-
Chương 241-246
Chương 241 Tu vi lại tăng lên
Sau khi rời khỏi lăng mộ, thân ảnh Cố Trường Ca vẫ giấu kín ở trong hư không, cũng không có chân chính hiện thân.
Từ đống thi thể của những cổ thiên kiêu kia, hắn lấy được không ít bản nguyên chân quý, tu vi của cũng tăng lên trên diện rộng.
Thần Vương cảnh trung kỳ!
Cố Trường Ca cảm giác mình đối mặt với Thánh Nhân chân chính cũng có sức chính đánh một trận.
Nếu như là âm thầm đánh lén, diệt sát tu sĩ Thánh Nhân cảnh cũng không khó.
Đây vẫn chỉ là dự đoán sơ bộ của Cố Trường Ca.
Tuy nói Thánh Nhân nhấc tay nhấc nhấc chân cũng ẩn chứa lực lượng làm sụp đổ tinh thần nhật nguyệt, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Đó là bởi vì bọn hắn nắm trong tay quy tắc lực lượng, đối với tu sĩ từ Thánh Cảnh trở xuống chính là áp chế tuyệt đối, khó mà chống lại.
Cho dù là tuổi trẻ chí tôn kinh tài tuyệt diễm, lúc ở Thần Vương đối mặt với chân chính Chuẩn Thánh, cũng rất khó chống lại.
Những người có thể chân chính lấy phàm thể nghịch thiên đồ thánh, đều là bởi vì bọn hắn đã sớm nắm trong tay lực lượng nào đó siêu việt cảnh giới trước mắt.
Hiện nay tu vi bên ngoài của hắn chỉ là Hư Thần cảnh sơ kỳ, đây đã là độ cao khó mà với tới đối với thế hệ trẻ tuổi hiện tại.
Cho nên Cố Trường Ca cũng không có ý định tiếp tục đột phá, hăng quá hoá dở, mọi thứ cần phải từ từ.
Nếu như triển lộ tu vi vượt quá mức tưởng tượng, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của những lão quái vật sống mấy kỉ nguyên kia.
Bọn hắn sống quá lâu, yêu nghiệt nào mà chưa từng gặp qua.
Tại cái tuổi này, tu vi đạt tới Hư Thần cảnh sơ kỳ, lấy thiên tư của Cố Trường Ca mà nói thì hơi lạ thường.
Hắn cũng không muốn tự nhóm lửa thiêu thân, trêu chọc phải những phiền toái không cần thiết.
Dù sao hắn hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại.
Hắn đi theo con đường "Tiên Ma", bề ngoài dùng Đạo Thiên Tiên Điển để che mắt thiên hạ mà thôi, đến lúc đó coi như bị người khác dò xét bản nguyên, cũng khó có thể phát hiện điều dị thường.
Bởi vì hắn xác thực đang tu hành Đạo Thiên Tiên Điển chính thống.
Mà Thôn Tiên Ma Công ẩn sâu phía dưới mới là gốc rễ của hắn, ngoại trừ bản thân hắn ra, còn ai rõ ràng thực lực chân chính của hắn?
Địch nhân?
Những kẻ thấy được thực lực chân chính của hắn đều đã chết.
"Dựa theo lộ tuyến mà Doãn Mi lưu lại, muốn tìm được Diệp Lăng không thành vấn đề. Chỉ bất quá bây giờ toàn bộ di tích cũng đã bị kinh động, chẳng lẽ tung tích của Diệp Lăng đã bị phát hiện rồi?"
Rất nhanh, Cố Trường Ca đang xuyên qua hư không khẽ nhướng mày.
Hắn cảm thấy mình có lẽ đánh giá cao khả năng của Diệp Lăng.
Nhanh như vậy đã bị người ta phát hiện ra hành tung sao?
Nếu như tên kia chết ở chỗ này, còn làm sao cõng nồi thay hắn được chứ?
"Không đúng, những sinh linh này đều đang tìm kiếm theo kiểu không rõ mục đích, kỳ thật bọn hắn cũng không biết mình đang muốn tìm gì."
Bất quá rất nhanh, Cố Trường Ca đã nhận ra điều dị thường.
Tròng mắt hắn hơi híp lại.
Nói đến chuyện Diệp Lăng là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, người biết cũng chẳng có mấy ai.
Ngoại trừ hắn cùng Nguyệt Minh Không ra, còn có ai nữa?
Diệp Lăng coi như lắm cũng biết loại chuyện này không thể để lộ ra ngoài.
"Khu di tích này cất giấu đồ vật Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho Diệp Lăng, nhưng dựa theo motip quen thuộc mà nói, bình thường nhất địch sẽ kèm theo khảo nghiệm nào đó, chẳng lẽ đây là khảo nghiệm dành cho Diệp Lăng?"
Cố Trường Ca rất nhanh đã nghĩ tới điểm mấu chốt.
Hắn cũng không biết mình đoán đúng hay không.
Ông!
Hư không run lên, có một chút gợn sóng tản ra, Cố Trường Ca chú ý tới một sinh linh Thiên Thần cảnh đang tìm kiếm ở gần đó.
Ngay lập tức, hắn cất bước trong hư không, nhanh chóng ngang qua.
Lúc này, ngay cả Thánh Cảnh tồn tại cũng rất khó phát giác được ba động.
Cố Trường Ca cũng không thể không cười hắc hắc một tiếng.
Quả nhiên hư không thiên phú rất là cường hoành, trách không được ở thời kì cổ lão, một vị Sát Đế thân mang hư không thiên phú nghe nói đã từng ám sát qua Chân Tiên, còn kém chút nữa thành công.
Xuyên thẳng qua hư không, giống như là hòa làm một thể, quả thực là như cá gặp nước, chim về rừng.
Đương nhiên đây chỉ là cách vận dụng không gian lực lượng cấp thấp nhất mà thôi.
"Người nào đó "
Trong lúc đó, một sinh linh đang đứng ở xung quanh mấy tấm bia đá trong rừng sâu bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, đơn giản giống như là bị tồn tại kinh khủng nào đó để mắt tới, ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng.
Nó vô cùng hoảng sợ, đang muốn quay đầu lại liền phát hiện hư không phía sau lưng có gợn sóng khuếch tán, một nam tử áo trắng thần sắc tùy ý tự nhiên đi ra từ hư không.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, bằng không ngươi sẽ chết đó." Cố Trường Ca tùy ý cười nói.
Sau một khắc, không gian trước mắt bỗng nhiên hiện lên một cái khe, không ngừng kéo dài và mở rộng.
"Ngươi "
Tên sinh linh cao lớn này chỉ cảm thấy ngu ngơ, phù văn đáng sợ phản chiếu lên con ngươi hắn .
Nháy mắt sau đó, nó rung động hoảng sợ không thôi, trực tiếp bị đạo khe hở này nuốt vào, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Cố Trường Ca cũng quay người biến mất, tiêu thất ở trong hư không.
Vừa rồi tất cả nơi đây tựa hồ chỉ là ảo giác, cũng không có có người phát giác đến có một vị Thiên Thần cảnh đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy tung tích.
Tựa như một cục đá ném vào bên trong biển sâu, trong khoảnh khắc vô thanh vô tức.
"Đây là nơi nào? Ngươi là ai?"
Ông!
Trong tiểu thế giới, trên một đỉnh núi.
Sinh linh thân hình cao lớn kia bị Cố Trường Ca ném xuống đất, nó vạn phần hoảng sợ nhìn Cố Trường Ca, miệng không ngừng hô to, đơn giản giống như là gặp phải thứ gì đó cực kì khủng bố
Thân là tồn tại nhìn xuống Chân Thần, Thiên Thần cảnh, đưa tay ra có thể đồ diệt cả một thành trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, thậm chí không kịp phản ứng cả người liền biến mất, lần sau xuất hiện đã là ở bên trong một không gian khác.
Điều này khiến nó hoảng sợ vô cùng.
Đây là thủ đoạn kinh khủng cỡ nào? Ngay cả Thánh Cảnh tồn tại cũng không có khả năng thi triển ra được.
Thiên địa vĩ lực, cũng không thể thi triển như thế, chẳng lẽ đây là không gian lĩnh vực?
Nó toàn thân phát lạnh.
Nam tử trẻ tuổi đến từ ngoại giới trước mắt này thật là đáng sợ!
Cố Trường Ca tự nhiên là lo lắng động tĩnh quá lớn dẫn tới sự chú ý của những kẻ còn lại.
Lúc này hắn mới đem nó đưa vào trong thế giới của mình, dù sao theo thực lực hắn tăng lên, giới hạn của thế giới này cũng tăng lên.
Dung nạp một vị Thiên Thần cảnh, căn bản không thành vấn đề.
"Ta muốn biết vài chuyện." Cố Trường Ca tùy ý mở miệng.
"Chuyện gì? Nếu như ta biết, nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Sinh linh cao lớn này vội vàng nói, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
Ở chỗ này, nó cảm giác không được bất kì khí tức nào khác, cả người giống như sâu kiến bị thiên đạo nhìn chằm chằm, hèn mọn mà nhỏ bé.
"Không cần, ta thích tự mình động thủ."
Cố Trường Ca nói đoạn, trực tiếp động thủ sưu hồn.
Hào quang màu đen hiện lên trên lòng bàn tay, hóa thành ngàn vạn sợi tơ nhỏ tiến vào trong người sinh linh này.
"Nguyên lai là tộc lão hạ lệnh, không nghĩ tới lại còn ẩn giấu chuyện thú vị như thế."
"Nô ấn, Thiên Tôn động phủ, tên Tầm Bảo Thử kia quả nhiên không có khiến ta thất vọng."
Một lát sau, Cố Trường Ca chấm dứt nổi thống khổ của nó, trên mặt lộ ra một chút dị sắc.
Chương 242 Bước tiếp theo
Cố Trường Ca cũng không nghĩ tới tùy tiện bắt một tên Thiên Thần cảnh lại có thể biết được nhiều tin tức như vậy.
Vừa có động phủ của Luân Hồi Thiên Tôn , vừa có ngộ đạo đài.
Chỉ bất quá nô ấn là hắn căn cứ vào sự phân phó của mấy tộc lão kia mà đoán ra được.
Lại kết hợp thêm một vài motip cũ rích, hắn lập tức liền suy đoán ra được tiền căn hậu quả.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lúc trước trấn áp tiên tổ của đám sinh linh này xong cũng không giết bọn hắn mà là gieo nô ấn, cũng để lại nhiệm vụ cho bọn hắn.
Thủ hộ trọng bảo mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho truyền nhân.
Nhưng dần dần, năm tháng qua đi tất sẽ xảy ra hai lòng.
Bây giờ rất nhiều sinh linh mạnh mẽ ở các nơi đang tìm kiếm tung tích của đám người Diệp Lăng chính là minh chứng rõ nhất.
Cố Trường Ca mặc dù cũng đang mưu đồ cơ duyên của Diệp Lăng, nhưng bây giờ hắn vẫn muốn giữ lại tính mạng cho Diệp Lăng, để tên kia tiếp tục làm người thừa kế ma công thay hắn.
Hắn muốn giết Diệp Lăng, cũng không thể xuống tay ở thời điểm này.
Bất quá, mọi việc tiếp theo phải làm thế nào, Cố Trường Ca đã có kế hoạch kín đáo.
Vừa vặn cũng có thể mượn nô ấn này làm việc một phen.
"Nói đến ngộ đạo đài mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cũng không phải là thuộc về một mình Diệp Lăng, bằng không những sinh linh này cũng sẽ không chiếm cứ lâu như vậy, không chịu buông tay."
Cố Trường Ca nắm được tất cả, sau đó đi xử lý thi thể trong thế giới của mình rồi mới rời đi.
Dựa theo kết quả sưu hồn , tại khu vực gần khu di tích này tổng cộng có ngũ đại tộc đàn, tiên tổ của bọn chúng đều là nô bộc lúc trước của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Hiện nay Diệp Lăng đang bị bọn chúng tìm kiếm tung tích.
"Lấy năng lực hiện tại của Diệp Lăng, không có khả năng chiếm được chỗ tốt của ngũ đại tộc đàn, nếu là khảo nghiệm, như vậy tuyệt đối sẽ cho Diệp Lăng cơ hội "
"Những lão già này, chỉ thích vẽ thêm truyện y như môtip cũ rích trong tiểu thuyết tiên hiệp, thời buổi bây giờ đoạt cơ duyên ai còn quản ngươi có khảo nghiệm hay không."
Cố Trường Ca đối việc này chỉ cảm thấy cực kì buồn cười.
"Đối với Diệp Lăng mà nói, hắn hiện tại sẽ đi tìm động phủ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn trong đó hẳn là có thủ đoạn áp chế được ngũ đại tộc đàn, sau đó nhờ vào thủ đoạn kia khiến ngũ đại tộc đàn thần phục, còn có thể thu hoạch được một lượng lớn trợ lực."
"Động phủ ẩn tàng này, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là thuộc thể loại tiểu thế giới, cũng không biết so với tiểu thế giới trong người ta thì như thế nào? Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia ngược lại là vật gì tốt cũng lưu lại cho Diệp Lăng."
"Bất quá người tính, trời tính không bằng ta tính, cuối cùng những thứ kia vẫn là tiện nghi cho ta a."
Cố Trường Ca cười híp mắt.
Chuyện tiền căn hậu quả, thậm chí chuyện sắp xảy ra trong tương lai, hắn cũng đã phân tích được bảy tám phần.
Hành động tiếp theo của Diệp Lăng rất hiển nhiên chính là tìm tới động phủ bị ẩn tàng của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản Diệp Lăng, tương phản còn phải trợ giúp tên kia một chút để đẩy nhanh quá trình này.
Cố Trường Ca cũng không có nhàn rỗi mà đi nếm thử cái gọi là khảo nghiệm kia.
Dạo này hắn ưa thích nuôi cho trái chín cây rồi mới hái.
"Quá trình này không biết còn cần bao lâu nữa, bất quá đã đem Doãn Mi sắp xếp vào bên người Diệp Lăng, ta ngược lại cũng không cần sốt ruột cái gì."
Nghĩ tới đây, hắn cũng yên tâm.
Hư không mơ hồ, Cố Trường Ca một bước bước ra mấy ngàn trượng, cấp tốc rời đi, sau đó lại thoát ly phiến khu vực này.
Thân ảnh của hắn ở trong hư không ngang qua, rất nhanh liền tránh khỏi phần lớn sinh linh.
Trong lúc đó, hắn vượt qua không ít cổ lão kiến trúc, trực tiếp chạy tới chỗ sâu trong thành trì.
Theo quy mô mà nói, tòa thành trì này không chút nào nhỏ hơn thành trì ở thế giới bên ngoài, tại một số phương diện còn muốn càng cao hơn một bậc.
Lầu các mênh mông mà cao lớn, có vẻ vô cùng nguy nga.
Phía trước có một cỗ khí thế hào hùng bất khuất, bộc lộ ra vẻ cổ lão tang thương, thể hiện quá khứ đã từng huy hoàng.
"Dựa theo kí ức của tên Thiên Thần cảnh kia, bây giờ bên trong ngũ đại tộc đàn, đại tộc lão của Hắc Thiên Ưng nhất tộc chấp chưởng đại quyền, tu vi đã đạt đến đến Thánh Cảnh."
Hư không hơi mơ hồ, thân ảnh của Cố Trường Ca như ẩn như hiện.
Thần sắc hắn rất tự nhiên đảo qua phía dưới.
Nơi này sinh linh đông đảo, thủ vệ cũng đông đảo.
Không ít địa phương còn khắc những trận văn cực kỳ cường đại, thần uy mênh mông.
Nếu như thúc giục mà nói, có thể tuỳ tiện diệt sát Thần cảnh trở xuống.
Trừ cái đó ra, còn có không ít Hư Thần cảnh thống lĩnh quân ở các nơi tuần tra.
"Ở chỗ sâu hẳn là đang ẩn giấu lão tổ của Hắc Thiên Ưng nhất tộc, tu vi siêu việt Chí Thánh, thậm chí đạt tới chuẩn Chí Tôn cảnh cũng có thể."
"Nếu như lựa chọn cứng đối cứng, hoặc là sẽ thu nhận không ít phiền phức, hoặc là sẽ bại lộ thân phận của ta."
Ánh mắt Cố Trường Ca mang theo một chút suy nghĩ.
Hắn tự nhiên là có kế hoạch cùng niềm tin rất lớn.
Những lúc thế này, cũng không phải là đang ở ngoại giới, hắn khó mà tùy ý vận dụng bối cảnh kinh khủng sau lưng để nghiền ép người khác.
Lấy thế đè người mặc dù thoải mái, mà lại thuận tiện nhanh chóng, nhưng giờ lại không được.
"Ngộ đạo đài bây giờ bị Hắc Thiên Ưng nhất tộc chấp chưởng, xem ra cần phải tìm cách xuống tay với Hắc Thiên Ưng nhất tộc."
Rất nhanh, nghĩ tới đây hư không lại trở nên mơ hồ, Cố Trường Ca chắp tay cất bước, thân ảnh nhoáng một cái trực tiếp rời đi.
Hắn đang đi tới một tòa lầu các có rất nhiều sinh linh qua lại , không khí cực kì náo nhiệt.
Ở trên bản hiệu là ba chữ "Túy tiên các " được dùng chữu Tiên Cổ viết lên.
Căn cứ kí ức của tên Thiên Thần cảnh kia, muốn uy hiếp được đại tộc trưởng của Hắc Thiên Ưng nhất tộc thì hắn có thể lựa chọn động thủ từ nơi này.
Mà lúc này.
Tầng cao nhất trên túy tiên các, vàng son lộng lẫy, tiên vụ lượn lờ nhàn nhã.
Mấy tên sinh linh trẻ tuổi đang trò chyện, dung mạo không giống Nhân tộc, ăn mặc cực kì bất phàm.
Thiếu niên ngồi ở chính giữa bị mấy người vây chung quanh, trong ngực ôm một cô nương dị tộc dung mạo không tệ.
Hắn mặc áo gấm hoa phục, khuôn mặt tái nhợt, có vẻ rất ngả ngớn, mọc ra một đôi cánh màu đen bóng, ô quang chảy xuôi, tựa như một cự ưng đang giương cánh.
Hiện tại mấy người đang dùng ngôn ngữ của Tiên Cổ đại lục để giao lưu.
Trong đó một nữ nhân trẻ tuổi khuôn mặt mỹ lệ, da như bạch ngọc nhưng lại mọc ra đuôi rắn mở miệng hiếu kì hỏi thăm.
"Gần đây trong thành đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Kinh động đến nhiều người như vậy?"
Chương 243 Hắc Minh
"Vậy mà lại xuất động nhiều cao thủ như thế, ngay cả Thiên Thần cảnh tồn tại cũng xuất hiện rất nhiều. Ta nhìn thấy bọn hắn tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì đó, chẳng lẽ là có tu sĩ của ngoại giới đang chạy tới phía của chúng ta?"
"Rất có thể. Tu sĩ ngoại giới vẫn luôn rất lớn mật a, ngay cả các loại thành trì trụ sở của chúng ta cũng dám tự tiện xông vào, thật sự là không muốn sống nữa. Thật sự cho rằng thế hệ trước không được phép xuất thủ liền có thể giữ được tính mạng sao?" Có người đang bật cười.
Nghe vậy, một sinh linh khác lại có chút khinh thường nói, "Nếu như không phải là bởi vì tuân thủ Tiên Cổ ước định năm đó, chúng ta không thể di chuyển đi ra bên ngoài, thì bây giờ làm gì còn những đạo thống đó tồn tại nữa chứ?"
Bọn hắn đối với lần "Lịch luyện" này coi như đã hiểu rõ, biết là Tiên Cổ Di tộc bên trong Tiên Cổ đại lục liên hợp với các đạo thống ở bên ngoài cùng cử hành.
Bề ngoài chính là thế hệ trẻ tuổi tranh phong, thế nhưng ai có thể bảo đảm không có thế hệ trước âm thầm nhúng tay chứ?
Nhưng đã dám đến trụ sở của bọn hắn, thì phải chuẩn bị trả cái giá đắt.
"Ngũ đại gia tộc cũng đang phái ra nhân thủ đuổi bắt, sự việc lần này cũng không nhỏ."
Mấy người vừa nói vừa nhìn về phía cẩm y nam tử ở giữa, thần sắc hơi có mấy phần nịnh nọt.
"Vẫn là Hắc Minh huynh đệ lợi hại a, có hẳn một vị tùy tùng Thiên Thần cảnh, nghĩ tới hoàn khố Tứ thiếu chúng ta, tung hoành ngang dọc nhiều năm, cũng phải kém ngươi một vạn tám ngàn dặm."
Thiếu niên mặc áo gấm tên là Hắc Minh, hắn ngồi ngay ngắn ở giữa.
Nghe vậy, thần sắc không khỏi có mấy phần đắc ý.
Bất quá lúc này, hắn vẫn lắc đầu một cái nói, " Hắc Vũ thống lĩnh bây giờ cũng không ở bên cạnh ta, hắn cũng đã bị gia gia của ta phái đi tìm những kẻ khả nghi đến từ ngoại giới ở gần đây."
Nghe nói như thế, đám người cũng có chút giật mình, liên hệ đến những chuyện xảy ra gần đây, sau đó ngược lại là càng thêm hiếu kì.
Nữ tử đuôi rắn kia không khỏi hỏi nói, " Hắc Minh huynh, ngươi có biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ngũ đại gia tộc lại bỗng nhiên như thế? Như thần hồn nát thần tính vậy?"
Dù sao trong bọn họ chỉ có Hắc Minh là dòng chính của ngũ đại gia tộc, đến từ Hắc Thiên Ưng gia tộc.
Chuyện Hắc Minh biết chắc chắn nhiều hơn bọn hắn.
Mấy người bọn hắn thân phận mặc dù cũng không đơn giản, nhưng vẫn còn kém xa dòng chính của ngũ đại gia tộc.
Chỉ bất quá Hắc Minh có thể cùng bọn hắn kết thành một khối, thì cũng nhìn ra được thân phận địa vị của hắn kỳ thật cũng chẳng ra sao cả.
Tại cái thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn ăn thịt cá bé này, dòng chính chân chính của ngũ đại gia tộc đều sẽ xem thường bọn hắn.
Nhưng so với những kẻ cùng thế hệ còn lại của Hắc Thiên Ưng gia tộc thì Hắc Minh này thiên phú tu luyện tầm thường, thậm chí nói còn có chút củi mục.
Cho nên không ít sinh linh ở sau lưng trào phúng hắn, ngay cả một bộ phận tộc nhân của Hắc Thiên Ưng gia tộc, cũng hờ hững khinh thị đối với hắn.
Được bao nhiêu loại tài nguyên tu luyện đắp thành núi, hiện nay Hắc Minh mới chỉ có thực lực Thần Thông cảnh, thậm chí ngay cả Đại Năng cảnh cũng xa xa chưa tới.
Ngoại trừ làm Hắc Thiên Ưng gia tộc mất mặt ra thì chẳng được tích sự gì.
Chính là bởi vì duyên cớ này, khiến một kẻ đã từng rất nỗ lực, cố gắng tu luyện hết mình như Hắc Minh dần dần sa sút tinh thần.
Sau đó mượn rượu tiêu sầu, cả ngày lưu luyến tại những nơi ong bướm.
Cuối cùng hắn trở thành người đứng đầu trong tứ đại hoàn khố.
Đương nhiên, tao ngộc của Hắc Minh nghe rất bi thảm biệt khuất, thậm chí kém chút làm Cố Trường Ca hiểu lầm lúc sưu hồn sinh linh Thiên Thần Cảnh kia.
Hắn có phải hay không lại gặp được một tình huống cẩu huyết - khí vận chi tử, củi mục nghịch tập vả mặt mọi người.
Nhưng rất hiển nhiên Hắc Minh này không phải.
Hắc Minh thiên phú tu luyện thường thường không có gì lạ, nhưng hắn còn có một tầng bối cảnh khác, tỷ tỷ của hắn là thiên tài kiệt xuất nhất Hắc Thiên Ưng gia tộc, gia gia là đại tộc lão có quyền thế nhất gia tộc.
Dưới bối cảnh cường đại như vậy, hắn coi như chỉ biết gây tai hoạ cũng không ai dám nói thêm cái gì, cũng chẳng người nào có can đảm trêu chọc.
Một tên hoàn khố đệ tử vô hại, có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió?
Tương phản còn có không ít người phải qùy liếm, bợ đít hắn, để cầu có thể kéo gần quan hệ với Hắc Thiên Ưng gia tộc.
Nhất là gần đây rất nhiều sinh linh đều biết, vị tỷ tỷ kia của Hắc Minh tựa hồ được vị Long Đằng đại nhân của Chân Long nhất tộc trong Tiên Cổ Di tộc kia coi trọng, thân phận càng là nước lên thì thuyền lên.
Ngay sau đó Hắc Minh đã nhận được một vị tùy tùng cấp Thiên Thần cảnh, uy phong vô cùng, làm cho rất nhiều sinh linh trẻ tuổi phải không ngừng hâm mộ.
Thấy nữ tử Xà Nhân tộc này hỏi thăm mình, Hắc Minh cũng liền làm bộ trả lời, nói, "Nghe nói việc quan hệ đến vận mệnh của ngũ đại gia tộc, cực kì trọng yếu, lúc ấy tất cả tộc lão còn lại ở gia tộc đều chạy đến thương nghị "
Kỳ thật hắn cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Thân phận địa vị của hắn tại Hắc Thiên Ưng gia tộc kỳ thật rất xấu hổ, chẳng khác gì người vô hình cả.
Ngoại trừ tỷ tỷ và gia gia hắn ra, cơ hồ không có ai để ý tới hắn.
Hắc Minh bên ngoài không có biểu lộ ra cái gì nhưng trong lòng hắn vẫn có khát vọng cùng dã tâm, muốn trở thành thiên kiêu sáng chói giống như tỷ tỷ của hắn.
Quang hoa loá mắt, được vạn người kính ngưỡng.
Ông!
Giờ phút này, ngay lúc đang nói chuyện với đám sinh linh trẻ tuổi này, hắn mảy may không có chú ý tới, ở trong phiến hư không bên cạnh bọn hắn, đang có gợn sóng nhàn nhạt từ từ khuếch tán.
Coi như là Thánh Cảnh tồn tại có tới đây cũng không có khả năng cảm giác được loại ba động này.
Lấy tu vi của bọn hắn, càng là không thể.
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không? Muốn trở thành một người đứng trên vạn người không?"
Bỗng nhiên, một thanh âm hư vô mờ mịt truyền vào trong tai Hắc Minh.
Chương 244 Ngươi muốn mạnh lên sao?
Nghe nói như vậy , Hắc Minh lập tức trợn tròn mắt , trong mắt hiện lên một tia không dám tin, đứng bật dậy.
Ngay cả nữ tử dị tộc mỹ mạo hắn đang ôm trong ngực cũng ngã xuống đất dáng vẻ hoảng sợ không thôi.
"Ai đang nói chuyện?"
" Ai?"
Hắc Minh bỗng nhiên hô lớn, chấn kinh liếc nhìn xung quanh mảnh nhã gian này.
Nhưng mà bên trong tiên vụ mờ mịt ngoại trừ hắn ra, những người còn lại dáng vẻ cũng đều chấn kinh, dáng vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như không nghe được câu nói này vậy.
Giống như câu nói vừa rồi hắn nghe được chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
"Hắc Minh huynh ngươi sao thế?"
Những sinh linh trẻ tuổi còn lại cũng không khỏi chấn kinh, sau đó làm ra vẻ mặt ân cần hỏi.
Hắc Minh lúc này đột nhiên đứng lên hô một câu như thế cũng khiến bọn hắn bị hù dọa một trận.
Bất quá lúc này vẫn tỏ ra là mình quan tâm tới hắn.
Hắc Minh trầm mặc một lúc, sau đó ngồi xuống nói, " Không có việc gì."
Hắn cũng tưởng rằng bản thân gần đây khát vọng lực lượng cùng trở nên cường đại quá mức, nên lúc này mới xuất hiện ảo giác nghe nhầm.
Âm thanh kia truyền tới quá hư vô mờ mịt, khó tìm ra tung tích.
Giống như là tiếng lòng của hắn.
Sau khi thấy Hắc Minh dáng vẻ nặng nề đầy tâm sự, vẻ mặt hốt hoảng, đám người cũng tự biết hắn không còn hứng thú nữa, nói được mấy câu vội vàng rời đi.
Hôm nay Hắc Minh dường như có chút vấn đề, bây giờ đi trước một bước vẫn là tốt nhất.
Rất nhanh, bên trong nhã gian cũng chỉ còn lại một mình Hắc Minh ngồi ở đây.
Thần sắc hắn còn có chút mờ mịt cùng hoảng hốt, giống như chưa lấy lại được tinh thần .
Những người còn lại rời đi cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Đối với Hắc Minh mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe được khát vọng lớn nhất trong lòng mình.
Hắn muốn mạnh lên, muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng.
Mà lúc này, trong đầu Hắc Minh bỗng nhiên lại vang lên một câu có thanh âm hư vô mờ mịt như thế lần nữa.
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không? muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng không?"
Âm thanh thanh lãnh lại cổ xưa, khiến cho người ta khó phân được tuổi tác , nhưng lại không chứa một chút nào cảm xúc, như một vị chúa tể từ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh vạn đạo vậy.
Đạo thanh âm này không biết phát ra từ nơi nào, giống như mang theo một sức mạnh mê hoặc kì lạ, khiến mắt Hắc Minh trợn tròn một lần nữa, có cảm giác khó có thể tin cùng không thể tin được.
"Là ai" thanh âm của hắn run rẩy vang lên.
Cả người cũng đang phát run.
Hắc Minh vững tin bản thân vừa rồi đích thật nghe được một câu nói như vậy, hắn chưa từng xuất hiện ảo giác.
Điều này khiến hắn kinh hỉ, kích động, hưng phấn cùng có một tia sợ hãi.
Từ xưa hắn từng nghe đồn trong những truyền thuyết hay khi cuộc đời rơi vào bế tắc, tám chín phần mười sẽ có cơ hội chuyển mình.
Khát vọng mà hắn luôn cho rằng chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày, chẳng lẽ hôm nay cuối cùng cũng được thực hiện sao?
Chẳng lẽ Hắc Minh hắn hôm nay rốt cục đụng phải đại vận sao?
Nghe đồn nhân vật chính trong du ký cũng như vậy.
Ngẫu nhiên gặp được một vị tiền bối thần bí cường đại.
Bái làm sư tôn, từ đó đi lên đỉnh phong?
Giờ khắc này Hắc Minh chỉ cảm thấy đây là cơ hội trời cho, cũng chỉ có tiền bối tu vi thâm bất khả trắc, mới có thể đem lời truyền đến trong lòng hắn như thế này, nói rõ tiếng lòng của hắn.
Hắc Minh không hề có chút hoài nghi đến khả năng khác.
Dù sao trong gia tộc Hắc Thiên Ưng, hắn chính là người vô hình có cũng được mà chẳng sao, ngoại trừ gia gia cùng tỷ tỷ sẽ để ý hắn một chút, những tộc nhân còn lại đều sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Hắn là một sinh linh bình thường không có chút sở trường nào, tu vi thiên phú cũng bình thường không có gì đặc biệt.
Vị tiền bối này mắt bị mù mới có ý đồ với hắn?
Cho nên Hắc Minh hiện tại vô cùng kích động cùng hưng phấn, cảm thấy mình quả thực là đụng phải đại vận, không hề nghĩ ngợi, phù phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.
Hắn hưng phấn kích động không thôi, mang theo giọng nói rung động nói , "Tiền bối, ta muốn, ta muốn "
Hắc Minh liên tiếp nói ra mấy câu "Ta muốn" có thể thấy được trong lòng của hắn lúc này vô cùng run rẩy cùng kích động.
Cảm giác khát vọng bị áp chế bấy lâu, khi bộc phát ra lực lượng đáng sợ kinh người.
Trong hư không, Cố Trường Ca hứng thú nhìn một màn này cũng không hiện thân.
Thông qua ký ức thần hồn của tên Thiên Thần cảnh kia, hắn hiểu được không ít chuyện.
Hắn có chút hiểu về Hắc Minh "Củi mục" thiếu gia của gia tộc Hắc Thiên Ưng này.
Mà kết hợp với dáng vẻ sầu khổ không cam lòng, trong lòng biệt khuất này của Hắc Minh, cùng với cảnh ngộ bi thảm của hắn trong gia tộc, Cố Trường Ca rất dễ dàng đoán ra Hắc Minh đang nghĩ gì.
Có một vị tỷ tỷ hào quang rực rỡ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là củi mục có tu vi thiên phú bình thường không có gì nổi bật.
Sự chênh lệch to lớn như vậy ai mà chịu nổi?
Bất quá lần này Cố Trường Ca ngược lại cũng không dự định đóng vai lão gia gia gì.
Hắc Minh này khí vận bình thường, vừa lúc có thể làm trở thành quân cờ để hắn có thể lợi dụng.
Dù sao sẽ không có ai chú ý tới một kẻ vô hình cả, vừa vặn có thể giảm sự chú ý đến mức thất nhất, thuận tiện làm việc cho hắn.
Hắc Thiên Ưng gia tộc tốt xấu gì cũng là tộc đàn truyền thừa Tiên Cổ thời kì, bây giờ nội tình ẩn tàng rốt cuộc mạnh như thế nào, trong lòng Cố Trường Ca cũng không nắm rõ được.
Dù sao hiện tại hắn muốn mưu đồ không chỉ riêng là di vật còn tồn tại của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, mà là cả Hắc Thiên Ưng nhất tộc, thậm chí tứ đại tộc đàn còn lại.
Nghe rất ngông cuồng, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
Chương 245 Giả thần giả quỷ
Bây giờ bày ở trước mặt Cố Trường Ca là hai sự lựa chọn, một là trực tiếp khống chế Hắc Minh, để hắn thay mình làm việc.
Nhưng Độ Ma Bình rất trân quý, quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, hắn cũng không muốn lãng phí thứ quý giá như vậy ở trên người một phế vật như Hắc Minh.
Cho nên Cố Trường Ca lựa chọn một biện pháp khác.
Dù sao nói mấy câu đơn giản liền có thể lừa hắn không phân rõ đông tây nam bắc.
Đương nhiên, nếu như Hắc Minh về sau trở nên hữu dụng hơn, Cố Trường Ca không ngại gieo xuống Độ Ma Bình trên người hắn.
"Nhập thử môn trung, tiên phàm vĩnh cách."
"Hoàng Tuyền vạn cổ, Luân Hồi nạn phúc "
Ngay lập tức, thanh âm của Cố Trường Ca vang lên lần nữa, vẫn mang theo tiên ý mờ mịt khó dò, trong đó xen lẫn mấy phần ma tính mê hoặc nhân tâm.
Tâm chí của Hắc Minh cho dù kiên định đến mấy, lúc này cũng khó có thể chịu được dụ hoặc này.
Thực lực, địa vị vẫn luôn là thứ mà sinh linh toàn bộ thế giới này theo đuổi.
Ông!
Trong lúc hắn đang khiếp sợ, một cánh cổng vô cùng huyền diệu mở ra trước mắt hắn, quang hoa sáng chói, trong đó dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận.
"Đây ... đây là..."
Khi kịp phản ứng lại hắn vô cùng phấn khích, căn bản cũng không do dự, trực tiếp bước vào bên trong cánh cửa này.
"Tê!"
Sau đó, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng rung động cảnh tượng, khiến Hắc Minh trực tiếp trợn tròn mắt, đột nhiên hít một hơi lãnh khí, đơn giản khó có thể tưởng tượng.
Tiên cung khổng lồ trang nghiêm đứng sừng sững giữa trời mây, chỉ là trong đó có một cái trụ lớn giường như có thể chống đỡ hết thảy!
Hắn nhìn thấy bản thân đang ở một đại dương bao la hỗn độn.
Nơi đó khí tức mênh mông khủng bố, một luồng khí tức Hỗn Độn cũng đủ để đè sập không gian thời gian.
Cảnh tượng tuyệt vời này hắn chưa từng thấy qua?
Cả người cũng ngu ngơ đứng ngay tại chỗ không biết nói gì thêm.
Mà lúc này, Hắc Minh mới nhìn đến phía trên đỉnh của tiên cung.
Có thân ảnh mơ hồ mà mông lung đang ngồi xếp bằng trên đó, Chân Long, Tiên Hoàng chiếm cứ, Bạch Hổ, Huyền Quy phủ phục, giống như nhìn xuống vạn cổ, tọa lạc ở trên Luân Hồi.
Dòng sông thời gian đang chảy cuồn cuộn dưới chân hắn, giống như có thể hội tụ chư thiên vạn giới!
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên sao?"
Lúc này, Hắc Minh nghe được giọng nói của thân ảnh mơ hồ ở phía trước đang nhìn về phía hắn nói.
Ánh mắt tang thương thâm thúy, lại mênh mông đến vô ngần, giống như ẩn chứa sự sống chết của vạn cổ chúng sinh.
Bên trong đôi mắt đó có vô tận cảnh tượng đang hiện ra, Càn Khôn bị đánh rách tả tơi, trời long đất lở, tiên chết đế khóc, chiếu rọi năm tháng.
Trong chớp nhoáng này, linh hồn Hắc Minh dường như được tiếp sức mạnh, trực tiếp quỳ xuống, kích động hô to nói, " muốn, ta muốn mạnh lên! Vãn bối Hắc Minh bái kiến tiền bối!"
Hắn đã chắc chắn, vị tiền bối trước mắt này, là nhân vật cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Tiện tay liền làm hắn đi vào một thế giới hắn chưa từng nhìn thấy.
Hùng vĩ mà thần thánh, tràn ngập uy nghiêm tối cao, ngay cả tiên ở hắn trước mặt cũng giống như mất đi quang huy!
Nhìn một cái liền biết tuyệt đối là Chí cường giả.
Đương nhiên, Cố Trường Ca vì tạo nên dáng vẻ tràn đầy bức cách này, ngược lại hao tốn không ít điểm thiên mệnh.
Đương nhiên cái này cũng trùng khớp với những gì hắn nghĩ về thế giới Thiên Đình.
Cho nên cũng liền thuận tiện dùng để lừa gạt một chút thằng ngu trước mắt này.
Với hiệu quả như vậy, hắn cũng không tin Hắc Minh đang đứng trước mắt này sẽ không mắc lừa.
"Đứng lên đi, ta đã biết tất cả về ngươi."
Ngay lập tức, Cố Trường Ca mở miệng, thanh âm có hơi nghiền ngẫm, nhưng bị hắn lấy quy tắc chi lực, tạo nên cảm giác âm vang cùng dòng sông thời gian bị vỡ vụn .
Hắc Minh càng thêm rung động, cả người chân cũng như nhũn ra, tựa như không đứng dậy nổi.
Ở trước mặt một vị cường giả vĩ đại bực này, hắn ngay cả sâu kiến cũng còn kém xa .
Hắn có tài đức gì, vậy mà có thể gặp được một vị cường giả thần thông quảng đại như thế?
"Tiền bối "
Hắc Minh run rẩy mở miệng, dự định nói mình muốn bái Cố Trường Ca làm sư, muốn mạnh lên.
Nhưng mà, Cố Trường Ca đánh gãy hắn, thanh âm lạnh lùng, không chứa mảy may cảm xúc nào.
"Ta đã biết tất cả mọi chuyện của ngươi."
"Từ cổ chí kim, tất cả đều mọi chuyện ta đều biết, ngươi là tộc nhân dòng chính của Hắc Thiên Ưng nhất tộc, phụ mẫu là... "
Ngay lập tức, Cố Trường Ca đem những tin tức hắn biết được thuật lại một lần, thậm chí phân tích những gì trong lòng Hắc Minh nghĩ.
Nghe được mấy câu này, Hắc Minh lập tức bị dọa đến sửng sốt đứng đơ người ở đó, không khỏi hít một hơi lãnh khí, khiếp sợ đến cực hạn.
Vị tiền bối này mới lần đầu nhìn thấy hắn, liền biết tất cả mọi chuyện của hắn ?
Hắn không dám hoài nghi vị tiền bối này sớm đã điều tra hắn.
Dù sao hắn là một phế vật, có gì để điều tra chứ.
Đây tuyệt đối là bởi vì tiền bối không chuyện gì không biết.
"Xin hỏi tiền bối, ta phải làm thế nào mới có thể mạnh lên, xin ngài chỉ điểm "
Sau đó, Hắc Minh kích động mở miệng, hướng Cố Trường Ca thỉnh giáo, càng hi vọng bản thân có thể được vị tiền bối thần bí cường đại này thu làm đồ đệ.
Chương 246 Đấng tối cao
"Ta chính là Đế Quân Thiên Ngoại Thiên Đại Tự Tại Vô Thượng Tạo Hóa "
Lúc này, Cố Trường Ca cũng mở miệng bịa ra một danh hào tràn đầy sự bức bách, dù sao càng dài càng tốt, như vậy có thể hù dọa người khác.
Đương nhiên lí do thoái thác này của hắn kỳ thật rất nhiều lỗ hổng, nhưng nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Nào có vị tiền bối thần bí cường đại bực này lại đi giải thích với đám sâu kiến, còn nói ra lời giới thiệu tự hạ thấp bản thân như vậy.
Bất quá vì phù hợp với những gì Hắc Minh tưởng tượng trong lòng, hắn cũng không để ý mà làm như vậy.
"Trở thành tín đồ của ta, đọc tên thật của ta, trong luân hồi có thể thấy được sinh tử, cho dù thế giới bị diệt vong, trong dòng sông thời gian cũng có thể lưu lại chân linh "
Lúc này, Cố Trường Ca thần sắc ý vị sâu xa nói ra những lời này.
Không thể không nói, những lời trang bức như vậy cảm giác cũng không tệ.
"Đọc tên thật của hắn có thể thấy được sinh tử "
Hắc Minh trợn trừng mắt, cả người đều choáng váng, rung động tới cực điểm, đến mức khó mà bình tĩnh lại được.
Chân Tiên cũng không dám nói có thể dòm sinh tử.
Chỉ cần trở thành tín đồ của vị tiền bối này, liền có thể thấy được sinh tử?
Đây là khí phách cường đại cỡ nào, kinh khủng bực nào.
Tâm trí hắn tràn ngập cảm xúc này, hắn không nhịn được mà quỳ xuống.
"Ta nguyện trở thành tín đồ của đấng tối cao."
Giờ khắc này, ngay cả xưng hô tiền bối cũng đã trở thành đấng tối cao.
Dù sao hắn ngoại trừ cái mạng này ra đã không còn gì khác, cho nên Hắc Minh căn bản không lo lắng vị đấng tối cao này có ý đồ gì với hắn.
"Là tín đồ của ta, giúp ta truyền pháp!"
Mà lúc này, Cố Trường Ca thấy thời cơ đã tới, rốt cục cũng phơi bày mục đích của mình.
Đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Ông!
Nói xong, tay hắn điểm một cái.
Trước mắt lập tức có một đoàn ánh sáng mông lung hiện lên, sáng chói đến cực hạn, giống như một cuốn sách tiên từ trên trời cao rơi xuống.
Thấy một màn này, Hắc Minh càng kích động không thôi, sắc mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.
"Đa tạ đấng tối cao! Nguyện vì đấng tối cao dâng lên hết thảy!"
Tay hắn run run, nhận lấy đoàn quang hoa mông lung này, đột nhiên từng chữ cổ xưa thần bí hiện ra, ánh vàng rực rỡ, tựa như vì sao uy nghiêm trên trời cao.
Khắc sâu vào trong thức hải của Hắc Minh.
Cuối cùng, xuất hiện bốn chữ lớn thương sinh mênh mông.
Giá Y Tiên Công!
Nhìn thấy Hắc Minh kia kích động cơ hồ muốn phát điên.
Thần sắc của Cố Trường Ca nhìn như bình tĩnh hờ hững kỳ thật là cảm thấy rất hứng thú.
Tên đầy đủ là Giá Y Tiên Công, chính là Giá Y tiên quyết, nói đến đây không phải công pháp, mà là một môn bí thuật thần thông trong Thôn Tiên Ma Công.
Cụ thể nói tác dụng đơn giản chính là khiến người khác làm Giá Y cho hắn.
Lấy hắn là đầu nguồn duy nhất, phát tán ra rất nhiều dây ra khác, mỗi một dây đều có thể thông qua Giá Y Tiên Công phân ra mấy chi nhánh , hình thành nên một mạng nhện khổng lồ.
Mà hắn thì có thể chưởng khống tất cả sự sống chết của những đoạn dây này.
Hiện tại Hắc Minh liền trở thành một trong cái dây đó.
Cố Trường Ca tin tưởng với dã tâm của Hắc Minh, hắn sẽ rất nhanh phát hiện ra chỗ cường đại cùng kinh khủng của bộ Giá Y Tiên Công này.
Dã tâm một khi bành trướng, liền khó mà thu hồi lại được.
Mà cái này cũng chính là một tia hi vọng hắn cho Hắc Minh.
Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy.
Nếu có thể thành công, vậy hắn việc từng bước xâm chiếm ngũ đại Tiên Cổ tộc cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Dù sao đem so sánh với di vật của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, ngũ đại Tiên Cổ tộc đàn này cũng có giá trị không kém chút nào.
Cố Trường Ca vẫn ôm không ít chờ mong với Hắc Minh.
Từ xưa củi mục thường xuất kỳ tích, vạn nhất Hắc Minh thật sự bị ngọn lửa này thiêu đốt, vậy không phải quá ngon hay sao?
Đương nhiên với điều kiện củi mục cũng đừng gặp phải trùm phản diện như hắn thì còn được, cho dù Hắc Minh có thất bại đối với Cố Trường Ca mà nói cũng không chút ảnh hưởng nào.
Ông!
Sau đó, hắn hướng về phía Hắc Minh đang quỳ rạp ở đó điểm một cái, trước mắt của hắn lập tức truyền ra một mảnh ba động gợn sóng!
Đang lâm vào kích động cùng hưng phấn, hai mắt Hắc Minh đột nhiên tối sầm lại, giống như bị sức mạnh khủng bố của một thế giới nào đó nháy mắt đẩy ra khỏi mảnh không gian này.
Một khắc sau thân ảnh của hắn đã trở về trong gian nhã gian kia.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, nhìn lại hai tay của mình khẽ run.
Tựa như vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Bất quá chuyện xảy ra trong chốc lát này lại phảng phất giống như cách một thế hệ.
Một đôi cánh đen phía sau Hắc Minh cũng nhịn không được bắt đầu vỗ vỗ, kích động đến khó tự kiềm chế.
"Đây quả thực là thủ đoạn quỷ thần khó lường a! Đấng tối cao rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào? chỉ sợ là đã vượt qua cả tiên "
Thanh âm của Hắc Minh phát run, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Ngay cả hắn cũng không chủ ý đến bên trong đôi mắt của hắn đang có một vòng ngân sắc nhỏ bé tựa như một đường vân quang hoa, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
"Giá Y Tiên Công, xem ra là đấng tối cao là cố ý chuẩn bị tiên công cho ta, hắn biết ta tu vi thiên phú bình thường không có gì đặc biệt."
"Cái này lại không cần nhìn tu hành thiên phú như thế nào, chỉ cần ta đem một phần trong Giá Y đưa cho người khác học thành công, ta liền có thể có được thiên phú của người kia, thậm chí thành quả tu hành của hắn, ta cũng có thể cùng hưởng."
"Đơn giản không thể tưởng tượng nổi!"
"Cái này cũng quá nghịch thiên đi!"
Giọng nói Hắc Minh khẽ run, con mắt trừng lớn.
Hắn lại tỉ mỉ nghiên cứu một chút chỗ cường đại của Giá Y Tiên Công, cả người lại run lên, thần hồn cũng đang run sợ.
Đây là tiên công nghịch thiên kinh khủng bực nào a!
Một khi bị người khác hiểu được, tuyệt đối sẽ tạo nên hậu quả đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Hắc Minh tin rằng cũng chỉ có vị đấng tối cao kia, mới có thể ban cho tín đồ của mình loại tiên công nghịch thiên này.
Nghĩ tới đây, cả người Hắc Minh cũng có chút nghĩ mà run sợ, phía sau lưng phát lạnh.
Tác dụng lợi hại như vậy, hoàn toàn lật đổ những kiến thức hắn biết về tu hành cho tới nay.
Sau khi rời khỏi lăng mộ, thân ảnh Cố Trường Ca vẫ giấu kín ở trong hư không, cũng không có chân chính hiện thân.
Từ đống thi thể của những cổ thiên kiêu kia, hắn lấy được không ít bản nguyên chân quý, tu vi của cũng tăng lên trên diện rộng.
Thần Vương cảnh trung kỳ!
Cố Trường Ca cảm giác mình đối mặt với Thánh Nhân chân chính cũng có sức chính đánh một trận.
Nếu như là âm thầm đánh lén, diệt sát tu sĩ Thánh Nhân cảnh cũng không khó.
Đây vẫn chỉ là dự đoán sơ bộ của Cố Trường Ca.
Tuy nói Thánh Nhân nhấc tay nhấc nhấc chân cũng ẩn chứa lực lượng làm sụp đổ tinh thần nhật nguyệt, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Đó là bởi vì bọn hắn nắm trong tay quy tắc lực lượng, đối với tu sĩ từ Thánh Cảnh trở xuống chính là áp chế tuyệt đối, khó mà chống lại.
Cho dù là tuổi trẻ chí tôn kinh tài tuyệt diễm, lúc ở Thần Vương đối mặt với chân chính Chuẩn Thánh, cũng rất khó chống lại.
Những người có thể chân chính lấy phàm thể nghịch thiên đồ thánh, đều là bởi vì bọn hắn đã sớm nắm trong tay lực lượng nào đó siêu việt cảnh giới trước mắt.
Hiện nay tu vi bên ngoài của hắn chỉ là Hư Thần cảnh sơ kỳ, đây đã là độ cao khó mà với tới đối với thế hệ trẻ tuổi hiện tại.
Cho nên Cố Trường Ca cũng không có ý định tiếp tục đột phá, hăng quá hoá dở, mọi thứ cần phải từ từ.
Nếu như triển lộ tu vi vượt quá mức tưởng tượng, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của những lão quái vật sống mấy kỉ nguyên kia.
Bọn hắn sống quá lâu, yêu nghiệt nào mà chưa từng gặp qua.
Tại cái tuổi này, tu vi đạt tới Hư Thần cảnh sơ kỳ, lấy thiên tư của Cố Trường Ca mà nói thì hơi lạ thường.
Hắn cũng không muốn tự nhóm lửa thiêu thân, trêu chọc phải những phiền toái không cần thiết.
Dù sao hắn hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại.
Hắn đi theo con đường "Tiên Ma", bề ngoài dùng Đạo Thiên Tiên Điển để che mắt thiên hạ mà thôi, đến lúc đó coi như bị người khác dò xét bản nguyên, cũng khó có thể phát hiện điều dị thường.
Bởi vì hắn xác thực đang tu hành Đạo Thiên Tiên Điển chính thống.
Mà Thôn Tiên Ma Công ẩn sâu phía dưới mới là gốc rễ của hắn, ngoại trừ bản thân hắn ra, còn ai rõ ràng thực lực chân chính của hắn?
Địch nhân?
Những kẻ thấy được thực lực chân chính của hắn đều đã chết.
"Dựa theo lộ tuyến mà Doãn Mi lưu lại, muốn tìm được Diệp Lăng không thành vấn đề. Chỉ bất quá bây giờ toàn bộ di tích cũng đã bị kinh động, chẳng lẽ tung tích của Diệp Lăng đã bị phát hiện rồi?"
Rất nhanh, Cố Trường Ca đang xuyên qua hư không khẽ nhướng mày.
Hắn cảm thấy mình có lẽ đánh giá cao khả năng của Diệp Lăng.
Nhanh như vậy đã bị người ta phát hiện ra hành tung sao?
Nếu như tên kia chết ở chỗ này, còn làm sao cõng nồi thay hắn được chứ?
"Không đúng, những sinh linh này đều đang tìm kiếm theo kiểu không rõ mục đích, kỳ thật bọn hắn cũng không biết mình đang muốn tìm gì."
Bất quá rất nhanh, Cố Trường Ca đã nhận ra điều dị thường.
Tròng mắt hắn hơi híp lại.
Nói đến chuyện Diệp Lăng là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, người biết cũng chẳng có mấy ai.
Ngoại trừ hắn cùng Nguyệt Minh Không ra, còn có ai nữa?
Diệp Lăng coi như lắm cũng biết loại chuyện này không thể để lộ ra ngoài.
"Khu di tích này cất giấu đồ vật Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho Diệp Lăng, nhưng dựa theo motip quen thuộc mà nói, bình thường nhất địch sẽ kèm theo khảo nghiệm nào đó, chẳng lẽ đây là khảo nghiệm dành cho Diệp Lăng?"
Cố Trường Ca rất nhanh đã nghĩ tới điểm mấu chốt.
Hắn cũng không biết mình đoán đúng hay không.
Ông!
Hư không run lên, có một chút gợn sóng tản ra, Cố Trường Ca chú ý tới một sinh linh Thiên Thần cảnh đang tìm kiếm ở gần đó.
Ngay lập tức, hắn cất bước trong hư không, nhanh chóng ngang qua.
Lúc này, ngay cả Thánh Cảnh tồn tại cũng rất khó phát giác được ba động.
Cố Trường Ca cũng không thể không cười hắc hắc một tiếng.
Quả nhiên hư không thiên phú rất là cường hoành, trách không được ở thời kì cổ lão, một vị Sát Đế thân mang hư không thiên phú nghe nói đã từng ám sát qua Chân Tiên, còn kém chút nữa thành công.
Xuyên thẳng qua hư không, giống như là hòa làm một thể, quả thực là như cá gặp nước, chim về rừng.
Đương nhiên đây chỉ là cách vận dụng không gian lực lượng cấp thấp nhất mà thôi.
"Người nào đó "
Trong lúc đó, một sinh linh đang đứng ở xung quanh mấy tấm bia đá trong rừng sâu bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, đơn giản giống như là bị tồn tại kinh khủng nào đó để mắt tới, ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng.
Nó vô cùng hoảng sợ, đang muốn quay đầu lại liền phát hiện hư không phía sau lưng có gợn sóng khuếch tán, một nam tử áo trắng thần sắc tùy ý tự nhiên đi ra từ hư không.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, bằng không ngươi sẽ chết đó." Cố Trường Ca tùy ý cười nói.
Sau một khắc, không gian trước mắt bỗng nhiên hiện lên một cái khe, không ngừng kéo dài và mở rộng.
"Ngươi "
Tên sinh linh cao lớn này chỉ cảm thấy ngu ngơ, phù văn đáng sợ phản chiếu lên con ngươi hắn .
Nháy mắt sau đó, nó rung động hoảng sợ không thôi, trực tiếp bị đạo khe hở này nuốt vào, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Cố Trường Ca cũng quay người biến mất, tiêu thất ở trong hư không.
Vừa rồi tất cả nơi đây tựa hồ chỉ là ảo giác, cũng không có có người phát giác đến có một vị Thiên Thần cảnh đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy tung tích.
Tựa như một cục đá ném vào bên trong biển sâu, trong khoảnh khắc vô thanh vô tức.
"Đây là nơi nào? Ngươi là ai?"
Ông!
Trong tiểu thế giới, trên một đỉnh núi.
Sinh linh thân hình cao lớn kia bị Cố Trường Ca ném xuống đất, nó vạn phần hoảng sợ nhìn Cố Trường Ca, miệng không ngừng hô to, đơn giản giống như là gặp phải thứ gì đó cực kì khủng bố
Thân là tồn tại nhìn xuống Chân Thần, Thiên Thần cảnh, đưa tay ra có thể đồ diệt cả một thành trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, thậm chí không kịp phản ứng cả người liền biến mất, lần sau xuất hiện đã là ở bên trong một không gian khác.
Điều này khiến nó hoảng sợ vô cùng.
Đây là thủ đoạn kinh khủng cỡ nào? Ngay cả Thánh Cảnh tồn tại cũng không có khả năng thi triển ra được.
Thiên địa vĩ lực, cũng không thể thi triển như thế, chẳng lẽ đây là không gian lĩnh vực?
Nó toàn thân phát lạnh.
Nam tử trẻ tuổi đến từ ngoại giới trước mắt này thật là đáng sợ!
Cố Trường Ca tự nhiên là lo lắng động tĩnh quá lớn dẫn tới sự chú ý của những kẻ còn lại.
Lúc này hắn mới đem nó đưa vào trong thế giới của mình, dù sao theo thực lực hắn tăng lên, giới hạn của thế giới này cũng tăng lên.
Dung nạp một vị Thiên Thần cảnh, căn bản không thành vấn đề.
"Ta muốn biết vài chuyện." Cố Trường Ca tùy ý mở miệng.
"Chuyện gì? Nếu như ta biết, nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Sinh linh cao lớn này vội vàng nói, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
Ở chỗ này, nó cảm giác không được bất kì khí tức nào khác, cả người giống như sâu kiến bị thiên đạo nhìn chằm chằm, hèn mọn mà nhỏ bé.
"Không cần, ta thích tự mình động thủ."
Cố Trường Ca nói đoạn, trực tiếp động thủ sưu hồn.
Hào quang màu đen hiện lên trên lòng bàn tay, hóa thành ngàn vạn sợi tơ nhỏ tiến vào trong người sinh linh này.
"Nguyên lai là tộc lão hạ lệnh, không nghĩ tới lại còn ẩn giấu chuyện thú vị như thế."
"Nô ấn, Thiên Tôn động phủ, tên Tầm Bảo Thử kia quả nhiên không có khiến ta thất vọng."
Một lát sau, Cố Trường Ca chấm dứt nổi thống khổ của nó, trên mặt lộ ra một chút dị sắc.
Chương 242 Bước tiếp theo
Cố Trường Ca cũng không nghĩ tới tùy tiện bắt một tên Thiên Thần cảnh lại có thể biết được nhiều tin tức như vậy.
Vừa có động phủ của Luân Hồi Thiên Tôn , vừa có ngộ đạo đài.
Chỉ bất quá nô ấn là hắn căn cứ vào sự phân phó của mấy tộc lão kia mà đoán ra được.
Lại kết hợp thêm một vài motip cũ rích, hắn lập tức liền suy đoán ra được tiền căn hậu quả.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lúc trước trấn áp tiên tổ của đám sinh linh này xong cũng không giết bọn hắn mà là gieo nô ấn, cũng để lại nhiệm vụ cho bọn hắn.
Thủ hộ trọng bảo mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho truyền nhân.
Nhưng dần dần, năm tháng qua đi tất sẽ xảy ra hai lòng.
Bây giờ rất nhiều sinh linh mạnh mẽ ở các nơi đang tìm kiếm tung tích của đám người Diệp Lăng chính là minh chứng rõ nhất.
Cố Trường Ca mặc dù cũng đang mưu đồ cơ duyên của Diệp Lăng, nhưng bây giờ hắn vẫn muốn giữ lại tính mạng cho Diệp Lăng, để tên kia tiếp tục làm người thừa kế ma công thay hắn.
Hắn muốn giết Diệp Lăng, cũng không thể xuống tay ở thời điểm này.
Bất quá, mọi việc tiếp theo phải làm thế nào, Cố Trường Ca đã có kế hoạch kín đáo.
Vừa vặn cũng có thể mượn nô ấn này làm việc một phen.
"Nói đến ngộ đạo đài mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cũng không phải là thuộc về một mình Diệp Lăng, bằng không những sinh linh này cũng sẽ không chiếm cứ lâu như vậy, không chịu buông tay."
Cố Trường Ca nắm được tất cả, sau đó đi xử lý thi thể trong thế giới của mình rồi mới rời đi.
Dựa theo kết quả sưu hồn , tại khu vực gần khu di tích này tổng cộng có ngũ đại tộc đàn, tiên tổ của bọn chúng đều là nô bộc lúc trước của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Hiện nay Diệp Lăng đang bị bọn chúng tìm kiếm tung tích.
"Lấy năng lực hiện tại của Diệp Lăng, không có khả năng chiếm được chỗ tốt của ngũ đại tộc đàn, nếu là khảo nghiệm, như vậy tuyệt đối sẽ cho Diệp Lăng cơ hội "
"Những lão già này, chỉ thích vẽ thêm truyện y như môtip cũ rích trong tiểu thuyết tiên hiệp, thời buổi bây giờ đoạt cơ duyên ai còn quản ngươi có khảo nghiệm hay không."
Cố Trường Ca đối việc này chỉ cảm thấy cực kì buồn cười.
"Đối với Diệp Lăng mà nói, hắn hiện tại sẽ đi tìm động phủ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn trong đó hẳn là có thủ đoạn áp chế được ngũ đại tộc đàn, sau đó nhờ vào thủ đoạn kia khiến ngũ đại tộc đàn thần phục, còn có thể thu hoạch được một lượng lớn trợ lực."
"Động phủ ẩn tàng này, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là thuộc thể loại tiểu thế giới, cũng không biết so với tiểu thế giới trong người ta thì như thế nào? Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia ngược lại là vật gì tốt cũng lưu lại cho Diệp Lăng."
"Bất quá người tính, trời tính không bằng ta tính, cuối cùng những thứ kia vẫn là tiện nghi cho ta a."
Cố Trường Ca cười híp mắt.
Chuyện tiền căn hậu quả, thậm chí chuyện sắp xảy ra trong tương lai, hắn cũng đã phân tích được bảy tám phần.
Hành động tiếp theo của Diệp Lăng rất hiển nhiên chính là tìm tới động phủ bị ẩn tàng của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản Diệp Lăng, tương phản còn phải trợ giúp tên kia một chút để đẩy nhanh quá trình này.
Cố Trường Ca cũng không có nhàn rỗi mà đi nếm thử cái gọi là khảo nghiệm kia.
Dạo này hắn ưa thích nuôi cho trái chín cây rồi mới hái.
"Quá trình này không biết còn cần bao lâu nữa, bất quá đã đem Doãn Mi sắp xếp vào bên người Diệp Lăng, ta ngược lại cũng không cần sốt ruột cái gì."
Nghĩ tới đây, hắn cũng yên tâm.
Hư không mơ hồ, Cố Trường Ca một bước bước ra mấy ngàn trượng, cấp tốc rời đi, sau đó lại thoát ly phiến khu vực này.
Thân ảnh của hắn ở trong hư không ngang qua, rất nhanh liền tránh khỏi phần lớn sinh linh.
Trong lúc đó, hắn vượt qua không ít cổ lão kiến trúc, trực tiếp chạy tới chỗ sâu trong thành trì.
Theo quy mô mà nói, tòa thành trì này không chút nào nhỏ hơn thành trì ở thế giới bên ngoài, tại một số phương diện còn muốn càng cao hơn một bậc.
Lầu các mênh mông mà cao lớn, có vẻ vô cùng nguy nga.
Phía trước có một cỗ khí thế hào hùng bất khuất, bộc lộ ra vẻ cổ lão tang thương, thể hiện quá khứ đã từng huy hoàng.
"Dựa theo kí ức của tên Thiên Thần cảnh kia, bây giờ bên trong ngũ đại tộc đàn, đại tộc lão của Hắc Thiên Ưng nhất tộc chấp chưởng đại quyền, tu vi đã đạt đến đến Thánh Cảnh."
Hư không hơi mơ hồ, thân ảnh của Cố Trường Ca như ẩn như hiện.
Thần sắc hắn rất tự nhiên đảo qua phía dưới.
Nơi này sinh linh đông đảo, thủ vệ cũng đông đảo.
Không ít địa phương còn khắc những trận văn cực kỳ cường đại, thần uy mênh mông.
Nếu như thúc giục mà nói, có thể tuỳ tiện diệt sát Thần cảnh trở xuống.
Trừ cái đó ra, còn có không ít Hư Thần cảnh thống lĩnh quân ở các nơi tuần tra.
"Ở chỗ sâu hẳn là đang ẩn giấu lão tổ của Hắc Thiên Ưng nhất tộc, tu vi siêu việt Chí Thánh, thậm chí đạt tới chuẩn Chí Tôn cảnh cũng có thể."
"Nếu như lựa chọn cứng đối cứng, hoặc là sẽ thu nhận không ít phiền phức, hoặc là sẽ bại lộ thân phận của ta."
Ánh mắt Cố Trường Ca mang theo một chút suy nghĩ.
Hắn tự nhiên là có kế hoạch cùng niềm tin rất lớn.
Những lúc thế này, cũng không phải là đang ở ngoại giới, hắn khó mà tùy ý vận dụng bối cảnh kinh khủng sau lưng để nghiền ép người khác.
Lấy thế đè người mặc dù thoải mái, mà lại thuận tiện nhanh chóng, nhưng giờ lại không được.
"Ngộ đạo đài bây giờ bị Hắc Thiên Ưng nhất tộc chấp chưởng, xem ra cần phải tìm cách xuống tay với Hắc Thiên Ưng nhất tộc."
Rất nhanh, nghĩ tới đây hư không lại trở nên mơ hồ, Cố Trường Ca chắp tay cất bước, thân ảnh nhoáng một cái trực tiếp rời đi.
Hắn đang đi tới một tòa lầu các có rất nhiều sinh linh qua lại , không khí cực kì náo nhiệt.
Ở trên bản hiệu là ba chữ "Túy tiên các " được dùng chữu Tiên Cổ viết lên.
Căn cứ kí ức của tên Thiên Thần cảnh kia, muốn uy hiếp được đại tộc trưởng của Hắc Thiên Ưng nhất tộc thì hắn có thể lựa chọn động thủ từ nơi này.
Mà lúc này.
Tầng cao nhất trên túy tiên các, vàng son lộng lẫy, tiên vụ lượn lờ nhàn nhã.
Mấy tên sinh linh trẻ tuổi đang trò chyện, dung mạo không giống Nhân tộc, ăn mặc cực kì bất phàm.
Thiếu niên ngồi ở chính giữa bị mấy người vây chung quanh, trong ngực ôm một cô nương dị tộc dung mạo không tệ.
Hắn mặc áo gấm hoa phục, khuôn mặt tái nhợt, có vẻ rất ngả ngớn, mọc ra một đôi cánh màu đen bóng, ô quang chảy xuôi, tựa như một cự ưng đang giương cánh.
Hiện tại mấy người đang dùng ngôn ngữ của Tiên Cổ đại lục để giao lưu.
Trong đó một nữ nhân trẻ tuổi khuôn mặt mỹ lệ, da như bạch ngọc nhưng lại mọc ra đuôi rắn mở miệng hiếu kì hỏi thăm.
"Gần đây trong thành đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Kinh động đến nhiều người như vậy?"
Chương 243 Hắc Minh
"Vậy mà lại xuất động nhiều cao thủ như thế, ngay cả Thiên Thần cảnh tồn tại cũng xuất hiện rất nhiều. Ta nhìn thấy bọn hắn tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì đó, chẳng lẽ là có tu sĩ của ngoại giới đang chạy tới phía của chúng ta?"
"Rất có thể. Tu sĩ ngoại giới vẫn luôn rất lớn mật a, ngay cả các loại thành trì trụ sở của chúng ta cũng dám tự tiện xông vào, thật sự là không muốn sống nữa. Thật sự cho rằng thế hệ trước không được phép xuất thủ liền có thể giữ được tính mạng sao?" Có người đang bật cười.
Nghe vậy, một sinh linh khác lại có chút khinh thường nói, "Nếu như không phải là bởi vì tuân thủ Tiên Cổ ước định năm đó, chúng ta không thể di chuyển đi ra bên ngoài, thì bây giờ làm gì còn những đạo thống đó tồn tại nữa chứ?"
Bọn hắn đối với lần "Lịch luyện" này coi như đã hiểu rõ, biết là Tiên Cổ Di tộc bên trong Tiên Cổ đại lục liên hợp với các đạo thống ở bên ngoài cùng cử hành.
Bề ngoài chính là thế hệ trẻ tuổi tranh phong, thế nhưng ai có thể bảo đảm không có thế hệ trước âm thầm nhúng tay chứ?
Nhưng đã dám đến trụ sở của bọn hắn, thì phải chuẩn bị trả cái giá đắt.
"Ngũ đại gia tộc cũng đang phái ra nhân thủ đuổi bắt, sự việc lần này cũng không nhỏ."
Mấy người vừa nói vừa nhìn về phía cẩm y nam tử ở giữa, thần sắc hơi có mấy phần nịnh nọt.
"Vẫn là Hắc Minh huynh đệ lợi hại a, có hẳn một vị tùy tùng Thiên Thần cảnh, nghĩ tới hoàn khố Tứ thiếu chúng ta, tung hoành ngang dọc nhiều năm, cũng phải kém ngươi một vạn tám ngàn dặm."
Thiếu niên mặc áo gấm tên là Hắc Minh, hắn ngồi ngay ngắn ở giữa.
Nghe vậy, thần sắc không khỏi có mấy phần đắc ý.
Bất quá lúc này, hắn vẫn lắc đầu một cái nói, " Hắc Vũ thống lĩnh bây giờ cũng không ở bên cạnh ta, hắn cũng đã bị gia gia của ta phái đi tìm những kẻ khả nghi đến từ ngoại giới ở gần đây."
Nghe nói như thế, đám người cũng có chút giật mình, liên hệ đến những chuyện xảy ra gần đây, sau đó ngược lại là càng thêm hiếu kì.
Nữ tử đuôi rắn kia không khỏi hỏi nói, " Hắc Minh huynh, ngươi có biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ngũ đại gia tộc lại bỗng nhiên như thế? Như thần hồn nát thần tính vậy?"
Dù sao trong bọn họ chỉ có Hắc Minh là dòng chính của ngũ đại gia tộc, đến từ Hắc Thiên Ưng gia tộc.
Chuyện Hắc Minh biết chắc chắn nhiều hơn bọn hắn.
Mấy người bọn hắn thân phận mặc dù cũng không đơn giản, nhưng vẫn còn kém xa dòng chính của ngũ đại gia tộc.
Chỉ bất quá Hắc Minh có thể cùng bọn hắn kết thành một khối, thì cũng nhìn ra được thân phận địa vị của hắn kỳ thật cũng chẳng ra sao cả.
Tại cái thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn ăn thịt cá bé này, dòng chính chân chính của ngũ đại gia tộc đều sẽ xem thường bọn hắn.
Nhưng so với những kẻ cùng thế hệ còn lại của Hắc Thiên Ưng gia tộc thì Hắc Minh này thiên phú tu luyện tầm thường, thậm chí nói còn có chút củi mục.
Cho nên không ít sinh linh ở sau lưng trào phúng hắn, ngay cả một bộ phận tộc nhân của Hắc Thiên Ưng gia tộc, cũng hờ hững khinh thị đối với hắn.
Được bao nhiêu loại tài nguyên tu luyện đắp thành núi, hiện nay Hắc Minh mới chỉ có thực lực Thần Thông cảnh, thậm chí ngay cả Đại Năng cảnh cũng xa xa chưa tới.
Ngoại trừ làm Hắc Thiên Ưng gia tộc mất mặt ra thì chẳng được tích sự gì.
Chính là bởi vì duyên cớ này, khiến một kẻ đã từng rất nỗ lực, cố gắng tu luyện hết mình như Hắc Minh dần dần sa sút tinh thần.
Sau đó mượn rượu tiêu sầu, cả ngày lưu luyến tại những nơi ong bướm.
Cuối cùng hắn trở thành người đứng đầu trong tứ đại hoàn khố.
Đương nhiên, tao ngộc của Hắc Minh nghe rất bi thảm biệt khuất, thậm chí kém chút làm Cố Trường Ca hiểu lầm lúc sưu hồn sinh linh Thiên Thần Cảnh kia.
Hắn có phải hay không lại gặp được một tình huống cẩu huyết - khí vận chi tử, củi mục nghịch tập vả mặt mọi người.
Nhưng rất hiển nhiên Hắc Minh này không phải.
Hắc Minh thiên phú tu luyện thường thường không có gì lạ, nhưng hắn còn có một tầng bối cảnh khác, tỷ tỷ của hắn là thiên tài kiệt xuất nhất Hắc Thiên Ưng gia tộc, gia gia là đại tộc lão có quyền thế nhất gia tộc.
Dưới bối cảnh cường đại như vậy, hắn coi như chỉ biết gây tai hoạ cũng không ai dám nói thêm cái gì, cũng chẳng người nào có can đảm trêu chọc.
Một tên hoàn khố đệ tử vô hại, có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió?
Tương phản còn có không ít người phải qùy liếm, bợ đít hắn, để cầu có thể kéo gần quan hệ với Hắc Thiên Ưng gia tộc.
Nhất là gần đây rất nhiều sinh linh đều biết, vị tỷ tỷ kia của Hắc Minh tựa hồ được vị Long Đằng đại nhân của Chân Long nhất tộc trong Tiên Cổ Di tộc kia coi trọng, thân phận càng là nước lên thì thuyền lên.
Ngay sau đó Hắc Minh đã nhận được một vị tùy tùng cấp Thiên Thần cảnh, uy phong vô cùng, làm cho rất nhiều sinh linh trẻ tuổi phải không ngừng hâm mộ.
Thấy nữ tử Xà Nhân tộc này hỏi thăm mình, Hắc Minh cũng liền làm bộ trả lời, nói, "Nghe nói việc quan hệ đến vận mệnh của ngũ đại gia tộc, cực kì trọng yếu, lúc ấy tất cả tộc lão còn lại ở gia tộc đều chạy đến thương nghị "
Kỳ thật hắn cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Thân phận địa vị của hắn tại Hắc Thiên Ưng gia tộc kỳ thật rất xấu hổ, chẳng khác gì người vô hình cả.
Ngoại trừ tỷ tỷ và gia gia hắn ra, cơ hồ không có ai để ý tới hắn.
Hắc Minh bên ngoài không có biểu lộ ra cái gì nhưng trong lòng hắn vẫn có khát vọng cùng dã tâm, muốn trở thành thiên kiêu sáng chói giống như tỷ tỷ của hắn.
Quang hoa loá mắt, được vạn người kính ngưỡng.
Ông!
Giờ phút này, ngay lúc đang nói chuyện với đám sinh linh trẻ tuổi này, hắn mảy may không có chú ý tới, ở trong phiến hư không bên cạnh bọn hắn, đang có gợn sóng nhàn nhạt từ từ khuếch tán.
Coi như là Thánh Cảnh tồn tại có tới đây cũng không có khả năng cảm giác được loại ba động này.
Lấy tu vi của bọn hắn, càng là không thể.
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không? Muốn trở thành một người đứng trên vạn người không?"
Bỗng nhiên, một thanh âm hư vô mờ mịt truyền vào trong tai Hắc Minh.
Chương 244 Ngươi muốn mạnh lên sao?
Nghe nói như vậy , Hắc Minh lập tức trợn tròn mắt , trong mắt hiện lên một tia không dám tin, đứng bật dậy.
Ngay cả nữ tử dị tộc mỹ mạo hắn đang ôm trong ngực cũng ngã xuống đất dáng vẻ hoảng sợ không thôi.
"Ai đang nói chuyện?"
" Ai?"
Hắc Minh bỗng nhiên hô lớn, chấn kinh liếc nhìn xung quanh mảnh nhã gian này.
Nhưng mà bên trong tiên vụ mờ mịt ngoại trừ hắn ra, những người còn lại dáng vẻ cũng đều chấn kinh, dáng vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như không nghe được câu nói này vậy.
Giống như câu nói vừa rồi hắn nghe được chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
"Hắc Minh huynh ngươi sao thế?"
Những sinh linh trẻ tuổi còn lại cũng không khỏi chấn kinh, sau đó làm ra vẻ mặt ân cần hỏi.
Hắc Minh lúc này đột nhiên đứng lên hô một câu như thế cũng khiến bọn hắn bị hù dọa một trận.
Bất quá lúc này vẫn tỏ ra là mình quan tâm tới hắn.
Hắc Minh trầm mặc một lúc, sau đó ngồi xuống nói, " Không có việc gì."
Hắn cũng tưởng rằng bản thân gần đây khát vọng lực lượng cùng trở nên cường đại quá mức, nên lúc này mới xuất hiện ảo giác nghe nhầm.
Âm thanh kia truyền tới quá hư vô mờ mịt, khó tìm ra tung tích.
Giống như là tiếng lòng của hắn.
Sau khi thấy Hắc Minh dáng vẻ nặng nề đầy tâm sự, vẻ mặt hốt hoảng, đám người cũng tự biết hắn không còn hứng thú nữa, nói được mấy câu vội vàng rời đi.
Hôm nay Hắc Minh dường như có chút vấn đề, bây giờ đi trước một bước vẫn là tốt nhất.
Rất nhanh, bên trong nhã gian cũng chỉ còn lại một mình Hắc Minh ngồi ở đây.
Thần sắc hắn còn có chút mờ mịt cùng hoảng hốt, giống như chưa lấy lại được tinh thần .
Những người còn lại rời đi cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Đối với Hắc Minh mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe được khát vọng lớn nhất trong lòng mình.
Hắn muốn mạnh lên, muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng.
Mà lúc này, trong đầu Hắc Minh bỗng nhiên lại vang lên một câu có thanh âm hư vô mờ mịt như thế lần nữa.
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không? muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng không?"
Âm thanh thanh lãnh lại cổ xưa, khiến cho người ta khó phân được tuổi tác , nhưng lại không chứa một chút nào cảm xúc, như một vị chúa tể từ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh vạn đạo vậy.
Đạo thanh âm này không biết phát ra từ nơi nào, giống như mang theo một sức mạnh mê hoặc kì lạ, khiến mắt Hắc Minh trợn tròn một lần nữa, có cảm giác khó có thể tin cùng không thể tin được.
"Là ai" thanh âm của hắn run rẩy vang lên.
Cả người cũng đang phát run.
Hắc Minh vững tin bản thân vừa rồi đích thật nghe được một câu nói như vậy, hắn chưa từng xuất hiện ảo giác.
Điều này khiến hắn kinh hỉ, kích động, hưng phấn cùng có một tia sợ hãi.
Từ xưa hắn từng nghe đồn trong những truyền thuyết hay khi cuộc đời rơi vào bế tắc, tám chín phần mười sẽ có cơ hội chuyển mình.
Khát vọng mà hắn luôn cho rằng chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày, chẳng lẽ hôm nay cuối cùng cũng được thực hiện sao?
Chẳng lẽ Hắc Minh hắn hôm nay rốt cục đụng phải đại vận sao?
Nghe đồn nhân vật chính trong du ký cũng như vậy.
Ngẫu nhiên gặp được một vị tiền bối thần bí cường đại.
Bái làm sư tôn, từ đó đi lên đỉnh phong?
Giờ khắc này Hắc Minh chỉ cảm thấy đây là cơ hội trời cho, cũng chỉ có tiền bối tu vi thâm bất khả trắc, mới có thể đem lời truyền đến trong lòng hắn như thế này, nói rõ tiếng lòng của hắn.
Hắc Minh không hề có chút hoài nghi đến khả năng khác.
Dù sao trong gia tộc Hắc Thiên Ưng, hắn chính là người vô hình có cũng được mà chẳng sao, ngoại trừ gia gia cùng tỷ tỷ sẽ để ý hắn một chút, những tộc nhân còn lại đều sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Hắn là một sinh linh bình thường không có chút sở trường nào, tu vi thiên phú cũng bình thường không có gì đặc biệt.
Vị tiền bối này mắt bị mù mới có ý đồ với hắn?
Cho nên Hắc Minh hiện tại vô cùng kích động cùng hưng phấn, cảm thấy mình quả thực là đụng phải đại vận, không hề nghĩ ngợi, phù phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.
Hắn hưng phấn kích động không thôi, mang theo giọng nói rung động nói , "Tiền bối, ta muốn, ta muốn "
Hắc Minh liên tiếp nói ra mấy câu "Ta muốn" có thể thấy được trong lòng của hắn lúc này vô cùng run rẩy cùng kích động.
Cảm giác khát vọng bị áp chế bấy lâu, khi bộc phát ra lực lượng đáng sợ kinh người.
Trong hư không, Cố Trường Ca hứng thú nhìn một màn này cũng không hiện thân.
Thông qua ký ức thần hồn của tên Thiên Thần cảnh kia, hắn hiểu được không ít chuyện.
Hắn có chút hiểu về Hắc Minh "Củi mục" thiếu gia của gia tộc Hắc Thiên Ưng này.
Mà kết hợp với dáng vẻ sầu khổ không cam lòng, trong lòng biệt khuất này của Hắc Minh, cùng với cảnh ngộ bi thảm của hắn trong gia tộc, Cố Trường Ca rất dễ dàng đoán ra Hắc Minh đang nghĩ gì.
Có một vị tỷ tỷ hào quang rực rỡ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là củi mục có tu vi thiên phú bình thường không có gì nổi bật.
Sự chênh lệch to lớn như vậy ai mà chịu nổi?
Bất quá lần này Cố Trường Ca ngược lại cũng không dự định đóng vai lão gia gia gì.
Hắc Minh này khí vận bình thường, vừa lúc có thể làm trở thành quân cờ để hắn có thể lợi dụng.
Dù sao sẽ không có ai chú ý tới một kẻ vô hình cả, vừa vặn có thể giảm sự chú ý đến mức thất nhất, thuận tiện làm việc cho hắn.
Hắc Thiên Ưng gia tộc tốt xấu gì cũng là tộc đàn truyền thừa Tiên Cổ thời kì, bây giờ nội tình ẩn tàng rốt cuộc mạnh như thế nào, trong lòng Cố Trường Ca cũng không nắm rõ được.
Dù sao hiện tại hắn muốn mưu đồ không chỉ riêng là di vật còn tồn tại của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, mà là cả Hắc Thiên Ưng nhất tộc, thậm chí tứ đại tộc đàn còn lại.
Nghe rất ngông cuồng, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
Chương 245 Giả thần giả quỷ
Bây giờ bày ở trước mặt Cố Trường Ca là hai sự lựa chọn, một là trực tiếp khống chế Hắc Minh, để hắn thay mình làm việc.
Nhưng Độ Ma Bình rất trân quý, quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, hắn cũng không muốn lãng phí thứ quý giá như vậy ở trên người một phế vật như Hắc Minh.
Cho nên Cố Trường Ca lựa chọn một biện pháp khác.
Dù sao nói mấy câu đơn giản liền có thể lừa hắn không phân rõ đông tây nam bắc.
Đương nhiên, nếu như Hắc Minh về sau trở nên hữu dụng hơn, Cố Trường Ca không ngại gieo xuống Độ Ma Bình trên người hắn.
"Nhập thử môn trung, tiên phàm vĩnh cách."
"Hoàng Tuyền vạn cổ, Luân Hồi nạn phúc "
Ngay lập tức, thanh âm của Cố Trường Ca vang lên lần nữa, vẫn mang theo tiên ý mờ mịt khó dò, trong đó xen lẫn mấy phần ma tính mê hoặc nhân tâm.
Tâm chí của Hắc Minh cho dù kiên định đến mấy, lúc này cũng khó có thể chịu được dụ hoặc này.
Thực lực, địa vị vẫn luôn là thứ mà sinh linh toàn bộ thế giới này theo đuổi.
Ông!
Trong lúc hắn đang khiếp sợ, một cánh cổng vô cùng huyền diệu mở ra trước mắt hắn, quang hoa sáng chói, trong đó dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận.
"Đây ... đây là..."
Khi kịp phản ứng lại hắn vô cùng phấn khích, căn bản cũng không do dự, trực tiếp bước vào bên trong cánh cửa này.
"Tê!"
Sau đó, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng rung động cảnh tượng, khiến Hắc Minh trực tiếp trợn tròn mắt, đột nhiên hít một hơi lãnh khí, đơn giản khó có thể tưởng tượng.
Tiên cung khổng lồ trang nghiêm đứng sừng sững giữa trời mây, chỉ là trong đó có một cái trụ lớn giường như có thể chống đỡ hết thảy!
Hắn nhìn thấy bản thân đang ở một đại dương bao la hỗn độn.
Nơi đó khí tức mênh mông khủng bố, một luồng khí tức Hỗn Độn cũng đủ để đè sập không gian thời gian.
Cảnh tượng tuyệt vời này hắn chưa từng thấy qua?
Cả người cũng ngu ngơ đứng ngay tại chỗ không biết nói gì thêm.
Mà lúc này, Hắc Minh mới nhìn đến phía trên đỉnh của tiên cung.
Có thân ảnh mơ hồ mà mông lung đang ngồi xếp bằng trên đó, Chân Long, Tiên Hoàng chiếm cứ, Bạch Hổ, Huyền Quy phủ phục, giống như nhìn xuống vạn cổ, tọa lạc ở trên Luân Hồi.
Dòng sông thời gian đang chảy cuồn cuộn dưới chân hắn, giống như có thể hội tụ chư thiên vạn giới!
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên sao?"
Lúc này, Hắc Minh nghe được giọng nói của thân ảnh mơ hồ ở phía trước đang nhìn về phía hắn nói.
Ánh mắt tang thương thâm thúy, lại mênh mông đến vô ngần, giống như ẩn chứa sự sống chết của vạn cổ chúng sinh.
Bên trong đôi mắt đó có vô tận cảnh tượng đang hiện ra, Càn Khôn bị đánh rách tả tơi, trời long đất lở, tiên chết đế khóc, chiếu rọi năm tháng.
Trong chớp nhoáng này, linh hồn Hắc Minh dường như được tiếp sức mạnh, trực tiếp quỳ xuống, kích động hô to nói, " muốn, ta muốn mạnh lên! Vãn bối Hắc Minh bái kiến tiền bối!"
Hắn đã chắc chắn, vị tiền bối trước mắt này, là nhân vật cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Tiện tay liền làm hắn đi vào một thế giới hắn chưa từng nhìn thấy.
Hùng vĩ mà thần thánh, tràn ngập uy nghiêm tối cao, ngay cả tiên ở hắn trước mặt cũng giống như mất đi quang huy!
Nhìn một cái liền biết tuyệt đối là Chí cường giả.
Đương nhiên, Cố Trường Ca vì tạo nên dáng vẻ tràn đầy bức cách này, ngược lại hao tốn không ít điểm thiên mệnh.
Đương nhiên cái này cũng trùng khớp với những gì hắn nghĩ về thế giới Thiên Đình.
Cho nên cũng liền thuận tiện dùng để lừa gạt một chút thằng ngu trước mắt này.
Với hiệu quả như vậy, hắn cũng không tin Hắc Minh đang đứng trước mắt này sẽ không mắc lừa.
"Đứng lên đi, ta đã biết tất cả về ngươi."
Ngay lập tức, Cố Trường Ca mở miệng, thanh âm có hơi nghiền ngẫm, nhưng bị hắn lấy quy tắc chi lực, tạo nên cảm giác âm vang cùng dòng sông thời gian bị vỡ vụn .
Hắc Minh càng thêm rung động, cả người chân cũng như nhũn ra, tựa như không đứng dậy nổi.
Ở trước mặt một vị cường giả vĩ đại bực này, hắn ngay cả sâu kiến cũng còn kém xa .
Hắn có tài đức gì, vậy mà có thể gặp được một vị cường giả thần thông quảng đại như thế?
"Tiền bối "
Hắc Minh run rẩy mở miệng, dự định nói mình muốn bái Cố Trường Ca làm sư, muốn mạnh lên.
Nhưng mà, Cố Trường Ca đánh gãy hắn, thanh âm lạnh lùng, không chứa mảy may cảm xúc nào.
"Ta đã biết tất cả mọi chuyện của ngươi."
"Từ cổ chí kim, tất cả đều mọi chuyện ta đều biết, ngươi là tộc nhân dòng chính của Hắc Thiên Ưng nhất tộc, phụ mẫu là... "
Ngay lập tức, Cố Trường Ca đem những tin tức hắn biết được thuật lại một lần, thậm chí phân tích những gì trong lòng Hắc Minh nghĩ.
Nghe được mấy câu này, Hắc Minh lập tức bị dọa đến sửng sốt đứng đơ người ở đó, không khỏi hít một hơi lãnh khí, khiếp sợ đến cực hạn.
Vị tiền bối này mới lần đầu nhìn thấy hắn, liền biết tất cả mọi chuyện của hắn ?
Hắn không dám hoài nghi vị tiền bối này sớm đã điều tra hắn.
Dù sao hắn là một phế vật, có gì để điều tra chứ.
Đây tuyệt đối là bởi vì tiền bối không chuyện gì không biết.
"Xin hỏi tiền bối, ta phải làm thế nào mới có thể mạnh lên, xin ngài chỉ điểm "
Sau đó, Hắc Minh kích động mở miệng, hướng Cố Trường Ca thỉnh giáo, càng hi vọng bản thân có thể được vị tiền bối thần bí cường đại này thu làm đồ đệ.
Chương 246 Đấng tối cao
"Ta chính là Đế Quân Thiên Ngoại Thiên Đại Tự Tại Vô Thượng Tạo Hóa "
Lúc này, Cố Trường Ca cũng mở miệng bịa ra một danh hào tràn đầy sự bức bách, dù sao càng dài càng tốt, như vậy có thể hù dọa người khác.
Đương nhiên lí do thoái thác này của hắn kỳ thật rất nhiều lỗ hổng, nhưng nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Nào có vị tiền bối thần bí cường đại bực này lại đi giải thích với đám sâu kiến, còn nói ra lời giới thiệu tự hạ thấp bản thân như vậy.
Bất quá vì phù hợp với những gì Hắc Minh tưởng tượng trong lòng, hắn cũng không để ý mà làm như vậy.
"Trở thành tín đồ của ta, đọc tên thật của ta, trong luân hồi có thể thấy được sinh tử, cho dù thế giới bị diệt vong, trong dòng sông thời gian cũng có thể lưu lại chân linh "
Lúc này, Cố Trường Ca thần sắc ý vị sâu xa nói ra những lời này.
Không thể không nói, những lời trang bức như vậy cảm giác cũng không tệ.
"Đọc tên thật của hắn có thể thấy được sinh tử "
Hắc Minh trợn trừng mắt, cả người đều choáng váng, rung động tới cực điểm, đến mức khó mà bình tĩnh lại được.
Chân Tiên cũng không dám nói có thể dòm sinh tử.
Chỉ cần trở thành tín đồ của vị tiền bối này, liền có thể thấy được sinh tử?
Đây là khí phách cường đại cỡ nào, kinh khủng bực nào.
Tâm trí hắn tràn ngập cảm xúc này, hắn không nhịn được mà quỳ xuống.
"Ta nguyện trở thành tín đồ của đấng tối cao."
Giờ khắc này, ngay cả xưng hô tiền bối cũng đã trở thành đấng tối cao.
Dù sao hắn ngoại trừ cái mạng này ra đã không còn gì khác, cho nên Hắc Minh căn bản không lo lắng vị đấng tối cao này có ý đồ gì với hắn.
"Là tín đồ của ta, giúp ta truyền pháp!"
Mà lúc này, Cố Trường Ca thấy thời cơ đã tới, rốt cục cũng phơi bày mục đích của mình.
Đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Ông!
Nói xong, tay hắn điểm một cái.
Trước mắt lập tức có một đoàn ánh sáng mông lung hiện lên, sáng chói đến cực hạn, giống như một cuốn sách tiên từ trên trời cao rơi xuống.
Thấy một màn này, Hắc Minh càng kích động không thôi, sắc mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.
"Đa tạ đấng tối cao! Nguyện vì đấng tối cao dâng lên hết thảy!"
Tay hắn run run, nhận lấy đoàn quang hoa mông lung này, đột nhiên từng chữ cổ xưa thần bí hiện ra, ánh vàng rực rỡ, tựa như vì sao uy nghiêm trên trời cao.
Khắc sâu vào trong thức hải của Hắc Minh.
Cuối cùng, xuất hiện bốn chữ lớn thương sinh mênh mông.
Giá Y Tiên Công!
Nhìn thấy Hắc Minh kia kích động cơ hồ muốn phát điên.
Thần sắc của Cố Trường Ca nhìn như bình tĩnh hờ hững kỳ thật là cảm thấy rất hứng thú.
Tên đầy đủ là Giá Y Tiên Công, chính là Giá Y tiên quyết, nói đến đây không phải công pháp, mà là một môn bí thuật thần thông trong Thôn Tiên Ma Công.
Cụ thể nói tác dụng đơn giản chính là khiến người khác làm Giá Y cho hắn.
Lấy hắn là đầu nguồn duy nhất, phát tán ra rất nhiều dây ra khác, mỗi một dây đều có thể thông qua Giá Y Tiên Công phân ra mấy chi nhánh , hình thành nên một mạng nhện khổng lồ.
Mà hắn thì có thể chưởng khống tất cả sự sống chết của những đoạn dây này.
Hiện tại Hắc Minh liền trở thành một trong cái dây đó.
Cố Trường Ca tin tưởng với dã tâm của Hắc Minh, hắn sẽ rất nhanh phát hiện ra chỗ cường đại cùng kinh khủng của bộ Giá Y Tiên Công này.
Dã tâm một khi bành trướng, liền khó mà thu hồi lại được.
Mà cái này cũng chính là một tia hi vọng hắn cho Hắc Minh.
Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy.
Nếu có thể thành công, vậy hắn việc từng bước xâm chiếm ngũ đại Tiên Cổ tộc cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Dù sao đem so sánh với di vật của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, ngũ đại Tiên Cổ tộc đàn này cũng có giá trị không kém chút nào.
Cố Trường Ca vẫn ôm không ít chờ mong với Hắc Minh.
Từ xưa củi mục thường xuất kỳ tích, vạn nhất Hắc Minh thật sự bị ngọn lửa này thiêu đốt, vậy không phải quá ngon hay sao?
Đương nhiên với điều kiện củi mục cũng đừng gặp phải trùm phản diện như hắn thì còn được, cho dù Hắc Minh có thất bại đối với Cố Trường Ca mà nói cũng không chút ảnh hưởng nào.
Ông!
Sau đó, hắn hướng về phía Hắc Minh đang quỳ rạp ở đó điểm một cái, trước mắt của hắn lập tức truyền ra một mảnh ba động gợn sóng!
Đang lâm vào kích động cùng hưng phấn, hai mắt Hắc Minh đột nhiên tối sầm lại, giống như bị sức mạnh khủng bố của một thế giới nào đó nháy mắt đẩy ra khỏi mảnh không gian này.
Một khắc sau thân ảnh của hắn đã trở về trong gian nhã gian kia.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, nhìn lại hai tay của mình khẽ run.
Tựa như vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Bất quá chuyện xảy ra trong chốc lát này lại phảng phất giống như cách một thế hệ.
Một đôi cánh đen phía sau Hắc Minh cũng nhịn không được bắt đầu vỗ vỗ, kích động đến khó tự kiềm chế.
"Đây quả thực là thủ đoạn quỷ thần khó lường a! Đấng tối cao rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào? chỉ sợ là đã vượt qua cả tiên "
Thanh âm của Hắc Minh phát run, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Ngay cả hắn cũng không chủ ý đến bên trong đôi mắt của hắn đang có một vòng ngân sắc nhỏ bé tựa như một đường vân quang hoa, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
"Giá Y Tiên Công, xem ra là đấng tối cao là cố ý chuẩn bị tiên công cho ta, hắn biết ta tu vi thiên phú bình thường không có gì đặc biệt."
"Cái này lại không cần nhìn tu hành thiên phú như thế nào, chỉ cần ta đem một phần trong Giá Y đưa cho người khác học thành công, ta liền có thể có được thiên phú của người kia, thậm chí thành quả tu hành của hắn, ta cũng có thể cùng hưởng."
"Đơn giản không thể tưởng tượng nổi!"
"Cái này cũng quá nghịch thiên đi!"
Giọng nói Hắc Minh khẽ run, con mắt trừng lớn.
Hắn lại tỉ mỉ nghiên cứu một chút chỗ cường đại của Giá Y Tiên Công, cả người lại run lên, thần hồn cũng đang run sợ.
Đây là tiên công nghịch thiên kinh khủng bực nào a!
Một khi bị người khác hiểu được, tuyệt đối sẽ tạo nên hậu quả đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Hắc Minh tin rằng cũng chỉ có vị đấng tối cao kia, mới có thể ban cho tín đồ của mình loại tiên công nghịch thiên này.
Nghĩ tới đây, cả người Hắc Minh cũng có chút nghĩ mà run sợ, phía sau lưng phát lạnh.
Tác dụng lợi hại như vậy, hoàn toàn lật đổ những kiến thức hắn biết về tu hành cho tới nay.