-
Chương 86-90
Chương 86 Đột phá Phong Vương cảnh
"Đổi một ngàn điểm khí vận."
Sau khi đã thông suốt, Cố Trường Ca không hề do dự.
Đồng thời giữ lại một ngàn điểm khí vận chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
"Đinh, quy đổi thành công, chúc mừng chủ nhân thu được một vạn giá trị thiên mệnh "
Thanh âm của hệ thống vang lên.
Cố Trường Ca quét mắt nhìn giá trị thiên mệnh trước mắt, một vạn bốn ngàn điểm.
"Hệ thống, tăng tu vi."
Ông!
Sau một khắc, Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ dị, ở bên trong thân thể mình truyền lại, bên trong cơ thể hắn dường như phát sáng.
Đạo cốt tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ma tâm nội liễm không có bất cứ động tĩnh gì.
Đồng thời, trong đầu Cố Trường Ca tầng thứ bảy Đạo Thiên Tiên Điển rốt cục cũng đột phá giới hạn.
Nháy mắt, hắn liền nắm trong tay rất nhiều tri thức cùng thần thông liên quan tới Đạo Thiên Tiên Điển, theo tiến độ mà tăng lên.
Ầm ầm!
Cố Trường Ca nghe được rất nhiều thanh âm sôi trào mãnh liệt, giống như là sông lớn sôi trào, cũng giống đại dương mênh mông, đang lưu chuyển khắp nơi trong kinh mạch cùng Linh Hải của mình.
Tu vi, đột phá Phong Vương cảnh!
"Còn lại sáu ngàn giá trị thiên mệnh "
Cố Trường Ca tâm niệm vừa động, phía sau lưng hắn xuất hiện một bóng hình mờ ảo tựa như đại đạo Hóa Thân, chảy ra khí tức vô cùng kinh khủng.
Thanh âm các loại đại đạo vang vọng, phù văn Thiểm Thước, giống như một vị thần thần bí, lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Đây là thiên phú ẩn chứa trong đại đạo chi cốt.
Đại Đạo Chi Thân.
Thân như đại đạo, áp chế hết thảy.
Đối với chí tôn trẻ tuổi mà nói, đây có thể là chiêu thức cường đại làm át chủ bài.
"Phong Vương cảnh vừa đột phá, quả nhiên thực lực lại tăng lên rất nhiều, Phong Hầu cảnh không cùng đẳng cấp với nó."
"Loại cảm giác này. . . Chậc chậc. . ."
Cố Trường Ca hơi nắm chặt tay.
Đại Đạo Chi Thân sau lưng, đồng thời cũng nắm tay, giờ phút này hắn giống như có thể thay thiên địa đưa ra hình phạt!
Loại này thiên phú cường đại hẳn là thuộc về biểu muội của hắn, điểm này Cố Trường Ca hiểu rõ.
Nhưng ngoại vật chung quy vẫn là ngoại vật.
Sau này hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đạo cốt này, hoặc là lấy Thôn Tiên Ma Công thôn phệ, hoặc là tìm xương từ hệ thống để thay thế.
Nhưng không phải hiện tại.
Bây giờ đạo cốt này đối với hắn, ngoại trừ có được thần uy cường đại ra, còn có tác dụng khác.
Rất nhanh, ánh mắt Cố Trường Ca trong hệ thống thương thành.
Dù sao bây giờ còn lại hơn sáu ngàn điểm giá trị thiên mệnh
Cùng một ngàn điểm khí vận.
Số tiền lớn như thế, trước tiên cần phải nghĩ biện pháp tăng các loại thủ đoạn của bản thân lên.
Bảo thuật thần thông Cố gia mặc dù rất nhiều, nhưng Cố Trường Ca cảm thấy vẫn không đầy đủ toàn diện như trong hệ thống, mà chọn lựa bảo thuật thần thông cần có điểm cống hiến gia tộc.
Hắn thân là thiếu chủ, nhưng cũng chỉ quyền lợi lựa chọn nhiều hơn tộc nhân khác một chút thôi, cũng không phải có thể tùy ý lựa chọn.
Ở cấp độ tu vi hiện tại, hắn thật ra sớm đã nắm giữ những bảo thuật cường đại của Cố gia.
Cuối cùng Cố Trường Ca quyết định lựa chọn một nguyên thần bảo thuật.
Vô Chung Tiên Quyết, giá bán năm ngàn điểm giá trị thiên mệnh
Hắn có được Tiên Thiên Thần chi niệm, ở phương diện nguyên thần hắn đã đứng đầu trong những người đồng trang lứa.
Bây giờ lại có thêm một môn bí thuật nguyên thần cường đại, kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, như hổ thêm cánh.
"Đổi."
Cố Trường Ca lựa chọn rất nhanh, trong óc lập tức có thêm ghi chép của bí thuật nguyên thần truyền vào.
Đồng thời, hắn tiếp tục tiêu hao giá trị thiên mệnh, tiến hành thêm điểm. ..
Ông!
Cuối cùng, Cố Trường Ca Tiên Thiên thần chi niệm từ mi tâm sải bước đi ra, trong ngực hóa thành một thanh thanh đồng tiên kiếm.
Kiếm quang chói mắt, mang theo sát khí, dường như chỉ cần một kiếm này có thể cắt xuyên vũ trụ!
Đây là cực hạn nguyên thần sát phạt chi thuật!
. ..
Vào lúc Cố Trường Ca đột phá Phong Vương cảnh, tất cả tòa thần đảo tiên sơn của Cố gia, cũng có người nhận ra cỗ khí tức này.
Mặc dù có trận văn che đậy, nhưng một khắc bộc phát uy áp này, lại giống như cơn bão ập đến vô cùng dữ dội, dẫn tới thiên địa dị biến.
"Trường Ca mời chư vị tộc lão, đến chủ phong gặp mặt."
Sau đó, trên không trung tất cả mạch , bỗng nhiên vang dội âm thanh của Cố Trường Ca.
Lời này vang vọng trong tất cả các đảo, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều dòng chính tộc nhân Cố gia.
Đặc biệt là các tộc lão ở các cung điện hoặc viện lạc không khỏi chau mày.
"Cố Trường Ca tên gia hỏa này, có ý đồ gì? Tu vi đột phá thì có thể định ra vị trí gia chủ sao?" Có người lắc đầu.
"Thiếu chủ đây là muốn làm gì? Vậy mà mời các vị tộc lão hiện thân gặp mặt?" Rất nhiều người chấn kinh.
"Chắc là liên quan tới vị trí gia chủ đời tiếp theo ?.”
Ngay tại lúc đó.
Tại thượng giới Tiên Khí Chi Địa, một địa phương hoang vu cực kì rộng lớn.
Tại chỗ sâu nhất, rất nhiều ngọn núi cổ chập chùng, lộ ra vẻ hoang sơ cùng cổ kính.
Sương mù hỗn độn bao phủ, nhìn vô cùng thần bí.
Ở đây có rất nhiều hung thú kinh người, chỉ cần hô hấp có thể dẫn tới long trời lở đất, đang đi đi lại lại ở đây.
Bất quá khi bọn chúng nhìn về phía cách đó không xa, sẽ lộ rõ vẻ kính sợ.
Ở chỗ này, có một nơi tựa như một thôn nhỏ thế ngoại đào nguyên, nhìn nhân khẩu không nhiều, không đến một ngàn, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ thuần phác.
Một cây đào lớn vô cùng tươi tốt, đứng sừng sững ở cửa thôn, hoa đào nở rộ, rực rỡ mà sáng chói, giống như có đủ loại đạo uẩn đang lưu chuyển.
Phảng phất mở ra vĩnh hằng, bắt nguồn từ Hỗn Độn, tồn tại từ thời thiên địa được tạo ra.
"Đào Yêu tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi nơi này. . ."
Một thiếu nữ mặc áo xanh, đứng ở dưới cây đào khẽ nói.
Hết chương 86.
Chương 87 Tiên Khí Chi Địa
Ở thượng giới có rất nhiều lưu truyền về Tiên Khí Chi Địa .
Vùng đất bị bỏ rơi, chỗ bị nguyền rủa, vùng đất hoang vu......
Tóm lại Tiên Khí Chi Địa đối với thượng giới mà nói, là một địa phương chẳng lành, có rất ít tu sĩ nguyện ý đi tới đây.
Mặc dù đôi khi Tiên Khí Chi Địa sẽ xuất hiện rất nhiều cơ duyên, hà thụy quang mang ngút trời, chiếu rọi bát phương, nhưng dãy núi mênh mông ẩn chứa vô vàn hung hiểm.
Không có tu vi Thiên Thần cảnh, muốn một mình đi qua khu vực này là rất khó khăn.
So sánh với khu vực lộ ra khí tức kinh khủng còn lại, thôn trang nhỏ được cây đào khổng lồ này che chở, có vẻ cực kì an bình, giống như thế ngoại đào nguyên.
Đương nhiên, thôn trang này tên là đào thôn.
Trong thôn có rất nhiều người cổ quái.
Cố Tiên Nhi giờ phút này đang đứng dưới gốc cây đào này, một thân áo xanh, có vẻ cực kì tinh tế, bên trên gương mặt đẹp đẽ không tì vết lộ ra khí khái hào hùng.
Nàng là đến nói lời từ biệt với gốc cây đào này.
Cây đào là thủ hộ linh trong thôn, cho dù là những sư tôn cổ quái thần bí của nàng, cũng rất tôn kính với cây đào này.
Bất quá Cố Tiên Nhi cùng nàng có quan hệ rất tốt, lúc nhỏ nàng yếu đuối nhiều bệnh, đều được cây đào này trị hết.
Gốc cây đào này đối với nàng mà nói, giống như sư tỷ của nàng vậy.
"Nhất định phải đi sao? Tu vi của ngươi bây giờ mới chỉ là Thánh Chủ cảnh, kỳ thật tại thượng giới cũng không tính rất mạnh. Những truyền nhân của vô thượng đạo thống, Bất Hủ đại giáo kia, thực lực còn mạnh hơn ngươi."
Một nhánh cây đào có chút lay động, từ đó truyền ra giọng nữ ôn nhu dễ nghe, hỏi thăm Cố Tiên Nhi.
Nghe nàng nói vậy, Cố Tiên Nhi gật gật đầu, kiên quyết nói, "Đào Yêu tỷ tỷ, ta phải rời khỏi nơi này, ta còn muốn đi tìm gia gia cùng phụ mẫu ta, còn có tộc nhân nhất mạch của ta. . ."
"Đã nhiều năm như vậy , cũng không biết bọn hắn sống thế nào, đoán chừng cũng bị đại bá ta chèn ép lưu vong bên ngoài, cũng không thể tiếp tục hồi phục lại thời gian huy hoàng trước đó."
Nói đến đây, trong mắt nàng lộ ra sự phẫn nộ.
Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ.
Thân là tộc nhân Trường Sinh thế gia, cho dù bị lưu vong bên ngoài, cũng không phải đạo thống khác có thể so sánh.
Chẳng qua là sinh hoạt không lớn bằng lúc trước, thoát ly quyền lợi trung tâm thượng giới, không giống khi còn ở Cố gia có thể nhìn xuống tất cả chúng sinh với ánh mắt cao cao tại thượng.
Cho nên nàng ngoại trừ báo thù ra, còn có mục đích khác.
Tìm cha mẹ cùng gia gia của nàng, xây dựng lại sự huy hoàng của nhất mạch nàng .
Tốt nhất là làm cho nhất mạch kia của đại bá nàng nếm thử tư vị mà nhất mạch nàng đã trải qua.
"Đương nhiên. . . Quan trọng nhất chính là vị ca ca tốt của ta năm đó."
Nghĩ đến đây, nàng cũng cảm giác lồng ngực của mình ẩn ẩn đau.
Một màn bị hắn khoét xương năm đó lại lần nữa hiện ra.
Vị ca ca kia của nàng, quả nhiên là lòng dạ độc ác a!
Mình lúc trước còn nhỏ như vậy, thậm chí còn dính lấy hắn, ưa thích chạy theo lưng hắn, kết quả bị hắn vô tình ra tay khoét xương.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Cố Tiên Nhi liền cảm thấy vô cùng phẫn hận đối với vị ca ca máu lạnh tuyệt tình của mình.
Thù này nàng chắc chắn sẽ báo .
"Thù này là chuyện giữa ngươi và hắn, phải dựa vào chính ngươi." Bên trong cây đào lại truyền tới một âm thanh.
Cố Tiên Nhi gật đầu nói, "Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, đây là chuyện riêng của Cố gia ta, mấy vị sư tôn và ngươi cũng không thể nhúng tay quá nhiều."
"Ngươi biết vậy thì tốt. Bất quá ngươi cũng yên tâm, thượng giới cường giả tuy nhiều, nhưng cường giả chân chính, sẽ không dám tùy tiện ra tay với ngươi."
"Mấy vị sư tôn kia của ngươi mặc dù cổ quái, nhưng kẻ có dũng khí trêu chọc bọn hắn, cũng không có mấy người." Cây đào lại nói, thanh âm vô cùng ôn nhu dễ nghe.
Đương nhiên nàng cũng không có đề cập tới bản thân mình, dù sao lai lịch của nàng còn cổ lão thần bí hơn so với những người còn lại
"Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, sư tôn bọn hắn đối ta thực sự rất tốt, qua nhiều năm như vậy không chỉ dạy cho ta không ít thứ, còn để ta hiểu ra rất nhiều đạo lý, ta rất cảm tạ bọn hắn." Cố Tiên Nhi nói đến đây trong lòng không khỏi cảm thấy từng đợt ấm áp.
So sánh với nàng vị ca ca lạnh lùng tuyệt tình kia, những sư tôn này khiến nàng hiểu rõ cái gì gọi là sự ấm áp của con ngươi.
"Ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều, đây cũng là chuyện riêng của Cố gia ngươi, sư phụ của ngươi coi như muốn giúp đỡ ngươi, cùng lắm cũng chỉ có thể cản giúp ngươi một vài đại nhân vật thôi. . ."
Cây đào hôm nay nói nhiều hơn thường ngày, bởi vì Cố Tiên Nhi chuẩn bị rời khỏi, sau đó một đóa hoa đào từ trên người nàng rớt xuống.
"Mang theo đi, thời khắc mấu chốt, có thể cứu ngươi, nếu có người còn nhận ra, chắc hẳn sẽ không làm khó ta." Cây đào lại nói.
"Tạ ơn Đào Yêu tỷ tỷ." Cố Tiên Nhi rất cảm động, nhận lấy đóa hoa đào này.
Chừng bảy cánh, mỗi một cánh đều tựa như tiên chạm ngọc khắc mà thành, tỏa ra ánh sáng lung linh thần bí phi phàm.
Đào Yêu tỷ tỷ cũng nói như vậy, nàng đương nhiên rất yên tâm.
Rất nhanh, nàng tạm biệt tất cả mọi người.
Nhìn về phía mảnh đất thượng giới phồn thịnh xa xôi, ánh mắt lộ ra vẻ khoan thai cùng chờ mong, đồng thời còn có khí khái hào hùng.
"Trước khi đi, đại sư phụ cho ta một cây đao. . . Nói nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia , ta có thể trực tiếp sử dụng. . ."
"Nhị sư phụ cho ta một sợi dây thừng, nói rằng có thể trói lại bất cứ thứ gì, nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia, thì dùng dây thừng này. . ."
"Tam sư phụ. . ."
. ..
Cố Tiên Nhi trước khi đi, hướng về phía cửa thôn khấu đầu một cái thật mạnh.
"Sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ trở lại gặp các ngài."
Nói xong, nàng liền mang theo vị lão bộc năm đó đưa nàng từ trong tộc đến đây.
Đồng thời gọi một hung thú khí tức kinh khủng chở nàng rời khỏi đây.
Sau đó, đám sư tôn thần bí cổ quái mới xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn bóng nàng dần khuất xa.
Bộ dạng của bọn hắn cũng rất kỳ dị.
Mù lòa, điếc, chân gãy, thiếu cánh tay, đến cảnh giới tu vi thâm sâu, chân gãy mọc lại có thể nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn hắn không có làm như thế, hiển nhiên là còn có nguyên nhân khác.
Hoặc là không muốn, hoặc đơn giản là không làm được.
Nhưng không thể phủ nhận, đám người này lai lịch rất bất phàm, nếu quả thật xuất hiện ở thượng giới phồn thịnh chi địa, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu như Cố Trường Ca ở chỗ này, nhìn thấy tất cả chuyện này chắc chắn sẽ thầm mắng một câu tác giả chó má, quả nhiên kịch bản không lừa ta.
Hiển nhiên lai lịch đào thôn này cực kì khủng bố.
Hết chương 87.
Chương 88 Cố Tiên Nhi xuất sơn
Giờ phút này, bọn hắn cũng đang thảo luận.
" Khuê nữ nuôi vài chục năm, cứ như vậy chạy đi, lần sau trở về cũng không biết là bao lâu. . ."
"Đây là ân oán của nàng cùng tiểu tử kia, chúng ta thật sự không xen vào được. Chỉ là tính cách của Tiên Nhi quá thiện lương thiên chân, lại là nữ hài tử, cảm giác nàng sẽ chịu nhiều thiệt thòi, không ngờ một đám người như chúng ta lại dạy dỗ ra đệ tử có tính cách như thế này. . ."
"Tính cách không quan trọng, mà ta cảm thấy tính cách Tiên Nhi rất tốt." Một bà lão khuôn mặt đầu nếp nhăn nghe vậy lập tức phản bác, trừng mắt nhìn đám người còn lại.
"Nàng vốn chú định là con cưng của đại đạo, bản thân sinh ra sẽ hưởng thụ tất cả yêu thương, kết quả trên lưng lại mang theo cừu hận như thế, vị ca ca kia của nàng ngược lại tuổi còn nhỏ mà lạnh lùng tuyệt tình như vậy."
"Ngẫm lại thế hệ Cố gia ngàn vạn năm tươi đẹp, đời này sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ."
Những người này đứng ở cửa ra vào thôn trò chuyện với nhau, vô cùng lo lắng cho Cố Tiên Nhi.
Cảm giác này giống như khuê nữ nuôi vài chục năm đột nhiên một ngày muốn rời khỏi nhà, không biết bao lâu mới trở về.
Bọn họ không khỏi nổi lên sự lo lắng xót xa của phụ mẫu cho nữ nhi của mình.
“Sợ rằng khi nàng trở về, bên người còn mang theo nam nhân. . . Ta sợ sẽ nhịn không được chặt nam nhân kia ra thành trăm mảnh."
"Lão phu bấm ngón tay tính toán, việc này thật sự chưa chắc. . ."
Người mù bỗng nhiên cảm giác một trận đau nhức.
Thượng giới phồn thịnh chi địa vô cùng bao la.
Có thể chia làm Nội Vực, Trung Vực, Ngoại Vực.
Mỗi khi vực này được phân chia tựa như Kim Tự Tháp vô cùng sâm nghiêm.
Nội Vực mênh mông vô ngần, tài nguyên vô số, đạo thống san sát, vô cùng phồn thịnh, đồng thời cũng là nơi những thế lực Bất Hủ đại giáo, vô thượng đạo thống tọa lạc.
Trung Vực mặc dù không thể so với Nội Vực, nhưng cũng có được lãnh thổ vô tận, tài nguyên dồi dào.
Về phần Ngoại Vực, mặc dù không thể so với trước Nội Vực, Trung Vực, nhưng vẫn là vùng đất thượng giới cực kì phồn thịnh phong phú, thế lực đạo thống đông đảo, quan hệ cực kì phức tạp.
Mà tại biên giới của ngoại vực, đại bộ phận đều là các khu vực giao giới với hạ giới, vô cùng xa xôi, phần lớn phi thăng giả từ hạ giới đều sẽ xuất hiện ở đây.
Nơi này cũng là nơi tất cả các thế lực lớn thích nhất, dù sao có thể bắt sức lao động miễn phí, đây là nơi tốt nhất để tuyển người lao động tay chân , dù là đào khoáng hay bất cứ việc gì, cần người thì có thể đến đây chọn.
Mà tu sĩ phi thăng từ hạ giới nếu có thiên phú không tệ, cũng có thể được thu vào bồi dưỡng trong tộc.
Ngoại trừ mấy nơi giới hạn sinh mệnh, nơi sinh cơ tàn lụi, không có sinh linh có dũng khí tới gần ra, những khu vực còn lại thật ra có rất nhiều bóng dáng tu sĩ.
Lúc này, Ngoại Vực Tây Lăng Châu.
Trên bầu trời cao vút, thân ảnh của Minh lão từ từ xuất hiện.
" Dựa theo chỉ dụ của thiếu chủ, Cố thị nhất mạch bị lưu đày năm đó, hẳn là đến Tây Lăng Châu. . ."
Minh lão nói xong, nhanh chóng tìm kiếm trong khu vực này.
Ngoại Vực phân chia địa giới thành các châu, mỗi châu có lãnh thổ trăm vạn dặm, thậm chí ngàn vạn dặm.
Thiên Thần ở chỗ này đã có thể tọa trấn một phương, Thiên Thần đã là nhân vật không thể địch nổi rồi, về phần Thần Vương, rất ít lộ diện ở Ngoại Vực.
Hắn không che giấu khí tức của mình bây giờ.
Oanh!
Uy áp đáng sợ của Thần Vương cảnh lập tức triển lộ, tựa như thần linh cao cao tại thượng, trong nháy mắt kinh động đến không ít cường giả bên trong tòa thành cổ này
Những tu sĩ trong tòa thành lớn này run sợ, run rẩy không thôi.
"Một Thần Vương cường giả sao lại hiện thân nơi này? Đây cũng quá dọa người đi. . ."
"Người này rốt cuộc lai lịch ra sao?" Vô số tu sĩ chấn kinh, sợ hãi.
Thiên Thần đã là cường giả cao cao tại thượng, có thể ngạo nghễ coi thường tất cả tu sĩ, chớ nói chi là Thần Vương cường giả.
Rất nhanh một đám Thiên Thần cảnh xuất hiện ở trên không vô cùng cung kính, kính sợ.
Ngoại Vực có rất ít Thần Vương sẽ xuất hiện ở đây, đã xuất hiện chắc chắn là có mục đích.
"Xin hỏi tôn thượng, vì chuyện gì mà tới đây?"
Bọn hắn cung kính hỏi.
" Ta phụng mệnh thiếu chủ nhà ta đến đây tìm kiếm tộc nhân Cố gia, các ngươi có biết Tây Lăng Châu chỗ nào có người họ Cố không?"
Minh lão thản nhiên nói.
"Người họ Cố. . ."
Bên trong tòa thành khổng lồ, Cố Tiên Nhi rời khỏi từ Tiên Khí Chi Địa, nghe nói như thế cơ thể lập tức căng thẳng.
Nàng vừa muốn đến tìm kiếm tộc nhân nhất mạch bị lưu vong kia, không nghĩ tới đụng phải loại chuyện này.
Thiếu chủ?
Người họ Cố?
Quả nhiên là vị ca ca thân yêu kia của ta!
Cố Tiên Nhi nói đến hai chữ “thân yêu” không khỏi nghiến chặt răng.
"Tiểu thư. . ." lão bộc sau lưng nàng, sắc mặt cũng thay đổi.
"Ta làm sao vừa mới rời khỏi Tiên Khí Chi Địa, liền có người tìm tới?" Cố Tiên Nhi bất động thanh sắc, đại mi nhíu chặt.
Nàng liếc mắt nhìn tiểu Điểu đang ngủ gục trên vai mình, đây là hung thú cường đại cùng đi ra khỏi Tiên Khí Chi Địa , cũng là phương tiện di chuyển của nàng.
Thực lực mặc dù rất mạnh.
Nhưng đối mặt với cường giả Thần Vương cảnh, nàng không biết có thể địch lại hay không.
Mà vị lão bộc này của nàng, thực lực cũng chỉ là Hư Thần Cảnh thôi.
Chẳng lẽ nhanh như vậy, đã phải sử dụng những đồ vật mà các sư tôn đưa cho ?
Cố Tiên Nhi quyết định án binh bất động, trước xem thử hắn rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.
Hết chương 88.
Chương 89 Khiến nàng yêu mình
"Khởi bẩm tôn thượng."
"Người họ Cố, mười mấy năm trước đúng là có không ít người tới đây, chúng ta cũng không biết có phải người ngài muốn tìm hay không."
"Bọn hắn đang ở ngay cổ thành Thanh Thạch, trong thành cũng có Thần Vương cảnh tọa trấn."
Mấy vị Thiên Thần cảnh này nghe nói như thế, lập tức càng trở nên cung kính.
Thiếu chủ?
Có thể khiến cho một vị Thần Vương cảnh xưng hô như vậy, thân phận tuyệt đối càng đáng sợ hơn, ít nhất cũng đến từ Nội Vực.
" Cổ thành Thanh Thạch?"
Minh lão gật gật đầu.
Thần niệm Thần Vương cảnh quét qua, bao phủ rất nhiều cổ thành phụ cận, rất nhanh tìm được phương hướng.
Nếu là chuyện mà thiếu chủ bảo hắn làm, hắn nhất định phải làm cho tốt.
Nhất mạch bị trục xuất ra ngoài chuyện muốn làm nhất bây giờ là gì?
Đương nhiên là quay về gia tộc.
Cố Trường Ca làm thiếu chủ một mạch, mặc dù bây giờ còn chưa tiếp quản vị trí gia chủ, thậm chí ngay cả vị trí gia chủ tương lai cũng chưa được định ra.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiệm vụ của hắn.
Cố Trường Ca nghĩ rất đơn giản, những tộc nhân bị lưu vong tại ngoại vực này, hắn trước tiên nghĩ biện pháp đưa bọn họ trở về Nội Vực.
Đây không phải để cho nhất mạch kia của Cố Tiên Nhi nhớ ơn , hay là hắn cố ý lấy lòng.
Mà là đem tộc nhân mạch này nắm trong tay.
Thời khắc mấu chốt, cũng là một công cụ để uy hiếp.
Mặc dù nghe thì có vẻ Cố Trường Ca làm như vậy không có ý tốt gì, nhưng hắn làm như vậy khiến cho tất cả mọi người tìm không ra sơ hở.
Ngay cả mạch này cũng phải cảm ơn hắn khoan dung độ lượng, tộc lão các mạch còn lại dù biết tính toán của hắn, cũng không ngăn cản được.
Cố Trường Ca làm gì sai sao?
Không hề.
Hắn chỉ là bỗng nhiên trong lòng cảm thấy "áy náy", muốn đem nhất mạch năm đó đón trở về.
Về phần nhất mạch này có lẽ sẽ từ chối?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thể xảy ra, năm đó khi bị trấn áp, rất nhiều cường giả của mạch này bây giờ vẫn còn bị giam giữ trong đại lao Cố gia.
Đến lúc hắn trở thành gia chủ, thả hay không thả chỉ cần một câu nói của hắn mà thôi.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là tình hình còn chưa đến mức người ta gọi là tới huyết hải thâm thù, bởi vì không mấy người chết.
Nhất mạch bị đánh ép lưu vong này nếu như nói là hận, căn bản không thể hận được Cố gia, kẻ mà bọn hắn hận nhất có lẽ là Cố Trường Ca và phụ thân hắn.
Đương nhiên phụ thân hắn là vì bất đắc dĩ, vì nhi tử, hắn không làm cũng phải làm.
Mà năm đó nếu như không có sự cực lực ngăn cản của những mạch còn lại, chỉ sợ không phải đơn giản bị lưu vong như vậy.
Chuyện này Cố Trường Ca đã cân nhắc rất rõ ràng.
Đối với đồng tộc mà nói, những mạch còn lại chắc chắn cũng muốn mạch này có thể trở về, cùng nhau chống lại mạch của Cố Trường Ca.
Cố gia có lịch sử lâu đời như vậy, đến đời này lại xảy ra chuyện này, điều này cũng làm cho bọn hắn vô cùng đau lòng, cũng may không có lão tổ nào xuất quan.
Nếu không không biết bọn hắn sẽ bị mắng thành dạng gì.
Mà nhất mạch kia còn có lão tổ chôn ở bên trong tộc địa, không ai biết bọn hắn khi nào tỉnh lại.
Với tính tình nóng nảy của vị lão tổ kia, bọn hắn không cần sợ ai, đến lúc đó phụ thân Cố Trường Ca cũng không ngăn được, trừ phi tự mình đi đào một mạch tiên tổ.
Việc này sẽ trở thành tai họa ngăn cản Cố Trường Ca tiếp quản Cố gia.
Cho nên Cố Trường Ca đã sớm tính toán kỹ.
Trước tiên đem tai hoạ ngầm trong tộc giải quyết triệt để.
Đến lúc đó hắn trở thành gia chủ tương lai, bỏ xuống sĩ diện, nên nói xin lỗi thì xin lỗi, cần thả người thì thả người, hứa hẹn đền bù cho mạch đó.
Thù này cũng có thể được hóa giải không ít.
Về phần Cố Tiên Nhi, Cố Trường Ca sớm đã có kế hoạch.
Phải chi hắn xuyên qua sớm mấy chục năm, bây giờ sẽ có một vị biểu muội phiên bản Hoang Thiên Đế chạy theo sau rồi.
Như vậy thật sự rất thoải mái.
Nhưng hắn đã khoác lên mình nhân vật phản diện thì phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao loại cừu hận này, không phải nàng chết, thì chính là mình chết.
Trừ phi nàng có thể tha thứ cho mình?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thực tế.
Đổi lại có người khoét xương của mình, đào mất đạo cốt của bản thân,hắn có thể tha thứ sao?
Trước khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi, hắn không thể xác định được.
Bây giờ biện pháp chính là, hoặc là giết chết hoặc là khống chế Cố Tiên Nhi.
Giết chắc chắn rất phiền toái, mà hắn cũng chưa chắc đã làm được.
Đương nhiên nếu như công bằng một đối một chém giết nhau, Cố Trường Ca không sợ thua.
Nhưng Cố gia phía sau mình, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy mình làm như thế.
Muốn chấp chưởng Cố gia, lại không muốn Cố gia xuất hiện lời dị nghị nào, thực lực của hắn bây giờ căn bản không làm được.
Cố Trường Ca cũng không rõ ràng Độ Ma Bình có tác dụng với Cố Tiên Nhi hay không , lúc trước bởi vì Diệp Lưu Ly ở hạ giới, cho nên đối phó dễ dàng hơn gấp trăm ngàn lần.
Mà kiểu nhân vật như Cố Tiên Nhi, bối cảnh sau lưng đương nhiên không thể yếu như Diệp Lưu Ly.
Đến lúc đó thân phận người thừa kế ma công của mình bị cao nhân đứng sau lưng nàng biết được, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Thượng giới bất hủ đạo thống, đều căm thù đến tận xương tuỷ với ma công, năm đó những kẻ thừa kế ma công chết ở trên tay tiên tổ hắn không biết bao nhiêu người.
Nhưng Cố Trường Ca nghĩ đến Cố Tiên Nhi là nữ hài, đó là điểm mấu chốt.
Ngược lại cảm giác chuyện này không hề phiền toái giống như hắn nghĩ.
Dù sao những thủ đoạn hắn đối phó với nữ nhân cũng không hề đơn giản.
Cố Tiên Nhi tuổi cũng không lớn, có lẽ cũng chính là tuổi mới biết yêu.
Mà Cố Trường Ca cảm thấy mình không có cao siêu cả, chỉ có mị lực đặc biệt cao.
Giết không được, thần phục không được, vậy thì để nàng yêu mình là được.
Chuyện này kể ra cũng thú vị a, dưới thủ đoạn của hắn, chuyện này không phải không có khả năng.
Oanh!
Rất nhanh, Minh lão căn cứ theo phân phó của Cố Trường Ca, tiến đến tìm kiếm chỗ ở của nhất mạch kia.
Có Thần Vương cảnh tọa trấn, ở Ngoại Vực chi địa này cũng được tính là hoàng đế một phương.
Tộc nhân Trường Sinh thế gia dù bị thất thế cũng không có người nào dám chạy tới khi dễ.
Mà Cố Tiên Nhi cũng vẫn âm thầm đi theo phía sau.
Nàng ngược lại muốn biết vị ca ca tốt hơn mười năm không thấy này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tai mắt của Cố gia ở Tây Lăng Châu, cũng rất nhanh đem mọi chuyện phát sinh ở đây truyền về Cố gia ở Nội Vực.
Hết chương 89.
Chương 90 Lấy võ làm đức
Nội Vực, chỗ tộc đảo Trường Sinh Cố gia.
Bên trên Chủ phong từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời.
Rất nhiều tộc nhân đều chạy đến đây, bao gồm tộc lão và thiên kiêu ở tất cả các đảo.
Uy áp khủng bố đan xen lẫn nhau, giống như xây dựng lại thiên địa vậy.
Không ngoa khi nói, bất kỳ một tộc nhân nào của Cố gia ở nơi này dậm chân một cái đều có thể dẫn đến động đất ở ngoại giới.
Thân phận địa vị không người nào sánh kịp, có thể tuỳ tiện thay đổi cục diện ngoại giới.
Giống như thay đổi thiên địa cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Ở nơi cách Chủ phong hơi xa một chút, rất nhiều Thần Vương cường giả thậm chí Thánh Cảnh cường giả cũng hiện thân.
Nhưng lại không có tư cách đi vào chủ phong, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.
Cố Trường Ca toàn thân mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, thần sắc lộ ra vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn tú thần nhã.
Nữ tử của những mạch còn lại , không khỏi liên tục liếc mắt nhìn qua, đôi mắt không khỏi sáng lên, Cố Trường Ca hôm nay cùng Cố Trường Ca lạnh lùng ngày thường các nàng gặp hoàn toàn khác biệt.
Giống như một vị tiên nhân.
Phụ thân Cố Trường Ca cũng tới nơi này, khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ, ngồi ngay ngắn ở thủ vị, tựa như vị thần nhìn xuống đám thường dân, uy áp khiến rất nhiều người ở đây không thở nổi.
Nhi tử triệu tập tất cả tộc lão đến đây, hắn đương nhiên cũng phải đến làm gậy chống lưng cho nhi tử.
Mà hắn cũng rất tò mò, mục đích Cố Trường Ca làm như vậy là gì?
Mà giờ khắc này, rất nhiều tộc lão cũng dùng thần sắc tò mò nhìn Cố Trường Ca, không rõ Cố Trường Ca định bày trò gì.
Sau lưng bọn hắn là thiên tài tất cả các mạch cũng đứng ở đây, chí tôn vô địch trẻ tuổi danh trấn một phương ở ngoại giới, có thể nói bất khả chiến bại.
"Người tới cũng đủ rồi, hôm nay các vị tộc lão có thể hiện thân gặp mặt khiến Trường Ca cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn không giống ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này khiến cho người khác một cảm giác như làn gió xuân, thân thiện dễ gần.
Bất quá nhiều tộc lão hiểu rõ bản tính của hắn lại không nghĩ như vậy.
Bọn hắn nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải vì phụ thân ngươi, chúng ta sẽ thèm để ý đến ngươi sao?
Cố Trường Ca cũng không thèm để ý đám người đó nhìn hắn như thế nào, tiếp tục nói, "Hôm nay đến đây thật ra là muốn tìm các vị tộc lão thương nghị một chuyện lớn, vị trí gia chủ tương lai ta cảm thấy cũng đến lúc được định ra rồi."
Nghe hắn nói vậy, Cố Lâm Thiên đang ngồi trên thủ vị không khỏi sững sờ, sau đó lộ ra ý cười.
Đơn giản trực tiếp vào chủ đề chính, không hổ là con của hắn.
Đương nhiên quan trọng nhất là chuyện này thật sự cũng nên định ra, Cố Trường Ca treo lên mình thân phận thiếu chủ, kết quả lại không phải gia chủ tương lai của Cố gia.
Nói thật chính Cố Trường Ca cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao ở ngoại giới thân phận thiếu chủ coi như mang ý nghĩa gia chủ tương lai.
Bất quá Cố Lâm Thiên không hiểu Cố Trường Ca muốn làm gì, hắn cũng không giống người lỗ mãng, nếu như không nắm chắc sẽ không làm như vậy.
Mà quan trọng nhất là không thể bại lộ chuyện ma tâm.
Ông!
Mà lúc này, cả ngọn núi trở nên hoàn toàn yên lặng.
Ngay cả các tộc lão cũng không khỏi đứng hình.
Không nghe lầm đấy chứ?
Cố Trường Ca là vì việc này sao? Hắn chẳng lẽ không biết bởi chuyện năm đó, không ít tộc lão sinh ra khúc mắc trong lòng với hắn, không có khả năng ủng hộ hắn.
Chuyện này đơn giản là tự mình chuốc lấy nhục mà thôi.
Rất nhanh, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu.
"Trường Ca, ta cảm thấy chuyện này còn cần thương nghị cẩn thận, vị trí gia chủ tương lai là chuyện vô cùng trọng đại, không thể dễ dàng định ra như vậy, chúng ta phải tìm được người phụ trách được tương lai của Cố gia."
Một vị tộc lão mở miệng, thái độ tương đối ôn hòa.
Đương nhiên lời này không khác gì nói: “ Cố Trường Ca ngươi không thể nhận vị trí này được.”
Những tộc lão còn lại lúc này cũng nhao nhao mở miệng nói, "Chuyện gia chủ tương lai còn cần bàn bạc kỹ hơn, Trường Ca không cần bàn chuyện này nữa đâu. . ."
"Vị trí gia chủ, can hệ trọng đại, không thể tuỳ tiện quyết định."
Ngoại trừ những tộc lão thân cận với mạch của Cố Trường Ca ra , những người còn lại nhao nhao biểu thị không đồng ý, muốn kéo dài tới sau này hẵng bàn.
Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Một màn này khiến sắc mặt Cố Lâm Thiên không khỏi trầm xuống.
Đám tộc lão này thế mà không nể mặt mũi của hắn , dù nói thế nào, tu vi Cố Trường Ca bây giờ đã là người đứng đầu thiếu niên cùng thế hệ ở Cố gia rồi.
Những người còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Phong Hầu cảnh mà thôi, ngoại trừ Cố Trường Ca ra ai có thể nói mình có tư cách nhận vị trí này?
Thấy thế, Cố Trường Ca không có chút nào ngoài ý muốn, khoát tay áo ý bảo phụ thân không cần lo lắng.
Ý cười trên mặt hắn không đổi, để cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
"Hôm nay ta tới chỉ là nói cho các vị tộc lão mà thôi, không phải mời các ngươi thương nghị. Đương nhiên các ngươi không đáp ứng cũng không thành vấn đề, ta không thể làm gì khác ngoài việc lần lượt đi đánh hậu bối của các ngươi"
"Trong tộc quy hình như có điều này? Vị trí gia chủ mỗi đời là phải chọn ra người mạnh nhất, ta làm như vậy cũng không tính là phạm tộc quy đúng không."
“Các ngươi đã không đồng ý, cũng đừng trách ta lấy mạnh hiếp yếu."
Cố Trường Ca mỉm cười nói.
"Còn nữa, đừng nói cái gì mà võ không bằng đức, ở thế giới này kẻ mạnh nhất chính là đức."
"Ta mạnh hơn so với hậu bối các ngươi, cho nên đạo đức của ta sẽ tốt hơn bọn hắn."
Những lời này, trực tiếp làm cho cả chủ phong trở nên yên tĩnh.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Sau một khắc, tất cả đám thiên kiêu trẻ tuổi đứng sau các vị tộc lão lập tức bùng nổ, sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lời này của Cố Trường Ca nghe thì đơn giản.
Nhưng cũng rất ngông cuồng.
Hết chương 90.
"Đổi một ngàn điểm khí vận."
Sau khi đã thông suốt, Cố Trường Ca không hề do dự.
Đồng thời giữ lại một ngàn điểm khí vận chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
"Đinh, quy đổi thành công, chúc mừng chủ nhân thu được một vạn giá trị thiên mệnh "
Thanh âm của hệ thống vang lên.
Cố Trường Ca quét mắt nhìn giá trị thiên mệnh trước mắt, một vạn bốn ngàn điểm.
"Hệ thống, tăng tu vi."
Ông!
Sau một khắc, Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ dị, ở bên trong thân thể mình truyền lại, bên trong cơ thể hắn dường như phát sáng.
Đạo cốt tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ma tâm nội liễm không có bất cứ động tĩnh gì.
Đồng thời, trong đầu Cố Trường Ca tầng thứ bảy Đạo Thiên Tiên Điển rốt cục cũng đột phá giới hạn.
Nháy mắt, hắn liền nắm trong tay rất nhiều tri thức cùng thần thông liên quan tới Đạo Thiên Tiên Điển, theo tiến độ mà tăng lên.
Ầm ầm!
Cố Trường Ca nghe được rất nhiều thanh âm sôi trào mãnh liệt, giống như là sông lớn sôi trào, cũng giống đại dương mênh mông, đang lưu chuyển khắp nơi trong kinh mạch cùng Linh Hải của mình.
Tu vi, đột phá Phong Vương cảnh!
"Còn lại sáu ngàn giá trị thiên mệnh "
Cố Trường Ca tâm niệm vừa động, phía sau lưng hắn xuất hiện một bóng hình mờ ảo tựa như đại đạo Hóa Thân, chảy ra khí tức vô cùng kinh khủng.
Thanh âm các loại đại đạo vang vọng, phù văn Thiểm Thước, giống như một vị thần thần bí, lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Đây là thiên phú ẩn chứa trong đại đạo chi cốt.
Đại Đạo Chi Thân.
Thân như đại đạo, áp chế hết thảy.
Đối với chí tôn trẻ tuổi mà nói, đây có thể là chiêu thức cường đại làm át chủ bài.
"Phong Vương cảnh vừa đột phá, quả nhiên thực lực lại tăng lên rất nhiều, Phong Hầu cảnh không cùng đẳng cấp với nó."
"Loại cảm giác này. . . Chậc chậc. . ."
Cố Trường Ca hơi nắm chặt tay.
Đại Đạo Chi Thân sau lưng, đồng thời cũng nắm tay, giờ phút này hắn giống như có thể thay thiên địa đưa ra hình phạt!
Loại này thiên phú cường đại hẳn là thuộc về biểu muội của hắn, điểm này Cố Trường Ca hiểu rõ.
Nhưng ngoại vật chung quy vẫn là ngoại vật.
Sau này hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đạo cốt này, hoặc là lấy Thôn Tiên Ma Công thôn phệ, hoặc là tìm xương từ hệ thống để thay thế.
Nhưng không phải hiện tại.
Bây giờ đạo cốt này đối với hắn, ngoại trừ có được thần uy cường đại ra, còn có tác dụng khác.
Rất nhanh, ánh mắt Cố Trường Ca trong hệ thống thương thành.
Dù sao bây giờ còn lại hơn sáu ngàn điểm giá trị thiên mệnh
Cùng một ngàn điểm khí vận.
Số tiền lớn như thế, trước tiên cần phải nghĩ biện pháp tăng các loại thủ đoạn của bản thân lên.
Bảo thuật thần thông Cố gia mặc dù rất nhiều, nhưng Cố Trường Ca cảm thấy vẫn không đầy đủ toàn diện như trong hệ thống, mà chọn lựa bảo thuật thần thông cần có điểm cống hiến gia tộc.
Hắn thân là thiếu chủ, nhưng cũng chỉ quyền lợi lựa chọn nhiều hơn tộc nhân khác một chút thôi, cũng không phải có thể tùy ý lựa chọn.
Ở cấp độ tu vi hiện tại, hắn thật ra sớm đã nắm giữ những bảo thuật cường đại của Cố gia.
Cuối cùng Cố Trường Ca quyết định lựa chọn một nguyên thần bảo thuật.
Vô Chung Tiên Quyết, giá bán năm ngàn điểm giá trị thiên mệnh
Hắn có được Tiên Thiên Thần chi niệm, ở phương diện nguyên thần hắn đã đứng đầu trong những người đồng trang lứa.
Bây giờ lại có thêm một môn bí thuật nguyên thần cường đại, kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, như hổ thêm cánh.
"Đổi."
Cố Trường Ca lựa chọn rất nhanh, trong óc lập tức có thêm ghi chép của bí thuật nguyên thần truyền vào.
Đồng thời, hắn tiếp tục tiêu hao giá trị thiên mệnh, tiến hành thêm điểm. ..
Ông!
Cuối cùng, Cố Trường Ca Tiên Thiên thần chi niệm từ mi tâm sải bước đi ra, trong ngực hóa thành một thanh thanh đồng tiên kiếm.
Kiếm quang chói mắt, mang theo sát khí, dường như chỉ cần một kiếm này có thể cắt xuyên vũ trụ!
Đây là cực hạn nguyên thần sát phạt chi thuật!
. ..
Vào lúc Cố Trường Ca đột phá Phong Vương cảnh, tất cả tòa thần đảo tiên sơn của Cố gia, cũng có người nhận ra cỗ khí tức này.
Mặc dù có trận văn che đậy, nhưng một khắc bộc phát uy áp này, lại giống như cơn bão ập đến vô cùng dữ dội, dẫn tới thiên địa dị biến.
"Trường Ca mời chư vị tộc lão, đến chủ phong gặp mặt."
Sau đó, trên không trung tất cả mạch , bỗng nhiên vang dội âm thanh của Cố Trường Ca.
Lời này vang vọng trong tất cả các đảo, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều dòng chính tộc nhân Cố gia.
Đặc biệt là các tộc lão ở các cung điện hoặc viện lạc không khỏi chau mày.
"Cố Trường Ca tên gia hỏa này, có ý đồ gì? Tu vi đột phá thì có thể định ra vị trí gia chủ sao?" Có người lắc đầu.
"Thiếu chủ đây là muốn làm gì? Vậy mà mời các vị tộc lão hiện thân gặp mặt?" Rất nhiều người chấn kinh.
"Chắc là liên quan tới vị trí gia chủ đời tiếp theo ?.”
Ngay tại lúc đó.
Tại thượng giới Tiên Khí Chi Địa, một địa phương hoang vu cực kì rộng lớn.
Tại chỗ sâu nhất, rất nhiều ngọn núi cổ chập chùng, lộ ra vẻ hoang sơ cùng cổ kính.
Sương mù hỗn độn bao phủ, nhìn vô cùng thần bí.
Ở đây có rất nhiều hung thú kinh người, chỉ cần hô hấp có thể dẫn tới long trời lở đất, đang đi đi lại lại ở đây.
Bất quá khi bọn chúng nhìn về phía cách đó không xa, sẽ lộ rõ vẻ kính sợ.
Ở chỗ này, có một nơi tựa như một thôn nhỏ thế ngoại đào nguyên, nhìn nhân khẩu không nhiều, không đến một ngàn, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ thuần phác.
Một cây đào lớn vô cùng tươi tốt, đứng sừng sững ở cửa thôn, hoa đào nở rộ, rực rỡ mà sáng chói, giống như có đủ loại đạo uẩn đang lưu chuyển.
Phảng phất mở ra vĩnh hằng, bắt nguồn từ Hỗn Độn, tồn tại từ thời thiên địa được tạo ra.
"Đào Yêu tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi nơi này. . ."
Một thiếu nữ mặc áo xanh, đứng ở dưới cây đào khẽ nói.
Hết chương 86.
Chương 87 Tiên Khí Chi Địa
Ở thượng giới có rất nhiều lưu truyền về Tiên Khí Chi Địa .
Vùng đất bị bỏ rơi, chỗ bị nguyền rủa, vùng đất hoang vu......
Tóm lại Tiên Khí Chi Địa đối với thượng giới mà nói, là một địa phương chẳng lành, có rất ít tu sĩ nguyện ý đi tới đây.
Mặc dù đôi khi Tiên Khí Chi Địa sẽ xuất hiện rất nhiều cơ duyên, hà thụy quang mang ngút trời, chiếu rọi bát phương, nhưng dãy núi mênh mông ẩn chứa vô vàn hung hiểm.
Không có tu vi Thiên Thần cảnh, muốn một mình đi qua khu vực này là rất khó khăn.
So sánh với khu vực lộ ra khí tức kinh khủng còn lại, thôn trang nhỏ được cây đào khổng lồ này che chở, có vẻ cực kì an bình, giống như thế ngoại đào nguyên.
Đương nhiên, thôn trang này tên là đào thôn.
Trong thôn có rất nhiều người cổ quái.
Cố Tiên Nhi giờ phút này đang đứng dưới gốc cây đào này, một thân áo xanh, có vẻ cực kì tinh tế, bên trên gương mặt đẹp đẽ không tì vết lộ ra khí khái hào hùng.
Nàng là đến nói lời từ biệt với gốc cây đào này.
Cây đào là thủ hộ linh trong thôn, cho dù là những sư tôn cổ quái thần bí của nàng, cũng rất tôn kính với cây đào này.
Bất quá Cố Tiên Nhi cùng nàng có quan hệ rất tốt, lúc nhỏ nàng yếu đuối nhiều bệnh, đều được cây đào này trị hết.
Gốc cây đào này đối với nàng mà nói, giống như sư tỷ của nàng vậy.
"Nhất định phải đi sao? Tu vi của ngươi bây giờ mới chỉ là Thánh Chủ cảnh, kỳ thật tại thượng giới cũng không tính rất mạnh. Những truyền nhân của vô thượng đạo thống, Bất Hủ đại giáo kia, thực lực còn mạnh hơn ngươi."
Một nhánh cây đào có chút lay động, từ đó truyền ra giọng nữ ôn nhu dễ nghe, hỏi thăm Cố Tiên Nhi.
Nghe nàng nói vậy, Cố Tiên Nhi gật gật đầu, kiên quyết nói, "Đào Yêu tỷ tỷ, ta phải rời khỏi nơi này, ta còn muốn đi tìm gia gia cùng phụ mẫu ta, còn có tộc nhân nhất mạch của ta. . ."
"Đã nhiều năm như vậy , cũng không biết bọn hắn sống thế nào, đoán chừng cũng bị đại bá ta chèn ép lưu vong bên ngoài, cũng không thể tiếp tục hồi phục lại thời gian huy hoàng trước đó."
Nói đến đây, trong mắt nàng lộ ra sự phẫn nộ.
Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ.
Thân là tộc nhân Trường Sinh thế gia, cho dù bị lưu vong bên ngoài, cũng không phải đạo thống khác có thể so sánh.
Chẳng qua là sinh hoạt không lớn bằng lúc trước, thoát ly quyền lợi trung tâm thượng giới, không giống khi còn ở Cố gia có thể nhìn xuống tất cả chúng sinh với ánh mắt cao cao tại thượng.
Cho nên nàng ngoại trừ báo thù ra, còn có mục đích khác.
Tìm cha mẹ cùng gia gia của nàng, xây dựng lại sự huy hoàng của nhất mạch nàng .
Tốt nhất là làm cho nhất mạch kia của đại bá nàng nếm thử tư vị mà nhất mạch nàng đã trải qua.
"Đương nhiên. . . Quan trọng nhất chính là vị ca ca tốt của ta năm đó."
Nghĩ đến đây, nàng cũng cảm giác lồng ngực của mình ẩn ẩn đau.
Một màn bị hắn khoét xương năm đó lại lần nữa hiện ra.
Vị ca ca kia của nàng, quả nhiên là lòng dạ độc ác a!
Mình lúc trước còn nhỏ như vậy, thậm chí còn dính lấy hắn, ưa thích chạy theo lưng hắn, kết quả bị hắn vô tình ra tay khoét xương.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Cố Tiên Nhi liền cảm thấy vô cùng phẫn hận đối với vị ca ca máu lạnh tuyệt tình của mình.
Thù này nàng chắc chắn sẽ báo .
"Thù này là chuyện giữa ngươi và hắn, phải dựa vào chính ngươi." Bên trong cây đào lại truyền tới một âm thanh.
Cố Tiên Nhi gật đầu nói, "Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, đây là chuyện riêng của Cố gia ta, mấy vị sư tôn và ngươi cũng không thể nhúng tay quá nhiều."
"Ngươi biết vậy thì tốt. Bất quá ngươi cũng yên tâm, thượng giới cường giả tuy nhiều, nhưng cường giả chân chính, sẽ không dám tùy tiện ra tay với ngươi."
"Mấy vị sư tôn kia của ngươi mặc dù cổ quái, nhưng kẻ có dũng khí trêu chọc bọn hắn, cũng không có mấy người." Cây đào lại nói, thanh âm vô cùng ôn nhu dễ nghe.
Đương nhiên nàng cũng không có đề cập tới bản thân mình, dù sao lai lịch của nàng còn cổ lão thần bí hơn so với những người còn lại
"Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, sư tôn bọn hắn đối ta thực sự rất tốt, qua nhiều năm như vậy không chỉ dạy cho ta không ít thứ, còn để ta hiểu ra rất nhiều đạo lý, ta rất cảm tạ bọn hắn." Cố Tiên Nhi nói đến đây trong lòng không khỏi cảm thấy từng đợt ấm áp.
So sánh với nàng vị ca ca lạnh lùng tuyệt tình kia, những sư tôn này khiến nàng hiểu rõ cái gì gọi là sự ấm áp của con ngươi.
"Ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều, đây cũng là chuyện riêng của Cố gia ngươi, sư phụ của ngươi coi như muốn giúp đỡ ngươi, cùng lắm cũng chỉ có thể cản giúp ngươi một vài đại nhân vật thôi. . ."
Cây đào hôm nay nói nhiều hơn thường ngày, bởi vì Cố Tiên Nhi chuẩn bị rời khỏi, sau đó một đóa hoa đào từ trên người nàng rớt xuống.
"Mang theo đi, thời khắc mấu chốt, có thể cứu ngươi, nếu có người còn nhận ra, chắc hẳn sẽ không làm khó ta." Cây đào lại nói.
"Tạ ơn Đào Yêu tỷ tỷ." Cố Tiên Nhi rất cảm động, nhận lấy đóa hoa đào này.
Chừng bảy cánh, mỗi một cánh đều tựa như tiên chạm ngọc khắc mà thành, tỏa ra ánh sáng lung linh thần bí phi phàm.
Đào Yêu tỷ tỷ cũng nói như vậy, nàng đương nhiên rất yên tâm.
Rất nhanh, nàng tạm biệt tất cả mọi người.
Nhìn về phía mảnh đất thượng giới phồn thịnh xa xôi, ánh mắt lộ ra vẻ khoan thai cùng chờ mong, đồng thời còn có khí khái hào hùng.
"Trước khi đi, đại sư phụ cho ta một cây đao. . . Nói nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia , ta có thể trực tiếp sử dụng. . ."
"Nhị sư phụ cho ta một sợi dây thừng, nói rằng có thể trói lại bất cứ thứ gì, nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia, thì dùng dây thừng này. . ."
"Tam sư phụ. . ."
. ..
Cố Tiên Nhi trước khi đi, hướng về phía cửa thôn khấu đầu một cái thật mạnh.
"Sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ trở lại gặp các ngài."
Nói xong, nàng liền mang theo vị lão bộc năm đó đưa nàng từ trong tộc đến đây.
Đồng thời gọi một hung thú khí tức kinh khủng chở nàng rời khỏi đây.
Sau đó, đám sư tôn thần bí cổ quái mới xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn bóng nàng dần khuất xa.
Bộ dạng của bọn hắn cũng rất kỳ dị.
Mù lòa, điếc, chân gãy, thiếu cánh tay, đến cảnh giới tu vi thâm sâu, chân gãy mọc lại có thể nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn hắn không có làm như thế, hiển nhiên là còn có nguyên nhân khác.
Hoặc là không muốn, hoặc đơn giản là không làm được.
Nhưng không thể phủ nhận, đám người này lai lịch rất bất phàm, nếu quả thật xuất hiện ở thượng giới phồn thịnh chi địa, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu như Cố Trường Ca ở chỗ này, nhìn thấy tất cả chuyện này chắc chắn sẽ thầm mắng một câu tác giả chó má, quả nhiên kịch bản không lừa ta.
Hiển nhiên lai lịch đào thôn này cực kì khủng bố.
Hết chương 87.
Chương 88 Cố Tiên Nhi xuất sơn
Giờ phút này, bọn hắn cũng đang thảo luận.
" Khuê nữ nuôi vài chục năm, cứ như vậy chạy đi, lần sau trở về cũng không biết là bao lâu. . ."
"Đây là ân oán của nàng cùng tiểu tử kia, chúng ta thật sự không xen vào được. Chỉ là tính cách của Tiên Nhi quá thiện lương thiên chân, lại là nữ hài tử, cảm giác nàng sẽ chịu nhiều thiệt thòi, không ngờ một đám người như chúng ta lại dạy dỗ ra đệ tử có tính cách như thế này. . ."
"Tính cách không quan trọng, mà ta cảm thấy tính cách Tiên Nhi rất tốt." Một bà lão khuôn mặt đầu nếp nhăn nghe vậy lập tức phản bác, trừng mắt nhìn đám người còn lại.
"Nàng vốn chú định là con cưng của đại đạo, bản thân sinh ra sẽ hưởng thụ tất cả yêu thương, kết quả trên lưng lại mang theo cừu hận như thế, vị ca ca kia của nàng ngược lại tuổi còn nhỏ mà lạnh lùng tuyệt tình như vậy."
"Ngẫm lại thế hệ Cố gia ngàn vạn năm tươi đẹp, đời này sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ."
Những người này đứng ở cửa ra vào thôn trò chuyện với nhau, vô cùng lo lắng cho Cố Tiên Nhi.
Cảm giác này giống như khuê nữ nuôi vài chục năm đột nhiên một ngày muốn rời khỏi nhà, không biết bao lâu mới trở về.
Bọn họ không khỏi nổi lên sự lo lắng xót xa của phụ mẫu cho nữ nhi của mình.
“Sợ rằng khi nàng trở về, bên người còn mang theo nam nhân. . . Ta sợ sẽ nhịn không được chặt nam nhân kia ra thành trăm mảnh."
"Lão phu bấm ngón tay tính toán, việc này thật sự chưa chắc. . ."
Người mù bỗng nhiên cảm giác một trận đau nhức.
Thượng giới phồn thịnh chi địa vô cùng bao la.
Có thể chia làm Nội Vực, Trung Vực, Ngoại Vực.
Mỗi khi vực này được phân chia tựa như Kim Tự Tháp vô cùng sâm nghiêm.
Nội Vực mênh mông vô ngần, tài nguyên vô số, đạo thống san sát, vô cùng phồn thịnh, đồng thời cũng là nơi những thế lực Bất Hủ đại giáo, vô thượng đạo thống tọa lạc.
Trung Vực mặc dù không thể so với Nội Vực, nhưng cũng có được lãnh thổ vô tận, tài nguyên dồi dào.
Về phần Ngoại Vực, mặc dù không thể so với trước Nội Vực, Trung Vực, nhưng vẫn là vùng đất thượng giới cực kì phồn thịnh phong phú, thế lực đạo thống đông đảo, quan hệ cực kì phức tạp.
Mà tại biên giới của ngoại vực, đại bộ phận đều là các khu vực giao giới với hạ giới, vô cùng xa xôi, phần lớn phi thăng giả từ hạ giới đều sẽ xuất hiện ở đây.
Nơi này cũng là nơi tất cả các thế lực lớn thích nhất, dù sao có thể bắt sức lao động miễn phí, đây là nơi tốt nhất để tuyển người lao động tay chân , dù là đào khoáng hay bất cứ việc gì, cần người thì có thể đến đây chọn.
Mà tu sĩ phi thăng từ hạ giới nếu có thiên phú không tệ, cũng có thể được thu vào bồi dưỡng trong tộc.
Ngoại trừ mấy nơi giới hạn sinh mệnh, nơi sinh cơ tàn lụi, không có sinh linh có dũng khí tới gần ra, những khu vực còn lại thật ra có rất nhiều bóng dáng tu sĩ.
Lúc này, Ngoại Vực Tây Lăng Châu.
Trên bầu trời cao vút, thân ảnh của Minh lão từ từ xuất hiện.
" Dựa theo chỉ dụ của thiếu chủ, Cố thị nhất mạch bị lưu đày năm đó, hẳn là đến Tây Lăng Châu. . ."
Minh lão nói xong, nhanh chóng tìm kiếm trong khu vực này.
Ngoại Vực phân chia địa giới thành các châu, mỗi châu có lãnh thổ trăm vạn dặm, thậm chí ngàn vạn dặm.
Thiên Thần ở chỗ này đã có thể tọa trấn một phương, Thiên Thần đã là nhân vật không thể địch nổi rồi, về phần Thần Vương, rất ít lộ diện ở Ngoại Vực.
Hắn không che giấu khí tức của mình bây giờ.
Oanh!
Uy áp đáng sợ của Thần Vương cảnh lập tức triển lộ, tựa như thần linh cao cao tại thượng, trong nháy mắt kinh động đến không ít cường giả bên trong tòa thành cổ này
Những tu sĩ trong tòa thành lớn này run sợ, run rẩy không thôi.
"Một Thần Vương cường giả sao lại hiện thân nơi này? Đây cũng quá dọa người đi. . ."
"Người này rốt cuộc lai lịch ra sao?" Vô số tu sĩ chấn kinh, sợ hãi.
Thiên Thần đã là cường giả cao cao tại thượng, có thể ngạo nghễ coi thường tất cả tu sĩ, chớ nói chi là Thần Vương cường giả.
Rất nhanh một đám Thiên Thần cảnh xuất hiện ở trên không vô cùng cung kính, kính sợ.
Ngoại Vực có rất ít Thần Vương sẽ xuất hiện ở đây, đã xuất hiện chắc chắn là có mục đích.
"Xin hỏi tôn thượng, vì chuyện gì mà tới đây?"
Bọn hắn cung kính hỏi.
" Ta phụng mệnh thiếu chủ nhà ta đến đây tìm kiếm tộc nhân Cố gia, các ngươi có biết Tây Lăng Châu chỗ nào có người họ Cố không?"
Minh lão thản nhiên nói.
"Người họ Cố. . ."
Bên trong tòa thành khổng lồ, Cố Tiên Nhi rời khỏi từ Tiên Khí Chi Địa, nghe nói như thế cơ thể lập tức căng thẳng.
Nàng vừa muốn đến tìm kiếm tộc nhân nhất mạch bị lưu vong kia, không nghĩ tới đụng phải loại chuyện này.
Thiếu chủ?
Người họ Cố?
Quả nhiên là vị ca ca thân yêu kia của ta!
Cố Tiên Nhi nói đến hai chữ “thân yêu” không khỏi nghiến chặt răng.
"Tiểu thư. . ." lão bộc sau lưng nàng, sắc mặt cũng thay đổi.
"Ta làm sao vừa mới rời khỏi Tiên Khí Chi Địa, liền có người tìm tới?" Cố Tiên Nhi bất động thanh sắc, đại mi nhíu chặt.
Nàng liếc mắt nhìn tiểu Điểu đang ngủ gục trên vai mình, đây là hung thú cường đại cùng đi ra khỏi Tiên Khí Chi Địa , cũng là phương tiện di chuyển của nàng.
Thực lực mặc dù rất mạnh.
Nhưng đối mặt với cường giả Thần Vương cảnh, nàng không biết có thể địch lại hay không.
Mà vị lão bộc này của nàng, thực lực cũng chỉ là Hư Thần Cảnh thôi.
Chẳng lẽ nhanh như vậy, đã phải sử dụng những đồ vật mà các sư tôn đưa cho ?
Cố Tiên Nhi quyết định án binh bất động, trước xem thử hắn rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.
Hết chương 88.
Chương 89 Khiến nàng yêu mình
"Khởi bẩm tôn thượng."
"Người họ Cố, mười mấy năm trước đúng là có không ít người tới đây, chúng ta cũng không biết có phải người ngài muốn tìm hay không."
"Bọn hắn đang ở ngay cổ thành Thanh Thạch, trong thành cũng có Thần Vương cảnh tọa trấn."
Mấy vị Thiên Thần cảnh này nghe nói như thế, lập tức càng trở nên cung kính.
Thiếu chủ?
Có thể khiến cho một vị Thần Vương cảnh xưng hô như vậy, thân phận tuyệt đối càng đáng sợ hơn, ít nhất cũng đến từ Nội Vực.
" Cổ thành Thanh Thạch?"
Minh lão gật gật đầu.
Thần niệm Thần Vương cảnh quét qua, bao phủ rất nhiều cổ thành phụ cận, rất nhanh tìm được phương hướng.
Nếu là chuyện mà thiếu chủ bảo hắn làm, hắn nhất định phải làm cho tốt.
Nhất mạch bị trục xuất ra ngoài chuyện muốn làm nhất bây giờ là gì?
Đương nhiên là quay về gia tộc.
Cố Trường Ca làm thiếu chủ một mạch, mặc dù bây giờ còn chưa tiếp quản vị trí gia chủ, thậm chí ngay cả vị trí gia chủ tương lai cũng chưa được định ra.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiệm vụ của hắn.
Cố Trường Ca nghĩ rất đơn giản, những tộc nhân bị lưu vong tại ngoại vực này, hắn trước tiên nghĩ biện pháp đưa bọn họ trở về Nội Vực.
Đây không phải để cho nhất mạch kia của Cố Tiên Nhi nhớ ơn , hay là hắn cố ý lấy lòng.
Mà là đem tộc nhân mạch này nắm trong tay.
Thời khắc mấu chốt, cũng là một công cụ để uy hiếp.
Mặc dù nghe thì có vẻ Cố Trường Ca làm như vậy không có ý tốt gì, nhưng hắn làm như vậy khiến cho tất cả mọi người tìm không ra sơ hở.
Ngay cả mạch này cũng phải cảm ơn hắn khoan dung độ lượng, tộc lão các mạch còn lại dù biết tính toán của hắn, cũng không ngăn cản được.
Cố Trường Ca làm gì sai sao?
Không hề.
Hắn chỉ là bỗng nhiên trong lòng cảm thấy "áy náy", muốn đem nhất mạch năm đó đón trở về.
Về phần nhất mạch này có lẽ sẽ từ chối?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thể xảy ra, năm đó khi bị trấn áp, rất nhiều cường giả của mạch này bây giờ vẫn còn bị giam giữ trong đại lao Cố gia.
Đến lúc hắn trở thành gia chủ, thả hay không thả chỉ cần một câu nói của hắn mà thôi.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là tình hình còn chưa đến mức người ta gọi là tới huyết hải thâm thù, bởi vì không mấy người chết.
Nhất mạch bị đánh ép lưu vong này nếu như nói là hận, căn bản không thể hận được Cố gia, kẻ mà bọn hắn hận nhất có lẽ là Cố Trường Ca và phụ thân hắn.
Đương nhiên phụ thân hắn là vì bất đắc dĩ, vì nhi tử, hắn không làm cũng phải làm.
Mà năm đó nếu như không có sự cực lực ngăn cản của những mạch còn lại, chỉ sợ không phải đơn giản bị lưu vong như vậy.
Chuyện này Cố Trường Ca đã cân nhắc rất rõ ràng.
Đối với đồng tộc mà nói, những mạch còn lại chắc chắn cũng muốn mạch này có thể trở về, cùng nhau chống lại mạch của Cố Trường Ca.
Cố gia có lịch sử lâu đời như vậy, đến đời này lại xảy ra chuyện này, điều này cũng làm cho bọn hắn vô cùng đau lòng, cũng may không có lão tổ nào xuất quan.
Nếu không không biết bọn hắn sẽ bị mắng thành dạng gì.
Mà nhất mạch kia còn có lão tổ chôn ở bên trong tộc địa, không ai biết bọn hắn khi nào tỉnh lại.
Với tính tình nóng nảy của vị lão tổ kia, bọn hắn không cần sợ ai, đến lúc đó phụ thân Cố Trường Ca cũng không ngăn được, trừ phi tự mình đi đào một mạch tiên tổ.
Việc này sẽ trở thành tai họa ngăn cản Cố Trường Ca tiếp quản Cố gia.
Cho nên Cố Trường Ca đã sớm tính toán kỹ.
Trước tiên đem tai hoạ ngầm trong tộc giải quyết triệt để.
Đến lúc đó hắn trở thành gia chủ tương lai, bỏ xuống sĩ diện, nên nói xin lỗi thì xin lỗi, cần thả người thì thả người, hứa hẹn đền bù cho mạch đó.
Thù này cũng có thể được hóa giải không ít.
Về phần Cố Tiên Nhi, Cố Trường Ca sớm đã có kế hoạch.
Phải chi hắn xuyên qua sớm mấy chục năm, bây giờ sẽ có một vị biểu muội phiên bản Hoang Thiên Đế chạy theo sau rồi.
Như vậy thật sự rất thoải mái.
Nhưng hắn đã khoác lên mình nhân vật phản diện thì phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao loại cừu hận này, không phải nàng chết, thì chính là mình chết.
Trừ phi nàng có thể tha thứ cho mình?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thực tế.
Đổi lại có người khoét xương của mình, đào mất đạo cốt của bản thân,hắn có thể tha thứ sao?
Trước khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi, hắn không thể xác định được.
Bây giờ biện pháp chính là, hoặc là giết chết hoặc là khống chế Cố Tiên Nhi.
Giết chắc chắn rất phiền toái, mà hắn cũng chưa chắc đã làm được.
Đương nhiên nếu như công bằng một đối một chém giết nhau, Cố Trường Ca không sợ thua.
Nhưng Cố gia phía sau mình, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy mình làm như thế.
Muốn chấp chưởng Cố gia, lại không muốn Cố gia xuất hiện lời dị nghị nào, thực lực của hắn bây giờ căn bản không làm được.
Cố Trường Ca cũng không rõ ràng Độ Ma Bình có tác dụng với Cố Tiên Nhi hay không , lúc trước bởi vì Diệp Lưu Ly ở hạ giới, cho nên đối phó dễ dàng hơn gấp trăm ngàn lần.
Mà kiểu nhân vật như Cố Tiên Nhi, bối cảnh sau lưng đương nhiên không thể yếu như Diệp Lưu Ly.
Đến lúc đó thân phận người thừa kế ma công của mình bị cao nhân đứng sau lưng nàng biết được, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Thượng giới bất hủ đạo thống, đều căm thù đến tận xương tuỷ với ma công, năm đó những kẻ thừa kế ma công chết ở trên tay tiên tổ hắn không biết bao nhiêu người.
Nhưng Cố Trường Ca nghĩ đến Cố Tiên Nhi là nữ hài, đó là điểm mấu chốt.
Ngược lại cảm giác chuyện này không hề phiền toái giống như hắn nghĩ.
Dù sao những thủ đoạn hắn đối phó với nữ nhân cũng không hề đơn giản.
Cố Tiên Nhi tuổi cũng không lớn, có lẽ cũng chính là tuổi mới biết yêu.
Mà Cố Trường Ca cảm thấy mình không có cao siêu cả, chỉ có mị lực đặc biệt cao.
Giết không được, thần phục không được, vậy thì để nàng yêu mình là được.
Chuyện này kể ra cũng thú vị a, dưới thủ đoạn của hắn, chuyện này không phải không có khả năng.
Oanh!
Rất nhanh, Minh lão căn cứ theo phân phó của Cố Trường Ca, tiến đến tìm kiếm chỗ ở của nhất mạch kia.
Có Thần Vương cảnh tọa trấn, ở Ngoại Vực chi địa này cũng được tính là hoàng đế một phương.
Tộc nhân Trường Sinh thế gia dù bị thất thế cũng không có người nào dám chạy tới khi dễ.
Mà Cố Tiên Nhi cũng vẫn âm thầm đi theo phía sau.
Nàng ngược lại muốn biết vị ca ca tốt hơn mười năm không thấy này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tai mắt của Cố gia ở Tây Lăng Châu, cũng rất nhanh đem mọi chuyện phát sinh ở đây truyền về Cố gia ở Nội Vực.
Hết chương 89.
Chương 90 Lấy võ làm đức
Nội Vực, chỗ tộc đảo Trường Sinh Cố gia.
Bên trên Chủ phong từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời.
Rất nhiều tộc nhân đều chạy đến đây, bao gồm tộc lão và thiên kiêu ở tất cả các đảo.
Uy áp khủng bố đan xen lẫn nhau, giống như xây dựng lại thiên địa vậy.
Không ngoa khi nói, bất kỳ một tộc nhân nào của Cố gia ở nơi này dậm chân một cái đều có thể dẫn đến động đất ở ngoại giới.
Thân phận địa vị không người nào sánh kịp, có thể tuỳ tiện thay đổi cục diện ngoại giới.
Giống như thay đổi thiên địa cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Ở nơi cách Chủ phong hơi xa một chút, rất nhiều Thần Vương cường giả thậm chí Thánh Cảnh cường giả cũng hiện thân.
Nhưng lại không có tư cách đi vào chủ phong, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.
Cố Trường Ca toàn thân mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, thần sắc lộ ra vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn tú thần nhã.
Nữ tử của những mạch còn lại , không khỏi liên tục liếc mắt nhìn qua, đôi mắt không khỏi sáng lên, Cố Trường Ca hôm nay cùng Cố Trường Ca lạnh lùng ngày thường các nàng gặp hoàn toàn khác biệt.
Giống như một vị tiên nhân.
Phụ thân Cố Trường Ca cũng tới nơi này, khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ, ngồi ngay ngắn ở thủ vị, tựa như vị thần nhìn xuống đám thường dân, uy áp khiến rất nhiều người ở đây không thở nổi.
Nhi tử triệu tập tất cả tộc lão đến đây, hắn đương nhiên cũng phải đến làm gậy chống lưng cho nhi tử.
Mà hắn cũng rất tò mò, mục đích Cố Trường Ca làm như vậy là gì?
Mà giờ khắc này, rất nhiều tộc lão cũng dùng thần sắc tò mò nhìn Cố Trường Ca, không rõ Cố Trường Ca định bày trò gì.
Sau lưng bọn hắn là thiên tài tất cả các mạch cũng đứng ở đây, chí tôn vô địch trẻ tuổi danh trấn một phương ở ngoại giới, có thể nói bất khả chiến bại.
"Người tới cũng đủ rồi, hôm nay các vị tộc lão có thể hiện thân gặp mặt khiến Trường Ca cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn không giống ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này khiến cho người khác một cảm giác như làn gió xuân, thân thiện dễ gần.
Bất quá nhiều tộc lão hiểu rõ bản tính của hắn lại không nghĩ như vậy.
Bọn hắn nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải vì phụ thân ngươi, chúng ta sẽ thèm để ý đến ngươi sao?
Cố Trường Ca cũng không thèm để ý đám người đó nhìn hắn như thế nào, tiếp tục nói, "Hôm nay đến đây thật ra là muốn tìm các vị tộc lão thương nghị một chuyện lớn, vị trí gia chủ tương lai ta cảm thấy cũng đến lúc được định ra rồi."
Nghe hắn nói vậy, Cố Lâm Thiên đang ngồi trên thủ vị không khỏi sững sờ, sau đó lộ ra ý cười.
Đơn giản trực tiếp vào chủ đề chính, không hổ là con của hắn.
Đương nhiên quan trọng nhất là chuyện này thật sự cũng nên định ra, Cố Trường Ca treo lên mình thân phận thiếu chủ, kết quả lại không phải gia chủ tương lai của Cố gia.
Nói thật chính Cố Trường Ca cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao ở ngoại giới thân phận thiếu chủ coi như mang ý nghĩa gia chủ tương lai.
Bất quá Cố Lâm Thiên không hiểu Cố Trường Ca muốn làm gì, hắn cũng không giống người lỗ mãng, nếu như không nắm chắc sẽ không làm như vậy.
Mà quan trọng nhất là không thể bại lộ chuyện ma tâm.
Ông!
Mà lúc này, cả ngọn núi trở nên hoàn toàn yên lặng.
Ngay cả các tộc lão cũng không khỏi đứng hình.
Không nghe lầm đấy chứ?
Cố Trường Ca là vì việc này sao? Hắn chẳng lẽ không biết bởi chuyện năm đó, không ít tộc lão sinh ra khúc mắc trong lòng với hắn, không có khả năng ủng hộ hắn.
Chuyện này đơn giản là tự mình chuốc lấy nhục mà thôi.
Rất nhanh, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu.
"Trường Ca, ta cảm thấy chuyện này còn cần thương nghị cẩn thận, vị trí gia chủ tương lai là chuyện vô cùng trọng đại, không thể dễ dàng định ra như vậy, chúng ta phải tìm được người phụ trách được tương lai của Cố gia."
Một vị tộc lão mở miệng, thái độ tương đối ôn hòa.
Đương nhiên lời này không khác gì nói: “ Cố Trường Ca ngươi không thể nhận vị trí này được.”
Những tộc lão còn lại lúc này cũng nhao nhao mở miệng nói, "Chuyện gia chủ tương lai còn cần bàn bạc kỹ hơn, Trường Ca không cần bàn chuyện này nữa đâu. . ."
"Vị trí gia chủ, can hệ trọng đại, không thể tuỳ tiện quyết định."
Ngoại trừ những tộc lão thân cận với mạch của Cố Trường Ca ra , những người còn lại nhao nhao biểu thị không đồng ý, muốn kéo dài tới sau này hẵng bàn.
Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Một màn này khiến sắc mặt Cố Lâm Thiên không khỏi trầm xuống.
Đám tộc lão này thế mà không nể mặt mũi của hắn , dù nói thế nào, tu vi Cố Trường Ca bây giờ đã là người đứng đầu thiếu niên cùng thế hệ ở Cố gia rồi.
Những người còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Phong Hầu cảnh mà thôi, ngoại trừ Cố Trường Ca ra ai có thể nói mình có tư cách nhận vị trí này?
Thấy thế, Cố Trường Ca không có chút nào ngoài ý muốn, khoát tay áo ý bảo phụ thân không cần lo lắng.
Ý cười trên mặt hắn không đổi, để cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
"Hôm nay ta tới chỉ là nói cho các vị tộc lão mà thôi, không phải mời các ngươi thương nghị. Đương nhiên các ngươi không đáp ứng cũng không thành vấn đề, ta không thể làm gì khác ngoài việc lần lượt đi đánh hậu bối của các ngươi"
"Trong tộc quy hình như có điều này? Vị trí gia chủ mỗi đời là phải chọn ra người mạnh nhất, ta làm như vậy cũng không tính là phạm tộc quy đúng không."
“Các ngươi đã không đồng ý, cũng đừng trách ta lấy mạnh hiếp yếu."
Cố Trường Ca mỉm cười nói.
"Còn nữa, đừng nói cái gì mà võ không bằng đức, ở thế giới này kẻ mạnh nhất chính là đức."
"Ta mạnh hơn so với hậu bối các ngươi, cho nên đạo đức của ta sẽ tốt hơn bọn hắn."
Những lời này, trực tiếp làm cho cả chủ phong trở nên yên tĩnh.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Sau một khắc, tất cả đám thiên kiêu trẻ tuổi đứng sau các vị tộc lão lập tức bùng nổ, sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lời này của Cố Trường Ca nghe thì đơn giản.
Nhưng cũng rất ngông cuồng.
Hết chương 90.