Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Thiếu niên học đồ Kinh Lôi Doanh vừa đến không lâu. Giáo đầu lực lượng Lâm Triển với thê hình khôi vĩ hãi người cùng giáo đầu chiến đấu Trọng Dương cũng trước sau tiến đến. Giáo đầu lực lượng Lâm Triển đã gặp qua một lần, nhưng giáo đầu chiến đấu Trọng Dương lại là lần đâu tiên gặp. Khiến Phó Thư Bảo hơi cảm thấy kinh ngạc chính là bời vì thê hình giáo đầu chiến đấu Trọng Dương so với giáo đầu lực lượng Lâm Triển còn cao lớn hơn, ngoại trừ cao lớn dị thường ra, một thân cơ cắp cũng cứng rắn như thép. Mà ấn tượng sâu sắc nhất là vết sẹo kéo dài dọc sống mũi, phối họp với con mắt tam giác độc nhất, lông mày đen dày. Hắn khiến người khác có một loại cảm giác hung ác dị thường.
Đối với sự xuất hiện của Phó Thư Bảo. Hai tên giáo đẩu bưu hãn này hiển nhiên rất kinh ngạc.
- Tên kia thế nào cũng đến đây?
Thanh âm của Lâm Triển lộ vẻ trầm thấp.
- Tên kia rõ ràng là muốn làm mất mặt Kinh Lôi Doanh chúng ta. Không bằng ta đi dọa hắn một phen, để hắn tự động rời khỏi.
Thanh âm giáo đẩu Trọng Dương lộ ra chút khàn khàn, cũng rất trầm thấp, khiến người khác có loại cảm giác tràn ngập lực lượng.
Giáo đẩu Lý Thanh Dao lắc đẩu, nói:
- Là ta đồng ý cho hắn đến. Cha hắn lần trước mới quyên góp cho học viện một số tiền lớn, còn tu sửa lại thư phòng cho viện trường đại nhân, nếu chúng ta đuổi hắn đi, sau này chi e sẽ không được Đa Tiễn lão gia quyên nhiều tiền nữa. Viện trường cũng sẽ không cao hứng nữa. Dù sao mọi người cũng đểu biết chuỵện về tên thiếu gia phế vật này, mất mặt cũng chi là mất mặt hắn, chúng ta cũng không làm hắn tức giận.
- Cũng đúng, làm hắn tức giận quả là hành vi ngu xuẩn.
Giáo đầu Trọng Dương cười ha ha. Đôi mắt tam giác lặng lẽ rơi trên cặp mông đẫy đà của giáo đâu Lý Thanh Dao. Nụ cười của hắn hiên nhiên còn có ý khác.
Lâm Triển thì gương mặt âm trầm không nói. Chi có điều, ánh mắt của hắn đã rời khỏi Phó Thư Bào. Chuyển về phía lối vào Lực đại điện. Duới sự chi huy của vệ đội một vài người đã bắt đầu tiến vào.
Cho đến lúc này. Phó Thư Bảo đã tức giận đến mức sắp nổ tung rồi. Đàm thoại của ba giáo đầu mặc dù rất nhò, nhưng đội hình bất quá chi có 50 người, cho nên mặc dù hắn đứng tại cuối cùng vẫn có thê nghe thấy. Sự khinh miệt của ba giáo đâu cùng với sự chế nhạo của học đồ cùng Doanh khiến hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác “kỳ điệu” giống như kê giữa bầy hạc.
Biểu hiện bên ngoài vẫn binh tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ:
- Khinh người quá đáng, các ngươi không để lão tử vào, lão từ càng muốn vào xem một phen!
Ánh mắt đảo quanh bổn phía, Phó Thư Bảo rất nhanh chú ý đến một góc bên cạnh quảng trường. Tại đó có một mánh bóng cây che lấp. Bên dưới có một quan quân dáng người mập mạp đang năm trên ghế. Một vệ binh câm quạt phe phây cho hắn, một tên vệ binh khác thì thinh thoảng lấy một trái nho từ trên bàn xuống cho tên quan quán ăn, sau đó dùng tay tiếp lấy hạt nho mà tên quan quán nhô ra, khiêm cũng giống như con cháu. Phát hiện này lập tức khiến trong lòng Phó Thư Bảo chợt động.
- Lý giáo đẩu. Ta muốn đi ngoài!
Thanh âm của Phó Thư Bảo rất lớn, nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nam sinh thì còn đỡ, nữ sinh thì mặt đầv xấu hổ, không ngừng phi nhổ.
Đòi mi thanh tú của Lý Thanh Dao nhếch cao. Không nhịn được mà nói:
- Đi đi, sau này ngươi thích thì đi, không cần xin ta.
- Phế vật thiếu gia của chúng ta nhất định là đã tự biết minh, hiểu rang bản thán không có cách nào vượt qua trắc thí, mượn nước tiêu bò trốn rồi. Ha ha... Nhược phu!
Một tên thiếu niên dáng người cao dong dỏng, so với người khác còn cao hơn cả cái đẩu từ trong đội ngũ Kinh Lôi Doanh cười nhạo nói. Lời nói của hắn nhất thời dẫn đến một trận cười vang.
Chính lúc Phó Thư Bảo đang chuẩn bị ròi khói liền dừng lại, quay đẩu liếc nhìn tên thiếu niên đó. Tên này dường như có cừu oán với hắn, mỗi lần cười đều cười to nhất, không lần nào không đối đầu với hắn, đáng tiếc là ký ức tàn khuyết lúc trước không đầy đù. Hắn chi có thê nhớ một vài ấn tượng đặc biệt sâu. Vậy mà lại không hê có ấn tượng đổi với thiếu niên này.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử Điển Đan cũng không có sợ ánh tử thị vệ của ngươi đâu!
Điển Đan? Đột nhiên cái tên lọt vào tai này nhất thời khiến Phó Thư Bảo cảm thấy quen thuộc, trong đẩu óc của hắn cũng có một ít ấn tượng về nó. Sau khi sắp xếp một chút, ấn tượng về đối phương cũng tương đối toàn diện.
đọc truyện cùng http://truyen
cuatui.netPhụ thân của Điển Đan là Điền Phong, cũng là chế tạo sư chế tạo vũ khí nổi danh Hồ Thành, bán thân hắn còn là một Lực Sĩ cấp Nội Lực. Chịu sự ảnh hưởng của Điên Phong, tu vi lực lượng của Điên Đan cũng không tệ, bây giờ đã là Lực Sĩ cấp Chân Lực tiêu chuẩn, hơn nữa còn sắp đạt đến cảnh giới cấp Nội Lực. Cũng có thể coi là học đồ tư chất thượng đẳng trong Kinh Lôi Doanh.
Nhưng đây không phải là nguvên nhân Điển Đan chống đối với hắn mọi lúc mọi nơi. Lúc thiếu gia ba tuổi, Đa Tiễn lão gia đã đặt một lượng lớn vũ khí tại tiệm vũ khí của Điển gia. Nhưng Đa Tiễn lão gia sau khi dùng giá cao mua vũ khí lại đột nhiên cự tuyệt trả phần tiền còn lại với lý do là chất lượng kém, khiến cho Điền gia mất hai năm cũng không nguôi giận.
Lúc thiếu gia tám tuổi, ỷ thế đám chó săn trợ giúp, dùng một viên gạch đánh vỡ đẩu Điền Đan, sau đó Đa Tiễn lão gia lại dùng tiền mua Tư Pháp quan của Hổ Thành, khiến sự kiện này không giải quyết được gì.
Lúc thiếu gia mười hai tuổi, dùng một đống kẹo và đồ trang sức thành công đoạt người yêu của Điền Đan, chính là Chu Hiểu Hiểu, con gái của người mổ heo ờ Hố Thanh, sau khi lừa gạt tình cảm người ta liền vứt bò như vứt cái vớ hỏng, khiến cho người mô heo xách theo cây đao mổ heo chạy tới chạy lui ớ gần hào trạch của Đa Tiễn lão gia mấy ngày.
Lúc thiếu gia mười ba tuổi, đến một thương nhân bán thuốc mua tám bao tả dược, trong đêm trèo tường tiến vào Điền gia, đem bò vào tất cả thùng nước trong nhà bếp của Điền gia. Còn dùng nước tiểu ngâm, khuấy đi khuấy lại. Ngày tiếp theo, từ trên xuống dưới Điển gia đi ngoài không ngừng, gần như một nửa thuốc trị tả tại Hô Thành đều bị Điền gia mua hết...
Những việc đó mới chính là nguyên nhân mà Điển Đan chống đối với hắn mọi lúc mọi nơi. Điều này cũng thể hiện đầy đủ sự vũ của thiếu gia trước kia. Nhưng hiện nay đã không còn như xưa, tiệm vũ khí của Điền gia dưới sự khổ tâm kinh doanh của Điền Phong đã phát triển lớn mạnh, chăng những có cửa hàng chi nhánh tại Hồ Thành mà tại địa phương khác cũng có chi nhánh, tài lực cũng không thua Đa Tiễn lão gia bao nhiêu.
Mặt khác, Điền Đan hiện nay sớm đã không còn là Điền Đan trước kia. Tu vi Chân Lực chẳng những phi thường xuất sắc mà ra cửa cũng có hai ba bảo tiêu theo sau, cho nên tuyệt đối không sợ thiếu gia khiêu chiến. Ngược lại bên phía thiếu gia, tu luyện lực lượng mười năm mà ngay cả một tia Chân Lực cũng không luyện ra, Điền Đan không nắm lấy cơ hội báo thù mới là lạ.
Chuyện cũ như diều đứt dây trôi qua. Đổi mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Điển Đan, Phó Thư Bảo không thèm quan tâm, cười nói:
- Điển Đan phải không? Ngươi nghe cho rõ đây, lúc trước bị ta ức hiếp, sau này ngươi cũng không tránh khỏi bị ta ức hiếp, chúng ta hãy chờ xem.
- Ha ha ha... Người ngay cả một tia Chân Lực cũng không có, vậy mà còn không biết thẹn muốn ức hiếp ta, các người thấy có nực cười không? Nếu như không phải ngươi có ảnh tử thị vệ, chăng những lập tức đánh nguơi tại chỗ này, mà ra ngoài thấy một lân cũng sẽ đánh một lẩn.
- Ta nhớ rồi, chúng ta chờ xem.
Phó Thư Bảo không chút hoang mang rời khòi đội ngũ, trực tiếp đi về phía bên cạnh quảng trường.- Phi! Mượn nước tiểu bò trốn còn ra vẻ, tên vô lại!
Điển Đan hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Xung quanh là một mảng tiếng cười nhạo. Đối với việc Phó Thư Bào bị người khác chế nhạo, bay giờ đầu cũng một mắt nhắm một mắt mờ, hoàn toàn “không nhìn thấy”, ở nơi này, thiếu gia đã hoàn toàn bị cô lập rồi.
Đi ra quảng trường, quay đầu nhìn thoáng lại. Xác nhận không có người chú ý thì Phó Thư Bảo mới chậm rãi đi vể phía quan quân.
- Đứng lại!
Còn không đợi Phó Thư Bảo đến gần thì một vệ binh đã đứng ra, cản đường hắn lại.
- Chờ một chút.
Phó Thư Bảo hoi khom người xuống, giả vờ lần mò trên mặt đất một chút, sau khi mờ tay ra thì trong lòng bàn tay của hắn đã có thêm hai khối kim tệ kim quang lấp lánh, một bên cười nói:
- Tướng quân, ngài quá không cẩn thận rồi, đây là tiền ngài đánh rơi sao?
Tên quan quân nẳm trên ghế bất quá chi là Bách vũ tướng chỉ huy trăm người, bổng lộc một tháng cũng không quá 50 ngân tệ, hai khối kim tệ trong tay Phó Thư Bào đã là bốn tháng bổng lộc của hắn rồi. Đột nhiên kim quang lóe lên trước mắt nhất thòi hấp dẫn hắn, cho nên ngay cả hạt nho cũng bị hẳn quên béng nuốt vào.
- Nơi này không còn ai khác, nhất định là tướng quân làm rơi rồi.
Phó Thư Bảo nói.
- Ha ha...
Vị Bách vũ tướng ngồi dậy cười khan hai tiếng, lúc này mới chợt nhớ tới trong miệng còn một hạt nho, sau khi cuống quít nuốt vào mới chắp tay cười:
- Không nhặt của rơi. Nhân phẩm của vị công tử này rất tốt, không bẳng lại đây ăn hai trái nho đi?
Phó Thư Bảo đi qua, đem hai khối kim tệ trong tay đặt vào lòng bàn tay vị Bách vũ tướng, một bên thấp giọng nói:
- Tướng quân, ta rất muốn tiến vào Lực đại điện, thế nhưng lại không cách nào thông qua kiêm tra tu cách của các ngài, ngài bảo phải làm thế nào đây?
- Chuyện này...
Phó Thư Bảo hơi cầm kim tệ trong tay thụt trở về một chút.
- Ha ha, công tử yên tâm, ta sẽ cho người đi báo với nguời của ta một chút, ngươi chi cẩn bước vào là được.
Con mắt Bách vũ tướng không rời khỏi hai khối kim tệ trong tay Phó Thư Bảo, thấy Phó Thư Bảo rút tay trở về, hắn nào có đạo lý không vội đáp ứng?
- Chỉ có điểu ta không muốn lén lút vào, mà ta muốn đường đường chính chính bước vào.
Bách vũ tướng cười hắc hắc nói:
- Cái này dễ thôi, quy định trắc thí bất quá chỉ là dùng Chân Lực cách không nhấc một khối thiết cầu lên, ngươi lúc đó chi cân đứng ỡ đó. Ngươi muốn nó lên cao thì nó sẽ lên rất cao.
- Ha ha, đa tạ tướng quân.
Phó Thư Bảo cười hiểu ý. Cuối cùng mới đem hai khối kim tệ bò vào tay vị Bách vũ tướng.
- Tướng quân, ta còn có một việc nhờ ngài giúp.
- Huynh đệ, không nên được voi đòi tiên a.
Tiền đã đến tay bách vũ tướng, chữ “công tử” cũng biến thành “huynh đệ” rồi.
- Tướng quân..
Phó Thư Bảo lại giả vờ đưa tay mò trên mặt đất một chút rồi nói:
- Ngài lại làm rơi tiền rồi.
- Ách...
Phó Thư Bảo mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai khối kim tệ đang tỏa sáng lấp lánh, chúng giống như là mỹ nữ không mặc quẩn áo cực kỳ mê người. Chi trong giây lát, hắn lại đem hai khối kim tệ giữ chặt trong lòng bàn tay, sau đó mới chậm rãi đua tới bàn tay đang duỗi ra trên không, vội đến mức không thể chờ của vị Bách vũ tướng.
- Ha ha... Lại là không nhặt của rơi. Xem ra nhân phẩm của vị công tử này đã tốt đến mức không thê bàn cãi rồi. Vậy, không biết công từ còn cần ta giúp việc gì nữa?
- Ta là học đồ Kinh Lôi Doanh, Kinh Lôi Doanh còn có một tên học đồ tên là Điền Đan, ta thấy tên đó rất không thuận mắt, không muốn để hắn tiến vào Lực đại điện tham quan.
- Không biết tu vi lực lượng của hắn đến trinh độ nào rồi?
- Chân Lực hậu kỳ, cồn chưa đạt đến cảnh giới Nội Lực.
Bách vũ tướng cuời nói:
- Cái này dễ thôi, công tử không muốn hắn vào, vậy cho dù hắn lấy cứt giấu trong đũng quẩn ra cũng không thể nâng được thí cầu trắc thí lực lượng.
- Ha ha. Đa tạ tướng quân, sau này phải cẩn thận, đừng để rơi mất tiền nữa.
Phó Thư Bảo lúc này mới mở lòng bàn tay ra, để hai khối kim tệ tư do rơi xuống lòng bàn tay Bách vũ tướng. Sau đó hắn mới xoay người đi về phía đội ngũ Kinh Lôi Doanh.
Vị Bách vũ tướng vô duyên vô cớ có được bổn khối kim tệ ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo dần rời xa. Sau khi sửng sốt một lúc lâu mới thốt ra một câu:
- Bại gia từ. Tuyệt đối là bại gia từ lão từ vào nam ra bắc. Loại nát nhân gì cũng gặp qua, nhưng tên này đúng là cực phẩm, cực phẩm a!
- Tướng quân, ha ha, đêm nay có thể đi mua xuân rồi, đến lúc đó đừng quên chúng ta nha...
- Sững sờ ra đó làm gì? Còn không nhanh đi làm việc!
Bách vũ quân đột nhiên rống lớn một tiếng.
- Đúng vậy, đi liền, đi liền!
Tên vệ binh kia chi hận sinh ra chi có hai cái chân, vội vàng chạy tới chồ kiểm tra trước cửa Lực đại điện.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đối với sự xuất hiện của Phó Thư Bảo. Hai tên giáo đẩu bưu hãn này hiển nhiên rất kinh ngạc.
- Tên kia thế nào cũng đến đây?
Thanh âm của Lâm Triển lộ vẻ trầm thấp.
- Tên kia rõ ràng là muốn làm mất mặt Kinh Lôi Doanh chúng ta. Không bằng ta đi dọa hắn một phen, để hắn tự động rời khỏi.
Thanh âm giáo đẩu Trọng Dương lộ ra chút khàn khàn, cũng rất trầm thấp, khiến người khác có loại cảm giác tràn ngập lực lượng.
Giáo đẩu Lý Thanh Dao lắc đẩu, nói:
- Là ta đồng ý cho hắn đến. Cha hắn lần trước mới quyên góp cho học viện một số tiền lớn, còn tu sửa lại thư phòng cho viện trường đại nhân, nếu chúng ta đuổi hắn đi, sau này chi e sẽ không được Đa Tiễn lão gia quyên nhiều tiền nữa. Viện trường cũng sẽ không cao hứng nữa. Dù sao mọi người cũng đểu biết chuỵện về tên thiếu gia phế vật này, mất mặt cũng chi là mất mặt hắn, chúng ta cũng không làm hắn tức giận.
- Cũng đúng, làm hắn tức giận quả là hành vi ngu xuẩn.
Giáo đầu Trọng Dương cười ha ha. Đôi mắt tam giác lặng lẽ rơi trên cặp mông đẫy đà của giáo đâu Lý Thanh Dao. Nụ cười của hắn hiên nhiên còn có ý khác.
Lâm Triển thì gương mặt âm trầm không nói. Chi có điều, ánh mắt của hắn đã rời khỏi Phó Thư Bào. Chuyển về phía lối vào Lực đại điện. Duới sự chi huy của vệ đội một vài người đã bắt đầu tiến vào.
Cho đến lúc này. Phó Thư Bảo đã tức giận đến mức sắp nổ tung rồi. Đàm thoại của ba giáo đầu mặc dù rất nhò, nhưng đội hình bất quá chi có 50 người, cho nên mặc dù hắn đứng tại cuối cùng vẫn có thê nghe thấy. Sự khinh miệt của ba giáo đâu cùng với sự chế nhạo của học đồ cùng Doanh khiến hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác “kỳ điệu” giống như kê giữa bầy hạc.
Biểu hiện bên ngoài vẫn binh tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ:
- Khinh người quá đáng, các ngươi không để lão tử vào, lão từ càng muốn vào xem một phen!
Ánh mắt đảo quanh bổn phía, Phó Thư Bảo rất nhanh chú ý đến một góc bên cạnh quảng trường. Tại đó có một mánh bóng cây che lấp. Bên dưới có một quan quân dáng người mập mạp đang năm trên ghế. Một vệ binh câm quạt phe phây cho hắn, một tên vệ binh khác thì thinh thoảng lấy một trái nho từ trên bàn xuống cho tên quan quán ăn, sau đó dùng tay tiếp lấy hạt nho mà tên quan quán nhô ra, khiêm cũng giống như con cháu. Phát hiện này lập tức khiến trong lòng Phó Thư Bảo chợt động.
- Lý giáo đẩu. Ta muốn đi ngoài!
Thanh âm của Phó Thư Bảo rất lớn, nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nam sinh thì còn đỡ, nữ sinh thì mặt đầv xấu hổ, không ngừng phi nhổ.
Đòi mi thanh tú của Lý Thanh Dao nhếch cao. Không nhịn được mà nói:
- Đi đi, sau này ngươi thích thì đi, không cần xin ta.
- Phế vật thiếu gia của chúng ta nhất định là đã tự biết minh, hiểu rang bản thán không có cách nào vượt qua trắc thí, mượn nước tiêu bò trốn rồi. Ha ha... Nhược phu!
Một tên thiếu niên dáng người cao dong dỏng, so với người khác còn cao hơn cả cái đẩu từ trong đội ngũ Kinh Lôi Doanh cười nhạo nói. Lời nói của hắn nhất thời dẫn đến một trận cười vang.
Chính lúc Phó Thư Bảo đang chuẩn bị ròi khói liền dừng lại, quay đẩu liếc nhìn tên thiếu niên đó. Tên này dường như có cừu oán với hắn, mỗi lần cười đều cười to nhất, không lần nào không đối đầu với hắn, đáng tiếc là ký ức tàn khuyết lúc trước không đầy đù. Hắn chi có thê nhớ một vài ấn tượng đặc biệt sâu. Vậy mà lại không hê có ấn tượng đổi với thiếu niên này.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử Điển Đan cũng không có sợ ánh tử thị vệ của ngươi đâu!
Điển Đan? Đột nhiên cái tên lọt vào tai này nhất thời khiến Phó Thư Bảo cảm thấy quen thuộc, trong đẩu óc của hắn cũng có một ít ấn tượng về nó. Sau khi sắp xếp một chút, ấn tượng về đối phương cũng tương đối toàn diện.
đọc truyện cùng http://truyen
cuatui.netPhụ thân của Điển Đan là Điền Phong, cũng là chế tạo sư chế tạo vũ khí nổi danh Hồ Thành, bán thân hắn còn là một Lực Sĩ cấp Nội Lực. Chịu sự ảnh hưởng của Điên Phong, tu vi lực lượng của Điên Đan cũng không tệ, bây giờ đã là Lực Sĩ cấp Chân Lực tiêu chuẩn, hơn nữa còn sắp đạt đến cảnh giới cấp Nội Lực. Cũng có thể coi là học đồ tư chất thượng đẳng trong Kinh Lôi Doanh.
Nhưng đây không phải là nguvên nhân Điển Đan chống đối với hắn mọi lúc mọi nơi. Lúc thiếu gia ba tuổi, Đa Tiễn lão gia đã đặt một lượng lớn vũ khí tại tiệm vũ khí của Điển gia. Nhưng Đa Tiễn lão gia sau khi dùng giá cao mua vũ khí lại đột nhiên cự tuyệt trả phần tiền còn lại với lý do là chất lượng kém, khiến cho Điền gia mất hai năm cũng không nguôi giận.
Lúc thiếu gia tám tuổi, ỷ thế đám chó săn trợ giúp, dùng một viên gạch đánh vỡ đẩu Điền Đan, sau đó Đa Tiễn lão gia lại dùng tiền mua Tư Pháp quan của Hổ Thành, khiến sự kiện này không giải quyết được gì.
Lúc thiếu gia mười hai tuổi, dùng một đống kẹo và đồ trang sức thành công đoạt người yêu của Điền Đan, chính là Chu Hiểu Hiểu, con gái của người mổ heo ờ Hố Thanh, sau khi lừa gạt tình cảm người ta liền vứt bò như vứt cái vớ hỏng, khiến cho người mô heo xách theo cây đao mổ heo chạy tới chạy lui ớ gần hào trạch của Đa Tiễn lão gia mấy ngày.
Lúc thiếu gia mười ba tuổi, đến một thương nhân bán thuốc mua tám bao tả dược, trong đêm trèo tường tiến vào Điền gia, đem bò vào tất cả thùng nước trong nhà bếp của Điền gia. Còn dùng nước tiểu ngâm, khuấy đi khuấy lại. Ngày tiếp theo, từ trên xuống dưới Điển gia đi ngoài không ngừng, gần như một nửa thuốc trị tả tại Hô Thành đều bị Điền gia mua hết...
Những việc đó mới chính là nguyên nhân mà Điển Đan chống đối với hắn mọi lúc mọi nơi. Điều này cũng thể hiện đầy đủ sự vũ của thiếu gia trước kia. Nhưng hiện nay đã không còn như xưa, tiệm vũ khí của Điền gia dưới sự khổ tâm kinh doanh của Điền Phong đã phát triển lớn mạnh, chăng những có cửa hàng chi nhánh tại Hồ Thành mà tại địa phương khác cũng có chi nhánh, tài lực cũng không thua Đa Tiễn lão gia bao nhiêu.
Mặt khác, Điền Đan hiện nay sớm đã không còn là Điền Đan trước kia. Tu vi Chân Lực chẳng những phi thường xuất sắc mà ra cửa cũng có hai ba bảo tiêu theo sau, cho nên tuyệt đối không sợ thiếu gia khiêu chiến. Ngược lại bên phía thiếu gia, tu luyện lực lượng mười năm mà ngay cả một tia Chân Lực cũng không luyện ra, Điền Đan không nắm lấy cơ hội báo thù mới là lạ.
Chuyện cũ như diều đứt dây trôi qua. Đổi mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Điển Đan, Phó Thư Bảo không thèm quan tâm, cười nói:
- Điển Đan phải không? Ngươi nghe cho rõ đây, lúc trước bị ta ức hiếp, sau này ngươi cũng không tránh khỏi bị ta ức hiếp, chúng ta hãy chờ xem.
- Ha ha ha... Người ngay cả một tia Chân Lực cũng không có, vậy mà còn không biết thẹn muốn ức hiếp ta, các người thấy có nực cười không? Nếu như không phải ngươi có ảnh tử thị vệ, chăng những lập tức đánh nguơi tại chỗ này, mà ra ngoài thấy một lân cũng sẽ đánh một lẩn.
- Ta nhớ rồi, chúng ta chờ xem.
Phó Thư Bảo không chút hoang mang rời khòi đội ngũ, trực tiếp đi về phía bên cạnh quảng trường.- Phi! Mượn nước tiểu bò trốn còn ra vẻ, tên vô lại!
Điển Đan hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Xung quanh là một mảng tiếng cười nhạo. Đối với việc Phó Thư Bào bị người khác chế nhạo, bay giờ đầu cũng một mắt nhắm một mắt mờ, hoàn toàn “không nhìn thấy”, ở nơi này, thiếu gia đã hoàn toàn bị cô lập rồi.
Đi ra quảng trường, quay đầu nhìn thoáng lại. Xác nhận không có người chú ý thì Phó Thư Bảo mới chậm rãi đi vể phía quan quân.
- Đứng lại!
Còn không đợi Phó Thư Bảo đến gần thì một vệ binh đã đứng ra, cản đường hắn lại.
- Chờ một chút.
Phó Thư Bảo hoi khom người xuống, giả vờ lần mò trên mặt đất một chút, sau khi mờ tay ra thì trong lòng bàn tay của hắn đã có thêm hai khối kim tệ kim quang lấp lánh, một bên cười nói:
- Tướng quân, ngài quá không cẩn thận rồi, đây là tiền ngài đánh rơi sao?
Tên quan quân nẳm trên ghế bất quá chi là Bách vũ tướng chỉ huy trăm người, bổng lộc một tháng cũng không quá 50 ngân tệ, hai khối kim tệ trong tay Phó Thư Bào đã là bốn tháng bổng lộc của hắn rồi. Đột nhiên kim quang lóe lên trước mắt nhất thòi hấp dẫn hắn, cho nên ngay cả hạt nho cũng bị hẳn quên béng nuốt vào.
- Nơi này không còn ai khác, nhất định là tướng quân làm rơi rồi.
Phó Thư Bảo nói.
- Ha ha...
Vị Bách vũ tướng ngồi dậy cười khan hai tiếng, lúc này mới chợt nhớ tới trong miệng còn một hạt nho, sau khi cuống quít nuốt vào mới chắp tay cười:
- Không nhặt của rơi. Nhân phẩm của vị công tử này rất tốt, không bẳng lại đây ăn hai trái nho đi?
Phó Thư Bảo đi qua, đem hai khối kim tệ trong tay đặt vào lòng bàn tay vị Bách vũ tướng, một bên thấp giọng nói:
- Tướng quân, ta rất muốn tiến vào Lực đại điện, thế nhưng lại không cách nào thông qua kiêm tra tu cách của các ngài, ngài bảo phải làm thế nào đây?
- Chuyện này...
Phó Thư Bảo hơi cầm kim tệ trong tay thụt trở về một chút.
- Ha ha, công tử yên tâm, ta sẽ cho người đi báo với nguời của ta một chút, ngươi chi cẩn bước vào là được.
Con mắt Bách vũ tướng không rời khỏi hai khối kim tệ trong tay Phó Thư Bảo, thấy Phó Thư Bảo rút tay trở về, hắn nào có đạo lý không vội đáp ứng?
- Chỉ có điểu ta không muốn lén lút vào, mà ta muốn đường đường chính chính bước vào.
Bách vũ tướng cười hắc hắc nói:
- Cái này dễ thôi, quy định trắc thí bất quá chỉ là dùng Chân Lực cách không nhấc một khối thiết cầu lên, ngươi lúc đó chi cân đứng ỡ đó. Ngươi muốn nó lên cao thì nó sẽ lên rất cao.
- Ha ha, đa tạ tướng quân.
Phó Thư Bảo cười hiểu ý. Cuối cùng mới đem hai khối kim tệ bò vào tay vị Bách vũ tướng.
- Tướng quân, ta còn có một việc nhờ ngài giúp.
- Huynh đệ, không nên được voi đòi tiên a.
Tiền đã đến tay bách vũ tướng, chữ “công tử” cũng biến thành “huynh đệ” rồi.
- Tướng quân..
Phó Thư Bảo lại giả vờ đưa tay mò trên mặt đất một chút rồi nói:
- Ngài lại làm rơi tiền rồi.
- Ách...
Phó Thư Bảo mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai khối kim tệ đang tỏa sáng lấp lánh, chúng giống như là mỹ nữ không mặc quẩn áo cực kỳ mê người. Chi trong giây lát, hắn lại đem hai khối kim tệ giữ chặt trong lòng bàn tay, sau đó mới chậm rãi đua tới bàn tay đang duỗi ra trên không, vội đến mức không thể chờ của vị Bách vũ tướng.
- Ha ha... Lại là không nhặt của rơi. Xem ra nhân phẩm của vị công tử này đã tốt đến mức không thê bàn cãi rồi. Vậy, không biết công từ còn cần ta giúp việc gì nữa?
- Ta là học đồ Kinh Lôi Doanh, Kinh Lôi Doanh còn có một tên học đồ tên là Điền Đan, ta thấy tên đó rất không thuận mắt, không muốn để hắn tiến vào Lực đại điện tham quan.
- Không biết tu vi lực lượng của hắn đến trinh độ nào rồi?
- Chân Lực hậu kỳ, cồn chưa đạt đến cảnh giới Nội Lực.
Bách vũ tướng cuời nói:
- Cái này dễ thôi, công tử không muốn hắn vào, vậy cho dù hắn lấy cứt giấu trong đũng quẩn ra cũng không thể nâng được thí cầu trắc thí lực lượng.
- Ha ha. Đa tạ tướng quân, sau này phải cẩn thận, đừng để rơi mất tiền nữa.
Phó Thư Bảo lúc này mới mở lòng bàn tay ra, để hai khối kim tệ tư do rơi xuống lòng bàn tay Bách vũ tướng. Sau đó hắn mới xoay người đi về phía đội ngũ Kinh Lôi Doanh.
Vị Bách vũ tướng vô duyên vô cớ có được bổn khối kim tệ ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo dần rời xa. Sau khi sửng sốt một lúc lâu mới thốt ra một câu:
- Bại gia từ. Tuyệt đối là bại gia từ lão từ vào nam ra bắc. Loại nát nhân gì cũng gặp qua, nhưng tên này đúng là cực phẩm, cực phẩm a!
- Tướng quân, ha ha, đêm nay có thể đi mua xuân rồi, đến lúc đó đừng quên chúng ta nha...
- Sững sờ ra đó làm gì? Còn không nhanh đi làm việc!
Bách vũ quân đột nhiên rống lớn một tiếng.
- Đúng vậy, đi liền, đi liền!
Tên vệ binh kia chi hận sinh ra chi có hai cái chân, vội vàng chạy tới chồ kiểm tra trước cửa Lực đại điện.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook