• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp (2 Viewers)

  • Chương 3

Chương 3


Thú bì đại thúc thở dài một hơi sâu, trên mặt lộ rõ nỗi buồn bực, nghẹn ngào chua xót, sau đó gã đột nhiên mở to mắt, dường như ý thức ra được điều gì đó, gã hét lớn: “Tiểu huynh đệ, nếu cậu đã nhận ra lũ sâu hại này, nhất định cậu sẽ có cách để trừ khử bọn chúng, phải không?”


Lâm Diệp gật đầu, một phong thái trầm ổn, ung dung hiện lên qua đôi mắt trong veo.


“Tốt quá rồi!” – Thú bì đại thúc vui mừng đến mức cả mặt đỏ bừng, sự nghi hoặc trong lòng ông ta đối với Lâm Diệp cũng vơi đi nhiều phần.


Nhìn thấy thú bì đại thúc đã có chút động lòng, Lâm Diệp nhân cơ hội nói: “Đại Thúc, nếu ta giúp thúc việc này, thúc có thể hứa với ta một điều kiện không?”


Thú bì đại thúc không chút do dự nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp Thiết Sơn ta giải quyết bọn sâu hại chết tiệt này, đừng nói là một điều kiện, cho dù mười điều kiện ta cũng đồng ý với cậu!”


Nói xong, đột nhiên phát hiện bản thân hơi quá lời,thú bì đại thúc lẩm bẩm: “Đương nhiên, Thiết Sơn ta có thể làm tất cả những điều kiện mà cậu đề cập. Nhưng nếu chuyện ngoài khả năng, thì ta cũng bó tay.”


Lâm Diệp cười nói: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn thúc giúp ta tìm một chỗ trong thôn để ở.”


Thiết Sơn ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn sống trong thôn Phi Vân à?”


Lâm Diệp gật đầu, ánh mắt trong veo, vẻ mặt không có chút gì hiện lên vẻ nói đùa, lúc cần nghiêm túc, hắn chưa từng tỏ thái độ ngả ngớn. Đây cũng là thói quen được rèn luyện từ nhỏ đến giờ.


Thiết Sơn có chút do dự, gãi gãi đầu nói: “Cậu hãy đứng đây chờ. Ta vào làng thỉnh cầu trưởng thôn. Ta không thể tự quyết định chuyện này được, nhưng ta nghĩ chắc không phải chuyện gì khó khăn”.


Nói xong, thoắt một cái, ông ta đã quay đầu chạy xa tít về phía thôn làng với dáng vẻ nhanh nhẹn, hùng hổ và dứt khoát.


Lâm Diệp ngẩn ngơ nhìn, rồi sực nhớ ra, hét lên: “Đại thúc, lúc quay về thúc nhớ mang một ít đồ ăn cho ta với. Nếu không được ăn no thì ta cũng không đủ sức giúp thúc giải quyết”.


“Ta biết rồi!” – Từ xa, giọng nói thô lỗ của lão Thiết Sơn vang lên.


“Vị đại thúc này quả là một con người chất phác” – Lâm Diệp mỉm cười, đặt cái hộp gỗ cũ kỹ sau lưng xuống đất, xoa xoa đôi vai đã bắt đầu đau nhức, sau đó mới xoay người bước vào ruộng quan sát một cách kỹ càng.


ngũ cốc là một loại linh thảo không thể thiếu trong tu luyện, ẩn chứa linh lực mạnh mẽ nhưng loại linh thảo này lại rất khó chăm dưỡng.


Ngay từ khi bắt tay gieo hạt, buộc phải từng lúc đề phòng sâu hại, thiên tai cũng như thường xuyên nhổ cỏ, chăm sóc. Nếu như xảy ra bất cứ sai sót gì thì phẩm chất của ngũ cốc cũng sẽ bị suy giảm, thậm chí có thể khiến cho ngũ cốc hoàn toàn mất đi linh lực.


Chẳng hạn như mẫu ruộng trước mặt, bây giờ đang bị lũ sâu bọ xâm hại, nếu không diệt trừ chúng một cách triệt để, sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề. Nhưng đối với Lâm Diệp, chuyện này hoàn toàn không làm khó được hắn.


Không lâu sau, Thiết Sơn quay về, nhưng ông không trở về một mình, mà theo sau ông còn có một đám dân làng.


Ánh chiều tà rực rỡ đang nhuộm đỏ khắp cả Thương Sơn. Cùng lúc đó, đám dân làng cùng Thiết Sơn đang rầm rộ chạy đến, mỗi lúc một gần.


Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhún vai lo lắng, có lẽ sắp xảy ra biến cố…


“Thiết Sơn, vị cao nhân mà mà ông nói hiện giờ đang ở đâu?”


“Nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy cao nhân!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom