-
Chương 201-205
Chương 201 . Rốt cuộc là ai?
Ngay lúc ngoại giới bởi vì chuyện Tiên Cổ đại lục mở ra mà oanh động.
Trong sân một toà Đạo Thiên Cổ Thành vắng vẻ an tĩnh, Diệp Lăng đã cải trang cách ăn mặc, dịch dung thay đổi tướng mạo, thậm chí thay đổi cả khí tức bản nguyên.
Bây giờ hắn có một làn da trắng, dáng vẻ anh tuấn như một công tử văn nhã, đang cau mày, không ngừng dạo bước.
"Lão Quy, bên ngoài bây giờ mỗi ngày đều có tu sĩ Bạch Hổ nhất tộc đuổi bắt ta, ngươi nói ta thật sự không bị bọn hắn phát hiện chứ?"
Diệp Lăng sắc mặt âm trầm nói.
Mặc dù hắn đã thay hình đổi dạng, lấy Luân Hồi chi lực ẩn giấu đi khí tức bản nguyên, nhưng cũng không dám tùy tiện tản bộ ở bên ngoài.
Bạch Hổ nhất tộc tuyên bố sẽ đưa ra những trọng bảo có thể soi ra bản nguyên, bất kể ẩn tàng thế nào cũng có thể bị soi ra.
Cho nên chuyện này khiến Diệp Lăng rất hoảng sợ, đồng thời cũng rất phiền muộn biệt khuất, phẫn nộ.
Hắn rõ ràng không hề làm gì, thế nhưng lại bị cõng một cái nồi lớn như thế, biến thành người thừa kế ma công bị người người kêu đánh kêu giết.
Tâm tình bây giờ vô cùng tệ.
"Yên tâm đi, bí pháp Luân Hồi Cổ Thiên Tôn há lại có thể để kẻ khác soi ra được. Ngươi cứ yên tâm đi, dù bọn hắn có làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của ngươi , nếu tìm ra thì lão Quy thua."
Bên trong mặt dây chuyền, một tia sáng chói hiện lên, hình ảnh một bạch ngọc lão Quy hiện ra.
Nhìn rất có tiên phong đạo cốt, nhưng ánh mắt lại có chút ranh mãnh.
Dáng vẻ này ngược lại rất không hài hòa, vừa nhìn liền biết không phải một con rùa đơn giản.
Nghe vậy Diệp Lăng cũng yên tâm nhiều, nhưng vẫn rất biệt khuất nói, " Tốt nhất tuyệt đối đừng để ta biết được rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại ta, bằng không ta chắc chắn khiến hắn thịt nát xương tan!"
"Hiển nhiên chuyện này có liên quan đến người áo trắng tối hôm đó. Đây có khả năng rất lớn chính là người núp trong bóng tối hại hắn, cái gọi là người thừa kế ma công rất có thể là kẻ kia!"
Lão Quy lúc này cũng phân tích cho hắn nghe.
"Nhưng ta cùng hắn cũng chưa từng gặp qua, vì sao hắn muốn đổ oan cho ta? Lẽ nào là kẻ thù trước đó của ta."
Diệp Lăng sắc mặt rất khó coi, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn thậm chí hoài nghi người kia chính là Diệp Lang Thiên.
Dù sao ngoại trừ Diệp Lang Thiên ra, trước mắt hắn không còn đại địch nào khác.
"Diệp Lang Thiên nếu có thủ đoạn này đã sớm ra tay với ta, mặc dù có khả năng nhưng khả năng không lớn."
"Mà gần đây chuyện Thôn Tiên Ma Công bị tung ra, không khỏi quá trùng hợp đi, ta hoài nghi người thừa kế ma công chân chính, kỳ thật vẫn luôn ở phụ cận Đạo Thiên Tiên Cung tu hành, thậm chí có thể là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung."
Diệp Lăng híp mắt lại.
Hắn cũng không ngốc, dù sao có thể đi đến một bước này , trên đường đi trải qua không ít chuyện.
Hắn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý.
Mà đối phương còn tính toán đến hắn sẽ ẩn giấu bí mật, không dám bại lộ cho người khác biết. Cho nên mới có dũng khí trắng trợn đem nồi ném cho hắn như thế!
Cho nên đây mới gọi là ác độc !
"Kết hợp ngày đó chuyện Nguyệt Minh Không phái người phục kích ta, có thể thấy, nàng hẳn là đoán được ta có được truyền thừa, muốn xuất thủ cướp đoạt" Diệp Lăng phân tích một lượt, trong đầu linh quang lóe lên, bỗng nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Giữa ban ngày, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận hàn ý kinh người, ngay cả linh hồn cũng kém chút nữa bị đông cứng.
"Mà Nguyệt Minh Không lại là vị hôn thê của Cố Trường Ca, Cố Trường Ca rất có thể cũng biết chuyện này."
"Ta trước đó loại trừ Cố Trường Ca truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại hắn mới là người có hiềm nghi lớn nhất!"
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng kinh sợ một hồi, da đầu cũng run lên.
Ai có thể nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ là người thừa kế ma công?
Nếu như không phải phân tích ra được đây là khả năng lớn nhất, hắn cũng không thể tin được.
Ngoại giới có những lời đồn khen chê không đồng nhất đối với Cố Trường Ca, có người nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, có người còn nói hắn phong thần như ngọc, siêu phàm thoát tục, chính là Chân Tiên chi tư.
Mà bây giờ còn có thân phận là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ Trường Sinh Cố gia, đơn giản chính là cao quý không tả nổi.
Hắn làm sao có thể là người thừa kế ma công, tự hủy hoại tương lai của chính mình chứ?
"Việc này thực sự quá kinh khủng, ngay dưới mí mắt của Đạo Thiên Tiên Cung, truyền nhân của bọn hắn vậy mà lại là người thừa kế ma công, việc này một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ chấn kinh thượng giới!"
Lão Quy cũng bị dọa, thần sắc ngưng trọng, Diệp Lăng nói không phải không có lý, hậu quả như vậy thực sự không dám tưởng tượng.
Nếu như người bình thường là người thừa kế ma công vậy còn dễ nói.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca không phải người bình thường, thân phận của hắn ở thượng giới tuyệt đối là đứng đầu trong đám cùng thế hệ.
Cái này tương đương với cái gì?
Tương đương với hắn là hoàng đế trong đám cùng thế hệ!
"Việc này can hệ trọng đại, chuyện này càng ngày càng đáng sợ rồi, mà theo như lời ngươi nói, Cố Trường Ca đích thật là hiềm nghi nặng nhất." Lão Quy thần sắc nghiêm túc.
Chỉ bất quá bây giờ chỉ có nó cùng Diệp Lăng biết việc này thôi, coi như nói ra đoán chừng cũng không có người tin .
Chương 202 Xích Linh tới
"Khốn khiếp, không ngờ lại là Cố Trường Ca đang hãm hại ta, đến lúc này ta đều chưa từng gặp qua hắn! Bất quá là ta tuyên bố muốn khiêu chiến hắn, liền dẫn tới bị hắn làm như thế, xem ra thật là một tên tiểu nhân lòng dạ nhỏ mọn."
"Tốt, vậy lần này ta liền cùng ngươi đấu một trận! Chân Tiên chi tư thì như thế nào? Ma công truyền thừa thì sao? Ta cũng không sợ ngươi!"
Diệp Lăng cắn răng, nắm đấm nắm chặt, giờ phút này trong mắt đều là lửa giận, nhưng ý chí chiến đấu cũng sục sôi!
Dù sao từ trước đến nay, hắn chiến thắng không biết có bao nhiêu đối thủ cường đại, Cố Trường Ca hiện tại mặc dù nhìn như chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng Diệp Lăng cũng tin tưởng mình có thể nghịch tập xoay chuyển!
Loại này bị Cố Trường Ca tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị hắn vô thanh vô tức vu oan hãm hại, khiến Diệp Lăng cảm giác vô cùng khuất nhục cùng phẫn nộ.
"Việc này trước đừng rêu rao, coi như nói ra cũng sẽ không có người nào tin chúng ta, đến lúc đó nói không chừng có khi lại đưa tới họa sát thân. Cố Trường Ca không động vào ngươi, chính là muốn ngươi cõng nồi cho hắn!"
Lão Quy lúc này cũng nói, đối với người khác mà nói, đây là âm mưu, nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, hoàn toàn chính là một âm mưu mà hắn không thể cự tuyệt .
Cố Trường Ca, con người này thật là đáng sợ!
"Đương nhiên, tốt nhất là chúng ta đoán sai, âm thầm có một địch nhân đáng sợ như thế nhìn chằm chằm, thật sự là quá khủng khiếp" nó lại thở dài.
Mà lúc này, viện lạc bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, nương theo đó một giọng nói thanh lãnh dứt khoát vang lên.
"Có ai không?"
"Xích Linh, nàng đến rồi!"
Nghe vậy, Diệp Lăng lập tức vui mừng, vội vàng đứng dậy tiến đến mở cửa.
Đối với Xích Linh lúc trước cùng nhau kề vai chiến đấu, hắn vẫn rất tín nhiệm, mà Xích Linh đã liên hệ hắn, nói sẽ giúp hắn nghĩ biện pháp rửa sạch oan khuất cùng hiềm nghi.
Rất nhanh, Xích Linh tiến đến, hai người ngồi xuống một chiếc bàn trong viện lạc, Diệp Lăng rót cho nàng một chén trà .
"Diệp Lăng dáng vẻ bây giờ của ngươi, ta còn kém chút nữa không nhận ra." Xích Linh dò xét dáng vẻ hiện tại của Diệp Lăng không khỏi ngạc nhiên nói.
Sau khi nói chuyện cùng Cố Trường Ca xong, nàng liền lập tức rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, quay trở về trụ sở Chu Tước nhất tộc.
Sau đó liên lạc với Diệp Lăng, căn cứ tin tức hắn đưa mà tìm tới cửa.
Diệp Lăng cũng thở dài nói, " không có cách nào khác, gần đây chỉ có thể ở trong bộ dạng này mà thôi, nếu không ta cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi."
Nói xong, hắn đem tình hình gần đây của hắn nói cho Xích Linh nghe.
Xích Linh nghe vậy, ngược lại có chút thông cảm với hắn, chẳng biết tại sao tự nhiên cõng trên người oan ức nãy, cũng thật sự là quá thảm rồi.
"Yên tâm đi Diệp Lăng, với giao tình của hai chúng ta, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp ngươi."
"Mặt khác ta gần đây liên hệ với một đại nhân vật, hắn cũng cảm thấy ngươi bị oan uổng, đến lúc đó ta sẽ cùng hắn nghĩ biện pháp giúp ngươi chứng minh trong sạch."
Sau đó, Xích Linh vừa cười vừa nói.
Nàng không có nói thẳng vị đại nhân vật kia là ai, bởi vì nàng biết giữa Diệp Lăng cùng Cố Trường Ca tựa hồ có chút mâu thuẫn, Diệp Lăng từng tuyên bố muốn khiêu chiến Cố Trường Ca.
Trực tiếp nói như vậy, với tính tình tâm cao khí ngạo của Diệp Lăng mà nói, nói không chừng sẽ trực tiếp cự tuyệt, sẽ không tiếp nhận việc này.
Cho nên nàng chuẩn bị về sau có cơ hội thích hợp, sẽ thẳng thắn nói ra tất cả.
Nói không chừng Cố Trường Ca cùng Diệp Lăng cũng có thể bởi vậy mà trở thành bằng hữu.
Nghe vậy, Diệp Lăng ngược lại có chút kinh hỉ, đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
"Vị đại nhân vật kia rốt cuộc là ai ? Ta có cơ hội nhất định sẽ đến cảm tạ hắn." Diệp Lăng không khỏi nói.
"Hiện tại còn không thể nói cho ngươi biết được, bất quá trong thế hệ trẻ tuổi hắn có lực lượng cùng uy tín hiếm người sánh kịp, ngay cả ta cũng còn kém rất rất xa." Xích Linh chỉ có thể nói như thế cho hắn biết.
Nghe được lời này Diệp Lăng càng kinh hỉ, kích động.
Đối với vị đại nhân vật kia không khỏi nổi lên một trận cảm kích.
Thế mà có người muốn giúp đỡ hắn, đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi . người này chắc chắn là người tốt a!
Sau đó, Xích Linh lại cùng hắn thương nghị một chút, để Diệp Lăng xen lẫn trong đám người tùy tùng của nàng, ba ngày sau sẽ tiến vào trong Tiên Cổ đại lục.
Chuyện này Diệp Lăng đương nhiên cũng rất lo lắng!
Phía sau hắn không có bất kỳ thế lực đạo thống nào, đến lúc đó chỉ có thể làm tán tu, muốn đi vào Tiên Cổ đại lục ở sâu bên trong Đạo Thiên Tiên Cung phải tốn rất nhiều sức lực.
Xích Linh thế nhưng là truyền nhân Chu Tước nhất tộc, thiên phú rất cường đại, tùy tùng đông đảo, thêm một người như hắn không nhiều, ít đi một người như hắn cũng không ít, còn có thể giảm đi không ít phiền phức.
Đoạn thời gian này, tu sĩ ở tất cả các tòa cổ thành cũng bởi vì hai sự kiện người thừa kế ma công xuất thế cùng Tiên Cổ đại lục mở ra mà huyên náo xôn xao vô cùng.
Cố Trường Ca ngược lại là càng không kiêng nể gì, không cố kỵ gì.
Trước kia dùng Thôn Tiên Ma Công để tu luyện, còn cần thu liễm hành tung, để tránh bị một đám trưởng lão cùng đệ tử chú ý tới hắn tiến về Đạo Thiên Cổ Thành.
Hắn hiện tại căn bản không cần cân nhắc những thứ này.
Người thừa kế ma công thế nhưng là Diệp Lăng.
Mà Cố mỗ hắn cùng người thừa kế ma công không có chút quan hệ nào.
"Chủ nhân."
Trong điện phủ nguy nga tráng lệ, Doãn Mi cung kính đứng thẳng.
Đoạn thời gian này, tất cả đạo thống bởi vì cảnh giác người thừa kế ma công, nên cho người nhìn chằm chằm thiên kiêu trẻ tuổi của bọn họ, sợ bọn chúng tao ngộ độc thủ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng nàng giúp Cố Trường Ca thu thập tài nguyên tu luyện.
Quan trọng nhất chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc kinh doanh ở khắp nơi, mọi mặt hàng, mà rất nhiều nghề đều liên quan đến nhất tộc của nàng.
Tỉ như thanh lâu, chợ đen dưới mặt đất, phòng đấu giá, thương hội nô lệ .....
Ở loại địa phương này, muốn giúp Cố Trường Ca vơ vét tài nguyên tu luyện cái gì cũng rất dễ dàng.
Trước đó cũng là bởi vì sợ bại lộ cho nên một mực thận trọng.
Nhưng bây giờ nhờ có Diệp Lăng cõng nồi, những chuyện này coi như bại lộ, cuối cùng cũng sẽ tính lên đầu Diệp Lăng.
Doãn Mi nàng chỉ cần cẩn thận che lấp thủ đoạn sau lưng của nàng.
Chương 203 Siêu thoát cốt
"Ba ngày này tổng cộng bắt được hơn ba trăm tu sĩ trẻ tuổi Hồn Cung cảnh, tu sĩ Thánh Chủ cảnh có hơn năm mươi người, trừ cái đó ra còn có chút Phong Hầu cảnh, Phong Vương cảnh "
"Về phần Hư Thần cảnh trở lên số lượng không nhiều, chỉ có mấy cái mà thôi. Mặt khác cổ thi tinh hoa chưa tiêu tán cũng có rất nhiều "
Doãn Mi bẩm báo những tài nguyên lấy được cho Cố Trường Ca nghe, so với những lần trước nhiều hơn rất nhiều.
"Làm rất tốt."
Cố Trường Ca nghe xong, thần sắc có chút hài lòng.
"Đa tạ chủ nhân khích lệ."
Nghe được khích lệ, Doãn Mi không khỏi lộ ra tiếu dung, cười rất vui vẻ.
Vì có Diệp Lăng thay hắn cõng nồi, mọi chuyện đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Tu vi thật sự của hắn hiện tại là Thiên Thần cảnh, bởi vì sự đặc thù của Thôn Tiên Ma Công, kỳ thật không có gông cùm xiềng xích cảnh giới giống như tu sĩ khác.
Nên chỉ cần tích lũy đủ thì sẽ đột phá.
Có những tài nguyên này, hắn muốn đột phá đến Thánh Cảnh, cùng lắm cũng chỉ mất nửa năm mà thôi.
Cho nên Cố Trường Ca hiện nay ngược lại không quản nhiều đến tu vi bên ngoài của hắn, Đạo Thiên Tiên Điển mạnh hơn nữa cũng phải thành thành thật thật thêm điểm.
Nào có được thoải mái như Thôn Tiên Ma Công.
Hắn cũng không tin mình sẽ bị bại lộ, coi như bại lộ, cũng là hắn chủ động bại lộ.
Lúc đó, tu vi của hắn không sai biệt lắm đã có thể quét ngang thượng giới, đến lúc đó ai dám nói một chữ không với hắn?
Sau đó, Cố Trường Ca tiến về địa lao, nơi này tương đối bí mật, có thể coi đây là đại bản doanh ngày thường hắn cùng Doãn Mi liên hệ với nhau.
Đạo lí thỏ khôn phải có ba hang hắn hiểu rất sâu sắc.
Cho nên ở phụ cận đều có những nơi tu luyện không giống nhau, như đại lao bị Bạch Hổ nhất tộc tìm được kia, thật ra là do Cố Trường Ca cố ý tiết lộ cho bọn hắn.
Rất nhanh, nửa khắc đồng hồ sau, Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh hiện ra, từng sợi hắc quang rơi xuống.
Cuối cùng tiến vào Linh Hải của Cố Trường Ca, tu luyện kết thúc.
"Thiên Thần cảnh quả nhiên không dễ dàng đột phá như vậy "
"Xem ra là thực lực những tu sĩ này quá yếu!"
Cố Trường Ca lắc đầu, chân mày hơi nhíu lại, rời khỏi nơi này.
Đồng thời, hắn mở ra giao diện thuộc tính hiện nay.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo Thiên Tiên Cung chân truyền đệ tử, Trường Sinh Cố gia thiếu chủ.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Vương cảnh hậu kỳ (tu vi thật sự, Thiên Thần cảnh sơ kỳ).
Công Pháp Thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ chín mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Hư Không Chi Lực (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết
Giá trị thiên mệnh: Một vạn năm ngàn.
Điểm khí vận: Ba ngàn điểm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Nhà kho: 1 Phá Giới Phù, 1 Phá Cấm Phù, 1 Thần Ẩn Phù, 3 phiếu cướp đoạt khí vận.
Hắn không lựa chọn đột phá cảnh giới.
Trước mắt mà nói cảnh giới bên ngoài như vậy đã đủ, những giá trị thiên mệnh này chẳng bằng giữ lại diễn hóa thế giới trong thể nội.
Cố Trường Ca cũng không có ý định dựa vào bản thân đi nghiên cứu Đạo Thiên Tiên Điển, mặc dù với thiên phú của hắn mà nói cũng không khó khăn gì, nhưng kỳ thật không cần như thế.
Sau đó hắn nhìn lại đồ vật trong hệ thống thương thành, đại đạo chi cốt hiện nay giữ lại còn có tác dụng.
Rất nhanh, hắn thấy được một dạng thiên phú, thần sắc có chút hứng thú.
Siêu thoát.
Cái tên này, có chút dọa người a!
Ở thế giới huyền huyễn này , có dũng khí lấy siêu thoát đặt lên cho đồ vật, cũng là không tầm thường, sẽ tiếp nhận được nhân quả như cái tên.
"Siêu thoát là một loại vô thượng thiên phú, biểu hiện cụ thể là siêu thoát vô cùng tự do, không bị ràng buộc, có thể là huyết mạch, có thể là xương cốt, cũng có thể là trái tim, thần hồn "
Cố Trường Ca nhìn phần giới thiệu, có chút tâm động.
Nếu như tác dụng lên xương cốt, đại khái giá tiền là ba vạn giá trị thiên mệnh một khối!
"Ba vạn giá trị thiên mệnh, ngược lại có thể trực tiếp lấy ba ngàn điểm khí vận để đổi!"
Cố Trường Ca trầm ngâm, dù sao cái này lại còn tính theo từng khối.
Nhân tộc tổng cộng hai trăm linh sáu khối xương, nói cách khác kỳ thật có thể đem tất cả xương cốt toàn thân cũng đổi một lần?
Đến lúc đó giá trị thiên mệnh đủ, thay hết một lượt luôn.
Một khối không phải chỉ là ba ngàn điểm khí vận thôi sao? Cố mỗ là người thiếu chút tiền ấy à.
Đổi.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca không do dự, trực tiếp đem khối xương bên cạnh khối đại đạo chi cốt kia đổi đi, tăng thêm thiên phú vô thượng siêu thoát này.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được một loại cảm giác huyền ảo thần kỳ bao phủ, giống như là từ trong khối kia xương kia tuôn ra.
Cảm giác này giống như gì?
Cảm giác này giống như Cá chép vượt long môn, nhất cử trở thành Chân Long trên trời.
Đây là thay đổi bản chất.
Trước đó có rất nhiều truyền thừa đạo pháp chưởng khống thần thông, thậm chí trong thời khắc này Cố Trường Ca càng hiểu sâu hơn về chưởng khống.
Tỉ như trước đó vẫn chỉ là thuật pháp, mà bây giờ đã là biến hóa thành quy tắc.
Phải biết Thánh Cảnh mới sơ bộ cảm ngộ được quy tắc, đi tìm hiểu để vận dụng.
Mà hắn vậy mà đã có thể sơ bộ vận dụng chưởng khống được quy tắc?
Cố Trường Ca giờ khắc này chỉ cảm thấy ba ngàn điểm khí vận kia tiêu hao không phí chút nào.
"Cho nên nói thực lực chân thật của ta bây giờ, hẳn là có thể là đồ thánh?"
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó rời khỏi nơi này, trở về Đạo Thiên Tiên Cung.
Chương 204 Tu sĩ khắp nơi tụ tập
Mà trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, tu sĩ trùng trùng điệp điệp xuất hiện, trong bầu trời cao tiên vụ chập trùng, các loại pháp khí chói lọi xẹt qua bầu trời.
Các thiên kiêu đều cưỡi những loại thú khác nhau đi đến.
Có thú cưỡi giống như trâu đen, dị thú toàn thân mọc đầy lân phiến, cũng có thiểm điện lượn lờ, giương cánh bay lượn xung quanh.
Từng chiếc phi thuyền cùng chiến thuyền to lớn, dừng lại ở nơi này, tất cả đều là thế hệ trẻ tuổi của các thế lực đạo thông ở thượng giới.
Những tu sĩ ở Vô Lượng Thiên đủ tư cách tham gia cũng chạy đến nơi này.
"Thế hệ trẻ tuổi một khi tiến nhập vào bên trong, chớ luận sinh tử, những thế hệ trước của dân bản địa bên trong đó sẽ không ra tay. Trừ cái đó ra ngược lại không có yêu cầu gì, đều dựa vào vận may của bản thân thu thập cơ duyên."
Một vị trưởng lão xuất hiện trên không trung, thanh âm to lớn, hướng về phía tất cả tu sĩ mở miệng nói.
Giờ phút này tất cả mọi người đang ngó nhìn một khe nứt lớn ở phía trước, trong ánh mắt đều là hưng phấn cùng kích động.
Đã có thể trông thấy cảnh tượng bên trong đó, có cổ lão tiên sơn trùng trùng điệp điệp.
Những toàn tiên sơn nguy nga tráng lệ tỏa ra ánh sáng cầu vồng lấp lánh hiện lên, làm cho mọi người không khỏi sinh ra sợ hãi.
Ở phía xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong còn có tiên quang chìm nổi, phù văn chớp hiện, đại đạo hoa văn hiện ra.
Đây tuyệt đối là tiên sơn bảo địa trăm vạn năm khó gặp!
Các vị trưởng lão còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung cũng xuất hiện trên bầu trời cao.
Bên cạnh họ, có một người đội vương miện màu vàng quần áo trên người được thêu hình núi, sông, mặt trời và mặt trăng, giống như một vị lãnh chúa thời xưa.
Còn có một vị lão đạo thân mang đạo bào, cũng những mỹ phụ khoác trên mình áo bảo thêm hình đám mây.
Đây đều là đạo thống cường đại các phương, tới đây trấn thủ lối vào, phòng ngừa sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra dân bản địa đi ra từ trong đó.
"Tư Không gia thôi diễn kết quả không sai, lần này tiên duyên quả nhiên sẽ phát sinh ở chỗ này."
Nhìn bên trong cái khe lớn cuốn tới sương mù dày đặc, vị nam tử trung niên trên ống tay áo thêu lên sơn hà nhật nguyệt không khỏi cảm thán nói.
Vị mỹ phụ mặc áo bào thêu mây nghe vậy không cưỡng nổi đắc ý cười một tiếng , nói, "Tất nhiên rồi, thần thuật Thiên Diễn của Tư Không gia ta, danh xưng có thể tính hết tất cả, nhìn sinh tử, phá âm dương, tính ra tiên duyên, còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
"Lần lịch lãm này, quả thực là ngư long hỗn tạp, mà gần đây người thừa kế ma công xuất thế, vẫn nên chú ý đến đám tiểu bối "
"Tuyệt đối không để trúng chiêu, gặp hắn ám hại."
Khi bọn hắn vừa dứt lời, người phụ trách thế hệ trẻ tuổi của tất cả đại đạo thống thế lực, cũng hóa thành từng đạo thần hồng xuất hiện ở tứ phương.
Bằng Phi truyền nhân Kim Sí Đại Bằng tộc toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ, như là đổ vàng vậy.
Diệp Lang Thiên của Thái Cổ Diệp tộc tựa như Cổ Đế được chúng linh vờn quanh, Vương Vô Song Trường Sinh Vương gia vô cùng thần bí, Bất Tử hồ truyền nhân.........
Những tuổi trẻ chí tôn này, đều có khí tức cường đại hào hùng, thần quang ẩn hiện, phù cốt trời sinh.
Thiên dung kiêu hoành, ánh mắt đảo qua khắp nơi, tựa như thiên đao đập tới, hư không run rẩy, vang vọng leng keng, tràn ra ánh lửa!
Không ít tu sĩ tâm thần run lên.
Lần này mở ra Tiên Cổ đại lục, nhưng thật ra là mở ra vì thế hệ trẻ tuổi, đối với bọn hắn mà nói, đây chính là cơ hội lịch luyện ngàn năm có một, giành giật cơ duyên.
Đến lúc đó tiến vào bên trong, người hộ đạo cũng không thể đi cùng nhóm tuổi trẻ thiên kiêu.
Sưu!
Sưu!
Sưu!
Từng đạo thần hồng nhanh chóng lướt qua bầu trời, từ những ngọn núi còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung mà tới.
Trên đầu từng con hung thú Chu Tước dị chủng, một đoàn nam nữ trẻ tuổi chạy đến ăn mặc hoa mỹ, người mặc các loại vũ y.
Người cầm đầu, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, màu da trắng như tuyết tinh tế tỉ mỉ, ngũ quan đẹp đẽ lãnh ngạo, chính là Xích Linh truyền nhân Chu Tước nhất tộc.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, có một đoàn tùy tùng, Diệp Lăng dùng thủ thuật đổi mặt cũng ở trong đó.
Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua rất nhiều thần đảo tiên sơn phụ cận, trong lòng cảm khái không thôi, không hổ là Đạo Thiên Tiên Cung, loại địa phương này, không phải những tông môn lúc trước hắn nhìn thấy có thể so sánh.
Một đường trà trộn đi vào, hữu kinh vô hiểm, không có người phát hiện ra thân phận chân thật của hắn, khiến trong lòng hắn yên tâm không ít.
"Đạo Thiên Tiên Cung, không hổ là thế lực lớn ở Vô Lượng Thiên, nội tình như thế này chỉ là hiển lộ một góc của băng sơn, cũng không phải ta có thể nhìn thấy được."
Diệp Lăng nhìn khe hở không gian cách đó không xa , trong lòng âm thầm kích động, dù sao dựa theo những gì lão Quy nói, ở trong đó có cơ duyên do Luân Hồi Cổ Thiên Tôn vì mà hắn lưu lại.
Đến lúc đó thu hoạch được khoản cơ duyên này, tu vi của hắn sẽ đề cao, rửa sạch hiềm nghi người thừa kế ma công cũng dễ dàng hơn.
Mà lúc này, ở phía đông, đột nhiên có mấy đạo thần hồng khủng bố xuyên qua chân trời mà tới.
Một đoàn thiên kiêu khí thế cường đại, từ bên trong chạy tới, người cầm đầu, khuôn mặt tuấn tú, thân hình thon dài thẳng tắp, vũ y tinh quan, bạch bào dài rộng, có vẻ vô cùng siêu phàm thoát tục.
Sau lưng là một đoàn tùy tùng cùng chân truyền đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung, trông có vẻ khí vũ hiên ngang, khí thế như cầu vồng, khí huyết ba động cực kì kinh người, thân thể bao phủ một tầng ánh sáng.
Chương 205 Cố Trường Ca tới
"Cố Trường Ca "
Con ngươi của Diệp Lăng có chút co rụt lại, trong mắt có cừu hận, vẻ phẫn nộ chợt lóe lên, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Lúc trước hắn chưa từng gặp qua Cố Trường Ca, nhưng giờ khắc này lại có thể nhận ra nam tử trước mắt này, chính là người thừa kế ma công, cũng kẻ thù đã đem cái nồi này ném lên đầu hắn.
Bất quá Diệp Lăng không phải kẻ ngốc, trên mặt không lộ ra bao nhiêu dị thường .
Hắn biết lúc này, cũng không thể để Cố Trường Ca nhìn ra dị thường.
Mà kết hợp với đạo thân ảnh kia, hắn càng cảm thấy người đó rất giống với Cố Trường Ca trước mắt này.
Điều này càng khiến bàn tay của Diệp Lăng không kìm chế được nắm chặt.
Bất quá rất nhanh, nhìn thấy Xích Linh lộ ra tiếu dung hướng về phía Cố Trường Ca nơi đó, sắc mặt Diệp Lăng không khỏi sững sờ, có chút khó có thể tin.
"Trường Ca đạo huynh. Chuyến đi Tiên Cổ đại lục lần này mong ngươi chiếu cố a."
Xích Linh đứng trước mặt Cố Trường Ca hơi chắp tay cười nói, chủ động lên tiếng chào cùng Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đứng vững trên một ngọn núi, mỉm cười sau đó đáp lại nói, " Xích Linh cô nương khách khí rồi."
Phía sau hắn là một đám tùy tùng, cùng đám chân truyền đệ tử còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung.
Bao gồm cả nọn người Doãn Mi, Kim Trụ, đều là tuổi trẻ chí tôn thực lực cường đại, tu vi hiện tại cũng đã đến Phong Vương cảnh.
Trong lần lịch luyện lần này , bọn hắn cũng phụ trách nghe lệnh của Cố Trường Ca.
Sau đó, ánh mắt của Cố Trường Ca hơi đảo qua một đám tùy tùng sau lưng Xích Linh, cuối cùng tại dừng lại một chút trên người một tên nam tử có khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Hắn đương nhiên biết Diệp Lăng sẽ xen lẫn trong đó.
Thủ đoạn ẩn tàng của Diệp Lăng quả thực rất kinh người, ngay cả bản nguyên cũng có thể dùng Luân Hồi chi lực che giấu.
Nhưng mà không giấu giếm được cảm giác của Cố Trường Ca.
Dù sao tùy tiện dùng hệ thống tra một cái, giá trị khí vận chói mắt thế kia, Diệp Lăng làm sao có thể che giấu được?
Hơn năm ngàn điểm khí vận.
Cái này khiến Cố Trường Ca nhìn mà có chút thèm, đương nhiên sắc mặt hắn vẫn không lộ ra mảy may một tia dị sắc, bình thản thản nhiên, phảng phất như không chú ý tới Diệp Lăng.
Nếu như Diệp Lăng không ngốc, hiện tại rất có thể đã biết người đứng phía sau hãm hại hắn, chính là mình.
Bất quá biết thì có tác dụng gì?
Đừng nói hắn còn có thể vạch trần mình sao?
Đối với chuyện này Cố Trường Ca chỉ là cười nhạo một tiếng trong lòng, mảy may không thèm để ý.
Nếu không phải Diệp Lăng bây giờ còn có chút tác dụng, hắn muốn giết chết Diệp Lăng đơn giản dễ như trở bàn tay.
Huống chi lần này, hắn vẫn chờ Diệp Lăng tiếp tục phát triển tác dụng làm la bàn tìm kiếm cơ duyên mà khí vận chi tử nên có.
Lần trước hạ giới gặp phải khí vận chi tử, giúp hắn một đường hoàn hảo không chút tổn hại tiến vào trung tâm khu vực Thiên Nguyên cổ bí cảnh.
Lần này, đương nhiên đến lượt Diệp Lăng giúp hắn mò đường.
"Lẽ nào bị Cố Trường Ca chú ý tới?"
Khi Cố Trường Ca liếc mắt nhìn qua, Diệp Lăng trong lòng hơi xiết lại, hắn có chút lo lắng Cố Trường Ca phát giác được sự tồn tại của hắn.
Bất quá Cố Trường Ca chỉ là liếc mắt, cũng không để ý.
"Cũng may trước đó ta từng nói với Xích Linh, bảo nàng tuyệt đối không được bại lộ sự tồn tại của ta, không phải vậy lần này thật đúng là nguy hiểm, giống như giẫm trên băng mỏng vậy"
Diệp Lăng trong lòng thầm hận, sự căm hận đối với Cố Trường Ca càng ngày càng sâu.
Sau đó, hắn nhìn về phía Xích Linh đang nói chuyện cùng Cố Trường Ca, trong lòng rất không thoải mái.
"Xem ra cần phải nhắc nhở Xích Linh một chút, đừng để bị Cố Trường Ca lừa gạt, gia hỏa này mới là người thừa kế ma công nguy hiểm nhất."
Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua bốn phía, rất nhanh nhìn thấy Doãn Mi trong đám chân truyền đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung mặc một thân váy đỏ, khuôn mặt có chút tiều tụy, lông mày hơi nhíu một cái.
"Xem ra cái chết của Bạch Liệt, có đả kích không nhỏ đối với Doãn Mi, nàng khẳng định không biết hết thảy thật ra là so Cố Trường Ca gây nên, ta cũng phải tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút."
Trong lòng Diệp Lăng đối với Doãn Mi quyến rũ động lòng người vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Nghe nói là sau đêm muộn Bạch Liệt đi gặp Doãn Mi, mới tao ngộ sát hại.
Doãn Mi có lẽ là nhân chứng tốt nhất có thể chứng minh hắn không phải người thừa kế ma công.
Lúc trước Diệp Lăng còn nghĩ nếu Bạch Liệt không có ở đây, hắn sẽ giúp Bạch Liệt chiếu cố tẩu tử thật tốt, nhưng thật không nghĩ tới câu nói này vậy mà thành hiện thực.
Oanh!
Mà lúc này, chỗ khe hở, đột nhiên có ngàn vạn thần hà bộc phát, giống như là bích chướng không gian bị chấn mở ra, cương phong khủng bố như thể có thể xé rách người!
"Tiên Cổ đại lục mở ra!"
Một vị trưởng lão hét lớn một tiếng, thanh âm vô cùng to, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Ở đây có rất nhiều tuổi trẻ chí tôn, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, mắt nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian phía trước.
Một hướng khác, trong hư không một trận ba động to lớn, ánh mắt Nguyệt Minh Không lạnh lùng thâm thúy, đứng ngạo nghễ bên trên ngọn núi, thanh ti phất phới, áo bào phần phật, mang theo người của Vô Song tiên triều xuất hiện.
Nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, bên trong Tiên Cổ đại lục, đệ tử đến từ đạo thống thế lực đều phải đi theo đoàn, cho nên nàng cũng không đi cùng Cố Trường Ca.
Mà quan trọng nhất là, nàng lo lắng đi bên người Cố Trường Ca, những cơ duyên nàng biết đến đều sẽ bị hắn đoạt mất, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.
Cố Trường Ca xa xa cũng nhìn thấy Nguyệt Minh Không, mỉm cười với nàng một cái.
Kết quả Nguyệt Minh Không hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt dời đi.
Ngay lúc ngoại giới bởi vì chuyện Tiên Cổ đại lục mở ra mà oanh động.
Trong sân một toà Đạo Thiên Cổ Thành vắng vẻ an tĩnh, Diệp Lăng đã cải trang cách ăn mặc, dịch dung thay đổi tướng mạo, thậm chí thay đổi cả khí tức bản nguyên.
Bây giờ hắn có một làn da trắng, dáng vẻ anh tuấn như một công tử văn nhã, đang cau mày, không ngừng dạo bước.
"Lão Quy, bên ngoài bây giờ mỗi ngày đều có tu sĩ Bạch Hổ nhất tộc đuổi bắt ta, ngươi nói ta thật sự không bị bọn hắn phát hiện chứ?"
Diệp Lăng sắc mặt âm trầm nói.
Mặc dù hắn đã thay hình đổi dạng, lấy Luân Hồi chi lực ẩn giấu đi khí tức bản nguyên, nhưng cũng không dám tùy tiện tản bộ ở bên ngoài.
Bạch Hổ nhất tộc tuyên bố sẽ đưa ra những trọng bảo có thể soi ra bản nguyên, bất kể ẩn tàng thế nào cũng có thể bị soi ra.
Cho nên chuyện này khiến Diệp Lăng rất hoảng sợ, đồng thời cũng rất phiền muộn biệt khuất, phẫn nộ.
Hắn rõ ràng không hề làm gì, thế nhưng lại bị cõng một cái nồi lớn như thế, biến thành người thừa kế ma công bị người người kêu đánh kêu giết.
Tâm tình bây giờ vô cùng tệ.
"Yên tâm đi, bí pháp Luân Hồi Cổ Thiên Tôn há lại có thể để kẻ khác soi ra được. Ngươi cứ yên tâm đi, dù bọn hắn có làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của ngươi , nếu tìm ra thì lão Quy thua."
Bên trong mặt dây chuyền, một tia sáng chói hiện lên, hình ảnh một bạch ngọc lão Quy hiện ra.
Nhìn rất có tiên phong đạo cốt, nhưng ánh mắt lại có chút ranh mãnh.
Dáng vẻ này ngược lại rất không hài hòa, vừa nhìn liền biết không phải một con rùa đơn giản.
Nghe vậy Diệp Lăng cũng yên tâm nhiều, nhưng vẫn rất biệt khuất nói, " Tốt nhất tuyệt đối đừng để ta biết được rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại ta, bằng không ta chắc chắn khiến hắn thịt nát xương tan!"
"Hiển nhiên chuyện này có liên quan đến người áo trắng tối hôm đó. Đây có khả năng rất lớn chính là người núp trong bóng tối hại hắn, cái gọi là người thừa kế ma công rất có thể là kẻ kia!"
Lão Quy lúc này cũng phân tích cho hắn nghe.
"Nhưng ta cùng hắn cũng chưa từng gặp qua, vì sao hắn muốn đổ oan cho ta? Lẽ nào là kẻ thù trước đó của ta."
Diệp Lăng sắc mặt rất khó coi, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn thậm chí hoài nghi người kia chính là Diệp Lang Thiên.
Dù sao ngoại trừ Diệp Lang Thiên ra, trước mắt hắn không còn đại địch nào khác.
"Diệp Lang Thiên nếu có thủ đoạn này đã sớm ra tay với ta, mặc dù có khả năng nhưng khả năng không lớn."
"Mà gần đây chuyện Thôn Tiên Ma Công bị tung ra, không khỏi quá trùng hợp đi, ta hoài nghi người thừa kế ma công chân chính, kỳ thật vẫn luôn ở phụ cận Đạo Thiên Tiên Cung tu hành, thậm chí có thể là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung."
Diệp Lăng híp mắt lại.
Hắn cũng không ngốc, dù sao có thể đi đến một bước này , trên đường đi trải qua không ít chuyện.
Hắn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý.
Mà đối phương còn tính toán đến hắn sẽ ẩn giấu bí mật, không dám bại lộ cho người khác biết. Cho nên mới có dũng khí trắng trợn đem nồi ném cho hắn như thế!
Cho nên đây mới gọi là ác độc !
"Kết hợp ngày đó chuyện Nguyệt Minh Không phái người phục kích ta, có thể thấy, nàng hẳn là đoán được ta có được truyền thừa, muốn xuất thủ cướp đoạt" Diệp Lăng phân tích một lượt, trong đầu linh quang lóe lên, bỗng nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Giữa ban ngày, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận hàn ý kinh người, ngay cả linh hồn cũng kém chút nữa bị đông cứng.
"Mà Nguyệt Minh Không lại là vị hôn thê của Cố Trường Ca, Cố Trường Ca rất có thể cũng biết chuyện này."
"Ta trước đó loại trừ Cố Trường Ca truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại hắn mới là người có hiềm nghi lớn nhất!"
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng kinh sợ một hồi, da đầu cũng run lên.
Ai có thể nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ là người thừa kế ma công?
Nếu như không phải phân tích ra được đây là khả năng lớn nhất, hắn cũng không thể tin được.
Ngoại giới có những lời đồn khen chê không đồng nhất đối với Cố Trường Ca, có người nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, có người còn nói hắn phong thần như ngọc, siêu phàm thoát tục, chính là Chân Tiên chi tư.
Mà bây giờ còn có thân phận là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ Trường Sinh Cố gia, đơn giản chính là cao quý không tả nổi.
Hắn làm sao có thể là người thừa kế ma công, tự hủy hoại tương lai của chính mình chứ?
"Việc này thực sự quá kinh khủng, ngay dưới mí mắt của Đạo Thiên Tiên Cung, truyền nhân của bọn hắn vậy mà lại là người thừa kế ma công, việc này một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ chấn kinh thượng giới!"
Lão Quy cũng bị dọa, thần sắc ngưng trọng, Diệp Lăng nói không phải không có lý, hậu quả như vậy thực sự không dám tưởng tượng.
Nếu như người bình thường là người thừa kế ma công vậy còn dễ nói.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca không phải người bình thường, thân phận của hắn ở thượng giới tuyệt đối là đứng đầu trong đám cùng thế hệ.
Cái này tương đương với cái gì?
Tương đương với hắn là hoàng đế trong đám cùng thế hệ!
"Việc này can hệ trọng đại, chuyện này càng ngày càng đáng sợ rồi, mà theo như lời ngươi nói, Cố Trường Ca đích thật là hiềm nghi nặng nhất." Lão Quy thần sắc nghiêm túc.
Chỉ bất quá bây giờ chỉ có nó cùng Diệp Lăng biết việc này thôi, coi như nói ra đoán chừng cũng không có người tin .
Chương 202 Xích Linh tới
"Khốn khiếp, không ngờ lại là Cố Trường Ca đang hãm hại ta, đến lúc này ta đều chưa từng gặp qua hắn! Bất quá là ta tuyên bố muốn khiêu chiến hắn, liền dẫn tới bị hắn làm như thế, xem ra thật là một tên tiểu nhân lòng dạ nhỏ mọn."
"Tốt, vậy lần này ta liền cùng ngươi đấu một trận! Chân Tiên chi tư thì như thế nào? Ma công truyền thừa thì sao? Ta cũng không sợ ngươi!"
Diệp Lăng cắn răng, nắm đấm nắm chặt, giờ phút này trong mắt đều là lửa giận, nhưng ý chí chiến đấu cũng sục sôi!
Dù sao từ trước đến nay, hắn chiến thắng không biết có bao nhiêu đối thủ cường đại, Cố Trường Ca hiện tại mặc dù nhìn như chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng Diệp Lăng cũng tin tưởng mình có thể nghịch tập xoay chuyển!
Loại này bị Cố Trường Ca tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị hắn vô thanh vô tức vu oan hãm hại, khiến Diệp Lăng cảm giác vô cùng khuất nhục cùng phẫn nộ.
"Việc này trước đừng rêu rao, coi như nói ra cũng sẽ không có người nào tin chúng ta, đến lúc đó nói không chừng có khi lại đưa tới họa sát thân. Cố Trường Ca không động vào ngươi, chính là muốn ngươi cõng nồi cho hắn!"
Lão Quy lúc này cũng nói, đối với người khác mà nói, đây là âm mưu, nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, hoàn toàn chính là một âm mưu mà hắn không thể cự tuyệt .
Cố Trường Ca, con người này thật là đáng sợ!
"Đương nhiên, tốt nhất là chúng ta đoán sai, âm thầm có một địch nhân đáng sợ như thế nhìn chằm chằm, thật sự là quá khủng khiếp" nó lại thở dài.
Mà lúc này, viện lạc bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, nương theo đó một giọng nói thanh lãnh dứt khoát vang lên.
"Có ai không?"
"Xích Linh, nàng đến rồi!"
Nghe vậy, Diệp Lăng lập tức vui mừng, vội vàng đứng dậy tiến đến mở cửa.
Đối với Xích Linh lúc trước cùng nhau kề vai chiến đấu, hắn vẫn rất tín nhiệm, mà Xích Linh đã liên hệ hắn, nói sẽ giúp hắn nghĩ biện pháp rửa sạch oan khuất cùng hiềm nghi.
Rất nhanh, Xích Linh tiến đến, hai người ngồi xuống một chiếc bàn trong viện lạc, Diệp Lăng rót cho nàng một chén trà .
"Diệp Lăng dáng vẻ bây giờ của ngươi, ta còn kém chút nữa không nhận ra." Xích Linh dò xét dáng vẻ hiện tại của Diệp Lăng không khỏi ngạc nhiên nói.
Sau khi nói chuyện cùng Cố Trường Ca xong, nàng liền lập tức rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, quay trở về trụ sở Chu Tước nhất tộc.
Sau đó liên lạc với Diệp Lăng, căn cứ tin tức hắn đưa mà tìm tới cửa.
Diệp Lăng cũng thở dài nói, " không có cách nào khác, gần đây chỉ có thể ở trong bộ dạng này mà thôi, nếu không ta cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi."
Nói xong, hắn đem tình hình gần đây của hắn nói cho Xích Linh nghe.
Xích Linh nghe vậy, ngược lại có chút thông cảm với hắn, chẳng biết tại sao tự nhiên cõng trên người oan ức nãy, cũng thật sự là quá thảm rồi.
"Yên tâm đi Diệp Lăng, với giao tình của hai chúng ta, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp ngươi."
"Mặt khác ta gần đây liên hệ với một đại nhân vật, hắn cũng cảm thấy ngươi bị oan uổng, đến lúc đó ta sẽ cùng hắn nghĩ biện pháp giúp ngươi chứng minh trong sạch."
Sau đó, Xích Linh vừa cười vừa nói.
Nàng không có nói thẳng vị đại nhân vật kia là ai, bởi vì nàng biết giữa Diệp Lăng cùng Cố Trường Ca tựa hồ có chút mâu thuẫn, Diệp Lăng từng tuyên bố muốn khiêu chiến Cố Trường Ca.
Trực tiếp nói như vậy, với tính tình tâm cao khí ngạo của Diệp Lăng mà nói, nói không chừng sẽ trực tiếp cự tuyệt, sẽ không tiếp nhận việc này.
Cho nên nàng chuẩn bị về sau có cơ hội thích hợp, sẽ thẳng thắn nói ra tất cả.
Nói không chừng Cố Trường Ca cùng Diệp Lăng cũng có thể bởi vậy mà trở thành bằng hữu.
Nghe vậy, Diệp Lăng ngược lại có chút kinh hỉ, đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
"Vị đại nhân vật kia rốt cuộc là ai ? Ta có cơ hội nhất định sẽ đến cảm tạ hắn." Diệp Lăng không khỏi nói.
"Hiện tại còn không thể nói cho ngươi biết được, bất quá trong thế hệ trẻ tuổi hắn có lực lượng cùng uy tín hiếm người sánh kịp, ngay cả ta cũng còn kém rất rất xa." Xích Linh chỉ có thể nói như thế cho hắn biết.
Nghe được lời này Diệp Lăng càng kinh hỉ, kích động.
Đối với vị đại nhân vật kia không khỏi nổi lên một trận cảm kích.
Thế mà có người muốn giúp đỡ hắn, đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi . người này chắc chắn là người tốt a!
Sau đó, Xích Linh lại cùng hắn thương nghị một chút, để Diệp Lăng xen lẫn trong đám người tùy tùng của nàng, ba ngày sau sẽ tiến vào trong Tiên Cổ đại lục.
Chuyện này Diệp Lăng đương nhiên cũng rất lo lắng!
Phía sau hắn không có bất kỳ thế lực đạo thống nào, đến lúc đó chỉ có thể làm tán tu, muốn đi vào Tiên Cổ đại lục ở sâu bên trong Đạo Thiên Tiên Cung phải tốn rất nhiều sức lực.
Xích Linh thế nhưng là truyền nhân Chu Tước nhất tộc, thiên phú rất cường đại, tùy tùng đông đảo, thêm một người như hắn không nhiều, ít đi một người như hắn cũng không ít, còn có thể giảm đi không ít phiền phức.
Đoạn thời gian này, tu sĩ ở tất cả các tòa cổ thành cũng bởi vì hai sự kiện người thừa kế ma công xuất thế cùng Tiên Cổ đại lục mở ra mà huyên náo xôn xao vô cùng.
Cố Trường Ca ngược lại là càng không kiêng nể gì, không cố kỵ gì.
Trước kia dùng Thôn Tiên Ma Công để tu luyện, còn cần thu liễm hành tung, để tránh bị một đám trưởng lão cùng đệ tử chú ý tới hắn tiến về Đạo Thiên Cổ Thành.
Hắn hiện tại căn bản không cần cân nhắc những thứ này.
Người thừa kế ma công thế nhưng là Diệp Lăng.
Mà Cố mỗ hắn cùng người thừa kế ma công không có chút quan hệ nào.
"Chủ nhân."
Trong điện phủ nguy nga tráng lệ, Doãn Mi cung kính đứng thẳng.
Đoạn thời gian này, tất cả đạo thống bởi vì cảnh giác người thừa kế ma công, nên cho người nhìn chằm chằm thiên kiêu trẻ tuổi của bọn họ, sợ bọn chúng tao ngộ độc thủ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng nàng giúp Cố Trường Ca thu thập tài nguyên tu luyện.
Quan trọng nhất chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc kinh doanh ở khắp nơi, mọi mặt hàng, mà rất nhiều nghề đều liên quan đến nhất tộc của nàng.
Tỉ như thanh lâu, chợ đen dưới mặt đất, phòng đấu giá, thương hội nô lệ .....
Ở loại địa phương này, muốn giúp Cố Trường Ca vơ vét tài nguyên tu luyện cái gì cũng rất dễ dàng.
Trước đó cũng là bởi vì sợ bại lộ cho nên một mực thận trọng.
Nhưng bây giờ nhờ có Diệp Lăng cõng nồi, những chuyện này coi như bại lộ, cuối cùng cũng sẽ tính lên đầu Diệp Lăng.
Doãn Mi nàng chỉ cần cẩn thận che lấp thủ đoạn sau lưng của nàng.
Chương 203 Siêu thoát cốt
"Ba ngày này tổng cộng bắt được hơn ba trăm tu sĩ trẻ tuổi Hồn Cung cảnh, tu sĩ Thánh Chủ cảnh có hơn năm mươi người, trừ cái đó ra còn có chút Phong Hầu cảnh, Phong Vương cảnh "
"Về phần Hư Thần cảnh trở lên số lượng không nhiều, chỉ có mấy cái mà thôi. Mặt khác cổ thi tinh hoa chưa tiêu tán cũng có rất nhiều "
Doãn Mi bẩm báo những tài nguyên lấy được cho Cố Trường Ca nghe, so với những lần trước nhiều hơn rất nhiều.
"Làm rất tốt."
Cố Trường Ca nghe xong, thần sắc có chút hài lòng.
"Đa tạ chủ nhân khích lệ."
Nghe được khích lệ, Doãn Mi không khỏi lộ ra tiếu dung, cười rất vui vẻ.
Vì có Diệp Lăng thay hắn cõng nồi, mọi chuyện đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Tu vi thật sự của hắn hiện tại là Thiên Thần cảnh, bởi vì sự đặc thù của Thôn Tiên Ma Công, kỳ thật không có gông cùm xiềng xích cảnh giới giống như tu sĩ khác.
Nên chỉ cần tích lũy đủ thì sẽ đột phá.
Có những tài nguyên này, hắn muốn đột phá đến Thánh Cảnh, cùng lắm cũng chỉ mất nửa năm mà thôi.
Cho nên Cố Trường Ca hiện nay ngược lại không quản nhiều đến tu vi bên ngoài của hắn, Đạo Thiên Tiên Điển mạnh hơn nữa cũng phải thành thành thật thật thêm điểm.
Nào có được thoải mái như Thôn Tiên Ma Công.
Hắn cũng không tin mình sẽ bị bại lộ, coi như bại lộ, cũng là hắn chủ động bại lộ.
Lúc đó, tu vi của hắn không sai biệt lắm đã có thể quét ngang thượng giới, đến lúc đó ai dám nói một chữ không với hắn?
Sau đó, Cố Trường Ca tiến về địa lao, nơi này tương đối bí mật, có thể coi đây là đại bản doanh ngày thường hắn cùng Doãn Mi liên hệ với nhau.
Đạo lí thỏ khôn phải có ba hang hắn hiểu rất sâu sắc.
Cho nên ở phụ cận đều có những nơi tu luyện không giống nhau, như đại lao bị Bạch Hổ nhất tộc tìm được kia, thật ra là do Cố Trường Ca cố ý tiết lộ cho bọn hắn.
Rất nhanh, nửa khắc đồng hồ sau, Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh hiện ra, từng sợi hắc quang rơi xuống.
Cuối cùng tiến vào Linh Hải của Cố Trường Ca, tu luyện kết thúc.
"Thiên Thần cảnh quả nhiên không dễ dàng đột phá như vậy "
"Xem ra là thực lực những tu sĩ này quá yếu!"
Cố Trường Ca lắc đầu, chân mày hơi nhíu lại, rời khỏi nơi này.
Đồng thời, hắn mở ra giao diện thuộc tính hiện nay.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo Thiên Tiên Cung chân truyền đệ tử, Trường Sinh Cố gia thiếu chủ.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Vương cảnh hậu kỳ (tu vi thật sự, Thiên Thần cảnh sơ kỳ).
Công Pháp Thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ chín mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Hư Không Chi Lực (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết
Giá trị thiên mệnh: Một vạn năm ngàn.
Điểm khí vận: Ba ngàn điểm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Nhà kho: 1 Phá Giới Phù, 1 Phá Cấm Phù, 1 Thần Ẩn Phù, 3 phiếu cướp đoạt khí vận.
Hắn không lựa chọn đột phá cảnh giới.
Trước mắt mà nói cảnh giới bên ngoài như vậy đã đủ, những giá trị thiên mệnh này chẳng bằng giữ lại diễn hóa thế giới trong thể nội.
Cố Trường Ca cũng không có ý định dựa vào bản thân đi nghiên cứu Đạo Thiên Tiên Điển, mặc dù với thiên phú của hắn mà nói cũng không khó khăn gì, nhưng kỳ thật không cần như thế.
Sau đó hắn nhìn lại đồ vật trong hệ thống thương thành, đại đạo chi cốt hiện nay giữ lại còn có tác dụng.
Rất nhanh, hắn thấy được một dạng thiên phú, thần sắc có chút hứng thú.
Siêu thoát.
Cái tên này, có chút dọa người a!
Ở thế giới huyền huyễn này , có dũng khí lấy siêu thoát đặt lên cho đồ vật, cũng là không tầm thường, sẽ tiếp nhận được nhân quả như cái tên.
"Siêu thoát là một loại vô thượng thiên phú, biểu hiện cụ thể là siêu thoát vô cùng tự do, không bị ràng buộc, có thể là huyết mạch, có thể là xương cốt, cũng có thể là trái tim, thần hồn "
Cố Trường Ca nhìn phần giới thiệu, có chút tâm động.
Nếu như tác dụng lên xương cốt, đại khái giá tiền là ba vạn giá trị thiên mệnh một khối!
"Ba vạn giá trị thiên mệnh, ngược lại có thể trực tiếp lấy ba ngàn điểm khí vận để đổi!"
Cố Trường Ca trầm ngâm, dù sao cái này lại còn tính theo từng khối.
Nhân tộc tổng cộng hai trăm linh sáu khối xương, nói cách khác kỳ thật có thể đem tất cả xương cốt toàn thân cũng đổi một lần?
Đến lúc đó giá trị thiên mệnh đủ, thay hết một lượt luôn.
Một khối không phải chỉ là ba ngàn điểm khí vận thôi sao? Cố mỗ là người thiếu chút tiền ấy à.
Đổi.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca không do dự, trực tiếp đem khối xương bên cạnh khối đại đạo chi cốt kia đổi đi, tăng thêm thiên phú vô thượng siêu thoát này.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được một loại cảm giác huyền ảo thần kỳ bao phủ, giống như là từ trong khối kia xương kia tuôn ra.
Cảm giác này giống như gì?
Cảm giác này giống như Cá chép vượt long môn, nhất cử trở thành Chân Long trên trời.
Đây là thay đổi bản chất.
Trước đó có rất nhiều truyền thừa đạo pháp chưởng khống thần thông, thậm chí trong thời khắc này Cố Trường Ca càng hiểu sâu hơn về chưởng khống.
Tỉ như trước đó vẫn chỉ là thuật pháp, mà bây giờ đã là biến hóa thành quy tắc.
Phải biết Thánh Cảnh mới sơ bộ cảm ngộ được quy tắc, đi tìm hiểu để vận dụng.
Mà hắn vậy mà đã có thể sơ bộ vận dụng chưởng khống được quy tắc?
Cố Trường Ca giờ khắc này chỉ cảm thấy ba ngàn điểm khí vận kia tiêu hao không phí chút nào.
"Cho nên nói thực lực chân thật của ta bây giờ, hẳn là có thể là đồ thánh?"
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó rời khỏi nơi này, trở về Đạo Thiên Tiên Cung.
Chương 204 Tu sĩ khắp nơi tụ tập
Mà trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, tu sĩ trùng trùng điệp điệp xuất hiện, trong bầu trời cao tiên vụ chập trùng, các loại pháp khí chói lọi xẹt qua bầu trời.
Các thiên kiêu đều cưỡi những loại thú khác nhau đi đến.
Có thú cưỡi giống như trâu đen, dị thú toàn thân mọc đầy lân phiến, cũng có thiểm điện lượn lờ, giương cánh bay lượn xung quanh.
Từng chiếc phi thuyền cùng chiến thuyền to lớn, dừng lại ở nơi này, tất cả đều là thế hệ trẻ tuổi của các thế lực đạo thông ở thượng giới.
Những tu sĩ ở Vô Lượng Thiên đủ tư cách tham gia cũng chạy đến nơi này.
"Thế hệ trẻ tuổi một khi tiến nhập vào bên trong, chớ luận sinh tử, những thế hệ trước của dân bản địa bên trong đó sẽ không ra tay. Trừ cái đó ra ngược lại không có yêu cầu gì, đều dựa vào vận may của bản thân thu thập cơ duyên."
Một vị trưởng lão xuất hiện trên không trung, thanh âm to lớn, hướng về phía tất cả tu sĩ mở miệng nói.
Giờ phút này tất cả mọi người đang ngó nhìn một khe nứt lớn ở phía trước, trong ánh mắt đều là hưng phấn cùng kích động.
Đã có thể trông thấy cảnh tượng bên trong đó, có cổ lão tiên sơn trùng trùng điệp điệp.
Những toàn tiên sơn nguy nga tráng lệ tỏa ra ánh sáng cầu vồng lấp lánh hiện lên, làm cho mọi người không khỏi sinh ra sợ hãi.
Ở phía xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong còn có tiên quang chìm nổi, phù văn chớp hiện, đại đạo hoa văn hiện ra.
Đây tuyệt đối là tiên sơn bảo địa trăm vạn năm khó gặp!
Các vị trưởng lão còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung cũng xuất hiện trên bầu trời cao.
Bên cạnh họ, có một người đội vương miện màu vàng quần áo trên người được thêu hình núi, sông, mặt trời và mặt trăng, giống như một vị lãnh chúa thời xưa.
Còn có một vị lão đạo thân mang đạo bào, cũng những mỹ phụ khoác trên mình áo bảo thêm hình đám mây.
Đây đều là đạo thống cường đại các phương, tới đây trấn thủ lối vào, phòng ngừa sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra dân bản địa đi ra từ trong đó.
"Tư Không gia thôi diễn kết quả không sai, lần này tiên duyên quả nhiên sẽ phát sinh ở chỗ này."
Nhìn bên trong cái khe lớn cuốn tới sương mù dày đặc, vị nam tử trung niên trên ống tay áo thêu lên sơn hà nhật nguyệt không khỏi cảm thán nói.
Vị mỹ phụ mặc áo bào thêu mây nghe vậy không cưỡng nổi đắc ý cười một tiếng , nói, "Tất nhiên rồi, thần thuật Thiên Diễn của Tư Không gia ta, danh xưng có thể tính hết tất cả, nhìn sinh tử, phá âm dương, tính ra tiên duyên, còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
"Lần lịch lãm này, quả thực là ngư long hỗn tạp, mà gần đây người thừa kế ma công xuất thế, vẫn nên chú ý đến đám tiểu bối "
"Tuyệt đối không để trúng chiêu, gặp hắn ám hại."
Khi bọn hắn vừa dứt lời, người phụ trách thế hệ trẻ tuổi của tất cả đại đạo thống thế lực, cũng hóa thành từng đạo thần hồng xuất hiện ở tứ phương.
Bằng Phi truyền nhân Kim Sí Đại Bằng tộc toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ, như là đổ vàng vậy.
Diệp Lang Thiên của Thái Cổ Diệp tộc tựa như Cổ Đế được chúng linh vờn quanh, Vương Vô Song Trường Sinh Vương gia vô cùng thần bí, Bất Tử hồ truyền nhân.........
Những tuổi trẻ chí tôn này, đều có khí tức cường đại hào hùng, thần quang ẩn hiện, phù cốt trời sinh.
Thiên dung kiêu hoành, ánh mắt đảo qua khắp nơi, tựa như thiên đao đập tới, hư không run rẩy, vang vọng leng keng, tràn ra ánh lửa!
Không ít tu sĩ tâm thần run lên.
Lần này mở ra Tiên Cổ đại lục, nhưng thật ra là mở ra vì thế hệ trẻ tuổi, đối với bọn hắn mà nói, đây chính là cơ hội lịch luyện ngàn năm có một, giành giật cơ duyên.
Đến lúc đó tiến vào bên trong, người hộ đạo cũng không thể đi cùng nhóm tuổi trẻ thiên kiêu.
Sưu!
Sưu!
Sưu!
Từng đạo thần hồng nhanh chóng lướt qua bầu trời, từ những ngọn núi còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung mà tới.
Trên đầu từng con hung thú Chu Tước dị chủng, một đoàn nam nữ trẻ tuổi chạy đến ăn mặc hoa mỹ, người mặc các loại vũ y.
Người cầm đầu, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, màu da trắng như tuyết tinh tế tỉ mỉ, ngũ quan đẹp đẽ lãnh ngạo, chính là Xích Linh truyền nhân Chu Tước nhất tộc.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, có một đoàn tùy tùng, Diệp Lăng dùng thủ thuật đổi mặt cũng ở trong đó.
Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua rất nhiều thần đảo tiên sơn phụ cận, trong lòng cảm khái không thôi, không hổ là Đạo Thiên Tiên Cung, loại địa phương này, không phải những tông môn lúc trước hắn nhìn thấy có thể so sánh.
Một đường trà trộn đi vào, hữu kinh vô hiểm, không có người phát hiện ra thân phận chân thật của hắn, khiến trong lòng hắn yên tâm không ít.
"Đạo Thiên Tiên Cung, không hổ là thế lực lớn ở Vô Lượng Thiên, nội tình như thế này chỉ là hiển lộ một góc của băng sơn, cũng không phải ta có thể nhìn thấy được."
Diệp Lăng nhìn khe hở không gian cách đó không xa , trong lòng âm thầm kích động, dù sao dựa theo những gì lão Quy nói, ở trong đó có cơ duyên do Luân Hồi Cổ Thiên Tôn vì mà hắn lưu lại.
Đến lúc đó thu hoạch được khoản cơ duyên này, tu vi của hắn sẽ đề cao, rửa sạch hiềm nghi người thừa kế ma công cũng dễ dàng hơn.
Mà lúc này, ở phía đông, đột nhiên có mấy đạo thần hồng khủng bố xuyên qua chân trời mà tới.
Một đoàn thiên kiêu khí thế cường đại, từ bên trong chạy tới, người cầm đầu, khuôn mặt tuấn tú, thân hình thon dài thẳng tắp, vũ y tinh quan, bạch bào dài rộng, có vẻ vô cùng siêu phàm thoát tục.
Sau lưng là một đoàn tùy tùng cùng chân truyền đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung, trông có vẻ khí vũ hiên ngang, khí thế như cầu vồng, khí huyết ba động cực kì kinh người, thân thể bao phủ một tầng ánh sáng.
Chương 205 Cố Trường Ca tới
"Cố Trường Ca "
Con ngươi của Diệp Lăng có chút co rụt lại, trong mắt có cừu hận, vẻ phẫn nộ chợt lóe lên, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Lúc trước hắn chưa từng gặp qua Cố Trường Ca, nhưng giờ khắc này lại có thể nhận ra nam tử trước mắt này, chính là người thừa kế ma công, cũng kẻ thù đã đem cái nồi này ném lên đầu hắn.
Bất quá Diệp Lăng không phải kẻ ngốc, trên mặt không lộ ra bao nhiêu dị thường .
Hắn biết lúc này, cũng không thể để Cố Trường Ca nhìn ra dị thường.
Mà kết hợp với đạo thân ảnh kia, hắn càng cảm thấy người đó rất giống với Cố Trường Ca trước mắt này.
Điều này càng khiến bàn tay của Diệp Lăng không kìm chế được nắm chặt.
Bất quá rất nhanh, nhìn thấy Xích Linh lộ ra tiếu dung hướng về phía Cố Trường Ca nơi đó, sắc mặt Diệp Lăng không khỏi sững sờ, có chút khó có thể tin.
"Trường Ca đạo huynh. Chuyến đi Tiên Cổ đại lục lần này mong ngươi chiếu cố a."
Xích Linh đứng trước mặt Cố Trường Ca hơi chắp tay cười nói, chủ động lên tiếng chào cùng Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đứng vững trên một ngọn núi, mỉm cười sau đó đáp lại nói, " Xích Linh cô nương khách khí rồi."
Phía sau hắn là một đám tùy tùng, cùng đám chân truyền đệ tử còn lại của Đạo Thiên Tiên Cung.
Bao gồm cả nọn người Doãn Mi, Kim Trụ, đều là tuổi trẻ chí tôn thực lực cường đại, tu vi hiện tại cũng đã đến Phong Vương cảnh.
Trong lần lịch luyện lần này , bọn hắn cũng phụ trách nghe lệnh của Cố Trường Ca.
Sau đó, ánh mắt của Cố Trường Ca hơi đảo qua một đám tùy tùng sau lưng Xích Linh, cuối cùng tại dừng lại một chút trên người một tên nam tử có khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Hắn đương nhiên biết Diệp Lăng sẽ xen lẫn trong đó.
Thủ đoạn ẩn tàng của Diệp Lăng quả thực rất kinh người, ngay cả bản nguyên cũng có thể dùng Luân Hồi chi lực che giấu.
Nhưng mà không giấu giếm được cảm giác của Cố Trường Ca.
Dù sao tùy tiện dùng hệ thống tra một cái, giá trị khí vận chói mắt thế kia, Diệp Lăng làm sao có thể che giấu được?
Hơn năm ngàn điểm khí vận.
Cái này khiến Cố Trường Ca nhìn mà có chút thèm, đương nhiên sắc mặt hắn vẫn không lộ ra mảy may một tia dị sắc, bình thản thản nhiên, phảng phất như không chú ý tới Diệp Lăng.
Nếu như Diệp Lăng không ngốc, hiện tại rất có thể đã biết người đứng phía sau hãm hại hắn, chính là mình.
Bất quá biết thì có tác dụng gì?
Đừng nói hắn còn có thể vạch trần mình sao?
Đối với chuyện này Cố Trường Ca chỉ là cười nhạo một tiếng trong lòng, mảy may không thèm để ý.
Nếu không phải Diệp Lăng bây giờ còn có chút tác dụng, hắn muốn giết chết Diệp Lăng đơn giản dễ như trở bàn tay.
Huống chi lần này, hắn vẫn chờ Diệp Lăng tiếp tục phát triển tác dụng làm la bàn tìm kiếm cơ duyên mà khí vận chi tử nên có.
Lần trước hạ giới gặp phải khí vận chi tử, giúp hắn một đường hoàn hảo không chút tổn hại tiến vào trung tâm khu vực Thiên Nguyên cổ bí cảnh.
Lần này, đương nhiên đến lượt Diệp Lăng giúp hắn mò đường.
"Lẽ nào bị Cố Trường Ca chú ý tới?"
Khi Cố Trường Ca liếc mắt nhìn qua, Diệp Lăng trong lòng hơi xiết lại, hắn có chút lo lắng Cố Trường Ca phát giác được sự tồn tại của hắn.
Bất quá Cố Trường Ca chỉ là liếc mắt, cũng không để ý.
"Cũng may trước đó ta từng nói với Xích Linh, bảo nàng tuyệt đối không được bại lộ sự tồn tại của ta, không phải vậy lần này thật đúng là nguy hiểm, giống như giẫm trên băng mỏng vậy"
Diệp Lăng trong lòng thầm hận, sự căm hận đối với Cố Trường Ca càng ngày càng sâu.
Sau đó, hắn nhìn về phía Xích Linh đang nói chuyện cùng Cố Trường Ca, trong lòng rất không thoải mái.
"Xem ra cần phải nhắc nhở Xích Linh một chút, đừng để bị Cố Trường Ca lừa gạt, gia hỏa này mới là người thừa kế ma công nguy hiểm nhất."
Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua bốn phía, rất nhanh nhìn thấy Doãn Mi trong đám chân truyền đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung mặc một thân váy đỏ, khuôn mặt có chút tiều tụy, lông mày hơi nhíu một cái.
"Xem ra cái chết của Bạch Liệt, có đả kích không nhỏ đối với Doãn Mi, nàng khẳng định không biết hết thảy thật ra là so Cố Trường Ca gây nên, ta cũng phải tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút."
Trong lòng Diệp Lăng đối với Doãn Mi quyến rũ động lòng người vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Nghe nói là sau đêm muộn Bạch Liệt đi gặp Doãn Mi, mới tao ngộ sát hại.
Doãn Mi có lẽ là nhân chứng tốt nhất có thể chứng minh hắn không phải người thừa kế ma công.
Lúc trước Diệp Lăng còn nghĩ nếu Bạch Liệt không có ở đây, hắn sẽ giúp Bạch Liệt chiếu cố tẩu tử thật tốt, nhưng thật không nghĩ tới câu nói này vậy mà thành hiện thực.
Oanh!
Mà lúc này, chỗ khe hở, đột nhiên có ngàn vạn thần hà bộc phát, giống như là bích chướng không gian bị chấn mở ra, cương phong khủng bố như thể có thể xé rách người!
"Tiên Cổ đại lục mở ra!"
Một vị trưởng lão hét lớn một tiếng, thanh âm vô cùng to, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Ở đây có rất nhiều tuổi trẻ chí tôn, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, mắt nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian phía trước.
Một hướng khác, trong hư không một trận ba động to lớn, ánh mắt Nguyệt Minh Không lạnh lùng thâm thúy, đứng ngạo nghễ bên trên ngọn núi, thanh ti phất phới, áo bào phần phật, mang theo người của Vô Song tiên triều xuất hiện.
Nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, bên trong Tiên Cổ đại lục, đệ tử đến từ đạo thống thế lực đều phải đi theo đoàn, cho nên nàng cũng không đi cùng Cố Trường Ca.
Mà quan trọng nhất là, nàng lo lắng đi bên người Cố Trường Ca, những cơ duyên nàng biết đến đều sẽ bị hắn đoạt mất, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.
Cố Trường Ca xa xa cũng nhìn thấy Nguyệt Minh Không, mỉm cười với nàng một cái.
Kết quả Nguyệt Minh Không hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt dời đi.