-
Chương 141-145
Chương 141 Ý đồ của Diệp Lăng
Bên trong Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chân ý, chính là một loại sức mạnh cực lớn, thậm chí có thể đối kháng với ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca ở vài phương diện nào đó.
Mới đầu nàng hiểu rõ những thứ này, nhưng sau thời gian tìm đọc điển tịch, rốt cuộc nàng tìm được một chút ghi chép.
Cho nên Luân Hồi Cổ Phù, nàng nhất định phải cướp đoạt tới tay.
Mặt khác, nàng cũng biết tên Diệp Lăng kia không đơn giản.
Diệp Lang Thiên tại ngoại giới có thể nói là được nhiều tu sĩ xưng là tuổi trẻ Chí Tôn có thể sánh ngang với Cố Trường Ca.
Từ điểm mà nói có thể thấy Diệp Lang Thiên thực sự bất phàm.
Thân là truyền nhân Diệp tộc, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay Diệp Lăng, ngay cả vị trí truyền nhân cũng bị hắn cướp.
Kiếp trước Diệp Lăng cũng là một trong số ít người trẻ tuổi còn sống sót từ trong tay Cố Trường Ca.
Bất quá sau này có chết hay không nàng cũng không rõ, nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm thì nhất định là có.
"Kiếp trước Diệp Lăng có được Luân Hồi Cổ Phù, thiếu chút nữa cũng bị phu quân giết chết, đời này nếu ta đoạt được Luân Hồi Cổ Phù thì sau này càng phải chú ý."
Rất nhanh, sắc mặt Nguyệt Minh Không khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mắt phượng thâm thúy mà lạnh lùng, nhìn về phía xa ngoài xe.
Nàng sớm đã âm thầm bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi Diệp Lăng đến.
Về phần nàng vì sao chắc chắn Diệp Lăng sẽ tới?
Kết hợp trí nhớ kiếp trước, Nguyệt Minh Không biết tên Diệp Lăng này tựa hồ vô cùng ngưỡng mộ nàng, sau khi hắn trở thành truyền nhân Diệp tộc lại tuyên bố muốn cướp hôn nàng.
Nàng đối với điều này đương nhiên khịt mũi coi thường.
Diệp Lăng cũng chính bởi vì lần tuyên bố kia mà xém chút bị Cố Trường Ca giết chết, sau đó mai danh ẩn tích.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng do Diệp Lăng gây sự khiến trong lòng Cố Trường Ca không vui, hắn mới ra tay, nàng còn có chút vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra Cố Trường Ca xuất thủ, chắc hẳn cũng là vì Luân Hồi Cổ Phù.
Cố Trường Ca vẫn luôn mưu tính các loại bản nguyên vậy nên hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua bản nguyên luân hồi này.
Cân nhắc đến những điều này.
Nguyệt Minh Không đi thẳng vào bên trong Hắc Thạch Cổ Thành.
Nàng tin rằng nếu Diệp Lăng ở đây, một khi hắn nhìn thấy ký hiệu của Vô Song tiên triều, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà hiện thân.
Kiếp trước nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng vô số, từ đó nàng cũng có thể đoán ra tính tình hắn như thế nào.
"Bây giờ tu vi của Diệp Lăng nhiều nhất là đạt Phong Hầu cảnh, nơi này chắc chắn thành nơi táng thân của hắn."
Lúc này thần sắc Nguyệt Minh Không vô cùng lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững, chấp chưởng quyền sinh sát trong tay, tựa như nữ đế cao cao tại thượng.
Nàng không quan tâm giết Diệp Lăng sẽ có kết quả thế nào, đối với nàng mà nói, giết hắn chỉ như giẫm chết một con giun dế thôi.
Nhưng để giết con kiến nhỏ này, nàng cư nhiên phải bày bố không ít.
Không bao lâu, Nguyệt Minh Không cảm giác được có người đang đi về phía này.
Rất trẻ trung, khí huyết cực kì kinh người, rõ ràng đã tu luyện qua một thuật cường thể nào đó.
Nàng mắt phượng nhắm lại, cánh tay ngọc vung lên.
Ông!
Một trận rung động tán ra trong hư không.
Trong nháy mắt bao nhiêu cỗ khí tức kinh khủng đều âm thầm ẩn nấp, khiến cả trời đất như bị khóa lại.
"Nơi này, chính là phủ đệ mà chiếc xe ban nãy hạ xuống nhưng sao ta lại có chút bất an "
Diệp Lăng nhướng mày, dừng bước trước toà phủ đệ rộng rãi xưa cũ này.
Mặc dù hắn ưa thích mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa hắn ngốc, có đôi khi cảm giác đầu tiên của hắn, giúp hắn tránh không ít nguy hiểm, có mấy lần còn suýt nữa liên quan đến mạng sống.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đây, trong lòng hắn luôn có chút bất an.
"Quy huynh, ngươi nói nên vào hay là không?"
Lúc này, thần sắc Diệp Lăng mang theo chút nghi hoặc, hỏi mặt dây chuyền màu đen trên cổ hắn.
Năm đó khi hắn còn nhỏ, lên núi tìm kiếm linh dược, kết quả ngộ nhập vào một hang động dưới đất, ở trong đó đánh bậy đánh bạ nhặt được cái mặt dây chuyền màu đen này, cũng thu hoạch được truyền thừa của luân hồi Cổ Thiên Tôn.
Bên trong mặt dây chuyền màu đen có một lão quy tàn hồn.
Cũng chính là Quy huynh mà hắn gọi ban nãy, nó tự xưng là tọa kỵ của luân hồi Cổ Thiên Tôn, vì luân hồi Cổ Thiên Tôn tìm kiếm truyền nhân thích hợp.
Ban đầu Diệp Lăng không tin.
Nhưng về sau hắn phát hiện thật sự có chuyện như thế.
Chỉ có điều lão quy này không có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ dạy hắn một chút thuật thức bên ngoài, cũng không có gì khác để nói cho hắn.
Bình thường không có gì lạ, không có gì đặc biệt, tuyệt không giống như là tọa kỵ của Cổ Thiên Tôn.
Giờ phút này nghe hắn nói vậy, lão quy không khỏi liếc mắt nói:" cũng đến phủ đệ của người ta rồi, tiểu tử ngươi sao lại không dám vào rồi? Bình thường lúc quyến rũ mấy thiên chi kiều nữ kia, không phải rất lớn mật sao?"
Nghe nói thế, Diệp Lăng cũng cảm thấy không sai.
Lúc trước hắn cũng chưa từng gặp mặt nàng, sao lại có ý muốn hại hắn chứ?
Hơn phân nửa là do hắn nghi thần nghi quỷ.
Nghĩ như vậy, lá gan Diệp Lăng cũng lớn hơn, lâu nay hắn vẫn hay nghe những lời đồn của vị Nguyệt Minh Không công chúa kia, tâm sinh tò mò.
Hôm nay nếu quả thật có thể gặp được nàng vậy há chỉ là một cái duyên bình thường?
Về phần vị Nguyệt Minh Không công chúa kia là vị hôn thê của Cố gia thiếu chủ Trường Sinh, hắn cũng không thèm để ý, nói ra thì ngay cả Diệp Lang Thiên cũng sắp không phải là đối thủ của hắn rồi.
Coi như Cố Trường Ca nổi danh ngang hàng với Diệp Lang Thiên, thì đã sao?
Oanh!
Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Diệp Lăng tới gần phủ đệ, trong đó truyền ra một thanh âm tựa trời cao lạnh lùng ban xuống.
"Giết hắn!"
"Không tốt!"
Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm này, sắc mặt Diệp Lăng ngay lập tức thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thật có người muốn giết hắn.
Hết chương 141.
Chương 142 Thất thủ
Ầm ầm!
Trên bầu trời, mấy thân ảnh có khí tức kinh khủng xuất hiện, uy áp của Thánh Nhân bao phủ khắp nơi.
"Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Nơi đó không ngờ lại có Thánh Nhân xuất hiện, hơn nữa còn rất nhiều người nữa!"
Tu sĩ cả tòa Hắc Thạch Cổ Thành cũng bị kinh động, lúc này cùng nhau nhìn về hướng kia, sỡ hãi cùng ngạc nhiên không thôi.
Mảng lớn kiến trúc cung điện sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích.
Một làn sương mù mờ ảo xuất hiện chảy xuống như một luồng hào quang, hóa thành hình một con rồng bao phủ xuống người Diệp Lăng.
Hắn sợ hãi trợn mắt.
"Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn hãm hại ta?"
Diệp Lăng sắc mặt kịch biến, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Nhìn nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi từ trong phủ đệ ra, mắt hắn lóe lên tia thâm trầm cùng lạnh lùng, ánh mắt Nguyệt Minh Không nhìn Diệp Lăng như nhìn một con giun con dế.
"Ngươi lấy thứ không thuộc về ngươi, đương nhiên đáng chết."
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói, không có ý định cùng hắn nói nhảm.
Nói xong ngọc thủ Nguyệt Minh Không vung lên, mấy vị Thánh Nhân cường giả trên không trung lập tức xuất thủ, chuẩn bị giết chết Diệp Lăng tại đây.
Vì đối phó với Diệp Lăng, Nguyệt Minh Không đã triệu tập lực lượng mạnh nhất mà bây giờ nàng có thể triệu tập.
Tất cả xuất động bốn tên Thánh Nhân, có thể thấy được sát tâm của nàng nặng bao nhiêu.
Sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực.
Nàng hiểu rõ Diệp Lăng thân là Cổ Thiên Tôn truyền nhân, chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh vô cùng cường đại.
Đồng thời nàng cũng xuất thủ vung ống tay áo lên.
Phía trước cương phong mênh mông cuồn cuộn hóa thành sóng lớn ngập trời.
Một bạt tai như bạch ngọc không tì vết xuất hiện, đánh hướng về phía trước, muốn đem Diệp Lăng thuấn sát.
Một chưởng này mang theo uy thế đáng sợ, vô cùng to lớn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà kháng cự.
Đồng thời, nàng lấy ra một thanh ngọc kiếm sáng long lanh, thanh kiếm cuồn cuộn kiếm khí tràn ngập đáng sợ đến cực hạn, hóa thành tinh hà thần uy, có được sức mạch một kích toàn lực của Chí Thánh cảnh!
Trên không trung bốn tên Thánh Nhân xuất thủ, trước mặt Nguyệt Minh Không cũng đang xuất thủ, tình huống này hoàn toàn chính là tuyệt vọng.
Đổi lại bất luận tên tuổi trẻ Chí Tôn nào, trừ phi có bản lĩnh như nàng, nếu không hôm nay chắc chắn phải chết ở đây, sẽ không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Dù sao loại ba động này, hủy diệt toà Hắc Thạch Cổ Thành này, chắc chắn không có vấn đề, nhưng bây giờ lại bị nàng dùng để tiêu diệt Diệp Lăng.
"Tiểu tử thúi nhanh sử dụng vật kia đi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết "
Lúc này, lão quy bên trong mặt dây truyền đeo trên cổ Diệp Lăng sắc mặt không khỏi đại biến, đang điên cuồng thúc giục hắn, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.
Vì sao Vô Song tiên triều công chúa này, lại ở đây bày ra thế trận lớn như thế để giết Diệp Lăng?
Rốt cuộc là ai tiết lộ Diệp Lăng chính là luân hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa?
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sắc mặt trắng bệch, thần sắc mang đầy thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Không trước mặt đã không có tâm tình trêu hoa nghẹo nguyệt như lúc đầu nữa.
"Hôm nay Diệp mỗ đại nạn không chết, ngày khác sẽ trả lại ngươi gấp trăm gấp ngàn lần hôm nay!" Hắn lạnh lùng quát.
Oanh!
Nói xong, hắn lộ ra thần sắc vô cùng tiếc nuối, lấy từ trong nạp giới ra một ngọc phù đen như mực.
Trên mặt ngọc phù tràn ngập khí tức khủng bố truyền ra xen lẫn cả luân hồi chi ý.
Khí tức từ miếng ngọc phù này tràn ra vượt qua cả Thánh Cảnh, thậm chí đạt đến Đại Thánh Cảnh!
Tu sĩ cả tòa cổ thành vô cùng kinh hãi, suýt chút nữa quỳ phục xuống trước đạo này khí tức này, tu sĩ Đại Thánh Cảnh đã gần được phong làm một vị thần tôn rồi.
Ở trong một số cổ lão thế gia tu sĩ Đại Thánh Cảnh cũng được xưng tông làm tổ tiên rồi.
Ngày thường căn bản không gặp được.
Nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có ba động khủng bố như thế truyền đến?
Bọn hắn giờ phút này tâm thần run rẩy, kinh hãi không thôi.
"Cái gì? !"
"Lui!"
Nhìn thấy sát ma của tấm ngọc phù này, thần sắc luôn lạnh lùng của Nguyệt Minh Không rốt cục có chút thay đổi.
Nàng thật sự không nghĩ tới Diệp Lăng vậy mà lại có được ngọc phù Đại Thánh Cảnh, kiếp trước nàng hoàn toàn chưa từng nghe nói hắn từng sử dụng ngọc phù này.
Phải biết nàng thân là trữ đế Vô Song tiên triều, cũng cùng lắm chỉ có được hộ thân chi vật này thôi.
Ngay cả nàng cũng không bỏ ra nổi ngọc phù Đại Thánh Cảnh tới công phạt.
Không đúng kiếp trước những kẻ biết lá bài tẩy của Diệp Lăng có lẽ cũng bị hắn giết đi.
Nghĩ tới đây sắc mặt nàng trầm xuống.
"Đáng ghét, tên Diệp Lăng này không hổ là kẻ có thể trốn thoát khỏi ma trảo của phu quân, bảo toàn được tính mạng "
Bốn tên Thánh Nhân trên không trung nhanh chóng lùi về phía sau, không dám đón đỡ từ miếng ngọc phù này của Diệp Lăng.
Nhân cơ hội này, Diệp Lăng mang theo cừu hận, rất nhanh liền biến mất không thấy
"Lần sau muốn giết hắn thì khó càng thêm khó."
Thần sắc Nguyệt Minh Không rất khó coi, ngọc thủ nắm chặt.
Không nghĩ tới tự mình thân là một người trọng sinh, vậy mà giết không được kẻ trong mắt nàng chỉ là một con kiến hôi.
Ông!
Lúc này, Nguyệt Minh Không bỗng nhiên cảm nhận được một chưởng nóng kinh khủng giáng xuống, giống như là một biển lửa vô cùng đáng sợ, đang lao đến phía nàng.
Diệp Lăng đánh ra ngọc phù, trong khoảnh khắc nàng như bị biển lửa thôn phệ, nháy mắt thế công cường đại cấp độ đại thánh này tiện tay bị xóa đi.
Đi ra từ trong hư không một tuyệt mỹ nữ tử thân mang váy dài màu đỏ xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Ngươi là ai?"
Nguyệt Minh Không đại mi lúc này nhíu lại khuôn mặt lạnh lùng mà thâm trầm khi cảm nhận được một tia khí tức nhẹ nhàng này.
Chuyện Diệp Lăng chạy thoát được, khiến Nguyệt Minh Không tạm thời buông xuống.
Hết chương 142.
Chương 143 Ghen
Rõ ràng nàng đã bày binh bố trận vô cùng chặt chẽ cẩn thận như thế, tuyệt đại đa số tuổi trẻ Chí Tôn gặp phải tình huống như vậy chắc chắn tuyệt vọng.
Kết quả cuối cùng vẫn làm Diệp Lăng đào tẩu.
Đối với chuyện này, ngoại trừ cảm thán Diệp Lăng có vận khí quá tốt ra, nàng còn có thể nói thêm cái gì?
Bất quá, trước mắt đột nhiên xuất hiện nữ tử váy đỏ tu vi lại là Đại Thánh Cảnh, khiến trong lòng Nguyệt Minh Không sinh ra một cảm giác vô cùng quái dị.
Bất kể là kiếp trước hay hiện tại nàng cũng chưa từng gặp qua người này, hôm nay lại đột nhiên hiện thân giúp nàng chặn ngọc phù của Diệp Lăng.
Điều này khiến nàng nghi hoặc không thôi.
"Ta là người của công tử, gặp qua Minh Không công chúa."
Người hiện thân đương nhiên là Diễm Cơ.
Nghe vậy nàng nhẹ giọng trả lời.
Nhân được phân phó của Cố Trường Ca, từ khi rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung nàng liền bắt đầu tìm hiểu hành tung của Nguyệt Minh Không ở tất cả các tòa cổ thành trong Vô Lượng Thiên.
Cuối cùng mới phát hiện nàng đến nơi này.
Kết quả vừa tới Hắc Thạch Cổ Thành liền thấy được một màn vừa rồi, cho nên mới xuất thủ thay Nguyệt Minh Không ngăn lại một kích.
Đương nhiên Diễm Cơ cũng hiểu rõ, thân là trữ đế Vô Song tiên triều, Nguyệt Minh Không khẳng định có thủ đoạn có thể ngăn cản một kích này.
Bất quá nếu là vị hôn thê của Cố công tử, tương lai khả năng rất lớn cũng chính là chủ mẫu của nàng.
Nàng liền xuất thủ.
Tên nam tử áo đen kia nàng cũng định ra tay ngăn lại, nhưng thủ đoạn bảo mệnh của hắn cực kì phong phú, lập tức liền đem khí tức thu liễm, trốn vô ảnh vô tung.
Cái này khiến Diễm Cơ rất bất đắc dĩ.
"Công tử, vị công tử kia là?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Nguyệt Minh Không nhìn Diễm Cơ hiện lên vẻ bình tĩnh lạnh lùng ,có chút khó coi hỏi.
Nàng nghĩ tới đầu tiên chính là kẻ nào đó theo đuổi nàng.
Chuyện này khiến nàng rất chán ghét, phiền chán, giống kẹo da trâu, bỏ cũng không rơi.
Nàng không hề nghĩ đến Cố Trường Ca.
Dù sao kiếp trước bên người Cố Trường Ca chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, kết quả ngay cả nàng cuối cùng cũng bị Cố Trường Ca nhẫn tâm giết chết.
Bên người Cố Trường Ca không có khả năng sẽ có nữ nhân.
Cho nên trong đầu Nguyệt Minh Không lập tức loại bỏ Cố Trường Ca.
"Đương nhiên là Cố công tử, Cố Trường Ca. Minh Không công chúa tại sao lại hỏi như vậy?"
Nghe vậy, Diễm Cơ có chút nghi hoặc hỏi.
Nghe đồn rằng, Nguyệt Minh Không khôn khéo tài giỏi, là nhân vật chấp chưởng quyền sinh quyền sát trong tay, bây giờ nhìn lại dáng vẻ sao lại có chút ngốc nghếch vậy?
Còn hỏi nàng là vị công tử nào?
Điều này không phải quá rõ ràng sao, ngoại trừ Cố công tử còn ai sẽ để ý đến nàng.
"Không có khả năng, bên cạnh hắn làm sao có thể có nữ nhân khác ngoại trừ ta chứ."
Nghe nói như thế, Nguyệt Minh Không lập tức lắc đầu lập tức phủ nhận lời nàng, mắt phượng nhắm lại lộ ra thần sắc không tin .
Mặc dù tu vi của nàng không cao bằng Diễm Cơ, nhưng lời này nói ra lại khiến cho Diễm Cơ nhịn không được có chút hoảng sợ.
Đây chính là uy thế Đế Giả bẩm sinh.
Mà nghe nàng nói như thế Diễm Cơ lập tức liền hiểu ra.
Sau đó nàng giải thích nói, " Diễm Cơ là người Cố công tử dẫn tới từ hạ giới, lúc ấy chỉ là một luồng tàn hồn, nhờ có Cố công tử tương trợ mới có thể ngưng tụ thân thể "
Nàng tự đem chuyện của mình cùng Cố Trường Ca giản lược kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, sự lạnh lùng hoài nghi trong mắt Nguyệt Minh Không biến mất, sau đó trở nên có chút chấn kinh.
Nàng không nghe lầm chứ?
Loại người như Cố Trường Ca này, lại còn biết trợ giúp người khác?
Bình thường không phải hắn thích nhất là thôn phệ tàn hồn của các cường giả sao?
Vậy hắn vì sao lại giúp nữ tử này?
Lúc này trong đầu Nguyệt Minh Không đều là nghi vấn, đã sớm đem chuyện Diệp Lăng chạy mất ném sau ót.
Hiện tại đối với nàng mà nói chuyện của Diễm Cơ mới là quan trọng nhất.
Cố Trường Ca vì sao lại giúp đỡ nàng? Có ý đồ gì?
Theo bản năng, ánh mắt Nguyệt Minh Không rơi vào khuôn mặt cùng vóc dáng Diễm Cơ.
Thực sự rất xinh đẹp, hiếm có người sánh kịp, hơn nữa còn không phải là nhân tộc.
Chẳng lẽ là nguyên nhân này?
Nguyệt Minh Không lúc này bỗng nhiên có chút ghen, trong lòng chua chua, cảm thấy ủy khuất cùng không cam lòng.
Bất luận là khuôn mặt hay dáng người, nàng so với nữ nhân trước mắt này đâu có kém đâu.
Vì sao Cố Trường Ca không có hứng thú với nàng, hết lần này tới lần khác muốn giúp đỡ nữ nhân này ngưng tụ Nhục Thân?
Kiếp trước bên người Cố Trường Ca ngoại trừ nàng ra, hoàn toàn không có bất kỳ nữ nhân nào.
Nhưng bây giờ Cố Trường Ca lại nuôi bên người nữ nhân xinh đẹp thực lực cường đại như thế.
Diễm Cơ lúc này lại hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu Nguyệt Minh Không.
Nàng nhớ tới lời Cố Trường Ca phân phó, nói " Minh Không công chúa, công tử phân phó ta nói với ngươi, nếu như ngươi không đi gặp hắn, hắn sẽ đích thân đến bắt ngươi."
"Ta đã biết."
Nguyệt Minh Không nghe vậy, lạnh lùng nói.
Nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút nhụt chí, cũng có chút bất đắc dĩ, không cam lòng, nhưng nhiều hơn chính là một loại không có sức sống, thậm chí tâm tình tuyệt vọng.
Nàng cũng không nghĩ tới vừa mới đến Vô Lượng Thiên không bao lâu liền bị Cố Trường Ca biết được.
Một tu sĩ Đại Thánh Cảnh đến đây "bắt" nàng, nàng còn có thể chạy thoát sao?
Thân là người trọng sinh, theo lý thuyết nàng chiếm được tiên cơ, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Cố Trường Ca nàng lại không có bất kì biện pháp nào.
Nàng muốn báo mối thù kiếp trước, chỉ sợ là không có bất kỳ cơ hội nào, mà một thế này nàng khả năng cũng khó thoát khỏi kết cục bi thảm kiếp trước.
Tác phong của Cố Trường Ca mặc dù có chút khác so với kiếp trước, nhưng tính tình vẫn không thay đổi chút nào.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, vậy nàng trọng sinh rốt cuộc có ý nghĩa gì? Cái gì cũng không ngăn cản được.
Trơ mắt nhìn xem bi kịch của kiếp trước tái diễn sao?
Cuối cùng, vẫn bị Cố Trường Ca giết chết?
Ngọc thủ nắm chặt, nhớ tới chuyện xảy ra ở Trường Sinh Cố gia đoạn thời gian trước, lại có chút mê mang.
Cố Trường Ca rốt cuộc có mục đích gì?
Sau đó, Nguyệt Minh Không cũng tỉnh táo lại, né Cố Trường Ca nhiều ngày như vậy, lần này vô luận thế nào cũng tránh không thoát.
Nhưng nhìn Diễm Cơ trước mắt, nàng cuối cùng vẫn cảm giác trong lòng mình có chút chua chua.
Hết chương 143.
Chương 144 Tiên bảo hiện thế
Đạo Thiên Tiên Cung, Vô Thượng Phong.
Tại chỗ sâu Đạo Thiên Tiên Cung xuất hiện thần quang sát na ngút trời, Cố Trường Ca liền chú ý tới.
Bất quá hắn biết rõ, đây không phải là do tiên lộ xuất hiện.
Tiên lộ chân chính một khi xuất hiện, cảnh tượng này tuyệt đối vô cùng kinh người, làm sao một trưởng lão có khả năng che lại, cái này rất có thể chỉ là một báo hiệu mà thôi.
Đương nhiên cứ như vậy, chuyện Đạo Thiên Tiên Cung tiên bảo xuất thế cũng sẽ bị tất cả đại đạo thống thế lực chú ý tới, lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đi.
Đại trưởng lão coi như cường thế đến đâu, cũng không thể với năng lực một người chịu được nhiều thế lực thượng giới ở Nội Vực như vậy.
Riêng Bất Hủ đại giáo, vô thượng đạo thống đã chiếm không ít, chớ nói chi là còn có Thái Cổ Tiên tộc, Trường Sinh thế gia đang ngồi một bên nhìn chằm chằm.
Cơ duyên lớn như thế ai sẽ từ bỏ chứ? Ai chẳng muốn chạy đến kiếm một chén canh.
Bao gồm cả Trường Sinh Cố gia cũng như vậy.
Cuối cùng, đại trưởng lão quyết định chọn thỏa hiệp.
Chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, không bao lâu sẽ mở ra cho tất cả các thế lực lớn.
Điều này có thể nói là một tin tức tốt đối với Cố Trường Ca, hắn còn đang suy nghĩ làm sao có thể đi vào, bây giờ cơ hội liền đến.
Đại trưởng lão coi như vô cùng ngứa mắt với hắn, muốn làm khó hắn, chuyện này cũng không thể làm gì khác.
Ngược lại đến lúc đó đoán chừng còn phải chạy đến trước mặt hắn cầu hắn.
"Đến lúc đó Đạo Thiên Tiên Cung sẽ phải đón các đệ tử của thế lực đạo thống khác, còn không phải dựa vào ta đến giữ thể diện sao."
Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Cố Trường Ca càng đậm.
Bây giờ các đệ tử trong Đạo Thiên Tiên Cung đoán chừng cũng tìm không thấy người có dũng khí đối nghịch cùng hắn.
Bốn người khác trong ngũ đại trân truyền đệ tử, cũng chính là bốn tên trân truyền đệ tử mạnh nhất cũng như thế.
Những đệ tử trân truyền khác, tuy nói thủ đoạn không ít, nhưng so với ngũ đại trân truyền mà nói thì lại càng không đáng giá nhắc tới.
Trừ phi giống thiên nữ Doãn Mi Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất mạch, cực kỳ thần bí, ẩn tàng nhiều thủ đoạn.
Nhưng không ai biết, ngay cả nàng cũng là người của Cố Trường Ca.
"Kim Trụ bế quan, Điền Dương, Chung Thiên Nguyên từ ngày hôm đó trở đi cũng đang bế quan, có thể nói ta hiện tại ở Đạo Thiên Tiên Cung thật ra một tay che trời. "
"Chỉ còn những trưởng lão kia là còn có chút ảnh hưởng đến ta mà thôi."
Cố Trường Ca nghĩ nghĩ liền rời khỏi cung điện.
Sau đó, một đám tùy tùng đi theo, bao gồm cả Doãn Mi cùng không ít trân truyền đệ tử cũng đi theo Cố Trường Ca ra phía ngoài sơn môn.
Cố Tiên Nhi đoạn này thời gian bị đại trưởng lão sắp xếp ở trong đỉnh núi, không đột phá đến Phong Hầu cảnh không cho nàng ra.
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không rảnh mà chạy đến đó kiếm phiền phức.
Đại trưởng lão cũng sẽ không tùy tiện để hắn tới, nói không chừng còn có thể tặng hắn một bạt tai cho hắn bay ra ngoài.
Đến lúc đó Cố Tiên Nhi không nghĩ ra hắn muốn làm gì, tuyệt đối sẽ nhịn không được chạy đến tìm hắn.
Mọi thứ đều phải vừa đủ, hăng quá hoá dở.
Hiện nay Đạo Thiên Cổ Thành vô cùng náo nhiệt, người của tất cả đạo thống đại giáo đều đến đây, hắn cũng đúng lúc đi gặp nhóm "người quen cũ" của mình.
Đồng thời, hắn cũng muốn biết khí vận chi tử mà hệ thống bỗng nhiên nhắc đến rốt cuộc là ai.
Vừa vặn có thể đi tìm hiểu một chút tin tức.
Đã đến trong phạm vi nhắc nhở của hệ thống, chắc hẳn cách hắn sẽ không quá xa.
Mà khi Cố Trường Ca khởi hành tiến về Đạo Thiên Cổ Thành, bên trong sơn môn rất nhiều đệ tử cũng đã bị kinh động, từ phía xa nhìn hắn mang theo một đám tùy tùng rời đi.
Ánh mắt bọn hắn nhìn theo không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Sau khi đắc tội với đại trưởng lão, kết quả còn có thể tùy ý làm bậy trong tông môn, ngay cả các vị trưởng lão cũng không làm gì hắn được.
Chuyện này, cũng chỉ có Cố Trường Ca mới có thể làm được.
Một thời gian, tin tức Cố trân truyền rời đi Đạo Thiên Tiên Cung, cũng bị rất nhiều người truyền ra, nhất cử nhất động của hắn đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Triêu Thiên Khuyết.
Đây là một lầu các rộng lớn tráng lệ của Đạo Thiên Cổ Thành, thuộc về Vạn Đạo Thương Minh, phía sau dựa vào rất nhiều Bất Hủ đại giáo, nội tình thâm hậu.
Ngày thường chỉ tiếp đón đại nhân vật cùng một chút nhân kiệt thiên kiêu.
Nơi đây cảnh sắc như một tiểu sơn lâm, hoa diên vĩ và hoa lan đua nhau khoe sắc, mùi thơm ngát xông vào mũi, các loại chim quý thú lạ ẩn hiện.
Từng tòa Linh Sơn bao phủ sương mù cùng tinh khí, quả thật là một mảnh đất tốt để tu hành.
Cung điện nguy nga tráng lệ, tọa lạc phía trên linh căn, những đám mây tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như một Thần đình.
Giờ phút này, nơi này có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi hội tụ, đến từ các phương thế lực lớn.
Hoặc mang theo tùy tùng, đi đứng như long hành hổ bộ, tinh thần hăng hái, thần quang tráo thể.
Hoặc tài hoa xuất chúng, khuôn mặt kiệt ngạo, tinh khí quanh người, khí huyết bành trướng.
Hoặc là khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp làm rung động lòng người, giống như tiên tử, mang theo khí tức siêu nhiên.
Chuyện tiên bảo Đạo Thiên Tiên Cung hiện thế , kinh động đến rất nhiều thế lực,
Nhưng khổ vì vấn đề mặt mũi , các đại nhân vật không cách nào tự mình chạy tới nơi này, nên liền phái tới đám tinh nhuệ trong tộc chạy tới đây.
Nơi này bất luận kẻ nào tại ngoại giới cũng có chút danh tiếng thiên tài, thậm chí còn có mấy vị tuổi trẻ Chí Tôn hiện thân, nhanh chóng tiến về trong cung điện, dẫn phát oanh động vô cùng to lớn.
Hết chương 144.
Chương 145 Diệp Lang Thiên
Đạo Thiên Tiên Cung bây giờ có thể nói là hấp dẫn tới quá nhiều tu sĩ.
Chỉ trong Đạo Thiên Cổ Thành bây giờ liền có thể nhìn thấy những đạo thần hồng, còn có rất nhiều thuyền lớn vạn trượng, che khuất bầu trời, từ các nơi chạy nhanh đến.
Phía sau Triêu Thiên Khuyết dựa vào Vạn Đạo Thương Minh.
Nơi này không chỉ có phòng đấu giá lớn nhất Đạo Thiên Cổ Thành, cũng có thương lâu lớn nhất, rất nhiều linh đan bảo dược, điển tịch thần thông, vật liệu thần binh đều có thể mua được ở chỗ này.
Trừ cái đó ra, còn có Vạn Đạo Yến vô cùng nổi tiếng, bữa tiệc này tất cả thiên kiêu đều hội tụ ở đây, có thể luận đạo tranh phong chiếm được vị trí thứ nhất.
Mỗi một lần Vạn Đạo Yến đều có không ít đồ tốt, hoặc là bảo thuật thần thông cường đại, hoặc là các loại thiên công thần bí, đối với thiên kiêu trẻ tuổi mà nói chúng có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Trừ cái đó ra, đây là cơ hội tốt dương danh bát phương, chấn động thiên hạ.
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi cũng đang nghị luận, trong mắt đều là thần quang.
"Đạo Thiên Tiên Cung tiên bảo xuất thế, lần này tông môn điều động chúng ta đến đây, chắc là để cho chúng ta đi vào." Một nam tử sinh linh trẻ tuổi sau lưng mọc lên hai cánh ngân sắc nói.
"Nếu không không phải đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung người bình thường đều không vào được." Người bên cạnh gật đầu.
"Ta thấy các ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."
"Ở sâu bên trong Đạo Thiên Tiên Cung, nghe nói là có một Tiên Cổ đại lục, ẩn giấu bao nhiêu cơ duyên, các ngươi có biết không? Đổi lại là ta, khẳng định là muốn độc chiếm, làm sao lại phân ra chứ. Phải biết ngày thường chỉ có trưởng lão cùng truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung mới có tư cách tiến vào trong đó, chính là trân truyền đệ tử cũng không có tư cách."
Lúc này, nghe nói như thế, một người thanh niên ngồi bên cạnh có chút khinh thường nói tiếp.
Toàn thân hắn lượn lờ ánh lửa tím nhạt, khuôn mặt đen như mực, tựa như đến từ hắc ám chi địa.
Rất nhiều người nhận ra hắn, không khỏi có chút biến sắc.
Đây là Minh Thổ thiên kiêu, trời sinh chưởng khống Minh Hỏa, địch thủ bị hắn thiêu chết không biết có bao nhiêu.
Thậm chí nghe đồn hắn không kém một số tuổi trẻ Chí Tôn.
Bất quá, lời này của hắn cũng nhận được không ít người tán thành.
Đạo Thiên Tiên Cung địa vị đặc thù, không ít thế lực cao tầng, đều từng từ trong đó đi ra, nên có chút lưu tình.
Bọn hắn không có ý định mở miệng, cho nên liền phái một vài người trẻ tuổi tới, nói đến đây cũng coi là thí luyện đối với bọn hắn.
"Nhắc đến Đạo Thiên Tiên Cung, bây giờ liền không thể không nói đến Cố gia thiếu chủ, có hắn ở đây, các thế hệ trẻ tuổi còn lại muốn đoạt được cơ duyên từ trong tay Đạo Thiên Tiên Cung, sợ là không thể nào ".
Một vị nam tử trẻ tuổi mái tóc dài màu xanh lam lắc đầu nói, trên mặt mọc ra lân phiến, thần quang ẩn hiện, đến từ Thái Cổ Hải tộc.
Lời này của hắn trong nháy mắt khiến không ít người trầm mặc.
Hiển nhiên một đoạn thời gian này, bọn hắn cũng nghe không ít tin tức nói về Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca!
Tuổi trẻ Chí Tôn Phong Vương cảnh trung kỳ!
Tuỳ tiện nghiền ép Sở Vô Cực hoàng tử Đại Sở tiên triều cùng là tuổi trẻ Chí Tôn, thực lực thâm bất khả trắc.
Đây đối với thiên kiêu trẻ tuổi cùng thế hệ mà nói, có uy hiếp cùng áp lực lớn như thế nào.
Thậm chí có thể nói Cố Trường ca hiện nay là một ngọn núi lớn khó mà vượt qua được!
"Bất quá, ngược lại nghe nói Cố gia thiếu chủ cùng đại trưởng lão Đạo Thiên Tiên Cung không hợp nhau, mấy ngày trước còn khiến đại trưởng lão tức giận, dẫn đến phong vân biến sắc "
Có người lại bỗng nhiên mắt sáng lên, mang theo dị sắc cười nói, " Chưa chắc Cố gia thiếu chủ đến lúc đó sẽ đứng về phía Đạo Thiên Tiên Cung."
Lúc này, bên ngoài Triêu Thiên Khuyết bỗng nhiên truyền đến một trận oanh động.
Tất cả mọi người không tự giác nhìn sang, không khỏi cùng nhau thất thần.
Một vị tuyệt mỹ thiếu nữ mặc áo màu tím chân đạp hư không mà tới.
Mỗi một bước chân nàng đạp giữa không trung, hư không hiện lên đại đạo chi liên, từng đoá từng đoá nở rộ.
Trên người nàng bao phủ thần uy, ống tay áo phất phới, gương mặt trắng muốt xinh đẹp, không có bất kỳ ba động gì.
Một đôi mắt như bảo thạch, đẹp không gì sánh được, có thể xưng tuyệt đại phong hoa.
"Đây là ai?"
Một thời gian, nơi này dẫn phát oanh động cực lớn, rất nhiều người trẻ tuổi cũng chấn kinh một trận, ánh mắt mang theo dị sắc.
Bọn hắn cũng không biết vị thiếu nữ áo tím này.
"Là hắn! Thái Cổ Diệp tộc truyền nhân, Diệp Lang Thiên!"
Lúc này, có người chợt hoảng sợ nói, nhìn về phía thiếu nữ áo tím sau lưng một tên nam tử trẻ tuổi oai hùng.
Hắn đi sau nữ tử đó nửa bước, một thân kim sắc, giống như bao phủ kim sắc thần quang vậy, làm những sợi tóc của hắn cũng sáng chói óng ánh, có các loại dị tượng Chân Long, Chu Tước, Huyền Vũ ẩn hiện quanh thân hắn.
"Danh xưng Cổ Đế chuyển thế Diệp Lang Thiên!"
"Tê! Hắn vậy mà cũng tới, thật sự là không ngờ tới a! Ngay cả hắn cũng xuất thế, đi tới Vô Lượng Thiên."
"Xem ra Thái Cổ Diệp tộc cũng muốn nhúng tay vào việc này , danh xưng Cổ Đế chuyển thế Diệp Lang Thiên cũng bắt đầu đi ra ngoại giới, mở ra thời đại vàng son. "
Bên trong Triêu Thiên Khuyết rất nhiều tu sĩ cũng không khỏi chấn kinh, ánh mắt kính sợ nhìn vị nam tử trẻ tuổi cả người bao phủ thần quang kia.
Dù sao nam tử này thế nhưng danh xưng có thể ngang hàng cùng tuổi trẻ Chí Tôn, Chân Tiên chi tư Cố Trường Ca, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Có rất ít người gặp qua hắn xuất thủ.
Chiến tích không nhiều.
Nhưng mỗi một lần đều rất huy hoàng.
Thậm chí đã từng cùng Cố Trường Ca, lấy yếu thắng mạnh, đánh bại tuổi trẻ Chí Tôn có tu vi cao hơn hắn.
Hết chương 145.
Bên trong Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chân ý, chính là một loại sức mạnh cực lớn, thậm chí có thể đối kháng với ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca ở vài phương diện nào đó.
Mới đầu nàng hiểu rõ những thứ này, nhưng sau thời gian tìm đọc điển tịch, rốt cuộc nàng tìm được một chút ghi chép.
Cho nên Luân Hồi Cổ Phù, nàng nhất định phải cướp đoạt tới tay.
Mặt khác, nàng cũng biết tên Diệp Lăng kia không đơn giản.
Diệp Lang Thiên tại ngoại giới có thể nói là được nhiều tu sĩ xưng là tuổi trẻ Chí Tôn có thể sánh ngang với Cố Trường Ca.
Từ điểm mà nói có thể thấy Diệp Lang Thiên thực sự bất phàm.
Thân là truyền nhân Diệp tộc, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay Diệp Lăng, ngay cả vị trí truyền nhân cũng bị hắn cướp.
Kiếp trước Diệp Lăng cũng là một trong số ít người trẻ tuổi còn sống sót từ trong tay Cố Trường Ca.
Bất quá sau này có chết hay không nàng cũng không rõ, nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm thì nhất định là có.
"Kiếp trước Diệp Lăng có được Luân Hồi Cổ Phù, thiếu chút nữa cũng bị phu quân giết chết, đời này nếu ta đoạt được Luân Hồi Cổ Phù thì sau này càng phải chú ý."
Rất nhanh, sắc mặt Nguyệt Minh Không khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mắt phượng thâm thúy mà lạnh lùng, nhìn về phía xa ngoài xe.
Nàng sớm đã âm thầm bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi Diệp Lăng đến.
Về phần nàng vì sao chắc chắn Diệp Lăng sẽ tới?
Kết hợp trí nhớ kiếp trước, Nguyệt Minh Không biết tên Diệp Lăng này tựa hồ vô cùng ngưỡng mộ nàng, sau khi hắn trở thành truyền nhân Diệp tộc lại tuyên bố muốn cướp hôn nàng.
Nàng đối với điều này đương nhiên khịt mũi coi thường.
Diệp Lăng cũng chính bởi vì lần tuyên bố kia mà xém chút bị Cố Trường Ca giết chết, sau đó mai danh ẩn tích.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng do Diệp Lăng gây sự khiến trong lòng Cố Trường Ca không vui, hắn mới ra tay, nàng còn có chút vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra Cố Trường Ca xuất thủ, chắc hẳn cũng là vì Luân Hồi Cổ Phù.
Cố Trường Ca vẫn luôn mưu tính các loại bản nguyên vậy nên hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua bản nguyên luân hồi này.
Cân nhắc đến những điều này.
Nguyệt Minh Không đi thẳng vào bên trong Hắc Thạch Cổ Thành.
Nàng tin rằng nếu Diệp Lăng ở đây, một khi hắn nhìn thấy ký hiệu của Vô Song tiên triều, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà hiện thân.
Kiếp trước nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng vô số, từ đó nàng cũng có thể đoán ra tính tình hắn như thế nào.
"Bây giờ tu vi của Diệp Lăng nhiều nhất là đạt Phong Hầu cảnh, nơi này chắc chắn thành nơi táng thân của hắn."
Lúc này thần sắc Nguyệt Minh Không vô cùng lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững, chấp chưởng quyền sinh sát trong tay, tựa như nữ đế cao cao tại thượng.
Nàng không quan tâm giết Diệp Lăng sẽ có kết quả thế nào, đối với nàng mà nói, giết hắn chỉ như giẫm chết một con giun dế thôi.
Nhưng để giết con kiến nhỏ này, nàng cư nhiên phải bày bố không ít.
Không bao lâu, Nguyệt Minh Không cảm giác được có người đang đi về phía này.
Rất trẻ trung, khí huyết cực kì kinh người, rõ ràng đã tu luyện qua một thuật cường thể nào đó.
Nàng mắt phượng nhắm lại, cánh tay ngọc vung lên.
Ông!
Một trận rung động tán ra trong hư không.
Trong nháy mắt bao nhiêu cỗ khí tức kinh khủng đều âm thầm ẩn nấp, khiến cả trời đất như bị khóa lại.
"Nơi này, chính là phủ đệ mà chiếc xe ban nãy hạ xuống nhưng sao ta lại có chút bất an "
Diệp Lăng nhướng mày, dừng bước trước toà phủ đệ rộng rãi xưa cũ này.
Mặc dù hắn ưa thích mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa hắn ngốc, có đôi khi cảm giác đầu tiên của hắn, giúp hắn tránh không ít nguy hiểm, có mấy lần còn suýt nữa liên quan đến mạng sống.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đây, trong lòng hắn luôn có chút bất an.
"Quy huynh, ngươi nói nên vào hay là không?"
Lúc này, thần sắc Diệp Lăng mang theo chút nghi hoặc, hỏi mặt dây chuyền màu đen trên cổ hắn.
Năm đó khi hắn còn nhỏ, lên núi tìm kiếm linh dược, kết quả ngộ nhập vào một hang động dưới đất, ở trong đó đánh bậy đánh bạ nhặt được cái mặt dây chuyền màu đen này, cũng thu hoạch được truyền thừa của luân hồi Cổ Thiên Tôn.
Bên trong mặt dây chuyền màu đen có một lão quy tàn hồn.
Cũng chính là Quy huynh mà hắn gọi ban nãy, nó tự xưng là tọa kỵ của luân hồi Cổ Thiên Tôn, vì luân hồi Cổ Thiên Tôn tìm kiếm truyền nhân thích hợp.
Ban đầu Diệp Lăng không tin.
Nhưng về sau hắn phát hiện thật sự có chuyện như thế.
Chỉ có điều lão quy này không có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ dạy hắn một chút thuật thức bên ngoài, cũng không có gì khác để nói cho hắn.
Bình thường không có gì lạ, không có gì đặc biệt, tuyệt không giống như là tọa kỵ của Cổ Thiên Tôn.
Giờ phút này nghe hắn nói vậy, lão quy không khỏi liếc mắt nói:" cũng đến phủ đệ của người ta rồi, tiểu tử ngươi sao lại không dám vào rồi? Bình thường lúc quyến rũ mấy thiên chi kiều nữ kia, không phải rất lớn mật sao?"
Nghe nói thế, Diệp Lăng cũng cảm thấy không sai.
Lúc trước hắn cũng chưa từng gặp mặt nàng, sao lại có ý muốn hại hắn chứ?
Hơn phân nửa là do hắn nghi thần nghi quỷ.
Nghĩ như vậy, lá gan Diệp Lăng cũng lớn hơn, lâu nay hắn vẫn hay nghe những lời đồn của vị Nguyệt Minh Không công chúa kia, tâm sinh tò mò.
Hôm nay nếu quả thật có thể gặp được nàng vậy há chỉ là một cái duyên bình thường?
Về phần vị Nguyệt Minh Không công chúa kia là vị hôn thê của Cố gia thiếu chủ Trường Sinh, hắn cũng không thèm để ý, nói ra thì ngay cả Diệp Lang Thiên cũng sắp không phải là đối thủ của hắn rồi.
Coi như Cố Trường Ca nổi danh ngang hàng với Diệp Lang Thiên, thì đã sao?
Oanh!
Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Diệp Lăng tới gần phủ đệ, trong đó truyền ra một thanh âm tựa trời cao lạnh lùng ban xuống.
"Giết hắn!"
"Không tốt!"
Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm này, sắc mặt Diệp Lăng ngay lập tức thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thật có người muốn giết hắn.
Hết chương 141.
Chương 142 Thất thủ
Ầm ầm!
Trên bầu trời, mấy thân ảnh có khí tức kinh khủng xuất hiện, uy áp của Thánh Nhân bao phủ khắp nơi.
"Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Nơi đó không ngờ lại có Thánh Nhân xuất hiện, hơn nữa còn rất nhiều người nữa!"
Tu sĩ cả tòa Hắc Thạch Cổ Thành cũng bị kinh động, lúc này cùng nhau nhìn về hướng kia, sỡ hãi cùng ngạc nhiên không thôi.
Mảng lớn kiến trúc cung điện sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích.
Một làn sương mù mờ ảo xuất hiện chảy xuống như một luồng hào quang, hóa thành hình một con rồng bao phủ xuống người Diệp Lăng.
Hắn sợ hãi trợn mắt.
"Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn hãm hại ta?"
Diệp Lăng sắc mặt kịch biến, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Nhìn nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi từ trong phủ đệ ra, mắt hắn lóe lên tia thâm trầm cùng lạnh lùng, ánh mắt Nguyệt Minh Không nhìn Diệp Lăng như nhìn một con giun con dế.
"Ngươi lấy thứ không thuộc về ngươi, đương nhiên đáng chết."
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói, không có ý định cùng hắn nói nhảm.
Nói xong ngọc thủ Nguyệt Minh Không vung lên, mấy vị Thánh Nhân cường giả trên không trung lập tức xuất thủ, chuẩn bị giết chết Diệp Lăng tại đây.
Vì đối phó với Diệp Lăng, Nguyệt Minh Không đã triệu tập lực lượng mạnh nhất mà bây giờ nàng có thể triệu tập.
Tất cả xuất động bốn tên Thánh Nhân, có thể thấy được sát tâm của nàng nặng bao nhiêu.
Sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực.
Nàng hiểu rõ Diệp Lăng thân là Cổ Thiên Tôn truyền nhân, chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh vô cùng cường đại.
Đồng thời nàng cũng xuất thủ vung ống tay áo lên.
Phía trước cương phong mênh mông cuồn cuộn hóa thành sóng lớn ngập trời.
Một bạt tai như bạch ngọc không tì vết xuất hiện, đánh hướng về phía trước, muốn đem Diệp Lăng thuấn sát.
Một chưởng này mang theo uy thế đáng sợ, vô cùng to lớn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà kháng cự.
Đồng thời, nàng lấy ra một thanh ngọc kiếm sáng long lanh, thanh kiếm cuồn cuộn kiếm khí tràn ngập đáng sợ đến cực hạn, hóa thành tinh hà thần uy, có được sức mạch một kích toàn lực của Chí Thánh cảnh!
Trên không trung bốn tên Thánh Nhân xuất thủ, trước mặt Nguyệt Minh Không cũng đang xuất thủ, tình huống này hoàn toàn chính là tuyệt vọng.
Đổi lại bất luận tên tuổi trẻ Chí Tôn nào, trừ phi có bản lĩnh như nàng, nếu không hôm nay chắc chắn phải chết ở đây, sẽ không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Dù sao loại ba động này, hủy diệt toà Hắc Thạch Cổ Thành này, chắc chắn không có vấn đề, nhưng bây giờ lại bị nàng dùng để tiêu diệt Diệp Lăng.
"Tiểu tử thúi nhanh sử dụng vật kia đi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết "
Lúc này, lão quy bên trong mặt dây truyền đeo trên cổ Diệp Lăng sắc mặt không khỏi đại biến, đang điên cuồng thúc giục hắn, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.
Vì sao Vô Song tiên triều công chúa này, lại ở đây bày ra thế trận lớn như thế để giết Diệp Lăng?
Rốt cuộc là ai tiết lộ Diệp Lăng chính là luân hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa?
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sắc mặt trắng bệch, thần sắc mang đầy thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Không trước mặt đã không có tâm tình trêu hoa nghẹo nguyệt như lúc đầu nữa.
"Hôm nay Diệp mỗ đại nạn không chết, ngày khác sẽ trả lại ngươi gấp trăm gấp ngàn lần hôm nay!" Hắn lạnh lùng quát.
Oanh!
Nói xong, hắn lộ ra thần sắc vô cùng tiếc nuối, lấy từ trong nạp giới ra một ngọc phù đen như mực.
Trên mặt ngọc phù tràn ngập khí tức khủng bố truyền ra xen lẫn cả luân hồi chi ý.
Khí tức từ miếng ngọc phù này tràn ra vượt qua cả Thánh Cảnh, thậm chí đạt đến Đại Thánh Cảnh!
Tu sĩ cả tòa cổ thành vô cùng kinh hãi, suýt chút nữa quỳ phục xuống trước đạo này khí tức này, tu sĩ Đại Thánh Cảnh đã gần được phong làm một vị thần tôn rồi.
Ở trong một số cổ lão thế gia tu sĩ Đại Thánh Cảnh cũng được xưng tông làm tổ tiên rồi.
Ngày thường căn bản không gặp được.
Nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có ba động khủng bố như thế truyền đến?
Bọn hắn giờ phút này tâm thần run rẩy, kinh hãi không thôi.
"Cái gì? !"
"Lui!"
Nhìn thấy sát ma của tấm ngọc phù này, thần sắc luôn lạnh lùng của Nguyệt Minh Không rốt cục có chút thay đổi.
Nàng thật sự không nghĩ tới Diệp Lăng vậy mà lại có được ngọc phù Đại Thánh Cảnh, kiếp trước nàng hoàn toàn chưa từng nghe nói hắn từng sử dụng ngọc phù này.
Phải biết nàng thân là trữ đế Vô Song tiên triều, cũng cùng lắm chỉ có được hộ thân chi vật này thôi.
Ngay cả nàng cũng không bỏ ra nổi ngọc phù Đại Thánh Cảnh tới công phạt.
Không đúng kiếp trước những kẻ biết lá bài tẩy của Diệp Lăng có lẽ cũng bị hắn giết đi.
Nghĩ tới đây sắc mặt nàng trầm xuống.
"Đáng ghét, tên Diệp Lăng này không hổ là kẻ có thể trốn thoát khỏi ma trảo của phu quân, bảo toàn được tính mạng "
Bốn tên Thánh Nhân trên không trung nhanh chóng lùi về phía sau, không dám đón đỡ từ miếng ngọc phù này của Diệp Lăng.
Nhân cơ hội này, Diệp Lăng mang theo cừu hận, rất nhanh liền biến mất không thấy
"Lần sau muốn giết hắn thì khó càng thêm khó."
Thần sắc Nguyệt Minh Không rất khó coi, ngọc thủ nắm chặt.
Không nghĩ tới tự mình thân là một người trọng sinh, vậy mà giết không được kẻ trong mắt nàng chỉ là một con kiến hôi.
Ông!
Lúc này, Nguyệt Minh Không bỗng nhiên cảm nhận được một chưởng nóng kinh khủng giáng xuống, giống như là một biển lửa vô cùng đáng sợ, đang lao đến phía nàng.
Diệp Lăng đánh ra ngọc phù, trong khoảnh khắc nàng như bị biển lửa thôn phệ, nháy mắt thế công cường đại cấp độ đại thánh này tiện tay bị xóa đi.
Đi ra từ trong hư không một tuyệt mỹ nữ tử thân mang váy dài màu đỏ xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Ngươi là ai?"
Nguyệt Minh Không đại mi lúc này nhíu lại khuôn mặt lạnh lùng mà thâm trầm khi cảm nhận được một tia khí tức nhẹ nhàng này.
Chuyện Diệp Lăng chạy thoát được, khiến Nguyệt Minh Không tạm thời buông xuống.
Hết chương 142.
Chương 143 Ghen
Rõ ràng nàng đã bày binh bố trận vô cùng chặt chẽ cẩn thận như thế, tuyệt đại đa số tuổi trẻ Chí Tôn gặp phải tình huống như vậy chắc chắn tuyệt vọng.
Kết quả cuối cùng vẫn làm Diệp Lăng đào tẩu.
Đối với chuyện này, ngoại trừ cảm thán Diệp Lăng có vận khí quá tốt ra, nàng còn có thể nói thêm cái gì?
Bất quá, trước mắt đột nhiên xuất hiện nữ tử váy đỏ tu vi lại là Đại Thánh Cảnh, khiến trong lòng Nguyệt Minh Không sinh ra một cảm giác vô cùng quái dị.
Bất kể là kiếp trước hay hiện tại nàng cũng chưa từng gặp qua người này, hôm nay lại đột nhiên hiện thân giúp nàng chặn ngọc phù của Diệp Lăng.
Điều này khiến nàng nghi hoặc không thôi.
"Ta là người của công tử, gặp qua Minh Không công chúa."
Người hiện thân đương nhiên là Diễm Cơ.
Nghe vậy nàng nhẹ giọng trả lời.
Nhân được phân phó của Cố Trường Ca, từ khi rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung nàng liền bắt đầu tìm hiểu hành tung của Nguyệt Minh Không ở tất cả các tòa cổ thành trong Vô Lượng Thiên.
Cuối cùng mới phát hiện nàng đến nơi này.
Kết quả vừa tới Hắc Thạch Cổ Thành liền thấy được một màn vừa rồi, cho nên mới xuất thủ thay Nguyệt Minh Không ngăn lại một kích.
Đương nhiên Diễm Cơ cũng hiểu rõ, thân là trữ đế Vô Song tiên triều, Nguyệt Minh Không khẳng định có thủ đoạn có thể ngăn cản một kích này.
Bất quá nếu là vị hôn thê của Cố công tử, tương lai khả năng rất lớn cũng chính là chủ mẫu của nàng.
Nàng liền xuất thủ.
Tên nam tử áo đen kia nàng cũng định ra tay ngăn lại, nhưng thủ đoạn bảo mệnh của hắn cực kì phong phú, lập tức liền đem khí tức thu liễm, trốn vô ảnh vô tung.
Cái này khiến Diễm Cơ rất bất đắc dĩ.
"Công tử, vị công tử kia là?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Nguyệt Minh Không nhìn Diễm Cơ hiện lên vẻ bình tĩnh lạnh lùng ,có chút khó coi hỏi.
Nàng nghĩ tới đầu tiên chính là kẻ nào đó theo đuổi nàng.
Chuyện này khiến nàng rất chán ghét, phiền chán, giống kẹo da trâu, bỏ cũng không rơi.
Nàng không hề nghĩ đến Cố Trường Ca.
Dù sao kiếp trước bên người Cố Trường Ca chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, kết quả ngay cả nàng cuối cùng cũng bị Cố Trường Ca nhẫn tâm giết chết.
Bên người Cố Trường Ca không có khả năng sẽ có nữ nhân.
Cho nên trong đầu Nguyệt Minh Không lập tức loại bỏ Cố Trường Ca.
"Đương nhiên là Cố công tử, Cố Trường Ca. Minh Không công chúa tại sao lại hỏi như vậy?"
Nghe vậy, Diễm Cơ có chút nghi hoặc hỏi.
Nghe đồn rằng, Nguyệt Minh Không khôn khéo tài giỏi, là nhân vật chấp chưởng quyền sinh quyền sát trong tay, bây giờ nhìn lại dáng vẻ sao lại có chút ngốc nghếch vậy?
Còn hỏi nàng là vị công tử nào?
Điều này không phải quá rõ ràng sao, ngoại trừ Cố công tử còn ai sẽ để ý đến nàng.
"Không có khả năng, bên cạnh hắn làm sao có thể có nữ nhân khác ngoại trừ ta chứ."
Nghe nói như thế, Nguyệt Minh Không lập tức lắc đầu lập tức phủ nhận lời nàng, mắt phượng nhắm lại lộ ra thần sắc không tin .
Mặc dù tu vi của nàng không cao bằng Diễm Cơ, nhưng lời này nói ra lại khiến cho Diễm Cơ nhịn không được có chút hoảng sợ.
Đây chính là uy thế Đế Giả bẩm sinh.
Mà nghe nàng nói như thế Diễm Cơ lập tức liền hiểu ra.
Sau đó nàng giải thích nói, " Diễm Cơ là người Cố công tử dẫn tới từ hạ giới, lúc ấy chỉ là một luồng tàn hồn, nhờ có Cố công tử tương trợ mới có thể ngưng tụ thân thể "
Nàng tự đem chuyện của mình cùng Cố Trường Ca giản lược kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, sự lạnh lùng hoài nghi trong mắt Nguyệt Minh Không biến mất, sau đó trở nên có chút chấn kinh.
Nàng không nghe lầm chứ?
Loại người như Cố Trường Ca này, lại còn biết trợ giúp người khác?
Bình thường không phải hắn thích nhất là thôn phệ tàn hồn của các cường giả sao?
Vậy hắn vì sao lại giúp nữ tử này?
Lúc này trong đầu Nguyệt Minh Không đều là nghi vấn, đã sớm đem chuyện Diệp Lăng chạy mất ném sau ót.
Hiện tại đối với nàng mà nói chuyện của Diễm Cơ mới là quan trọng nhất.
Cố Trường Ca vì sao lại giúp đỡ nàng? Có ý đồ gì?
Theo bản năng, ánh mắt Nguyệt Minh Không rơi vào khuôn mặt cùng vóc dáng Diễm Cơ.
Thực sự rất xinh đẹp, hiếm có người sánh kịp, hơn nữa còn không phải là nhân tộc.
Chẳng lẽ là nguyên nhân này?
Nguyệt Minh Không lúc này bỗng nhiên có chút ghen, trong lòng chua chua, cảm thấy ủy khuất cùng không cam lòng.
Bất luận là khuôn mặt hay dáng người, nàng so với nữ nhân trước mắt này đâu có kém đâu.
Vì sao Cố Trường Ca không có hứng thú với nàng, hết lần này tới lần khác muốn giúp đỡ nữ nhân này ngưng tụ Nhục Thân?
Kiếp trước bên người Cố Trường Ca ngoại trừ nàng ra, hoàn toàn không có bất kỳ nữ nhân nào.
Nhưng bây giờ Cố Trường Ca lại nuôi bên người nữ nhân xinh đẹp thực lực cường đại như thế.
Diễm Cơ lúc này lại hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu Nguyệt Minh Không.
Nàng nhớ tới lời Cố Trường Ca phân phó, nói " Minh Không công chúa, công tử phân phó ta nói với ngươi, nếu như ngươi không đi gặp hắn, hắn sẽ đích thân đến bắt ngươi."
"Ta đã biết."
Nguyệt Minh Không nghe vậy, lạnh lùng nói.
Nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút nhụt chí, cũng có chút bất đắc dĩ, không cam lòng, nhưng nhiều hơn chính là một loại không có sức sống, thậm chí tâm tình tuyệt vọng.
Nàng cũng không nghĩ tới vừa mới đến Vô Lượng Thiên không bao lâu liền bị Cố Trường Ca biết được.
Một tu sĩ Đại Thánh Cảnh đến đây "bắt" nàng, nàng còn có thể chạy thoát sao?
Thân là người trọng sinh, theo lý thuyết nàng chiếm được tiên cơ, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Cố Trường Ca nàng lại không có bất kì biện pháp nào.
Nàng muốn báo mối thù kiếp trước, chỉ sợ là không có bất kỳ cơ hội nào, mà một thế này nàng khả năng cũng khó thoát khỏi kết cục bi thảm kiếp trước.
Tác phong của Cố Trường Ca mặc dù có chút khác so với kiếp trước, nhưng tính tình vẫn không thay đổi chút nào.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, vậy nàng trọng sinh rốt cuộc có ý nghĩa gì? Cái gì cũng không ngăn cản được.
Trơ mắt nhìn xem bi kịch của kiếp trước tái diễn sao?
Cuối cùng, vẫn bị Cố Trường Ca giết chết?
Ngọc thủ nắm chặt, nhớ tới chuyện xảy ra ở Trường Sinh Cố gia đoạn thời gian trước, lại có chút mê mang.
Cố Trường Ca rốt cuộc có mục đích gì?
Sau đó, Nguyệt Minh Không cũng tỉnh táo lại, né Cố Trường Ca nhiều ngày như vậy, lần này vô luận thế nào cũng tránh không thoát.
Nhưng nhìn Diễm Cơ trước mắt, nàng cuối cùng vẫn cảm giác trong lòng mình có chút chua chua.
Hết chương 143.
Chương 144 Tiên bảo hiện thế
Đạo Thiên Tiên Cung, Vô Thượng Phong.
Tại chỗ sâu Đạo Thiên Tiên Cung xuất hiện thần quang sát na ngút trời, Cố Trường Ca liền chú ý tới.
Bất quá hắn biết rõ, đây không phải là do tiên lộ xuất hiện.
Tiên lộ chân chính một khi xuất hiện, cảnh tượng này tuyệt đối vô cùng kinh người, làm sao một trưởng lão có khả năng che lại, cái này rất có thể chỉ là một báo hiệu mà thôi.
Đương nhiên cứ như vậy, chuyện Đạo Thiên Tiên Cung tiên bảo xuất thế cũng sẽ bị tất cả đại đạo thống thế lực chú ý tới, lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đi.
Đại trưởng lão coi như cường thế đến đâu, cũng không thể với năng lực một người chịu được nhiều thế lực thượng giới ở Nội Vực như vậy.
Riêng Bất Hủ đại giáo, vô thượng đạo thống đã chiếm không ít, chớ nói chi là còn có Thái Cổ Tiên tộc, Trường Sinh thế gia đang ngồi một bên nhìn chằm chằm.
Cơ duyên lớn như thế ai sẽ từ bỏ chứ? Ai chẳng muốn chạy đến kiếm một chén canh.
Bao gồm cả Trường Sinh Cố gia cũng như vậy.
Cuối cùng, đại trưởng lão quyết định chọn thỏa hiệp.
Chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, không bao lâu sẽ mở ra cho tất cả các thế lực lớn.
Điều này có thể nói là một tin tức tốt đối với Cố Trường Ca, hắn còn đang suy nghĩ làm sao có thể đi vào, bây giờ cơ hội liền đến.
Đại trưởng lão coi như vô cùng ngứa mắt với hắn, muốn làm khó hắn, chuyện này cũng không thể làm gì khác.
Ngược lại đến lúc đó đoán chừng còn phải chạy đến trước mặt hắn cầu hắn.
"Đến lúc đó Đạo Thiên Tiên Cung sẽ phải đón các đệ tử của thế lực đạo thống khác, còn không phải dựa vào ta đến giữ thể diện sao."
Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Cố Trường Ca càng đậm.
Bây giờ các đệ tử trong Đạo Thiên Tiên Cung đoán chừng cũng tìm không thấy người có dũng khí đối nghịch cùng hắn.
Bốn người khác trong ngũ đại trân truyền đệ tử, cũng chính là bốn tên trân truyền đệ tử mạnh nhất cũng như thế.
Những đệ tử trân truyền khác, tuy nói thủ đoạn không ít, nhưng so với ngũ đại trân truyền mà nói thì lại càng không đáng giá nhắc tới.
Trừ phi giống thiên nữ Doãn Mi Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất mạch, cực kỳ thần bí, ẩn tàng nhiều thủ đoạn.
Nhưng không ai biết, ngay cả nàng cũng là người của Cố Trường Ca.
"Kim Trụ bế quan, Điền Dương, Chung Thiên Nguyên từ ngày hôm đó trở đi cũng đang bế quan, có thể nói ta hiện tại ở Đạo Thiên Tiên Cung thật ra một tay che trời. "
"Chỉ còn những trưởng lão kia là còn có chút ảnh hưởng đến ta mà thôi."
Cố Trường Ca nghĩ nghĩ liền rời khỏi cung điện.
Sau đó, một đám tùy tùng đi theo, bao gồm cả Doãn Mi cùng không ít trân truyền đệ tử cũng đi theo Cố Trường Ca ra phía ngoài sơn môn.
Cố Tiên Nhi đoạn này thời gian bị đại trưởng lão sắp xếp ở trong đỉnh núi, không đột phá đến Phong Hầu cảnh không cho nàng ra.
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không rảnh mà chạy đến đó kiếm phiền phức.
Đại trưởng lão cũng sẽ không tùy tiện để hắn tới, nói không chừng còn có thể tặng hắn một bạt tai cho hắn bay ra ngoài.
Đến lúc đó Cố Tiên Nhi không nghĩ ra hắn muốn làm gì, tuyệt đối sẽ nhịn không được chạy đến tìm hắn.
Mọi thứ đều phải vừa đủ, hăng quá hoá dở.
Hiện nay Đạo Thiên Cổ Thành vô cùng náo nhiệt, người của tất cả đạo thống đại giáo đều đến đây, hắn cũng đúng lúc đi gặp nhóm "người quen cũ" của mình.
Đồng thời, hắn cũng muốn biết khí vận chi tử mà hệ thống bỗng nhiên nhắc đến rốt cuộc là ai.
Vừa vặn có thể đi tìm hiểu một chút tin tức.
Đã đến trong phạm vi nhắc nhở của hệ thống, chắc hẳn cách hắn sẽ không quá xa.
Mà khi Cố Trường Ca khởi hành tiến về Đạo Thiên Cổ Thành, bên trong sơn môn rất nhiều đệ tử cũng đã bị kinh động, từ phía xa nhìn hắn mang theo một đám tùy tùng rời đi.
Ánh mắt bọn hắn nhìn theo không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Sau khi đắc tội với đại trưởng lão, kết quả còn có thể tùy ý làm bậy trong tông môn, ngay cả các vị trưởng lão cũng không làm gì hắn được.
Chuyện này, cũng chỉ có Cố Trường Ca mới có thể làm được.
Một thời gian, tin tức Cố trân truyền rời đi Đạo Thiên Tiên Cung, cũng bị rất nhiều người truyền ra, nhất cử nhất động của hắn đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Triêu Thiên Khuyết.
Đây là một lầu các rộng lớn tráng lệ của Đạo Thiên Cổ Thành, thuộc về Vạn Đạo Thương Minh, phía sau dựa vào rất nhiều Bất Hủ đại giáo, nội tình thâm hậu.
Ngày thường chỉ tiếp đón đại nhân vật cùng một chút nhân kiệt thiên kiêu.
Nơi đây cảnh sắc như một tiểu sơn lâm, hoa diên vĩ và hoa lan đua nhau khoe sắc, mùi thơm ngát xông vào mũi, các loại chim quý thú lạ ẩn hiện.
Từng tòa Linh Sơn bao phủ sương mù cùng tinh khí, quả thật là một mảnh đất tốt để tu hành.
Cung điện nguy nga tráng lệ, tọa lạc phía trên linh căn, những đám mây tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như một Thần đình.
Giờ phút này, nơi này có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi hội tụ, đến từ các phương thế lực lớn.
Hoặc mang theo tùy tùng, đi đứng như long hành hổ bộ, tinh thần hăng hái, thần quang tráo thể.
Hoặc tài hoa xuất chúng, khuôn mặt kiệt ngạo, tinh khí quanh người, khí huyết bành trướng.
Hoặc là khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp làm rung động lòng người, giống như tiên tử, mang theo khí tức siêu nhiên.
Chuyện tiên bảo Đạo Thiên Tiên Cung hiện thế , kinh động đến rất nhiều thế lực,
Nhưng khổ vì vấn đề mặt mũi , các đại nhân vật không cách nào tự mình chạy tới nơi này, nên liền phái tới đám tinh nhuệ trong tộc chạy tới đây.
Nơi này bất luận kẻ nào tại ngoại giới cũng có chút danh tiếng thiên tài, thậm chí còn có mấy vị tuổi trẻ Chí Tôn hiện thân, nhanh chóng tiến về trong cung điện, dẫn phát oanh động vô cùng to lớn.
Hết chương 144.
Chương 145 Diệp Lang Thiên
Đạo Thiên Tiên Cung bây giờ có thể nói là hấp dẫn tới quá nhiều tu sĩ.
Chỉ trong Đạo Thiên Cổ Thành bây giờ liền có thể nhìn thấy những đạo thần hồng, còn có rất nhiều thuyền lớn vạn trượng, che khuất bầu trời, từ các nơi chạy nhanh đến.
Phía sau Triêu Thiên Khuyết dựa vào Vạn Đạo Thương Minh.
Nơi này không chỉ có phòng đấu giá lớn nhất Đạo Thiên Cổ Thành, cũng có thương lâu lớn nhất, rất nhiều linh đan bảo dược, điển tịch thần thông, vật liệu thần binh đều có thể mua được ở chỗ này.
Trừ cái đó ra, còn có Vạn Đạo Yến vô cùng nổi tiếng, bữa tiệc này tất cả thiên kiêu đều hội tụ ở đây, có thể luận đạo tranh phong chiếm được vị trí thứ nhất.
Mỗi một lần Vạn Đạo Yến đều có không ít đồ tốt, hoặc là bảo thuật thần thông cường đại, hoặc là các loại thiên công thần bí, đối với thiên kiêu trẻ tuổi mà nói chúng có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Trừ cái đó ra, đây là cơ hội tốt dương danh bát phương, chấn động thiên hạ.
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi cũng đang nghị luận, trong mắt đều là thần quang.
"Đạo Thiên Tiên Cung tiên bảo xuất thế, lần này tông môn điều động chúng ta đến đây, chắc là để cho chúng ta đi vào." Một nam tử sinh linh trẻ tuổi sau lưng mọc lên hai cánh ngân sắc nói.
"Nếu không không phải đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung người bình thường đều không vào được." Người bên cạnh gật đầu.
"Ta thấy các ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."
"Ở sâu bên trong Đạo Thiên Tiên Cung, nghe nói là có một Tiên Cổ đại lục, ẩn giấu bao nhiêu cơ duyên, các ngươi có biết không? Đổi lại là ta, khẳng định là muốn độc chiếm, làm sao lại phân ra chứ. Phải biết ngày thường chỉ có trưởng lão cùng truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung mới có tư cách tiến vào trong đó, chính là trân truyền đệ tử cũng không có tư cách."
Lúc này, nghe nói như thế, một người thanh niên ngồi bên cạnh có chút khinh thường nói tiếp.
Toàn thân hắn lượn lờ ánh lửa tím nhạt, khuôn mặt đen như mực, tựa như đến từ hắc ám chi địa.
Rất nhiều người nhận ra hắn, không khỏi có chút biến sắc.
Đây là Minh Thổ thiên kiêu, trời sinh chưởng khống Minh Hỏa, địch thủ bị hắn thiêu chết không biết có bao nhiêu.
Thậm chí nghe đồn hắn không kém một số tuổi trẻ Chí Tôn.
Bất quá, lời này của hắn cũng nhận được không ít người tán thành.
Đạo Thiên Tiên Cung địa vị đặc thù, không ít thế lực cao tầng, đều từng từ trong đó đi ra, nên có chút lưu tình.
Bọn hắn không có ý định mở miệng, cho nên liền phái một vài người trẻ tuổi tới, nói đến đây cũng coi là thí luyện đối với bọn hắn.
"Nhắc đến Đạo Thiên Tiên Cung, bây giờ liền không thể không nói đến Cố gia thiếu chủ, có hắn ở đây, các thế hệ trẻ tuổi còn lại muốn đoạt được cơ duyên từ trong tay Đạo Thiên Tiên Cung, sợ là không thể nào ".
Một vị nam tử trẻ tuổi mái tóc dài màu xanh lam lắc đầu nói, trên mặt mọc ra lân phiến, thần quang ẩn hiện, đến từ Thái Cổ Hải tộc.
Lời này của hắn trong nháy mắt khiến không ít người trầm mặc.
Hiển nhiên một đoạn thời gian này, bọn hắn cũng nghe không ít tin tức nói về Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca!
Tuổi trẻ Chí Tôn Phong Vương cảnh trung kỳ!
Tuỳ tiện nghiền ép Sở Vô Cực hoàng tử Đại Sở tiên triều cùng là tuổi trẻ Chí Tôn, thực lực thâm bất khả trắc.
Đây đối với thiên kiêu trẻ tuổi cùng thế hệ mà nói, có uy hiếp cùng áp lực lớn như thế nào.
Thậm chí có thể nói Cố Trường ca hiện nay là một ngọn núi lớn khó mà vượt qua được!
"Bất quá, ngược lại nghe nói Cố gia thiếu chủ cùng đại trưởng lão Đạo Thiên Tiên Cung không hợp nhau, mấy ngày trước còn khiến đại trưởng lão tức giận, dẫn đến phong vân biến sắc "
Có người lại bỗng nhiên mắt sáng lên, mang theo dị sắc cười nói, " Chưa chắc Cố gia thiếu chủ đến lúc đó sẽ đứng về phía Đạo Thiên Tiên Cung."
Lúc này, bên ngoài Triêu Thiên Khuyết bỗng nhiên truyền đến một trận oanh động.
Tất cả mọi người không tự giác nhìn sang, không khỏi cùng nhau thất thần.
Một vị tuyệt mỹ thiếu nữ mặc áo màu tím chân đạp hư không mà tới.
Mỗi một bước chân nàng đạp giữa không trung, hư không hiện lên đại đạo chi liên, từng đoá từng đoá nở rộ.
Trên người nàng bao phủ thần uy, ống tay áo phất phới, gương mặt trắng muốt xinh đẹp, không có bất kỳ ba động gì.
Một đôi mắt như bảo thạch, đẹp không gì sánh được, có thể xưng tuyệt đại phong hoa.
"Đây là ai?"
Một thời gian, nơi này dẫn phát oanh động cực lớn, rất nhiều người trẻ tuổi cũng chấn kinh một trận, ánh mắt mang theo dị sắc.
Bọn hắn cũng không biết vị thiếu nữ áo tím này.
"Là hắn! Thái Cổ Diệp tộc truyền nhân, Diệp Lang Thiên!"
Lúc này, có người chợt hoảng sợ nói, nhìn về phía thiếu nữ áo tím sau lưng một tên nam tử trẻ tuổi oai hùng.
Hắn đi sau nữ tử đó nửa bước, một thân kim sắc, giống như bao phủ kim sắc thần quang vậy, làm những sợi tóc của hắn cũng sáng chói óng ánh, có các loại dị tượng Chân Long, Chu Tước, Huyền Vũ ẩn hiện quanh thân hắn.
"Danh xưng Cổ Đế chuyển thế Diệp Lang Thiên!"
"Tê! Hắn vậy mà cũng tới, thật sự là không ngờ tới a! Ngay cả hắn cũng xuất thế, đi tới Vô Lượng Thiên."
"Xem ra Thái Cổ Diệp tộc cũng muốn nhúng tay vào việc này , danh xưng Cổ Đế chuyển thế Diệp Lang Thiên cũng bắt đầu đi ra ngoại giới, mở ra thời đại vàng son. "
Bên trong Triêu Thiên Khuyết rất nhiều tu sĩ cũng không khỏi chấn kinh, ánh mắt kính sợ nhìn vị nam tử trẻ tuổi cả người bao phủ thần quang kia.
Dù sao nam tử này thế nhưng danh xưng có thể ngang hàng cùng tuổi trẻ Chí Tôn, Chân Tiên chi tư Cố Trường Ca, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Có rất ít người gặp qua hắn xuất thủ.
Chiến tích không nhiều.
Nhưng mỗi một lần đều rất huy hoàng.
Thậm chí đã từng cùng Cố Trường Ca, lấy yếu thắng mạnh, đánh bại tuổi trẻ Chí Tôn có tu vi cao hơn hắn.
Hết chương 145.