Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9
Mà cùng lúc, Thiết Sơn ngồi chồm hỗm giữa ruộng linh điền nhà mình, trên khuôn mặt thô kệch lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, môi hắn run run, nói năng lộn xộn: “Kỳ tích, đúng là kỳ tích rồi! Những sâu bọ chết tiệt này đã biến mất, con mẹ nó, ông trời có mắt!”
“Lão Thiết, đây cũng không phải do ông trở mở mắt, mà do công lao vị tiểu ca kia.” Có người tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Đúng.”
Thiết Sơn vỗ đùi, kêu lên: “Lúc trước lão tử còn nói tiểu ca sẽ không gạt người, thế mà các ngươi còn hoài nghi người ta là kẻ lừa đảo. Đúng là có mắt không thấy châu ngọc! Hồ đồ về tận nhà.”
Thôn dân ở phụ cận quẫn bách, ngượng ngùng không thôi.
Làm sao bọn họ nghĩ đến một thiếu niên gầy yếu mười ba mười bốn tuổi quần áo cũ nát, vậy mà có thể dẫn động ánh trăng trên bầu trời trút xuống.
Trong nhà cỏ đơn sơ, ngọt đèn mờ nhạt chập chờn, hòm gỗ cổ xưa được mở ra, để lộ một thanh đoản đao xanh biếc, một quyển sách ố vàng, một cây bút khắc dài nửa thước màu xám tro.
Thợ khắc cũng là người khắc tranh.
Bút khắc là một loại bút tương tự bút khắc, ngòi bút làm từ vật liệu sắc bén, đây chính là công cụ giúp Linh Văn Sư khắc họa hoa văn.
Cho nên, bút khắc còn có tên gọi khác là Văn Đao.
Riêng Lâm Diệp càng thích tên gọi Văn Đao hơn, bởi văn đao khi đọc lên gần giống với vấn đạo. Vấn đạo thiên hạ, ai dám tranh phong.
Vừa đọc lên đã làm cho người ta có cảm giác hưng phấn không nói lên lời.
Tầm mắt Lâm Diệp dựng ở quyển sách ố vàng và bút khắc dài nửa thước kia hồi lâu. Hai đồ vật này có ý nghĩa quan trọng với Lâm Diệp.
Quyển sách ố vàng dày chừng ba đốt ngón tay, bên trên không tên. Bìa sách dùng da thú cắt may mà thành đã rất cũ nát, đoán chừng quyển sách này đã tồn tại từ lâu, men theo dòng thời gian của năm tháng, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể cảm nhận được một hơi thở cổ xưa nhuốm đầy tang thương.
Còn cây bút khắc màu xám dài nửa thước kia cũng có chút đặc biệt, không giống với các loại bút khắc bình thường hay thấy, nó có vẻ giống một thanh kiếm hơn, bên ngoài xám tro không chút màu sắc, bên trên thân khắc lấy những đồ án thần bí, đầu bút giống như mũi kiếm. Cả chiếc bút tỏa ra khí tức lạnh băng chiếu thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn khiến người khác sợ run.
Đây là hai bảo vật thần bí nhất trên người Lâm Diệp.
Trong hòm gỗ ngoài ba đồ vật đoản đao, bộ sách, bút khắc, còn có một ít xương cốt, da thú, cành cây, khoáng thạch gì đó, tất cả đều là linh tài. Chúng có thể dùng để luyện khí, hoặc nhờ có thủ pháp luyện chế đặc biệt, có thể trở thành linh mực và vật liệu cần thiết để khắc dấu linh văn.
Tất cả những linh tài này được Lâm Diệp nhặt được trong đoạn thời gian lang thang trước đó, nếu bán ra cũng có thể thu được một khoản tài phú lớn.
Ở trong góc tối hòm gỗ, còn có một khối gỗ chỉ lớn bằng ngón tay cái, bề mặt xù xì, cứng như ngọc thạch.
Loại gỗ này có tên là “Thạch Tùng Ngân Mộc” không có giá trị gì. Tính chất đặc biệt duy nhất là đủ cứng, cứng giống như đá.
Đối với linh văn học đồ mà nói, Thạch Tùng Ngân Mộc là một vật liệu tuyệt vời để luyện tập khắc dấu linh văn.
Lâm Diệp cẩn thận lấy ra quyển sách ố vàng kia, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ trước bàn học.
Mà cùng lúc, Thiết Sơn ngồi chồm hỗm giữa ruộng linh điền nhà mình, trên khuôn mặt thô kệch lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, môi hắn run run, nói năng lộn xộn: “Kỳ tích, đúng là kỳ tích rồi! Những sâu bọ chết tiệt này đã biến mất, con mẹ nó, ông trời có mắt!”
“Lão Thiết, đây cũng không phải do ông trở mở mắt, mà do công lao vị tiểu ca kia.” Có người tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Đúng.”
Thiết Sơn vỗ đùi, kêu lên: “Lúc trước lão tử còn nói tiểu ca sẽ không gạt người, thế mà các ngươi còn hoài nghi người ta là kẻ lừa đảo. Đúng là có mắt không thấy châu ngọc! Hồ đồ về tận nhà.”
Thôn dân ở phụ cận quẫn bách, ngượng ngùng không thôi.
Làm sao bọn họ nghĩ đến một thiếu niên gầy yếu mười ba mười bốn tuổi quần áo cũ nát, vậy mà có thể dẫn động ánh trăng trên bầu trời trút xuống.
Trong nhà cỏ đơn sơ, ngọt đèn mờ nhạt chập chờn, hòm gỗ cổ xưa được mở ra, để lộ một thanh đoản đao xanh biếc, một quyển sách ố vàng, một cây bút khắc dài nửa thước màu xám tro.
Thợ khắc cũng là người khắc tranh.
Bút khắc là một loại bút tương tự bút khắc, ngòi bút làm từ vật liệu sắc bén, đây chính là công cụ giúp Linh Văn Sư khắc họa hoa văn.
Cho nên, bút khắc còn có tên gọi khác là Văn Đao.
Riêng Lâm Diệp càng thích tên gọi Văn Đao hơn, bởi văn đao khi đọc lên gần giống với vấn đạo. Vấn đạo thiên hạ, ai dám tranh phong.
Vừa đọc lên đã làm cho người ta có cảm giác hưng phấn không nói lên lời.
Tầm mắt Lâm Diệp dựng ở quyển sách ố vàng và bút khắc dài nửa thước kia hồi lâu. Hai đồ vật này có ý nghĩa quan trọng với Lâm Diệp.
Quyển sách ố vàng dày chừng ba đốt ngón tay, bên trên không tên. Bìa sách dùng da thú cắt may mà thành đã rất cũ nát, đoán chừng quyển sách này đã tồn tại từ lâu, men theo dòng thời gian của năm tháng, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể cảm nhận được một hơi thở cổ xưa nhuốm đầy tang thương.
Còn cây bút khắc màu xám dài nửa thước kia cũng có chút đặc biệt, không giống với các loại bút khắc bình thường hay thấy, nó có vẻ giống một thanh kiếm hơn, bên ngoài xám tro không chút màu sắc, bên trên thân khắc lấy những đồ án thần bí, đầu bút giống như mũi kiếm. Cả chiếc bút tỏa ra khí tức lạnh băng chiếu thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn khiến người khác sợ run.
Đây là hai bảo vật thần bí nhất trên người Lâm Diệp.
Trong hòm gỗ ngoài ba đồ vật đoản đao, bộ sách, bút khắc, còn có một ít xương cốt, da thú, cành cây, khoáng thạch gì đó, tất cả đều là linh tài. Chúng có thể dùng để luyện khí, hoặc nhờ có thủ pháp luyện chế đặc biệt, có thể trở thành linh mực và vật liệu cần thiết để khắc dấu linh văn.
Tất cả những linh tài này được Lâm Diệp nhặt được trong đoạn thời gian lang thang trước đó, nếu bán ra cũng có thể thu được một khoản tài phú lớn.
Ở trong góc tối hòm gỗ, còn có một khối gỗ chỉ lớn bằng ngón tay cái, bề mặt xù xì, cứng như ngọc thạch.
Loại gỗ này có tên là “Thạch Tùng Ngân Mộc” không có giá trị gì. Tính chất đặc biệt duy nhất là đủ cứng, cứng giống như đá.
Đối với linh văn học đồ mà nói, Thạch Tùng Ngân Mộc là một vật liệu tuyệt vời để luyện tập khắc dấu linh văn.
Lâm Diệp cẩn thận lấy ra quyển sách ố vàng kia, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ trước bàn học.
Bình luận facebook