Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Ánh mắt thiếu gia quét qua ngực, eo thon và vòng mông của chúng nữ bộc. Sau đó mói ngáp một cái, nói:
- Thiếu gia đang luyện công, người nào trong các ngươi đến vịn thiếu gia đứng dậv đi!
Nhiệm vụ này tự nhiên rod lên người Hạ Trúc cầm dục tiên chùy rồi. Lúc nàng vịn thiếu gia. Cánh tay thiếu gia “tuyệt đối không phải cố ý” tựa lên ngực nàng.
Co giăn... Phi thường không tệ.
Kích cỡ... Phi thường hoàn mỹ.
- Chờ sau khi ta đem thân thể phế vật này điểu chinh lại, đến khi đó, hắc hắc... Hắc hắc... Phó Thư Bảo dĩ nhiên trong lòng đại sướng, trong bụng đầy ý nghĩ đen tối.
Cái lưỡi đinh hương rửa mặt. Dùng thân thể thiếu nữ uống trà, cháo loăng được ù nhiệt tỉ mi, còn có dục tiên chùy gõ xuống mạnh nhẹ thích hợp. Bữa sáng của đế vương chi e cũng như vậy là cùng. Bữa sáng không có ruợu, nhưng Phó Thư Bảo lại say đến lợi hại.
Sau bữa sáng, Phó Thư Bảo một bên dùng cái tăm xia răng tinh xảo gỡ thức ăn cặn bên trong ra, một bên nói:
- Sau bữa sáng hôm nay phải sửa lại, cháo và thức ăn có thể giữ lại, nhưng phải thêm ba phân thịt bò lớn. Tốt nhất là nặng nửa cân, ừm, còn phái có một ly sữa, ăn như vậy mới có dinh dưỡng.
Bổn nữ bộc nhất thời sững người tại chồ.
- Không nghe thiếu gia nói gi sao?
- Thiếu gia. Thịt bò có thể để nhà bếp làm, nhưng ăn hết ba phần thì sẽ tiêu chảy đấy...
Xuân Lan có chút lo lắng nói. Nàng nghĩ nát óc cũng không ra. Thứ mà thiếu gia của nàng muốn ăn có một cái tên “cách tuyệt thời không”, đó là bò bít tết.
- Còn nữa.
Hạ Trúc vội vàng bổ sung:
- Thiếu gia gần đây không có vú nuôi a, chúng ta đi đầu tìm sữa cho người uống a?
Nàng như thế nào lại nghĩ đến sữa người? Ánh mắt Phó Thư Bảo nhịn không được rơi trên cặp phong nhũ của Hạ Trúc.
- Thiếu gia, ngài nhìn ta làm gì a. Ta...
Phát hiện thiếu gia đang nhìn vị trí nào của nàng, gương mặt Hạ Trúc thoáng cái đò rực, nói:
- Thiếu gia. Ta không có sữa a. Ngài muốn uống... Cũng uống không được.
Phó Thư Bảo muốn uổng, tuyệt đối muốn uống, dù uổng không được sữa đi nữa.
Ngược lại Thu Cúc lại có chút cơ trí, nói:- Thiếu gia nhất định là muốn uống sữa bò rồi, lát nữa chúng ta sẽ báo cho Niếp quản gia, để hắn cho người ra ngoài thành tìm sữa.
- Vẫn là Thu Cúc cơ trí đến đây, phải thưởng.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói.
- Làm việc cho thiếu gia là bổn phận của Thu Cúc, Thu Cúc vạn lần không dám đòi thưởng a.
Thu Cúc được sủng ái mà lo sợ. Vội nói.
- Lẩn này phải thưởng.
- Thưởng cái gì?- Gương mặt Thu Cúc nồi lên hai đóa mây hồng, trong lòng vui vẻ. Còn ba nữ bộc kia thì lại hâm mộ nhìn Thu Cúc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Ngay lúc bốn nữ bộc cho rằng Thư Bảo đại thiếu gia sẽ lấy ra kim ngán hay trang sức, hoặc là lễ vật tinh mỹ nào đó. Chợt thấy một bàn tay lớn giơ lên cao, nhẹ nhàng vỗ lên vòng mông của Thu Cúc.
Bốp ~ Một tiếng vang giòn tan.
Bốn nữ bộc đều ngạc nhiên, Thu Cúc là ngạc nhiên nhất.
Đây là một tiếng vỗ mông nghe rất sướng tai, nó không chút phô trươnặ mờ ra một ngàỵ mói cho Thư Bảo đại thiếu gia. Đương nhiên, một ngày sa đọa không điểm cuối cũng bắt đầu.
Đang lúc cười đùa, một lão hán gầy gò ước chừng 50 tuổi hướng đến lương đình chạy tới, trong tay của hắn câm một kiện hàng. Hắn chính là quản gia Niếp Cát trong hào trạch của Đa Tiễn lão gia. Phó Thư Bảo đã gặp hắn hai lần, nhưng lại chưa từng nói qua lời nào. Cho nên. Đứng tại góc độ của hắn, vị quản gia này là một người xa lạ.
- Niếp quản gia, Niếp quản gia đến.
Hạ Trúc cười tươi nói:
- Vừa đúng lúc đỡ mất công tìm hắn nhắn với nhà bếp, đợi chút nữa ta sẽ nói phân phó của thiếu gia cho hắn biết.
Niếp Cát ba bước thành hai bước, chi trong nháy mắt đã đi đến. Không kịp thở một ngụm thì đã khom người, dâng một cái bao cao quá đinh đầu, khiêm cung nói:
- Thiếu gia lão gia từ Phí Châu gửi đến một phẩn lễ vật cho ngài, lão bộc nhận được liền vội vàng chạy đến đây.
Phó Thư Bảo nhin thoáng qua thứ đó, nhưng lại không đưa tay tiếp lấy, hỏi:
- Là gì vậy?
- Lão bộc không biết, lão gia binh thường gởi đồ về đểu không rò.
Thanh âm Niếp Cát vô cùng khiêm nhường.
Phó Thư Bảo lúc này mói tiếp lấy cái bao từ trong tay Niếp Cát, nói:
- Niếp quản gia không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.
- Vâng, thiếu gia.
Niếp Cát cung kính đáp.
- Đợi chút.
Hạ Trúc vội nói:
- Niếp quản gia. Theo ta đến bên kia nói chuyện, thiếu gia muốn nhà bếp thay đổi thức ăn, muốn uống cái gì... Sữa bò.
Niếp Cát lúc này mói ngẩng đẩu lên liếc nhìn Phó Thư Bảo, ánh mắt có chút mơ hồ, chỉ có điều hắn cũng không tò vẻ gì, lập tức đi theo Hạ Trúc ra ngoài lương đình. Lúc Hạ Trúc và Niếp Cát đang nói chuyện, Phó Thư Bảo mới đem kiện hàng đặt xuống trên bàn.
Xé toang tầng giấy bọc bên ngoài ra. Bên trong còn có một tầng giấy. Trong lòng Phó Thư Bảo lập tức phiền muộn, lại xé tầng giấy thứ hai, nào biết bên trong vẫn còn một tầng giấy. Xuân Lan, Thu Cúc và Đông Mai đứng bên cạnh mở to mắt nhìn thiếu gia xé bao giấy, vẻ mặt cũng vô cùng kỳ quái, phảng phất như lúc thiếu gia xé bao giấy, tùy thòi đêu có thể nhảy ra một con chuột lông xám thật bự hoặc là một con cóc hù dọa chúng nữ.
Cho đến khi xé toang tầng giấy thứ tám thì mới lộ ra một cái hộp gồ có vẻ cồ xưa dài nửa xích, rộng chừng ba lóng tay, bên trên hộp gỗ có một đồ án hỏa cầu. Chi có điểu bản thân đồ án đã rất mơ hổ rồi.
- Thiếu gia, ta đoán nhất định là vòng cổ, lão gia ám chi ngài đem nó dâng cho nữ tử minh yêu, để ông ấy sớm ngày có tôn tử mập mạp rồi.
Xuân Lan vội vàng nịnh hót. Trong mắt nàng, lão gia có nhiều tiền như vậy, nhà lớn nghiệp lớn, thiếu gia lại là độc đinh, sớm ngày tán mỹ nhân đê con dâu sinh tôn tử mới là lựa chọn sáng suốt.
- Chắc không phải đâu, ta đoán thứ lão gia đưa cho thiếu gia nhất định là thứ đại bổ gì đó như nhân sâm ngàn năm.
Cách nhìn của Thu Cúc lại không giống, trong mắt nàng, thiếu gia giống như một con ong mật cần cù, bay lượn trường kỳ trong bụi hoa, thân thể hư nhược, lão gia đưa cho hắn một ít bồ dược để để phòng rắc rối mới là lựa chọn sáng suốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Thiếu gia đang luyện công, người nào trong các ngươi đến vịn thiếu gia đứng dậv đi!
Nhiệm vụ này tự nhiên rod lên người Hạ Trúc cầm dục tiên chùy rồi. Lúc nàng vịn thiếu gia. Cánh tay thiếu gia “tuyệt đối không phải cố ý” tựa lên ngực nàng.
Co giăn... Phi thường không tệ.
Kích cỡ... Phi thường hoàn mỹ.
- Chờ sau khi ta đem thân thể phế vật này điểu chinh lại, đến khi đó, hắc hắc... Hắc hắc... Phó Thư Bảo dĩ nhiên trong lòng đại sướng, trong bụng đầy ý nghĩ đen tối.
Cái lưỡi đinh hương rửa mặt. Dùng thân thể thiếu nữ uống trà, cháo loăng được ù nhiệt tỉ mi, còn có dục tiên chùy gõ xuống mạnh nhẹ thích hợp. Bữa sáng của đế vương chi e cũng như vậy là cùng. Bữa sáng không có ruợu, nhưng Phó Thư Bảo lại say đến lợi hại.
Sau bữa sáng, Phó Thư Bảo một bên dùng cái tăm xia răng tinh xảo gỡ thức ăn cặn bên trong ra, một bên nói:
- Sau bữa sáng hôm nay phải sửa lại, cháo và thức ăn có thể giữ lại, nhưng phải thêm ba phân thịt bò lớn. Tốt nhất là nặng nửa cân, ừm, còn phái có một ly sữa, ăn như vậy mới có dinh dưỡng.
Bổn nữ bộc nhất thời sững người tại chồ.
- Không nghe thiếu gia nói gi sao?
- Thiếu gia. Thịt bò có thể để nhà bếp làm, nhưng ăn hết ba phần thì sẽ tiêu chảy đấy...
Xuân Lan có chút lo lắng nói. Nàng nghĩ nát óc cũng không ra. Thứ mà thiếu gia của nàng muốn ăn có một cái tên “cách tuyệt thời không”, đó là bò bít tết.
- Còn nữa.
Hạ Trúc vội vàng bổ sung:
- Thiếu gia gần đây không có vú nuôi a, chúng ta đi đầu tìm sữa cho người uống a?
Nàng như thế nào lại nghĩ đến sữa người? Ánh mắt Phó Thư Bảo nhịn không được rơi trên cặp phong nhũ của Hạ Trúc.
- Thiếu gia, ngài nhìn ta làm gì a. Ta...
Phát hiện thiếu gia đang nhìn vị trí nào của nàng, gương mặt Hạ Trúc thoáng cái đò rực, nói:
- Thiếu gia. Ta không có sữa a. Ngài muốn uống... Cũng uống không được.
Phó Thư Bảo muốn uổng, tuyệt đối muốn uống, dù uổng không được sữa đi nữa.
Ngược lại Thu Cúc lại có chút cơ trí, nói:- Thiếu gia nhất định là muốn uống sữa bò rồi, lát nữa chúng ta sẽ báo cho Niếp quản gia, để hắn cho người ra ngoài thành tìm sữa.
- Vẫn là Thu Cúc cơ trí đến đây, phải thưởng.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói.
- Làm việc cho thiếu gia là bổn phận của Thu Cúc, Thu Cúc vạn lần không dám đòi thưởng a.
Thu Cúc được sủng ái mà lo sợ. Vội nói.
- Lẩn này phải thưởng.
- Thưởng cái gì?- Gương mặt Thu Cúc nồi lên hai đóa mây hồng, trong lòng vui vẻ. Còn ba nữ bộc kia thì lại hâm mộ nhìn Thu Cúc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Ngay lúc bốn nữ bộc cho rằng Thư Bảo đại thiếu gia sẽ lấy ra kim ngán hay trang sức, hoặc là lễ vật tinh mỹ nào đó. Chợt thấy một bàn tay lớn giơ lên cao, nhẹ nhàng vỗ lên vòng mông của Thu Cúc.
Bốp ~ Một tiếng vang giòn tan.
Bốn nữ bộc đều ngạc nhiên, Thu Cúc là ngạc nhiên nhất.
Đây là một tiếng vỗ mông nghe rất sướng tai, nó không chút phô trươnặ mờ ra một ngàỵ mói cho Thư Bảo đại thiếu gia. Đương nhiên, một ngày sa đọa không điểm cuối cũng bắt đầu.
Đang lúc cười đùa, một lão hán gầy gò ước chừng 50 tuổi hướng đến lương đình chạy tới, trong tay của hắn câm một kiện hàng. Hắn chính là quản gia Niếp Cát trong hào trạch của Đa Tiễn lão gia. Phó Thư Bảo đã gặp hắn hai lần, nhưng lại chưa từng nói qua lời nào. Cho nên. Đứng tại góc độ của hắn, vị quản gia này là một người xa lạ.
- Niếp quản gia, Niếp quản gia đến.
Hạ Trúc cười tươi nói:
- Vừa đúng lúc đỡ mất công tìm hắn nhắn với nhà bếp, đợi chút nữa ta sẽ nói phân phó của thiếu gia cho hắn biết.
Niếp Cát ba bước thành hai bước, chi trong nháy mắt đã đi đến. Không kịp thở một ngụm thì đã khom người, dâng một cái bao cao quá đinh đầu, khiêm cung nói:
- Thiếu gia lão gia từ Phí Châu gửi đến một phẩn lễ vật cho ngài, lão bộc nhận được liền vội vàng chạy đến đây.
Phó Thư Bảo nhin thoáng qua thứ đó, nhưng lại không đưa tay tiếp lấy, hỏi:
- Là gì vậy?
- Lão bộc không biết, lão gia binh thường gởi đồ về đểu không rò.
Thanh âm Niếp Cát vô cùng khiêm nhường.
Phó Thư Bảo lúc này mói tiếp lấy cái bao từ trong tay Niếp Cát, nói:
- Niếp quản gia không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.
- Vâng, thiếu gia.
Niếp Cát cung kính đáp.
- Đợi chút.
Hạ Trúc vội nói:
- Niếp quản gia. Theo ta đến bên kia nói chuyện, thiếu gia muốn nhà bếp thay đổi thức ăn, muốn uống cái gì... Sữa bò.
Niếp Cát lúc này mói ngẩng đẩu lên liếc nhìn Phó Thư Bảo, ánh mắt có chút mơ hồ, chỉ có điều hắn cũng không tò vẻ gì, lập tức đi theo Hạ Trúc ra ngoài lương đình. Lúc Hạ Trúc và Niếp Cát đang nói chuyện, Phó Thư Bảo mới đem kiện hàng đặt xuống trên bàn.
Xé toang tầng giấy bọc bên ngoài ra. Bên trong còn có một tầng giấy. Trong lòng Phó Thư Bảo lập tức phiền muộn, lại xé tầng giấy thứ hai, nào biết bên trong vẫn còn một tầng giấy. Xuân Lan, Thu Cúc và Đông Mai đứng bên cạnh mở to mắt nhìn thiếu gia xé bao giấy, vẻ mặt cũng vô cùng kỳ quái, phảng phất như lúc thiếu gia xé bao giấy, tùy thòi đêu có thể nhảy ra một con chuột lông xám thật bự hoặc là một con cóc hù dọa chúng nữ.
Cho đến khi xé toang tầng giấy thứ tám thì mới lộ ra một cái hộp gồ có vẻ cồ xưa dài nửa xích, rộng chừng ba lóng tay, bên trên hộp gỗ có một đồ án hỏa cầu. Chi có điểu bản thân đồ án đã rất mơ hổ rồi.
- Thiếu gia, ta đoán nhất định là vòng cổ, lão gia ám chi ngài đem nó dâng cho nữ tử minh yêu, để ông ấy sớm ngày có tôn tử mập mạp rồi.
Xuân Lan vội vàng nịnh hót. Trong mắt nàng, lão gia có nhiều tiền như vậy, nhà lớn nghiệp lớn, thiếu gia lại là độc đinh, sớm ngày tán mỹ nhân đê con dâu sinh tôn tử mới là lựa chọn sáng suốt.
- Chắc không phải đâu, ta đoán thứ lão gia đưa cho thiếu gia nhất định là thứ đại bổ gì đó như nhân sâm ngàn năm.
Cách nhìn của Thu Cúc lại không giống, trong mắt nàng, thiếu gia giống như một con ong mật cần cù, bay lượn trường kỳ trong bụi hoa, thân thể hư nhược, lão gia đưa cho hắn một ít bồ dược để để phòng rắc rối mới là lựa chọn sáng suốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook