Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1 Đại Nhân Vật Tới Từ Thượng Giới : Cố Trường Ca
““Cái gọi là một trong sáu đại thánh địa của Đông Hoang chính là như vậy sao? Ỷ thế hiếp người, nịnh nọt a dua, ngạnh sinh sinh đem nữ nhi của mình đẩy vào trong hố lửa?”
“Từ đầu đến cuối không hề hỏi Thánh Nữ một câu là nàng có nguyện ý hay không? Hôm nay ta muốn thay nàng đòi lại công đạo.”
"Thân phận đệ tử của Thái Huyền thánh địa, hiện giờ ta không cần cũng được."
"Nhưng mong cả Thái Huyền thánh địa nhớ kỹ, mối nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó Diệp Trần ta chắc chắn sẽ trả lại gấp bội."
Trong đại điện huy hoàng, thanh âm cực kỳ ồn ào, rất nhiều người đứng đó.
Lúc này, một người khuôn mặt tuấn tú, mang theo thần sắc bất khuất kiên nghị của thiếu niên, hai bàn tay nắm chặt, đang không cam lòng rống giận.
Hắn tên là Diệp Trần, là một nội môn đệ tử.
"Làm càn, một tên nội môn đệ tử, lại dám chống đối Thánh Chủ, ta xem ngươi chán sống rồi đấy?"
Bên cạnh, một nội môn trưởng lão khí thế cực kỳ khủng bố, nhưng sắc mặt tái xanh, rất là khó coi, muốn ngăn cản thiếu niên này.
Đại điện chủ của Thái Huyền thánh địa ta, sao có thể để một đệ tử nội môn tiến vào làm càn?
Hơn nữa ngày hôm nay chính là lễ sắc phong thánh tử, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều đại thế lực, nếu không phải vì ngại mất mặt, hắn sớm một cái tát chụp chết tên nội môn đệ tử không thức thời này rồi.
Trong đại điện, một đám nội môn đệ tử cùng đệ tử chân truyền đang chỉ trỏ trỏ, nghị luận to nhỏ gì đó.
Nhìn về ánh mắt đầy kiên nghị của vị thiếu niên phía trước, tất cả đều coi hắn như kẻ ngốc.
" Diệp Trần điên rồi sao? Dám chạy đến đại điện nói những lời này?"
"Tuy rằng thực lực của hắn trong số các đệ tử ở nội môn cũng coi là không tệ. Thậm chí còn nghe nói có vị trưởng lão muốn thu hắn làm đệ tử chân truyền, nhưng hiện tại xem ra, hẳn hết tiền đồ rồi."
Có người nhịn không được châm chọc nói.
"Ta thấy hắn là thật không muốn sống nữa, đến lúc đó chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi kia, sợ là toàn bộ Thái Huyền thánh địa chúng ta đều bị vạ lây a."
Một đệ tử chân truyền có chút phẫn nộ nói, trong lòng lo lắng không thôi.
Nếu bởi vì Diệp Trần mà làm vị đại nhân thần bí kia không vui.
Đến lúc đó không phải chỉ mình Thái Huyền thánh địa gặp nạn.
Mà sợ là toàn bộ Đông Hoang đại địa đều phải gặp tai ương.
Cho nên hắn hận không thể tự thân xuất thủ đem Diệp Trần đánh gục.
Một vài đệ tử của các trưởng lão được đến dự lễ lúc này đều khoanh tay xem náo nhiệt.
Đương nhiên, rất nhiều người đều coi Diệp Trần chỉ là một thằng hề đang cố nhảy nhót thôi.
Một nội môn đệ tử nho nhỏ lại dám chống đối đương kim Thái Huyền Thánh Chủ.
"Ngươi là Diệp Trần phải không? Ta nhớ rõ ngươi, ngươi đến từ một địa phương nhỏ ở Thiên Thanh vực, trải qua trăm trận đại chiến, cuối cùng mới có thể bái nhập dưới trướng Thái Huyền thánh địa ta. . ."
"Hiện tại, ngươi dám nói với ta muốn vứt bỏ thân phận ở Thái Huyền thánh địa?"
Mà lúc này, một nam nhân ngồi ở ghế thủ toạ của đại điện mới lên tiếng.
Hai mắt hắn khép hờ, một sợi tóc lóe lên kim quang, khí tức như vực sâu biển lớn làm người kinh tâm động phách, trên người lấp lóe thần quang, có khí chất không giận mà uy.
Rất hiển nhiên, đây là một vị siêu cấp cao thủ.
Cũng chính là đương kim Thánh Chủ của Thái Huyền thánh địa.
Hắn vừa nói , toàn bộ đại điện đều yên tĩnh lại.
Những khách nhân của các thế lực khác cũng đều không lên tiếng.
Ong!
Diệp Trần cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Bất quá lúc này, hắn vẫn không chịu thua.
Hơn nữa hắn có niềm tin vô cùng cường đại.
"Thánh Chủ, ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho thánh nữ thôi, ta không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào hố lửa. . ."
Diệp Trần lí lẽ hùng hồn, lời nói tràn đầy chính khí.
Lúc nói chuyện, ánh mắt không tự giác được nhìn về phía một nữ tử trước mặt.
Nữ tử kia rất đẹp , ngũ quan tinh xảo tuyệt luân.
Mắt như thu thuỷ, mày như lá liễu.
Tóc đen mềm mại, gương mặt trắng bóc, lập loè ba quang lay động lòng người.
Toàn thân áo trắng phiêu phiêu, lộ ra khí chất xuất trần thoát tục mà bình tĩnh, thực khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nàng phảng phất như tiên nữ rơi xuống từ chín tầng trời, không nhiễm khói bụi nhân gian.
Đối mặt với tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt, nét mặt của nàng, từ đầu đến cuối đều là một mảnh yên tĩnh.
"Rơi vào hố lửa? Lớn mật. . ."
Nghe nói như vậy, Thái Huyền Thánh Chủ tức khắc sầm mặt lại, có chút phẫn nộ.
Mà lúc này, rất nhiều người đều minh bạch, thần sắc không khỏi cổ quái, lại thêm chút châm chọc.
Diệp Trần nói nhiều như vậy, kết quả chẳng qua là mắt thấy thánh nữ mình ngưỡng mộ hồi lâu, cuối cùng lại bị Thánh Chủ đưa đến bên cạnh một nam tử khác, nội tâm không phục nên sinh oán hận.
Tuy rằng rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều không phục, nhưng mà không ai giống Diệp Trần dám biểu lộ ra mặt.
Hơn nữa bọn họ không ngốc.
Rốt cuộc. . . thân phận của vị đại nhân trẻ tuổi kia là gì, đến cả Thánh Chủ đều phải cung kính vài phần, không dám thờ ơ.
Mà giờ này khắc này, ánh mắt của rất nhiều người, đều không hẹn được cùng nhìn về phía sau ghế thủ tọa, một nam tử trẻ tuổi đang khẽ nhâm nhi li trà, dường như những truyện ở đây đều không liên quan gì tới hắn.
Cố Trường Ca!
Hết chương 1.
Chương 2 Chú Định Làm Đại Nhân Vật Phản Phái
Cố Trường Ca ánh mắt ung dung, khẽ thổi ly trà trong tay.
Áo trắng như tuyết, không dính một hạt bụi.
Trên ngũ quan thanh tuấn dường như có một tầng sương mù bao phủ, thần sắc vô cùng bình đạm.
Cao cao tại thượng, quan sát hết thảy.
Là người khó có thể hiểu thấu.
Toàn bộ chuyện sảy ra trong đại điện, hắn dường như không để trong lòng.
Luôn đặt mình nằm ở ngoài cục.
Rất ngầu, rất thâm sâu khó lường - đây là cảm giác trong lòng tất cả mọi người lúc này.
Mặc kệ là ai đều cảm thấy nam tử mặc áo trắng này thân phận không đơn giản.
Bất luận là khí chất hay là cử chỉ, đều lộ ra một cỗ siêu khí chất siêu phàm thoát tục.
Không phải người phàm!
Đương nhiên, mọi người hoàn toàn không biết Cố Trường Ca đang tỏ ra hời hợt, thực tế là hắn đang. . . Mờ mịt.
Hắn cũng không phải không thèm để ý đến chuyện xảy ra bên trong điện.
Mà là giờ phút này nguyên nhân chính là hắn đang phát ngốc vì ký ức dung hợp.
Hắn là một người xuyên không.
Một giây trước còn đang ngủ, kết quả trợn mắt tỉnh lại, đã đến thế giới huyền huyễn đầy nguy hiểm này.
Ở chỗ này cường giả vặt trăng hái sao, rời núi lấp biển, phi thiên độn địa, kẻ yếu sẽ bị người giẫm đạp, mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không có cái gọi là tôn nghiêm.
Hắn là đệ tử chân truyền của bất hủ đại giáo trên thượng giới xuống đây để rèn luyện.
Thiên phú siêu tuyệt, bối cảnh khủng bố.
Nhưng lấy kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp của Cố Trường Ca kiếp trước thì bây giờ hoàn cảnh của hắn chẳng khác gì nhân vật phản diện, hoặc nói thẳng ra thì là nhân vật phụ, là pháo hôi lót đường cho nhân vật chính.
Kết quả này, không khỏilàm Cố Trường Ca cảm thấy đau tờ rym.
Nhìn qua bối cảnh trước mắt, chậc chậc chậc, vừa xuyên qua đã đụng phải tình huống máu chó, phải đối mặt với khí vận chi tử, con cưng của thiên mệnh.
Diệp Trần! Vừa nghe tên đã biết là nhân vật chính.
Hình như người họ Diệp, Cố Trường Ca từng gặp rất nhiều main mang họ này.
Chính mình vừa xuyên không đã đụng phải nhân vật chính, hơn nữa còn đứng ở phía đối lập?
"Cố Trường Ca. . ."
"Cố Trường Ca. . ."
Lúc này, Diệp Trần đã liên tiếp hô tên Cố Trường Ca mấy lần, nhưng lại không thấy đối phương trả lời.
Thậm chí ngay cả ánh mắt đều lười nhìn qua.
Loại khinh bỉ này, càng làm Diệp Trần giận sôi, hắn phẫn nộ nắm tay răng rắc.
"Làm càn, tên của công tử để cho ngươi gọi sao?"
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn, mang theo khí tức băng lãnh cùng phẫn nộ, cùng với một cỗ uy áp bàng bạc.
Người nói chuyện, là tân thánh tử mới được sắc phong của Thái Huyền thánh địa -Sở Huyền.
Hắn lạnh lùng tiếng lên phía trước, bàn tay lập loè đầy phù văn, huy động thần quang, chuẩn bị ra tay hảo hảo giáo huấn Diệp Trần một phen.
Lúc này, chính là cơ hội để hắn thể hiện bản thân.
Nếu không phải bị Cố Trường Ca khen câu không tồi.
Hắn cũng không thể nhẹ nhàng như vậy đã đè trên các đệ tử chân truyền khác, trở thành tân thánh tử của Thái Huyền thánh địa.
Cho nên đối với Cố Trường Ca, hắn vô cùng cảm kích.
Dù sao hắn không giống Tô Thanh Ca, có phụ thân làm Thánh Chủ, từ khi ra đời một khắc kia nàng đã được phong là thánh nữ.
"Làm càn, Diệp Trần, hôm nay ngươi dám giở trò trước mặt các vị khách nhân ở đây, ngươi nhiều lần khiêu khích tông môn, quả là rắp tâm gây chuyện. . ."
"Người đâu, mau đem hắn giải xuống địa lao, chờ xử trí."
Lúc này. Một vị trưởng lão lại đứng dậy, lên tiếng quát lớn.
Hắn cũng không bỏ qua cơ hội có thể lấy lòng Cố Trường Ca này.
"Đúng vậy a, Thánh Chủ không bằng nhân cơ hội này, phế bỏ tu vi của Diệp Trần, trục xuất khỏi tông môn đi."
"Vừa lúc lấy đó bồi tội với Cố công tử."
Tên Dư trưởng lão này thấy thế, cũng nhao nhao đứng ra, nghĩa khí hùng hồn nói.
Tất cả khách nhân trong điện đều có chút khiếp sợ.
Vị này nam tử thần bí quần áo trắng này rốt cuộc có thân phận gì?
Diệp Trần sắc mặt lập tức tái đi.
Hắn đã nhận ra tình thế hoàn toàn bất lợi đối với mình.
Tất cả mọi người đều đang lấy lòng Cố Trường Ca.
Thậm chí ngay cả Tô Thanh Ca, đều không nói một lời.
Vì cái gì?
Cái này hoàn toàn khác với dự liệu của hắn?
Mà lúc này, một cỗ cảm giác mát lạnh bỗng nhiên từ trên nhẫn của hắn truyền khắp thân thể.
Tâm cảnh mất bình tĩnh của Diệp Trần lập tức bị đè xuống.
Cố Trường Ca ngồi ở chủ vị, uống một hớp trà, ánh mắt trở nên rất có hứng thú.
Thật vãi chưởng, mình còn chưa kịp nói gì thì tên Diệp Trần - con cưng của thiên mệnh này đã thành bộ dáng như vậy?
Bất quá cũng thật xin lỗi thân phận khí vận chi tử của hắn.
Cố Trường Ca xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Chậc chậc chậc.
Bộ dạng này cái nhẫn kia chắc có chứa bí mật để quật khởi của hắn rồi.
"Cố Trường Ca, ngươi trừ bỏ ỷ thế hiếp người ra, còn biết làm gì?"
Diệp Trần giờ phút này lại lên tiếng lần nữa, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca.
Nếu như không có hắn, Tô Thanh Ca làm sao có thể bị Thái Huyền Thánh Chủ tự mình dâng lên?
Nghĩ đến đây, Diệp Trần liền cảm giác trong lòng nghẹn một cỗ buồn bực, hận không thể băm vằm Cố Trường Ca thành ngàn mảnh.
Cả đêm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn tuy rằng đã từng cùng Tô Thanh Ca trải qua hoạn nạn.
Nhưng cho tới nay hắn đối với nàng đều rất giữ chừng mực.
Vạt áo cũng không chạm qua!
Cố Trường Ca vẫn bình tĩnh rũ mắt uống trà, biểu tình không đổi, không biết hỉ nộ thế nào.
Nhưng trong lòng hắn đang thầm cười trộm.
Liên quan rắm gì đến lão tử.
Trong ký ức của nguyên chủ, không hề có tiểu nhân vật như Diệp Trần này.
Còn về việc Thái Huyền Thánh Chủ tự mình đem nữ nhi tới cũng không phải hắn mở miệng đòi.
Nịnh nọt, nịnh bợ lấy lòng.
Cái này ở mọi thế giới đều không phải rất bình thường sao?
Chớ nói chi là một thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này.
Ai bảo mình có bối cảnh khủng bố chứ?
Diệp Trần này bổn sự khác thì không biết, nhưng khả năng chụp mũ cho người khác đúng là rất lợi hại.
Hết chương 2.
Chương 3 Trang Bức, Ta Cũng Biết!
"Cố công tử, đệ tử Diệp Trần này không hiểu lễ nghĩa, còn mong ngài không nên tức giận."
Thái Huyền Thánh Chủ sắc mặt càng thêm âm trầm.
Một bên bồi tội với Cố Trường Ca, một bên đưa mắt ra hiệu với mấy vị trưởng lão.
Tất cả khách khứa đều đang xem náo nhiệt.
Chuyện mất mặt như vậy, Thái Huyền thánh địa đã bao giờ phải trải qua?
"Thánh Chủ, để ta tới bắt lấy Diệp Trần, cho hắn quỳ gối tạ tội với Cố công tử!"
Lúc này, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền vội nhảy ra đoạt tiên cơ.
Nói đoạn, hắn liền động thủ, phù văn lập loè hiện lên giữa lòng bàn tay, đánh thẳng về phía Diệp Trần.
Ầm ầm ầm!
Giữa hư không vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Phù văn đan chéo nhau, hóa thành lôi quang đáng sợ, uyển chuyển như Lôi long.
Thân làm Thái Huyền thánh tử, thực lực của hắn đương nhiên rất nổi bật trong cùng thế hệ.
Diệp Trần bất quá chỉ là một nội môn đệ tử.
Hai người cảnh giới cách nhau quá xa.
Làm sao hắn có thể địch lại Sở Huyền.
Trong đại điện tất cả mọi người đều đang theo dõi một trận chiến này.
Bao gồm cả Thái Huyền Thánh Chủ, mọi người đều không thèm nghĩ kết quả cũng biết Diệp Trần sẽ thua.
Nếu như bọn họ tự mình xuất thủ thì sẽ bị mọi người lên án là cậy già bắt nạt trẻ.
Trong những thế lực lớn làm khách mời lần này, không thiếu tai mắt của thánh địa cùng thế gia khác.
Hắn không nghĩ lại mất mặt như vậy.
"Tới hay lắm."
Diệp Trần đối với một trận chiến này, lại là có chút phấn khởi.
Hắn không sợ chút nào, ngược lại pháp lực cả người khu động, lấy một chưởng nghênh đón.
" Diệp Trần này thật là không biết tự lượng sức mình, cũng không tự nhìn xem bản thân mình đang ở đâu, thật là tự tìm đường chết.."
Có nội môn đệ tử khinh thường, lên tiếng trào phúng.
"Sở Huyền thánh tử chính là nửa bước Thần Thông cảnh, Diệp Trần bất quá mới tới Hồn Cung cảnh thôi, càng đừng nói tới việc thánh tử là Lôi Ngục Thần Thể. . ."
"Một trận chiến này sẽ không có gì ngoài ý muốn."
Những đệ tử còn lại cũng nhao nhao nói, cảm thấy Diệp Trần đang tự tìm chết.
Ngay sau đó, hỏa quang loé lên, lôi quang tề phát.
Hai đạo quang mang va chạm ở giữa không trung.
Sở Huyền thân mình run lên, thân thể mạnh mẽ thế nhưng lại cảm giác hơi tê rần.
Diệp Trần thì ngược lại, hắn giống như một thiếu niên Hỏa Thần, sừng sững bất động, biểu tình cực kì tự tin.
"Cái gì. . ."
"Mạnh như vậy sao. . ."
Không ít nữ đệ tử trẻ tuổi đều sáng mắt lên.
Sự cường đại của Diệp Trần, có chút nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Rất nhiều người đều bị khiếp sợ.
Một chưởng này, hai người cân sức ngang tài, bất phân thắng bại.
"Diệp Trần rõ ràng chỉ có tu vi Hồn Cung cảnh, thế nhưng lại chặn đứng được thánh tử nửa bước Thần Thông cảnh ?"
Các đệ tử cùng trưởng lão lúc này đều có chút chấn kinh.
Ngay cả vừa rồi Thái Huyền Thánh Chủ sắc mặt luôn âm trầm, đều cảm thấy hơi chấn động.
Nên biết Sở Huyền chính là loại thể chất Lôi Ngục Thần Thể, bản thân hắn đã có thể khiêu chiến vượt cấp.
Trong cùng thế hệ, càng là khó tìm đối thủ.
Kết quả đối mặt với Diệp Trần kém hắn một cảnh giới, thế mà lại không giải quyết được trong một chưởng?
Chẳng lẽ nói Diệp Trần này thiên phú còn mạnh hơn Sở Huyền? Lúc trước tất cả mọi người đều không phát hiện ra điểm này?
Đương nhiên, nếu nói ở đây còn có ai không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thì vẫn còn Cố Trường Ca.
Dù sao đây chính là khí vận chi tử a.
Những truyện trang bức - vả mặt làm mọi người khiếp sợ này, còn không phải chuyện thường ngày trong tiểu thuyết sao.
Hắn chậm rãi uống một hớp trà.
Ngữ khí không nhanh không chậm.
"Ngươi đối với Diệp Trần này, tựa hồ vẫn rất luôn có lòng tin?"
Tô Thanh Ca nghe vậy liền quay đầu.
Vốn dĩ ánh mắt nàng đang bình tĩnh, bỗng nhiên nổi lên một tầng gợn sóng.
Một trận mùi hương thanh nhã truyền đến, như lan như xạ.
Nàng không nói chuyện.
Nhưng bộ dáng này, kỳ thật đã bại lộ nỗi lòng mình.
Cố Trường Ca ánh mắt cực kì thâm sâu, cười cười, "Cố gắng giữ vững bình tĩnh như vậy, là muốn cho ta biết ngươi cùng Diệp Trần kỳ thật không có quan hệ sao? Sợ ta đối phó hắn?"
"Thật là nữ nhân thông minh a."
Một lời nói toạc ra.
Chẳng biết tại sao, Tô Thanh Ca cảm giác nam nhân này thực sự đáng sợ, so với cảm giác đạm mạc lúc trước càng làm nàng bất an hơn.
Nhưng nàng vẫn mím môi một cái, không lên tiếng.
Cố Trường Ca mắt nhìn chén trà, ngữ khí bình đạm, "Không. . ."
Tô Thanh Ca nhìn hắn một cái, sau đó yên lặng cầm bình trà lên, nhẹ nhàng giúp hắn rót đầy.
"Có chút ý tứ."
Nụ cười của Cố Trường Ca có chút dị sắc, tự thì thầm nhưng lại giống như đang nói cho Tô Thanh Ca nghe.
Tô Thanh Ca bưng ấm trà lên, tay hơi run.
Đối với những loại kịch bản tiên hiệp cũ nát này, Cố Trường Ca đã đọc qua quá nhiều.
Diệp Trần hôm nay sở dĩ tức giận.
Thuần túy là nghe nói đêm qua Thái Huyền Thánh Chủ đem nữ nhi đưa đến cung điện của bản thân hắn!
Nhưng tâm tính bản thân mình hắn trước giờ vẫn luôn đạm mạc, trong mắt chỉ có tu hành.
Cho nên cũng không đụng tới Tô Thanh Ca một chút nào.
Bất quá từ tầng quan hệ này nhìn vào, rất hiển nhiên Tô Thanh Ca này chính là nữ chính trong câu chuyện quật khởi của khí vận chi tử - Diệp Trần.
Nếu nói theo cốt truyện thì Diệp Trần từ tiểu địa phương quật khởi, trải qua trăm trận đại chiến mới bái nhập được Thái Huyền thánh địa.
Kỳ thật hiện không sai biệt lắm đã quá độ đến trung kỳ.
Tô Thanh Ca thiên phú cường đại, dung nhan hoàn mỹ, thân làm Thái Huyền thánh địa thánh nữ, lại cực kì thông minh.
Biết được Diệp Trần đối mặt với mình tựa như trứng chọi đá.
Cho nên nàng không vì Diệp Trần cầu tình.
Nếu cầu tình ngược lại càng làm nhân vật phản diện ghen ghét Diệp Trần.
Biện pháp tốt nhất chính là phủi sạch quan hệ với Diệp Trần, để cho bản thân mình nghĩ nàng cùng Diệp Trần không có gì.
Người tâm tư sâu sắc như vậy, không phải nữ chính thì là ai?
Đáng tiếc, tất cả những thứ này Cố Trường Ca sớm đã thấy rõ.
Giống như là thượng đế ở trên nhìn xuống nhân gian.
Đặc biệt hiện giờ, Cố Trường Ca biết hắn chính là nhân vật phản diện, hắn càng không định bỏ qua cho Tô Thanh Ca.
Dưa ép tuy rằng không ngọt.
Nhưng mà giải khát a.
"Ta xem thường ngươi."
Mà lúc này bên trong đại điện, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền biểu tình rất bất hảo, đang định tiếp tục ra tay.
Ở trước mặt mọi người, đặc biệt là Cố Trường Ca mà không bắt được Diệp Trần, làm hắn cảm giác thực mất mặt.
Bất quá lúc này, Cố Trường Ca đã đi lại đây, khoát tay một cái.
"Không có ý tứ."
Sau câu nói này Diệp Trần biểu tình cứng đờ, cả người như là bị choáng.
"Nếu chuyện này có liên quan tới Cố mỗ thì không phiền Sở Huyền thánh tử nữa."
"Người ta hay nói rằng kẻ không biết thì hay không sợ?"
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói.
Theo hắn ánh mắt rơi xuống.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp bàng bạc mà kinh khủng tựa như trời long đất lỡ, trong nháy mắt quét xuống.
Toàn bộ đại điện thậm chí nhấc lên một cơn lốc đáng sợ, phù văn lập loè, linh khí rung chuyển.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một nỗi sợ hãi phát ra từ tận linh hồn.
Đến tất cả trưởng lão sắc mặt đều đại biến, có chút run rẩy.
"Đây là thực lực của Cố công tử sao. . ." Thái Huyền Thánh Chủ biểu tình cũng trở nên ngưng trọng.
Thình thịch một tiếng!
Thân làm đương sự Diệp Trần, càng là biểu tình kịch biến, sắc mặt trắng bệch.
Rồi sau đó hai chân mềm nhũn, cả người lập tức quỳ phục xuống.
Lấy đầu đập đất, thân thể cương cứng không cử động được.
Hoàn toàn bị áp chế gắp gao.
Mặc cho hắn kêu gọi sư tôn trong giới chỉ của mình như thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
"Thực lực của hắn, sao có thể mạnh như vậy. . ."
Diệp Trần miễn cưỡng ngẩng đầu, nam tử quần áo trắng trước mặt , vừa không tin tưởng vừa không cam lòng.
Còn không phải là trang bức sao?
Ta cũng biết a.
Cố Trường Ca trên mặt biểu tình đầy hời hợt, thần sắc cao cao tại thượng, nhưng thật ra trong lòng đang cười lạnh.
Không cần nghĩ nhiều, kết quả của trận chiến này, chỉ sợ sẽ là Diệp Trần lấy yếu thắng mạnh, đánh bại Sở Huyền.
Cường thế vả mặt tất cả mọi người.
Sau đó, Diệp Trần nhân cơ hội lại khiêu chiến với bản thân mình.
Có lẽ là đánh cược chịu được ba chưởng như trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký chăng ? Bằng vào lão bất tử trong nhẫn kia của hắn, chẳng phải là sẽ dễ dàng trụ được sao?
Nghĩ đến đây kịch bản này cũng khá là hay đấy.
Nhưng chính mình là ngươi xuyên không, còn mang theo cả kim thủ chỉ (ngón tay vàng) nha.
(tiền kỳ cảnh giới: Thân thể, Linh Hải, Hồn Cung, Thần Thông, Đại Năng, Thánh Chủ, Phong Hầu, Phong Vương, Hư Thần. )
Hết chương 3.
Chương 4 Vận Đen Âm, Dẫm Chết Khí Vận Chi Tử!
Ở trong đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Muốn chơi trang bức với ta sao?
Ngươi còn non lắm.
Cố Trường Ca không nói một lời, khẽ lắc đầu.
Áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, con ngươi sâu thẳm mà bình thản.
Phảng phất như đang xem một con kiến nhỏ nhảy nhót.
Dưới chân hắn Diệp Trần đang chật vật quỳ phục, vẻ mặt tái nhợt và không cam lòng, cả người mồ hôi ướt nhẹp, đầu cũng không ngẩng lên được.
Mọi người đều chấn động nhìn một màn này.
Những người ở đây đều hiểu rõ về Thái Huyền thánh địa hơn Cố Trường Ca rất nhiều, nên bọn họ càng thêm khiếp sợ.
Xét về tuổi tác, Cố Trường Ca cùng các thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Thái Huyền thánh địa không chênh lệch lắm.
Nhưng thực lực lại đủ để so sánh với Thánh Chủ nơi này.
"Cố công tử còn trẻ mà không ngờ lại có tu vi thâm sâu khó lường như vậy . ."
Lúc này, Thái Huyền Thánh Chủ lần đầu tiên không kìm được mà lên tiếng tán thưởng.
Đồng thời liếc nhìn gương mặt của con gái mình.
Âm thầm thở dài.
Sớm biết có ngày hôm nay thì đã trục xuất tên Diệp Trần phế vật chỉ biết đem đến phiền toái này ra khỏi tông môn.
Thì đã không phải đắc tội với vị đại nhân trẻ tuổi này.
Giờ phút này trong lòng hắn đã quyết định kết cục của Diệp Trần.
"Thái Huyền Thánh Chủ quá khen rồi, thực lực của Trường Ca cũng không đáng nhắc tới."
Cố Trường Ca nghe vậy cười cười, giọng ôn hòa thản nhiên nói, tựa như khiến người ta đắm chìm trong gió xuân ấm áp.
Nhưng rồi lại lộ ra thái độ xa cách, cao cao tại thượng.
Thật ra hắn không để bụng những lời này.
Bản thân hắn xuống hạ giới cũng được xếp trong số những nhân vật thiên kiêu.
Ở Thượng giới cũng là Chí Tôn trẻ tuổi danh chấn một phương.
Thực lực bản thân vô cùng cường đại.
Mấy tên vô danh tiểu tốt này sao có thể so sánh được.
Đối phó với Diệp Trần cần gì phải đánh trực diện.
Chỉ cần khiến lão bất tử trong nhẫn của hắn kiêng kị mà nhẫn nhịn không dám tức giận là được.
Đến lúc đó xem còn ai đứng ra giúp đỡ tên Diệp Trần này nữa.
Cố Trường Ca hạ giới, bên người sao có thể không có người hộ giá.
Vừa rồi hắn giả vờ có hộ giá đã làm tên Diệp Trần kinh hãi hồn bay phách lạc.
Hiện tại xem ra đúng như hắn đoán.
Sau này ý định muốn dẫm chết khí vận chi tử của hắn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Thấy Diệp Trần hiện tại vẫn còn đang kinh sợ .
Vì sao mình đã bị đánh đến như vậy sư tôn lại không phản ứng gì?
Cố Trường Ca sắc mặt thản nhiên, trong lòng thực ra đang cười nhạo.
"Để cho Cố công tử tự mình động thủ giải quyết, ta quá mất mặt rồi."
Lúc này, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền vẻ mặt áy náy mà nói.
Hắn thể hiện mình sẵn lòng thay Cố Trường Ca ra tay.
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không trách tội.
Cho nên có chút trấn an cười cười nói, " Sở Huyền thánh tử không cần để ý, nếu chuyện này là do Cố mỗ mà ra, đương nhiên phải để Cố mỗ tự mình giải quyết mới thỏa đáng."
"Công tử thật khoan dung độ lượng, Sở Huyền cảm thấy hổ thẹn."
Cố Trường Ca đoán trước hắn sẽ nói như vậy nên đã chuẩn bị sẵn lời để đáp lại, quả nhiên khiến cho Sở Huyền kính nể không thôi.
Quyết định cố gắng lấy lòng Cố Trường Ca, bám vào cây đại thụ này.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi cảm khái trong lòng , mắt loé lên tia sáng kỳ dị.
Vị đại nhân tuổi trẻ này, dù là khí độ, hay thực lực, đều không đơn giản a.
Không đúng, làm sao có thể dùng từ đơn giản để hình dung?
Cái này rõ ràng là cao thâm khó dò, khó có thể nắm lấy a!
"Cố công tử thật sự quá mạnh , quả thật là thần tiên hạ phàm . Chỉ là một chút khí tức dao động, đã khiến cho chúng ta tim đập chân run không thôi rồi."
"Ta vốn nghĩ thánh địa Thái Huyền truyền thừa mấy vạn năm, lãnh thổ quốc gia rộng lớn bao la, đã là bá chủ thế gian rồi, nhưng ngày hôm nay gặp công tử, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. . ." ( trời đất bao la, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn)
Một đám trưởng lão cũng sôi nổi phụ họa, mặt lộ rõ vẻ nịnh nọt.
Dáng vẻ như chó liếm chân lấy lòng chủ này, khiến cho quần chúng vây xem, đám đệ tử của thánh địa không rõ chân tướng trong lòng thất kinh không thôi.
Đối với thân phận của vị nam tử thần bí mặc quần áo trắng này càng thêm tò mò.
Thân là Thái Huyền thánh địa một trong những thánh địa đứng đầu Đông Hoang Lục Đại Thánh Địa , thế nhưng lại ra sức lấy lòng, nịnh bợ vị đại nhân tuổi trẻ này.
Tình huống như vậy, đối với thế lực phía sau bọn họ mà nói, là một tín hiệu không ổn chút nào.
Làm nhân vật phản diện đúng là sảng khoái.
Đi đến đâu đều có người chạy tới nịnh bợ.
Không giống nhân vật chính đi đến đâu liền bị trào phúng đến đó.
Cố Trường Ca suy nghĩ trong lòng.
Một bên liên lạc với hệ thống.
Thân là người xuyên không, sao có thể thiếu hệ thống chỉ dẫn chứ.
Trợ thủ chỉ dẫn của hắn có giao diện khá giống với mấy game nhập vai hắn từng chơi ở kiếp trước.
Trước mặt hắn xuất hiện các loại tin tức.
Thông qua mỗi loại tình huống xoay chuyển khí vận chi tử khác nhau , từ đó mà thu hoạch được giá trị thiên mệnh.
Giá trị thiên mệnh tương đương với tiền, có tác dụng vạn năng.
Không chỉ có thể đổi các loại Thần Thông công pháp.
Còn có thể mua các loại thiên phú huyết mạch vân vân.
Thậm chí có thể tăng công pháp Thần Thông, tu vi ,cảnh giới.
Tóm lại, Cố Trường Ca muốn có công pháp nào cũng được.
Công pháp hắn không cần cũng sẽ biết .
"Hệ thống."
Lúc này Cố Trường Ca trong lòng gọi hệ thống xem thông tin bản thân, có thể nhìn thấy giao diện hệ thống .
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Thánh Chủ cảnh đỉnh phong.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển, Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. ..
Giá trị thiên mệnh: Năm mươi.
Điểm khí vận: Ba mươi (màu đen).
Hệ thống thương thành ( Cửa hàng của hệ thống) : Chưa mở ra.
Một giao diện đơn giản hiện ra, không sót bất kì tin tức nào .
Năm mươi điểm giá trị thiên mệnh, có lẽ do vừa mới đối phó Diệp Trần mà thu hoạch được .
"Hệ thống, nếu như hiện tại ta dẫm chết Diệp Trần, sẽ phát sinh chuyện gì?"
Cố Trường Ca trong lòng dò hỏi.
"Dựa theo giá trị khí vận trước mặt của chủ nhân, hệ thống kiến nghị ngài không nên làm như vậy."
"Làm vậy có khả năng sẽ gặp phải khí vận phản phệ vô cùng nguy hiểm."
Quả nhiên mình đoán không sai biệt lắm.
Cố Trường Ca lắc lắc đầu.
Thầm chửi một câu cẩu tác giả, cẩu lão thiên.
Đây là giả thiết chó má gì?
Với người có thiên phú cùng bối cảnh như vậy, nhưng điểm khí vận chỉ có ba mươi điểm.
Hơn nữa con mẹ nó còn là màu đen.
Trái lại Diệp Trần ở trong tình huống này, còn có vài trăm điểm khí vận.
Theo như lời hệ thống nói, khí vận phân bảy cấp độ.
Đỏ Cam Vàng Lục Xanh Lam Tím.
Bình thường mọi người đều là khí vận màu đỏ.
Khí vận của Diệp Trần này đã đạt đến cấp lục sắc.
Khí vận màu đen, đây chẳng phải là vận rủi sao?
"Đắc tội với người có khí vận chi tử, sẽ thu được vận rủi." Hệ thống giải thích.
Hơn nữa sẽ gặp khí vận phản phệ?
Có phải ngay cả uống trà cũng có thể bị nghẹn chết, đi đường cũng có thể bị sét đánh chết không ?
"Xem ra dẫm chết khí vận chi tử, phải từ mà làm , không nên vội vàng, phải để cho khí vận suy kiệt đến mức thấp nhất mới được."
"Kể ra quá trình từ từ giẫm chết con kiến này cũng rất thú vị."
Cố Trường Ca sắc mặt như thường, trong lòng đã trao đổi nhanh chóng với hệ thống.
. . .
Hết chương 4.
Chương 5 Đêm Nay Ánh Trăng Thật Đẹp
"Cho nên là khí vận chi tử khí vận chưa suy kiệt tới mức độ nhất định, ta cũng không giết được hắn?"
Trong lòng nói chuyện nửa ngày với hệ thống.
Nghe được hệ thống nói chuyện như vậy , Cố Trường Ca không khỏi nhíu mày.
"Vâng chủ nhân, khí vận quỷ thần khó lường, thiên cơ khó định, thực lực của ngươi bây giờ muốn giết Diệp Trần không khó, nhưng tiếp đó chắc chắn sẽ dẫn phát một loạt biến động không lường trước được."
"Bởi vì chủ nhân ngài chính là biến động lớn nhất." Hệ thống giải thích nói.
Cố Trường Ca gật gật đầu, đã hiểu.
Khí vận chi tử không hổ là khí vận chi tử a, có lão thiên ba ba che chở cho hắn.
Đưa ra ví dụ đơn giản nhất.
Nếu bây giờ Cố Trường Ca thật sự muốn giết Diệp Trần, như vậy bầu trời chắc chắn sẽ giáng xuống một tia chớp đánh chết hắn .
Bất quá có lão thiên che chở cho ngươi thì thế nào.
Ta sẽ từ từ dẫm chết ngươi.
Cố Trường Ca trong lòng cười nhạo, không thèm để ý chuyện này nữa.
Sau đó liếc nhìn xuống đại điện, nhìn thấy tất cả điểm khí vận của mọi người.
Trừ Diệp Trần là năm trăm điểm ra, thì Tô Thanh Ca có điểm khí vận cao nhất , gần ba trăm năm mươi điểm.
Điều này càng khẳng định suy đoán trước đó của Cố Trường Ca.
Tô Thanh Ca chắc chắn là nữ chính, điều này không chạy đi đâu được.
Bất quá hắn chợt nghĩ, nếu như hắn ăn xong Tô Thanh Ca này.
Không biết có gặp khí vận phản phệ không?
Nếu như gặp khí vận phản phệ, vậy thì chuyện này mất nhiều hơn được.
Dù là kiếp trước hay hiện tại.
Hắn đều không phải là kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Rốt cuộc khí vận này tuy rằng hư vô không rõ ràng, nhưng nó lại thực sự tồn tại.
Nếu làm không tốt có khi mình sẽ chết lúc nào không biết, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Đương nhiên là vẫn có biện pháp.
Khiến điểm khí vận của bọn hắn tổn thất nghiêm trọng, tụt xuống mức thấp nhất, không phải xong rồi sao?
Ví dụ như giống gợi ý vừa rồi của hệ thống.
"Đinh, trước mặt mọi người đối phó Diệp Trần, điểm khí vận của Diệp Trần tổn thất 10 điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm năm mươi."
Năm mươi điểm giá trị thiên mệnh, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nhưng đối Cố Trường Ca mà nói, có thể lấy được nhiều hơn thì phải lấy càng nhiều càng tốt.
Tỷ như tăng thực lực, tu vi hoặc thiên phú tư chất trên người.
So với thành thành thật thật, khắc khổ tu luyện, mở hack không phải sung sướng hơn sao?
"Diệp Trần dám công khai khiêu khích quy củ tông môn, thậm chí nhục mạ Cố công tử. Người đâu, đem hắn áp giải vào đại lao, chờ đợi Cố công tử xử trí."
Lúc này, chấp pháp đại đường trưởng lão lên tiếng.
Đây là lão nhân trông rất khôi ngô, mặt chữ điền, không giận mà uy.
Rất có uy nghiêm ở Thái Huyền thánh địa.
Tuy rằng hắn ngày thường công chính nghiêm minh không thiên vị, thậm chí còn có chút xem trọng Diệp Trần.
Nhưng cũng hiểu rõ thế cục hiện giờ, Diệp Trần đắc tội tới người hắn không nên đắc tội.
Một nội môn đệ tử nho nhỏ đương nhiên không thể so sánh với an nguy của cả tông môn .
Nhìn thấy vị chấp pháp trưởng lão có chút lấy lòng mình.
Cố Trường Ca hơi hơi gật đầu.
Rồi sau đó trở về chỗ ngồi, biểu cảm trên mặt khiến cho người khác cảm thấy không rõ hỉ nộ.
Tự mình xử lý Diệp Trần?
Đây cũng là một chủ ý tốt.
Chỉ là không nghĩ tới vị chấp pháp trưởng lão mắt to mày rậm công chính không thiên vị ai thế nhưng cũng như vậy?
Trong lòng hắn nhịn không được cười nhạo.
Cỗ uy áp bàng bạc của Cố Trường Ca lập tức tản đi.
Diệp Trần rốt cuộc có thể đứng lên, trên mặt đầy sự khiếp sợ, không cam lòng và khuất nhục.
Tâm tình của hắn bây giờ giống hệt Cố Trường Ca dự đoán.
Vì sao vào thời điểm mấu chốt, sư tôn của mình không trả lời lời của mình?
Chẳng lẽ nàng cũng phản bội mình sao?
Hay sư tôn nàng cũng sợ bối cảnh uy thế của Cố Trường Ca?
Giờ khắc này, trái tim Diệp Trần băng giá , hai mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đặc biệt là biểu hiện của Tô Thanh Ca , thế mà nàng từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Yên lặng đứng ở nơi đó.
Thậm chí còn chủ động đến rót ly trà cho Cố Trường Ca.
Tất cả những thứ này Diệp Trần đều đặt trong mắt.
Nhìn thần nữ mình yêu mến ngưỡng mộ , chủ động phụng dưỡng nam tử khác, khiến Diệp Trần lòng đau như cắt.
Nàng không nhìn thấy mình vì nàng mà không tiếc chống đối lại Thái Huyền thánh địa sao?
Bây giờ trái tim của Diệp Trần cực kỳ lạnh lẽo.
Biểu cảm hiện giờ của Diệp Trần, Tô Thanh Ca sao có thể không nhìn ra chứ.
Nàng biết Diệp Trần hiểu lầm rồi.
Nhưng mà nàng không phải Diệp Trần, nàng không thể khiến tông môn nuôi dưỡng nàng hơn hai mươi năm lâm vào nguy nan, gặp tai hoạ ngập đầu.
Cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn yên lặng cúi đầu, ngọc thủ nắm chặt, không nhìn ánh mắt của Diệp Trần.
" Thanh Ca Thánh nữ , nghe nói trăng đêm nay rất đẹp, không biết nàng có nể mặt Cố mỗ đêm nay cùng nhau ngắm trăng không?"
Nhưng lúc này Cố Trường Ca chợt mở miệng nói.
Biểu cảm của hai người hắn thu hết vào mắt, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này.
Khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lại hiện ra ba phần ý cười ôn nhu.
Lời này khiến Tô Thanh Ca không khỏi sửng sốt một chút.
Nhất thời sắc mặt trở nên hồng hồng, lại vẫn có chút cảm giác được yêu mà sợ.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhìn ra ý đồ của Cố Trường Ca.
Cả người run lên.
Sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Đặc biệt là cặp mắt thâm thúy của Cố Trường Ca, rõ ràng mang theo vài phần nghiền ngẫm cùng trêu chọc.
Lời này của hắn là cố ý, cố ý nói cho Diệp Trần nghe.
Tô Thanh Ca có thể nhìn ra những điều này.
Nhưng người trong Đại điện thì không rõ.
Giờ phút này ai cũng có chút hâm mộ nàng.
Sắc mặt Thái Huyền Thánh Chủ vô cùng vui vẻ, liều mạng đánh mắt ra hiệu cho con gái nhà mình.
Nếu thật được vị đại nhân tuổi trẻ này coi trọng.
Mặc kệ có được đưa tới thượng giới hay không.
Đến lúc đó đối với khắp cả Thái Huyền thánh địa mà nói, đều là kỳ ngộ vô cùng lớn, thậm chí nếu được một bước lên tiên, về sau mãi mãi huy hoàng, cũng không phải là không thể.
"Cố Trường Ca, ngươi là kẻ đê tiện, vô sỉ, ỷ thế hiếp người thì tốt đẹp gì? Có giỏi thì hạ tu vi xuống bằng ta, chúng ta đánh một trận công công chính chính?"
"Ngươi là tiểu nhân vô sỉ ,một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Lúc này, Diệp Trần giống như phát điên rồi đôi mắt đỏ lên, nhịn không được gào lên nói.
Những lời khiêu khích như vừa rồi , hắn sao có thể chịu đựng được.
Nhưng mà Cố Trường Ca không nói một lời.
Thậm chí rũ mắt bình tĩnh thổi thổi tách trà, từ đầu đến cuối mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
Phốc. ..
Rốt cuộc, Diệp Trần chịu không nổi sự khuất nhục, hộc ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, truyền đến thông báo nhắc nhở của hệ thống .
"Đinh, tâm cảnh của Diệp Trần bị hao tổn, điểm khí vận tổn thất một trăm, giá trị thiên mệnh thêm năm trăm."
Được lắm.
Hôm nay giá trị thiên mệnh kiếm thật dễ dàng.
Cố Trường Ca chậm rãi uống một hớp trà
Hết chương 5.
““Cái gọi là một trong sáu đại thánh địa của Đông Hoang chính là như vậy sao? Ỷ thế hiếp người, nịnh nọt a dua, ngạnh sinh sinh đem nữ nhi của mình đẩy vào trong hố lửa?”
“Từ đầu đến cuối không hề hỏi Thánh Nữ một câu là nàng có nguyện ý hay không? Hôm nay ta muốn thay nàng đòi lại công đạo.”
"Thân phận đệ tử của Thái Huyền thánh địa, hiện giờ ta không cần cũng được."
"Nhưng mong cả Thái Huyền thánh địa nhớ kỹ, mối nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó Diệp Trần ta chắc chắn sẽ trả lại gấp bội."
Trong đại điện huy hoàng, thanh âm cực kỳ ồn ào, rất nhiều người đứng đó.
Lúc này, một người khuôn mặt tuấn tú, mang theo thần sắc bất khuất kiên nghị của thiếu niên, hai bàn tay nắm chặt, đang không cam lòng rống giận.
Hắn tên là Diệp Trần, là một nội môn đệ tử.
"Làm càn, một tên nội môn đệ tử, lại dám chống đối Thánh Chủ, ta xem ngươi chán sống rồi đấy?"
Bên cạnh, một nội môn trưởng lão khí thế cực kỳ khủng bố, nhưng sắc mặt tái xanh, rất là khó coi, muốn ngăn cản thiếu niên này.
Đại điện chủ của Thái Huyền thánh địa ta, sao có thể để một đệ tử nội môn tiến vào làm càn?
Hơn nữa ngày hôm nay chính là lễ sắc phong thánh tử, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều đại thế lực, nếu không phải vì ngại mất mặt, hắn sớm một cái tát chụp chết tên nội môn đệ tử không thức thời này rồi.
Trong đại điện, một đám nội môn đệ tử cùng đệ tử chân truyền đang chỉ trỏ trỏ, nghị luận to nhỏ gì đó.
Nhìn về ánh mắt đầy kiên nghị của vị thiếu niên phía trước, tất cả đều coi hắn như kẻ ngốc.
" Diệp Trần điên rồi sao? Dám chạy đến đại điện nói những lời này?"
"Tuy rằng thực lực của hắn trong số các đệ tử ở nội môn cũng coi là không tệ. Thậm chí còn nghe nói có vị trưởng lão muốn thu hắn làm đệ tử chân truyền, nhưng hiện tại xem ra, hẳn hết tiền đồ rồi."
Có người nhịn không được châm chọc nói.
"Ta thấy hắn là thật không muốn sống nữa, đến lúc đó chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi kia, sợ là toàn bộ Thái Huyền thánh địa chúng ta đều bị vạ lây a."
Một đệ tử chân truyền có chút phẫn nộ nói, trong lòng lo lắng không thôi.
Nếu bởi vì Diệp Trần mà làm vị đại nhân thần bí kia không vui.
Đến lúc đó không phải chỉ mình Thái Huyền thánh địa gặp nạn.
Mà sợ là toàn bộ Đông Hoang đại địa đều phải gặp tai ương.
Cho nên hắn hận không thể tự thân xuất thủ đem Diệp Trần đánh gục.
Một vài đệ tử của các trưởng lão được đến dự lễ lúc này đều khoanh tay xem náo nhiệt.
Đương nhiên, rất nhiều người đều coi Diệp Trần chỉ là một thằng hề đang cố nhảy nhót thôi.
Một nội môn đệ tử nho nhỏ lại dám chống đối đương kim Thái Huyền Thánh Chủ.
"Ngươi là Diệp Trần phải không? Ta nhớ rõ ngươi, ngươi đến từ một địa phương nhỏ ở Thiên Thanh vực, trải qua trăm trận đại chiến, cuối cùng mới có thể bái nhập dưới trướng Thái Huyền thánh địa ta. . ."
"Hiện tại, ngươi dám nói với ta muốn vứt bỏ thân phận ở Thái Huyền thánh địa?"
Mà lúc này, một nam nhân ngồi ở ghế thủ toạ của đại điện mới lên tiếng.
Hai mắt hắn khép hờ, một sợi tóc lóe lên kim quang, khí tức như vực sâu biển lớn làm người kinh tâm động phách, trên người lấp lóe thần quang, có khí chất không giận mà uy.
Rất hiển nhiên, đây là một vị siêu cấp cao thủ.
Cũng chính là đương kim Thánh Chủ của Thái Huyền thánh địa.
Hắn vừa nói , toàn bộ đại điện đều yên tĩnh lại.
Những khách nhân của các thế lực khác cũng đều không lên tiếng.
Ong!
Diệp Trần cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Bất quá lúc này, hắn vẫn không chịu thua.
Hơn nữa hắn có niềm tin vô cùng cường đại.
"Thánh Chủ, ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho thánh nữ thôi, ta không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào hố lửa. . ."
Diệp Trần lí lẽ hùng hồn, lời nói tràn đầy chính khí.
Lúc nói chuyện, ánh mắt không tự giác được nhìn về phía một nữ tử trước mặt.
Nữ tử kia rất đẹp , ngũ quan tinh xảo tuyệt luân.
Mắt như thu thuỷ, mày như lá liễu.
Tóc đen mềm mại, gương mặt trắng bóc, lập loè ba quang lay động lòng người.
Toàn thân áo trắng phiêu phiêu, lộ ra khí chất xuất trần thoát tục mà bình tĩnh, thực khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nàng phảng phất như tiên nữ rơi xuống từ chín tầng trời, không nhiễm khói bụi nhân gian.
Đối mặt với tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt, nét mặt của nàng, từ đầu đến cuối đều là một mảnh yên tĩnh.
"Rơi vào hố lửa? Lớn mật. . ."
Nghe nói như vậy, Thái Huyền Thánh Chủ tức khắc sầm mặt lại, có chút phẫn nộ.
Mà lúc này, rất nhiều người đều minh bạch, thần sắc không khỏi cổ quái, lại thêm chút châm chọc.
Diệp Trần nói nhiều như vậy, kết quả chẳng qua là mắt thấy thánh nữ mình ngưỡng mộ hồi lâu, cuối cùng lại bị Thánh Chủ đưa đến bên cạnh một nam tử khác, nội tâm không phục nên sinh oán hận.
Tuy rằng rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều không phục, nhưng mà không ai giống Diệp Trần dám biểu lộ ra mặt.
Hơn nữa bọn họ không ngốc.
Rốt cuộc. . . thân phận của vị đại nhân trẻ tuổi kia là gì, đến cả Thánh Chủ đều phải cung kính vài phần, không dám thờ ơ.
Mà giờ này khắc này, ánh mắt của rất nhiều người, đều không hẹn được cùng nhìn về phía sau ghế thủ tọa, một nam tử trẻ tuổi đang khẽ nhâm nhi li trà, dường như những truyện ở đây đều không liên quan gì tới hắn.
Cố Trường Ca!
Hết chương 1.
Chương 2 Chú Định Làm Đại Nhân Vật Phản Phái
Cố Trường Ca ánh mắt ung dung, khẽ thổi ly trà trong tay.
Áo trắng như tuyết, không dính một hạt bụi.
Trên ngũ quan thanh tuấn dường như có một tầng sương mù bao phủ, thần sắc vô cùng bình đạm.
Cao cao tại thượng, quan sát hết thảy.
Là người khó có thể hiểu thấu.
Toàn bộ chuyện sảy ra trong đại điện, hắn dường như không để trong lòng.
Luôn đặt mình nằm ở ngoài cục.
Rất ngầu, rất thâm sâu khó lường - đây là cảm giác trong lòng tất cả mọi người lúc này.
Mặc kệ là ai đều cảm thấy nam tử mặc áo trắng này thân phận không đơn giản.
Bất luận là khí chất hay là cử chỉ, đều lộ ra một cỗ siêu khí chất siêu phàm thoát tục.
Không phải người phàm!
Đương nhiên, mọi người hoàn toàn không biết Cố Trường Ca đang tỏ ra hời hợt, thực tế là hắn đang. . . Mờ mịt.
Hắn cũng không phải không thèm để ý đến chuyện xảy ra bên trong điện.
Mà là giờ phút này nguyên nhân chính là hắn đang phát ngốc vì ký ức dung hợp.
Hắn là một người xuyên không.
Một giây trước còn đang ngủ, kết quả trợn mắt tỉnh lại, đã đến thế giới huyền huyễn đầy nguy hiểm này.
Ở chỗ này cường giả vặt trăng hái sao, rời núi lấp biển, phi thiên độn địa, kẻ yếu sẽ bị người giẫm đạp, mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không có cái gọi là tôn nghiêm.
Hắn là đệ tử chân truyền của bất hủ đại giáo trên thượng giới xuống đây để rèn luyện.
Thiên phú siêu tuyệt, bối cảnh khủng bố.
Nhưng lấy kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp của Cố Trường Ca kiếp trước thì bây giờ hoàn cảnh của hắn chẳng khác gì nhân vật phản diện, hoặc nói thẳng ra thì là nhân vật phụ, là pháo hôi lót đường cho nhân vật chính.
Kết quả này, không khỏilàm Cố Trường Ca cảm thấy đau tờ rym.
Nhìn qua bối cảnh trước mắt, chậc chậc chậc, vừa xuyên qua đã đụng phải tình huống máu chó, phải đối mặt với khí vận chi tử, con cưng của thiên mệnh.
Diệp Trần! Vừa nghe tên đã biết là nhân vật chính.
Hình như người họ Diệp, Cố Trường Ca từng gặp rất nhiều main mang họ này.
Chính mình vừa xuyên không đã đụng phải nhân vật chính, hơn nữa còn đứng ở phía đối lập?
"Cố Trường Ca. . ."
"Cố Trường Ca. . ."
Lúc này, Diệp Trần đã liên tiếp hô tên Cố Trường Ca mấy lần, nhưng lại không thấy đối phương trả lời.
Thậm chí ngay cả ánh mắt đều lười nhìn qua.
Loại khinh bỉ này, càng làm Diệp Trần giận sôi, hắn phẫn nộ nắm tay răng rắc.
"Làm càn, tên của công tử để cho ngươi gọi sao?"
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn, mang theo khí tức băng lãnh cùng phẫn nộ, cùng với một cỗ uy áp bàng bạc.
Người nói chuyện, là tân thánh tử mới được sắc phong của Thái Huyền thánh địa -Sở Huyền.
Hắn lạnh lùng tiếng lên phía trước, bàn tay lập loè đầy phù văn, huy động thần quang, chuẩn bị ra tay hảo hảo giáo huấn Diệp Trần một phen.
Lúc này, chính là cơ hội để hắn thể hiện bản thân.
Nếu không phải bị Cố Trường Ca khen câu không tồi.
Hắn cũng không thể nhẹ nhàng như vậy đã đè trên các đệ tử chân truyền khác, trở thành tân thánh tử của Thái Huyền thánh địa.
Cho nên đối với Cố Trường Ca, hắn vô cùng cảm kích.
Dù sao hắn không giống Tô Thanh Ca, có phụ thân làm Thánh Chủ, từ khi ra đời một khắc kia nàng đã được phong là thánh nữ.
"Làm càn, Diệp Trần, hôm nay ngươi dám giở trò trước mặt các vị khách nhân ở đây, ngươi nhiều lần khiêu khích tông môn, quả là rắp tâm gây chuyện. . ."
"Người đâu, mau đem hắn giải xuống địa lao, chờ xử trí."
Lúc này. Một vị trưởng lão lại đứng dậy, lên tiếng quát lớn.
Hắn cũng không bỏ qua cơ hội có thể lấy lòng Cố Trường Ca này.
"Đúng vậy a, Thánh Chủ không bằng nhân cơ hội này, phế bỏ tu vi của Diệp Trần, trục xuất khỏi tông môn đi."
"Vừa lúc lấy đó bồi tội với Cố công tử."
Tên Dư trưởng lão này thấy thế, cũng nhao nhao đứng ra, nghĩa khí hùng hồn nói.
Tất cả khách nhân trong điện đều có chút khiếp sợ.
Vị này nam tử thần bí quần áo trắng này rốt cuộc có thân phận gì?
Diệp Trần sắc mặt lập tức tái đi.
Hắn đã nhận ra tình thế hoàn toàn bất lợi đối với mình.
Tất cả mọi người đều đang lấy lòng Cố Trường Ca.
Thậm chí ngay cả Tô Thanh Ca, đều không nói một lời.
Vì cái gì?
Cái này hoàn toàn khác với dự liệu của hắn?
Mà lúc này, một cỗ cảm giác mát lạnh bỗng nhiên từ trên nhẫn của hắn truyền khắp thân thể.
Tâm cảnh mất bình tĩnh của Diệp Trần lập tức bị đè xuống.
Cố Trường Ca ngồi ở chủ vị, uống một hớp trà, ánh mắt trở nên rất có hứng thú.
Thật vãi chưởng, mình còn chưa kịp nói gì thì tên Diệp Trần - con cưng của thiên mệnh này đã thành bộ dáng như vậy?
Bất quá cũng thật xin lỗi thân phận khí vận chi tử của hắn.
Cố Trường Ca xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Chậc chậc chậc.
Bộ dạng này cái nhẫn kia chắc có chứa bí mật để quật khởi của hắn rồi.
"Cố Trường Ca, ngươi trừ bỏ ỷ thế hiếp người ra, còn biết làm gì?"
Diệp Trần giờ phút này lại lên tiếng lần nữa, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca.
Nếu như không có hắn, Tô Thanh Ca làm sao có thể bị Thái Huyền Thánh Chủ tự mình dâng lên?
Nghĩ đến đây, Diệp Trần liền cảm giác trong lòng nghẹn một cỗ buồn bực, hận không thể băm vằm Cố Trường Ca thành ngàn mảnh.
Cả đêm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn tuy rằng đã từng cùng Tô Thanh Ca trải qua hoạn nạn.
Nhưng cho tới nay hắn đối với nàng đều rất giữ chừng mực.
Vạt áo cũng không chạm qua!
Cố Trường Ca vẫn bình tĩnh rũ mắt uống trà, biểu tình không đổi, không biết hỉ nộ thế nào.
Nhưng trong lòng hắn đang thầm cười trộm.
Liên quan rắm gì đến lão tử.
Trong ký ức của nguyên chủ, không hề có tiểu nhân vật như Diệp Trần này.
Còn về việc Thái Huyền Thánh Chủ tự mình đem nữ nhi tới cũng không phải hắn mở miệng đòi.
Nịnh nọt, nịnh bợ lấy lòng.
Cái này ở mọi thế giới đều không phải rất bình thường sao?
Chớ nói chi là một thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này.
Ai bảo mình có bối cảnh khủng bố chứ?
Diệp Trần này bổn sự khác thì không biết, nhưng khả năng chụp mũ cho người khác đúng là rất lợi hại.
Hết chương 2.
Chương 3 Trang Bức, Ta Cũng Biết!
"Cố công tử, đệ tử Diệp Trần này không hiểu lễ nghĩa, còn mong ngài không nên tức giận."
Thái Huyền Thánh Chủ sắc mặt càng thêm âm trầm.
Một bên bồi tội với Cố Trường Ca, một bên đưa mắt ra hiệu với mấy vị trưởng lão.
Tất cả khách khứa đều đang xem náo nhiệt.
Chuyện mất mặt như vậy, Thái Huyền thánh địa đã bao giờ phải trải qua?
"Thánh Chủ, để ta tới bắt lấy Diệp Trần, cho hắn quỳ gối tạ tội với Cố công tử!"
Lúc này, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền vội nhảy ra đoạt tiên cơ.
Nói đoạn, hắn liền động thủ, phù văn lập loè hiện lên giữa lòng bàn tay, đánh thẳng về phía Diệp Trần.
Ầm ầm ầm!
Giữa hư không vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Phù văn đan chéo nhau, hóa thành lôi quang đáng sợ, uyển chuyển như Lôi long.
Thân làm Thái Huyền thánh tử, thực lực của hắn đương nhiên rất nổi bật trong cùng thế hệ.
Diệp Trần bất quá chỉ là một nội môn đệ tử.
Hai người cảnh giới cách nhau quá xa.
Làm sao hắn có thể địch lại Sở Huyền.
Trong đại điện tất cả mọi người đều đang theo dõi một trận chiến này.
Bao gồm cả Thái Huyền Thánh Chủ, mọi người đều không thèm nghĩ kết quả cũng biết Diệp Trần sẽ thua.
Nếu như bọn họ tự mình xuất thủ thì sẽ bị mọi người lên án là cậy già bắt nạt trẻ.
Trong những thế lực lớn làm khách mời lần này, không thiếu tai mắt của thánh địa cùng thế gia khác.
Hắn không nghĩ lại mất mặt như vậy.
"Tới hay lắm."
Diệp Trần đối với một trận chiến này, lại là có chút phấn khởi.
Hắn không sợ chút nào, ngược lại pháp lực cả người khu động, lấy một chưởng nghênh đón.
" Diệp Trần này thật là không biết tự lượng sức mình, cũng không tự nhìn xem bản thân mình đang ở đâu, thật là tự tìm đường chết.."
Có nội môn đệ tử khinh thường, lên tiếng trào phúng.
"Sở Huyền thánh tử chính là nửa bước Thần Thông cảnh, Diệp Trần bất quá mới tới Hồn Cung cảnh thôi, càng đừng nói tới việc thánh tử là Lôi Ngục Thần Thể. . ."
"Một trận chiến này sẽ không có gì ngoài ý muốn."
Những đệ tử còn lại cũng nhao nhao nói, cảm thấy Diệp Trần đang tự tìm chết.
Ngay sau đó, hỏa quang loé lên, lôi quang tề phát.
Hai đạo quang mang va chạm ở giữa không trung.
Sở Huyền thân mình run lên, thân thể mạnh mẽ thế nhưng lại cảm giác hơi tê rần.
Diệp Trần thì ngược lại, hắn giống như một thiếu niên Hỏa Thần, sừng sững bất động, biểu tình cực kì tự tin.
"Cái gì. . ."
"Mạnh như vậy sao. . ."
Không ít nữ đệ tử trẻ tuổi đều sáng mắt lên.
Sự cường đại của Diệp Trần, có chút nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Rất nhiều người đều bị khiếp sợ.
Một chưởng này, hai người cân sức ngang tài, bất phân thắng bại.
"Diệp Trần rõ ràng chỉ có tu vi Hồn Cung cảnh, thế nhưng lại chặn đứng được thánh tử nửa bước Thần Thông cảnh ?"
Các đệ tử cùng trưởng lão lúc này đều có chút chấn kinh.
Ngay cả vừa rồi Thái Huyền Thánh Chủ sắc mặt luôn âm trầm, đều cảm thấy hơi chấn động.
Nên biết Sở Huyền chính là loại thể chất Lôi Ngục Thần Thể, bản thân hắn đã có thể khiêu chiến vượt cấp.
Trong cùng thế hệ, càng là khó tìm đối thủ.
Kết quả đối mặt với Diệp Trần kém hắn một cảnh giới, thế mà lại không giải quyết được trong một chưởng?
Chẳng lẽ nói Diệp Trần này thiên phú còn mạnh hơn Sở Huyền? Lúc trước tất cả mọi người đều không phát hiện ra điểm này?
Đương nhiên, nếu nói ở đây còn có ai không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thì vẫn còn Cố Trường Ca.
Dù sao đây chính là khí vận chi tử a.
Những truyện trang bức - vả mặt làm mọi người khiếp sợ này, còn không phải chuyện thường ngày trong tiểu thuyết sao.
Hắn chậm rãi uống một hớp trà.
Ngữ khí không nhanh không chậm.
"Ngươi đối với Diệp Trần này, tựa hồ vẫn rất luôn có lòng tin?"
Tô Thanh Ca nghe vậy liền quay đầu.
Vốn dĩ ánh mắt nàng đang bình tĩnh, bỗng nhiên nổi lên một tầng gợn sóng.
Một trận mùi hương thanh nhã truyền đến, như lan như xạ.
Nàng không nói chuyện.
Nhưng bộ dáng này, kỳ thật đã bại lộ nỗi lòng mình.
Cố Trường Ca ánh mắt cực kì thâm sâu, cười cười, "Cố gắng giữ vững bình tĩnh như vậy, là muốn cho ta biết ngươi cùng Diệp Trần kỳ thật không có quan hệ sao? Sợ ta đối phó hắn?"
"Thật là nữ nhân thông minh a."
Một lời nói toạc ra.
Chẳng biết tại sao, Tô Thanh Ca cảm giác nam nhân này thực sự đáng sợ, so với cảm giác đạm mạc lúc trước càng làm nàng bất an hơn.
Nhưng nàng vẫn mím môi một cái, không lên tiếng.
Cố Trường Ca mắt nhìn chén trà, ngữ khí bình đạm, "Không. . ."
Tô Thanh Ca nhìn hắn một cái, sau đó yên lặng cầm bình trà lên, nhẹ nhàng giúp hắn rót đầy.
"Có chút ý tứ."
Nụ cười của Cố Trường Ca có chút dị sắc, tự thì thầm nhưng lại giống như đang nói cho Tô Thanh Ca nghe.
Tô Thanh Ca bưng ấm trà lên, tay hơi run.
Đối với những loại kịch bản tiên hiệp cũ nát này, Cố Trường Ca đã đọc qua quá nhiều.
Diệp Trần hôm nay sở dĩ tức giận.
Thuần túy là nghe nói đêm qua Thái Huyền Thánh Chủ đem nữ nhi đưa đến cung điện của bản thân hắn!
Nhưng tâm tính bản thân mình hắn trước giờ vẫn luôn đạm mạc, trong mắt chỉ có tu hành.
Cho nên cũng không đụng tới Tô Thanh Ca một chút nào.
Bất quá từ tầng quan hệ này nhìn vào, rất hiển nhiên Tô Thanh Ca này chính là nữ chính trong câu chuyện quật khởi của khí vận chi tử - Diệp Trần.
Nếu nói theo cốt truyện thì Diệp Trần từ tiểu địa phương quật khởi, trải qua trăm trận đại chiến mới bái nhập được Thái Huyền thánh địa.
Kỳ thật hiện không sai biệt lắm đã quá độ đến trung kỳ.
Tô Thanh Ca thiên phú cường đại, dung nhan hoàn mỹ, thân làm Thái Huyền thánh địa thánh nữ, lại cực kì thông minh.
Biết được Diệp Trần đối mặt với mình tựa như trứng chọi đá.
Cho nên nàng không vì Diệp Trần cầu tình.
Nếu cầu tình ngược lại càng làm nhân vật phản diện ghen ghét Diệp Trần.
Biện pháp tốt nhất chính là phủi sạch quan hệ với Diệp Trần, để cho bản thân mình nghĩ nàng cùng Diệp Trần không có gì.
Người tâm tư sâu sắc như vậy, không phải nữ chính thì là ai?
Đáng tiếc, tất cả những thứ này Cố Trường Ca sớm đã thấy rõ.
Giống như là thượng đế ở trên nhìn xuống nhân gian.
Đặc biệt hiện giờ, Cố Trường Ca biết hắn chính là nhân vật phản diện, hắn càng không định bỏ qua cho Tô Thanh Ca.
Dưa ép tuy rằng không ngọt.
Nhưng mà giải khát a.
"Ta xem thường ngươi."
Mà lúc này bên trong đại điện, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền biểu tình rất bất hảo, đang định tiếp tục ra tay.
Ở trước mặt mọi người, đặc biệt là Cố Trường Ca mà không bắt được Diệp Trần, làm hắn cảm giác thực mất mặt.
Bất quá lúc này, Cố Trường Ca đã đi lại đây, khoát tay một cái.
"Không có ý tứ."
Sau câu nói này Diệp Trần biểu tình cứng đờ, cả người như là bị choáng.
"Nếu chuyện này có liên quan tới Cố mỗ thì không phiền Sở Huyền thánh tử nữa."
"Người ta hay nói rằng kẻ không biết thì hay không sợ?"
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói.
Theo hắn ánh mắt rơi xuống.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp bàng bạc mà kinh khủng tựa như trời long đất lỡ, trong nháy mắt quét xuống.
Toàn bộ đại điện thậm chí nhấc lên một cơn lốc đáng sợ, phù văn lập loè, linh khí rung chuyển.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một nỗi sợ hãi phát ra từ tận linh hồn.
Đến tất cả trưởng lão sắc mặt đều đại biến, có chút run rẩy.
"Đây là thực lực của Cố công tử sao. . ." Thái Huyền Thánh Chủ biểu tình cũng trở nên ngưng trọng.
Thình thịch một tiếng!
Thân làm đương sự Diệp Trần, càng là biểu tình kịch biến, sắc mặt trắng bệch.
Rồi sau đó hai chân mềm nhũn, cả người lập tức quỳ phục xuống.
Lấy đầu đập đất, thân thể cương cứng không cử động được.
Hoàn toàn bị áp chế gắp gao.
Mặc cho hắn kêu gọi sư tôn trong giới chỉ của mình như thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
"Thực lực của hắn, sao có thể mạnh như vậy. . ."
Diệp Trần miễn cưỡng ngẩng đầu, nam tử quần áo trắng trước mặt , vừa không tin tưởng vừa không cam lòng.
Còn không phải là trang bức sao?
Ta cũng biết a.
Cố Trường Ca trên mặt biểu tình đầy hời hợt, thần sắc cao cao tại thượng, nhưng thật ra trong lòng đang cười lạnh.
Không cần nghĩ nhiều, kết quả của trận chiến này, chỉ sợ sẽ là Diệp Trần lấy yếu thắng mạnh, đánh bại Sở Huyền.
Cường thế vả mặt tất cả mọi người.
Sau đó, Diệp Trần nhân cơ hội lại khiêu chiến với bản thân mình.
Có lẽ là đánh cược chịu được ba chưởng như trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký chăng ? Bằng vào lão bất tử trong nhẫn kia của hắn, chẳng phải là sẽ dễ dàng trụ được sao?
Nghĩ đến đây kịch bản này cũng khá là hay đấy.
Nhưng chính mình là ngươi xuyên không, còn mang theo cả kim thủ chỉ (ngón tay vàng) nha.
(tiền kỳ cảnh giới: Thân thể, Linh Hải, Hồn Cung, Thần Thông, Đại Năng, Thánh Chủ, Phong Hầu, Phong Vương, Hư Thần. )
Hết chương 3.
Chương 4 Vận Đen Âm, Dẫm Chết Khí Vận Chi Tử!
Ở trong đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Muốn chơi trang bức với ta sao?
Ngươi còn non lắm.
Cố Trường Ca không nói một lời, khẽ lắc đầu.
Áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, con ngươi sâu thẳm mà bình thản.
Phảng phất như đang xem một con kiến nhỏ nhảy nhót.
Dưới chân hắn Diệp Trần đang chật vật quỳ phục, vẻ mặt tái nhợt và không cam lòng, cả người mồ hôi ướt nhẹp, đầu cũng không ngẩng lên được.
Mọi người đều chấn động nhìn một màn này.
Những người ở đây đều hiểu rõ về Thái Huyền thánh địa hơn Cố Trường Ca rất nhiều, nên bọn họ càng thêm khiếp sợ.
Xét về tuổi tác, Cố Trường Ca cùng các thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Thái Huyền thánh địa không chênh lệch lắm.
Nhưng thực lực lại đủ để so sánh với Thánh Chủ nơi này.
"Cố công tử còn trẻ mà không ngờ lại có tu vi thâm sâu khó lường như vậy . ."
Lúc này, Thái Huyền Thánh Chủ lần đầu tiên không kìm được mà lên tiếng tán thưởng.
Đồng thời liếc nhìn gương mặt của con gái mình.
Âm thầm thở dài.
Sớm biết có ngày hôm nay thì đã trục xuất tên Diệp Trần phế vật chỉ biết đem đến phiền toái này ra khỏi tông môn.
Thì đã không phải đắc tội với vị đại nhân trẻ tuổi này.
Giờ phút này trong lòng hắn đã quyết định kết cục của Diệp Trần.
"Thái Huyền Thánh Chủ quá khen rồi, thực lực của Trường Ca cũng không đáng nhắc tới."
Cố Trường Ca nghe vậy cười cười, giọng ôn hòa thản nhiên nói, tựa như khiến người ta đắm chìm trong gió xuân ấm áp.
Nhưng rồi lại lộ ra thái độ xa cách, cao cao tại thượng.
Thật ra hắn không để bụng những lời này.
Bản thân hắn xuống hạ giới cũng được xếp trong số những nhân vật thiên kiêu.
Ở Thượng giới cũng là Chí Tôn trẻ tuổi danh chấn một phương.
Thực lực bản thân vô cùng cường đại.
Mấy tên vô danh tiểu tốt này sao có thể so sánh được.
Đối phó với Diệp Trần cần gì phải đánh trực diện.
Chỉ cần khiến lão bất tử trong nhẫn của hắn kiêng kị mà nhẫn nhịn không dám tức giận là được.
Đến lúc đó xem còn ai đứng ra giúp đỡ tên Diệp Trần này nữa.
Cố Trường Ca hạ giới, bên người sao có thể không có người hộ giá.
Vừa rồi hắn giả vờ có hộ giá đã làm tên Diệp Trần kinh hãi hồn bay phách lạc.
Hiện tại xem ra đúng như hắn đoán.
Sau này ý định muốn dẫm chết khí vận chi tử của hắn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Thấy Diệp Trần hiện tại vẫn còn đang kinh sợ .
Vì sao mình đã bị đánh đến như vậy sư tôn lại không phản ứng gì?
Cố Trường Ca sắc mặt thản nhiên, trong lòng thực ra đang cười nhạo.
"Để cho Cố công tử tự mình động thủ giải quyết, ta quá mất mặt rồi."
Lúc này, Thái Huyền thánh tử Sở Huyền vẻ mặt áy náy mà nói.
Hắn thể hiện mình sẵn lòng thay Cố Trường Ca ra tay.
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không trách tội.
Cho nên có chút trấn an cười cười nói, " Sở Huyền thánh tử không cần để ý, nếu chuyện này là do Cố mỗ mà ra, đương nhiên phải để Cố mỗ tự mình giải quyết mới thỏa đáng."
"Công tử thật khoan dung độ lượng, Sở Huyền cảm thấy hổ thẹn."
Cố Trường Ca đoán trước hắn sẽ nói như vậy nên đã chuẩn bị sẵn lời để đáp lại, quả nhiên khiến cho Sở Huyền kính nể không thôi.
Quyết định cố gắng lấy lòng Cố Trường Ca, bám vào cây đại thụ này.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi cảm khái trong lòng , mắt loé lên tia sáng kỳ dị.
Vị đại nhân tuổi trẻ này, dù là khí độ, hay thực lực, đều không đơn giản a.
Không đúng, làm sao có thể dùng từ đơn giản để hình dung?
Cái này rõ ràng là cao thâm khó dò, khó có thể nắm lấy a!
"Cố công tử thật sự quá mạnh , quả thật là thần tiên hạ phàm . Chỉ là một chút khí tức dao động, đã khiến cho chúng ta tim đập chân run không thôi rồi."
"Ta vốn nghĩ thánh địa Thái Huyền truyền thừa mấy vạn năm, lãnh thổ quốc gia rộng lớn bao la, đã là bá chủ thế gian rồi, nhưng ngày hôm nay gặp công tử, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. . ." ( trời đất bao la, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn)
Một đám trưởng lão cũng sôi nổi phụ họa, mặt lộ rõ vẻ nịnh nọt.
Dáng vẻ như chó liếm chân lấy lòng chủ này, khiến cho quần chúng vây xem, đám đệ tử của thánh địa không rõ chân tướng trong lòng thất kinh không thôi.
Đối với thân phận của vị nam tử thần bí mặc quần áo trắng này càng thêm tò mò.
Thân là Thái Huyền thánh địa một trong những thánh địa đứng đầu Đông Hoang Lục Đại Thánh Địa , thế nhưng lại ra sức lấy lòng, nịnh bợ vị đại nhân tuổi trẻ này.
Tình huống như vậy, đối với thế lực phía sau bọn họ mà nói, là một tín hiệu không ổn chút nào.
Làm nhân vật phản diện đúng là sảng khoái.
Đi đến đâu đều có người chạy tới nịnh bợ.
Không giống nhân vật chính đi đến đâu liền bị trào phúng đến đó.
Cố Trường Ca suy nghĩ trong lòng.
Một bên liên lạc với hệ thống.
Thân là người xuyên không, sao có thể thiếu hệ thống chỉ dẫn chứ.
Trợ thủ chỉ dẫn của hắn có giao diện khá giống với mấy game nhập vai hắn từng chơi ở kiếp trước.
Trước mặt hắn xuất hiện các loại tin tức.
Thông qua mỗi loại tình huống xoay chuyển khí vận chi tử khác nhau , từ đó mà thu hoạch được giá trị thiên mệnh.
Giá trị thiên mệnh tương đương với tiền, có tác dụng vạn năng.
Không chỉ có thể đổi các loại Thần Thông công pháp.
Còn có thể mua các loại thiên phú huyết mạch vân vân.
Thậm chí có thể tăng công pháp Thần Thông, tu vi ,cảnh giới.
Tóm lại, Cố Trường Ca muốn có công pháp nào cũng được.
Công pháp hắn không cần cũng sẽ biết .
"Hệ thống."
Lúc này Cố Trường Ca trong lòng gọi hệ thống xem thông tin bản thân, có thể nhìn thấy giao diện hệ thống .
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Thánh Chủ cảnh đỉnh phong.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển, Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. ..
Giá trị thiên mệnh: Năm mươi.
Điểm khí vận: Ba mươi (màu đen).
Hệ thống thương thành ( Cửa hàng của hệ thống) : Chưa mở ra.
Một giao diện đơn giản hiện ra, không sót bất kì tin tức nào .
Năm mươi điểm giá trị thiên mệnh, có lẽ do vừa mới đối phó Diệp Trần mà thu hoạch được .
"Hệ thống, nếu như hiện tại ta dẫm chết Diệp Trần, sẽ phát sinh chuyện gì?"
Cố Trường Ca trong lòng dò hỏi.
"Dựa theo giá trị khí vận trước mặt của chủ nhân, hệ thống kiến nghị ngài không nên làm như vậy."
"Làm vậy có khả năng sẽ gặp phải khí vận phản phệ vô cùng nguy hiểm."
Quả nhiên mình đoán không sai biệt lắm.
Cố Trường Ca lắc lắc đầu.
Thầm chửi một câu cẩu tác giả, cẩu lão thiên.
Đây là giả thiết chó má gì?
Với người có thiên phú cùng bối cảnh như vậy, nhưng điểm khí vận chỉ có ba mươi điểm.
Hơn nữa con mẹ nó còn là màu đen.
Trái lại Diệp Trần ở trong tình huống này, còn có vài trăm điểm khí vận.
Theo như lời hệ thống nói, khí vận phân bảy cấp độ.
Đỏ Cam Vàng Lục Xanh Lam Tím.
Bình thường mọi người đều là khí vận màu đỏ.
Khí vận của Diệp Trần này đã đạt đến cấp lục sắc.
Khí vận màu đen, đây chẳng phải là vận rủi sao?
"Đắc tội với người có khí vận chi tử, sẽ thu được vận rủi." Hệ thống giải thích.
Hơn nữa sẽ gặp khí vận phản phệ?
Có phải ngay cả uống trà cũng có thể bị nghẹn chết, đi đường cũng có thể bị sét đánh chết không ?
"Xem ra dẫm chết khí vận chi tử, phải từ mà làm , không nên vội vàng, phải để cho khí vận suy kiệt đến mức thấp nhất mới được."
"Kể ra quá trình từ từ giẫm chết con kiến này cũng rất thú vị."
Cố Trường Ca sắc mặt như thường, trong lòng đã trao đổi nhanh chóng với hệ thống.
. . .
Hết chương 4.
Chương 5 Đêm Nay Ánh Trăng Thật Đẹp
"Cho nên là khí vận chi tử khí vận chưa suy kiệt tới mức độ nhất định, ta cũng không giết được hắn?"
Trong lòng nói chuyện nửa ngày với hệ thống.
Nghe được hệ thống nói chuyện như vậy , Cố Trường Ca không khỏi nhíu mày.
"Vâng chủ nhân, khí vận quỷ thần khó lường, thiên cơ khó định, thực lực của ngươi bây giờ muốn giết Diệp Trần không khó, nhưng tiếp đó chắc chắn sẽ dẫn phát một loạt biến động không lường trước được."
"Bởi vì chủ nhân ngài chính là biến động lớn nhất." Hệ thống giải thích nói.
Cố Trường Ca gật gật đầu, đã hiểu.
Khí vận chi tử không hổ là khí vận chi tử a, có lão thiên ba ba che chở cho hắn.
Đưa ra ví dụ đơn giản nhất.
Nếu bây giờ Cố Trường Ca thật sự muốn giết Diệp Trần, như vậy bầu trời chắc chắn sẽ giáng xuống một tia chớp đánh chết hắn .
Bất quá có lão thiên che chở cho ngươi thì thế nào.
Ta sẽ từ từ dẫm chết ngươi.
Cố Trường Ca trong lòng cười nhạo, không thèm để ý chuyện này nữa.
Sau đó liếc nhìn xuống đại điện, nhìn thấy tất cả điểm khí vận của mọi người.
Trừ Diệp Trần là năm trăm điểm ra, thì Tô Thanh Ca có điểm khí vận cao nhất , gần ba trăm năm mươi điểm.
Điều này càng khẳng định suy đoán trước đó của Cố Trường Ca.
Tô Thanh Ca chắc chắn là nữ chính, điều này không chạy đi đâu được.
Bất quá hắn chợt nghĩ, nếu như hắn ăn xong Tô Thanh Ca này.
Không biết có gặp khí vận phản phệ không?
Nếu như gặp khí vận phản phệ, vậy thì chuyện này mất nhiều hơn được.
Dù là kiếp trước hay hiện tại.
Hắn đều không phải là kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Rốt cuộc khí vận này tuy rằng hư vô không rõ ràng, nhưng nó lại thực sự tồn tại.
Nếu làm không tốt có khi mình sẽ chết lúc nào không biết, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Đương nhiên là vẫn có biện pháp.
Khiến điểm khí vận của bọn hắn tổn thất nghiêm trọng, tụt xuống mức thấp nhất, không phải xong rồi sao?
Ví dụ như giống gợi ý vừa rồi của hệ thống.
"Đinh, trước mặt mọi người đối phó Diệp Trần, điểm khí vận của Diệp Trần tổn thất 10 điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm năm mươi."
Năm mươi điểm giá trị thiên mệnh, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nhưng đối Cố Trường Ca mà nói, có thể lấy được nhiều hơn thì phải lấy càng nhiều càng tốt.
Tỷ như tăng thực lực, tu vi hoặc thiên phú tư chất trên người.
So với thành thành thật thật, khắc khổ tu luyện, mở hack không phải sung sướng hơn sao?
"Diệp Trần dám công khai khiêu khích quy củ tông môn, thậm chí nhục mạ Cố công tử. Người đâu, đem hắn áp giải vào đại lao, chờ đợi Cố công tử xử trí."
Lúc này, chấp pháp đại đường trưởng lão lên tiếng.
Đây là lão nhân trông rất khôi ngô, mặt chữ điền, không giận mà uy.
Rất có uy nghiêm ở Thái Huyền thánh địa.
Tuy rằng hắn ngày thường công chính nghiêm minh không thiên vị, thậm chí còn có chút xem trọng Diệp Trần.
Nhưng cũng hiểu rõ thế cục hiện giờ, Diệp Trần đắc tội tới người hắn không nên đắc tội.
Một nội môn đệ tử nho nhỏ đương nhiên không thể so sánh với an nguy của cả tông môn .
Nhìn thấy vị chấp pháp trưởng lão có chút lấy lòng mình.
Cố Trường Ca hơi hơi gật đầu.
Rồi sau đó trở về chỗ ngồi, biểu cảm trên mặt khiến cho người khác cảm thấy không rõ hỉ nộ.
Tự mình xử lý Diệp Trần?
Đây cũng là một chủ ý tốt.
Chỉ là không nghĩ tới vị chấp pháp trưởng lão mắt to mày rậm công chính không thiên vị ai thế nhưng cũng như vậy?
Trong lòng hắn nhịn không được cười nhạo.
Cỗ uy áp bàng bạc của Cố Trường Ca lập tức tản đi.
Diệp Trần rốt cuộc có thể đứng lên, trên mặt đầy sự khiếp sợ, không cam lòng và khuất nhục.
Tâm tình của hắn bây giờ giống hệt Cố Trường Ca dự đoán.
Vì sao vào thời điểm mấu chốt, sư tôn của mình không trả lời lời của mình?
Chẳng lẽ nàng cũng phản bội mình sao?
Hay sư tôn nàng cũng sợ bối cảnh uy thế của Cố Trường Ca?
Giờ khắc này, trái tim Diệp Trần băng giá , hai mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đặc biệt là biểu hiện của Tô Thanh Ca , thế mà nàng từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Yên lặng đứng ở nơi đó.
Thậm chí còn chủ động đến rót ly trà cho Cố Trường Ca.
Tất cả những thứ này Diệp Trần đều đặt trong mắt.
Nhìn thần nữ mình yêu mến ngưỡng mộ , chủ động phụng dưỡng nam tử khác, khiến Diệp Trần lòng đau như cắt.
Nàng không nhìn thấy mình vì nàng mà không tiếc chống đối lại Thái Huyền thánh địa sao?
Bây giờ trái tim của Diệp Trần cực kỳ lạnh lẽo.
Biểu cảm hiện giờ của Diệp Trần, Tô Thanh Ca sao có thể không nhìn ra chứ.
Nàng biết Diệp Trần hiểu lầm rồi.
Nhưng mà nàng không phải Diệp Trần, nàng không thể khiến tông môn nuôi dưỡng nàng hơn hai mươi năm lâm vào nguy nan, gặp tai hoạ ngập đầu.
Cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn yên lặng cúi đầu, ngọc thủ nắm chặt, không nhìn ánh mắt của Diệp Trần.
" Thanh Ca Thánh nữ , nghe nói trăng đêm nay rất đẹp, không biết nàng có nể mặt Cố mỗ đêm nay cùng nhau ngắm trăng không?"
Nhưng lúc này Cố Trường Ca chợt mở miệng nói.
Biểu cảm của hai người hắn thu hết vào mắt, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này.
Khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lại hiện ra ba phần ý cười ôn nhu.
Lời này khiến Tô Thanh Ca không khỏi sửng sốt một chút.
Nhất thời sắc mặt trở nên hồng hồng, lại vẫn có chút cảm giác được yêu mà sợ.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhìn ra ý đồ của Cố Trường Ca.
Cả người run lên.
Sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Đặc biệt là cặp mắt thâm thúy của Cố Trường Ca, rõ ràng mang theo vài phần nghiền ngẫm cùng trêu chọc.
Lời này của hắn là cố ý, cố ý nói cho Diệp Trần nghe.
Tô Thanh Ca có thể nhìn ra những điều này.
Nhưng người trong Đại điện thì không rõ.
Giờ phút này ai cũng có chút hâm mộ nàng.
Sắc mặt Thái Huyền Thánh Chủ vô cùng vui vẻ, liều mạng đánh mắt ra hiệu cho con gái nhà mình.
Nếu thật được vị đại nhân tuổi trẻ này coi trọng.
Mặc kệ có được đưa tới thượng giới hay không.
Đến lúc đó đối với khắp cả Thái Huyền thánh địa mà nói, đều là kỳ ngộ vô cùng lớn, thậm chí nếu được một bước lên tiên, về sau mãi mãi huy hoàng, cũng không phải là không thể.
"Cố Trường Ca, ngươi là kẻ đê tiện, vô sỉ, ỷ thế hiếp người thì tốt đẹp gì? Có giỏi thì hạ tu vi xuống bằng ta, chúng ta đánh một trận công công chính chính?"
"Ngươi là tiểu nhân vô sỉ ,một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Lúc này, Diệp Trần giống như phát điên rồi đôi mắt đỏ lên, nhịn không được gào lên nói.
Những lời khiêu khích như vừa rồi , hắn sao có thể chịu đựng được.
Nhưng mà Cố Trường Ca không nói một lời.
Thậm chí rũ mắt bình tĩnh thổi thổi tách trà, từ đầu đến cuối mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
Phốc. ..
Rốt cuộc, Diệp Trần chịu không nổi sự khuất nhục, hộc ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, truyền đến thông báo nhắc nhở của hệ thống .
"Đinh, tâm cảnh của Diệp Trần bị hao tổn, điểm khí vận tổn thất một trăm, giá trị thiên mệnh thêm năm trăm."
Được lắm.
Hôm nay giá trị thiên mệnh kiếm thật dễ dàng.
Cố Trường Ca chậm rãi uống một hớp trà
Hết chương 5.