Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10
Hắn yên lặng nhìn quyển sách ố vàng, không mở ra mà lâm vào trầm tư.
Trong lúc ngẩn ngơ, suy nghĩ của Lâm Diệp trở về ký ức rất lâu trước đó.
…
Đây là tòa nhà tù hầm mỏ giam giữ rất nhiều tù phạm ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Từ khi Lâm Diệp bắt đầu có ký ức, hắn vẫn luôn sống ở trong tòa nhà tù hầm mỏ này. Bầu trời nơi đây đen xì, âm u ẩm ướt, chưa từng có ánh mặt trời nào lọt xuống được.
Bầu không khí rất ngột ngạt, ngày nào cũng có những kẻ tù tội cũ chết đi và những kẻ tù tội mới tiến vào.
Ở trong trí nhớ của Lâm Diệp, trước khi tòa nhà tù hầm mỏ này bị phá hủy, chưa từng có ai trốn được khỏi tòa lao ngục này.
Nghiêm túc mà nói, dù sống ở đây nhưng Lâm Diệp cũng không phải kẻ tù tội, hắn là một đứa trẻ mồ côi. Lúc bị phát hiện, xém chút bị những tù phạm hung thần ác sát này coi như lương thực mà ăn luôn.
Lộc tiên sinh từng nói với hắn như vậy.
Mà Lâm Diệp còn sống được đến giờ cũng là nhờ Lộc tiên sinh cứu.
Không ai biết lai lịch của Lộc tiên sinh, nhưng địa vị của ông ở trong tòa lao ngục này rất đặc biệt. Từ thủ vệ trong coi nhà tù hầm mỏ cho đến những kẻ tù tội kia, ai cũng cung kính nghe lời Lộc tiên sinh.
Tất cả có được là nhờ một thân phận khác của Lộc tiên sinh – Linh Văn Sư.
Từ bé Lâm Diệp đã đi theo bên người Lộc tiên sinh, ngoan ngoãn nghe lời ông nói gì làm lấy.
Từ học chữ, phân biệt linh tài, học cách chế mực, luyện tập khắc dấu, học thuộc đồ án linh văn, đến các loại việc vặt vãnh như bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm vân vân.
Lâm Diệp cho rằng mình đã coi như là đệ tử của Lộc tiên sinh, thủ vệ và những kẻ tù tội trong nhà tù hầm mỏ cũng nghĩ thế.
Nhưng mà Lộc tiên sinh chưa từng chấp nhận người đệ tử Lâm Diệp này. Theo cách nói của Lộc tiên sinh, cả đời này ông không tính thu đệ tử, cùng lắm Lâm Diệp chỉ có thể coi như một tạp dịch giúp việc bên người ông.
Đối với cách nói này, từng khiến cho Lâm Diệp sa sút một hồi, nhưng theo thời gian hắn cũng dần quên đi. Hắn chỉ dành lại một góc sâu trong đáy lòng coi Lộc tiên sinh như sư tôn mà đối đãi.
Cuộc sống trong nhà tù hầm mỏ rất buồn tẻ, tối tăm không có ánh mặt trời. Theo thời gian, Lâm Diệp lớn dần lên, cũng dần hiểu được bên ngoài nhà tù hầm mỏ này còn có một thế giới rộng lớn hơn.
Vào lúc Lâm Diệp được chín tuổi. Lần đầu tiên Lộc Tiên sinh dẫn hắn ra ngoài, rời đi nhà tù hầm mỏ này.
Nhưng chỉ được ba ngày sau đã phải trở về.
Trong ba ngày này, Lâm Diệp chấn động rất nhiều, hắn thấy được bộ dàng của thế giới bên ngoài, thấy được ánh mặt trời cùng với bầu trời xanh thẳm, từng dám mây trắng bồng bềnh.
Từ đó về sau, cách một khoảng thời gian, Lộc tiên sinh sẽ dẫn hắn ra ngoài một lần, lâu thì mười ngày, nhanh thì ba ngày sẽ lại trở về tòa nhà tù hầm mỏ này.
Mục đích của một chuyến ra ngoài cũng rất đơn giản. Lộc tiên sinh muốn khắc dấu linh văn đồ án, cần ra ngoài tìm kiếm các loại linh tài.
Mà theo những lần ra ngoài, Lâm Diệp càng có thêm hiểu biết về thế giới này.
Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ là vì sao Lộc tiên sinh thà rằng ở lại tòa nhà tù hầm mỏ tăm tối không có ánh mặt trời mà cũng không nguyện ý lưu lại thế giới bên ngoài.
Tiếc nuối nhất của Lâm Diệp là cho đến tận khi nhà tù hầm mỏ biến mất hắn vẫn chưa tìm được đáp án chính xác.
Hắn yên lặng nhìn quyển sách ố vàng, không mở ra mà lâm vào trầm tư.
Trong lúc ngẩn ngơ, suy nghĩ của Lâm Diệp trở về ký ức rất lâu trước đó.
…
Đây là tòa nhà tù hầm mỏ giam giữ rất nhiều tù phạm ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Từ khi Lâm Diệp bắt đầu có ký ức, hắn vẫn luôn sống ở trong tòa nhà tù hầm mỏ này. Bầu trời nơi đây đen xì, âm u ẩm ướt, chưa từng có ánh mặt trời nào lọt xuống được.
Bầu không khí rất ngột ngạt, ngày nào cũng có những kẻ tù tội cũ chết đi và những kẻ tù tội mới tiến vào.
Ở trong trí nhớ của Lâm Diệp, trước khi tòa nhà tù hầm mỏ này bị phá hủy, chưa từng có ai trốn được khỏi tòa lao ngục này.
Nghiêm túc mà nói, dù sống ở đây nhưng Lâm Diệp cũng không phải kẻ tù tội, hắn là một đứa trẻ mồ côi. Lúc bị phát hiện, xém chút bị những tù phạm hung thần ác sát này coi như lương thực mà ăn luôn.
Lộc tiên sinh từng nói với hắn như vậy.
Mà Lâm Diệp còn sống được đến giờ cũng là nhờ Lộc tiên sinh cứu.
Không ai biết lai lịch của Lộc tiên sinh, nhưng địa vị của ông ở trong tòa lao ngục này rất đặc biệt. Từ thủ vệ trong coi nhà tù hầm mỏ cho đến những kẻ tù tội kia, ai cũng cung kính nghe lời Lộc tiên sinh.
Tất cả có được là nhờ một thân phận khác của Lộc tiên sinh – Linh Văn Sư.
Từ bé Lâm Diệp đã đi theo bên người Lộc tiên sinh, ngoan ngoãn nghe lời ông nói gì làm lấy.
Từ học chữ, phân biệt linh tài, học cách chế mực, luyện tập khắc dấu, học thuộc đồ án linh văn, đến các loại việc vặt vãnh như bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm vân vân.
Lâm Diệp cho rằng mình đã coi như là đệ tử của Lộc tiên sinh, thủ vệ và những kẻ tù tội trong nhà tù hầm mỏ cũng nghĩ thế.
Nhưng mà Lộc tiên sinh chưa từng chấp nhận người đệ tử Lâm Diệp này. Theo cách nói của Lộc tiên sinh, cả đời này ông không tính thu đệ tử, cùng lắm Lâm Diệp chỉ có thể coi như một tạp dịch giúp việc bên người ông.
Đối với cách nói này, từng khiến cho Lâm Diệp sa sút một hồi, nhưng theo thời gian hắn cũng dần quên đi. Hắn chỉ dành lại một góc sâu trong đáy lòng coi Lộc tiên sinh như sư tôn mà đối đãi.
Cuộc sống trong nhà tù hầm mỏ rất buồn tẻ, tối tăm không có ánh mặt trời. Theo thời gian, Lâm Diệp lớn dần lên, cũng dần hiểu được bên ngoài nhà tù hầm mỏ này còn có một thế giới rộng lớn hơn.
Vào lúc Lâm Diệp được chín tuổi. Lần đầu tiên Lộc Tiên sinh dẫn hắn ra ngoài, rời đi nhà tù hầm mỏ này.
Nhưng chỉ được ba ngày sau đã phải trở về.
Trong ba ngày này, Lâm Diệp chấn động rất nhiều, hắn thấy được bộ dàng của thế giới bên ngoài, thấy được ánh mặt trời cùng với bầu trời xanh thẳm, từng dám mây trắng bồng bềnh.
Từ đó về sau, cách một khoảng thời gian, Lộc tiên sinh sẽ dẫn hắn ra ngoài một lần, lâu thì mười ngày, nhanh thì ba ngày sẽ lại trở về tòa nhà tù hầm mỏ này.
Mục đích của một chuyến ra ngoài cũng rất đơn giản. Lộc tiên sinh muốn khắc dấu linh văn đồ án, cần ra ngoài tìm kiếm các loại linh tài.
Mà theo những lần ra ngoài, Lâm Diệp càng có thêm hiểu biết về thế giới này.
Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ là vì sao Lộc tiên sinh thà rằng ở lại tòa nhà tù hầm mỏ tăm tối không có ánh mặt trời mà cũng không nguyện ý lưu lại thế giới bên ngoài.
Tiếc nuối nhất của Lâm Diệp là cho đến tận khi nhà tù hầm mỏ biến mất hắn vẫn chưa tìm được đáp án chính xác.
Bình luận facebook