-
Chương 171-175
Chương 171 Cấm kị truyền thừa
"Liên quan tới việc này, Diệp huynh biết được bao nhiêu?"
Cố Trường Ca hời hợt nói, giống như là đang đàm luận một chuyện không hề trọng yếu gì vậy.
Hắn nâng chén trong tay, đổ phần rượu trong chén rượu được chế tác bằng bạch ngọc vào trong miệng, lộ ra thần sắc có chút tán thưởng:"Rượu này cũng không tệ."
Nguyệt Minh Không sững sờ, nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng kia, phía sau lưng giờ khắc này tất cả đều là hàn ý.
Người khác không biết, nhưng nàng thế nhưng lại biết rõ.
Cố Trường Ca mới thật sự là truyền nhân của cấm kỵ ma công.
Loại việc hãm hại người khác này ở kiếp trước hắn cũng làm không ít.
Mà mỗi lần nàng lại đần độn tin tưởng, không có bất cứ hoài nghi gì với Cố Trường Ca.
Nhưng hiện tại, nàng tận mắt nhìn thấy đây hết thảy, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có chút phát lạnh, thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Trong lúc Cố Trường Ca đàm tiếu uống rượu chỉ một câu nói như vậy, liền hời hợt đem cái bẫy này dẫn họa ném tới trên đầu Diệp Lăng.
Mặc dù Nguyệt Minh Không cũng muốn giết Diệp Lăng cướp đoạt cơ duyên của hắn, nhưng so sánh với thủ đoạn của Cố Trường Ca.
So với hết thảy những thứ nàng làm thì chỉ như tiểu bối gặp trưởng bối mà thôi , hoàn toàn không so được, không có chút khả năng so sánh nào.
Nàng vẫn luôn biết thủ đoạn của Cố Trường Ca rất đáng sợ.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được loại đáng sợ này, chính là toát ra từ trong từng ngôn từ cử chỉ, từ mỗi nhất cử nhất động của hắn.
Giờ khắc này, sau lưng Nguyệt Minh Không đều là hàn ý, tuyệt đối không thể để cho Cố Trường Ca biết nàng biết bí mật Cố Trường Ca có được Thôn Tiên Ma Công.
Nếu không nàng tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn thây, đến lúc đó không ai cứu được nàng.
Nàng có ưu thế là một người trọng sinh nhưng vẫn không có chút tác dụng nào với Cố Trường Ca.
"Rượu này không tệ, Minh Không nếm thử đi."
Lúc này, trong lúc lòng Nguyệt Minh Không đang rối bồi bởi những ý nghĩ khác nhau, Cố Trường Ca bỗng nhiên nâng chén đến trước mặt nàng, cười cười nói.
"Sao sắc mặt khó coi vậy, tay cũng có chút lạnh, không thoải mái sao?".
Nếu là bình thường thấy được bộ dáng ân cần như vậy của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không khẳng định sẽ rất vui vẻ, cảm động.
Nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất hoảng hốt, thậm chí không biết phải nói gì.
"Trường Ca, ta không sao." Nguyệt Minh Không lắc đầu, nói khẽ, không lộ ra vẻ bất thường gì.
Cố Trường Ca gật gật đầu, ý cười không thay đổi, nói:" không có việc gì thì tốt."
Hắn biết Nguyệt Minh Không có lẽ đã đoán được ý đồ của hắn, cho nên có kinh sợ.
Còn về thủ đoạn họa thủy đông dẫn nhỏ bé này đương nhiên Cố Trường Ca vô cùng quen thuộc.
Cũng không có gánh nặng gì trong lòng khi làm cả, coi như tùy tâm thuận tay mà làm thôi.
Nói cho cùng Nguyệt Minh Không cũng chỉ là nữ nhân thôi, mặc dù trong một vài phương diện cũng có thể bày ra thủ đoạn thiết huyết cường ngạnh, nhưng cũng là do tình thế bức bách mà thành.
Nào giống hắn, trời sinh đã hợp làm Boss nhân vật phản diện này, trong đầu đều là các loại âm mưu quỷ kế.
Chuyện này đối Cố Trường Ca cũng chỉ có thể nói thật trùng hợp.
Sở dĩ hắn đến Đạo Thiên Cổ Thành này, cũng là bởi vì gần đây Doãn Mi giúp hắn tìm kiếm các loại tài nguyên tu luyện, kết quả xuất hiện sai lầm, bị một vài thế lực chú ý tới dẫn đến sự khủng hoảng và oanh động ở không ít địa phương.
Lần này Cố Trường Ca cũng không hề nói gì nàng.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Cho dù có hành sự bí mật hơn nữa cũng sẽ có ngày lộ ra sơ hở.
Cố Trường Ca còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Vừa vặn gặp được Diệp Lang Thiên còn đề cập chuyện của Diệp Lăng với hắn.
Cái này không phải là cơ hội tự dâng tới cửa sao?
Về phần làm sao chụp tội danh này lên đầu Diệp Lăng, Cố Trường Ca đã nghĩ được không ít thủ đoạn rồi, mà mỗi thủ đoạn đều cam đoan không chê vào đâu được, khó tìm ra sơ hở.
Diệp Lang Thiên giờ phút này có chút sững sờ, nhìn Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không không để ý người bên ngoài mà nói chuyện với nhau, cũng không nhịn được cười một tiếng nói:"Tình cảm của Cố huynh và Minh Không công chúa thật khiến người khác hâm mộ a."
Lúc này, Nguyệt Minh Không đã khôi phục vẻ tự nhiên, nghe vậy mỉm cười, khéo léo trang nhã, cũng không nói gì.
Nàng cảm thấy có thể là nàng quá thần hồn nát thần tính.
Gần đây hành động của Cố Trường Ca mặc dù vẫn là vì các loại lợi ích của bản thân hắn, nhưng so với kiếp trước hắn đã đối với nàng rất tốt rồi, quan hệ của hai người cũng cải thiện rất nhiều.
Mà vừa rồi, thấy lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi lạnh, Cố Trường Ca còn nhẹ nhàng nắm chặt thể hiện sự an ủi với nàng.
Nàng không biết Cố Trường Ca có phải đã nhận ra cái gì rồi không.
Nhưng hành động quan tâm tỉ mỉ như này quả thực rất hữu dụng.
Mà lúc này, Diệp Lang Thiên lại tiếp tục nói:" Về việc này quả thật cũng gây không ít huyên náo trong các thế lực, khiến lòng người bàng hoàng, không ít thiên kiêu có thiên phú không tồi đều đột nhiên mất tích."
"Quan trọng là tu vi của bọn hắn cũng không cao lắm, lúc đầu cũng không mấy ai chú ý tới, nhưng bây giờ bỗng nhiên rộ lên, bấy giờ rất nhiều tu sĩ mới phát hiện số lượng tu sĩ biến mất không nhỏ."
"Mà quan trọng nhất chính là, có một vài phần mộ của các đạo thống bị đào, cổ thi trong đó cũng không thấy."
Hắn thân là Diệp tộc truyền nhân, nếu như muốn điều tra ra những chuyện này vẫn là rất dễ dàng.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do mấy ngày trước, một đứa cháu trai ruột của vị đại tộc trưởng lão đột nhiên biến mất, vị trưởng lão kia tìm khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả.
Cháu trai ruột của vị kia, vừa mới hành tẩu thế gian không bao lâu, chưa hề kết thù kết oán với ai. Nhưng bỗng nhiên lại như chìm vào biển cả, biến mất không còn tăm tích.
Thượng giới lớn như vậy, số lượng tu sĩ biến mất mỗi ngày nhiều vô số kể.
Nếu như tìm thấy vết nứt không gian hay không cẩn thận gặp được cao thủ giao chiến, bị dư ba giết chết thì đột nhiên mất tích cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng vị trưởng lão kia lại phát hiện dấu vết để lại, có một cỗ lực lượng âm thầm tìm kiếm một vài thiên kiêu có thiên phú không tồi ở khắp nơi, bắt đầu từ thượng giới Nội Vực sau đó lan tràn ra khắp tất cả chư thiên, hướng Trung Vực, Ngoại Vực.
Chuyện này vừa rộ lên, trong thời gian ngắn đã dẫn tới sự kinh hoàng bất an, thậm chí sợ hãi của không ít thế lực.
"Chuyện này, xem ra cũng không sai lệch lắm với những gì ta biết."
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca gật đầu, cũng lộ ra vẻ do dự.
Sau đó, hắn tập trung nhìn vào Diệp Lang Thiên, trực tiếp hỏi:"Diệp huynh có cảm thấy việc biến mất trong dòng sông thời gian này có liến quan đến cấm kỵ truyền thừa đã bị rất nhiều đạo thống cùng hợp lực hủy đi không?"
Cố Trường Ca thản nhiên hỏi, đi thẳng vào vấn đề, dù sao vấn đề này, do do dự dự ngược lại có vẻ có chút kỳ quái.
"Ý Cố huynh là?"
Nghe vậy, trong mắt Diệp Lang Thiên lập tức xuất hiện tinh quang lóe lên.
Chuyện này kỳ thật không cần Cố Trường Ca nhiều lời, hắn cũng cảm thấy rất giống, bằng không thì cũng sẽ không tạo thành sự sợ hãi lớn như vậy.
Hắn không có nói ra trước, chẳng qua là cảm thấy chuyện này thật là đáng sợ, đơn giản không dám tưởng tượng.
Chương 172 Chờ xem kịch vui
Bốn chữ "Cấm kỵ truyền thừa" kia vừa nghe đã biết ẩn chứa sự việc kinh khủng đến cỡ nào.
Bây giờ tại thượng giới, không ai dám đề cập đến mấy chữ này, cấm kỵ danh xưng, chính là để chỉ bốn chữ này.
"Nếu như ta đoán không lầm, cấm kỵ truyền thừa chỉ sợ lại xuất thế, nó tựa như cỏ mọng tràn lan đốt mãi không hết, gió xuân thổi lại mọc, cho dù có bị người khác phá huỷ, cũng sẽ khôi phục lại lần nữa." Cố Trường Ca thần sắc bình tĩnh nói.
Lúc nói câu này, Nguyệt Minh Không cảm thấy hắn dường như đang biểu thị cái gì.
Dù sao Cố Trường Ca trước mắt mới là cấm kỵ truyền thừa chính chủ.
Hắn nói nhiều như vậy nhưng lời kế tiếp mới là chủ đề chính.
"Cố huynh quả nhiên cũng nghĩ như ta a.”
Nghe đến đó, Diệp Lang Thiên gật đầu, thần sắc có chút cảm thán mà nói, bỗng nhiên cảm thấy Cố Trường Ca thật như tri kỷ của hắn, có thể có suy nghĩ giống hắn, không khỏi có ý cùng chung chí hướng.
Đương nhiên hắn không biết, Cố Trường Ca nói như vậy, chỉ là muốn lợi dụng hắn truyền việc này ra ngoài mà thôi.
Như vậy thì sẽ chẳng có ai dẫn đầu hoài nghi đến Cố Trường Ca?
Đây quả thực không có khả năng.
"Nếu thật là vậy thì thời điểm cấm kỵ truyền thừa xuất thế, thật sự là quá mức trùng hợp." Mà lúc này, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút trầm ngâm, giống như là đang nghĩ ngợi cái gì.
"Cố huynh ngươi nói, Diệp Lăng bỗng nhiên quật khởi, có thể có liên quan đến chuyện này hay không?"
Nghe nói như thế, Diệp Lang Thiên dứt khoát trực tiếp hỏi.
Vẻ mặt hắn mang theo một chút hoang mang, hiển nhiên cũng đã trải qua một hồi suy tính.
"Ta đã điều tra qua không ít chuyện của Diệp Lăng, hắn một không có bối cảnh, hai không có tài nguyên, ở bên chi thứ cũng không được coi trọng, vì sao tu vi lại có thể áp chế đám người cùng thế hệ, đuổi sát chúng ta "
"Việc này đích thật là trùng hợp, xem ra ta nhất định phải càng thêm coi trọng."
Nghe đến đó, Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên, trong lòng lại là thầm khen một tiếng tuyệt a, Diệp Lang Thiên đã hoàn toàn dựa theo phương hướng hắn định hướng để suy đoán.
Vậy thì Diệp Lăng cũng không thể sống tốt như hiện tại nữa rồi.
Đương nhiên, lúc này vẫn cần sự đẩy đưa, trợ giúp của hắn.
"Cố huynh, việc này can hệ trọng đại, ta phải cáo từ trước, bẩm báo một tiếng với người trong tộc, đến lúc đó sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt."
Sau đó, vẻ mặt Diệp Lang Thiên âm tình bất định, mang theo Diệp Lưu Ly chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
"Diệp huynh đi thong thả."
Trên mặt Cố Trường Ca mang theo nụ cười lạnh nhạt, chắp tay cáo từ.
Sau khi Diệp Lang Thiên rời đi, nhất thời bên trong thần cung cũng yên ắng trở lại.
Vẻ mặt Cố Trường Ca như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài phố.
Nguyệt Minh Không cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng muốt như lóe lên ánh sáng rực rỡ, vô cùng động lòng người đến, dung nhan như tiên vẽ nhìn chằm chằm Cố Trường Ca giống như muốn xem thấu hắn.
"Thế nào? Mỗi ngày đều nhìn vi phu như vậy vẫn còn chưa quen sao?"
Cố Trường Ca bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lại lần nữa nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, hỏi.
Đôi mặt đẹp của Nguyệt Minh Không nhìn hắn lắc đầu nói:" thủ đoạn của ngươi, thật là đáng sợ."
"Không có gì đáng sợ cả, Diệp Lăng sớm muộn sẽ chết, chỉ bất quá như này thì nhẹ nhàng hơn nhiều thôi." Cố Trường Ca buồn cười, "Hơn nữa không phải vi phu đang giúp ngươi giết hắn sao?"
Nguyệt Minh Không hừ mũi một tiếng, hiển nhiên không chút tin tưởng vào lời hắn nói.
Cái gì gọi là giúp nàng? Nói dễ nghe như vậy, đến lúc đó chỗ tốt khẳng định đều sẽ bị hắn lấy đi, nhiều nhất chắc chỉ cho nàng được ít canh uống.
Hợp tác với Cố Trường Ca thì đừng mơ tưởng chiếm được chút lợi ích gì từ tay hắn.
Cho dù bản thân mình là vị hôn thê của hắn thì cũng vậy thôi.
Không thể không nói, Nguyệt Minh Không là nguiowf hiểu rõ triệt để Cố Trường Ca.
"Một bụng ý nghĩ xấu, lời ngươi nói có thể tin được mấy câu?" Nguyệt Minh Không mặc kệ hắn, bắt đầu nhớ lại xem ở kiếp trước Diệp Lăng đến cùng có tài năng gì, nếm qua một lần thua thiệt, nàng cũng thận trọng hơn nhiều.
"Kế tiếp chỉ cần chờ xem kịch vui đi."
Cố Trường Ca cười.
Ngay lúc đó, trong một tòa thành cổ vắng vẻ phía đông Đạo Thiên Cổ Thành.
"Bạch Liệt lão đại, thật đa tạ số tài nguyên tu luyện từ ngươi cung cấp cho ta trước tới nay, nếu không nhờ vậy ta cũng không có ngày hôm nay a."
Trong một tòa lầu các cao lớn, mấy tên nam nữ thiên kiêu trẻ tuổi đang uống rượu nói chuyện, trong đó trên cổ một tên nam tử áo đen có treo một cái mặt dây chuyền, chính là Diệp Lăng.
Trong khi nói chuyện, hắn nâng chén rượu lên kính Bạch Liệt ở trước mặt, phát ra một lời cảm tạ từ tận đáy lòng.
Bạch Liệt khí thế kinh người, khí huyết như hoả lò, ngồi ngay ngắn ở giữa, khiến cho đám thiên kiêu tuổi trẻ không thể khinh thường, rất là kính sợ.
Bạch Liệt dù sao cũng là truyền nhân của Bạch Hổ nhất tộc trong Thái Cổ Hoàng tộc, thân phận cao quý vượt xa bọn hắn, có thể có mặt tại đây, hiển nhiên cũng là do Diệp Lăng.
"Ha ha ha, Diệp Lăng huynh đệ khách khí, giữa ngươi và ta sao phải nói những thứ này?"
Bạch Liệt hiển nhiên rất là cao hứng, đã uống say rồi, trong lời nói thể hiện rõ sự phóng khoáng.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn vui mừng, cảm thấy đưa tin phù để trong ngực có chút nóng lên, hiển nhiên là vị hôn thê của hắn Doãn Mi đang liên hệ hắn.
Điều này khiến Bạch Liệt rất cao hứng, bởi vì Doãn Mi này thế nhưng là rất ít chủ động liên hệ hắn.
"Vừa nhìn là biết là đại tẩu liên hệ lão đại a! Lão đại còn không tranh thủ thời gian nhìn xem là tin tức gì?"
Diệp Lăng đương nhiên hiểu rất rõ mọi việc của Bạch Liệt nhìn thấy cảnh này không khỏi cười một tiếng, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
Hắn biết Bạch Liệt thế nhưng rất thích vị hôn thê kia.
Nghe được xưng hô đại tẩu này khiến Bạch Liệt kia toàn thân thoải mái!
Điều này càng khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm xán lạn, vội vàng xem xét tin tức bên trong đưa tin phù, sau đó cười nói:" hắc hắc hắc, Doãn Mi nói nàng vừa vặn có việc rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, hôm nay có thời gian, có thể gặp mặt ta."
Chương 173 Diệp lăng cường đại
Trong lầu các, thần quang ẩn hiện, tinh khí tràn ngập, hiện ra một cảnh tượng náo nhiệt và hòa thuận.
Bạch Liệt lại uống một chén rượu, lúc nói đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý cùng hưng phấn.
Mặc dù trong đoạn thời gian này hắn cũng gặp qua Doãn Mi mấy lần, thậm chí còn mang theo nàng gặp qua Diệp Lăng và không ít bằng hữu, nhưng Doãn Mi lại một mực thận trọng mà từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách ba trượng với hắn.
Đụng cũng không đụng tới một chút.
Điều này khiến trong lòng Bạch Liệt có chút sầu khổ, nhưng nói cách khác cũng làm cho hắn nhìn thấy phẩm chất cẩn trọng tự ái của Doãn Mi, trong lòng lại càng thích thêm nhiều.
Chút khó chịu nho nhỏ gặp phải ở Vạn đạo yến cũng là tan thành mây khói.
Dù sao lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, Doãn Mi chỉ là bị tình thế ép buộc mà thôi.
Dù sao sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ chặt đứt cánh tay mà hôm đó Cố Trường Ca đụng vào đuôi cáo của Doãn Mi.
Hôm nay Doãn Mi chủ động liên hệ hắn, khiến Bạch Liệt vui mừng trong lòng, theo hắn thấy quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, trở nên quen thuộc hơn nữa...nói không chừng hôm nay còn có thể gần thêm một bước.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Liệt càng sâu.
Hắn lấy đưa tin phù ra, nói cho Doãn Mi biết vị trí hiện tại của hắn, vừa cười nới với mấy vị thiên kiêu trước mặt:" ta để Doãn Mi trực tiếp tới tìm ta, chư vị hẳn là sẽ không có ý kiến chứ?"
Nghe vậy, một đám thiên kiêu vội vàng lắc đầu cười nói:" Bạch Liệt huynh nói gì vậy chứ, sao chúng ta lại có thể có ý kiến chứ?"
"Chúng ta sớm đã nghe danh cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi, nàng thế nhưng là Cửu Vĩ nhất tộc thiên nữ, dung mạo tuyệt sắc, Bạch Liệt huynh có được vị hôn thê như thế, thật sự là khiến cho chúng ta hâm mộ ghen ghét không thôi."
"Mà đoạn thời gian trước tại vạn đạo yến, nghe nói Doãn Mi thiên nữ mặt không đổi sắc đối mặt với Cố Trường Ca."
"Đúng vậy a đúng vậy a, có can đảm đứng ra chống lại Cố Trường Ca vì Bạch Liệt huynh, thân là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung lại có thể làm ra loại chuyện này."
"Phẩm tính của Doãn Mi thiên nữ đương nhiên không cần nhiều lời, hỏi thế gian được bao nhiêu nữ tử có thể làm đến bước này? Chỉ một điểm này thôi đã vượt trên không biết bao nhiêu người?"
"Nhưng hành động của Doãn Mi thiên nữ, thật sự khiến cho chúng ta khâm phục không thôi, quả thật xứng đáng là vị hôn hôn thê của Bạch Liệt đại ca a!"
Nghe nói như thế, một đám thiên kiêu, bất luận nam nữ, bắt đầu mời rượu lấy lòng Bạch Liệt, mấy câu nói đó thật khiến Bạch Liệt rất thoải mái.
Tuy là nhắc đến Cố Trường Ca khiến hắn có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến lát nữa Doãn Mi sẽ đến, tâm tình nhỏ bế ấy cũng tự tiêu tán.
Diệp Lăng ngồi một bên khác, toàn thân áo đen, khuôn mặt nhìn rất bình thường.
Nhưng lại có một loại khí độ tự tin khó tả toát ra ngoài toàn thân, ngồi giữa đám thiên kiêu a dua nịnh hót trông có vẻ vô cùng xuất chúng.
Đoạn thời gian trước, những việc xảy ra trong vạn đạo yến hắn đương nhiên cũng nghe nói.
Tên Cố Trường Ca kia thật sự là khinh người quá đáng, trước mặt mọi người khiến Bạch Liệt chịu nhục nhã, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt, vị hôn thê Doãn Mi của Bạch Liệt đứng dậy, vì hắn ngăn cản một đợt.
Nói không chừng Bạch Liệt còn phải chịu sỉ nhục lớn hơn.
Liên quan tới Doãn Mi, Diệp Lăng cũng đã gặp vài lần, đích xác rất đẹp, khiến một người luôn thích mỹ nhân như hắn cũng có chút động tâm.
Nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của Bạch Liệt đại ca, hắn cũng đoạn tuyệt tâm tư, mặc dù hắn thích mỹ nhân, nhưng chung quy vẫn có ranh giới cuối cùng.
Đương nhiên nếu như Bạch Liệt không có ở đây...Vậy mấy việc như chiếu cố đại tẩu này, thì lại khác rồi.
Giờ phút này, Diệp Lăng chú ý tới ánh mắt nham hiểm của Bạch Liệt vừa lúc này khi nghe đến tên Cố Trường Ca, không khỏi cười nói:" Bạch Liệt lão đại sao phải quá để ý tên Cố Trường Ca kia như thế, nói cho cùng tốc độ tu hành của hắn chẳng qua là nhanh ngươi nửa bước thôi, khi ngươi đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, cần gì phải sợ hắn?"
Nghe vậy, Bạch Liệt cũng là cười ha ha một tiếng nói:" quả nhiên vẫn là hiền đệ hiểu ta a, ta cũng nghĩ như vậy , chờ ta đột phá Phong Hầu trung kỳ, Cố Trường Ca mạnh hơn lại như thế nào? Ta cũng không sợ hắn. Lực công kích của Bạch Hổ nhất tộc ta, cũng không yếu hơn bất cứ kẻ nào."
Đây cũng là niềm tin vô địch vững chắc trong lòng hắn bấy giờ.
Ban đầu ở vạn đạo yến tránh lui Cố Trường Ca, là bởi vì tu vi không bằng đối phương.
Nhưng hiện tại hắn đã cảm nhận được tầng gông cùm xiềng xích Phong Vương cảnh trung kỳ kia, tùy thời có thể nghĩ biện pháp đột phá.
Đến lúc đó, hắn chắc chắn đánh bại Cố Trường Ca, khiến hắn ta mất hết thể diện, hối hận vì hành động ngày đó.
"A đúng, nói đến Cố Trường Ca, vì sao hiền đệ ngươi cũng có vẻ có không ít thù oán với hắn, ta còn nghe nói ngươi cũng tuyên bố khiêu chiến hắn."
Bỗng nhiên, Bạch Liệt chau mày, nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Diệp Lăng hỏi:" vi huynh cũng không phải cảm thấy ngươi không có hi vọng, dù sao thiên phú của ngươi vi huynh đã tận mắt nhìn thấy."
"Ngươi có thể lấy yếu thắng mạnh, có thể chống lại Diệp Lang Thiên cùng nổi danh với Cố Trường Ca, khi tu vi của ngươi đuổi tới, Cố Trường Ca chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Tin đồn gần đây đã truyền khắp Vô Lượng Thiên rồi, đám thiên kiêu ở đây ai cũng biết việc này, đương nhiên là rất khâm phục đối với Diệp Lăng.
Diệp Lang Thiên chính là Cổ Đế chuyển thế, ở mỗi bên thiên tại thượng giới đều lưu truyền không ít tin đồn của hắn.
Diệp Lăng lấy yếu thắng mạnh, hiển nhiên khiến rất nhiều người kinh sợ.
Bằng không một tên chi thứ đệ tử như hắn sao có thể xưng huynh gọi đệ với Bạch Liệt.
"Bạch Liệt lão đại có chỗ không biết a, Cố Trường Ca là địch nhân của ngươi, vậy dĩ nhiên cũng là địch nhân của ta. Huống chi vị hôn thê kia của hắn, ngươi biết chứ?"
Nghe nói lời này, Diệp Lăng không khỏi cười ha ha một tiếng nói, dáng vẻ trông cũng không để Cố Trường Ca vào mắt.
Theo hắn thì những tin đồn kia không thể tin hết, cho dù là thật hắn cũng không sợ, bởi vì trong lòng hắn có chỗ dựa rất lớn!
Chương 174 Nhiệm vụ trước mắt
"Vị hôn thê của Cố Trường Ca? Ngươi nói là Vô Song tiên triều tứ công chúa Nguyệt Minh Không, xác thực là một nữ tử kinh tài tuyệt diễm! Chẳng lẽ hiền đệ ngươi có ý đồ với người ta?"
Bạch Liệt uống chén rượu, nghe được lời này của Diệp Lăng thì hai mắt tỏa sáng, dù sao đều là nam nhân, chủ đề liên quan tới nữ nhân, từ trước đến nay đều chỉ có như thế.
Nhất là Nguyệt Minh Không đích thật là ưu tú, mặc dù lãnh thổ Vô Song tiên triều cách Vô Lượng Thiên rất xa, nhưng gần đây hắn có nghe nói Nguyệt Minh Không chạy tới Đạo Thiên Tiên Cung tìm vị hôn phu Cố Trường Ca.
Thật sự là khiến hắn hâm mộ a!
Mấy vị nam tử trẻ tuổi ngồi kế bên, hiển nhiên cũng là hai mắt tỏa sáng, cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, cũng nghiêm túc nghe.
Cái gọi là giai nhân thần nữ, ai không nghĩ tới?
Bọn hắn không nghĩ tới Diệp Lăng lại có can đảm như thế, lại dám đánh chủ ý lên Nguyệt Minh Không, càng làm cho bọn hắn thêm khâm phục.
Lúc này, Diệp Lăng lại híp mắt nói:" không biết vì cớ gì, Nguyệt Minh Không vô cớ lại thiết kế cạm bẫy giết ta, ta may mắn đào tẩu được, việc này ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta như vậy, về phần Cố Trường Ca, bất quá chỉ là tính sổ một lượt mà thôi!"
Nói đến đây, hắn sờ mặt dây chuyền màu đen trên cổ mình, mọi việc trong Hắc Thạch Cổ Thành hôm đó vẫn như rõ mồn một trước mắt.
Vốn định lăm le làm quen chút, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại kém chút nữa táng cả mạng nhỏ vào bên trong.
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Lăng lóe lên hàn quang.
Lời này khiến Bạch Liệt sững sờ, bất quá nghĩ đến tính nết vị hiền đệ của hắn, đoán chừng là hắn có mưu đồ bất chính với người ta, sau đó mới bị người ta tìm cách giết, khiến hắn có chút không biết nên khóc hay cười.
Ngay lập tức, một đám thiên kiêu lại cười ha hả, bắt đầu thảo luận đến việc Đạo Thiên Tiên Cung chuẩn bị mở ra Tiên Cổ đại lục.
Ngay tại lúc đó.
Một cỗ nhìn xe ngựa nhìn rất bình thường đang chậm rãi lái tới tòa cổ thành nơi bọn người Diệp Lăng đang ở này.
Lão nhân mặc đồ đen lái xe trông cũng rất bình thường nhưng lại lộ ra một loại cảm giác như nước chảy mây trôi, không thể kinh nhờn.
Những tu sĩ xung quang nhìn thấy đều lui tránh ra, mơ hồ đoán thân phận người ngồi trong xe ngựa hẳn không đơn giản.
Trong xe ngựa, hai đạo nhân ảnh đối lập ngồi, chính là Cố Trường Ca cùng Nguyệt Minh Không.
Nguyệt Minh Không mắt phượng cụp xuống, đang suy nghĩ không ít chuyện ở kiếp trước.
Bạch Hổ nhất tộc thiếu chủ Bạch Liệt thế nhưng là một trong số ít bằng hữu của Diệp Lăng, hai người cùng chung hoạn nạn qua, tình như thủ túc, tình cảm rất sâu.
Nàng biết Cố Trường Ca đang dự định xuống tay với Bạch Liệt.
Về phần làm sao để đổ họa cấm kỵ ma công lên đầu Diệp Lăng, nàng cũng tò mò, Cố Trường Ca đến cùng muốn làm thế nào.
Dù sao loại chuyện này, không chỉ thương lượng một chút với Diệp Lang Thiên là được.
Nếu thật sự dò xét tỉ mỉ thì sẽ phát hiện Diệp Lăng kỳ thực không có chút can hệ nào với cấm kỵ ma công.
Mà Cố Trường Ca đến cùng còn có ẩn giấu thủ đoạn gì mà nàng chưa hề biết?
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Trường Ca phát hiện giờ phút này hắn lại rất an tĩnh.
Bỏ đi thần sắc khinh mạn thường ngày, toát lên vẻ điềm tĩnh khác thường, ánh trăng chiếu sáng trên khuôn mặt tuấn tú kia, càng khiến hắn trông như một trích tiên xuất trần tuyệt thế.
Nếu như đây mới là vẻ mặt thật của hắn thì tốt biết bao nhiêu?
Điều này khiến Nguyệt Minh Không khẽ lắc đầu, ném cái ý nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu.
Hai người đều có tâm sự của riêng mình.
Bầu không khí an tĩnh, lặng im không tiếng động.
Mùi rượu nồng đậm, đàn hương phảng phất, khiến Cố Trường Ca có chút hài lòng, hơi hơi híp mắt.
"Minh lão, tùy tiện tìm một tòa phủ đệ nghỉ ngơi đi. Tối nay ta muốn đi xem trò hay."
Sau đó, Cố Trường Ca tùy ý mở miệng nói với lão giả lái xe mặc áo đen.
"Đã rõ thưa thiếu chủ." Minh lão hồi đáp.
Đạo Thiên Cổ Thành cách nơi này cũng không xa.
Chỉ bất quá bởi vì gần đây Đạo Thiên Cổ Thành cực kì náo nhiệt, vì các tộc các phái đều hội tụ tại đây nên không ít tu sĩ cũng chạy tới phụ cận cổ thành nghỉ ngơi.
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, cũng không lựa chọn trở về sơn môn, cũng không đánh cỏ động rắn, cả chặng đường đi đều rất kín tiếng.
Dù sao hắn đến để xem trò hay, thuận tiện trợ giúp một tay, miễn cho sự việc không may xuất hiện.
Cái bẫy cấm kỵ ma công này muốn thực hiện được còn phải có chút thủ đoạn nhỏ.
Mà bây giờ, hắn cũng mở ra giao diện hệ thống mà rất lâu rồi hắn chưa mở.
Thuộc tính giao diện đã lâu chưa nhìn.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo Thiên Tiên Cung chân truyền đệ tử, Trường Sinh Cố gia thiếu chủ.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Vương cảnh trung kỳ.
Công Pháp Thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ sáu mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Hư Không Chi Lực (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết
Thiên mệnh giá trị: Một vạn hai ngàn.
Khí vận điểm: Hai ngàn năm trăm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở.
Nhà kho: Phá Giới Phù *1, Phá Cấm Phù*1, Thần Ẩn Phù*1, thẻ cướp đoạt khí vận *3.
Trong lúc bất tri bất giác, điểm khí vận của Cố Trường Ca đã tăng lên tới hai ngàn năm trăm điểm, tốc độ này thực là mau.
Chắc hẳn ngoại trừ phần lớn điểm khí vận đến từ Tô Thanh Ca và Lâm Thu Hàn, còn có một phần đến từ Cố Tiên Nhi.
Đương nhiên còn có đoạn thời gian trước hoàn thành hai nhiệm vụ tuyết của hai khí vận chi nữ cũng thu được không ít điểm khí vận.
Hiện tại việc cần làm trước mắt Cố Trường Ca là phải giải quyết xong nhiệm vụ ngẫu nhiên của tên Bạch Liệt kia.
Dù sao một ngàn điểm khí vận, năm ngàn điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phải là thấp.
Mà lúc này, cũng nên để Bạch Liệt phát huy sức lực và giá trị sau cùng của hắn.
Trong kế hoạch của hắn, Bạch Liệt có tác dụng rất lớn, mà hiện tại hắn cũng không tìm thấy lựa chọn nào tốt hơn so với Bạch Liệt.
Chương 175 Kế hoạch bắt đầu
"Tựa hồ cũng cách một đoạn thời gian từ lần đột phá trước rồi, vậy thì ta cũng nên đột phá một chút."
Lúc này, Cố Trường Ca lại quét mắt nhìn cảnh giới bây giờ của hắn, nói thực ra, sau khi biết Thôn Tiên Ma Công , hắn phát hiện giá trị thiên mệnh mặc dù thoải mái, nhưng so với Thôn Tiên Ma Công vẫn còn kém xa.
Đương nhiên thiên mệnh giá trị đối với hắn mà nói, còn có càng nhiều tác dụng tốt hơn.
Nhưng dù tu vi chân chính đã đủ để quét ngang thiên kiêu đương thời, hắn vẫn nên thành thành thật thật chút, tu vi bên ngoài vẫn nên được duy trì.
Ông!
"Hệ thống, thêm điểm."
Cố Trường Ca phân phó một tiếng, sau đó một cảm giác mát mẻ quen thuộc dường như lan ra khắp toàn thân, trong thể nội bắt đầu có lực lượng kỳ dị truyền đến, mỗi một tế bào đều giống như đang lột xác.
Đồng thời, tiến độ Đạo Thiên Tiên Điển, cũng bị đẩy lên tầng thứ tám chín mươi phần trăm.
Phong Vương cảnh hậu kỳ, đột phá!
"Gia hỏa này chẳng biết tại sao đã đột phá "
Nguyệt Minh Không cũng chú ý tới khí tức vừa rồi của Cố Trường Ca có thay đổi, hơi kinh ngạc.
Nàng một mực rất hiếu kì Cố Trường Ca là như thế nào để khống chế tu vi bên ngoài chặt chẽ được như vậy, khiến cho người ta khó tìm được một chút kẽ hở.
Nếu như không phải đã trải qua những chuyện trong kiếp trước, nàng đến nay chỉ sợ vẫn không biết át chủ bài lớn nhất của Cố Trường Ca kỳ thật vẫn được giấu kín.
Điều này khiến nàng kinh sợ một hồi, bản lĩnh của Cố Trường Ca quả thực là không thể tưởng tượng.
Có phải chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời có thể đột phá đến Hư Thần, Chân Thần, thậm chí cảnh giới càng cao hơn?
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không trầm mặc, coi như nàng tìm kiếm cơ duyên khắp nơi, thì tu vi chân chính của nàng hiện tại bất quá cũng chỉ ngang với tu vi mà Cố Trường Ca thể hiện ra ngoài mà thôi.
Đương nhiên, tu vi bên ngoài của nàng cũng chỉ là vừa tới Phong Vương cảnh sơ kỳ.
Có kinh nghiệm sống qua một đời, nàng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc ẩn giấu lá bài tẩy, không để tu vi thật sự tuỳ tiện bại lộ.
Cho nên ngay cả Cố Trường Ca kỳ thật cũng không phát giác được tu vi chân chính của Nguyệt Minh Không thật ra là Phong Vương cảnh hậu kỳ.
Riêng một điểm này thôi cũng đủ để nàng vượt trội hơn đám tuổi trẻ Chí Tôn hiện giờ.
Đương nhiên, đối với Cố Trường Ca mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng, hắn căn bản không để ý.
Bên trong lầu các nơi bọn Diệp Lăng đang ở.
Bạch Liệt vẫn luôn trông ngóng mong chờ, rốt cục khi ánh trăng chiếu đến tầng thứ ba của mái hiên.
Từ bên ngoài lầu truyền đến thanh âm.
"Bạch Liệt, ta đến rồi!"
Thanh âm này dễ nghe lại mị hoặc, làm cho người khác không khỏi say mê.
Bạch Liệt vui mừng, đi thẳng tới bên cửa sổ nghênh đón, một đám thiên kiêu nhao nhao đứng dậy, hai mắt tỏa sáng.
Một giai nhân như thế, cho dù gặp qua bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy không đủ, trách không được ngay cả một người đàn ông có ý chí kiên cường như Bạch Liệt cũng không kiềm chế được mà trầm mê.
"Cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi "
Diệp Lăng cũng là càng nhìn càng kinh diễm, hôm nay Doãn Mi hiển nhiên rất nghiêm túc lựa chọn phục trang còn trang điểm nhẹ khiến hắn không khỏi có mấy phần hâm mộ Bạch Liệt.
"Doãn Mi, ngươi đã đến?"
Bạch Liệt hướng về phía ngoài cửa sổ cười nói, trên mặt lộ ra thần sắc trầm mê.
"Ta đến rồi!"
Một vị nữ tử mặc váy đỏ nhè nhẹ cười.
Từ trong hư ảnh, từng bước một bước ra, dưới chân tựa hồ là nở rộ từng đoá từng đoá kiều diễm chi hoa.
Khuôn mặt mang theo vẻ yêu dị, mị hoặc.
Nàng mỹ lệ phi thường, loại xinh đẹp này không giống với những vị thần nữ trước đó.
Mà nàng mang theo một vẻ mỹ lệ của yêu hồ, dường như có thể mị hoặc chúng sinh.
Nàng từ trong hư ảnh đi ra, mỹ lệ gần như không chân thực, mặt trái xoan trắng muốt như dương chi bạch ngọc.
Một đôi mi dài cong cong, mắt như hồng ngọc, hiện ra oánh quang.
Mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi đỏ mọng, hàm răng óng ánh, mái tóc dài mượt như tơ.
Trong bóng đêm, ánh trăng mông lung.
Tư thái xinh đẹp, bước từng bước về phía trong lầu các, như một bông hoa xinh đẹp tuyệt thế mê hoặc chúng sinh.
Da thịt sáng bóng trong suốt, mười phần hoàn mỹ.
Rất hiển nhiên, hôm nay Doãn Mi cố ý ăn vận đến đây, so với những bộ dáng trước đây Bạch Liệt từng nhìn thấy càng mỹ lệ hơn nhiều.
Hắn bị dại ra nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, phát ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng.
"Doãn Mi, ngươi thật đẹp!"
Ánh mắt Doãn Mi có chút xấu hổ lườm hắn một cái, giận nói:" thật ngốc."
Lời này xém chút khiến xương cốt Bạch Liệt đều mềm cả ra, cả người như run hết lên.
Bất quá rất nhanh sau đó, hắn chú ý tới thần sắc của cả một đám thiên kiêu trong lầu các, thậm chí là vị hiền đệ Diệp Lăng kia cũng hơi có chút ngốc, sắc mặt hắn lập tức có một tia không vui cùng không thoải mái.
Dù sao Doãn Mi vì tới gặp hắn, mới cố ý ăn mặc như vậy, bộ dáng này sao có thể để nam tử khác chăm chú nhìn như thế?
Tính cách Bạch Liệt mặc dù phóng khoáng, nhưng hắn cũng là nam nhân, lòng chiếm hữu vô cùng mạnh.
Ngay lập tức phát ra âm thanh hừ lạnh thể hiện sự bất mãn của mình.
Đám thiên kiêu trong lầu các nghe được thanh âm này, cũng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt có chút xấu hổ.
Diệp Lăng cũng là chậm rãi thu hồi ánh mắt, ra vẻ trấn định nâng chén uống một hớp rượu, nói:"Bạch Liệt lão đại quả là có phúc lớn a!"
Nếu như là bình thường, Bạch Liệt nghe nói như thế, khẳng định cảm thấy cao hứng, thế nhưng liên tưởng đến cách làm người của Diệp Lăng thì bây giờ lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
"Doãn Mi ngươi tới thật đúng lúc, vừa rồi ta đang nhắc tới ngươi đấy."
Bất quá Bạch Liệt cũng không so đo, vội vàng cười tươi đón chào Doãn Mi.
Đồng thời phân phó người trong lầu các đi đổi tiệc rượu.
"Liên quan tới việc này, Diệp huynh biết được bao nhiêu?"
Cố Trường Ca hời hợt nói, giống như là đang đàm luận một chuyện không hề trọng yếu gì vậy.
Hắn nâng chén trong tay, đổ phần rượu trong chén rượu được chế tác bằng bạch ngọc vào trong miệng, lộ ra thần sắc có chút tán thưởng:"Rượu này cũng không tệ."
Nguyệt Minh Không sững sờ, nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng kia, phía sau lưng giờ khắc này tất cả đều là hàn ý.
Người khác không biết, nhưng nàng thế nhưng lại biết rõ.
Cố Trường Ca mới thật sự là truyền nhân của cấm kỵ ma công.
Loại việc hãm hại người khác này ở kiếp trước hắn cũng làm không ít.
Mà mỗi lần nàng lại đần độn tin tưởng, không có bất cứ hoài nghi gì với Cố Trường Ca.
Nhưng hiện tại, nàng tận mắt nhìn thấy đây hết thảy, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có chút phát lạnh, thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Trong lúc Cố Trường Ca đàm tiếu uống rượu chỉ một câu nói như vậy, liền hời hợt đem cái bẫy này dẫn họa ném tới trên đầu Diệp Lăng.
Mặc dù Nguyệt Minh Không cũng muốn giết Diệp Lăng cướp đoạt cơ duyên của hắn, nhưng so sánh với thủ đoạn của Cố Trường Ca.
So với hết thảy những thứ nàng làm thì chỉ như tiểu bối gặp trưởng bối mà thôi , hoàn toàn không so được, không có chút khả năng so sánh nào.
Nàng vẫn luôn biết thủ đoạn của Cố Trường Ca rất đáng sợ.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được loại đáng sợ này, chính là toát ra từ trong từng ngôn từ cử chỉ, từ mỗi nhất cử nhất động của hắn.
Giờ khắc này, sau lưng Nguyệt Minh Không đều là hàn ý, tuyệt đối không thể để cho Cố Trường Ca biết nàng biết bí mật Cố Trường Ca có được Thôn Tiên Ma Công.
Nếu không nàng tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn thây, đến lúc đó không ai cứu được nàng.
Nàng có ưu thế là một người trọng sinh nhưng vẫn không có chút tác dụng nào với Cố Trường Ca.
"Rượu này không tệ, Minh Không nếm thử đi."
Lúc này, trong lúc lòng Nguyệt Minh Không đang rối bồi bởi những ý nghĩ khác nhau, Cố Trường Ca bỗng nhiên nâng chén đến trước mặt nàng, cười cười nói.
"Sao sắc mặt khó coi vậy, tay cũng có chút lạnh, không thoải mái sao?".
Nếu là bình thường thấy được bộ dáng ân cần như vậy của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không khẳng định sẽ rất vui vẻ, cảm động.
Nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất hoảng hốt, thậm chí không biết phải nói gì.
"Trường Ca, ta không sao." Nguyệt Minh Không lắc đầu, nói khẽ, không lộ ra vẻ bất thường gì.
Cố Trường Ca gật gật đầu, ý cười không thay đổi, nói:" không có việc gì thì tốt."
Hắn biết Nguyệt Minh Không có lẽ đã đoán được ý đồ của hắn, cho nên có kinh sợ.
Còn về thủ đoạn họa thủy đông dẫn nhỏ bé này đương nhiên Cố Trường Ca vô cùng quen thuộc.
Cũng không có gánh nặng gì trong lòng khi làm cả, coi như tùy tâm thuận tay mà làm thôi.
Nói cho cùng Nguyệt Minh Không cũng chỉ là nữ nhân thôi, mặc dù trong một vài phương diện cũng có thể bày ra thủ đoạn thiết huyết cường ngạnh, nhưng cũng là do tình thế bức bách mà thành.
Nào giống hắn, trời sinh đã hợp làm Boss nhân vật phản diện này, trong đầu đều là các loại âm mưu quỷ kế.
Chuyện này đối Cố Trường Ca cũng chỉ có thể nói thật trùng hợp.
Sở dĩ hắn đến Đạo Thiên Cổ Thành này, cũng là bởi vì gần đây Doãn Mi giúp hắn tìm kiếm các loại tài nguyên tu luyện, kết quả xuất hiện sai lầm, bị một vài thế lực chú ý tới dẫn đến sự khủng hoảng và oanh động ở không ít địa phương.
Lần này Cố Trường Ca cũng không hề nói gì nàng.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Cho dù có hành sự bí mật hơn nữa cũng sẽ có ngày lộ ra sơ hở.
Cố Trường Ca còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Vừa vặn gặp được Diệp Lang Thiên còn đề cập chuyện của Diệp Lăng với hắn.
Cái này không phải là cơ hội tự dâng tới cửa sao?
Về phần làm sao chụp tội danh này lên đầu Diệp Lăng, Cố Trường Ca đã nghĩ được không ít thủ đoạn rồi, mà mỗi thủ đoạn đều cam đoan không chê vào đâu được, khó tìm ra sơ hở.
Diệp Lang Thiên giờ phút này có chút sững sờ, nhìn Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không không để ý người bên ngoài mà nói chuyện với nhau, cũng không nhịn được cười một tiếng nói:"Tình cảm của Cố huynh và Minh Không công chúa thật khiến người khác hâm mộ a."
Lúc này, Nguyệt Minh Không đã khôi phục vẻ tự nhiên, nghe vậy mỉm cười, khéo léo trang nhã, cũng không nói gì.
Nàng cảm thấy có thể là nàng quá thần hồn nát thần tính.
Gần đây hành động của Cố Trường Ca mặc dù vẫn là vì các loại lợi ích của bản thân hắn, nhưng so với kiếp trước hắn đã đối với nàng rất tốt rồi, quan hệ của hai người cũng cải thiện rất nhiều.
Mà vừa rồi, thấy lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi lạnh, Cố Trường Ca còn nhẹ nhàng nắm chặt thể hiện sự an ủi với nàng.
Nàng không biết Cố Trường Ca có phải đã nhận ra cái gì rồi không.
Nhưng hành động quan tâm tỉ mỉ như này quả thực rất hữu dụng.
Mà lúc này, Diệp Lang Thiên lại tiếp tục nói:" Về việc này quả thật cũng gây không ít huyên náo trong các thế lực, khiến lòng người bàng hoàng, không ít thiên kiêu có thiên phú không tồi đều đột nhiên mất tích."
"Quan trọng là tu vi của bọn hắn cũng không cao lắm, lúc đầu cũng không mấy ai chú ý tới, nhưng bây giờ bỗng nhiên rộ lên, bấy giờ rất nhiều tu sĩ mới phát hiện số lượng tu sĩ biến mất không nhỏ."
"Mà quan trọng nhất chính là, có một vài phần mộ của các đạo thống bị đào, cổ thi trong đó cũng không thấy."
Hắn thân là Diệp tộc truyền nhân, nếu như muốn điều tra ra những chuyện này vẫn là rất dễ dàng.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do mấy ngày trước, một đứa cháu trai ruột của vị đại tộc trưởng lão đột nhiên biến mất, vị trưởng lão kia tìm khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả.
Cháu trai ruột của vị kia, vừa mới hành tẩu thế gian không bao lâu, chưa hề kết thù kết oán với ai. Nhưng bỗng nhiên lại như chìm vào biển cả, biến mất không còn tăm tích.
Thượng giới lớn như vậy, số lượng tu sĩ biến mất mỗi ngày nhiều vô số kể.
Nếu như tìm thấy vết nứt không gian hay không cẩn thận gặp được cao thủ giao chiến, bị dư ba giết chết thì đột nhiên mất tích cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng vị trưởng lão kia lại phát hiện dấu vết để lại, có một cỗ lực lượng âm thầm tìm kiếm một vài thiên kiêu có thiên phú không tồi ở khắp nơi, bắt đầu từ thượng giới Nội Vực sau đó lan tràn ra khắp tất cả chư thiên, hướng Trung Vực, Ngoại Vực.
Chuyện này vừa rộ lên, trong thời gian ngắn đã dẫn tới sự kinh hoàng bất an, thậm chí sợ hãi của không ít thế lực.
"Chuyện này, xem ra cũng không sai lệch lắm với những gì ta biết."
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca gật đầu, cũng lộ ra vẻ do dự.
Sau đó, hắn tập trung nhìn vào Diệp Lang Thiên, trực tiếp hỏi:"Diệp huynh có cảm thấy việc biến mất trong dòng sông thời gian này có liến quan đến cấm kỵ truyền thừa đã bị rất nhiều đạo thống cùng hợp lực hủy đi không?"
Cố Trường Ca thản nhiên hỏi, đi thẳng vào vấn đề, dù sao vấn đề này, do do dự dự ngược lại có vẻ có chút kỳ quái.
"Ý Cố huynh là?"
Nghe vậy, trong mắt Diệp Lang Thiên lập tức xuất hiện tinh quang lóe lên.
Chuyện này kỳ thật không cần Cố Trường Ca nhiều lời, hắn cũng cảm thấy rất giống, bằng không thì cũng sẽ không tạo thành sự sợ hãi lớn như vậy.
Hắn không có nói ra trước, chẳng qua là cảm thấy chuyện này thật là đáng sợ, đơn giản không dám tưởng tượng.
Chương 172 Chờ xem kịch vui
Bốn chữ "Cấm kỵ truyền thừa" kia vừa nghe đã biết ẩn chứa sự việc kinh khủng đến cỡ nào.
Bây giờ tại thượng giới, không ai dám đề cập đến mấy chữ này, cấm kỵ danh xưng, chính là để chỉ bốn chữ này.
"Nếu như ta đoán không lầm, cấm kỵ truyền thừa chỉ sợ lại xuất thế, nó tựa như cỏ mọng tràn lan đốt mãi không hết, gió xuân thổi lại mọc, cho dù có bị người khác phá huỷ, cũng sẽ khôi phục lại lần nữa." Cố Trường Ca thần sắc bình tĩnh nói.
Lúc nói câu này, Nguyệt Minh Không cảm thấy hắn dường như đang biểu thị cái gì.
Dù sao Cố Trường Ca trước mắt mới là cấm kỵ truyền thừa chính chủ.
Hắn nói nhiều như vậy nhưng lời kế tiếp mới là chủ đề chính.
"Cố huynh quả nhiên cũng nghĩ như ta a.”
Nghe đến đó, Diệp Lang Thiên gật đầu, thần sắc có chút cảm thán mà nói, bỗng nhiên cảm thấy Cố Trường Ca thật như tri kỷ của hắn, có thể có suy nghĩ giống hắn, không khỏi có ý cùng chung chí hướng.
Đương nhiên hắn không biết, Cố Trường Ca nói như vậy, chỉ là muốn lợi dụng hắn truyền việc này ra ngoài mà thôi.
Như vậy thì sẽ chẳng có ai dẫn đầu hoài nghi đến Cố Trường Ca?
Đây quả thực không có khả năng.
"Nếu thật là vậy thì thời điểm cấm kỵ truyền thừa xuất thế, thật sự là quá mức trùng hợp." Mà lúc này, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút trầm ngâm, giống như là đang nghĩ ngợi cái gì.
"Cố huynh ngươi nói, Diệp Lăng bỗng nhiên quật khởi, có thể có liên quan đến chuyện này hay không?"
Nghe nói như thế, Diệp Lang Thiên dứt khoát trực tiếp hỏi.
Vẻ mặt hắn mang theo một chút hoang mang, hiển nhiên cũng đã trải qua một hồi suy tính.
"Ta đã điều tra qua không ít chuyện của Diệp Lăng, hắn một không có bối cảnh, hai không có tài nguyên, ở bên chi thứ cũng không được coi trọng, vì sao tu vi lại có thể áp chế đám người cùng thế hệ, đuổi sát chúng ta "
"Việc này đích thật là trùng hợp, xem ra ta nhất định phải càng thêm coi trọng."
Nghe đến đó, Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên, trong lòng lại là thầm khen một tiếng tuyệt a, Diệp Lang Thiên đã hoàn toàn dựa theo phương hướng hắn định hướng để suy đoán.
Vậy thì Diệp Lăng cũng không thể sống tốt như hiện tại nữa rồi.
Đương nhiên, lúc này vẫn cần sự đẩy đưa, trợ giúp của hắn.
"Cố huynh, việc này can hệ trọng đại, ta phải cáo từ trước, bẩm báo một tiếng với người trong tộc, đến lúc đó sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt."
Sau đó, vẻ mặt Diệp Lang Thiên âm tình bất định, mang theo Diệp Lưu Ly chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
"Diệp huynh đi thong thả."
Trên mặt Cố Trường Ca mang theo nụ cười lạnh nhạt, chắp tay cáo từ.
Sau khi Diệp Lang Thiên rời đi, nhất thời bên trong thần cung cũng yên ắng trở lại.
Vẻ mặt Cố Trường Ca như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài phố.
Nguyệt Minh Không cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng muốt như lóe lên ánh sáng rực rỡ, vô cùng động lòng người đến, dung nhan như tiên vẽ nhìn chằm chằm Cố Trường Ca giống như muốn xem thấu hắn.
"Thế nào? Mỗi ngày đều nhìn vi phu như vậy vẫn còn chưa quen sao?"
Cố Trường Ca bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lại lần nữa nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, hỏi.
Đôi mặt đẹp của Nguyệt Minh Không nhìn hắn lắc đầu nói:" thủ đoạn của ngươi, thật là đáng sợ."
"Không có gì đáng sợ cả, Diệp Lăng sớm muộn sẽ chết, chỉ bất quá như này thì nhẹ nhàng hơn nhiều thôi." Cố Trường Ca buồn cười, "Hơn nữa không phải vi phu đang giúp ngươi giết hắn sao?"
Nguyệt Minh Không hừ mũi một tiếng, hiển nhiên không chút tin tưởng vào lời hắn nói.
Cái gì gọi là giúp nàng? Nói dễ nghe như vậy, đến lúc đó chỗ tốt khẳng định đều sẽ bị hắn lấy đi, nhiều nhất chắc chỉ cho nàng được ít canh uống.
Hợp tác với Cố Trường Ca thì đừng mơ tưởng chiếm được chút lợi ích gì từ tay hắn.
Cho dù bản thân mình là vị hôn thê của hắn thì cũng vậy thôi.
Không thể không nói, Nguyệt Minh Không là nguiowf hiểu rõ triệt để Cố Trường Ca.
"Một bụng ý nghĩ xấu, lời ngươi nói có thể tin được mấy câu?" Nguyệt Minh Không mặc kệ hắn, bắt đầu nhớ lại xem ở kiếp trước Diệp Lăng đến cùng có tài năng gì, nếm qua một lần thua thiệt, nàng cũng thận trọng hơn nhiều.
"Kế tiếp chỉ cần chờ xem kịch vui đi."
Cố Trường Ca cười.
Ngay lúc đó, trong một tòa thành cổ vắng vẻ phía đông Đạo Thiên Cổ Thành.
"Bạch Liệt lão đại, thật đa tạ số tài nguyên tu luyện từ ngươi cung cấp cho ta trước tới nay, nếu không nhờ vậy ta cũng không có ngày hôm nay a."
Trong một tòa lầu các cao lớn, mấy tên nam nữ thiên kiêu trẻ tuổi đang uống rượu nói chuyện, trong đó trên cổ một tên nam tử áo đen có treo một cái mặt dây chuyền, chính là Diệp Lăng.
Trong khi nói chuyện, hắn nâng chén rượu lên kính Bạch Liệt ở trước mặt, phát ra một lời cảm tạ từ tận đáy lòng.
Bạch Liệt khí thế kinh người, khí huyết như hoả lò, ngồi ngay ngắn ở giữa, khiến cho đám thiên kiêu tuổi trẻ không thể khinh thường, rất là kính sợ.
Bạch Liệt dù sao cũng là truyền nhân của Bạch Hổ nhất tộc trong Thái Cổ Hoàng tộc, thân phận cao quý vượt xa bọn hắn, có thể có mặt tại đây, hiển nhiên cũng là do Diệp Lăng.
"Ha ha ha, Diệp Lăng huynh đệ khách khí, giữa ngươi và ta sao phải nói những thứ này?"
Bạch Liệt hiển nhiên rất là cao hứng, đã uống say rồi, trong lời nói thể hiện rõ sự phóng khoáng.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn vui mừng, cảm thấy đưa tin phù để trong ngực có chút nóng lên, hiển nhiên là vị hôn thê của hắn Doãn Mi đang liên hệ hắn.
Điều này khiến Bạch Liệt rất cao hứng, bởi vì Doãn Mi này thế nhưng là rất ít chủ động liên hệ hắn.
"Vừa nhìn là biết là đại tẩu liên hệ lão đại a! Lão đại còn không tranh thủ thời gian nhìn xem là tin tức gì?"
Diệp Lăng đương nhiên hiểu rất rõ mọi việc của Bạch Liệt nhìn thấy cảnh này không khỏi cười một tiếng, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
Hắn biết Bạch Liệt thế nhưng rất thích vị hôn thê kia.
Nghe được xưng hô đại tẩu này khiến Bạch Liệt kia toàn thân thoải mái!
Điều này càng khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm xán lạn, vội vàng xem xét tin tức bên trong đưa tin phù, sau đó cười nói:" hắc hắc hắc, Doãn Mi nói nàng vừa vặn có việc rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, hôm nay có thời gian, có thể gặp mặt ta."
Chương 173 Diệp lăng cường đại
Trong lầu các, thần quang ẩn hiện, tinh khí tràn ngập, hiện ra một cảnh tượng náo nhiệt và hòa thuận.
Bạch Liệt lại uống một chén rượu, lúc nói đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý cùng hưng phấn.
Mặc dù trong đoạn thời gian này hắn cũng gặp qua Doãn Mi mấy lần, thậm chí còn mang theo nàng gặp qua Diệp Lăng và không ít bằng hữu, nhưng Doãn Mi lại một mực thận trọng mà từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách ba trượng với hắn.
Đụng cũng không đụng tới một chút.
Điều này khiến trong lòng Bạch Liệt có chút sầu khổ, nhưng nói cách khác cũng làm cho hắn nhìn thấy phẩm chất cẩn trọng tự ái của Doãn Mi, trong lòng lại càng thích thêm nhiều.
Chút khó chịu nho nhỏ gặp phải ở Vạn đạo yến cũng là tan thành mây khói.
Dù sao lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, Doãn Mi chỉ là bị tình thế ép buộc mà thôi.
Dù sao sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ chặt đứt cánh tay mà hôm đó Cố Trường Ca đụng vào đuôi cáo của Doãn Mi.
Hôm nay Doãn Mi chủ động liên hệ hắn, khiến Bạch Liệt vui mừng trong lòng, theo hắn thấy quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, trở nên quen thuộc hơn nữa...nói không chừng hôm nay còn có thể gần thêm một bước.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Liệt càng sâu.
Hắn lấy đưa tin phù ra, nói cho Doãn Mi biết vị trí hiện tại của hắn, vừa cười nới với mấy vị thiên kiêu trước mặt:" ta để Doãn Mi trực tiếp tới tìm ta, chư vị hẳn là sẽ không có ý kiến chứ?"
Nghe vậy, một đám thiên kiêu vội vàng lắc đầu cười nói:" Bạch Liệt huynh nói gì vậy chứ, sao chúng ta lại có thể có ý kiến chứ?"
"Chúng ta sớm đã nghe danh cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi, nàng thế nhưng là Cửu Vĩ nhất tộc thiên nữ, dung mạo tuyệt sắc, Bạch Liệt huynh có được vị hôn thê như thế, thật sự là khiến cho chúng ta hâm mộ ghen ghét không thôi."
"Mà đoạn thời gian trước tại vạn đạo yến, nghe nói Doãn Mi thiên nữ mặt không đổi sắc đối mặt với Cố Trường Ca."
"Đúng vậy a đúng vậy a, có can đảm đứng ra chống lại Cố Trường Ca vì Bạch Liệt huynh, thân là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung lại có thể làm ra loại chuyện này."
"Phẩm tính của Doãn Mi thiên nữ đương nhiên không cần nhiều lời, hỏi thế gian được bao nhiêu nữ tử có thể làm đến bước này? Chỉ một điểm này thôi đã vượt trên không biết bao nhiêu người?"
"Nhưng hành động của Doãn Mi thiên nữ, thật sự khiến cho chúng ta khâm phục không thôi, quả thật xứng đáng là vị hôn hôn thê của Bạch Liệt đại ca a!"
Nghe nói như thế, một đám thiên kiêu, bất luận nam nữ, bắt đầu mời rượu lấy lòng Bạch Liệt, mấy câu nói đó thật khiến Bạch Liệt rất thoải mái.
Tuy là nhắc đến Cố Trường Ca khiến hắn có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến lát nữa Doãn Mi sẽ đến, tâm tình nhỏ bế ấy cũng tự tiêu tán.
Diệp Lăng ngồi một bên khác, toàn thân áo đen, khuôn mặt nhìn rất bình thường.
Nhưng lại có một loại khí độ tự tin khó tả toát ra ngoài toàn thân, ngồi giữa đám thiên kiêu a dua nịnh hót trông có vẻ vô cùng xuất chúng.
Đoạn thời gian trước, những việc xảy ra trong vạn đạo yến hắn đương nhiên cũng nghe nói.
Tên Cố Trường Ca kia thật sự là khinh người quá đáng, trước mặt mọi người khiến Bạch Liệt chịu nhục nhã, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt, vị hôn thê Doãn Mi của Bạch Liệt đứng dậy, vì hắn ngăn cản một đợt.
Nói không chừng Bạch Liệt còn phải chịu sỉ nhục lớn hơn.
Liên quan tới Doãn Mi, Diệp Lăng cũng đã gặp vài lần, đích xác rất đẹp, khiến một người luôn thích mỹ nhân như hắn cũng có chút động tâm.
Nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của Bạch Liệt đại ca, hắn cũng đoạn tuyệt tâm tư, mặc dù hắn thích mỹ nhân, nhưng chung quy vẫn có ranh giới cuối cùng.
Đương nhiên nếu như Bạch Liệt không có ở đây...Vậy mấy việc như chiếu cố đại tẩu này, thì lại khác rồi.
Giờ phút này, Diệp Lăng chú ý tới ánh mắt nham hiểm của Bạch Liệt vừa lúc này khi nghe đến tên Cố Trường Ca, không khỏi cười nói:" Bạch Liệt lão đại sao phải quá để ý tên Cố Trường Ca kia như thế, nói cho cùng tốc độ tu hành của hắn chẳng qua là nhanh ngươi nửa bước thôi, khi ngươi đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, cần gì phải sợ hắn?"
Nghe vậy, Bạch Liệt cũng là cười ha ha một tiếng nói:" quả nhiên vẫn là hiền đệ hiểu ta a, ta cũng nghĩ như vậy , chờ ta đột phá Phong Hầu trung kỳ, Cố Trường Ca mạnh hơn lại như thế nào? Ta cũng không sợ hắn. Lực công kích của Bạch Hổ nhất tộc ta, cũng không yếu hơn bất cứ kẻ nào."
Đây cũng là niềm tin vô địch vững chắc trong lòng hắn bấy giờ.
Ban đầu ở vạn đạo yến tránh lui Cố Trường Ca, là bởi vì tu vi không bằng đối phương.
Nhưng hiện tại hắn đã cảm nhận được tầng gông cùm xiềng xích Phong Vương cảnh trung kỳ kia, tùy thời có thể nghĩ biện pháp đột phá.
Đến lúc đó, hắn chắc chắn đánh bại Cố Trường Ca, khiến hắn ta mất hết thể diện, hối hận vì hành động ngày đó.
"A đúng, nói đến Cố Trường Ca, vì sao hiền đệ ngươi cũng có vẻ có không ít thù oán với hắn, ta còn nghe nói ngươi cũng tuyên bố khiêu chiến hắn."
Bỗng nhiên, Bạch Liệt chau mày, nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Diệp Lăng hỏi:" vi huynh cũng không phải cảm thấy ngươi không có hi vọng, dù sao thiên phú của ngươi vi huynh đã tận mắt nhìn thấy."
"Ngươi có thể lấy yếu thắng mạnh, có thể chống lại Diệp Lang Thiên cùng nổi danh với Cố Trường Ca, khi tu vi của ngươi đuổi tới, Cố Trường Ca chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Tin đồn gần đây đã truyền khắp Vô Lượng Thiên rồi, đám thiên kiêu ở đây ai cũng biết việc này, đương nhiên là rất khâm phục đối với Diệp Lăng.
Diệp Lang Thiên chính là Cổ Đế chuyển thế, ở mỗi bên thiên tại thượng giới đều lưu truyền không ít tin đồn của hắn.
Diệp Lăng lấy yếu thắng mạnh, hiển nhiên khiến rất nhiều người kinh sợ.
Bằng không một tên chi thứ đệ tử như hắn sao có thể xưng huynh gọi đệ với Bạch Liệt.
"Bạch Liệt lão đại có chỗ không biết a, Cố Trường Ca là địch nhân của ngươi, vậy dĩ nhiên cũng là địch nhân của ta. Huống chi vị hôn thê kia của hắn, ngươi biết chứ?"
Nghe nói lời này, Diệp Lăng không khỏi cười ha ha một tiếng nói, dáng vẻ trông cũng không để Cố Trường Ca vào mắt.
Theo hắn thì những tin đồn kia không thể tin hết, cho dù là thật hắn cũng không sợ, bởi vì trong lòng hắn có chỗ dựa rất lớn!
Chương 174 Nhiệm vụ trước mắt
"Vị hôn thê của Cố Trường Ca? Ngươi nói là Vô Song tiên triều tứ công chúa Nguyệt Minh Không, xác thực là một nữ tử kinh tài tuyệt diễm! Chẳng lẽ hiền đệ ngươi có ý đồ với người ta?"
Bạch Liệt uống chén rượu, nghe được lời này của Diệp Lăng thì hai mắt tỏa sáng, dù sao đều là nam nhân, chủ đề liên quan tới nữ nhân, từ trước đến nay đều chỉ có như thế.
Nhất là Nguyệt Minh Không đích thật là ưu tú, mặc dù lãnh thổ Vô Song tiên triều cách Vô Lượng Thiên rất xa, nhưng gần đây hắn có nghe nói Nguyệt Minh Không chạy tới Đạo Thiên Tiên Cung tìm vị hôn phu Cố Trường Ca.
Thật sự là khiến hắn hâm mộ a!
Mấy vị nam tử trẻ tuổi ngồi kế bên, hiển nhiên cũng là hai mắt tỏa sáng, cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, cũng nghiêm túc nghe.
Cái gọi là giai nhân thần nữ, ai không nghĩ tới?
Bọn hắn không nghĩ tới Diệp Lăng lại có can đảm như thế, lại dám đánh chủ ý lên Nguyệt Minh Không, càng làm cho bọn hắn thêm khâm phục.
Lúc này, Diệp Lăng lại híp mắt nói:" không biết vì cớ gì, Nguyệt Minh Không vô cớ lại thiết kế cạm bẫy giết ta, ta may mắn đào tẩu được, việc này ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta như vậy, về phần Cố Trường Ca, bất quá chỉ là tính sổ một lượt mà thôi!"
Nói đến đây, hắn sờ mặt dây chuyền màu đen trên cổ mình, mọi việc trong Hắc Thạch Cổ Thành hôm đó vẫn như rõ mồn một trước mắt.
Vốn định lăm le làm quen chút, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại kém chút nữa táng cả mạng nhỏ vào bên trong.
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Lăng lóe lên hàn quang.
Lời này khiến Bạch Liệt sững sờ, bất quá nghĩ đến tính nết vị hiền đệ của hắn, đoán chừng là hắn có mưu đồ bất chính với người ta, sau đó mới bị người ta tìm cách giết, khiến hắn có chút không biết nên khóc hay cười.
Ngay lập tức, một đám thiên kiêu lại cười ha hả, bắt đầu thảo luận đến việc Đạo Thiên Tiên Cung chuẩn bị mở ra Tiên Cổ đại lục.
Ngay tại lúc đó.
Một cỗ nhìn xe ngựa nhìn rất bình thường đang chậm rãi lái tới tòa cổ thành nơi bọn người Diệp Lăng đang ở này.
Lão nhân mặc đồ đen lái xe trông cũng rất bình thường nhưng lại lộ ra một loại cảm giác như nước chảy mây trôi, không thể kinh nhờn.
Những tu sĩ xung quang nhìn thấy đều lui tránh ra, mơ hồ đoán thân phận người ngồi trong xe ngựa hẳn không đơn giản.
Trong xe ngựa, hai đạo nhân ảnh đối lập ngồi, chính là Cố Trường Ca cùng Nguyệt Minh Không.
Nguyệt Minh Không mắt phượng cụp xuống, đang suy nghĩ không ít chuyện ở kiếp trước.
Bạch Hổ nhất tộc thiếu chủ Bạch Liệt thế nhưng là một trong số ít bằng hữu của Diệp Lăng, hai người cùng chung hoạn nạn qua, tình như thủ túc, tình cảm rất sâu.
Nàng biết Cố Trường Ca đang dự định xuống tay với Bạch Liệt.
Về phần làm sao để đổ họa cấm kỵ ma công lên đầu Diệp Lăng, nàng cũng tò mò, Cố Trường Ca đến cùng muốn làm thế nào.
Dù sao loại chuyện này, không chỉ thương lượng một chút với Diệp Lang Thiên là được.
Nếu thật sự dò xét tỉ mỉ thì sẽ phát hiện Diệp Lăng kỳ thực không có chút can hệ nào với cấm kỵ ma công.
Mà Cố Trường Ca đến cùng còn có ẩn giấu thủ đoạn gì mà nàng chưa hề biết?
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Trường Ca phát hiện giờ phút này hắn lại rất an tĩnh.
Bỏ đi thần sắc khinh mạn thường ngày, toát lên vẻ điềm tĩnh khác thường, ánh trăng chiếu sáng trên khuôn mặt tuấn tú kia, càng khiến hắn trông như một trích tiên xuất trần tuyệt thế.
Nếu như đây mới là vẻ mặt thật của hắn thì tốt biết bao nhiêu?
Điều này khiến Nguyệt Minh Không khẽ lắc đầu, ném cái ý nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu.
Hai người đều có tâm sự của riêng mình.
Bầu không khí an tĩnh, lặng im không tiếng động.
Mùi rượu nồng đậm, đàn hương phảng phất, khiến Cố Trường Ca có chút hài lòng, hơi hơi híp mắt.
"Minh lão, tùy tiện tìm một tòa phủ đệ nghỉ ngơi đi. Tối nay ta muốn đi xem trò hay."
Sau đó, Cố Trường Ca tùy ý mở miệng nói với lão giả lái xe mặc áo đen.
"Đã rõ thưa thiếu chủ." Minh lão hồi đáp.
Đạo Thiên Cổ Thành cách nơi này cũng không xa.
Chỉ bất quá bởi vì gần đây Đạo Thiên Cổ Thành cực kì náo nhiệt, vì các tộc các phái đều hội tụ tại đây nên không ít tu sĩ cũng chạy tới phụ cận cổ thành nghỉ ngơi.
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, cũng không lựa chọn trở về sơn môn, cũng không đánh cỏ động rắn, cả chặng đường đi đều rất kín tiếng.
Dù sao hắn đến để xem trò hay, thuận tiện trợ giúp một tay, miễn cho sự việc không may xuất hiện.
Cái bẫy cấm kỵ ma công này muốn thực hiện được còn phải có chút thủ đoạn nhỏ.
Mà bây giờ, hắn cũng mở ra giao diện hệ thống mà rất lâu rồi hắn chưa mở.
Thuộc tính giao diện đã lâu chưa nhìn.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo Thiên Tiên Cung chân truyền đệ tử, Trường Sinh Cố gia thiếu chủ.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Vương cảnh trung kỳ.
Công Pháp Thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ sáu mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Hư Không Chi Lực (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết
Thiên mệnh giá trị: Một vạn hai ngàn.
Khí vận điểm: Hai ngàn năm trăm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở.
Nhà kho: Phá Giới Phù *1, Phá Cấm Phù*1, Thần Ẩn Phù*1, thẻ cướp đoạt khí vận *3.
Trong lúc bất tri bất giác, điểm khí vận của Cố Trường Ca đã tăng lên tới hai ngàn năm trăm điểm, tốc độ này thực là mau.
Chắc hẳn ngoại trừ phần lớn điểm khí vận đến từ Tô Thanh Ca và Lâm Thu Hàn, còn có một phần đến từ Cố Tiên Nhi.
Đương nhiên còn có đoạn thời gian trước hoàn thành hai nhiệm vụ tuyết của hai khí vận chi nữ cũng thu được không ít điểm khí vận.
Hiện tại việc cần làm trước mắt Cố Trường Ca là phải giải quyết xong nhiệm vụ ngẫu nhiên của tên Bạch Liệt kia.
Dù sao một ngàn điểm khí vận, năm ngàn điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phải là thấp.
Mà lúc này, cũng nên để Bạch Liệt phát huy sức lực và giá trị sau cùng của hắn.
Trong kế hoạch của hắn, Bạch Liệt có tác dụng rất lớn, mà hiện tại hắn cũng không tìm thấy lựa chọn nào tốt hơn so với Bạch Liệt.
Chương 175 Kế hoạch bắt đầu
"Tựa hồ cũng cách một đoạn thời gian từ lần đột phá trước rồi, vậy thì ta cũng nên đột phá một chút."
Lúc này, Cố Trường Ca lại quét mắt nhìn cảnh giới bây giờ của hắn, nói thực ra, sau khi biết Thôn Tiên Ma Công , hắn phát hiện giá trị thiên mệnh mặc dù thoải mái, nhưng so với Thôn Tiên Ma Công vẫn còn kém xa.
Đương nhiên thiên mệnh giá trị đối với hắn mà nói, còn có càng nhiều tác dụng tốt hơn.
Nhưng dù tu vi chân chính đã đủ để quét ngang thiên kiêu đương thời, hắn vẫn nên thành thành thật thật chút, tu vi bên ngoài vẫn nên được duy trì.
Ông!
"Hệ thống, thêm điểm."
Cố Trường Ca phân phó một tiếng, sau đó một cảm giác mát mẻ quen thuộc dường như lan ra khắp toàn thân, trong thể nội bắt đầu có lực lượng kỳ dị truyền đến, mỗi một tế bào đều giống như đang lột xác.
Đồng thời, tiến độ Đạo Thiên Tiên Điển, cũng bị đẩy lên tầng thứ tám chín mươi phần trăm.
Phong Vương cảnh hậu kỳ, đột phá!
"Gia hỏa này chẳng biết tại sao đã đột phá "
Nguyệt Minh Không cũng chú ý tới khí tức vừa rồi của Cố Trường Ca có thay đổi, hơi kinh ngạc.
Nàng một mực rất hiếu kì Cố Trường Ca là như thế nào để khống chế tu vi bên ngoài chặt chẽ được như vậy, khiến cho người ta khó tìm được một chút kẽ hở.
Nếu như không phải đã trải qua những chuyện trong kiếp trước, nàng đến nay chỉ sợ vẫn không biết át chủ bài lớn nhất của Cố Trường Ca kỳ thật vẫn được giấu kín.
Điều này khiến nàng kinh sợ một hồi, bản lĩnh của Cố Trường Ca quả thực là không thể tưởng tượng.
Có phải chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời có thể đột phá đến Hư Thần, Chân Thần, thậm chí cảnh giới càng cao hơn?
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không trầm mặc, coi như nàng tìm kiếm cơ duyên khắp nơi, thì tu vi chân chính của nàng hiện tại bất quá cũng chỉ ngang với tu vi mà Cố Trường Ca thể hiện ra ngoài mà thôi.
Đương nhiên, tu vi bên ngoài của nàng cũng chỉ là vừa tới Phong Vương cảnh sơ kỳ.
Có kinh nghiệm sống qua một đời, nàng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc ẩn giấu lá bài tẩy, không để tu vi thật sự tuỳ tiện bại lộ.
Cho nên ngay cả Cố Trường Ca kỳ thật cũng không phát giác được tu vi chân chính của Nguyệt Minh Không thật ra là Phong Vương cảnh hậu kỳ.
Riêng một điểm này thôi cũng đủ để nàng vượt trội hơn đám tuổi trẻ Chí Tôn hiện giờ.
Đương nhiên, đối với Cố Trường Ca mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng, hắn căn bản không để ý.
Bên trong lầu các nơi bọn Diệp Lăng đang ở.
Bạch Liệt vẫn luôn trông ngóng mong chờ, rốt cục khi ánh trăng chiếu đến tầng thứ ba của mái hiên.
Từ bên ngoài lầu truyền đến thanh âm.
"Bạch Liệt, ta đến rồi!"
Thanh âm này dễ nghe lại mị hoặc, làm cho người khác không khỏi say mê.
Bạch Liệt vui mừng, đi thẳng tới bên cửa sổ nghênh đón, một đám thiên kiêu nhao nhao đứng dậy, hai mắt tỏa sáng.
Một giai nhân như thế, cho dù gặp qua bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy không đủ, trách không được ngay cả một người đàn ông có ý chí kiên cường như Bạch Liệt cũng không kiềm chế được mà trầm mê.
"Cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi "
Diệp Lăng cũng là càng nhìn càng kinh diễm, hôm nay Doãn Mi hiển nhiên rất nghiêm túc lựa chọn phục trang còn trang điểm nhẹ khiến hắn không khỏi có mấy phần hâm mộ Bạch Liệt.
"Doãn Mi, ngươi đã đến?"
Bạch Liệt hướng về phía ngoài cửa sổ cười nói, trên mặt lộ ra thần sắc trầm mê.
"Ta đến rồi!"
Một vị nữ tử mặc váy đỏ nhè nhẹ cười.
Từ trong hư ảnh, từng bước một bước ra, dưới chân tựa hồ là nở rộ từng đoá từng đoá kiều diễm chi hoa.
Khuôn mặt mang theo vẻ yêu dị, mị hoặc.
Nàng mỹ lệ phi thường, loại xinh đẹp này không giống với những vị thần nữ trước đó.
Mà nàng mang theo một vẻ mỹ lệ của yêu hồ, dường như có thể mị hoặc chúng sinh.
Nàng từ trong hư ảnh đi ra, mỹ lệ gần như không chân thực, mặt trái xoan trắng muốt như dương chi bạch ngọc.
Một đôi mi dài cong cong, mắt như hồng ngọc, hiện ra oánh quang.
Mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi đỏ mọng, hàm răng óng ánh, mái tóc dài mượt như tơ.
Trong bóng đêm, ánh trăng mông lung.
Tư thái xinh đẹp, bước từng bước về phía trong lầu các, như một bông hoa xinh đẹp tuyệt thế mê hoặc chúng sinh.
Da thịt sáng bóng trong suốt, mười phần hoàn mỹ.
Rất hiển nhiên, hôm nay Doãn Mi cố ý ăn vận đến đây, so với những bộ dáng trước đây Bạch Liệt từng nhìn thấy càng mỹ lệ hơn nhiều.
Hắn bị dại ra nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, phát ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng.
"Doãn Mi, ngươi thật đẹp!"
Ánh mắt Doãn Mi có chút xấu hổ lườm hắn một cái, giận nói:" thật ngốc."
Lời này xém chút khiến xương cốt Bạch Liệt đều mềm cả ra, cả người như run hết lên.
Bất quá rất nhanh sau đó, hắn chú ý tới thần sắc của cả một đám thiên kiêu trong lầu các, thậm chí là vị hiền đệ Diệp Lăng kia cũng hơi có chút ngốc, sắc mặt hắn lập tức có một tia không vui cùng không thoải mái.
Dù sao Doãn Mi vì tới gặp hắn, mới cố ý ăn mặc như vậy, bộ dáng này sao có thể để nam tử khác chăm chú nhìn như thế?
Tính cách Bạch Liệt mặc dù phóng khoáng, nhưng hắn cũng là nam nhân, lòng chiếm hữu vô cùng mạnh.
Ngay lập tức phát ra âm thanh hừ lạnh thể hiện sự bất mãn của mình.
Đám thiên kiêu trong lầu các nghe được thanh âm này, cũng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt có chút xấu hổ.
Diệp Lăng cũng là chậm rãi thu hồi ánh mắt, ra vẻ trấn định nâng chén uống một hớp rượu, nói:"Bạch Liệt lão đại quả là có phúc lớn a!"
Nếu như là bình thường, Bạch Liệt nghe nói như thế, khẳng định cảm thấy cao hứng, thế nhưng liên tưởng đến cách làm người của Diệp Lăng thì bây giờ lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
"Doãn Mi ngươi tới thật đúng lúc, vừa rồi ta đang nhắc tới ngươi đấy."
Bất quá Bạch Liệt cũng không so đo, vội vàng cười tươi đón chào Doãn Mi.
Đồng thời phân phó người trong lầu các đi đổi tiệc rượu.