Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Dựa vào tri thức về Linh Thú Lực Đan của hắn mà phán đoán, Đông Mai đã mua về một viên Linh Thú Lực Đan của Linh Thú Lang, đẳng cấp của nó là Phổ Linh cấp, chỉ có điều như vậy cũng đủ hoàn thành sứ mạng của nó rồi.
Một lần nữa đem Tu Lực Luyện Khí từ trong ngăn kéo lấy ra, lại đem Linh Thú Lực Đan bỏ vào trong lỗ vốn thể tích cùa cái lỗ đó hơi lớn một chút, khi bỏ Linh Thú Lực Đan vào sẽ bị lỏng, nhưng đúng lúc Phó Thư Bảo đang nghĩ biện pháp cố định nó trong lỗ thì cái miệng lỗ đột nhiên thu nhỏ lại, vừa vặn giữ chặt lấy Linh Thú Lực Đan trong đó, ngay lập tức một màn kỳ dị phát sinh, toàn bộ Tu Lực Luyện Khí bất chợt trở nên lạnh lẽo như băng.
Càng lúc càng lạnh, chi trong chợp mắt toàn bộ Tu Lực Luyện Khí liền trở thành một khối hàn băng, cầm trong tay lạnh đến đau nhức. Mà càng quy dị hơn chính là vật liệu đá màu đen trong quá trình biến lạnh liền trớ nên lấp lánh, thoạt nhìn giống như một loại bạch ngọc trân qúy.
- Chẳng lẽ đây chính là Vạn Niên Huyền Hàn băng mà khách làng chơi A Lí nói?
Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có điểu Phó Thư Bảo liền rất nhanh bình phục tâm tình, khoanh chân ngồi xuống đất, sau khi bày ra tư thế tu luyện Phổ La tâm pháp, lại đem Tu Lực Luyện Khí bỏ vào trong miệng.
Khác biệt, tất cả mọi thứ. Không gì có thể so sánh được...
Thế nhưng, phương thức sử dụng Tu Lực Luyện Khí này quả thật con mẹ nó bẩn thỉu.
Trong khoảnh khắc Tu Lực Luyện Khí tiến vào trong miệng, Phó Thư Bảo liền cảm thấy đâu lưỡi của hắn phảng phất như biến thành một bằng côn, mất đi tính linh hoạt, còn đặc biệt khó chịu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì tiếp tục, cố gắng tiến hành vận chuyển một chu thiên Phổ La tâm pháp.
Cũng ngay lúc tia tiên thiên linh khí đầu tiên xuất hiện trong phổi, một cảm giác nóng bỏng đột nhiên từ trên Tu Lực Luyện Khí truyền đến, men theo kinh mạch ở miệng truyền đến trong phổi, cùng với tia tiên thiên linh khí yếu ớt dung hợp lại với nhau.
Linh Thú Lực Đan vốn chính là do tiên thiên linh khí tập trung mà thành, chẳng khác gì tiên thiên linh khí dày đặc kết tinh thể, nó tất nhiên có cùng tính chất giống như tiên thiên linh khí mà Phổ La tâm pháp luyện được, cho nên lúc dung họp đều không có cảm giác khó chịu nào, ngược lại cường độ của một tia tiên thiên linh khí còn tăng gấp bội.
Trong lòng vô cùng mừng rỡ, Phó Thư Bảo vội vàng dùng Ý thức đem đoàn tiên thiên linh khí sau khi đã tăng cường theo phế âm tâm kinh tiến vào trong đan điền.
Lại một cảm giác nóng bóng, tiên thiên linh khi sau khi được tăng cường liền tiến vào đan điền, nhất thời khiến cả thể xác và tinh thần cùa hắn đều sảng khoái, cảm giác rét lạnh ờ khoang miệng cũng yếu đi nhiêu, tóm lại, cảm giác thoải mái trong đó rất khó mà dùng lời hình dung.
Kết thúc một chu thiên tu luyện Chân Lực, Phó Thư Bảo lấy Tu Lực Luyện Khí ra, sau khi cẩn thận quan sát, hắn liên phát hiện màu sắc của Linh Thú Lực Đan hơi nhạt đi một chút, mặc dù màu sắc chi nhạt đi chút xíu nhưng vẫn có thể nhận ra. Phát hiện này khiến hắn hiểu ra một việc, đó chính là việc sử dụng Tu Lực Luyện Khí tiến hành tu luyện lực lượng, Linh Thú Lực Đan kỳ thực là một loại vật tiêu hao, loại tu luyện như vậy quả thật không khác gì hành vi... Đốt tiền.
- Các ngươi làm gì thế? Đánh cược tiền thua à? Tại sao lại có cái vẻ mặt như vậy?
- Vừa rồi, chúng ta nghe thấy thiếu gia ở trong thư phòng cười to không ngớt, chúng ta còn tưởng... Xuân Lan có chút khiếp đảm, muốn nói lại thôi.
- Tưởng cái gì?
Phó Thư Bảo hỏi.- Ta tưởng thiếu gia mơ thấy mỹ nữ.
Hạ Trúc cơ trí vội vàng lấp miệng.- Ta tưởng thiếu gia nhặt được... Bảo bổi.
Thu Cúc nào có đạo lý không ngã theo chiều gió- Ta tướng thiếu gia nhất định... Là...
Đông Mai hiển nhiên ngốc nhất, quanh co cả buổi mà không nghĩ ra chuyện gì.
- Mấy tên hỗn trướng các ngươi, tưởng ta không ngươi đang đàm luận cái gì sao? Phó Thư Bảo cố ý ra vẻ nghiêm túc nói.
Bốn nữ bộc trong lòng có quy nhất thời bị dọa đến luống cuống, lập tức ào ào quỳ xuốngtrước mặt Phó Thư Bảo nói:- Thiếu gia chúng ta sai rồi xin thiếu gia... Trách phạt chúng ta đi.
Phó Thư Bảo đột nhiên thu hồi vẻ nghiêm túc, thay vào khuôn mặt cười, nói:
- Thiếu gia hôm nay cao hứng trách phạt thì miễn đi chỉ có điều các ngươi phải chọn ra một người phối hợp với bổn thiếu gia làm một cái thí nghiệm.
- Thí nghiệm?
Bổn thanh xuân nữ bộc nào từng nghe qua cái từ “tiên tiến” này, tất cả đểu ngây ra, không biết phái làm gì.
- Vậy đến cùng là ai truớc đây?
Ánh mắt xấu xa lần nữa quét qua trên người bốn nữ bộc, thật sự thì bốn nữ bộc này đều như hoa như ngọc, mỗi người một vẻ, nếu như đê hắn kén chọn quả thật cũng không biết chọn ai.
Lúc này, Xuân Lan, Hạ Trúc và Thu Cúc đồng thời vươn ngón tay ra chi vào Đông Mai vốn chậm chạp còn đang sững sờ, nói:
- Nàng!
Chi có điều, tiền đối với thiếu gia còn là vấn đề sao?
Không nghĩ nhiều nữa, Phó Thư Bảo lại đem Tu Lực Luyện Khí bỏ vào miệng, tiến hành tu luyện Chân Lực chu thiên thứ hai.
Trong mười ngày sau đó, Phó Thư Bảo vừa chờ đợi thiết bị được đặt mua đem tới, đồng thời vừa dùng Tu Lực Luyện Khí tiến hành tu luyện Chân Lực, buổi sáng trước khi rời giường và lúc đi ngủ cũng không quên tiến hành huấn luyện thân thể thời gian rất nhiều.
Cho đến khi qua mười ngày, trưa ngày mười một thiết bị được đặt mua mới lục tục chuyển đến trong hào trạch của Đa Tiễn lão gia lại qua ba ngày, thiết bị được đặt mua trong kế hoạch sơ bộ mới có đủ, hắn cũng bắt đầu công việc lắp ráp.
Công việc lắp ráp cũng không phải thuận lợi như trong tướng tượng, công tượng nhận đặt hàng chi e chưa từng nhìn thấy qua thứ mà Phó Thư Bảo miêu tả bao giờ, cho nên làm ra linh kiện ít nhiều cũng có chút sai lệch, việc lắp ráp khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
Chỉ có điều, dựa vào đôi tay của mình, Phó Thư Bào vẫn có thê đem toàn bộ linh kiện lắp ráp lại. Lần này, lại mất thêm năm ngày. Lúc đó phân linh kiện còn lại mới được đưa đến đê lắp ráp hoàn tất, chế tạo Tổng họp Tu Lực Luyện Khí mất hết tổng cộng hai mươi ngày.
Trong hai mươi ngày này. Phó Thư Bảo chưa từng bước ra khỏi thư phòng, ăn uống cũng đều là do bốn nữ bộc mang đến, ngay cả ngủ cũng ngủ trong thư phòng.
Hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong chế tạo, trên trán bốn nữ bộc thường xuyên trực tiếp đổ mồ hôi, chúng nữ rất hoài nghi thiếu gia gặp qủy, luôn làm những chuyện mà chúng nữ nghĩ thế nào cũng không thông.
Chi có điều, thiếu gia không nói chúng nữ cũng chỉ có thể âm thầm suy đoán và đem ra nghị luận một chút mà thôi, trước mặt thiếu gia, chúng nữ vẫn một mực nghe lời, không có đi dò hỏi.
đọc
truyện với❊http://truyencuatui.netSáng sớm hôm nay, bốn nữ bộc tay cầm bồn rửa, khăn mặt, ấm trà và dục tiên chùy xuất hiện trước cửa thư phòng,
Xuân Lan dẫn đâu cũng không quên gõ cửa, trong thư phòng đột nhiên phát ra một trận cười ha hả, kèm theo đó còn có một chuỗi ca từ khó hiểu.
Thẩn sắc Xuân Lan nhất thời buồn bã nói:
- Thiếu gia cuối cùng cũng điên rồi.
Đông Mai chực muốn khóc, nói:
- Trước kia. Thiếu gia quả thật rất hung dữ... Chi có điểu, đoạn thời gian này, thiếu gia không còn dữ tợn nữa, rất hòa thuận, có lúc còn chọc chúng ta vui vẻ, ta thấy thiếu gia giống như biến thành một người khác, biến thành một người tốt... Thế nhưng, hắn tại sao lại phát điên rồi?
- Nếu thiếu gia không điên, tại sao hắn lại làm những chuyện khó hiểu như vậy?
Thu Cúc hỏi ngược lại.
Hạ Trúc thở dài một hơi, nói:
- Ài, thật vất vả mới chịu đựng được đến khi thiếu gia hiểu chuyện, tính khí hung ác của thiếu gia đã được thu liễm, ngày tháng tốt đẹp của bốn chị em chúng ta cuối cùng cũng đến, đáng tiếc, không ngờ rằng thiếu gia lại phát điên rồi... Chúng ta sau này phái làm thế nào đây?
Bổn thanh xuân nữ bộc thần sắc ảm đạm, đang lúc cảm thán thì cừa thưphòngđột nhiên mở ra, Phó Thư Bảo mặt đầv thòa mãn đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng nữ, ánh mắt quét qua gương mặt từng người, sau đó bật cuời ha hả, nói:
- Ta. Ta...
Đông Mai đáng thương lúc này mới hồi thẩn lại.
- Vậy Đông Mai đi, Đông Mai, ngươi theo ta vào đây. Những người còn lại đứng bên ngoài.
- Ưm.
Đông Mai nhu thuận ứng tiếng, theo Phó Thư Bảo đi vào thư phòng. Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại. Ba nữ bộc ở ngoài cửa ngươi nhìn ta, ta nhìn người, biểu tình quái dị. Vừa tiến vào thư phòng, Đông Mai liền nhin thấy một cái lồng sắt lớn, phía duới lồng sắt đặt một cái khung sắt. Trên kệ sắt là một cái bánh răng, tại giữa bánh răng được buộc một sợi gân trâu dèo đai bền chắc, đầu còn lại của sợi gân trâu thì được buộc vào một cái bánh răng nhò hơn một chút, mà bên dưới cái bánh răng đó còn đặt một cái hộp sắt. Cái hộp sắp còn có sợi đồng dùng trúc bản kẹp chặt kéo ra, một đầu khác của sợi đổng là một cái hộp sắt có cạnh chừng ba xích, bên trên chiếc hộp sắt đặt một cái ghế ngồi được chế tạo từ cương thiết, trên ghế tràn đây các linh kiện kim loại đủ hình dạng, có hình chùy, hinh tròn, hình hạt...
Cuối cùng nhất, nàng còn trông thấy cái vật mà Đa Tiễn lão gia gửi từ Phi châu về, chỉ liếc nhin nó thì nàng cũng đã thẹn thùng, nó được treo trên chiếc ghế tinh xảo chừng một xích, phẩn đuôi còn quấn đầy tơ đồng trong suốt, dáng vẻ rất kỳ quái.
- Thiếu gia đến cùng muốn làm thí nghiệm gì a? Chẳng lẽ, muốn ta... Ngồi vào cái ghế đó, sau đó dùng thứ kia “đâm” ta...
Nghĩ đến đây thi Đông Mai đã không dám nghĩ nữa. Khuôn mặt của nàng so với quả hồng chín còn đỏ hơn.
- Đông Mai, mặt ngươi làm sao vậy?
- Ta. Ta... Mặt ta không có gì.
- Cởi Y phục ra.
- Quả nhiên là vậy...
Trong lòng Đông Mai vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn e thẹn gật đẩu, chậm rãi cởi vạt áo, cởi váy dài nữ bộc, sau đó bắt đầu tháo thắt lưng.
- Ngươi làm gì vậy?
- Cởi quần a.
- Ngươi cởi quần làm gì?
- Ta... Không phải thiếu gia bảo ta cởi sao?
- Ta bảo ngươi cởi Y phục là bởi sợ ngươi lát nữa vận động sẽ phát nhiệt, quẩn áo quá nhiều sẽ phiền phức, ngươi chi cẩn cởi váy ngoài là đủ rồi.
- Bây giờ tiến vào trong cái lồng đó.
Phó Thư Bảo chi vào cái lồng sắt trên khung sắt.
- Thiếu gia muốn ta làm gì? Thế nào lại bắt tiến vào trong cái lồng kia? Chẳng lẽ là Đông Mai làm sai chuyện gì, thiếu gia muốn đem ta nhốt trong cái lồng đó?
Vẻ mặt Đông Mai tràn đầy ủy khuất, đáng thương nhin thiếu gia.
- Nói nhảm, bảo ngươi vào thì vào đi còn nhiều chuyện, ta sẽ quẳng ngươi vào trong lồng đó.
Phó Thư Bảo đã hiểu, giải thích rõ ràng với nàng còn không bằng trực tiếp quát nàng thực hiện theo.
Quả nhiên, Phó Thư Bảo vừa hung dữ thì Đông Mai nào dám tiếp tục nhiều lời. Liền mở cửa rồi chui vào trong lồng.
Đường kính của cái lông chừng hai mét. Không gian đê nàng đứng còn rất lớn. Phó Thư Bảo lúc này cũng ngồi xuống cái ghế chế tạo từ cương thiết, toàn thânngay ngắn, hít sâu một hoi sau đó mở miệng ra hàm răng hướng về phía...
- Thiếu gia. Xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, to gan hỏi một câu... Chẳng lẽ ngài không thấy ta mới nên là người ngồi trên ghế và ngậm thứ đó sao?
Nghe thấy Đông Mai nói vậy. Phó Thư Bảo thiếu chút nữa là từ trên ghế té ngửa xuống.
- Bớt nói nhảm đi, nhanh chạy! Không cẩn ngươi chạy nhanh, nhưng phải duy trì tổc độ, hiểu chưa?
- Ta biết rồi... Ta chạy đây.
Bước chân Đông Mai vừa động, lồng sắt lớn trên khung cũng chuyển động, bánh răng cũng bắt đầu chuyên động, bánh răng vừa chuyên động thì gân trâu trong khe cũng kẻo một cái bánh răng khác chuyển động.
Cái bánh răng thứ hai chuyển động, bánh răng và cột nổi cũng chuyên động, tiếp đó cái hộp sắp liền phát ra tiếng “tách tách” nhè nhẹ. Cân thận nhìn còn phát hiện ra sợi đồng dùng trúc bản kẹp lấy xuất hiện tia điện.
Càng quái dị hơn là sau khi tia điện xuất hiện thì Phó Thư Bảo vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế bắt đẩu nin nhè nhẹ. Giống như gió quét qua mặt hồ, từng lóp sóng nối tiếp nhau, không có điêm cuối.
Đây chính là Tổng hợp Tu Lực Luyện Khí của Phó Thư Bảo.
0O0
- Xoay một vòng cho thiếu gia xem.
Con mắt thiếu gia lúc này đã giống như mồi lừa trong ngày đông.
- Vâng, thiếu gia.
Khẽ cắn răng một cái, Đông Mai đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng. Chi có điều một vòng này rất miễn cưỡng, hai chân chạv đến thoát lực. Nàng làm sao còn có thê giữ được cơ thể cân bang, nàng mới xoay một vòng xong, toàn thán liền mất đi cân đối mà ngã xuống đất.
Mắt thấy mỹ nhân sắp té ngã xuống đất. Thiếu gia đã sắp đặt tất cả, làm sao có thể chắp tay đứng nhìn?
- Cẩn thận!
Phó Thư Bảo đột nhiên đưa tay giữ lấy eo thon của Đông Mai, cơ thể hắn cũng thuận theo “tự nhiên” ngã xuống đất. Nhanh chóng tạo thành tư thế ngực đối lưng với Đông Mai.- Đa tạ thiếu gia.
Đông Mai nào biết ‘rẳng thiếu gia nàng nổi lên ý đồ xấu xa, còn cho rằng thiếu gia không đành lòng thấy nàng ngã. Vội vàng đỡ lấy, cho nên trong lòng đã sớm vô cùng cảm kích rồi.
- Ha ha. Thiếu gia ta về sau sẽ bảo vệ ngươi, chút điểm này không cẩn phải tính làm gì.
Phó Thư Bảo tuyệt đối không cảm thấy mình đã đi quá xa.- Thiếu gia, ngài... Có thể kéo ta dậy được rồi.
Đông Mai rất kỳ quái, nàng nhớ trước khi ngã xuống đã bị giữ chặt, thiếu gia tại sao còn ôm ấp không thả nàng ra?
- Ừm, thiếu gia có lòi muốn nói với ngươi...
- Ưm? Tay của thiếu gia...
Có lời lại không nội dung, sau khi thiếu gia phân tán sự chú ý của người trong lòng, một cái tặc thủ lặng lẽ truợt vào trong váy nữ bộc. Đâu ngón tay ở bên trong cũng thành công dạo quanh một vòng suối cốc non mềm.
- Thiếu gia, hì hì, thì ra thiếu gia muốn rồi.
Đông Mai cho dù ngốc thì cái ngón tay kia cũng đã điểm tinh nàng.
- Bây giờ, cởi quẩn ngươi ra, thiếu gia ta đã không nhịn được nữa rồi...
Phó Thư Bảo đã không thể nào giả vờ quân từ được nữa. Hắn rất gấp, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Tay nhẹ nhàng kéo chiếc váy mỏng tang một cái, váy nữ bộc ngắn ngủi thuận theo cặt đùi thon đẹp tuyết trắng trượt xuống, lộ ra bắp đùi đẫv đà màu mỡ, tiếp đó là đầu gối tinh xảo đáng yếu, sau đó mới đến đôi chân và mắt cá chân nhỏ xinh, cuối cùng vô thanh vô tức rơi xuống đất.
Đông Mai e thẹn vô cùng, đưa tay giữ lấy chiếc khổ còn sót lại trên người, nhẹ nhàng kéo xuống, từng chút từng chút cởi ra.
Thuận theo hành động của nàng, làn da tuyết trắng cũng lộ ra ngoài, theo đó là một mảnh cỏ đen, bao trùm lấy u cốc. Đông thời, vòng mông trắng trẻo của nàng cũng lộ ra, bờ mỏng tròn trịa vênh cao, mềm mại như mỡ đông. Tất cả hết thảy đều khiến lòng người say đắm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Một lần nữa đem Tu Lực Luyện Khí từ trong ngăn kéo lấy ra, lại đem Linh Thú Lực Đan bỏ vào trong lỗ vốn thể tích cùa cái lỗ đó hơi lớn một chút, khi bỏ Linh Thú Lực Đan vào sẽ bị lỏng, nhưng đúng lúc Phó Thư Bảo đang nghĩ biện pháp cố định nó trong lỗ thì cái miệng lỗ đột nhiên thu nhỏ lại, vừa vặn giữ chặt lấy Linh Thú Lực Đan trong đó, ngay lập tức một màn kỳ dị phát sinh, toàn bộ Tu Lực Luyện Khí bất chợt trở nên lạnh lẽo như băng.
Càng lúc càng lạnh, chi trong chợp mắt toàn bộ Tu Lực Luyện Khí liền trở thành một khối hàn băng, cầm trong tay lạnh đến đau nhức. Mà càng quy dị hơn chính là vật liệu đá màu đen trong quá trình biến lạnh liền trớ nên lấp lánh, thoạt nhìn giống như một loại bạch ngọc trân qúy.
- Chẳng lẽ đây chính là Vạn Niên Huyền Hàn băng mà khách làng chơi A Lí nói?
Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có điểu Phó Thư Bảo liền rất nhanh bình phục tâm tình, khoanh chân ngồi xuống đất, sau khi bày ra tư thế tu luyện Phổ La tâm pháp, lại đem Tu Lực Luyện Khí bỏ vào trong miệng.
Khác biệt, tất cả mọi thứ. Không gì có thể so sánh được...
Thế nhưng, phương thức sử dụng Tu Lực Luyện Khí này quả thật con mẹ nó bẩn thỉu.
Trong khoảnh khắc Tu Lực Luyện Khí tiến vào trong miệng, Phó Thư Bảo liền cảm thấy đâu lưỡi của hắn phảng phất như biến thành một bằng côn, mất đi tính linh hoạt, còn đặc biệt khó chịu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì tiếp tục, cố gắng tiến hành vận chuyển một chu thiên Phổ La tâm pháp.
Cũng ngay lúc tia tiên thiên linh khí đầu tiên xuất hiện trong phổi, một cảm giác nóng bỏng đột nhiên từ trên Tu Lực Luyện Khí truyền đến, men theo kinh mạch ở miệng truyền đến trong phổi, cùng với tia tiên thiên linh khí yếu ớt dung hợp lại với nhau.
Linh Thú Lực Đan vốn chính là do tiên thiên linh khí tập trung mà thành, chẳng khác gì tiên thiên linh khí dày đặc kết tinh thể, nó tất nhiên có cùng tính chất giống như tiên thiên linh khí mà Phổ La tâm pháp luyện được, cho nên lúc dung họp đều không có cảm giác khó chịu nào, ngược lại cường độ của một tia tiên thiên linh khí còn tăng gấp bội.
Trong lòng vô cùng mừng rỡ, Phó Thư Bảo vội vàng dùng Ý thức đem đoàn tiên thiên linh khí sau khi đã tăng cường theo phế âm tâm kinh tiến vào trong đan điền.
Lại một cảm giác nóng bóng, tiên thiên linh khi sau khi được tăng cường liền tiến vào đan điền, nhất thời khiến cả thể xác và tinh thần cùa hắn đều sảng khoái, cảm giác rét lạnh ờ khoang miệng cũng yếu đi nhiêu, tóm lại, cảm giác thoải mái trong đó rất khó mà dùng lời hình dung.
Kết thúc một chu thiên tu luyện Chân Lực, Phó Thư Bảo lấy Tu Lực Luyện Khí ra, sau khi cẩn thận quan sát, hắn liên phát hiện màu sắc của Linh Thú Lực Đan hơi nhạt đi một chút, mặc dù màu sắc chi nhạt đi chút xíu nhưng vẫn có thể nhận ra. Phát hiện này khiến hắn hiểu ra một việc, đó chính là việc sử dụng Tu Lực Luyện Khí tiến hành tu luyện lực lượng, Linh Thú Lực Đan kỳ thực là một loại vật tiêu hao, loại tu luyện như vậy quả thật không khác gì hành vi... Đốt tiền.
- Các ngươi làm gì thế? Đánh cược tiền thua à? Tại sao lại có cái vẻ mặt như vậy?
- Vừa rồi, chúng ta nghe thấy thiếu gia ở trong thư phòng cười to không ngớt, chúng ta còn tưởng... Xuân Lan có chút khiếp đảm, muốn nói lại thôi.
- Tưởng cái gì?
Phó Thư Bảo hỏi.- Ta tưởng thiếu gia mơ thấy mỹ nữ.
Hạ Trúc cơ trí vội vàng lấp miệng.- Ta tưởng thiếu gia nhặt được... Bảo bổi.
Thu Cúc nào có đạo lý không ngã theo chiều gió- Ta tướng thiếu gia nhất định... Là...
Đông Mai hiển nhiên ngốc nhất, quanh co cả buổi mà không nghĩ ra chuyện gì.
- Mấy tên hỗn trướng các ngươi, tưởng ta không ngươi đang đàm luận cái gì sao? Phó Thư Bảo cố ý ra vẻ nghiêm túc nói.
Bốn nữ bộc trong lòng có quy nhất thời bị dọa đến luống cuống, lập tức ào ào quỳ xuốngtrước mặt Phó Thư Bảo nói:- Thiếu gia chúng ta sai rồi xin thiếu gia... Trách phạt chúng ta đi.
Phó Thư Bảo đột nhiên thu hồi vẻ nghiêm túc, thay vào khuôn mặt cười, nói:
- Thiếu gia hôm nay cao hứng trách phạt thì miễn đi chỉ có điều các ngươi phải chọn ra một người phối hợp với bổn thiếu gia làm một cái thí nghiệm.
- Thí nghiệm?
Bổn thanh xuân nữ bộc nào từng nghe qua cái từ “tiên tiến” này, tất cả đểu ngây ra, không biết phái làm gì.
- Vậy đến cùng là ai truớc đây?
Ánh mắt xấu xa lần nữa quét qua trên người bốn nữ bộc, thật sự thì bốn nữ bộc này đều như hoa như ngọc, mỗi người một vẻ, nếu như đê hắn kén chọn quả thật cũng không biết chọn ai.
Lúc này, Xuân Lan, Hạ Trúc và Thu Cúc đồng thời vươn ngón tay ra chi vào Đông Mai vốn chậm chạp còn đang sững sờ, nói:
- Nàng!
Chi có điều, tiền đối với thiếu gia còn là vấn đề sao?
Không nghĩ nhiều nữa, Phó Thư Bảo lại đem Tu Lực Luyện Khí bỏ vào miệng, tiến hành tu luyện Chân Lực chu thiên thứ hai.
Trong mười ngày sau đó, Phó Thư Bảo vừa chờ đợi thiết bị được đặt mua đem tới, đồng thời vừa dùng Tu Lực Luyện Khí tiến hành tu luyện Chân Lực, buổi sáng trước khi rời giường và lúc đi ngủ cũng không quên tiến hành huấn luyện thân thể thời gian rất nhiều.
Cho đến khi qua mười ngày, trưa ngày mười một thiết bị được đặt mua mới lục tục chuyển đến trong hào trạch của Đa Tiễn lão gia lại qua ba ngày, thiết bị được đặt mua trong kế hoạch sơ bộ mới có đủ, hắn cũng bắt đầu công việc lắp ráp.
Công việc lắp ráp cũng không phải thuận lợi như trong tướng tượng, công tượng nhận đặt hàng chi e chưa từng nhìn thấy qua thứ mà Phó Thư Bảo miêu tả bao giờ, cho nên làm ra linh kiện ít nhiều cũng có chút sai lệch, việc lắp ráp khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
Chỉ có điều, dựa vào đôi tay của mình, Phó Thư Bào vẫn có thê đem toàn bộ linh kiện lắp ráp lại. Lần này, lại mất thêm năm ngày. Lúc đó phân linh kiện còn lại mới được đưa đến đê lắp ráp hoàn tất, chế tạo Tổng họp Tu Lực Luyện Khí mất hết tổng cộng hai mươi ngày.
Trong hai mươi ngày này. Phó Thư Bảo chưa từng bước ra khỏi thư phòng, ăn uống cũng đều là do bốn nữ bộc mang đến, ngay cả ngủ cũng ngủ trong thư phòng.
Hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong chế tạo, trên trán bốn nữ bộc thường xuyên trực tiếp đổ mồ hôi, chúng nữ rất hoài nghi thiếu gia gặp qủy, luôn làm những chuyện mà chúng nữ nghĩ thế nào cũng không thông.
Chi có điều, thiếu gia không nói chúng nữ cũng chỉ có thể âm thầm suy đoán và đem ra nghị luận một chút mà thôi, trước mặt thiếu gia, chúng nữ vẫn một mực nghe lời, không có đi dò hỏi.
đọc
truyện với❊http://truyencuatui.netSáng sớm hôm nay, bốn nữ bộc tay cầm bồn rửa, khăn mặt, ấm trà và dục tiên chùy xuất hiện trước cửa thư phòng,
Xuân Lan dẫn đâu cũng không quên gõ cửa, trong thư phòng đột nhiên phát ra một trận cười ha hả, kèm theo đó còn có một chuỗi ca từ khó hiểu.
Thẩn sắc Xuân Lan nhất thời buồn bã nói:
- Thiếu gia cuối cùng cũng điên rồi.
Đông Mai chực muốn khóc, nói:
- Trước kia. Thiếu gia quả thật rất hung dữ... Chi có điểu, đoạn thời gian này, thiếu gia không còn dữ tợn nữa, rất hòa thuận, có lúc còn chọc chúng ta vui vẻ, ta thấy thiếu gia giống như biến thành một người khác, biến thành một người tốt... Thế nhưng, hắn tại sao lại phát điên rồi?
- Nếu thiếu gia không điên, tại sao hắn lại làm những chuyện khó hiểu như vậy?
Thu Cúc hỏi ngược lại.
Hạ Trúc thở dài một hơi, nói:
- Ài, thật vất vả mới chịu đựng được đến khi thiếu gia hiểu chuyện, tính khí hung ác của thiếu gia đã được thu liễm, ngày tháng tốt đẹp của bốn chị em chúng ta cuối cùng cũng đến, đáng tiếc, không ngờ rằng thiếu gia lại phát điên rồi... Chúng ta sau này phái làm thế nào đây?
Bổn thanh xuân nữ bộc thần sắc ảm đạm, đang lúc cảm thán thì cừa thưphòngđột nhiên mở ra, Phó Thư Bảo mặt đầv thòa mãn đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng nữ, ánh mắt quét qua gương mặt từng người, sau đó bật cuời ha hả, nói:
- Ta. Ta...
Đông Mai đáng thương lúc này mới hồi thẩn lại.
- Vậy Đông Mai đi, Đông Mai, ngươi theo ta vào đây. Những người còn lại đứng bên ngoài.
- Ưm.
Đông Mai nhu thuận ứng tiếng, theo Phó Thư Bảo đi vào thư phòng. Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại. Ba nữ bộc ở ngoài cửa ngươi nhìn ta, ta nhìn người, biểu tình quái dị. Vừa tiến vào thư phòng, Đông Mai liền nhin thấy một cái lồng sắt lớn, phía duới lồng sắt đặt một cái khung sắt. Trên kệ sắt là một cái bánh răng, tại giữa bánh răng được buộc một sợi gân trâu dèo đai bền chắc, đầu còn lại của sợi gân trâu thì được buộc vào một cái bánh răng nhò hơn một chút, mà bên dưới cái bánh răng đó còn đặt một cái hộp sắt. Cái hộp sắp còn có sợi đồng dùng trúc bản kẹp chặt kéo ra, một đầu khác của sợi đổng là một cái hộp sắt có cạnh chừng ba xích, bên trên chiếc hộp sắt đặt một cái ghế ngồi được chế tạo từ cương thiết, trên ghế tràn đây các linh kiện kim loại đủ hình dạng, có hình chùy, hinh tròn, hình hạt...
Cuối cùng nhất, nàng còn trông thấy cái vật mà Đa Tiễn lão gia gửi từ Phi châu về, chỉ liếc nhin nó thì nàng cũng đã thẹn thùng, nó được treo trên chiếc ghế tinh xảo chừng một xích, phẩn đuôi còn quấn đầy tơ đồng trong suốt, dáng vẻ rất kỳ quái.
- Thiếu gia đến cùng muốn làm thí nghiệm gì a? Chẳng lẽ, muốn ta... Ngồi vào cái ghế đó, sau đó dùng thứ kia “đâm” ta...
Nghĩ đến đây thi Đông Mai đã không dám nghĩ nữa. Khuôn mặt của nàng so với quả hồng chín còn đỏ hơn.
- Đông Mai, mặt ngươi làm sao vậy?
- Ta. Ta... Mặt ta không có gì.
- Cởi Y phục ra.
- Quả nhiên là vậy...
Trong lòng Đông Mai vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn e thẹn gật đẩu, chậm rãi cởi vạt áo, cởi váy dài nữ bộc, sau đó bắt đầu tháo thắt lưng.
- Ngươi làm gì vậy?
- Cởi quần a.
- Ngươi cởi quần làm gì?
- Ta... Không phải thiếu gia bảo ta cởi sao?
- Ta bảo ngươi cởi Y phục là bởi sợ ngươi lát nữa vận động sẽ phát nhiệt, quẩn áo quá nhiều sẽ phiền phức, ngươi chi cẩn cởi váy ngoài là đủ rồi.
- Bây giờ tiến vào trong cái lồng đó.
Phó Thư Bảo chi vào cái lồng sắt trên khung sắt.
- Thiếu gia muốn ta làm gì? Thế nào lại bắt tiến vào trong cái lồng kia? Chẳng lẽ là Đông Mai làm sai chuyện gì, thiếu gia muốn đem ta nhốt trong cái lồng đó?
Vẻ mặt Đông Mai tràn đầy ủy khuất, đáng thương nhin thiếu gia.
- Nói nhảm, bảo ngươi vào thì vào đi còn nhiều chuyện, ta sẽ quẳng ngươi vào trong lồng đó.
Phó Thư Bảo đã hiểu, giải thích rõ ràng với nàng còn không bằng trực tiếp quát nàng thực hiện theo.
Quả nhiên, Phó Thư Bảo vừa hung dữ thì Đông Mai nào dám tiếp tục nhiều lời. Liền mở cửa rồi chui vào trong lồng.
Đường kính của cái lông chừng hai mét. Không gian đê nàng đứng còn rất lớn. Phó Thư Bảo lúc này cũng ngồi xuống cái ghế chế tạo từ cương thiết, toàn thânngay ngắn, hít sâu một hoi sau đó mở miệng ra hàm răng hướng về phía...
- Thiếu gia. Xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, to gan hỏi một câu... Chẳng lẽ ngài không thấy ta mới nên là người ngồi trên ghế và ngậm thứ đó sao?
Nghe thấy Đông Mai nói vậy. Phó Thư Bảo thiếu chút nữa là từ trên ghế té ngửa xuống.
- Bớt nói nhảm đi, nhanh chạy! Không cẩn ngươi chạy nhanh, nhưng phải duy trì tổc độ, hiểu chưa?
- Ta biết rồi... Ta chạy đây.
Bước chân Đông Mai vừa động, lồng sắt lớn trên khung cũng chuyển động, bánh răng cũng bắt đầu chuyên động, bánh răng vừa chuyên động thì gân trâu trong khe cũng kẻo một cái bánh răng khác chuyển động.
Cái bánh răng thứ hai chuyển động, bánh răng và cột nổi cũng chuyên động, tiếp đó cái hộp sắp liền phát ra tiếng “tách tách” nhè nhẹ. Cân thận nhìn còn phát hiện ra sợi đồng dùng trúc bản kẹp lấy xuất hiện tia điện.
Càng quái dị hơn là sau khi tia điện xuất hiện thì Phó Thư Bảo vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế bắt đẩu nin nhè nhẹ. Giống như gió quét qua mặt hồ, từng lóp sóng nối tiếp nhau, không có điêm cuối.
Đây chính là Tổng hợp Tu Lực Luyện Khí của Phó Thư Bảo.
0O0
- Xoay một vòng cho thiếu gia xem.
Con mắt thiếu gia lúc này đã giống như mồi lừa trong ngày đông.
- Vâng, thiếu gia.
Khẽ cắn răng một cái, Đông Mai đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng. Chi có điều một vòng này rất miễn cưỡng, hai chân chạv đến thoát lực. Nàng làm sao còn có thê giữ được cơ thể cân bang, nàng mới xoay một vòng xong, toàn thán liền mất đi cân đối mà ngã xuống đất.
Mắt thấy mỹ nhân sắp té ngã xuống đất. Thiếu gia đã sắp đặt tất cả, làm sao có thể chắp tay đứng nhìn?
- Cẩn thận!
Phó Thư Bảo đột nhiên đưa tay giữ lấy eo thon của Đông Mai, cơ thể hắn cũng thuận theo “tự nhiên” ngã xuống đất. Nhanh chóng tạo thành tư thế ngực đối lưng với Đông Mai.- Đa tạ thiếu gia.
Đông Mai nào biết ‘rẳng thiếu gia nàng nổi lên ý đồ xấu xa, còn cho rằng thiếu gia không đành lòng thấy nàng ngã. Vội vàng đỡ lấy, cho nên trong lòng đã sớm vô cùng cảm kích rồi.
- Ha ha. Thiếu gia ta về sau sẽ bảo vệ ngươi, chút điểm này không cẩn phải tính làm gì.
Phó Thư Bảo tuyệt đối không cảm thấy mình đã đi quá xa.- Thiếu gia, ngài... Có thể kéo ta dậy được rồi.
Đông Mai rất kỳ quái, nàng nhớ trước khi ngã xuống đã bị giữ chặt, thiếu gia tại sao còn ôm ấp không thả nàng ra?
- Ừm, thiếu gia có lòi muốn nói với ngươi...
- Ưm? Tay của thiếu gia...
Có lời lại không nội dung, sau khi thiếu gia phân tán sự chú ý của người trong lòng, một cái tặc thủ lặng lẽ truợt vào trong váy nữ bộc. Đâu ngón tay ở bên trong cũng thành công dạo quanh một vòng suối cốc non mềm.
- Thiếu gia, hì hì, thì ra thiếu gia muốn rồi.
Đông Mai cho dù ngốc thì cái ngón tay kia cũng đã điểm tinh nàng.
- Bây giờ, cởi quẩn ngươi ra, thiếu gia ta đã không nhịn được nữa rồi...
Phó Thư Bảo đã không thể nào giả vờ quân từ được nữa. Hắn rất gấp, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Tay nhẹ nhàng kéo chiếc váy mỏng tang một cái, váy nữ bộc ngắn ngủi thuận theo cặt đùi thon đẹp tuyết trắng trượt xuống, lộ ra bắp đùi đẫv đà màu mỡ, tiếp đó là đầu gối tinh xảo đáng yếu, sau đó mới đến đôi chân và mắt cá chân nhỏ xinh, cuối cùng vô thanh vô tức rơi xuống đất.
Đông Mai e thẹn vô cùng, đưa tay giữ lấy chiếc khổ còn sót lại trên người, nhẹ nhàng kéo xuống, từng chút từng chút cởi ra.
Thuận theo hành động của nàng, làn da tuyết trắng cũng lộ ra ngoài, theo đó là một mảnh cỏ đen, bao trùm lấy u cốc. Đông thời, vòng mông trắng trẻo của nàng cũng lộ ra, bờ mỏng tròn trịa vênh cao, mềm mại như mỡ đông. Tất cả hết thảy đều khiến lòng người say đắm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook