Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-694
Chương 694: Đến thăm Nhị Mao
Xe chạy đến dưới căn hộ của Lệ Lôi, dừng lại.
Lệ Lôi dẫn mọi người đi vào thang máy chuyên biệt, lên lầu, mở cửa căn hộ.
Đập vào mắt là một không gian vô cùng thoáng đãng, ánh sáng chiếu vào từ chiếc cửa sổ sát sàn, thu vào tầm mắt quang cảnh của cả nửa thành phố. Trên sàn được lót một lớp thảm mềm và dày, nội thất bên trong được làm bằng gỗ thô và đá cẩm thạch, tông màu chủ yếu là trắng, đen và xám, trông đơn giản lại sáng sủa, rất phù hợp với thân phận đại boss của anh.
Phóng viên Tôn quan sát xung quanh, không hề phát hiện ra dấu vết của phụ nữ.
Trong lòng không ngừng tin rằng: Lệ boss với Tô Đường thật sự là vì hết tình cảm nên mới chia tay, không liên quan tới người thứ ba – với trạng thái của Lệ đại boss hiện tại, nhìn vào thì đúng là trạng thái của một kẻ độc thân a.
Ngay lúc đang suy nghĩ liền nhìn thấy một con báo hoa bước ra.
Đó là một con báo hoa vô cùng cường tráng, toàn thân được phủ đầy những đốm vằn đen như những cánh hồng mỹ lệ, bước chân nhịp nhàng ưu nhã chậm rãi đến gần mọi người. Đôi mắt màu hổ phách vô hồn nhìn vào rất nguy hiểm và lạnh lẽo.
Phóng viên Tôn bị doạ sợ, lùi về phía sau một bước.
Lệ Lôi cười nhẹ, “Đừng sợ, Nhị Mao sẽ không làm hại anh đâu.”
Phóng viên Tôn hai chân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống thế này, không chút phòng bị, mặt đối mặt với một con mãnh thú, trong lòng gào thét – không phải nói Nhị Mao là một con báo nuôi sao?! Sao một con báo nuôi lại có thể mang lại loại cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy chứ? Đây… đây còn đáng sợ hơn nhiều so với đám mãnh thú trong sở thú đó được không?!
Mặt anh trắng bệch, nói không ra lời.
Lệ Lôi ra lệnh cho Nhị Mao lùi sau vài bước, Nhị Mao liền ngoan ngoãn lui vào trong góc tường.
“Không sao đâu,” Anh lười biếng cười, nói với tay phóng viên, “Nếu như anh không yên tâm, có thể rời đi trước.”
Rời đi?
Nói giỡn!
Tin tức đang ở ngay trước mắt, sao anh có thể lùi bước chứ?!
Chỉ một khoảnh khắc, đạo đức nhà báo đã chiếm thế thượng phong, đã đến bước này rồi, tuyệt đối không có chuyện lùi lại! Phóng viên Tôn lấy hết can đảm, có chút run rẩy mở miệng nói: “Tôi… tôi không sao, thú cưng của anh cũng thật, thật uy mãnh, ha, haha.”
Nói vài câu, có lẽ cũng không quá đáng sợ.
Lệ Lôi mời anh vào ngồi, còn mình thì đi vào phòng bếp rót cho mọi người vài ly nước.
Phóng viên Tôn tay cầm ly nước, anh đã bình tĩnh lại một chút, quan sát con mãnh thú to lớn đang ngoan ngoãn nằm trong góc tường, bấy giờ đã tin – khó trách Thiệu Huy nói Nhị Mao không có bạn bè, mẹ kiếp, ai dám làm bạn với nó a!
Nhìn thấy Tiểu Thiệu Huy lắc lư bước về phía Nhị Mao, vừa đi vừa nói: “Nhị Mao Nhị Mao, tớ đến thăm cậu nè, cậu có nhớ tớ không?” Vươn bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn ra, cả người như muốn bổ nhào lên người con báo.
Phóng viên Tôn không khỏi cảm thán, thế này cũng quá nguy hiểm rồi đi? Phải biết rằng đứa nhỏ này là đang đối mặt với một con mãnh thú! Lỡ như làm nó tức giận, bị cắn một phát thì sẽ mất mạng đó!
Anh theo bản năng kêu lên: “Cẩn thận!”
Nhưng Thiệu Huy đã nhào lên rồi.
Càng không ngờ con báo hoa đó lại không hề tức giận, trái lại còn cực kỳ thân mật dùng cái đầu bự cọ cọ vào người Thiệu Huy. Đứa nhỏ bị chọc, cười khanh khách, “Tớ biết ngay là cậu sẽ nhớ tớ mà.” Chơi cùng con báo hoa một hồi, quay đầu nhìn khuôn mặt nho nhỏ cách đó không xa, là Lệ Duệ, “Tiểu Duệ, em có muốn cùng chơi không?”
Mặt Lệ Duệ tối sầm lại, cái tên Diệp Thiệu Huy này, sao câu nào không nên hỏi thì lại cứ hỏi vậy?
Cậu thậm chí còn không thể đến gần Nhị Mao!
Con báo hoa đó không biết phát điên cái gì, trước giờ đều không thích tiểu chủ nhân chân chính của nó, ngược lại lại đi làm nũng bán manh với một thằng nhóc hoang lai lịch bất minh! Lệ Duệ rất tức giận, có điều, ba hoa khoác lác cũng đã rồi, nói gì mà Nhị Mao nghe lời cậu nhất, lúc này chỉ biết đứng sững ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Phóng viên Tôn quay đầu nhìn Lệ Duệ, hiện tại đã chứng minh được cảm tình giữa Thiệu Huy và Nhị Mao quả thực rất tốt, còn Lệ Duệ thì sao? Cảm tình giữa Lệ Duệ và Nhị Mao cũng rất tốt, hay chỉ là đang nói dối?
“Tiểu Duệ, Thiệu Huy gọi con cùng chơi kìa.” Phóng viên Tôn giục.
Lệ Duệ trừng mắt nhìn anh: “Hắn rủ con qua chơi thì con phải qua sao? Con mới không qua! Hừ.” Cậu ngồi xuống ghế sofa, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Hạ Lăng hứng thú nhìn đứa nhỏ, không lạnh không nóng nói một câu: “Không phải Tiểu Duệ nói quan hệ giữa con và Nhị Mao rất tốt sao? Sao vậy, không dám qua?” Cô không lịch sự như Tô Đường, chửi người khác đều là nói xa nói gần, mà cô thì lại rất trực tiếp, nhìn ai không thuận mắt liền mỉa mai.
Lần này Lệ Duệ lại trừng mắt dữ tợn với cô: “Con đàn bà này sao lại đáng ghét quá vậy!”
“Tiểu Duệ, không được vô lễ.” Lệ Lôi nặng giọng nói.
Lệ Duệ rất tức giận, hét lớn: “Con cứ vô lễ với cô ta đó! Cô ta dựa vào đâu mà tới phá nhà con! Huhuhu, còn mang theo một tên nhóc đáng ghét khác tới giành Nhị Mao của con.” Trong quan niệm của Lệ Duệ, tất cả mọi vật của cha đều là của cậu, nên cho dù cậu có không thích Nhị Mao hay Nhị Mao không thích cậu thì Nhị Mao cũng là của cậu.
Lệ Lôi như muốn nổi điên.
Thiệu Huy nói: “Anh đâu có giành Nhị Mao của em đâu, Tiểu Duệ, là tự em không qua, em qua đây chơi cùng anh có được không?” Thanh âm cậu mềm mại dễ nghe, đều cùng là mấy cậu nhóc bốn năm tuổi nhưng cậu nói chuyện lại dễ nghe hơn Lệ Duệ nhiều, làm người khác không nhịn được muốn nghe thêm một lúc.
Lệ Duệ lại càng cáu kỉnh: “Ta cứ không chơi với ngươi!”
Thiệu Huy tựa hồ có chút đau lòng: “Sẽ không phải là do em sợ Nhị Mao chứ?”
“Ta mới không sợ con báo chết tiệt đó!” Lệ Duệ hét.
Thiệu Huy chớp chớp mắt, bộ dạng cực kỳ mềm mại đáng yêu, “Không sợ thì qua đây chơi đi, nếu không anh sẽ cho rằng là do em không dám chơi với Nhị Mao.”
Lệ Duệ bị cậu kích thích, như người mất lý trí bước mấy bước về phía trước, “Chơi thì chơi! Ta sợ ngươi không bằng?!” Cậu khí thế hùng hồn, nhưng lại quên mất Nhị Mao trước giờ luôn không thích gặp cậu, mắt thấy cậu xông lên, đột nhiên liền khom nguời gầm một tiếng.
Lệ Duệ bị doạ đến nhảy dựng lên, ngồi bệt xuống đất.
Khuôn mặt khủng khiếp của con mãnh thú phóng đại trước mắt, đôi mắt màu hổ phách vô hồn lạnh như băng nhìn cậu, tựa như đang nhìn vào một vật đã chết.
Lệ Duệ chỉ cảm thấy cả người nóng ran, một mùi hôi thối bốc ra.
Thiệu Huy hai mắt mở to, không ngờ Lệ Duệ lại nhát gan như vậy, bị doạ đến mức tè ra quần. Cậu cau mày, kéo Nhị Mao lùi lại vài bước.
Nhị Mao cúi đầu nhìn nhìn tiểu chủ nhân của mình (Thiệu Huy), cũng ngoan ngoãn trở lại, nằm nhoài trong góc tường. Nó vốn dĩ không muốn doạ tên nhóc hư hỏng đó, thường ngày nó cũng đều làm lơ Lệ Duệ. Có điều, lần này thì khác, Lệ Duệ vậy mà lại dám chọc giận tiểu chủ nhân của nó, há có thể để yên?
Nhị Mao cảm thấy bản thân nhất định phải bảo vệ tốt tiểu chủ nhân, nhất định phải để cho những kẻ dám xúc phạm cậu biết tay, để lần sau bọn họ không dám tái phạm nữa. Vì vậy vừa rồi nó cực kỳ hung dữ, bộc phát uy lực của dã thú, doạ Lệ Duệ đến hư người.
Lệ Duệ vẫn như cũ ngồi dưới đất, vũng nước nhỏ dưới người vừa bẩn vừa hôi, cậu lại không hề để ý.
Cậu ngớ ra cả nửa ngày, bỗng nhiên oà khóc.
Xe chạy đến dưới căn hộ của Lệ Lôi, dừng lại.
Lệ Lôi dẫn mọi người đi vào thang máy chuyên biệt, lên lầu, mở cửa căn hộ.
Đập vào mắt là một không gian vô cùng thoáng đãng, ánh sáng chiếu vào từ chiếc cửa sổ sát sàn, thu vào tầm mắt quang cảnh của cả nửa thành phố. Trên sàn được lót một lớp thảm mềm và dày, nội thất bên trong được làm bằng gỗ thô và đá cẩm thạch, tông màu chủ yếu là trắng, đen và xám, trông đơn giản lại sáng sủa, rất phù hợp với thân phận đại boss của anh.
Phóng viên Tôn quan sát xung quanh, không hề phát hiện ra dấu vết của phụ nữ.
Trong lòng không ngừng tin rằng: Lệ boss với Tô Đường thật sự là vì hết tình cảm nên mới chia tay, không liên quan tới người thứ ba – với trạng thái của Lệ đại boss hiện tại, nhìn vào thì đúng là trạng thái của một kẻ độc thân a.
Ngay lúc đang suy nghĩ liền nhìn thấy một con báo hoa bước ra.
Đó là một con báo hoa vô cùng cường tráng, toàn thân được phủ đầy những đốm vằn đen như những cánh hồng mỹ lệ, bước chân nhịp nhàng ưu nhã chậm rãi đến gần mọi người. Đôi mắt màu hổ phách vô hồn nhìn vào rất nguy hiểm và lạnh lẽo.
Phóng viên Tôn bị doạ sợ, lùi về phía sau một bước.
Lệ Lôi cười nhẹ, “Đừng sợ, Nhị Mao sẽ không làm hại anh đâu.”
Phóng viên Tôn hai chân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống thế này, không chút phòng bị, mặt đối mặt với một con mãnh thú, trong lòng gào thét – không phải nói Nhị Mao là một con báo nuôi sao?! Sao một con báo nuôi lại có thể mang lại loại cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy chứ? Đây… đây còn đáng sợ hơn nhiều so với đám mãnh thú trong sở thú đó được không?!
Mặt anh trắng bệch, nói không ra lời.
Lệ Lôi ra lệnh cho Nhị Mao lùi sau vài bước, Nhị Mao liền ngoan ngoãn lui vào trong góc tường.
“Không sao đâu,” Anh lười biếng cười, nói với tay phóng viên, “Nếu như anh không yên tâm, có thể rời đi trước.”
Rời đi?
Nói giỡn!
Tin tức đang ở ngay trước mắt, sao anh có thể lùi bước chứ?!
Chỉ một khoảnh khắc, đạo đức nhà báo đã chiếm thế thượng phong, đã đến bước này rồi, tuyệt đối không có chuyện lùi lại! Phóng viên Tôn lấy hết can đảm, có chút run rẩy mở miệng nói: “Tôi… tôi không sao, thú cưng của anh cũng thật, thật uy mãnh, ha, haha.”
Nói vài câu, có lẽ cũng không quá đáng sợ.
Lệ Lôi mời anh vào ngồi, còn mình thì đi vào phòng bếp rót cho mọi người vài ly nước.
Phóng viên Tôn tay cầm ly nước, anh đã bình tĩnh lại một chút, quan sát con mãnh thú to lớn đang ngoan ngoãn nằm trong góc tường, bấy giờ đã tin – khó trách Thiệu Huy nói Nhị Mao không có bạn bè, mẹ kiếp, ai dám làm bạn với nó a!
Nhìn thấy Tiểu Thiệu Huy lắc lư bước về phía Nhị Mao, vừa đi vừa nói: “Nhị Mao Nhị Mao, tớ đến thăm cậu nè, cậu có nhớ tớ không?” Vươn bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn ra, cả người như muốn bổ nhào lên người con báo.
Phóng viên Tôn không khỏi cảm thán, thế này cũng quá nguy hiểm rồi đi? Phải biết rằng đứa nhỏ này là đang đối mặt với một con mãnh thú! Lỡ như làm nó tức giận, bị cắn một phát thì sẽ mất mạng đó!
Anh theo bản năng kêu lên: “Cẩn thận!”
Nhưng Thiệu Huy đã nhào lên rồi.
Càng không ngờ con báo hoa đó lại không hề tức giận, trái lại còn cực kỳ thân mật dùng cái đầu bự cọ cọ vào người Thiệu Huy. Đứa nhỏ bị chọc, cười khanh khách, “Tớ biết ngay là cậu sẽ nhớ tớ mà.” Chơi cùng con báo hoa một hồi, quay đầu nhìn khuôn mặt nho nhỏ cách đó không xa, là Lệ Duệ, “Tiểu Duệ, em có muốn cùng chơi không?”
Mặt Lệ Duệ tối sầm lại, cái tên Diệp Thiệu Huy này, sao câu nào không nên hỏi thì lại cứ hỏi vậy?
Cậu thậm chí còn không thể đến gần Nhị Mao!
Con báo hoa đó không biết phát điên cái gì, trước giờ đều không thích tiểu chủ nhân chân chính của nó, ngược lại lại đi làm nũng bán manh với một thằng nhóc hoang lai lịch bất minh! Lệ Duệ rất tức giận, có điều, ba hoa khoác lác cũng đã rồi, nói gì mà Nhị Mao nghe lời cậu nhất, lúc này chỉ biết đứng sững ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Phóng viên Tôn quay đầu nhìn Lệ Duệ, hiện tại đã chứng minh được cảm tình giữa Thiệu Huy và Nhị Mao quả thực rất tốt, còn Lệ Duệ thì sao? Cảm tình giữa Lệ Duệ và Nhị Mao cũng rất tốt, hay chỉ là đang nói dối?
“Tiểu Duệ, Thiệu Huy gọi con cùng chơi kìa.” Phóng viên Tôn giục.
Lệ Duệ trừng mắt nhìn anh: “Hắn rủ con qua chơi thì con phải qua sao? Con mới không qua! Hừ.” Cậu ngồi xuống ghế sofa, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Hạ Lăng hứng thú nhìn đứa nhỏ, không lạnh không nóng nói một câu: “Không phải Tiểu Duệ nói quan hệ giữa con và Nhị Mao rất tốt sao? Sao vậy, không dám qua?” Cô không lịch sự như Tô Đường, chửi người khác đều là nói xa nói gần, mà cô thì lại rất trực tiếp, nhìn ai không thuận mắt liền mỉa mai.
Lần này Lệ Duệ lại trừng mắt dữ tợn với cô: “Con đàn bà này sao lại đáng ghét quá vậy!”
“Tiểu Duệ, không được vô lễ.” Lệ Lôi nặng giọng nói.
Lệ Duệ rất tức giận, hét lớn: “Con cứ vô lễ với cô ta đó! Cô ta dựa vào đâu mà tới phá nhà con! Huhuhu, còn mang theo một tên nhóc đáng ghét khác tới giành Nhị Mao của con.” Trong quan niệm của Lệ Duệ, tất cả mọi vật của cha đều là của cậu, nên cho dù cậu có không thích Nhị Mao hay Nhị Mao không thích cậu thì Nhị Mao cũng là của cậu.
Lệ Lôi như muốn nổi điên.
Thiệu Huy nói: “Anh đâu có giành Nhị Mao của em đâu, Tiểu Duệ, là tự em không qua, em qua đây chơi cùng anh có được không?” Thanh âm cậu mềm mại dễ nghe, đều cùng là mấy cậu nhóc bốn năm tuổi nhưng cậu nói chuyện lại dễ nghe hơn Lệ Duệ nhiều, làm người khác không nhịn được muốn nghe thêm một lúc.
Lệ Duệ lại càng cáu kỉnh: “Ta cứ không chơi với ngươi!”
Thiệu Huy tựa hồ có chút đau lòng: “Sẽ không phải là do em sợ Nhị Mao chứ?”
“Ta mới không sợ con báo chết tiệt đó!” Lệ Duệ hét.
Thiệu Huy chớp chớp mắt, bộ dạng cực kỳ mềm mại đáng yêu, “Không sợ thì qua đây chơi đi, nếu không anh sẽ cho rằng là do em không dám chơi với Nhị Mao.”
Lệ Duệ bị cậu kích thích, như người mất lý trí bước mấy bước về phía trước, “Chơi thì chơi! Ta sợ ngươi không bằng?!” Cậu khí thế hùng hồn, nhưng lại quên mất Nhị Mao trước giờ luôn không thích gặp cậu, mắt thấy cậu xông lên, đột nhiên liền khom nguời gầm một tiếng.
Lệ Duệ bị doạ đến nhảy dựng lên, ngồi bệt xuống đất.
Khuôn mặt khủng khiếp của con mãnh thú phóng đại trước mắt, đôi mắt màu hổ phách vô hồn lạnh như băng nhìn cậu, tựa như đang nhìn vào một vật đã chết.
Lệ Duệ chỉ cảm thấy cả người nóng ran, một mùi hôi thối bốc ra.
Thiệu Huy hai mắt mở to, không ngờ Lệ Duệ lại nhát gan như vậy, bị doạ đến mức tè ra quần. Cậu cau mày, kéo Nhị Mao lùi lại vài bước.
Nhị Mao cúi đầu nhìn nhìn tiểu chủ nhân của mình (Thiệu Huy), cũng ngoan ngoãn trở lại, nằm nhoài trong góc tường. Nó vốn dĩ không muốn doạ tên nhóc hư hỏng đó, thường ngày nó cũng đều làm lơ Lệ Duệ. Có điều, lần này thì khác, Lệ Duệ vậy mà lại dám chọc giận tiểu chủ nhân của nó, há có thể để yên?
Nhị Mao cảm thấy bản thân nhất định phải bảo vệ tốt tiểu chủ nhân, nhất định phải để cho những kẻ dám xúc phạm cậu biết tay, để lần sau bọn họ không dám tái phạm nữa. Vì vậy vừa rồi nó cực kỳ hung dữ, bộc phát uy lực của dã thú, doạ Lệ Duệ đến hư người.
Lệ Duệ vẫn như cũ ngồi dưới đất, vũng nước nhỏ dưới người vừa bẩn vừa hôi, cậu lại không hề để ý.
Cậu ngớ ra cả nửa ngày, bỗng nhiên oà khóc.
Bình luận facebook