-
Chương 71-75
Chương 71 Bát hoang Ma Kích
Giải quyết xong Diệp trần, thanh bát hoang Ma Kích cũng tự nhiên trở thành vật trong tay Cố Trường Ca.
Thiên nguyên Cổ bí cảnh truyền thừa đối với Cố Trường Ca mà nói kỳ thực cũng không quan trọng.
Một vị chí tôn truyền thừa, cũng có loại tiểu nhân như Diệp Trần mới để ý đến, bản thân là một cao phú soái ở thượng giới, công pháp truyền thừa cường đại không thiếu, càng chưa nói đến có hệ thống chống lưng cho nữa.
"Dựa theo khen thưởng thiên đạo trước đây nhận được, hư không tủy hẳn là có quan hệ với thiên mệnh chi tử, chẳng lẽ Diệp Trần còn có huyết mạch thiên phú ẩn nào đó? "
"Bất quá cho dù có cũng không sao cả. "
Cố Trường Ca thầm nghĩ.
Theo sự cảm ứng tới bây giờ của hắn đối với khống chế hư không thì loại lực lượng này không chỉ có thể giúp hắn đối địch, cũng có thể giúp hắn đào thoát ẩn thân.
Dù sao năng lực hư không, kỳ thực cũng chính là năng lực không gian, ở thượng giới cũng có không biết bao nhiêu thế lực nghiên cứu loại đạo pháp này.
Rất nhiều tuyệt học cao cường về năng lực không gian, đều vô cùng thần bí cường đại.
Đây cũng có thể là con bài tẩy chưa lật của Cố Trường Ca.
"Ba miếng mầm móng thế giới vừa hay đủ để hợp lại với nhau, để khi nào có thời gian thì hợp lại vậy, như vậy thì ta lại có thêm một món thủ đoạn, với tự thân luyện hóa một bức trong thế giới. . . "
Cố Trường Ca nghĩ, sau đó ánh mắt lướt qua đại điện, nhìn về phía bát hoang Ma Kích, mang theo vẻ hài lòng, đây mới là mục đích của hắn.
"Cố Trường Ca ngươi đến cùng đã làm gì với ta? "
Trong lúc Cố Trường Ca đang nghĩ biện pháp đi vào trong, thanh âm của Diệp Lưu Ly từ một bên truyền đến, vẻ mặt nàng lúc này như đang vô cùng phức tạp, mờ mịt, tức giận, còn có băng lãnh.
Nhưng duy chỉ là thiếu hận ý.
Nàng biết bản thân sẽ không có tâm tình như vậy, nhưng không biết vì sao, cảm giác hận thù trong tim đối với Cố Trường Ca lại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng như khi phải đối mặt với thiên uy huy hoàng vậy .
Loại cảm giác này, khiến cho nàng thống khổ khôn cùng.
Đây chắc chắn là thủ đoạn của Cố Trường Ca, nàng hối hận, sao lại ngốc như vậy, nàng tự cho là mình thông minh, kết quả vẫn bị Cố Trường Ca đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Ngươi kêu ta cái gì? " Cố Trường Ca hứng thú liếc mắt nhìn nàng.
Thành thật mà nói hắn cũng không có nhiều hứng thú với Diệp Lưu Ly lắm.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do thân phận của nàng, thân làm tiểu công chúa thái cổ tiên tộc , rất được tộc trưởng Diệp tộc sủng ái.
Chỉ cần hắn chút lợi dụng một chút, với thân phận thiếu chủ của hắn, muốn giành được lợi ích từ chỗ Diệp tộc, liền rất đơn giản.
Bằng không hắn lưu Diệp Lưu Ly lại có ích lợi gì.
Nghe thấy câu nói có chút thờ ơ này của Cố Trường Ca.
Đầu Diệp Lưu Ly lại ông một tiếng.
"Chủ nhân. . . " Diệp Lưu Ly khuất nhục gọi, nước mắt ẩn hiện trong mắt nàng.
"Tài năng và tâm tư của công tử, Diệp Trần tuyệt không thể sánh bằng, đối nghịch với công tử, đời này của hắn hẳn cũng không thể có chút đường và hy vọng sống nào. "
Diễm Cơ nhìn thấy hết thảy, thầm nghĩ trong lòng, mà thân ảnh nàng hóa thành một luồng khói đỏ, trở về bên trong tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc.
So với cái nhẫn bình thường.
Tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc đương nhiên là tốt hơn nhiều, tu bổ thần hồn, tăng cường nguyên thần, thậm chí đối với rất nhiều tu sĩ đạt thiên thần cảnh mà nói, đây là một bảo vật đáng để giữ bên mình.
Chỉ có điều Cố Trường Ca tăng thêm một tầng cấm chế trong viên ngọc dưỡng hồn này .
Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không... Diễm Cơ cũng không cách nhìn trộm mọi vật bên ngoài thông qua dưỡng hồn ngọc.
Cố Trường Ca làm việc vô cùng cẩn thận, ngay cả điều này cũng suy nghĩ đến.
Diễm Cơ cũng hiểu, bản thân nàng cũng không là người thích rình coi bí mật của người khác.
Nhất là người có thân phận như Cố Trường Ca, bí mật tuyệt đối không ít.
Cố Trường Ca làm như vậy cũng rất hợp tình hợp lí, nàng cũng không muốn làm cho Cố Trường Ca hiểu lầm.
Hơn nữa dưỡng hồn ngọc cũng không phải là một cái lồng giam, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể tùy ý hiện thân.
Nghĩ tới những điều này, Diễm Cơ rất cảm động, bởi vì Cố Trường Ca làm việc sẽ xem xét rất nhiều phương diện, để cho nàng cảm thấy rất tự do thoải mái, không có chỗ nào không được tự nhiên, đây hoàn toàn không phải là việc Diệp Trần có thể nghĩ tới.
Nàng lập tức lẳng lặng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nuôi dưỡng thần hồn của mình.
"Nhẹ nhàng xuyên thủng thân thể chí tôn, uy thế như xé toạc trời cao, chí ít món vũ khí này có cấp bậc chí tôn trở lên. . ."
"Muốn thu phục nó, xem ra cần phải dùng một chút thủ đoạn rồi."
"Cũng không biết có thể dựa vào giá trị thiên mệnh để thu phục nó không, dù sao công pháp thần thông đều có thể. . ."
Mà lúc này, Cố Trường Ca cũng đang tính toán trong lòng, hắn vừa nghĩ , chân đã cất bước đi vào trong đại điện.
Oanh!
Một cỗ uy áp đáng sợ chợt kéo đến, tựa như có một vị thần viễn cổ đang quan sát, khiến người ta run sợ từ tận tâm, bất quá Cố Trường Ca không thèm để ý những thứ này.
Tiên thiên thần chi niệm sống lại, đôi mắt u ám thâm thúy, tựa như xé vỡ hư không, nhìn chăm chăm vào chỗ giữa đại điện!
Ông!
Hắn mang theo áp lực thật lớn đi vào.
Không biết đây là uy áp của thân thể sau khi chết lưu lại trong thiên nguyên bí cảnh hay là uy thế của bản thân bát hoang Ma Kích, quả thực giống như là một luồng khí tức từ trên cao áp xuống vậy.
Ma tâm của hắn trong giờ phút này như bừng tỉnh.
Ma tính kinh khủng, bắt đầu hiện lên sau lưng Cố Trường Ca phía sau mơ hồ xuất hiện một hư ảnh từ một phương thế giới.
Mỗi một thế giới, đều truyền đến thanh âm quỳ lạy tựa như đang dập đầu cúi lạy đối với vị hư ảnh mơ hồ!
Tựa như cảm nhận được phần khí tức cùng chung nguồn gốc.
Sát ý khủng bố của Bát hoang Ma Kích tiêu tán đi nhiều.
Cố Trường Ca có chút thả lỏng.
Bước nhanh mấy bước, đi vào trong đại điện.
Ông!
Nhưng mà ngay một khắc này, dị biến xảy ra.
Cỗ thân thể bị bát hoang Ma Kích xuyên thủng, ghim chặt vào trên ngai vàng trong cung điện, bỗng nhiên run rẩy đứng lên, một đợt sóng khủng bố ập đến.
Từng luồng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, có một bóng người mơ hồ hiện ra, quả thực giống như là hồi sinh sống lại lần nữa.
"Thì ra truyền thừa là lưu lại như thế này, cũng may ta đã giết chết Diệp Trần, nếu không... sẽ lại còn chút phiền toái. . . " Cố Trường Ca nhíu mày, dừng bước, không tiến thêm nữa.
Lúc này, là một người bình thường đều có thể biết nơi đây tuyệt đối có vấn đề.
Hết chương 71.
Chương 73 Lấy Ma Kích
Hắn lạnh giọng phán quyết, rất dứt khoát, trực tiếp xuất thủ với Cố Trường Ca.
Trên thân thể hiện lên uy áp dồi dào kinh khủng, hóa thành một vòng tròn ánh sáng rực rỡ, soi sáng tất cả, có thể xua đuổi hắc ám!
Nghe nói như thế, vẻ mặt chính đạo của Cố Trường Ca biến mất.
Đương nhiên là lười tiếp tục làm bộ làm tịch, thần sắc còn lãnh đạm hơn thân ảnh kia:"Ngươi thật cho rằng ta quan tâm đến truyền thừa của ngươi sao? Nếu không phải là vì lấy Kích, sao ta có thể ở đây nói nhảm với ngươi."
"Một người chết, lại dám quát tháo trước mặt ta. "
Trên tay hắn đã nhiều hơn một tấm phá vực Phù.
Một khi thấy tình thế không ổn, đương nhiên phải rút lui, giữ mạng mới là quan trọng.
"Tiểu bối, ngươi tìm chết! "
Tàn niệm tức giận, bị lời nói này của Cố Trường Ca làm cho tức giận, càng thêm cuồng bạo.
Toàn bộ đại điện run rẩy.
Nhưng mà thần sắc của Cố Trường Ca vẫn mang theo ý cười.
Oanh!
Bộ áo cà sa ngũ sắc trên người của hắn, hiện lên một tầng hào quang mông lung.
Lúc đó Cố Trường Ca tùy tiện rút ra một bộ áo phòng ngự, có thể đỡ được một kích toàn lực của hư thần cảnh.
Quang hoa bạo phát sáng chói.
Hắn phát hiện thực lực của tàn niệm này, kỳ thực cũng không có bao nhiêu, một bộ áo ngũ sắc đã có thể đỡ được.
Chỉ có điều sau khi dùng xong hôm nay thì phải bỏ đi rồi.
Tàn niệm này có thực lực đạt hư thần cảnh, cũng không bị bí cảnh áp chế, đương nhiên có thể càn quét một phương.
Đáng tiếc. . . Cũng chỉ là hư thần cảnh mà thôi.
Sự phát hiện này, nhất thời làm cho Cố Trường Ca trở nên nhiều hứng thú hẳn lên.
"Bát hoang Ma Kích, một món vũ khí tốt như vậy không dùng để giết người lại bị bỏ phế ở đây, thật khiến ta có chút đau lòng vì ngươi. "
Cố Trường Ca vừa tùy ý nói, vừa cẩn thận lấy bát hoang Ma Kích.
Cố Trường Ca cất bước hướng về phía trước , xương cốt vang lên những tiếng răng rắc như phải chịu một áp lực rất lớn.
Điều này làm cho Diệp Lưu Ly trợn tròn hai mắt.
Đối mặt với tàn niệm chí tôn, Cố Trường Ca dĩ nhiên mặt không đổi sắc, thậm chí còn muốn khiêu khích.
Người này thực sự là to gan lớn mật, không muốn sống nữa.
"Bát hoang Ma Kích là một hung vật cực đại, một khi xuất thế, có thể diệt tuyệt tất cả, ngươi đây là muốn trợ Ma làm điều ác? "
Đạo tàn niệm rốt cục biến sắc, không nghĩ tới hắn lại khó có thể áp chế được tên tiểu bối vô sỉ kia.
"Trợ Ma làm điều ác? Không khéo rồi, vãn bối chính là Ma mà tiền bối nhắc đến. " Cố Trường Ca hời hợt cười.
Hắn không hề che giấu Ma ý của mình, hắn thậm chí cảm nhận được bát hoang Ma Kích vẫn luôn yên lặng lại khẽ run.
Quả nhiên có tác dụng.
Bát hoang Ma Kích, vốn là có nguồn gốc sâu xa với tâm ma.
"Một tên ma nhân đáng chết! "
Đạo tàn niệm nổi giận, thần quang rực rỡ dáng sợ áp xuống, muốn thiêu cháy Cố Trường Ca.
Một luồng khí tức như có thể thiêu chết một người đạt được hư thần cảnh.
Hào quang của áo ngũ sắc càng thêm rực rỡ.
Cố Trường Ca vẫn bước đi như thường, ngoại trừ cảm giác áp lực đang tăng lên thì cũng không có ảnh hưởng nào khác.
Vẻ mặt hắn tự nhiên nói:"Theo như lời tiến bối nói thì ta khó có thể gật bừa, công nhận hành động của người là quang minh chính đạo hay tà ác?"
"Vậy ta hỏi người, nếu người chính trực thiện lương, vì sao lưu lại tin tức về truyền thừa, hơn nữa chỉ lưu một phần bản đồ, còn bày rất nhiều trận văn cơ quan xung quanh cung điện, thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây, để cho bọn họ táng thân nơi này?"
"Đây chính là quang minh chính đạo mà tiền bối nói? "
Hắn giễu cợt, loại thuyết pháp này, khiến cho đạo tàn niệm sửng sốt, nhất thời cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngẫm nghĩ cẩn thận đạo lý này.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn kịch biến, lạnh lùng nói,
"Điên đảo thị phi, từ xưa đến nay các tu sĩ vì tranh đoạt cơ duyên mà tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường, ta lưu lại cơ duyên, đương nhiên là để chọn ra người thích hợp nhất. "
Đạo tàn niệm lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca, ánh mắt rét lạnh, thiếu chút nữa vì mấy lời của tiểu tử này mà hoài nghi cách làm của mình.
Từ xưa đến nay cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại, đây chính là chân lý của đất trời.
"Cho nên việc này không ảnh hưởng đến cơ duyên của ta đúng không? Đối với người mà nói ta đây là Ma, nhưng đối với ta mà nói đó lại là cơ duyên của ta. "
"Hơn nữa, người mà tiền bối cho là thích hợp nhất, đã bị ta giết, đây chính là chân lý cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại mà tiền bối nói . . . "
Cố Trường Ca nhàn nhạt cười nói.
Trong lúc đạo tàn niệm vẫn còn đang sững sốt, Hư không chi lực thi triển, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt hắn đã đi tới chỗ sâu bên trong đại điện.
Hắn chỉ cần một cơ hội.
Một cơ hội bài trừ phong ấn.
"Bát hoang Ma Kích. . . "
Cố Trường Ca đứng phía dưới vương tọa, vươn tay chạm vào đại kích ma khí ngập trời kia.
Đối với hắn mà nói, không có bất kỳ hung tính gì, ngược lại là một loại cảm giác ôn thuận tự nhiên quen thuộc.
Ông!
Nhất thời, trên bát hoang Ma Kích có rất nhiều trận văn đáng sợ hiện lên, là phong ấn cấm chế, phát động lên khi Cố Trường Ca chạm vào nó.
"Trận hoa văn này, hôm nay ta đã hủy. . . "
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, pháp lực vọt tới, dự định phá hủy trận văn trên thanh kích.
Xuy xuy xuy. . .
Phong ấn trận văn bị bài trừ.
Ma tính kinh khủng, mênh mông cuồn cuộn tựa như thủy triều.
Bát hoang Ma Kích, thực lực như tên, một Kích đánh tan bát hoang thập-địa!
Cố Trường Ca cầm lấy nó, cảm nhận được tâm tình vui sướng, thân cận.
Khí tức đồng nguyên, cũng có thể giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền phức khi luyện hóa.
Đương nhiên lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn luyện hóa bát hoang Ma Kích vẫn có chút trắc trở.
Vật này chí ít cũng thuộc cấp bậc vũ khí chí tôn trở lên.
Chỉ mới thi triển được một phần uy năng thôi đã kinh khủng như vậy, lúc toàn thịnh, một Kích đánh tan biến một thế giới, càng là dễ dàng.
"Không tốt. . . "
Mà lúc này, đạo tàn niệm cũng chú ý tới động tác của Cố Trường Ca.
Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?
Sắc mặt hắn kịch biến, lao thẳng xuống, hắn vẫn chưa quên chính mình trước kia chết như thế nào.
Lời Cố Trường Ca nói, mặc dù có chút đạo lý, nhưng cũng không thể ảnh hưởng quyết định của hắn.
Ma Kích xuất thế, chắc chắn làm thiên hạ loạn lạc, càn quét sinh linh, nhất định phải phong ấn nó tại nơi đây.
"Muộn rồi. . . "
Cố Trường Ca quét mắt nhìn hắn một cái, bát hoang Ma Kích vào tay, oanh một tiếng rút thanh ma kích cắm trên thân thể kia ra.
Phốc một tiếng!
Đạo tàn niệm không dám tin tưởng, ma khí sôi trào, bao trùm lấy hắn.
Lúc ban nãy xuất thủ với Cố Trường Ca đã hao phí một lượng lớn pháp lực, lúc này đương nhiên cũng không có khả năng ngăn trở!
Bí cảnh cũng không thể áp chế uy năng của bát hoang Ma Kích!
Ông!
Đồng thời, một đại đạo bảo bình phát ra ánh sáng lấp lánh màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Cố Trường Ca, nhân cơ hội, hắn trực tiếp nuốt luôn đạo tàn niệm này!
Trong đại điện, rất nhanh đã khôi phục tĩnh mịch.
Hết chương 73.
Chương 74 Tiểu Hắc
Giải quyết hết tàn niệm chí tôn còn sót lại.
Cố Trường Ca mới có thể dành thời gian quan sát bát hoang Ma Kích trong tay, lưỡi kích đen nhánh, toàn thân có ánh sáng đỏ thẫm lưu chuyển.
Trọng lượng cũng không nhẹ.
Ước chừng cũng phải nặng mấy vạn cân, hơn nữa chỗ tay cầm thâm thúy lạnh lẽo, như được rèn nên từ hắc ám tiên kim.
Khí lực của hắn so với những thiên kiêu cùng thế hệ trên thượng giới cũng coi như tương đối tốt, nhưng vẫn cảm nhận được sức nặng to lớn của nó.
Những tu sĩ thông thường khác, đừng nói chỉ cần chạm vào thôi, cũng sẽ rơi vào kết cục tiêu tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Trọng lượng mà hắn cảm nhận được, chỉ là do bát hoang Ma Kích cố ý tạo ra để cho hắn thích ứng mà thôi.
Trọng lượng thực của nó, thật không dám tưởng tượng tới.
Áp chế hư không, cũng không phải chỉ là nói suông.
"Xem ra ngươi coi ta là làm đồng loại của ngươi rồi, từ nay về sau ngươi liền theo ta đi. . ."
Cố Trường Ca có chút hài lòng nói, đồng thời thu hồi đại đạo bảo bình lại.
Đạo tàn niệm của cường giả chí tôn, sau khi cắn nuốt, cũng có thể giúp hắn tịnh tiến không ít tu vi, hóa thành nguồn năng lượng tinh thuần tụ vào tứ chi bách hài.
Đương nhiên đây là một cỗ năng lượng khác thuộc về hắn, ngày thường không thể để lộ ra ngoài.
Thân là một vị chí tôn thượng giới trẻ tuổi, Cố Trường Ca đương nhiên cũng có rất nhiều con bài chưa lật.
Khi bát hoang Ma Kích nghe được lời này của Cố Trường Ca nó lại run rẩy một cái, tựa hồ có thể nghe hiểu ý tứ của hắn.
Một loại ý niệm vui mừng, thân thiết, truyền đến hắn, không giống một hung binh tuyệt thế có thể phá diệt sinh linh, tàn sát vạn linh chút nào.
Tâm tình của nó càng giống như một người được gặp lại thân nhân, đồng hương của mình vậy.
Loại tâm tình kỳ quái này làm cho Cố Trường Ca có chút ngẩn ra.
Có lời đồn nói rằng ban đầu bát hoang Ma Kích cũng không phải chế tạo để tàn sát, mà là một món hung khí bầu bạn, chủ nhân ban đầu của nó, hình như cũng là một người có tâm ma.
Đương nhiên lời đồn này đã quá mức cổ xưa rồi, ai biết được thật giả thế nào.
Hơn nữa thế gian vạn vật đều có linh khí, khí giới đương nhiên cũng vậy.
Một vật tồn tại ở trong vùng giao thoa quy tắc lâu như vậy, sản sinh linh thức cũng rất bình thường.
Lập tức, Cố Trường Ca nổi lên tâm tư dò xét.
"Xem ra ngươi có thể nghe hiểu ý của ta? " Cố Trường Ca hỏi, sau đó nhìn chằm chằm phản ứng của bát hoang Ma Kích.
Nó run rẩy một cái.
Chỉ có điều nó không thể biểu đạt ý của mình, chỉ có tâm tình vui mừng được truyền đạt cho Cố Trường Ca.
"Xem ra ngươi là thật sự có thể hiểu ý của ta, sau này ta sẽ là chủ nhân của ngươi, biết không? " Cố Trường Ca hỏi.
Đương nhiên có cơ hội thì hắn nhất định sẽ luyện hóa, nếu không luyện hóa sẽ khó phát huy uy thế chân chính, tuy rằng thực lực hiện tại của hắn cũng không thể thi triển hết khả năng của nó.
Bát hoang Ma Kích run rẩy, tâm tình vui vẻ truyền đến Cố Trường Ca.
"Một món binh khí tốt thế này lại bị phong ở đây cả hơn vạn năm, thân là chủ nhân, ta có chút đau lòng vì ngươi. Sau này đi theo chủ nhân, chủ nhân mang ngươi đi giết người, ngươi thấy ai không hợp mắt thì cứ nói với chủ nhân. . . "
Cố Trường Ca vui vẻ chêu trọc nó một chút, phát hiện ra nó mới có linh thức không bao lâu.
Chỉ có thể truyền những tâm tình như vui buồn hờn giận thôi.
Nghe hắn nói như vậy, nó nhất thời trở nên càng vui vẻ, lưỡi đao rung chuyển không ngừng, khiến cho hư không dậy sóng.
"Hay là để ta đặt cho ngươi một cái tên! Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp như vậy của ngươi, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hắc đi. . . " Cố Trường Ca cười cười nói.
Nghe nói như thế, bát hoang Ma Kích lập tức liền bất động.
Nó: ? ? ?
Cố Trường Ca trong lòng không khỏi nở nụ cười.
Tính cách này, xem ra khá giống một cô nương thích cái đẹp a.
Sau khi rời khỏi cung điện.
Diệp Lưu Ly tâm tình phức tạp đi theo sau Cố Trường Ca.
Hai người rời khỏi đây đi ra vùng đất phía bên ngoài cổ thành.
Ở trên đường, trong đầu Cố Trường Ca vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
"Keng, chúc mừng chủ nhân thu phục hung khí bát hoang Ma Kích, mở ra không gian khí giới. "
Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho Cố Trường Ca có chút ngạc nhiên, không gian khí giới? Sao nghe giống như một không gian lưu trữ đồ vật vậy.
Hắn mở ra giao diện thuộc tính.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.
Khí giới: Bát hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo thiên tiên cung chân truyền đệ tử.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Phong Hầu Cảnh hậu kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo thiên tiên điển (tầng thứ bảy tiến độ bảy mươi lăm phần trăm), vạn hóa ma thân (thiên phú), tiên thiên thần chi niệm (thiên phú), nuốt tiên ma công. . .
Thiên mệnh giá trị: 9000.
Số mệnh điểm: 1880 điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: đã mở.
Thương khố: Phá khu vực Phù 1, thẻ mầm mống tàn phá thế giới một phần ba 3(có thể hợp thành), thẻ cướp đoạt vận khí * 3.
Phía dưới thuộc tính hào quang Cố Trường Ca nhìn thấy một mục khí giới.
Dựa theo quy tắc của hệ thống mà nói, chỉ có lai lịch bất phàm công pháp thần thông lai lịch bất phàm mới có thể được xuất hiện trên giao diện thuộc tính của Cố Trường Ca.
Nói cách khác những vật bình thường, cho dù có nằm trong tay Cố Trường Ca rồi, cũng sẽ không hiện lên đây.
Nó chướng mắt, cho rằng không đủ tư cách.
Nếu nói như vậy lai lịch của bát hoang Ma Kích thật không đơn giản, hệ thống đặc biệt mở ra một cột khí giới cho nó.
Lúc này, tâm niệm Cố Trường Ca vừa động.
Bát hoang Ma Kích hắn để trong nhẫn nhất thời tiêu tán.
Ngay sau đó, một vùng không gian mênh mông chưa thấy giới hạn hiện lên trong đầu hắn.
Ông!
Bát hoang Ma Kích đột nhiên xuất hiện ở trong đó.
Hết chương 74.
Chương 75 Công đức vô lượng
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, nó tựa hồ bị hoảng sợ, ma khí kinh khủng lập tức cuộn trào mãnh liệt, tựa như một con mèo nhỏ đang xù lông.
Cũng may rất nhanh nó cảm thụ được khí tức của Cố Trường Ca.
Nó mới dần dần an tĩnh lại.
"Vùng không gian này không tồn tại trong bất cứ hư không nào ở thế giới ngoài kia, chỉ có ta mới có thể triệu hoán nó, như vậy cũng tốt dù sao sự tồn tại của bát hoang Ma Kích, rất khó che giấu. . . "
"Nếu bị mấy cường giả cảm ứng được, bọn họ chắc hẳn sẽ ra tay cướp đoạt, cũng sẽ không quan tâm đến thân phận hay bối cảnh của ta. " Cố Trường Ca ngẫm nghĩ, điều này cũng rất hiển nhiên.
Một khi Bát hoang Ma Kích xuất thế, ắt sẽ làm kinh động rất nhiều lão quái vật, khiến họ nảy sinh lòng tham.
Mà có cái không gian khí giới này thì tốt rồi, cho dù cường giả đó có mạnh đến đâu đi nữa cũng sẽ không cảm ứng được khí tức của bát hoang Ma Kích.
Không những che giấu được sự tồn tại của nó, còn có thể trở thành con bài tẩy lớn nhất chưa lật của Cố Trường Ca. Nghĩ như vậy hắn phát hiện bản thân có rất nhiều bài tẩy chưa lật, vừa may mắn nhưng đồng thời cũng là một mối họa lớn.
"Mong công tử thứ tội, lão nô bảo hộ không chu đáo, lúc đó bị người của Diệp Lưu Ly tiểu thư giữ chân nên nàng mới có cơ hội xông vào bên trong. . . "
Trên nền đất trước Cổ thành. . . . .
Đám mãnh thú đều đã bị giết gần hết, nhìn thấy Cố Trường Ca đi ra, Minh lão có chút hổ thẹn mà tiến lên thỉnh tội.
Chỉ có điều hắn có chút kinh ngạc, rõ ràng Diệp Lưu Ly cùng công tử trước đây đều như nước với lửa, nhưng sao bây giờ nàng lại an an phận phận đi phía sau công tử.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không có việc gì, nàng ta muốn xông vào thì cứ để cho nàng ta qua đi! Dù sao cũng không tạo nên ảnh hưởng gì. "
Nghe lời này Minh lão, Cố Trường Ca cũng không để bụng nói, "Chúng ta đi thôi, việc ở hạ giới đã giải quyết xong, ta cũng cần phải trở về. "
"Vâng, Công Tử. "
Minh lão nghe vậy sắc mặt nhất thời nghiêm lại nói.
Mà ở bên kia Diệp Lưu Ly với sắc mặt khó coi cũng đang nói chuyện với những người nàng mang theo, có vẻ rất không vui.
Khuôn mặt trắng muốt như ngọc đượm vẻ ủ rũ.
Một bộ dạng như bị ai đó khi dễ qua.
Điều này làm cho đám người Tuyết di không khỏi nghi hoặc.
"Tiểu thư, tên tiểu tử Diệp Trần kia đâu? " nàng hỏi.
"Chết rồi, bị Cố Trường Ca giết chết rồi. " tâm tình Diệp Lưu Ly vô cùng nặng nề nói.
Cái gì! ?
Tuyết di biến sắc, sau đó cảm thấy có chút may mắn, nàng chỉ sợ tiểu thư sẽ vì vậy mà liều mạng với Cố công tử, xem ra mọi việc cũng không đến nông nỗi này.
Còn về Diệp Trần, chết thì chết, cũng vừa hay.
Còn về việc vì sao tiểu thư có bộ dáng như thế, nàng nghĩ cũng có thể là do thương cảm mà ra.
Tuyết di nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Lưu Ly cũng thấy rất đau lòng.
Nhưng mà thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Từ trong Cổ thành dưới lòng đất rời đi.
Đám người Diệp Lưu Ly cũng đi cùng Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca cũng lười quản.
Sau khi trồng bình ma, cho dù nàng có chạy đến chân trời góc bể nào cũng như nhau thôi.
"Đúng rồi công tử, lão nô mạo muội hỏi một chút về việc của Thu Hàn, sau này người phải trở về thượng giới, ngài có muốn đưa Thu Hàn theo cùng không? "
Trên đường sau khi rời khỏi Nguyên Cổ bí cảnh, Minh lão bỗng nhiên cung kính hỏi.
"Nha đầu Thu Hàn kia ta rất thích, đương nhiên phải mang theo. " Cố Trường Ca nói.
Hắn còn chuẩn bị để thiên phú đan đạo của Lâm Thu Hàn phát dương quang đại ở thượng giới nữa, đến lúc đó có thể để cho hắn tùy ý sử dụng.
Vừa hay trong mấy đại tông đan đạo trên thượng giới mà hắn biết có một tông đã nhiều năm không tìm được một vị đệ tử có thiên phú đan đạo đặc biệt xuất sắc nào.
Bọn họ không thiếu tài nguyên, nhưng lại thiếu đệ tử.
Nhất là một người có thiên phú đan đạo khủng bố như Lâm Thu Hàn, đến lúc đó ắt hẳn sẽ gây nên một cuộc tranh giành.
Chỉ cần Cố Trường Ca đưa Lâm Thu Hàn đi là được.
Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người dùng đại lượng tài nguyên cùng tinh lực, giúp hắn bồi dưỡng Lâm Thu Hàn, hơn nữa hắn còn nhận được một ân tình lớn của đại tông đan đạo đó.
Mà Lâm Thu Hàn lại là người của hắn.
Chuyện tốt như vậy, cớ sao lại không làm chứ? .
Sau đợt mãnh thú ào ạt trào ra ở Thiên nguyên Cổ bí cảnh, rất nhiều tu sĩ ở Trung Châu đại địa thậm chí là thanh thiên giới đều bị dọa, cho rằng bọn họ chuẩn bị nghênh đón một kiếp nạn kinh khủng.
Ma khí ngập trời, quả thực như là có tuyệt thế hung ma muốn xuất thế vậy, dù sao dựa theo ghi chép về nơi này, đây chính là nơi phong ấn ma binh.
Phong ấn bị giải trừ tuyệt thế hung ma xuất thế tạo nên kiếp nạn cho vạn sinh linh.
Vô số tu sĩ sau một thời gian dài run sợ, lo lắng, sợ hãi, kết quả lại phát hiện căn bản không có chuyện gì xảy ra cả.
Ma khí trong bí cảnh càng lúc càng mờ nhạt, giống như tuyệt thế hung ma sắp xuất thế lại bị người ta phong ấn lại vậy, chuyện này lập tức dẫn đến một trận oanh động lớn.
Những ghi chép kia hẳn là không có sai sót gì cả.
Cuối cùng, rất nhiều tu sĩ đưa ra một kết luận thống nhất.
Vị đại nhân trẻ tuổi từ thượng giới tới hạ giới là vì phong ấn ma khí giúp bọn họ, lúc ấy có rất nhiều tu sĩ thấy vị đại nhân trẻ tuổi kia đi vào trong cánh cửa dẫn đến bí cảnh.
Sau nửa tháng bí cảnh được mở ra, vị đại nhân trẻ tuổi ấy cũng rời đi, cũng chính là lúc ma khí bắt đầu suy giảm, tuyến thời gian hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Nghĩ tới những thứ này, vô số tu sĩ cảm thấy biết ơn, thậm chí còn lập tượng của vị đại nhân trẻ tuổi kia ở vùng Trung châu để cảm tạ ân đức của hắn.
Đương nhiên chuyện này Cố Trường Ca nhất định là không biết.
Lúc này, hắn đã mang theo đám người Minh lão trở về thượng giới.
Hết chương 75.
Giải quyết xong Diệp trần, thanh bát hoang Ma Kích cũng tự nhiên trở thành vật trong tay Cố Trường Ca.
Thiên nguyên Cổ bí cảnh truyền thừa đối với Cố Trường Ca mà nói kỳ thực cũng không quan trọng.
Một vị chí tôn truyền thừa, cũng có loại tiểu nhân như Diệp Trần mới để ý đến, bản thân là một cao phú soái ở thượng giới, công pháp truyền thừa cường đại không thiếu, càng chưa nói đến có hệ thống chống lưng cho nữa.
"Dựa theo khen thưởng thiên đạo trước đây nhận được, hư không tủy hẳn là có quan hệ với thiên mệnh chi tử, chẳng lẽ Diệp Trần còn có huyết mạch thiên phú ẩn nào đó? "
"Bất quá cho dù có cũng không sao cả. "
Cố Trường Ca thầm nghĩ.
Theo sự cảm ứng tới bây giờ của hắn đối với khống chế hư không thì loại lực lượng này không chỉ có thể giúp hắn đối địch, cũng có thể giúp hắn đào thoát ẩn thân.
Dù sao năng lực hư không, kỳ thực cũng chính là năng lực không gian, ở thượng giới cũng có không biết bao nhiêu thế lực nghiên cứu loại đạo pháp này.
Rất nhiều tuyệt học cao cường về năng lực không gian, đều vô cùng thần bí cường đại.
Đây cũng có thể là con bài tẩy chưa lật của Cố Trường Ca.
"Ba miếng mầm móng thế giới vừa hay đủ để hợp lại với nhau, để khi nào có thời gian thì hợp lại vậy, như vậy thì ta lại có thêm một món thủ đoạn, với tự thân luyện hóa một bức trong thế giới. . . "
Cố Trường Ca nghĩ, sau đó ánh mắt lướt qua đại điện, nhìn về phía bát hoang Ma Kích, mang theo vẻ hài lòng, đây mới là mục đích của hắn.
"Cố Trường Ca ngươi đến cùng đã làm gì với ta? "
Trong lúc Cố Trường Ca đang nghĩ biện pháp đi vào trong, thanh âm của Diệp Lưu Ly từ một bên truyền đến, vẻ mặt nàng lúc này như đang vô cùng phức tạp, mờ mịt, tức giận, còn có băng lãnh.
Nhưng duy chỉ là thiếu hận ý.
Nàng biết bản thân sẽ không có tâm tình như vậy, nhưng không biết vì sao, cảm giác hận thù trong tim đối với Cố Trường Ca lại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng như khi phải đối mặt với thiên uy huy hoàng vậy .
Loại cảm giác này, khiến cho nàng thống khổ khôn cùng.
Đây chắc chắn là thủ đoạn của Cố Trường Ca, nàng hối hận, sao lại ngốc như vậy, nàng tự cho là mình thông minh, kết quả vẫn bị Cố Trường Ca đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Ngươi kêu ta cái gì? " Cố Trường Ca hứng thú liếc mắt nhìn nàng.
Thành thật mà nói hắn cũng không có nhiều hứng thú với Diệp Lưu Ly lắm.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do thân phận của nàng, thân làm tiểu công chúa thái cổ tiên tộc , rất được tộc trưởng Diệp tộc sủng ái.
Chỉ cần hắn chút lợi dụng một chút, với thân phận thiếu chủ của hắn, muốn giành được lợi ích từ chỗ Diệp tộc, liền rất đơn giản.
Bằng không hắn lưu Diệp Lưu Ly lại có ích lợi gì.
Nghe thấy câu nói có chút thờ ơ này của Cố Trường Ca.
Đầu Diệp Lưu Ly lại ông một tiếng.
"Chủ nhân. . . " Diệp Lưu Ly khuất nhục gọi, nước mắt ẩn hiện trong mắt nàng.
"Tài năng và tâm tư của công tử, Diệp Trần tuyệt không thể sánh bằng, đối nghịch với công tử, đời này của hắn hẳn cũng không thể có chút đường và hy vọng sống nào. "
Diễm Cơ nhìn thấy hết thảy, thầm nghĩ trong lòng, mà thân ảnh nàng hóa thành một luồng khói đỏ, trở về bên trong tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc.
So với cái nhẫn bình thường.
Tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc đương nhiên là tốt hơn nhiều, tu bổ thần hồn, tăng cường nguyên thần, thậm chí đối với rất nhiều tu sĩ đạt thiên thần cảnh mà nói, đây là một bảo vật đáng để giữ bên mình.
Chỉ có điều Cố Trường Ca tăng thêm một tầng cấm chế trong viên ngọc dưỡng hồn này .
Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không... Diễm Cơ cũng không cách nhìn trộm mọi vật bên ngoài thông qua dưỡng hồn ngọc.
Cố Trường Ca làm việc vô cùng cẩn thận, ngay cả điều này cũng suy nghĩ đến.
Diễm Cơ cũng hiểu, bản thân nàng cũng không là người thích rình coi bí mật của người khác.
Nhất là người có thân phận như Cố Trường Ca, bí mật tuyệt đối không ít.
Cố Trường Ca làm như vậy cũng rất hợp tình hợp lí, nàng cũng không muốn làm cho Cố Trường Ca hiểu lầm.
Hơn nữa dưỡng hồn ngọc cũng không phải là một cái lồng giam, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể tùy ý hiện thân.
Nghĩ tới những điều này, Diễm Cơ rất cảm động, bởi vì Cố Trường Ca làm việc sẽ xem xét rất nhiều phương diện, để cho nàng cảm thấy rất tự do thoải mái, không có chỗ nào không được tự nhiên, đây hoàn toàn không phải là việc Diệp Trần có thể nghĩ tới.
Nàng lập tức lẳng lặng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nuôi dưỡng thần hồn của mình.
"Nhẹ nhàng xuyên thủng thân thể chí tôn, uy thế như xé toạc trời cao, chí ít món vũ khí này có cấp bậc chí tôn trở lên. . ."
"Muốn thu phục nó, xem ra cần phải dùng một chút thủ đoạn rồi."
"Cũng không biết có thể dựa vào giá trị thiên mệnh để thu phục nó không, dù sao công pháp thần thông đều có thể. . ."
Mà lúc này, Cố Trường Ca cũng đang tính toán trong lòng, hắn vừa nghĩ , chân đã cất bước đi vào trong đại điện.
Oanh!
Một cỗ uy áp đáng sợ chợt kéo đến, tựa như có một vị thần viễn cổ đang quan sát, khiến người ta run sợ từ tận tâm, bất quá Cố Trường Ca không thèm để ý những thứ này.
Tiên thiên thần chi niệm sống lại, đôi mắt u ám thâm thúy, tựa như xé vỡ hư không, nhìn chăm chăm vào chỗ giữa đại điện!
Ông!
Hắn mang theo áp lực thật lớn đi vào.
Không biết đây là uy áp của thân thể sau khi chết lưu lại trong thiên nguyên bí cảnh hay là uy thế của bản thân bát hoang Ma Kích, quả thực giống như là một luồng khí tức từ trên cao áp xuống vậy.
Ma tâm của hắn trong giờ phút này như bừng tỉnh.
Ma tính kinh khủng, bắt đầu hiện lên sau lưng Cố Trường Ca phía sau mơ hồ xuất hiện một hư ảnh từ một phương thế giới.
Mỗi một thế giới, đều truyền đến thanh âm quỳ lạy tựa như đang dập đầu cúi lạy đối với vị hư ảnh mơ hồ!
Tựa như cảm nhận được phần khí tức cùng chung nguồn gốc.
Sát ý khủng bố của Bát hoang Ma Kích tiêu tán đi nhiều.
Cố Trường Ca có chút thả lỏng.
Bước nhanh mấy bước, đi vào trong đại điện.
Ông!
Nhưng mà ngay một khắc này, dị biến xảy ra.
Cỗ thân thể bị bát hoang Ma Kích xuyên thủng, ghim chặt vào trên ngai vàng trong cung điện, bỗng nhiên run rẩy đứng lên, một đợt sóng khủng bố ập đến.
Từng luồng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, có một bóng người mơ hồ hiện ra, quả thực giống như là hồi sinh sống lại lần nữa.
"Thì ra truyền thừa là lưu lại như thế này, cũng may ta đã giết chết Diệp Trần, nếu không... sẽ lại còn chút phiền toái. . . " Cố Trường Ca nhíu mày, dừng bước, không tiến thêm nữa.
Lúc này, là một người bình thường đều có thể biết nơi đây tuyệt đối có vấn đề.
Hết chương 71.
Chương 73 Lấy Ma Kích
Hắn lạnh giọng phán quyết, rất dứt khoát, trực tiếp xuất thủ với Cố Trường Ca.
Trên thân thể hiện lên uy áp dồi dào kinh khủng, hóa thành một vòng tròn ánh sáng rực rỡ, soi sáng tất cả, có thể xua đuổi hắc ám!
Nghe nói như thế, vẻ mặt chính đạo của Cố Trường Ca biến mất.
Đương nhiên là lười tiếp tục làm bộ làm tịch, thần sắc còn lãnh đạm hơn thân ảnh kia:"Ngươi thật cho rằng ta quan tâm đến truyền thừa của ngươi sao? Nếu không phải là vì lấy Kích, sao ta có thể ở đây nói nhảm với ngươi."
"Một người chết, lại dám quát tháo trước mặt ta. "
Trên tay hắn đã nhiều hơn một tấm phá vực Phù.
Một khi thấy tình thế không ổn, đương nhiên phải rút lui, giữ mạng mới là quan trọng.
"Tiểu bối, ngươi tìm chết! "
Tàn niệm tức giận, bị lời nói này của Cố Trường Ca làm cho tức giận, càng thêm cuồng bạo.
Toàn bộ đại điện run rẩy.
Nhưng mà thần sắc của Cố Trường Ca vẫn mang theo ý cười.
Oanh!
Bộ áo cà sa ngũ sắc trên người của hắn, hiện lên một tầng hào quang mông lung.
Lúc đó Cố Trường Ca tùy tiện rút ra một bộ áo phòng ngự, có thể đỡ được một kích toàn lực của hư thần cảnh.
Quang hoa bạo phát sáng chói.
Hắn phát hiện thực lực của tàn niệm này, kỳ thực cũng không có bao nhiêu, một bộ áo ngũ sắc đã có thể đỡ được.
Chỉ có điều sau khi dùng xong hôm nay thì phải bỏ đi rồi.
Tàn niệm này có thực lực đạt hư thần cảnh, cũng không bị bí cảnh áp chế, đương nhiên có thể càn quét một phương.
Đáng tiếc. . . Cũng chỉ là hư thần cảnh mà thôi.
Sự phát hiện này, nhất thời làm cho Cố Trường Ca trở nên nhiều hứng thú hẳn lên.
"Bát hoang Ma Kích, một món vũ khí tốt như vậy không dùng để giết người lại bị bỏ phế ở đây, thật khiến ta có chút đau lòng vì ngươi. "
Cố Trường Ca vừa tùy ý nói, vừa cẩn thận lấy bát hoang Ma Kích.
Cố Trường Ca cất bước hướng về phía trước , xương cốt vang lên những tiếng răng rắc như phải chịu một áp lực rất lớn.
Điều này làm cho Diệp Lưu Ly trợn tròn hai mắt.
Đối mặt với tàn niệm chí tôn, Cố Trường Ca dĩ nhiên mặt không đổi sắc, thậm chí còn muốn khiêu khích.
Người này thực sự là to gan lớn mật, không muốn sống nữa.
"Bát hoang Ma Kích là một hung vật cực đại, một khi xuất thế, có thể diệt tuyệt tất cả, ngươi đây là muốn trợ Ma làm điều ác? "
Đạo tàn niệm rốt cục biến sắc, không nghĩ tới hắn lại khó có thể áp chế được tên tiểu bối vô sỉ kia.
"Trợ Ma làm điều ác? Không khéo rồi, vãn bối chính là Ma mà tiền bối nhắc đến. " Cố Trường Ca hời hợt cười.
Hắn không hề che giấu Ma ý của mình, hắn thậm chí cảm nhận được bát hoang Ma Kích vẫn luôn yên lặng lại khẽ run.
Quả nhiên có tác dụng.
Bát hoang Ma Kích, vốn là có nguồn gốc sâu xa với tâm ma.
"Một tên ma nhân đáng chết! "
Đạo tàn niệm nổi giận, thần quang rực rỡ dáng sợ áp xuống, muốn thiêu cháy Cố Trường Ca.
Một luồng khí tức như có thể thiêu chết một người đạt được hư thần cảnh.
Hào quang của áo ngũ sắc càng thêm rực rỡ.
Cố Trường Ca vẫn bước đi như thường, ngoại trừ cảm giác áp lực đang tăng lên thì cũng không có ảnh hưởng nào khác.
Vẻ mặt hắn tự nhiên nói:"Theo như lời tiến bối nói thì ta khó có thể gật bừa, công nhận hành động của người là quang minh chính đạo hay tà ác?"
"Vậy ta hỏi người, nếu người chính trực thiện lương, vì sao lưu lại tin tức về truyền thừa, hơn nữa chỉ lưu một phần bản đồ, còn bày rất nhiều trận văn cơ quan xung quanh cung điện, thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây, để cho bọn họ táng thân nơi này?"
"Đây chính là quang minh chính đạo mà tiền bối nói? "
Hắn giễu cợt, loại thuyết pháp này, khiến cho đạo tàn niệm sửng sốt, nhất thời cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngẫm nghĩ cẩn thận đạo lý này.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn kịch biến, lạnh lùng nói,
"Điên đảo thị phi, từ xưa đến nay các tu sĩ vì tranh đoạt cơ duyên mà tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường, ta lưu lại cơ duyên, đương nhiên là để chọn ra người thích hợp nhất. "
Đạo tàn niệm lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca, ánh mắt rét lạnh, thiếu chút nữa vì mấy lời của tiểu tử này mà hoài nghi cách làm của mình.
Từ xưa đến nay cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại, đây chính là chân lý của đất trời.
"Cho nên việc này không ảnh hưởng đến cơ duyên của ta đúng không? Đối với người mà nói ta đây là Ma, nhưng đối với ta mà nói đó lại là cơ duyên của ta. "
"Hơn nữa, người mà tiền bối cho là thích hợp nhất, đã bị ta giết, đây chính là chân lý cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại mà tiền bối nói . . . "
Cố Trường Ca nhàn nhạt cười nói.
Trong lúc đạo tàn niệm vẫn còn đang sững sốt, Hư không chi lực thi triển, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt hắn đã đi tới chỗ sâu bên trong đại điện.
Hắn chỉ cần một cơ hội.
Một cơ hội bài trừ phong ấn.
"Bát hoang Ma Kích. . . "
Cố Trường Ca đứng phía dưới vương tọa, vươn tay chạm vào đại kích ma khí ngập trời kia.
Đối với hắn mà nói, không có bất kỳ hung tính gì, ngược lại là một loại cảm giác ôn thuận tự nhiên quen thuộc.
Ông!
Nhất thời, trên bát hoang Ma Kích có rất nhiều trận văn đáng sợ hiện lên, là phong ấn cấm chế, phát động lên khi Cố Trường Ca chạm vào nó.
"Trận hoa văn này, hôm nay ta đã hủy. . . "
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, pháp lực vọt tới, dự định phá hủy trận văn trên thanh kích.
Xuy xuy xuy. . .
Phong ấn trận văn bị bài trừ.
Ma tính kinh khủng, mênh mông cuồn cuộn tựa như thủy triều.
Bát hoang Ma Kích, thực lực như tên, một Kích đánh tan bát hoang thập-địa!
Cố Trường Ca cầm lấy nó, cảm nhận được tâm tình vui sướng, thân cận.
Khí tức đồng nguyên, cũng có thể giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền phức khi luyện hóa.
Đương nhiên lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn luyện hóa bát hoang Ma Kích vẫn có chút trắc trở.
Vật này chí ít cũng thuộc cấp bậc vũ khí chí tôn trở lên.
Chỉ mới thi triển được một phần uy năng thôi đã kinh khủng như vậy, lúc toàn thịnh, một Kích đánh tan biến một thế giới, càng là dễ dàng.
"Không tốt. . . "
Mà lúc này, đạo tàn niệm cũng chú ý tới động tác của Cố Trường Ca.
Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?
Sắc mặt hắn kịch biến, lao thẳng xuống, hắn vẫn chưa quên chính mình trước kia chết như thế nào.
Lời Cố Trường Ca nói, mặc dù có chút đạo lý, nhưng cũng không thể ảnh hưởng quyết định của hắn.
Ma Kích xuất thế, chắc chắn làm thiên hạ loạn lạc, càn quét sinh linh, nhất định phải phong ấn nó tại nơi đây.
"Muộn rồi. . . "
Cố Trường Ca quét mắt nhìn hắn một cái, bát hoang Ma Kích vào tay, oanh một tiếng rút thanh ma kích cắm trên thân thể kia ra.
Phốc một tiếng!
Đạo tàn niệm không dám tin tưởng, ma khí sôi trào, bao trùm lấy hắn.
Lúc ban nãy xuất thủ với Cố Trường Ca đã hao phí một lượng lớn pháp lực, lúc này đương nhiên cũng không có khả năng ngăn trở!
Bí cảnh cũng không thể áp chế uy năng của bát hoang Ma Kích!
Ông!
Đồng thời, một đại đạo bảo bình phát ra ánh sáng lấp lánh màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Cố Trường Ca, nhân cơ hội, hắn trực tiếp nuốt luôn đạo tàn niệm này!
Trong đại điện, rất nhanh đã khôi phục tĩnh mịch.
Hết chương 73.
Chương 74 Tiểu Hắc
Giải quyết hết tàn niệm chí tôn còn sót lại.
Cố Trường Ca mới có thể dành thời gian quan sát bát hoang Ma Kích trong tay, lưỡi kích đen nhánh, toàn thân có ánh sáng đỏ thẫm lưu chuyển.
Trọng lượng cũng không nhẹ.
Ước chừng cũng phải nặng mấy vạn cân, hơn nữa chỗ tay cầm thâm thúy lạnh lẽo, như được rèn nên từ hắc ám tiên kim.
Khí lực của hắn so với những thiên kiêu cùng thế hệ trên thượng giới cũng coi như tương đối tốt, nhưng vẫn cảm nhận được sức nặng to lớn của nó.
Những tu sĩ thông thường khác, đừng nói chỉ cần chạm vào thôi, cũng sẽ rơi vào kết cục tiêu tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Trọng lượng mà hắn cảm nhận được, chỉ là do bát hoang Ma Kích cố ý tạo ra để cho hắn thích ứng mà thôi.
Trọng lượng thực của nó, thật không dám tưởng tượng tới.
Áp chế hư không, cũng không phải chỉ là nói suông.
"Xem ra ngươi coi ta là làm đồng loại của ngươi rồi, từ nay về sau ngươi liền theo ta đi. . ."
Cố Trường Ca có chút hài lòng nói, đồng thời thu hồi đại đạo bảo bình lại.
Đạo tàn niệm của cường giả chí tôn, sau khi cắn nuốt, cũng có thể giúp hắn tịnh tiến không ít tu vi, hóa thành nguồn năng lượng tinh thuần tụ vào tứ chi bách hài.
Đương nhiên đây là một cỗ năng lượng khác thuộc về hắn, ngày thường không thể để lộ ra ngoài.
Thân là một vị chí tôn thượng giới trẻ tuổi, Cố Trường Ca đương nhiên cũng có rất nhiều con bài chưa lật.
Khi bát hoang Ma Kích nghe được lời này của Cố Trường Ca nó lại run rẩy một cái, tựa hồ có thể nghe hiểu ý tứ của hắn.
Một loại ý niệm vui mừng, thân thiết, truyền đến hắn, không giống một hung binh tuyệt thế có thể phá diệt sinh linh, tàn sát vạn linh chút nào.
Tâm tình của nó càng giống như một người được gặp lại thân nhân, đồng hương của mình vậy.
Loại tâm tình kỳ quái này làm cho Cố Trường Ca có chút ngẩn ra.
Có lời đồn nói rằng ban đầu bát hoang Ma Kích cũng không phải chế tạo để tàn sát, mà là một món hung khí bầu bạn, chủ nhân ban đầu của nó, hình như cũng là một người có tâm ma.
Đương nhiên lời đồn này đã quá mức cổ xưa rồi, ai biết được thật giả thế nào.
Hơn nữa thế gian vạn vật đều có linh khí, khí giới đương nhiên cũng vậy.
Một vật tồn tại ở trong vùng giao thoa quy tắc lâu như vậy, sản sinh linh thức cũng rất bình thường.
Lập tức, Cố Trường Ca nổi lên tâm tư dò xét.
"Xem ra ngươi có thể nghe hiểu ý của ta? " Cố Trường Ca hỏi, sau đó nhìn chằm chằm phản ứng của bát hoang Ma Kích.
Nó run rẩy một cái.
Chỉ có điều nó không thể biểu đạt ý của mình, chỉ có tâm tình vui mừng được truyền đạt cho Cố Trường Ca.
"Xem ra ngươi là thật sự có thể hiểu ý của ta, sau này ta sẽ là chủ nhân của ngươi, biết không? " Cố Trường Ca hỏi.
Đương nhiên có cơ hội thì hắn nhất định sẽ luyện hóa, nếu không luyện hóa sẽ khó phát huy uy thế chân chính, tuy rằng thực lực hiện tại của hắn cũng không thể thi triển hết khả năng của nó.
Bát hoang Ma Kích run rẩy, tâm tình vui vẻ truyền đến Cố Trường Ca.
"Một món binh khí tốt thế này lại bị phong ở đây cả hơn vạn năm, thân là chủ nhân, ta có chút đau lòng vì ngươi. Sau này đi theo chủ nhân, chủ nhân mang ngươi đi giết người, ngươi thấy ai không hợp mắt thì cứ nói với chủ nhân. . . "
Cố Trường Ca vui vẻ chêu trọc nó một chút, phát hiện ra nó mới có linh thức không bao lâu.
Chỉ có thể truyền những tâm tình như vui buồn hờn giận thôi.
Nghe hắn nói như vậy, nó nhất thời trở nên càng vui vẻ, lưỡi đao rung chuyển không ngừng, khiến cho hư không dậy sóng.
"Hay là để ta đặt cho ngươi một cái tên! Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp như vậy của ngươi, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hắc đi. . . " Cố Trường Ca cười cười nói.
Nghe nói như thế, bát hoang Ma Kích lập tức liền bất động.
Nó: ? ? ?
Cố Trường Ca trong lòng không khỏi nở nụ cười.
Tính cách này, xem ra khá giống một cô nương thích cái đẹp a.
Sau khi rời khỏi cung điện.
Diệp Lưu Ly tâm tình phức tạp đi theo sau Cố Trường Ca.
Hai người rời khỏi đây đi ra vùng đất phía bên ngoài cổ thành.
Ở trên đường, trong đầu Cố Trường Ca vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
"Keng, chúc mừng chủ nhân thu phục hung khí bát hoang Ma Kích, mở ra không gian khí giới. "
Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho Cố Trường Ca có chút ngạc nhiên, không gian khí giới? Sao nghe giống như một không gian lưu trữ đồ vật vậy.
Hắn mở ra giao diện thuộc tính.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.
Khí giới: Bát hoang Ma Kích.
Thân phận: Đạo thiên tiên cung chân truyền đệ tử.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Phong Hầu Cảnh hậu kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo thiên tiên điển (tầng thứ bảy tiến độ bảy mươi lăm phần trăm), vạn hóa ma thân (thiên phú), tiên thiên thần chi niệm (thiên phú), nuốt tiên ma công. . .
Thiên mệnh giá trị: 9000.
Số mệnh điểm: 1880 điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: đã mở.
Thương khố: Phá khu vực Phù 1, thẻ mầm mống tàn phá thế giới một phần ba 3(có thể hợp thành), thẻ cướp đoạt vận khí * 3.
Phía dưới thuộc tính hào quang Cố Trường Ca nhìn thấy một mục khí giới.
Dựa theo quy tắc của hệ thống mà nói, chỉ có lai lịch bất phàm công pháp thần thông lai lịch bất phàm mới có thể được xuất hiện trên giao diện thuộc tính của Cố Trường Ca.
Nói cách khác những vật bình thường, cho dù có nằm trong tay Cố Trường Ca rồi, cũng sẽ không hiện lên đây.
Nó chướng mắt, cho rằng không đủ tư cách.
Nếu nói như vậy lai lịch của bát hoang Ma Kích thật không đơn giản, hệ thống đặc biệt mở ra một cột khí giới cho nó.
Lúc này, tâm niệm Cố Trường Ca vừa động.
Bát hoang Ma Kích hắn để trong nhẫn nhất thời tiêu tán.
Ngay sau đó, một vùng không gian mênh mông chưa thấy giới hạn hiện lên trong đầu hắn.
Ông!
Bát hoang Ma Kích đột nhiên xuất hiện ở trong đó.
Hết chương 74.
Chương 75 Công đức vô lượng
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, nó tựa hồ bị hoảng sợ, ma khí kinh khủng lập tức cuộn trào mãnh liệt, tựa như một con mèo nhỏ đang xù lông.
Cũng may rất nhanh nó cảm thụ được khí tức của Cố Trường Ca.
Nó mới dần dần an tĩnh lại.
"Vùng không gian này không tồn tại trong bất cứ hư không nào ở thế giới ngoài kia, chỉ có ta mới có thể triệu hoán nó, như vậy cũng tốt dù sao sự tồn tại của bát hoang Ma Kích, rất khó che giấu. . . "
"Nếu bị mấy cường giả cảm ứng được, bọn họ chắc hẳn sẽ ra tay cướp đoạt, cũng sẽ không quan tâm đến thân phận hay bối cảnh của ta. " Cố Trường Ca ngẫm nghĩ, điều này cũng rất hiển nhiên.
Một khi Bát hoang Ma Kích xuất thế, ắt sẽ làm kinh động rất nhiều lão quái vật, khiến họ nảy sinh lòng tham.
Mà có cái không gian khí giới này thì tốt rồi, cho dù cường giả đó có mạnh đến đâu đi nữa cũng sẽ không cảm ứng được khí tức của bát hoang Ma Kích.
Không những che giấu được sự tồn tại của nó, còn có thể trở thành con bài tẩy lớn nhất chưa lật của Cố Trường Ca. Nghĩ như vậy hắn phát hiện bản thân có rất nhiều bài tẩy chưa lật, vừa may mắn nhưng đồng thời cũng là một mối họa lớn.
"Mong công tử thứ tội, lão nô bảo hộ không chu đáo, lúc đó bị người của Diệp Lưu Ly tiểu thư giữ chân nên nàng mới có cơ hội xông vào bên trong. . . "
Trên nền đất trước Cổ thành. . . . .
Đám mãnh thú đều đã bị giết gần hết, nhìn thấy Cố Trường Ca đi ra, Minh lão có chút hổ thẹn mà tiến lên thỉnh tội.
Chỉ có điều hắn có chút kinh ngạc, rõ ràng Diệp Lưu Ly cùng công tử trước đây đều như nước với lửa, nhưng sao bây giờ nàng lại an an phận phận đi phía sau công tử.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không có việc gì, nàng ta muốn xông vào thì cứ để cho nàng ta qua đi! Dù sao cũng không tạo nên ảnh hưởng gì. "
Nghe lời này Minh lão, Cố Trường Ca cũng không để bụng nói, "Chúng ta đi thôi, việc ở hạ giới đã giải quyết xong, ta cũng cần phải trở về. "
"Vâng, Công Tử. "
Minh lão nghe vậy sắc mặt nhất thời nghiêm lại nói.
Mà ở bên kia Diệp Lưu Ly với sắc mặt khó coi cũng đang nói chuyện với những người nàng mang theo, có vẻ rất không vui.
Khuôn mặt trắng muốt như ngọc đượm vẻ ủ rũ.
Một bộ dạng như bị ai đó khi dễ qua.
Điều này làm cho đám người Tuyết di không khỏi nghi hoặc.
"Tiểu thư, tên tiểu tử Diệp Trần kia đâu? " nàng hỏi.
"Chết rồi, bị Cố Trường Ca giết chết rồi. " tâm tình Diệp Lưu Ly vô cùng nặng nề nói.
Cái gì! ?
Tuyết di biến sắc, sau đó cảm thấy có chút may mắn, nàng chỉ sợ tiểu thư sẽ vì vậy mà liều mạng với Cố công tử, xem ra mọi việc cũng không đến nông nỗi này.
Còn về Diệp Trần, chết thì chết, cũng vừa hay.
Còn về việc vì sao tiểu thư có bộ dáng như thế, nàng nghĩ cũng có thể là do thương cảm mà ra.
Tuyết di nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Lưu Ly cũng thấy rất đau lòng.
Nhưng mà thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Từ trong Cổ thành dưới lòng đất rời đi.
Đám người Diệp Lưu Ly cũng đi cùng Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca cũng lười quản.
Sau khi trồng bình ma, cho dù nàng có chạy đến chân trời góc bể nào cũng như nhau thôi.
"Đúng rồi công tử, lão nô mạo muội hỏi một chút về việc của Thu Hàn, sau này người phải trở về thượng giới, ngài có muốn đưa Thu Hàn theo cùng không? "
Trên đường sau khi rời khỏi Nguyên Cổ bí cảnh, Minh lão bỗng nhiên cung kính hỏi.
"Nha đầu Thu Hàn kia ta rất thích, đương nhiên phải mang theo. " Cố Trường Ca nói.
Hắn còn chuẩn bị để thiên phú đan đạo của Lâm Thu Hàn phát dương quang đại ở thượng giới nữa, đến lúc đó có thể để cho hắn tùy ý sử dụng.
Vừa hay trong mấy đại tông đan đạo trên thượng giới mà hắn biết có một tông đã nhiều năm không tìm được một vị đệ tử có thiên phú đan đạo đặc biệt xuất sắc nào.
Bọn họ không thiếu tài nguyên, nhưng lại thiếu đệ tử.
Nhất là một người có thiên phú đan đạo khủng bố như Lâm Thu Hàn, đến lúc đó ắt hẳn sẽ gây nên một cuộc tranh giành.
Chỉ cần Cố Trường Ca đưa Lâm Thu Hàn đi là được.
Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người dùng đại lượng tài nguyên cùng tinh lực, giúp hắn bồi dưỡng Lâm Thu Hàn, hơn nữa hắn còn nhận được một ân tình lớn của đại tông đan đạo đó.
Mà Lâm Thu Hàn lại là người của hắn.
Chuyện tốt như vậy, cớ sao lại không làm chứ? .
Sau đợt mãnh thú ào ạt trào ra ở Thiên nguyên Cổ bí cảnh, rất nhiều tu sĩ ở Trung Châu đại địa thậm chí là thanh thiên giới đều bị dọa, cho rằng bọn họ chuẩn bị nghênh đón một kiếp nạn kinh khủng.
Ma khí ngập trời, quả thực như là có tuyệt thế hung ma muốn xuất thế vậy, dù sao dựa theo ghi chép về nơi này, đây chính là nơi phong ấn ma binh.
Phong ấn bị giải trừ tuyệt thế hung ma xuất thế tạo nên kiếp nạn cho vạn sinh linh.
Vô số tu sĩ sau một thời gian dài run sợ, lo lắng, sợ hãi, kết quả lại phát hiện căn bản không có chuyện gì xảy ra cả.
Ma khí trong bí cảnh càng lúc càng mờ nhạt, giống như tuyệt thế hung ma sắp xuất thế lại bị người ta phong ấn lại vậy, chuyện này lập tức dẫn đến một trận oanh động lớn.
Những ghi chép kia hẳn là không có sai sót gì cả.
Cuối cùng, rất nhiều tu sĩ đưa ra một kết luận thống nhất.
Vị đại nhân trẻ tuổi từ thượng giới tới hạ giới là vì phong ấn ma khí giúp bọn họ, lúc ấy có rất nhiều tu sĩ thấy vị đại nhân trẻ tuổi kia đi vào trong cánh cửa dẫn đến bí cảnh.
Sau nửa tháng bí cảnh được mở ra, vị đại nhân trẻ tuổi ấy cũng rời đi, cũng chính là lúc ma khí bắt đầu suy giảm, tuyến thời gian hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Nghĩ tới những thứ này, vô số tu sĩ cảm thấy biết ơn, thậm chí còn lập tượng của vị đại nhân trẻ tuổi kia ở vùng Trung châu để cảm tạ ân đức của hắn.
Đương nhiên chuyện này Cố Trường Ca nhất định là không biết.
Lúc này, hắn đã mang theo đám người Minh lão trở về thượng giới.
Hết chương 75.