-
Chương 396-400
Chương 396 Sinh ra đã là Thánh Nhân
"Đúng vậy, đều là thế hệ trẻ tuổi, bây giờ ngoại trừ những tên cổ đại quái thai xuất thế, hay là cái người thừa kế Ma Công kia, sợ rằng không có mấy người có tư cách giao thủ với hắn. Cũng không biết tu vi hiện tại của Cố Trường Ca, đã đạt đến trình độ nào rồi."
Thân thể của Vương Vô Song, ẩn giấu trong sương mù dày đặc, có vẻ vô cùng thần bí.
Chỉ có con ngươi sáng chói kia, giống như là có thể xem thấu tất cả, thỉnh thoảng có phù văn hiện lên.
Khuôn mặt hắn nghiêm trọng gật đầu.
Từ khi xuất thế tới nay, hắn chẳng bao giờ thua cuộc, tự xưng là vô địch.
Thế nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, lại không khống chế được tim đập nhanh, sinh ra một loại sợ hãi.
Nếu như thật sự giao chiến, dù hắn có dùng hết thủ đoạn cũng không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.
"Cố Trường Ca cường đại như vậy, nhưng cũng chưa chắc là bất bại. Vô Song, ngươi quên tỷ tỷ của ngươi rồi sao? Gần đây nàng chắc cũng nên xuất thế, quay về trong tộc."
Lão yêu nghiệt bên cạnh Vương Vô Song, nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười nói, đề cập đến vị tỷ tỷ thần bí của Vương Vô Song.
"Tỷ tỷ của ta?"
Vương Vô Song hơi ngẩng ra, hiển nhiên cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó trong đầu mới thoáng vụt qua các loại ký ức.
Kỳ thực hắn đối với vị tỷ tỷ vô cùng thần bí kia, vẫn rất tò mò.
Nghe nói lúc nàng còn rất nhỏ, bởi vì thiên phú quá sức kinh khủng, bị Nhân Tổ Điện nhìn trúng, liền đến đón mang đi tu hành.
Một lần tu hành hơn hai mươi năm, chưa từng quay về trong tộc.
Vì vậy rất nhiều tộc nhân, thậm chí một phận cao tầng của Trường Sinh Vương gia, cũng không biết hắn còn có một người tỷ tỷ như vậy.
Vương Vô Song cũng là đoạn thời gian trước, nghe nói đến từ miệng của một vi tộc lão, mới biết được hóa ra hắn còn có một vị tỷ tỷ.
Mà người tỷ tỷ kia của hắn, đang tu hành ở Nhân Tổ Điện, hôm nay tu hành thành công, dường như muốn trở về trong tộc.
"Thực lực của tỷ ấy rất mạnh sao?" Vương Vô Song trầm mặc trong chốc lát, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Rất mạnh sao?"
Nghe thấy vậy, vị lão yêu nghiệt không khỏi cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Dùng từ rất mạnh để hình dung tỷ tỷ của ngươi, đã tính là vũ nhục. Thiên phú của nàng, có thể nói là trước nay chưa từng có."
"Ngươi chỉ cần biết rằng, lúc tỷ tỷ ngươi xuất thế, tuyệt thế thiên âm khuếch tán phạm vi trăm vạn dặm, đạo âm ba ngày không dứt, khiến không ít tu sĩ ngộ đạo tại chỗ.”
"Lúc đó nàng còn trực tiếp chiếm đoạt tinh khí của mấy mảnh tinh vực. Sinh ra đã là Thánh. Chỉ là tu vi kia bị nàng tự lấy đại nghị lực chém đi rồi..."
"Chuyện này, lúc ấy chấn động nhiều tôn lão tổ, bọn hắn đồng loạt giật mình tỉnh giấc trong khi bế quan, mấy vị lão tổ liều mình xuất thủ, che đậy bí mật, phong bế trấn áp các mảnh bầu trời, phòng ngừa vô thượng đạo thống cùng bất hủ thế lực còn lại phát hiện.”
"Rất nhiều tộc nhân biết được việc này, cũng đều bị phong ấn lại ký ức, chính là sợ người khác biết được thiên phú kinh khủng của tỷ tỷ ngươi, nàng sẽ bị người ám hại."
Lời nói của lão yêu nghiệt này, mang theo nồng đậm tán thưởng, nói ra làm cho Vương Vô Song ngơ ngẩn cả người.
Cho dù với loại tính cách của hắn, cũng không nhịn được mở to hai mắt nhìn, có vẻ khó có thể tin được.
Sinh ra đã là Thánh? Đây là khái niệm gì?
Phải biết rằng cho dù là thiên tư kinh khủng của hắn, lúc này đây, chỉ mới đến Hư Thần cảnh mà thôi.
Mà tỷ tỷ của hắn, lúc sinh ra đã đạt đến Thánh Nhân cảnh giới?
Việc này cũng quá kinh thế hãi tục rồi? Nếu như không phải lời này nói ra từ miệng vị lão yêu nghiệt trong tộc, hắn quả thực không thể tin được.
Tin tức này quả thực quá kinh khủng, làm cả người hắn cũng có chút run sợ, hoàn toàn chấn động tại chỗ.
"Trách không được sự tồn tại của tỷ tỷ, luôn bị người trong tộc nhất quyết che giấu, không để lộ ra một tia tin tức nào. Nếu như truyền đi, tuyệt đối sẽ dẫn động đại địa chấn, có lẽ không sống nổi tới hiện tại..."
Nghe đến những lời này, trong lòng Vương Vô Song đột nhiên sinh ra một loại kính nể bội phục đối với vị tỷ tỷ giấu mặt kia của hắn.”
"Đúng vậy, lúc đó rất nhiều tộc nhân, đều bị phong ấn những ký ức liên quan đến chuyện này. Sự tồn tại của tỷ tỷ ngươi từ trước đến này đều bị ẩn giấu trong bóng tối."
Lão yêu nghiệt gật đầu, nói như thế.
"Vì vậy ngươi đừng nhìn Cố Trường Ca hiện tại biểu hiện yêu nghiệt như thế, nhưng thế gian này tồn tại yêu nghiệt hơn so với hắn, cũng không ít. Đối với tỷ tỷ ngươi mà nói, Cố Trường Ca có dù có cường đại hơn, cũng rất có khả năng vẫn không phải là đối thủ của nàng."
"Hình như mấy năm trước ta chợt nghe nói nàng đã gần bước vào Thần Vương cảnh, hiện tại phỏng chừng cách Thánh cảnh không xa..."
"Hả!"
Nghe vậy,Vương Vô Song hít vào một ngụm khí lạnh, con mắt trừng lớn, lại bị đả kích.
Mấy năm trước đã là Thần Vương cảnh?
Vị tỷ tỷ kia của hắn, rốt cuộc khủng bố đến mức nào a!
Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao những tộc lão kia, chẳng coi trọng truyền nhân như hắn là mấy, thái độ có hay không có cũng chẳng sao.
Thì ra sự tồn tại của hắn, thuần túy chính là vì che giấu tỷ tỷ của hắn!
Nghĩ tới đây, Vương Vô Song không nhịn được cười khổ.
Chỉ là, hắn cũng không thể nói được cái gì, ai biểu thiên phú của bản thân không bằng tỷ tỷ chứ?
"Xem ra truyền thuyết tỷ ấy để lại, thật đúng là không ít đó."
Vương Vô Song không khỏi cảm thán nói.
Lão yêu nghiệt tán thành nói, "chỉ là nhắc tới cũng kỳ lạ, vị tỷ tỷ kia của ngươi, lúc mới sinh ra không khóc cũng không nháo, khác biệt so với những đứa trẻ còn lại, như là mang theo trí tuệ kiếp trước, các lão tổ đã thử dò xét qua, nhưng chẳng tra ra được vì sao lại như vậy."
"Tính cách của nàng, ngược lại thể hiện ra..."
Nói đến đây, hắn cũng không khỏi lộ ra sự xoắn quýt, biểu cảm cổ quái, rất khó để hình dung tất cả.
Ký ức của hắn đến hôm nay vẫn còn như mới.
Chương 397 Nữ tử thần bí Giang Sở Sở
Một nha đầu phấn trác chạm ngọc, tinh xảo không tỳ vết giống tiểu tiên nữ vậy, há mồm ngậm miệng lại thô tục đến chịu không nổi, lúc nói mấy lời kiểu mẹ kiếp, là một sự đả kích tam quan vô cùng lớn đối với bọn họ.
Những ký ức này, để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
"Đúng rồi tộc lão, tỷ tỷ của ta tỷ ấy tên gọi là gì?"
Nghe đến đó, Vương Vô Song đối với vị tỷ tỷ của hắn càng tăng thêm sự tò mò.
Làm cho vị tộc lão này, lộ ra biểu cảm như thế, nói ra lời như vậy, làm cho người ta khó có thể tin được.
"Tỷ tỷ ngươi hả? Nàng tên là Vương Tử Câm, phỏng chừng rất nhanh, ngươi sẽ gặp được nàng."
Lão yêu nghiệt cười như không cười nói, "Mà cũng nhanh thôi, cái tên này, sẽ làm chấn động cả giới."
...
Ngay tại lúc đó, Thượng giới, Thiên vực.
Khu vực trung tâm lãnh thổ phồn thịnh nhất.
Một tòa cung điện nguy nga đứng sừng sững tọa lạc tại nơi này, rộng rãi mà thần thánh, giống như là một mảnh Tiên cung sừng sững ở đây.
Kiến trúc cung điện đươc xây dựng cực kỳ huy hoàng đại khí, lấy bạch ngọc, tịnh ngọc lưu ly không tỳ vết làm mái ngói, dùng Kim Đàn cổ mộc trăm triệu năm làm mái hiên nhà, lấy Tinh Thần thạch đen bóng thuần túy làm lót sàn.
Phong cách cổ xưa rộng lớn, trang trọng uy nghiêm.
Ở giữa tiên khí cuồn cuộn nồng đậm như biển, giống như tiên cảnh.
Tòa cung điện này, mắt nhìn xuống phía dưới là cổ thành lão trì kéo vô tận.
Đại điện theo sự di chuyển của mặt trời mọc mặt trăng lặn, làm phù văn trên đó đan vào nhau.
Mỗi thời mỗi khắc chiếu rọi cửu thiên tinh thần, Càn Khôn trời đất, giống như vô thượng thần tọa, cũng biểu hiện địa vị siêu phàm nơi đây.
Ở cửa tiền điện treo một tấm Tiên biển cực lớn, dùng tử sắc tiên kim làm nền, lấy hoàng sắc tiên kim khảm chữ.
Trên đó viết ba từ cổ, Nhân Tổ Điện.
Có thể trông thấy, giữa thiên địa đang có hàng nghìn hàng vạn sợi tơ ngân sắc, đang điên cuồng vọt tới nơi này, muốn hội tụ ở giữa, có vẻ thần thánh mà tinh khiết.
Những sợi tơ ngân sắc này, chính là nơi các tu sĩ sinh linh lễ bái tụng niệm đối với công đức của Nhân Tổ.
Lúc này, một mỹ nữ tuyệt trần mặc bạch y không tỳ vết, trên mặt mang khăn mỏng, đang nhắm mắt tu luyện ở trong đại điện.
Hìn ảnh của một tiên nhân mơ mơ hồ hồ, hùng vĩ mà thần bí, dường như đang tụng kinh, chìm nổi bất định ở sau lưng nàng, như thể từ viễn cổ muốn vượt qua thời không mà đến... . .
Da nàng trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, chân mày đen như tranh vẽ, con ngươi giống như bảo thạch màu đen không tỳ vết, toát ra ánh sáng rung động lòng người.
Nhưng mà, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ngoại trừ tĩnh ra, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì khác.
Giống như là trời sinh đã như vậy, càng giống như là đã vứt bỏ thất tình lục dục.
"Khởi bẩm Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ đã rời khỏi Thiên vực, đang trên đường quay về gia tộc của nàng."
Lúc này, ở phía sau bạch y nữ tử, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
Trong đó nữ tử, cung kính bẩm báo.
"Vương Tử Câm, nàng quả nhiên vẫn là vụng trộm rời đi."
Nghe vậy, bạch y nữ tử tựa hồ ngơ ngác một chút.
Nhưng vẻ mặt vẫn tĩnh lặng trước sau như một, dường như không gợn một tia sóng.
"Nàng còn nói cái gì không?" Bạch y nữ tử nhàn nhạt hỏi.
"Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ còn để lại một câu, nói nàng không có hứng thú đối với việc tìm kiếm Nhân Tổ chuyển thế, lúc đầu đi tới chỗ này tu luyện, chỉ do trùng hợp, hoàn toàn là bị gạt tới."
"Hiện tại nàng muốn đi."
"Nàng còn nói vị trí thánh nữ này, nàng không cần... nàng chỉ muốn tìm một lang quân như ý….để gả đi."
Nữ tử bẩm bảo, nói đến đây, sắc mặt cũng có chút xấu hổ và cổ quái.
Những lời này, nói ra từ trong miệng của một vị truyền nhân Nhân Tổ Điện, quả thực mang tính chấn động quá lớn, nếu như bị người ngoài nghe được, mặt mũi các nàng coi như bỏ đi.
Đương nhiên, nếu như liên hệ biểu hiện tu hành ngày thường của vị thánh nữ kia, thì điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, lời nói gả cho người khác như vậy, nàng lại nói ra tự nhiên như thế. Nàng cũng chỉ có thể nói một câu, không hổ là Tử Câm thánh nữ.
"Vương Tử Câm nàng nghĩ như thế cũng tốt, nhưng loại chuyện này, không phải do nàng quyết định được. Một khi vào Nhân Tổ Điện, nàng cả đời đều là người của Nhân Tổ Điện, phụ tá Nhân Tổ, giúp thiên hạ an bình, đó chính là chức trách và nghĩa vụ của nàng."
Bạch y nữ tử chỉ là lắc đầu, nhàn nhạt nói, cho dù là Vương Tử Câm, cũng không chạy thoát khỏi số phận này.
Nàng cũng hiểu rõ, mặc dù Vương Tử Câm nói ra rất giản đơn, nhưng thật sự nàng ấy là một người quá mức tâm cao khí ngạo.
Rất nhiều trẻ tuổi thiên kiêu của Nhân Tổ Điện, nàng chẳng hề để vào mắt.
Cũng không có ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Mặc dù ngoài kia bao la rộng lớn, nhưng lại có bao nhiêu thiên kiêu, có thể so sánh cùng với Nhân Tổ Điện?
Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt của bạch y nữ tử, bắt đầu xuất hiện một tầng sương mù mờ mịt, bao phủ cả người nàng.
Trong lúc nhất thời, đến thanh âm cũng có vẻ mờ mịt, không phân biệt rõ là nam hay nữ.
Đời này, truyền nhân của Nhân Tổ Điện, không ngờ lại là hai người con gái, đây là chuyện thật sự không dám tưởng tượng từ trước đến nay.
Bởi vì hai nữ tử này, đều quá ưu tú, căn bản không thể bỏ qua, vì vậy trực tiếp lập ra hai truyền nhân.
Bất kể là Vương Tử Câm của Trường Sinh Vương gia, hay là bạch y nữ tử tên gọi Giang Sở Sở ở trước mặt, đều là yêu nghiệt khủng bổ nghìn năm khó gặp.
Giang Sở Sở trong mắt của nhiều cường giả đời trước ở Nhân Tổ Điện, rất có thể là một vị Cổ Tiên chuyển thế!
Vương Tử Câm tuy mạnh, nhưng cũng khó mà giành được chỗ tốt từ Giang Sở Sở.
Chương 398 Thần Ngạc quân
"Dựa theo điềm báo, Nhân Tổ chuyển thế kiếp này, có lẽ đã xuất thế rồi, xem ra ta cũng phải rời khỏi nơi này."
Giang Sở Sở trầm tư một hồi, trên gương mặt tĩnh lặng, lộ ra suy nghĩ.
Bởi vì cũng không phải là mỗi một kiếp đều sẽ có người chuyển thế của Nhân Tổ xuất hiện.
Đối với truyền nhân của Nhân Tổ Điện mà nói, nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ chính là bảo vệ lúc Nhân Tổ chuyển thế chưa trưởng thành, giúp người chuyển thế trở nên lớn mạnh.
Giúp cho Nhân Tổ thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, trở thành một cường giả mạnh mẽ, cứu vớt thiên hạ thương sinh, vạn tộc sinh linh.
"Kiếp này vậy mà người thừa kế Ma Công lại xuất hiện, tất sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, trên đường tìm kiếm Nhân Tổ chuyển thế, ngược lại ta có thể tìm người thừa kế Ma Công trước, đem hắn giải quyết.”
Giang Sở Sở ở trong lòng tự nói, xem đại nghĩa thương sinh, vì dân trừ hại là việc quan trọng nhất khi tu hành.
Nếu như Cố Trường Ca ở đây, như vậy tuyệt đối biết, đây là hào quang nhân vật chính.
...
Ầm ầm!
Uy lực kinh khủng, như là một mảnh sơn hải mênh mông cuồn cuộn, rơi xuống từ thiên khung, muốn trấn áp mà xuống.
Thiên địa dao động, nhật nguyệt vô quang, quả thực như một tôn vô thượng tồn tại, giết ra từ trong vũ trụ.
Thế nhưng sau một khắc, loại khí tức làm thiên khung rung sợ này, trong nháy mắt giống như là bị giữ lại nơi cổ họng.
Cổ uy lực kinh khủng này, trong nháy mắt như thủy triều tán đi, biến mất sạch sẽ.
Bên trong tổ điện Thần Ngạc nhất tộc.
Cố Trường Ca đứng chắp tay, huyền y phần phật, mỉm cười nhìn biểu cảm kinh khủng, hoảng sợ của lão tổ Thần Ngạc tộc, nói "Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn tìm cái chết?"
"Cố công tử, nói quá lời, còn mong người khoan dung độ lượng..."
Khuôn mặt của vị lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh Thần Ngạc tộc tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả tộc nhân sau lưng ông ta, cũng đều sợ hãi tột độ, thậm chí là trở nên tuyệt vọng.
Bọn hắn không nghĩ tới, ngay cả lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh chạy tới, cũng không làm gì được Cố Trường Ca, đối với những sinh mệnh, dĩ nhiên cũng bị Cố Trường Ca nắm trong tay.
Đây cũng chẳng phải như uy hiếp đơn giản như trước đó.
Cái này chính là hoàn toàn đem sinh mệnh của bọn hắn, một mực nắm ở trong tay.
"Xét thấy ngươi đối với ta còn có chút tác dụng, khiêu khích lần này tạm tha thứ cho ngươi một mạng. Nếu có lần sau, người chết không chỉ mình ngươi, đồng thời còn có toàn bộ người trong tộc chôn cùng với ngươi.”
Cố Trường Ca mỉm cười nhìn vị lão tổ của Thần Ngạc tộc nói.
Lời nói uy hiếp lạnh lùng vô cùng tự nhiên, làm tất cả tộc nhân của Thần Ngạc tộc run sợ trong lòng, vội vàng quay về không dám làm trái.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta nguyện tôn công tử làm chủ."
Lúc này, bọn hắn đã không còn lựa chọn nào khác, hoặc là chết, hoặc là thần phục Cố Trường Ca.
Vì vậy không hề nghi ngờ, tất cả mọi người lựa chọn thần phục.
Đừng nhìn Cố Trường Ca nói giản đơn như thế.
Nhưng vừa rồi thực sự có không ít kẻ không tin, vẫn đi khiêu khích hắn, nhưng còn chưa kịp xuất thù đã chết oan chết uổng.
Trong mắt Cố Trường Ca, cần phải để cho Thần Ngạc nhất tộc nhận thức được sự thật này, bằng không bọn họ vẫn nghĩ rằng bản thân còn cơ hội trở mình trong tay hắn.
Không nắm chắc mười phần, hắn cũng sẽ không hiện thân ra như thế.
Lực chưởng khống đáng sợ của Giá Y Tiên Quyết, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tu vi…
Cố Trường Ca không mất nhiều sức lực để thu phục toàn bộ Thần Ngạc nhất tộc. Dù sao dưới sự đáng sợ của Giá Y Tiên Quyết, ngay cả lão tổ Chuẩn Chí tôn cảnh của Thần Ngạc tộc cũng bị khống chế sinh tử trong một ý niệm của hắn.
Cùng lắm đến lúc đó lại giết thêm một số người, tạo ra tác dụng uy hiếp lớn hơn, để những người còn lại càng thêm sợ hãi, không dám sinh ra ý muốn chống lại.
Cố Trường Ca tất nhiên cũng không sợ bọn hắn sinh lòng phản ý.
Cho dù có phản ý cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn muốn chỉ là một thanh đao vì hắn chém giết chinh chiến mà thôi.
Thanh đao này nếu hư hay bị gãy thì đổi một thanh mới là được, hắn chẳng hề quan tâm những thế lực này, có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.
Trong mắt của Cố Trường Ca, tất cả các đại tộc của Tiên Cổ đại lục chính là công cụ tốt nhất.
Chí ít về phương diện huyết mạch thiên phú, bọn hắn thế nhưng được trời ưu ái, vượt xa rất nhiều tu sĩ Nhân tộc và sinh linh.
Vì vậy, Cố Trường Ca dự định trong khoảng thời gian này, huấn luyện một đại quân khủng bố trong Tiên Cổ đại lục chỉ vì hắn chinh chiến trong tương lai, bên trên có thể tru diệt Chí Tôn, ở dưới càn quét quét vạn giới.
Vù!!
Rất nhanh, nhận được sự phân phó của Cố Trường Ca.
“Tham kiến chủ nhân!”
3 vị lão tổ đạt tới Chuẩn Chí tôn cảnh của Thần Ngạc nhất tộc còn sống đến hôm nay đồng loạt quỳ dưới Cố Trường Ca, cung kính xưng tụng.
Bọn hắn tự nghĩ rằng bản thân bị khống chế bởi nô ấn của Cố Trường Ca, căn bản không nghĩ đến vấn đề đến từ một bộ Tiên Kinh do bọn hắn phí tâm lao lực lấy được từ Hắc Thiên Ưng nhất tộc.
Bất kể là ai, lúc này cho dù vắt hết óc, cũng không thể đoán ra được, hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ bộ Tiên Kinh kia.
Cho dù bọn hắn hiểu, chỉ sợ cũng không dám tin.
Chỉ có thể nói là thủ đoạn của Cố Trường Ca quá mức kín đáo và kinh người, dùng "không chút dấu vết" để hình dùng vẫn còn xa.
“Ta không phải là kẻ giết người vô tội, chỉ cần các ngươi an tâm làm việc cho ta, lợi ích đương nhiên sẽ có phần của các ngươi. ” Cố Trường Ca thản nhiên nói, hứa hẹn suông một câu, con ngươi nhìn về phía trước.
"Chọn ra tất cả các tộc nhân dũng mãnh thiện chiến trong tộc có cảnh giới trên Chân Thần cảnh ra."
" Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ được gọi là Thần Ngạc quân."
Cố Trường Ca nói với một nụ cười thâm ý và thích thú.
Đồng thời, phất ống tay áo, ánh sáng chói lòa rơi xuống, ban cho một bộ công pháp gọi là Sinh Sinh Tạo Hóa quyết.
Chương 399 Thần phục Cổ Đằng Xà nhất tộc
Bản thân hắn cũng lười lấy cái tên cao siêu gì, miễn có thể nhớ rõ và phân biệt được là được.
“Vâng công tử.”
Ba vị lão tổ Chuẩn Chí Tôn cảnh mặc dù biết Cố Trường Ca có lẽ chẳng có ý tốt gì, nhưng lúc này, bọn hắn ai dám từ chối?
Sau lưng bọn hắn, tộc nhân của Thần Ngạc nhất tộc như thủy triều lít nha lít nhít, lúc này biểu lộ vô cùng đắng chát, ở trước mặt Cố Trường Ca tiếp nhận bộ công pháp kia.
Nó được gọi là Sinh Sinh Tạo Hoá quyết?
Nhưng nếu nó giống như cái tên, làm sao Cố Trường Ca có thể giao nó cho hắn?
Những tộc nhân chưa đạt tới Chân Thần cảnh, thì đều âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ có một số lượng lớn cường giả trong chính điện, riêng Thánh cảnh đã có tới mười ba vị.
Trong mắt Cố Trường Ca, đây vẫn là một thế lực không thể khinh thường.
Sau đó, toàn tộc Thần Ngạc tộc đàn đều nhận được mệnh lệnh của lão tổ, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Thần Ngạc nhất tộc, quy phục Cố Trường Ca.
Cũng như bắt đầu lựa chọn thành viên của Thần Ngạc quân!
Cả tộc trên dưới đều do Cố Trường Ca điều khiển.
Mệnh lệnh này ban ra, buổi đầu gây chấn động cả một quần tộc.
Lúc đầu, rất nhiều tộc nhân vẫn còn bàng hoàng và hoang mang, bọn hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao bọn hắn phải tuân theo sự phân phó của Cố Trường Ca.
Nhưng nếu đã là lời nói của lão tổ, tất nhiên không người nào dám vi phạm.
Bọn hắn chẳng xa lạ gì về Cố Trường Ca.
Trong toàn bộ Tiên Cổ đại lục, có cái tộc đàn nào không biết thanh danh đáng sợ của Cố Trường Ca?
Bọn hắn cũng không ngờ rằng, đến cuối cùng bọn hắn sẽ thuần phục với Cố Trường Ca.
Tin tức này, quá ngoài sức tưởng tượng rồi.
Sau đó, tin tức truyền ra từ tầng lớp cao của Thần Ngạc nhất tộc rằng Cố Trường Ca là truyền nhân được lựa chọn của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Năm đó, tổ tiên của bọn hắn đi theo Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, hiên nay bọn hắn đi theo Cố Trường Ca, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vì thể diện, tất nhiên bọn hắn không thể nói rằng tất cả những điều này hoàn toàn do Cố Trường Ca dùng ấn nô bức bách.
Cứ như thế, Thần Ngạc nhất tọc to lớn như vậy, trong vòng ba ngày đã bị thu phục bởi Cố Trường Ca và bắt đầu huấn luyện nhánh đội quân này.
Chỉ là dưới sự kiểm soát có chủ ý của Cố Trường Ca, tin tức này vẫn chưa được truyền ra ngoài.
Cố Trường Ca có mục đích khác, đợi con dao này vào thời điểm mấu chốt giáng một đòn chí mạng cho toàn bộ Tiên Cổ tộc đàn.
Sau đó, Cố Trường Ca lên đường, mang theo ba lão tổ đạt tới Chuẩn Chí Tôn cảnh của Thần Ngạc nhất tộc, đến tộc địa của Cổ Đằng Xà nhất tộc.
Nhìn bề ngoài, Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc tam đại tộc này có vẻ một mạch liền cành, nhưng thực ra lại có rất nhiều xích mích bí mật, cạnh tranh lẫn nhau.
Chỉ là, tam đại tộc đàn này chính là tồn tại lâu đời nhất trong số các tộc đàn mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại năm đó.
So với bọn, các tộc đàn còn lại suy cho cùng đều yếu hơn rất nhiều.
Ngay cả trong toàn bộ Cổ Tiên đại lục, cũng không có nhiều thế lực các tộc đàn có thể so sánh với tam đại tộc đàn này.
Chẳng mấy chốc, mấy cỗ uy lực đáng sợ, tự như trời xanh đập xuống, xé rách không gian, từ giữa thiên địa ầm ầm đổ xuống tộc địa của Cổ Đằng Xà nhất tộc.
“Công tử, đây chính là nơi ở của Cổ Đằng Xà nhất tộc.” Một vị lão tổ cả Thần Ngạc nhất tộc cung kính nói, đưa Cố Trường Ca đến đây.
Lúc này, bọn hắn nhất định không muốn chỉ có nhất tộc của bọn hắn thuần phục và đi theo Cố Trường Ca, bọn hắn chắc chắn sẽ phải cố gắng hết sức để mang những người quen biết cũ lại với nhau.
Chết đạo hữu không chết bần đạo, dựa vào cái gì bần đạo phải chết mà đạo hữu không cần phải chết?
Đây thực sự là quan điểm của tất cả các đại quần tộc và đạo thống bây giờ. Có thể kéo thêm một người xuống nước, hà cớ gì lại không làm?
Cố Trường Ca tự nhiên cũng đỡ tốn công sức hơn.
Nhất thời, toàn bộ Cổ Đằng Xà nhất tộc phát ra chấn động cực lớn!
Chẳng mấy chốc, trong chính điện đã tụ tập rất nhiều tộc lão và tầng lớp cao của Cổ Đằng Xà nhất tộc!
Bầu không khí ở đây tràn đầy căng thẳng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều nhìn nam tử trẻ tuổi ở trung tâm với vẻ mặt nghiêm túc mang theo sự tôn kính.
Thời điểm Cố Trường Ca đến đây, kỳ thực bọn hắn đã cảm nhận được, nhất là bên cạnh Cố Trường Ca còn mang theo ba vị lão tổ của Thần Ngạc nhất tộc. Mục đích lần này không cần nói cũng biết.
"Toàn bộ trên dưới tộc ta, nguyện ý vì công tử cống hiến sức lực, xông pha khói lửa, quyết không chối từ."
Lúc này, tất cả tầng lớp cao của Cổ Đằng Xà nhất tộc đều đồng loạt mở miệng nói như thế, vô cùng thông minh.
Nếu thực sự có thể chống cự thì tại sao Thần Ngạc nhất tộc lại có thái độ này?
Dùng đầu ngón chân, cũng có thể nghĩ ra vấn đề tồn tại của chuyện này.
Bọn hắn không ngốc, phải học cách khôn khéo một chút, để tránh gây ra những thương vong không đáng có vào lúc này.
Nghe vậy, Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tốt lắm, các ngươi ngược lại rất thông minh, giúp bổn thiếu chủ tiết kiệm thời gian."
Toàn bộ tộc nhân tộc Cổ Đằng Xà câm như hến.
Sau đó, trong Cổ Đằng Xà nhất tộc, Cố Trường Ca cũng thành lập một đội quân Đằng Xà, đặc biệt chọn ra tộc nhân từ Chân Thần cảnh trở lên, ban thưởng cho bộ Sinh Sinh Tạo Hoá Quyết kia.
Cố Trường Ca thực sự không phải không biết đặt tên, chỉ là quá lười để suy nghĩ.
Mặc dù những sức mạnh này vẫn chưa được tiết lộ, nhưng chúng đã có một hình dạng phôi thai đáng sợ.
Dù sao nếu không chút khách khí mà nói, Vũ Nhân nhất tộc, Hắn Thiên Ưng nhất tộc, thậm chí Thần Ngạc nhất tộc, Cổ Đằng Xà nhất tộc hiện tại đều đã trở thành nô bộc của Cố Trường Ca.
Hắn chỉ cần nói một câu liền có thể khiến cho những tộc đàn này chiến đấu vì hắn, bắt đầu tắm máu trên Tiên Cổ đại lục.
Chương 400 Tiến quân Long Đảo
Trong nháy mắt, mấy ngày liền trôi qua.
Cố Trường Ca ước tính thời gian Đại trưởng lão cho thời gian Tiên Cổ Long tộc suy nghĩ, thời gian cũng gần đến rồi.
Vì vậy, hắn truyền ra một đạo mệnh lệnh, các cường giả Thái Sơ Thần Giáo đóng quân tại Vô Thượng Phong, lái chiến thuyền Thái Sơ, phá vỡ không gian, ầm ầm mà đến, đáp xuống bên ngoài Long đảo!
Hãm thành nguy cấp!
Khi nhận được tin, vô số tu sĩ và sinh linh đều bị sốc trước hành động đột ngột của Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca, người đã biến mất một thời gian dài, lại xuất hiện ở Tiên Cổ đại lục dường như muốn dấy lên một trận máu tanh!
Vù!!
Đột nhiên, từng đạo Thần Hồng lao đến, tập trung bên ngoài Long Đảo.
"Làm phiền Đại Trưởng Lão rồi.”
Cố Trường Ca áo choàng trắng lông vũ đan xen sáng chói, bóng dáng xuất hiện trên chiến thuyền, mỉm cười nhìn về phía Đại Trưởng Lão canh giữ ở đây.
“Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định.” Đại Trưởng Lão không khỏi thở dài, không còn cách nào khác đối với Cố Trường Ca.
Cảnh tượng này, khiến cho vô số tu sĩ cùng sinh linh hít thở không thông, càng là kinh sợ, xem ra Đại Trưởng Lão thật sự bị Cố Trường Ca bức bách.
Trong Long Đảo lúc này, bây giờ quang hoa ngút trời, trong đại trận Hộ Sơn, mọi người trong bộ tộc đều quỳ xuống đất cầu nguyện, truyền ra long ngâm rung trời.
...
Cùng lúc đó, Thiên Vực cách xa Vô Lượng Thiên Ức hàng nghìn vạn dặm.
Mây mù lượn lờ, núi non chập trùng, sông núi tuyệt đẹp, hồ nước trong xanh như ngọc, đẹp đẽ không sao tả xiết, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Mây trắng mênh mông, một cỗ tuyệt trần.
Trên bầu trời, một cỗ xe ngựa dát mây đỏ đang được điều khiển bởi chín con Thiên mã, đang phi nước đại.
Một đội cường giả kỵ sĩ mặc áo giáp theo sau, cưỡi nhiều loại quái vật đáng sợ, uy lực mạnh mẽ, khí huyết cường đại làm người kinh hoảng.
Chiếc xe ngựa này như ngân tuyết cuồn cuộn, nghiền ép mà đi qua bầu trời, thanh thế kinh người, hiện ra sự đồ sộ.
Mà thân xe lờ mờ hiện lên sự chấn động của các loại thần phù cường đại.
Người đánh xe già nua một mặt gió nhẹ mây bay, cử chỉ nhẹ nhàng ... Tất cả những điều này thể hiện sự uy nghiêm và bất phàm của người trong xe.
Sau khi nhiều tu sĩ gần đó nhìn thấy, tất cả đều phải lựa chọn rút lui, không dám đến gần.
Nhìn từ tư thế này, đều biết người trong xe không phú thì quý, bọn hắn không thể chọc vào được.
"Đều nói đừng có tặng nữa, trở về nói với thiếu chủ nhà ngươi, để hắn đừng phí công vô ích. Tiểu thư căn bản không có chút hứng thú nào với hắn."
"Nếu như hắn còn không nhận thức được, cũng đừng trách tiểu thư động thủ.”
Mà lúc này, bức màn của xe ngựa đột nhiên được vén lên, thò ra đầu của một tiểu nha hoàn mắt ngọc mày ngài, tóc thắt bím.
Vẻ ngoài của tiểu nha hoàn trông cỡ mười một, mười hai tuổi, thoạt nhìn cũng thông minh, xinh xắn động lòng người.
Nàng cau mày, nhìn một đám kỵ sĩ đi theo phía sau, bất mãn nói.
"Tú Nhi cô nương, chuyện này là do thiếu chủ phân phó, chúng ta cũng không có cách nào! Ngươi cũng đừng làm khó chúng ta, đưa Tử Câm thánh nữ ra ngoài Thiên Vực, chúng ta sẽ quay về. Tuyệt đối không lưu lại một giây phút nào nữa.”
Trong số các kỵ sĩ phía sau, đứng đầu là một người đàn ông trung niên tương đối vạm vỡ mặc áo giáp vàng, nghe nói không khỏi cười khổ nói.
"Lại là tên Triệu Thiên làm người ta không ưa nổi kia, tại sao hắn lại không từ bỏ chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của nha hoàn tên là Tú Nhi vô cùng khó coi.
Nàng đối với vị thiếu chủ đứng sau nhóm kỵ sĩ này, đơn giản là chán ghét đến cực điểm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Ngồi trong xe ngựa là một trong những truyền nhân của Nhân Tổ Điện, Tử Câm thánh nữ.
Đồng thời cũng là tiểu thư mà nàng phụ trách chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.
Mà chủ nhân đứng đằng sau nhóm người này, chính là thiếu chủ của tộc Thái Cổ Triệu ở Thiên Vực-Triệu Thiên, là tuổi trẻ chí tôn nổi tiếng một phương.
Triệu Thiên không biết từ đâu biết được tin tức tiểu thư của nàng đang rời khỏi Nhân Tổ Điện, liền cố ý điều động kỵ sĩ đến đây hộ tống, muốn làm sứ giả hộ hoa.
Loại chuyện này, các nàng muốn trốn cũng trốn không được.
Đám người này da mặt vô cùng dày, đã hộ tống đến biên cảnh của Thiên Vực, hiện tại đã gần tới phạm vi địa giới.
Sự việc này, khiến thái độ của Tú Nhi đối với Triệu Thiên cực kỳ không tốt, trước đây bởi vì thân phận của hắn nên có chút khách khí.
Hiện tại hoàn toàn không có sắc mặt tốt nào cả.
Hơn nữa, Tú Nhi cũng biết tiểu thư ở phía sau hẳn là đối với Triệu Thiên rất không vừa lòng, tuyệt đối nhìn là thấy phiền.
Mấy lần trước, cũng không nhịn được mà động thủ làm trọng thương Triệu Thiên.
Nhưng càng như vậy, Triệu Thiên càng không muốn từ bỏ, nhất định phải theo đuổi được tiểu thư, nó gần giống như một kẻ thích bị ngược đãi.
Tiểu thư ngồi sau nàng tất nhiên nàng ấy cũng chán ghét loại dai dẳng như kẹo da trâu này.
Nếu như không phải cha của Triệu Thiên ra mặt cầu tình, thì tên Triệu Thiên đã sớm bị đánh cho trọng thương, mấy tháng trời khó mà xuống đất được.
"Triệu Thiên không dám ra mặt, liền phái các ngươi tới. Nếu không phải tiểu thư tốt bụng, hiện tại các ngươi đã sớm bị đánh chết rồi.” Tú Nhi không vui nói.
Lúc này, hoàn toàn chẳng quan tâm đến thân phận thiếu chủ Triệu gia của Triệu Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy bất mãn.
Loại che chở hết mực nhưng thật ra lại là theo dõi hành tung, khiến nàng chán ghét.
Có thể tưởng tượng ra, điều này hẳn là khiến cho tiểu thư phía sau nàng chán ghét tới cực điểm.
"Thiếu chủ của chúng ta dù sao cũng là thiếu chủ của Thái Cổ Triệu tộc, nhưng Tử Câm thánh nữ vẫn không chịu gặp thiếu chủ. Thiếu chủ của chúng ta tốt bụng, sợ rằng trên đường Tử Câm thánh nữ gặp chuyện ngoài ý muốn, cho mới nên phân phó chúng ta tới đây."
"Chuyện này coi như không có công lao cũng có khổ lao mà.”
"Tú Nhi cô nương, bao nhiêu nguy hiểm tiềm ẩn dọc đường đã bị chúng ta giết từ trong trứng nước, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy những thứ này sao?"
Nghe vậy, nhóm kỵ sĩ này cũng lần lượt lên tiếng, tỏ thái độ bất mãn.
"Đúng vậy, đều là thế hệ trẻ tuổi, bây giờ ngoại trừ những tên cổ đại quái thai xuất thế, hay là cái người thừa kế Ma Công kia, sợ rằng không có mấy người có tư cách giao thủ với hắn. Cũng không biết tu vi hiện tại của Cố Trường Ca, đã đạt đến trình độ nào rồi."
Thân thể của Vương Vô Song, ẩn giấu trong sương mù dày đặc, có vẻ vô cùng thần bí.
Chỉ có con ngươi sáng chói kia, giống như là có thể xem thấu tất cả, thỉnh thoảng có phù văn hiện lên.
Khuôn mặt hắn nghiêm trọng gật đầu.
Từ khi xuất thế tới nay, hắn chẳng bao giờ thua cuộc, tự xưng là vô địch.
Thế nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, lại không khống chế được tim đập nhanh, sinh ra một loại sợ hãi.
Nếu như thật sự giao chiến, dù hắn có dùng hết thủ đoạn cũng không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.
"Cố Trường Ca cường đại như vậy, nhưng cũng chưa chắc là bất bại. Vô Song, ngươi quên tỷ tỷ của ngươi rồi sao? Gần đây nàng chắc cũng nên xuất thế, quay về trong tộc."
Lão yêu nghiệt bên cạnh Vương Vô Song, nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười nói, đề cập đến vị tỷ tỷ thần bí của Vương Vô Song.
"Tỷ tỷ của ta?"
Vương Vô Song hơi ngẩng ra, hiển nhiên cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó trong đầu mới thoáng vụt qua các loại ký ức.
Kỳ thực hắn đối với vị tỷ tỷ vô cùng thần bí kia, vẫn rất tò mò.
Nghe nói lúc nàng còn rất nhỏ, bởi vì thiên phú quá sức kinh khủng, bị Nhân Tổ Điện nhìn trúng, liền đến đón mang đi tu hành.
Một lần tu hành hơn hai mươi năm, chưa từng quay về trong tộc.
Vì vậy rất nhiều tộc nhân, thậm chí một phận cao tầng của Trường Sinh Vương gia, cũng không biết hắn còn có một người tỷ tỷ như vậy.
Vương Vô Song cũng là đoạn thời gian trước, nghe nói đến từ miệng của một vi tộc lão, mới biết được hóa ra hắn còn có một vị tỷ tỷ.
Mà người tỷ tỷ kia của hắn, đang tu hành ở Nhân Tổ Điện, hôm nay tu hành thành công, dường như muốn trở về trong tộc.
"Thực lực của tỷ ấy rất mạnh sao?" Vương Vô Song trầm mặc trong chốc lát, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Rất mạnh sao?"
Nghe thấy vậy, vị lão yêu nghiệt không khỏi cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Dùng từ rất mạnh để hình dung tỷ tỷ của ngươi, đã tính là vũ nhục. Thiên phú của nàng, có thể nói là trước nay chưa từng có."
"Ngươi chỉ cần biết rằng, lúc tỷ tỷ ngươi xuất thế, tuyệt thế thiên âm khuếch tán phạm vi trăm vạn dặm, đạo âm ba ngày không dứt, khiến không ít tu sĩ ngộ đạo tại chỗ.”
"Lúc đó nàng còn trực tiếp chiếm đoạt tinh khí của mấy mảnh tinh vực. Sinh ra đã là Thánh. Chỉ là tu vi kia bị nàng tự lấy đại nghị lực chém đi rồi..."
"Chuyện này, lúc ấy chấn động nhiều tôn lão tổ, bọn hắn đồng loạt giật mình tỉnh giấc trong khi bế quan, mấy vị lão tổ liều mình xuất thủ, che đậy bí mật, phong bế trấn áp các mảnh bầu trời, phòng ngừa vô thượng đạo thống cùng bất hủ thế lực còn lại phát hiện.”
"Rất nhiều tộc nhân biết được việc này, cũng đều bị phong ấn lại ký ức, chính là sợ người khác biết được thiên phú kinh khủng của tỷ tỷ ngươi, nàng sẽ bị người ám hại."
Lời nói của lão yêu nghiệt này, mang theo nồng đậm tán thưởng, nói ra làm cho Vương Vô Song ngơ ngẩn cả người.
Cho dù với loại tính cách của hắn, cũng không nhịn được mở to hai mắt nhìn, có vẻ khó có thể tin được.
Sinh ra đã là Thánh? Đây là khái niệm gì?
Phải biết rằng cho dù là thiên tư kinh khủng của hắn, lúc này đây, chỉ mới đến Hư Thần cảnh mà thôi.
Mà tỷ tỷ của hắn, lúc sinh ra đã đạt đến Thánh Nhân cảnh giới?
Việc này cũng quá kinh thế hãi tục rồi? Nếu như không phải lời này nói ra từ miệng vị lão yêu nghiệt trong tộc, hắn quả thực không thể tin được.
Tin tức này quả thực quá kinh khủng, làm cả người hắn cũng có chút run sợ, hoàn toàn chấn động tại chỗ.
"Trách không được sự tồn tại của tỷ tỷ, luôn bị người trong tộc nhất quyết che giấu, không để lộ ra một tia tin tức nào. Nếu như truyền đi, tuyệt đối sẽ dẫn động đại địa chấn, có lẽ không sống nổi tới hiện tại..."
Nghe đến những lời này, trong lòng Vương Vô Song đột nhiên sinh ra một loại kính nể bội phục đối với vị tỷ tỷ giấu mặt kia của hắn.”
"Đúng vậy, lúc đó rất nhiều tộc nhân, đều bị phong ấn những ký ức liên quan đến chuyện này. Sự tồn tại của tỷ tỷ ngươi từ trước đến này đều bị ẩn giấu trong bóng tối."
Lão yêu nghiệt gật đầu, nói như thế.
"Vì vậy ngươi đừng nhìn Cố Trường Ca hiện tại biểu hiện yêu nghiệt như thế, nhưng thế gian này tồn tại yêu nghiệt hơn so với hắn, cũng không ít. Đối với tỷ tỷ ngươi mà nói, Cố Trường Ca có dù có cường đại hơn, cũng rất có khả năng vẫn không phải là đối thủ của nàng."
"Hình như mấy năm trước ta chợt nghe nói nàng đã gần bước vào Thần Vương cảnh, hiện tại phỏng chừng cách Thánh cảnh không xa..."
"Hả!"
Nghe vậy,Vương Vô Song hít vào một ngụm khí lạnh, con mắt trừng lớn, lại bị đả kích.
Mấy năm trước đã là Thần Vương cảnh?
Vị tỷ tỷ kia của hắn, rốt cuộc khủng bố đến mức nào a!
Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao những tộc lão kia, chẳng coi trọng truyền nhân như hắn là mấy, thái độ có hay không có cũng chẳng sao.
Thì ra sự tồn tại của hắn, thuần túy chính là vì che giấu tỷ tỷ của hắn!
Nghĩ tới đây, Vương Vô Song không nhịn được cười khổ.
Chỉ là, hắn cũng không thể nói được cái gì, ai biểu thiên phú của bản thân không bằng tỷ tỷ chứ?
"Xem ra truyền thuyết tỷ ấy để lại, thật đúng là không ít đó."
Vương Vô Song không khỏi cảm thán nói.
Lão yêu nghiệt tán thành nói, "chỉ là nhắc tới cũng kỳ lạ, vị tỷ tỷ kia của ngươi, lúc mới sinh ra không khóc cũng không nháo, khác biệt so với những đứa trẻ còn lại, như là mang theo trí tuệ kiếp trước, các lão tổ đã thử dò xét qua, nhưng chẳng tra ra được vì sao lại như vậy."
"Tính cách của nàng, ngược lại thể hiện ra..."
Nói đến đây, hắn cũng không khỏi lộ ra sự xoắn quýt, biểu cảm cổ quái, rất khó để hình dung tất cả.
Ký ức của hắn đến hôm nay vẫn còn như mới.
Chương 397 Nữ tử thần bí Giang Sở Sở
Một nha đầu phấn trác chạm ngọc, tinh xảo không tỳ vết giống tiểu tiên nữ vậy, há mồm ngậm miệng lại thô tục đến chịu không nổi, lúc nói mấy lời kiểu mẹ kiếp, là một sự đả kích tam quan vô cùng lớn đối với bọn họ.
Những ký ức này, để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
"Đúng rồi tộc lão, tỷ tỷ của ta tỷ ấy tên gọi là gì?"
Nghe đến đó, Vương Vô Song đối với vị tỷ tỷ của hắn càng tăng thêm sự tò mò.
Làm cho vị tộc lão này, lộ ra biểu cảm như thế, nói ra lời như vậy, làm cho người ta khó có thể tin được.
"Tỷ tỷ ngươi hả? Nàng tên là Vương Tử Câm, phỏng chừng rất nhanh, ngươi sẽ gặp được nàng."
Lão yêu nghiệt cười như không cười nói, "Mà cũng nhanh thôi, cái tên này, sẽ làm chấn động cả giới."
...
Ngay tại lúc đó, Thượng giới, Thiên vực.
Khu vực trung tâm lãnh thổ phồn thịnh nhất.
Một tòa cung điện nguy nga đứng sừng sững tọa lạc tại nơi này, rộng rãi mà thần thánh, giống như là một mảnh Tiên cung sừng sững ở đây.
Kiến trúc cung điện đươc xây dựng cực kỳ huy hoàng đại khí, lấy bạch ngọc, tịnh ngọc lưu ly không tỳ vết làm mái ngói, dùng Kim Đàn cổ mộc trăm triệu năm làm mái hiên nhà, lấy Tinh Thần thạch đen bóng thuần túy làm lót sàn.
Phong cách cổ xưa rộng lớn, trang trọng uy nghiêm.
Ở giữa tiên khí cuồn cuộn nồng đậm như biển, giống như tiên cảnh.
Tòa cung điện này, mắt nhìn xuống phía dưới là cổ thành lão trì kéo vô tận.
Đại điện theo sự di chuyển của mặt trời mọc mặt trăng lặn, làm phù văn trên đó đan vào nhau.
Mỗi thời mỗi khắc chiếu rọi cửu thiên tinh thần, Càn Khôn trời đất, giống như vô thượng thần tọa, cũng biểu hiện địa vị siêu phàm nơi đây.
Ở cửa tiền điện treo một tấm Tiên biển cực lớn, dùng tử sắc tiên kim làm nền, lấy hoàng sắc tiên kim khảm chữ.
Trên đó viết ba từ cổ, Nhân Tổ Điện.
Có thể trông thấy, giữa thiên địa đang có hàng nghìn hàng vạn sợi tơ ngân sắc, đang điên cuồng vọt tới nơi này, muốn hội tụ ở giữa, có vẻ thần thánh mà tinh khiết.
Những sợi tơ ngân sắc này, chính là nơi các tu sĩ sinh linh lễ bái tụng niệm đối với công đức của Nhân Tổ.
Lúc này, một mỹ nữ tuyệt trần mặc bạch y không tỳ vết, trên mặt mang khăn mỏng, đang nhắm mắt tu luyện ở trong đại điện.
Hìn ảnh của một tiên nhân mơ mơ hồ hồ, hùng vĩ mà thần bí, dường như đang tụng kinh, chìm nổi bất định ở sau lưng nàng, như thể từ viễn cổ muốn vượt qua thời không mà đến... . .
Da nàng trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, chân mày đen như tranh vẽ, con ngươi giống như bảo thạch màu đen không tỳ vết, toát ra ánh sáng rung động lòng người.
Nhưng mà, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ngoại trừ tĩnh ra, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì khác.
Giống như là trời sinh đã như vậy, càng giống như là đã vứt bỏ thất tình lục dục.
"Khởi bẩm Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ đã rời khỏi Thiên vực, đang trên đường quay về gia tộc của nàng."
Lúc này, ở phía sau bạch y nữ tử, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
Trong đó nữ tử, cung kính bẩm báo.
"Vương Tử Câm, nàng quả nhiên vẫn là vụng trộm rời đi."
Nghe vậy, bạch y nữ tử tựa hồ ngơ ngác một chút.
Nhưng vẻ mặt vẫn tĩnh lặng trước sau như một, dường như không gợn một tia sóng.
"Nàng còn nói cái gì không?" Bạch y nữ tử nhàn nhạt hỏi.
"Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ còn để lại một câu, nói nàng không có hứng thú đối với việc tìm kiếm Nhân Tổ chuyển thế, lúc đầu đi tới chỗ này tu luyện, chỉ do trùng hợp, hoàn toàn là bị gạt tới."
"Hiện tại nàng muốn đi."
"Nàng còn nói vị trí thánh nữ này, nàng không cần... nàng chỉ muốn tìm một lang quân như ý….để gả đi."
Nữ tử bẩm bảo, nói đến đây, sắc mặt cũng có chút xấu hổ và cổ quái.
Những lời này, nói ra từ trong miệng của một vị truyền nhân Nhân Tổ Điện, quả thực mang tính chấn động quá lớn, nếu như bị người ngoài nghe được, mặt mũi các nàng coi như bỏ đi.
Đương nhiên, nếu như liên hệ biểu hiện tu hành ngày thường của vị thánh nữ kia, thì điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, lời nói gả cho người khác như vậy, nàng lại nói ra tự nhiên như thế. Nàng cũng chỉ có thể nói một câu, không hổ là Tử Câm thánh nữ.
"Vương Tử Câm nàng nghĩ như thế cũng tốt, nhưng loại chuyện này, không phải do nàng quyết định được. Một khi vào Nhân Tổ Điện, nàng cả đời đều là người của Nhân Tổ Điện, phụ tá Nhân Tổ, giúp thiên hạ an bình, đó chính là chức trách và nghĩa vụ của nàng."
Bạch y nữ tử chỉ là lắc đầu, nhàn nhạt nói, cho dù là Vương Tử Câm, cũng không chạy thoát khỏi số phận này.
Nàng cũng hiểu rõ, mặc dù Vương Tử Câm nói ra rất giản đơn, nhưng thật sự nàng ấy là một người quá mức tâm cao khí ngạo.
Rất nhiều trẻ tuổi thiên kiêu của Nhân Tổ Điện, nàng chẳng hề để vào mắt.
Cũng không có ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Mặc dù ngoài kia bao la rộng lớn, nhưng lại có bao nhiêu thiên kiêu, có thể so sánh cùng với Nhân Tổ Điện?
Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt của bạch y nữ tử, bắt đầu xuất hiện một tầng sương mù mờ mịt, bao phủ cả người nàng.
Trong lúc nhất thời, đến thanh âm cũng có vẻ mờ mịt, không phân biệt rõ là nam hay nữ.
Đời này, truyền nhân của Nhân Tổ Điện, không ngờ lại là hai người con gái, đây là chuyện thật sự không dám tưởng tượng từ trước đến nay.
Bởi vì hai nữ tử này, đều quá ưu tú, căn bản không thể bỏ qua, vì vậy trực tiếp lập ra hai truyền nhân.
Bất kể là Vương Tử Câm của Trường Sinh Vương gia, hay là bạch y nữ tử tên gọi Giang Sở Sở ở trước mặt, đều là yêu nghiệt khủng bổ nghìn năm khó gặp.
Giang Sở Sở trong mắt của nhiều cường giả đời trước ở Nhân Tổ Điện, rất có thể là một vị Cổ Tiên chuyển thế!
Vương Tử Câm tuy mạnh, nhưng cũng khó mà giành được chỗ tốt từ Giang Sở Sở.
Chương 398 Thần Ngạc quân
"Dựa theo điềm báo, Nhân Tổ chuyển thế kiếp này, có lẽ đã xuất thế rồi, xem ra ta cũng phải rời khỏi nơi này."
Giang Sở Sở trầm tư một hồi, trên gương mặt tĩnh lặng, lộ ra suy nghĩ.
Bởi vì cũng không phải là mỗi một kiếp đều sẽ có người chuyển thế của Nhân Tổ xuất hiện.
Đối với truyền nhân của Nhân Tổ Điện mà nói, nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ chính là bảo vệ lúc Nhân Tổ chuyển thế chưa trưởng thành, giúp người chuyển thế trở nên lớn mạnh.
Giúp cho Nhân Tổ thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, trở thành một cường giả mạnh mẽ, cứu vớt thiên hạ thương sinh, vạn tộc sinh linh.
"Kiếp này vậy mà người thừa kế Ma Công lại xuất hiện, tất sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, trên đường tìm kiếm Nhân Tổ chuyển thế, ngược lại ta có thể tìm người thừa kế Ma Công trước, đem hắn giải quyết.”
Giang Sở Sở ở trong lòng tự nói, xem đại nghĩa thương sinh, vì dân trừ hại là việc quan trọng nhất khi tu hành.
Nếu như Cố Trường Ca ở đây, như vậy tuyệt đối biết, đây là hào quang nhân vật chính.
...
Ầm ầm!
Uy lực kinh khủng, như là một mảnh sơn hải mênh mông cuồn cuộn, rơi xuống từ thiên khung, muốn trấn áp mà xuống.
Thiên địa dao động, nhật nguyệt vô quang, quả thực như một tôn vô thượng tồn tại, giết ra từ trong vũ trụ.
Thế nhưng sau một khắc, loại khí tức làm thiên khung rung sợ này, trong nháy mắt giống như là bị giữ lại nơi cổ họng.
Cổ uy lực kinh khủng này, trong nháy mắt như thủy triều tán đi, biến mất sạch sẽ.
Bên trong tổ điện Thần Ngạc nhất tộc.
Cố Trường Ca đứng chắp tay, huyền y phần phật, mỉm cười nhìn biểu cảm kinh khủng, hoảng sợ của lão tổ Thần Ngạc tộc, nói "Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn tìm cái chết?"
"Cố công tử, nói quá lời, còn mong người khoan dung độ lượng..."
Khuôn mặt của vị lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh Thần Ngạc tộc tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả tộc nhân sau lưng ông ta, cũng đều sợ hãi tột độ, thậm chí là trở nên tuyệt vọng.
Bọn hắn không nghĩ tới, ngay cả lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh chạy tới, cũng không làm gì được Cố Trường Ca, đối với những sinh mệnh, dĩ nhiên cũng bị Cố Trường Ca nắm trong tay.
Đây cũng chẳng phải như uy hiếp đơn giản như trước đó.
Cái này chính là hoàn toàn đem sinh mệnh của bọn hắn, một mực nắm ở trong tay.
"Xét thấy ngươi đối với ta còn có chút tác dụng, khiêu khích lần này tạm tha thứ cho ngươi một mạng. Nếu có lần sau, người chết không chỉ mình ngươi, đồng thời còn có toàn bộ người trong tộc chôn cùng với ngươi.”
Cố Trường Ca mỉm cười nhìn vị lão tổ của Thần Ngạc tộc nói.
Lời nói uy hiếp lạnh lùng vô cùng tự nhiên, làm tất cả tộc nhân của Thần Ngạc tộc run sợ trong lòng, vội vàng quay về không dám làm trái.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta nguyện tôn công tử làm chủ."
Lúc này, bọn hắn đã không còn lựa chọn nào khác, hoặc là chết, hoặc là thần phục Cố Trường Ca.
Vì vậy không hề nghi ngờ, tất cả mọi người lựa chọn thần phục.
Đừng nhìn Cố Trường Ca nói giản đơn như thế.
Nhưng vừa rồi thực sự có không ít kẻ không tin, vẫn đi khiêu khích hắn, nhưng còn chưa kịp xuất thù đã chết oan chết uổng.
Trong mắt Cố Trường Ca, cần phải để cho Thần Ngạc nhất tộc nhận thức được sự thật này, bằng không bọn họ vẫn nghĩ rằng bản thân còn cơ hội trở mình trong tay hắn.
Không nắm chắc mười phần, hắn cũng sẽ không hiện thân ra như thế.
Lực chưởng khống đáng sợ của Giá Y Tiên Quyết, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tu vi…
Cố Trường Ca không mất nhiều sức lực để thu phục toàn bộ Thần Ngạc nhất tộc. Dù sao dưới sự đáng sợ của Giá Y Tiên Quyết, ngay cả lão tổ Chuẩn Chí tôn cảnh của Thần Ngạc tộc cũng bị khống chế sinh tử trong một ý niệm của hắn.
Cùng lắm đến lúc đó lại giết thêm một số người, tạo ra tác dụng uy hiếp lớn hơn, để những người còn lại càng thêm sợ hãi, không dám sinh ra ý muốn chống lại.
Cố Trường Ca tất nhiên cũng không sợ bọn hắn sinh lòng phản ý.
Cho dù có phản ý cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn muốn chỉ là một thanh đao vì hắn chém giết chinh chiến mà thôi.
Thanh đao này nếu hư hay bị gãy thì đổi một thanh mới là được, hắn chẳng hề quan tâm những thế lực này, có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.
Trong mắt của Cố Trường Ca, tất cả các đại tộc của Tiên Cổ đại lục chính là công cụ tốt nhất.
Chí ít về phương diện huyết mạch thiên phú, bọn hắn thế nhưng được trời ưu ái, vượt xa rất nhiều tu sĩ Nhân tộc và sinh linh.
Vì vậy, Cố Trường Ca dự định trong khoảng thời gian này, huấn luyện một đại quân khủng bố trong Tiên Cổ đại lục chỉ vì hắn chinh chiến trong tương lai, bên trên có thể tru diệt Chí Tôn, ở dưới càn quét quét vạn giới.
Vù!!
Rất nhanh, nhận được sự phân phó của Cố Trường Ca.
“Tham kiến chủ nhân!”
3 vị lão tổ đạt tới Chuẩn Chí tôn cảnh của Thần Ngạc nhất tộc còn sống đến hôm nay đồng loạt quỳ dưới Cố Trường Ca, cung kính xưng tụng.
Bọn hắn tự nghĩ rằng bản thân bị khống chế bởi nô ấn của Cố Trường Ca, căn bản không nghĩ đến vấn đề đến từ một bộ Tiên Kinh do bọn hắn phí tâm lao lực lấy được từ Hắc Thiên Ưng nhất tộc.
Bất kể là ai, lúc này cho dù vắt hết óc, cũng không thể đoán ra được, hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ bộ Tiên Kinh kia.
Cho dù bọn hắn hiểu, chỉ sợ cũng không dám tin.
Chỉ có thể nói là thủ đoạn của Cố Trường Ca quá mức kín đáo và kinh người, dùng "không chút dấu vết" để hình dùng vẫn còn xa.
“Ta không phải là kẻ giết người vô tội, chỉ cần các ngươi an tâm làm việc cho ta, lợi ích đương nhiên sẽ có phần của các ngươi. ” Cố Trường Ca thản nhiên nói, hứa hẹn suông một câu, con ngươi nhìn về phía trước.
"Chọn ra tất cả các tộc nhân dũng mãnh thiện chiến trong tộc có cảnh giới trên Chân Thần cảnh ra."
" Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ được gọi là Thần Ngạc quân."
Cố Trường Ca nói với một nụ cười thâm ý và thích thú.
Đồng thời, phất ống tay áo, ánh sáng chói lòa rơi xuống, ban cho một bộ công pháp gọi là Sinh Sinh Tạo Hóa quyết.
Chương 399 Thần phục Cổ Đằng Xà nhất tộc
Bản thân hắn cũng lười lấy cái tên cao siêu gì, miễn có thể nhớ rõ và phân biệt được là được.
“Vâng công tử.”
Ba vị lão tổ Chuẩn Chí Tôn cảnh mặc dù biết Cố Trường Ca có lẽ chẳng có ý tốt gì, nhưng lúc này, bọn hắn ai dám từ chối?
Sau lưng bọn hắn, tộc nhân của Thần Ngạc nhất tộc như thủy triều lít nha lít nhít, lúc này biểu lộ vô cùng đắng chát, ở trước mặt Cố Trường Ca tiếp nhận bộ công pháp kia.
Nó được gọi là Sinh Sinh Tạo Hoá quyết?
Nhưng nếu nó giống như cái tên, làm sao Cố Trường Ca có thể giao nó cho hắn?
Những tộc nhân chưa đạt tới Chân Thần cảnh, thì đều âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ có một số lượng lớn cường giả trong chính điện, riêng Thánh cảnh đã có tới mười ba vị.
Trong mắt Cố Trường Ca, đây vẫn là một thế lực không thể khinh thường.
Sau đó, toàn tộc Thần Ngạc tộc đàn đều nhận được mệnh lệnh của lão tổ, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Thần Ngạc nhất tộc, quy phục Cố Trường Ca.
Cũng như bắt đầu lựa chọn thành viên của Thần Ngạc quân!
Cả tộc trên dưới đều do Cố Trường Ca điều khiển.
Mệnh lệnh này ban ra, buổi đầu gây chấn động cả một quần tộc.
Lúc đầu, rất nhiều tộc nhân vẫn còn bàng hoàng và hoang mang, bọn hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao bọn hắn phải tuân theo sự phân phó của Cố Trường Ca.
Nhưng nếu đã là lời nói của lão tổ, tất nhiên không người nào dám vi phạm.
Bọn hắn chẳng xa lạ gì về Cố Trường Ca.
Trong toàn bộ Tiên Cổ đại lục, có cái tộc đàn nào không biết thanh danh đáng sợ của Cố Trường Ca?
Bọn hắn cũng không ngờ rằng, đến cuối cùng bọn hắn sẽ thuần phục với Cố Trường Ca.
Tin tức này, quá ngoài sức tưởng tượng rồi.
Sau đó, tin tức truyền ra từ tầng lớp cao của Thần Ngạc nhất tộc rằng Cố Trường Ca là truyền nhân được lựa chọn của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Năm đó, tổ tiên của bọn hắn đi theo Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, hiên nay bọn hắn đi theo Cố Trường Ca, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vì thể diện, tất nhiên bọn hắn không thể nói rằng tất cả những điều này hoàn toàn do Cố Trường Ca dùng ấn nô bức bách.
Cứ như thế, Thần Ngạc nhất tọc to lớn như vậy, trong vòng ba ngày đã bị thu phục bởi Cố Trường Ca và bắt đầu huấn luyện nhánh đội quân này.
Chỉ là dưới sự kiểm soát có chủ ý của Cố Trường Ca, tin tức này vẫn chưa được truyền ra ngoài.
Cố Trường Ca có mục đích khác, đợi con dao này vào thời điểm mấu chốt giáng một đòn chí mạng cho toàn bộ Tiên Cổ tộc đàn.
Sau đó, Cố Trường Ca lên đường, mang theo ba lão tổ đạt tới Chuẩn Chí Tôn cảnh của Thần Ngạc nhất tộc, đến tộc địa của Cổ Đằng Xà nhất tộc.
Nhìn bề ngoài, Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc tam đại tộc này có vẻ một mạch liền cành, nhưng thực ra lại có rất nhiều xích mích bí mật, cạnh tranh lẫn nhau.
Chỉ là, tam đại tộc đàn này chính là tồn tại lâu đời nhất trong số các tộc đàn mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại năm đó.
So với bọn, các tộc đàn còn lại suy cho cùng đều yếu hơn rất nhiều.
Ngay cả trong toàn bộ Cổ Tiên đại lục, cũng không có nhiều thế lực các tộc đàn có thể so sánh với tam đại tộc đàn này.
Chẳng mấy chốc, mấy cỗ uy lực đáng sợ, tự như trời xanh đập xuống, xé rách không gian, từ giữa thiên địa ầm ầm đổ xuống tộc địa của Cổ Đằng Xà nhất tộc.
“Công tử, đây chính là nơi ở của Cổ Đằng Xà nhất tộc.” Một vị lão tổ cả Thần Ngạc nhất tộc cung kính nói, đưa Cố Trường Ca đến đây.
Lúc này, bọn hắn nhất định không muốn chỉ có nhất tộc của bọn hắn thuần phục và đi theo Cố Trường Ca, bọn hắn chắc chắn sẽ phải cố gắng hết sức để mang những người quen biết cũ lại với nhau.
Chết đạo hữu không chết bần đạo, dựa vào cái gì bần đạo phải chết mà đạo hữu không cần phải chết?
Đây thực sự là quan điểm của tất cả các đại quần tộc và đạo thống bây giờ. Có thể kéo thêm một người xuống nước, hà cớ gì lại không làm?
Cố Trường Ca tự nhiên cũng đỡ tốn công sức hơn.
Nhất thời, toàn bộ Cổ Đằng Xà nhất tộc phát ra chấn động cực lớn!
Chẳng mấy chốc, trong chính điện đã tụ tập rất nhiều tộc lão và tầng lớp cao của Cổ Đằng Xà nhất tộc!
Bầu không khí ở đây tràn đầy căng thẳng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều nhìn nam tử trẻ tuổi ở trung tâm với vẻ mặt nghiêm túc mang theo sự tôn kính.
Thời điểm Cố Trường Ca đến đây, kỳ thực bọn hắn đã cảm nhận được, nhất là bên cạnh Cố Trường Ca còn mang theo ba vị lão tổ của Thần Ngạc nhất tộc. Mục đích lần này không cần nói cũng biết.
"Toàn bộ trên dưới tộc ta, nguyện ý vì công tử cống hiến sức lực, xông pha khói lửa, quyết không chối từ."
Lúc này, tất cả tầng lớp cao của Cổ Đằng Xà nhất tộc đều đồng loạt mở miệng nói như thế, vô cùng thông minh.
Nếu thực sự có thể chống cự thì tại sao Thần Ngạc nhất tộc lại có thái độ này?
Dùng đầu ngón chân, cũng có thể nghĩ ra vấn đề tồn tại của chuyện này.
Bọn hắn không ngốc, phải học cách khôn khéo một chút, để tránh gây ra những thương vong không đáng có vào lúc này.
Nghe vậy, Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tốt lắm, các ngươi ngược lại rất thông minh, giúp bổn thiếu chủ tiết kiệm thời gian."
Toàn bộ tộc nhân tộc Cổ Đằng Xà câm như hến.
Sau đó, trong Cổ Đằng Xà nhất tộc, Cố Trường Ca cũng thành lập một đội quân Đằng Xà, đặc biệt chọn ra tộc nhân từ Chân Thần cảnh trở lên, ban thưởng cho bộ Sinh Sinh Tạo Hoá Quyết kia.
Cố Trường Ca thực sự không phải không biết đặt tên, chỉ là quá lười để suy nghĩ.
Mặc dù những sức mạnh này vẫn chưa được tiết lộ, nhưng chúng đã có một hình dạng phôi thai đáng sợ.
Dù sao nếu không chút khách khí mà nói, Vũ Nhân nhất tộc, Hắn Thiên Ưng nhất tộc, thậm chí Thần Ngạc nhất tộc, Cổ Đằng Xà nhất tộc hiện tại đều đã trở thành nô bộc của Cố Trường Ca.
Hắn chỉ cần nói một câu liền có thể khiến cho những tộc đàn này chiến đấu vì hắn, bắt đầu tắm máu trên Tiên Cổ đại lục.
Chương 400 Tiến quân Long Đảo
Trong nháy mắt, mấy ngày liền trôi qua.
Cố Trường Ca ước tính thời gian Đại trưởng lão cho thời gian Tiên Cổ Long tộc suy nghĩ, thời gian cũng gần đến rồi.
Vì vậy, hắn truyền ra một đạo mệnh lệnh, các cường giả Thái Sơ Thần Giáo đóng quân tại Vô Thượng Phong, lái chiến thuyền Thái Sơ, phá vỡ không gian, ầm ầm mà đến, đáp xuống bên ngoài Long đảo!
Hãm thành nguy cấp!
Khi nhận được tin, vô số tu sĩ và sinh linh đều bị sốc trước hành động đột ngột của Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca, người đã biến mất một thời gian dài, lại xuất hiện ở Tiên Cổ đại lục dường như muốn dấy lên một trận máu tanh!
Vù!!
Đột nhiên, từng đạo Thần Hồng lao đến, tập trung bên ngoài Long Đảo.
"Làm phiền Đại Trưởng Lão rồi.”
Cố Trường Ca áo choàng trắng lông vũ đan xen sáng chói, bóng dáng xuất hiện trên chiến thuyền, mỉm cười nhìn về phía Đại Trưởng Lão canh giữ ở đây.
“Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định.” Đại Trưởng Lão không khỏi thở dài, không còn cách nào khác đối với Cố Trường Ca.
Cảnh tượng này, khiến cho vô số tu sĩ cùng sinh linh hít thở không thông, càng là kinh sợ, xem ra Đại Trưởng Lão thật sự bị Cố Trường Ca bức bách.
Trong Long Đảo lúc này, bây giờ quang hoa ngút trời, trong đại trận Hộ Sơn, mọi người trong bộ tộc đều quỳ xuống đất cầu nguyện, truyền ra long ngâm rung trời.
...
Cùng lúc đó, Thiên Vực cách xa Vô Lượng Thiên Ức hàng nghìn vạn dặm.
Mây mù lượn lờ, núi non chập trùng, sông núi tuyệt đẹp, hồ nước trong xanh như ngọc, đẹp đẽ không sao tả xiết, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Mây trắng mênh mông, một cỗ tuyệt trần.
Trên bầu trời, một cỗ xe ngựa dát mây đỏ đang được điều khiển bởi chín con Thiên mã, đang phi nước đại.
Một đội cường giả kỵ sĩ mặc áo giáp theo sau, cưỡi nhiều loại quái vật đáng sợ, uy lực mạnh mẽ, khí huyết cường đại làm người kinh hoảng.
Chiếc xe ngựa này như ngân tuyết cuồn cuộn, nghiền ép mà đi qua bầu trời, thanh thế kinh người, hiện ra sự đồ sộ.
Mà thân xe lờ mờ hiện lên sự chấn động của các loại thần phù cường đại.
Người đánh xe già nua một mặt gió nhẹ mây bay, cử chỉ nhẹ nhàng ... Tất cả những điều này thể hiện sự uy nghiêm và bất phàm của người trong xe.
Sau khi nhiều tu sĩ gần đó nhìn thấy, tất cả đều phải lựa chọn rút lui, không dám đến gần.
Nhìn từ tư thế này, đều biết người trong xe không phú thì quý, bọn hắn không thể chọc vào được.
"Đều nói đừng có tặng nữa, trở về nói với thiếu chủ nhà ngươi, để hắn đừng phí công vô ích. Tiểu thư căn bản không có chút hứng thú nào với hắn."
"Nếu như hắn còn không nhận thức được, cũng đừng trách tiểu thư động thủ.”
Mà lúc này, bức màn của xe ngựa đột nhiên được vén lên, thò ra đầu của một tiểu nha hoàn mắt ngọc mày ngài, tóc thắt bím.
Vẻ ngoài của tiểu nha hoàn trông cỡ mười một, mười hai tuổi, thoạt nhìn cũng thông minh, xinh xắn động lòng người.
Nàng cau mày, nhìn một đám kỵ sĩ đi theo phía sau, bất mãn nói.
"Tú Nhi cô nương, chuyện này là do thiếu chủ phân phó, chúng ta cũng không có cách nào! Ngươi cũng đừng làm khó chúng ta, đưa Tử Câm thánh nữ ra ngoài Thiên Vực, chúng ta sẽ quay về. Tuyệt đối không lưu lại một giây phút nào nữa.”
Trong số các kỵ sĩ phía sau, đứng đầu là một người đàn ông trung niên tương đối vạm vỡ mặc áo giáp vàng, nghe nói không khỏi cười khổ nói.
"Lại là tên Triệu Thiên làm người ta không ưa nổi kia, tại sao hắn lại không từ bỏ chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của nha hoàn tên là Tú Nhi vô cùng khó coi.
Nàng đối với vị thiếu chủ đứng sau nhóm kỵ sĩ này, đơn giản là chán ghét đến cực điểm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Ngồi trong xe ngựa là một trong những truyền nhân của Nhân Tổ Điện, Tử Câm thánh nữ.
Đồng thời cũng là tiểu thư mà nàng phụ trách chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.
Mà chủ nhân đứng đằng sau nhóm người này, chính là thiếu chủ của tộc Thái Cổ Triệu ở Thiên Vực-Triệu Thiên, là tuổi trẻ chí tôn nổi tiếng một phương.
Triệu Thiên không biết từ đâu biết được tin tức tiểu thư của nàng đang rời khỏi Nhân Tổ Điện, liền cố ý điều động kỵ sĩ đến đây hộ tống, muốn làm sứ giả hộ hoa.
Loại chuyện này, các nàng muốn trốn cũng trốn không được.
Đám người này da mặt vô cùng dày, đã hộ tống đến biên cảnh của Thiên Vực, hiện tại đã gần tới phạm vi địa giới.
Sự việc này, khiến thái độ của Tú Nhi đối với Triệu Thiên cực kỳ không tốt, trước đây bởi vì thân phận của hắn nên có chút khách khí.
Hiện tại hoàn toàn không có sắc mặt tốt nào cả.
Hơn nữa, Tú Nhi cũng biết tiểu thư ở phía sau hẳn là đối với Triệu Thiên rất không vừa lòng, tuyệt đối nhìn là thấy phiền.
Mấy lần trước, cũng không nhịn được mà động thủ làm trọng thương Triệu Thiên.
Nhưng càng như vậy, Triệu Thiên càng không muốn từ bỏ, nhất định phải theo đuổi được tiểu thư, nó gần giống như một kẻ thích bị ngược đãi.
Tiểu thư ngồi sau nàng tất nhiên nàng ấy cũng chán ghét loại dai dẳng như kẹo da trâu này.
Nếu như không phải cha của Triệu Thiên ra mặt cầu tình, thì tên Triệu Thiên đã sớm bị đánh cho trọng thương, mấy tháng trời khó mà xuống đất được.
"Triệu Thiên không dám ra mặt, liền phái các ngươi tới. Nếu không phải tiểu thư tốt bụng, hiện tại các ngươi đã sớm bị đánh chết rồi.” Tú Nhi không vui nói.
Lúc này, hoàn toàn chẳng quan tâm đến thân phận thiếu chủ Triệu gia của Triệu Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy bất mãn.
Loại che chở hết mực nhưng thật ra lại là theo dõi hành tung, khiến nàng chán ghét.
Có thể tưởng tượng ra, điều này hẳn là khiến cho tiểu thư phía sau nàng chán ghét tới cực điểm.
"Thiếu chủ của chúng ta dù sao cũng là thiếu chủ của Thái Cổ Triệu tộc, nhưng Tử Câm thánh nữ vẫn không chịu gặp thiếu chủ. Thiếu chủ của chúng ta tốt bụng, sợ rằng trên đường Tử Câm thánh nữ gặp chuyện ngoài ý muốn, cho mới nên phân phó chúng ta tới đây."
"Chuyện này coi như không có công lao cũng có khổ lao mà.”
"Tú Nhi cô nương, bao nhiêu nguy hiểm tiềm ẩn dọc đường đã bị chúng ta giết từ trong trứng nước, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy những thứ này sao?"
Nghe vậy, nhóm kỵ sĩ này cũng lần lượt lên tiếng, tỏ thái độ bất mãn.