yếu là thần lực trời sinh và trên võ đạo chi tâm, chiến đấu chân chính, lực lượng chỉ chiếm một phần nhỏ, thân pháp, kỹ xảo, chiến kỹ cũng cần thiết không kém lực lượng.

- Bây giờ phần lớn người vẫn còn dừng lại ở tầng thứ nhất, Vương Nghiễn Phong đã xông lên tầng thứ ba đúng là không tồi.

Trong lúc mấy trưởng lão thảo luận, lại có một người xông lên tầng thứ ba, người này chỉ chậm hơn Lâm Minh khoảng ba mươi hô hấp, hắn đúng là Vương Nghiễn Phong.

Tuổi của Vương Nghiễn Phong xấp xỉ với Lâm Minh, đối thủ của hắn ở tầng hai cũng gần giống Lâm Minh, cũng là một đầu hung thú cấp một, thực lực tương đương với Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Vương Nghiễn Phong mới bước vào Luyện Thể tầng ba, hơn nữa là người nổi bật trong võ giả cùng cấp, con hung thú này tự nhiên không là đối thủ của hắn, nhưng mà hung thú da dày thịt béo, Vương Nghiễn Phong vẫn phải mất không ít công phu mới thu phục được nó.

Không chút nghỉ ngơi, bây giờ Vương Nghiễn Phong đã gặp đối thủ tầng thứ ba, hai tên võ sĩ trong tay cầm trường kiếm, Luyện Thể tầng ba sơ kỳ.

Vương Nghiễn Phong khẽ cắn môi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, đối phó với hai võ sĩ đồng cấp thì hắn có thể nhưng mà hắn cũng cố kị tiêu hao chân nguyên, nếu không vượt qua tầng bốn rất là khó khăn.

Hắn bất đắc dĩ vận khởi chân nguyên toàn thân, chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu gia truyền Cửu Đạo Chân Ngôn, tốc chiến tốc thắng...

Lúc này, Lâm Minh cũng gặp đối thủ tầng thứ ba, hai tên võ sĩ Luyện Thể tầng ba sơ kỳ.

Võ sĩ Luyện Thể tầng ba là Luyện Tạng, không nghĩ tới, chỉ tầng thứ ba đã phải đối mặt với đối thủ như vậy, nhưng lại là hai người! Vậy thì độ khó tầng thứ tư, tầng thứ năm không cần nghĩ cũng biết, đã vậy lại không cho thời gian nghỉ ngơi, chẳng trách người trung niên kia nói thông qua tầng thứ năm là không có khả năng.

Lâm Minh một bên vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, một bên cẩn thận quan sát hai võ sĩ trước mặt, địch nhân không nhúc nhích, hắn cũng rất vui vẻ khôi phục thể lực, tuy rằng hắn tiêu hao rất ít chân nguyên.

Nhưng mà hai tên võ giả này cũng không cho Lâm Minh cơ hội này, bọn họ nhảy ra, một trái một phải cùng nhau vây công giết tới Lâm Minh.

Hai tên võ giả này tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại phối hợp rất ăn ý, một tên cầm trường đao quét ngang hạ bàn (dưới chân), Lâm Minh nhảy lên tránh né, mà đúng lúc đó tên còn lại thừa dịp hắn ở trên không trung không tiện xoay người, một kiếm đâm thẳng tới ngực Lâm Minh.

- Cút!

Lâm Minh quát lớn một tiếng, đột nhiên bay lên đá ra một cước, trực tiếp đá trúng cổ tay tên võ giả kia. Răng rắc! Cổ tay tên võ giả kia bị đá gãy.

Nhưng mà tên võ giả ảo ảnh này giống như không cảm giác được đau đớn, tay trái chấn động, một chưởng nện tới ngực hắn, một chưởng này đánh ra, võ giả ảo ảnh hoàn toàn hiện ra sơ hở, một chiêu này chỉ công không thủ, đúng là chiêu thức đồng quy vu tận.

Mà lúc này, Lâm Minh lại lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh, mắt thấy đối phương dùng đấu pháp liều mạng, hắn mạnh mẽ vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, mạnh mẽ dồn một ngụm chân nguyên tới, một quyền đấm ra đấm thẳng tới một chưởng kia, quyền chưởng giao nhau.

- Bành!

Tên võ giả này lùi lại mấy bước, miệng hộc ra một búng máu. Mà Lâm Minh Khí huyết nhộn nhạo, nhưng rất dễ dàng bịđè xuống, không chút thương tích, nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn thầm giật mình, hai võ giả ảo ảnh này tuy rằng không nói là ngang ngửa người nổi bật trong đám võ giả cùng cấp nhưng cũng không phải là kẻ yếu, hơn nữa lại dùng đấu pháp liều mạng, phối hợp ăn ý cho nên giải quyết tương đối khó khăn, quan trọng là đây chỉ là tầng thứ ba, phía sau còn có tầng thứ tư tầng thứ năm.

Tuy nhiên tuy rằng trong lòng giật mình, nhưng mà động tác Lâm Minh không chút trì hoãn nào, trong nháy mắt hắn vừa rơi xuống đất đã đạp ngược vọt tới, thừa dịp tên võ giả bị thương kia đang hụt hơi, một quyền nện thẳng tới mặt hắn.

Nhưng mà lúc này, tên võ giả khác lại chặn lại, trường đao vung lên, từ bên sườn bổ xuống, mục đích là muốn chặn giết Lâm Minh.

- Cút, đúng là chờ ngươi! Chết đi!

Một quyền vừa rồi của Lâm Minh chỉ là đánh nghi binh, đột nhiên hắn xoay người, đao róc xương trong tay đột nhiên chém ngang, trực tiếp chém tới trường đao tên võ giả kia.

Đốm lửa bắn tứ tung.

Chủy thủ ngăn cản đại đao, Lâm Minh không chút rơi xuống hạ phong, cả người hắn nổi lên bắp thịt kinh người.

- Bại cho ta!

Sau khi Lâm Minh đỡ một đao này, một quyền đấm ra, đấm thẳng tới hóp bụng tên kia.

- Bành!

Một tiếng trầm muộn vang lên, xương sườn tên kia bị gãy nát, trái tim bị chấn động mạnh mẽ, chết tại đương trường.

Tầng thứ ba, qua!

Khi đám trưởng lão nhìn trận pháp tầng thứ tư sáng lên, trong lòng không khỏi cả kinh:

- Cừ thật, tầng thứ tư, thời gian lúc này mới chỉ được nửa nén hương!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom